Khá lâu, trời se lạnh...nó cảm nhận dc sương đang xuống
nhiều hơn...vậy mà nó chẳng có ý định đánh thức nhỏ dậy...đơn giản, nó muốn nhỏ
dc ngủ yên lành....chợt tiếng nhỏ thầm thì
-
Đang nghĩ gì đó
-
Uhm ko gì
-
Thật ko
-
Ừ ko – chẳng hiểu sao nó lại trả lời như
vậy
-
Uhm...vậy đang nghĩ gì
Nó im lặng...nghĩ thì nhìu...nhưng biết làm sao nói
hết dc đây...
-
Đồ tồi
Con nhỏ nói nho nhỏ...nó mĩm cười
-
Ừ
-
Sao lại ko để ý tới em....
Nó lại im lặng chẳng trả lời...rồi..nó hỏi ngược lại
-
Sao quan tâm anh...
Nhỏ ngồi dậy, tựa đầu vào thành cầu quay qua vuốt
tóc nó
-
Vì...anh là đồ tồi...đồ vô tâm đáng ghét
nhất em từng gặp...
Nó vẫn im lặng nhìn về phía những làn xe...tiếng nhỏ
Thy đều đều bên tai...ngọt ngào và tha thiết.
-
Em thấy anh lần đầu tiên là ở trong công
viên ấy. Sáng đó em nhìn thấy 1 tên ngốc đứng 1 mình trong góc công viên đá
lung tung vào bao cát rồi còn treo ngược chân lên cây nửa chứ...nhìn mắc cười lắm...em
nghĩ chắc a đang tập võ...Bữa sau...chắc anh hổng nhớ đâu...trên cầu này
nè...em với tụi đánh anh đó thấy có chú kia đang ngồi xe lăn lên dốc cầu, mấy đứa
bạn em nó ngồi cá cược coi chú đó lăn xe lên cầu nổi hok...em tính chạy ra đẩy
phụ nhưng tụi nó kéo em lại...đang bàn tán cười đùa thì ở đâu ra có 1 tên ngốc
quăng xe xuống đường chạy lại đẩy xe lăn chú đó lên cầu rùi còn đẩy luôn tuốt
bên dốc cầu mới chịu chạy trở lên lấy xe
đạp chạy đi...
Nhỏ cốc cốc vào đầu
nó...nói tiếp
-
Rùi...tụi bạn em mới bực..kéo theo vô
quán kiếm chuyện với anh. Lúc đó em hổng nghĩ nhìu đâu. Có tên ngốc đó hết lần này tới lần khác giải vây
cho nhỏ Thúy bị chọc(nhỏ phục vụ bị trêu đó mọi người)...em nghĩ anh cũng biết
làm vậy là anh sẽ bị tụi nó kiếm chuyện vậy mà anh vẫn làm....Tới lúc tụi nó
đánh anh...em hổng hiểu sao anh hổng bỏ chạy, hổng giải thích, hổng kêu cứu rùi
hổng thèm đánh trả nửa...toàn thấy anh mĩm cười....người gì điên dễ sợ, bị đánh
quá trời lun mà cười...từ lúc đó hổng hiểu sao em thấy anh đặc biệt lắm...tự
nhiên muốn quan sát coi tên ngốc ấy là người ra sao à....
Nhỏ chọt chọt vào mũi nó rồi nằm tựa lên vai nó...Nó
im lặng lắng nghe...luôn là vậy...chỉ biết lắng nghe.
-
Anh đó...đồ tồi...đồ vô tâm...ngày nào
em cũng nhìn anh, ngày nào cũng cố gắng ăn mặc thiệt đẹp để gây chú ý với
anh...ai cũng nhìn em...ai cũng tán tỉnh em...vậy mà có mỗi tên ngốc anh hổng
thèm để ý gì hết...tức lắm – giọng nhỏ nghẹn ngào – làm sao anh cũng thờ ơ với
ngta hết...ngta đẹp vậy mà cứ làm như người ta vô hình ấy...huhu..vậy mà...em
cũng bị điên rùi...tối ngày cứ nghĩ tới cái đồ vô tâm đáng ghét như anh...tối
ngày...cứ muốn nhìn thấy anh...
Nhỏ khóc thiệt rùi...tay nhỏ siết chặt lấy nó....
-
...hổng thèm để ý tới ngta thì thôi
đi...lại còn chịu bị đâm cứu ngta chi ko biết...người gì ngốc...người gì...huhu
điên thấy sợ luôn....máu tùm lum...mà cứ cứ...cười hoài....
Nó nắm lấy tay nó, xoay qua xoay lại...xoa nhẹ nhẹ
vào tay nó...
-
..tay này nè...đau...mà cứ lo làm...quan
tâm quán còn hơn quan tâm ngta nửa...anh ác lắm...ngta kiu đừng làm mặt lạnh với
ngta rùi...mà mà tối ngày...cứ lạnh lùng hoài...huhu....làm ngta tức...chịu hok
nổi luôn....huhu...
Nhỏ ngẩng lên nhìn nó phụng phịu....
-
..đó...cái mặt thấy ghét...huhu ngta
khóc nảy giờ mà cười miết hổng dỗ miếng nào...đồ tồi...đồ vô tâm....huhu...
Nó lắc đầu mĩm cười...nhỏ đúng là đặc biệt...hôm nay
là lần đầu tiên nhỏ nói nhiều với nó như vậy...lần đầu tiên nhỏ sử dụng rất nhiều
từ anh...em...và cả ngta nào đó nửa...cứ như để bù hết lại trong suốt thời gian
qua cộc lốc lạnh lùng ấy...Đưa hai tay lên lau nước mắt cho nhỏ...nó mĩm cười
-
Nói hết rùi hen...về nha...
Nhỏ khẽ gật đầu, mắt vẫn ko thôi khóc ôm chặt lấy
lưng nó...Đường Sài Gòn đêm...tự nhiên chẳng cảm thấy lạnh gì nửa...giữa
khuya...có một chiếc xe chạy chầm chậm trong đêm...trên xe có một thằng nhóc
đang im lặng mĩm cười và 1 con nhỏ thì im lặng khóc...một cặp đôi kỳ lạ.
Tới nhà....dẫn xe vào trong...nó chạy đi rửa cái mặt.
Quay trở ra...con nhỏ đã hết khóc...ngồi thu lu 1 góc...Nó chẳng nói gì...đi lại
gần kéo gối nằm xuống...con nhỏ líu ríu nằm theo...rúc đầu sâu vào ngực nó nằm
im thin thít...
-
Nè..sao im ru rùi..hok khóc nửa hả
Con nhỏ khẽ lắc đầu, tay siết chặt nó hơn nửa.
-
Quê rùi
-
Sao quê – nó cười
-
Tự nhiên nói quá trời...tự nhiên cái
khóc quá trời...
Nó lắc đầu...giờ mới thấy...bên ngoài vẻ lạnh lùng
kiêu kỳ của nhỏ...là cả một tâm hồn...mà nếu ngta ko tiếp cận dc thì làm sao nhìn
thấy...sự đáng yêu của nhỏ....
-
Uhm..thui ngủ nha...chắc mệt lắm hả
-
Uhm
-
Ngủ đi
-
Mai quên vụ tối nay đi nha
-
Uhm...
-
Quên
thật ko
Câu trả lời ngược đời...Nhỏ chẳng nói gì...siết chặt
lấy nó...mĩm cười nó cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...”bắt dc em rồi nhé người
lạnh lùng”...băng giá...rồi..cũng sẽ tan...ngày mai trời lại sáng...mọi thứ sẽ
bắt đầu những điều mới...lại kết ngày với câu..”Sài Gòn...bình yên lắm”.
Giờ đọc lại. Chap này yên bình nhất!
Trả lờiXóadoc lai lan thuc3 r...rat thich tinh cach cua chi thy...va rat thicj cach nc cua. 2ng tu khi a mon gap chi thy o quan cf..
Trả lờiXóalà chị Vy. tên thaakj của bả á
XóaSao biết đc hay vậy có thông tin gì à. Hay a M tiết lộ vậy ???
XóaThank M nha...!!!
Trả lờiXóaBình yên thật : ((
Trả lờiXóađọc lại mới thấm câu của a:"trước giông bão, trời bao giờ cũng yên lặng"
Trả lờiXóaYêu quá
Trả lờiXóabình yên
Trả lờiXóa:) vẫn là 1 chap yen bình
Trả lờiXóa1 từ thôi đẹp
Trả lờiXóaGiá mà câu chuyện kết thúc ở đây
Trả lờiXóa