Nó giật mình đứng dậy, có điều bà cô khỏe
quá, siếc cổ một cái nó ngả ngửa xuống ghế, gương mặt kê sát nó phả hơi thở
thơm à không không hề thơm chút nào toàn mùi nguy hiểm, nó gào thét trong lòng
nhưng mặt nhanh chóng làm vẻ nịnh cười trừ.
-
Cái này…hic hic bình tĩnh. Chị Lép
á quên chị Chanh…à không luôn chị Ý, chị Ý…sao…sao chị ở đây?
-
Không ở đây sao thấy cảnh ông trời
con sung sướng hả Monnnnn!
-
Ặc…nhẹ nhẹ…hơ hơ không có không
có, cái này…
-
Hứ! Đi làm sung sướng quá mà, có
mấy em chăm tận răng. Ông vua con ha Monnnnnn! Hí hí nè còn một chổ chắc đi gái
nhiều mệt lắm, chị bóp dùm Mon nhaaaa.
-
Hơ hơ…ặc ặc nhẹ nhẹ chị ơi…em
không dám…Ấy chị đừng bóp bậy…dòng họ Nguyễn còn mình em nối dõi đó…
-
Hừ!
Bà cô cười mỉm chi nguy hiểm siếc cổ bấm vai
nó một cái đau điếng người mới chịu bỏ ra. Nó vuốt vuốt cổ hung hăng ngó xung quanh
kiếm bà cô Linh, uổng công nó cưng chiều, dám bán ngồi nó. Đừng có để nó bắt được
cô nàng, nó đánh cho sưng…
-
Chị qua hồi nào? Tự nhiên qua đây
chi trời.
-
Hừ! Tui qua coi mấy người làm ăn
sao, ai ngờ sướng hơn vua.
-
Hơ hơ không có, em nhức đầu thiệt
mà.
-
Có mấy em gái chăm quá trời, mệt
gì nổi ha Mon.
-
Hic hic! Mà tự nhiên qua đây chi,
không làm hả?
Nó cười cười nhìn bà cô Như Ý khoanh tay trước
ngực sang chảnh ngồi xuống ghế bắt chéo chân, mặc váy công sở thì chớ, còn chơi
đôi tất lưới màu đen, chậc chậc dáng không chê vào đâu được, có điều…ngực hình
như không giống chanh cho lắm, chắc do bà cô khoanh tay, chiêu trò ăn gian ghê
thiệt.
-
Ê! Chán sài mắt hả Mon?
-
À à…không có không có chắc chắn
không có.
-
Hừ! Coi chừng tui nha Mon, thử
kêu lép cái coi.
-
Ấy không nha, em không có nói.
-
Thử nói tiếng coi chị bẻ lọi cổ
hông biết liền!
-
Hơ hơ! Mà hỏi sao không trả lời,
tự nhiên bỏ quán qua đây?
-
Hừ! Bển đóng cửa rùi ông tướng,
nghe nói cưng bên này chị ghé coi xíu được hông?
-
Được được! Chắc chắn được!
-
Hừ!
Tự nhiên muốn vả mỏ mình ghê, nay nhắc bà cô
này chi bả xuất hiền ám nó liền. Đang lúng túng áp lực vô cùng thì em Thùy đem
nước ra cứu bồ. Thấy nó nhăn nhó ngồi kế chị Chanh, cô nàng cười khúc khích le
lưỡi ngồi xuống bên còn lại để mâm nước xuống bàn, ngoài hai ly cho nó còn một
ly cam ép chắc cho chị Chanh.
-
Nước cam nè chị Ý!
-
Uhm cảm ơn em nghen.
-
Dạ! Anh! Uống thuốc nè anh…
-
Ừ ừ!
Đang tính quen tay vòng qua xoa tóc cô nàng
thì nhớ còn bà cô hung dữ đang nhìn, nó đành giả vờ vươn tay lên cao vặn người
xong cầm ly nước còn sủi bọt lên miệng tu một hơi hết sạch, khẽ nhăn miệng vì cắn
trúng hạt thuốc đăng đắng, nó trả ly lại cho Thùy mỉm cười.
-
Em vô lấy số anh Xiên bên cơ sở 1
với số anh Dũng ca sáng bên mình dùm anh.
-
Dạ anh!
Thùy gật đầu cầm theo mâm và ly thuốc không đứng
dậy đi vô trong, để lại ly cà phê và một ly trà đá cho nó. Nhìn Thùy đi chổ
khác, chị Chanh bỉu môi.
-
Gái đẹp chăm sóc kỹ dữ hen.
-
Hơ hơ thôi mà nhiếc em hoài, đang
mệt với đau đầu thiệt, chiều giờ quá trời công chuyện.
-
Xí! Mới làm có xíu than thấy sợ,
tui làm nguyên ngày bình thường nè ông tướng.
-
Chị khác em khác. Hehe chị sức khỏe
tốt hơn em nhiều.
-
Hừ! Con trai gì…yếu xìu.
-
Haha! Em sao so nổi chị võ công
cao cường, nội lực thâm hậu, Lý Mạc Sầu mà.
Nó bật cười không đôi co chi cho mệt với bà
cô ngoài biệt danh Chanh Lép ra còn được ông Thông phong cho danh hiệu Lý Mạc Sầu
phiên bản Việt hóa, nó cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, chị Chanh cau mày.
-
Mới uống thuốc xong uống cà phê
liền lấy gì thấm thuốc ông tướng.
-
Hơ hơ kệ đi. Mà chị làm xong
không về nghỉ, làm nguyên ngày chắc mệt lắm hả?
-
Ê ngồi chơi xíu, đuổi hoài nha
Mon!!!
-
Hic không có, đây người ta quan
tâm.
-
Xời! Mấy tháng hông liên lạc,
quan tâm quá!
-
Thôi nhắc hoài, em xin lỗi rồi
mà.
-
Hừ!
Bà cô trừng mắt không thèm để ý tới nó nửa,
chu miệng vô ly cam hình như chính xác là cam cà rốt uống một hơi hết sạch, nó
tròn xoe mắt nhìn cái ly còn mỗi đá hít một hơi khí lạnh, nước cam mà cô nàng
như uống bia vậy trời. Thôi nghĩ vậy chứ không dám ý kiến, nó lắc đầu cười trừ
quay qua nhìn Thùy cầm theo miếng giấy đi ra đưa nó. Khẽ liếc chị Chanh một
cái, hình như bà cô còn lo nghịch mấy viên đá trong ly nước, nó thở dài nhìn
qua Thùy lén đưa tay xoa nhẹ lên tay em mỉm cười.
-
Em vô làm tiếp đi, anh xử lý công
chuyện.
-
Dạ anh!
-
Ngoan!
-
Hihi!
Một tay đỡ Thùy đứng lên một tay đặt lên hông
em đẩy nhẹ, cô nàng bấm lòng bàn tay nó một cái ngoan ngoãn đi vô quầy. Nó nhìn
nhìn chị Chanh một chút, cảm thấy chắc bà cô chưa có ý đi về, nó cũng thôi chị
muốn làm gì thì làm. Nó cầm giấy lên bấm số anh Dũng.
-
Alo!
-
Alo anh Dũng phải không? Em Mon
bên kara nè.
-
Ủa ờ Mon hả em.
-
Dạ! Đang làm gì anh? Sắp ngủ
chưa?
-
Anh đang nằm bấm điện thoại chơi
thôi. Gì không mậy?
-
Chạy ù qua đây em nói cái. Đang
bên quán mình nè!
-
À à?
-
Dạ qua liền nha! Gấp!
-
Ok ok anh qua liền!
Ông Dũng là bếp ca sáng cơ sở này đang ở trọ
gần đây, khu trọ ông Dũng ở cũng là khu trọ quen với ông Kha, phần lớn nhân
viên ở xa lên SG làm cho quán đều được ông Kha sắp xếp ở chổ này, ngoài tiền trọ
rẻ thì ông Kha cũng hổ trợ chi phí một phần hay toàn bộ cho nhân viên cả nam lẫn
nữ tùy người tùy vai trò. Xong ông Dũng nó bấm số ông Xiên.
-
Alo anh Xiên phải không? Em Mon
đây!
-
À Mon hả, có gì không em?
-
Đang có bill nào không anh?
-
Không em.
-
Uhm chút chờ anh Dũng qua bển coi
bếp anh qua bên quán mình cơ sở ông Nam em nói chuyện chút nha.
-
Hả có gì không mậy?
-
Ừ có chuyện. Vậy nha, chờ gặp anh
Dũng anh chạy qua em liền, em đang bên này chờ.
-
Ờ ờ ok em!
-
Dạ!
Nó cúp máy thở dài nhìn qua chị Chanh, cô
nàng ngẩng lên bỉu môi.
-
Lo xử lý công chuyện đi, khỏi để
ý tới chị.
-
Haha! Bộ biết gì hả?
-
Hừ! Mon còn đau phải hông?
-
Hả đau gì? Đâu có!
-
Uhm giấu đi, tui là gì đâu nói
tui biết!
-
Cái này…
Thấy bà cô lại làm vẻ mặt buồn buồn, nó thở
dài kéo kéo tay chị.
-
Thôi! Xụ nửa, thà chi nhiếc em
như nảy coi bộ được hơn, xụ xụ vầy làm người ta mệt đầu thiệt đó. Thôi…thì em
còn chút chút à, vẫn uống thuốc đàn hoàng, sắp dứt luôn rồi.
-
Chắc dứt! Làm như chị hổng biết
gì.
-
Hehe thì đỡ hơn trước, yên tâm.
Miễn chị đừng đánh em nửa bảo đảm nhanh khỏi liền.
-
Ê ê làm như tui dữ lắm á.
-
Ờ…chị nghe ai nói Lý Mạc Sầu hiền
chưa?
-
Hihi! Lo công chuyện đi ông!
Nó bật cười, chẳng ra dáng người lớn tuổi hơn
nó chút nào, may mà không phải mới quen, cũng biết tính cô nàng. Nó lắc đầu cười
cười im lặng ngồi chờ, khoản gần mười phút ông Dũng chạy qua tới nhanh chóng mặt
mày hơi căng vô ngồi xuống trước mặt nó, nhìn ông Dũng nó cũng phì cười.
-
Cái gì mà nhăn dữ anh. Tươi lên
coi.
-
Hờ hờ. Sao sao nói gì nói mịe đi,
tự nhiên kêu qua liền hồi hộp mậy?
-
Haha bửa giờ làm gì mờ ám không
chột dạ anh?
-
Đm…éo có nha! Đi làm đúng giờ, éo
nhậu nhá.
-
Haha thôi không có gì đâu. Ca
sáng cũng ít khách ít việc ha?
-
Ờ ờ.
-
Giờ có thể bên cơ sở 1 thiếu bếp
chính ca tối. Mai anh xong bên này chạy qua bển lo dùm em thêm ca tối mấy ngày,
chừng nào em kiếm được người thì trở lại bên này làm bình thường như trước. Ca
sáng bên này để em sắp xếp người làm dùm anh mấy tiếng buổi sáng để anh ngủ. Vẫn
tính tăng ca cho anh, yên tâm.
Ông Dũng nheo mắt nhìn nó một chút ngập ngừng.
-
Sao được không anh?
-
Làm thì thoải mái, tau chơi luôn
ca sáng cũng được. Mà bên bển hình như thằng Xiên làm? Bộ nó nghỉ hả mậy?
-
Ừ chắc ảnh nghỉ đó. Thôi ráng làm
dùm em mấy ngày, nhớ nói ông Thái chấm công cho, để em nhắc ảnh.
-
Phù! Móa làm tau hết hồn nảy giờ.
-
Haha! Làm gì hết hồn, ai nói gì
đâu.
-
Mợ hồi qua mày kiểm kho bất tử,
nay nghe tụi nó nói mày nói chuyện mấy người. Đm run chớ mậy.
-
Hơ hơ có gì đâu, yên tâm bếp bên
anh ngon lành sợ quái gì.
-
Hồi hộp chớ mậy, rủi thiếu gì tau
éo biết sao.
-
Không biết mới có tội nha cha nội,
ông Nam ổng cắt trym ông.
-
Haha! Vậy chiều tối mai qua bển
làm đúng không?
-
Giờ làm luôn. Anh chạy qua bển liền
cho ông Xiên qua gặp em. Được không?
-
Giờ hả? Ok được!
-
Uhm thôi đi đi anh. Kêu ông Xiên
qua gặp em liền. Mà nè cầm mua gì ăn khuya, mua thuốc hút cho bổ phổi.
-
Thôi mày, tau có…
-
Cầm đi anh! Có nhiêu đâu.
-
Haha rồi rồi, thôi tau đi bên liền
đây.
-
Uhm đi đi! Gặp anh Xiên đừng có
nói thêm gì, để ảnh qua em làm việc.
-
Ok ku!
Nó nhìn theo ông Dũng tất tả chạy ra xe mà
phì cười, không tin được có ngày thấy dáng vẻ run run của ổng khi đối mặt với một
thằng nhóc nhỏ hơn ổng cả con giáp. Vậy mới thấy công việc tốt lương ổn định
đáng quý với ai đó ra sao, nhưng có người chỉ vì sa vào những thứ không nên mà
làm sai đến nổi tự làm khó chính mình. Nghĩ đến đây nó tụt cảm xúc ngả đầu ra
ghế, cơn đau đầu lại ập đến như trêu nhau. Nó cười khổ nhắm mắt vỗ vỗ trán
mình, chỉ là có một bàn tay con gái nhẹ nhàng đặt lên thái dương nó xoa nhè nhẹ,
mùi hương con gái dịu dàng bao lấy nó như muốn xua đi những mệt mõi trong đầu.
Nó mở mắt ra mỉm cười, trong lúc này chị Chanh cũng biết chia sẻ không còn nhiếc
nó như thường, về ngoài quê không biết gặp cú sốc gì mà đổi tính bất ngờ dữ.
-
Quỷ Kha khùng thấy sợ, nghĩ sao
dám bỏ chổ làm cở này cho thằng nhỏ coi.
-
Haha em cũng đâu làm gì đâu,
loanh quanh cho có mặt thôi.
-
Hừ! Thôi ráng lên ông trẻ. Làm riết
quen. Chút cho thằng kia nghỉ tự nhiên nhân viên nó bớt thấy Mon trẻ rùi làm bậy.
-
Ờ cũng đúng!
-
Đâu có đem file theo hông, đưa chị
coi coi.
-
À ờ…mở laptop em ra đi. Pass sinh
nhật cô ấy.
-
Uhm! Thùy ơi! Có dầu gió hông
cưng, ra nặn gió cho Mon đi em, ra gió quá trời nè.
-
Dạ chị Ý!
-
Kêu chị Chanh em, chị Ý người ta
không biết đâu. Á…uidaaaa! Em giỡn em giỡn…
-
Hừ!
Cô nàng Thùy hình như đã biết chị Chanh là ai
nên khá ngoan, bà cô Chanh nhéo một cái thiếu chút rớt trán nó mới chịu bỏ tay
ra lục laptop, trong lúc chị loay hoay mở máy cô nàng Thùy cầm theo chai dầu
gió màu vàng nâu đi ra nhìn nó cười cười.
-
Anh Mon nhắm mắt nghỉ xíu đi, em
bắt gió cho.
-
Ừ ừ! Chị Chanh mở file em để sẳn
ngoài màn hình đó.
-
Biết rùi!
Nó nhắm mắt thả lỏng người để mặc Thùy sứt dầu,
bóp gió giúp nó, tuy người em gần như dựa vào trên đầu nhưng chẳng nghe mùi
thơm con gái đâu, toàn mùi dầu gió không thoải mái chút nào, được cái tay em mềm
lắm. Giờ nó biết chắc ông Kha có gọi chị Chanh kêu qua với nó coi sao. Cũng
không biết bao lâu, chị Chanh yên lặng xem máy tính, Thùy không bóp gió nửa mà
ngồi xuống bên cạnh xoa xoa vai, gáy giúp nó, cả em cũng im không nói gì để yên
cho nó nghỉ ngơi. Chị Chanh lên tiếng.
-
Cái này Mon làm ha ai Mon?
-
Dạ hôm qua em mượn nhỏ bạn em
làm.
-
Uhm rõ ràng, kỹ, coi chuyên nghiệp
đó. Mấy chổ bôi đỏ là lệch tiền đúng hông?
-
Dạ!
-
Giỏi đó, ghi chú đàn hoàng, mấy
mũi tên chỉ đúng chổ sai luôn. Kiếm đâu ra em gái giỏi ghê.
-
Haha nhà bà cô đó cũng mở công ty
buôn bán trên quê ấy, chắc rành.
-
Uhm nhỏ này có nghiệp vụ nè. Rồi
chị thấy chổ sai ông Xiên gì rùi. Để coi coi…hừm!
-
…
-
Anh! Ổng qua tới rùi anh!
-
À ừ!
Nó mở mắt ra chớp chớp, mùi dầu sộc vào mắt
khiến nó mất khá lâu mới nhìn rõ được trước mặt, nó mỉm cười đặt tay vỗ nhẹ lên
eo cô nàng.
-
Em vô trong đi, đừng cho nhân
viên lại gần anh! À coi ảnh uống gì kêu bếp làm cho ảnh ly nước, bấm bill vô
cho anh.
-
Dạ!
Cô nàng ngoan ngoãng đứng dậy lướt qua ông
Xiên gật đầu chào.
-
Anh Xiên uống gì hông em làm cho.
-
Ờ thôi khỏi cưng.
Nó mở mắt ra chỉ tay xuống ghế đối diện.
-
Ngồi đi anh. Làm ly nước, uống đi
em mời.
-
Ờ vậy cho anh ly cà phê.
Nó gật đầu nhìn Thùy, em cũng mỉm cười đáp lại
rồi xoay lưng đi vào trong, hôm nay em mặc bộ áo dài màu cam nhìn hơi nhức mắt,
hỏi sao nó nhìn em có chút bị nhức đầu, xong việc phải đánh đòn mới được.
-
Bửa giờ bếp, kho bển làm ổn không
anh?
-
Ừ cũng ổn Mon, có gì hông mậy?
-
Cở rài khó khăn gì không?
-
Ờ thì cũng hơi kẹt, anh đang chờ
lương đây.
-
Uhm. Nay có chuyện liên quan tới
anh, không muốn bên kia mấy bạn đi ra đi vô nhìn thành ra mới kêu anh qua đây.
Nó mỉm cười nhìn ông Xiên một chút rồi xoay
qua chị Chanh.
-
Chị đưa máy em chị.
-
Chờ chị xíu!
Chị Chanh nhẹ giọng không nhìn nó, tay gõ gõ
gì đó vô máy tính mắt khá chăm chú, nó cũng không hối quay qua cười với ông
Xiên.
-
Thôi chờ chút cũng được. Cở rài
còn chơi banh không anh?
-
Ờ thì…cũng chút chút.
-
Bắn cá?
-
Bỏ rồi. Lâu lắm anh đâu có chơi.
-
Haizz làm có nhiêu tiền đâu chơi
chi mấy cái đó anh. Thôi, uống miếng cà phê chờ em chút.
Nó vỗ lưng gật đầu với Thùy vừa cầm cà phê
ra, em vuốt tóc nó ngoan ngoãng đi trở vô quầy. Nó cầm cà phê của mình lên nhấm
một ngụm, rút thuốc lá trong túi đeo đưa cho ông Xiên, tự nó châm lửa cho ổng rồi
tự châm cho mình một điếu. Khói trắng nhẹ bay, nó ngả người ra ghế nhìn ông
Xiên bằng cái nhìn thật khó tả cảm xúc, nó thở dài khẽ lắc đầu.
-
Kho với bếp bên anh quản lý có vấn
đề.
-
Cái gì…
Ông Xiên hơi biến sắc, nó đưa tay ra dấu cắt
lời.
-
Nghe em nói. Nguyên liệu từ ngày
8 tới nay hụt nhiều hơn bình thường.
-
…
-
Kho tính tới hôm qua thiếu bia rượu,
đồ khô các kiểu số lượng lai rai, chút em đưa máy anh tự coi. Thông thường 5
tây nhập đồ nhưng tới 8 tây anh mới nhập lên kho trên máy. Thường em thấy chậm
nhất sáng ngày 6 đã lên máy. Còn mấy thùng ger lùn lẻ lẻ nằm riêng trong kho ở
đâu ra, sao tới giờ em chưa thấy có trên máy, mà hình như toàn thùng khui rồi.
Cái này là bia dư của khách nhân viên giao xuống, anh chỉ nhập trả lại kho một
phần, còn lại anh tự đóng thùng, tháng này nhập đồ trừ số này đi sau đó đắp phần
bia anh đóng thùng ngược vô kho cho đủ số lượng, em đoán vậy.
-
…
-
Camera em chưa check, nhưng chắc
chắn không ai có chìa khóa vô kho hết. Nhân viên với anh Thái chỉ được lấy đồ
kho ngoài xuất trong ngày để sau bếp.
-
…
Chị Chanh kéo kéo tay nó đẩy máy tính qua, nó
gật đầu nhìn sơ lên màn hình, có vài note mới có mũi tên chỉ thẳng vô những chổ
mặt mo bôi đỏ hôm qua, hình như chị Chanh vừa note vô. Nó nheo mắt nhìn một
chút rồi mỉm cười nhìn ông Xiên đang bấm chặt hai bàn tay vô nhau cúi đầu nhìn
lên bàn.
-
Nói chung nguyên liệu có hao hơn
bình thường. Khách đông hơn hay sao mọi thứ có bill lưu trên máy, em cũng nói
anh biết mỗi thao tác xóa, sửa của acc bếp giao anh phần mềm ghi lại hết. Kho
có thiếu có dư, phần dư vẫn chưa thấy nhập lên máy, phần thiếu không cần nói.
Đây anh coi rồi cho em giải thích!
Nó xoay màn hình laptop về phía ông Xiên rồi
im lặng ngả người ra ghế nhìn ổng chằm chằm, tay nó vô thức mân mê tay chị
Chanh vẫn đặt hờ trên chân nó, đầu chị nghiêng qua phía nó, chân bắt chéo điệu
đà nhìn ông Xiên. Gần mười phút, ông Xiên vẫn không nói gì, mắt dán vô màn
hình, cũng không biết ổng có thực sự đọc được gì không, môi có lúc mấp máy định
nói gì đó nhưng lại thôi. Nó cũng im lặng không lên tiếng, chị Chanh càng kiên
nhẫn không nói gì, một tay gác lên vai xoa xoa trán nó, một tay chị kéo tay nó
đặt ngửa trên chân mình nắn bóp mân mê bàn tay cứng đơ vì vết thương cũ. Có tiếng
bước chân dồn dập đi vào, nó nhìn qua thì thấy ông Thái mặt mày hơi không tốt
cho lắm chạy vô, nó giơ tay ra hiệu đừng nói gì rồi chỉ qua ghế bên cạnh ông
Xiên. Hiểu ý, ông Thái hít thở mấy cái đỡ mệt ngồi xuống cười gượng với nó một
cái rồi đưa mắt nhìn vô màn hình máy tính. Nó cầm ly cà phê mình giơ lên cao về
phía Thùy, xòe một ngón tay ra chỉ chỉ ông Thái, cô nàng nảy giờ vẫn hóng chuyện
nhìn nó nên nhanh chóng hiểu ý gật đầu. Nảy giờ cũng có khách vô nhưng hai cô
nàng lễ tân đều khéo léo hướng khách đi thẳng lên lầu không dừng lại, cả nhân
viên khác xuống nghỉ ngơi hoặc làm gì đó cũng bị mấy cô nàng xua đi chổ khác,
nó và chị Chanh càng kiên nhẫn không lên tiếng khiến không khí phòng khách quán
khá trầm. Rốt cuộc ông Thái nổi cả gân xanh trên đầu, hít thở càng lúc càng dồn
dập, tay ổng run run siếc chặt, nó quan sát rất kỹ nên khi thấy ổng vừa đứng
lên, ngay lập tức nó cũng tính đứng dậy thì bên cạnh nó có người còn nhanh hơn
chồm dậy đưa tay ôm lấy tay ông Thái vừa định đấm vô đầu ông Xiên.
-
Anh Thái!
Nó vội lên giọng chụp tay ổng lại phụ chị
Chanh, phải nói chị dân có võ nhanh chân lẹ tay, mặc dù đang mặc váy công sở
nhưng vẫn nhanh chân vòng qua ôm lấy tay ông Thái kéo lùi xa ra.
-
Đm! Mày…đm bậy lắm Xiên.
-
Anh Thái, thôi…bình tĩnh, coi chừng
trúng chị Chanh!
-
Như Ý em bỏ anh ra, nay anh đập
chết mịe thằng này.
-
Thui anh! Nghe em! Để Mon nói
chuyện.
-
Anh Thái! Thôi!
Ông Thái bất lực xui tay xuống, gân xanh nổi
cuồn cuộn, mặt ổng đỏ gay đang cố hít thở kiềm nén cơn giận, ổng nhìn qua chị
Chanh vẫn ôm chặt tay ổng, nó thoáng thấy bất cứ lúc nào ổng không kiềm chế được
có lẽ sẽ bị chị Chanh khóa tay, tuy tình hình hơi căng nhưng nó vẫn suýt phì cười
khi nghĩ tới cảnh ổng bị một cô nàng vật đè ra đất, ai chứ bà cô đáng sợ đó làm
được vụ này, chân bả kê sẳn vô giữa chân ông Thái kìa. Ông Thông to cao mà còn
nằm đất mang nhục thì tướng ông Thái chắc không khá hơn nó đâu, giờ có ông
Thông đây nhìn thế chân chị Chanh chắc mặt ổng đặc sắc lắm, đúng là một bà cô
đáng sợ, không hổ danh Lý Mạc Sầu khắc tinh của cha nội Thông.
-
Mày đm làm vậy tau ăn nói sao với
ông Kha. Con mịe mày, đm mày!
-
Thôi anh! Để em nói chuyện với ảnh.
-
Nói mịe gì, đm đập chết mịe nó
cho tau. Làm ăn đéo lo làm, chơi bời đm nó bà già mày ở nhà ai lo hả Xiên? Con
mịe mày, tau cứu mày mấy lần nhớ không Xiên?
Ông Thái càng nói càng lớn tiếng, giọng bất lực
trông thấy, nó thở dài nhìn ra sân, mấy ông anh giữ xe nghe tiếng chửi vừa chạy
vô ngay cửa, trên tay một ông còn cầm tuýp sắt. Nó lắc đầu xua tay.
-
Không có gì đâu anh Tám, haizz
đưa anh Thái ra ngoài hút thuốc bình tĩnh chút anh Tám. Linh ơi!
-
Dạ anh!
-
Ok thằng em!
Nó gật đầu nháy mắt với Linh, cô nàng tuy mắt
còn tròn xoe lắm nhưng Thùy nói gì đó vô tai, cô nàng hiểu ý đi lại nắm tay ông
Thái kéo đi, mấy ông anh giữ xe tuy cũng tò mò nhìn hai ông Thái, Xiên, ông anh
Tám đi lại vỗ vai ông Thái cùng Linh kéo ổng ra ngoài.
-
Thôi Thái, ra anh em nói chuyện
chơi cho mát, đm mày nóng quá!
-
…
-
Đi ra đây hút thuốc với tau. Đi
mày! Để Mon nó lo.
Ông Thái thở dài bất lực gượng cười lê từng
bước khó khăn theo ông anh giữ xe và Linh đi ra đường, mấy ông khác mắt vẫn dán
chặt lên người ông Xiên, dù chưa hiểu gì nhưng mấy ổng cũng biết cần “chăm sóc”
ai.
-
Thôi ra coi chừng xe đi anh,
không có gì đâu.
-
Ok ku. Có gì kêu tụi tau.
Nó cười cười gật đầu, mấy ổng rút ra ngoài,
nó quay qua nháy mắt với Thùy.
-
Em đem cà phê ra cho anh Thái rồi
ngồi ngoài đó chơi, nhớ nhìn đón khách nha cô nương.
-
Dạ anh!
Thùy gật đầu cầm theo cà phê nhẹ nhàng đi ra
sân, mấy ông anh giữ xe bảo vệ tuy rút đi nhưng vẫn có một ông kéo ghế ngồi xuống
giữa sân quay lưng ra đường, mặt ngó chằm chằm vô cửa, tay lăm lăm ống tuýp sắt
bình thường dùng cắm cọc căng dây giữ xe. Nó lắc đầu bó tay, mấy cha nội này
nhìn đúng không hổ danh người bên nhà ông Thông, hăng máu y chan ổng. Nó cười
khổ lắc đầu nhìn qua chị Chanh thì phì cười, cô nàng đang kéo tay áo xuống vặn
vặn đầu như trẻ trâu vừa đi đánh lộn về, con gái con đứa mà tướng đứng coi coi,
trông chẳng ra dáng con gái mặc đồ công sở dịu dàng xinh đẹp chút nào. Nếu
không phải đang căng thẳng chắc nó lấy điện thoại ra chụp hình bà cô lại rồi
đó. Nó vừa bực mình vừa buồn cười kéo tay chị nhấn ngồi xuống ghế, cô nàng bỉu
môi không thèm nói gì, nó lắc đầu thở dài cũng ngồi cạnh chị đưa mắt nhìn ông
Xiên vẫn cúi đầu nảy giờ.
-
Thôi chắc anh cũng không có gì giải
thích?
-
…
-
Haizz anh thấy đó, lần này cũng
không phải lần đầu tiên. Dù ít ha nhiều cũng là tiền, hàng của quán. Một chai
bia cũng là anh làm sai. Ông Kha nể anh Thái nên trước giờ cũng bỏ qua cho anh,
làm ở đây ai cũng coi như anh chị em, anh Thái bù cho anh hoài sao được. Làm với
ông Kha lâu anh biết rồi, cái nào cho là ổng cho thoải mái, khó khăn ổng giúp
được ổng giúp liền, còn cái này của quán là của quán, em nói đó, một chai bia
cũng thành sai.
-
…
-
Anh chơi gì thì chơi việc của
anh, em nhỏ không dám khuyên anh. Nhưng anh về coi suy nghĩ coi sao, chứ cứ
chơi ba cái đó vậy rồi thiếu tiền làm bậy sao đi làm kiếm tiền ở đâu được. Thiệt
nhìn anh Thái em cũng khó xử, ông Kha cũng vậy, giờ chuyện ra vầy hại luôn anh
Thái biết ăn nói sao với ông Kha?
-
…
-
Về tình anh Kha bỏ qua cho anh
nhiều lần rồi, về công việc tiền hàng của quán dù cố tình hay vô ý thì cũng là
tiền quán bị thiệt hại. Anh quản lý kho, bếp thì anh phải chịu trách nhiệm. Nay
quán cho anh nghỉ, giờ anh không cần về bên quán làm, bển có anh Dũng lo rồi.
Anh về ngủ nghỉ gì đó, mai rảnh lên quán lấy đồ đạc của anh nếu có rồi chạy qua
quán nhậu kiếm bé Nị lấy lương tháng này. Quỹ tip bên đó em gửi anh Thái đưa
anh sau. Xong!
Nó thở hắt ra ngồi dựa vô ghế, tay mân mê
trên chân chị Chanh đưa mắt nhìn ông Xiên bằng vẻ ái ngại. Ổng cũng im lặng suốt,
không nói gì, im vậy coi bộ tốt hơn, nó cũng không có hứng tranh cãi hay nghe ổng
giải thích, việc rõ ràng là vậy, ông Kha chị Chanh nhìn báo cáo sơ cũng thấy
sai, giờ có nói gì kết quả cũng chẳng thay đổi. Ông Xiên gật đầu đứng dậy, mắt ổng
có một chút đỏ long lên sòng sọc, nó hơi nheo mắt vừa định lên tiếng thì chị
Chanh cười cười giọng đều đều hé môi.
-
Anh Xiên phải hông? Nhìn kiểu đó tính
làm gì đó anh trai? Hì…em nói nè, làm gì cũng phải nghĩ kỹ nghen anh trai. Nó
là em ông Kha nghen anh, còn nể ông Thái thì coi chừng thái độ đó.
-
Chị! Thôi!
-
Bỏ cái ly xuống, ăn hông nổi tụi
này đâu anh trai!
Nó trợn mắt bịt miệng bà cô Chanh lại, đúng
là một bà cô đáng sợ, tính khích cho ông Xiên hốt nó thiệt hả trời. Thôi cô
nương này nó cũng không trị được, đành nhéo cái môi cười khúc khích trêu tức của
chị rồi quay qua ông Xiên, mắt ổng đã dịu đi nhưng còn hơi sờ sợ khi nhìn vào,
chỉ là nó chẳng chút né ổng. Nó làm đúng việc mình phải làm, hơn nửa như chị
Chanh nói, trước khi muốn làm gì phải nhớ đây là đâu, sau lưng nó là ai. Nó
cũng không thấy lo ổng thiếu suy nghĩ làm gì quá đáng, chưa kể ông anh cầm ống
tuýp thấy ông Xiên đứng dậy cũng lò dò vô đứng ngay cửa nhìn ổng chằm chằm. Nảy
giờ ngồi ngoài kia nhiều chuyện với ông Thái chắc ông anh cũng hiểu sơ sơ việc
gì, lúc này không phải sợ ông Xiên nổi nóng làm gì nó mà ngược lại nó phải lo cản
ông thần ngoài cửa đừng manh động làm gì ông Xiên thì có. Nói theo cách chợ búa
thì ăn tiền quán tức là chơi xấu ông Kha, đối với mấy ổng thằng nào chơi xấu
ông Kha thì không có chuyện bỏ qua nhẹ nhàng như nó.
Nhìn ông Xiên đi khỏi quán nó thở dài, không
phải chưa từng thấy một người bị cho nghỉ việc trước mắt mình, cho nhân viên
nghỉ là việc quá bình thường nó chưa đến nổi trẻ người non dạ để tâm nhiều như
giờ, chẳng qua người nghỉ ở đây coi như người em của anh Thái, đó mới là vấn đề
phải nặng lòng. Anh Thái tuy nó không quá thân, càng không so được quan trọng với
ông Kha, nhưng nói gì nói ổng đã làm cho ông Kha 2-3 năm có thừa. Sai sót tuy
không thiệt hại đáng kể, chỉ bằng một hai chầu nhậu của ông Kha nhưng lặp đi lặp
lại mấy lần, nó không phát hiện thì ông Kha sớm muộn cũng biết.
-
Khó chịu trong bụng hả Mon?
Chị Chanh nhẹ giọng bên cạnh, nó nhìn qua chị,
cô nàng này nay làm bộ mặt dịu dàng coi không quen chút nào.
-
Ờ em hơi không thoải mái.
-
Hì từ từ rùi quen. Cho nhân viên
nghỉ chuyện bình thường, Mon suy nghĩ chi nhiều mệt người.
Nó lắc đầu cười vỗ tay chị.
-
Người khác nói làm gì, còn đây ổng
là em dưới quê ông Thái mới chết.
-
Tay chân hông đàn hoàng thì em ruột
cũng hông tha nói gì ngoài xã hội.
-
Ừ…thôi em ra nói với anh Thái mấy
câu.
Nó cười cười rút tay đứng dậy ra ngoài, ông
Thái đang ngồi bệt xuống vỉa hè hút thuốc, xung quanh vài ông anh kẻ đứng người
ngồi cười nói. Thấy nó ra, ông anh Tám vẫy tay ra dấu cho mấy ông tản đi chổ
khác, ông Tám ghé tai nó nói nhỏ.
-
Thằng Ken nói nảy thằng Xiên nó
tính chơi mày hả?
-
Haizz.
-
Cần tụi tau qua nhà trọ nó nói
chuyện không ku?
-
Thôi anh, còn anh Thái đây mà. Mấy
anh em ra sau đi, đứng đây đông quá ảnh hưởng khách.
-
Ok ku, nảy tau gọi ông Thông, chả
nói thằng Thái rồi, sợ thằng đó liều chơi lén.
-
Ừ thôi không sao đâu, nảy ổng
nóng thôi, về từ từ ổng dịu lại ấy mà. Để em nói chuyện với anh Thái. À mấy anh
em tối ăn gì chưa, mợ toàn nhậu trừ cơm ha gì.
-
Haha nay yếu, éo nhậu.
Nó bật cười lắc đầu, hèn gì mới nghe động cái
chạy ra cả đám thì ra nay mấy ổng làm biếng nhậu.
-
Vậy kêu mấy anh em ra làm vài tô
hủ tiếu gõ đi, em bao.
-
Hê hê chơi liền mày.
-
Ra ngoải quất đi anh, để đó chút
em rủ chị Chanh ra ăn tính tiền sau.
-
Ok ok men.
Ông anh cười ha hả phất tay ôm vai bá cổ mấy
ông khác kéo nhau qua ngả tư ăn hủ tiếu, nó lắc đầu cười khổ, mấy cha nội này
khoái hủ tiếu gõ lắm, ăn tới bà bán hủ tiếu sắp tặng lịch tri ân tới nơi.
-
Anh Ken! Chạy qua bển bưng hủ tiếu
về ăn đi anh. Đm cắm trả cây cọc lại đi, ôm ghiền hả cha nội?
-
Haha quên quên!
Nó đi lại ngồi xuống đường hơi ái ngại nhìn
ông Thái, cha nội bảnh bao thường ngày giờ hơi bần.
-
Em cho ảnh nghỉ rồi. Chứ để tới
ông Thông về thì mệt.
-
Ờ ờ…ông Kha biết chưa? Có gì em
nói với ổng tiếng dùm anh, thằng Xiên nó dại…để anh bù cho nó, em xin ổng tha
nó lần này. Chứ anh cũng…
-
Haizz anh Kha nể anh bỏ qua cho ổng
mới để em xử lý đây, chứ không thì anh Thông hay anh Huynh qua là mệt. Chút anh
gọi anh Kha nói một tiếng đi, không phải em không muốn nói dùm anh mà em làm gì
làm cũng nhỏ, mấy ảnh là anh, ý anh Kha em làm em sao dám nói ra nói vô, không
phải phép. Nói vậy chứ hồi trưa anh Kha gọi em nói chuyện, để em xử lý coi như ổng
cũng thôi, không làm gì ông Xiên đâu. A cứ gọi nói chuyện với ảnh.
-
Ok anh hiểu rồi. Đợt này nó làm bậy
quá, phải chi anh biết thì anh…
Nó nhìn ông Thái chằm chằm tiếp tục nhẹ giọng
cắt lời.
-
Bù thì bù, làm sai cũng là sai.
Haizz tới em mới coi quán mấy bửa còn phát hiện thì anh nghĩ đó giờ anh Kha
không biết hả. Tại ổng nể anh mới để im cho anh tự bù mấy lần trước.
-
…
-
Không phải cứ hụt tiền hụt đồ bù
tiền vô là xong, làm sai vẫn phải xử lý. Cái này anh phải hiểu hơn em chớ, tại
anh bênh ổng quá thành ra không sáng suốt. Haizz không qua mắt được ông Kha
đâu, anh coi nói chuyện đàn hoàng, ý ổng em biết, ổng để anh chủ động nói chuyện
đó. Dù gì anh cũng làm cho ổng mấy năm, chắc ổng xí xóa anh em vui vẻ bình thường
thôi. Còn anh Xiên anh về coi được không được cho ổng về quê kiếm gì làm, chứ để
trên này chơi ba cái trò đó hoài, em thấy khó.
-
Anh nói hoài mà nó éo nghe đó chứ.
Đm bình thường chơi vui chút chút, ai ngờ nó lậm tới giờ.
-
Thôi lớn rồi, em thấy ai làm tự
chịu, anh lo vậy ổng không sửa thì thua, giờ em hay anh giới thiệu việc khác cho
ổng cũng được, nhưng ổng cứ vậy đi chổ khác làm bậy tiếp ảnh hưởng mình. Như lần
này ông Kha chưa nói gì anh nghĩa là còn tin tưởng anh, chứ gặp chổ khác quán hụt
tiền quản lý chịu đầu tiên rồi. Anh em biết nhau em mới nói, anh gọi ảnh đi.
-
Ừ ừ ok chút anh gọi ổng liền. Nảy
thằng Xiên nói gì em không? Có gì em thông cảm, để về anh nói lại nó.
-
Nó tính quất Mon luôn chớ hông
nói gì, nhìn mắt biết liền.
Tiếng bà cô Chanh thình lình vang lên, nó giật
mình nhìn ra sau lưng, nguyên cặp chân tất đen đứng như ma nữ hồi nào không
hay.
-
Thôi chị. Quất đâu mà quất. Ra
đây chi?
-
Ra giữ mấy người, mất công người
ta đục phù mỏ!
Nó trợn mắt, ở đây chỉ một người dám đục nó
phù mỏ không ai can thôi.
-
Tào lao! Đi vô đi!
-
Hửm!
-
À thôi em xin lỗi, hic ngồi lên đầu
em luôn đi nè.
-
Hứ! Coi chừng chị nghen Mon.
-
Hic hic!
Nó cười khan ngó ông Thái ra vẻ ái náy, nói
chung nó không dám ngầu với chị Chanh. Ông Thái cười khổ vỗ vai nó.
-
Để về anh cảnh cáo nó, yên tâm nó
không dám làm gì em đâu.
-
Haha đừng có nghe lời chị Chanh
nghiêm trọng quá, thoải mái đi anh, em không nghĩ gì đâu. Chủ yếu anh lo nói
chuyện với anh Kha. Việc này coi như xong.
-
Ừ ừ anh cảm ơn em.
-
Làm bình thường đi anh. Mai nhắc
anh Xiên qua gặp bé Nị lấy lương, tiền tip về bển anh coi được nhiêu chi ra cho
ảnh luôn.
-
Ờ ok anh biết rồi. Đợt này chắc
đuổi nó về quê, để trên này anh mệt quá.
-
Haha làm sao đó làm. Cho ổng về
quê hả…ờ vậy đây, em gởi ít tiền vé xe.
-
Thôi Mon. Lấy tiền em coi sao được.
-
Cầm đi anh! Đáng nhiêu đâu, tiền
ông Kha cho em bửa giờ. Cầm cho em vui!
-
…Ờ ờ cảm ơn em!
-
Hehe thôi về bển coi quán đi, ngồi
hoài nhìn chán quá anh.
-
Ừ ok em!
Nó vỗ vai ông Thái rồi đứng dậy kéo tay chị
Chanh đi qua quán hủ tiếu, chứ cái mỏ cô nàng đang tính ý kiến gì rồi.
-
Đi ăn hủ tiếu với em chị.
-
Hừ…
-
Gì nửa, nhìn gì dữ vậy cô nương.
Bà cô vùng vằng theo chân nó, mắt nheo lại
nhìn nó chằm chằm lên tiếng.
-
Bày đặt cho thêm tiền, lòng tốt
hông trúng chổ.
-
Trúng trật cái giề. Tiền là em phụ
ông Thái cho vui, không phải em cho ông kia. Tháng này anh Thái bị phạt chắc rồi,
xong phải lo ông Xiên về quê ha kiếm việc khác, cũng thấm ảnh à.
-
Ghê ghê, con người ta lâu hổng gặp
coi bộ lớn trong đầu rùi hen.
-
Cũng thường thôi, em của chị
Chanh mờ hehe.
-
Xin lỗi, đây hông nhận đứa mấy
tháng hông liên lạc nha Mon!
-
Không phải chứ! Mới về ngoải chị
có phi công mới rồi hả?
-
Ê! Nói gì nói lại nghe coi Mon, đứng
lại đó!!!
Nó bật cười co giò chạy ào qua xe hủ tiếu,
sau lưng chị Chanh cười khúc khích chống hông đe dọa đã đời cũng chạy theo,
công nhận chân dài chạy nhanh thiệt. Mấy ông anh quần xong hủ tiếu từ lâu, đang
ngồi nhâm nhi trứng vịt lộn, trà đá chém gió chọc ghẹo cô bé con bà bán hủ tiếu.
-
Thôi mấy cha, để người ta bán, chọc
ghẹo hoài.
-
Chú Mon nói đúng rùi á, chọc ghẹo
miết hông để người ta bán gì hết, bực mình ghê.
-
Hả! Chú! Cái gì chú! Con nhỏ này,
tin khỏi trả tiền hủ tiếu không?
-
Pleee ngon ăn quỵt coi chú chạy
khỏi tiệm má em hông biết liền.
-
Ấy con nhỏ này giỡn mặt. Anh Tám,
dứt nó liền cho em.
-
Há há! Bậy bậy, chưa 16 ở tù chết
tau mậy.
-
Haha!
Cả đám cười rần, cơ mà có chị Chanh đi lại
ông nào ông nấy đều im miệng cắm đầu xuống bàn, khỏi phải nói mặt mũi bà cô
Chanh ai cũng ngán đâu riêng gì nó. Nhìn mấy ổng nó thở dài, hùng hổ cho lắm gặp
chị Chanh hóa thỏ hết, cơ mà nhìn mấy ông anh nó để ý đống chiến trường trên
bàn rồi trợn tròn mắt. Mỗi ông quất hai ba tô hủ tiếu, 3-4 trứng vịt, tô vỏ chất
đầy trên bàn, mấy cha nội không có nghĩa khí này, ăn cũng quá nhiệt tình rồi
đó. Xúc xong mấy trứng lộn còn trên bàn, mấy ông lỉnh đi mất bỏ lại nó với đống
chiến trường và một cô gái xinh đẹp nhưng mặt thì gây nhiều áp lực lắm.
-
Dọn bàn cho chị đẹp ăn hủ tiếu
coi bà nhỏ.
-
Ok biết rùi chú Mon.
-
Ê! Kêu anh Mon, bị đòn nha cưng.
-
Hihi!
-
Hừ! Lớn đầu tới con nhỏ nhỏ xíu
chọc ghẹo cho được hả Mon.
-
Cái này…
Nó đành rụt đầu ngồi im không dám nói thêm chữ
nào, bụng rủa thầm cha già Kha gần chết, bảo đảm ổng mật báo cho bà cô Chanh mò
qua. Kêu hai tô hủ tiếu, nó ăn ngon lành, cả chị Chanh cũng vui vẻ gắp lấy gắp
để.
-
Hì hì ngon ghê, lâu lắm rùi mới
ăn hủ tiếu gõ với Mon.
-
Haha vậy ăn nhiều lên cho ú.
-
Đập chết giờ, nhìn đâu đó Mon?
-
Hehe…
Nó bật cười dời mắt khỏi ngực bà cô Chanh, niềm
vui của nó với ông Thông, Kha, Huynh là mỗi lần nói chuyện với chị Chanh đều cố
tình nhìn nhìn vô ngực chọc cô nàng. À…hồi trước còn có chị của nó nữa, thậm
chí Chị sờ tận tay luôn. Nó lại mỉm cười, cảnh này thật quen, ngày đó những khi
trời khuya như giờ, sùy sụp hủ tiếu, bên cạnh có chị, có chị Chanh, ông Kha và
vài anh em thân thiết nói nói cười cười. Thiếu chị…không khí thật vắng làm sao.
Ăn xong hủ tiếu, chị Chanh ngó đồng hồ một
cái ngẩn lên vươn vai cười.
-
No ghê! Chị về ngủ mai đi làm
đây.
-
Về hả? Nảy chị qua bằng gì? Để em
đưa chị về, khuya rồi.
-
Thôi khỏi lo làm công chuyện đi
ông tướng! Làm như tui bánh bèo á. Chị có xe rùi.
-
À ờ!
Cũng phải, ai cần đưa về khuya chứ chị Chanh
thì khỏi, nhân vật này nếu cần bảo vệ thì chỉ có cửa bảo vệ bả đừng gây nguy hiểm
cho người khác mới đúng.
-
Ủa Mon đi làm bằng gì á?
-
Nay em đi xe chị Phương.
-
Uhm bửa nào chị off đi chơi nha,
rủ tụi ông Thông luôn.
-
Haha ừ nào rảnh đi.
-
Uhm về đây! Bye!
Chị Chanh khoan thai bước qua đường, tay vẫy
chào nó không thèm xoay lưng, phong cách hào sảng rất quen thuộc, nhìn theo
dáng người cao cao của chị nó cũng phải nhếch môi cười, dáng cô nàng đẹp không
thua chị Tiên chút nào. Tính tiền xong nó mua thêm hai tô hủ tiếu mấy trứng vịt
tự bưng về cho hai cô nàng Linh và Thùy, hên nay nó có thêm tiền ông Kha cho
sài hồi trưa, nếu không cũng không dám chơi sang với mọi người và ông Thái.
-
Mại dô hủ tiếu nóng hổi đây, mời
hai người đẹp ăn nhanh cho nóng.
-
Aaa anh Mon đẹp trai ghê.
-
Hihi…
-
Ơ không có đồ ăn không đẹp trai hả?
-
Chính xác! Hihi!
Bà cô Linh le lưỡi giành mâm đồ ăn chạy ra
bàn ngồi, cô nàng Thùy ôm tay nó chớp mắt.
-
Ông Thái về rùi hả anh?
-
Ừ về lâu rồi.
-
Đi lâu quá chừng, lo ghê đó.
-
Lo gì mà lo, nảy giờ anh đi ăn hủ
tiếu với nhóm anh Tám.
-
Ủa chị Ý đâu anh?
-
Về luôn rồi, thôi ăn hủ tiếu đi
em, nở hết ngon.
-
Dạ!
Nó nắm hai vai trần của em nhấn cô nàng ngồi
xuống ghế sau đó ngồi một bên xõa chân nhìn hai cô nàng ăn, cao trào nhất đã qua,
nó thở hắt ra thoải mái trở lại vẻ mặt cười cười ngắm người đẹp như bình thường.
-
Nay ai trực đêm hai cô nương?
-
Dạ em nè!
Bà cô Linh vui vẻ giơ tay, tính ra ngoại hình
cô nàng ngang ngửa Thùy nhưng kém hơn về gương mặt, tuy nhiên đổi lại tính tình
em nhí nhảnh, vui tươi hơn so với vẻ mặt sang chảnh của Thùy. Nó gật đầu nhìn
qua Thùy, bình thường từ chiều đến 11h đêm sẽ có hai lễ tân đón khách giờ cao
điểm, qua 11h chỉ còn một cô nàng ở lại giữ quầy, tính tiền đến khi khách out hết
mới được về, Linh và Thùy sẽ thay phiên làm đêm ngày nghỉ ngày làm.
-
Qua giờ làm rồi sao chưa về cô
nương?
-
Dạ em ở chơi xíu.
Thùy chớp mắt cười, nó lắc đầu xoa tóc em.
-
Ăn xong anh đưa em về.
-
Dạ anh! Hì!
Thấy bà cô Linh bỉu môi, nó bật cười.
-
Liếc cái giề, ai kêu có xe, có bồ
rồi tự lo chớ.
-
Em có bồ đâuuuuuuu!
-
Ông Ken nói, trai theo quá trời.
-
Hứ! Em đập ổng phù mỏ giờ, nói
xàm hông, con Thùy mới trai theo quá trời nghen, em cu đơnnnnnnnnn!
-
Haha chắc cu đơn không? Bửa thấy
mấy lần cũng có trai đưa về mà.
-
Hông dám! Từ bửa con Thùy nghỉ
chơi thằng Quý, em hết ai có giang về luôn nèeee.
Nó khẽ liếc cô nàng Thùy một cái rồi tiếp tục
đấu khẩu với cô nàng Linh.
-
Ủa Thùy nghỉ chơi chớ em liên
quan gì than thở dữ.
-
Thì hai đứa chơi chung, con này
nghỉ chơi, tụi nó chắc rảnh chở em về. Người ta lẻ loiiiiii.
-
Thôi bớt than bà ơi, chứ mấy nay
đi làm bằng gì?
-
Bửa xe máy, bửa taxiiiiii.
-
Cái gì mà kéo chữ chói tai quá. Bửa
nay trực thì thôi chớ, than thở giề. Đi taxi sang chảnh rồi, không đáng tội
nghiệp.
-
Hứ! Anh Mon cưng nó hơn em, anh
Mon phân biệt đối xửuuuuuuu.
-
Rồi rồi…đừng có kéo dài hoài mệt
tim quá. Bửa sau tui đưa cô nương về được chưa, bỏ Thùy đi bộ luôn.
-
Hứ! Nói vậy còn nghe được.
-
Hihi anh Mon kệ nó anh, bị điên
á.
-
Ê canh tranh công bằng nghen con
quỷ, bộ anh Mon của mình mày hả.
-
Chứ sao, mày giành ông Ken điiii
anh Mon của tau.
-
Hông, của tau. Ủa hồi đầu chê ảnh
mờ, tự nhiên giờ giành. Hứ!
-
Thôi thôi nhoi quá, lo ăn dùm tui
hai cô nương, đã nhức đầu thì chớ.
-
Hihi pleeee.
Nó bật cười đứng dậy đi ra ngoài hít không
khí cho mát, cha nội Ken vẫn ngồi rung đùi ôm cọc căng dây giữ xe, hình như giữ
xe riết ôm ghiền hay sao ấy.
-
Ăn vịt lộn không vô trỏng làm trứng
cho ấm bụng anh.
-
Ăn chớ, đâu?
-
Trong bàn đó.
-
Ok men!
Cha nội chạy te te vô sảnh, chắc lại chọc ghẹo
gì bà cô Linh nên hai người lại nhoi hết lên, nó mặc kệ ngồi xuống ghế gác chân
lên xe ngó ra đường. Hồi trước cũng từng làm giữ xe phụ quán nhậu ông Kha, cảnh
này nhìn khá hoài niệm, một thằng nhóc giữ xe quán nhậu bình thường nhưng bên cạnh
lúc nào cũng có vài bông hoa rực rỡ nói nói cười cười, trong ấy có một đóa hoa
tinh khôi xinh đẹp nhất mang tên cúc trắng.
Tách…keng!
Bật lửa rực sáng, khói thuốc cuộn lên trời. Tối
nay nó đốt điếu thứ hai, lúc sớm hút để xua bớt không khí căng thẳng, giờ mới cảm
nhận chút ngon của điếu thuốc, đôi lúc thật khó tin cuộc sống nó từ lâu đã
không còn chút vị nào như một thằng sinh viên.
Ca khúc cũ nhẹ vang từ chiếc điện thoại cũ của
ông Ken, tròn bài hát cũng vừa lúc mùi hương thoang thoảng của con gái phả nhẹ
sau lưng.
-
Em xong rùi, mình đi nghen anh!
-
Ừ!
Nó mỉm cười nhận lấy túi đeo laptop gật đầu
kéo theo Thùy bước ra xe, phố về khuya lấp lánh ánh đèn, chiếc oto màu trắng lặng
lẽ xuyên qua những dòng xe cuối ngày…chỉ là ngày của nó vẫn chưa kết thúc. Thùy
im lặng, không nói không hỏi bất cứ lời nào, mỗi lần gặp qua đi dường như trừ
ngày đầu tiên càng lúc cô nàng càng tỏ ra hiểu chuyện, có lẽ cô nàng cảm nhận
tâm trạng bấp bênh từ mắt nó.
-
Sao không nói gì? Em mệt hả?
-
Hì anh Mon mệt hơn em.
-
Anh toàn long nhong la cà, có gì
đâu mệt.
-
Lớn hơn em chút xíu mà anh Mon
nhiều chuyện phải làm ghê, thấy anh chín chắn hơn tụi em nhiều. Người lớn dễ mệt
nhiều nè.
-
Haha lớn gì đâu, việc nó đưa đẩy,
va chạm riết mà trầy vi tróc vảy thì có. Bửa nay có vẻ ngoan nhỉ?
-
Em ngoan với anh Mon lâu rùi
hihi.
-
Đừng có ngoan quá với anh, sẽ hư
người đó.
-
Hihi!
Cô nàng cười khúc khích nghiêng người qua chạm
nhẹ lên tay nó, nghịch ngợm những sợi vải hao sờn của chiếc áo sơ-mi đã cũ.
-
Em chưa thấy anh Mon mặc áo màu
khác luôn ha, toàn sơ mi ca-rô, anh Mon thích áo kiểu này hen?
-
Có thể cho là vậy, thực ra buộc
phải thích dùm người khác.
-
Người khác…hì?
Nó mỉm cười đưa tay xoa lấy má cô nàng, nháy
mắt một cái ngắt lời.
-
Biết vậy được rồi, đừng hỏi về
chuyện cũ của anh, biết anh hiện tại đủ rồi! Hiểu chứ?
Thùy nghiêng đầu gần nó hơn như muốn làm nó dễ
lấp kín gò má mịn của mình hơn, em chớp mắt cười nhẹ.
-
Dạ anh!
-
Tốt! Mà về ngủ sớm đi cô nương,
coi phim khuya cho dữ lên.
-
Hihi ủa sao anh Mon biết em làm về
hay coi phim khuya hay dzạ?
-
Có người mật báo.
-
Quỷ Linh phải hông?
-
Haha.
-
Hứ! Nó nói xấu em dữ lắm đúng
hông?
-
Haha anh hỏi phải nói thôi, sao không
cho anh hỏi về em à?
-
Hihi anh Mon hỏi thì được nha. Hì
tính ra hông bị thờ ơ lắm.
-
Được rồi, vô nhà đi cô nương, muốn
anh đưa vào không?
-
Dạ muốnnnnnnn!
Nó bật cười, biết ngay cô nàng không từ chối
mà. Nó ra khỏi xe mở cửa dìu cô nàng ra ngoài rồi song song cùng đi vào hẻm. Mặc
dù hẻm vào nhà cô nàng khá sáng sủa nhưng thói quen của nó không bao giờ để con
gái đi vô nhà một mình, ít nhất chẳng mấy khi nó quay lưng đi trước khi người
đó chưa bước vào cửa nhà an toàn. Chờ Thùy vô nhà đàn hoàng, nó thong thả trở
ra xe đậu ngoài đầu hẻm lái xe chầm chậm lên bar, đã nói ngày của nó chưa kết
thúc mà. Có điện thoại của ông Kha.
-
Alo đang đâu mậy? Ổn chớ?
-
Em đang lên bar chơi với chị Thủy.
-
Há há đã mậy, con Thủy nó tám với
chị Tiên mày xong hai đứa nó dí tau muốn khùng đây. Haha nay xử lý ngon lành đó
mậy, ăn nói nghe được đó.
-
Hơ…ủa sao anh biết?
-
Haha mày qua bển con lép cho tau
hay liền, tau với chị Tiên mày coi cam nguyên buổi, móa chị Tiên mày nó dí dữ
quá, tau kêu để mày tự xử mà nó lo, bỏ đi chơi nằm trong phòng bắt tau mở cam
canh mày.
-
Đệt! Hèn gì…
Nó trợn tròn mắt, thì ra diễn cả buổi sau
lưng ông Kha nắm được hết, hỏi sao đám ông Tám có mặt đông đủ dữ.
-
Xử lý vậy quá ngon lành, nói chuyện
đâu ra đó, kiểu này tau quá an tâm đi chơi tiếp há há.
-
Đậu xanh! Đi cái quần què, về liền
dùm em, ba đầu sáu tay đâu cha nội. Thêm ông Thông nửa chớ, đi với gái cái biệt
tăm biệt tích.
-
Há há làm cho quen mậy, để mấy
anh tranh thủ vuốt ve vợ chớ mậy. Bớt chửi thằng anh mày đeee, anh Thông mày nảy
nó kêu thằng Huynh cho mấy thằng qua bên nhà trọ thằng Xiên đón nó liền đó mày,
đm thằng đó không dằn mặt bảo đảm nó chơi lén mày liền, anh Thông mày coi khùng
vậy chớ tính tụi nhân viên đứa nào sao nó rành hết.
-
Haha vậy phải hiếu kính ông anh rồi
nhễ. Ủa mà anh Huynh có làm gì ổng không anh?
-
Anh Thông mày ở nhà chắc có, còn thằng
Huynh mày rành nó quá mà. Nói chuyện cảnh cáo nó thôi, coi như nể thằng Thái,
theo tụi tau làm cũng lâu, khó chơi thẳng tay lắm.
-
Ờ làm em hết hồn, tại em có nói
anh Thái mấy anh bỏ qua, không làm gì ổng.
-
Thì tau để mày xử lý tụi mày tự
hiểu rồi, chớ để thằng Thông về nó nhừ xương. Xử là xử dùm thằng Thái, chớ lâu
lâu nó hại thằng Thái một cú anh Thông mày nó ngứa mắt. Đm hai ba tháng nay thấy
im im tưởng tu tâm dưỡng tính lo làm đàn hoàng, ai dè tụi tau mới đi mấy ngày
làm bậy tiếp. Nhức cái đầu!
-
Haizz cũng khổ anh Thái. Ảnh gọi
anh chưa?
-
Gọi rồi! Tóm lại đá thằng đó về
quê. Xong chấm dứt vụ này tại đây. Ở nhà cứ làm công chuyện mình thường nha mậy,
sẵn vụ này mai mốt tụi nhân viên nó biết sợ mày rồi á, dễ xử công chuyện. Há há
thôi ở nhà ráng coi quán, tau giao toàn quyền cho mày, mốt tau dẫn chị Tiên mày
qua Tàu chơi. Có gì hỏi con lép, giao tụi thằng Tám cho mày luôn, cần gì cứ kêu
tụi nó xử, ca nào khó gọi thằng Huynh.
-
Gìiii…em không biết, còn ông
Thông đó, anh giao hết cho ổng đi?
-
Há há thằng Thông nảy nói chuyện
nó nhờ chị Tiên mày book tour xuyên Việt cmnr. Con lép lảng vảng bên quán, nó
đéo về coi quán đâu.
-
Con khỉ! Đi hết thiệt hả? Dẹp
quán luôn đi mấy cha nội. Đm cúp máy đi em gọi cha già Thông liền.
-
Cũng mày không, để con lép bên cà
phê yên ổn đéo muốn, mò cái đầu ra cho nó chụp chi, hại anh Thông mày thề sống
thề chết đéo qua kara.
-
Đm ổng kiếm chuyện đi chơi thì
có. Đậu xanh em biết thừa cha già nghe anh chém gió đi xuyên Việt cái ham hố bắt
chước đi chớ gì, ổng mà không đi với bà Tâm chặt đầu em, con mịe ổng, em méc chị
Chanh.
-
Đù! Hiểu thằng anh chỉ có thằng
em. Há há thôi nghĩa khí chút mậy, để thằng anh mày nó kiếm vợ, lông bông hoài
coi sao được.
-
Thấy chưa! Bửa xạo xạo nói dẫn
gái mới đi chơi là em nghi rồi. Đm kỳ này chị Chanh lột da ổng.
-
Há há tau đéo biết, anh em mày tự
xử. Tau ôm chị Tiên mày đi tiếp đây, chắc còn lâu mới về, ở nhà coi quán đàn
hoàng mậy, có gì cần lắm kêu con Thủy nhắn facebook cho chị Tiên mày. Ờ quên, hết
tiền sài qua nói con Nị nó đưa cho, tau dặn nó rồi đó.
-
Cái đậu xanh! Đi luôn thiệt hả?
-
Há há ở nhà khỏe nha mậy…
-
Ê…ê khoan!
-
Hihi Mon ơi!
-
Mon thành móm rồi, lôi ổng đi
luôn đi, đừng có về nữa nhaaaa!
-
Hí hí thui mờ, để chị mày hưởng
phước tuổi già chớ cưng, ha chị dặn mấy em ở nhà cưng chiều Mon bù nha.
-
Hành em thì có, ai cưng đâu?
-
Hí hí em út con Thủy đầy đó, chừng
nào Mon chán chị kêu con Lép nộp mấy em gái nó cho cưng đổi gió nghennnn. Mấy
em gái bên con Lép ngon ngọt lắm Mon ơiiii.
-
Cái này…hic thôi cho em xin, đừng
xúi bậy chị lép đấm em chết!
-
Hí hí nè mai chị kêu ổng đem đồ
ra gởi xe về, cưng canh điện thoại ra lấy nghen. Chị gởi đồ đạc mua cho mấy đứa
về trước, có đồ tụi chị mua cho cưng nhiều lắm á.
-
Haizz rồi chị tính bắt anh em đi
tới chừng nào, tính đẻ mới về thiệt hả? Thôi thả ổng về đi chị ơi, biết nhiêu
em út chờ ổng về chăm sóc đồ.
-
Hí hí để dành mấy con quỷ cái đó
cho Mon hết nha cưng, anh của cưng chị hốt chừng nào còn hủ cốt chị thả về liền.
Hí hí thui bye nha Mon, ở nhà có gì cần kêu con Thủy nhắn face cho chị, mà coi
sài facebook đi, riết thành ông già thiệt đó Mon.
-
Hic hic…tha cho anh em về chị
ơiiiii. Ổng còn một khúc đừng có bào ổng quá sức.
-
Hihi!
Nó thở dài khi chị Tiên vừa cúp máy, thảm
thương cho ông anh quá, chắc đi chuyến này về bả hút ổng còn bằng cái hủ thiệt,
đã lùn còn bị bà cô Tiên yêu nữ không thua chị Thủy dụ dỗ, già đầu mà ngu ghê.
Cặp này coi như đi tuần trăng…à cái này là tháng trăng mật trước khi cưới coi
như cũng mừng cho hai anh chị sắp quá lứa, cũng thông cảm được. Còn cha già mắc
dịch Thông, dám lén phén trốn nhà dẫn chị Tâm cục cưng của chị Chanh bắt chước
ông Kha đi xuyên Việt bỏ hết quán sá cho nó ôm, con mịe ổng mà ló mặt về nó sẽ…mà
thôi chắc không tới lượt nó xử, qua ải chị Chanh chắc ổng còn cái hủ nhỏ hơn
ông Kha. Gan thiệt, chị Chanh cấm cản đe dọa biết nhiêu vẫn dám rinh chị Tâm đi
chơi, cha già đội quần hoài không biết sợ, bà cô Tâm cũng vậy dám theo ổng đi
xa…haizz không lẽ phải kêu gian phu dâm phụ mới hả cơn ấm ức trong bụng nó, anh
em ai cũng ôm gái đi chơi xa, có mình nó ở nhà ăn hành, ông Huynh mà trốn đi chắc
nó dẹp hết mấy cái quán, khỏi làm ăn gì sấc.