Nó chạy ù ra khi nhìn thấy bà cô mặt mũi bơ
phờ lộ vẻ mệt mỏi nhưng dáng người vẫn xinh đẹp nổi bật hơn tất cả bước ra cửa,
thấy nó chị bỉu môi lườm.
-
Haha vẫn dỗi à. Thôi xuống xe nè.
-
Eo ôi! Say xe chết mất.
Nó phì cười cầm túi giày trên tay chị vui vẻ
tính mang giày vào cho cô nàng, cô nàng này thiệt điệu, đi xe khách vẫn chơi
nguyên đôi boot, mất khá nhiều thời gian nên nó phải cười xòa xin lỗi ông lái
xe một tiếng. Nó lắc đầu cười bất lực, ánh mắt có một chút chiều chuộng xoay
lưng ra dấu, bà cô ngập ngừng một chút rồi cũng mím môi hừ một tiếng ôm lấy cổ
leo lên lưng nó, tầm này cõng luôn cô nàng xuống x echo nhanh chứ loay hoay một
hồi ông phụ xe đá đít hai đứa. Vì hành lý của chị đem cùng valli chị Quỳnh Chi
nên chi Vy đi xe mình không, chỉ đeo túi xách cá nhân nên nó cõng chị ngon ơ xuống
xe đi thẳng vô quán, người ca sĩ cũng có khác, mềm mại mát lạnh nhưng vẫn cảm
nhận được sự săn chắc đàn hồi từ da thịt thơm ngát của chị. Nhẹ nhàng đặt cô
nàng xuống ghế, nó cười cười nhìn đôi mắt nhắm nghiềng, cặp môi lúc chu lúc mím
như con nít làm vẻ đáng thương mệt mõi, cũng không biết ai lớn hơn ai đây.
-
Mệt dữ không chị?
-
Eo ôi hỏi câu khác đi Mon. Chi
say xe đến chết này.
-
Haha còn khỏe đẹp, không sao
không sao.
-
Hừ!
-
Ngồi nghỉ chút nè. Chị uống gì
không? Đói không chị?
-
Không! Chả muốn ăn uống gì, nôn
ra mất.
-
Như con nít nha.
-
Kệ chị! Ai thích người lớn cứ
làm. Hừ!
-
Thôi uống chút nước cho khỏe. Uống
trà đường nha, miền Tây mỗi lần mệt người ta toàn uống trà đường cho tỉnh đó.
-
Eo! Trà đường à, nghe lạ thế.
-
Haha gì mà lạ, như nước chè ngoài
chị cho thêm đường, đá thôi. Nha uống một ly nha, cho tỉnh rồi về.
-
Ừ! Thử xem, không khỏe chị đấm
Mon đấy.
-
Hehe! Chị chủ ơi cho em ly trà đường.
Có khăn lạnh không, cho em 1 cái luôn.
-
Ok em trai!
Nhìn cô nàng nhắm tịt mắt nghiêng đầu sang một
chu mỏ thở phì phì vì mệt nó thầm so sánh với chị Quỳnh Chi, kiểu này mới giống
bánh bèo hơn nè, còn chị Chi bên ngoài dịu dàng nhưng khá mạnh mẽ. Trà đường
làm rất nhanh, chờ chị chủ đi chỗ khác nó cầm ly lên khuấy đều, nếm thử một ngụm
mới xoa tóc đưa trà cho chị.
-
Nè chị uống nhiều chút cho tỉnh.
-
Uhm chị cảm ơn!
Chị Vy hé mắt ra tò mò nhìn ly trà một chút
sau đó uống một ngụm nhỏ mà không cần dùng tay, có nó làm osin nên cô nàng như
công chúa. Chị chép chép miệng vài cái mới gật đầu đưa mỏ vô ly uống thêm hai
ngụm khá nhiều.
-
Được không chị?
-
Ừ! Thơm đấy Mon.
-
Uống nửa đi.
-
Eo ôi! Ly to thế.
-
Haha uống nhiều tỉnh liền.
-
Ừ tỉnh rượu hẳn…a….
Nó trợn tròn mắt nhìn cô nàng lở lời đang rụt
đầu lại, thấy nó nhìn chằm chằm, bà cô lè lưỡi đưa túi lên che che mặt.
-
Nói gì? Nói lại nghe chơi?
-
Không có…không có!
-
Đi nhậu với ai? Hử?
Vừa bực mình vừa buồn cười, nó đặt ly trà cái
rầm lên bàn. Thương tiếc gì nửa.
-
Sao? Chị mà ngán gì, khỏi núp,
cái túi che không hết đâu. Đi nhậu với ai?
-
Hic…uống có tí thôi. Chị…chị đi với
Uyên. Thật đấy! Uống tí tẹo thôi.
-
Giỏi rồi!
-
Tại…tại…bọn chị đợi xe lâu…nên…
-
Bó tay!
Nó trừng mắt cốc lên đầu chị một cái đứng dậy.
-
Uống cái nửa cho hết. Đi về!
-
…
Nó lắc đầu cười khổ đi thẳng vô trong tính tiền
cà phê rồi làm mặt lạnh trở ra. Chị Vy thấy nó lại đưa túi lên che mặt. Nó bực
mình nhéo mũi chị một cái cầm ly trà đường gạt túi đưa thẳng vô mỏ cô nàng.
-
Uống cái nửa!
-
Không…chị no lắm này.
-
Uống!
-
Hừ!
Cô nàng mím môi nuốt thêm ngụm trà, nó suýt
phì cười nhìn cái mỏ nhọn của chị vì bị nó ép uống trà đến nổi vài giọt trà lăn
dài ra khóe môi.
-
Này này…bắt nạt chị!
-
Bắt cái đầu chị đó. Đi về!
Nó sắp phì cười trừng mắt để ly xuống bàn,
dùng tay quẹt mỏ cho chị rồi nắm tay kéo cô nàng lên xe.
-
Hứ! Đáng ghét thế nhờ!
Nó không thèm trả lời, cài dây an toàn cho chị
rồi làm mặt lạnh lái xe đi. Suốt đường về cô nàng không dám nói tiếng nào, thi
thoảng liếc liếc nó chu môi dậm chân hừ hừ trong miệng cố tình gây tiếng động để
nó chú ý, tất nhiên nó không thèm phản ứng, thực ra không phải bỏ mặc chị, do
lái xe đường lạ nhiều cầu betông mà chở thêm người khác nên nó rất tập trung.
Vô tình khiến bà cô tưởng nó giận thiệt, lâu lâu cô nàng mon men tay sang định
khều nó nhưng rốt cuộc không dám, bàn tay xinh đẹp mang bộ móng mới rực rở cứ
vươn ra rút về làm nó nhiều lúc không chịu nổi nghiêng người né trêu chị, càng
trêu chị càng bực bội.
Về tới nhà nó vẫn làm mặt lạnh nhưng vẫn
ga-lăng tháo dây an toàn, mở cửa kéo tay chị đi thẳng vô nhà trên. Bà cô cứ hừ
hừ đi song song với nó, mắt ngó nghiêng tò mò nhìn xung quanh để mặc nó nắm tay
kéo đi. Chị Thủy và hai chị dâu đang ngồi xếp đồ vô thùng ngay hiên nhà, chị Quỳnh
Chi thì mặc đồ ngắn ngồi nói chuyện với ba ông anh, trên bàn có mấy ly cà phê
đá, cà phê sữa và mấy tô hủ tiếu chắc vừa mới ăn xong. Thấy nó dẫn chị Vy vào,
mọi người cười tươi chào hỏi, vừa đến trước mặt chị Chi vui vẻ lên tiếng.
-
Ơ kìa mặt sao đấy? Dỗi à.
-
Mon bắt nạt tau này!
Chị Vy phụng phịu, nó cười cười nhếch môi.
-
Ờ…bắt nạt đó. Tự khai cho đủ nha
chị.
-
Sao thế!
Chị Quỳnh Chi che miệng cười khúc khích kéo
tay chị Vy ngồi xuống ghế đá.
-
Chị hỏi bà cô này đi, coi ăn đòn
được chưa.
-
Hừ! Bắt nạt nhau!
-
Sao? Tự khai đi chớ, ha chờ em
méc?
-
Hừ hừ…
Nó dán sát mặt vô nhe răng đe dọa làm chị Vy
cắn thiếu điều nuốt luôn môi dưới của mình. Chị Quỳnh Chi phì cười lườm nó sau
đó xoa xoa đầu chị Vy, nhưng xoa được mấy cái chị Chi nhăn mũi hít hít thêm vài
hơi.
-
Này! Mày uống rượu à? Há miệng ra
xem nào.
-
Tau không…A…đau…
Chị Quỳnh Chi bóp miệng cô nàng không thèm chờ
nói hết câu, chiếc mũi xinh nhăn nhăn kê sát miệng chị Vy một chút sau đó nữ thần
giơ tay tét luôn vô mông chị Vy.
-
Đi nhậu đấy à!
Nó nhìn hành động của hai bà chị cũng buồn cười
lắm rồi mà vẫn ráng nhịn xuống, giơ ngón cái lên nháy mắt với chị Quỳnh Chi,
công nhận mũi chị tinh thiệt.
-
Chị coi đó, đi nhậu với bà cô
Uyên hồi tối đó. Kêu uống có mấy ly mà đi xe cả đêm chị còn nghe mùi rượu.
Chà…uống có tí xíu chị Vy nhể?
-
Hừ! Đồ đáng ghét, đồ mách lẻo.
-
Con hư hỏng này, đi xe vẫn uống
rượu à. Bảo sao…
-
Hic tau uống có tí thôi. Thật đấy!
-
Chịu mày đấy, chả ai bênh nổi.
-
Ơ hay! Mày về phe Mon à…
-
Ừ! Vào đây tau bảo bọn nó xử mày,
hư quá!
-
Ơ kìa…
Chị Quỳnh Chi nghiêm mặt kéo cô nàng đi vô
nhà, nó và mấy ông anh cười ha hả.
-
Xong chưa chị?
-
Sắp xong rùi cưng. Uống cà phê
hôn? Uống ly chị đó Mon.
-
Dạ…
-
Thui út Thủy vô thay đồ đi cưng để
đây chị xếp cho.
-
Hihi dzị chị hai chị ba xếp
nghen.
-
Uhm!
Chị Thủy phủi tay đứng dậy cầm ly cà phê của
mình đưa cho nó rồi chạy vô nhà thay đồ. Nó nhấm một ngụm thiệt đã ngồi xuống
ghế.-
-
Mấy bà cô gái đâu anh?
-
Ngủ cong đít trển đó.
-
Trời! Giờ này chưa dậy nửa.
-
Tau kêu dậy phụ dọn nhà nảy giờ tụi
nó éo nghe luôn.
-
Hơ…mấy con sâu ngủ này, về nhà
người ta nướng như nhà mình kiểu này đội quần nguyên đám.
-
Ờ…ê Tiến, lên kêu tụi nó dậy phụ
đám giỗ mậy!
-
Éo! Thằng Mon kêu đi mày.
-
Cái này…
-
Haha thôi để mấy đứa ngủ cho đã.
Có công chuyện gì đâu Mon.
-
Phải rùi, toàn nhà mình không, để
mấy đứa ngủ tụi cưng. Kêu chi tội nghiệp!
-
Hic…tội nghiệp quá. Chiều riết hư
hết đó chị.
-
Haha!
Nghe hai chị dâu nói bốn an hem nhìn nhau thở
dài tự nhục. Thôi kệ toàn bánh bèo vô dụng, kêu dậy cũng như không. Nó không
thèm để ý nửa ngồi chém gió tung nóc với mấy ông, lâu lâu hai chị dâu vui vẻ
chen lời vào hỏi thăm cái này cái nọ, chủ yếu hỏi về chị Thủy trên SG, tất
nhiên tụi nó toàn nói xấu cô nàng. Thấy chị Thủy đi ra, chú năm cũng đang đi kế
bên xoa đầu chị dặn dò, tụi nó vui vẻ rủ chú Năm uống cà phê. Ngồi nói thêm vài
câu nó đứng dậy ôm thùng đồ r axe.
-
Thôi con đi với chị nha chú Năm,
em đi chị hai chị ba ơi.
-
Ừ đi sớm về sớm nghe mậy?
-
Dạ.
-
Mon đi từ từ nghen cưng.
-
Dạ chị!
-
Thôi em đi chút về, mấy anh lên
kêu mấy bả xuống dọn dẹp đi.
-
Ok đi đi mày, để chút tau lên tạt
nước tụi nó. Đm.
-
Hơ hơ…mình đi chị.
-
Uhm!
Chị Thủy vui vẻ đứng lại dặn dò ba ông anh,
nó rinh thùng đồ đi lên “nhà dưới” quay đầu xe đứng chờ. Một lúc sau chị Thủy
xách theo túi leo lên xe.
-
Đi Mon!
Nó gật đầu cho xe từ từ ra khỏi cổng nhà.
-
Quẹo phải Mon, đi đường nhỏ ít
xe.
-
Dạ! Mà trại xa không chị?
-
Cỡ một tiếng đó cưng. Chạy từ từ thôi.
-
Hehe muốn nhanh cũng không được.
-
Hihi coi mặt hùi tối hăng dữ mà
lái xe yếu xìu hen.
-
Ơ…vụ đó liên quan gì lái xe.
-
Hí hí coi cục cưng đỏ mặt luôn
nè, mắc cười ghê.
-
Bớt bớt dùm. Xuống ruộng bây giờ.
Nó bật cười bó tay với bà chị yêu nữ này, lên
xe cũng không yên với chị.
-
Nảy chị không kêu mấy cô nương dậy
dọn dẹp chuẩn bị đồ. Nay đám giỗ mà bà nào cũng ngủ trương thây lên.
-
Kệ tụi nó, kêu dậy có làm ăn được
gì đâu.
-
Dọn linh tinh phụ chị hai chị ba.
-
Hihi chiều tối mới cúng nè. Tụi
mình đi về kêu tụi nó cũng kịp.
-
Ờ ờ…mà nay khách đông không?
-
Ít hà, toàn bà con hàng xóm. Mọi
năm làm có mâm cơm cúng trong nhà hổng mời ai luôn, bà con ai đi thì tự đi. Năm
nay tại tụi mình về ba chị mới làm lớn xíu á. Hihi bác tư chị tài trợ hai con
heo luôn, chút mấy ông già nhà mần heo á.
-
Hơ…mấy cha già nhóm mình hả. Chị
giao trứng cho ác rồi.
-
Hời! Cưng coi thường ông Vũ rùi.
Hí hí hùi xưa ổng làm lò heo quay kiếm tiền đi học á.
-
Ghê thiệt.
-
Nói vậy chớ chút mấy đứa làm cho
ba chị qua phụ nè, mà tụi nó mần bò. Hihi giao con heo cho ông Vũ.
-
Gì? Nguyên con bò hả, chơi lớn dữ
trời.
-
Ba chị nghe mấy thằng con rể về,
mua nguyên con luôn á, sáng giờ ba chị đi bắt bò đó.
Nó choáng váng đầu óc, đám giổ la mời ít người
mà chơi hai con heo, 1 con bò, cái này đám cưới chứ đám giỗ gì.
-
Tính cúng xong gả con gái luôn hả,
nguyên con bò ăn sao hết.
-
Tại hồi qua chị nói Mon cục cưng
khoái ăn bò á.
-
Giỡn hoài, cho em tắm trong thịt
bò ha gì.
-
Híhí ăn cho có sức hư với chị nè.
-
Hic…thiệt hả trời.
-
Hihi nói chớ nay đám ăn sao hết.
Chiều chia thịt ra cho mấy nhà nghèo vòng vòng ấp mình nè, gạo với dầu ăn mắm
muối nửa.
-
À à đó nói vậy đi.
-
Ủa chủ yếu cho cục cưng của chị
ăn lấy sức hư thiệt mờ. Hí hí!
Bà cô cười hô hố đưa tay sờ nó luôn, nó trợn
trừng mắt người nóng rần vì bàn tay con yêu nữ ngang nhiên sờ soạn.
-
Trời ơi…tha cho em. Đang lái xen nha.
-
Hihi cưng lái chị có lái đâu.
-
Yêu nữ!
Nó thở dài, yêu nữ rốt cuộc vẫn là yêu nữ,
nhai đầu người không nhả xương là có thiệt. Chọc ghẹo cười thiếu điều rung cả
xe cô nàng mới rút tay về mân mê tóc nó.
-
Dân chơi bày đặt mắc cỡ đồ. Hí
hí.
-
Ai làm lại chị. Hic!
-
Hihi nói chớ hông ghẹo cưng nửa.
Biết sao chị dẫn theo mình cưng đi hông?
“Dẫn mình tui cho chị dễ dê tui chứ gì”.
-
Ờ thì…
-
Chị muốn cưng đi với chị là một.
Còn tụi nó kêu dẫn mình em đi để né á.
-
Ơ né gì?
-
Ở nhà làm bò làm heo, Mon sợ phải
hông?
-
Cái này…ai nói gì đó?
-
Bé Phương nói. Hì hồi qua con
Thanh nói một lần nửa.
-
Ra vậy…
Nó mỉm cười im lặng, chị Thủy nắm tay phải nó
siếc chặt.
-
Hông có ngại nè. Con gái tụi chị
có đứa nào hổng sợ nhìn đâm bò đâm heo đâu. Cưng sợ hơn tại tâm lý phải hông?
-
Cái này…
-
Hihi ngại gì nè, ông Vũ thấy vậy
chớ ổng sợ nhện á Mon, cha nội Tiến với ông Kiên trùm sợ ma đó.
-
Hơ hơ…chị sợ gì?
-
Biết còn hỏi. Nè nè…cưng dám chọc
chị, coi chừng chị…cắt nghen Mon.
-
Hehe!
Nó bật cười, không cần chị Thủy nói nó cũng
đoán chị Phương kể cho mọi người biết vì mỗi lần đi chơi chung có làm thịt con
gì, nó toàn tìm cớ đi chỗ khác, không phải làm biếng, chỉ là nó ngại thôi. Lúc
nhỏ nó từng có hai con chó làm bạn từ lúc nó mới chập chững tập đi, con chó màu
đen vì quá khôn mà bị mấy thằng trộm rẫy nhà nó chém, nhìn con chó máu me bê bết
đầu gần như mất một bên cổ chạy về gục xuống chân nó, trước khi chết thậm chí
con chó còn dịu dàng liếm chân nó, hình ảnh đó và tiếng rên ư ử tạm biệt chủ
nhân trở thành nổi ám ảnh không bao giờ xóa đi được. Thằng nhóc bốn tuổi năm đó
khóc và hoảng sợ tới nỗi suy hô hấp, co giật phải đem lên bệnh viện cấp cứu…từ
đó hóa thành “sợ” nhìn thấy cảnh giết thịt con vật. Giờ lớn rồi, tâm lý vững
hơn, nhưng chung quy ám ảnh từ nhỏ vẫn làm nó “ngại” nhìn thậm chí ngại nghe tiếng
giết thịt. Kêu nó làm gì cũng được, nấu nướng dọn dẹp hay rửa này nọ cũng được,
đừng có bắt nó ở gần lúc làm thịt, đi hỏi vợ mà ba vợ bắt nó xuống làm thịt gà
vịt thì thôi, không cưới cũng được. Hơ hơ!
-
Nói vui thui, chủ yếu chị muốn đi
với cưng.
Chị Thủy mỉm cười nghiêng người qua hôn lên
môi nó, may mà đường nhựa vắng, xe đi chậm nếu không chắc xuống ruộng vì một nụ
hôn. Rời môi nó ra, bà cô tinh nghịch liếm môi cười khúc khích, nó bật cười sờ
lên môi mềm của chị mân mê không chán.
-
Biết rõ làm chuyện đó với em là
không đúng cứ làm. Chị đó nghen…
-
Với người khác được, còn với tui
cứ ngang nhiên ôm ấp, sờ soạn chọc ghẹo cho đã rùi chạy bỏ tui ngủ một mình.
Coi chịu nổi không.
-
Cái này…chị tự khêu khích em đụng
nha.
-
Hihi chứ hổng phải biết tui cho mới
ngang nhiên đụng chạm.
-
Hì!...Chị thích em…à không âm mưu
với em hồi nào đó, khai nhanh.
-
Để coi…hí hí thèm Mon lâu rùi. Bửa
ngủ chung trên ĐL, kiềm lòng hổng được là hốt cưng á.
-
Coi ăn nói chịu nổi không, con
gái con đứa lại lớn hơn em. Sài chữ thèm.
-
Ủa giờ có hai đứa mình, nói gì hổng
được. Làm như mới quen chị, hổng vậy uổng công cưng nói chị yêu nữ sao. Thoải
mái lên cục cưng,
-
Chị cứ vậy hoài, không sợ…
-
Hông! Nói rùi, nghĩ nhiều mệt đầu.
Tự mình hiểu trong đầu được rùi nè.
Nó mỉm cười, tay vẫn xoa nhè nhẹ trên môi chị.
-
Vậy đừng có viết tùm lum trên
face nửa.
-
Hihi Mon đọc hết rùi hở.
-
Đọc rồi, bửa ngồi chơi với anh Tiến,
em coi ké rồi. Chị đó nha, khờ hết sức.
-
Viết mé mé vậy cũng hiểu hen. Coi như cưng còn
xíu lương tâm.
-
Chớ chị nghĩ tự nhiên em để chị
gài em hả?
-
Chớ em tưởng chị hông biết cưng
chịu chị gài hả?
-
Ờ rồi! Chị thì ghê rồi.
-
Hihi hiểu nhau quá mà Mon hen! A
tới rùi, đậu vô đó đi Mon, mình đi bộ vô.
-
À dạ…
Nó rút tay về giảm tốc độ tấp xe vào bãi đất
trống ven đường nằm trọn giữa những cây bàng mát rượi. Cổng trại nằm cách xe hơn
500m. Nó tắt máy xe, chị Thủy vui vẻ xếp lại đồ đạc trong túi mặt lộ vài tia khẩn
trương xen lẩn chút buồn thoáng qua, nó im lặng nhìn chị một lúc, chợt chút cảm
xúc dâng lên trong lòng, quen nhau nhiều đủ hiểu nhau. Nó mỉm cười kéo chị sang
phía mình, đặt lên môi chị nụ hôn thật sâu, tay siếc chặt xoa xoa tấm lưng mềm
mại thơm ngát của cô nàng.
-
Em không nghĩ nhiều nửa, chị cũng
vậy nghe chưa?
-
Uhm!
-
Dám chơi dám chịu.
-
Uhm! Vui vẻ hông quạo.
-
Yêu nữ!
-
Làm yêu nữ với cưng thui nè. Khỏi
lo sài bà chị già chung thằng khác hen.
-
Haha chị biết em mà.
-
Biết mới ráng nói nhiều qua giờ
đó. Cưng nghen! Bá đạo ích kỷ thấy sợ, mình gian díu con khác được, con đó gian
díu thằng khác hông cho.
-
Em có nói không cho đâu?
-
Ờ! Cưng hông nói không cho, cưng
chỉ im ru hông nói tới người ta nửa chớ gì.
-
Haha thì không lẽ để người ta mất
thời gian mập mờ với mình hoài. Để người ta kiếm người yêu chớ.
-
Hihi nói nhiều mệt, miễn cưng chị
được rùi. Đem so với tụi ông Vũ, Mon nhà mình còn lương tâm xíu.
-
Hơ hơ!
Chị Thủy cười khúc khích hôn nó thêm một lúc
mới vui vẻ rời ra chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, dặm thêm chút son. Nó ra khỏi
xe trước rinh thùng đồ xuống thong thả đứng chờ. Chị Thủy chuẩn bị xong xuôi gõ
cửa, nó đỡ chị xuống xe, vác thùng đồ lên vai đi theo chị vào trại. Hình như chị
có nhờ người quen làm trong này đăng ký trước cho nên không mất nhiều thời gian
làm thủ tục các kiểu liền nhanh chóng được vào phòng ngồi chờ. Suốt buổi nó đều
im lặng nắm tay chị Thủy như một cách an ủi, làm gì làm, có người thân vướng
vòng lao lý, mấy ai tâm trạng tốt cho được. Thi thoảng nó nhỏ tiếng nói chuyện
với chị, chủ yếu hỏi cho biết thêm tình hình hai ông anh của chị. Ba chị và người
nhà thường xuyên đi thăm nên lần này mọi người ở nhà lo đám giỗ, dành riêng thời
gian cho mình chị Thủy vì nhiều lý do nhạy cảm, nó cũng hiểu phần nào. Hai anh
của chị đều ngoài ba mươi, cải tạo tốt, thêm nửa gia đình cũng có quen biết nên
được gặp nhau khá thoải mái. Chị Thủy giới thiệu nó là bạn, nhưng hai ông anh đều
vui vẻ chọc hai đứa vài câu, nó cũng thoái mái bình thường, giờ chị giới thiệu
là người yêu ha rể nhí nó cũng không ý kiến. Lúc đầu mới gặp nó còn nói chuyện
vài câu coi như làm quen, phần còn lại đều vui vẻ im lặng một bên nhường thời
gian cho ba anh em chị Thủy nói chuyện. Khoảng hơn tiếng gặp trong phòng, mọi
người được cán bộ dẫn ra căn-tin để hai anh được ăn cơm với chị Thủy, trước khi
ăn hai anh được cán bộ cho phép đốt nhang xem như cúng đơn giản nhân ngày giỗ
má. Nó không ăn, chỉ ngồi uống nước một bên, thi thoảng hỗ trợ thêm đồ ăn, nước
uống.
Ra khỏi trại tâm trạng chị Thủy không tốt lắm,
bà cô này ít khi nào trên mặt thiếu nụ cười lả lơi, người thân vướng tù tội, ít
nhiều trong lòng phải có tâm trạng, chẳng qua giờ chị không thèm che giấu bên cạnh
nó. Quen nhau bao nhiêu lâu, đủ hiểu nhau, nó hôn lên trán chị một cái, dịu
dàng nắm tay chị đi thật chậm ra xe, không cần nói lời an ủi gì hết, chỉ cần im
lặng bên cạnh đủ rồi, tự chị sẽ cân bằng cảm xúc của mình, đây là sự khác biệt
giữa một cô gái trẻ và cô nàng thành thục như chị. Nhưng bà cô im lặng lâu quá
cũng không quen, nó cười cười nhéo mỏ chị.
-
Tâm trạng đủ rồi, ăn sầu riêng
không yêu nữ?
-
Đâu! Sầu riêng đâu?
Chị Thủy cười toe toét mắt sáng rở, nó bật cười
chỉ tay về phía trước, bên phải lề đường đằng xa có chiếc xe tải đậu lề đường,
sầu riêng chất đống bên cạnh xe bày bán.
-
Hihi ghé vô Mon, mua về cho tụi
nó ăn nửa.
-
Rồi rồi.
Bà cô vui vẻ thiếu chút không kịp cởi dây an
toàn, nó cũng vui vẻ nhìn xung quanh rồi cẩn thận cho xe ghé vào. Nó đỡ chị xuống
xe, bà cô chu miệng moi ví tiền của nó tính chạy qua lựa sầu riêng nhưng bị nó
kéo tay lại xòe ra hai ngón cười tủm tỉm. Chị Thủy cười khúc khích đánh nó một
cái mới chịu móc thuốc trong túi đeo mình ra châm lửa, hút một hơi rồi hung
hăng nhét thuốc lên miệng nó xong mới chạy đi lựa sầu riêng. Nó nhảy luôn lên đầu
xe ngồi vừa hút thuốc vừa nhìn bà cô lả lơi cười cười nói nói với hai vợ chồng
chú bán sầu riêng. Đi với chị thăm hai anh cả buổi, nhìn và nghe chuyện nhà chị,
thấy chị không vui nên tâm trạng nó cũng không thoải mái. Hút vài hơi thuốc nó
vẫy tay qua bên đường.
-
Cho con 4 ly nước mía liền cô ơi
-
4 ly hả con, có liền có liền.
Xe nước mía đối diện quầy sầu riêng, nghe chừng
hợp lý nhỉ. Nó thở phì ra đung đưa chân say sưa ngắm bà chị yêu nữ vui vẻ lựa sầu
riêng, vì mua về cho cả đội quân ở nhà ăn nên lựa hơi lâu. Nó nhận một ly nước
mía rồi chỉ về chị Thủy.
-
Cô đem cho chị đó với hai vợ chồng
bà bán sầu riêng uống chơi, lấy tiền chỉ luôn nha.
Cô bán nước mía vui vẻ gật đầu cầm ba ly nước
lại đưa cho chị Thủy, bà cô vui vẻ tính tiền xong một tay hút nước mía điệu đà
tiếp tục lựa sầu riêng. Về đây đi giữa trưa nắng không uống nước mía là thiếu
phong cách dân miền Tây lắm. Bà cô Thủy mua gần hai chục trái thành ra hai vợ
chồng chú bán sầu riêng rất chu đáo giúp chị dạt bớt gai nhọn cho đở hư ghế xe,
xếp vô bao đàn hoàng mới khiêng bỏ lên xe.
-
Mua trái cây gì nửa không chị?
-
Khỏi nè cưng, mai tụi nó muốn ăn
trái gì dẫn tụi nó đi vườn gần nhà mình chơi.
-
Mua nhiêu đây đủ không?
-
Hihi nhiêu nhà mình ăn đủ rùi, khỏi
cần mua cho khách. Thử miếng nè cưng, thơm ghê á.
Chị Thủy vui vẻ đút sầu riêng cho nó ăn, hai
đứa chưa về tới nhà chia nhau quất gần hết hộp. Nay giổ má chị Thủy thành ra
cúng ở nhà dưới, chiều khách khứa mới lại nên tầm này chỉ có người nhà nấu nướng.
Tuy vậy không khí rất vui vẻ nhộp nhịp. Mới lái xe vô cổng đã thấy chị Quỳnh
Chi, Vy đang mặc đồ ngắn ngồi rửa chén đũa. Vừa xuống xe chị Thủy nói lớn.
-
Tí ơi kêu đứa nào rinh sầu riêng
đem cất lên nhà cho dì út nghen con!
-
Dạ út.
-
Chị đi thay đồ nha.
-
Cần em thay phụ không?
-
Hí hí vô đây cưng.
Giởn lộn người rồi, ai chứ bà cô này chắc chắn
bắt nó vô thay đồ chung thiệt. Nó bật cười đưa ví tiền, chìa khóa cho chị Thủy.
-
Lấy em cái áo thun với quần “sọt”
luôn nha.
-
Uhm!
Chị Thủy cười hi hi chạy lên nhà, nó vui vẻ
đi lại nhìn hai bà cô nổi tiếng.
-
Chà! Đứa nào dám bắt người nổi tiếng
rửa chén đây ta.
-
Hihi về rồi à. Mon đói không?
-
Dạ đói chớ, cơ mà thấy chị nữ thần
hết đói liền, chị ơi chị nhớ em không?
-
Luyên thuyên. Thế Mon ngồi nghỉ
chị tìm đồ ăn cho Mon nhé. Mọi người ở nhà ăn trưa xong rồi này.
-
Hehe dạ!
Chị Quỳnh Chi vui vẻ đứng dậy đi tìm đồ ăn,
nó tủm tỉm nhìn chị Vy vẫn đang hừ hừ không thèm để ý đến nó, vừa bực mình vừa
buồn cười, nó cũng không thèm dỗ cô nàng, hình như hồi sáng nó mới là đứa đang
bực chị mà.
-
Hờ! Tưởng ai đó giờ còn mệt chớ,
biết tỉnh rượu phụ công chuyện sao ta.
Đang hừ hừ ra vẻ dỗi, cô nàng đỏ mặt cúi đầu
giả bộ vu vơ bận rộn với đống chén đũa, nó nhếch môi cười cười chắp tay sau
mông đi chổ khác. Khắp nhà rộn rả tiếng cười đùa, mọi người đều chia nhau làm
công chuyện. Chị Nguyệt với bà cô Thanh ngồi cắt rau củ quả, chị Yến bé Nhiên lặt
rửa rau trên sàn nước, Mimi Cycy phụ chị 3 làm gà vịt, bộ ba bồ mấy ông anh phụ
chị hai cắt thịt heo bò. Sàn bê tông chổ cây nước bơm có mấy anh em chắc là người
làm của ba chị Thủy đang xử lý hậu sự sau khi mổ bò heo xong. Hoành tráng nhất
là chổ ba ông anh, ông Vũ loay hoay trước cái lu và đống gia vị các kiểu, phía
dưới than củi đang cháy hừng hực nằm trọn vẹn trên một hố dài khoản 3 mét. Đầu
kia hố than ông Tiến đang treo hai cái đùi bò lên giá, gần đó ông Kiên đang bỏ
rau củ gia vị vô một cái nồi lớn bắt trên bếp bằng 3 tảng đá to. Nó lò dò đi lại
tò mò nhìn ông Vũ.
-
Ủa làm gì á anh?
-
Về rồi hả ku. Tau đang làm heo
quay.
-
Ghê. Ủa quay bằng lu hả anh?
-
Ờ! Tuyệt chiêu đó mày.
-
Quá dữ. Làm gì đó anh Tiến?
-
Nướng bò nè mậy. Hê hê! Chút làm
dĩa tái chanh anh em mình chơi trước nhể.
-
Ngon lành!
Nó cười vui vẻ ông Kiên cũng cười ha hả kéo
tay nó qua chổ ổng.
-
Đây đây kệ mẹ anh Tiến mày, qua
phụ tau, hé hé nay anh cho chú mày chơi món bò hầm của tau.
-
Hơ hơ…coi hoành tráng à.
-
Đem củi vô nhóm lửa đi ku.
-
Ok anh!
Nó gật đầu đi qua rinh đống củi đem lại xếp
vô lò. Trong nồi lúc này nó thấy nguyên cái đầu bò, bốn cặp chân được chặt sẳn
thành khúc.
-
Biết làm bò hầm luôn hả anh?
-
Hê hê sở trường đó mày.
Ông Kiên mặt đắc ý rinh nguyên thau đủ thứ củ
quả, trái cây xếp từ từ vô nồi.
-
Đốt luôn bếp đó chút tau xào gia
vị luôn mậy.
-
Dạ!
Nó vui vẻ tiếp tục xếp thêm củi qua bếp lò kế
bên sau đó cặm cụi cầm ống khò nhóm bếp lửa. Đốt than khó chứ đốt lửa thì dễ,
lui cui cỡ 10 phút hai bếp cháy phừng phừng. Ông Kiên đổ đầy nước xong đậy nắp
lại.
-
Rồi mày canh lửa đi Mon. Anh em
mình hầm từ từ tới chiều là ngon.
-
Dạ.
Đang loay hoay rinh thêm củi thì chị Thủy đem
đồ ra đưa nó.
-
Nè thay đồ cho mát Mon. Đưa đồ chị
bỏ máy giặt.
-
Dạ!
Chỗ nấu nướng này nằm bên hè nhà, ngoài ba
ông anh ra chỉ có bà cô Thủy nên nó thản nhiên thay luôn tại chổ, bà cô Thủy cười
khúc khích nhìn nó không biết ngại luôn.
-
Hehe giặt dùm em nha.
-
Uhm! Cưng phụ mấy ổng nghen, chị
vô phụ tụi con gái.
-
Dạ. À chị ơi, kiếm cho mấy cái
võng coi.
-
Phải đó, kiếm mấy cái võng nằm
chơi Thủy. Nấu tới chiều lận.
Ông Vũ gật gù, chị Thủy cười tươi gật đầu,
-
Uhm để kiếm võng cho nè. Ăn uống
gì hông chị đem ra cho.
-
Dạ bánh trái, trà nước nha.
-
Ok nè!
Chị Thủy vừa chạy đi thì chị nữ thần bê theo
nguyên tô gì đó đi ra, vừa thấy nó cô nàng lườm lườm.
-
Này! Bảo ngồi yên không nghe à,
kiếm mõi cả chân.
-
Hehe em bị chị Vy đuổi đi đó.
-
Hihi đồ ăn này.
Cô nàng dịu dàng giơ tô ra, trong tô có đùi,
cánh gà, chả lụa, thịt heo quay và dưa leo, dưa chua.
-
Chà hấp dẫn nha.
-
Hì chị hai cho đấy, Mon ăn tạm
nhé.
-
Quá ngon luôn.
Nó phủi phủi tay tính cầm đùi gà lên gặm thì
chị Quỳnh Chi gạt tay nó ra lườm lườm.
-
Này! Tay bẩn thế!
-
Hehe sao đâu, ở dơ sống lâu.
-
Eo ôi! Kinh chết đi được.
-
Ơ…chứ sao giờ.
-
Hihi cứ làm việc đi, chị bón cho
này.
Chị Quỳnh Chi mỉm cười kéo ghế dịu dàng ngồi
xuống bên cạnh, để dĩa thức ăn ngay trên đùi, vắt chanh ra chén muối tiêu nhỏ rồi
dịu dàng xé một miếng thịt gà chấm nhẹ đút cho nó.
-
Bởi có chị nữ thần dễ thương nhất.
-
Hihi ăn từ từ nào, chị Thủy bảo
tí mang nước ngọt ra đấy.
-
Hehe có chị chăm, gà nay ngon
ghê.
-
Yêu nhất mới chăm đấy. Nào…yên
cái tay, rơi đất vào thức ăn bây giờ.
-
Hehe biết rồi, cho miếng dưa chua
coi.
-
Này!
Bị chị Quỳnh Chi lườm, nó đành yên phận ngồi
canh củi lửa mặc cho chị đút gì thì ăn cái đó. Ba ông anh cười ha hả trêu chọc
mấy câu rồi chăm chú nấu nướng tiếp. Ông Vũ ngồi quay lu, ông Tiến tích cực
xoay cặp đùi bò một bên, còn ông Kiên thì bắt đầu đổ cả đống hành, tỏi, ớt các
kiểu vô chảo để sơ chế gia vị cho nước hầm. Nó vẩn ngồi xổm canh lửa, vừa ăn đồ
ăn chị Quỳnh Chi chăm vừa thích thú nhìn mấy ông anh trổ tài nấu nướng, đặc biệt
là ông Kiên, món của ổng coi bộ lạ mắt cầu kỳ không kém heo quay của ông Vũ. Ngồi
được chút chị Thủy vui vẻ rinh nguyên mâm đồ ăn nước uống linh tinh ra, sau
lưng hai thằng cháu của chị ôm theo mấy cái võng, bàn.
-
Hai đứa giăng võng dùm dì út
nghen.
-
Dạ út.
Hai thằng nhóc loay hoay giăng võng lên mấy gốc
cây, chị Thủy kéo cái bàn ra bóng mát xếp đồ ăn, ly tách, nước đá lên bàn, sau
đó vui vẻ rót một ly nước ngọt đem lại đưa nó.
-
Ghê nha, nay mấy anh em dân
xì-gòn nấu chính luôn ha.
-
Hơ hơ chuyện nhỏ.
-
Anh của mày mà Thủy.
-
Hê hê!
Cả bốn cười đắc ý, thực ra mấy món này chị em
phụ nữ không làm nổi, than củi khói lửa nóng hừng hực làm hai bà chị mới ngồi
chút xíu mặt mày mồ hôi tuôn lộp độp. Nó tranh thủ ăn thiệt nhanh rồi xua hai
chị đi chỗ khác, ngồi đây vừa nóng lại hại da, nhất là nữ thần của nó rớt nước
mắt vì cay nhìn buồn cười quá sức. Giờ việc ai người đó làm, xử lý xong đống
gia vị nồi bò hầm ông Kiên chuyển qua nấu gà vịt, nó lại cong đít xếp củi vô lò
khác gần đó. Không biết ở nhà bàn bạc sao, giờ toàn ba ông anh đứng bếp nấu, mấy
cô gái chỉ phụ chuẩn bị nguyên vật liệu, hai bà chị dâu của chị Thủy cũng không
nấu món nào giao hết việc nấu đồ ăn cho cánh đàn ông. Bình thường tụ tập ăn uống
trong nhóm đa số mấy cô nàng sẽ làm đồ ăn, nhưng nấu đám như giờ phải mấy ông đực
phụ trách mới làm nổi vì khối lượng đồ ăn lớn, vừa nóng vừa mệt, chưa kể mấy ổng
là dân nhậu thành ra làm mồi nhậu ngon hơn chị em. Bà cô Đan Thanh ngoài một lần
chạy ra bắt nó uống thuốc thì không thèm để ý nó, chăm chỉ phụ mọi người. Trời
dần xế chiều, phía ngoài bắt đầu có khách lai rai tới sớm uống nước, nói chuyện
hoặc phụ giúp linh tinh. Mấy món ăn cơ bản xong, chỉ còn nồi bò hầm, heo quay,
đùi bò nướng phải canh lửa thêm. Bốn anh em có thời gian người nằm võng, người
kéo ghế ngồi nhâm nhi nước, chém gió linh tinh. Lửa nóng hừng hực nhưng bù lại
gió hiu hiu sau nhà lùa vô làm nó lim dim ngủ mặc kệ mấy chị em chỉ huy đàn ông
trong nhà khiêng ba giường gỗ ra đặt gần nó. Một giường kèm 4 cái bàn lớn để đồ
ăn, chén bát, hai giường làm chổ cho mấy cô nàng vừa nằm chơi vừa bày biện đồ
ăn chín để mang lên đãi khách. Nó ngẩng đầu dậy phì cười nhân lúc không ai để ý
đưa tay tét mông bà cô Thủy đang lui cui trải chiếu một cái.
-
Nè! Cái này mà mới khách ít của
chị đó hả.
-
Hihi ít thiệt mà.
-
Nhiêu đây đồ cả xã ăn không hết
nha cô nương.
-
Hết nha cưng, chút chia phần cho
người ta đem về nửa nè, sợ hông đủ á.
-
Ờ ờ. Cắt em miếng bánh tét coi.
-
Uhm chờ xíu. Cưng ăn nhân gì?
-
Gì cũng được.
-
Uhm!
Chị Thủy phủi tay chạy đi, một lúc sau đem lại
đưa nó nguyên dĩa bánh tét nhìn nó tủm tỉm cười.
-
Gì nửa?
-
Con rể nhí xíu đốt nhang hông ta?
-
Haha vợ cả đốt đi, khấn má vợ dùm
em trúng chục tờ vé số thôi.
-
Hí hí làm rể nhà chị hơn trúng số
rùi nha cục cưng.
-
Ờ biết mà, nhà phú bà thì ghê rồi.
Bà cô Thủy cười hô hố sửa lại quần áo khều
ông Vũ với ông Tiến khiêng con heo quay lên nhà trên chuẩn bị cúng. Mấy cô gái
cũng bắt đầu rảnh tay chút líu ríu kéo nhau tụ lại vui vẻ nói chuyện, sắp xếp đồ
ăn ra dĩa chờ khách. Hồi nảy chú Năm có xuống kêu tụi nó chút lên ăn nhưng cả
đám từ chối, tình nguyện ở dưới bếp làm đồ ăn, thực ra vừa làm vừa ăn vụng ngon
hơn. Ai làm gì làm, riêng nó mặc kệ đung đưa trên võng, ai cho gì ăn đó, nhiệm
vụ nó canh lửa, thành ra không ai thèm ý kiến gì ngoài bà cô Thanh với Nguyệt
lâu lâu đi ngang qua ngứa chân đá đít nó. Đêm qua bị chị Thủy cho ăn hành coi như
vừa mệt vừa không ngủ cả đêm, nó ngủ quên trên võng không hay, đang ngủ nghe tiếng
ồn ào, có người chen lên võng của nó, nhưng cứ mặc kệ tiếp tục dụi đầu vô lòng
người đó ngủ tiếp, ai cũng được miễn biết đó là con gái là được.
Bịch!
Uida
Hihi…haha!
-
Uida…đau quá!
Nó hét thảm hoảng hồn tỉnh dậy, mông với lưng
đau gần chết, mở mắt ra ngơ ngác thì thấy cái mặt lạnh lùng của Đan Thanh đang
nhăn nhó rên rỉ, xung quanh tiếng cười hi ha ầm hết góc sân.
-
Ủa gì vậy? Hic…đau quá!
Nó cũng rên lên đau đớn ngó nghiêng, nó đang nằm
dưới đất, đầu vẫn gác lên đùi của bà cô Thanh, cô nàng cắn môi nhăn mặt tay xoa
xoa mông mình, nó vừa bực mình vừa buồn cười ngồi dậy tự xoa mông. Một đầu võng
bị đứt trải dài trên đất, xung quanh còn mấy lá bài văng tung tóe. Thì ra trong
lúc nó ngủ bà cô Thanh chen lên võng nó ngồi đánh bài với mấy cô nàng khác,
không biết ngồi kiểu gì bị đứt võng thành ra hai đứa tiếp đất ngon lành, may mà
nền đất mềm chứ nền gạch chắc đi cấp cứu cả hai. Cả đám cười rần, nó cũng cười
như mếu đứng dậy đỡ cục nước đá lên, có võ kiểu gì té võng chút xíu tính ăn vạ
dưới đất luôn hay sao.
-
Đồ con heo! Đau muốn chết nè.
-
Hơ…ai kêu em chen lên võng tui.
-
Hứ!
-
Cần xoa mông cho không?
-
Tui đá sưng mỏ nghen.
Bà cô chu miệng co chân lên, nó vội cười hì
hì nhảy lùi ra xa, Đan Thanh liếc liếc nó đe dọa rồi lượm bài lên hung hăng gác
chân lên giường chiến tiếp. Nó lắc đầu ngao ngán nhìn cô nàng chân trên chân dưới
phùng mang trợn má đánh bài như đi đánh lộn, con gái con đứa gì như giang hồ.
Đang ngủ ngon bị té võng, giờ tỉnh luôn rồi ngủ nghê gì nửa. Nó vươn vai mấy
cái cúi xuống kéo cái võng lên loay hoay cột lại, thấy nó cột xong võng cục nước
đá thản nhiên ngồi xuống đung đưa tiếp tục chơi đánh bài. Nó không thèm để ý nửa,
chạy ra ao thọt đầu xuống rửa mặt cho tỉnh rồi đi lòng vòng ngắm nghía, hình
như nhà trên đang đãi khách, tiếng nói cười ồn ào, tiếng ly chạm sôi nổi, thậm
chí có cả tiếng hát karaoke. Tình hình này tốt nhất không nên mò lên trước nhà
mất công bị đè mời rượu, nó rút lui trở lại khu nấu bếp. Đồ ăn xếp sẳn trên giường
chỉ còn một phần ba, gà vịt khoảng 10 con, hai chiếc đùi bò trên trên giá cũng
gần như bị cắt trơ xương, nồi bò hầm còn chưa tới phân nửa. Giờ đang đông
khách, mỗi người một việc, nó rảnh quá bốc đại cánh gà luộc đi lại ngồi lên
võng kế bà cô Thanh vừa gặm vừa coi mấy cô nàng đại chiến. Mới hết cánh gà đang
mút tay thì bà cô quay phắc qua trừng mắt, chưa kịp phản ứng cô nàng đã nhe
răng cắn luôn bắp tay nó.
-
Uidaa…cái gì nửa…đau quá!
-
Hừ!
-
Gì…uiui thả ra coi, sứt thịt giờ.
-
Đi chổ khác chơi nha, anh xui quá
à! Hừ hừ!
-
Ơ!
Bà cô hung hăng đẩy nó đứng lên, hình như mới
bị chặt heo nên cô nàng giận cá chém thớt, nó bỉu môi đi chổ khác. Trời tối
nhưng khuôn viên nhà đèn đuốc sáng choang, có cái võng bị giành nó lò dò ra sàn
nước cho chân xuống ao mở điện thoại lên coi tin nhắn. Ông Bảo thông báo tiến độ
làm hình, chị Loan hối nó gửi phiếu chi tiền thì nó trả lời, ngoài ra Anh Thư,
mặt mo và tin nhắn linh tinh vài cô nàng khác nó chỉ đọc rồi bỏ qua như thói
quen. Vừa định đi kiếm chị Thủy xin thuốc lá hút thì bà cô mặt hồng hồng cười
hí hí đứng ngay sau lưng.
-
Cái gì như ma vậy trời.
-
Hihi dậy rùi hen. Đói bụng hông
chị lấy đồ ăn cho nè.
-
Hơi hơi, khỏi cũng được. Đói em tự
lấy ăn. Chiều giờ làm gì đó?
-
Tiếp khách nè. Hì hì chờ xíu chị
lấy đồ ăn cho cục cưng nha, để dành riêng cho cưng á.
-
Hơ hơ!
Nhìn bà cô vui vẻ chạy vô nhà nó bật cười, tự
nhiên thấy khoan khoái trong lòng, làm gì làm vẫn được chị Thủy cưng hết nấc.
Khoản năm phút chị Thủy bưng nguyên mâm đồ ăn ra để xuống sàn (đây là sàn bằng
tre bắc ra giữa ao nước để ngồi chơi nên sạch sẽ).
-
Nè! Bò thui tái chanh chị làm
riêng cho cưng nè, tô này là súp tủy bò hầm của ông Kiên chị hầm thêm cho mềm
nêm nếm lại vừa miệng cưng đó. Đúng ý chưa hihi.
-
Nhìn ngon dữ. Mà tự nhiên làm riêng chi mất
công, lo đám giỗ không lo.
-
Cục cưng của tui tui chăm chớ.
Hihi ăn hết đi nghen, chị lên chơi với khách nửa. Xíu khách về tới tụi mình quậy.
-
Ừ ừ em biết rồi.
-
Hì!
Chị Thủy vuốt ve má nó mấy cái rồi chạy lên
nhà. Nó nhìn đồ ăn trên mâm càng vui vẻ, thực ra suốt thời gian qua chị Thủy có
lẽ là người biết khẩu vị nó nhất. Bò tái chanh rất mềm và thơm, xương ống bò
còn nguyên tủy nhưng da gân bên ngoài cũng chín mềm luôn, đúng sở thích ăn bò
nhưng không thích bò dai của nó.
-
Mon dậy rồi à, có người trốn ăn một
mình nhé!
-
Hic…cái này…
-
Hihi cho Mon này.
Đang chu mỏ cạp cục xương bò ngon lành thì chị
Quỳnh Chi dịu dàng đi lại ngồi xuống cạnh chìa đùi gà vàng óng thơm lừng còn
nghi ngút khói ra trước mặt nó.
-
Hehe đâu ra coi hấp dẫn vậy chị?
-
Chị Thủy bảo nướng cho Mon đấy.
-
Quá đã. Chiều giờ chị làm gì?
-
Chị với con Vy làm chân bê đồ ăn
cho khách này. Giờ đang ngồi chơi với bọn ông Vũ trên kia.
-
Chà…dám sai nữ thần nổi tiếng bê
đồ ăn. Phạm thượng quá, chút chị chỉ em ai dám sai chị, em xử cho.
-
Luyên thuyên! Làm như chị lười lắm
í.
-
Haha ủa chị Vy đâu?
-
Nó chơi cùng bọn ông Vũ trên kia.
Chị Thủy bảo Mon dậy nên chị xuống chơi với Mon này.
-
Haha sao đang trên đó đông vui xuống
đây chi có gì đâu chơi.
-
Eo ôi trên ấy uống rượu kinh lắm,
chị chả uống nổi.
Chị Quỳnh Chi lè lưỡi tinh nghịch nhét đùi gà
nóng hổi vô tay nó rồi thả chân xuống ao nghịch nước.
-
Con gái Bắc nghe nói uống ghê lắm,
sao chịu thua dân miền Tây rồi?
-
Ơ hay ai bảo thế. Chị chả phải
sâu rượu nhé. Nhưng ở đây mọi người uống kinh thật í, bọn chị vừa lên bàn đã bị
mời rượu chả kịp thở.
-
Haha người miền Tây mà. Giờ chị
biết sao em trốn dưới này ăn một mình chưa.
-
Eo ôi chả giống người miền Tây
nhé chàng trai.
-
Hơ em dân miền Tây hàng lỗi, tới
đi tiếp khách phải thuê người theo nhậu phụ là chị biết rồi đó. Em không hợp
món bia rượu.
-
Thế mỗi khi đi ăn cỗ toàn trốn à.
-
Ờ nó đó. Đi đám tiệc toàn lựa bàn
phụ nữ trẻ em nhỏ ngồi cho lành.
-
Hihi như trẻ con í.
-
Trẻ con nhưng biết mê chị nữ thần
dễ thương xinh đẹp dịu dàng….
-
Dừng ngay, luyên thuyên chị đấm
cho khỏi ăn nhá.
Bị bà cô lườm lườm dứ nắm đấm ngắt lời, nó
phì cười trở lại nghiêm túc, nhưng không được bao lâu tiếp tục “luyên thuyên”
trêu chọc cô nàng ngượng đỏ mặt. Nói chung xinh đẹp thì thôi, còn mang cái danh
người nổi tiếng nên trêu chị tự nhiên là thú vui, mới đi chung có mấy bửa cô
nàng cũng bó tay với nó, bị trêu hoài nhưng không thấy bà cô đấm nó thật bao giờ,
đâu như cục nước đá, hở ra đấm, hở ra đá. Giải quyết xong đống đồ ăn phê pha,
chị Thủy xuống báo khách về gần hết nên người nhà lên chơi được rồi. Nó được
giao nhiệm vụ thiết kế củi lửa, than nướng đồ ăn. Nhóm bà cô Thanh, Nguyệt,
Mimi thôi đại chiến đi theo chị ba sơ chế đồ ăn để nướng và nấu lẩu bò, còn
nhóm chị Thảo theo chị hai phụ chuẩn bị đồ gói bánh tét, bánh ích. Hình như
nghe chị Thủy bàn sáng mai cả đám sẽ đi chùa nên tối nay vừa chơi vừa nấu bánh,
chủ yếu bánh nhân đậu, chuối, dừa sẽ đem lên chùa, bên cạnh đó cũng có bánh
nhân mặn để dành phát riêng cho người nghèo chung với gạo, thịt tại nhà. Ba ông
anh thì mê nhậu nên còn mình nó với thằng Tí phụ chị em. Bàn ghế dọn hết qua một
bên, quét sạch sân rồi trải năm sáu cái chiếu ra nền gạch, thậm chí mấy cô nàng
còn đem luôn mền gối ra luôn. Nhà dân chơi thứ thiệt khác lắm, chú Năm phán
xanh rờn: “mày kê lò nấu đại giữa sân luôn cho tau, hư nền mai tau kêu thợ lót
gạch lại”. Có lệnh chủ nhà, nó với thằng Tí rinh đá ra kê làm bốn lò nấu bánh,
làm thêm một lò than nướng đồ ăn chơi, còn nấu lẩu thì sài bếp cồn. Thiết kế
xong mấy cái lò thì hai chị Chi Vy cũng dọn đồ ăn ra chiếu, cả ngày ăn vụng
linh tinh, giờ là lúc cả đám bắt được ngồi bàn chính thức, à không cái này ngồi
chiếu chính thức mới đúng. Chất nguyên đống củi xong, nó loay hoay đốt than trước
vì phải chờ gói xong khuya mới lên lửa. Thực ra đâu có đứa nào đói, dọn đồ ăn sẵn
ra để vừa ăn chơi vừa gói bánh. Chị Nguyệt, Đan Thanh đem hai thau đồ nướng ra
giao cho nó rồi vui vẻ tham gia vô đội quân gói bánh, quân số đông đảo nên giờ
mới gói chứ không phải gói bánh từ sáng. Mấy cô gái líu ríu cười đùa học gói
bánh ầm ĩ cả sân, ngoài Mimi chị Thủy và hai chị dâu ra thì mấy cô gái nhóm đó
đâu ai biết gói thành ra loi nhoi cả tiếng đồng hồ thành phẩm tập luyện của mấy
nàng chất đầy được một nồi bánh. Nó cười muốn rụng rún phải đi thiết kế thêm một
lò khác nấu riêng, nồi bánh toàn hàng lỗi méo mó đủ hình dạng này nấu ở nhà tụi
nó tự ăn chứ đem đi cho chắc đội quần cả đám. Nhóm lửa xong nó để thằng Tí ngồi
canh nấu bánh trước, nó xoay qua kê cái ghế ngồi nướng đồ ăn, hai thau đồ ăn
toàn hàng tuyển đặc biệt giờ mới đem ra, thịt, cá, hải sản, sò đủ thứ thậm chí
nhìn nguyên đống xiên toàn chân, cánh, lòng gà vịt nó chỉ biết lắc đầu buồn cười,
hỏi sao từ sớm tới giờ nhìn đồ ăn dọn cho khách không thấy đồ lòng đâu, thì ra
mấy nàng giấu riêng, chưa hết bà cô Thủy còn đặc biệt giấu nguyên dĩa thịt bò cắt
viên vuông cho nó nướng vì chị biết nó thích món này. Chú năm với mấy ông anh
cũng dọn bàn xuống nền gạch ngồi nhậu cho mát, cả khoảng sân nhộn nhịp tiếng cười
đùa vui vẻ, cả nhà vừa gói bánh vừa ăn nhậu hát hò. Riêng nó vẫn trung thành với
bếp nướng, vì đồ ăn cũng nhiều nên nó nướng mỗi thứ một ít để sẳn ra dĩa ai ăn
thì ăn, còn lại chú yếu ngồi nướng vài xiên đồ ăn mình thích vừa nhâm nhi vừa
nhìn mọi người vui chơi. Tuy lúc đầu mấy cô nàng học gói bánh hơi chậm, nhưng
làm một chút dần quen tay, nhân lực đông đảo nên tầm mười hai giờ bốn nồi bánh
đầy ắp bập bùng ánh lửa. Đốt xong bếp cuối cùng để mặc lửa cháy, nó phủi tay đi
lại kê đầu vào lòng chị Thủy nằm nhìn mọi người vui chơi. Lúc này mấy cô nàng bợm
nhậu mặt mày hồng hào hớn hở ăn nhậu, hai cô nàng ca sĩ say sưa ôm mic hát. Đan
Thanh như thành người khác, vui vẻ, lầy lội như con nít, không còn bộ mặt lạnh
lùng nửa, bà cô ép nó uống thuốc xong hăng hái ngồi xuống một tay cầm ly bia hò
hét một tay ôm chân nó giở cái trò nghịch lông chân khiến nó chỉ biết cam chịu.
Không phải chị em ruột với chị Phương nhưng trò bứt lông chân này hai chị em giống
nhau lắm, tưởng chị đi rồi nó không còn bị chọc con trai không có lông chân nửa,
ai dè cở này cục nước đá xuất hiện, chân nó tiếp tục cảnh trụi lủi nham nhở như
trước, lên được cọng nào bị bứt hết cọng đó, lấy gì làm đàn ông men chuẩn chỉ
được chứ. Có chị Thủy nướng đồ ăn rồi, nó thoải mái kê đầu nằm dài lười biếng.
-
Con tôm này tươi ghê nè Mon.
Chị Thủy vui vẻ đút nửa con tôm nóng hổi vô
miệng nó, một tay vẫn xoa xoa tóc, đêm nay xác định đứa nào cũng ở dơ, đầu tóc
quần áo ai cũng toàn khói bụi, đồ ăn nên bà cô Thủy lột tôm xong xoa lên đầu nó
không thành vấn đề. Thực ra chị Thủy dùng miệng mình lột tôm, hôn nhau muốn mòn
mỏ nói gì ăn tôm chị lột bằng mỏ. Nó vui vẻ nhai tôm ngon lành, nuốt ực cái đưa
hai ngón tay lên ra dấu, chị Thủy hiểu ý rút gói thuốc nhỏ kẹp trong ngực ra
châm lửa, vì đang mặc đồ bộ ngắn không có túi nên cô nàng ỷ mình ngực bự nhét
gói thuốc vô đó. Ngậm điếu thuốc còn vươn chút mùi con gái của chị, nó bật cười.
-
Hết chỗ để hả cô nương?
-
Hí hí để trỏng hút mới thơm nghen
cưng.
-
Hơ hơ…quá trời rồi nha.
-
Thích hông Mon?
-
Thích thích. Hehe ủa mai chừng
nào đi chị?
-
Sáng tụi mình dậy soạn đồ xong ra
chợ ăn sáng rùi đi chùa luôn nè.
-
Đi chùa xong đi đâu nửa không?
-
Qua nhà Mimi chơi cho nó thăm
nhà.
-
Ủa nhà Mimi gần không chị?
-
Gần xịt hà.
-
Hơ…gần sao qua nay không nghe bả
nói vụ về nhà ta?
Chị Thủy mỉm cười đưa mắt nhìn cô nàng Mimi đang
cười toe toét uống bia rồi lắc đầu.
-
Con Mi nó ngại về nhà lắm.
-
Sao vậy? Bộ nhà Mimi chưa chấp nhận
chuyện của ẻm hả?
-
Hì nhà nó bình thường lâu rùi. Má
với anh chị nó thương nó lắm. Tại…có nhiều người gần nhà nó người ta nói ra nói
vô đủ thứ. Riết hổng dám về. Thường về quê Mi nó toàn ở nhà chị rùi đón má nó
qua chơi hà.
Nó hít một hơi thuốc thở dài đưa mắt nhìn
Mimi.
-
Rồi sao qua nay không đón bác gái
qua đây chơi đám giỗ vậy chị?
-
Tại qua nhà nó mắc coi cho lái
(thương lái) xuống bẻ vườn nhà nó nè. Hùi qua ba chị gọi kêu nhà nó qua chơi mà
nhà nó đi hổng được.
-
Nhà Mi trồng vườn hả chị? Nhiều
không?
-
Uhm trồng cũng nhiều á, quýt nè,
cam nè, ổi với chôm chôm nửa.
-
Ghê ta. Mà nhà Mi làm ăn ổn không
chị?
-
Hì hì năm được năm mất, cũng đủ sống
hà. Đợt má nó bịnh mắc bán đất trị xong phải gom mượn tiền người ta sửa nhà cho
anh hai nó cưới vợ đó thành ra mắc mướn đất người ta trồng tiếp. Hùi trước trồng
có xíu hà đem ra chợ bán đồng ra đồng vô đâu dư, cũng khổ dữ lắm, giờ con Mi nó
làm có tiền đở rùi mới gởi về cho nhà nó mướn đất trồng nhiều lên á. Haizz làm
được nhiêu mắc trả nợ hết trơn, đất hổng có, vườn cây còn nhỏ hông đủ sống, mắc
con Mi gởi tiền về phụ suốt. Hai ba năm nay đở xíu nè Mon, tại đợt anh hai nó
xin được huyện người ta cho đi theo chương trình gì á, về mới dám mướn đất trồng
nhiều lên, trên huyện cũng có người về kèm anh hai nó trồng, giờ cây lớn rùi,
năm nay lái nó về mua nè.
-
À là năm nay mới bắt đầu thu hoạch
người ta mới về mua trái đúng không?
-
Uhm! Bởi đợt này về thấy con Mi
nó vui dữ nè mới chịu cho tụi mình ghé nhà nó chơi, mấy năm trước dễ gì nó cho
tụi mình ghé nhà, nó ngại á.
-
Ờ vậy cũng mừng. Bà cô này cũng
thiệt, giữa tụi mình có gì đâu ngại không biết.
-
Hihi mai qua nhà nó bẻ trái cây
chơi.
-
Chơi cái giề, trái cây người ta để
bán, đâu ra cho chơi.
-
Hihi thì qua phụ hái, Mi nó trả
tiền công cho cưng chịu hông? Bộ cưng tưởng nhà người ta hổng có cây gì để ăn
chơi hả.
-
Hơ hơ ai biết, cây nhà người ta để
bán mà.
-
Hời ơi người ta bán tính tấn,
cưng ăn tính ký. Cưng nhắm ăn thấm vườn nhà nó hông?
-
Ờ cũng đúng, em đây ăn mấy trái
ngán rồi.
-
Bởi dân miền tây gì nói chuyện
ngơ ghê.
-
Cái này…ờ miền tây thì tây chớ,
bên nhà em đâu có trồng vườn nhiều. Chỗ em chủ yếu người ta nuôi tôm cua nha.
-
Khỏi thanh minh cưng, mất gốc rồi
ông ơi!
-
Hơ hơ!
Nó bật cười không thèm đôi co nửa, miền Tây
cũng phải có chổ này chổ kia chứ, nhà ở vùng ít trồng vườn lấy gì rành vườn tược.
Miệng nhâm nhi con tôm chị Thủy vừa đút, nó chép chép miệng.
-
Nhắc cua mới nhớ, tự nhiên thèm
cua, mai kiếm cua về ăn chị.
-
Uhm thèm cua hen? Để kêu ba chị
kiếm cua cho rể nhí ăn.
-
Hehe!
Chị Thủy vui vẻ kéo đầu nó qua một bên đứng dậy
chạy lại ôm vai chú Năm nói chuyện, tình hình giờ ai mon men lại góc của dân nhậu
đằng kia thì còn lâu mới đứng dậy đi chổ khác được. Biết chị Thủy còn lâu mới về,
nó tính ngồi dậy cầm đồ ăn tự nướng tiếp nhưng đành bất lực, bà cô Thanh vẫn
say sưa ôm cứng chân nó vừa uống bia vừa nghịch lông chân làm nó vừa bực mình vừa
buồn cười nằm dài xuống chiếu. Sau này đi chơi với bà cô này tốt nhất mặc quần
jean cho chắc ăn. Rút chân không được, ngồi dậy không xong, nó đành nhích người
qua kéo đại chân bé Ngân ngồi gần đó kê đầu lên nằm nhìn mấy bợm nhậu vui chơi,
việc canh lửa giao lại cho thằng Tí với hai con bẹc. Không biết do thiếu ngủ
hay người của Ngân êm quá, nó ngủ luôn tại sân mặc kệ tiếng ồn ào xung quanh.
Gâu…gâu…
Tiếng sủa in ỏi của hai con bẹc đánh thức nó
dậy, bầu trời đầy sao đập ngay vào mắt, thời tiết hanh khô mát mẻ, gió nhẹ, tiếng
côn trùng râm rang, tiếng ngái o o của mấy bợm sỉn xung quanh tạo nên bản đồng
ca hỗn tạp. Nó ngẩng đầu dậy mỉm cười vuốt ve gương mặt xinh đẹp mịn màng của cục
nước đá đang kê đầu trên ngực nó thở đều, người khác ngủ nhìn dịu dàng như
thiên thần hay công chúa, còn em ngủ mặt vẫn lạnh băng nhìn buồn cười đến lạ.
Khẽ đỡ đầu em xuống một chiếc gối lăn lóc gần đó, nó đứng dậy vươn vai nhìn
xung quanh, cả nhóm ngủ luôn tại sân, một bên mấy bếp lửa hồng vẫn cháy nhẹ,
than hồng tí tách bắn những tia lửa lung linh. Nó kéo mền đắp lên người Đan
Thanh, kê lại gối cho chị Nguyệt rồi nhẹ nhàng đi một vòng chỉnh lại mền của những
người khác, cả thằng Tí và mấy ông anh nó cũng kéo mền đàn hoàng mới gật đầu
hài lòng. Nó cho thêm vài cây củi to vô mấy bếp lửa xong xé khăn lạnh lau mặt,
lau tay cầm ly trà nguội nhấp một ngụm ngồi phịch xuống chiếu dựa lưng vào chiếc
võng của chị Thủy đang nằm. Vài tia lửa bắn vào bàn chân, nó mặc kệ không thèm
rút chân lại, bị cục nước đá nghịch cả đêm còn chịu được nói gì tàn lửa nhỏ. Chị
Thủy nằm nghiêng người lại, bầu ngực bị ép chặt khêu khích phả hơi ấm vào lưng,
nó lắc đầu cười vuốt ve má cô nàng rồi nhẹ nhàng luồn tay vào khe ngực chị rút
gói thuốc nhỏ ra. Giữ thuốc của nó trong khe ngực, việc này chắc mỗi mấy bà cô
yêu nữ trong nhóm nó dám làm. Chị Thủy mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ nó xoa ngực
nhè nhẹ mắt vẫn nhắm nghiềng.
-
Ngủ hổng yên kiểu này hoài coi chừng
khùng thiệt nha cưng, qua tuần về đi khám đàng hoàng mới được nè.
-
Hì mấy chị cứ làm quá không. Tại
em lạ chỗ.
-
Chị thấy lạ ha quen gì cưng có ngủ
đủ giấc đâu. Toàn được xíu dậy rùi, thức ngủ chập chờn hoài mệt hơn thức luôn
đó.
-
Haha có ngủ được rồi. Mệt em tự
ngủ nhiều, chị ngủ không được hả?
-
Quen giấc đi làm rùi nè. Chị canh
bánh sớm giờ nè, nhắm mắt chơi hổng có ngủ.
-
Vậy ngủ chút đi, em canh cho.
-
Gần sáng rồi ngủ chi ông.
-
Ờ thì tầm này trên SG chị tới giờ
ngủ mà. Thôi ngủ chút đi.
-
Hông! Nay đi chùa sớm, ngủ tới
chiều mới chịu, ngủ có xíu hổng ngủ đâu.
-
Ờ ờ!
Nó lắc đầu cười đưa tay luồn vào tóc xoa nhè
nhẹ lên vành tai chị, cô nàng rung nhẹ người cào cào ngực nó cười tươi.
-
Đi chợ hông Mon?
-
Hả? Đi chợ chi?
-
Ăn sáng, uống cà phê. Lâu rồi hổng
đi chợ dưới đây.
-
Đi giờ hả?
-
Uhm!
-
Ờ đi thì đi.
-
Hihi vậy vô tắm rồi đi hen. Để chị
nói chị hai canh bánh. Đi…tụi mình đi tắm.
-
Cái này…
Nó trợn mắt rùng mình một cái, chị Thủy cười
hi hi mặc kệ mắt nó, vui vẻ đứng dậy kéo tay nó đi lên nhà. Tới cửa phòng, chị
Thủy đẩy nó lên lầu.
-
Cưng lên tắm trước đi, chị nói chị
hai một tiếng rồi lấy đồ sạch cho.
-
À ừ! Ủa tưởng lên tắm dùm em chớ.
-
Hihi ham hố quá ông tướng.
-
Hehe!
“Cộc cộc”
-
Chị hai ơi, em đi chợ mua đồ với
Mon nghen, ra canh bánh dùm em cái.
-
Đi chợ giờ hả út Thủy? Vậy mua
dùm hai chai dầu gió nghen, để hai đưa hộp cho út,
Nó mỉm cười đi thẳng lên lầu, bên dưới tiếng
nói chuyện của hai chị em xa dần. Sáng hừng đông tắm sớm, nếu ở ĐL thì còn lâu
mới dám, nhưng ở đây là miền Tây, dù mặt trời chưa lên nhưng thời tiết không lạnh
chút nào. Dòng nước mát lạnh tuôn ra từ vòi hoa sen xua đi khói bụi nguyên ngày
khiến nó tỉnh táo sảng khoái không nỡ rời khỏi wc. Vui vẻ há miệng nuốt một ngụm
nước ngọt lịm rồi rút bàn chải đánh răng tranh thủ vệ sinh răng miệng luôn
trong lúc tắm, cái này là thói quen của nó để tiết kiệm thời gian. Nước tắm ở
đây là nước mưa bơm lên từ hồ chứa nước mưa xây dưới nhà nên uống được thoải
mái, cái này chắc chỉ có dân miền Tây như nó mới uống tỉnh bơ như vầy.
-
Mon ơi mở cửa lấy đồ sạch nè.
-
À dạ!
Nó phun ngụm nước trong miệng cái ào qua một
bên đưa tay hé cửa ra, nhưng vừa kéo chốt thì cửa wc bị bà cô Thủy đẩy mạnh,
con yêu nữ thò đầu vô nhìn nó tủm tỉm cười khiến nó vội đan chéo tay trước ngực
nhảy lùi ra sau.
-
Chị…chị tính làm gì…đừng có vô…
-
Hí hí!
Bà cô cười hi hí liếm môi nhìn nó chằm chằm,
ánh mắt gian không còn gì để tả, rồi nhân lúc nó còn đang run rẩy phòng thủ cô
nàng nhanh chóng nhảy luôn vô wc đóng sầm cửa lại.
-
Ấy! Đừng có quá đáng nha, em đang
tắm mà…
-
Hihi cho nhìn xíu coi…thèm Mon muốn
chết nè.
-
Chị…quá đáng…ấy đừng…
Nó còn chưa kịp thể hiện vai diễn trai trẻ yếu
đuối bị sàm sỡ trong wc thì đã bị yêu nữ đẩy sát vô tường cưỡng hôn một cách dã
man thiếu chút chết ngợp luôn tại chỗ. Đến khi rời nó ra, người chị ướt hoàn
toàn, bầu ngực tròn lộ ra trước mắt nó, những hạt nước lăn dài trên làn da chị
như mơn trớn từng lổ chân lông li ti. Nó lắc đầu nhéo cặp môi mềm hư hỏng của
chị rồi đứng né sang một bên rút khăn lau mình.
-
Sợ chị luôn đó, tính đóng phim
thiệt hả cô nương.
-
Hihi mặt Mon mắc cười ghê.
-
Đồ yêu nữ.
-
Thích hông cưng?
-
Thích!
-
Hihi thích mà mắc cỡ đỏ mặt luôn,
dân chơi cùi bắp nghen cưng.
-
Cái này…làm gì có…
-
Hí hí!
Chị Thủy cười như được mùa dùng ánh mắt “háo
sắc” tinh nghịch nhìn nó rồi thản nhiên cởi hết quần áo tại chỗ, tỉnh bơ cầm
vòi hoa hen tắm rửa như chỗ không người, lại còn uốn éo vuốt ve cơ thể khêu gợi
của mình trước mắt làm nó trợn tròn hung hăng trừng mắt đe dọa chị một chút mới
thở dài rút khăn lau mình mặc vội quần áo co giò chạy thẳng ra ngoài, đứng đây
nhìn bà cô yêu nữ đó chút chắc chịu không nổi đè cô nàng ngấu nghiếng tại chổ
luôn cho biết mặt. Đi với nhau bao lâu, nó dư sức hiểu bà chị yêu nữ của mình,
biết chắc cô nàng kiếm chuyện trêu chọc khêu khích nên nó đâu có ngu ở lại hợp
tác, càng chọc nó càng né cho chị Thủy khó chịu chơi. Nó cười hì hì mặc kệ bà
cô dậm chân chu miệng kêu réo trong wc, xách theo đôi giày chạy tọt xuống nhà
ngồi chơi với hai con bẹc chờ chị.