-
Tới việc ăn cũng có người chăm
sóc, tự ăn hổng được hả?
Giọng con gái không cảm xúc tự nhiên vang lên
sau lưng, nó và bé Xíu đều giật mình nhìn lại. Gương mặt lạnh như một con búp
bê kiêu kỳ đang đứng phía sau nó, mái tóc ngang vai như màu bầu trời không một
chút gợn sóng càng tô điểm thêm nét băng giá trên người của cô nàng, hình như trái ngược hoàn toàn với
sự đáng yêu của chị cô nàng thì phải. Nó vẫn im lặng, chỉ có bé Xíu là lau vội
nước mắt đứng dậy một cách rụt rè
-
Cô…cô…a…chị Thanh.
-
Hông lo học bài ra đây với tên vô
dụng này chi vậy Xíu? Ăn ké nhà người ta rồi còn bắt người ta phục vụ nửa hả.
-
Dạ hông hông phải đâu cô…a quên
hông phải đâu chị Thanh, tại cậu…cậu Mon bị phỏng, Xíu mới thoa thuốc cậu Mon hổng
đụng vô đồ ăn được đó chị.
-
Kệ hắn, ai kêu hút thuốc rồi…!Mà
thôi em đi vô học bài đi.
-
Dạ nhưng…
-
Nhanh!
Bé Xíu rụt rụt cổ lén lè lưỡi với nó rồi ngập
ngừng để ổ bánh mỳ đang xé dở xuống bàn, sau đó nháy mắt ra dấu cẩn thận với nó
rồi chạy nhanh vào trong nhà. Nó ngẩn người nhìn theo bé Xíu, nghe xong đoạn đối
thoại cũng đoán ra có vẻ bé Xíu cũng ngán cô nàng này dữ lắm, còn nó kiểu con gái
nào mà không gặp qua rồi, nó cũng chỉ thở nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn. Hình như
cô nàng đang dùng ánh mắt không thay đổi nhìn nó vài phút, rồi cô nàng kéo ghế
ngồi xuống phía đối diện nó, đôi chân thon dài trắng hồng dưới ánh nắng lộ ra
phía bên kia bàn, chân bắt chéo lại, hình như cô nàng đang khoanh tay trước ngực
quan sát nó. Mặc kệ, nó im lặng ăn, vì tay còn ướt thuốc thoa, lại không có bé
Xíu, nó đành cầm luôn ổ bánh mỳ chấm bò kho.
-
Chừng nào anh đi khỏi nhà này?
-
…
-
Tui hỏi chừng nào anh ra khỏi nhà
này, giờ anh tính làm gì?
-
…
-
Ê tui nói anh đó, lơ tui hả?
-
…
Cô nàng đập lên bàn một cái, nó cũng vừa nuốt
xong một miếng bánh mỳ to kèm thịt, suýt tí nửa nghẹn luôn ở cổ họng, coi bộ với
cô nàng này không sử dụng chiêu lơ được rồi. Nó lắc nhẹ đầu bỏ ổ bánh mỳ dang dở
xuống bàn, nhấm nhẹ một ngụm nước trà gừng đã nguội bớt, sau đó ngồi thẳng dậy,
lấy một mảnh khăn ướt lau miệng rồi dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn vào cô nàng.
Đôi mắt màu lam như hai viên thủy tinh làm bằng băng tuyết đang rất gần trước mắt,
mái tóc trắng bạch kim cũng gần ngay trước mắt, chỉ là mối quan hệ lại xa cách
làm sao.
-
Chiếc váy em đang mặc là của tui
mua cho chị ấy
Cô nàng vừa định lên tiếng liền dừng lại, đôi
môi như hai cánh hoa hồng vừa định mở lời chợt mấp máy, cô nàng cúi đầu tự nhìn
xuống người mình, bàn tay mân mê chiếc váy màu trắng, rồi ngẩn đầu lên nhìn thẳng
vào nó, đôi mắt không cảm xúc có một chút gì đó dao động.
-
Ừ! Rồi sao?
Nó mĩm cười…
-
Thứ nhất em không nên đụng vào đồ
của cô ấy
-
…
-
Thứ hai, tui sẽ ở đây vì đã hứa với
chú thím ba, bé Xíu.
-
…
-
Thứ ba mời em sang ở phòng khác,
giống như thứ nhất, căn phòng đó là của tui và cô ấy, em không nên ở đó.
-
Anh…
Nó mĩm cười đứng dậy, mặc kệ gương mặt cô
nàng cảm xúc ra sao, nó đi thẳng vào trong nhà.
-
Anh đứng lại, đứng lại nói rõ ràng
cho tui, anh nói vậy ý gì hả?
-
…
-
Ê…tui nói anh đứng lại!...Ê nghe
tui nói hông hả?...
Cô nàng nói như hét phía sau, nó cũng mặc kệ
nhanh chân đi thẳng vào nhà, đi lên cầu thang, mở cửa phòng bước vào rồi khóa cửa
lại, hình như nó còn nghe tiếng bước chân vội vã phía dưới nhà. Cửa vừa đóng lại,
nó liền dựa hẳn vào cửa thở phì một cái, may mà không bị cô ấy đuổi theo kịp để
hành hung. Lời nó nói nửa đúng nửa đùa, thực ra nó cũng không thoải mái khi có
người khác sử dụng đồ của chị, nhưng chủ yếu bởi vì…ra vẻ lạnh lùng hung dữ với
nó “cô gái à, em vẫn chưa đủ bất cần bằng anh đâu”.
“Rầm…rầm”.
-
Ê anh ra đây cho tui, ai cho anh
vô phòng hả?
-
…
-
Anh bước ra đây, chúng ta cần nói
chuyện cho rõ ràng.
-
…
-
Nè! Mở cửa ra, đây là phòng chị
tui, là phòng tui, đem cái thân dơ bẩn của anh ra khỏi phòng nhanh lên.
-
…
-
Anh đâu rồi! Tui phá cửa đó! Anh
ra đây!
-
…
Nó mĩm cười im lặng. Cứ la hét đi, muốn phá cửa
phá đi, cửa nhà này chắc chắn cỡ nào nó là người rõ hơn ai hết, phòng nó và chị
mà.”Nè em gái, còn non lắm nha cưng”. Nó vỗ vỗ cằm lắc đầu cười, phòng cách âm
khá tốt, cứ ở đó mà la, còn nó thì đi thẳng vào phòng, từng vật dụng trong căn
phòng đều chứa đầy yêu thương nhung nhớ, mặc kệ cô nàng la hét bên ngoài, nó lại
chìm vào những hồi ức như vừa mới hôm qua. Tay nó sờ vào từng món đồ trong
phòng, cánh cửa tủ quần áo của chị vẫn vẹn nguyên, chiếc bàn trang điểm cũng
không thiếu món đồ nào, máy nghe nhạc, giày dép, túi xách…xen lẫn vào đó là đồ
đạc của riêng nó vẫn nằm vị trí cũ. Chẳng có gì thay đổi, hình như chẳng thiếu
món đồ nào, có lẽ trừ chiếc váy của Thanh đang mặc. Từng món đồ nhẹ nhàng lướt
qua bàn tay thô ráp của nó giống như đang kể từng câu chuyện riêng về chị, đôi
mắt nó trở nên dịu dàng đến tan chảy.
……………………………………
Đang nằm vùi đầu trên chiếc giường to màu trắng
của mình, hít hà mùi hương còn vươn lại trên từng thớ vải, chợt nó giật mình ngẩng
đầu dậy khi nghe tiếng “cạch” rất lớn từ cửa sổ. Cánh cửa sổ mở toang, nó nhìn
thấy bàn tay con gái đang bám vào khung cửa, rồi một chiếc đầu của con ma tóc
trắng, à nói đúng hơn là ma con gái tóc trắng thò lên nguyên vẹn, tiếp theo là
bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở. Cánh tay còn lại bám lên cửa sổ, trên bàn
tay còn kèm theo một chiếc dép, phải nói đúng hơn là một chiếc giày của con
gái, nhìn bề mặt dày và có vẻ nặng của chiếc giày này nếu ném thẳng vào đầu thì
phê phải biết. “Bộp”…không phải chứ, cái miệng có cần linh vậy không.
-
Uidaaaa
Nó giật bắn người vì đau, tay vội sờ lên mặt,
tay còn lại hứng lấy chiếc giày thân thương vừa đáp rất nhanh ngay giữa mặt nó
lăn tròn rơi xuống giường.
-
Nè! Làm cái gì chọi người ta vậy
hả, quân tử động thủ không đánh vô mặt biết không hả?
Nó trừng mắt lên nhìn về con ma nữ đang leo
lên gần hết cửa sổ, chân cô nàng trắng nõn nà đang trèo được một chân lên bệ cửa.
“ Thôi chết, nguy rồi!”
Nó chỉ kịp tự thốt lên mấy chữ rồi co chân nhảy
phốc khỏi giường chạy thẳng lại cửa, tay bẻ bẻ nhanh chốt khóa cửa, vì quá gấp
khiến chiếc cửa thường ngày nhắm mắt cũng mở được bây giờ trở nên cứng đầu phản
nó. Nhanh nhanh cái cửa chết tiệt, mở ra nhanh, án mạng bây giờ, một chân bà cô
kia đang mang một chiếc giày khác, không phải giày bình thường đâu, là một chiếc
giày cao gót nhọn lắm đó. “Cạch” cửa mở, nó thở phì một cái kéo mạnh cửa chạy
thẳng luôn ra ngoài, nghe trong gió có tiếng vù sau lưng, nó chắc chắn là tiếng
cô nàng quăng giày cao gót vô người nó.
-
Hụt rồi!
Nó chợt quay mặt lại, nhướng mắt hét một cái
với cô nàng rồi co chân chạy luôn xuống dưới cầu thang.
-
Đứng lại, hôm nay anh sẽ chết với
tui!
-
Xíu…Xíu ơi xíu…chú ba ơi, thím ba
ơi, bớ người ta…Xíu ơi Xíu, cứu anh! Chú ba ơi…đánh người, đánh người rồi!
Nó vừa chạy vừa hét lên oai oái, không có ai
trả lời nó, tất cả hình như trốn mất tiêu rồi, nó thề khi nó chạy ngang cửa
phòng mấy người kia nó nghe tiếng chốt cửa rõ ràng. Không phải chứ, mới nước mắt
ngắn nước mắt dài nhớ nhung yêu thương nó lắm cơ mà, tại sao đùng một cái
nguyên nhà này phản bội nó nhanh vậy chứ. Nó phẫn uất ném cái nhìn khinh bỉ với
ba con người hai mặt này, hồi còn chị ba cái người này cũng toàn hùa về phe chị
ăn hiếp nó. Không thèm để ý phòng của ba con người kia, nó nghe tiếng chân gần
sau lưng lắm rồi, ngay lập tức nó phóng luôn lên ghế sô-pha giữa phòng, tiếng
vù của một chiếc giày nửa bay vèo qua đầu nó, không phải chứ, giày dép ở đâu
nhiều để cô nàng bạo lực kia ném nhiều vậy. Nó lồm cồm bò dậy, cô nàng đang đứng
phía giữa cầu thang, đôi mắt lam tràn đầy giận dữ, bộ ngực cô nàng phập phồng,
hai má hồng hồng có lẽ là do mệt.
-
Khoan! Khoan! Nói chuyện, chúng
ta cần nói chuyện!
“Vèo”
Má ơi! Con nhỏ này điên thiệt rồi, nó vừa né
một chiếc giày đá bóng màu đỏ của nó, ngay lập tức nó chạy nhanh ra khỏi cửa
nhà khi vừa nhìn thấy cô nàng cầm một chiếc bình hoa nhỏ từ lang can cầu than.
-
Nè! Bình tĩnh nói chuyện, chọi
bình bông là chết người thiệt đó. Trời ơi!
-
Nguyễn Mon! Đứng lại, hôm nay anh
biết tay tui!
-
Không đứng…!
“Xoảng”
Thôi nghịch ngu rồi, nó đâu có biết cô nàng
này có máu điên cỡ này, nó mà biết đã không cứng với cô nàng rồi. Mảnh bình hoa
vỡ tung tóe trên nền gạch, nó chạy tuốt ra ngoài cửa. Cô nàng cũng rượt theo,
làm gì làm cô nàng cũng là con gái, đâu có nhanh chân bằng nó được, cô nàng ra
tới cửa nhà thì nó đã đứng ngay cổng phía xa. Còn chưa kịp mừng thầm thì tít
tít, cổng không mở, không phải chứ, đứa nào đổi mật khẩu cổng, chìa khóa nó quẳng
đâu trong balo rồi, giờ mật khẩu không đúng lấy gì chạy. Nó khẽ quay nhìn lại
phía sau, suýt chút nửa hai con mắt lồi ra ngoài khi thấy cô nàng đang cầm một
chiếc gậy, trời ơi là ai để cây gậy đánh bi-a của chị mua cho nó ngay cửa chi vậy.
Tường cao cổng dày cũng đâu có tốt, bây giờ nó như cá nằm trong rọ, cô nàng
đang cầm cây gậy chạy tới phía nó, ngay lập tức nó hét thất thanh rồi chạy vòng
qua phía khu vườn
-
Khoan! Không giỡn nửa, lấy cái đó
đánh chết người thiệt đó.
-
Tui giỡn với anh hồi nào, dám cãi
tui hả, anh chết chắc rồi!
-
Ê…thôi…không đánh nửa…nói chuyện
nói chuyện!
Nó chạy lòng vòng khắp khu vườn, cô nàng cứ
đuổi theo sau, chạy với nó, còn khuya. Nó tăng tốc chạy nhanh vòng ra phía sau
nhà, rồi vòng ngược ra trước nhà, chiếc thang đang bắc lên cửa sổ phòng chị vẫn
còn, ngay lập tức nó cong chân leo lên, vừa bước được lên bệ cửa sổ thì cô nàng
cũng chạy vừa đến chân thang. Nhìn thấy cô nàng chuẩn bị leo lên thang, hai
chân cong vút khiến chính nó cũng tặc lưỡi vì hấp dẫn, nhưng thôi tính mạng là
trên hết, không thể giỡn mặt với cô gái này được. Nó nhảy phốc vào phòng, khép
cửa rồi khóa lại chốt trong, khi cô nàng vừa ló đầu lên tới cũng là lúc nó thở
phào vuốt lấy vuốt để mồ hôi trên mặt.
-
Anh mở cửa ra, ai cho anh vô
phòng. Anh giỏi mở cửa ra
-
Còn lâu!
Nó trề môi đứng khoanh tay dựa vào cửa sổ,
bên kia là gương mặt giận dữ, có một chút hồng, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên gò
má mịn màng của cô nàng. Đẹp mà bị khùng. Nó lắc đầu tặc lưỡi rồi khoan thai đi
lại chốt luôn 2 cửa sổ còn lại vì phòng chị có tổng cộng ba cửa sổ hướng ra vườn.
Để chắc ăn hơn nó đi lại khóa cửa phòng, kéo nhẹ chiếc bàn để giày ngay cửa chặn
lại rồi nhảy lên giường cởi phăng cúc áo nằm thở. Lâu rồi không chạy giỡn với
ai ngoài chị, mệt muốn đứt hơi, à mà cô nàng này khác chị, bạo lực thiệt chứ
không có giỡn như chị của nó. Nhưng mà tình hình này hoài không ổn, trốn trong
phòng hoài không phải cách, nó thở dài, tự nhiên dính vào chuyện tào lao với
con nhỏ xa lạ này. Thôi phải gọi điện thoại cứu bồ, giờ này còn ra khỏi nhà
không được thì lấy gì đi làm kiếm tiền nuôi thân. Mật khẩu cửa trước mắt chưa
biết được rồi đó khi có con nhỏ đang làm ầm chống giữ, ba cái người phản nó núp
trong phòng chắc chắn sẽ bị bịt miệng. Ngồi ngẫm nghĩ một hồi nó mở điện thoại
lên gọi cho chị Thủy.
-
Nè…nè người ta đang ngủ, dặn bao
nhiêu lần hông được gọi chị trước 1 giờ mà.
-
Chị chị ơi…cứu bồ
-
Gìiiii mệt ghê. Nói nhanh coi, chị
phải ngủ nửa.
-
Dậy chạy qua đây cứu em với, giờ
không ra khỏi nhà được lấy gì đi làm.
-
Sao hổng ra được?
-
Tự nhiên lòi đâu ra con nhỏ rượt
em đánh gần chết, giờ trốn trong phòng, cổng bị đổi pass, không chạy ra ngoài
được. Qua cứu em, gấp lắm rồi.
-
À là bé gì tên gì chị quên rùi
ta…A là bé Thanh hả?
-
Ờ đúng rồi, ủa chị cũng biết
Thanh hả?
-
Hông có, hồi khuya đưa em về chị
mới gặp hà.
-
Ờ ờ rồi qua cứu em đi.
-
Hihi mới dậy ghẹo gái chi rùi bắt
người ta cứu.
-
Làm gì có, em quen biết gì đâu chọc.
-
Vậy sao hồi tối…mà hoy hông cứu,
ai kêu chọc gái. Chị mắc ngủ, kiếm đứa khác cứu đi.
-
Ơ nỡ nhẫn tâm bỏ rơi đồng đội
-
Ai thèm đồng đội với cưng, chọc
gái ráng chịu.
-
Thôi làm gì có, qua cứu đi người
đẹp, chìa khóa cổng đang trong balo quần áo bên nhà chị mà, với em đâu có xe,
qua đón em đi.
-
Kệ cưng, kiếm đứa khác cứu đi
hen, chị đây phải ngủ tiếp…
-
Khoan…!
Lại thêm một người thân cận bỏ mặc nó, uổng
công tôi cưng chiều chị nhất để giờ hoạn nạn thì…lòng người bạc trắng như vôi.
Nó bấm bấm điện thoại một cách cục súc như trút đi bao phẫn uất trong lòng,
đang thầm mắng chửi bà chị tệ bạc thì tin nhắn của chị Thủy lại xuất hiện. “Biết
mấy người hông thèm lưu số đứa nào, cho số con này cứu nè 09…Nhớ mai mốt gọi chị
trước 1h nửa chị giết”. Cũng còn có chút lương tâm, nó nghiến răng như muốn xử
tội chị Thủy qua điện thoại rồi bấm số gọi, hồi nhạc chờ bằng tiếng anh vang
lên vài giây, nó giật mình nhớ ra bà cô Thủy cho số mà không cho thêm được cái
tên, biết là ai mà nói chuyện. Giọng một cô gái bắt máy
-
Alo
-
À alo
-
Alo ai đó? Tui Nguyệt nghe nè
Không phải chứ! Tại sao lại là bà cô này, chị
Thủy quyết chơi nó đây mà.
-
À…ờ…lộn số, xin lỗi chị nha
Nó toát mồ hôi hột nhanh chóng kiếm cớ tính tắt
máy thì bên kia giọng cô nàng lại vang lên lanh lảnh.
-
Ê! Tên kia! Gọi phá chị cho đã trốn
hả?
Nó đưa tay vỗ vỗ cái đầu mặt mà nhăn nhó
-
Ủa bộ chị biết ai hả?
-
Hứ! Tui có số mấy người nha, gọi
rồi trốn, kiếm chuyện hả cưng?
-
À ừ không không có, không dám.
-
Nói sao biết số chị, tại sao gọi
rồi trốn.
-
Ờ thì thì…
-
Đàn ông con trai, ấp a ấp úng. Mờ
ám, ti tiện.
Nó suýt phun luôn mọi thứ nếu đang có trong
miệng, cái gì mà ti tiện dữ thần vậy, nó có xấu tới vậy không trời.
-
Ờ thì đang cần người cứu bồ, chị
Thủy cho số, gọi đại, nhưng mà nghĩ lại giờ này chắc chị còn ngủ nên không dám
làm phiền, cho nên em…
-
Im đi! Đừng có ngụy biện với tui.
Chọc gái hả?
-
Làm gì có.
-
Dính tới gái chứ gì. Nói nhanh vô
trọng tâm đi, đừng có xàm với tui.
Nó nhăn mặt đưa điện thoại ra xa cho đỡ chói,
đó đây là lý do nó sợ bà cô này đó.
-
Ờ thì đang bị kẹt trong nhà, chị…chị
qua cứu em phát.
-
Làm gì mừ kẹt?
-
Bị bị nhốt trong nhà không có xe
đi ra ngoài. Chị thương tình qua chở em cái, mà không được thì thôi để…để em gọi…
-
Hứ! Gọi con khác chứ gì, biết mà,
lăng nhăng lắm mà khỏi nói cũng biết.
-
Ơ…
-
Bị con nhỏ hồi tối nhốt chứ gì.
-
Hả…chị cũng biết hả?
-
Cái gì chị hổng biết, hồi tối tui
đưa mấy người về đó nghen, nặng muốn chết.
-
Ơ..
-
Ơ trái mơ. Ai kêu thấy gái chọc
ghẹo rồi nhốt, ai thèm cứu.
-
Không có, em thề em không có chọc
gì luôn.
-
Heo mới tin cưng.
-
Hic…rồi giờ sao, cứu bồ em không,
đang trốn trong phòng, qua trễ là có án mạng đó.
-
Đáng đời!
Chửi xong chị Nguyệt cúp máy cái rụp không để
nó kịp nói thêm từ nào. Nó thở dài nằm dài ra giường, người nó cưng chiều còn bỏ
rơi nó nói gì tới cái bà cô nó thậm chí còn không dám lại gần ở đó mà cưng với
chiều. Lại có tiếng tin nhắn “Ngồi im đó, đang qua”. Xin được rút lại ý nghĩ vừa
hiện trong đầu, hóa ra người nó sợ nhất lại không bỏ rơi nó lúc hoạn nạn, mừng
rớt nước mắt trong bụng, nó đứng dậy đi vào wc tắm rửa thay đồ, chạy cả buổi
người vừa mệt vừa nóng. Hình như không còn nghe tiếng đập cửa của cô nàng
Thanh, nó cười khẩy rồi ngâm mình vô làn nước mát. Tắm rửa xong xuôi, lau sạch
người rồi quấn khăn đi ra khỏi wc, thói quen không mặc đồ trong wc có từ ngày ở
với chị. Tủ đồ bằng gỗ vẫn thơm ngát hương hoa hồng, chị có thói quen bỏ vài
túi hương hoa trong tủ, lúc thì hoa hồng, lúc hoa lan, hoa nhài…cho nên quần áo
chị luôn luôn có hương hoa, còn hoa cúc trắng loài hoa chị yêu nhất đáng tiếc lại
không có hương thơm rõ nên không có hoa cúc trong tủ, chỉ có trà hoa cúc mà
thôi. Nó dựa lưng vào cánh cửa tủ dày nặng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa say mê ngắm
nhìn váy áo, đồ đạc của chị, bàn tay mân mê từng chiếc váy, ngày ấy không ai được
đụng vào tủ đồ của chị ngay cả người trong nhà dọn dẹp cũng không, chỉ có một
người duy nhất…là nó. Những chiếc váy trắng nằm bên cạnh những chiếc áo sọc
ca-rô, yên lặng như đang dịu dàng quấn lấy nhau…còn nhớ ngày ấy, có ai đó mắt
long lanh cười, đôi môi rạng rỡ như nụ cười của thiên thần bên cạnh nó…
“Anh! Hỏi em đi! Yêu thương của
em màu gì…
…
Màu trắng…
Vậy…anh sẽ chọn màu ca-rô
…
Nếu yêu thương của em là màu trắng,
anh sẽ tô cho mình màu sọc ca-rô”
……………………………….
Có lẽ từ hôm đó, chị đã luôn treo những chiếc
váy màu trắng của mình xếp bên cạnh màu ca-rô của nó, những chiếc váy màu khác
chỉ được phép nằm riêng bên trong ngăn tủ khác. Chợt nó mĩm cười, nụ cười dịu
dàng hiếm hoi suốt mấy tháng qua, nhung nhớ chôn chặt trong lòng cũng dịu dàng
như vỗ về bàn tay nó. “Em à! Sớm thôi, chờ anh nhé!”. Rồi nó bật cười, nụ cười
chính nó cũng thấy lạnh, bởi cái ý nghĩ chôn chặt trong lòng cũng làm nó lạnh
người. Bàn tay lại co giật, đau nhói, cơn đau như đánh thức nó khỏi cơn mê trở
về với hiện tại. Rời tay khỏi váy chị, nó lại đưa bàn tay run run bởi cơn đau sờ
lên những chiếc áo của mình, áo mới tinh tươm, phẳng lỳ không một nếp nhăn so với
chiếc áo đi theo bên người mấy tháng nay là một trời một vực, nhàu nát, bạc
màu, có cái còn không vẹn nguyên nút áo…không có bàn tay chăm sóc của chị nó
thành ra bộ như vậy đó. Nó kéo ngăn tủ dưới, ngay cả quần lót, vớ tất của nó
cũng chính tay chị mua vẫn xếp ngay ngắn còn thơm nguyên như mới. Nó chọn cho
mình một chiếc quần jean màu lam nhạt, chiếc áo sơ mi sọc ca-rô cũng màu lam nhạt
xen kẽ trắng đen.. Bên cạnh bàn trang điểm của chị là bàn chơi game, làm việc của
nó cũng xếp đầy những vật dụng thường ngày của cả hai, nó chọn cho mình một chiếc
đồng hồ màu đen, hai vòng đeo tay bụi bặm, cả người nó bây giờ có thứ gì là
không phải chị mua đâu. Không có chị, có lẽ nó sẽ không biết ăn diện bảnh bao
như bây giờ. Đeo đôi giày da vào rồi bước lại gương, nhìn nó cũng đẹp trai đó
chứ, đồ của chị mua, phối chọn kia mà, người của chị làm sao không đẹp cho được,
nó mĩm cười ngắm nhìn mình trong gương, gương to lắm, đủ chỗ cho cả chị đứng
cùng bên cạnh mà. Nó ngồi xuống, dựa lưng vào tường, nếu ai đó chụp hình được
khoảnh khắc ấy, có lẽ nó sẽ có một tấm hình đẹp để sống ảo như ngôn ngữ mạng
bây giờ đó nhỉ. Tiếc là chỉ có mình nó ngồi nhìn chính mình trong căn phòng rộng
đến nao lòng, nếu không có tiếng điện thoại vang lên, chắc nó đã ngồi đó hoài
không tỉnh giấc.
-
Chị tới rùi nè, đâu ra nhanh đi.
-
Rồi rồi chờ xíu, để em kiếm cách
ra
-
Nhanh lên đồ lề mề.
Nó cúp máy thở phì một cái, mang theo túi đeo
chéo dồn hết đồ đạc hay đem theo khi ra đường vào trong rồi xoa xoa cằm tính
toán, cửa chính thì không đi được rồi, chỉ còn đường cửa sổ. Nghĩ là làm, nó chạy
ngay đến cửa sổ, may mà thang vẫn còn, chứ không lại phải thi triển sở trường
leo cửa sổ tầng hai nửa rồi. Nó nhẹ nhàng mở cửa sổ, ló đầu ra nhìn ngó xung
quanh thật cẩn thận để chắc chắn không thấy ai mới dám leo ra bên ngoài, trước
khi đóng cửa sổ nó lấy một cây móc sắt nhỏ như lưỡi câu móc vào thanh gạt chốt
cửa sổ rồi mới khép cửa lại, sợi móc sắt này do chính tay nó nhờ chú Ba làm dùm
để sẵn bên ngoài ban công để phòng mỗi khi chị giận dỗi còn có cái mà mở cửa sổ
vô phòng. Sau khi ngắm nghía mọi thứ hoàn hảo, nó mới phủi phủi tay leo xuống
thang, mĩm cười khẩy, bây giờ chấp cô nàng kia có vào được phòng khóa chốt
trong nó cũng leo được vô đánh chiếm lại phòng, đương nhiên phải kèm điều kiện
nó dám.
Xuống tới mặt đất, nó nhìn nhìn xung quanh một
cách lấm lét rồi vác thang chạy nhanh về phía cổng, may mà nhà không có nuôi
chó, nếu không chắc nó đã bị phát hiện rồi. Không mở cổng thì ta leo hàng rào,
tuổi gì làm khó được nó. Leo vừa lên tới hàng rào nó đã nghe tiếng cười khúc
khích bên dưới, quay mặt nhìn thì thấy chị Nguyệt đang ngồi trên xe SH tròn xoe
mắt nhìn nó một cách tinh nghịch.
-
Sao hổng đi bằng cổng mà leo như
con khỉ vậy hả ông tướng?
Nó cười hì hì gãi đầu.
-
Ờ thì chìa khóa cổng bỏ balo bên
chị Thủy, mật khẩu thì không nhớ nên….
-
Hihi chứ hổng phải bị con nhỏ gì
đó khóa hổng ra được hen.
-
À ờ…ủa mà sao chị chạy xe em vậy?
-
Chị đi taxi qua quán hồi tối lấy
xe đó, chớ mấy người nghĩ xe đâu tui qua rước mấy người.
-
Ủa chị không có xe hả?
-
Hông có, xe mẹ chị lấy đi rùi, chị
mới về còn bơ vơ toàn đi ké xe hông nè.
Nó trợn tròn mắt nhìn cái vẻ mặt làm bộ đáng
thương của chị Nguyệt, không ngờ bà cô này cũng làm ra được cái dáng vẻ này, giả
tạo, chắc chắn là giả tạo.
-
Ê rồi hông leo xuống đi, ngồi đó
hoài hả?
-
Ờ ờ quên
Cười cười gãi đầu xấu hổ nó xoay lưng định
leo xuống thì nụ cười tắt ngấm khi nhìn thấy cô nàng Thanh đang đứng yên lặng,
bên trong cửa sổ phòng bên cạnh phòng nó, hai tay khoan trước ngực, mái tóc màu
trắng bạch kim bay nhè nhẹ, đôi mắt dù ở xa xa nhưng vẫn ánh lên vẻ lạnh lùng
như màu lam của hai viên băng lạnh giá, đúng là cái cảm giác này rồi, cái nhìn
như xoáy vào tim nó đã từng cảm nhận từ cô gái kỳ lạ trong bar hôm trước. Tự
nhiên nó mĩm cười “hóa ra là em”.
-
Nè nè tên kia, leo xuống coi, làm
cái gì đu hoài vậy hả?
Tiếng chị Nguyệt nghe có vẻ mất kiên nhẫn réo
gọi, nó thu lại nụ cười và ánh nhìn dành cho cô nàng Thanh rồi leo xuống đất.
Phủi phủi tay, mắt nó vẫn nhìn về tầng hai bên trong nhà qua những kẽ lá của
hàng rào, có lẽ ở xa cô nàng sẽ không nhìn thấy nó.
-
Aiuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii đau đau
em
-
Hừm! Học đâu ra thói lề mề vậy hả?
-
Uiiii xin lỗi xin lỗi. Đi liền nè.
-
Bực mình!
Nó xoa xoa tay quay lại nhìn nhìn chị Nguyệt,
hôm nay chị mặc một chiếc quần kiểu ống loe màu kem nhạt, áo sơ-mi kiểu con gái
màu nâu nhạt, đúng chuẩn phong cách con gái thập niên 80-90, sở thích của chị
Nguyệt thật khác biệt.
-
Ghê ta bửa nay mặc đồ coi bộ đẹp
trai à nghen.
-
Cũng thường thôi
-
Bửa giờ mới thấy ăn mặc sạch sẽ
được một bửa á
-
Về nhà có đồ mới mừ hehe.
-
Xí! Mặc đồ coi bảnh tỏn mà đi leo
tường nhà
-
Làm gì có leo tường, em leo hồi
nào
-
Mới làm gì đó, xạo hả?
-
Không hề, đây là em leo hàng rào,
tường nhà đâu.
-
Hoy đừng có xạo sự, đi đâu đi
nhanh nè, bắt ta chờ hoài biết trời nóng hông?
-
Rồi rồi thì đi
Nó cười cười lấy đà nhảy phốc qua khỏi khóm
hoa trồng giữa lối đi vỉa hè xuống đường, vừa đáp đất bổng nhiên “Xoẹt”, tiếng
động vang nhẹ từ phía sau lưng, chị Nguyệt mắt tròn xoe, nó cũng ngơ ngác khi cảm
nhận mát mát phía sau gần chỗ bả vai. Không phải xui vậy chứ, mới được khen mặc
đồ bánh tỏn xong. Chị Nguyệt cau mày
-
Cái gì nửa đó, đi nhanh.
-
Ờ thì….
Nó cười như mếu, xoay xoay lưng sang một bên cho
chị Nguyệt nhìn
-
Rách áo rồi
Chị Nguyệt nhìn nó tròn mắt, được vài giây
thì bật cười khúc khích, thì ra nó bất cẩn không coi trước ngó sau mà nhảy đi,
vai áo nó vẫn đang vướn lên một nhánh hàng rào hơi nhọn và đương nhiên rách
luôn một mảng hơn bàn tay.
-
Hihi cái đồ hậu đậu, ai bỉu nhảy
như khỉ
-
Ờ thì…
Chị Nguyệt cười như được mùa, thiếu điều nằm
luôn xuống đường cười cho đã, mặt nó nóng bừng vì quê độ, quê quá hóa rồ nó
nghiến răng
-
Cười gì mà cười, trời nóng, mặc vầy
cho mát. Đi!
Nó nhắm mắt nhắm mũi đội nón bảo hiểm, ngồi
lên tay lái đề máy xe phóng đi, nhưng than tới cái xe cũng phản nó, vì là xe ga
cho nên nó rít ga cỡ nào tiếng máy xe cũng êm ru không hề lấn át được tiếng cười
của chi Nguyệt ngồi sau lưng.
-
Cười hoài mắc nghẹn giờ
-
Hihi…mới…mới khen đồ đẹp…haha giờ
thành con…con hihi con khỉ ăn xin. Hihi haha
-
Gì mà khỉ ăn xin, cái này người
ta gọi là nét đẹp của dân chơi đường phố.
-
Ừ…là ăn xin đường phố hihihi
Nó nghiến răng vặn ga thiệt mạnh khiến chị
Nguyệt cũng phải vội đưa tay vịn lên vai nó, nhưng bà cô này vẫn cứ cười như
trêu người nhau, chẳng những vậy mấy ngón tay còn cào cào lên chỗ rách của nó.
-
Nè nè nhột biết không, da vai em
còn zin đó, sờ hoài đi nhắm đền nổi làn da trung trinh cho em không?
-
Trung trinh cái đầu cưng đó, ai bỉu
khoe thân. Hihi
-
Khoe kệ em, bộ khoe cái cho chị sờ
chùa à?
-
Tui thích tui sờ, ý kiến gì, con
nợ hông có quyền ý kiến.
-
Cái giề, em nợ chị cái giề, hồi
nào.
-
Nợ tiền đi chơi bar hồi tối, biết
mấy người sĩn ai trả tiền hông hả?
Nó liếc liếc nhìn chị Nguyệt, tay xoa xoa cằm
-
Chị trả tiền hả?
-
Chứ ai, tiền của chị đó nghen.
-
Nhiêu, em đây dân chơi đường phố
chưa từng thiếu nợ đi chơi.
-
Xx triệu à, đâu tiền đây, trả tiền
điiii
Chị Nguyệt xòe bàn tay thon nhỏ, bộ móng tay
dài gần bằng ngón tay, tự nhiên nhìn bộ móng điệu đà này nó thắc mắc đi wc chị
Nguyệt làm sao ấn nút được ta, đương nhiên nó đâu dám có ý kiến với bà cô đáo để
này. Nghe xong số tiền, nó suýt toát mồ hôi lạnh, hình như ăn chơi hơi quá đà rồi.
-
Ờ thì…cái này…bộ chị chưa biết, cứ
mỗi lần em sĩn thì..
-
Thì hổng có nhớ chuyện trước lúc
sỉn chớ gì. Khỏi lý sự, tui biết hết rùi hen. Sao sao…
-
Ấy sao biết hay vậy, thì em có nhớ
gì đâu, hồi tối em ngủ chớ có đi chơi đâu đâu ta.
-
Hửm! Ê tên kia, ăn quỵt với chị hả,
muốn chết hông?
Vừa nói chị Nguyệt vừa kê miệng sát vào tai nó,
hơi thở ấm nóng thơm thoang thoảng khiến sau đầu nó nổi hết gai ốc, bàn tay còn
lại của chị bấm vào da vai bị lộ của nó.
-
Ê khoan…khoan..
-
Sao? Ăn quỵt nửa hông? Quên nửa
hông?
-
Ờ thì…aiuiii khoan khoan, nhớ…em
nhớ rồi..đau
-
Hứ! Giở trò với chị, cưng còn non
lắm hen.
Nó thở dài, sao mới quen bà cô này thôi mà bả
rành nó dữ vậy không biết. Mà nhắc tới tiền thì nó mới giật mình, hồi tối say
quá, sáng dậy bao nhiêu chuyện ồn ào kéo dài tới giờ, nó quên mất tiền đi chơi
ông Kha đưa quăng đâu rồi không biết.
-
Khoan! Ủa chị tối chị đưa em về,
bọc tiền của em đâu ta?
-
Hông biết! Bị mất rồi.
-
Ơ sao mất, không ai giữ tiền dùm
em hả
-
Có giữ, mà bị ăn trộm mất hết rồi.
-
Cái gìiiii. Làm gì trộm, ai trộm?
Bar chị Thủy làm nào giờ đâu có vụ này đâu ta.
-
Sao hông, trong đó tùm lum người
-
Nhưng mà không ai biết ai trộm hả?
-
Biết! Đòi hổng được?
-
Ơ ai mà đòi không được? Sao lại
không?
-
Nè! Đứa này nè, đâu đòi coi coi
Chị Nguyệt bĩu môi tự chỉ vào mình, ngón tay
ve vẫy như thách thức, nó thở dài khổ sở.
-
Trời! làm hết hồn, chị dắt em hơi
xa đó.
-
Hihi ai kêu ngu chi
-
Vậy tiền chị giữ dùm em đúng
không
-
Uhm! Mà…sài hết rùi.
-
Ơ!
-
Ơ gì ơ, trả tiền bar hết rùi, chị
phải bù nửa đó, cho nên chị tuyên bố cưng là con nợ, coi làm sao coi được làm.
-
Ờ thì bù nhiêu nói em đưa lại
cho.
-
Hông lấy!
-
Ơ…chứ sao
-
Chị đang suy nghĩ, mấy đứa nó tư
vấn chị đổi tiền đó ra ngày sai vặt cưng coi bộ có lời hơn. Hihi giờ tui mới về,
cũng cần một tên sai vặt, nghe cũng được, hoy quyết định vậy đi hen!
-
Này này! Đâu ra sẵn cho quyết định
mình ên vậy, ai…đứa nào tư vấn. Em không đồng ý nha.
-
Khỏi phản đối, chị đại diện
nguyên nhóm quyết định rùi.
-
Ơ! Đâu ra, tấm thân trung trinh của
em không phải mấy triệu biến em thành sai vặt đâu nhá.
-
Xí! Làm như có giá lắm, mấy triệu
tiền nợ đổi lại mấy ngày sai vặt cho chị là cưng có phước ba đời rồi đó.
-
Thôi! Em nhường phước cho đứa nào
thèm đó, để em trả tiền.
-
Hứ! Hông lấy tiền!
-
Này này…đòi nợ người ta trả không
lấy là sao.
-
Hông lấy đó, con nợ hông có quyền
quyết định.
-
Nhưng…
-
Im đi! Xong chuyện rùi, ai bỉu xỉn
thiếu nợ.
-
Em không có thiếu, cái này ép người
ta thiếu nha.
-
Hihi chị nói rùi, cưng hông thoát
khỏi tay chị đâu, nhớ bửa nói gì hông, cưng đó nghen, phải dạy dỗ mới được.
-
Em làm gì đâu đòi dạy dỗ em.
-
Đủ thứ chuyện xấu ha Mon haaa…
-
Ai làm gì…
-
Im đi! Lo chạy xe kìa, nhiều chuyện.
Chị Nguyệt bĩu môi, một tay bẻ đầu nó thẳng về
phía trước, một tay bịt miệng không cho nó nói nửa, càng ngày càng quá lắm rồi,
nó nghiến răng nghiến lợi bặm môi chạy xe, nó mà biết đứa nào quân sư quy đổi
tiền ra sai vặt, trai thì thôi chứ là gái thì…đánh cho sưng mông.
-
Mà nè tên kia, giờ tính đi đâu chạy
lòng vòng hoài đó?
-
Ờ ha! Giờ mình đi đâu ta.
-
Ê khùng hả, mấy người kêu tui qua
rước nghen.
-
Ờ lo nói chuyện với chị em quên
không biết đi đâu luôn. Giờ mình đi đâu ta?
-
Sỉn có một đêm đầu tưng tưng thiệt
chắc luôn. Rồi chạy rong ngoài đường hoài hả. Biết nắng lắm hông.
-
Bình tĩnh, để em suy nghĩ.
Nó vỗ vỗ đầu ngẫm nghĩ, cũng đâu có trách nó
được, bị cô nàng Thanh hành muốn rã rời đầu chỉ biết phải thoát khỏi nhà cho
xong chứ đâu có nghĩ phải đi đâu giờ này.
-
À em nghĩ ra rồi giờ cũng mới đầu
giờ chiều, tối em mới phải chạy qua quán ông Kha kiểm tra nên giờ mình đi làm
ly thần dược đi chị. Nay chắc chị đâu bận gì đâu hả?
-
Uhm hông bận, mà thần dược là cái
gì? Đừng hòng dụ dỗ chị ba cái đồ bậy bạ nghen.
-
Cà phê!
-
Hứ!
-
Haha uống cà phê cho tỉnh, hơi
thèm.
-
Đi thì đi!
Chị Nguyệt bỉu môi cười, ngón tay lại sờ sờ
nghịch nghịch chỗ vai bị rách của nó, rồi chị bấm mạnh.
-
Aiuiii gì nửa.
-
Quên! Ghé shop bạn chị đi, mua áo
khác mặc, tính ra rông đi ngoài đường vầy hoài hả?
-
Ơ thả rong đâu, rách có chút xíu.
-
Im đi! Đừng có làm mất mặt tui.
Quẹo phải chạy đi, chị chỉ đường cho.
-
Ghê! Mới về biết đường luôn.
-
Ê! Chị đẻ ở đây nha, đi học có mấy
năm nha!
-
Ờ! Quên!
-
Tài lanh.
Nó bật cười, tính ra bửa giờ nó cứ suy nghĩ
kiểu chị Nguyệt mới ở nước ngoài về, quên mất chị đi học có mấy năm, nhà chị ở
đây mà. Nó chạy xe theo hướng dẫn của chị vào một cái shop quần áo ở quận năm,
shop khá lớn, vì gần chợ nên đường phố cũng khá đông. Chị Nguyệt xuống xe đi
vào trước, nó thì lui cui dẫn xe lên lề trong lúc chú giữ xe của shop dời xe
khác lấy chỗ cho nó. Để xe gọn xong nó đi vào shop, thế giới bên trong shop
khác xa hoàn toàn thế giới bên ngoài, không khí mát rười rượi xua đi cái nắng
nóng SG đầu giờ chiều. Nhìn nhìn ngó ngó vài giây nó mới thấy chị Nguyệt đang đứng
co co chân tuốt phía trong bàn tính tiền, đối diện chị là một cô gái trẻ tầm tuổi
chị, cô nàng mặc một chiếc váy kiểu công sở dịu dàng tuy cao không bằng chị
Nguyệt nhưng đường cong cơ thể vòng nào ra vòng đó, gương mặt trang điểm nhẹ,
tóc vàng. Hai cô nàng nắm tay nhau nói chuyện ríu rich cả một góc shop, không
biết nhân viên hay chủ shop mà nói chuyện rộn dữ. Nó cũng không đi lại gần chị
Nguyệt vội mà đi chầm chậm nhìn ngắm quần áo giày dép, sẵn tiện ngắm nghía luôn
mấy cô nàng hình như là nhân viên. Đang trả lời một cô bé nhân viên xinh xắn hỏi
thăm nó thì một bàn tay nhéo mạnh lỗ tai nó, mùi hương khá quen thuộc phả vào
mũi.
-
Hừm! Lại đi tán tỉnh con gái người
ta.
-
Aiuiiiii gạ đâu, em đang hỏi mua
áo chứ bộ.
-
Hứ! Nè mày nhớ mắt tên này, mai mốt
vô shop đuổi thẳng cổ ra, mất công hắn gạ hết nhân viên mày á.
-
Hihi
Cô bạn chị Nguyệt và bé nhân viên kế bên đều
cười khúc khích, cô nàng kia nhìn nó cười cười, ánh mắt tò mò như soi xét nó từ
trên xuống dưới, nhìn đã cô nàng kéo tay bé nhân viên
-
Em đi tiếp khách đi, anh này bạn
chị.
-
Dạ!
Cô bé nhân viên đi rồi, lỗ tai nó lại đau điếng
thêm một cái
-
Hừm nhìn hông chớp mắt, nhỏ xíu
cũng hổng tha hảaaaa
-
Aiui đâu đâu có….đau đau em, sứt
tai bây giờ.
-
Liệu hồn đó!
-
Thôi thôi mày thả người ta ra, ăn
hiếp người ta hoài mậy.
-
Thương tiếc gì tên này. Nè nè hổng
biết chào chị hả?
-
Thì thả ra mới chào được chứ.
Chị Nguyệt bấm tai nó thêm một cái mới chịu
thả ra.
-
À à dạ em chào chị.
-
Nè chào trống không vậy hả?
-
Chứ em có biết tên đâu.
-
Chị Hồng Ngọc biết chưa, tên shop
bự chảng đó ông.
-
Rồi rồi thấy rồi, thì ai biết chỉ
là chủ shop đâu.
-
Thôi thôi tui xin hai ông bà,
chào tui mà hai ông bà coi tui vô hình vậy hả. Nè mậy mới về kiếm đâu ra trai
trẻ chở đi chơi hay mậy.
-
Con nợ của tau đó hihi
-
Cỡ này đổi gu, trâu già gặm cỏ
non hả bà?
-
Hihi tau mới giựt được của bà Thủy
đó, sao thấy được hông?
-
Hơi lùn, mà coi cũng được
-
….
Ơ nó nghe xong muốn nổi tự ái dồn dập, chi
Nguyệt kêu nó lùn còn chấp nhận được, bà cô mới quen này nghĩ sao dám nói nó
lùn, chấp luôn đôi giày cao gót mới bằng được nó mà dám nói chữ lùn, có bị cắn
rứt lương tâm không vậy.
-
Hi Mon nghen, nảy chị có nghe nó
nói tên em rồi. Chị là Hồng Ngọc, mai mốt có mua đồ ghé ủng hộ chị nghen.
-
Dạ chị!
-
Nè con nhỏ này là bạn chị đó, hổng
có trong nhóm nhưng thân với chị. Mai mốt mua đồ ghé mua nghen.
-
Rồi em biết rồi.
-
Giờ ra ghế ngồi chơi đi, nói chuyện
với nó xíu.
-
Ơ….
Nó chưng hửng, kêu nó chào vậy rồi thôi hả,
nó còn chưa kịp nói cho ra ngô ra khoai vụ dám nói nó lùn kia mà. Nhưng thôi kệ,
chuyện của mấy cô con gái tám với nhau, nó cũng không có hứng nghe, thong thả
đi lại ghế chờ dành cho khách ngồi thử giày, nó ngồi như nằm dài luôn giữa
shop. Hai cô nàng kia lại kéo nhau ríu rich trò chuyện, hai cô nàng cứ vậy mà
đi lòng vòng trong shop, nó mặc kệ, nhắm mắt hưởng thụ máy lạnh.
Đang phiêu du tận mây xanh thì một mùi hương
phả nhẹ vào bên mũi, mở mắt ra là cô nàng Ngọc đang đứng kê mặt sát mũi nó,
không lẽ tính hôn trộm nó, đang hí hửng chờ nụ hôn ngon lành thì cô nàng lại lướt
qua mặt nó, tay đưa ra sờ sờ xoa xoa lên chỗ áo rách của nó. Làm mình cứ tưởng
được hôn.
-
Ê con kia nuôi trai làm gì rách
áo người ta mậy, ăn hiếp vừa vừa phải phải thui nghen, ổng chạy mất dép rùi tối
ngày than ế.
-
Cho cũng hông thèm nghen, này là
cái tội chọc gái bị nó đánh rách áo chớ hông có liên quan tau.
-
Khỏi xạo, tính mày tau lạ gì. Nè
Mon…chừng nào thấy con quỷ này ăn hiếp quá, cưng qua đây với chị, ăn mặc khỏi
lo, chị nhẹ nhàng hơn nó nhìu hihi
Nó tròn mắt nhìn cô nàng, hình như nó đã lầm,
đây chắc chắn là yêu nữ, chứ người bình thường không có ai lả lơi như vầy hết,
khẽ lắc đầu chậc lưỡi thở dài, cũng có lạ đâu, chơi chung với chị Nguyệt, quen
biết chị Thủy, không phải yêu nữ thì mới là lạ.
-
Ê làm gì đó mậy, muốn đụng tới hắn,
bước qua xác nhiều người lắm nghen. Gà chị Thủy nuôi đó mày.
-
Để tau xin bả. Hihi rùi sao, có
mày trong đó hôn?
-
Xin lỗi! Còn lâu mới xứng với chế.
-
Xạo riết quen. Hổng xứng với mày,
vậy để tao nghen
-
Uhm! Mời mày vô. Tên này thiếu
tau mấy chục triệu đó, muốn hả, đưa tiền trả tau đi.
-
Ok lun, tối chuyển khoản cho.
Hihi
Nó không thể ngồi yên được nửa, tấm thân nó từ
lúc nào bị mấy bà cô này đem ra trao đổi, chuyển nhượng qua lại đây nè, đang
tính đứng dậy lấy lại công bằng thì cô nàng Hồng Ngọc đưa một cái áo sơ-mi cũng
màu ca rô cho nó.
-
Thui hổng giỡn nửa, cưng vô trỏng
mặc thử cái áo này coi vừa hông
Nó ngẩn mặt nhìn nhìn áo, nhìn nhìn cô nàng Hồng
Ngọc rồi cũng gật đầu không nói gì, may cho hai nàng có cái áo đẹp mắt quá nên
nó bỏ qua, chứ không nó không nhịn đâu đó. Hai cô nàng ngồi xuống ghế tíu tít
trò chuyện tiếp, nó đi vào trong phòng thử đồ thay áo, chất vải khá tốt, mềm
mát lạnh khi mặc vào, hơn nửa rất vừa vặn với cơ thể nó. Không biết ai lựa mà
khéo quá, chắc là chủ shop mới có kinh nghiệm, chứ bà cô kia nó vẫn không tin
tưởng chút nào.
-
Uhm coi bộ vừa đó, lấy cái này nghen
Mon
-
Dạ cũng được chị, nhiêu tiền tính
luôn đi chị.
Chị Ngọc chưa kịp trả lời bà cô Nguyệt đã ôm
cô bạn mình dụi dụi đầu vô ngực chị Nguyệt khiến nó cũng khẽ chép chép miệng ước
gì được thế chỗ chị Nguyệt.
-
Hoy khỏi tính, tiền đâu trả. Ê
người đẹp cho tau cái áo nghen.
-
Mới gặp xin đồ rồi con quỷ.
-
Bạn mới về chưa có việc làm, bạn
còn nghèo lắm luôn.
-
Ấy thôi áo em mua xin gì mà xin,
em ơi tính tiền cho anh
Nó ráng lê đôi mắt ra khỏi bộ ngực chị Ngọc
phập phồng vì bà cô Nguyệt tác quái nói với cô bé thu ngân ngồi quầy, chị Ngọc
vội xua tay ra dấu rồi đi nhanh lại quầy nói nhỏ gì đó với cô nàng thu ngân.
Sau đó chị Ngọc cầm một cây kéo đi lại gần khiến nó cũng giật mình lùi vài bước,
không lẽ mới nhìn ké chút xíu bị phát hiện ánh mắt trong sáng của nó sao.
-
Ê khoan em không cố ý
-
Nói gì đó ông, lại đây chị cắt
tem cho, tính để vậy mặc luôn ra đường hả?
-
À à…làm em tưởng…
-
Làm chuyện xấu riết hay bị nhột hả?
Chị Nguyệt đứng kế bên nhìn hành động của nó
bĩu môi, chị Ngọc cũng cười khúc khích đi lại gần vén cổ áo nó lên cắt dây nhãn
tem áo cho nó, mùi thơm từ cơ thể chị mang lại một cảm giác dễ chịu, tay chị Ngọc
còn xoay xoay người nó cắt luôn một chiếc tem thứ hai dưới vạt áo, sau đó chị lại
vuốt nhẹ vai áo, cổ tay, túi áo nó vài giây rồi mới mĩm cười đứng nhẹ sang một
bên.
-
Xong rồi, khỏi tính tiền em, để
chị đòi con quỷ này.
-
Ê tau hông có tiền đâu đòi, bạn
còn nghèo lắm.
-
Kệ mày! Hihi ăn gì khôn hết sức,
xin đồ tau cho trai. Khỏi đi mày.
-
Thôi để em chị để em tính tiền, đừng
có nghe cái người đó.
-
Hì hì coi khách sáo dữ nè, thui
chị hổng cho con đó nó theo hành chị mệt lắm, em mặc đi. Để đó chị tính riêng với
nó
-
Nhưng…
-
Chuyện con gái, nghe chưa
-
À…rồi vậy em cảm ơn chị
-
Hihi
Chị Ngọc cười cười vỗ vỗ lên ngực nó rồi quay
qua nhướng mắt với chị Nguyệt.
-
Ê cái này của tau cho trai, hông
có tính của mày đâu nghen.
-
Xớ! Giành trai với chụy hả cưng,
ngon cho hết shop luôn đi.
-
Kệ tau, đâu có ngu cho đồ mày để
tặng lấy lòng trai hihi
-
Ai cho cũng được, tau méc bà Thủy.
-
Khỏi lo, chị Thủy vô tau cũng
hông sợ.
-
Con quỷ sứ. Nè tên kia xong rồi
đi thui ở một hồi nó ăn thịt mấy người giờ.
-
Ê giờ đi đâu đó, ở chơi mậy, tau
kêu trà sữa uống.
-
Hoy để bửa khác ik, đang khách
đông chơi bời gì. Tau với Mon đi qua mắc hẹn hò riêng rùi. Khỏi giành hen pái
paiiii
-
Xí mê trai bỏ bạn.
-
Giống nhau hoy bạn ơiiiii! Đi
nghen, hổng ấy tối mai qua nhà tau chơi, lấy chai nước hoa bửa mày gửi mua
luôn. Nay tau hổng tính ghé mày nên hổng cầm theo.
-
Cũng được, mai tau qua. Mon đi
nghen, coi chừng con quỷ này ăn hiếp thì chạy qua với chị.
-
À thôi dạ vậy em đi.
Nó vẫy tay với chị Ngọc rồi đi theo chị Nguyệt
ra cửa, dắt xe xuống đường nó mĩm cười
-
Chị chờ xíu em quên đồ
-
Đầu óc theo con nhỏ đó ha gì đồ
cũng quên. Đi nhanh đó, ở trỏng gạ gái là ăn đòn nghen.
-
Biết rồi biết rồi
Nó cười cười chạy ngược trở vô shop
-
Chị Ngọc chị Ngọc
-
Ủa sao trở vô, mới ra bị con kia
hành rồi hả hihi
-
Dạ không em quên cái áo.
-
Áo nào cưng? Đang mặc áo rùi mà
-
Dạ cái áo cũ thay hồi nảy.
-
Uhm! Để chị lấy cho. Bỏ trong
phòng thử đồ chứ gì.
Chị Ngọc tươi cười đi vào trong phòng thử đồ,
một lúc sau đi trở ra cầm theo cái áo bị rách của nó.
-
Nè Mon! Nhưng cái áo này rách lớn
quá mặc sao được nửa cưng? Bỏ luôn cho rồi.
-
Dạ không bỏ được chị.
-
Tại sao?
-
Hì…thôi em cảm ơn, bửa nào em ghé
mua ủng hộ. E đi nha!
Nó mĩm cười cầm chiếc áo bị rách trên từ tay
chị Ngọc rồi bước ra khỏi shop giữa ánh mắt tò mò của chị Ngọc và cô bé thu
ngân.
-
Quên gì dzạ?
-
Em lấy cái áo cũ.
-
Nhiu cũng quên, giờ đi uống nước
đi, khát quá trời con quỷ Ngọc bạn lại chơi cả buổi hổng cho người ta miếng nước.
-
Ai kêu nói chuyện hăng quá chi.
-
Kệ tui nha! Đi đi nhanh.
-
Rồi rồi
Nó lắc đầu cho xe chạy hòa vào dòng người, vì
một chút nó phải đi qua coi quán cho ông Kha nên nó cho xe chạy thẳng về khu vực
gần trường, có vài quán cóc ven đường trong khu dân cư khá mát mẻ, ít khói bụi
rồi tạt vô một quán cà phê cũng khá quen thuộc.
-
Đi học em hay uống chỗ này, có
nhiều món đó, chị lựa đi
-
Uhm! Vậy mấy người uống gì?
-
Chị kêu cho chị thôi,chủ quán chắc
pha cà phê cho em rồi.
-
Quen dữ hen, chắc gái rùi
-
Ờ…gái độc thân năm mấy tuổi.
Nó nhếch môi không thèm đôi co với bà cô Nguyệt
rồi quay lưng đi lại góc bàn quen ngồi xuống, bóng mát từ góc cây bên cạnh khiến
người cũng dịu đi bởi cái nóng ngột ngạt trên đường. Kêu nước xong chị Nguyệt lại
ngồi kế bên nó, tay vẫy vẫy một cái quạt chắc mới mượn chủ quán.
-
Kiếm đâu ra chỗ mát vậy?
-
À bửa đi học lạc đường mệt quá
ghé, buổi trưa ra đây ngồi mát lắm, nay không thấy mấy chú đánh cờ tướng ta.
-
Mặt vậy biết đánh cờ tướng hả?
-
Không!
-
Xí vậy nói chi
-
Ờ thì em thấy mấy chú đánh vui,
thích ngồi chơi với mấy chú đó.
-
Nhiều chuyện.
Ngồi một chút cô chủ quán cũng đem nước ra
tươi cười với nó
-
Lâu quá hổng ghé uống cà phê con
-
Dạ con mắc học trong quận 5
-
Chà xa dữ, làm tui mất mối ruột.
-
Haha khỏe hả cô, cỡ rày bán được
không?
-
Bán lai rai, toàn khách quen mà.
-
Dạ lai rai cỡ này con cũng ham
-
Chà nay lại dắt bạn gái mới đi uống
nước hả.
-
Chớp mắt cái gì mà chớp, khỏi né,
làm như hổng ai biết lăng nhăng đó.
Bà cô Nguyệt liếc xéo nó bĩu môi, còn cô chủ
quán thì lè lưỡi nháy mắt trêu nó một cái rồi cười xòa đi chỗ khác.
-
Sao nói coi dẫn nhiêu em gái vô
đây rồi.
-
À ừ làm gì có ai, cô chọc đó.
-
Tin mấy người tui chết liền. Mà
thui dắt ai kệ, lăng nhăng riết đi rùi tui coi mấy người thu xếp sao.
-
Không hề không hề…
Nó cười hì hì đẩy ly nước cho chị Nguyệt rồi
cầm ly cà phê đá không đường riêng mình lên quậy quậy mấy cái cho có lệ sau đó
đẩy một ngụm lớn thật đã khát, chép chép miệng ngồi dựa vào ghế. Cà phê đắng,
thơm mát lạnh tan chảy vào cổ họng khiến cả người nó như tỉnh táo hơn giữa cái
nóng nao người buổi trưa SG. Chờ chị Nguyệt uống xong ngum nước ép, nó mới nhìn
ra đường mĩm cười, giọng nhẹ nhàng không chút đùa cợt như bình thường.
-
Chị Nguyệt nè!
-
Sao Mon?
Có lẽ cảm nhận được thay đổi trong giọng nói
nó, chị Nguyệt cũng thay đổi luôn cách xưng hô với nó.
-
Chị…biết Đan Thanh từ trước, đúng
không?