-
Anh đang ở đâu?
-
Ờ đang lên trường đi học.
-
Chừng nào về?
-
Trưa về.
-
Về sớm đưa tui qua nhà chị Nguyệt!
-
À ừ…mấy giờ em đi?
-
3h rưỡi xe đón, 2h phải tập trung
qua nhà chị Nguyệt.
-
Rồi để anh canh giờ về.
-
Uhm!
Tút tút…
Nó tắt điện thoại nhảy khỏi xe nói một tiếng
với cô chủ quán cà phê để gửi xe rồi vác theo túi đeo nhìn ngó xung quanh cho
chắc chắn không ai là sinh viên quen mặt nhìn thấy nó rồi thản nhiên bước xuống
đường. Lội bộ khoản năm mười phút ra khỏi đường nội bộ, xe cộ đông đúc hơn cũng
là lúc nó nhìn thấy khá nhiều bóng áo trắng cười nói trên đường. Vì sân bãi đậu
xe trường khá nhỏ nên bộ phận nhiều sinh viên thường sẽ gửi xe ở các điểm giữ
xe, quán xá gần trường cho nên việc nó lội bộ đi học chẳng ai thấy lạ, nếu có
việc gì đi chung bạn bè nó sẽ mượn xe cũ của cô chủ quán chổ nó gửi xe đi. Từ
ngày lên quận 5 đi học đến giờ, bạn bè trong lớp vẫn tưởng con tay ga saphia là
xe nó, mọi người vẫn biết nó chỉ là một sinh viên bình thường, xe lúc có lúc
không. Cuốc bộ thêm một đoạn có tiếng kêu tên nó trong góc quán nước mía, thằng
bạn đang đứng vẫy vẫy nhiệt tình. Nó cười cười ra dấu đã nghe rồi bước qua đường.
-
Đm xe đâu đi bộ thấy tội mậy?
-
Hư rồi ku. Thằng Nam đâu?
-
Nó đi chở mi-nơ rồi.
-
Đù! Chịu khó đưa đón dữ.
-
Haha còng lưng ra đưa đón mỗi bửa
mà chưa thấy khả quan. Vô làm ly nước mía chút lên lớp mậy. Chưa tới giờ, chờ lớp
C1 nó trả hội trường.
-
Hơ ẻm chịu cho cơ hội đưa rước
mày đòi khả quan cỡ nào nữa? À…có đem áo đồng phục dùm tau không?
-
Có đây! Ê…con Kim Anh ở trỏng,
dám vô không mậy?
-
Tào lao!
Nó bật cười đá đít thằng bạn đang cười tủm tỉm
trêu tức, nó thản nhiên đi vô quán, trong quán ngồi hai ba nhóm khác nhau, có cả
mấy đứa lớp kỹ thuật cùng khóa và cô nàng Kim Anh coi như hoa khôi lớp đó ngồi
kế anh chàng lớn tuổi nhưng học chung lớp cô nàng. Theo cách hiểu nào đó của mấy
đứa bạn, đó là người chiến thắng trong cuộc tình tay ba giữa nó, Kim Anh và anh
chàng tên Khoa. Nó quen cô nàng trong thời điểm cả trường đi học quân sự, theo
cách nhìn từ mọi người thì phong cách đối xử với con gái của nó rất dễ gây hiểu
lầm nó đang thích và theo đuổi người ta. Rất nhiều người đều nghĩ rằng nó thích
Kim Anh và đã thất bại trong cuộc đua giành người đẹp với anh chàng Khoa, lý do
nếu nhìn từ phía nó thực ra nó chẳng để cô nàng vào mắt bởi không kể việc thời
điểm ấy nó có Chị bên cạnh, đem bất kỳ một cô nàng nào trong nhóm nó hoặc những
cô gái đặc biệt của nó ra cũng hơn hẳn Kim Anh về ngoại hình, cảm tình và sự
thân thiết. Nhưng theo cách nhìn của người khác nó thua anh chàng Khoa vì lý do
đơn giản, anh chàng chạy SH còn nó chỉ là dream cũ bửa có bửa không, như hôm
nay nó cuốc bộ. Đó là cách nghĩ ngông cuồng, còn nói theo kiểu bình thường thời
điểm quen Kim Anh đến giờ, nó có Thy, có Hân và quan trọng nhất là Chị…nó hoàn
toàn không dư thời gian đua tranh yêu thích ai trong trường, còn thời điểm này
càng không thành vấn đề…mang bất cứ mối quan hệ đặc biệt nào của nó ra cũng dư
sức dằn mặt cô nàng hay nói đúng hơn anh chàng Khoa và nhóm bạn anh ta. Cảm
tình và mối quan hệ của nó cùng Kim Anh còn không bằng một góc so với mối quan
hệ thân thiết giữa nó và cô điệu, thậm chí còn không so được với vài cô nàng khóa
dưới vẫn hay giúp nó điểm danh, nhắc bài thi. Có thể khẳng định người duy nhất
trong ngôi trường này kể cả bạn bè chung lớp nó thật sự đối xử nhiệt tình, dịu
dàng, quan tâm không ai khác ngoài một mình cô điệu.
Thấy nó vào, anh Khoa và nhóm đó nhếch môi
còn Kim Anh…à thực ra nó chằng buồn liếc qua cô nàng một cái. Xui ở chổ nó ngồi
ngay vị trí đối diện cô nàng và anh Khoa, cái thằng quỷ bạn nó cố ý chơi xỏ nó
đây mà. Hơi buồn cười nó trừng mắt đá đít thằng bạn ngồi phịch xuống ghế, Khoa
vẫn nhếch môi còn Kim Anh chỉ khẽ mỉm cười xem như chào, nó nhún nhẹ vai hờ hững
gật đầu, dù sao cũng từng nói chuyện ăn uống chung rất vui vẻ kiểu bạn bè. Tuy
nhiên nó chắc chắn một điều ánh mắt thờ ơ hờ hững của nó đã đập vào mắt Kim
Anh, ngay cả khi nó rất nhiệt tình vui vẻ tưng tửng chị Quỳnh Chi hay Minh Anh
còn nói mắt nó thờ ơ nói gì tại đây nó hoàn toàn thờ ơ thật sự. Lớp kỹ thuật
(chuyên ngành phát thanh truyền hình) nó quen không chỉ Kim Anh mà quen khá nhiều
người nhất là đực rựa vì mấy thanh niên hay rủ nó đi đá banh, lớp nó phong trào
thể thao rất kém đặc biệt đá banh càng không có ai hứng thú, thi thoảng ngứa
chân nó buộc phải tham gia một nhóm gồm vài thanh niên đam mê bóng đá của lớp
Kim Anh.
-
Ê áo tau đâu mậy?
-
Đây!
Thằng bạn móc áo trắng đồng phục và bảng tên
đưa nó, áo nó gửi thằng bạn 2 cái còn bảng tên đặt trường làm mỗi người chỉ được
làm hai cái nhưng nó chạy chọt cô đẹp thêm 3-4 cái rãi đều ở nhà, gửi bạn, gửi
chị Thủy và cả cô đẹp mỗi chổ một cái, khi nào đi học tùy tình huống lúc nào
cũng có đồng phục, bảng tên lên lớp. Trước mặt nhóm toàn gái đẹp nó còn cởi cả
quần nói gì ở đây, nó thản nhiên cởi áo của Rose nhét vô túi rồi mặc áo trắng đồng
phục vô tỉnh bơ giữa tiếng mắng nhiếc la hét của mấy con bạn chung lớp. Ngồi
nói chuyện hỏi thăm vụ thuyết trình sôi nổi một hồi thằng bạn vỗ vai nó cười cười.
-
Móa! Tụi nó nói mé mé mày hoài đó
Mon.
-
Hả nói gì?
Nó ngẩn người nhìn gương mặt nửa cười nửa khó
chịu của thằng bạn, dù nó biết anh mắt của anh chàng Khoa và bàn kia khá khêu
khích thậm chí cố ý nói chuyện lớn tiếng nhung thật sự nó không quan tâm, lo hỏi
vụ thuyết trình chút lên lớp còn biết xử lý hơi đâu nghe tụi kia nói gì thành
ra chẳng nhớ gì để viết.
-
Đm nảy giờ tụi nó nói shock mày
éo nghe hả?
-
Ờ…có mày rảnh nghe rồi tau nghe
chi. Thôi nghe tiếp đi chừng nào có hứng kể tau nghe. Ê Nhung nói tiếp đi bạn,
xong câu này chuyển slide 3 đúng không?
Tổ trưởng Nhung nhìn thằng bạn và cả nó một
cách bất mãn rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt, nó mặc kệ thằng bạn nhăn nhó tập
trung nghe Nhung giảng, dù chạy chọt hôm nay không bị kêu lên đứng thuyết trình
nhưng phải nắm vững khung sườn nội dung để bấm máy, ngồi trình chiếu file thuyết
trình là cách duy nhất nó tham gia buổi thuyết trình của tổ và cô đẹp có thể chấm
điểm giúp nó qua nội dung thuyết trình này. Ngồi khoản một tiếng khi thấy Nhung
giảng xong khung sườn nội dung ngừng tiếng cầm nước lên uống, thằng quỷ bạn đập
vai nó một cái trừng mắt.
-
Đù móa cay quá. Mày để nó nói vậy
chịu nổi hay thiệt.
-
Haha bình tĩnh, rồi giờ sao tụi
nó nói gì kể đi.
-
Kể cc. Dẹp mày đi.
Thằng bạn tức suýt xì khói tát đầu nó cái bốp
cầm ly nước lên uống, không bên kia nói bóng gió gì mà thằng Lộc nghiêm trọng dữ.
-
Mọe! Mày ráng làm coi mậy, sau
cua con nào ngon ngon dằn mặt tụi nó lấy mặt mũi anh em coi. Hoa khôi lớp thì
ghê lắm sao.
-
Hơ hơ…
-
Đm ha tụi mình kêu con Thư làm bộ
cặp mày mấy ngày chơi, đm hoa khôi trường ăn chắc hoa khôi lớp.
-
Mày rảnh hán quá ba, tau đéo quan
tâm thì thôi, mắc gì mày để ý chi mệt.
-
Đm nó thể hiện tau tức. Cay quá!
Mọe năm sau tau mà chạy được vô H làm có tiền tau dằn chết mịe nó cho mày coi.
-
Haha thôi làm miếng nước bớt nóng
người anh em. Mặt mũi anh em tau giao mày xử lý.
-
Đm! Móa cái thằng hèn dzậy mậy.
Thôi hay nghe tau, mua chuộc con Thư lấy nhẹ mặt mũi trước hí hí. Hạng nhất
sinh viên thanh lịch toàn trường chứ giỡn, ăn chắc.
-
Hơ hơ ca này khó, bạn Thư đẹp gái
cở này đang giận tau.
-
Hả sao giận, chọc ghẹo gì nó mậy?
-
Chuyện lâm ly bi đát lắm mày ơi,
tau mà nói Thư nó thiến tau rồi nghỉ học luôn.
-
Á đù! Nói quá không mậy, mày tuổi
gì chọc nổi bạn Thư.
-
Hơ hơ!
Nó bật cười gãi gãi đầu, bụng có một chút chột
dạ, bất lực và ái ngại. Số là đợt ghép chung nhóm với Thư đi thực hành làm
phóng sự, gặp gỡ xe bánh canh bán rong vừa ăn vừa hỏi chuyện làm bài. Ai ngờ
rong ruổi nửa đêm cô nàng yếu bụng nên bắt nó tìm cho được khách sạn để vào giải
quyết, khổ cái nguyên khúc đường dài giữa đêm không có khách sạn nào thuận mắt
nó, toàn âm u nhìn không thấy sạch sẽ…đã đời khi tìm được khách sạn lên phòng
xong cô nàng đuổi cổ nó về, kể từ đó Thư không thèm nhìn tới mặt nó, giận nó ra
mặt, không biết có sự cố nghiêm trọng xảy ra chăng, nó không thể hỏi chuyện,
không có cơ hội nói đến và chắc chắn nó cũng không dám nghĩ đến. Coi như nó xác
định mất trí, mất khả năng nhận thức, nó đuôi mù câm điếc cho yên thân, thật
không dám làm rõ sự tình với cô nàng. Chợt có mùi nước hoa phả vào mũi phá tan
suy nghĩ ngẩn ngơ trong đầu nó, tiếng con gái vang lên.
-
Đúng rùi! Cua hoa khôi trường chắc
chắn hơn xa hoa khôi lớp hen.
Nó giật thót trong bụng, thằng bạn gật gù giơ
ngón cái lên.
-
Chính xác! Đứa nào nói chuẩn quá
ta, đm phải cua hoa khôi trường dằn chết mịa nó cho tau.
Miệng nó giật giật nhìn thằng bạn đang cười
toe toét ngây ngô, mùi nước hoa này không nhìn cũng biết ai, nó thở dài tội
nghiệp thằng ngu bên cạnh, chỉ hận mình không kịp bịt mồm nó. Thôi mọi thứ quá
trễ, thằng bạn quay lưng lại mặt đang dần đần thối biến sắc.
“Ngu chưa con! Về lấy ống đũa thông cho lọt lỗ
mũi lần sau còn biết mùi nước hoa này là ai, cho mày chết, nói chuyện tào tao”.
Nó nhếch môi cười hả hê…
Cốp
Cốp!
-
Uida…đau quáaaa, cô ơi em không cố
ý!
Tiếng hét thằng bạn chói bên tai, nhưng sao đầu
nó đau nhói…nó tròn mắt ngơ ngác ôm đầu quay lại suýt rớt nước mắt.
-
Uidaaaaaa sao cô đánh em!
-
Hừ! Nói chuyện nhăn nhít.
Cô điệu trừng mắt điệu đà thu tay về, nó phẫn
uất ôm đầu chỉ qua thằng Lộc.
-
Trời ơi…nó nói xàm sao cô đánh
em! Đau quá!
-
Hừ! Tui giáo viên, mấy em nói xàm
tui có quyền đánh.
“Này này…cô có thể nói lý hay không?”
-
Ớ…
-
Hic cô ơi tha em! Em lỡ lời!
-
Đau quá! Em có nói gì đâu?
-
Hừ! Sắp tới giờ lên lớp, ngồi đây
nói xàm. Mon!
-
Gì à không dạ…hic đau quá!
-
Hừ! Đi theo tui vô lấy máy móc
rinh lên hội trường.
Nó ôm đầu bực bội…
-
Tại sao em phải rinh đồ…
Cơ mà mắt cô điệu nguy hiểm quá, nó vội nuốt
lưỡi gật đầu ủ rũ.
-
Cái này…ờ quên, em không phụ cô
chứ ai?
-
Hừ! Coi chừng tui đó. Mấy em coi
chuẩn bị lên lớp, nhớ sự cố tổ 1-2 mà rút kinh nghiệm, đừng để tui cho dưới 5
điểm là rớt môn nguyên tổ nghe chưa.
-
Vâng ạ!
-
Dạ cô…
-
Hic dạ dạ…
-
Còn ngồi đó hả Mon! Đi nhanh lên!
Cô điệu nghiêm nghị lén nhéo lưng nó, móng mới
có khác nhéo đau thiệt chứ. Nó hậm hực ngoang ngoãng đứng dậy lủi thủi theo cô
điệu ra khỏi quán, sau lưng tụi bạn cũng rục rịch tính tiền chuẩn bị lên lớp.
Việc nó phụ cô điệu và cả các giảng viên nữ khác rinh máy móc dưới phòng thiết
bị lên phòng học mọi người đều biết nên việc cô điệu cố tình chỉ đích danh nó
theo cô lên lớp trước không ai để tâm.
-
Dẫn xe ra tui chở qua trường.
-
À dạ!
Cô điệu chỉ tay vô xe mình một cách điệu đà
ra lệnh, nó xoa xoa đầu chổ bị cô cốc hậm hực đi lại dẫn xe, chắc u đầu luôn rồi.
-
Hic! Ủa sao cô ở đây?
-
Hừ! Tui ngồi ăn sáng với mấy thầy
cô trong trỏng từ sớm giờ, tại mắt mũi em để trên trời á.
Cô trừng mắt ra vẻ bất mãn chỉ tay vô góc
quán, nó ngó qua mới phát hiện sau mấy chậu dừa kiểng có bóng của hai ba thầy
cô khác trong trường, thì ra cô điệu ngồi phía trong hồi nào không hay. Cũng bình
thường, do quán nước này nằm trên vỉa hè cách trường chỉ hơn 1-2 trăm mét có
cây xanh vừa to vừa mát, sau lưng quán là vựa cây cảnh có nhiều hoa kiểng nên
quán này luôn được sinh viên và giảng viên trường nó hay ngồi uống nước, ăn
sáng hoặc buổi trưa ngồi nghỉ ngơi, sát bên còn có mấy hàng cơm bụi, hủ tiếu,
phở, bánh mỳ…rất thuận tiện cho người bên trường nó tụ tập.
-
À rồi…ngồi trong đó em không để ý
thiệt.
-
Chứ không phải em lo nói chuyện
tào lao, đấu đá so kè gái gú hở.
-
Trời ơi không có. Cô không nghe
em toàn hỏi thuyết trình, hơi đâu tham gia mấy chuyện đó.
-
Hừ! Bộ em tưởng tui điếc chắc.
Hông vậy tui hông bỏ qua dễ vậy nghen.
-
Hic! Thì đó…biết vậy sao cô đánh
em?
-
Hừ! Tui thích!
-
Ớ!
-
Lên xe! Ngồi sát tui đàn hoàng
hông té ráng chịu nghen.
-
Ơ…
Cô điệu nhếch môi khẽ cười điệu đà ngồi lên
ghế trước kéo tay nó, nó hậm hực xoa xoa đầu leo lên ngồi sau. Cô điệu đề máy
khẽ liếc về bàn của Kim Anh ngay lúc cả bàn hình như đang tò mò nhìn ra, hình
như cô nhếch môi cười, tay bên kia lén kéo mạnh làm nó như suýt ôm luôn eo cô.
Thật ra không ôm không được, cô giáo kiểu gì rít ga một phát thiếu chút nó bật
ngửa ra sau, nó nghe cả tiếng bánh xe rít cái xoẹt bay luôn xuống lòng đường,
máy xe cạ vô vỉa hè có khi bắn cả tia lửa. Nó hoảng hồn chụp luôn tay còn lại
vô eo cô ghì mạnh, tim chắc thòng tới rún.
-
Ấy! Bình tĩnh…chạy ghê quá cô.
-
Hừ!
Nay ăn trúng thuốc gì mà cô điệu “chân dài”
hóa tay đua hay sao ấy, may là xe cô là tay ga chứ gặp xe số chắc đã bốc đầu
cho hai cô trò nằm đường từ lâu. Cơ mà người cô thơm thiệt, thơm nồng luôn là
khác, nó khịt mũi rút tay khỏi eo cô vuốt vuốt ngực mình, hoảng hồn thiệt chứ.
Chưa kịp lấy lại nhịp tim bình thường, tay đua điệu đã thắng cái kịt ngay nhà
xe dành cho giáo viên, kéo ga kiểu này 200m đường chắc tốn chưa tới 30s chấp
luôn thời gian né xe trên đường.
-
Hên…hên quá còn sống. Sợ chết em
rồi!
Nó run rẩy leo khỏi xe, tim vẫn đập thình thịch,
nó thề lần sau nhất quyết không để cô chở, hồn vía suýt lên mây tới cả eo cô ra
sao còn chưa có thời gian cảm nhận luôn. Cô điệu leo xuống xe cười tủm tỉm một
cách điệu đà, hôm nay mặc váy đỏ, tóc uốn tựa sóng biển điểm một chút đo đỏ,
giày màu nâu đỏ, tất lưới màu đen nên nhìn cô bánh bèo, sang trọng…điệu chảy nước.
Đúng là mồ hôi nó chảy ướt cả lưng, cô điệu không hổ danh giảng viên trẻ đẹp điệu
đà nhất trường.
-
Dân chơi gì nhát vậy Mon, mặt tái
mét à.
-
Hic…lần sau em chở. Chạy gì ghê
quá.
-
Hừ!
-
Hừ hoài…ấy nay chưa tết mặc gì
chói dữ, y như bao lì xì.
Cô điệu nhếch môi đánh nó một cái xoay nhẹ một
vòng cười tươi.
-
Bao lì xì cái đầu em đó. Đẹp
hông?
-
Không có chổ chê!
Nó nghiêm mặt giơ ngón cái lên nháy mắt, cô
điệu che miệng cười khúc khích, nhưng chắc cảm thấy không ổn cô liền chuyển
sang mặt nghiêm nghị ho khan một tiếng duỗi ngón tay chỉ vô xe.
-
Xách túi theo tui!
-
Tuân lệnh!
Nó lén bỉu môi nhún người một cái như mấy tên
nịnh thần trong phim đi lại gỡ chiếc túi quấn trên cổ xe xuống rồi đi nhanh
theo cô bước lên song song.
-
Nè cô! Em dặn nhiêu lần rồi,
không có quấn túi xách vô cổ xe.
-
Quên! Túi này bỏ cốp xe hông vừa,
hông quấn cổ xui xui bị cướp giật á.
-
Treo dưới sàn! Giật mất thì thôi,
quấn cổ xe vậy nó giật té xe rồi sao?
-
Tui biết rùi!
-
Đổi cái túi khác nhỏ nhỏ dùm em
đi, mang chi túi bự rồi quấn cổ xe. Nguy hiểm lắm.
-
Hì tại nay tài liệu nhiều nè.
-
Cô toàn lý do. Lần sau chia nhỏ đồ
ra bỏ cốp xe, vô trường xếp ra túi cũng được, không có quấn cổ xe nữa.
-
Rùi biết rùi ông trẻ, căng quá
hà. Ê nè tui là cô em nghen.
-
Cô thì cô, người thì mong manh nhỏ
xíu, mang cái túi cho bự ra đường không biết cẩn thận gì hết.
-
Thì bửa sau tui đem túi nhỏ, la
hoài nghen. Tại nay tui đem tới hai bình nước.
-
Đem chi hai bình vậy?
-
Kệ tui!
Cô điệu chu môi xụ mặt, chân dậm vô giày nó một
cái te te giật túi xách đi nhanh lên trước, nó ngơ ngác một chút vội chạy theo,
mặt này là giận đúng không ta?
-
Ấy cô từ từ…đem hai bình lận hả,
cho em bình với.
-
Dẹp!
-
Ớ nào…chờ em với, cho một bình đi
nay trời nóng lắm.
-
Còn lâu!
-
Hơ hơ…bình tĩnh, chân dài đừng có
đi nhanh!
-
Im miệng!
Cô điệu te te đi trước, nó cười tủm tỉm chạy
theo sau, đương nhiên nó cố tình đi chậm chứ chân cô dài quá, ngang ngửa chị Ngọc,
nó đi nhanh hơn cô là mang tội phạm thượng liền. Nhí nhố một chút hai cô trò
cũng vô tới khu phòng dành cho ban giám hiệu, giảng viên mới chịu nghiêm lại,
cô trở lại làm nét mặt cho giống giảng viên còn nó lò dò theo sau. Đến trước
phòng quản lý thiết bị cô máng túi xách lên cổ nó nghiêm mặt.
-
Tui ký giấy mượn thiết bị xíu. Em
xuống phòng thiết bị trước chờ tui nghen.
-
À dạ!
-
Cấm lục lọi túi xách tui đó!
-
Tuân lệnh luôn!
-
Hừ!
Cô điệu mở cửa bước vô phòng, nó thản nhiên
đi thẳng dọc theo hành lang xuống phòng thiết bị, trường nó học thực hành thuyết
trình chiếm hơn 70% thời lượng học, lý thuyết rất ít, ngành học lại toàn trang
thiết bị chuyên dụng mắc tiền nên trường quản lý rất chặt, ngay cả giảng viên mỗi
buổi dạy đều phải ký giấy mượn thiết bị máy móc, nếu không trong quá trình dạy
xảy ra hu hỏng mất mát do lỗi chủ quan giảng viên sẽ phải chịu trách nhiệm. Cô
cấm thì cô cấm, nó lục túi xách của cô đẹp không phải lần đầu, ngồi xuống ghế
trước phòng thiết bị nó bỉu môi để túi xách lên đùi thản nhiên kéo khóa. Ngay cả
túi cũng thơm, không thơm sao được khi bên trong toàn son phấn, nước hoa tới
hai ba lọ. Tài liệu của cô chẳng thấy đâu, chỉ có một sấp mỏng tanh cuộn tròn
và một cuốn giáo trình tuy dày nhưng còn khuya mới lấp đầy nổi cái túi to đùng
này, cô điệu chỉ giỏi lý do. Đồ đạc linh tinh phải nói kể không hết nào là đồng
hồ đeo tay, ví tiền, điện thoại, laptop màu hồng có logo táo, nữ trang, bao
tay, khẩu trang, kính mát…nó choáng váng mặt mày, như cái kho di động hỏi sao
túi nặng. Thôi nói chung cô điệu cũng là con gái, đem nhiêu đây đồ không có gì
lạ, nó khịt mũi bỏ qua mấy thứ đó lôi một trong hai bình nước có túi vải bao
bên ngoài ra. Bình khá nặng chứng tỏ chứa đầy nước ép, cô điệu mà không có nước
ép đem theo chắc chắn cô điệu là giả mạo. Nó mở nắp bình, loại này chứa khá nhiều
nước nhưng vẫn giữ nóng, giữ lạnh đều tốt. Đưa bình nước lên miệng làm một ngụm,
nó vội ho sặc sụa nhăn mặt.
-
Ấy! Mùi gì khó uống quá!
-
Hừ! Cam, cà rốt, táo, cần tây với
củ dền.
-
À…cần tây củ dền, trời…hèn gì khó
uống…ấy khoan…nếu nếu em nói cái bình nó tự rớt ra ngoài, cô có tin không?
Cốp!
-
Uidaaaa…
Cô điệu trừng mắt thẳng tay cốc đầu nó cái cốp
giật túi xách và bình nước lại, tối ngày la nó học ngu, cốc sưng đầu hoài lấy
gì học giỏi, chưa chấn thương sọ não là may rồi.
-
Hứ! Riết em đâu có sợ tui. Ai cho
lục túi xách tui hả hả?
-
Hic…đánh hoài…tại em khát, cái
bình nó tự rớt ra thiệt mà.
-
Im ngay! Quá trời quá đất hà! Đi
vô lấy máy đem xuống hội trường!
Nó thở dài cầm danh sách máy móc cần dùng kèm
chìa khóa lủi thủi mở cửa bước vô bật đèn. Nhìn danh sách rồi ngó khắp phòng lớn
toàn máy móc các kiểu nó thở dài nhăn nhó, vừa thuyết trình vừa phải ghi hình
như một chương trình thực thụ nên số lượng máy móc thiết bị cần đem xuống khá
nhiều.
-
Trời ơi…cả đống máy bắt thằng nhỏ
làm một mình, còn không cho uống nước. Thiên lý không dung!
Cô đẹp trừng mắt rồi phì cười, môi đỏ chót
cong lên điệu thôi rồi.
-
Hihi than nghe thấy mệt hà, đàn
ông con trai gì yếu xìu. Hỏi sao tán Kim Anh thua cậu Khoa.
-
Khụ! Cái này…è hèm tán đâu mà
tán…ờ thôi…máy quay…máy quay, thử máy quay trước nhễ.
-
Hihi!
Nó ho khan sù sụ, chắc bụi trong phòng hơi
nhiều chứ nó không hề chột dạ đâu. Bị cô điệu cười cười trêu tức, nó xua tay
lom khom chạy lại tủ đựng máy quay vội vội vàng vàng lấy máy xuống loay hoay lắp
ráp. Vì để tránh rắc rối về sau cũng như phải lựa máy móc còn hoạt động tốt nhất
nó và cô điệu phải tự chọn máy móc, thử máy các kiểu ngon lành mới để ra riêng
sau đó gọi thầy quản lý thiết bị xuống kiểm đếm, ký tên mới mang khỏi phòng, việc
này khá mất thời gian cho nên cô điệu phải kéo theo nó vô trường trước sinh
viên khác. Nó đang loay hoay lắp pin mới vào một máy quay lớn thì cô điệu lên
tiếng, tay vẫn nhẹ nhàng lau một máy quay loại nhỏ khác.
-
Em đừng tham gia mấy chuyện đấu
đá, chia phe chia phải linh tinh của mấy bạn. Ai nói gì kệ họ, lo học hành ha
kiếm tiền. Nghe mấy bạn khích bác đủ thứ chỉ hư người ra. Mà có vẻ cậu Khoa nói
khích dân chơi nhà mình dữ hen, người chiến bại hihi!
Nó khẽ dừng tay lại nhìn qua cô rồi nhún vai.
-
Em bó tay thiệt. Cô thấy em có
quan tâm đâu.
-
Uhm ai nói gì kệ người ta, sống tốt
được rùi, mới nhiêu tuổi so đo hơn thua tiền bạc xe cộ hông nên. Cô thấy tốt nhất
em đừng có tiếp xúc tụi nó nhiều, mất công ảnh hưởng học hành, mất vui bản thân
mình nữa. Hông đáng!
-
Dạ! Cô yên tâm, đó giờ cô dư biết
tính em rồi. Thấy em có quan tâm hay tham gia ba cái trò chia phe chia phái
trong lớp không, lớp nhiêu người nói thiệt em còn không rảnh nhớ mặt hết nói gì
cả trường.
-
Uhm cô dặn vậy thui, sợ em tuổi
trẻ háo thắng lỡ xích mích gì thiệt thân mình.
-
Thời gian em chọc cô còn không đủ
hơi đâu xích mích này nọ. Em chỉ phe mình cô thôi, hehe.
-
Hihi chọc ghẹo tui riết tụi đánh
rùi than nghen. Nhưng công nhận Mon nhà mình kín tiếng thiệt, gặp em ở ngoài với
nhìn em trên trường như hai con người khác luôn.
-
Haha cuộc sống bên ngoài của em
cô cũng thấy đó, phức tạp. Không nên dính vô đời sinh viên.
-
Uhm như vậy cũng tốt. Hì…thực ra
nếu mấy đứa hồi nảy biết Mon đi xe xịn, quá trời em gái xinh tươi vây quanh, mặt
mấy đứa chắc đặc sắc lắm Mon ha.
Nó bật cười lắc đầu bất lực nhìn cô điệu tủm
tỉm cười nhéo vai nó bằng bàn tay nhỏ nhưng móng thì sặc sỡ nhọn hoắc điệu đà.
-
Rốt cuộc cô đang khuyên dạy hay
xúi em làm hư đây. Còn ra dáng cô giáo không?
-
Hihi…hừ…bộ trước giờ chắc bên
ngoài em coi tui là cô em đó.
-
Hehe ai kêu cô vừa trẻ vừa nhỏ lại
còn điệu…à nhầm còn đẹp.
-
Hứ! Tui đẹp, điệu đâu mà điệu.
Đây là phong cách độc quyền của tui nhé. Em đó nghen, kêu tui điệu riết mấy đứa
trong lớp kêu cô điệu theo luôn, mất mặt tui hết trơn.
-
Haha vậy mới độc quyền, sinh viên
nghe ai cũng biết cô liền. Ấy nè…cái đó nặng, dơ lắm, để đó cho em. Cô gắn pin
vô micro đi.
-
Uhm!
Nó thấy cô định kéo chân máy ra thử liền kéo
tay cô lại đẩy cô sang một bên, cô điệu cười dịu dàng dừng tay lại xoa nhẹ lên
những ngón tay sơ cứng của nó.
-
Em khỏe hơn tui được nhiêu đâu,
thiệt tình thanh niên trai tráng tự nhiên để bị thương nặng dữ hà. Giờ mấy ngón
này cứng ngắt cầm nắm đồ nặng hông được hả Mon?
-
Haha không sao, em rinh cô còn được.
Có cái cầm vật nặng kiểu máy quay này nè…cầm lâu không bình thường như người
ta, với làm mấy việc đòi khéo léo cũng không được như viết chữ ấy.
-
Uhm…em coi bóp thuốc kỹ kỹ nghen,
để cô mua đồ tập phục hồi chức năng tay cho em, về mỗi ngày tập từ từ coi sao.
-
Thôi mất công, em xoa bóp mỗi
ngày mà…từ từ khỏe liền. Nè…thôi đừng có đụng vô lòng tay, đã nói bụi dơ mà.
Cô điệu bóp bóp ngón tay đã đời mân mê xuống
lòng bàn tay, nảy giờ nó đụng vô máy móc, chân máy dơ nên lòng bàn tay đen sì,
thấy cô điệu sắp mò tới lòng tay nó vội gạt cô ra. Nhưng cô điệu chỉ thản nhiên
cười không thèm rút tay lại vẫn sờ sờ, bóp bóp tay nó. Thôi kệ cô muốn làm gì
thì làm, tay cô cũng mềm và mát phải biết, dơ thì dơ chút làm đại hội rửa tay
chung cũng vui.
-
Nè! Chổ này còn đau hông?
-
Hết rồi cô!
-
Tin em mới lạ. Tui dư biết em còn
nhiều chuyện giấu tui lắm nghen. Tui nghiêm túc đó, để mua đồ tập tay về cho,
em phải nghe lời tui, chăm chỉ tập mỗi ngày một xíu, từ từ đỡ liền, để riết nó
xơ cứng…cùi luôn lúc đó khỏi vợ con gì hen.
-
Hơ hơ…cùi đâu mà cùi, miệng đẹp đừng
có trù em.
-
Hì làm xíu tay run hơn ông già.
Mà tui ghi nhận, tay đau nhưng hông bỏ tui rinh vác đồ đạc máy móc nặng lần
nào. Hông uổng công tui bao che em.
-
Hehe! Thì nói gì nói cô cũng là
phái yếu mà. Người nhỏ xíu.
-
Nhỏ đâu! Tui dư sức vật em nghen.
-
Ờ…cô thì sức nhiều dữ. Đó cô thấy
không, kiếm đâu ra học trò nâng niu cô quá trời. Bởi vậy…cô phải thương em, bao
che cho em…quan trọng chút đừng có kêu em thuyết trình.
Nó tủm tỉm cười xoa xoa tay cô làm mặt nịnh,
cô điệu cười khúc khích đánh nó bỉu môi.
-
Khỏi nịnh! Xíu tui kêu em lên chắc
rùi.
-
Ấy! Nào nào cũng cô giáo người ta
rồi, người lớn nói gì nói cũng phải dùng lương tâm nha cô. Đồ ăn người ta bửa
giờ nhai chắc ngập mỏ rồi, không chơi trò lật mặt à.
-
Đồ ăn nào…hông có biết. Chuẩn bị
chút thuyết trình nghen Mon, hihi…cho em bỏ tật coi thường chọc ghẹo tui.
Cô điệu cười khúc khích gạt tay nó ra đứng dậy
xoay người đi ra ngoài, nó trợn mắt nói với theo.
-
Ấy…đi đâu đó, ở lại nói cho rõ
ràng…cô điệu cô điệu!
-
Hứ! Nói nhỏ nhỏ, người ta nghe giờ.
-
Nè nhỏ gì mà nhỏ, đi đâu đó, kêu
lắp pin micro mà!
-
Tui kêu mấy đứa xuống rinh phụ
máy lên. Nhìn cái mặt…phụ có xíu kể lể ớn.
-
Ơ…khoan còn vụ thuyết trình! Cô…từ
từ…
Rồi xong, bóng dáng điệu đà biến mất khỏi
phòng chỉ để lại làn gió thơm mùi nước hoa từ cơ thể mình, làm cô giáo người ta
rồi…không lẽ người đẹp ai cũng giỏi lật mặt vậy sao. Nó hậm hực tiếp tục kiểm
tra máy quay, miệng lẩm nhẩm hầm hừ.
“Hừ! Cô mà kêu em lên thuyết trình, đừng
trách em đánh sưng…à không, vụ này bậy, ờ…đừng trách em…nghỉ thử nước ép thí
nghiệm của cô”.
Chà…tính ra không có gì để đe dọa cô điệu, điểm
số nằm trong tay người ta, sự nghiệp học bấp bênh còn cần cô điệu chèo chống
bao che, không thể chơi trò nghỉ chơi với cô như mấy cô nàng trạc tuổi nó được.
Nó tranh thủ tiếp tục test máy, học môn cô điệu nó càng muốn chọn máy hoạt động
ngon nghẻ nhất để thi thoảng quay ké cô điệu, nói gì nói cô ăn hình lắm. Cô đẹp
trở lại với hai ba thằng bạn chung lớp và thầy quản lý thiết bị, kiểm tra nhanh
một lượt cả đám ôm máy lên hội trường, tất nhiên cô điệu được nó ưu tiên cầm mỗi
mảnh giấy mượn thiết bị. Lớp nó đã đến khá đông…còn đủ hay không thì chưa biết,
có lẽ nó là số ít sinh viên không biết rõ hết mặt mũi cả lớp cho nên dễ gì biết
đủ mặt hay chưa. Ai làm gì làm nó và hai ba thanh niên đực rựa loay hoay set up
máy móc các kiểu, cô điệu cũng trở lại làm cô giáo thật sự nhưng dáng đi vẫn điệu
đà chỉ huy các nhóm điều chỉnh máy móc của tổ mình. Mọi thứ xong xuôi nó nhảy về
góc cuối ngồi ngó cô điệu bắt đầu buổi dạy, lâu lâu chăm chỉ đi học sớm, tính
mò lên bàn đầu ngồi với bạn hoa khôi nhưng mặt cô nàng lạnh tanh nên nó dẹp
luôn ý định đó, ngắm cô điệu thích hơn. Phần lý thuyết mở đầu trôi qua nhanh
chóng, tiếp đến phần thuyết trình của tổ nó, các tổ còn lại không thuyết trình
nhưng phải thực hành ghi hình như thực hiện một chương trình thực thụ. Chạy chọt
vận động hành lang mua chuộc xong rồi, nó rung đùi thoải mái ngó cả lớp mỗi người
một việc. Cô điệu giọng oang oang ngọt ngào cầm danh sách thành viên tổ bằng
ánh mắt thản nhiên.
-
Ok! Chúng ta bắt đầu. Tổ bạn
Nhung mọi người chuẩn bị tinh thần, cô sẽ gọi bất kỳ một bạn lên bắt đầu nhé.
-
…
-
Đầu tiên xin mời bạn…Mon!
Cả hội trường chợt im phăng phắc ngoái nhìn
kiếm thằng tên Mon, nhất là thành viên tổ nó đều nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp
vừa lo lắng vừa thương hại. Còn nó thì đờ cả người, bụng sôi sùng sục ngơ ngác
liếc một lượt khắp lớp, đã đời dừng lại thân hình điệu đà sang chảnh của cô điệu,
môi cô nhếch lên kiêu kỳ ra vẻ trêu tức thoáng qua.
-
Cái này…
Nó phẫn uất nghẹn cả người, mắt hết trợn chuyển
sang nháy nháy với cô điệu, chỉ là cô không vẻ gì thu lại lời, hờ hững im lặng
chờ nó lên bục giảng. Nó hậm hực nghiếng răng keng két lê từng bước chậm chạp
khỏi bàn đi lên bục giảng phía xa.
“Haizz biết ngay lòng dạ phụ nữ đâu dễ dò…cô
được lắm, uổng công em cưng cô như trứng”.
Đường lên bàn thuyết trình sao xa xăm dữ, đi
hoài không tới. Nó thở dài ủ rủ vừa đi vừa dùng ánh mắt đáng thương bất lực
nhìn kẻ ác phía xa, phụ nữ đẹp thật đáng giận, ăn quá trời đồ ăn của nó giờ đem
nó lên pháp trường, còn lương tâm không trời. Cô điệu nhếch môi hờ hững, cô khẽ
quay đầu lườm nó kín đáo che miệng cười.
-
Bạn Mon lên giúp cô điều chỉnh
máy móc và trình chiếu slide hỗ trợ tổ mình thuyết trình nhé.
Rầm…
Nó thở hắt ra thiếu điều ngã quỵ, tim phải
nói thòng tận rún, ngó lên gương mặt tươi rói vui vẻ của cô điệu nó ngứa răng
trèo trẹo.
“Cô được lắm, hù chết em rồi”.
Hôm nay được bửa đi học đúng giờ chăm chỉ đã
bị cô hành đau tim mấy lần, đừng hỏi sao nó hay trốn học, cứ kiểu này nó trụy
tim thăng sớm cho cô điệu vừa lòng. Chắc nó nghiến răng nghe rõ lắm nên ngang
qua nhau cô điệu lại liếc xéo nó che miệng cười khúc khích kín đáo thì thầm.
-
Cho vừa tội hay giỡn mặt tui.
-
Hic! Cô được lắm, chút về em tính
sổ sau.
-
Hừ!
Nó lau mồ hôi hột kéo ghế ngồi vô bàn máy
phía sau bàn giảng viên, số lượng dây nhợ, máy móc các kiểu nhiều chẳng thua
trong phim trường ghi hình một chương trình chuyên nghiệp. Hơi nóng từ thiết bị
tỏa ra ngột ngạt, lưng áo đã có dấu hiệu ra mồ hôi rần rần, mùi hăng hắc của
máy móc điện tử xộc vào mũi khiến nó hơi nhăn mặt khó chịu. Tuy nóng bức ngột
ngạt là vậy, nhưng chỉ cần không bị đứng thực hành thuyết trình các kiểu thì có
ngồi ngay ống cống nó cũng thoải mái.
-
Ok giờ cô mời bạn…Lan nhóm phó
lên thuyết trình phần đầu nhé. Mọi người chuẩn bị ghi hình. Lan lên đi em.
-
Dạ cô!
Cả lớp nhao nhao đồng thanh bắt đầu bấm máy
ghi hình buổi thuyết trình. Nó chỉnh micro đưa cho bạn Lan rồi cắm đầu vào cả đống
màn hình điện tử, nút vặn, dây nhờ trước mặt, người dễ thương vầy thuyết trình
chắc hay lắm, sao học chung lớp chung tổ tới giờ mới biết mặt bạn Lan ta. Đang
hít mùi máy tự vấn lương tâm học chung hơn năm trời vẫn thấy bạn lạ mặt thì có
mùi hương con gái nồng đậm phả vài mặt, làn gió thơm lướt nhẹ ngang tai. Một
bàn tay trắng mịn nhỏ xinh điệu đà đặt lên bàn giáo viên, cô điệu mỉm cười đưa
mắt làm vẻ chăm chú theo dõi Lan và tổ nó chuẩn bị bên dưới, tiếng cô thì thầm
chỉ đủ nó nghe.
-
Bình màu xanh trong ngăn bàn cho
em đó.
-
Hơ hơ…quá đã, cơ mà có cần tây gì
không? Em không uống được món đó đâu.
-
Hừ! Uống nước ké mà kén chọn mặt
dày hở Mon. Khỏi lo hen, nước ép dưa lưới, dưa hấu, cam với táo. Vừa lòng chưa?
-
Quá vừa lòng hehe.
-
Nè! Uống kín đáo xíu đừng để mấy
bạn chú ý đó!
-
Rồi rồi!
Cô điệu lén dậm gót chân lên giày đe doa nó rồi
thản nhiên bước khỏi bàn giảng viên đi lại ngồi xuống vị trí bàn đầu ngay trung
tâm lối đi. Bàn đầu chỉ có hai người ngồi là cô nàng Thư hoa khôi thanh lịch
toàn trường, giờ có thêm cô điệu tính ra cũng hoa khôi giảng viên toàn trường nổi
tiếng siêu điệu. Mỗi người ngồi một đầu khiến nó có chút ngẩn ngơ bởi mỗi người
đều mang vẻ đẹp riêng, chỉ là cảm giác vẫn thích vẻ đẹp thành thục dịu dàng của
cô điệu hơn, dù sao cô lớn hơn Thư nhiều, cô nàng vẫn còn rất non nớt so với một
phụ nữ trưởng thành như cô điệu. Thấy nó ngẩn ngơ nhìn mình, cô điệu lén trừng
mắt nắm tay đe dọa chỉ lên màn hình chiếu trên trường, nó cười hì hì rụt cổ
thôi nhìn cô mà tập trung điều khiển máy hỗ trợ cô nàng Lan ngồi giữa phòng bắt
đầu cất tiếng thuyết trình. Mọi thứ bắt đầu khá ổn, không có máy móc nào trục
trặc, nó nhẹ nhỏm ngả người ra ghế gác chân lên ngăn bàn giảng viên, tay giấu
sau bàn vặn nắp bình nước ép đổ đầy nắp làm một ngụm thật sảng khoái. Ngồi góc
này khá kín, có bàn và máy móc gần như che cả người nó, bên dưới ai cũng tập
trung thực hành và nghe theo dõi thuyết trình, có lẽ chỉ mỗi cô điệu biết nó
đang làm gì bởi vị trí của cô liếc mắt qua một chút là chạm ngay mặt nó. Thấy
nó hí hửng thưởng thức nước ép của mình làm dáng vẻ sảng khoái vô cùng, cô điệu
che miệng cười lườm lườm nó rồi cong môi lên nói thành khẩu hình.
-
Ngon hông?
Nó mỉm cười tươi rói lén giơ ngón cái lên
nháy mắt, cô điệu hình như rất hài lòng quăng nụ cười tươi hiếm hoi với nó rồi
quay sang chổ bạn Lan đang thuyết trình, chỉ là môi cô luôn giữ nụ cười đẹp đến
lạ.
……….
Cuối buổi cô điệu trở lại bàn giảng viên bắt
đầu phân tích, nhận xét buổi thuyết trình kết hợp thực hành ghi hình. Nó vẫn ngồi
sau lưng quản lý điều chỉnh thiết bị, trình chiếu slide show giúp cô, thi thoảng
mò mẫm nghịch bộ móng mới cô vừa khoe tốn 3 tiếng làm đêm qua. Bàn giảng viên
khá to, có lap top, bình hoa, giáo trình, máy móc linh tinh để đầy mặt bàn, mọi
người bên dưới chỉ thấy được mỗi mặt cô điệu đó là chưa kể cả lớp đều mải nhìn
lên màn hình máy chiếu nghe cô giảng, giờ nó nghịch cả người cô cũng không ai
thấy nói gì chỉ nghịch tay đẹp của cô. Dù hơi bất mãn nhưng cô điệu vẫn không
rút tay về, thi thoảng dậm chân nó một cái vì tội cạy phá móng đẹp của mình,
nghịch tay mịn mát rượi của cô thì được, sờ lên móng sẽ ăn ngay cú dậm bằng gót
giày nhọn hoắc liền. Tính ra mỗi lần gặp nó biết thế nào cũng hư móng điệu vì
thói quen cạy nghịch của nó nhưng chẳng lần nào cô để móng zin, bị phá hoài vẫn
không chừa, gặp là khoe làm nó không thể không ngứa tay. Nếu ai cũng trẻ đẹp
như cô lại chịu nổi nó chọc ghẹo nhây cả buổi như giờ có khi nó siêng học không
ai bằng.
Cốp!
-
Uidaaa lại đánh em!
-
Hừ! Coi phá nè…đền móng tay cho
tui! Riết giỡn mặt tui quá rồi hừ hừ!
-
Ớ…cái này…hic đau thiệt chứ!
-
Coi nè! Chịu hết nổi rồi!
Cô điệu hầm hừ xòa tay chỉ chỉ vô bắp chân
mình, nó phì cười khi nhìn tác phẩm của mình, bao nhiêu đá dán móng tay nó cạy
gần sạch bắn lên tất lưới của cô, cạy được hột nào nó bún hột đó, giờ bắp chân
cô lung linh phải biết.
-
Tui bực em lắm rùi nghe Mon. Đi
trả đồ nhanh!
-
Hơ hơ tuân lệnh!
-
Nè! Còn miếng nước uống cho hết
luôn coi.
-
À rồi thì uống, nhăn quá mau già
đó, cười lên mới đẹp.
-
Hừ!
Nó cười cười cầm bình nước ép lên tu một hơi
sạch sẽ còn cô đẹp cặm cụi ngồi gỡ mấy hột đá lấp lánh trên chân mình. Bàn giao
máy móc xong nó đeo túi xách cô trên cổ theo cô ra nhà xe, vừa đi vừa nịnh nọt
cô chấm điểm cao cao thì có thằng bạn chạy lại vỗ vai nó.
-
Ê lâu không đi học mậy, à dạ em
chào cô.
-
Uhm!
Cô điệu đang làm mặt con gái hầm hừ liền chuyển
sang mặt cô giáo nghiêm nghị gật đầu rồi ngó qua nhìn nó đánh mắt ra dấu sẽ đợi
nó ngoài nhà xe. Chờ cô điệu đi xa nó tươi cười vỗ đầu thằng bạn.
-
Vuốt nước dãi lên chú em, cô chớ
không phải sinh viên đâu nhìn chảy nước miếng.
-
Há há…công nhận cô đẹp thiệt, điệu
phát ham. Ê lâu rài đâu mậy?
-
À có việc nhà. Sao vụ gì?
-
Thằng Lộc nó kêu nay mày đi học,
đm tính chạy xuống rủ mày đá banh, lâu quá éo thấy, giò cẳng còn ngon mậy?
-
Hơ hơ ngon lành, biết mày kiếm
tau có nhiêu. Mà chừng nào đá?
-
À chiều tối nay. Đang thiếu người,
tính kêu thằng Lộc mà nay nó đi làm, nó nói tau mày đang trên này tau chạy qua
kiếm liền nè.
-
Chiều tối hả, mấy giờ…chút tau có
việc.
-
6h! Chờ đội kia nó tan học qua
bên S chiến luôn. Sao sao…làm trận chơi mậy, lâu quá éo thử giò cẳng.
-
Để coi…
Nó rút điện thoại ra bấm bấm kiểm tra note
hôm nay, giờ đi ăn với cô điệu xong đưa Cục Nước Đá qua chị Nguyệt, tính ghé
coi Mặt Mo chuẩn bị đồ đạc quay rồi đi làm quán ông Kha, cũng không gấp. Nó gật
gù.
-
Ok chơi thì chơi, mà 6h đá hay 6h
mới ra đó.
-
Tau đặt sân 6h15, ra sớm sớm ngồi
chơi.
-
Rồi biết rồi.
-
Ok vậy nha, đưa tau lại số điện
thoại, mọe bửa giờ gọi không được mậy?
-
À ừ tau đổi số, đây lưu đi!
Thằng bạn lấy số điện thoại nó xong cười hề hề
chạy ra cổng, nó note giờ đá banh xong vui vẻ đi ngược vô nhà xe kiếm cô điệu.
Thằng này chung lớp Kim Anh, tuy nhiên lại khác phe với anh chàng Khoa, lớp
chia vài nhóm khác nhau cũng bình thường và nhóm thằng này toàn đực rựa chơi
chung vì đam mê đá bóng nên nó hay theo góp vui giãn gân cốt.
Cô điệu đang mặc đồ chống nắng chờ nó, cạy hư
móng tay người ta nên phải kiếm đồ ăn bịt miệng Cô Đẹp nếu không người ta cho
nó ăn trứng ngỗng, lớn như vầy vẫn ngán ăn trứng ngỗng như còn học trò. Thấy nó
ra Cô Điệu vội giật gì đó trên mặt xuống quăng vô cốp xe, nó phì cười đi lại gần
ngó vô cốp cầm ra chiếc khăn bịt mặt chống nắng loại dài rộng bịt hẳn cả đầu mà
người ta hay đùa là ninja lead. Nó nghiêm mặt liếc qua, cô điệu xoay người giả
bộ vu vơ ngắm nghía mình trong gương, dáng vẻ khiến nó vừa bực mình vừa buồn cười,
bực mình vẫn nhiều hơn. Nó cầm khẩu trang to đùng quấn luôn lên gương mặt vu vơ
của cô.
-
Nè…làm gì đó, ê tui cô em nghen…
Mặc kệ cô chống cự nó cài luôn khẩu trang lại
sau đó túm phần sau gáy khẩu trang cô giọng hờ hững.
-
Đâu! Cô liếc hai bên coi thấy gì
không?
-
Thấy!
-
Ờ thấy rõ không?
-
Rõ!
-
Ghê ta, vậy thầy Tín đang đứng hay
ngồi trên xe?
-
Thầy Tín đang ngồi đúng hông?
Cô chống hông ra vẻ bực bội, nó giật phắc khẩu
trang xuống nhướng mắt khinh khỉn nhìn cô, tất nhiên cô điệu trừng trừng đấu mắt
cắn cắn môi nhìn theo hướng thầy Tín, mặt cô dần xụ xuống nhìn hoài vô chân
mình. Làm gì có thầy Tín nào ở bên phải cô, mỗi chiếc xe của chú bảo vệ giữ xe.
-
Đâu thầy đâu cô? Thấy rõ lắm mà…
-
Mệt…ừ thì…
Nếu không phải cô nó đã cốc đầu rồi đó, dù
mang cao gót nhưng cô đang cúi đầu như trẻ con mắc lỗi, trán cô ngang tầm mắt
nhìn ngứa tay thiệt chứ. Nó lắc đầu thở dài, không cốc đầu được nhưng nâng cằm…à
không động tác này cũng không hợp lý, bực quá nó cúi người chống tay lên gối
nhìn cô.
-
Nói nhiêu lần rồi cô? Đeo cái này
lấy gì thấy đường chạy xe?
-
Mệt! Tui cô em nghen…la hoài.
-
Chưa la. Mới nói thôi…biết mình
cô giáo mà đeo khẩu trang cũng không biết lựa đeo cho đàn hoàng.
-
Hừ! Lèm bèm như ông già. Tại hồi
sáng đi gấp cầm lộn nón chống nắng của mẹ tui.
-
Nè không cần đổ thừa cho bác ở
nhà nhé…toàn mùi cô à mùi nước hoa của cô đây!
Nó bực mình nhịn cười đưa khẩu trang thơm
ngát mùi nước hoa của cô lên mũi hít hít mấy cái rồi dí qua mũi cô, hành động
làm cô bất mãn lắm, cô ngẩn lên trừng mắt giật khẩu trang trên tay nó giấu ra
sau lưng chống hông.
-
Mệt! Biết rùi…mai mốt tui đổi khẩu
trang khác. Làm riết hông biết em với tui ai lớn luôn á.
-
Biết mình lớn mà an toàn của mình
không biết lo. Đưa đây…em tịch thu luôn. Áo khoác chống nắng cô đâu.
-
Tui bực lắm rùi nghen Mon…mệt mới
mua mà…hihi nè hông có giựt…
Nó kệ cô chống cự vòng tay ra sau lưng ép cô
vô sát xe, hết chạy liền…nó giật luôn khẩu trang chống nắng to đùng trên tay cô
sau đó đẩy cô qua một bên, nó thản nhiên lục lọi cốp xe lấy ra áo khoác chống nắng
màu hồng bánh bèo thôi rồi giở ra xem xét.
-
Ờ áo này được, không có mũ trùm.
Nè cô mặc vô đi!
-
Dẹp! Khỏi mặc khỏi bịt gì luôn, để
vậy ngời ngời ngoài đường cho nắng ăn đen thùi luôn. Vừa bụng em!
Nó cố nhịn cười thản nhiên quăng áo trở vô cốp
xe bỉu môi dắt xe ra ngoài giọng hờ hững trêu tức.
-
Ờ cũng được! Đang đẹp quấn chi
kín mít. Đi cô!
-
Ê…em…trùi ui tức quá…em được lắm
Mon! Hừ hừ!
Đó coi dáng vẻ lúc này có giống cô giáo hơn
nó gần chục tuổi không, công nhận chăm sóc nhan sắc kiểu gì nhìn bên ngoài người
không biết tuổi cô chắc chỉ xem cô ngang lứa chị Ngọc, quá lắm cũng ngang chị
Thủy là cùng. Chịu hết nổi nó đành phì cười vui vẻ làm cô điệu càng đỏ mặt hầm
hừ dậm chân, nó cười hì hì làm mặt nịnh.
-
Thôi! Lớn rồi làm cái mặt coi giống
cô giáo không.
-
Hừ! Nảy giờ hông thấy em nể tui
cô giáo gì luôn nha nha.
-
Hơ…thôi không giận nữa, ai kêu cô
không nghe lời em. Em lo cô ăn mặc cái này ra đường chạy xe nguy hiểm mà. Nói
biết nhiêu lần rồi, đeo ba đồ bịt mặt với áo chống nắng mũ trùm chạy xe không
thấy hai bên nguy lắm.
-
Thì…tại nắng ăn da tui xấu.
-
Kiếm loại khác gọn hơn đeo. An
toàn với đẹp cái nào hơn?
-
Thì đẹp…hic rùi thì an toàn…bực
quá hừ hừ.
-
Hehe mai mốt em thấy cô đeo cái
này nữa em tịch thu tiếp. Thôi đi…em đưa cô đi ăn bù nè, trưa rồi.
-
Em phiền phức như ông già á. Hông
thấy coi tui cô em chổ nào luôn.
-
Haha đi cô!
Nó bật cười kéo cô điệu lên xe, hồi sáng tay
đua này làm tim nó thòng cả mét rồi, dễ gì nó để cô chở.
-
Qua chổ em gởi xe lấy nón rồi đi
ăn, gần xịt khỏi chống nắng chi.
-
Nói nhiều quá à. Đi nhanh lên…về
đen da em chết với tui.
-
Hơ hơ!
Cô điệu hầm hừ leo lên xe, thái độ trẻ con vậy
chứ dáng ngồi một bên xe vẫn điệu đà sang trọng phát ham, hỏi sao ra ngoài tuy
không cao nhưng không ít người mềm nhũn trước cô. Có lẽ cô điệu là người hiếm
hoi trong trường cho đến thời điểm này biết một chút cuộc sống bên ngoài, biết
nó vẫn đang sử dụng ô tô, mô tô đi học thành ra chở theo cô qua chổ gửi bé cà
phê thoải mái. Nó quen cô điệu sớm nhất lớp thậm chí toàn khóa, năm nhất học ở
cơ sở dưới quận 12 nó đã quen cô trong một lần lên trường chính học thực hành,
sau này chuyển vào học cơ sở này cô điệu hay nói với thầy cô, bảo vệ là cô và
nhà nó quen biết nhau nên việc nó đi chung với cô chẳng ai để ý quá nhiều. Nhờ
chở cô điệu nó thoải mái phóng xe thẳng ra khỏi cổng, sinh viên, học viên khác
phải tắt máy dẫn bộ để tiện việc kiếm soát xe ra vào tránh người xấu trà trộn
vào trường trộm cắp, còn giảng viên cán bộ trường kể cả giảng viên thỉnh giảng,
hợp đồng cộng vào cũng không thể đông bằng sinh viên cho nên bảo vệ đều nhớ xe
nào của ai. Trường nó là trường đặc thù nên việc kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt,
không đến nổi có cả bộ đội vũ trang gác cổng như hồi còn học dưới quận 12 nhưng
vẫn nghiêm hơn đa số trường khác, ngoài tắt máy dẫn bộ sinh viên đi học còn phải
mặc đồng phục áo trắng, thẻ giữ xe, bảng tên và thẻ sinh viên, đồng phục còn
châm chước chứ thẻ sv và bảng tên chắc chắn phải có nếu không phải có giảng
viên đi chung mới được qua cổng.
-
Cỡ này cô còn dẫn nhiều bên đài
không? Chắc vẫn song song hai việc hả cô?
-
Uhm! Giờ dẫn cố định tin tức là
chính, tại cô cũng gần tới tuổi rùi mai mốt về trường luôn cô sẽ nghỉ bên đài.
-
Ủa dẫn bên đài có vụ tới tuổi sao
ta, nhiêu tuổi mới bị thôi dẫn cô?
-
Hông có giới hạn cụ thế đâu, làm
cái này cũng phụ thuộc ngoại hình nha Mon. Nếu mình lớn tuổi quá phải nhường
cho mấy bạn trẻ đẹp hơn lui về làm chuyên môn, quản lý hoặc hậu trường. Đi học
tới giờ hỏi mấy này ông tướng?
-
Ờ thì tại em không để ý. Đâu có
được đẹp xuất hiện trên tivi như cô đẹp đâu để ý chi, số phận định sẵn có làm
ngành này chắc chắn em bị sau lưng máy quay làm nên cho cô điệu chứ đâu.
Haizzz…
-
Hihi em lên hình coi cũng được, tại
em hông chịu phấn đấu thì có. Trùi ui có học trò ruột như em tui mất mặt thiệt
chứ, chỉ giỏi chọc phá tui, đứng trước máy quay ăn nói lắp bắp thấy ghê.
-
Haha à tới rồi, để em lấy nón…
Nó dừng lại trước quán đưa tay lấy nón bảo hiểm
trên xe mình vẫy tay một cái với cô chủ quán rồi vừa cài nón vừa tiếp lời.
-
…nói vậy chứ em không có khiếu
như cô, cái này cô rành quá mà, thành ra xác định từ đầu nếu làm nghề cũng lui
cui mấy bộ phận hậu trường. Giờ chê em chứ gì? Thân với em mất mặt chứ giề?
-
Hihi ai nói em hông có khiếu, tại
em hông chịu tập trung thì có. Mặt mũi coi cũng được, ăn nói lưu loát như quỷ.
Túm lại em làm biếng đó Mon.
-
Hơ hơ em nói với cô mới vậy chứ
không thấy lần nào bắt em lên đứng trước máy dẫn cùi bắp cở nào à. Ngàn người
chưa chắc kiếm được người như cô, lên hình nó khác chứ giỡn.
-
Hì biết vậy, nhưng nếu tập luyện
chăm chỉ vẫn làm được nghen. Mai mốt theo tui tập cho em.
-
Thôi tập gì mà tập, thời gian để
dành chọc…à ngắm cô đẹp còn không hết, hơi đâu tập.
-
Hứ! Ngắm cái đầu em á, thấy
chưa…làm biếng thì có đổ thừa khiếu này khiếu nọ. Nè quẹo phải Mon, đó thấy hẻm
hông.
-
À dạ…ăn gì vậy cô?
-
Bánh xèo hihi hồi qua coi clip
youtube thấy người ta ăn thèm ghê.
-
Ái chà…biết thèm đó!
Nó cười vui vẻ cho xe chạy qua hẻm theo hướng
dẫn cô điệu.
-
Nói thì nói tính em vậy rồi,
không hợp làm mấy việc phải xử lý nhanh nhạy, ứng biến tình huống. Thôi em an
phận từ từ tà tà sau lưng cô cho lành.
-
Cũng là làm biếng, hông ý chí tiến
thủ gì hết!
-
Hơ hơ ở sau hậu trường cho cô tỏa
sáng đòi gì nữa, làm biếng cái giề…làm mấy việc hậu trường cực hơn nhiều, nhường
cô đẹp lên trước…em hy sinh vậy cô không thương em thì thôi, chê hoài.
-
Hì cảm ơn à, hông cần nghen Mon.
A tới rùi…hihi thơm quá trời, quán này bạn cô chỉ nè, chắc ngon.
-
Haha ừ…thơm thiệt, làm nhớ quê.
Trước ở dưới bữa nào sang lắm mới có tiền đi ăn bánh xèo đó cô. Khoái ăn quán, ở
nhà đổ không thấy ngon bằng đi ra quán.
-
Hì cô thì thích ăn ở nhà, tự mày
mò làm ăn mới thấy ngon. Ra quán ăn chủ yếu ăn thử học lỏm rùi về tập nấu ăn đã
hơn.
-
Haha ghê đó, ăn cũng nếm được
công thức à?
-
Uhm! Quên sở trường tui hở, để
coi xíu ăn thử về tui nghiên cứu cho em coi. Bửa nào xong tui nấu em thử nghen.
-
Hơ hơ…rốt cuộc gài kiếm người thí
nghiệm chứ gì.
-
Hihi…học trò ngoang. Ráng
lên…hông phải ai tui cũng nấu cho thử nghen.
-
Hơ…nè cô ngồi vô trong đi. Ngồi
đó nhìn người ta đổ bánh, tha hồ mà học lóm.
-
Uhm!