Thì quá khứ
Viết viết vẻ vẽ được một tí thì em
làm đồ ăn sáng xong. Thơm ngát mùi trứng ốp-la, xe bánh mỳ của bà hàng xóm ngay
trước nhà. Chỉ cần bước ra cửa là có bánh mỳ ăn sáng ngay.
-
Nè ăn sáng rùi đưa em
đi học. Vẽ linh tinh hoài
-
Trời. Tác phẩm nghệ
thuật của anh đó
-
Thấy ghê. Cái này mới
nghệ thuật nè.
Em đẩy dĩa trứng ốp-la vàng ươm ra
trước mặt nó. Đúng là khéo tay thiệt, em của nó có khiếu làm nội trợ ghê.
-
Chà khéo tay kiểu này
ai cưới dc tiểu thư chắc sướng lắm ta
Em lườm lườm nó chu miệng
-
Khỏi nịnh nha…ai thèm
nghe đâu. Hiểm hiểm nửa đi. Ăn nhanh lên
-
Từ từ tay bận rồi lấy
gì ăn nhanh dc
-
Bận gì đâu
Em chớp chớp mắt hỏi. Nó lấy hai
tay ôm lấy eo kéo em ngồi lên người nó cười
-
Nè bận vầy rồi sao ăn
dc
Em chu miệng quay lại cắn nhẹ lên
môi nó rồi cười tinh nghịch
-
Hihi đồ lười.
Em mắng nó xong thì đũa lên gắp một
miêng trứng kẹp vào bánh mì đút cho nó ăn. Có em sướng như tiên, được tha hồ ôm
em thật nhiều để em chăm sóc. Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là những cử chỉ
yêu thương như vậy, có lẽ hơi sến, có lẽ hơi quá đà…nhưng chỉ những người yêu
nhau mới thấy được vì sao nên như vậy. Khi yêu đôi khi hãy vô tư thể hiện tình
yêu của mình ra bên ngoài, ko phải để khoe khoang, không phải để ồn ào...mà đơn
giản để đôi phương biết rằng bạn thực sự thoải mái và hạnh phúc khi yêu họ.
-
Chiều nay chở em đi chợ
nha
-
Mua gì hả
-
Uhm. Em muốn mua vài
thứ để lên Đà Lạt mặc.Mùa này lạnh lắm đó.
-
Nghe bạn anh nói trên
đó giờ lâu lâu có mưa phùn nửa. Em coi mua loại nào ít thấm nước ấy
-
Dạ. Chiều em đi với
con Hân được rồi. Anh ở quán làm bình thường đi ha
-
Ờ sao cũng được.
Ăn uống xong xuôi. Nó chở em qua
trung tâm để em kịp giờ học. Tạm biệt em, tự nhiên thấy bơ vơ. Thời khóa biểu
không có giờ học nhưng vẫn chưa muốn qua quán vì bây giờ còn sớm, qua cũng chẳng
làm gì nhiều vì tầm này quán ít khách. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi phát hiện đang
chạy xe hướng về nhà chị. Nó vỗ vô trán 1 cái để trấn tỉnh người lại, dạo này
có tình yêu nên cũng hay bị cái bệnh mơ mộng vu vơ. Dù sao cũng lỡ nghĩ đến chị
rồi, mà nghĩ đến chị thì thấy hơi có lỗi vì mấy ngày nay quên mất tiêu chị
luôn. Móc điện thoại ra call cho chị
Bài nhạc chờ nhẹ nhàng vang lên tiếp
theo đó không lâu là cái giọng ngái ngủ như con nít của chị, nghe là biết đang
nướng khét cái giường lun chứ đâu.
-
Ta ghét nhà
ngươi...ngta đang ngủ mà...
-
Thôi mùi khét nồng nặc
rồi chị hai. Dậy đi nhox qua chơi nè
-
Tự nhiên qua chi. Tưởng
ai đó quên mình mất rùi
-
Quên đâu. Dậy đi...sắp
qua tới nè
-
Ngủ xíu nửa
-
Dậy đi. Nhanh
-
Mệt...ghét...giận..qua
cho ngồi ngoài đường lun
-
Ờ ờ
Nó cúp máy len lõi chiếc xe giữa
dòng người buổi sáng sớm hướng về nhà chị, cũng không đông lắm vì đã qua giờ đi
làm buổi sáng nên nó tha hồ bon chen. Cuối cùng nhà chị cũng hiện ra trước mắt,
những đóa cúc dại trăng trắng chìa ra bên ngoài cánh cổng màu đen. Thật dễ nhận
ra nhà của nữ hoàng trong số những căn nhà trong khu này. Dừng xe trước cổng,
móc vừa móc điện thoại ra call thì đã thấy chị ngồi đung đưa trên chiếc ghế dựa
trước nhà, người còn mặc nguyên bộ quần áo ngắn cũn, đi ngủ mà mặc đồ kiểu này
tính giết người nhìn ngay cả trong mơ hay sao đây nè. Vừa thấy cái đầu nó lấp
ló ngoài cổng chị liền đừng dậy tiến lại cổng...Chẳng nói chẳng rằng lấy tay
bún cái bóc vào mũi nó...thật tàn nhẫn
-
Ui da...đau
-
Cho chừa cái tội phá
ngta ngủ
-
Hix người gì hung dữ
thấy sợ lun
-
Rùi sao...mún gì? Uýnh
lộn hok...sáng sớm phá ngta
-
Sớm đâu. Trưa rồi
-
Chị nói sớm là sớm nha
-
Ờ ờ thì sớm. Giờ đi
chơi hok
-
Hok
Chị chống nạnh phùng cái má ngước
mặt lên trời. Công nhận y chan con nít giận đòi kẹo, có điều con nít này cao
quá, gương mặt như nữ hoàng dưới ánh mặt trời...kiêu sa.
-
Ờ vậy thôi...về
Nó nhún vai quay lưng bước trở ra
xe. Chị nói với theo
-
Đồ khùng!
Nó quay lại
-
Gì nửa
-
Giỏi về đi...thách đó
-
Ơ thách gì
-
Hok bít. Về đi rùi biết
-
Vậy về nha
-
Ừ...về đi coi ai giận
biết liền
-
Ai giận
Chị mở cổng bước ra kéo nó quay lại
rồi dùng hai ngón tai chọt 1 cái vào hai má của nó...hix sao cái người này có đủ
thử trò để hành xác nó vậy nè, chọt mún lủng mặt nó luôn.
-
Chị giận nè
-
Hix đau...sao giận
-
Vì nhox về chứ sao
-
Hok đi chơi thì nhox về
-
Mệt!!! Đồ ngox
-
Cái gì nửa đây
-
Chị là con gái đó
-
Ờ thì con gái
Chị bậm môi chu miệng nhăn mặt...công
nhận người này nhiều cảm xúc cùng lúc trên mặt ghê.
-
Tức quá
điiiiiiii...con gái nói có là không biết chưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Trời! Muốn té ngửa với chị hại não
gì đâu. Nảy giờ tính về tính cách thôi thì chị có miếng nào người lớn hơn nó chết
liền, người gì nắng mưa y chan Sài Gòn vậy, thất thường :)
-
Ờ ờ biết rồi. Vậy giờ
sao?
-
Chờ chút đi. Thay đồ
chút
-
Đồ này cũng đẹp mà
-
Hok dám đâu đồ nịnh đầm.
Đồ ngủ của chị đó
-
Hix thôi mặc đồ này đi.
Giờ chờ chị nửa chắc tới trưa quá.
Chị có vẻ xiêu lòng. Đứng xoay qua
xoay lại ngắm nghía mình trong chiếc gương chiếu hậu xe nó.
-
Mặc đồ này dc hok...kỳ
quá
-
Kỳ đâu! Vậy đẹp rùi
-
Thiệt hả
-
Thiệt
-
Uhm cũng dc. Vậy giờ
đi đâu
-
Nhox chưa biết. Chị
mún đi đâu?
-
Đói bụng nè!
-
Vậy chở chị đi ăn nha
-
Uhm. Chị muốn ăn pizza
-
Ăn ở đâu. Hok biết đường!
-
Chị chỉ đường cho.
Nói xong chị leo lên xe nó ngồi
đung đưa cái chân.
-
Nhanh nhanh. Đói bụng
lắm rồi
-
Từ từ..hối như chạy giặt
vậy. Hổng đội mũ bảo hiểm hả
-
Đội
-
Sao ngồi đó
Chị hổng nói gì cuối cuối cái đầu
hướng về nó mắt nhìn vu vơ. Thôi hiểu. Nó lắc đầu lấy một cái nón đội lên đầu
chị, cài dây lại rồi đề máy xe chạy đi. Lần này vì không biết đường đi qua quán
pizza nên đành bấm bụng nhún nhường chạy xe vòng vòng theo lời chỉ đường của chị.
Cái trò làm bộ chỉ đường tùm lum của chị lại dc dịp phát huy tối đa, thiệt là
nhức óc gì đâu. Rõng rã mấy con đường cuối cùng cũng tới quán pizza mà theo nó
nhớ là gần xịt nhà chị @@. Vào quán ngồi xuống, nó thở phào nhẹ nhõm vì thoát
khỏi cái nắng của buổi trưa Sài Gòn, nhất là thoát khỏi cái trò hành xác của chị.
-
Nhox ăn gì
-
Tùy chị. Nhox hổng
rành
-
Vậy uống gì
-
Tùy lun...mệt quá
-
Hihi chạy xe có chút mệt
-
Sao hổng mệt. Chơi gì
chỉ đường chạy cà vòng cà vòng...
-
Có đâu...quên đường
thiệt mà
-
Hix...hay quá...chút
cho đi bộ về nhà
-
Xíii dám ta cho cục kẹo
liền
Chị cốc nhẹ lên đầu nó rồi quay
qua gọi pizza với hai phần 7up. Trong khi chờ đợi nó ngả người ra ghế nằm nhắm
mắt hưởng không khí mát lạnh của tiệm. Còn chị thì giở đủ thứ trò nghịch, lúc
thì lấy khăn lạnh đung đưa trước mặt nó, đã đời lại trùm lên mặt nó đè đè, xong
giở ra ngồi xăm soi mặt nó, tay nó, tóc nó cứ như chưa bao giờ thấy nó vậy. Tuy
chị làm ra vẻ nghịch nhưng nó cũng đoán ra chị đang lau mặt cho nó và xem xét
cơ thể nó xem có sao hay không đây mà. Mĩm cười nó im lặng mặc cho chị mún làm
gì thì làm. Nghịch một hồi lâu pizza cũng được mang ra,nống hổi thơm ngát. Nó
chỉ mới ăn pizza với chị mấy lần nhưng tự nhiên cũng quen được cái mùi vị của
pizza nên cũng thấy thèm mặc dù mới ăn sáng với em xong. Chị tươi cười kéo nó dậy
-
Mum mum!!!
Chị dùng cái giá xúc một miếng để
qua dĩa của nó
-
Ăn đi nhox. Ngon lắm
-
Ờ ờ
Nó lấy chai tương ớt xịt vào pizza
rồi cầm đưa lên miệng. Lâu hổng gặp chị quên mất tiêu quýy tắc bất thành văn
khi ăn với chị của nó là phải đề cao cảnh giác...và chưa kịp cắn, miếng pizza
đã nằm gọn trong tay chị với gương mặt cười hả hê. Chưng hửng, lấy lại bình
tĩnh nó lập tức kéo lấy tay chị giằng lấy miếng pizza trở lại. Ăn với chị mà
không biết chiến đấu giành giựt thì chỉ có nước nhìn miệng chắc lun. Tiếng cười,
tiếng cãi nhau lại làm rộn một góc quán...nếu không có tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng
của phục vụ thì chắc chị với nó lăn cồm ra đất mà giỡn rồi...Ăn thì ít mà giỡn
thì nhiều nên cả hai tiếng đồng hồ trong tiệm làm lung tung cái bàn người ta
lên chị với nó mới tính tiền đi ra khỏi quán. Có lẽ lần sau đi ăn với chị ở cái
quán nào cũng phải dặn phục vụ cho hai đứa một ngồi dưới đất ở 1 góc cho chắc
^^.
Chở chị ra khỏi tiệm, trên đường
nhiều người nhìn theo hai đứa. Chẳng có gì lạ vì chị của nó người mặc đồ trắng,
làn da trắng, nhưng giờ hoa văn rất ư là tinh tế màu tương ớt tương cà, nó cũng
hổng thoát khỏi số phận áo quần toàn những đốm tương dính đầy. Thầm nghĩ cách để
về nhà ăn nói với em đây. Áo này của em mua hix hix, nói chung về nhà giặt liền
phi tang cho chắc ăn.
-
Hihi dơ quần áo hết rồi
nè
-
Tại chị chứ ai. Ăn mà
giành hoài
-
Ai biểu nhox hổng biết
nhường chi
-
Nhường rồi mà chị có để
yên đâu
-
Kệ chị. Nè về nhà cho
chị thay đồ đi ngứa quá à
-
Ờ. Nảy giỡn xung lắm
mà
-
Mệt về đi
-
Biết rồi.
Nó đành phóng xe trở về nhà chị. Đồ
nó dày, có dính cũng sơ sơ bên ngoài, còn chị mặc đồ mỏng nên dính một tí là thấm
vào tới da thịt ngay ngứa là phải. Về đến nhà, chị kiu nó đẩy xe vào trong sân
rồi chạy ù vào trong. Vào tới cửa mới chịu quay đầu ra nói to
-
Nè ngồi đó chơi đi hổng
có đi lung tung nha
-
Biết rồi.
Chị chạy biến vào trong cánh cửa.
Còn nó thì ngồi xuống một mình trên ghế im lặng ngắm nhìn khu vườn trước sân
nhà chị Lần trước chị được nhìn từ ngoài, hôm nay đặt chân vào trong mới cảm nhận
hết sự bình yên và thoải mái. Trời Sài Gòn trưa nắng nóng nhưng trong sân vườn
nhà chị thì không, có lẽ vì khu vườn này được thiết kế bởi chị của nó và thứ gì
của chị nó đều có cảm giác rất bình yên khi tiếp xúc.. Ngắt một đóa hoa cúc dại
ngậm vào miệng nó nhắm mắt thưởng thức không khí trong lành của nhà chị.
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, chị
cũng xuất hiện bên cạnh nó nhẹ nhàng ngồi xuống.M Mùi hương thoang thoảng từ cơ
thể chị làm nó cảm thấy khoan khoái. Mĩm cười mở mắt ra. Chị vẫn dịu dàng trong
bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng.
-
Nè ai cho ngủ trong
nhà ngta
-
Ngủ hồi nào
-
Thấy nhắm mắt nảy giờ
-
Ờ nhắm mắt chơi thôi
-
Tin chết liền. Ăn trái
cây đi. Của anh Phong mua đó
-
Sướng ha
-
Chứ sao. Ăn đi ngon lắm.
Ăn dâu tây nè.
-
Ờ. Nè mệt rồi hổng giỡn
nửa đâu nha
-
Biết rồi ông tướng
Nó gật đầu cầm lấy trái dâu bỏ vào
miệng với sự đề phòng cao độ. Chị tủm tĩm cười trước thái độ ăn căn thẳng nó.
-
Hôm nay vui ha
-
Uhm.
-
Sao được tự nhiên qua
chơi với chị vậy
-
Ờ thì hổng làm gì nên
qua
-
Hổng làm gì mới qua.
Tưởng có người yêu bỏ chị mất tiêu
-
Bỏ đâu mà bỏ. Tại tùm lum
chuyện chứ bộ
-
Ổn hết chưa nhox..chuyện
với bé Thy đó
-
Ờ ờ
-
Uhm. Vậy cũng mừng.
Chị mĩm cười tựa cằm lên bàn
-
Kể chị nghe về Thy đi
-
Kể gì giờ
-
Kể chuyện hai đứa gặp
nhau đó. Chị muốn biết cô bé ngốc nào đi yêu nhox khùng nhà mình
-
Trời! Nói cứ như nhox
tệ lắm hổng bằng
-
Còn gì nửa. Đáng ghét
vậy mà cũng có người yêu
-
Nói xấu hoài nha
Nó bật cười cầm trái nho nhét vào
miệng chị, chị mĩm cười vui vẻ nuốt trọn trái nho nhai nhè nhẹ.
-
Kể đi
-
Bắt đầu từ đâu giờ
-
Thì từ lúc nhox gặp bé
Thy đó.
-
Ờ ờ...
Nó khẽ cười ngả lưng ra ghế nhớ lại
ngày đầu nó gặp em...thật kỳ cục và khó quên. Nhưng chưa nói thành lời thì tiếng
chuông điện thoại đổ dồn phá tan không gian im lặng. Chị quay mặt nhìn nó móc
điện thoại ra. Là số của em.
-
Anh nghe nè
Tiếng em gấp gáp bên kia...không đầu
không đuôi, hốt hoảng, ngập ngừng....
Xé tem !
Trả lờiXóaa M làm mọi ng sốt ruột wá đó.hjx
Trả lờiXóaDừng đúng vậy! :((
Trả lờiXóadừng ngay khúc gay cấn (:
Trả lờiXóachi la hoi ky thoi ma sao lam nguoi ta sot ruot the nay :(
Trả lờiXóaban doc ko thay sot ruot sao ???
Xóatoi dang sot ruot cho` ra chap moi ne` :(
XóaHay ! buổi sáng thức dậy, ra quán cafe mở laptop lên. Ai cha, bắt được chap mới rồi nhé. Đọc xong lại ngóng tiếp :). Bữa nay mình ngồi phác nốt mấy nhân vật cho truyện. Chậc , M với Thy là khó tưởng tượng ra nhất đấy(2 con người lạnh lùng nên để sau cùng :) )Làm alone nên tiến độ chậm quá mấy ngày mới được vài trang phác thảo chap 1. @.@. Chúc M một ngày mới tốt lành
Trả lờiXóaTrời ơi! Dừng kiểu gì kỳ cục vậy! hồi hội chết lun quá!
Trả lờiXóaThế là đã có biến...........haizaa......
Trả lờiXóavà thế là em đi!!!
Trả lờiXóahíc, nôn quá...tớ nghĩ chắc là thằng cha Quang không cưới được Thy nên làm gì đây, chán quá :(
Trả lờiXóaÈo. Ổng M này hay thiệt, làm như phim hành động ấy. Có một câu mà làm nhiều người sốt ruột ghê còn ... nữa chớ. Em cũng chết cho anh sống thôi!
Trả lờiXóa@@ ơ trời ơi. Ông MOn nghỉ lể ở nhà viết nốt đi :))
Trả lờiXóaCho em hỏi em có thể chia sẽ với bạn bè trên Facebook k anh M?
Trả lờiXóaỜ
XóaỜ cái câu này ghét.
XóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóamh thay hoi hop va xũ dong wa ak .sao lai dung khong dung luc teo nao zay troi?
Trả lờiXóaMọi người bình tĩnh đê . Đây có phải mì ăn liền đâu mà đòi 3 phút có ngay. Phải nghĩ cho tác giả chứ .Đã là người hưởng thành quả lại còn "được voi đòi...chap mới". Các bạn làm cứ như viết nhanh viết dễ lắm không bằng. Thay vì hối thúc các bạn động viên chia sẻ với M có phải hay hơn không, đấy cũng là một nguồn động lực lớn đối với M đó chứ.
Trả lờiXóaờ, mình đồng ý với bạn đó, chắc do M bận công việc trước khi nghị tết thôi :))
Trả lờiXóaMấy cmt chờ chap, hối thúc viết chap, than phiền chap ngắn dài hay tò mò này nọ...đừng cmt làm gì nhé các bạn :) từ nay mấy cmt như vậy M xin phép dc xóa ^^
Trả lờiXóacố gắng chịu đựng thui :)
Trả lờiXóaà yahoo của M k pm được là sao. Giới thiệu yahoo cho có vị ak. @@
Trả lờiXóachắc M bận lằm nên k có rep đó mà :))
Trả lờiXóaHồi hộp quá anh M Ơi :(
Trả lờiXóachap Nay hay qa aNh M ak moNg aNh se co suc khoe tot
Trả lờiXóa* cái "Ngày hôm qua....đã từng" của m, nuốt thời gian của t quá, nuốt còn hơn cả mấy con robo ngốn thời gian của t [dạo này robo là nhất :)) ] 2 hôm nay bị mấy ông thầy la suốt...há há....ko la sao dc
Trả lờiXóaTập robo dc chút cái bỏ đó, ngồi thu lu trong góc sân móc cái đt ra đọc, đọc quên trời đất.....vừa học - vừa chơi zí mấy con robo - vừa luyện, chưa tới 2 ngày đã "luyện" xong 116 chap.
* Hồi trưa đang ngồi miên man theo "cái m đã từng", ey pm: " [link zingmp3 bài Nhớ - Mỹ Tâm] hôm bữa mở ca nhạc theo yêu cầu nghe bài này lại...Nhớ". t chỉ: " :| "
...mới đó mà đã nhiễm....lạnh theo m =))
Có 115 à mày đâu ra 116...giờ ey nó vẫn còn nhớ tới mày nửa hả...vụ này lạ à!
Xóađọc truyện mà cảm thấy mung lung quá... bác MON viết truyện hay ghê luôn! cuộc đời đúng chả bao h có thể đoán được chữ ngờ... đến phút giây người ta hạnh phúc nhất thì tự nhiên rồi mọi chuyện đổ nát... nhưng mà dù sao thì vẫn còn hi vọng... trời ko tuyệt đường sống của ai bao h... đúng ko... rồi những người yêu nhau sẽ quay trở về bên nhau... vì trái đất này tròn mà... 10 năm... ko ngắn nhưng cũng chả dài... chúc bác có thể thực hiện được lời hứa vs chị Thy và kiên cường đợi chị ấy trở lại nhé... vs tính cách của chị ấy... nhất định... sẽ có 1 ngày... 2 người gặp lại nhau... :)... cũng mong được gặp bác 1 lần lắm nhưng mà HN xa SG quá... em sv nghèo... he he... đọc truyện của bác xong cũng làm em ngẫm sang mình nhiều... cũng nhìn lại 1 lượt các mối quan hệ mà mình đang có... cũng tự nói vs mình rằng cuộc đời này ngắn lắm... khi còn cơ hội ở bên cạnh nhau thì hãy đối xử vs nhau thật tốt... quan tâm nhiều hơn... và yêu thương nhiều hơn... :) bác có những người bạn thật tốt biết bao...:) he...
Trả lờiXóaem còn 1 mong muốn nữa là muốn bik xem tình hình hiện tại của bác ra sao! Hân và bác bây h như nào, cả chị nữa... tò mò quá... hỳ hỳ... ak... cái đoạn đối thoại giữa bác vs người đó... người đó là Hân đúng ko? nếu ok đc thì bác pm qua mail cho em nhé buixuansonk49ftu@gmail.com! thanks bác!
Xóaem thương bác quá.huhu.chị tHY BI GIỜ SAO RUI BÁC.
Trả lờiXóa1 ý kiến với mọi người nha!
Trả lờiXóaNhững ai đọc xong rồi nên giúp đỡ a
M 1 tay. Đọc xong thì cố gắng bảo
bạn bè của mình đọc, rùi cứ thế chắc
chắn sẽ đc nhìu người đọc hơn...Chị
Thy ở xa cơ hội đọc đc rất mog manh
nhưg mọi người giúp đỡ a ý thì e tin
là sẽ có cơ hội nhiều hơn... ...Mọi
người cùng giúp sức nào...
like ý kiến của bạn ! Xin phép bác M cho em public cho mấy đứa bạn !
Xóatôi tin 2 người sẽ hanh phúc, 2 người xứng đáng đc như vậy. cố lên !!! ko có gì ngăn cách dc tình yêu
Trả lờiXóaĐọc hồi ký của bác mà em thấy xúc động quá chừng ! Em như nhập vào chính nhân vật vậy, bác kể chuyện lôi cuốn quá
Trả lờiXóaĐã nhiều lần em rơi nước mắt hoặc cười tủm tỉm khi đang đọc đấy bác ạ
Thậm chí nhiều lúc em thấy rùng mình, nổi da gà, tim đập thình thịch khi tới đoạn gây cấn
đọc xong truyện mà tự nhiên em muốn vào ngây Sài Gòn an ủi, tâm sự cùng bác quá, hiện giờ em đang ở Đà Nẵng, là sinh viên, nhỏ hơn bác 1 tuổi nhưng mặt cỏ vẻ già hơn bác
Chừng nào có dịp em vào Sài Gòn hay bác ra ngoài này, em với bác cà phê tâm sự nghen ! Em tính tình cũng có nhiều chỗ giống bác đó ! gặp rồi bác sẽ biết
lúc nảy vừa đọc xong hồi ký của bác, tự nhiên em muốn sang Canada tìm ngay nhỏ Thy, lên ngay vozforums để đưa cho nhỏ ấy cái hồi ký này để nhỏ đọc chơi, để nhắc nhỏ nhớ ở Sài Gòn vẫn còn một người đang nhớ nhỏ da diết, đang chờ đợi nhỏ cho đến cái ngày nhỏ sẽ trở về và có thể lâu hơn nữa ... Nhưng rồi chợt tỉnh ngộ, biết địa chỉ đâu mà đi, có tiền đâu mà đi . Khờ quá trời
Nghĩ tới đó tự nhiên thấy mình rảnh thiệt, chưa phải là bạn bè gì với bác mà đã lại ... thế này ! Haizzz ! Thôi thì cũng mong được làm bạn với bác, để lắng nghe tâm sự của bác, để được bác chia sẻ chút ít kinh nghiệm sống.
Em tin hồi ký của bác là sự thật, em tin với tình yêu mãnh liệt dành cho bác, sẽ có một ngày nhỏ Thy sẽ trở về gặp bác, có khi ngay ngày mai chứ chẳng cần phải đợi 10 năm đâu bạc ạ.
Em mong bác sẽ thành công trong sự nghiệp trong thời gian sớm nhất để đón chờ nhỏ Thy trở về ! Cầu mong nhỏ ấy và bác sẽ sớm đoàn tụ với nhau trong niềm hạnh phúc !
Cuối cùng bác cho em xin cái số điện thoại để khi có dịp liên lạc, gặp nhau, uống cà phê, tâm sự, nhậu, làm cơ billiards, ....còn nhiều việc khác nữa cơ ( yh: hoanghung912006)
Trên đây là những lời thật lòng em muốn nói với bác !
đọc xong mà vẫn cứ suy nghĩ hoài à, lại còn buồn nữa.híc
Trả lờiXóaanh đau khổ nhưng người anh yêu chắc sẽ đau khổ hơn anh gấp trăm lần đấy, bên anh còn có Hân, anh Phong,chị của anh,anh Kha ..... nhưng bên cạnh chị ấy thì cô đơn bao trùm cô đơn, sau 10 năm có thể chị ấy đã hạnh phúc bên người khác, nhưng anh cững đừng lo lắng quá nghen, vì đó cũng chỉ là những lời đoán mò ko có cơ sở, vậy hãy để ông trời quyết định anh ah, em rất muốn làm người bạn tinh thần của anh... nếu có thể thì...01627533993
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaT ít khi ngồi đọc truyện lắm, đang ngồi chờ chap mới truyện"Kua nhầm chị hai được nhầm em gái" có 1 menber giớ thiệu về hồi kí của bác. Nhìn thấy cái tên"My life" chợt thấy có cái gì đó có thể gọi tạm là hứng. Và rồi 1 ngày 1 đêm ngồi đọc hết các chap.T chỉ nhận xét có 1 câu là buồn, rất buồn.Đọc xong rồi lại nhớ chuyện, lại quay lại đọc lại nhưng chỉ đọc đến chap 80 mà buồn quá không thể đọc tiếp nữa. Truyện của bác cũng làm 1 thằng svien sắp ra trường như t phải suy nghĩ nhiều về con đường sắp tới của mình, suy nghĩ về công việc, suy nghĩ về tình bạn, suy nghĩ về tình yêu. Đúng thật cái xã hội này không có tiền thật là khó sống. Phải làm gì tiếp theo đây...cố gắng thôi, cố gắng họp hỏi, cố gắng làm để có tiền để mình không còn bị nhìn bằng những con mắt khinh người nữa....dù biết con đường trước phiá không hề dễ đi 1 chút nào. Chúc bác mau khỏe trở lại và 8 năm tới sẽ chạm được cái đích bác mong muốn đến. Và chúc tất cả mọi người đã và đang theo dõi đều tìm được tình yêu đẹp và sự thành đạt
Trả lờiXóamình chút bạn và bạn gái bạn sớm gặp lại nhau
Trả lờiXóahẫy gọi niếu bạn cần ai tâm sự nhá
cần thì pm mình : 0968245465
mình đã bất khóc khi đọc tới cái lúc chính tay M đưa cô ây zô chính cái đám cưới mà 2 người phải xa nhau thật sự rất buồn mình đã đọc rất nhiều chuyện buồn nhưng thật sự đây là lần đầu tiên mình bất khóc đấy 10 năm mình tiếp sức cho bạn cho bạn 10 năm hẫy vui lên hẫy cố lên mình sẻ ở bên bạn trong 10 năm xa nhau của 2 người cố lên nhá không được bỏ cuộc đâu
Trả lờiXóanhớ tl thư mình đấy muốn làm quen hehe
Trả lờiXóa