Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Ngày hôm qua...đã từng - Chap 92




Mặc kệ hai thằng quỷ đó chọc. Nó ôm chặt em vào lòng...thầm cảm ơn vì em đã đi tìm nó mặc dù em chẳng biết nó đã bị gì và đi đâu. Khi yêu nhau, khi ngta thực sự muốn đi tìm nhau...thì cho dù đối phương đang ở đâu rồi ta cũng sẽ tìm dc. Đó là điều em đã dạy cho nó biết dc sau lần nó biến mất ấy. Nó biết mọi thứ vẫn chưa kết thúc, hạnh phúc sẽ ko thể dễ dàng ngọt ngào, đôi mắt em vẫn ánh lên những âu lo, chính nó cũng sợ điều gì đó khó giải thích...nhưng giờ này quan trọng là em đang ở đây với nó..quan trọng nó biết tình yêu của em và nó lại càng to lớn hơn.
Tiếng thằng Duy thở dài
-          Thôi tau về trển trước. Em về hay ở đây vậy Thy
-          Thằng ngu..dzậy cũng hỏi hok lẽ má bỏ con mậy – thằng Hảo cười khì khì
-          Ý quên thôi mày chở tau ra xe dùm giờ chắc có xe về trển mậy
-          Có chuyến 6 giờ
-          Vậy đi.Bye mày
-          Cảm ơn mày nha
-          Dm.Anh em nói tiếng đó chi mậy
-          Ừ đi cẩn thận

Nó đứng dậy vỗ vai thằng bạn. Tội nghiệp chỉ vì em của nó mà thằng bạn phải chạy tuốt trên SG về rồi giờ phải đi ngay trong đêm trở về để đi học. Dù ko muốn nhưng quả là nó đã làm phiền quá nhiều người. Hai thằng bạn đi xong em với nó cùng nhau sánh bước đi ra ngoài công viên chơi, vẫn chưa tới giờ khám về phòng mất tự do. Em vẫn nắm chặt tay nó cứ như sợ buông ra nó lại chạy trốn em vậy. Tự nhiên thấy vui vui...đi với em nó chẳng khác nào con nít,thiệt tình tối ngày thích mang giày cao gót...thành ra cao hơn nó quá trời làm ai đi đường cũng nhìn...Chọn một góc ghế đá nhỏ trong công viên, giờ này nhiều người đi tập thể dục, dắt cún đi dạo, có cả tụi nhỏ chạy chơi vòng vòng công viên, bên kia đường là trường cấp 3 của nó, sau lưng công viên là bệnh viện...mọi thứ đều thân quen với nó...nhưng lại hoàn toàn mới lạ đối với em.
-          Hôm  trước em có gặp mẹ anh hả
-          Uhm...
-          Rùi mẹ anh có nói gì hok
-          Dạ mẹ chỉ hỏi em là ai...rùi rùi
-          Rùi em nói sao
-          Em nói em là bạn gái anh
-          Sax...dám nói vậy lun
-          Uhm sợ gì...hihi
-          Ờ...may cho em mẹ anh dễ đó
-          Uhm mẹ dễ thiệt. Còn bắt em ăn cơm nửa nè rùi cho em coi quá trời hình lun.
-          Hình nào
-          Hihi hình tên ngốc hùi nhỏ đó...có cái hình hổng mặc gì ngồi trong cái thau nước nửa thấy ghét dễ sợ lun
-          Trời – mẹ ơi...mẹ giết con đi chơi gì khoe hình sexy của nó nửa @@..- ờ mà ngon ha mẹ ai mà ngồi kiu mẹ ngọt xớt vậy
-          Kệ em nha...
Tự nhiên em lại nhéo nó một cái thiếu điều rớt thịt ra ngoài lun
-          Anh đó nhaaaaaa...em biết hết rùi nha quỷ lắm
-          Vụ gì
-          Mẹ nói anh hùi trước cặp hết người này tới người khác nha nha...nhìn hiền hiền ngố ngố vậy mà quỷ lắm...
-          Trời...có đâu
-          Xạo xạo..mặt nhìn hiểm hiểm ai tin nổi. Hèn gì trên thành phố...quen quá trời người đẹp lun
-          Hix...đó lại ghen nửa rùi đó...bộ bửa trước em ghen thiệt hả
Em chợt im lặng...tựa đầu sát vào vai nó
-          Hok...em chỉ...vì....mà thui quên chuyện đó đi anh
-          Ừ. Anh xin lỗi
-          Sao xin lỗi
-          Vì làm em buồn
-          Anh ngốc em mới phải xin lỗi anh nè. Vì em...anh toàn chịu đau buồn
-          Có gì đâu. Con trai mà có chút đau nhằm nhò gì
-          Uhm...em yêu anh...
Em ngước mắt lên nhìn nó dịu dàng...nó mĩm cười đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dài đến quên cả xung quanh. Rời em ra nó nhìn thấy em khóc
-          Sao vậy nè...khóc nửa rồi
-          Uhm...tại em vui
-          Em ngốc
-          Hihi

Nó im lặng ôm chặt em vào lòng...thi thoảng lại cuối nhìn em...hạnh phúc vì em ở bên...nhưng sao vẫn cảm thấy lo lo một điều gì đó từ những giọt nước mắt của em.

Thị trấn lại dần chìm vào bóng tối. Nó và em trở lại bệnh viện để bác sĩ khám. Đưa nó về giường em ngồi im bên cạnh chờ bác sĩ đến khám cho nó. Vừa thoáng thấy bóng bác sĩ nó vội nhẹ nhàng nói với em
-          Em ra căn-tin mua cháo cho anh ăn để uống thuốc đi em...nảy giờ quên
-          Chờ bác sĩ khám xong rùi em đi
-          Hì khám theo lệ thôi mà. Đi đi anh quên quá 6h30 là ngta nghĩ bán cháo đó
-          Vậy hả uhm vậy em mua. Anh ăn cháo gì
-          Gì cũng dc đây ngta bán có mấy loại à
-          Dạ em đi nha
-          Ừ nhớ mua thêm nước với đồ ăn cho em lun đó
-          Uhm em nhớ rùi
-          À nè mặc cái áo khoác của anh vào đi
-          Sao vậy
-          Ở đây em mặc đồ sexy vậy ban đêm ko tiện đâu
-          Dạ em đi ha
-          Ừ đi từ từ thôi

Phù cũng may là tìm cớ cho em đi chỗ khác được. Em ở đây nghe dc vết thương của nó nặng hơn là em tưởng bị bầm sơ sơ bên ngoài thì em sẽ lo lắng lắm. Nó chưa biết chuyện gì đang xảy ra với em nên tốt nhất ko để em thêm nổi lo lắng nào nửa, dù sao em cũng là con gái dù lạnh lùng  mạnh mẽ đến đâu cũng là con gái, nó ko muốn người nó yêu phải chịu bất cứ tổn thương hay lo lắng nào nửa. Tất cả xin dc chịu một mình!

Vết thương của nó đã sắp khỏi, chỉ còn vết bầm và hơi đau mà thôi nhưng nội thương vẫn nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lâu dài. Thật không may vì nó còn quá trẻ...âu có lẽ là số phận. Dặn dò vài câu giống như mọi ngày bác sĩ chuyển sang khám cho những người khác. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn quanh ko thấy em rồi nằm xuống nghĩ ngơi. Tâm trạng nó vẫn có điều gì đó rất khó chịu...nhưng lại ko dám hỏi em vì sợ sẽ hụt hẫng vì những lời em nói ra...vừa gặp dc em thôi mà..dù sao cũng phải để cả hai bình tâm lại chứ...Nằm một chút thì em về, tay lỉnh kỉnh đồ ăn, trái cây và nước. Đặt đồ ăn xuống bàn em ngồi lên giường cuối hôn nó vô tư giữa bao con mắt đang nhìn của mấy người trong phòng...Bảo đảm trong đầu họ đang nhiều dị nghị lắm đây :D
-          Anh dậy ăn cháo nè
-          Ừ thôi chờ chút cho nguội đi
-          Hư quá à dậy đi em thổi nguội cho ăn
-          Thiệt hả
-          Uh...thấy ghét chưa
-          Lâu lâu mới dc chăm sóc mờ
-          Biết rùi. Ngồi dậy đi

Em kéo nó dậy rồi lấy cháo ra thổi từng muỗng từng muỗng dịu dàng dút cho nó ăn. Tay nó dư thừa ko biết làm gì đành ôm lấy bụng em xoa nhẹ nhẹ...lâu rồi ko dc ôm em, phải tranh thủ mới dc.Ăn cháo xong em của nó hồn nhiên ngồi trong lòng nó ăn cơm, thi thoảng vẫn xé một miếng thịt nhỏ cho nó ăn...Yêu thương đôi khi đơn giản chỉ như thế này là đủ.

Ăn xong 2 đứa kéo nhau ra quán nước ngồi tiếp, bệnh viện mở cửa suốt đêm cũng thoải mái giờ giấc. Ngồi nói chuyện linh tinh một hồi thì nó để nghị
-          Em muốn đi biển chơi hok
-          Ủa quê anh có biển hả
-          Ừ...chạy thêm hai mấy km nửa tới à
-          Uhm...nhưng anh còn đau sao đi dc
-          Hok sao anh hết đau rùi mà.Nảy bác sĩ nói anh xuất viện lúc nào cũng dc. Miễn có thuốc uống là dc
-          Hihi thiệt hok
-          Thề..anh nói dóc hai đứa chết chum
-          Trời..thề độc quá ha
-          Ờ rùi giờ đi hok
-          Đi thì đi...nhưng đi bằng gì anh.em đâu đem xe xuống đâu
-          Chờ anh chút. Đưa anh dt em



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 100)

  Nó gật đầu chạy vô quán rinh chậu trong khi Misu loay hoay dùng kẹp bấm để đính một chiếc bảng kiểu dành cho học sinh tiểu học lên chậu ho...