Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 77)


……

Cạch!

Tiếng cửa tủ lạnh đóng sầm lại vang vọng giữa hành lang, nó xách theo hai lốc bia thản nhiên bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ hai. Trên bậc thang giữa lối đi có hai bóng người ngồi co ro bấm điện thoại, nghe tiếng chân cả hai đều đứng dậy dẹp điện thoại nép sang một bên.

-        Anh Mon!

-        Anh!

-        Ừ! Đưa thang máy xuống chặn hầm, khóa trái cửa được rồi hai đứa lên trển ngồi đi.

-        Dạ!

Đôi chim non gật đầu kéo nhau đi lên tầng, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên. Nó nhếch môi mở cửa bước vào phòng. Vì tầng hầm 1 và 2 đêu tắt hết đèn khiến mắt nó đã quen với bóng tối, trong tầng hầm chỉ có ánh đèn từ bảng led chữa cháy soi sáng góc tường. Không khí hơi vướng mùi xe cộ, bụi bặm và khói thuốc. Những bóng đen ngồi yên lặng bên trong, có vài ánh lửa từ thuốc lá nháy sáng trong đêm tối. Nó với tay lên góc tường, đèn vàng trên trần nhà bật sáng, hầm rất rộng nhưng một bóng đèn đã đủ. Hai bóng người khẽ run đưa mắt nhìn về nó, năm bóng người còn lại kẻ đứng người ngồi vắt vẻo xung quanh, chiếc ghế dài đối diện hai nam nữ có hai người, một ngồi trên ghế một nửa đứng nửa ngồi trên thành sô-pha. Sau lưng hai nam nữ là ba người hai một đứng giữa dựa lưng vào tấm kính to trên tường một ngồi bệt bên cạnh, người còn lại vắt vẻo hút thuốc trên tay vịn ghế của người đàn ông khá trẻ có mái tóc vàng hoe sành điệu đã lâu không thấy mặt. Người phụ nữ còn lại tầm 35, dáng người tuy thấp bé nhưng vẫn tính có ngoại hình mặc chiếc váy ngắn cũn, vai áo có chút xộc xệch, miệng lem luốt son phấn, đầu tóc sang chảnh đã có chút rối bời.

-        Mon!

-        Mon!

-        Mon!

-        Mon!

Bốn tiếng chào vang lên, nó gật đầu mỉm cười xua tay.

-        Lâu quá không gặp. Mấy anh khỏe nhễ?

-        Haha ăn khỏe chơi hăng.

-        Ngon lành lắm Mon!

-        Lâu quá không ghé anh chơi mậy?

-        Đi dữ thằng em? Mấy tháng nay đi đâu bửa nào anh em tụ tập nhậu kể nghe chú em. Dạo này không khí bên nhà tau hơi trầm…

Cả bốn đều cười xòa, nó vui vẻ đi lại bắt tay từng người, ai cũng mặc đồ đen sang chảnh ngầu lòi, đèn hơi tối nên không thấy rõ mặt mày thôi.

-        Nói nhiều!

Tiếng nói từ bóng đen ngồi trên ghế vẫn yên lặng nảy giờ vang lên, nó nhún vai với mấy ông trước mặt rồi trợn mắt với cha nội mặt lạnh như khúc củi sau lưng. Ổng nhếch môi cười gật đầu với nó ra hiệu ý ổng không nói nó mà nói bốn ông kia. Cha nội này tính tình lạnh lùng, nếu nói ai ra dáng ngầu lòi cục súc nhất ở nhà thì ông Củi bảo đảm đứng đầu, chỉ có vài người khiến ổng đối xử bớt cục tính, hiền lành, nhà ông Gạo, ông Xí, chị An, Hải Âu, nó và Chị đều nằm trong số đó. Nó bật cười rút bia đưa cho bốn ông anh đang trở về vị trí cũ.

-        Chờ hơi lâu, mấy anh thông cảm. Lâu quá không gặp…làm với em lon giải khát chơi.

-        Ok Mon!

-        Ok!

-        Chơi liền!

-        Đù giờ chịu mời nhậu lạ mậy?

Đưa bia xong nó rút thêm hai lon rồi quăng số bia còn lại lên bàn cái rầm rồi bước qua ngồi xuống kế ông Củi đối mặt với anh chàng tên Dít có bộ tóc sành điệu đúng chất một DJ có danh tiếng trong giới ăn chơi.

Xịt!

Nó khui bia đưa qua ông Củi.

-        Đây anh! Dỗ bà cô đó ngủ lâu quá.

-        Ừ!

Xịt!

Nó tự khui cho mình một lon đưa mắt nhìn những bóng người đang đứng đối diện, nếu bên ông Kha nó còn thấy một chút đời thường thì nhà ông Gạo lại mang cảm giác nặng nề, u tối hơn bởi thế giới của mấy ổng đặc sệt những quy tắc khiến nó cảm thấy ngợp, và chỉ cần đem một trong số 4 ông anh trước mặt ra đã dư sức ngang hàng cả hội ông Kha. Nếu ai đó mê phim xã hội khi gặp người nhà ông Gạo sẽ có cảm giác như đang hòa mình vào những cảnh phim của thế giới ngầm. Có lẽ nó quá nghĩ nhiều nhưng cảm giác này chính bà cô nữ hoàng của nó lây nhiễm, yêu người mê phim ảnh riết ám ảnh theo, nhìn đâu cũng liên tưởng phim, nhìn ai cũng như đang diễn xuất. Thực ra mấy ổng cũng không cố tình ra vẻ, anh em nhà ông Gạo đa số làm rải rác ở quán bar, bia club, massa, nhà hàng, khách sạn và cả công ty bảo vệ…vô hình chung trang phục thường xuyên của mấy ổng rất chỉnh chu, đồng bộ và ngầu lòi hoặc lịch lãm. Ví như một phần nhỏ đội ông Củi đang đứng trước mặt đều làm quản lý hoặc chủ cả trong các cơ sở làm ăn của nhà, giờ này mấy ổng đang làm nhưng được ông Củi đem đi ngay trong đêm nên trang phục đen, giày Rambo thậm chí có ông trên áo bảng tên còn nguyên nhìn sặc mùi như phim ảnh. Giờ ổng gọi người đang làm khách sạn, booking bar hay phục vụ nhà hàng đi còn đẹp mắt dữ nửa, bên bar toàn áo sơ-mi đen quần tây đen lịch lãm, đội làm nhà hàng thì chơi comple, suit sang trọng, còn bên massa mấy thanh niên toàn bộ mặc áo đen bên ngoài vest đỏ tay ngắn. Đội hồi sớm theo ông Gạo ông Xí ăn mặc đa dạng hơn vì toàn anh em thân thiết đang làm nhiều vị trí khác nhau gần chổ nó đá banh bị kêu đi gấp, có ông còn không kịp cởi cả áo làm việc, cứ vậy chạy đi đánh nhau, cũng tốt mặc tông màu sem sem nhau vậy vừa đẹp mắt vừa dễ phân biệt quân mình quân ta.

-        Làm cái mấy anh! Dzô anh Củi, trời ơi cái mặt căng quá cha nội.

-        Ừ! Uống đi tụi mày!

-        Dạ!

Cả đám đưa bia lên nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng coi như đồng thanh mời nhau rồi tu bia ừng ực. Nó chỉ uống 1/3 rồi để lon lên bàn đưa mắt nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông tên Dít, có men người cũng có chút điên và mạnh dạn hơn, nó lại liếc qua bà chị tên Dung đang run rẩy mấp máy môi định nói gì đó, nhưng liếc thấy ánh mắt sắc lạnh của ông Củi, bả đành ngậm miệng, nước mắt chực trào ra, ở nhà này khi chưa cho phép nói thì phải tự câm miệng. Nó hờ hững liếc qua nhếch môi cười.

-        Hai anh chị nhớ thằng này không? Nảy giờ chắc được mấy ông anh này giao lưu sơ sơ hiểu chuyện gì đang xảy ra nhỉ?

Cả hai không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nó bật cười rút trong túi ra bịch thuốc quăng lên bàn rồi ngả người ra ghế nhìn cả hai chằm chằm, trán nó nổi gân xanh nhưng vẫn cố thản nhiên cười.

-        Giải thích đi! Bà Dung, nói!

Bà Dung quản lý quán nơi ông Dít đưa Hải Âu qua đánh nhạc run rẩy rối rích phân bua.

-        Chị chị hông biết. Chị hông biết! Em trai coi kỹ lại, chị đó giờ hông đụng vô mấy thứ này…chị.

-        Thôi! Nói đủ rồi! Vậy mà dám gật đầu hiểu chuyện.

-        Ông Dít! Giải thích đi? Chắc nhớ mặt thằng này rồi nhỉ?

Ông Dít ngẩng lên giọng khá bình tĩnh đối mặt nó, so với ổng nó còn non nớt nên chẳng có vẻ ngại lắm.

-        Tau không biết. Ba cái này của khách chơi, sao tau kè kè nhìn ngó suốt được. Vô phòng đánh nhạc cho khách, tụi nó chơi cái gì tau éo biết. Tụi mày nay đem tau qua đây tự dưng lôi bọc thuốc ra tính làm gì tau. Đ…

Đang định nổi xung lên giọng chửi thì đụng ngay ánh mắt lạnh băng của ông Củi, ông Dít đành nuốt xuống bụng nhìn qua nó mắt long lên sòng sọc miệng tính nói tiếp thì nó bật cười. Đang cười như điên nó dừng lại chống tay lên gối kê mặt đến gần hơn nhìn thẳng ông Dít, liếc nhẹ bà chị Dung một cách hờ hững.

-        Hai anh chị cần thằng này đưa chị Mai qua nói chuyện không?

-        Cái gì? Con Mai…

-        Con Mai là sao?

Cả hai đều biến sắc thản thốt nhìn nhau nghi hoặc, bà Dung hiểu ra trước tiên liền run rẩy nhìn nó…một lúc sau ông Dít cũng run run nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn nó gặng từng chữ.

-        Con chó cái này…dám chơi tau.

Nó bật cười ngả ra ghế rút thuốc ra đưa ông Củi, tự mình ngậm một điếu, định lục túi tìm bật lửa đốt thuốc thì nhớ làm gì có bật lửa, lúc nảy tức quá đập trong xe ông Củi mất tiêu.

Xoẹt!

Ánh lửa bừng sáng, ông Củi cầm diêm mồi thuốc giúp nó, mùi diêm xộc vào mũi, nó hơi nghiêng đầu đón ánh lửa chập chờn trong bóng tối. Khói thuốc vờn quanh người, phòng kín khiến màn khói chẳng bay đâu được, cứ vậy quyện vào ngọn đèn vàng duy nhất trên nóc hầm. Nó nheo mắt thở hắt ra một hơi thuốc nhếch môi cười.

-        Nảy giờ chắc thắc mắc ông này là ai mà dám túm đầu quý vị qua đây hả?

-       

Nó cười ha hả ôm vai ông Củi kéo sát vào gần ánh đèn, tay cầm thuốc chỉ vào ổng.

-        Haha cha nội chạy taxi dịch vụ quèn này biết ai không Dít? Biết nhà ổng đâu không Dít? Biết ổng kêu ông Gạo là gì không Dít, haha em anh Gạo đó Dít. Bất ngờ lắm phải không?

-       

-        Bà Dung! Tưởng chị Mai gái booking bình thường hả? Biết ai đưa bả vô làm không? Haha chị An đưa vô làm quán bà đó, tưởng làm quán chủ người ta không gài người coi sóc sau lưng để mấy ông bà muốn làm gì thì làm hả?

Nó rất thích thú với khung cảnh như trong phim này, gương mặt ngơ ngác, thản thốt của hai người đều lớn tuổi hơn nó đập vào mắt…một thằng sắp không kìm nổi con thú dữ trong lòng, chỉ mượn tiếng cười để diễn cho tròn vai của mình. Ông Củi lạnh tanh phì phèo thuốc lá vỗ vai nó, thân thiết với Chị từ khi chị còn nhỏ, ổng rất quen với việc những người xung quanh Chị đều thích diễn như những bộ phim, tiểu thuyết…thứ chị yêu thích say mê nhất.

-        Hahaha con mịe nó cười chắc chết tui rồi. Hai anh chị tưởng thằng này đi xa mấy tháng không lo bé Âu thiệt hả? Haha bộ tụi mày tưởng chị An tiện tay gởi gắm con nhỏ ất ơ một mình cho DJ số má Dít dẫn dắt mà không nhìn ngó hả?

-       

-        Bà Dung…bà tưởng chị An thật sự giao toàn bộ cho bà quản lý quán hả? Con mịa nó mày tưởng mày với nó cấu kết làm gì bé Âu anh Gạo đéo biết gì? Giờ bỏ bé Âu qua…đm mày…chị An cho mày làm ba cái trò đó trong quán chỉ hả?

-        Mon ơi…chị…chị xin em. Chị trót dại, chị thiếu nợ nhiều nên…

Nó càng cười lớn xua tay, một ông anh chắc không kìm được lòng muốn tham gia buổi diễn liền giơ tay tát một phát vô mặt bà Dung.

-        Đm con đĩ già…anh Gạo chị An mày cũng dám chơi.

-        Lý!

-        Chậc ngứa tay quá anh Củi.

Ông anh nhún vai đứng qua một bên, ông Củi ngả người ra ghế hất mặt cho nó tiếp tục. Nó cười cười hít một hơi thuốc lá nhìn qua ông Dít một hồi lâu, sau đó nó thở phì khói vô mặt ổng ngồi thẳng dậy híp mắt cười.

-          Lên SG theo ông Gạo làm bao lâu rồi?

Ông Dít cụp mắt xuống thở hồng hộc không lên tiếng, nó nhìn qua ông Củi, hiểu ý ổng thản nhiên lên tiếng.

-        Đi bụi đời tới cỡ 2007, thằng Xí thấy tội dẫn về, đại ca cũng lo chổ ở, nuôi ăn cho đi làm, thấy nó mê DJ đại ca cho tiền học, ra nghề làm cho ảnh tới giờ. Tóm lại nhiều năm. Cỡ này có tiếng thành ra đi làm riêng show lớn show nhỏ quen biết nhiều…gần năm nay hình như không có qua thăm anh Gạo.

Nó gật đầu cười cười chống hai tay lên bàn đưa mắt nhìn gói thuốc xanh đỏ trắng trên bàn rồi chăm chú nhìn thằng vào anh chàng DJ trước mặt.

-         Anh trai! Hỏi thiệt…ông còn nhớ ổng là gì không? À…phải hỏi mày còn nhớ kêu ổng là gì không?

Anh chàng Dít đưa mắt hết nhìn nó rồi nhìn ông Củi hồi lâu, miệng lắp bắp nặng nhọc gằn từng tiếng qua kẽ răng.

-        Là…là…

Nó bật cười tiếp lời…mắt nó long lên sòng sọc cầm luôn lốc bia trên bàn táng thẳng vô mặt thằng Dít. Nó gầm lên như chó dữ…

-        Là anh Gạo…kêu vui là đại ca…anh lớn của mày…cưu mang mày từ thằng đầu đường xó chợ. Con mịe mày thằng chó chết…mày biết bé Âu là người nhà ảnh mày cũng dám chơi. Đụ má mày thiếu tiền tới vậy hả Dít…còn con đĩ già này…Đm mày biết bé Âu mới 18t không? Haha được…tau nói khéo từ đầu rồi, mày không coi tau ra gì haha tụi mày tưởng tau thằng trẻ ranh ất ơ nào hả? Mày biết vợ tau là ai không haha…đm…đm tụi mày…đm…đm…

Bịch…rầm…bốp…bốp…

Nó như điên dại lao vô đấm đá bất kể mọi thứ xung quanh, không có ông Củi và anh em ở đây nó cũng bất chấp, cho dù đánh không lại nó cũng không quan tâm…ai la hét, ai can ngăn lúc này nó cũng bỏ ngoài tai. Cơn giận dữ cả buổi rốt cuộc nó không thể kìm nén được nữa, những người liên quan tới Chị, một người cũng không ai được phép làm tổn thương họ. Ông Củi vẫn thờ ơ ngồi trên ghế đốt thuốc lá, chỉ có bốn ông xung quanh có chút phản ứng giúp nó giữ hai con chó chết trước mặt để nó xả mọi điên cuồng. Đang hăng ông Củi nhàn nhạt lên tiếng.

-        Mon!

-        Gì? Đang điên!

-        Đây đây, đây, chổ này chổ này…né ra không tụi nó đi sớm!

-        Rồi!

Nó thản nhiên nhếch miệng, tay nó run bần bật tê rần như mất hết cảm giác, áo sống xộc xệch, trán nổi gân xanh như thú dữ…cảm giác đau nhói bừng bừng khắp hai nắm tay ướt át chẳng biết là bia hay là máu của ai. Nó giơ tay phải lên định tiếp tục thì chợt nhớ lời ông Củi vừa nói…đánh người mà phải canh chổ nào cho đừng đánh chết người ta, mà hai đứa nằm gục trước mặt hơi khó canh, đèn quá tối…tự nhiên nó cụt hứng ngang. Nó thở hồng hộc nhìn xung quanh một chút rồi bỉu môi thu tay lại lui về ngồi phịch xuống ghế mặc kệ tiếng rên rỉ la hét xin tha của hai con chó mềm nhũn trước mặt. Ông Củi bật cười đưa thuốc lá qua cho nó.

-        Sao Ku? Không tiếp hả?

Nó ngậm lấy điếu thuốc hít một hơi dài rồi thở hắt ra liếc qua ổng bỉu môi.

-        Ờ! Hết hứng!

-        Hèn gì thằng Xí nó đéo thèm qua. Nó kêu qua coi mày xử đoản hậu làm mất hứng nó.

-        Hơ hơ…phù phù…mệt chết em rồi. Không phải Chị cưng bé Âu…em đéo đụng tay, đau thấy mịe.

Ông Củi vỗ vai nó lắc đầu giơ ngón cái lên nhìn mấy ông anh đang tròn mắt ngơ ngắc đối diện.

-        Biết tại sao Bé Dẹo thương nó chưa?

Nó cũng phì cười khi thấy bốn ông kia đưa mắt nhìn nhau rồi gượng cười coi như nể mặt ông Củi, chắc mấy ổng cũng không hiểu cha nội lạnh lùng này đang có ý gì. Thôi kệ…điều nó quan tâm lúc này là tay đau thiệt chứ, hôm nay rần rần dồn dập quá nhiều việc, không có men rượu sẵn trong người nó cũng không thể là nó như lúc này.

-        Ok giờ sao? Mày tiếp hay tau?

-        Thôi! Anh làm gì làm…em mệt rồi, em có chứng sợ bạo lực.

-        Ờ! Nhìn học đây!

-        Thôi khỏi!

Nó phẩy tay thản nhiên ngả ra ghế gác chân lên bàn, hai nắm tay chùi chùi vô áo, cảm giác tê rần như không phải tay mình. Ông Củi lạnh lùng ngồi thẳng dậy chỉ tay vô ông anh đứng ngoài cùng tên Lý.

-        Lên lấy lon bia đổ ra hai cái ly đem xuống đây.

-        Dạ!

-        Anh Lý, cho em cái khăn lạnh…đau quá!

-        Ok! Cái thằng yếu nhớt mậy? Coi tập thể thao gì đi!

Ông Lý đi khoản năm phút trở về đem theo hai bia để lên bàn rồi đưa chai nước suối và khăn lạnh cho nó. Ông Củi thản nhiên móc trong túi ra hai gói xanh xanh đỏ đỏ, trắng trắng…nó vừa lau tay vừa ngó qua hỏi.

-        Gì đó anh?

-        Thuốc!

-        Thuốc hả? Giống cái đó không?

-        Mạnh hơn.

-        Ớ…đâu ra đây?

-        Thằng Xí đưa!

-        Đù! Rồi tính làm gì?

Ông Củi tỉnh bơ hất mặt về hai đứa đang rên rỉ thở hồng hộc vừa bị lôi lên ghế.

-        Tụi nó thích chơi thuốc. Để cho tụi nó chơi!

Phụt!

Nó phun luôn ngụm nước trong miệng, mắt trợn tròn nhìn ông anh tỉnh bơ bên cạnh.

-        Chơi lớn vậy anh?

-        Chiều sở thích tụi nó thôi.

Nó giật giật khóe miệng nhìn cha nội giọng tỉnh bơ không cảm xúc trước mặt, nghĩ tới cảnh hai con chó nằm dưới đất sau khi quất thuốc xong, đầu nó hơi choáng váng vuốt mặt một cái không dám nghĩ tiếp, cái này không phải ác vừa đâu.

-        Hơ…thôi làm gì đó làm. Xong mời tụi nó qua bên O làm, ở bển vừa có tiền vừa được chơi thuốc quá đã, tha hồ mà chơi trắng mắt ra. Anh Gạo chắc không muốn thấy tụi nó ở SG đâu.

-        Anh Gạo hay mày?

-        Hơ hơ…ai cũng vậy mà.

Nó đứng dậy phủi tay cầm theo chai nước, ông Củi nhếch mắt hỏi.

-        Không coi hả?

-        Không! Ba đồ quỷ này em không hợp lắm. Lên coi bà nhỏ ở trển có nghĩa hơn. Em lên đây mấy anh!

-        Ok Mon!

-        Ok!

-        Bửa nào nhậu!

-        Bye ku!

-        Anh Củi! Mai tối em qua thăm chị An, có gì mai gặp.

-        Ừ! Thôi lên đi!

Chào mấy ổng xong nó kẹp chai nước quay lưng đi về hướng cửa phòng, ngang qua anh chàng DJ nó bỉu môi.

-        À nghe tau kêu ổng tiếng anh Gạo hiểu rồi chớ.

-        Mày là…

-        Hiểu đúng rồi đó, tau cũng ở nhà anh Gạo chứ không phải khách khứa gì đâu.

-       

-        Dj số má tướng tá ngon lành bảnh trai dụ gái mắc chơi thuốc. Biết vợ tau là ai không? Em gái anh Gạo, nghe cái tên mọi người hay kêu Chị Bé Dẹo chắc hiểu số phận tụi mày rồi nhỉ, bé Âu là cục cưng của vợ tau. Haha…mày không nên đụng vô! Rất không nên!

Nó không thèm nói tiếp cất lưng đi thẳng khỏi tầng hầm, đi qua bên O một thời gian nếm cực khổ một thời gian thì mới thấm, theo ông Gạo làm sướng biết nhiêu. Mà nghĩ hoài không hiểu bị ngu hay gì không hiểu Hải Âu người ông Gạo gửi, vì mấy đồng bạc đáng không trời. Càng nghĩ càng thấy thiếu logic, không lẽ tụi nó thiếu nợ…cần tiền tới nổi làm bậy. Nhưng khi nó mở cửa phòng ra nhìn cô bé vẫn ngủ say trên giường, gương mặt xinh đẹp ngoan hiền dễ thương như vầy tự nhiên nó không thấy thiếu logic nữa, ai kêu bà cô nhỏ đẹp quá chi, đầy người không kìm lòng được. Nó cởi phăng áo ra đất đi vô wc tắm rửa sạch sẽ, mặc mỗi quần dài đi ra leo luôn lên giường, nó nhìn em một cách dịu dàng mỉm cười luồn nhẹ tay vào vị trí cũ. Hình như trong vô thức cô nàng có bản năng tìm gối ôm thì phải, nó còn chưa nằm thẳng lưng em đã ôm lấy eo nó, đầu em như thường lệ dụi dụi lên ngực rồi nằm im trong lòng nó, hơi thở vẫn đều đều ngủ ngon lành. Nó phì cười xoa đầu em bằng dáng vẻ chiều chuộng như thể cưng em luôn phần Chị. Cô gái như vầy ai mà chẳng cưng chiều.

……………

Sáng

Nhạc chuông điện thoại quen thuộc lại dịu dàng vang lên. Nó chỉ vừa ngủ một chút, nhưng hôm nay còn phải đi quay cả ngày, không dậy không được. Cơ mà vừa nhìn lại cơ thể mềm mại cuộn trong lòng mình, bất giác nó cười khổ, đeo dính như vầy làm sao nỡ bỏ em ở đây ngủ một mình, mà kêu dậy thì chắc chắn càng bám dính không chịu tha. Mấy tháng không gặp dễ gì cô bé chịu thả cho nó rảnh tay, tuyệt chiêu ngoan hiền của em tới Chị của nó còn không chịu nổi nói gì nó. Ngẫm nghĩ một hồi nó đành bấm bụng vuốt ve tóc em cười khổ, thôi thì tối nay sẽ qua thăm chị An, đoàn quay đông người thêm một miệng ăn xinh đẹp chắc không thành vấn đề. Còn về chị An biết em đi với nó càng không nói gì, ngay cả xúi bậy em còn làm được thì cón gì để bả lo, giờ nó dẫn em về nhà luôn chắc bả không thèm nói tiếng nào. Nghĩ vậy nó thở nhẹ chưa vội đánh thức em, cứ nằm đó mở điện thoại lên nhắn tin nhắc nhở mọi người giờ tập trung. Gửi xong tin nhắn nó bỏ điện thoại xuống ôm lấy cơ thể mềm mại thơm ngát vào người cho em ngủ thêm một tiếng.

…..

-        Nè…nè! Dậy công chúa!

-        Ư ư…

Nó phì cười khi Hải Âu chu miệng ư ử như mèo con chui sâu hơn vào chăn nệm, bà cô này trước giờ có mấy khi ngủ chung, sao thao tác nhỏng nhẽo coi bộ thành thạo dữ.

-        Nè! Không dậy…anh đi về cho ở một mình à. Tới giờ anh đi làm rồi!

-        Anh!

Ngay lập tức em mở mắt ra ôm cứng lấy nó, miệng lí nhí kêu tiếng “Anh” như bản năng, dáng vẻ khiến nó suýt mềm lòng dẹp hết mọi việc để làm gối ôm cho em ngủ tiếp. Rất tiếc nó mà trốn đi làm ông Ben lột da cho xem, nó còn cần ổng cưu mang đem ra HN với chị nữ thần. Nó phì cười vỗ vỗ đầu Hải Âu nhẹ giọng.

-        Chưa nói hết, Anh Anh cái giề.

-        Hihi!

-        Bửa nay theo anh đi làm, tối đưa về với chị An chịu không?

-        Chịu ạ!

-        Rồi vậy vô đánh răng rửa mặt nhanh lên. Anh đưa đi ăn sáng kiếm đồ cho mặc nè. Nay đi cả ngày, không mặc đồ này được, bộ thủy thủ cũng không.

-        Hihi! Bé có đem đồ nè!

Cô nàng cười hì hì, nó trợn mắt vừa bực mình vừa buồn cười cốc lên đầu em.

-        Hay lắm rồi! Bỏ nhà đi chơi chuẩn bị đồ đạc kỹ dữ, sao biết không bị đuổi về mà đem đồ hử?

-        Hì! Anh nỡ đuổi bé ạ?

Nó bật cười, đúng thật không nỡ, dáng vẻ kiểu này nó xin đầu hàng vô điều kiện. Em cười hì hì le lưỡi tinh nghịch rời nó ra ôm theo giỏ xách chạy vô wc. Chắc sợ nó nổi nóng bỏ em lại nên chỉ hơn mười phút Hải Âu đã sạch sẽ xinh tươi trong trang phục quần jean áo thun hồng có hình chim cánh cụt, hôm nay con người ta không làm hải âu nữa, chuyển qua làm cánh cụt dễ thương nhưng chân thì không ngắn chút nào. Nói tới chân nó phát hiện đôi boot diễn khá nặng nề, không hợp với quần áo em. Vừa thấy nó em mỉm cười xoay một vòng nhảy tưng trước mặt nó nghiêng nghiêng đầu.

-        Anh!

-        Ừ! Đẹp!

-        Hông phải ý đó!

-        Sao?

Nó xoa đầu em, mang boot vô xoa hơi khó, chắc phải đứng lên ghế mới có cảm giác xoa đầu em gái. Hải Âu cười hì hì.

-        Trà sữa!

Thái độ ngoan nhưng đòi hỏi chỉ thấy bực mình phì cười, sáng sớm đòi trà sữa, tự nhiên thấy mệt ngang khi nhớ tới mặt mo, nay dẫn theo thêm cô bé này…nó phải hầu hạ tới hai bà nội nhỏ.

-        Sáng sớm chưa ăn sáng, trà sữa đâu ra cho uống?

-        Hông biết, Anh hứa bé rùi!

-        Em được lắm!

Nó bực mình gõ đầu đang dụi dụi vô ngực nó của cô nàng, cao quá trời vẫn dụi đầu được, không biết mỏi lưng sao?

-        Rồi thì trà sữa, nhưng trên đường qua chổ làm không có thì thôi, để tối về anh bù. Sắp tới giờ tập họp trên công ty anh rồi.

-        Dạ!

Hải Âu xòa tay như cánh chim chạy tung tăng ra ban công, nó vui vẻ vệ sinh cá nhân xong xuôi kéo theo em xuống sảnh, ông Lý đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi vắt vẻo trên bàn lễ tân trêu chọc cô nàng trực khách sạn ca sáng. Thấy nó xuống ổng vội nhảy xuống cười cười gãi đầu.

-        Hê lô thằng em!

Nó bật cười vỗ vai ổng, bụng có chút khó chịu vì thái độ của ổng làm nó không thoải mái.

-        Bình thường đi anh! Em có phải mấy ổng đâu.

-        Hehe cái nào ra cái đó. Mon em đại…à không anh Gạo.

-        Tào lao! Bớt diễn, khổ lắm cha nội.

-        Đm…riêng chuyện tau kẹt ở xa mày cầm xe đóng tiền mổ cấp cứu má tau. Kêu mày tiếng Anh còn được, nói gì câu chào.

-        Linh tinh, nói mấy lần rồi? Tiền ông Củi ông Gạo cho.

-        Không có tiền mày cầm xe bửa đó, nó đéo mổ liền cấp cứu lấy mọe gì chờ mấy ổng xuống lo, chắc kịp đem chôn.

-        Thôi cái miệng ăn mắm ăn muối, sáng sớm đừng làm em mất hứng. Tụi nó sao rồi?

-        À!

Ổng nghiêm mặt định nói nhưng thấy ánh mắt nó, ổng hiểu ý Hải Âu đang ở đây liền im miệng.

-        Bé Âu trả tiền khách sạn em.

-        Dạ!

Nó đưa bóp tiền cho em đứng ở lại thanh toán tiền, người nhà thì người nhà càng phải tính tiền bạc rõ ràng. Nó ra dấu cho ông Lý đi ra ngoài, ổng nghiêm mặt nói nhỏ.

-        Đưa tụi nó qua ông Xí xử lý tiếp rồi. Thằng Dít không còn đánh DJ được đâu.

Ổng vừa nói vừa chỉ vô bàn tay làm dấu, nó hít một hơi khí lạnh nhưng không nói gì chỉ gật đầu.

-        Xong! Ông Củi dặn tau nói mày nhiêu à, giờ đi đâu, ổng đưa xe tau chở mày đây.

-        Ờ thôi không nhắc vụ đó nữa, em có bệnh yếu tim. Chở em qua công ty cái rồi về ngủ đi.

-        Ok!

Ông Lý gật đầu lui xe ra, nó chờ Hải Âu ra tới liền kéo tay em lên xe, cô nàng vẫn tò mò nghịch bóp tiền nó, đây là số ít người có thể thoải mái nghịch túi đeo, lục lọi bóp tiền thậm chí mở điện thoại nó ra nghịch bất cứ lúc nào. Thấy cô nàng lúi húi kín đáo móc tiền từ ví của mình nhét vào bóp, nó gõ đầu em.

-        Làm gì đó?

-        Hihi bé cho anh tiền sài. Biết anh nhiều tiền mà hùi tối bé đi làm người ta tip nè, bé cho anh!

Hải Âu vui vẻ chớp chớp mắt tỉnh bơ, nó từ gõ chuyển sang xoa đầu.

-        Được! Cở này đang thiếu tiền sài, trong đó toàn tiền anh Gạo cho để lo công chuyện, không có tiền tiêu. Chà…không ngờ giờ mình được hưởng phước bé Âu ta.

-        Hihi!

Nó bật cười nhận lại bóp tiền rút luôn vài triệu chồm lên nhét vô túi ông Lý, cha nội này mang tiếng chỉ sau ông Củi nhưng suốt ngày lo theo ông Củi, không quản lý cơ sở làm ăn nên tiền bạc trong túi ổng hơi ít so với mấy ông khác.

-        Ê bậy bậy…ổng chửi tau chết.

-        Em gửi tiền biếu má anh, chớ anh thì em xin tiền chứ cho khỉ. Đi mấy tháng không hỏi thăm bác, cầm mua mấy hộp sữa người già cho bà bác uống coi như tấm lòng em với Bé Dẹo. Má anh thường uống sữa gì em không rành, anh cầm mua dùm em biếu bác. Cầm…tiền ông Gạo cho em, làm éo gì em có tiền. Giờ còn có tiền của bé Âu cho nè.

-        Haha mày thiệt tình. Rồi ok tau nhận.

-        Bác khỏe hả?

-        Ờ…sống thêm mấy năm ẵm cháu nội.

-        Haha đẻ thêm đứa cho bà bác tha hồ giữ, không đòi chết nữa.

-        Hơ hơ chắc vậy. Tau hù má chết ai giữ cháu cho tui, bả mới chịu trị bệnh. Chướng thiệt.

-        Lớn tuổi người ta như con nít mà.

-        Há há…cũng nhờ anh Gạo cưới cho con vợ biết điều. ĐM đợt không nghe lời ổng giờ khó sống, há há đại…à anh Gạo lựa vợ mát tay voãi.

-        Ờ mát lắm, mát tới ổng sắp xuống lổ mới chốt sổ được bà An. Hehe coi ghé dùm em tiệm bán trà sữa với tiệm giày dép nữ cái anh.

-        Ok! Haha đại ca…mọe quên kêu lộn hoài, ổng mà nghe mày chịu kêu ổng anh Gạo chắc ổng rớt nước mắt quá.

-        Ừ!

Nó mỉm cười không nói gì, tiếng kêu anh Gạo thật sự ý nghĩa, xem như nó nhận ổng là anh, giống như Chị luôn kêu ổng là Anh Kho Gạo, từ lúc Chị về VN sống, anh em bên nhà ổng xưng hô rất nhiều tên như anh Uy, đại ca, anh cả, anh hai…nhưng ổng đều bắt mọi người phải sửa tên kêu ổng là anh Gạo.

[Từ “đại ca” ở đây trong miệng mấy ổng hoàn toàn không mang ý nghĩa đại ca giang hồ gì cả, chỉ là từ kêu ông anh lớn nhất nhà hoặc gọi vui vẻ bắt chước phim ảnh như kiểu miền Nam hay nói giỡn: đi đâu về đó đại ca, đại ca nay dẫn thằng em đi giải ngố cái đại ca…Nó mang tính chất nghiên về ý nghĩa tình cảm gia đình, người nhà gọi vui nhau hơn là cái nghĩa đại ca giang hồ, giống như toàn bộ tụi nhỏ trên ĐL toàn kêu Chị là Chị Đại, kêu “nó” là Lão Đại]

Khó khăn lắm mới kiếm được tiệm trà sữa, nhìn Hải Âu vui vẻ lựa trà sữa nó giật mình nhớ ra cái gì vội vỗ vai ông Lý.

-        Quên! Xong chở em qua địa chỉ…đường…cái anh, khoan đi tiệm giày nữ.

-        Ok!

Suýt chút quên bà cô mặt mo, cô nàng im ru chứ nó mà không tự qua đón cô nàng, bảo đảm nay đi quay clip bị hành sống không bằng chết.

-        Hứ!

-        Ấy…sáng sớm hứ. Đang qua đón nè, hứ cái giề.

-        Biết nhớ tới bạn hen?

-        Dạ không dám. À quý cô nương uống trà sữa không, mua cho một ly súc miệng sáng nhe.

-        Uốnggggggggggggg! Như cũ full topping nghennnnnnnn!

-        Rồi rồi đừng có kéo dài nhức đầu quá. Xuống nhà đi, 10p tới.

-        Bạn xuống lâu rùi!

Nó nhăn mặt xoa xoa lổ tai bị bà cô hét đau màn nhĩ đi vô kêu Hải Âu mua thêm ly cho mặt mo rồi kéo tay em lên xe. Suốt đoạn đường nó tủm tỉm cười trong bụng, bình thường hành hạ nó, nay nó dẫn theo cô bé vẻ ngoài chỉ có hơn chứ không kém, mặt mo xem như đối thủ so đấu ngoại hình với cô nàng, nhưng tính tình còn hơi non…cho mặt mo làm bảo mẫu một bửa xem mệt chết cô nàng hay không.

Nhìn vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa tò mò kèm thêm một chút tức giận của mặt mo khi thấy nó kéo tay Hải Âu trong xe ra, nó hả hê ra mặt.

Bốp!

-        Uidaaa lại đánh người.

-        Nhìn mặt thấy ghét.

Mặt mo trừng mắt hung hăng, nó nhăn nhó phì cười kéo Hải Âu lại gần xoa đầu em rồi nhìn mặt mo vui vẻ lên tiếng.

-        Sao! Gặp đối thủ đẹp quá nổi cơn ganh tị trút giận lên tui chớ gì. Haha đẹp quá mà…ăn đứt ai đó. Biết ai đây không?

-       

Thấy mặt mo có vẻ sắp giơ chân dậm tiếp nó đâu dám nhây, vội vàng tiếp lời.

-        Bà cô nhỏ, cục cưng nhỏ của Mon đây! Nhắc hoài đó…nhớ chưa?

Mặt mo nhìn Hải Âu tròn xoe mắt nhìn một lượt từ đầu tới chân cô bé rồi vỗ tay một cái cười tươi kéo Hải Âu qua phía mình vuốt tóc em một cách hào hứng.

-        Bé Âu phải hông! Trời ơi…giờ mới được gặp. Dễ thương quá chừng…hihi.

Hải Âu cũng tròn xoe mắt ngơ ngác đánh mắt nhìn nó, nó cười cười xoa đầu em.

-        Chị này là mặt mo.

Bốp!

-        Ấy uidaaa!

-        Ê! Bạn táng rụng răng nghen Mon! Kêu chị Mỹ đẹp gái nghen Âu, đừng nghe tên này nói xàm.

-        Hi dạ chị!

-        Haha bé Âu chị make up mặt mo anh hay nhắc đó, không nhớ chổ này sao?

-        Uhm…A! Bé nhớ rùi. Cái chị anh hay nói mặt như cái mo ham ăn ham ngủ mê chơi mỏ nhọn mặt dày hành hạ anh hen? Á quên…anh nói vậy, em hông nói chị nghen chị đừng giận em!

Bốp bốp…

-        Uidaaaa!

-        Mon! Bạn giết Monnnnnnnnnnnn!

-        Á…bình tĩnh…không có không có…tui thề!

-        Hihi chờ bé với!

Nó đau gần chết ngồi xoa bóp mặt mày, vuốt lại đầu tóc rối bù vì bị mặt mo hành hạ, hai cô nàng ghế sau líu ríu dính lấy nhau trò chuyện bỏ mặc nó khổ sở trên ghế trước. Chơi chung mặt mo khá lâu trước cả lúc gặp Hải Âu nên chuyện về cô bé mặt mo đã biết, cô nàng luôn muốn gặp bà cô nhỏ nó luôn khoe khoang về độ xinh đẹp, đáng yêu hơn xa mình, mặc dù chưa có dịp gặp nhưng mặt mo rất quý Hải Âu vì chuyện quá khứ của em. Thời điểm Hải Âu mới xuất viện trùng lúc mặt mo về quê thăm nhà để phòng trống, nó đã đưa chị em Hải Âu qua mượn tạm phòng mặt mo mấy ngày vì phòng mặt mo gần phòng khám của chú Chánh nơi hầu như cả nhà nó với Chị và anh em của nhà ông Gạo thường khám chữa bệnh, vài ngày sau nó nhờ chị Thủy tìm được phòng tốt hơn để chuyển chị em Hải Âu ra. Tới khi em lành hẳn chị Hải Âu rút về quê thì chị An mới đón Hải Âu về nhà ở. Cho nên tuy chưa có dịp gặp vì nhà chị An ở xa trung tâm nhưng mặt mo biết về Hải Âu bên cạnh chị Thủy, thậm chí vài người trong nhóm nó như Mimi, chị Tiên đều nghe qua Hải Âu. Hải Âu thật sự đáng yêu, ngoan hiền dễ gây yêu thích cưng chiều tương tự Chị của nó nên chỉ vừa gặp nói vài câu, mặt mo đã bám dính em không buông, trực tiếp đá đít nó qua một bên. Hải Âu nhận ra mặt mo, cũng nhớ từng được ở phòng mặt mo lúc đau bệnh, mà tính em vốn ngoan hiền lễ phép, trọng ân nghĩa dù nhỏ nhất nên không hề bài xích mặt mo, thậm chí gần gũi mặt mo bằng thái độ dành cho người từng giúp đỡ mình, đương nhiên không bằng người nhà nó nhưng thiện cảm giúp em nhanh chóng thân thiết vui vẻ với mặt mo. Rốt cuộc nó nói qua nói lại vòng vèo do hơi ấm ức vì bị cho ra rìa thôi.

-        Mặt mo ơi!

-        Gì! Trật tự nghen Mon!

-        Hơ…nhớ mặt nhá, mai mốt không có Hải Âu, đừng có mè nheo đòi hỏi nhau.

-        Hứ! Hông thèm!

-        Ờ…hứ cho nhiều lên. Cưng bé Âu thì nhìn chân người ta đi, thấy gì lạ không?

Mặt mo cúi đầu nhìn chân Hải Âu rồi đánh nó một cái.

-        Chân sao? Đẹp muốn chết, ủa rùi tới chân bé Âu cũng hổng tha hả Mon?

Nó trợn mắt há mồm, ý gì đây? Khinh nó sài lang miệng hổ hay sao?

-        Ớ…

-        Hihi!

Hải Âu le lưỡi lêu lêu nó rồi kéo mặt mo vui vẻ giải thích.

-        Anh muốn mua giày mới cho em, nay đi xa suốt ngày anh sợ em mang boot bị nóng với đau chân. Anh tính kêu chị Mỹ đưa em kiếm tiệm giày liền ạ.

Nó mát ruột mát gan trừng mắt mặt mo xong vui vẻ giơ ngón cái lên sau đó xoa đầu em. Đúng là nhà có em gái ngoan, hiểu lòng nó, không uổng công nó cưng em, đâu như mặt mo toàn suy bụng cô nàng ra bụng nó, hơi tiếc công nuôi ăn cô nàng rồi đó. Hơi quê nhưng mặt mo vẫn hung hăng liếc nó xong quay qua cười hì hì vuốt ve chân Hải Âu.

-        Uhm dẹp anh Mon khùng của cưng qua đi, chị dẫn cưng mua giày đẹp hen. Anh ơi tới đường xx anh quẹo phải, đi trăm mét nhìn bên phải tiệm Baby angel nghen.

-        Ok em gái!

Vì công việc đặc thù một nửa stylish của mình nên mặt mo là cuốn bách khoa sống về đồ đạc thời trang, các tiệm bán quần áo, phụ kiện, giày dép đẹp, tốt, mắc hay rẻ, sang chảnh hay bình dân, mặt tiền hay trong hẻm mặt mo biết rất nhiều. Chị thích gặp mặt mo cũng vì cô nàng biết nhiều chổ bán đồ đẹp độc lạ, con gái mà shoping các kiểu là đề tài muôn thuở dễ kéo gần quan hệ giữa các cô ấy. Mới nhắc tới giày dép y như rằng còn chưa tới tiệm hai cô nàng đã ríu rích bàn tán sôi nổi làm nó với ông Lý chỉ biết cười trừ. Có mặt mo tư vấn nó rảnh tay ngồi trước cửa ngắm người đẹp lựa giày, tại đang ở hơi xa với sợ trễ giờ tập trung nó đã đưa Hải Âu qua ủng hộ chị Ngọc. Thôi để hôm khác đưa Hải Âu qua shop mua cho em vài món đồ đẹp coi như bù sinh nhật 18 của em. Đang nghĩ ngợi thì ông Lý vỗ vai nó, quay lại thì thấy bốn anh em trạc tuổi nó đứng sau lưng ổng.

-        Anh Mon đây tụi mày!

Ông Lý liếc mắt, bốn anh chàng kia vội gật đầu đồng thanh.

-        Anh Mon!

-        Khụ!

Nó mém chút sặc nước miếng vội rụt cổ nhìn quanh, ngay cả ông bảo vệ cũng giật mình ngơ ngác, hơi lúng lúng nó vội liếc ổng cười trừ, liếc luôn coi hai cô gái có nghe không rồi vội kéo ông Lý ra xe.

-        Gì nữa cha nội, mọe đéo phải đóng phim nha. Ai đó?

-        À mấy thằng ranh nhà tau.

-        Nói tiếp đi…đừng có lòng vòng như cha Xí!

-        Ê mấy đứa vô nhìn sơ hai em gái ở trỏng cho biết mặt rồi rút qua bển chờ tau.

-        Ok anh!

Ông Lý phất tay nói với bốn anh chàng kia xong nghiêm mặt kéo vai nó nói nhỏ.

-        Cho tụi nó theo anh em mình mấy bửa.

-        Chi?

-        Ông Củi kêu anh Xí nhắn coi chừng mày mấy bửa. Hồi khuya xử con Dung mấy thằng ranh con giống bên thằng Lữ người quen thằng Á nó dạo vòng vòng bên quán kiếm. Có thể người quen con Dung hoặc thằng Dít đánh hơi gì đó.

-        À ủa tưởng ông Á nhà mình.

-        Ở trên chưa nói chuyện, mấy thằng ranh con ở dưới chưa biết anh Gạo cho làm, cam tối quá không nhìn rõ mặt. Haha nói chung ông Củi kêu tụi nó coi chừng mày, chờ ông Á về xử lý coi phải nhà ổng không, cũng có thể người bên khác thằng Dít nó cầu cứu. Mấy ổng biết nhau chớ tụi nhỏ ở dưới nhiều thằng nó liều. Anh em đông quá nhiều khi tụi nhỏ ở dưới va chạm do éo biết nhau, cái này bình thường. Có khi người bên khác, nói chung tụi nó ra ngoài kiếm ăn, ít nhiều cũng phải quen bên này thân bên nọ chứ đâu có riêng nhà mình. Thôi ông Củi dặn mày éo thích mấy chuyện này, cứ bình thường, mấy đứa nó loanh quanh coi chừng đề phòng bị trả thù thôi, không phiền mày đâu.

-        Chi cực không biết, haizzz biết vậy tối em ngủ trên phòng cho lành, để ông Củi lo.

-        Hehe! Ba chuyện này phức tạp, mày thấy tới anh Gạo ra đường nhiều khi ngán tụi choi choi. Chịu khó mấy bửa em chuyện tụi tau rút. Mà tau thấy vụ thằng Dít không đơn giản, thấy anh Củi căng lắm.

Ông Lý cười khà khà gãi đầu, nó thở dài ngao ngán.

-        Cái này…ý là nay anh đi theo em hả? Rảnh quá cha nội, không về cho con bú đi!

Cha nội không nói gì chỉ cười cười gãi đầu, nó bực mình buồn cười khi nghĩ tới việc giờ chọc ghẹo cô nàng nào cũng có người dòm từ xa, thiệt là chuốc khó chịu vô mình. Đụng tới thế giới của Chị, mọi thứ đều như phim. Ông Lý thấy nó nhăn nhó chỉ biết cười trừ vỗ vai nó.

-        Yên chí ông Củi dặn nhìn ngó từ xa cho chắc ăn thôi. Coi như éo thấy tụi tau đeee.

-        Éo con khỉ. Thôi làm gì làm, đừng có bép xép em gian díu gái về méc bà An là được.

-        Haha! Có gì cần kêu tụi nhỏ làm, ông Củi biết mày ngại nên kêu toàn mấy đứa nhỏ hơn mày cho dễ nói chuyện.

-        Ờ ờ! Thôi đây… Coi tự xử ăn uống nước nôi cho anh em.

Nó nhăn nhó rút thêm tiền nhét vô túi ông Lý rồi ngoảnh đít trở vô shop. Giờ đã biết cha nội Gạo kêu nó rút hết tiền trong bóp ổng rồi đó, tiền để lo mấy việc kiểu này đây.

-        Mon! Trả tiền!

-        Ớ…

Tiếng bà cô mặt mo lanh lảnh làm nó giật mình khỏi suy nghĩ trong đầu, nó vuốt mặt cho tâm trạng trở lại bình thường trừng mắt cười cười với mặt mo.

-        Ớ tại sao tui phải trả tiền? Nảy mặt mo kêu mua cho bé Âu mà?

-        Hứ! Bạn hông có tiền đâu, ủa em ai? Trả tiền điiiii!

Cô nàng bỉu môi kéo theo Hải Âu đi te te ra ngoài, nó nhún vai bất lực đi vô quầy cầm bill lên há miệng nghiếng răng liếc ra ngoài, Hải Âu đang vuốt ve bata hồng đế cao mới tinh thì cũng hợp lý đi, mắc gì bà cô mặt mo cũng hớn hở nhảy tưng tưng trên đôi giày bata xanh thậm chí còn chưa cắt nhãn, thật là biết tranh thủ “bào” nó quá mà. Nó nghiếng răng rút tiền thanh toán hậm hực đi ra ngoài, không có tiền ông Gạo cho dễ gì nó thoải mái chi tiêu kiểu hào phóng này, đồng lương còm cỏi của nó đem ra mua hai đôi giày gần năm triệu coi như cũng méo mặt cả tháng chứ đùa. Thiệt ra dạo này lương không thấp lắm.

…..

Nhìn bóp tiền còn khá dày, nó hơi bối rối, lúc tối thiếu ánh sáng lại nhiều việc đau đầu nên thời gian đâu kiểm đếm tiền nó rút hết từ bóp ông Gạo, giờ thoải mái đầu óc, trời sáng tinh tường nó mới giật mình nhận ra ông Gạo đã tiện tay cho nó tiền mặt hơi bị nhiều. Đêm qua tốn nhiều tiền đãi anh em ăn nhậu, đưa ông Củi gửi chị Mai, ông Lý một ít lo việc tổng lại không ít tiền qua nay nhưng giờ ví nó vẫn căng phồng. Nó tặc lưỡi có chút hí hửng rút phần lớn tiền nhét vô ngăn khóa túi đeo, chỉ chừa lại vài triệu trong ví cho đỡ nặng túi quần, thôi tranh thủ gởi bớt tiền mặt cho chị Thủy giữ dùm ổn hơn. Tính nó cứ có tiền mặt trong túi là sài không tiếc tay, thà không có tiền sẵn ngại đi ra ATM hay chạy kiếm chị Thủy lấy mất công nên sài ít, chứ tiền nằm sẵn trong túi thế nào nó cũng sài sạch trơn. Đâu phải tự nhiên Chị toàn quản lý tiền, giờ tới lượt bà cô Thanh giở trò tịch thu hết tiền của nó, ngay cả quỹ đen tiêu sài linh tinh phần lớn chị Thủy cũng bắt nó đưa chị giữ dùm vì mấy cô nàng và chính nó đều biết tật xấu cầm tiền mặt trong tay là sài vèo vèo của nó. Nói chung nó kiểu người thoải mái xề xòa, là dạng người có 5tr sài theo 5tr, 50tr sài theo 50tr nên tốt nhất đừng cho nó cầm tiền mặt nhiều trong người, ví dụ đang đi thấy món gì đó muốn mua nhưng túi không có tiền, nó làm biếng đi rút nó sẽ bỏ qua, còn sẵn tiền trong túi chắc chắn sẽ mua món đó bất chấp có cần thiết hay không.

Gần đây tiêu sài ăn chơi toàn tiền xin xỏ đầu này đầu kia, hết chị Thủy tới chị Chi, ông Kha, ông Thông rồi ông Gạo…còn tiền lương, thưởng các công việc của nó toàn chảy vào tài khoản riêng để dành gửi lên Đà Lạt. Nhìn nó ăn chơi tiêu sài có vẻ phung phí thực ra toàn tiền vô thưởng vô phạt, nó sài một đồng thì ít nhất tài khoản để dành cho nhà Đà Lạt chắc chắn chảy vô 2-3 đồng. Và nó có quyền chi tiêu thoải mái như giờ thật ra tài khoản tiền riêng Chị để lại cho nó thật không ít so với nhận thức trong đầu một thằng sinh viên như nó thời điểm ấy. Đem số tiền ấy ra so với những người đang xung quanh thì nó chỉ bình thường hơn được kiểu mấy cô nàng như Mimi, Nhiên, Cycy, chị Yến…còn đem so với phú bà kiểu như chị Thủy, Nguyệt, Thanh, Rose hay Anh Thư, Ngọc Khánh, mặt mo…thì nó kém xa hay nói vui ai chẳng biết mấy cô nàng bao nuôi nó dư sức nói gì nó dám đem tiền ra so với mấy cô nàng. Còn mấy kiểu như mấy ông Vũ, Tiến, Kiên, ông Kha, Huynh, Thông…thì dẹp đi, nó bằng cái móng chân mấy ổng chứ đừng nói chạy theo đòi so với ông Gạo hay anh Phong. Nên việc ông Gạo tiện tay cho nó số tiền này chỉ là cái hắt hơi của ổng, vô thưởng vô phạt. Nó chẳng nghĩ thêm nhiều thậm chí còn nhanh chóng hí hửng trong bụng, tha hồ có tiền sài linh tinh, nghĩ tới việc bà cô Thanh không có nhà sẽ không bị tịch thu, bụng nó sướng rơn phơi phới ra mặt.

Cơ mà nhìn tới đôi giày xanh mới toanh triệu mấy trên chân đẹp của mặt mo nó nghiếng răng trèo trẹo, ở trên kể mặt mo vô danh sách phú bà bao nuôi nó đã có chút ngượng mồm rồi, giờ nghĩ tới cô nàng tranh thủ mua ké giày cùng Hải Âu nó ngứa răng ghê gớm. Chưa thấy bao nuôi gì nó, toàn ngược lại hành nó bao nuôi cô nàng đúng nghĩa đen, ăn như hạm, mè nheo đòi ăn đòi uống cả ngày không biết mắc cỡ, lại còn tỉnh bơ khoe giày đẹp tung tăng cười phơi phới trước mặt nó, coi ngứa mắt chỉ muốn đánh cho sưng mông.

Thực ra mặt mo “bao nuôi nó” bằng cách khác, mè nheo đòi nó lo lắng ăn uống vui chơi chỉ là vô thưởng vô phạt lấy niềm vui trong mối quan hệ đặc biệt thân thiết với nhau. Mặt mo đã luôn góp tiền mình vào giúp nó làm dày thêm tài khoản dành riêng gửi về nhà Đà Lạt mà chưa một lần yêu cầu nó dẫn về ĐL, chưa từng hỏi mặt mũi người ở nhà ĐL, chưa bao giờ bắt nó chứng minh số tiền đó dùng đúng mục đích hay không…mối quan hệ giữa nó và cô nàng đã từ lâu không có chổ cho suy nghĩ ai tốn tiền cho ai nhiều hơn, ai đang “bào” ai, tiền đã không phải vấn đề đáng quan tâm ở đây. Cũng như nó và chị Thủy, nó và Rose, nó và ông Kha, nó và nhà ông Gạo…tiền cũng không còn quan trọng. Chỉ là công cụ để mối quan hệ càng thân thiết hơn, chưa từng là trở ngại khiến những mối quan hệ ấy bị ảnh hưởng bởi chính cái từ tiền này. Bên cạnh đó nó sẽ không cầm số tiền của ông Gạo vừa cho góp vào tài khoản đưa về ĐL, mọi việc cần phân biệt rõ ràng…ổng cho nó tiền để tiêu sài ăn chơi vô thưởng vô phạt, tiền nó lo nhà trên ĐL là việc của nó và Chị, khi nào ổng đưa tiền phụ nó gửi lên ĐL ổng sẽ nói. Còn khi ổng tiện tay cho có nghĩa nó phải tiêu sài ăn chơi, phục vụ công việc linh tinh cho ổng, không có chuyện ổng cho tiền rồi nó giấu riêng đưa vô tk gửi về ĐL mặc dù ổng cũng không hỏi nó sài gì tiêu gì. Từ lần đầu tiên cho tiền nó, trước đây là Chị…mọi chuyện cả hai đều tâm sự rõ ràng với nhau. Chị cũng chẳng bao giờ mở miệng xin ổng tiền để gửi về ĐL chăm tụi nhỏ, không bao giờ xin tiền để phục vụ mục đích công việc hay làm ăn…Chị chỉ mè nheo xin xỏ tiền ăn cái này, uống cái nọ, mua cái kia, đi chơi chổ nào đó…hoàn toàn rõ ràng. Và nó cũng sẽ luôn giống Chị trong những mối quan hệ đặc biệt này.

[Phân đoạn dài trên không phải suy nghĩ lúc đó, chỉ là một đoạn coi như giải thích để các bạn hiểu rõ hơn về vấn đề tiền bạc nhạy cảm, theo dõi truyện sẽ nắm được tâm lý tôi và họ hơn, tránh việc khi tôi viết những chi tiết liên quan tiền bạc…khiến các bạn đọc nghĩ theo chiều tiêu cực, những suy nghĩ bình thường của cuộc sống này. Ví dụ: tôi chẳng muốn ai đó thật sự nghĩ rằng Mặt Mo đang lợi dụng, bào tiền tôi chẳng hạn. Giữa chúng tôi…chẳng có tiền nào ảnh hưởng đến câu chuyện của chúng tôi. Lại ví dụ tôi viết đang nghiếng răng mặt mo tranh thủ “bào” ké đôi giày, bực bội với tâm lý cho vui tăng cảm xúc mối quan hệ thôi nhé…các bạn hiểu ý tôi chứ. Hãy mở rộng ví dụ áp dụng vào những tình huống khác với những nhân vật khác, để cảm xúc đọc truyện được trọn vẹn mà không bị chữ tiền, vật chất chi phối suy nghĩ, cảm xúc của mình. Haha Tiền vẫn luôn và vấn đề nhạy cảm đúng không. Rất tiếc…tôi và những người đặc biệt bên cạnh mình lại không nghĩ vậy. Tôi không thích người khác mang chữ tiền vào đánh giá, áp đặt vào câu chuyện của mình, vào những mối quan hệ của tôi trong câu chuyện này. Haha hơi lòng vòng…cũng vì chữ Tiền thật sự nhạy cảm nhỉ]

……….

Kêu một tiếng anh Gạo, tiền ổng cho nó vui vẻ tiêu sài như anh trai cho tiền em mình, bên ngoài ai nói gì chẳng ảnh hưởng. Nó hí hửng vuốt ve sấp tiền trong túi xách không biết chán, kiểu này có chăm 10 mặt mo…à không mắc gì nó phải chăm bà cô đó chứ, hừ…! Kiểu này có cưng chiều chăm sóc 10 bé Hải Âu của nó cũng dư sức. Nói vậy chứ nó biết dạo này Hải Âu đã làm ra tiền khá ổn với công việc của em, thậm chí còn cho nó tiền sài mà. Mặc dù tính ra đôi giày của em đang mang hơn xa tiền em cho, nhưng vẫn mát ruột mát gan cưng em nhiều hơn. Còn bà cô mặt mo, ở đâu ra chọt vô mua ké giày mới, không nể mang vô chân nhìn cũng đẹp nó đã đè mặt mo ra lột giày đánh cho sưng mông.

-        Hay rồi! Đâu ra tự nhiên mua ké giày đó mặt mo?

-        Hihi ai biết đâu, tại bạn mang giày mới vô đẹp á.

-        Tự nhiên nhỉ, giày đẹp liên quan gì bắt người ta trả tiền.

-        Hí hí! Tại bạn nghèo đó, tiền ăn hổng có lấy tiền đâu mua giày, nương nhờ bạn Mon đại gia cũng khổ tâm lắm luôn…ráng lên Mon, vinh hạnh lắm mới được mua đồ cho bạn nha nha.

-        Chờ đó, vụ này chưa xong đâu!

Nó vừa bực mình vừa buồn cười trước vẻ mặt đắc ý tự biên tự diễn của mặt mo, đang định lại sờ chân à không sờ giày mới rút ra trả cho shop thì Hải Âu như bông hoa cười tươi kéo tay nó chớp mắt dễ thương.

-        Anh!

Đổi qua giày bata hồng, nhìn em càng xinh đẹp dễ thương, công nhận mặt mo ăn ké giày nhưng trong khoản giúp nó mua giày đẹp hợp với Hải Âu, coi như bào đôi giày cũng xứng công. Nhìn một lượt khắp người em, kéo em xoay một vòng, nó hài lòng nhìn đôi giày dường như sinh ra để nâng niu cơ thể xinh đẹp của em, rất hợp với màu áo em đang mặc. Nhưng mặt mo vẫn đáng ăn đòn, chắc chắn cô nàng cố ý chọn giày đế dày, cao để dìm hàng nó…giờ hay ho rồi, bỏ đôi boot nặng nề cao lêu nghêu đi, chân Hải Âu vẫn dài, người vẫn cao…nó chìm nghỉm xuống đáy xã hội, tới xoa đầu em cũng ngượng tay.

-        Rồi! Hải Âu đẹp nhất. Thích giày mới không?

-        Thích ạ!

-        Rồi giờ qua bên shop kế bên mua cho anh áo sơ-mi, quần jean anh thay cái. Đồ mặc qua nay dơ rồi.

-        Dạ!

-        À mua áo khoác luôn em, mặc áo đó trưa nắng đen da đó.

-        Hihi!


Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...