Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 64)


Chị cười khúc khích chạy xuống lầu, nó đứng dậy ôm túi ví của chị vừa nói vừa cười đi theo chị, cô nàng này…chạy nhanh thiệt. Nó vui vẻ dừng lại ngay đầu lối xuống ngó nhìn một vòng khắp gian phòng uống trà, mùi bánh ngọt thật ngon. Nó cũng không quá gấp bước xuống bậc thang nhanh mà đi thật chậm, tay kéo lên tường tranh thủ nhìn ngắm những bức tranh ngộ nghĩnh dán, vẽ san sát nhau vì biết chắc chị Quỳnh Chi thế nào cũng đứng lại chào hỏi cô nàng Misu. Xuống tới tầng dưới tiệm bánh, nó nhanh chóng nhìn thấy chị Quỳnh Chi nổi bật hơn tất cả đang đứng giữa vòng vây của cô nàng Misu và vài bạn nhân viên. Nó thong thả tiến lại gần khẽ gật đầu xem như chào hỏi, tay cho vào túi nhìn chị Quỳnh Chi lên tiếng.

-        Em ra vòng xe qua nha chị.

-        Uhm!

-        À quên…lấy thẻ thành viên 50% gì đó luôn cho em hơ hơ.

Nó phẩy tay bước ra đường, sau lưng mấy cô nàng ríu rít vây quanh chị Quỳnh Chi tranh thủ nói cười và chụp ảnh, hình như cô nàng Misu vừa le lưỡi với nó thì phải. Nó đi nhanh qua đường mở máy xe đánh lái vòng sang đường, dừng xe sát cửa tiệm bánh, nó vẫn để máy nổ bước ra ngoài đứng dựa lưng vào xe bên ghế phụ yên lặng chờ chị. Vì không phải mình Misu mà chị còn phải chụp hình cùng mấy bạn nhân viên nên chờ hơn năm phút chị mới bước ra, bên cạnh cô nàng Misu cầm theo túi bánh tiễn chị tận xe. Nhìn thấy nó cô nàng bỉu môi giơ tay chìa túi bánh cho nó.

-        Cầm nè! Bánh em tặng chị Chi nha, anh không được ăn đâu.

-        Hả à ừ…

-        Hihi chị cảm ơn Misu nhé.

-        Vâng ạ! Lần sau vào phải ghé em chơi chị nhé.

-        Chắc chắn rồi, bánh ngon thế này kia mà. Hẹn Misu ngày gần nhất nhé.

-        Hihi vâng hẹn chị Chi lần sau.

-        Bye em!

Chị Quỳnh Chi rời tay Misu bước vào xe, nó đóng sầm cửa lại xoay người định đi vòng sang ghế lái thì nguyên thân người xinh xắn chống hông chặn đường nó, gặp người khác nó đã đâm sầm vô người cô nàng cho biết mặt.

-        Hơ…chào chào cô chủ. Anh về!

-        Chúng ta cần gặp lại!

-        À...cái này…hay là không cần cũng được.

-        Hứ! Nè!

Bộp!

-        Hự! Ấy không chơi đánh khách nha cô chủ.

Cô nàng đập lên ngực nó một mảnh giấy, nó giật mình chụp lấy nhìn lại, thì ra là card màu trắng in hình tiệm bánh, mặt sau in thông tin giảm giá tuy nhiên họ tên, số điện thoại đều ghi bằng tay, buồn cười nhất chổ giảm giá 10% được sửa bằng tay thành 50% bên dưới còn một chữ ký xinh xắn và từ Misu kèm theo icon >_<. Nó phì cười mân mê card thành viên trên tay khi biết card này có lẽ đặc biệt nhất nằm ngoài quy trình ở tiệm bánh của cô chủ xinh xắn, chỉnh sửa muốn nát thẻ thành viên, mỗi cô chủ mới dám làm.

-        Haha thời hạn giảm giá bao lâu đây cô chủ?

-        Thời hạn hở? Tạm thời chưa biết, lần sau gặp rùi tính. Bye nha!

-        Ơ…

-        A quên! Lần sau gặp hông có chị Quỳnh Chi, thẻ thành viên vô hiệu lực.

-        Hả…à à.

“Không có chị Quỳnh Chi tui cũng không có lý do ghé đây nhé, không mê đồ ngọt”.

Cô nàng chu môi tay khoanh trước ngực xoay lưng đi, nó vừa ngơ ngác vừa buồn cười lắc đầu cầm theo chiếc card độc quyền vòng qua ghế lái, vừa vô xe chị Quỳnh Chi xòe tay cười cười, nó thản nhiên đặt card lên tay chị cho xe lăn bánh. Chị Chi chăm chú xem xét card một chút cười khúc khích phe phẩy card.

-        Thích nhờ! Giảm giá những 50% thật này hihi!

-        Haha ừ! Thẻ độc quyền đó, nhờ sự xinh đẹp của chị bánh bèo.

-        Không phải nịnh Mon nhé.

-        Hơ hơ làm gì có…nè nè chưa giải quyết xong vụ hồi nảy, đưa cái mặt đây!

-        Ơ như nào đấy?

-        Đưa đây em hun lại cái, làm gì có chuyện quẹt mỏ vô mặt người ta rồi chạy.

-        Hihi chị thèm vào mà chạy. Đây này…hôn xem nào?

Chị trừng mắt dứ nắm đấm ra cười khúc khích, nó cũng bật cười trước vẻ mặt đáng yêu của chị vô thức sờ sờ lên má mình, cảm giác vết môi còn trơn bóng, thật không muốn lau đi, thấy hành động của nó, chị cười càng hăng.

-        Cười cái giề…không cho làm vậy nữa. Nhanh quá không cảm giác được gì, lần sau hun lại đàn hoàng, không chơi quẹt mỏ vậy nghe chưa.

-        Hihi đừng mơ ông ạ.

-        Haha muốn đi đâu tiếp không chị bánh bèo?

-        Đi uống trà chanh đi Mon, ngoài kia tầm này chị thường đi trà chanh chém gió ý, lúc nảy ăn nhiều bánh ngọt, khát thế nhờ.

-        À trà chanh hả? Để em nhớ coi…

Nó ngẩm nghĩ một chút rốt cuộc đã nhớ chổ có quán trà chanh lề đường, ở SG lúc này trà chanh vẫn chưa thịnh hành, nhưng đã có vài địa điểm bán trà chanh du nhập từ văn hóa trà chanh ngoài Bắc vào. Có vài điểm khá thu hút giới trẻ đặc biệt là dân chụp ảnh, model thường tới chơi nhưng nó không thích lắm vì vừa đông vừa không có chổ đi tè. Trước cũng tò mò theo mấy cô nàng model ra trà chanh quận một hoặc cà phê bệt chơi, vui thì có vui nhưng mệt mõi vụ đi vệ sinh, uống trà chanh là cái thứ nước dễ mắc tè nhất, quận một con trai tè đường còn khó nói chi mấy cô gái, cứ ngồi một lúc lại phải xách xe đưa từng nàng đi kiếm chổ giải quyết tâm sự, từ đó ai rủ ra trà chanh cà phê bệt ngoài quận 1 nó chia tay luôn cho khỏe thân.

-        Trong này trà chanh không nhiều như ngoài chị, cơ mà em biết chổ này thoáng mát lắm.

-        Uhm nhanh nào, chị khát lắm này.

-        Haha ai kêu ăn bánh quá trời, nguyên mâm bánh ăn hết cũng hay.

-        Hì! Chị là đầu gấu bánh ngọt mà.

-        Haha ai đặt cho biệt danh mắc cười vậy?

-        Vừa nghĩ ra đấy! Nghe yêu cực!

-        Bánh bèo nghe cũng yêu nhé.

-        Nào! Thích bánh bèo không? Đấm cho giờ!

-        Hehe!

Quán nằm đối diện công viên nội bộ khu phố quận ba, thường dân văn phòng và người đi thể dục, chơi thể thao hay ghé qua, đặc biệt có mấy cô nàng tập gym, yoga các kiểu tụ tập. Trời không còn sớm nhưng quán vẫn đông khách tụ tập, nó đậu xe bên công viên rồi dẫn chị qua đường, cảm giác dẫn theo cô nàng diễn viên sang đường tự nhiên thích lắm. Chị vừa đi vừa vươn vai lười biếng, tay thậm chí còn giơ lên cao khiến đường cong mềm mại đập vào mắt nó và cả khách ngồi gần đó, cô nàng này hình như quên mất hình ảnh của mình không phải người bình thường thì phải. Nó vội ho khan ôm lấy eo chị kéo vô chiếc bàn nằm gần nhất, để chị tung tăng khoe dáng kiểu này chắc mấy anh trai đi thể hình về nhào ra đem chị làm tạ để tập quá.

-        Uầy thoải mái thế nhờ! Lâu rồi chị mới loanh quanh dễ chịu như này.

-        Hơ hơ rốt cuộc đòi chở đi chơi toàn ngồi quán nước.

-        Eo! Từ hôm vào đến nay toàn uống rượu, đi bar club mệt cả người. Ngoài kia bọn chị toàn la cà như này, thi thoảng mới đi quẫy ý.

-        Hehe trong này nhờ chị Thủy, chị Yến làm bar thành ra thanh niên nhóm mình hở ra là mò vô bar chơi. Nói chứ mấy nay tại có hai chị vô chơi với chị Nguyệt vừa về nước nên tụ tập ăn chơi hơi nhiều. Bình thường tụi em cũng tụ tập cà phê, ăn uống đơn giản xong giải tán đi làm, nhóm mình chủ yếu đi làm đêm mà. Như tầm này là chị Thủy, Yến, Cycy, Mimi, Thanh chủ yếu đi làm nè, chưa kể chị Ngọc, rồi bộ ba Oanh Nghi Thảo và ông Vũ, Tiến, Kiên cũng bận tầm này. Haizz hai tuần rồi em không được coi đá banh đó.

Chị Quỳnh Chi chớp chớp mắt xoay qua gọi trà chanh xong lại ôm tay nó hóng chuyện.

-        Mon thích xem đá bóng à. Này này không được mê…

-        Haha yên tâm, em mê coi chơi chứ cá độ này nọ không biết.

-        Uhm! Nhưng Ngọc có shop quần áo sao lại làm đêm Mon, với cả hội Nghi cũng làm đêm à?

-        À nghe đâu tầm này chị Ngọc bán hàng trên mạng ấy, thường tầm này mấy cô gái xem chị Ngọc giới thiệu đồ rồi mua, em nghe nói vậy. Còn chị Thảo Nghi Oanh có cái pub nhỏ.

-        Ơ hay thế mấy hôm nay chả nghe ai nhắc, chẳng tụ tập qua đấy chơi thế?

-        À mấy chỉ đang sửa thiết kế lại rồi. Có khi tuần sau xong. Còn ông Vũ khách ổng mấy ông chạy xe dịch vụ, toàn đem xe qua làm đêm để sáng người ta lấy xe đi làm. Ông Tiến với ông Kiên thì khuya khuya hay chạy qua chạy lại phụ ông Vũ với phụ coi quán nhóm chị Nghi. Lần sau vô chắc tụi mình hay qua đó chơi đó, pub tối mấy chỉ mới mở phía trong, ban ngày khu ngoài mấy chỉ để nhân viên bán cà phê.

-        Nghe hay Mon nhờ.

-        Haha ừ tận dụng mặt bằng ấy. Còn em cũng mệt đây.

-        Mon thì sao nào hihi? Này ăn hạt Mon này!

Chị cười hì hì xòe tay đưa mấy hạt hướng dương được chị tách hạt sẵn, nó vui vẻ bốc một hạt cho vào miệng thở dài.

-        Thì cha nội Kha bắt em coi karaoke, quán nhậu cho ổng đây thành ra cở này em có công chuyện tầm này đây. Mà chị chưa gặp ông Kha hả?

-        Uhm! Bọn chị chỉ biết trên hội facebook chung này, nhưng chưa gặp anh ý ở ngoài.

-        Haha vậy chắc lần sau vô gặp. Chớ giờ ổng dẫn chị Tiên đi du lịch chắc trung thu năm sau mới chịu vác xác khô về. Chị gặp chị Tiên chưa?

-        Uhm Tiên chị đã gặp vài lần Mon này. Quen mọi người qua cái Nguyệt nhưng bọn chị gặp Tiên và chị Thủy nhiều hơn cả con điên ý.

-        Ờ cũng đúng, chị Nguyệt mới về nước mà. Chị nhễ?

Nó nửa cười nửa không nhìn chằm chằm chị Quỳnh Chi, cô nàng vẫn tỉnh bơ giữ bộ mặt dễ thương chăm chỉ cắn hạt hướng dương. Nhìn không ra manh mối gì nó cũng không thèm điều tra chi cho mệt, giờ còn đang ở SG với nhau không tiện, điều tra vụ án giờ mất công về chị khai cho bà cô Nguyệt thì chết, để qua tháng đưa chị đi quay phim gì đó tha hồ dụ dỗ cô nàng khai báo.

“Nhạc chuông điện thoại”

Nó nheo mắt rút điện thoại ra nhìn, là số điện thoại lạ, nó không hài lòng cho lắm vì số lạ gọi lúc này thường công việc mà nó xác định giờ này dẹp công việc qua một bên, hoặc là một ai đó nó không lưu số nghĩa là không hứng thú liên hệ.

-        Mon bắt máy điii sao ngẩn người ra đấy.

-        Haizz em quên tắt nguồn, không thích người khác làm phiền, nay đã nói dành time cho chị mà.

-        Eo ôi! Đồ điêu…

Nó thản nhiên bấm tắt máy ngay khi chị chưa nói hết câu làm cô nàng tròn xoe mắt nhìn nó chằm chằm. Nó mỉm cười xoa tóc chị cất điện thoại vô, nhưng nhạc chuông lại vang lên, vừa định tắt nguồn luôn thì có bàn tay xinh xinh của chị Chi nắm lấy tay nó ngăn lại.

-        Nào! Nghe đi Mon, không được cực đoan thế, biết đâu là việc gấp thì sao…

-        Cái này…

-        Chị nghe với nào? Được không? Có thể Misu gọi Mon nhà ta đấy!

Chị Quỳnh Chi tủm tỉm cười chớp chớp mắt, nhìn dễ thương nhưng nó dám chắc bà cô đang tò mò coi nó dám nghe trước mặt chị hay không, cô nàng muốn hóng xem đêm khuya thế này em gái nào gọi nó đây mà. Nó bật cười nhéo mũi chị thản nhiên bấm loa ngoài nghe.

-        Alo Mon nghe!

-        Hừ! Mon là người đầu tiên tắt máy Minh Anh đó!

Nó nhìn qua chị Quỳnh Chi đang gác cằm lên vai nó hóng chuyện, chị bỉu môi khi nó cười cười ra dấu chị đoán sai người.

-        Ủa Minh Anh hả, làm Mon tưởng số lạ…ấy à không không tại đang bận.

-        Trùi uiiii khỏi xạo nghen Mon. Hừ hừ tức ghê đó, người đầu tiên tắt máy thì thui, giờ thêm đứa con trai đầu tiên hông thèm lưu số người ta.

-        Ấy cái này…khoan tức, hết sức bình tĩnh…là chưa kịp lưu, là chưa kịp lưu…

Nó lắp bắp khi bên kia nghe mùi thở gấp thì phải, chắc cô nàng bất mãn lắm, giờ ở gần có khi cô nàng cắn nó bằng chết.

-        Hông ngờ mình bị đối xử vậy luôn…hừ hừ đồ đồ Mon thấy ghét.

-        Ấy khoan ghét, từ từ có gì ăn miếng nước uống miếng bánh hạ hồi phân giải. Nói xong việc hả ghét….

-        Hứ! Nè nè bớt chảnh nghen Mon! Mai mốt Minh Anh thề hông có việc công ty Minh Anh gọi ha nhắn tin Mon…là con heo!

-        Ớ dân chơi không chơi thề nha. Ủa khoan thề ai là heo nói cho rõ.

-        Hứ! Mon là con heo!

-        Ờ heo thì heo, cơ mà cho cơ hội suy nghĩ thề lại đó. Nghĩ cho kỹ vô, đây là heo thì ai đó nói chuyện với heo…

-        Trui ui tức quáaaaa…Chưa gì…chưa gì…hic Mon ăn hiếp Minh Anh!!!!

-        Ấy không có không có, chưa ăn, không kịp hiếp nha.

-        Hứ lần đầu tiên có đứa con trai đối xử mình vậy luôn…tức quáaa…Mon quá đáng!

“Cốc”

Chị Quỳnh Chi cốc lên đầu nó một cái, nấm đấm nhỏ che miệng cười khúc khích lườm lườm, nó phì cười vui vẻ tiếp tục dỏng tay nghe, bên trong điện thoại không biết cô nàng có khóc không, chỉ nghe tiếng thở hơi rõ…coi bộ Minh Anh bị nó chọc tức không ít.

-        Thờ ơ quá đáng hư hư!

-        Ấy thôi bình tĩnh, không chọc nữa là được chứ gì hê hê.

-        Hứ còn cười được đó! Quá đáng! Lần đầu tiên có người làm Minh Anh ức luôn đó, Mon thấy ghét!

-        Ấy thôi ghét thì ghét cũng dính nhau hơi nhiều, ghét chi mệt. Sao…giờ nói việc gì được chưa?

-        Hừ hừ giỏi! Làm Minh Anh hông còn là chính mình luôn, Minh Anh ghim!

-        Hơ hơ…

-        Mệt! Nửa đêm muốn lên máu hà. Nè gửi liền cho Minh Anh ít clip quay sản phẩm mẫu của team Soda đi Mon, Minh Anh muốn tham khảo xíu.

Nó nheo mắt.

-        Hả gửi giờ luôn à? Nè đừng nói giờ này Minh Anh còn làm việc nhé?

-        Uhm Minh Anh đang làm nè.

-        Trời! Khuya lắm rồi cô nương, còn nguyên ngày mai tha hồ làm. Đi ngủ đi!

-        Hông được! Minh Anh còn nhiều việc lắm, không làm xong Minh Anh hông ngủ yên đâu. Thứ hai phải họp rùi.

-        Không gửi, đi ngủ đi, mai sáng gửi cho mà nghiên cứu.

-        Monnnnnnn! Hông giỡn đâu, gửi đi!

Tiếng Minh Anh trở nên nghiêm túc làm nó lắc đầu thở dài ngó chị Quỳnh Chi nhún vai, chị cười hì hì chu môi nói thành khẩu hình “gửi cho người ta đi”. Nó thở dài gật đầu, bà cô này đúng thật nghiêm túc chăm chỉ trong công việc, ngược hoàn toàn với nó tuy lúc bắt tay làm thì nghiêm túc nhưng vừa bỏ việc ra thái độ tưng tửng nhơi nhơi ngay, người không biết sẽ cảm giác nó chẳng chú tâm, xề xòa lơ là…tuy nhiên tính nó vậy, làm ra làm, chơi ra chơi, nó ghi note thời gian biểu một phần để nhớ, quan trọng hơn để giữ công việc không ảnh hưởng thời gian vui chơi, như nó đang đi cùng chị Quỳnh Chi nó không thích ai lôi nó vào công việc.

-        Haizz rồi nhắn mail qua đây Mon gửi mail cho. Minh Anh không an tâm về Mon hay không an tâm team Soda?

-        Hì! Minh Anh chỉ muốn làm tốt phần việc Minh Anh hà.

-        Vậy là không an tâm cả hai rồi.

-        Hihi hông phải…Minh Anh xin lỗi!

-        Ờ nên xin lỗi đi, không phải xin lỗi vụ an tâm hay không. Xin lỗi vì giờ này người ta nghỉ ngơi giải trí, lần sau đang giải trí đem việc ra gọi là đánh đòn nghe chưa. Hồi nhỏ có bị mẹ đánh đòn không?

-        Minh Anh ngoan nghen, hông sợ bị đánh đòn.

-        Ngoan thì làm ra làm chơi ra chơi, xong việc lo ngủ sớm đi. Hồi nhỏ thường bị đánh đòn chổ nào thì tự hiểu. Coi chừng Mon đó!

-        Hứ…Mon…Mon nham nhở!

-        Ờ! Cẩn thận chổ đó đó. Thôi 5 phút nửa check mail nha.

-        Hừ hừ! Mê chơi riết làm hổng tốt, Minh Anh cắn chết Mon. Ngủ ngon!

-        Ờ làm ngon!

Nó chờ Minh Anh tắt máy rồi nhìn qua chị Quỳnh Chi vẫn giữ bộ mặt cười dễ thương nhìn nó chằm chằm khẽ nhún vai.

-        Cho em mượn điện thoại gửi mail cái chị đẹp!

Chị cười cười ra vẻ suy nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại trong ví ra bỉu môi.

-        Đúng là Mon chẳng sai vào đâu, đáng ghét thật ý.

-        Hơ hơ đâu mở điện thoại em mượn chút, chỉ em sài mail máy chị luôn.

-        Uhm dùng đi, này này yêu nhất mới cho mượn điện thoại đấy, tên con trai duy nhất được chị cho dùng điện thoại nhớ.

-        Chứ sao, chị của em chứ bộ. Không yêu em chứ yêu ai. Nè có hình ảnh gì nhạy cảm không đây, đâu đâu em xem cái.

-        Hứ! Thích xem không? Chị đấm cho giờ!

-        Hehe!

Chị Quỳnh Chi lườm lườm nó sau đó bấm mật khẩu mở khóa điện thoại ngay trước mặt nó, chị mở mail chỉ nó sử dụng vì trước giờ nó ngu điện thoại iphone lắm. Nhờ chị hướng dẫn nó log được mail vào tìm một số đường link đính kèm clip mẫu của team chị Soda để gửi cho Minh Anh. Đây là clip team chị Soda từng quay mẫu sản phẩm, clip quảng cáo lần này đã có team anh Dũng, ông Bảo thực hiện nhưng vẫn phải kết hợp với team chị Soda, giữa việc quay quảng cáo ngoại cảnh và quay một sản phẩm cụ thể nào đó là hai việc hoàn toàn khác chuyên môn nhau. Tổng đạo diễn cả clip là anh Dũng nhưng những thước phim đặc tả trang sức phải do team Soda chịu trách nhiệm. Công việc của team chị Soda chính là quay, chụp, thiết kế video, hình ảnh thuần túy quảng cáo như trang sức, món ăn, quần áo, giày dép, điện thoại…tóm lại là sản phẩm cụ thể nào đó cần máy quay, trang thiết bị, ánh sáng chuyên dụng, khác hoàn toàn quay ngoại cảnh hay quay người như team ông Dũng. Nó hay đùa chị Soda dành cả tuổi thanh xuân chơi với đồ vật, chẳng mấy khi được tiếp xúc con người, mà đúng chủ yếu chị làm việc trong phòng studio hoặc phim trường, xung quanh thường xuyên tối om chỉ sáng được mỗi chổ đặt sản phẩm, lâu lâu ra ngoài trời rốt cuộc cũng quay mỗi đồ vật nào đó, chẳng mấy khi cô nàng được quay con người. Nó từng nhiều lần mò vô phòng làm việc của chị Soda xem chị quay học hỏi, thật sự nể công việc của chị và sự sáng tạo không giới hạn, chỉ cần một trái cam, một giọt nước chị cũng cho ra những hình ảnh, thước phim lung linh chuyên nghiệp, việc này cả ông Dũng ông Bảo không làm được nói gì nó. Bà cô ấy hình như làm việc với đồ vật cả ngày nên tính cách hơi lập dị, hướng nội, ngoài ra do cái bệnh suốt ngày uống soda nên chết cái tên Soda luôn. Nghĩ đến đây nó rầu ghê gớm, có lẽ phong cách làm việc lơi lơi của nó làm bà cô Minh Anh thấy không an tâm lắm về nó chứ riêng trình độ quay clip quảng cáo của chị Soda thì không cần bàn cãi. Hừ để rồi coi, nó sẽ làm một cái clip kể câu chuyện trang sức của công ty bên đó thiệt xịn sò cho cô nàng biết mặt, người khác quay không à, nó đứng ngoài chỉ tay thôi, sợ quái gì hơ hơ.

-        Xong! Phù coi như rảnh nợ với bà cô này, đang đi hẹn hò thì chớ, việc cái gì mà việc.

-        Này này! Nói thế à? Thích ăn đấm không Mon.

-        Ấy…càng đấm càng yêu em đó. Hehe!

Nó bật cười hung hăng nhéo nhẹ hai cái má dễ thương của chị Quỳnh Chi coi như xả cơn bực cô nàng Minh Anh. Chị đẹp cười khúc khích nhét hạt hướng dương vô mỏ nó ngồi bấm bấm điện thoại giơ ra cho nó xem.

-        Mon xem này!

Nó dời mắt khỏi mặt chị nhìn vô điện thoại, hình mấy cô nàng nhóm nó nằm phè phởn đắp mặt nạ, đầu mình quấn đủ thứ khăn, máy móc, kem, sữa làm đẹp các kiểu, nói chung nhìn chẳng hiểu mô tê gì.

-        Hình hồi nào đây chị?

-        Con Nguyệt vừa up facebook đấy.

-        Trời! Giờ này còn điệu!

-        Hihi con gái mà, đi nắng mấy ngày liền, không chăm sẽ hỏng da đấy.

-        Ơ ủa chứ chị nữ thần vẫn xinh đẹp dễ thương đi với em nè, đâu có điệu đâu.

-        Hihi vì cả ngày Mon đi vắng, ở nhà Thảo chăm hộ chị rồi.

-        Haha hèn gì, làm em tưởng người đẹp nhất miễn nhiễm nắng chứ. Chà chà…coi bộ da mềm dữ. Đâu cho sờ eo cái coi coi mềm dữ không.

-        Hihi nào Mon chị đấm đấy…hihi nhột nhé Mon…hihi!

Đang mò mẫm sờ soạn chọc ghẹo chị đẹp vui gần chết lại có chuông điện thoại, nó bực bội ngó qua điện thoại trên bàn, nhìn thấy số ông Vũ chân mày nó mới giãn ra một chút.

-        Alo em nghe, gì đó?

-        Há há đang đâu mậy?

-        Đi với chị Quỳnh Chi đây.

-        Qua cà phê mậy! Nhanh nhanh sắp đá!

-        Hả coi đá banh hả?

-        Ờ! ĐM tụi con gái điệu hết bên tiệm chị Thảo mày rồi, về nhà chán chết mịe. Chạy ra đây làm kèo chơi khô máu thằng fan bà xã với tau, thằng Kiên nó đang ra. Nhanh lên!

-        À ờ để nói chị Quỳnh Chi cái.

-        Nhanh lên!

Nó tắt điện thoại nhìn qua chị Quỳnh Chi hỏi ý kiến vì cô nàng cũng nghe ông Vũ nói.

-        Sao chị? Đi với em không?

-        Uhm! Mon đi đâu chị theo đến đấy này!

-        Haha quá dữ. À chị gọi coi chị Vy chừng nào về, có gì em đi đón.

-        Thế mình xem đá bóng đến khuya à Mon?

-        Chắc vậy, mấy cô nàng nhà mình chắc còn lâu mới xong nhỉ?

-        Uhm lâu lắm. Thế bọn mình ra chổ hội Mon xem đá bóng nhé, chị bảo cái Vy khi nào xong gọi đón nó.

-        Vậy chị gọi chị Vy đi, em tính tiền.

Nó đứng dậy vô quán tính tiền rồi trở ra kéo chị Quỳnh Chi qua xe bên kia đường trước những ánh mắt dán chặt trên người cô nàng diễn viên xinh đẹp. Cà phê nhóm nó hay coi đá banh nằm bên khu Bắc Hải quận 10, hầu như mấy quán cà phê khu này đều mở đá bóng xuyên đêm. Không khí banh bóng rộn ầm khắp hai bên đường, nó dẫn chị Quỳnh Chi vào quán trước rất nhiều con mắt tò mò chú ý, quán cũng có nhân viên nữ nó quen và vài cô gái theo người yêu, bạn bè đi coi đá banh nhưng chị đẹp hoàn toàn nổi bật, chẳng cần mặc quần ngắn hay áo dây khoe da thịt như vài cô gái nó lướt qua, chị vẫn xinh đẹp tỏa sáng mọi ánh nhìn. Cảm giác bên cạnh có một cô nàng xinh đẹp đi cùng xuyên qua bàn ghế đầy ắp người chú ý thật sự có một chút ngông trong người.

-        Hi anh Mon! Lâu hông vô chơi ha?

-        Hello người đẹp, chà nay chân dài dữ, cho ôm cái coi.

-        Hihi em đá dính gốc cây giờ, đi với người đẹp hông bỏ tật.

-        Hí hí nay anh Mon đi chung bạn gái đẹp dữ hen.

-        Hơ hơ.

-        Mày nói xàm, ổng đó giờ chắc đi một mình lắm. Toàn người đẹp mày ơi, ai thèm ôm mày.

-        Đúng hen! Xùy xùy đi chổ khác chơi anh Mon.

-        Ớ… từ từ...À mấy ông già bạn anh đâu em?

-        Đó!

Nó nhìn theo tay cô nàng nhân viên, ba cha già đang ngồi chiễm chệ trên gần gốc cây ngay trung tâm quán, trước mặt màn hình to đùng đang chiếu bình luận trước trận. Hình như ba ổng đang gân cổ chém gió nên không để ý nó vô. Nó kéo chị chen vô bàn, mấy ổng thấy nó cũng không nói gì, đỏ mặt tía tai chém gió vụ bắt kèo chấp chiếc các kiểu. Nó không thèm để ý kéo chị ngồi xuống bên cạnh phía ông Vũ.

-        Rồi đủ người! Đm chơi nhẹ trước trận này, chơi không?

-        Chị uống gì chị?

-        Chị thèm cà phê sữa ý.

-        Chơi mày, đồng banh 5xị.

-        Haha vô đây mê cà phê sữa hả?

-        Uhm hihi cà phê sữa trong này uống ngon cực.

-        Ok đập thằng 5xị trước, kéo chính tính tiếp.

-        Ok! Dzô mày!

-        Em ơi cho anh ly cà phê sữa với anh như cũ. Chị ăn trái cây không, trái cây dĩa người ta cho đá, sữa vô ngon lắm.

-        Uhm Mon gọi đi, chị ăn cùng này.

-        Mon đưa tau 5xị ku.

-        Thằng kia ra 5xị mày!

-        Cho thêm dĩa trái cây dầm sữa người đẹp ơi!

-        Nhanh ku! 5xị chơi chết mẹ tụi nó liền.

Nó vừa bực mình vừa buồn cười, đang nói chuyện với chị đẹp thì chớ, mấy cha già cứ ôm vai bá cổ nó chen vô loạn cả lên. Nó trừng mắt rút tờ 500 ra đập lên bàn cái bụp.

-        Nè!

-        Há há ê Kiên vô tiền liền mày. Nhanh!

-        Chơi thì chơi mày, sợ éo!

Nó vuốt mặt chị Quỳnh Chi một cái đẩy ly trà qua đưa chị.

-        Uống trà đá nè chị!

-        Uhm chị cảm ơn Mon.

-        Thằng Mon bỏ cái tay ra coi!

-        Hehe chị chờ em chút!

Nó cười nịnh chị xong quay qua rút tiền ngược về, giỡn chơi hoài, tưởng nó lo chị Chi không để ý gài nó sao.

-        Khoan! Ai đá ai, hơ hơ đâu có dễ ăn em.

-        Á đù thằng này tỉnh.

-        ĐM lằng nhằng, chel chơi MC, theo tau bắt chel.

Nó nhếch môi ngó lên màn hình rồi hất mặt với ông Tiến.

-        Anh theo MC phải không? Sân nhà chấp nửa trái, chơi thì chơi, không dám em để tiền dẫn chị đẹp của em đi ăn khuya hơ hơ.

-        Á đù! Chơi khôn mậy!

-        Há há đúng rồi, sân nhà chấp đi chớ chú em. Mày sợ hả?

Ông Vũ cười ha hả vỗ vai nó, hai ông Tiến Kiên trừng mắt nhìn nhau một chút nhếch môi.

-        Chơi nó người anh em!

-        Đm chơi thì chơi mày, nửa trái. Dzô!

Ổng đập bàn cái rầm, nó tủm tỉm cười nhẹ nhàng cầm tiền nó, giựt luôn tiền ông Vũ quay qua nhìn chị Quỳnh Chi.

-        Hehe chị ơi! Người đẹp mà ở không phí, đâu đâu thổi mấy cái lấy hên dùm em coi.

-        Hihi như nào đấy?

-        Nè nè chị cầm tiền xong thổi mấy cái, thổi cho hên.

-        Hihi chịu thật ý…

Chị cười khúc khích xòe hai tay ra cầm lấy tiền, nó nắm tay chị xoa xoa vào nhau, chị chu môi thổi nhẹ mấy cái, người đẹp có khác, thổi hơi thôi vẫn thơm.

Bốp Bốp

Hai ông Tiến Kiên thay nhau trợn mắt đá đít nó, đương nhiên nó không thèm chấp hai cha già, vui vẻ cười nịnh với chị Quỳnh Chi đáng yêu của nó đã mới cầm tiền vuốt ve hí hửng để nhẹ lên bàn, giơ ngón cái lên quẹt một cái trên mũi xinh của chị.

-        Ăn chắc!

-        Hihi!

-        Con mịe nó, thằng đó dính tới gái mày xui rồi Vũ ơi.

-        Kệ nó, đm kèo chính sao đây?

-        Giờ đéo biết kèo banh sao, thằng nào sân nhà chấp nửa trái. Rê-an cở này ghê lắm mà.

-        Đúng rồi đúng rồi! Mày sợ hả?

Ông Vũ cầm tiền bỏ vô hộp khăn giấy để qua một bên nheo mắt nhìn nó, hai cha già kia lấy câu của ông khịa ngược lại hai thằng nó. Nó giật giật tay ổng, cha nội này ăn khích cái nổi xung gì cũng dám chơi.

-        Anh anh bình tĩnh. Nói tình hình em nghe.

-        Há há! Mày sợ à?

-        Đúng rồi! Sợ chớ đâu!

-        Anh Vũ! Hết sức bình tĩnh! Đừng có bị khích! Giờ em thấy…

Ông Vũ đỏ mặt tía tay đứng dậy đạp chân lên ghế cái rầm rút bóp lôi tiền ra đếm đếm, nhanh như một cơn gió ổng đập tiền xuống bàn cái rầm luôn.

-        Đậu má! Mới lấy tiền xe 3 củ. Chơi khô máu với mày luôn. Chấp nửa trái ok. Mon! Lên tiền mày, chơi chết mịe tụi nó, lấy tiền mai bao nguyên đám đi nhậu.

-        Ấy anh…bình tĩnh, từ từ em coi coi.

Nó hít một hơi khí lạnh, cha nội này mới bị khích có một câu đơn giản dính kèo, bởi ta nói thiếu hơi chị Thảo chơi ngu liền. Ông Kiên cười ha hả còn ông Tiến trợn mắt nhếch môi.

-        Á đù! Anh Vũ chơi lớn dữ anh Vũ?

-        Cc lên tiền! Mày sợ hả?

-        Anh Vũ làm tụi em run anh Vũ. Đm chiều nó luôn người anh em!

-        Hế hế anh Vũ ghê à, trong từ điển tau éo biết sợ nha anh Vũ. Đây chơi mày liền hế hế!

Ông Vũ nhếch môi ngoắc ngoắc tay với nó.

-        Lên tiền ku, chơi chết mịe tụi bà xã cho tau!

-        Cái này…chơi ngu vậy anh?

-        Ngu khỉ! Rê-an cở này ghê lắm yên tâm yên tâm. Anh em mình win chắc.

-        Zzzz…

-        Nhanh mậy, mai anh cho mày đại diện bao tụi nó đi chơi lấy le.

-        Le con khỉ! Để coi coi còn nhiêu.

Nó giật giật khóe miệng rút bóp ra lục lọi, đếm tới đếm lui còn được hơn triệu rưỡi, cha nội Vũ ngó vô coi tủm tỉm cười kéo cái rẹt ngăn còn lại bóp nó.

-        Đm Mon thiếu gia giấu tiền cc.

-        Giấu khỉ! Bên này tiền công ty ứng quay clip tuần sau. Em chưa đếm nhập lên máy không sài được. Đây giờ sài được nhiêu đây.

Nó trợn mắt rút 1tr5 ra liếc ổng.

-        Đưa đỡ củ rưỡi đeee chút về em đưa lại cho. Tiền sài để giỏ chị Thủy giữ hết rồi.

-        Hế hế thằng kia chơi kèo mượn tiền xui lắm mậy.

Cha nội Tiến cười hề hề chen vô, ông Vũ nheo mắt gật gù.

-        Ờ! Đm chơi tiền mượn xui không mậy?

-        Xui con khỉ! Yên tâm yên tâm, em có nữ thần của em hên lắm. Hehe!

Nó vỗ đầu ông Vũ giật bóp tiền của ổng, phải chi tiền công ty nó nhập lên file exl chị Loan rồi thì nó lấy sài thoải mái, có cái sáng giờ nó còn tiền nên làm biếng đếm nhập lên.

-        ĐM xui không bây?

-        Lằng nhằng quá, đưa đây mới có tiền chơi. Nhanh coi!

Nó bực mình giựt bóp ổng, cha nội đi chung team chị Oanh riết nhiễm nặng mê tín xàm. Đang tính rút tiền ổng ra thì có người giật giật áo nó, quay qua thì thấy chị Quỳnh Chi cười hì hì, nó xoa tay chị làm mặt nịnh.

-        Chị ơi chờ em chút! Để em khô máu với mấy ổng cái.

-        Hihi cho Mon này!

Chị cười như hoa xòe ba tờ 500 ra, môi nhếch lên đáng yêu cực kỳ.

-        Hả?

-        Tiền này! Hihi chị góp cùng Mon xử các ổng!

Nó nhìn chị đẹp cười suýt rớt tim ra ngoài, mặt nó hí hửng kê sát mặt chị cười hì hì để tiền nó lên lòng bàn tay chị.

-        Hí hí thổi thổi chị, thổi cho hên liền.

-        Hihi! Phù phù…

Chị chu môi thổi mấy cái lên tiền, nó cười ha hả cầm tiền của chị Chi và nó xoa xoa mấy cái đứng dậy lấy đà đập cái rầm lên tiền mấy ông anh.

-        Có chị đẹp, ăn chắc!

Rầm!

-        Sao anh? Éo phải tiền mượn nha!

Nó nhếch môi quăng bóp cho ông Vũ hất mặt. Cả ba ông anh trợn mắt nhìn nhau giây lát rồi cùng giơ ngón cái về phía chị Chi.

-        Hay lắm người đẹp!

-        Chơi ngu rồi Chi ơi, thằng đó xui lắm.

-        Đúng rồi đúng rồi! Theo hai thằng nó xui thiệt.

Chị Quỳnh Chi bỉu môi thể hiện khinh thường phe ông Kiên Tiến.

-        Kệ em! Em thằng chắc rùi, Mon nhờ?

-        Còn phải nói hehe…

-        Ờ rồi để tau chống mắt lên coi!

-        Há há yên tâm về phe anh cưng, bà xã tuổi gì. Rồi hai kèo chốt. Chi cất tiền em!

Ông Vũ cười ha hả gom hết tiền trên bàn đưa chị Chi cất, hai ông kia chỉ cười cười nhếch miệng đập tay nhau cái bốp. Chị Chi còn đang xếp xếp tiền bỏ vô ví thì cả ba cha già nhìn nhau cười gian.

-        Kèo xong rồi! Lên áo chớ anh em!

-        Ok lên Tiến!

Hai ông Tiến Kiên cười hà hà đứng phắc dậy cởi roẹt áo ngoài, nó giật mình nhìn qua, ngay cả ông Vũ ngồi kế nó cũng phanh luôn áo khoác, cả nó và chị Chi tròn xoe nhìn. Nảy giờ hỏi sao mấy ổng mặc áo khoác, thì ra hai cha nội kia mặc áo bà xã, ông Vũ đang mặc áo trắng real. Ông Vũ cười tủm tỉm khoái chí rút sau lưng ra thêm cái áo trắng real số 7 quăng qua người nó.

-        Mặc vô lấy hên ku!

-        Há há anh bảy cở này xui lắm Mon ơi, mày coi anh nè…chú Si cở này lên chưn lắm.

-        Đúng rồi đúng rồi! Anh bảy xui lắm.

Nhìn ba cha già vuốt ve áo mình cười hề hề nó bỉu môi cầm áo lên nhìn nhìn.

-        Áo đâu sẵn đây anh?

-        Mới tinh luôn đó ku, tụi tau mua hồi chiều. Há há mặc vô nhanh mày, chơi chết tụi bà xã cho tau.

-        Dẹp deee! Anh mặc mình đi, em fan Mu.

Nó nhếch môi quăng áo ngược lại ổng, giỡn chơi hoài nó fan Mu dễ gì chịu mặc áo đội khác.

-        Đm! Mu nay éo đá mặc cc. Nhanh lên, móa có mình tau mặc éo hên.

-        Đúng rồi đúng rồi đội bạn có dấu hiệu xụi Tiến eee!

-        Há há 2-1 đủ ăn rồi. Mon khỏi mặc mày.

Nó vừa bực mình vừa buồn cười nhìn phe bà xã tung hứng còn ông Vũ mặt mày xám xịt trợn mắt.

-        Đm một là mặc hai ở mịe trần đi, đéo áo sống gì hết.

Ổng hùng hổ nắm cổ áo lôi nó đứng dậy tính cởi áo nó, cha nội tập tạ này làm gì nó chống cự nổi, ngay lập tức đầu óc nó xoay chuyển, nghe tiếng cười khúc khích của chị Chi sau lưng, mắt nó sáng rở giơ tay lên chặn ông Vũ.

-        Khoan! Miễn đủ hai áo là đẹp chớ gì?

-        Rõ ràng!

-        Ok ok để em để em…

-        Đm nhanh lên! Phong thủy không đó ku.

-        Rồi rồi bảo đảm phong thủy này đẹp hơn em nhiều hí hí.

Ông Vũ buông nó ra, nó nhếch môi quay qua cười nịnh nắm tay chị Quỳnh Chi lên cười hì hì trước ánh mắt ngơ ngác của cô nàng.

-        Chị ơi! Chị yêu em không?

-        Hihi như nào đấy?

-        Cái này…chị mặc áo này cho hên nha.

-        Ơ hay chả liên quan.

-        Đi mặc áo đi, áo mới đẹp mà.

-        Không muốn! Nóng lắm đấy!

-        Nóng đâu mà nóng, vô wc thay áo này đi chị, người đẹp ở không phí.

-        Hihi không thích mà…

-        Em thích được rồi, đi mặc áo này đi…nhanh nào!

-        Hihi eo ôi phiền thật ý…nào Mon, không muốn mà!

-        Đi nào!

Nó bật cười ôm eo chị kéo lên trước sự chống cự có lệ của chị đi thẳng vô wc.

-        Nhanh nha! Mặc đẹp em ngắm chứ ai…hehe!

-        Ghét thật ý!

-        Hehe tiền tụi mình đó chị, ba củ lận đó. Nhanh nha!

Nó cười vui vẻ đẩy chị, cô nàng lườm lườm nó chu môi một lúc mới chịu cầm áo đi vô wc. Nó hài lòng dựa lưng vô gốc cây đứng chờ. Khoản năm phút hơn cửa wc mở, nó xoay qua nhìn mắt sáng rực như bắn ra lửa. Người đẹp có khác, tuy áo cầu thủ có hơi rộng nhưng dáng chị cao, áo bỏ vào quần jean dường như càng tôn lên đường cong trên dáng chị. Cảm giác một cô gái xinh đẹp giấu cơ thể bên trong chiếc áo thể thao rộng thùng thình rất thích mắt.

-        Hihi xinh không Mon?

Chị nghiêng đầu cười tươi chớp chớp mắt, nó bước lại đẩy eo chị xoay một vòng giơ ngón cái lên gật gù.

-        Không chổ để chê. Nay chị nữ thần của em xinh nhất.

-        Hihi điêu mồm!

Không đẹp mà được à, nhìn mấy ánh mắt xung quanh cũng biết, người ta là diễn viên, mặc áo nào chẳng đẹp. Nó thích thú kéo chị về bàn đẩy chị vô trước mặt ba ông anh híp mắt cười cười xoay người chị một vòng.

-        Sao anh? Phong thủy này hên đẹp hơn em chưa anh? Bảo đảm real ăn chắc!

-        Á đù…

-        Ghê dzậy bây!

-        Há há quá đẹp Chi ơi. Làm tốt lắm người anh em!

Ông Vũ cười ha hả vỗ đùi đen đét giơ tay lên, nó hiểu ý đập tay ổng cái độp, bên cạnh chị Chi cười như nữ thần rực sáng nhất đêm nay. Kéo cô nàng tạm thời làm fan real xinh nhất về chổ ngồi, nó nhìn chị không chớp mắt.

-        Chị ơi! Về em lấy áo Mu chị mặc chụp hình cho em nha, em để dành đi coi đá banh đem ra ngắm lấy hên.

-        Hihi không thích! Trả tiền bản quyền không mà đòi hỏi?

-        Em thích được rồi, quyết định vậy đi.

-        Hihi! Ai cho tự quyết định đấy, nằm mơ!

Nó bật cười không thèm trả lời cầm ly cà phê lên tu một phát thiệt đã mắt lại xoay qua ngắm chị nữ thần, đúng là dáng đẹp mặc áo cầu thủ lên nhìn thích mắt gấp ngàn lần ba ông già kế bên.

-        Ê Kiên kêu đồ ăn vô nhâm nhi chơi mậy!

-        Ok để tau. Ăn gì tụi bây?

-        Kêu đại đee.

-        Ok ok! Quỳnh Chi ăn gì không cưng?

-        Ăn vặt ạ?

-        Ừ!

Nó xoay vai chị nhìn ra đường mỉm cười.

-        Chị ăn vặt gì theo anh Kiên ra đường lựa mua đi.

-        Uhm thế Mon ăn gì không?

-        Chị mua gì em ăn đó. À mua trứng gà nướng với khô bò nha. Chị ăn bánh tráng trộn xoài thì mua bà đội nón đỏ đó, bả bán ngon lắm. Cá viên chiên thì mua dùm thằng ku nhỏ xíu con ngoài ngả tư ấy, nhìn nó chị biết liền, nhỏ xíu à, nó bán bắp xào luôn ấy.

-        Uhm! Giữ hộ chị nào.

-        Ê Chi nói thằng Kiên kêu mấy dĩa mỳ xào bò ăn chơi em.

-        Vâng ạ! Mon ăn mỳ không? Ăn cùng chị nhé!

-        Dạ ăn thì ăn, chị nói ông Kiên mua cho, ổng biết chổ kêu mỳ ngon đó!

-        Uhm! Chờ chị tẹo.

Chị vui vẻ đẩy túi xách và cả áo chị mặc từ sớm đến giờ cho nó, chỉ cầm theo ví tiền điện thoại đứng dậy chạy theo ông Kiên. Nó thoải mái gác chân lên ghế nằm dài chờ bóng lăn, hình như nhóm nó có thần giao cách cảm, vừa nhắc ăn uống có điện thoại gọi liền, bà cô Nguyệt gọi, ai chứ nhân vật này nó không dám không nghe.

-        Ê ê Mon đang đâu dzạ? Hùi sớm nghe ông Tiến kêu mấy người coi đá banh phải hông?

-        À dạ em đang ngồi với mấy ổng nè.

-        Con Chi, Vy đâu rùi xong chưa bỏ ra đó đó?

-        Chị Chi ngồi ngoài này với em luôn đây, chị Vy hát xong đi chơi với bé Uyên, xong chắc ra đây luôn.

-        Uhm…Mon Mon kêu đồ ăn qua cho tụi chị ăn coi, đói muốn chết nè.

-        Sung sướng dữ, nằm nhà làm điệu than đói.

-        Hứ! Giờ sao? Kêu dùm hông nói!

-        À dạ! Ai dám cãi chị.

-        Hứ! Coi chừng chị á.

-        Hic rồi ăn gì? Ở nhà mấy người?

-        Bà Thủy, bà Yến, Thanh của cưng với con Cycy đi làm rùi, trừ tụi nó ra nguyên đám đủ mặt hết nè. Tụi chị thèm ốc, thèm lẩu tháiiiii.

-        Rồi rồi! Đừng có kéo dài nhão nhẹt nhức đầu lắm!

-        Hihi kêu nhanh nghen. Mà khoan nói ông Tiến mở điện thoại lên, con Nghi gọi kêu mua đồ ăn tối giờ hông được coi chừng nó ra tới nó táng xéo hán nghen.

-        Hơ hơ rồi rồi!

-        Ủa rùi coi tới nào về?

-        Chắc bốn giờ đó, 2h đá trận chính, nay tụi em chơi kèo dằn mặt ông Kiên Tiến.

-        Hứ! Bày đặt cá độ. Nè dzị coi đón tụi bà Thủy về nghen.

-        Rồi rồi!

-        Kêu đồ ăn nhanh đó!

-        Rồi rồi!

-        Hứ!

Kêu người ta mua đồ ăn cho mà hứ thái độ vậy đó, nó trừng mắt nghiếng răng với cái điện thoại chứ đâu dám thái độ trước mặt bà cô hung dữ đó.

-        Con Nguyệt gọi gì mậy?

-        Kêu mua đồ ăn cho mấy cô nàng.

-        ĐM sung sướng quá!

-        Anh Tiến! Mở điện thoại lên, bà Nghi bả ra táng xéo háng giờ.

-        Mở cc. Đm ra đây tau nắm đầu lên gối xuống chỏ liền, tau sợ gì nó!

-        Đù! Anh Tiến mày tính trước đường thua độ tự hủy liền thấy chưa Mon?

-        Ờ ờ!

Nó cười nửa môi không thèm để ý cha già cứng miệng, bảo đảm chút xạo xạo đi wc mở điện thoại gọi bà Nghi cho xem. Kèo banh chưa ăn tiền đã tốn, cha già Tiến mắc dịch mở điện thoại sớm nó đâu tốn tiền, nói vậy chứ nó cũng tự nhiên gọi đồ ăn không cần kêu mấy đại gia, thói quen nhóm nó vậy, thằng đực nào bị kêu thì thằng đó tự trả tiền. Nó xui thôi. Lục danh bạ một hồi cũng kiếm được số ông anh bán đồ nhậu khuya giao tận nơi, hôm từ ĐL về SG chị Thủy giúp nó lưu lại danh ba đầy đủ, có rất nhiều số quán ăn, nhà hàng, taxi…vân vân phục vụ công việc tiếp khách, liên hệ người này người kia khi cần.

-        Alo anh Sáng phải không?

-        Dà tui Sáng đây.

-        Em Mon bên chị Thủy nè.

-        Haha thằng em, kêu đồ ăn hả?

-        Dạ! Nhắn em cái thực đơn bửa nay nha.

-        Ok thằng em. Ăn gì nhắn kỹ anh giao liền.

-        Dạ để em nhắn kèm địa chỉ, không phải giao qua bar đâu.

-        Ok ok!

-        Uhm giao xong về đi, tiền mai mốt rảnh em ghé tính.

-        Ok luôn thằng em!

Nó tắt máy cười một cái trong khi chờ ổng gửi menu qua, cha nội bán đồ nhậu khuya nhưng đặt tên Sáng, không cười không được. Menu tin nhắn sẵn nên cỡ phút đã qua. Nó đặt 2 lẩu thái, 6 hộp ốc khác nhau, địa chỉ số điện thoại xong gửi đi, tay vẫn mân mê điện thoại suy nghĩ một chút bấm số gọi chị Thủy.

-        Alo cục cưng! Mất tiêu nguyên ngày nghen.

-        Chị uống nhiều chưa đó? Hồi tối đi làm mấy cô nương ăn gì rồi?

-        Nay uống ít nè, hihi hùi sớm chị với mấy đứa ăn cơm gà bên tiệm con Thảo rùi á.

-        Ừ chị dặn xe ông Nhí chưa?

-        Uhm dặn ổng chút đón rùi cưng.

-        Ờ vậy chị kêu ổng đưa tụi chị qua quán cà phê em coi đá banh nha, qua đây đi ăn khuya xong về chung với em. Đám ông Vũ đang bên này.

-        Vậy hen, uhm xíu tụi chị qua.

-        Rồi! Uống vừa vừa nghe chưa?

-        Dạ trai iuuuuuuu!

Nó lắc đầu cup máy, nghĩ tới nghĩ lui đành tặc lưỡi nhắn tin cho bà cô Thanh một tin hỏi thăm dặn dò, em ấy là DJ ca giữa nên tầm này chắc đang chuẩn bị lên đánh có gọi cũng không nghe máy được, Cycy cũng vậy.

“Ai can anh lo chu”

Đó cái kiểu cục nước đá không lẫn vô đâu, nó phì cười khi đọc tin nhắn của em, thực ra bửa giờ tại không nhắc đến nhưng nó và em vẫn thường nhắn tin với nhau, chủ yếu em nhắc nó uống thuốc, nó cũng nhắn ngược lại nhắc em ăn uống, sáng ra ngoài nó đều nhắn tin báo em biết, có điều kết thúc lúc nào cũng vài câu như văn mẫu: Kệ anh, kệ tui, đi đâu kệ anh, hông cần anh lo, ai cần anh lo chứ...riết nó cũng lười để ý. Sẵn đang đà dùng điện thoại nó tranh thủ banh mới lăn được vài đường đọc sơ tin nhắn, trả lời vài người nó muốn trả lời, tất nhiên không thể không trả lời Anh Thư và mặt mo. Cũng không biết ai nhập nó nhắn luôn cho cô nàng Minh Anh một tin “Đi ngủ đi cô nương, mai chủ nhật làm tiếp”. Đó nó biết ngay cô nàng chưa ngủ mà, tin trả lời nhảy sáng màn hình liền, hơi bất ngờ tốc độ rep của cô nàng.

-        “Minh Anh biết rùi, 15p nửa Minh Anh ngủ liền, Mon đang làm gì”.

-        “À Mon đang lo nảy có người thề không phải công việc mà nhắn tin với Mon không biết bị thành heo thiệt không nên chưa dám ngủ”.

-        “Hứ! Lần đầu gọi điên chọc tức Minh Anh, giờ lần đầu nhắn tin chọc bực người ta luôn. Từ sớm tới giờ biết nhiêu người nhắn tin trả lời trúng người nói chuyện thấy ghét. Tức quá”

-       

-        “Ngủ ngon heo Mon”.

-        “Ngủ ngon”.

Hóa ra chọc tức người ta đủ combo gọi điện nhắn tin luôn à, không để ý vụ này luôn ấy. Nó cười cười không trả lời tin nhắn ai nửa cất điện thoại vô tập trung xem đá bóng, hôm nay tâm trạng tốt, không hút điếu thuốc nào, cũng không muốn ám mùi thuốc vì bên cạnh có chị Quỳnh Chi. Nhắc mới nhớ không biết chị đi mua đồ ăn tận đâu mãi chưa thấy về, có khi nào mặc áo real đẹp quá đi ngoài đường bị hội bà xã bên cà phê gần đây thủ tiêu không ta.

May quá ngồi ngóng được chút ông Kiên và chị Chi tay xách nách mang cả đống đồ ăn đem về, ông Vũ đá đít ông Kiên cái tội đàn ông con trai bắt chị Chi cầm mấy hộp đồ chiên nóng, nó với ông Tiến cũng quăng cho cha nội bình thường bảnh trai thanh lịch ga-lăng cái nhìn khinh thường bất mãn.

-        Tại tau quên thôi mấy người anh em. Đm tau yêu vợ tau lắm.

-        Yêu cc. Cái thằng làm ăn sống nhăn.

-        Tuột quần xin lỗi em Chi nhanh mày!

-        Em quá thất vọng về anh!

Nó liếc xéo ổng đã đời quay qua làm mặt nịnh xoa xoa tay chị đẹp làm cô nàng cười không ngớt miệng.

-        Tới đeee tới đeee mỳ xào nóng vừa thổi vừa ăn đeeee.

Không có ông bán mỳ xào bưng mâm qua giải cứu chắc ông Vũ Tiến đè cha nội Kiên ra tuột quần thiệt giữa quán. Cả đám chia mỳ ra ăn, ba ông già ăn như hạm, nó còn chưa ngồi dậy đàn hoàng cầm đũa dĩa mỳ của mấy ổng bay hơn nửa dĩa. Nó bỉu môi ngồi dậy định thò tay bốc trứng nướng thì chị Quỳnh Chi gạt tay nó xuống lườm lườm.

-        Nào bẩn! Để chị!

-        Ơ tay em sạch mà.

-        Hừ! Mon hay nghịch người chị lắm, đụng vào đồ ăn xong chạm vào người chị bẩn cả ra. Xem đá bóng đi!

Nó tròn mắt nhìn chị một chút rồi bật cười hí hửng giang tay làm vẻ ngã ngớn ngó lên màn hình tivi.

-        Ăn mỳ trước cho nóng Mon nhờ?

-        Cho gì ăn đó hehe.

Công nhận đi coi đá banh khuya không món gì ngon hơn mỳ xào bò, nguyên khu cà phê này bán hàng rong rất nhiều đồ ăn nhưng mấy người bán mỳ xào thường đắt khách nhất. Nó chỉ việc ngồi rung đùi dán mắt lên màn hình hò hét, chị Quỳnh Chi dịu dàng ngồi cạnh đút mỳ cho nó rồi tự gắp mỳ nhâm nhi từng sợi nhỏ.

-        Mỳ ngon thật!

-        Haha ừ ông đó bán ngon nhất khu này. Chị ăn nhiều lên, toàn đút em vậy.

-        Ăn ít sẽ thử nhiều món hơn này.

-        Hehe chị thử trứng gà đi, ngon lắm.

-        Uhm chị thử xem nào.

Người ta hay đồn trứng gà nướng hoặc vài món bán rong dơ bẩn các kiểu, còn nó thì kệ, nói chung có người này người kia, nó cũng chẳng quan tâm dơ sạch chi cho mệt đầu, thích gì ăn đó, hên thì ăn sạch, xui thì ăn dơ, đau bụng thì uống thuốc, hết đau ăn tiếp, với lại nó chẳng coi mình cao sang hơn ai. Nhìn thấy tận mắt chổ nào làm dơ bẩn thì lần sau mình né, còn không thấy thì thôi…nói chung kệ mịa nó, ăn ngon sướng mỏ trước cái đã hậu sự tính sau. Nó fan Mu tuy nhiên đang kèo 5 xị trận chè xanh-Mc nên hò hét cũng hăng lắm, kèo ở đây cả đám đều tự hiểu anh em chơi thân kèo cho vui, tiền thắng hay thua cũng gom lại cho cả bọn ăn uống, vui chơi, bản chất hoàn toàn khác cá độ ăn thua đủ với nhau. Người thua xem như bỏ tiền ra bao ăn uống đi chơi, người thắng chẳng khác người thua không hề cầm tiền đó sài riêng, ba ông anh cũng không chơi banh bóng cờ bạc, tính nó trước giờ rõ ràng, nếu cá độ ăn thua kiểu cờ bạc mấy ổng thừa biết không lôi được nó tham gia. Mấy anh em chơi chung nhóm dư sức hiểu nhau, gặp chuyện gì hay ho đều hào hứng đem ra cá cược, tiền tươi các kiểu, nhưng thắng kèo cũng quăng hết tiền cho mấy cô gái trả tiền ăn uống, đi chơi…không cá thì cũng tốn tiền chi phí, lên kèo gì đó thêm màu sắc và vui vẻ hơn. Chị Quỳnh Chi tất nhiên không hào hứng xem đá bóng, chỉ ngồi vui vẻ bên cạnh nhâm nhi đồ ăn, thi thoảng hỏi vài câu tham gia câu chuyện của cánh đàn ông. Hết hiệp một nó vươn vai nhìn qua cô nàng đang nhàm chán gác đầu lên vai nó, tay nghịch ly trà trên bàn, nó phì cười xoa tóc chị.

-        Ngồi không chán với buồn ngủ phải không?

-        Hì hì!

-        Chị chơi điện thoại đi, em đâu nói không cho đâu.

Chị le lưỡi tinh nghịch, nó vỗ đầu chị một cái cầm điện thoại nhập pass wifi chìa ra, chị vui vẻ lườm nó rồi cầm lấy điện thoại vươn dáng người xinh đẹp một cách lười biếng kéo tay nó ra dụi đầu nằm xuống trên đùi nó. Thấy vậy nó kéo thêm cái ghế sau lưng vòng qua ghế chị, chị đẹp thoải mái nằm xuống lướt điện thoại. Nó dùng một tay ôm lấy vai lưng chị giữ cho cô nàng thoải mái nằm không bị lăn người ra ngoài rồi tiếp tục xem đá banh. Trước mặt cả đám có đến 3 tivi chiếu ba trận khác nhau, ông Vũ gây nhau với ông Tiến kiểu gì vỗ vai nó.

-        Đm thằng 5 xị hiệp hai trận đó ku. Khô máu với hai thằng này cho tau.

-        Đậu xanh nay hăng vậy mấy cha.

-        Há há đm nó khinh mấy thằng mặc áo đỏ thi đấu, mày fan MU mà, nhịn nó sao? Chơi chết mịa tụi nó cho tau, gom tiền anh mua cho chú mày cần câu xịn.

-        Đù! Em hết tiền rồi, chờ chút, khỏi phải khích, cứ áo đỏ quất lán cho em.

Nó cười cười cúi đầu chọt chọt vô má chị Quỳnh Chi làm mặt nịnh.

-        Hihi lại sao đấy?

-        Chị ơi! Đầu tư 5xị cho em đi, win kèo có cần câu xịn em câu cá bự đãi chị.

-        Eo ôi! Mai tôi về rồi ông ạ.

-        Ờ thì nào ra đó em đem theo cần tụi mình đi câu cá. Đi chị…đầu tư 5xị nha.

-        Hihi chịu thật ý.

Bà cô lườm yêu đã đời cầm ví đưa nó ra dấu tự xử, xoay người dùng bụng nó kê điện thoại lười biếng xem clip linh tinh. Nó hí hửng co đầu gối lên một chút giữ người chị khỏi bị lăn ra ngoài thản nhiên mở ví ra kiếm tiền, đúng là con gái, lúc nào cũng đem tiền đầy ví, tính ra giờ ai hốt được chiếc ví này chắc đủ mua nguyên con xe máy. Nó rút đại 500k hất mặt với ông Tiến đập tiền cái rầm lên bàn, ba ông anh giơ ngón cái lên cười ha hả đập tiền lên bàn còn mạnh hơn nó. Gần hết hiệp hai, tình hình có vẻ không ổn, nó với ông Vũ mặt mày xám xịt ngồi nhìn cả hai trận đều thua cong đít. Nó thở dài rầu rĩ coi như cần câu xa tầm tay, đang buồn thua kèo quay qua định méc nhà đầu tư thì cô nàng xinh đẹp đã ngủ mất tiêu, mắt nhắm nghiềng dụi đầu vào bụng nó thở đều, điện thoại nằm hẳn lên trán chị. Nó phì cười lắc đầu gỡ điện thoại khỏi tay chị để lên bàn, chân co lên cao một chút giúp người chị nằm thoải mái hơn. Môi chị cũng đỏ, phong thủy đẹp quá trời nhưng sao mấy thằng áo đỏ đá như hạch. Hai cha già bên kia coi bộ hả hê lắm ngồi hò hét tưng bừng, mặt nó xám mặt ông Vũ còn xám hơn.

-        Đm! Tụi mày hên thôi, còn kèo sau cười cc.

-        Kệ mịa nó, cười trước tính sau.

-        Đúng rồi đúng rồi, thấy tau nói đúng chưa, dính vô gái xui lắm.

-        Đm! Phong thủy này coi bộ hơi xui thiệt Mon mày.

-        Hơ hơ còn trận chính sợ quái gì anh. Mà phong thủy của em ngủ bà rồi.

Nó với ông Vũ nhìn nhau cười khổ, có mỗi phong thủy đẹp ngủ mất đất, hỏi sao thua kèo. Hai anh em than ngắn thở dài thì điện thoại chị Chi rực sáng cuộc gọi, nó nhanh tay bấm nghe.

-        Alo chị Chi ơi!

-        À Uyên hả, anh nè.

-        Ủa anh Mon hả, chị Chi đâu anh?

-        Bận chút, sao đó em.

-        Dạ tụi em chơi xong rùi, anh Mon qua rước chị Vy nghen.

-        À à ok. Địa chỉ đâu đó em?

-        Dạ bia club xx số…đường…

-        Rồi ok ok anh qua liền.

-        A quên! Hihi chị Vy nói anh Mon đón chị Vy hông thèm về. Đi luôn cho anh Mon biết mặt. Kêu người khác đón nghen hí hí.

-        Cái này…ớ khoan!

Cô nàng Uyên cười hì hì tắt máy không thèm nghe hết lời. Cái gì mà nó đón không chịu về, nó vừa bực mình vừa buồn cười, nhiêu tội vạ toàn đổ lên đầu nó. Thực ra nó cũng muốn đi đón chị nhưng không nỡ đánh thức chị Quỳnh Chi, đành hất mặt qua ông Tiến.

-        Anh qua xx đón chị Vy anh!

-        Hả! Đm sao mày éo đi đi.

-        Nè!

Nó bỉu môi chỉ chỉ tay xuống đùi mình, ông Tiến nhìn một cái cười ha hả.

-        Haha thấy chưa Kiên, phong thủy tụi nó ngủ mịe rồi lấy gì win.

-        Đúng rồi đúng rồi! 2-1 chắc kèo rồi.

Ông Vũ trợn mắt táng vô đầu ông Tiến cái bốp.

-        Chắc quần què! Đi đón nó nhanh mày, ghé mua mấy lon ken về chờ đại chiến cái.

-        Ok ok chiều anh Vũ liền. Mon chung tiền mày!

-        Hơ hơ…mua khô bò ăn anh.

-        Ok chú em!

Nó hậm hực mở ví chị Chi rút đống tiền kèo chung độ, ông Tiến hít hít tiền khoan thai đi khỏi quán. Ông Vũ rất bực mình ngồi đấu khẩu xàm với ông Kiên, còn nó thở dài buồn thiu, thua độ rồi lấy cần câu đâu đi chơi, đành lủi thủi chú ý bờ eo cô nàng phong thủy ngủ ngon lành trên chân mình, thi thoảng vẫn lên giọng cà khịa đội bà xã của ông Kiên.


Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...