Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 98)

 


Bà cô rối rít bỏ tay ra xoa xoa cổ nó, giọng hơi run run có chút kích động, nó mỉm cười nhẹ nhàng.

-        Em biết làm gì làm chị vẫn thương ổng mà, rốt cuộc người thân đâu nói bỏ là bỏ được đúng không? Gọi điện kêu ổng qua liền đi, sẵn em còn ở đây.

-        Uhm uhm chị gọi liền. Hì vừa gặp phiền cưng rùi, chưa trả hết tiền nữa chứ!

-        Linh ta linh tinh. Gọi nhanh lên!

-        Uhm! Hihi!

Cô nàng vui vẻ chạy lại giá treo đồ lục điện thoại, nó cười cười gật gù, công nhận dáng bà cô ma quỷ thiệt, tuy bình thường có vẻ hung dữ nhưng dáng vẻ này thật sự đáng yêu. Sau tất cả cô nàng vẫn thương người nhà mình, dù có làm nhiều việc sai trái thậm chí với chính mình, cô ấy vẫn mong anh mình tốt hơn.

“Bà cô này, mặc áo ướt như vậy không khó chịu hay sao, chậc…cơ thể đẹp mê chết người ta”.

Gọi điện xong, chị Kỳ vui vẻ đem cơ thể ma quỷ của mình đi lại tiếp tục massa, đá đã nguội, chị kéo người nó nằm ngửa lại tiếp tục bài massa của mình, tay của dân chuyên massa có khác, tuy mềm mại nhưng sức không nhỏ.

-        Hừ! Nhìn hổng chớp mắt, hông biết ngại luôn hen!

Bà cô nhéo ngực nó chu môi, nó bật cười.

-        Người đẹp quá…không nhìn sao được.

-        Vẫn thẳng thắng như trước ha. Mệt nhìn hoài, người chùa ha gì cho cưng nhìn. Nhắm mắt thư giản nè.

-        Haha!

Nó đành luyến tiếc nhắm mắt lại khi chị Kỳ bắt đầu thực hiện bài mass phần đầu, mặt, hơi ấm thơm thoang thoảng mùi cơ thể tỏa ra từ người chị khiến nó cũng thấy nao nao trong lòng. Tiếp xúc gần một cô gái đẹp ăn mặc gợi cảm ở một chốn ăn chơi kiểu này, chẳng có thằng con trai nào không nhộn nhạo. Tuy đang nhắm mắt nhưng nó cảm giác sức nóng dụ hoặc tỏa ra từ bờ ngực chị Kỳ đang kề sát môi mình, vòng eo chị như đang dán vào ngực nó, chỉ cần chìa nhẹ tay, vòng eo mềm mại ấy sẽ nằm gọn trong tay mình. Thư giản đâu không thấy, chỉ thấy khó chịu trong người, may mà mấy nay nó bị bào quá sức, chứ gần con gái kiểu này không đè cô nàng ra nham nhở chỉ có thái giám mới làm được. Hơi thở cô nàng đã phả vào tai nó, mặt nó, môi nó. Không cần mở mắt ra nhưng nó cảm nhận được dường như chị Kỳ đang chăm chú nhìn mình, mặt kề sát mặt, môi kề sát môi, ngực chạm lấy ngực. Chợt có bàn tay con gái mềm mại chạm vào bụng nó xoa xoa như vuốt ve, tay cô nàng thiếu chút lôi tuột bản năng đàn ông của nó ra ngoài. Sự khêu khích làm không khí trong phòng như nóng hơn từng giây, dường như cơ thể cong vênh quyến rũ ấy không biết từ lúc nào đã nằm gọn trên tay nó, bờ ngực mềm ấy đã ép chặt vào người nó. Khi bàn tay chị vuốt ve, mân mê…lần mò về phía bụng dưới, hơi thở phập phồng nóng rang lửa dục cũng là lúc nó mỉm cười mở mắt ra nhìn vào mắt chị đang kề sát mặt mình, nó đưa tay trái vuốt lên má cô nàng.

-        Tính làm gì đó?

Chị Kỳ dừng bàn tay ma quỷ của mình lại, mắt cong chớp nhẹ nhìn nó như say sưa khêu khích, môi chị hé mở hơi thở thơm thoang thoảng.

-        Chị…hì…giúp Mon thư giản!

-        Cái này…không cần đâu.

-        Mon hông muốn chị hở? Chê chị hổng đẹp hở?

Cô nàng lại nhè nhẹ vuốt ve nơi có bản năng đàn ông của nó, một sự mơn trớn dịu dàng nhưng lại cám dỗ đến nóng rang người bởi cơ thể đã gần như lồ lộ tất cả da thịt của chị. Nó không giữ tay chị lại, miệng mỉm cười lắc nhẹ đầu.

-        Không chê! Nhưng chị có chắc muốn làm việc này?

Chị Kỳ gần như nằm lên người nó, tay tuy run run nhưng vẫn giữ động tác vuốt ve mơn trớn.

-        Chị muốn. Riêng Mon…bất kỳ lúc nào chị cũng chiều Mon mà. Sau những việc Mon làm…hì. Bộ Mon hông thích muốn chị hở?

Nó bật cười rời tay khỏi bờ eo nhéo lên mũi cô nàng.

-        Chị đẹp cỡ này…là đàn ông ai mà không muốn.

-       

-        Nhưng cảm ơn không phải bằng cách này!

-        Ai nói chị làm vầy để cảm ơn?

-        Sao cũng được…chị hiểu em mà.

Chị Kỳ chăm chú nhìn nó thật sâu, đôi môi run run thở hắt ra hơi thở thơm thoang thoảng rồi chậm chạp dừng những hành động khêu khích lại rút tay khỏi nó nhưng người vẫn như cô gái lười biếng nằm trên người nó.

-        Mon vẫn như lần đầu mình gặp nhau hen!

-        Ừ!

-        Nghe nói Mon hư hơn rùi…nhưng vẫn từ chối chị. Sao vậy ta? Bộ chị hông đủ đẹp hở?

-        Chị đẹp hay không cần em nói sao?

Cô nàng mỉm cười liếc xuống đũng quần đang nhô cao của nó thở hắt ra một cách nguy hiểm.

-        Tới mức vầy rùi cũng cưỡng lại nổi. Cá tính đó.

Nó bật cười xoa lấy bờ eo cô nàng chớp nhẹ mắt dằn lại máu nóng đang sôi trào.

-        Bản năng thôi!

-        Xời…thành thật đó! Người nham nhở như Mon cũng có nguyên tắc dữ hen. Hí hí…chịu nổi hông? Coi chừng đứt mạch máu nha.

-        Haha yên tâm em chịu được.

-        Thiệt hông muốn tiếp hông? Muốn chị thì nói, chị tình nguyện.

-        Em nói rồi…không phải theo cách này, lúc này.

-        Hihi dân chơi gì chán phèo! Vô phòng massa gái dâng tận miệng hổng ăn, ở ngoài người ta cũng nghĩ Mon thư giãn với chị à.

-        Haha đó là việc của họ. Em cũng có tốt lành gì đâu. Thôi vô đây massa cho người ta khỏe chứ không phải đè làm cho mệt nha cô nương?

-        Hihi! Chừng nào muốn chị thì nói hen dân chơi.

-        À thôi khỏi luôn cũng được. Này này bị đòn giờ…kêu trước giờ toàn massa lành mạnh, ở đâu ra biết đòi massa kiểu đó hả?

-        Ủa cưng làm như hổng tiếp khách là hông biết gì á, làm trong này hông biết sao nói mấy ẻm? Mà chị có phải gái tơ đâu, người ta cũng từng có người yêu chứ bộ.

-        Hơ…giờ thì sao? Mấy tháng nay yêu ai không?

-        Điên! Làm cái này chó nó yêu. Kệ ở vậy cho Mon thèm chơi.

-        Ớ…liên quan gì tới em?

-        Ai bỉu Mon rình chị thay đồ chi…hông bỏ qua vụ đó đâu nghen dân chơi nham nhở.

-        Ơ…không có…không cố ý mà…em oan quá!

-        Hí hí!

Chị Kỳ cười khúc khích vuốt nhẹ lên trán nó một cái rồi rời khỏi người nó tiếp tục massa cả cơ thể nó trừ nơi bản năng của đàn ông ra. Nó thở dài tiếp tục nhắm mắt, máu nóng dần lùi đi nhường chổ cho cảm giác thoải mái, thư sướng. Hết thở dài nó lại chuyển qua thở phào nhẹ nhõm, mấy nay bị vắt kiệt sức đàn ông, không nhờ bà cô Kỳ chịu dừng quyến rũ nó lại thì chắc chắn nó đã nghĩ trời quyết tâm tiêu diệt nó. Ngoài việc “bình thường” của bất cứ cô gái nào làm với khách đến đây ra thì kỹ thuật massa của chị Kỳ thật sự khiến nó vơi đi rất nhiều mệt mõi bởi quá nhiều việc quấn lấy nó thời gian gần đây. Hình như nó đã ngủ một chút trong lòng cô nàng và tất nhiên chẳng có ai gõ cửa nhắc thời gian với nó.

Nó vươn vai sảng khoái ngáp dài, chị Kỳ bên cạnh trở nên dịu dàng giúp nó mặc lại quần áo rồi thay lại váy đi làm lúc nảy theo nó xuống lầu. Thấy anh hai chị Kỳ đang ngồi dưới sảnh nó vỗ nhẹ eo chị Kỳ.

-        Chị lấy nước gì cho ảnh uống đi!

-        Uhm! Mon uống gì hông?

-        Cho em ly cà phê đá được rồi.

-        Uhm!

Trong lúc chị Kỳ đi lại nói mấy câu dặn dò anh hai, ông anh Vệ quản lý đi lại gật đầu với nó.

-        Mon! Khỏe chưa? Thằng đó qua nói kiếm em, chứ không anh cũng không kêu em xuống.

-        À dạ người quen của em. Anh chờ em giải quyết với ổng xong dẫn em đi một vòng tìm hiểu công việc bên này.

-        Ok Mon!

Ông Vệ vỗ vai nó rồi đi vào trong, nó tiến lại ngồi xuống đối diện người đàn ông mặc đồ phổ thông tầm 30 tuổi nhưng đầu tóc lại khá sành điệu, tai mũi vẫn còn dầu vết của khuyên đeo chứng tỏ đã từng là một dân chơi không thiếu món nào.

-        Mon!

-        Anh cứ ngồi đi!

Nó xua tay khi thấy anh chàng định đứng dậy chào rồi thản nhiên bắt chéo chân dựa lưng vào ghế nhìn ông anh một cách hờ hững. Nó cũng không có ý bắt tay xã giao với anh ta bởi những việc anh ta từng làm với chị Kỳ khiến nó hoàn toàn chẳng thấy thoải mái hay nói đúng hơn còn hơi không vừa mắt khi gặp anh ta.

-        Nghe nói mấy tháng nay anh nghỉ chơi lo làm? Giờ đang phụ công trình gì hả?

-        Không không chơi nữa Mon. Nay kêu anh qua có gì không? Lâu…lâu rồi anh không…không có kiếm con Kỳ.

-        Nhắm chịu nổi không?

-        Ừ…ráng được Mon.

Anh chàng có vẻ hơi thiếu tự nhiên bối rối phân bua, nó cũng chẳng quan tâm thái độ mà rút thuốc lá chìa ra, gần đây đi chung mấy cha nội bên nhà làm phần nào nó bị nhiễm phong cách giống mấy ổng. Anh hai chị Kỳ hơi ngập ngừng nhận một điếu đưa lên miệng, nó hất mắt ra dấu rồi châm lửa cho anh chàng tên Hiếu trước mặt, mắt nó nhìn chằm chằm anh ta ngầm đánh giá. Nhiều tháng không gặp, dáng vẻ tuy còn dấu tích của một tay chơi nhưng đã mang nét trưởng thành, chín chắn hơn trước. Thật buồn cười sự đánh giá này lại từ một thằng nhóc dành cho gã đàn ông hơn tuổi nó không ít, nếu cách đây vài tháng nhìn thấy anh chàng, chắc chắn ai cũng phải cho rằng đây chỉ là một thằng “trẻ trâu” không hơn không kém. Nước da xạm đi vì nắng, tay anh chàng có những vết xước, bầm vì làm việc nặng. Nó thầm mỉm cười hài lòng nhưng mặt vẫn giữ ánh nhìn lạnh lùng, mới vài tháng thay đổi nhiều cỡ này, có lẽ nên ghi công của nữ hoàng, nếu không vì trái tim thánh thiện của Bé Dẹo, giờ này chắc gã đàn ông hơn tuổi nó đã không còn ngồi đây nhận thuốc lá từ nó mà đang ở trong tù trả giá cho việc từng làm với em gái mình.

-        Nghe chị Kỳ nói cỡ này anh đi làm phụ hồ công trình bên quận 12, biết gởi tiền về cho mẹ anh hả?

-        Ừ ừ…dư được chút thôi Mon.

Nó mỉm cười châm thuốc lá dựa lưng vào ghế gật đầu, chị Kỳ để nước xuống bàn.

-        Anh hai uống nước!

-        Ừ ừ!

-        Cà phê nè Mon!

-        Ừ em cảm ơn!

Nó gật đầu cười cười ra dấu, chị Kỳ cắn môi gật nhẹ đầu hiểu ý đứng lùi ra quầy lễ tân, gặp riêng có thể hung dữ nháo nhào ăn hiếp nó nhưng những lúc thế này cô nàng hiểu tính nó nên rất nghe lời.

-        Biết gởi tiền về cho bà già, còn cứu anh được. Uống nước đi anh Hiếu.

-        Ừ ừ!

Anh chàng Hiếu gật đầu cầm cà phê lên uống một ngụm, nó thản nhiên khuấy khuấy ly cà phê của mình sắp xếp lại suy tính trong đầu. Không khí bởi sự im lặng suy nghĩ của nó khiến xung quanh có vẻ im lặng nặng nề hơn, nhìn bà cô Kỳ đứng đằng xa cắn môi bấm tay như trẻ con, nó phì cười trong bụng đưa cà phê lên uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn cái cạch phá vỡ không khí nặng nề.

-        Bỏ chơi đồ, xe cộ với đám giang hồ cỏ thiệt hả anh Hiếu?

Anh chàng gãi gãi đầu cười.

-        Bỏ rồi Mon. Lần này dứt luôn, anh hứa anh…

-        Anh hứa với tui làm gì? Cái này chừng nào cảm thấy sống tốt anh về hứa với bác dưới quê, hứa với chị Kỳ, hứa với chính anh ấy, cuộc sống của anh mà.

-        Ừ ừ…

-        Anh nghĩ thử coi! Anh cũng đàn ông 30, nếu anh chịu suy nghĩ lại sớm thì giờ này vị trí tui và anh đổi chổ rồi. Tuổi của anh đáng lẽ phải ngồi đây khuyên dạy thằng ranh con như tui chứ. Đúng không?

-        Ừ ừ…anh hiểu!

Nó nheo mắt khuấy cà phê một lúc rồi thở dài dịu ánh nhìn lại.

-        Lời gì cần nói nhà anh cạn lời với anh rồi. Còn tui nói thẳng cuộc sống của anh, thằng nhóc như tui không có tư cách khuyên anh.

-        Mon!

Chị Kỳ vội lên tiếng nhưng nó đưa tay ra dấu không sao rồi tiếp lời.

-        Tui nói thẳng cho nhanh, nếu không phải chị Kỳ được vợ tui dặn giúp, thiệt không hứng thú liên quan tới anh. Nghe anh chịu làm ăn đàn hoàng nghỉ ăn chơi, nể chị Kỳ nên tui giúp anh một lần. Giờ như vầy…tui cho anh hai phương án.

-       

-        Một về quán anh em nhà tui làm, nếu quen biết nhiều anh sẽ có nhiều tiền hoa hồng, từ từ dư dả anh tự học nghề gì đó mà làm. Hai! Nghe nói trước anh học ngành ô tô, cũng đam mê độ chế xe, tui sẽ giới thiệu cho anh qua gara ông anh tui vừa học vừa làm, lương học việc thấp hơn nhưng được bao ăn ở, rành nghề anh có thể lên làm chính thu nhập lương thưởng ổn định hoặc về quê mở tiệm làm tùy anh. Anh suy nghĩ đi!

-       

-        Anh có quyền không nhận nếu thấy tui đụng chạm tự ái của anh, tự sống tự làm cũng được, miễn không phá chị Kỳ, phá nhà anh…mà tui nghĩ chắc anh không dám đâu. Còn nếu chọn một trong hai phương án nghĩa là anh phải ráng làm đàn hoàng, tu tâm dưỡng tính, mấy chổ tui giới thiệu không phải chổ anh làm bậy được đâu, cố gắng làm tiền sẽ có, còn làm bậy…haha không ai cứu nổi anh.

Nó mỉm cười thở hắt ra im lặng nhâm nhi thuốc lá, cà phê và quan sát thái độ anh chàng. Nghĩ cũng buồn cười, gã đàn ông 30 tuổi phải ngồi bối rối và để một thằng chỉ hơn hai mươi can thiệp vào cuộc sống của mình. Nếu không vì chị Kỳ là di sản của Bé Dẹo từng giúp đỡ, nó thật không thèm để ý anh chàng và một phần nó giới thiệu công việc cũng vì không muốn anh ta làm gánh nặng cho chị Kỳ, cô nàng đã đến mức muốn trao thân cho nó để cảm ơn, dù hơi khó chịu vì ý nghĩ này nhưng vẫn nên làm gì đó vì cô nàng. Anh chàng Hiếu xoa xoa tay vào nhau im lặng suy nghĩ, thi thoảng liếc nhìn chị Kỳ, nhưng cô nàng cũng im lặng không lên tiếng vì cô nàng biết nó là ai, hay không muốn nói ở quán này hiện tại có lẽ chỉ tầm ông Lân trở lên mới có tư cách lên tiếng. Hơn nữa cô nàng hiểu tính nó mỗi khi nghiêm túc, hiểu từ lâu một khi bước vào tiếp xúc thế giới nhà nó phải theo luật của nhà, càng ý thức việc này anh Hiếu phải tự quyết định cuộc sống mình.

Thêm vài phút trôi qua, môi anh chàng Hiếu như muốn nói nhưng còn ngập ngừng, nó mỉm cười dụi thuốc lá đặt cà phê xuống bàn.

-        Anh cứ nói thẳng ý mình. Nhận hay không nhận không ai làm gì anh hết. Muốn sống tốt, có sự tôn trọng của người khác…anh phải tự giành lấy.

-        Anh…anh hiểu.

-        Ừ mà tui thấy anh nên đi học nghề. Ban đầu tiền ít nhưng về lâu dài tốt hơn, cũng hợp sở trường anh. Có nghề trong tay, sau này đi đâu anh cũng sống được, nếu cố gắng đảm bảo sau này anh ngon lành hơn chị Kỳ, hơn luôn tui. Giờ người ta chạy ô tô nhiều lắm, sữa chữa, bảo hành, bảo dưỡng, lên đồ chơi xe…nhu cầu không bao giờ hết. Thay vì độ chế ba cái xe tào lao chạy phá làng phá xóm thì anh nâng cấp bản thân, độ chế xe nhưng độ chế ô tô, độ chế ra tiền ngon hơn đúng không?

Anh chàng Hiếu xoay tròn ly cà phê vài vòng ngẩm nghĩ một hồi thì gật đầu.

-        Vậy anh nghe em đi học nghề, mấy tháng nay suy nghĩ nhiều rồi, trước anh ham chơi làm nhiều cái quấy quá…

-        Tốt! Thiệt ra biết anh còn suy nghĩ thương nhà tui mới tìm cách giúp anh. Chờ tui chút.

Nói rồi nó móc điện thoại ra tìm số ông Mẹo bên nhà ông Xí, điện thoại nó giờ dày đặc số của người nhà do hôm trước MiA giúp nó lưu hầu như toàn bộ danh bạ từ điện thoại ông Xí.

-        Alo anh Mẹo hả, em Mon!

-        À nghe Mon. Gọi gì mậy?

-        Hình như anh có cái gara bảo dưỡng ô tô hả?

-        Ừ có! Làm xe nhà hả, để đó tau kêu mấy đứa qua lấy về làm cho.

-        À không! Em tính gởi người qua bển vừa học vừa làm. Còn cần người không anh?

-        Được! Ai vậy?

-        À người quen, anh hai của chị Kỳ quản lý bên quán anh Lân. Tính gởi qua bên đó học nghề.

-        Ờ được. Kêu nó qua đây!

-        Haha gì ok nhanh vậy cha nội?

-        Hehe mày lên tiếng ông cố nội tau cũng éo dám không.

-        Tào lao rồi cha nội!

-        Haha nói chớ bên tiệm tau lính ra vô liên tục, rành nghề tụi nó ra riêng tùm tum, thêm một thằng đéo ăn thua gì há há.

-        Rồi vậy em kêu ổng qua gặp anh. Lương lậu này nọ cứ làm theo luật bên anh. Coi dặn dò để ý ổng dùm em, trước hơi quậy thành ra giờ cho qua anh làm, có gì anh xử lý thẳng tay cho em, đừng có nể nang.

-        Ok ok hiểu. Kêu nó qua đây!

-        Rồi vậy nha, bửa nào gặp nói sau.

-        Ok ku!

-        Dạ!

Nó tắt máy nhìn ông Hiếu khẽ gật đầu.

-        Xong rồi đó! Giờ tui cho anh số điện thoại ông anh, qua gặp ổng liền nói chuyện ổng sắp xếp chổ ăn ở chổ làm cho. Tự anh sắp xếp xin nghỉ chổ đang làm rồi qua nhận chổ mới. Ok không?

-        Ừ ừ ok. Giờ anh qua bển liền hả Mon?

-        Ừ! Qua gặp ổng liền đi, đây số đây, lưu anh Mẹo.

-        Ok Mon! Vậy giờ anh đi bển nha.

-        Ừ đi đi! Ráng làm cho đàn hoàng.

-        Ừ ừ…anh cảm ơn em!

Nó im lặng chờ ông Hiếu đi khuất bóng mới vẫy tay.

-        Chị Kỳ!

-        Uhm!

Cô nàng cười nhẹ đi lại ngồi xuống cạnh nhìn nó.

-        Nè chị lưu số anh Mẹo đi. Mai rảnh qua bển nhìn chổ làm của ông Hiếu, gặp anh Mẹo nói sơ chuyện ông Hiếu cho ảnh biết.

-        Uhm nè. Ủa Mon…cho ổng qua chổ anh Mẹo gì đó làm tiện hông? Sợ ổng dở chứng bất tử làm hổng đàn hoàng phiền anh em Mon.

Nó mỉm cười lắc đầu xoa tay chị Kỳ.

-        Thì em mới kêu chị phải qua nói thiệt tính ổng cho anh Mẹo biết, nói thẳng chuyện cũ, biết chuyện anh Mẹo mới quản anh hai chị được. Cứ để ổng bên đó làm, chị tạm thời đừng có gặp hay lo lắng, cho tiền ổng nữa. Đàn ông ba mươi rồi chứ ít ỏi gì, để ổng tự lo.

-        Uhm…

-        Haha yên tâm đi, ở bên đó…ổng không dám dở chứng đâu.

-        Ừa…chị biết rùi!

Nó vỗ vỗ tay chị Kỳ rồi dựa lưng vào ghế nhìn ra đường, bên gara ông Mẹo có nhiều học viên vừa học vừa làm, ngoài ra chủ yếu thợ chính toàn em út ông Mẹo, anh hai chị Kỳ qua làm vài ngày sẽ tự hiểu, ở đó…muốn dở chứng làm bậy cũng không dám.

Cốp!

-        Uidaaa gì nữa?

Một cú đánh vô trán rõ đau từ tay đẹp của chị Kỳ, bà cô chu môi nhìn nó trừng mắt.

-        Hừ! Dẹp cái mặt này nghen. Thấy nhường cái làm mặt ngầu hoài thấy ghét.

-        Ớ!

-        Dẹp chuyện đó qua. Giờ sao? Nói rõ ràng đợt trước dám nham nhở với chị. Nói…thấy gì?

-        Ấy…không có! Thôi nhắc hoài, em không cố ý mà…thiệt…em thề!

-        Thề gì thề! Hừ…chị chưa bỏ qua hen…nhìn thấy hết rùi chạy trốn, hông tính chịu trách nhiệm hả hả?

-        Cái này…chịu…chịu gì…em không biết. Em bận rồi…anh Vệ anh Vệ…em hỏi công chuyện chút…

-        Ê chạy đâu đó? Mon đứng lại nói coi…ê ê…hihi Mon…đứng lại!

Nó co giò chạy mất, bà cô này sao thù dai dữ, để nó cool ngầu thêm chút mất miếng thịt nào đâu. Bị nhắc chuyện nham nhở, nó đành khổ sở bám dính lấy ông Vệ mượn cớ tìm hiểu công việc quán để né tránh bà cô Nhã Kỳ, qua khúc nghiêm túc rồi nên bà cô hiện nguyên hình cá tính không kém chị Chanh là bao. Con gái thiệt khó ở, mới nảy còn đòi tình nguyện “thư giản” cho nó, nhưng giờ cứ nhắc chuyện cũ nham nhở xử tội người ta, không biết đường mà đỡ. Công việc quán khá nhạy cảm, nhưng dù sao nó cũng tiếp xúc khá nhiều chổ ăn chơi, theo ông Vệ làm quen tình hình quán đến tận xế nó mới rời khỏi quán lái xe qua nhà hàng ông Lân để ăn, trên xe còn có bà cô Nhã Kỳ, lâu không gặp nói gì nói cũng tiện tay rủ cô nàng ăn một bửa.

Dẫn theo chị Kỳ lên phòng, chị Nguyệt vui vẻ ngồi sẵn chờ. Thấy nó chị Nguyệt vui vẻ đứng dậy kéo tay.

-        Xong ở bển rùi hen. Đói dữ chưa Mon?

-        Ờ đói quá! Chị Kỳ ngồi đi chị!

-        Uhm!

-        Hì vậy chị kêu mấy đứa làm đồ ăn, Mon muốn ăn gì nữa hông cưng?

-        Em sao cũng được, chị hỏi chị Kỳ coi.

-        Ừa! Ê Kỳ ăn gì cưng?

-        Thui…

-        Thôi cái gì mà thôi, ăn mới có sức làm. Đi chợ đi chị!

Nó cười cười nhét cuốn menu vô tay chị Kỳ rồi bước ra ban công bấm điện thoại trong lúc chị Kỳ chọn món. Nói chuyện điện thoại trao đổi công việc với ông Dũng, gọi chị Chanh, gọi cục nước đá nói vài câu…xong xuôi trở vô đồ ăn cũng vừa dọn lên. Chị Nguyệt dịu dàng kéo nó ngồi xuống tự tay gặp đồ ăn chăm sóc nó. Nhai con tôm nướng ngon lành nó quay qua nhìn cô nàng Kỳ vẫn vừa ăn vừa nhìn nhìn nó.

-        Haha nhìn em hoài vậy cô nương?

-        Hừ! Xạo tui em sinh viên đồ, rùi mỗi lần gặp phát hiện mấy người dân chơi thứ dữ hen.

-        Ớ! Em sinh viên thiệt.

-        Xía! Hồi đầu gửi tui vô bên kia làm xạo xạo quán bạn em quen ai dè quán của anh Mon, xong hùi nảy phát hiện con người ta quyền lực thấy ghê bên massa, giờ qua đây…y như chủ.

-        Nói cho rõ ràng, là quán anh của anh Mon, em có cái xác không đây quán nào của anh Mon.

-        Xía!

Nó cười cười liếc chị Nguyệt một cái rồi thở nhẹ nhìn chị Kỳ.

-        Haha bộ đó giờ làm chung chị Nguyệt không nói gì hả?

-        Hỏi bả mà bả im im hông à. Hừ! Con người ta thứ dữ mà…hèn gì giấu giấu dím dím.

-        Haha hầm hừ gì hoài, em dựa hơi mấy ông anh, đâu có giấu gì. Toàn cơ sở làm ăn của anh em chứ có cái nào của em đâu.

-        Hừ…rốt cuộc Mon có mấy ông anh hả?

-        Ờ thì…ông nào anh chị Phương, ông đó cũng là anh của em.

-        Hèn gì con người ta đi chổ nào cũng được chào hỏi, chăm sóc…mặt mũi bự thấy ghê. Tới bà Nguyệt cũng theo chăm sóc tận răng hà.

Nó bật cười dựa lưng ra ghế vuốt ve vai trần chị Nguyệt đang dịu dàng cười cười bên cạnh.

-        Nhìn ngó quán xá của người nhà em chứ quyền lực cái giề, em vẫn là sinh viên đi học bình thường. Thôi không nói mấy vụ này nữa, nói chuyện của chị đi.

-        Hừ…chuyện chị thì sao?

-        Việc anh 2 chị từ từ để coi sao hy vọng ổn. Còn chị…làm một lúc hai bên nổi không? Tính làm tới chừng nào?

Chị Kỳ cắn cắn môi chống tay lên cằm.

-        Nổi nè. Chạy qua chạy lại hơi mất công xíu, mà bên nào cũng làm quản lý nên đụng tay đụng chân hông nhiều, chị làm được. Với lại bên nào cũng quán của người nhà Mon mà.

-        Quan trọng là chị, đừng có suy nghĩ nể nang em. Cũng không thể làm công việc này hoài.

-        Sao hổng được, bà Nguyệt cũng khác chị đâu.

Nó vuốt ve chị Nguyệt rồi lắc đầu.

-        Khác nhiều lắm. Chị Nguyệt là người nhà, chủ quán là anh chị Nguyệt nên dù muốn hay không chị Nguyệt phải coi sóc, làm việc thậm chí tới già cũng được. Chị thì không, cho dù chị làm với nhà em đương nhiên mọi người vẫn coi chị là em út nhưng nói gì nói chổ đó cũng là việc nhạy cảm, không thích hợp cho chị theo làm hoài. Nói vui thì chị Nguyệt là gà trong nhà không muốn cũng phải làm, chị khác…chị có cuộc sống riêng, có quyền chọn.

-        Hì…

-        Em nhớ trước đây chị nói muốn có một tiệm làm đẹp riêng, giờ vẫn muốn chứ?

-        Uhm…chị vẫn muốn mà.

-        Ừ…để dành đủ tiền chưa?

-        Hì…chưa đủ! Nè chị hông nhận Mon giúp nữa đâu!

-        Haha ai nói em giúp chị nữa, tiền đâu giúp hoài. Hỏi thăm thôi…em sợ chị làm hai ba bên rồi thêm lo cho người nhà, coi chừng loay hoay hoài không làm được việc chị thích. Nè làm gì thì làm…ráng học chuyên sâu hơn sau này để dành đủ tiền mà mở tiệm đó.

-        Biết rùi…chị tự tính toàn được mà. Lần nào gặp cũng lèm bèm hoài như ông già ấy, làm như tui con nít hông bằng.

-        Haha ừ vậy thì tốt.

Chị Nguyệt im lặng nảy giờ cười hì hì lên tiếng.

-        Mon quan tâm mới nói, ổng mà im im mới buồn nghen Kỳ.

-        Hừ ai thèm buồn!

-        Haha nói chứ chị làm bao lâu nay lên được quản lý tay nghề chắc rành rồi. Spa, massa chăm sóc sức khỏe có vẻ ổn, chừng nào chị muốn học thêm spa làm đẹp, dưỡng da các kiểu thì nói em giới thiệu bên chị bạn em, bên này cũng pro, học phí vừa phải.

-        Ừa…chừng nào học được chị hỏi cưng. Nghe lời Mon hết chịu chưaaa!

-        Haha người ta nói chuyện mà dấm dẳng quá.

-        Riết ổng như ông cụ non á bà Nguyệt.

-        Hihi Mon tiếp xúc toàn người lớn riết vậy á. Hông phải tự nhiên ổng nói khơi khơi đâu, người ta bày đặt nói giờ này để tau biết đừng có bắt mày tiếp khách á, nhắc khéo tau coi chừng bảo kê mày á, hông biết ý gì hết trơn.

-        Ủa…

-        Ớ…cái này….

Nó hơi chột dạ ngó chị Nguyệt, bà cô cười mỉm chi híp cả mắt.

-        Cái này…chị là con sâu trong bụng em hả?

-        Hí hí chứ sao, chị rành cục cưng quá mà. Yên tâm hen, hổng ai dám bắt nó tiếp khách đâu, có tiếp thì tiếp Mon hà chịu hông?

-        Ớ…không cần suy diễn xa quá đâu. Chị biết em vốn trung trinh nổi tiếng mà. È hèm!

-        Hí hí ê Kỳ, cưng muốn thử sự trung trinh của Mon nhà chị hông?

-        Ấy thôi không…không nói nữa. Ăn cơm ăn cơm!

Ngồi ăn uống, trò chuyện lả lơi cả tiếng ăn cơm xong nó đưa chị Kỳ về nghỉ còn mình trở lại nhà hàng theo chị Nguyệt làm quen những hoạt động của quán. Thực ra có nó hay không quán người ta vẫn hoạt động nhộn nhịp bình thường, có mặt nó nhiều khi khiến chị Nguyệt thêm một việc phải theo chăm sóc nó. Thôi kệ, tại bà cô cứ bám dính, mệt ráng chịu…nể cơ thể bà cô cũng quyến rũ, nó đành nhận một cục nợ cứ rảnh tay là bám dính cạnh mình. Ngoài nhà hàng, massa chị Nguyệt còn lôi kéo nó qua 3 cơ sở khác làm quen, nhìn ngó công chuyện. Rốt cuộc thời gian của nó bị bà cô mượn cớ công việc chiếm dụng tới tận khuya mới chịu tha cho nó về. Chỉ tiếp xúc hoạt động các cơ sở của ông Lân coi sóc một ngày, nó đã thấy ngợp, đầu choáng mắt hoa mặc dù chẳng đụng tay chân việc gì. Quản lý nhiều cơ sở làm ăn kiểu này cũng không dễ dàng, hỏi sao ông Lân bận rộn đến mức để sơ xuất xảy ra chuyện chị Hương. Nhìn công việc ông Lân suy ra mấy ông anh nhà nó, bên dưới đông em…hằng ngày sẽ nhức đầu bận rộn gấp nhiều lần. Nghĩ tới đây nó buộc phải nể sức chịu đựng của mấy ổng nhất là cha nội Xí, giữ cái mặt nham nhở cười cợt cả ngày không phải dễ.

Soạt…Rào rào…

Tiếng nước ào ào trước mặt xua đi suy nghĩ lan man, đầu người xinh đẹp ngoi khỏi mặt nước đưa mắt ướt nhìn nó cười, miệng phun phì phì ngụm nước thơm vào ngực nó. Cơ thể ướt át như con rắn chui vào lòng mơn trớn da thịt, bờ ngực cao rung rinh theo sóng nước, tay em đưa lên cao xoa xoa bóp bóp lấy tay nó ngay trên ngực mình.

-        Đỡ mệt nhiều hông anh?

-        Nước ấm, người thơm…đương nhiên đỡ mệt chứ.

-        Muốn thêm nước ấm hông?

-        Thôi tắm vậy đủ rồi. Không ngờ em cũng biết cách thư giãn.

-        Nhà mình nhiều người làm spa thư giãn mà, nhìn riết rùi biết đó. Mai mốt đi làm mệt mõi anh nhớ ghé, Rose pha nước thuốc ngâm mình xíu là khỏe liền.

-        Haha ừ…đúng là ngâm mình nảy giờ thoải mái thiệt. Thêm người đẹp kiểu này, chắc phải ghé mỗi ngày quá.

-        Queo căm…queo căm!

Rose xoay người hôn nhẹ vào ngực nó, cơ thể tuy không ít hình xăm nhưng vẫn mềm mịn đến lạ.

-        Hì nhìn anh giờ giống mấy ảnh ghê.

-        Sao nói vậy?

-        Bận rộn thấy sợ, đủ thứ chuyện suốt ngày. Quỷ Xí cũng kỳ, mới về là đổ công chuyện cho anh liền. Hèn gì hồi trước Bé Dẹo chần chừ hoài mới chịu dẫn anh về nhà…về là bị mấy ổng kéo theo đi công chuyện suốt ngày liền.

Nó bật cười vuốt ve tấm lưng trần của Rose thở hắt ra một cách thoải mái nhìn ra cửa sổ.

-        Thực ra mấy ổng cố ý kiếm việc để anh làm, giữ cho anh bận rộn…em hiểu mà.

-        Hừ…hiểu thì hiểu, nhưng làm gì cũng vừa phải thui, đang đau bệnh chớ phải khỏe đâu.

-        Biết nói vậy thì bớt bào sức tui đi cô nương, nói người khác thì hay lắm.

-        Hihi nè nè nảy giờ người ta chăm sóc, thư giản cho anh chưa có làm gì nghen.

-        Hơ ờ…chăm sóc thì thoải mái đó, cơ mà cơ thể người chăm sóc kiểu này…khó chịu thêm thì có.

-        Hí hí việc này hông phải tại em nghen, người ta chịu hông nổi…Rose chỉ biết chiều thui à.

-        Cái này…

Nó giật giật khóe miệng nhìn gương mặt nguy hiểm của cô nàng mà ngứa cả răng, không phải sợ trời diệt nó đã ngấu nghiến hư hỏng với em cho bõ ghét.

-        Phù! Thực ra bận rộn cũng tốt. Anh thích cảm giác này, đi công việc cả ngày mệt nhoài, về nhà nằm dài lười biếng rồi ngủ quên…cảm giác không tệ.

-        Hì hì!

Bốp!

-        Không tắm nữa. Vô bệnh viện nhìn chị Hương thôi!

Nó thở mạnh giơ tay tét lên bờ mông cong cong khỏi mặt nước của Rose rồi đứng dậy nhảy khỏi bồn với tay lấy khăn tắm. Rose cười hì hì đứng dậy theo nó leo khỏi bồn.

-        Anh đó, giờ này cũng hông chịu ở yên nhà.

-        Vô chơi chút với ông Lân, tâm lý ảnh giờ bất ổn…ở trong trỏng sáng giờ cũng dễ ức chế.

-        Uhm tự nhiên đùng một cái thấy em gái cưng của mình bị vậy ai cũng ức chế, anh Lân chịu ở yên cũng đỡ lo. Hồi chiều em với con MiA vô trỏng thấy chị Hương hết hồn thiệt đó, băng bó nhìn xót ghê. Vợ chồng mời cưới nỡ đánh người ta tới nổi vậy, cho xuống địa ngực mới vừa.

Nó cười cười đưa khăn tắm vào tay Rose vươn vai ngáp dài một cái bước ra khỏi phòng tắm mặc quần áo sạch được Rose chuẩn bị sẵn trên giường.

-        Yên tâm! Tụi nó sẽ hiểu đụng tới nhà này…sống không dễ đâu! Haha…

-        Đó…cái giọng bắt đầu thấy giống quỷ già Xí rùi á. Anh vô trỏng rùi có về đây hông?

-        Chưa biết, hình như ông Xí cũng vô…ổng thả thì anh về đây ngủ với em.

-        Hừ! Nghe là biết hông về được rùi đó.

-        Haha em xong công chuyện quán đóng cửa ngủ đi, không cần chờ anh.

-        Em biết rùi. Anh đi cẩn thận đó.

-        Ừ! Em ngủ ngon!

Nó nhoài người vào phòng tắm hôn tạm biệt Rose một cái rồi vác túi đi xuống nhà, nhóm ông anh Bin vẫn ngồi vắt vẻo dưới quán cà phê thấy nó xuống liền đứng dậy, nó gật đầu đi thẳng ra ngoài.

-        Đi anh Bin!

-        Ok Mon!

Năm ông anh nhanh chóng theo nó đi khỏi quán Rose. Vì khá lười nên nó dứt khoác để ông Bin lái xe, tầm này cũng không cần mấy ổng theo nó kiểu bám đuôi chi mất công.

Khung cảnh ở bệnh viên là nơi nó chưa bao giờ thoải mái, thực ra ở cái bầu không khí đau bệnh này làm gì có ai thích. Để nhóm ông Bin ngồi ăn hủ tiếu nó tự một mình đi lên chổ chị Hương nằm. Đêm nhưng khuôn viên bệnh viện vẫn sáng đèn, thi thoảng tiếng còi xe cấp cứu vang vọng phía xa. Vừa lên cầu thang đột nhiên nó chạm mặt một bóng hình xinh đẹp sang chảnh đang ôm một bình thủy. Thấy nó em cười tươi chớp chớp mắt, nó cũng mỉm cười nhìn một lượt khắp người em, có ai đi thăm bệnh mà mặc đồ rực rỡ như cô nàng không.

-        Đâu đây mà mặc đồ chói dữ cô nương?

-        Đẹp hông? Em mới đi hát về.

-        Ờ ờ hát xong không về ngủ, chạy vô đây chi?

-        Hì nghe con Rose nói anh vô thăm bà Hương, em hát xong chạy vô chơi nè.

Nó nhéo mũi MiA thở dài.

-        Bệnh viện có cái gì cho em chơi hả?

-        Thì em chờ anh, chơi với anh hihi.

-        Bó tay…tính bám dính thiệt à?

-        Ừa…tranh thủ chưa đi bển làm theo bám anh hí hí.

-        Haha rồi thì bám. Em cầm gì đây?

Nó cười khổ cầm lấy bình thủy màu xanh trên tay MiA, cô nàng vui vẻ vòng qua ôm lấy bắp tay nó cùng đi lên lầu, em đang mặc đồ diễn nên giày cao thấy sợ, dìm hàng nó chìm nghỉm tận cổ em, đi chung không thấy hợp lý chút nào.

-        Em đi lấy nước nóng vô lau mình cho bà Hương nè.

-        Chỉ sao rồi? Còn thức không?

-        Hồi chiều em với con Rose vô chỉ mổ ổn rùi. Nảy chú Chánh mới chích thuốc, khám lại xong mới kêu lau rửa cho chỉ ngủ á. Bả mới dậy cở nửa tiếng. Tính lau mình xong cho chỉ uống thuốc ngủ tiếp nè.

-        Chị Ngọc đâu sao để ca sĩ đi lấy nước nóng đây, mang đôi giày cao quá đi tới đi lui đâu chân chết.

-        Hihi em đi quen rùi hổng sao. Bà Ngọc ngủ trong phòng đó anh. Kêu ngủ chút hông chịu, ông Lân la một chập mới chịu ngủ á.

-        Ờ ờ! Ngủ được thì tốt, mấy nay chị Ngọc theo coi chừng chị Hương suốt mà.

-        Uhm! Chú Chánh có cho bả uống viên thuốc an thần loại nhẹ ngủ cho ngon, bả cứ theo canh bà Hương hông chịu nằm nghỉ, nhìn thương ghê.

-        Ừ…tự nhiên chị mình bị vậy khó ngủ yên thiệt. Chị Ngọc thương chị Hương không thua anh Lân bao nhiêu.

-        Dạ! Hì…anh nói chuyện với ông Lân thử coi, đó…chiều giờ lần nào em vô thấy cũng ổng cứ đứng vậy hoài đó.

MiA nhỏ giọng kéo tay nó chỉ vào cửa sổ phòng, ông Lân đang đứng vịn tay vào đầu giường im lặng nhìn chị Hương chằm chằm, ánh mắt vẫn phức tạp như hồi sáng có mặt nó. Trong phòng có hai cô gái xinh đẹp trên người còn mặc váy khá sexy, chắc là em út của chị Hương mới đi làm về ghé thăm, hai cô nàng đang ngồi nói chuyện thăm hỏi chị Hương, nhìn ông Lân vẫn đứng im đó, nó chỉ biết thở dài. MiA đi vào phòng nhẹ giọng tự nhiên hết sức có thể.

-        Có nước nóng rồi, tranh thủ lau mình sạch ngủ ngon chị Hương ơi!

-        Hì vô thăm thì thôi còn bắt ca sĩ chăm sóc, phiền quá hà.

-        Biết phiền ráng nghe lời tịnh dưỡng cho khỏe, chờ lành nhanh nhanh em bao chị đi Hàn chơi sẵn mua mỹ phẩm xịn về dưỡng da, bảo đảm đẹp gái trở lại liền. Giờ lau mình sạch ngủ cho ngon nè!

-        Mày hứa rùi nghen, hông dễ được đi chơi với ca sĩ hen. Hi hi! Ủa Mon vô chi giờ này cưng, phiền quá hà.

Nó tiến vào phòng nhìn chị Hương, những vết thương trên mặt đã bớt sưng, mũi gãy đã được xử lý chỉnh lại nguyên hình, môi hồng hào hơn lúc trưa nhưng đống băng bông, máy móc, dây nhợ gắn đầy người cô nàng vẫn không dễ nhìn. Bất giác nó cảm thấy hơi nóng lại dâng lên đầu, tay cũng siếc chặt trong túi quần, nhìn một kiều nữ xinh đẹp xuất sắc giờ ra nông nổi này thật khó kiềm chế được máu nóng, không có thương lượng gì ở đây cả. Nó hít một hơi thật sâu làm dịu đi đôi mắt mình mỉm cười.

-        À em mới bên quán về sẵn ghé với anh chị một chút. Chị Hương đỡ đau nhiều chưa?

-        Đỡ nhiều rùi Mon, chị hổng sao đâu. Tự nhiên chuyện chị mà mất công cưng chạy tới chạy lui lo lắng mấy nay…

-        Đừng có khách sáo tào lao, người nhà mà nói ngộ vậy? Chị khỏe là được, mọi chuyện để tụi em lo.

-        Hì…chị cảm ơn Mon.

-        Nữa! Lại khách sáo…thôi tranh thủ ngủ cho khỏe chị, thức vậy đủ rồi.

-        Uhm!

Hai cô nàng kia chờ nó nói chuyện xong với chị Hương mới gật đầu với nó.

-        Anh Mon!

-        Anh Mon!

Nó mỉm cười quay qua đáp lại.

-        Chào chào hai người đẹp. Hết ca làm hay sao được vô đây? Làm về mệt không về ngủ đi mai hả vô thăm?

-        Dạ chị Nguyệt kêu tụi em qua phụ coi chừng chị Hương cho chị Ngọc nghỉ ngơi đó anh.

-        À hèn gì, tưởng giờ quán đang rần rần trốn làm qua đây là bị đòn sưng mông nhé.

-        Hihi hông dám nghen.

-        Đòi đánh mông người ta hoài luôn hihi…ủa nè anh Lân để tụi em làm!

Nó và cô nàng còn lại vội quay qua giường, ông Lân đang cúi người tính kéo mền chị Hương ra, bà chị hơi cúi đầu giằng co với ổng.

-        Anh!!!

-        Buông cái tay ra lau mình, hồi nhỏ tắm cho mày hoài chớ lạ gì? Đâu có lột đồ mày đâu mà mắc cỡ?

-        Hic…em…em lớn rùi chứ bộ!

-        Lớn mà ngu như bò…đm!

-        Anh Lân! Để tụi em lau cho chị Hương!

-        Đúng rùi…dơ lắm anh, để em.

Nó bật cười nháy mắt với hai cô gái rồi nhanh chân đi lại một tay vỗ vai ông Lân, một tay giật cái khăn đưa cho cô nàng gần nhất.

-        Thôi để chị em phụ nữ lo cha nội.

-        Nhưng…

-        Nhưng cái giề. Đi ra ngoài hít không khí chút với em.

-       

-        Không nghe lời em hả? Đi!

Nó dứt khoác sử dụng cái giọng trong nhà kéo ổng đi khỏi phòng, nói gì nói ổng không nể mặt nó cũng phải nể Bé Dẹo nên ngập ngừng một hồi cũng chịu thở dài đi cùng nó. MiA dặn dò nhanh hai cô gái em chị Hương rồi chạy theo.

-        Ngồi đại đây cho mát, dơ sạch gì. MiA! Đi mua mấy lon bia, đồ ăn về nhâm nhi chơi em.

-        Dạ chờ em xíu!

Nó kéo ông Lân ngồi phịch xuống bồn hoa bên hông bệnh viện nhìn lướt qua dáng đi sang chảnh của MiA xa dần rồi đưa mắt im lặng nhin ra đường. Phố về khuya, lác đác xe cộ qua lại, ngọn đèn đường vàng ánh sáng dịu lên đôi vai nặng trĩu tâm sự của ông Lân. Gương mặt ổng hằn sâu mệt mõi, vài nếp nhăn trên trán như co giật nhẹ, đôi mắt dường như thấp thoáng vài tia máu.

Xoẹt…keng

Ánh lửa chập chờn, khói thuốc tan vào ngọn đèn trên cao, nó im lặng, ông Lân cũng im lặng, chỉ có tiếng xe cộ, tiếng côn trùng râm rang đằng xa. Nó không biết nói gì vào lúc này, cũng không có ý định bắt đầu câu chuyện, đối với đàn ông tuổi này, có lẽ im lặng và chờ gã tự sắp xếp tâm trạng vẫn tốt hơn. Tàn thuốc tắt ngấm, nó mỉm cười mồi thêm điếu khác đưa cho ổng, còn mình tất nhiên không hút nữa. Hai thằng đàn ông một lớn một nhỏ cứ ngồi im lặng không kể thời gian.

Cộc…cộc

Tiếng giày cao gót của MiA nện vào đá lát vỉa hè khiến nó và ông Lân đều di chuyển ánh mắt. Có lẽ biết hiểu tâm trạng nên MiA cũng không lên tiếng, em cởi phăng giày cao gót quăng qua một bên rồi dịu dàng ngồi xuống bày đồ ăn ra nền, vỉa hè lát đá hoa cương nên khá sạch, tầm này có bày ra đất cũng không ai để tâm.

Cạch…xịtttt.

MiA khui bia nhét vào tay nó, mặc dù cô nàng là một ca sĩ có danh tiếng, nhưng lúc này em rất hiểu chuyện, vì em là người của nhà này, cho dù ra ngoài em sang chảnh tới đâu, trước mặt đàn ông trong nhà, em vẫn chỉ là em gái, hoàn toàn im lặng, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn dọn đồ ăn, khui bia xong ngồi yên một bên nó. Cầm lon bia lạnh nhét vô tay ông Lân, nó cười cười.

-        Uống một chút xả ức chế trong bụng anh.

-        Ừ! MiA! Ngôi đó ngó không hả mậy?

-        Hihi dạ! Dzô anh Lân!

MiA cười tươi tự khui một lon hai tay chìa ra điệu đà cụng lon với nó và ông Lân. Nhìn ông Lân ngửa cổ tu ừng ực hơn nửa lon bia, nhìn qua bà cô MiA cũng uống sát xao ông anh, nó nhún vai bật cười xoay xoay lon bia còn gần như nguyên vẹn của mình trên tay, nói chung bia bọt nó làm vài ngụm cho vui chứ không uống đã miệng như hai người này. Ông Lân cũng không quan tâm nó uống bao nhiêu, bóp nát lon bia rồi ngồi phịch xuống nền đất dựa vào bồn hoa, nó cười cười ngồi xuống theo há miệng nhai một viên cá viên chiên MiA đút cho. Ông Lân đưa mắt nhìn nó cười cười.

-        Về nhà mới mấy bửa bị quấn vô đủ thứ chuyện, thích nghi nổi không mậy?

-        Haha…

Nó bật cười thoải mái nằm dài ra vỉa hè, đầu gối lên chân MiA đưa mắt nhìn lên ngọn đèn đường hít thở không khí trong lành buổi đêm.

-        Thực ra em biết mấy ổng kiếm đủ thứ chuyện bắt em đi để em khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi thôi. Phù…nhiều việc phải làm như giờ cũng hay, cảm giác mình tồn tại…khá tốt. Ít nhất…không quá vô dụng.

-        Bé Dẹo thấy mày về nhà đủ chuyện như giờ, chắc vừa vui…vừa bực đám già đầu tụi tau.

-        Bực thì sao chứ…ai kêu đây là nhà chị ấy. Thôi…kêu anh ra giải tỏa chuyện của anh, chứ em có gì mà nói…haha về nhà mình vui mà.

-        Tau thì cần gì giải tỏa. Chuyện cũng xảy ra rồi, có điều không được tự tay chém mấy con chó đó ra mấy khúc…hơi ức chế thôi.

Ông Lân thản nhiên nhếch miệng, nó lắc đầu cười theo khi nhìn thấy gương mặt ổng cười đúng kiểu mặt giống như ông Xí mỗi khi sắp nổi điên, em cha già Xí không sai. MiA le lưỡi giơ lon bia ra, nó cũng cầm lon của mình lên uống một ngụm rồi quăng qua cho ông Lân.

-        Đừng có tào lao, anh Xí ra mặt xử lý rồi không lẽ anh dám không nghe lời mấy ảnh, chuyện coi như xong. Lo cho chị Hương, lo đứa nhỏ quan trọng hơn.

-        Ừ! Tau biết mà.

-        Không cần em nói thì tầm anh em nghĩ anh dư sức biết. Nay em lòng vòng mấy quán của anh rồi…anh chị em không ít, em có mình Bé Dẹo em nông nổi cỡ nào coi như tạm được, chứ anh còn trách nhiệm rất nhiều người, không có quyền làm bậy.

-        Haizz…thiệt tình.

-        Em biết anh khó chịu vì tự trách mình sơ xuất để chị Hương ra nông nổi vậy. Chuyện cũng xong, chị Hương từ từ sẽ lành, đứa nhỏ sẽ tốt, coi như còn cơ hội sửa sai. Anh cứ vậy hoài…không lẽ dồn hết trách nhiệm cho anh Xí, lo mà sửa sai đi, còn đứa nhỏ thiếu cha chờ anh chăm đó. Haha.

-        Ừ…đm cú này tau sơ xuất quá. Gặp con em nghĩ dại…Trách nó một giận mình mười. Dzô MiA!

-        Dạ…hìhì dzô anh!

Ông Lân cụng lon với MiA, đưa bia lên miệng tu một hơi hết sạch bóp nát lon bia quăng xuống đất thở dài.

-        Yên tâm, anh mày đâu khùng tới nổi đi làm bậy. Anh Gạo gọi về chửi cho một tăng sớm giờ rồi.

-        Haha…chửi thì nghe.

-        Thực ra tau khó chịu chút đỉnh, giận bản thân mình gấp gáp quyết định sai thôi.

-       

-        Mày thấy nhà mình phức tạp rồi đó, tới Bé Dẹo cũng nửa muốn nửa không đưa mày về nhà. Mấy tháng nay gả con Hương đi không phải tau không quan tâm coi sóc nó sống sao. Tau chỉ muốn để nó lấy chồng, sống cuộc sống bình thường, cũng không tính cho nó về làm trên này nữa. Theo tau bao nhiêu năm, làm cái nghề cũng lời ra tiếng vô, không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho con nó.

-       

-        Thương em tau chứ, nhưng ráng nhịn. Để cho nó cưới chồng, về nhà chồng xây dựng gia đình riêng. Yên ổn nuôi dạy con cái…coi như tách khỏi cuộc sống nhà mình. Chứ mày nghĩ đâu phải tự nhiên tau bắt Hương nó giấu bên chồng chuyện nó là em út nhà này. Tới lúc cưới tau với mấy ổng đi đưa dâu cũng chỉ lấy danh nghĩa anh em, bạn bè xã hội. Chuyện này tau có nói với anh Xí, anh Gạo…mấy ảnh cũng ok. Thiệt không ngờ lựa sai thằng chồng cho em mình. Đm nó…

-        Em hiểu rồi.

Nó cười cười nhai thêm miếng đồ ăn của MiA đút, cầm lon bia của em lên cụng lon với ông Lân một cái. Nhấp một ngụm bia, hít một hơi thuốc lá trên tay ổng, nó nhìn ổng thật sâu.

-        Anh Lân! Em nói cái này.

-        Chậc…giờ mày còn rào trước đón sau mậy?

-        Haha ừ…

-       

-        Phù…em cảm thấy việc chị Hương lần này…anh còn sai một điểm rất quan trọng. Rất sai.

-        Sai thì sai bét nhè ra rồi…

-        Anh nghe em nói hết.

-        Ừ…

Nó ngồi dậy nhìn ông Lân chằm chằm ra dấu cho MiA mồi giúp nó điếu thuốc rồi nhẹ giọng đều đều.

-        Chắc giờ anh và một số anh chị em tưởng Bé Dẹo chần chừ đưa em về nhận nhà mình là vì ngại môi trường nhà mình phức tạp ảnh hưởng tới em.

-       

-        Mọi người hiểu sai rồi. Cô ấy chưa từng sợ, chưa từng ngại về nhà mình đâu. Ở đây là nhà, nơi mọi người yêu thương, chăm sóc cô ấy từ nhỏ. Cô ấy thương mấy ảnh, thương mọi anh chị em trong nhà, rất là tự hào vì được làm cục cưng của mấy anh…Cô ấy chờ tụi em thật sự yêu nhau mới đưa em về nhà mình chỉ đơn giản vì cô ấy thích bày trò bí ẩn, thích làm em bất ngờ, thích biến mọi chuyện xung quanh cô ấy giống phim ảnh, tiểu thuyết. Bên cạnh đó một phần nhỏ vì cô ấy biết em xuất phát điểm bình thường, nhà mình dù sau cũng đặc biệt, hơi hoành tráng, giàu có…cho nên cô ấy chọn cách để em tiếp xúc từ từ, vừa chiều theo tùy hứng của cô ấy, vừa giúp em đỡ bỡ ngỡ về cuộc sống khác biệt của nhà mình.

Nó hít một hơi thuốc lá thơm nồng, nhấm một ngụm bia mỉm cười tiếp tục.

-        Sau khi dẫn em về nhận mấy anh. Cô ấy rất vui vẻ, rất hào hứng…suốt ngày kể lể, khoe khoang về nhà mình trước mặt em. Bé Dẹo vô cùng tự hào, rất thương yêu, trân trọng sự tồn tại của đại gia đình mình. Anh hiểu ý em chứ?

-        Ừ…đã hiểu.

-        Phù…cho nên lần này anh với chị Hương hình như quyết định sai rồi. Em không nói việc chọn sai chồng cho chỉ. Sai ở đây chính là…hai người sai với anh Xí, anh Gạo…sai với nhà.

-        Việc này…

-        Anh hiểu ý em rồi đó. Mấy ảnh chăm sóc, lo lắng, yêu thương chị Hương và anh nữa bao nhiêu năm. Anh cảm thấy anh bắt chị Hương giấu mối quan hệ với nhà mình, đến cả ngày cưới anh Xí, anh Gạo, chị An tới đưa dâu cũng chỉ đứng ở vị trí bạn bè xã hội…thay vì anh chị trong nhà đưa em gái đi lấy chồng…có công bằng với anh Xí, anh Gạo không? Chính anh nữa, anh nuôi chị Hương, thương chị Hương…ngày cưới quan trọng nhất đời con gái, em thấy không có lý do gì chị Hương phải che giấu anh trai mình, giấu việc là em của mấy anh hết. Ban đầu em tưởng chị Hương tự giấu, giờ mới biết anh bắt chị Hương làm vậy. Chuyện này…anh thấy….

-        Không cần nói nữa.

Rốp

Ông Lân bóp chặt lon bia trên tay khiến bia văng tung tóe ra ngoài hít sâu một hơi rồi thở dài.

-        Cú này…tau quá bậy. Sai với mấy ảnh quá…haizzz.

Nó mỉm cười rít một hơi thuốc lá nằm dài gác đầu vào lòng MiA, em vuốt ve tóc nó, vẫn ngoan ngoãn im lặng để nó nói chuyện với ông Lân. Không khí chìm vào trầm mặc, ông Lân vẫn nắm lon bia xẹp lép nham nhở bọt bia trên tay. Một lúc lâu sau, gã đàn ông ấy bất chợt nhìn thằng qua nó thật sâu…rồi bật cười.

-        Haha kêu tau ra đây giải tỏa tâm sự, giờ mày đập thẳng vô mặt tau thêm một cú chí mạng. Đm…mày cũng biết cách châm thêm dầu vô lửa đó Mon.

Nó bật cười quăng điếu thuốc ra xa thản nhiên nhìn lên trời.

-        Hahaha…nói để anh biết, chuyện này vừa bậy với chị Hương, vừa có lỗi với cha già Xí. Thành ra anh lo mà sửa sai, nhận lỗi với ổng…đừng có linh tinh. Coi nghe lời ổng mà chuộc lỗi, bộ xương già của ổng sắp nát rồi. Anh mà tự tiện đi trả thù bậy…để lại cả đống chuyện cho ổng đổ vỏ, khó nhìn mặt ổng lắm.

-        Haha đm cái thằng…nói chuyện văn vẻ chói tai mậy.

-        Ờ anh coi làm sao làm. Anh già hơn em nhiều đó.

-        Biết rồi mày. Chậc…gà Bé Dẹo nuôi có khác…nói chuyện chí mạng quá. Yên tâm…tau hiểu ý mày rồi. Khá lắm thằng em, trưởng thành, chín chắn rồi. Rất xứng với Bé Dẹo.

-        Hơ hơ…dzô!


Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...