Nó thản nhiên cầm ly mình lên chạm cái cạch với
anh chàng rồi dứt khoác uống cạn.
-
Haha sảng khoái! Dzô!
Anh chàng vui vẻ uống cạn đưa tay, nó cười cười
bắt tay đáp lại bỏ qua ánh mắt Minh Anh. Mặt mo phát lương xong trở về, nhận được
lương, ai cũng vui vẻ hào hức nâng ly chúc mừng hoàn thành công việc. Nó và mặt
mo cùng nhau hòa vào không khí vui vẻ trên bàn. Thi thoảng anh chàng Sang quay
qua mời rượu nó, nói vài câu xả giao, hỏi thăm…nhưng không quên nhắc lại muốn
làm quen hợp tác với nó. Tuy không hiểu mình có cái quái gì để hợp tác vì chỉ mới
gặp chưa biết gì về nhau, cảm giác rất không thoải mái nhưng nó vẫn vui vẻ đáp
lại không mặn không nhạt, vừa đủ xã giao. Nói chung nó không ác cảm gì với anh
chàng, thật sự cách nói chuyện, thái độ của anh ta rất thoải mái, vui vẻ và đàn
hoàng, khác xa hoàn toàn kiểu nó tưởng như nhiều người khác hiểu lầm nó và cô
nàng họ thích hoặc theo đuổi. Phong cách vui tính, đàn hoàng lịch sự của anh
chàng làm nó và mọi người đều vui vẻ chấp nhận như anh chàng là một phần của
đoàn. Suốt buổi thiện cảm của nó với anh chàng tăng lên khá nhiều, thái độ rất
tốt, không có vẻ gì thách thức hay chiêu trò ghen tuông làm nó cũng thấy bất ngờ.
Công việc thuận lợi đúng kế hoạch, trên bàn
nhậu thì có chuyện gì đặc biệt đâu. Cả bàn ăn uống, chém gió, hát hò quên trời
đất, nó thi thoảng uống rượu nhưng khá ít, chủ yếu mặt mo và thậm chí cô nàng
Minh Anh chủ động uống giúp nó. Đến hơn mười một giờ khi cơm no rượu say cả
đoàn mới lục đục giải tán. Anh chàng Sang nói vài câu với nó rồi đứng dậy ra về
trong khi Minh Anh ở lại cùng nó và mặt mo tính tiền. Nói chung mặt mo biết nhậu,
hay uống dùm nó nhưng thật ra bà cô uống như hạch, tửu lượng chắc hơn mỗi nó với
Chị cộng lại, nếu không có Minh Anh và cô nàng em út ông Phụng bảo kê, có khi
bà cô gục tại bàn từ sớm mà không kịp ăn món nào. Hăng hái giang hồ được khúc đầu,
còn khúc sau xụi lơ, nó tính tiền xong quay lại mặt mo đã nhắm tịt mắt nằm gọn
trên chân Minh Anh, miệng chép chép như đang ăn gì đó nhìn rất buồn cười, may
còn giữ lại vẻ đẹp quyến rũ đó, chứ không nhìn chẳng khác bợm nhậu say sỉn.
-
Mỹ sỉn lắm rùi Mon!
-
Ừ! Về thôi!
Nó cười cười gật đầu nhưng không nhìn Minh
Anh, nó chỉ tập trung vào mặt mo của nó, biết uống không nổi, ham ăn nhưng vẫn
ráng hăng hái giành phần uống phụ nó, không cho không được. Vẫn là mặt mo của
nó tốt nhất, Minh Anh lúc này chẳng là gì. Nó thản nhiên ôm mặt mo vào lòng, miệng
mỉm cười vui vẻ nhưng dịu dàng nhìn cô nàng, giờ nó chỉ muốn đưa mặt mo về ngủ
yên, cả tuần nay trong lúc nó phơi phới ăn chơi khắp nơi, mặt mo bận sấp mặt, nếu
dự án người khác quản lý, mặt mo chẳng quá tập trung đâu, cô nàng sẽ làm vừa phải,
mè nheo đùn đẩy cho chị Hồng hoặc ai khác. Bình thường có hơi phiền, hay trêu
chọc, hay bực mình linh tinh với mặt mo nhưng hơn ai hết nó biết mặt mo luôn cố
gắng hoàn thành công việc trên mức trách nhiệm vốn có chỉ vì giúp nó. Đây là lý
do nó chẳng bao giờ nghĩ đến tốn tiền hay tốn công sức cưng chiều mặt mo, dù cô
nàng không đẹp xuất sắc nó vẫn vui vẻ nuôi ăn cô nàng bất cứ lúc nào mặt mo muốn
đằng này cô nàng thật sự là cực phẩm, haha đâu phải ai cũng vinh hạnh được người
đẹp như vầy mè nheo cho ăn hành. Nó chào ông Phụng và vài anh chị em một tiếng
rồi ôm mặt mo trong lòng đưa ra xe, tự nhiên chẳng thấy mệt chút nào dù con gái
say thường nặng hơn bình thường, yên tâm đi mặt mo không bao giờ giả say, Hải
Âu hay ai khác còn giả bộ nhưng quen mặt mo đủ lâu để biết bà cô sỉn thiệt. Vừa
lên xe mặt mo đã ngủ ngon lành trên chân Minh Anh, hình như cô nàng cũng sỉn
nhưng cố giữ tỉnh táo. Nó im lặng vuốt ve gương mặt cô nàng một chút bất chấp
Minh Anh đang nhìn, sửa lại tay chân để mặt mo thoải mái rồi chui lên ghế lái
cho xe lăn bánh. Xe yên lặng về đến nhà mặt mo, chẳng ai nói gì, chỉ nghe tiếng
thở, tiếng máy xe rì rù trên đường. Nó mở cửa rinh mặt mo vào người mình, dù
say nhưng mặt mo rất biết phối hợp như bản năng, người mềm rũ nhưng vẫn cố ôm lấy
hông nó. Chợt có bàn tay ghì lấy vai nó từ sau lưng, nó quay lại mỉm cười, Minh
Anh hình như thấm say vịn vào vai nó, tuy xiu vẹo nhưng cô nàng rất cố chấp giữ
mình không ngã.
“Cô gái này…”
Nó cười cười dừng lại, cũng không biết lúc ấy
sức vóc đâu ra nó nhấc mặt mo ôm lấy mình theo kiểu đứng, nó kéo hai chân mặt
mo cắp lấy người mình, đầu mặt mo áp sát ngả lên vai nó sau đó dùng một tay ôm
lấy mông cô nàng, tay còn lại choàng vào cánh tay Minh Anh. Trầy trật đưa 2 cô
nàng lên phòng, có mấy tầng lầu nhưng phải dừng lại nghỉ mệt gần chục lần, có
lúc Minh Anh rất cố chấp đẩy nó ra, miệng lẩm nhẩm để cô nàng tự đi, nhưng suýt
gục lại bám lấy nó. Mệt gần đứt hơi mới vừa ôm mặt mo vừa dìu được Minh Anh lên
phòng, nó tìm chìa khóa mở cửa xong một tay ôm một tay dìu lê lếch vô đến giường,
vừa đặt được mặt mo xuống nó thiếu chút nằm luôn trên người mặt mo mà gục đi vì
mệt. Minh Anh ngồi như nằm dưới thảm, nó không cố ý lợi dụng mặt mo say nằm đè
lên cơ thể mềm mại thơm ngát mùi con gái xen lẫn men rượu đâu, êm thì êm đó
nhưng thật sự mệt đến choáng váng, sướng đâu không thấy, chỉ thấy mém ngất xỉu.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, nó dần lấy lại nhịp thở bình thường, đầu
óc tỉnh táo lên mới leo khỏi giường, nhìn cả hai cơ thể trước mắt, nó phì cười với
độ ngu của mình. Để một người trên xe, đưa từng người lên phòng không phải khỏe
hơn sao.
“Haizzz chơi ngu quá”.
Nó lắc đầu thở dài tự rủa chính mình, nhưng
thật ra Minh Anh tự mò khỏi xe theo nó, ở yên trên xe là tốt rồi. Nhìn cơ thể
Minh Anh tuy nằm nhưng vẫn cố gắng gượng ngồi, mắt nhìn nó chằm chằm, dưới ngọn
đèn ngủ màu vàng đỏ, ánh mắt trở nên dịu dàng, bướng bỉnh và một chút yếu đuối…Nó
hít sâu một hơi cúi người nâng Minh Anh dậy, cô nàng cố vùng ra nhưng rốt cuộc
người lại như ngả vào lòng nó. Kháng cự cũng dữ dội đó, nó phì cười không thèm
để ý móng tay Minh Anh đã cắm vào cổ mình, nhẹ nhàng đỡ cô nàng nằm lên giường.
Nó nhìn gương mặt gợi tình hằng ngày lúc này đã dịu dàng nhưng không giấu đi
bao nhiêu nét gợi cảm từ chính cơ thể thơm ngát của mình. Giờ nó khỏe rồi,
không cần nằm dài trên người con gái người ta, nó gỡ tay mình ra, gỡ luôn bàn
tay đang bấu trên cổ nó của Minh Anh, vuốt lại mái tóc xộc xệch của cô nàng rồi
mỉm cười. Chợt Minh Anh mở hẳn mắt ra, môi cong cong cắn nhẹ…
-
Mon biết ngay lúc này trên giường
có tới hai cô gái rất đẹp…chỉ cần muốn, Mon có thể làm bất cứ chuyện gì…Minh
Anh và Mỹ đều không thể la, không có sức kháng cự…có lẽ còn đáp lại vì…say…
Nó khẽ liếc cả hai cơ thể hừng hực trước mắt,
quần áo xộc xệch, ngay cả ngực Minh Anh dường như đã gần như bật tung khỏi chiếc
áo sơ mi trắng lót bên trong, còn mặt mo áo cô nàng dần như cuộn lên đến bầu ngực
tròn những đường cong mềm mại hoàn toàn lộ ra. Nếu thích nó có thể nhìn trọn vẹn
tattoo giấu mình dưới ngực trái, nếu muốn nó có thể ngắm toàn bộ tattoo ngay bờ
eo giấu dưới chiếc quần thể thao ôm sát đôi chân ngọc cô nàng. Và nếu thích, nó
có thể chỉ cần gảy nhẹ nút áo ngoài của Minh Anh, cơ thể ấy sẽ hiện ra trần trụi.
Chỉ là…nó vẫn là nó, thằng đàn ông xấu nhưng có nguyên tắc riêng…nó bật cười nhẹ
liếm môi, người Minh Anh hơi run rẩy…rồi nó đưa tay lướt qua chiếc mũi cao của
cô nàng mỉm cười.
-
Người xấu cũng có nguyên tắc của
người xấu. Hơi coi thường nhau đó…Ngủ ngon!
Rồi nó không thèm nhìn Minh Anh nữa, mắt nó
trở nên thờ ơ, lạnh…đến Minh Anh cũng khẽ run run cắn chặt môi nghiêng đầu nhìn
chổ khác, cô nàng muốn thấy ánh mắt này, giờ chắc cảm nhận được. Nó im lặng đưa
tay xuống cởi giày Minh Anh ra, cởi cả tất lưới đen của cô nàng, sau đó tiếp tục
chồm qua giúp mặt mo giải phóng chân khỏi giày tất quăng tất cả xuống sàn. Nó đặt
máy lạnh 22 độ, đắp mền phủ lên hai cơ thể quyến rũ trên giường rồi bước ra cửa.
Có lẽ thấy nó đi, Minh Anh nhẹ giọng.
-
Mon!
-
Yên tâm! Chưa đi được đâu!
Nó thản nhiên bước khỏi cửa, chân khều nhẹ
cánh cửa khép lại vừa đủ không bị chốt tự khóa nhưng chẳng khác đã đóng. Nó móc
khóa xe ra bấm vào nút cảm ứng khóa xe sau đó dựa người vào lan can rút thuốc
lá châm lửa.
Xoẹt! Keng!
Ánh lửa bừng sáng rồi tắt lịm. Khói thuốc nhẹ
bay lên trời, trong dưới ánh đèn đường màu vàng dưới đường, phố xá đêm nay chợt
cô độc làm sao.
Tách…keng, keng tách tách…keng…
Tiếng zippo bật lại đóng giòn tan, đều đều
như nhịp tim ngân nga ca khúc cũ.
-
Mon là đàn ông tốt…hay đàn ông xấu?
Có tiếng nói trong vắt, êm dịu vang lên sau
lưng, cửa phòng hình như đã mở, nó khẽ quay đầu lại, Minh Anh đang bám vào cửa
bước chầm chậm về phía nó.
-
Đừng dụi thuốc! Mon vừa đốt mà,
Minh Anh hông sao!
-
Ra đây làm gì?
Nó cười khổ gác thuốc lên mặt lan can đưa tay
đỡ lấy Minh Anh, chân nó khều chiếc ghế nhựa trong góc rồi dìu cô nàng ngồi xuống.
Minh Anh mỉm cười nhìn nó.
-
Mon vẫn chưa trả lời!
Nó nhún vai dựa vào lan can cầm lấy thuốc lá
rít một hơi phun khói trắng lên trời, khói có chút cay len vào khóe mắt, nó nhếch
khóe miệng.
-
Là thứ đàn ông bất cứ cô gái nào
cũng ghét bỏ, khinh thường, sợ và tránh thiệt xa…
-
Đa tình…lăng nhăng hả?
-
Nói trúng nhưng không được thưởng.
-
Hì!
Minh Anh cười, đầu dựa vào lan can, nó liếc
nhìn gương mặt như chưa từng say của cô nàng nhẹ giọng.
-
Uống nhiều giờ vẫn ngồi đây được.
Nhậu cũng tốt nhỉ?
Minh Anh thản nhiên vén tóc mỉm cười.
-
Nếu hông uống tốt, chắc đã làm đồ
chơi trên giường của đàn ông hông biết bao nhiêu lần.
Phù…
-
Chưa lên giường với đàn ông?
-
Chưa!
-
Haha!
-
Khó tin ha…nếu lúc nảy Mon cởi
nút áo ra, có lẽ sẽ biết.
-
…
Khói nhẹ bay, vờn quanh mắt…gương mặt cô gái
bên cạnh như ẩn như hiện giữa màn sương mờ, có lẽ khi cô nàng say, cử chỉ lời nói
hay tóm lại con người cũng khác biệt so với khi tỉnh táo. Minh Anh lắc lư cơ thể
mềm mại vô tình khoe dáng người ma quỷ thu hút bất cứ thằng đàn ông nào khiến nó
cũng hơi nôn nao thích thú ngắm nhìn, Minh Anh ngó lơ ánh mắt của nó cười nhẹ
-
Hì! Lần đầu tiên nói chuyện với
đàn ông như vầy…lần đầu tiên một tên con trai đối xử với mình như vầy…cảm giác
rất đặc biệt.
-
Ờ!
-
Mon!
Chợt có vòng tay dịu dàng, hay nói đúng hơn
vì xiu vẹo mà như vô tình hữu ý bám lấy hông nó…rồi vòng tay ấy hơi rụt rè vừa
cố đẩy ra vừa nắm chặt như ngả vào ôm lấy nó, mặt cô nàng lắc lư áp vào bên
hông nó, mềm mại, ấm nóng…thơm ngát.
-
Mon! Mỹ nói…từ lúc anh ta xuất hiện…Minh
Anh đã được Mon dẹp khỏi cuộc sống mình. Đúng hông?
-
…
-
Chúng ta sau hôm nay sẽ chỉ là người
quen, xã giao và khách sáo?
-
Cái này…
-
Hì! Hông cần Mỹ nói. Minh Anh cảm
nhận được mà, thái độ của Mon rất xa cách, Mon cười nói đó…nhưng mắt Mon nhìn
Minh Anh rất thờ ơ, thờ ơ hơn lần đầu gặp nhau.
-
Nghĩ nhiều rồi!
-
Ban ngày…Minh Anh thấy bình thường,
Minh Anh nghĩ chỉ là một tên đàn ông mới quen, hông cần để ý…nhưng lần đầu
tiên…lúc này, Minh Anh say…thật sự nhìn vào mắt Mon, nhìn cách đối xử hờ hững của
Mon với Minh Anh…Minh Anh thấy khó chịu, thấy mất mác gì đó…Minh Anh buồn…
-
…
-
Minh Anh biết rõ mình mới quen
nhau, chỉ là bạn bình thường. Nhưng hông biết sao…cảm giác khó chịu lắm. Hông
phải thích nhau, còn lâu mới đến mức yêu…chỉ là…Minh Anh hông muốn trở nên vô
hình trước Mon. Mon…Minh Anh rất giận Mon, sao đối xử lạnh vậy chứ…Minh Anh khó
chịu!
-
…
-
Hì sỉn vô tự nhiên yếu đuối mất mặt
ghê. Nhưng hông muốn trở nên xa lạ với một người làm Minh Anh cảm giác thoải
mái, vui vẻ tuy chỉ là bạn mới. Cảm giác vừa nắm được gì đó đặc biệt rùi thoáng
qua biến mất…hông vui!
Cô nàng run run stay chống tay siếc hông nó
như nữa muốn đẩy ra, nữa muốn bám vào, mặt nóng vẫn áp lên bên bụng nó, miệng nói
như thì thầm…vừa đủ nó nghe thấy.
“Cô gái này…sỉn vô khác nhỉ, đừng có sỉn là
khóc um sùm như hội bà Nghi nha”
Nó mỉm cười hít một hơi khói cay cuối cùng,
bóp lấy tàn thuốc quăng xuống đường, nó nhẹ nhàng xoay người đặt tay lên tóc cô
nàng…nhẹ nhàng xoa xoa. May mà Minh Anh đang ngồi như ôm nó, cô nàng mà đứng động
tác xoa đầu này thật khó coi làm sao, người đẹp chân dài mà, xoa đầu người cao
gần như nhỉnh hơn mình không khó coi sao được, chẳng như Hải Âu, em tuy cao
nhưng luôn dụi dụi đầu nên nó xoa tóc em rất thoải mái. Và như giờ…xoa tóc Minh
Anh cũng dễ coi như vậy, không cố ý đụng chạm con gái người ta đâu, tóc người đẹp
ngay tầm tay, không xoa không được. Dường như nhận được sự dịu dàng từ nó, Minh
Anh không còn cố chấp gượng dậy mà siếc chặt nó hơn, đầu cô nàng hoàn toàn
buông thả dựa vào nó, không hẳn là ôm, nó cảm nhận cô nàng đã thấm rượu hay nói
đúng hơn Minh Anh buộc phải giống như ôm nó mới giữ cơ thể khỏi gục xuống.
-
Hồi sớm Mỹ nói nhiều lắm nhưng
Minh Anh bỏ ngoài tai…giờ thì…hì lần đầu tiên phải làm như vầy. Mon…nghe Minh
Anh giải thích một lần…Mon…giúp Minh Anh…được hông?
Phù!
Nó dịu dàng ôm lấy tóc Minh Anh, tay nhẹ nhàng
trượt dần xuống tấm lưng mềm chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ-mi mỏng, cảm giác có
thể chạm cả vào da thịt mịn màn ấy. Cô nàng để mặc nó xoa nhẹ trên lưng mình,
thậm chí còn chậm rãi duỗi chiếc lưng cong vênh một cách lười biếng. Để tay tầm
này không mõi nữa rồi, rất vừa tầm.
-
Ừ!
-
Hì!
-
Không phải giải thích… mà là Minh
Anh nói, Mon lắng nghe.
-
Hì ừa!
-
Giờ thì không cần ôm nữa. Người vừa
đẹp vừa thơm…Mon không kìm chế nổi đâu, sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đó.
-
Hihi sỉn thiệt á!
Minh Anh cười khúc khích, tiếng cười nhỏ…nhưng
đủ làm nao nao lòng nó. Minh Anh cố gắng rời nó ra, dịu dàng vịn nó đứng dậy,
cô nàng đẩy nó ngồi xuống sau đó đặt bờ mông mềm mại như nhung của mình lên
chân nó.
“Cái này…”
Nó hít một hơi bất lực, máu nóng di chuyển
nhanh dần nếu không muốn nói rần rần ngơ ngác. Kêu nghỉ ôm nhưng ngồi kiểu này
còn kích thích hơn cả trăm lần, trời à…bà cô này đang trừng phạt tội nó thờ ơ lạnh
lùng nguyên ngày nay với cô nàng hay sao? Minh Anh cười nhếch môi, hình như có
một chút đắc ý trong ánh mắt.
-
Sao? Khó chịu lắm phải hông?
-
…
Cô nàng gác nhẹ tay lên vai nó cong môi.
-
Cơ hội làm chuyện đó đã qua. Hihi
lúc nảy thiệt sự tự nhiên muốn thử chuyện đó cảm giác sao. Giờ…Mon mà làm gì
quá giới hạn…Minh Anh sẽ hận Mon, Minh Anh tát đau lắm nghen!
-
Cái này…
Nó nhìn vào mắt cô nàng, hình như không nói
giỡn đầu, nó mà làm bậy…bị cắn chết là chuyện nhỏ, ảnh hưởng thanh danh trung
trinh của nó mới là chuyện lớn. Cơ mà nhìn gái đẹp ngồi ngay trên người mình,
nhìn thấy nhưng không ăn được, cái này tra tấn tàn ác không còn gì nói nổi.
-
Mon cảm nhận rõ tính cách Minh
Anh mà phải hông? Nếu là người khác, Minh Anh sẽ mặc kệ, hông thèm tiếp chuyện,
hông để ý anh Sang làm gì luôn. Minh Anh khó xử, hông muốn gặp nhưng hông thể
hông đối xử bình thường với anh ta, Minh Anh thiệt hông muốn anh ta xuất hiện
trước mặt Mon đâu.
-
…
-
Anh Sang chưa phải bồ, chỉ là người
theo đuổi…Minh Anh chỉ từng suy nghĩ cho anh ta cơ hội. Sau này cảm nhận được
con người anh ta, Minh Anh hông thích, nhưng buộc phải đối xử như trước…tại anh
ta giữ tiền gia đình Minh Anh.
-
Cái này…đừng nói là vừa lừa tình
vừa lừa tiền trong tiểu thuyết đó chứ?
-
Hứ! Cắn chết Mon giờ. Hông có
tình mà…chưa yêu mà!
Cô nàng trừng mắt, người sỉn mà trừng mắt coi
bộ dứt khoác dữ, Minh Anh kéo tay nó lên cắn một cái, bà cô này kinh nghiệm cắn
người hơi bị dày dặn, đau gần chết.
-
Ấy…nói giỡn…đau đau… Mon la lên
giờ.
-
Hứ! Gì mà lừa tình lừa tiền, nói
gì khó nghe muốn chết.
Minh Anh chu miệng hầm hừ nhả tay nó ra nhưng
tay cô nàng vẫn xoa xoa lên tay nó kéo xuống trên chiếc eo mềm mịn của mình để cơ
thể ma quỷ của mình được dựa thoải mái hơn, hình như đây là lần đầu tiên được
chạm vào eo cô bạn này, không vịn eo cô nàng sẽ ngả ra đất…nhưng vân êm tay phải
biết, nể eo mềm không so đo cú cắn của cô nàng.
-
Cũng hông phải lừa tiền. Nhà Minh
Anh tự nguyện đưa xem như đầu tư.
-
À…
-
Nghe nói hết nè, à gì mà à.
-
Ờ…
-
Haizz! Lúc anh ta theo đuổi Minh
Anh, cảm giác anh ta rất tốt, rất chân thành. Minh Anh có để anh ta tiếp xúc
nhà Minh Anh, Mon thấy anh ta khéo hông? Nhanh hết sức chiếm được tin tưởng mẹ
với chị Minh Anh. Anh ta đã thuyết phục chị Minh Anh đưa tiền cùng đầu tư với
anh ta, Minh Anh phát hiện trễ, chị hai đem hết tiền tiết kiệm giao cho anh ta
rùi. Chị của Minh Anh tiếp xúc người ngoài ngây thơ lắm…haizz thui có thời gian
xuống nhà Minh Anh chơi biết hà. Tóm lại chị hai nôn kiếm tiền quá trời, Minh
Anh cản hông kịp.
-
Cái này…căng nhỉ? Nhiều tiền
không? Ổng làm gì?
-
Ban đầu tưởng anh ta là người đầu
tư đất nền. Thuyết phục chị Minh Anh góp tiền mua đất với anh ta. Sau Minh Anh
biết chuyện tìm hiểu thì phát hiện mọi thứ anh ta có chỉ là giả tạo, nhà thuê,
xe thuê mượn, đất đai đều không phải của anh ta. Anh ta chỉ là môi giới, một
nhóm môi giới hoạt động công ty kiểu đa cấp, nói chung phức tạp lắm.
-
Haizz…cái này phiền phức đây!
-
Hic! Minh Anh cảm giác mình hông
thích anh ta, tính dứt khoác nói rõ thì chị Minh Anh nói đã lỡ ký vào hợp đồng
mua đất của công ty anh ta, gần 400tr đó Mon. Tiền đó với người khác hông lớn,
nhưng với nhà Minh Anh lớn lắm Mon, chị Minh Anh gom hết tiền má để dành cho
hai chị em …hic Minh Anh phát hiện thì trễ rùi, sau Minh Anh tìm hiểu mới biết
anh ta làm môi giới kiểu đó…nên Minh Anh mới…mới…
Nó thở dài vô thức mân mê chân cô nàng cười
ái ngại.
-
Nên Minh Anh mới giữ quan hệ
không tiến, không lùi…hy vọng kiếm lại tiền đúng không?
-
Uhm! Hông dám dứt khoác, hổng dám
làm căng luôn. Anh ta thích Minh Anh thiệt. Minh Anh cảm nhận được, nhưng Minh
Anh sợ anh ta biết mình hông thích anh ta, sợ sẽ trở mặt. Coi như mất trắng. Đi
làm mấy năm nhịn đủ thứ mới để dành được nhiêu đó.
-
Cái này…vậy sao hồi chiều còn giả
bộ với Mon.
-
Tại thấy vô vọng…nên kiếm cớ xua
anh ta. Minh Anh hơi rối đó.
-
Rồi tự nhiên giờ nói Mon giúp?
Minh Anh cúi đầu cắn môi…
-
Hồi chiều đi vệ sinh nói chuyện với
Mỹ…Mỹ kêu nói thật với Mon đi, Mon sẽ giúp được Minh Anh!
-
Cái này…
Nó giật giật khóe miệng nhìn vô phòng, không
thấy gì nhưng chỉ muốn nhào vô đánh cho sưng mông bà cô mặt mo, xúi bậy
không…làm như nó tổng thống, giúp là giúp con khỉ, nó có biết vụ đất đai gì
đâu. Minh Anh mỉm cười nhìn nó chằm chằm khiến nó có chút nóng mặt thiếu tự
nhiên, đừng nói bà cô tính dùng mỹ nhân kế hiến thân dụ nó giúp cô nàng nha. Vụ
này…nó…nó khoái à nhầm khó xử lắm, nó trung trinh kiểu này…có thể bỏ qua cô gái
đẹp nhưng cô gái cực đẹp như Minh Anh…ca này hơi khó.
-
Hì! Mon đang nghĩ Minh Anh làm vầy
là muốn lấy chính mình ra, đổi tình lấy sự giúp đỡ của Mon?
-
Khụ!
Bà cô này…nhạy cảm dữ trời.
-
Khụ! Đừng có nói bậy, không có
không có…chắc chắn không có!
Minh Anh hờ hững mỉm cười vươn tay xoa xoa
tóc nó.
-
Nhìn Minh Anh giống kiểu người vậy
hông?
-
…
-
Hồi sáng bực quá trời tại tự nhiên
bà Như kêu anh ta vô bất ngờ, gặp Mon thái độ thờ ơ thấy ghét mới lại kiếm Mon
làm bộ…xong tự thấy mình hơi bị khùng.
-
Hơ…
-
Suốt ngày tiếp chuyện anh ta,
Minh Anh cảm giác mình bỏ cuộc hơi sớm. Hì…nói với Mon để Mon đừng hiểu lầm rồi
đối xử khác với Minh Anh, tạm thời chưa cần Mon giúp, Minh Anh còn tự suy nghĩ
tìm cách lo được. Chưa tới mức mặt dày đổi tình nhờ Mon giúp hen.
-
Chậc…tiếc quá…à nhầm…tốt quá. Còn
tự tin xử lý được thì tốt, đừng có nghe mặt mo xúi bậy. Mon chắc gì giúp được, đâu
biết gì đâu.
-
Vậy sao?
-
Khụ!
Nó trợn mắt bực mình trước câu nói vậy sao
quen thuộc, thái độ này…thiệt chỉ muốn đè xuống đánh cho sưng mông. Minh Anh hờ
hững cười nhìn nó chằm chằm nhếch môi.
-
Mỹ nói…Mon có khả năng xử lý anh
ta.
-
Cái này…
-
Minh Anh tin trực giác nhạy cảm
mình lắm. Minh Anh nghĩ Mon có khả năng giúp, đúng hông?
-
Ờ thì…
-
Tạm thời chưa cần. Nhưng tới lúc
Minh Anh hết cách xoay sở…
Cô nàng cười cười nhìn nó, vẻ mặt và kiểu nói
chuyện hờ hững chầm chậm này thật làm nó ngứa cả răng, khinh nó không dám sờ…à
đánh mông cô nàng sao. Đang đặt tay trên eo, tuy có áo nhưng mỏng lắm, sờ mòn cả
tay rồi đó, đừng thách thức kiên nhẫn của nó.
-
Minh Anh cảm nhận Mon sẽ đồng
ý…chắc chắn Mon sẽ tìm cách giúp nếu cảm thấy có khả năng giúp…một người bên
ngoài tỏ ra thờ ơ tưng tửng, hông yêu hông thích nhưng lại âm thầm giúp Minh
Anh sửa xe…sẽ hông khoanh tay đứng nhìn Minh Anh tổn thương. Phải hông Mon?
-
Ờ thì…
Nó giật thót trong bụng tròn mắt, miệng giật
giật mấy cái…con gái đẹp, thông mình còn nhạy cảm…thật đáng sợ. Nó thở hắt ra
cười khổ.
-
Sao Minh Anh biết? Xe…xe nào? Ai
biết?
-
Hihi bớt coi thường Minh Anh
nghen. Sửa gần như thay nguyên chiếc xe mới, làm như người ta hông biết gì, ngồi
lên xe chạy cái biết liền nghen.
Nó phì cười bỉu môi trước vẻ mặt ra vẻ ta đây
gì cũng biết cực kỳ đắc ý của cô nàng.
-
Ờ biết dữ. Chạy cái xe thắng,
bánh mòn nhẵn, đèn kèn đề thiếu điều rã rời, nhong sên dĩa còn dính cho có, quá
đáng nhất nhớt mấy năm không thay. Biết dữ à.
-
Hihi tại người ta con gái chứ bộ.
Thì nhờ chạy xe cũ quen, tự nhiên Mon sửa mới hết trơn, ai chạy hổng biết. Lần
sau lén sửa từ từ thui nghen.
-
Hơ hơ! Không có lần sau đâu cô
nương, không rảnh, bửa trước tùy hứng bất tử thôi.
-
Tùy hứng của Mon sẽ làm người
khác dễ muốn tùy hứng theo đó!
Minh Anh cười khúc khích nghịch tóc nó, tay
ôm cổ nó vui vẻ,
-
Mon đó nghen! Sửa xe dùm Minh Anh
thì nói sửa xe dùm, bày đặt âm thầm bí bí hiểm hiểm đồ, mắc cười muốn chết.
-
Hơ thì nổi hứng bất tử mà…cười cứ
cười đi!
-
Hihi nể Mon có lòng, Minh Anh mới
im ru hông thèm vạch mặt Mon nghen.
-
Ờ…vậy phải cảm ơn tấm lòng cô
nương rồi!
-
Hihi cắn chết Mon giờ, bắt đầu
cái giọng chọc ghẹo thấy ghét rùi á.
Cô nàng bỉu môi cười hì hì nhéo tai nó, mặt
tuy tươi nhưng nó biết Minh Anh vẫn thấm say hơi sâu, chân nó để gái ngồi kinh
nghiệm cỡ nào, bao vững vàng nhưng người cô nàng cứ như ngồi thuyền sóng to, lắc
lư, mềm rũ gần như sắp đổ gục vào nó.
-
Mon đó! Biết sao cảm giác Mon mới
gặp nhưng đặc biệt hông?
-
Cái này không biết, chắc Mon quá
đẹp trai, trung trinh ngời ngời, người người đều biết.
-
Hihi! Nói xàm hông biết mắc cỡ!
-
Hơ hơ…
-
Mon khác những người Minh Anh từng
tiếp xúc. Ví dụ xe Minh Anh nè. Người khác toàn kêu Minh Anh đổi xe đi, sẵn
sàng mua cho Minh Anh xe mới, đem tận nhà tặng Minh Anh.
-
Người đẹp có khác.
-
Uhm…Minh Anh biết mình sao mà. Hì
nhiều người đòi tặng xe xịn lắm luôn, Minh Anh hông lấy, tính Minh Anh chắc Mon
hiểu một xíu rùi. Minh Anh hông cần mấy thứ đó, Minh Anh tự mua được. Tại chạy
xe đó quen rùi, tiết kiệm chút nào hay chút đó.
-
Để con xe tàn tội nghiệp nó cô
nương, đây là keo kiệt chớ không phải tiết kiệm.
-
Hihi tính sửa rùi bộ, tại bửa nào
đi làm về cũng quên quên á. Hì…người khác toàn đòi cho xe mới. Mình Mon dù dư sức
tặng xe khác nhưng Mon hông làm vậy vì Mon biết rõ mối quan hệ tụi mình chưa tới
mức đó, nhưng Mon hông muốn thấy một cô gái như Minh Anh đi lại bất tiện vì xe hư,
thói quen Mon là chu đáo, quan tâm người khác, nên Mon chọn cách âm thầm sửa
xe. Vừa để Mon thấy thoải mái, vừa tôn trọng cá tính tự trọng cao của Minh Anh.
Sao? Minh Anh nói đúng hông Mon?
-
Ờ thì…
-
Tự nhiên hông biết sao Minh Anh hông
muốn ngại hay khách sáo với Mon, như người khác Minh Anh đòi trả tiền sòng phẳng
rồi đó, còn Mon…hì cảm giác vui vui hông muốn trả tiền hihi.
-
Ớ…
Nó thở dài…tại sao nó quen toàn mấy cô nàng
thông minh vậy chứ…càng thông minh nhạy cảm thì phải né xa xa nó mới đúng, đằng
này…chưa thích đã giống ôm luôn rồi. Cái này men rượu ôm thì có, bà cô thấm say
mèm, người mềm nhũn dựa đầu vào vai nó, con gái say dễ biết lắm…nặng kinh khủng.
-
Minh Anh hiểu một chút vì sao Mon
rất xấu xa, nham nhở…nhưng Mỹ nói có nhiều cô gái muốn ở cạnh Mon bất chấp. Biết
Mon lăng nhăng vẫn muốn gần Mon.
-
…
-
Minh Anh hiểu sao thấy Mon thờ ơ
cả ngày…Minh Anh khó chịu đó!
-
Say lắm rồi…vô ngủ nha.
-
Hì…Mon đó…chưa thích Mon, chưa
quen Mon lâu…nhưng Minh Anh hông muốn Mon đối xử Minh Anh thờ ơ sáng giờ. Minh
Anh khó chịu, sẽ ghét Mon luôn đó.
-
Haha ừ không dám…vô ngủ nha! Bắt đầu
lèm lèm rồi kìa.
-
Uhm! Đưa vô ngủ dùm hen, thấm rượu
lắm rùi.
-
Haha ừ!
-
Hì…mạnh mẽ thì sao chứ, rốt cuộc
vẫn là con gái…
-
Haha!
Nó mỉm cười ôm lấy cô nàng mềm nhũn dựa vào
người mình, miệng lẩm nhẩm thì thào yếu dần, tính cách cố chấp, tự tôn cao của
Minh Anh khiến cô nàng dù say nhưng vẫn bướng bỉnh bắt mình phải tỉnh để nói
chuyện cùng nó, có lẽ khi tâm trạng được giải tỏa, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ,
cố chấp nữa nên Minh Anh được nhẹ nhõm mà chìm vào cơn say. Nhanh đến nổi nếu
không ôm lấy cơ thể Minh Anh trên tay, không ngửi thấy mùi thơm con gái nồng
nàn men rượu nó đã nghĩ cô nàng giả vờ say. Nó ôm cơ thể mềm nhũn quyến rũ say
lòng người của Minh Anh đưa vào giường, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên nệm, dịu dàng
vuốt ve gương mặt gợi cảm nhưng đã ngoan ngoãn thở đều, nhẹ nhàng đắp mền phủ
kín cơ thể ngang ngửa mặt mo bên cạnh. Nó mỉm cười nhìn vào mắt nhắm nghiền của
Minh Anh thì thầm.
-
Minh Anh đó! Thông minh nhưng
cũng rất khờ!
Rời cơ thể cô nàng ra, nó sửa lại mền cho cả
mặt mo rồi nằm lăn ra sàn nhìn chăm chăm bóng đèn ngủ trên trần nhà.
Phù!
“Sang đúng không? Mày chờ đó anh bạn! Cô gái
tốt như vầy cũng dám tổn thương. Tau không có khả năng giúp cô ấy xử lý
mày…nhưng sau lưng tau thì khác”.
Nó nhếch môi cười nhưng mắt nó dần trở nên lạnh
lùng, giận dữ như muốn thiêu đốt bóng đêm. Sự giận dữ như con thú này không phải
vì nó có tình cảm đặc biệt với cô gái đẹp như Minh Anh, càng không so được khi
Hải Âu bị tổn thương. Nhưng nó vẫn giận dữ, cô gái như Minh Anh thà nó không
quen biết, nhưng một khi cô nàng đã bước vào cuộc sống nó, thật không thể đứng
nhìn cô ấy bị ức hiếp, tổn thương trong khi nó biết mình có khả năng gì, sau
lưng có những ai. Một cô gái tự lập cao, tự trọng cũng cao…chẳng bao giờ ỷ mình
có ngoại hình được bao người săn đón mà đánh mất bản tâm. Lương Minh Anh không
thấp nhưng cũng không quá cao, nghe bà cô Như nói suốt thời gian làm chung cửa
hàng, Minh Anh sài thứ gì cũng tiết kiệm, tính toán, mỗi tuần phải về nhà đem đồ
ăn lên chỉ để giảm tối đa chi phí sinh hoạt, để tiết kiệm thêm đồng nào hay đồng
đó, xe cũ cũng không nỡ đổi, cuộc sống đơn giản là vậy nhưng Minh Anh đều từ chối
rất nhiều sự theo đuổi, lo lắng, chăm sóc của rất nhiều người có điều kiện. Nó
đoán chị cô nàng cũng không khác. Bao nhiêu tiền làm được đều gởi hết về nhà để
dành. Gần bốn trăm triệu với cô nàng chính là cả gia tài, với nó đương nhiên
400tr cũng rất lớn, nhưng thời điểm này…đúng như Minh Anh nói, 400tr với nó có
thể nhỏ vì sau lưng nó đang có nhiều thứ. Thậm chí số tiền nó vừa gởi chị Thủy
hình như không ít hơn 400tr, nó còn hí hửng thoải mái định dùng ăn chơi vô thưởng
vô phạt, hết lại có…vì nó có Chị đem đến cho nó nhiều thứ tưởng chừng còn lâu
nó mới sở hữu, có nhà, có xe, có ông Gạo sẵn sàng chống lưng để nó tha hồ vui
chơi. Minh Anh vẫn chỉ là cô gái yếu đuối, bình thường hàng ngày cố gắng đi
làm, kiếm tiền, để dành từng đồng…thật sự không thể xem như không có gì, để mặc
cô gái tốt như Minh Anh bị tổn thương. Nếu nó chỉ là sinh viên, có lẽ chỉ có thể
bất lực nhìn cùng lắm lắng nghe chia sẻ, nhưng nó không thể phủ nhận hiện tại
mình đủ khả năng làm gì đó giúp Minh Anh.
Nó nhắm mắt lại, không phải ngủ, chỉ để đó và
suy nghĩ. Đúng là nó ưu ái con gái đẹp, nhưng không có nghĩa nó giận dữ vì Minh
Anh đẹp, không thiếu bạn bè là nam giới nó đang âm thầm giúp theo cách này hay
cách khác, bởi nó thật sự đang có khả năng làm nhiều thứ để quan tâm, để bao đồng
với những người bên cạnh mình. Chị là món quà kỳ diệu cuộc sống ban tặng, đem đến
cho nó nhiều thứ để nó thỏa sức làm điều mình muốn, Chị có trái tim nhân hậu,
Chị sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm người xung quanh mình, mọi tính cách nó bây giờ
là do Chị mà có. Chị làm nó biết quan tâm, Chị khiến nó trở nên dịu dàng, chu
đáo…Nên hiện tại biết mình có khả năng chăm sóc người mình muốn, nó sẽ không ngại
gì sử dụng những thứ mình đang có, tranh thủ mà sử dụng trước khi…
Haha hiện tại chưa phải lúc vứt bỏ tất cả để đến
nơi ấy, còn không ít người đang muốn nó tồn tại tốt. Được rồi…Sang đúng không?
Có vẻ như anh ta nhìn thấy nó có những gì và hứng thú tiếp cận để hợp tác gì
đó. Thú vị…môi giới nhà đất, đa cấp chứ gì…haha giờ nó muốn gặp ông Củi hoặc
ông Xí, nó ngu ngơ mảng này chứ mấy ổng thì không.
…….
Không biết nó nằm đó bao lâu, đêm khá dài,
trên giường hai cơ thể xinh đẹp tỏa hương thơm nhưng không thể chạm vào, nó cứ
nằm không ngủ để canh chừng, lo hai cô nàng sỉn bị ói hay cần gì đó. Đến khi chắc
chắn cả hai đều ngủ thật ngon, thật yên nó mới đứng dậy rời khỏi phòng khóa cửa
cẩn thận. Đa tình là chứng bệnh thật khó chữa, hứa qua với chị Thủy là phải
qua, ít nhất bà cô yêu nữ ấy vẫn đặc biệt hơn hai cô bạn hơi mập mờ mối quan hệ
không rõ ràng này.
Quán bar lác đác những vị khách rời cuộc chơi
muộn, chị Thủy vui vẻ ra khỏi quán ngó nghiêng kiếm nó, nay đi xe lạ nên phải
ra khỏi xe vẫy tay chị mới thấy. Chị Thủy giang tay chạy ào đến ôm cổ hun cái
chụt vô mỏ nó cười hì hì.
-
Nhớ cục cưng muốn chết hà.
-
Hơ mới chơi chung hôm qua, nhớ
cái giề?
-
Hí hí chơi chung chớ ngủ chung
đâu, thèm hơi trai muốn chết hà.
-
Nè nè nè…đang ngoài đường, bớt bớt
dùm. Đói không?
-
Đói muốn chết, thèm thịt anh Mon
ghê!
-
Haha lên xe, muốn ăn gì?
-
Ăn Monnnnn!
Nó bật cười vỗ mông chị một cái đẩy lên xe,
bà cô yêu nữ này không đánh mông không được, mà càng đánh càng cười hi hí. Hai
cô gái kia không thích hợp với thế giới của nó nhưng chị Thủy khác, chẳng cần
đau đầu mệt óc, gặp bà cô vẫn thoải mái nhẹ lòng hơn. Nó đưa chị ghé quán hủ tiếu
mỳ đêm, cửa hàng nhỏ nhưng hoành thánh, đồ ăn rất ngon. Ăn xong lại đưa chị đi
uống sinh tố khuya, không khí thật nhẹ nhàng như cặp đôi yêu nhau, mấy nay mới
rảnh gặp chị nên nó rất kiên nhẫn đưa cô nàng đi dạo, ăn uống, lái xe rất chậm
để bù đắp chút ít cho yêu nữ. Về phòng hơi mệt nó lười tắm rửa, chị Thủy dịu
dàng lấy khăn lạnh lau người chăm nó.
-
Nay nhậu dữ hông?
-
Cũng nhiều, quay clip xong mọi
người hăng quá.
-
Uhm mình mẩy nóng quá trời. Mấy
nay về bển, coi như mất tiêu luôn hen.
-
Ừ! Về bển nhiều chuyện lắm.
-
Uhm về nhà đó hơi phức tạp thiệt,
có cái cục cưng đừng có mê gái ngoài bỏ bê tui nghe chưaaaaaa.
-
Ấy đau…không dám, không dám chắc
chắn không dám.
-
Hí hí…để coi mấy em gái trẻ hơn
tui chổ nàoooo.
-
Khoan…sao kêu lau người mà. Con
yêu nữ này…chơi ác quá. Á!
Bà cô này…yêu nữ số một không ai dám số hai,
dụ nó nằm lau người, chưa thấy lau được mấy cái đã dùng chính cơ thể hừng hực của
mình lau. Mặc bộ váy ngủ kiểu gì mỏng tanh, sexy thôi rồi…nhìn còn khêu khích
đàn ông hơn không mặc gì. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu bay biến sạch, vẫn là
yêu nữ tốt.
………
Sáng.
Bình minh lại bắt đầu bằng bản tình ca cũ. Nó
mở mắt ra bấm điện thoại tắt chuông, xem xét note công việc trong ngày, một tay
vuốt ve bầu ngực căng mịn trong lòng mình làm cô nàng rên ư ử khe khẽ. Có lẽ chị
đã quen việc nó thức dậy vào giờ này, tay nhỏ dịu dàng nghịch ngợm người nó,
môi chị hé ra mân mê ngực gầy của nó, cả cơ thể tuy không cao nhưng đủ mê mẩn
bao người cứ chà sát, mơn trớn trong lòng nó.
-
Nè…không ngủ đi, chọc ghẹo gì đó?
-
Hì…biết lâu hông ngủ chung, tranh
thủ xíu. Ưhm…thích quá à!
Bà cô cười khúc khích mắt nhắm nghiền mân mê,
nghịch ngợm những trò hư hỏng càng lúc càng nhiệt, càng lúc càng rên rỉ thở gấp
phá vỡ bình minh giữa căn phòng. Sáng sớm chưa gì đã thấy không còn tí sức mà
ra đường, nể cơ thể bà cô thơm đẹp nó mới ráng hư hỏng chung thôi đó.
Tắm rửa sạch sẽ nhưng thoang thoảng vẫn ngửi
thấy mùi cơ thể cô gái trần trụi nằm trên giường, bao mòn hết sức người ta xong
nằm lăn ra ngủ ngon lành. Thậm chí mặt coi bộ vừa lòng hả dạ lắm, ngủ cũng cười
nhìn ngứa cả răng. Nó khoác áo đeo túi tiến đến đánh một cái thiệt mạnh lên bờ
mông cong vút của chị Thủy khiến cô nàng rên một tiếng rồi mới kéo mền che đi
cơ thể còn ướt át mồ hôi. Nó bún lên môi chị một cái nói nhỏ.
-
Em đi làm đây! Ngủ ngon!
-
Uhm!
-
Đừng có giảm độ máy lạnh nghe
chưa!
-
Ư ư…
Nó phì cười khoan khoái bước khỏi phòng. Trời
đẹp, nắng nhẹ…đầu óc vẫn sung sức chào ngày mới, à tuần mới.
Xe chạy thẳng qua nhà mặt mo, cô nàng chắc chắn
không chịu dậy giờ này vì công việc đã xong mặt mo sẽ tự cho phép mình lười biếng,
nhưng Minh Anh khác, bà cô phải làm giờ hành chính.
Cộc cộc.
-
Vô đi Mon!
Bình thường nó toàn tự tông cửa vô, nay biết
có Minh Anh không chơi trò đó được, lỡ gặp người ta đang làm việc của con gái
riêng tư như thay quần áo thì nó thích à nhầm nó ngại lắm.
-
Chào buổi sáng người đẹp! Sao biết
Mon mà kêu vô tỉnh bơ không thèm hỏi đó?
Minh Anh cười rạng rỡ dừng máy sấy tóc, coi bộ
tâm trạng cô nàng không tệ.
-
Mỹ kêu phòng Mỹ đó giờ có mình
Mon có chìa khóa cửa vô nhà hà, người khác kiếm Mỹ toàn cho đứng dưới nhà chờ.
-
Haha ừ! Xong chưa? Đưa Minh Anh
đi làm chuyện Mon thích nhất nè.
-
Uhm xong rùi! Tính đưa Minh Anh
đi coi Mon ngủ với em gái nào hả? Việc đó Mon thích nhất phải hông?
-
Khụ! Đừng có xuyên tạc…là ăn sáng
uống cà phê!
-
Vậy sao?
Đó, lại cái giọng ngứa răng, bà cô này chưa bị
đánh mông chưa biết sợ mà, hình ảnh của nó trong mắt cô nàng từ bao giờ đen thùi
vậy nhễ, cái này chắc chắn do bà cô mặt mo nói bậy chứ đâu. Nó khịt mũi không
thèm để ý Minh Anh đi vô treo bịch phở chưa trụng lên cửa tủ lạnh, còn trà sữa
bỏ vào ngăn mát bên trong. Minh Anh duỗi chân mang giày, miệng cười nhẹ.
-
Chu đáo với Mỹ ghê ta!
-
Haha đi thôi!
Minh Anh gật đầu, nó xách theo balo cô nàng
bước ra cửa chờ Minh Anh ra mới cẩn thận khóa phòng.
-
Ghé nhà Minh Anh thay đồ nghen, đồ
này mặc qua giờ rùi.
-
Ờ…không cần thay cũng được. Còn
thơm lắm!
-
Hihi tại mới tắm đó! Người ta con
gái, ai thèm ở dơ như Mon.
Nó cười cười đẩy hông Minh Anh đi xuống nhà,
thật sự quần áo cô nàng còn thơm lắm, đêm qua người ta không khác ôm nó hơi lâu
nên vẫn nhớ mùi trên người Minh Anh. Đỡ Minh Anh vào xe, cô nàng dịu dàng quay
qua nhìn nó cười.
-
Tưởng hôm nay thờ ơ với Minh Anh
luôn chứ, còn xíu lương tâm đó.
-
Haha thôi không nhắc. Xin lỗi được
chưa?
-
Hôm nay mà thờ ơ, Minh Anh cho
Mon vô danh sách đen luôn.
-
Hơ được rồi tưởng nay phải kêu
Mon quên chuyện tối qua chứ. Say mà.
-
Hông dám! Minh Anh hông phải kiểu
con gái đó nghen, lời nói ra hông thèm giả bộ hông nhớ.
-
Ừ! Thôi ngày mới rồi, thù dai dữ.
Lo suy nghĩ ăn gì đi.
-
Hihi ăn bò né nghen Mon, đối diện
chổ Minh Anh ở luôn khỏi đi xa.
-
Được!
Xe len vào dòng người đông đúc trên đường,
qua đến nhà Minh Anh cô nàng kéo nó vào quán cà phê trước nhà ấn nó ngồi xuống.
-
Mon kêu cà phê chờ xíu, Minh Anh
thay đồ rồi ra kêu đồ ăn nghen!
-
Ừ! Đi đi!
Cô nàng vui vẻ quay lưng đi vô nhà, vài ánh mắt
nhìn theo đến khi Minh Anh khuất dáng mới đưa mắt phức tạp nhìn nó. Đương nhiên
con biệt thự di động đậu ngoài đường cũng gây chú ý, chủ yếu nhìn bởi nó đang
đưa đón cô nàng xinh đẹp. Nó thong thả nhâm nhi cà phê, ngắm phố xá ngoài đường.
Khoản mười lăm phút sau Minh Anh điệu đà duyên dáng trong bộ trang phục công sở
màu đen bước ra ngồi xuống cạnh nó.
-
Minh Anh kêu phần đầy đủ cho Mon
nè. Được hông?
-
Được! Mon dễ ăn. À hôm nay có đi
chung với Mon qua chổ lồng tiếng không?
-
Hông nè! Nay Minh Anh họp, mai dựng
clip Minh Anh ghé nhìn xíu.
-
À nếu vậy Minh Anh tự chạy xe đi
làm hay…
Cô nàng im lặng nhìn nó cắn cắn môi, nó trợn
mắt đưa tay che từ mũi cô nàng trở xuống.
-
Rồi rồi! Mon đưa đi làm, đừng có
học mặt mo làm bộ mặt này, cứ như mình gây tội lỗi gì ấy.
-
Mới nhắc hồi sáng giờ tính thờ ơ
liền.
-
Cái này…thì hỏi thôi, có bỏ đâu.
-
Hihi đón đi phải đưa về. Luật của
ai ta?
-
Khụ! Đó là đi chơi, luật giề mà
luật. Nói chứ sợ chiều Mon bận không…
-
Biết rùi! Chiều Minh Anh có giang
chị trong công ty về…
Rồi cô nàng cười hì hì ghé tai nó nói nhỏ.
-
Nói thiệt ôm đống trang sức chạy
xe máy áp lực muốn chết, bửa trước chạy xe run thiệt á. Hùi xưa Minh Anh bị giựt
túi xách một lần, sợ luôn.
-
Ờ rồi có sao không?
-
Hì té gãy mũi với trầy mấy chổ nè,
tốn mớ tiền thẩm mỹ sẹo trên trán với sữa mũi á. Hic mất điện thoại, giấy tờ hết
trơn.
-
Mai mốt có quản lý mấy đồ mắc tiền
này đi taxi cho an toàn.
-
Hông! Sau đi nữa bắt Mon chở
hihi!
-
Ớ!
Minh Anh cười khúc khích le lưỡi với nó rồi
quay qua móc tiền trả tiền đồ ăn cửa hàng đem qua, ngủ với mặt mo có một đêm
thái độ coi bộ bắt đầu giống giọng điệu bà cô kia lắm rồi. Nó cười cười nhận lấy
dao nĩa.
-
Nói chứ coi gom gom tiền mua chiếc
xe có cốp bự chút đi làm bỏ túi xách vô an toàn hơn. Con gái đi làm một mình kiểu
Minh Anh dễ bị tụi cướp giựt nó chú ý, mồi ngon mà.
-
Ừa để coi sao. Xe có người mới sửa
cho mình chạy ngon quá trời, tự nhiên mua xe mới phí lòng người ta.
-
Hơ…để bửa nào kêu người lén phá
banh chiếc xe là xong.
-
Hihi thì Mon đền xe mới cho Minh
Anh! Phá điiii! Mon ăn tương ớt hông?
-
Xịt mạnh lên!
-
Chổ này ngon lắm nè, Minh Anh hay
kêu người ta nhét đồ ăn vô bánh mỳ lên công ty ăn.
-
Hơ…món này ăn nóng trên chảo gang
mới ngon.
Nó vui vẻ nhâm nhi món bò nóng sốt, Minh Anh
cũng ăn rất nhẹ nhàng, tay chọt một ít đồ ăn để qua dĩa nó.
-
Nè nè! Ăn nhiều lên cho có sức đi
làm.
-
Hì sáng ăn nhiều chật bụng lắm!
-
Chật cái giề. Hồi tối ôm…bụng nhỏ
xíu.
-
Hứ…cắn Mon chết giờ, hông cho nói
vụ đó nghennnnn! Sỉn mới vậy thui, khỏi mơ nữa hen Mon.
Cô nàng hơi đỏ mặt trừng mắt giận dỗi, cũng
biết mắc cỡ sao, tối qua ôm nó mạnh dạn lắm mà. Nó bật cười nuốt một miếng bánh
mỳ ngon lành mắt nhìn ra đường giọng đều đều nghiêm túc.
-
Được rồi nghe Mon dặn nè.
-
Uhm!
-
Minh Anh cứ bình thường với thằng
Sang trước từ từ tính. Nó nhắn tin gọi điện gì Minh Anh chịu khó ghi âm, lưu lại
hết. Khéo khéo chút nói chuyện với nó, hỏi thăm thêm được gì hay chút đó.
-
Hì…Mon tính…
-
Minh Anh tự tính gì thì tính,
nhưng cứ nghe Mon. Chị Minh Anh có ký gì với nó không?
-
Có nè Mon, ký mấy thứ lận. Mua
bán đất, rùi ký hợp đồng giống vay vốn nữa.
-
Giờ nói Mon cũng chưa nắm được,
không rành bên này. Nhưng tuần này có về nhà, Minh Anh lấy đống giấy tờ đưa Mon
coi thử coi.
-
Uhm giữa tuần Minh Anh về đem lên
nghen.
-
Ờ không gấp. Minh Anh biết chổ nó
làm không? Hoặc nhà nó ở, đưa hết thông tin nó cho Mon.
-
Hic chổ ảnh làm hổng biết. Nhưng
nhà ở anh ta có đưa Minh Anh qua hai lần. Gần chổ hùi qua mình quay clip đó
Mon.
-
Trong khu đó luôn hay sao?
-
Hông! Ở nhà riêng gần đó nè, ảnh
hay qua khu đó chơi nên quen Minh Anh.
-
À nhà riêng thì quá tiện. À trước
Minh Anh làm bên đó hả?
-
Uhm! Minh Anh làm cửa hàng trưởng
bên đó nè, mới được anh Nhàn chuyển về thử việc trợ lý hihi.
-
Ghê thiệt. Thử việc gì, có mà lên
chức làm sếp thì có.
-
Hì…sếp gì chứ, cũng bị ai đó hắt
hủi thờ ơ.
-
Khụ! Nào…người đẹp mà, không nên
thù dai.
-
Hihi bộ Mon hông biết con gái là
sinh vật thù dai hở.
Minh Anh bỉu môi, bộ dáng nhìn cũng dễ
thương, bớt kiểu lạnh cảm hằng ngày, nó ho khan nuốt miếng bò nóng nổi ngó lơ
chổ khác, gương mặt này không nên nhìn kỹ, nhìn lâu quá sẽ rất bực.
-
È hèm! Rồi nhớ địa chỉ nhà thằng
Sang không?
-
Hông để ý, nhưng chị Như biết. Để
Minh Anh hỏi chị Như.
Cô nàng rút điện thoại ra gọi, nó thoải mái
nhâm nhi cà phê. Nói vài câu Minh Anh rút mảnh giấy ra ghi vài dòng đưa nó.
-
Nó còn đi xe nào không?
-
Có Mon, mà xe này đi thường. Mấy
xe kia mượn hoặc thuê hà.
-
Ờ! Minh Anh có hình nó không?
-
Uhm! Minh Anh có facebook, để lên
lấy hình nghen.
Nó cười cười mò túi đeo rút ra điện thoại của
Thanh đưa cho Minh Anh.
-
Chuyển hình nó vô đây cho Mon.
-
Uhm! Ủa Mon có điện thoại cảm ứng
nè.
-
Haha có người bắt giữ mấy bửa.
Mon vẫn trung thành điện thoại cùi bắp nhé.
-
Hihi như ông già á.
Minh Anh cười khúc khích bấm bấm một hồi chuyển
hình qua điện thoại nó.
-
Được rồi, Minh Anh cứ bình thường
với nó. Coi gom hết thông tin này nọ sớm, Mon sẽ coi coi làm được gì không.
-
Hì! Cảm ơn Mon!
-
Haha tiền thì chưa biết sao,
nhưng chắc chắn phải cho nó hiểu gì đó. Haizz người ta đã nói vậy rồi, mình mà
ngồi ngó…phí cái ôm người đẹp sao.
-
Hứ…hông có lần sau đâu, hở ra
nham nhở liền, sỉn dựa xíu hông ôm nghen!
Minh Anh nhéo nó mấy cái cười vui vẻ, nó dặn
dò Minh Anh thêm vài câu rồi đưa cô nàng qua công ty, tầm này vừa kịp giờ hẹn với
team lồng tiếng. Nói chung tự nhiên nó thích Minh Anh hôm qua hơn, giờ tâm trạng
cô nàng coi bộ tốt nên nói khá nhiều, hỏi linh tinh về nó suốt, tuy không nhí
nhố như mặt mo nhưng cũng hơi đau đầu. Đỡ Minh Anh ra khỏi xe, nó xách balo tiễn
cô nàng vô tận sảnh.
-
Làm việc vui vẻ nghen Mon.
-
Ừ! Mon đi đây. À Minh Anh!
-
Sao Mon?
-
Nếu thằng đó có ý muốn gặp Mon,
Minh Anh cứ đồng ý.
-
Ủa chi vậy?
-
Haha nhiều khi sau là tình địch
mà, phải gặp chứ.
-
Hứ! Thấy ghét!
Nó cười ha hả bước ra xe lái đi, khoản vài chục
mét nó dừng lại bên đường đưa tay ra kính xe vẫy vẫy. Một lúc sau có hai anh
chàng phóng xe vượt lên đi lại cửa gật đầu.
-
Hello Mon!
-
Ủa nay tới anh hả?
-
Hehe có gì không?
Nó mỉm cười rút tờ giấy ghi địa chỉ, số xe và
điện thoại có hình thằng Sang ra đưa ông Ẩn.
-
Thằng này tên Sang. Anh ghi lại địa
chỉ, lấy hình nó rồi cho anh em theo nó vài ngày dùm em. Coi nó đi đâu, làm ở
đâu, chơi gì, gặp ai, tóm lại dò hỏi thông tin nó cho em.
-
Ok Mon!
Ông Ẩn nghiêm mặt đưa điện thoại địa chỉ cho
anh chàng sau lưng phất tay một cái rồi nhìn nó cười.
-
Cần nói mấy ổng không?
-
Ừ để em nói. Giờ anh cứ cho người
theo nó trước. Chụp hình lại càng tốt coi nó làm gì với ai, dò hỏi moi luôn nhà
cửa, ba mẹ, bạn bè nó càng tốt. Kèm sát nó cho em, cẩn thận chút.
-
Ok yên tâm. Nghề tụi tui hehe.
-
Haha đây, lo ăn uống xăng xe cho
anh em đàn hoàng.
-
Hehe cảm ơn đồng chí!
-
Ơn khỉ! Thôi đi!
Nó cười cười vỗ vai ổng rồi cho xe tiếp tục
qua chổ team lồng tiếng. Dù có ông Dũng nhưng nó vẫn phải có mặt coi một chút,
dù sao kịch bản, thoại do nó viết với lại rất thích nhìn team này làm việc, nhiều
cái hay ho. Ngoài công việc, phải chi team lồng tiếng có cô nàng xinh xinh nào
chắc có chuyện để nói, tiếc là giọng ai cũng hay nhưng ngoại hình bình thường.
Hơn nữa đầu nó giờ suy nghĩ chuyện Minh Anh, chưa kể phải làm việc với chị Loan
để báo cáo vài chuyện và triển khai event song song cho một công ty khác, phần
việc của nó đương nhiên sắp xếp PG, Dancer, DJ, MC.
Gần đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, nó ngáp dài để
ông Dũng làm việc tiếp còn mình ra ngoài gọi điện cho ông Xí.
-
Alo nghe mày!
-
Đang đâu anh? Em qua kiếm miếng
cơm với hỏi chút chuyện.
-
Há há chị Hạnh mày đi với bà An,
tau ở nhà chi ku, còn trên Bình Dương đây.
-
Đù! Xổng chuồng miết anh.
-
Xổng khỉ, tau đi công chuyện. Sao
vụ gì nói đeeee!
-
À thì…
Nó nói vắng tắt việc thằng Sang, nếu nói bên
nhà ông Kha chắc chắn nó sẽ nói xạo thêm mình có cho nhà Minh Anh mượn tiền để
mấy ổng tính cách dùm nó, nhưng với nhà ông Gạo nó chẳng thèm dóc láo chi mệt,
thậm chí nói thẳng giúp gái của em mấy ổng đều gật đầu cái rụp. Nghe xong chuyện
ông Xí cười hà hà.
-
Mày chơi con đó chưa?
-
Khụ khu!
Nói chung cũng rành tính cha nội nham nhở này
nhưng nghe ổng hỏi câu mất nếch nó mém sặc nước miếng, may mà nhà nói nó giống
ông Gạo nhất, chứ giống cha nội này nó cắm đầu vô ngực gái chết quách cho giữ
trọn thanh danh. Riết không biết ổng anh vợ hay anh ruột nó nữa, Bé Dẹo sao
chưa thấy về bóp cổ lôi ổng theo cho rồi.
-
Tào lao! Đm tính kế dùm em coi!
-
Tào lao gì mậy, phải cho sơ múi
gì mới có hứng làm công chuyện chớ ku. Há há vụ này dễ. Tau kêu thằng Á xử lý với
mày cũng được. À thôi tau chỉ mày một thằng, bảo đảm chơi mấy vụ đòi tiền bạc
này đéo ai bằng.
-
Hơ ai anh?
-
Mày quên anh Chiến mày trước làm
gì hả?
-
Cái này…
-
Haha sẵn anh Chiến mày đang bực vụ
có chuyện gì mày đéo nói tới nó giờ qua kiếm anh Chiến mày tính cho. Chưa hết,
anh Chiến mày rành ba cái trò đất đai đéo thua thằng Củi. Hà hà gì chứ mấy kèo
đòi tiền sở trường anh Chiến mày, qua kiếm liền đi.
-
Hơ cũng được.
-
Ờ! Hà hà xong việc phải chơi con
đó chớ mậy.
-
Ông coi chừng Bé Dẹo bẻ cổ đó cha
nội!