Chơi xong...cả đám kéo nhau vào karaoke hò hét. Lần
này thì nó chịu thua..gì chứ hát thì bó tay...ko thể để cái giọng non nớt yếu
xìu như con gái làm mất phong cách lạnh lùng của mình dc nên nó ngồi im 1 góc với
con nhỏ..thề ko cầm mic...Nó ko hát, con nhỏ cũng ko hát ngồi im...phù nhưng nó
thích vậy, ngồi im lặng quan sát bạn bè vui vẻ là thói quen của nó. Ông Kha với
tụi còn lại hát hò, nhảy nhót, thác loạn thực sự rất vui...nhìn mọi người giỡn,
nó cũng mĩm cười theo...phát hiện nó cười con nhỏ cũng thôi làm cái mặt lạnh...Trời
về khuya...mệt mõi, đứa nào cũng nói hết lên tiếng mới chịu giải tán về. Ông
Kha giành lun nhiệm vụ đưa bạn nhỏ về còn nó thì tất nhiên đi cùng con nhỏ, ko
khác dc. Đường Sài Gòn ban đêm, thi thoảng mới có vài chiếc xe đêm chạy ngang,
nhưng quốc lộ giờ này thì nhộn nhịp những chuyến xe tải hạng nặng tranh thủ đường
vắng mà phóng....Trời đêm mát, ăn no, vui vẻ...tinh thần cũng thoải mái hơn sau
1 ngày làm việc rất thành công. Chợt con nhỏ lí nhí
-
Nè muốn ăn kem – sax giữa khuya mà đòi
ăn kem chị 2 @@
-
Hả kem đâu giờ này
-
Uhm. Mún ăn!
-
Ờ!
Nó ko nói gì nửa. Lẵng lặng chạy xe vòng vòng mò kem
cho con nhỏJ....đi
vòng vòng cả nửa tiếng may quá nhìn thấy trong 1 quán karaoke có tủ kem để gần
cửa.Phóng xe vào thằng phục vụ tươi cười chạy ra đón
-
Dạ anh chị đi mấy người ạ...huynh gạt chống xe em dắt vào cho
Nó cười
-
Ko anh ko hát...đi mua kem
Thằng nhỏ đực mặt ra nhìn nó chằm chằm
-
Hix mới thấy người nửa đêm chạy kiếm mua kem ăn như anh
Nó cười ngượng....(thấy chưa chị 2...khác người quá
>< )...hơn 3h rồi đó@@
-
Còn kem ko em
-
Còn huynh...theo em
Nó dừng xe xuống để con nhỏ lại đi vào lựa kem
-
Kem socola – con nhỏ nói với theo.
Hết cách...kiếm mãi còn dc có 1 hộp kem socola, chẳng
còn hộp thứ 2...nó cũng thích socola....mà nghĩ lại giờ đêm rồi, ăn kem lạnh chết...kệ
mua 1 hộp cho con nhỏ ăn thôi. Nghĩ vậy nó chỉ lấy 1 hộp kem...Nhưng nhìn lại hộp
kem đúng to thiệt...ko biết con nhỏ ăn hết ko nửa.Đem kem ra cho con nhỏ, nó ngồi
lên xe ko cần quay lại hỏi lun
-
Giờ sao nửa
Con nhỏ tay ôm hộp kem áp lên mặt ( kem nó cũng ko lạnh
bằng mặt mấy người đâu)...hix hà xuýt xoa...
-
Kem lạnh ghê. Lên cầu vượt (cầu vượt
Quang Trung) ăn kem đi.
-
Ờ
Nó siết ga...trời mát lạnh...thêm con nhỏ ngồi sau
lưng cứ để hộp kem cạ cạ vô lưng làm...ớn cả xương sống....Ngồi trên cao nhìn
xuống đường quốc lộ, từng hàng xe tải, container, ôtô, xe khách chạy vùn vụt dưới
chân cảm giác cứ như người khổng lồ đang nghịch những chiếc xe đồ chơi vậy. SG
đêm vắng vẻ, ánh đèn đường sáng như ban ngày nhưng nếu đi một mình sẽ cảm thấy
cô đơn, lẻ loi lắm. Nó ngồi im lặng để cằm lên thành cầu, tay buông thõng ra
ngoài. Con nhỏ cũng chẳng nói gì ngồi bên cạnh chăm chú ăn kem.Dc một lúc, con
nhỏ nhẹ nhẹ tựa vào nó, từ từ cuối cùng đầu con nhỏ đã yên vị trên bờ vai gậy
guộc, nhỏ xíu của nó. Nó buộc miệng
-
Vai gầy, nhỏ lắm..tựa ko chắc đâu
Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào nó
hơn
-
Kệ em! – lâu lắm rồi mới nghe lại dc con
nhỏ xưng em...tiếng em chưa rõ ràng..nhưng cũng đủ nghe thấy.
“Bắt dc em rồi nhé người lạnh lùng”. Nó mĩm cười với
suy nghĩ ấy trong đầu...Con nhỏ ngẩn lên nhìn nó
-
Cười gì
-
Ko gì
-
Đồ điên
-
Uhm.
Nó chẳng thèm
giải thích, cũng ko cãi chày cãi cối như với chị...với con nhỏ, nó chỉ mĩm cười
và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào nó, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng nó...nó lắc
đầu
-
Ko ăn
Con nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng nó...mĩm cười.. đành
há miệng nuốt trọn miếng kem. Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của
con nhỏ với nó vậy...lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào...Kem lạnh bề ngoài nhưng
vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ...giống như cách nó đối ngược lại với con
nhỏ vậy...lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con
nhỏ....
Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm
nhận về nhau...Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều...đôi khi chỉ cần
im lặng và im lặng...vậy mà...càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem
cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho nó...cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn
trên vai nó cho đến khi hết hộp kem...Phù..khuya ăn kem..lạnh run người....tự
nhiên con nhỏ nắm tay nó lắc lắc..
-
Làm gì vậy
-
Lạnh...
-
Lạnh mà nắm tay chi
-
Lạnh..
Phù...thiệt khó hiểu...mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh
thiệt.
-
Hổng bỏ hộp kem đi..cầm chi miết
-
Ko
-
Sao vậy
-
Muốn giữ
-
Chi
-
Ko biết!
Lại im lặng...nó nhìn theo dòng xe, ánh đèn, phố
xá...trời càng về khuya càng lạnh...SG luôn đặc biệt...chỉ mới hơn 1 tháng ở
SG...nó đã cảm thấy yêu SG rồi thì phải...quen với ban ngày nóng như lửa, đêm
xuống..lạnh nao lòng, quen với những cơn mưa dài nặng hạt, phố ồn ào, đêm bình
yên những ánh đèn hiu hắt.... Con nhỏ khe khẽ hát..chẳng biết bài gì...tiếng
anh thì phải....ko quan tâm...Mắt nó giờ...hình như..bớt đi vẻ lạnh lùng hằng
ngày...cả mắt con nhỏ nửa...long lanh ánh đèn ấm áp...J..
-
Về chưa
-
Ko
-
Lạnh đó
-
Ko
-
Thôi về đi
-
Mai ra nửa hen
-
Ừ
-
Thật ko
-
Ừ thật
Nói vậy con nhỏ mới chịu quay lưng ngồi đàng hoàng lại
để nó chạy xe về.Tay con nhỏ run run vẫn ko chịu rời hộp kem.
-
Lạnh hả
-
Uhm
-
Vậy mà kiu về ko chịu
-
Uhm
-
Đưa tay đây
-
Uhm
-
Bỏ vào đây
-
Uhm
Nó cầm tay con nhỏ nhét vào túi áo khoác...giảm tốc
độ lại để bớt lạnh...Trời gần sáng mất rồi....Đến nhà, dắt xe vào...mệt rã rời..Nó
nằm ngay xuống thở phào nhẹ nhõm...1 ngày thật dài....Con nhỏ lạnh run...nhưng
vẫn chăm chỉ ngồi rửa sạch hộp kem, xong tắm...mặc lại bộ quần áo hôm trước...rúc
vào người nó, trùm mền...Vai nó chẳng to lớn...nhưng...con nhỏ vẫn nằm lên ngủ
ngon lành....Nó lại thích kết đoạn bằng câu “Sài Gòn...bình yên lắm”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét