Tỉnh dậy...lại căn phòng màu trắng...ngơ ngác nhìn
xung quanh...Nhỏ Hân đang ngồi ngủ cạnh giường nó, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ
lên má nó. Ko phải bàn tay em, ko phải của ai khác mà là bàn tay của chị. Gương
mặt nữ hoàng với ánh mắt vui mừng nhìn nó, khóe mắt chị có cả những vết nhòe,
có lẽ chị đã khóc thì phải.
-
Nhox...nhox tỉnh rồi hả Phong ơi nhox M
tỉnh rồi nè
Nó ngước nhìn lên, anh Phong từ cửa bước vào vỗ nhẹ
lên vai nó
-
Nè em làm gì bị nạn hoài vậy???Bà cô
này...với cô bé đang ngủ lo cho em lắm đó
-
Dám nói Phương là bà cô hả...xí đi kiu
bác sĩ vô đi
-
Rồi tuân lệnh
Chị nghinh nghinh mặt le lưỡi với anh Phong rồi quay
lại nắm tay nó mĩm cười
-
Nhox còn đau hok
-
Ừ...còn đau ở lưng với hơi chóng mặt
xíu. Mà sao chị ở đây vậy
-
Chị tính rủ nhox đi chơi mà call hoài
hok dc. Rùi pé Hân nghe máy nói nhox bị nạn nè. Làm gì té tới nổi bất tỉnh cả
ngày luôn vậy...
Gương mặt đầy lo lắng, có một chút xúc động nghẹn
ngào nói chuyện với nó, tay chị chỉ về phía nhỏ Hân
-
Bạn em thức suốt đêm lun đó
-
Còn chị có thức hok
-
Có...mà gần sáng Phong bắt 2 chị em đi
ngủ mình Phong canh nhox đó
-
Hì...phiền mọi người quá
-
Đồ khùng! Phiền gì mà phiền...nè chờ bác
sĩ khám xong chị chuyển nhox qua bệnh viện khác hen
-
Thôi ở đây cũng dc mà
-
Đây là lệnh biết chưa. Chị nói với Phong
rùi. Qua đó có bác sĩ quen của Phong chăm nhox cẩn thận hơn. Pé Hân cũng chịu
nè
-
Đúng rồi qua bên đó kiểm tra kỹ hơn rủi
có bị nặng còn trị kịp đó M
Tiếng nhỏ Hân nhỏ nhẹ bên cạnh chị. Nó đưa mắt đảo một
vòng căn phòng thở dài...em ko có ở đây, hơi hụt hẫng một tí nhưng cũng thầm cảm
ơn vì Hân đã ko cho em biết chuyện nó bị thương...Nó mệt mõi, cũng ko muốn suy
nghĩ hay nói gì nhiều chỉ mĩm cười im lặng, cố gượng cười để chị và nhỏ Hân ko
phải lo. Bác sĩ bước vào phòng kiểm tra cho nó xong gật đầu nói với anh Phong
-
Dc rồi mấy đứa muốn tự đưa em đi hay bệnh
viện đưa đi
-
Dạ tụi con tự đưa em đi dc ko chú
-
Tạm thời ko sao. Mấy đứa đưa nhox đi
cũng được ko sao đâu. Con ra làm thủ tục chuyển viện cho em.
Anh Phong đi theo bác sĩ ra ngoài còn chị với nhỏ
Hân cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển viện cho nó. Nếu cố gắng nó vẫn có thể
bước đi dc nhưng chị với nhỏ Hân nhất quyết hổng cho,một hai bắt nó nằm lên xe
đẩy để anh Phong đẩy ra xe. Cảm thấy hơi ngại nhưng vui vì vẫn có những người
quan trọng thân thiết đang lo lắng cho nó...Có lẽ cả ngày với suốt đêm qua nó bất
tỉnh (về sau hỏi ra mới biết cũng ko phải nó bất tỉnh quá lâu mà cũng có tỉnh lại
dc chút nhưng bác sĩ tiêm thuốc an thần để nó ngủ tiếp) chị với nhỏ Hân đã kịp
làm quen với nhau rồi nên giờ hai người trò chuyện có vẻ thân lắm. Đến bệnh viện
mới mọi người đưa nó vào phòng riêng, bác sĩ kiểm tra sơ bộ trước rồi đưa nó đi
kiểm tra đủ thứ theo yêu cầu của anh Phong để đề phòng nó bị chấn thương nặng
bên trong...và thực sự nó bị chấn thương khá nặng ở lưng, ngực nhất là phổi,
cũng may đầu ko bị gì nặng nên còn tỉnh táo ngồi đây viết hồi ký :D...
Kiểm tra vòng vòng đã đời nó mới dc thả trở về phòng
riêng nằm. Suốt buổi nó chỉ im lặng ko nói gì.Chị lo cho nó nên cũng rất biết
giữ trật tự và có lẽ chỉ có nhỏ Hân mới biết tâm trạng nó hiện giờ. Đầu óc nó
thực sự trống trải, chẳng dám nghĩ gì quá sâu, chẳng dám nghĩ gì quá nhiều và
những lúc như vậy nó càng muốn ngủ. Ngủ là một cách tốt nhất để tránh phải suy
nghĩ quá nhiều, nhất là khi buồn, chán nản hay tức giận...nó luôn tìm cách ngủ
thật sâu để khi tỉnh lại đầu óc sẽ bình tĩnh hơn, thoải mái hơn và sẽ có những
quyết định chính xác ko bị cảm xúc lấn át. Mọi thứ thật bình yên...giống như một
khoảng lặng giữa sóng gió vậy..nó ko biết sau khi ngủ dậy chuyện gì sẽ tiếp tục
xảy đến đây.
Tỉnh dậy bởi sự ồn ào...thì ra ông Kha vào thăm nó
đang ngồi nói chuyện với anh Phong. Hình như ông Kha cũng tính về nên đang đứng
bắt tay anh Phong. Thấy nó tỉnh ổng cười hề hề
-
Chú em mày yên tâm dưỡng thương. Chừng
nào khỏe đi làm lại cũng dc ko sao.
-
Dạ cũng ráng chớ làm mà nghĩ hoài phiền
quá
-
Yên tâm mai mốt khỏe làm bù. Anh em với
nhau tau thương mày nhất khỏi lo. Đéo khách sáo chi mệt óc mày.Thôi tau về quán
-
À anh! Em nói cái này
-
Đừng cho Thy biết em bị gì nha.
-
Hai đứa bây lục đục hả
-
Dạ anh giữ bí mật dùm em ko chắc em bỏ
quán luôn quá
-
Dm chơi gì hù dọa mậy. Thôi dc coi như
tau hổng biết gì. Về nhá. Anh về hôm nào nhậu nha Phong
-
Ok! Chào anh hôm nào gặp.
Ông Kha đi rồi nó đưa mắt xung quanh tìm chị với nhỏ
Hân
-
Ủa 2 người kia đâu anh
-
Ừ Phương bị mẹ bắt về nhà rồi còn pé Hân
đi mua đồ ăn rồi em (Chị ở với dì...gọi dì là mami cho đỡ nhớ mẹ)
-
Dạ. ủa anh hổng có về với chị Phương hả
-
À ừ...tại lệnh của Phương bắt anh phải ở
chăm em. Với lại đâu bỏ pé Hân ở một mình dc...
-
Hả!
Nó hả một tiếng định hỏi thêm nhưng thấy cái mặt anh
Phong hơi kỳ kỳ nên im luôn.
-
Ủa M tỉnh rồi hả
-
Uhm
-
Vậy ăn cháo luôn nghen, để Hân lấy cháo
cho M ăn. Anh Phong đỡ M ngồi dậy dùm em
Anh Phong gật đầu tiến lại đỡ nó ngồi dậy dựa nhẹ
vào gối, lưng nó đau nên ko thể dựa trực tiếp lên tường được.
-
Để
M tự ăn được rồi
-
Ko...ngồi yên đi. Anh Phong ăn cơm luôn
đi em mua cho anh lun đó
-
Ừ...ủa em ko ăn hả
-
Dạ chút em ăn sau
-
Thôi anh chờ em ăn luôn cho vui. Em đút
cho nhox M ăn đi anh chạy mua trái cây với ly cafe uống cho tỉnh ngủ đã
-
Uhm sẵn mua cho em hộp khăn giấy ướt nha
-
Ok
Anh Phong đi ra ngoài. Nhỏ Hân bắt đầu đút cháo cho
nó ăn. Cháo thịt bầm...chợt nhớ em da diết, giá mà tô cháo này là món cháo thịt
của em tự tay nấu như ngày trước thì hay biết mấy.Nó im lặng hả miệng nuốt miếng
cháo...Nóng run người...tự nhiên mĩm cười nhớ lại lần đầu em đút cháo cho nó
ăn, cũng nóng đến phỏng lưỡi...Nuốt cháo vào trong...nó ho sặc xụa, ngực đau
nhưng ai đang cắt...
-
Ý chết Hân quên ngực M bị thương....xin
lỗi M...xin lỗi
-
Hì...có gì đâu
-
Để Hân làm nguội cho M...
Nói rồi nhỏ Hân múc cháo thổi cho thật nguội mời đút
cho nó ăn. Cố nén cơn đau nó mĩm cười vui vẻ ăn cháo mặc dù mỗi lần nuốt vào là
mỗi lần nó đau run người, cứ như đang nuốt xương vậy...Ăn xong...nó im lặng nằm
xuống nhắm mắt ngủ, nhỏ Hân thì ra ngoài ngồi ăn cơm với anh Phong cho thoáng.
Hy vọng em sẽ ko tìm thấy nó, điện thoại nó đã tắt nguồn chỉ có ông Kha, nhỏ
Hân, anh Phong và chị biết nó đang bị gì ở đâu ngoài ra với tất cả phần còn lại
của thế giới nó hoàn toàn mất tích.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa