Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Ngày hôm qua...đã từng - Chap 105




Những cơn gió cuối năm của tháng mười hai vẫn không thể ngăn được em và nó đưa nhau lang thang khắp các con đường SG đêm đó. Mọi thứ vẫn ấm áp mặc cho gió rít lùa vào khe áo, người nó nổi cả gai ốc vì lạnh. Em của nó ngồi sau lưng cũng lạnh không kém gì nó. Đôi tay em run lên từng cơn siết chặt lấy người nó. Hai  con người tuy lẽ loi giửa phố xá vắng tanh…nhưng lại cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ cặp đôi nào trên thế giới. Nhìn qua nhìn lại, bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra…giờ mới phát hiện năm sắp hết…giáng sinh đang đến gần. Đột nhiên nó mĩm cười, một nụ cười rất ấm áp chứ ko phải nụ cười theo thói quen hằng ngày. Nó đang nghĩ đến mùa giáng sinh này và cả những mùa tiếp theo nửa nó chẳng còn một mình nửa…vì nó đã có em..giáng sinh năm nay chắc sẽ đẹp biết bao nhiêu. Phát hiện ra nó đang cười một mình em siết lấy eo nó hỏi
-          Người yêu cười gì dzạ
-          Có gì đâu
-          Xạo nha...nói em nghe coi
-          Ờ…tự nhiên thấy yêu em
-          Trời vậy mọi khi hổng có yêu hả
-          Thì có
-          Rùi sao
-          Thì tự nhiên giờ anh thấy yêu hơn chứ sao
-          Đồ khùng…hihi

Nó im lặng. Ừ thì khùng khùng, khờ khờ mà vẫn có được em đó thôi.
-          Anh nè
-          Sao em
-          Sắp giáng sinh rùi kìa
-          Uhm
-          Lạnh ghê anh ha
-         
-          Sài Gòn nam nay sao tự nhiên lạnh ghê
-          Tại em đó
-          Sao tại em
-          Tại em cứ đòi ăn kem hoài đó chứ sao
-          Hihi vô duyên ngta đòi an kem liên quan gì tới thời tiết lạnh
-          Chứ sao nửa…làm ơn lấy hộp kem xa xa cái bụng anh coi. Lạnh cóng rùi nè
-          Hihi vậy hả…cho chết ai bỉu nảy giờ hổng nói
-          Ôm cứng ngắt sao nói
-          Đó lại vô duyên nửa. Chứ ai đang nắm tay ngta có chịu thả ra đâu kìa
-          Ờ tại em yêu anh…hổng nắm tay sao dc
-          Hihi đáng ghét.

Em cười khúc khích áp đầu vào vai nó im lặng. Từng hơi thở của em nhẹ nhẹ phả vào gáy,ấm áp thơm thoang thoảng mùi con gái. Khẽ ngoảnh mặt ra phía sau hôn nhẹ lên bờ ôi em…nó thầm thì
-          Mạnh mẽ lên nha em
-          Dạ

Em gật nhẹ đầu, áp chặt thân vào người nó hơn nửa. Hộp kem em cầm tranh tay vẫn chạm vào bụng nó lạnh buốt…nhưng lòng thấy ấm áp làm sao.

Nó vòng xe quay trở về nhà. Vừa dắt xe vào đóng cửa lại em đã vội ôm chầm lấy nó hôn thật sâu thật sâu…giữa những con gió lùa vào khe cửa….có hai còn người đang dính chặt lấy nhau như sợ rằng buông ra thì sẽ không bao giờ gần nhau được nửa. Kéo em ngồi gọn trong lòng, nó dựa lưng vào tường, tay mân mê tóc em, tay còn lại cho vào bụng em xoa nhẹ nhẹ. Tay nó lạnh làm em rùng mình cười khúc khích nép sát vào người nó. Em mở hộp kem ra, kem đã tan nhưng vẫn còn rất lạnh vừa đủ để ăn chứ ko cứng như đá nửa. Một muỗng cho em, một muỗng cho nó…xen kẽ vào đó là những nụ hôn nhẹ…có lúc chẳng còn phân biêt được kem nào nằm trong miệng nó, kem nào nằm trong miệng em nửa…mọi thứ hòa quyện vào nhau ngọt ngào như mùi vị của tình yêu vậy…Rồi em và nó lại cuốn lấy nhau trong đam mê hạnh phúc. Căn gác trọ nhỏ lạnh lẽo bi những cơn gió lùa giờ ấm lên vì những tiếng gọi tên nhau trong hơi thở…Cuộc sống bên ngoài có lẽ lạnh lùng tàn nhẫn lắm…nhưng có hề gì…yêu và được yêu hết mình thì còn gì đáng tiếc hơn nửa cho một đời người.

Lặng yên…em rúc đầu vào người nó ngủ ngon lành như chú mèo con..Đêm tháng mười hai của SG tự nhiên đang yêu đến lạ lùng.

Sáng…ánh nắng len vào khe cửa sổ. Nó lại thức giấc, cánh tay lại dc dịp tê dại đi vì em nằm đè lên gần cả đêm. Nó im lặng ngắm nhìn em ngủ, gương mặt vẫn như thiên thần hằng ngày nó quen nhìn từ lâu. Càng nhìn lại càng ko thể rời mắt đi được…cứ như chưa bao giờ nó được nhìn em ngủ vậy. Ngắm nhìn đã đời, lại khẽ kéo cái mền xuống ngắm cơ thể em…đang ấm áp trong chiếc mền tự nhiên bị kéo xuống, cả da thịt lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí se lạnh của buổi sáng làm người em nổi gai ốc, rùng mình nép sát vào người nó cuộn tròn…
-          Uhm…ư…là gì dzạ…
-          Ko có gì
-          …em lạnh…kéo mền cho ngta đi
-          Ko
-          …hư quá nha…

Em vẫn nhắm mắt dụi đầu vào ngực nó…Vòng tay ôm thật chặt…sáng SG…bình yên vỗ về giấc ngủ nướng như thường lệ.

Lại thức dậy vì bị ma đè. Ngày nào cũng bị con ma này đè thì thật tốt. Mở mắt ra là thấy ngay gương mặt của em nhìn nó âu yếm.
-          Dậy ăn sáng nè
-          Ăn gì giờ nửa
-          Em làm bánh mỳ ốp-la đó...
-          Uhm giỏi ta
-          Khỏi nịnh đâu ha. Ăn nhanh rùi ra quán lấy đồ em về dùm nghen
-          Ờ sao anh Huy hổng mang qua đây luôn
-          Uhm hen quên mất tiêu. Để em gọi cho ảnh. Anh ăn đi cho nóng
-         

Em gọi điện chỉ đường cho anh Huy còn nó thì vui vẻ thưởng thức món ốp-la nóng sốt em vừa mới làm dành riêng cho nó. Khoảng nửa tiếng sau anh Huy qua tới.
-          Chà nhà nóng quá hai đứa
-          Dạ...ở từ từ quen mà anh
-          Ừ...mà giờ em đâu có sống một mình nửa mà quen với không. Để anh nhờ thằng bạn kiếm cho hai đứa thuê cái nhà bên kia. Mát hơn nhiều. Hổng có nhiêu tiền đâu đừng lo
-          Vậy hả anh. Sao cũng được miễn Thy chịu là ok
-          Quyết định vậy đi. Mẹ hồi tối về bả quậy tưng bừng cái nhà ngủ không được. Hai đứa làm gì làm anh ngủ một chút

Anh Huy quăng hai va-li vào góc rồi nằm xuống cạnh cái quạt thở phì phò vì nóng. Em ngồi xuống lay nhẹ nhẹ anh Huy
-          Hai ăn gì chưa em nấu cho ăn
-          Thôi nảy ăn bên quán anh Kha rồi
-          Ủa anh có biết anh Kha nửa hả
-          Ừ nảy ảnh lại nói chuyện với anh về chuyện hai đứa
-          Rùi sao anh
-          Ko sao. Có ảnh hứa coi chừng hai đứa anh cũng yên tâm. Mai anh về Nha Trang luôn
-          Sao gấp vậy
-          Chán! Đi khỏi cái nhà đó sớm chừng nào anh đỡ mệt óc chừng đó.
-          Dạ.

Nó ngồi phịch xuống ghé, tay mân mê mấy cọng cỏ ba lá.
-          Mà hai đứa coi tính ở đây thiệt hả. Coi chừng mẹ anh bả kiếm được quậy thì mệt
-          Dạ. Tụi em quyết định vậy rồi. Ko thích trốn tránh anh. Làm gì làm miễm Thy vững tâm thì em hổng sợ gì hết.
-          Anh nhắc vậy thôi. Tùy hai đứa. Có gì về Nha Trang hay chạy lên Đà Lạt ở một thời gian cũng được. Trên đó anh có thằng bạn nó ở một mình đi học suốt bỏ nhà trống không.
-          Thôi anh! Em còn đi học. Thy cũng đang đi học ngoại ngữ nửa chừng mà. Đâu bỏ dc.
-          Đúng rồi anh hai. Ở đây em mới nhiều show diễn, lên đó lấy gì sống
-          Anh lo cho hai đứa được
-          Thôi! Em với ảnh tự lập cũng được mà. Hai lo cho tụi em giờ đâu lo cả đời dc
-          Anh nói vậy cho hai đứa chọn thôi chứ có ép đâu. Nhớ đó. Ở đây có gì thì về Nha Trang rồi tính tiếp. Có ngoại bảo kê hết sợ bị mẹ bả quậy.
-          Còn ba đâu anh
-          Ổng ra Hà Nội mấy ngày rồi. Mà ba ổng chắc cũng hổng về nhà chi. Anh có điện thoại nói chuyện ổng im ru.
-          Ba hổng nói gì thiệt hả hai
-          Ừ...thì ổng bỏ nhà mình nào giờ mà. Có ổng cũng như không...thôi anh em mình biết nhau được rồi.
-          Dạ...hai về cho em gửi lời thăm ngoại nha...

Em ngậm nguồi ngả đầu vào đầu gối nó nghẹn ngào. Thương em quá...thương anh Huy nửa...gia đình nhìn bề ngoài hào nhoáng như vậy mà bên trong...thì tan nát, nếu ko có anh Huy yêu thương thì chắc em của nó sẽ khổ biết bao nhiêu. Nó đưa tay luồn vào tóc em vuốt nhẹ nhè
-          Anh về Nha Trang mạnh giỏi. Cho em gửi lời thăm ngoại. Chờ mấy bửa nửa dc nghĩ học em đưa Thy về thưa chuyện với ngoại luôn.
-          Ừ sao cũng được...ráng về sớm sớm để ngoại trông đó.
-          Dạ.
-          Thôi hai đứa mày nhiều chuyện quá để anh ngủ chút. Mệt phờ râu từ qua giờ
-          Dạ anh ngủ đi. Em đưa Thy đi mua mấy thứ đã
-          Mua gì anh
-          Mua cái tủ nhỏ cho em để quần áo nè
-          Hihi  chờ chút
-          Làm gì nửa
-          Thay đồ cái
-          Trời thôi tiểu thư. Vậy đẹp rồi. Đi mua đồ mà cũng điệu
-          Xí..tại ngta muốn đẹp mà
-          Giờ đẹp vậy đủ rồi. Đi chút về thay chi mất công
-          Mệt anh ghê..đồ khó ưa

Em nhéo nó một cái rồi phụng phịu đi ra cửa ôm nón bảo hiểm chờ. Nó lắc đầu dắt xe ra. Em của nó công nhân cũng điệu dzữ lắm, đang mặc trên người bộ quần áo khá đẹp nếu không muốn nói là quá đẹp trong mắt nó rồi, vậy mà cũng cứ đòi thay đồ khác...chắc tính mặc váy đi chợ quá @@...Sài Gòn...hôm nay lại bình yên thêm một ngày nửa chăng.

14 nhận xét:

  1. chắc là người đọc chap này đầu tiên ... Sài gòn sẻ bình yêu với 2 bạn .
    Best wishes !!!

    Trả lờiXóa
  2. 1 chap nhẹ nhàng và đầy tình yêu thương...

    Trả lờiXóa
  3. càng đọc những chap yên bình của M lại càng thấy sợ.
    Sợ vì biết chắc chắn sẽ có sóng gió phía sau,dữ dội hơn rất nhiều.
    Có thể vì mình quá cảm thông ,quá nhập tâm chăng.
    Nếu có thế giúp gì cho 2 bạn hãy cứ nói với mình nhé.
    User0303

    Trả lờiXóa
  4. em còn nhỏ nhưng đọc truyện của anh M thấy hay quá! hồi hộp lo lắng nữa không bít chị Thy tiểu thư sung sướng từ nhỏ rồi có vượt qua đc sóng gió, vất vả ko đây? mún đọc chap tiếp theo quá!!! @@

    Trả lờiXóa
  5. Ngay trước cơn bão lớn bao giờ trời cũng lặng gió!

    Trả lờiXóa
  6. e không muốn 1 kết thúc buồn đâu a M...huhu...

    Trả lờiXóa
  7. Câu truyện kết thúc buồn mà.... K dám đọc tiếp nữa...

    Trả lờiXóa
  8. Cố lên M.. SÓng gió rồi sẽ qua

    Trả lờiXóa
  9. Viết tiếp về cuộc đời đi M...chứ đừng kết thúc

    Trả lờiXóa
  10. các bạn đón dọc tử đầu đến cuối chắc ai cũng thấy câu kết rất hay la "SG binh " yên quá cho dù bao khó khăn qua đi . Lối viết quá hay đưa người đọc từ chốn bình yên và phẳng lặng cho đến tận đáy của đau khổ nó nhẹ nhàng chạm vào trái tim của độc mà khiến cảm giác nó thật mong manh quá sắp không bình yên đc nữa roài

    Trả lờiXóa
  11. e ko mong ước gì nhìu chỉ mún chị Vy đọc được hôy :)

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...