Sáng chủ nhật đẹp trời...đêm qua ko có mưa nên trời
rất thoáng...Sài Gòn buổi sáng sớm luôn mang lại cho ngta cảm giác rộn ràng,
tràn đầy sức sống. Ngày mới mà, ngta tất bật chuẩn bị cho công việc, phần chuẩn
bị cho những giây phút thư giản bên bạn bè, gia đình và cả người yêu nửa chứ.
Hôm nay nó cũng dậy sớm...chuẩn bị sớm nhưng đồ nó mặc lại chỉ là 1 bộ quần áo
cũ. Cái quần thì của nhỏ nào tặng trong hộc bàn hôm 26-3 năm 12, cái áo màu
xanh lá cây là của nhỏ bạn gái nó trên tỉnh về tặng hôm sinh nhật.
Thì quá khứ của quá khứ:
Nó mĩm cười
nhớ lại cái hôm ấy nó dc bình chọn là người hạnh phúc nhất cái trường...giờ ra
chơi, nó đang ngồi vu vơ trên lan can tầng 2 trường. Ở cái vị trí này nó có thể
nhìn thấy khắp trường nhưng ngược lại, rất khó để ai phát hiện ra nó trừ mấy bà
giám thị. Trên sổ của mấy bả thì cái tội “mạo hiểm với tính mạng của mình (ngồi
lan can)” là cái tội thường trực nhất nó mắc phải – thiệt mấy bà này cũng rãnh
đâu nghĩ ra cái tội củ chuối hơn củ chuối nửa @@..lâu lâu vẫn dc chụp tấm hình
làm bằng chứng để phạt nó =)). Đang thiu thiu ngủ thì nghe ồn ào ở phía cổng
trường...chẳng quan tâm. Nó vẫn lan man ngủ thì nghe tiếng ồn ào càng ngày càng
gần...các lớp khác đều đổ dồn con mắt quay ra nhìn về cái đám đông đó....Lũ bạn
trong lớp nó cũng chạy ùa ra lan can đứng nhìn bàn tán. Thấy đám đông đi về
phía cầu thang lên lớp nó tụi bạn nó bàn tán. Thằng Hảo với tụi con gái lại kéo
tay nó hối hả:
-
M...M hay M đi đường kia xuống can-tin
mau
-
Ừ đi đi M...mua dùm tụi này mấy bịch nước
mía đi
-
Thôi thôi mày kéo nó đi xuống can-tin liền
ở đó còn mua dùm nửa....
Tiếng mấy nhỏ bạn trong lớp hối thúc nó rộn cả
lên...chẳng kịp trả lời gì thằng Hảo kéo nó xuống đẩy đi.
-
Mày làn ơn trốn liền dùm tau
-
Dm trốn làm gì. Mày ở đó tau chạy gọi
thêm mấy thằng nửa..- thằng Thịnh chạy vụt đi xuống cầu thang...
Giờ nó mới cảm nhận sự nguy hiểm đang tới gần. Chuyện
thường ở huyện, chắc lại là anh chàng nào kéo băng qua kiếm nó nói chuyện đây
mà. Nó cười khẩy giựt bịch nước mía trên tay nhỏ đứng kế hút rột rột...Toàn cao
to lực lưỡng nhưng chẳng biết suy nghĩ gì hết...tranh giành tình yêu bằng nắm đấm
thì chỉ có mỗi kết quả duy nhất là mất tất cả, càng hùng hổ càng chứng tỏ mình
đã chịu thua đối phương.
Đám đông đã kéo lên tới chỗ nó ngồi....mỗi người mỗi
tâm trạng riêng, thái độ riêng, tụi con gái thì lo sợ còn tụi con trai thì sẵn
sàng ứng chiến.Nó quay qua nhìn đám đông...bật ngửa...suýt lộn cổ xuống dưới đất,
cũng may nó quen cái vụ giật mình đứng tim kiểu này mỗi lần bà giám thị đứng bắt
quả tang nó nên nó nhanh tay ôm lấy cành cây gần đó lộn 1 vòng rùi nhảy trở lại
lan can....Trời ơi con nhỏ bạn gái của nó ở trường trên tỉnh xuống....mặc cái
váy màu hồng,đi giày cao gót màu hồng, tóc xõa ngang vai đang ôm 1 cái hộp cũng
màu hồng trên tay đi lại gần nó. Xung quanh nhìn là biết đám bạn của em họ con
nhỏ hộ tống nó, còn gấp mấy lần số người còn lại là cái đám nhiều chuyện thấy
đông đi theo cho có chứ biết quái gì.
-
Đi đâu vậy chị 2222222222
-
Em....em...vợ xuống chúc mừng sinh nhật
anh....anh...chồng – nhỏ run run đưa quà lên trước mặt nó. Nó hả họng muốn đột
quỵ luôn. Trời ơi hết giờ tặng rùi sao mặc bộ đồ nổi bật này đi vô trường ngay
lúc này hả trời.
-
Ờ...ờ....thì...ờ....- gần như nó á khẩu
luôn rồi.
-
...sinh nhật vui vẻ...em yêu anh chồng
ngố....- nhỏ hét lên hôn chụt lên môi nó 1 cái rồi quay lưng chạy đi -...em về
trển nha....
Đám đông ồ lên ngạc nhiên, rồi vỗ tay rùm trời đất,
reo ho trêu chọc nó....Còn nó chỉ biết gục đầu vô con bạn (gục vô ngực mới ghê)
mà trốn. Thằng Hảo ôm cái hộp quà chửi đổng:
-
Làm tau tưởng uýnh lộn tới nơi ai dè cắn
lộn >.<
Trống điểm, cả đám giải tán, tụi bạn dìu nó đi vào lớp
(đột quỵ thiệt rầu). Đám con gái ngồi mở quà của nó ra xem, còn nó chỉ biết ngồi
thở dài nhìn từng món quà dc đem ra triễn lãm. Bà cô môn lịch sử bước
vào....Chào hỏi cho có lệ xong, bả lật ngay cuốn sổ sinh tử ra...nhìn về phía nó nói ngọt ngào:
-
M....sinh nhật hả em – thôi xong da gà nổi
rần rần trong người nó rồi
-
Dà...nghe đồn vậy đó cô
-
Giỏi quá hen....lên đây em – Cô ơi thuộc
chữ nào em chết liền tại chỗ cho cô coi.Nó run run bước lên, con nhỏ ngồi đầu
bàn xé vội cái nhãn tên rồi cầm cuốn vở nhét vào tay nó. Bà cô vẫn ngọt ngào -
...nhanh lên em hai đứa dìu bạn M lên cho cô...- 2 thằng quỷ bạn nhàu ra xốc
vai nắm tay dìu nó lên bảng, bà cô nhìn nó bỏ cái kính ra cười tươi - ...bộ đuối
lắm sao phải nhờ bạn khác dìu lên dzậy em...
-
Dà..tiết nào mà thấy cô là em đuối thiệt
– nó làm bộ vịn bàn xìu xìu
-
Nhanh gọn nhé!Trình bày diễn biến......
Nó đứng cười nhìn cô, cười...nhìn xuống lớp, cười,
nhìn cô...và lại cười...mấy đứa bàn đầu lẩm nhẩm nhắc bài nhưng than ôi...lịch
sử chứ phải toán lí hóa đâu mà nhắc 1-2 chữ là nhớ dc liền, tới tập học mà nó
còn hok có nửa là =))...Nó quay qua nhìn cô cười, cô nhìn nó cười đưa cuốn tập
trả lại nó...Mừng sinh nhật bạn M, chữ đẹp,2 điểm =))
-
Học kiểu này năm sau chúc mừng sinh nửa
em nhé
-
Dà...chắc vậy quá cô
Nó ngoắc 2 thằng hồi nảy...hiểu ý 2 thằng quỷ nhàu
lên khiên nó về tận chỗ. Thừa cơ nó bóp strym làm 2 thằng nhỏ mặt đỏ lét lầm bầm
chửi =)). Trên bảng cô bắt đầu giảng bài....Còn nó thì ngồi mân mê mấy món
quà...cái áo blue màu xanh, cái nón đen, 2 tấm hình,1 móc khóa nửa trái tim,
chai dầu thơm và hơn 554 ngôi sao giấy (nhỏ tự tay xếp trong vòng 2 ngày)...vui
và hạnh phúc nhưng quê quá....haizzz nghĩ đi nghĩ lại nó cũng đoán ra con nhỏ
làm nổi vậy là để đánh dấu chủ quyền chứ đâu...Mật thám tay trong của nhỏ ở trường
này ko ít, chắc cũng nghe nhiều về thành tích lăng nhăng của nó nên phải làm vậy
để mấy nhỏ khác tránh xa nó ra @@...nhìn hiền vậy mà nham hiểm thiệt =)).
-
Tin nhắn tới “chok thik qua of vk hok” –
“uhm thik.ma dang dau vay” – “vk dang tren duong ve truong, cup hoc dc co 2
tiet a hihi” – “hix gui qua hay bua khac xuong hok dc sao tu nhien...hix hix” –
“ hihi tai e mun chok vui” – “uhm dzui...dzui muon khoc lun” – “ pleee ke chok
ma bua nay em dep hok hihi” – “ uhm..dep dep muon khoc lun” – “ xi get chok
wa.chok hoc ik.chu nhat vk xuong den banh kem cho chok hen”
Nó cười...thiệt là..vượt hơn 30 km trốn tiết xuống
chỉ để nói với nó đúng 2 câu rồi chạy đi...cho nên gì thì gì...dù giờ đã chia
tay....nhưng nó vẫn giữ và mặc cái áo thường xuyên như 1 cách để nhớ lại 1 thời
mối tình học trò ấy mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét