Tiếng gà gáy làm nó giật mình thức giấc, đã lâu rồi
ko nghe tiếng gà gáy chào buổi sáng. Ở Sài Gòn xô bồ ấy làm sao tìm dc những cảm
giác bình yên như thế này. Thằng Hảo hình như đã dậy sớm chạy đi học rồi Giờ
thì thực sự nó chẳng còn ai bên cạnh chăm sóc nửa, cảm thấy buồn nhưng nó chấp
nhận đơn giản vì nó muốn như vậy mà. Vén mùng lên, nó cố gắng từng bước từng bước
đi vào nhà vệ sinh để đánh răng, nhìn vào gương miệng và mũi no1 có những vệt
máu nhỏ, có lẽ đêm qua ho nên lại bị chảy máu thì phải. Tự nhiên bật cười, nhìn
chẳng khác nào đang bị ung thư ấy nhỉ...kiểu này nó mà im lặng die thì hết bộ
phim liền ^^. Đánh răng, thay đồ xong nó lại lê cái thân đi ra căn-tin mua cháo
ăn, dáng đi của nó giống y ro-bot bởi vì cả thân trên nó ko cứng đơ ko dám cử động
mạnh. Lồng ngực cứ như muốn vỡ toan ra mỗi khi nó thở mạnh hoặc muốn ho. Xách
tô cháo lần từng bước về phòng...bác sĩ đang đi khám cho mấy người bị thương
khác. Hình như có cả chị Thảo thì phải, từ phía sau nhìn cũng đủ biết rồi. Bác
sĩ quay lại nhìn nó cằn nhằn
-
Đang bị thương mà đi lung tung mậy
-
Dạ con mua cháo
Nó đưa tô cháo lên cho ông bác sĩ thấy. Chị Thảo
quay mặt lại nhìn nó hồi lâu rồi cười
-
A...nhìn em quen quen...M đúng ko
-
Dạ dạ ủa sao chị biết em
-
Trời ở huyện mình mấy người trẻ trẻ cỡ
chị trở lại ai mà hổng biết em. Sao em nằm đây...em bị thương hả
-
Dạ..em bị té
-
Trời xui vậy. Nè em lên nằm cho bác sĩ
khám rồi hả ăn
-
Dạ
Nó để tô cháo xuống bàn leo lên giường nằm up mặt xuống. Bác sĩ xem
xét sơ sơ dặn dò vài câu rồi đi sang
phòng khác. Nó đem cháo ra hành lang phía sau hướng nhìn ra đồng lúa ngồi ăn.
Bây giờ mới chính là con người của nó thường ngày...lặng lẽ. Lòng nó bây giờ trống
trãi lạ lùng, một cảm giác rất khó tả một cảm giác cô đơn...nỗi cô đơn quen thuộc.
Mọi thứ đã trãi qua cứ như một giấc mơ vậy và bây giờ có lẽ nó đã tỉnh ngủ...Mĩm
cười, sau khi ngủ dậy ngta luôn cảm thấy trống rỗng kia mà. Bình thường thôi.
6ngày trôi qua im lặng, thi thoảng thằng Hảo chạy
vào thăm đem đồ, trái cây cho nó rồi chạy ào đi học. Chỉ còn lại mình nó lặng lẽ
điều trị vết thương một mình, tự canh giờ uống thuốc, tự lê từng bước đi mua đồ
ăn...trong ánh mắt ái ngại của những người nằm cùng phòng. Nhận ra nó chỉ có một
mình, bửa nay chị Thảo dành thời gian chạy xuống mua đồ ăn dùm nó, lúc chị về
thì chị gửi nó cho người làm ca sau.Nó hiền, nói chuyện lễ phép nên dần dần
cũng chiếm dc cảm tình của những người trong phòng, cả y bác sĩ nửa vì thi thoảng
nó cũng lãnh đi mua đồ ăn cho người nào bận tay. Vết thương đã bớt đau, nó cũng
ko còn ho ra máu nửa, nhưng cơn ho vẫn tiếp tục từng đêm. Có đêm nó sốt, người
cứ lạnh run...nhưng lúc như vậy càng thấm thía nổi cô đơn, càng cảm thấy nhớ
em...càng nhớ lại càng đau mà càng đau ho càng dữ dội....nhưng dù đau đến đâu
nó vẫn cố gượng cười, chẳng ai thấy nó cả nhưng nó vẫn muốn cười...nếu tắt nụ
cười ấy có lẽ nó sẽ ko còn là nó nửa.
5 ngày trôi qua là 5 ngày chiếc điện thoại nó vô tình chỉ là
cái máy nghe nhạc ko hơn ko kém, sim vẫn chưa dc nó cài vào....Bật nhạc lên nó
lặng lẽ bước ra ngoài hành lang ngồi. Ngoại trừ lúc ngủ thì đây chính là nơi để
nó ngồi im hàng giờ đồng hồ...Cơn ho lại tiếp tục kéo đến dồn dập, tưởng chừng xé
toạt lồng ngực nó, người nó run lên bần bật vì đau và vì cố gắng kiềm chế để ko
phải ho quá mạnh...bổng.........
Hehe ! Chào chap mới nào !
Trả lờiXóaXin 1 slot ngồi hóng chap mới
Trả lờiXóaĐọc đến đoạn này mà nghe Khi người lớn cô đơn nhiều lúc ko kiềm nổi nước mắt...
Trả lờiXóa