Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Ngày hôm qua...đã từng - Chap 114




Nó ngủ...ngủ li bì...cho dù những giấc mơ tràn về...nó vẫn có dùi mình để ngủ. Có lúc nó mở mắt ra...bắt gặp những ánh nắng ngày mới chiếu vào, lại lồm cồm bò dậy đi vào tolell nhìn lại mình trong gương. Đôi mắt nó lạnh lắm, lạnh như chính con người nó vậy. Bao lần thức dậy đi vào đây từ đêm qua đến giờ nó đều nhìn vào gương để tự chửi thằng khốn, thằng hèn nhát....vì nó đã bỏ rơi em giữa vòng xoáy của sóng gió cuộc đời, bỏ em bơ vơ một mình ngoài ấy. Lẽ ra nó phải ở bên em,lẽ ra nó phải để em mỗi lúc quay lại là nhìn thấy nó...vậy mà giờ đây nó chỉ biết đừng đây tự nhìn mình trong gương, chỉ biết vùi đầu vào giấc ngủ để trốn tránh hiện tại...

Lại thức dậy...trời nóng. Cơn khát nước khiến nó dường như đánh mất bản thân mình, khô cháy họng.Vội vã tu ừng ực nước trong bình mà chẳng thèo rót ra. Nếu được có lẽ nó sẽ uống hết cả bình nước, nó uống vội vã đến độ nước tràn khắp mặt, ho sặc sụa nhưng vẫn cố nuốt. Dòng nước mát dường như làm nó tỉnh lại khỏi cơn điên...nó quăng thùng nước xuống đất ngồi im dựa lưng vào tường...Điều đáng buồn cười nhất là..dù nghĩ thế nào nó cũng không hối hận vì quyết định như vậy.
Tiếng điện thoại reo vang. Là chị gọi cho nó.
-          Nhox nghe nè
-          Nhox sao rồi
-          Uhm ko sao.
-          Đang làm gì vậy
-          Đang chuẩn bị đi làm
-          Còn bé Thy
-          Ko sao, Thy đang chăm sóc mẹ.
-          Uhm...nghe giọng kỳ kỳ. Nhox có sao hok
-          Ko sao đâu chị đừng lo.
-          Thiệt hôn
-          Thiệt
-          Có gì cho chị biết đó
-          Ờ. Thôi nhox đi làm đây
-          Bibi nhox ha.

Nó cúp máy. Đứng dậy thay đồ rồi xách xe chạy qua quán làm việc. Chẳng biết nó lấy đâu ra tâm trạng để làm việc một cách bình thường như vậy nửa, nụ cười vẫn giữ trên môi với khách, vẫn đi vòng quanh quán, kiểm tra đèn, kiểm tra bàn ghế như bao ngày, tỉnh táo đến lạ lùng. Ngay cả ông Kha cũng không nhận ra được sự khác lạ từ nó. Quán mùa này khách đông, vì quán đang được trang trí chuận bị cho giáng sinh nên không khí trong quán cũng đậm mùi giáng sinh đến gần, mấy đứa phục vụ nữ cũng xún xính trong đồng phục màu đỏ đẹp mắt.

Bận rộn với những công việc trong quán nên thời gian trôi đi nhanh chóng. Mới đó mà đã về khuya. Nó phụ ông Kha đóng cửa quán xong thì xách xe lặng lẽ chạy về nhà. Dựng xe xuống, nó mở cửa...nhưng cửa không khóa, tự vỗ vào đầu trách mình vì lo buồn đi mà không chịu khóa cửa, cũng may nhà nó ko sài ổ khóa nên lúc khóa với lúc k khóa cũng như nhau.Nó đẩy xe vào trong đóng cửa lại rồi bật đèn. Ánh đèn điện sáng choang phá tan không gian tối tăm trong phòng. Nó quay lại...em ngồi đó thu lu trong góc ôm chặt lấy đầu gối nhìn nó. Ánh mắt em đầy sự tức giận...nó im lặng...em đứng dậy bước về phía nó, em nhìn nó rồi giơ tay tát một cái vào mặt nó...cái tát mạnh...ừ có lẽ em thất vọng và giận nó nhiều lắm.
-          Đồ khốn...tại sao anh làm như vậy...đồ khốn...huhu anh là đồ khốn...tui ghét anh...tui ghét anh lắm đồ khốn....huhu

Em òa khóc nức nở...em dựa đầu vào lòng nó, em đấm liên tục vào ngực nó...như trút hết mọi nổi đau, trút hết mọi uất ức trong lòng lên người nó. Còn nó chỉ đứng im...đưa tay ôm chặt em vào lòng...thương em đứt ruột...thương em nhói cả lòng. Vậy mà nó chẳng thể nói được gì ngoài ôm em thật chặt...Em khóc, em mắng nó thật nhiều, em đấm nó...rồi em hôn nó...em hôn như điên dại, nụ hôn ngọt ngào nhưng mặn đắng vì nước mắt. Em và nó lại lao vào nhau, hai thân thể con người yêu nhau hòa làm một, nó nhìn rõ em, nhìn rõ người nó yêu đang trong vòng tay nó...nhưng chẳng nói gì...còn em..vẫn khóc, vẫn mắng nó là đồ khốn hàng trăm lần xen vào những tiếng nấc, tiếng thở, tiếng da thịt va vào nhau, tiếng em đấm vào ngực nó và trong đó có cả ba tiếng ngọt ngào...em yêu anh....

Căn phòng lại chìm vào yên lặng...em thút thít nằm trong lòng nó...em lạnh...em chui rúc vào người nó, cố dụi đầu thật sâu, cố thu chân thật gọn vào trong chiếc mền nhỏ...bóng tối bao trùm lài hai đứa...Nó ôm em, đôi tay nó ôm thật chặt, làn da mát lạnh của em tường chừng như quen thuộc giờ...càng thấy lạnh hơn...Em vẫn ko thôi ngừng mắng nó là đồ khốn....nhưng tiếng mắng nhỏ đi...dường như tiếng tim em đập có lẽ còn to hơn cả tiếng em mắng nó.
-          Mẹ em sao rồi....
-          Còn mê...ngta vẫn chưa rút hết được thuốc trong người mẹ....yếu lắm...nhưng ba em nói điều trị mấy tuần nửa là khỏi thôi...
-          Ừ...
-          Đồ khốn...sao anh làm vậy...anh có biết anh ích kỷ lắm không?
Em đấm mạnh vào ngực nó
-          Ừ thì anh vốn là đồ khốn mà...
Nó mĩm cười. Em đưa tay che miệng nó lại
-          Nhưng em yêu anh...em sống sao được nếu thiếu anh đây hả đồ khốn...
-          Anh cũng thế...nhưng mà...mọi chuyện đã như vậy rồi...biết sao được hả em..
-          ...

Em im lặng....nó cũng im lặng...chỉ còn tiếng thở đều đều, tiếng hai trái tim đập nhè nhẹ...Em hiếu nó..rõ ràng em hiểu vì sao nó phải làm như vậy...đau lắm chứ...xót lắm chứ...vậy mà em của nó vẫn ở đây, vẫn ôm nó thật chặt...
-          Mười năm

Em phá tan không gian yên lặng bằng câu nói mà kể từ giây phút đó...câu nói của em đã đi cùng nó trong suốt những năm qua...và sẽ còn đi đến nhiều năm sau nửa.
-          Mười năm...mười năm sau em sẽ trở về. Anh chờ em mười năm được không anh.

Nó im lặng...em cố nén xúc động ngồi dậy nhìn vào mắt nó.
-          Có quá sức ko anh khi em bắt anh phải chờ em mười năm...anh sẽ chờ em đúng không đồ khốn?

Nó vẫn ko nói gì..kéo em vào lòng, tay nó vuốt nhè nhẹ lên ngực em...
-          Em biết mười năm dài lắm, em biết thật vô lý nếu em bắt anh chờ em mười năm....em sẽ cho phép anh tự do tìm kiếm tình yêu khác, anh phải sống tốt...được không anh...Mười năm sau em sẽ trở về, em sẽ giành anh lại đó. Em mặc kệ ngta nói gì, em mặc kệ anh có yêu ai hay không...em sẽ quay về giành anh lại...em tin mình làm được vì...anh là của em...anh mãi mãi là của em...anh không phải của ai hết....

Nó gật đầu...hôn nhẹ lên môi em...
-          Em muốn mười năm sau trở về anh phải tốt hơn bây giờ...anh không được thiếu tiền, anh phải lo được cho em, anh phải cho người khác biết anh không phải thằng khốn tay trắng biết chưa..anh biết chưa anh biết chưa....

Em hôn nó thật mãnh liệt sau mỗi câu nói biết chưa...người em run lên vì xúc động...thật kỳ cục...một cuộc tình kỳ cục của hai con người kỳ cục và những quyết định cũng kỳ cục...Nó mĩm cười đáp lại những nụ hôn của em. Bình tĩnh đến lạ lùng.
-          Em sẽ không để mình yêu ai. Em sẽ căm ghét tất cả...Mười năm sau...em sẽ trở về...nếu mười năm nửa ko thấy em về...anh hãy lập bàn thờ cho em anh nhé...

Em mĩm cười, một nụ cười nó sẽ không bao giờ quên được. Thầm hận cuộc sống này, thầm hận chữ tiền...đã đưa em và nó phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ...đôi mắt em lạnh lùng...đáng sợ biết bao khi nói ra câu ấy. Nó biết em sẽ làm như vậy, nhất định em sẽ làm như vậy...và dù bây giờ nó quyết định thế nào..em cũng đã sẵn sàng rời xa nó trong mười năm.
-          Em nói xong rồi phải không tiểu thư. Vậy là anh phải ở đây mười năm không được đi đâu hả...
-          Ừ...
-          Được quyền yêu người khác hả
-         
-          Phải có nhiều tiền hả
-         
-          Khó lắm đó
Em đấm vào ngực nó
-          Anh hổng có quyền lựa chọn. Biết chưa đồ khốn!
-          Ờ biết rồi...Phù...mười năm dài lắm...ôi...mệt rồi đây...ôi...mười năm...phù phù...

Nó bật cười...em cũng cười...hình như cuộc sống đã làm hai con người trẻ tuổi trở nên điên thì phải. Mười năm chờ đợi em,mười năm dài đằng đẳng so với tuổi đời còn rất trẻ của nó với những lời hứa mà em bắt nó phải làm cho bằng được. Mười năm để phấn đấu tốt hơn bây giờ, mười năm để chứng tỏ cho đời biết nó xứng đáng có em, mười năm để không còn tay trắng nửa,mười năm cho một sự thay đổi, mười năm để tìm lại tình yêu của mình đường đường chính chính, mười năm để không ai khinh nó không tiền nửa và mười năm để biết rằng...nó sẽ chờ em.
-          Em quyết định đi....vậy còn chửi anh nửa...bất công ghê
-          Đáng đời anh..ai biểu anh yêu em làm chi. Em xin lỗi...em biết anh đau nhiều lắm. Em mắng anh vì anh đã buông tay em...nhưng em phải cảm ơn anh vì anh là đồ khốn...buồn cười ghê ha anh..
-          Ừ...anh xin lỗi. Xem như hai đứa mình có duyên không phận em à...biết làm sao được...cảm ơn em vì em đã hiểu anh...
-          Yêu anh...dù anh làm đồ khốn cỡ nào em cũng yêu anh mà....em biết anh sẽ không tha thứ cho em nếu...vì em mà mẹ em có mệnh hệ nào...Em xin lỗi...em phải xa anh rồi....
-          Ừ...anh biết mà...nếu đổi lại là mẹ anh..anh cũng phải chọn như vậy thôi tiểu thư à. Dù chuyện gì xảy ra...cha mẹ vẫn trên hết...cảm ơn em vì đã chọn chữ hiếu thay vì chọn anh. Nếu hôm nay em chọn anh và bỏ mặc mẹ...anh cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thôi thì tiểu thư của anh... em phải sống tốt đó. Đừng lo...em cho anh mười năm...anh sẽ không rời khỏi SG này trong mười năm đâu. Vậy nhé
-          Nhớ đó...mười năm sau...đồ khốn phải tốt hơn bây giờ đó...em hổng cho phép anh bỏ cuộc đâu biết chưa..
-          Tuân lệnh tiểu thư!

Nó hôn em thật sâu...một cuộc nói chuyện kỳ cục và bình tĩnh đến lạ lùng của hai con người yêu nhau đến phát điên....đúng là điên thật mà...hai con người điên ấy lại lao vào nhau thăng hoa với đam mê xác thịt bình thường của những người yêu nhau bất chấp tất cả. Đời là gì...bây giờ...nó đã cảm nhận được rõ ràng rồi đó...và cuộc đời đã bắt đầu khắc vào tâm khám nó con số mười năm!

38 nhận xét:

  1. Anh M ơi. Em muốn hỏi anh 1câu nè " 10 năm " chí tiết này có thực sự đúng như anh kể hay có muối mắm. Em nghĩ cái câu nói " Mười Năm " đối với anh và chị Thy có thực sự nghiêm túc và còn ý nghĩa? Anh có đang còn đợi? Anh có đang thực hiện cái yêu cầu trong mười năm đó...? Mong anh trả lời em. Sau khi anh trả lời em sẽ hỏi anh một số câu hỏi nũa mong anh trả lời. Cảm ơn anh vì đã viết chap. Dù thế nào mọi người vẫn ủng hộ anh trong đó có em.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bạn ko cần hỏi nửa. M chẳng trả lời đâu :)

      Xóa
    2. Không trả lời tui chết với ông luôn à nha.

      Xóa
    3. mối tình Thần điêu đại hiệp và Cô Cô. cố gắng sống tốt nhé M. Tất cả mọi ng đều chúc phúc cho M, cầu nguyện cho Thy trở về bên M. Hãy sống bất cần như trc đi, chỉ là 10 năm thôi nói dài thỳ dài thật nhưng nhanh thỳ cũng nhanh thôi. chào thân ái và quyết thắng!

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. 10 năm 1 cuộc tình như vậy..
    Đáng để chờ đợi đó chứ bạn VQT,
    Cố lên Mon

    Trả lờiXóa
  5. haizzz, minh tin chac 10 năm là sự thật, mong là như vậy, 1 cái kết có hậu cho chuyện tình của 2 người :) hè hè

    Trả lờiXóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  7. 10 năm, chắc mình sẽ phải theo dõi blog của M thêm 10 năm nữa, mà chắc có lẽ sẽ hơn đó :D

    Trả lờiXóa
  8. 10 năm sau kể từ năm nào thế M! để mình còn biết và theo dõi!

    Trả lờiXóa
  9. Đọc đến đoạn 10 năm, thấy nhạt hẳn. Cảm giác khó tả. Ừ thì tạm gọi nó là Love story! :)

    Trả lờiXóa
  10. kể từ năm 2008 fk? mình đóan thế, bạn sn 90 chắc xảy ra hùi bạn học năm 1 dh. 1 câu chuyện tình lãng mạn ,tuy chưa bik kết quả ntn nhưg mình tin cuối cùng thì Mon và Thy cũng sẽ hạnh phúc. cảm ơn mo nhé, vì nhờ bạn mà mình lấy lại niềm tin vào tình iu. mình sẽ lun theo dõi câu chuyện của bạn(nếu bạn còn viết).

    Trả lờiXóa
  11. Nếu cái hẹn 10 là thật thì có 2 trường hợp xảy ra:
    1. Chúng ta cũng phải đợi để đọc tiếp cái kết có hậu của hồi ký.
    2. M sẽ hư cấu phần còn lại theo trí tưởng tượng.

    Trả lờiXóa
  12. Mười năm sau lại hát bài mười năm tình cũ

    Trả lờiXóa
  13. 1 ý kiến với mọi người nha!
    Những ai đọc xong rồi nên giúp đỡ a
    M 1 tay. Đọc xong thì cố gắng bảo
    bạn bè của mình đọc, rùi cứ thế chắc
    chắn sẽ đc nhìu người đọc hơn...Chị
    Thy ở xa cơ hội đọc đc rất mog manh
    nhưg mọi người giúp đỡ a ý thì e tin
    là sẽ có cơ hội nhiều hơn... ...Mọi
    người cùng giúp sức nào...

    Trả lờiXóa
  14. Thương cho 2 anh chị quá. Em vừa đọc vừa khóc cứ như chuyện của mình vậy. Mong rằng ngày đó sớm đến. Mà biết đâu chị Thy lại về sớm hơn thì sao? Mong anh M mãi giữ vững tình yêu với chị Thy và mong chị ý cũng vậy. Em cầu chúc hạnh phúc cho 2 người.

    Trả lờiXóa
  15. E se cho 10 nam sau xem hoi ket cua a^^e tin thy se quay ve vs a

    Trả lờiXóa
  16. Đọc hồi ký của bác mà em thấy xúc động quá chừng ! Em như nhập vào chính nhân vật vậy, bác kể chuyện lôi cuốn quá
    Đã nhiều lần em rơi nước mắt hoặc cười tủm tỉm khi đang đọc đấy bác ạ
    Thậm chí nhiều lúc em thấy rùng mình, nổi da gà, tim đập thình thịch khi tới đoạn gây cấn
    đọc xong truyện mà tự nhiên em muốn vào ngây Sài Gòn an ủi, tâm sự cùng bác quá, hiện giờ em đang ở Đà Nẵng, là sinh viên, nhỏ hơn bác 1 tuổi nhưng mặt cỏ vẻ già hơn bác
    Chừng nào có dịp em vào Sài Gòn hay bác ra ngoài này, em với bác cà phê tâm sự nghen ! Em tính tình cũng có nhiều chỗ giống bác đó ! gặp rồi bác sẽ biết
    lúc nảy vừa đọc xong hồi ký của bác, tự nhiên em muốn sang Canada tìm ngay nhỏ Thy, lên ngay vozforums để đưa cho nhỏ ấy cái hồi ký này để nhỏ đọc chơi, để nhắc nhỏ nhớ ở Sài Gòn vẫn còn một người đang nhớ nhỏ da diết, đang chờ đợi nhỏ cho đến cái ngày nhỏ sẽ trở về và có thể lâu hơn nữa ... Nhưng rồi chợt tỉnh ngộ, biết địa chỉ đâu mà đi, có tiền đâu mà đi . Khờ quá trời
    Nghĩ tới đó tự nhiên thấy mình rảnh thiệt, chưa phải là bạn bè gì với bác mà đã lại ... thế này ! Haizzz ! Thôi thì cũng mong được làm bạn với bác, để lắng nghe tâm sự của bác, để được bác chia sẻ chút ít kinh nghiệm sống.
    Em tin hồi ký của bác là sự thật, em tin với tình yêu mãnh liệt dành cho bác, sẽ có một ngày nhỏ Thy sẽ trở về gặp bác, có khi ngay ngày mai chứ chẳng cần phải đợi 10 năm đâu bạc ạ.
    Em mong bác sẽ thành công trong sự nghiệp trong thời gian sớm nhất để đón chờ nhỏ Thy trở về ! Cầu mong nhỏ ấy và bác sẽ sớm đoàn tụ với nhau trong niềm hạnh phúc !
    Cuối cùng bác cho em xin cái số điện thoại để khi có dịp liên lạc, gặp nhau, uống cà phê, tâm sự, nhậu, làm cơ billiards, ....còn nhiều việc khác nữa cơ ( yh: hoanghung912006)
    Trên đây là những lời thật lòng em muốn nói với bác !

    Trả lờiXóa
  17. em nghĩ2 người có thễ chia xa nhưng it ra M phải tim cách lien lac vs bé thy chứ.truyen buồn quá đi mà mình lam minh muôn biết cái kêt quá

    Trả lờiXóa
  18. Cảm ơn câu chuyện của M, dù sao bạn vẫn còn cái để đợi, để hy vọng. Chúc bạn và Thy và cả Quang nửa được hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
  19. Có phải mình đang đọc một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại không? 10 năm là quãng thời gian đủ giết chết bất kỳ hy vọng nào.( Mình chỉ toàn thấy trong phim kiếm hiệp hoặc là phim chiến tranh ngày xưa thôi). Nếu hồi ký này là thật, hy vọng cả M và Thy (Vy) sẽ giữ được niềm tin, hy vọng là không phải đợi đến 10 năm để gặp lại và sẽ xây dựng gia đình hạnh phúc với bé Thy (Vy). Nếu nó chỉ là tiểu thuyết được thêm gia vị từ câu chuyện có thật nào đó thì hy vọng đúng 10 năm sau mình sẽ được chứng kiến một cái Happy Ending của hồi ký này.

    Trả lờiXóa
  20. Mong là khoảng thời gian 10 năm sẽ được rụt ngắn lại. Chúc A Mon luôn mạnh khỏe để chờ ngày chị Thy trở về

    Trả lờiXóa
  21. nếu 10 năm Vy hok quay về a M lập bàn thờ cho vợ M nha mình tin câu truyện của M và cả lời hứa đó nữa chúc M nhìu sức khỏe hy vọng sẽ có 1 happy ending 10 năm là khá dài nhưng mình sẽ theo m đến cùng

    Trả lờiXóa
  22. mình tin vào lời hứa đó . mon à . k chỉ có bạn 10 năm chờ đợi đâu . mọi ng cũng chờ đợi cùng bạn đế biết đc kết quả đó . như vậy bạn sẽ k bao giờ là 1 mình cả . bạn cố lên nhé . vậy là 10 năm . umk dài lắm ....!

    Trả lờiXóa
  23. Mình cũng như tất cả mn tin và nếu có thể hãy để mn cùng Mon bước đi trên con đg 10 năm này...10 năm có lẽ thật dài...nhưng thật đáng để chờ đợi..để cố gắng..để phấn đấu...hy vọng và tin vào ty của Thy và M..đáng lắm phải ko M

    Trả lờiXóa
  24. mình hy vọng 1 ngày nào đó đc cafe nói chuyện cùng M..mình ở ngoài HN nhưng thỉnh thoảng cũng có việc vô miền nam..làm sao để liên lạc đc với M nhỉ..0975739715 nếu M có dịp gì ra Bắc thì call mình nha...hi vọng 1 ngày đc nc cùng M..tại mình cũng có quãng time trải qua và vẫn đang cố gắng như M...nhưng chuyện của M thực sự mình đã khóc khi đọc...chẳng biết nói gì hơn..2 chữ nghiệt ngã của tạo hóa

    Trả lờiXóa
  25. chắc là liên lạc được với Thy rồi . thấy stt trên face nên đoán vậy . cơ mà mấy cái câu hỏi của VQT mình dự là có nhiều khả năng là người quen của M đó . chưa biết không trả lời có phải là thông minh không , nhưng dù sao cũng cầu chúc cho M sớm được đoàn tụ nhé .

    Trả lờiXóa
  26. 10 năm,là 1 tg rất dài,nhưng vs tình yêu thì ko gì là ko thể,chính câu truyện này cũng là 1 minh chứng cho điều đó,hy vọng Mon càng ngày càng thành công trong công việc vs cuộc sống,rắn rỏi hơn để dù 10 năm sau có khó khăn tn cũng đứng vững được,lời hứa 10 năm của Thy làm mình phục Thy quá,dù phải xa Mon rùi nhưng đã để lại 1 câu nói cho Mon,có lẽ chính là để Mon mạnh mẽ mà sống tốt khi ko có Thy

    Trả lờiXóa
  27. 10 năm anh mon ơi cố lên nha. Tất cả mọi người đều ủng hộ và cùng anh đợi ngày chị Thy về đó đừng phụ lòng chị nha. Sống lạc quan lêêêênnnnnnnnnn.....!!!!! ^^

    Trả lờiXóa
  28. đến chap này thì thật sự đã nhìn thấy mình trong đó, cũng từng hứa hẹn đi xa rồi sẽ về đoàn tụ, cũng vấp phải phản đối, những người khác xen vào, nhưng có điều chuyện của mình thì nó sẽ chẳng bao h có kết thúc đẹp vậy. Mong là bạn ko giống mình, chúc thời gian chờ đợi của bạn ngắn hơn nha :). đọc cũng tìm lại đc niềm tin vào tình yêu ^^

    Trả lờiXóa
  29. còn hơn 2 năm nữa hả. giáng sinh 2018.

    Trả lờiXóa
  30. còn nửa năm nữa thôi, liệu có happy ending :)

    Trả lờiXóa
  31. 10 năm ko rời xa sài gòn ư? Vậy có nghĩa là Mon rời xa Sài Gòn thì lời hứa này đã hoàn thành rồi sao? Đúng ko nhỉ. :(

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...