Có em...mọi thứ quanh nó trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Trên lớp, nó đã chịu nói cười nhiều hơn một tí...ở quán nó cũng vui vẻ hơn và tất
nhiên làm việc cũng tốt hơn nhất là việc sửa lại 1 tí cho quán đạt dc thành
công tốt đẹp, nhận dc lời khen và phần thưởng của ông chủ dành cho nó. Mấy hôm
nay em bắt đầu đi học ngoại ngữ trở lại, ko đến quán thường xuyên như trước được
nửa. Cũng chẳng sao vì khi có nhau rồi em đâu cần phải ngồi im lặng ở góc quán
để theo dõi, tìm hiểu nó nửa mà bây giờ em đã đặt hẳn cả người em vào cuộc sống
của nó mất rồi.
Sáng...đang định đi học thì có điện thoại của anh
Phong. Tiếng anh hối hả và lo lắng
-
M...từ hôm qua giờ Phương có liên lạc với
em ko
-
Dạ ko anh...em lo vụ kiểm tra trong lớp
cũng quên ko nt cho chị. Có gì ko anh
-
Phương...có chuyện buồn...giờ mất tích
luôn rồi..anh kiếm Phương 2 ngày nay
-
Sao...có chuyện gì với chị vậy anh...
-
Chuyện này từ từ nói...nếu có tin tức gì
em báo cho anh biết với...giờ anh phải chạy đi kiếm mấy người bạn của Phương để
hỏi thử
-
Dạ dạ...để em đi tìm chị với anh
-
Thôi...à mà cũng được biết đầu Phương có
chuyện với em nhiều chắc có vài chỗ anh ko biết.
-
Dạ vậy để em đi kiếm mấy chỗ chị hay nhắc
tới...có gì liên lạc nha anh
-
Uhm..mà em tính đi bằng gì đó
-
Để em mượn xe bạn
-
Vậy nha có gì liên lạc anh gấp.
Cup máy...lòng nó cứ lửa đốt...giờ biết kiếm xe đâu
ra để đi kiếm chị bây giờ, đường xá hổng có rành nửa chứ....Đành nhờ em chứ biết
sao giờ..tìm dc chị rồi tính tiếp. Bấm số em...một lúc lâu em mới bắt máy
-
Em hả...đang làm gì vậy
-
Em mới ngủ dậy đang nằm nướng nè
-
Em cho anh mượn xe dc ko
-
Bày đặt mượn nửa...có chuyện gì vậy...giờ
em chạy xe qua đi với anh
-
Ừ ừ...em qua nhanh nha...gấp lắm
Chuyện
của chị nó chẳng biết gì nhiều lắm nhưng mấy lời nói của anh Phong lúc trước cứ
ám ảnh mãi trong đầu nó...nó luôn cảm nhận chị của nó đang mang những tâm sự và điều gì đó đáng lo.
Cuối cùng em cũng qua tới...người em vẫn mặc bộ đồ ngủ ở nhà..
-
Ủa sao mặc đồ này
-
Hihi sợ anh có chuyện gấp mà chút em phải
đi lấy đồ với con Hân. Có gì vậy anh
-
À bà chị anh có chuyện buồn gì đó giờ mất
tích rồi ông anh mới call nhờ anh đi kiếm phụ..hix hix
-
Trời...vậy thui..anh chạy kiếm nhanh đi
rủi có chuyện gì là tiêu...Anh đưa em về nhà rồi đi tìm nhanh đi anh
-
Ừ ừ rồi chút xe đâu em đi công chiện
-
Ngốc à..nhà em còn xe..nhưng chút em đi
với con Hân mà anh
-
Ừ ừ...
Nó dong xe đưa em về nha...nhìn mặt em có khi còn lo
lắng hơn cả nó nửa ấy chứ.
-
Làm gì mặt em lo dzữ vậy
-
Hix..chút anh chạy xe cẩn thận đó...anh gấp
chuyện gì lên là cứ ào áo bất chấp bản thân...em lo cho anh thôi
-
Uhm..biết rồi..anh sẽ chạy cẩn thận mà
-
Có gì call em biết nha
-
Ừ...em vào nhà đi
-
Cẩn thân đó...
Nó chạy đi, sau lưng em vẫn ráng gọi theo dặn nó cẩn
thận..Thiệt lo xa gì đâu, làm như nó con nít ko bằng.
Cố gắng lục lại trong trí nhớ những lúc trò chuyện với
nhau xem chị sẽ ở chỗ nào mỗi khi buồn. Đầu óc cứ loạn cả lên...Cũng may dạo
này hay đi với em chỗ này chỗ kia, đưa em đi diễn cho nên cũng biết đường kha
khá. Chạy xe như thằng điên khắp những điểm quen thuộc mà chị thường nhắc tới.
Mắt chỉ mong nhìn thấy xe của chị hoặc dáng người quen thuộc của chị nữ hoàng của
nó ngồi ở đâu đó...ròng rã suốt nửa ngày trời..vẫn ko có kết quả gì. Anh Phong
cũng vậy....điện thoại chị hoàn toàn ko liên lạc dc..Thi thoảng nó vẫn phải nhắn
1 tin cho em yên tâm rồi lại cắm đầu chạy khắp nơi tìm chị...
10h đêm...vẫn chưa có kết quả gì cả...anh Phong có
nhờ một số người bạn khác nhưng đều ko có kết quả...Lòng nó thầm trách chị sao
lại biến mất như vậy,ko biết có chuyện gì nguy hiểm cho chị ko nửa.....Cố gắng
chạy vòng vòng tìm kỹ lại mấy chỗ chị nói chị hay đến...Mệt mõi...lo lắng...nó
dừng chân ở một góc cầu nơi chị bảo mỗi khi chị buồn hay đến để thư giản...để
ngồi chờ...hy vọng sẽ nhìn thấy chị...Đang ngồi ủ rũ trong góc thì có điện thoại....nó
mừng phát điên lên khi có là số máy của chị xấu xí hiện lên màn hình...Dù lo
cho chị lắm...nhưng nó vẫn phải cố gắng kiềm chế để ko phải hét lên trong điện
thoại, với chị có lẽ bây giờ ko nên nổi nóng.
-
Chị...chị đâu rồi...nhox tìm chị cả ngày
nay
-
Nhox...về nhà đi
-
Sao vậy chị
-
Chị đang ở nhà nhox nè...về nhanh nha
Chẳng cho nó nói câu...chị cup máy...Nó cũng ko gọi
lại nửa...vội vàng phóng xe như điên về nhà...đèn đỏ, gió lạnh hay gì nó cũng mặc...đường khá vắng...cũng may là ko gặp công an...về đến
nhà đã thấy xe chị đang đậu...Thở phào nhẹ nhỏm vì tìm thấy chị...nó dừng xe kế
bên xe chị rồi gõ cửa xe. Khẽ hí cửa xe ra...nhận ra nó chị mở cửa xe...nó bước
vào xe ngồi im lặng nhìn chị...chẳng nói gì...chị ôm chầm lấy nó khóc. Có lẽ chị
đang đau lắm...có lẽ chị của nó đang rất yếu đuối..đang cần lắm sự sẻ chia...Nó
đưa tay từ từ ôm lấy vai chị...chẳng nói gì. Nó chỉ ngồi im ôm lấy chị...mặc
cho chị khóc...cũng ko nói lời nào an ủi hay ngăn cản chị khóc...thời gian lặng
lẽ trôi đi..mới đó mà khóc hơn nửa tiếng rồi. Nước mắt đâu ra nhiều vậy ko biết...Chị
hình như đã bớt khóc...giờ chỉ ngồi im dựa đầu vào vai nó, tay chị vẫn ko rời
cánh tay nó, cứ ôm chặt...như sợ buông ra sẽ ko còn chỗ nào để vịn vào nửa...
Tiếng chuông điện thoại phá tan không gian im lặng....là
anh Phong gọi
-
Có tin gì chưa em...
Nó nhìn chị...ánh mắt chị long lanh những giọt nước
mắt...mỏng manh và yếu đuối...đưa một tay lên vuốt mặt chị nó mĩm cười..
-
Dạ...tìm thấy nữ hoàng rồi nè anh
-
Trời!....may quá...Phương có sao ko em
-
Dạ hok sao anh..em đang ngồi với chị..anh
nói chuyện với chị nhé
-
Ừ ừ
Đưa máy cho chị nó nhẹ nhàng..
-
Là anh Phong...tìm nữ hoàng 2 ngay nay
rùi đó
-
....
Chị im lặng lắc đầu rồi dựa vào vai nó....tuy ko hiểu
chuyện gì nhưng nó biết chị cần yên tĩnh vào lúc này..
-
Chị ko sao đâu anh...đang đòi ngủ ko muốn
nc với ai
-
Vậy à...phù...thôi hok sao em chăm sóc
Phương cẩn thận nghen. Anh sẽ liên lạc sau
-
Dạ anh đừng lo...g9 anh!
Nói chuyện với anh Phong nó mới nhờ còn một người
đang lo lắng cho nó....bấm số em...
-
Em nghe anh
-
Em..anh kiếm dc chị rồi...Giờ anh đang ở
nhà. Em đừng lo nửa nghen ngủ trước đi...mai anh qua em sau ha
-
Uhm mà anh ăn tối chưa đó
-
Anh ăn bánh mỳ rồi
-
Vậy anh ngủ sớm nha
-
Uhm em. Ngủ đi đừng lo nửa
-
Dạ!
Nó tắt nguồn điện thoại...ngồi im lặng nhìn chị. Đôi
vai chị hơi run, tay nắm chặt lấy bắp tay nó. Được một lúc lâu...chị lên tiếng
-
Chị đói
-
Uhm...giờ nhox đưa chị đi ăn hen
Chị gật đầu. Nó kiu chị lui xe vào bên trong bãi đậu
xe tải cũ gần đó. Nói 1 tiếng với chú giữ bãi xe rồi nắm tay dẫn chị trở lại
xe. Ngồi trên xe, mắt chị vẫn nhìn xa xăm....tự nó đội nón bảo hiểm cho chị rồi
lên xe chạy đi...Chị ôm chặt lấy nó im lặng. Chạy vòng vòng..tìm dc một quán
cháo trắng khuya nó ghé xe vào. Nói chuyện với chị bao lâu nay cũng biết chị
thích ăn gì mà..Nó gọi luôn 2 tô cháo và một vài món cho chị dễ ăn. Chị im lặng ăn một cách ngon
lành....đó là người duy nhất và đầu tiên cho đến bây giờ nó biết dù buồn cỡ nào
thì cũng ăn uống rất ngon lành @@...một tay chị ăn cháo, một tay vẫn ôm chặt lấy
cánh tay nó cho nên 2 người nhưng cũng chỉ có 2 cái tay cử động dc. Nó ko ăn
nhiều, chủ yếu là gắp đồ ăn bỏ vào tô cháo của chị....xong tô cháo...chị hồn
nhiên ăn luôn tô của nó...hix hix ko biết buồn kiểu gì mà ăn khỏe dzữ vậy nè K.
đọc xong tập 73, thì dường như t không mún đọc nữa, t sợ cảm giác đó, khi thật sự hạnh phúc ,thì sau đó chắc hẳn sẽ là một nổi đau, bài viết rất hay, và lôi cún, cảm xúc tuyệt vời
Trả lờiXóa