Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 120)

 


Xe dừng lại ở một quán nhỏ ven đường vào nhà ông Long, quán này khá nhỏ được xây chủ yếu bằng gỗ khá cũ kỹ, bên trong treo đầy tạp hóa, có một quầy nhỏ hình như bán đồ ăn sáng nên trước quán dọc hành lang sát nhà có vài chiếc bàn ghế nằm dài chiếm một phần đường đi. Bên hông quán có khoảng sân khá rộng, lúc này quán nhỏ khá đông đúc vì những gã đàn ông kẻ đứng người ngồi, có cả những bóng hồng xinh đẹp, người ăn, kẻ uống sôi nổi ồn ào, ngay cả khoảng sân bên hông nhà lúc này cũng bị chiếm dụng kê bàn ghế. Thấy cả xe và nó bước ra, tất cả mọi người đều dừng động tác lại đứng dậy.

-        Anh Minh!

-        Mon!

Nó tuy quen được mọi người chào hỏi nhưng vẫn thiếu tự nhiên, chỉ có ông Minh thản nhiên gật đầu không nói gì, thấy ổng im ru, mọi người đều giữ tư thế hơi cuối đầu nó cười khổ trong bụng rồi ráng nặng nụ cười công nghiệp xua tay.

-        Anh chị em tự nhiên đi.

Nghe nó nói tiếng ồn ào huyên náo mới trở lại làm rộn cả cung đường thường ngày vắng vẻ, bà chủ tiệm cười không khép miệng tiếp tục bận rộn làm đồ ăn, quán nhỏ thường ngày ít khách hôm nay đông đột xuất khiến hình như cả nhà chủ tiệm đều được huy động ra làm đồ ăn, nước uống. Thấy nó tới mấy anh em đang ngồi ở một chiếc bàn sát lề đường vội đá giò nhau đứng dậy bưng nước, đồ ăn nhường chổ, nó chưa kịp lên tiếng cản mấy cha nội đã cười hề hề đi chổ khác. Cái cảm giác “vai lớn” này thật vi diệu, vừa thấy khoan khoái nhưng càng thiếu tự nhiên, rất khó thích nghi. Nó nhún vai quay lại nói với MiA.

-        Vô làm cho anh ly cà phê đá em. Dặn bà chủ anh em ăn uống gì ghi lại chút tính tiền luôn đi em.

-        Ừa em biết rùi. Anh Minh, anh Lý uống gì? Chị Trân?

-        Tau cà phê.

-        Hì chị đi với cưng!

Hai cô gái kéo tay nhau chạy vô quán, nó lắc lắc cổ ngồi xuống ghế, ông Minh cũng ngồi xuống một bên. Ông anh tên Phi là em ông Minh chạy lại vừa nhanh tay rót trà nóng vừa lên tiếng

-        Anh! Anh với Mon ăn gì không?

-        Tau ăn rồi.

-        Em cũng ăn rồi anh Phi. Mấy anh em giờ mới ăn sáng hả?

-        Ờ xà quần sáng giờ mới cho mấy anh em rút ra ăn sáng.

Ông Lý xách hai cái ghế đi lại thả ghế làm rầm rồi ngồi xuống, nó ra dấu cho ông anh Phi ngồi xuống để hỏi chuyện.

-        Anh Mận đâu anh? Tình hình sao rồi?

-        Đang trong trỏng. Máy móc kéo vô để nhờ bãi đất nhà ông trưởng thôn, đang chờ Mon với anh Minh về nè.

-        Tụi nó có làm gì không?

Ông anh Phi nhún vai cười cười.

-        Quân mình kéo vô đông cỡ này tụi nó sao dám hó hé gì. Tụ một đống đứng nói này nói nọ trong đất thôi. Có anh Mận với quân ổng đang đá mắt với tụi nó trong trỏng đó haha…

Rồi ông Phi chợt nhỏ tiếng.

-        Tụi nó báo bên xã xuống thành ra tau cho quân mình rút trở ra chờ mày vô tính đây.

-        Ồ! Kêu tuốt ngoài xã vô lận hả?

Nó nhếch miệng cười vuốt vuốt cằm rồi quay qua nhìn ông Lý với ông Minh đang thản nhiên mồi thuốc lá, hai cha nội không thèm tỏ thái độ, thấy mặt ông anh Phi hơi căng nó cười cười vỗ vai ổng.

-        Haha sáng giờ làm tốt đó anh Phi. Không sao đâu, em cũng đang tính gọi xã vô đây.

-        À vậy hả? Làm tau kêu tụi nó rút bớt

-        Không sao! Cho mọi người ra ăn uống mới có sức chiến chớ.

Nó quay qua ông Minh.

-        Anh Hào vô tới chưa anh?

Ông Minh gật đầu.

-        Thằng Lộc đón nảy giờ chắc sắp tới. Phi! Mày kêu mấy đứa tranh thủ ăn nhanh rồi trở vô trỏng lo công chuyện.

Nó xua tay.

-        Ấy để anh em ăn từ từ anh. Anh Phi cứ để mọi người ăn uống đàn hoàng, ai xong thì vô trỏng, không làm gì thì cứ vô đứng đầy ra đó cho em.

-        Ok Mon! Tau hiểu rồi.

-        Anh cà phê nè.

MiA cầm cà phê ra để lên bàn, chị Trân cũng bưng hai ly cà phê đưa cho ông Minh, ông Lý. Nó cầm cà phê lên khuấy đều đưa mắt nhìn ra xe.

-        Anh Bin! Kêu anh em vô coi có ăn uống gì không anh?

Ông Bin lắc đầu giơ một lon bò húc ra khỏi xe nói lớn.

-        Thôi tụi tau còn nước đây.

Thấy vậy nó không nói gì nữa, nảy giờ nhóm ông Bin và ông Lý vẫn ngồi ngoài xe chờ, nó nhìn xa xa hướng về phía lối vào nhà ông Long suy nghĩ một chút rồi đưa cà phê lên tu một ngụm thiệt đã. Nhìn hàng xe máy, ô tô đằng xa nối dài đi sâu về hướng vô nhà ông Long, nó híp mắt cười đứng dậy vươn vai.

-        Đi anh Minh, anh Lý.

Nói rồi một tay cầm ly cà phê một tay kéo MiA bước ra đường không quên nói với lại với bà chủ quán.

-        Mượn ly cà phê chút trả nha cô ơi! À tiền bạc mọi người ăn uống ghi đó chút con ra tính, không được lấy tiền ai hết nha cô.

-        Rồi tui biết rồi cậu ơi! Nảy cô MiA dặn tui rồi.

-        Dạ!

Nó kéo MiA lại chiếc bán tải của ông Phi cười cười.

-        Ngồi thùng sau bán tải vô trỏng cho mát.

-        Hihi đỡ em lên.

Nó đưa ly cà phê cho MiA rồi cúi người ôm ngay cặp đùi săn chắc của em nhấc lên, MiA chiều cao tốt, ngoại hình càng tốt nhưng không quá nặng, nó có thể đỡ em không quá khó khăn. Ông Minh, ông Lý cũng cười ha hả đỡ chị Trân lên thùng xe bán tải rồi nhảy lên theo. Thiệt ra nó đoán đi sâu vào trong xe cộ các kiểu khiến đường chật chội thậm chí kẹt cứng nên gom lại đi một xe cho gọn, mà chủ yếu con biệt thự di động của ông Gạo bóng bẩy quá, trầy một phát chắc bán thân chục năm không đủ tiền đền cho ổng. Mặc dù nó nói để mọi người ăn uống từ từ nhưng thấy nó và ông Minh lên xe đi, khá nhiều anh em nhanh chóng đứng dậy theo sau. Xe chạy được vài trăm mét qua khỏi đoạn cong chợt có bóng người đứng trên dốc ven đường vẫy tay.

-        Chú Mon chú Mon!

Nó nheo mắt nhìn lên thì nhận ra là cô nàng Vy và xe lam, nó vẫy tay ra dấu cho hai cô nàng đi xuống. Cả hai nhanh chân chạy theo bậc thang xuống đường, bên trên là một con dốc bằng bê tông, kèm song song đường có bậc thang dành cho người đi bộ. Nhìn xa bên trên là một ngôi nhà hai tầng có sân khá rộng, phía ngoài là lan-can che chắn quanh khu đất, phía sau là dải nhà lồng kéo dài. Hai cô gái đứng thở gấp bên cạnh xe ngước mắt nhìn lên, nó tươi cười nháy mắt.

-        Haha Vy với em xe lam vô lâu chưa? Sao đứng đây đây?

-        Hihi nhà con xe lam đây nè chú Mon, tụi em chờ sáng giờ nè.

-        Ê em chọi đá u đầu nghen chú già kia? Kiu ai xe lam hả hả hả? Còn con quỷ này nữa, phản bạn hông mậy?

Bà cô xe lam phùng mang trợn má vừa ngắt nhéo cô nàng Vy vừa dứ nắm tay nhỏ về phía nó đe dọa, nó bật cười xua tay.

-        Ấy không có kêu xe lam, em nghe lộn rồi. Kêu em Lam dễ thương mà.

-        Hứ! Chú giỡn mặt em chọi đá chết giờ…hừ hừ trong này địa bàn của em biết chưaaaa.

-        Hơ hơ rồi biết rồi, ai dám giỡn mặt giang hồ thôn haha. Thôi lên đây!

-        Hứ!

-        Hihi!

Dù bất mãn lắm nhưng cô nàng xe lam vẫn nắm tay nó leo lên xe, cô nàng Vy thì nắm lấy tay ông Lý theo lên. Thùng xe trở nên chật chội hơn nhưng vẫn dư sức đưa cả nhóm chầm chậm men theo con đường bê tông nhỏ tiến sâu vào nhà ông Long. Nó vừa co hai tay đỡ lấy mấy cú đánh của cô nàng xe lam vừa nói với Vy.

-        Chú trưởng thôn có nói gì nữa không Vy?

-        Dạ ba con Lam nhờ rùi, ổng vui vẻ lắm chú Mon. Thui Lam, hông giỡn nữaaa.

-        Hứ tau giỡn đâu. Đánh thiệt chớ bộ, tự nhiên kiu người ta xe lam mày coi tức hông?

-        Haha được rồi không dám nữa được chưa cô bé.

-        Hứ! Kiu ai bé đó?

-        Kêu em chứ ai? Kêu đây bằng chú thì kêu em là bé đúng rồi còn gì?

Cô nàng chu miệng cắn môi ngẩm nghĩ một chút rồi gật đầu hất mặt lên.

-        Ừa nói nghe có lý ha. Bé thì bé, mà em cảnh cáo chú lần cuối, kiu xe lam nữa khỏi nhờ vả em nghen chú Mon. Em nói ba khỏi cho chú mượn sân luôn.

-        À rồi! Không dám nữa, không dám nữa…anh…à không chú thề.

-        Hừ!

-        Được rồi Lam dễ thương cho anh…à chú hỏi ông trưởng thôn lấy nhiêu tiền thuê bãi?

Cô nàng Lam khoanh tay điệu đà nhìn chổ khác ra vẻ không thèm nhìn mặt nó nhưng vẫn chịu trả lời.

-        Hông có lấy tiền, ổng thân với ba em, cũng quý nhà chú Mộc lắm. Ba em nói một tiếng ổng chịu liền. Hông lấy tiền luôn, mà ổng nói mượn bãi để xe chừng nào rảnh chú Mon kêu thợ ủi dùm ổng lấy cái đường vô đất dùm ổng, tại mình muốn đưa xe vô để cũng phải dọn đường hà. Ba em ok dùm chú Mon rùi á.

Nó gật gù đưa mắt nhìn ông Minh hỏi ý, ổng gật đầu.

-        Vậy thì ok đó mày. Đường vô bãi thằng Mận nó cho lính ủi rồi mới đưa máy vô được. Ổng đéo lấy tiền bãi thì chút kêu thằng Mận nạo mấy phát đắp cao đường vô, sẵn dọn cỏ bãi đất ổng lấy chổ đậu xe. Làm nhanh không tốn công bao nhiêu.

-        Rồi vậy thì khỏe, có gì làm tiệc mời ổng vô cảm ơn sau. À Lam nè, vụ mượn bãi ok rồi em, nhắn ổng mình sẽ dọn cỏ đất ổng, đắp cao lối vô cho ổng luôn.

-        Uhm em biết rùi.

-        Còn đất nhà Lam có gì chút em chịu khó chỉ mấy anh thợ khu vực để cây dùm anh…à nhầm hoài, dùm chú nha.

Nó thở dài trong bụng, tự nhiên mặt non choẹt trẻ trung ngời ngời bị lên làm chú, thiệt là ngại miệng, có lỗi với tấm thân trung trinh của mình quá đi.

-        Uhm! Thì em ở nhà chờ để chỉ chổ để cây dùm chú nè.

-        Ừ chú cảm ơn. Nhắn ba mẹ mai vô ăn tiệc nhà chú Mộc nha.

-        Em nói rùi, ba nói mai ba vô với ông trưởng thôn nè.

-        Ừ! Còn Vy chút đi với Lam chỉ mấy anh thợ dọn vườn nhà mình nha em, cây nào để thì kêu mấy ảnh đào lên, cây nào bỏ được thì bỏ. Còn cây trong chậu đương nhiên rinh hết gởi qua đất nhà Lam. Đi theo chỉ thợ làm, tranh thủ trong bửa nay dọn trống vườn nhà cho xong nha.

-        Dạ em biết rùi nè. Hì nay em xin nghỉ ở nhà chỉ người ta làm á chú.

-        Ừ! Nay mai xong thì trở ra phố lo đi học, chuyện ở nhà có chú Minh coi sóc cho. Nghe chưa?

-        Dạ dạ!

-        Hí hí Vy sướng ha Vy, sắp có nhà mới.

Cô nàng Lam kéo tay Vy cười tươi, Vy cũng vui vẻ hất mặt.

-        Hông dám sướng bằng nhà mày ha, năm ngoái xây nhà mới bự nhất thôn đó, nhà tau chú Mon nói sửa sơ hà hông có cửa so với mày đâu. Chú Mon chú Mon thấy nhà con Lam đẹp hông? Năm ngoái mới xây đó chú, lớn nhất thôn mình lun á.

-        Vậy hả? Thì ra bé Lam là phú bà chứ đâu.

-        Phú bà cái đầu chú á, kiu khó nghe muốn chết. Mệt! Nhà xây mới mà em có được hưởng đâuuuuu.

-        Ớ sao vậy?

-        Hừ! Làm như ba mẹ chờ em đi học ngoài phố mới xây nhà á, mỗi lần về nhà em thấy giống ở ké hông à, nhắc là thấy tức hà. Ban đầu mẹ em kêu hông tính xây phòng cho em luôn đó. Hừ hừ…

-        Hơ hơ nghiệt ngã vậy.

-        Hí hí mẹ nó kêu đi học ngoài phố rùi, toàn ở trọ ngoài ngoải đâu ở nhà được nhiu đâu đòi xây phòng. Rùi chờ nó học xong cũng gả chồng mất tiêu, nên đâu tính xây phòng cho nó chi hihi.

Nó bật cười ha hả.

-        Ờ nhễ! Bác gái nói hợp lý quá nhễ. Haha!

-        Hợp lý cái đầu chú á hừ hừ…ê con quỷ? Mày phản bạn theo ông chú già này ghẹo tau hoài nha nha. Tin ghẹo một hồi khỏi cho mày để nhờ cây hông?

-        Hí hí ê tau xin ba mày chớ bộ. Đất của ba mày, mày đâu có tên trong sổ đỏ đâu lêu lêu.

-        Tau con gái cưng ba tau nghen, có quyền hông cho mày để cây.

-        Con gái cưng gì ba má tính hông thèm xây phòng cho vậy ta?

-        Hứ ừa hông có phòng đó, tối nay đừng có đòi ngủ ké với tau nha nha.

-        Vậy ai đó thiếu hơi tau ráng ngủ ngon nha, hông ai ôm ngủ ha.

-        Hứ hông thèm!

Hai cô nàng vui vẻ cười đùa với nhau, nó mỉm cười không quan tâm nữa vì xe đã đi ngang đất nhà ông trưởng thôn nơi nó mượn chổ làm bãi tập kết xe cộ máy móc của ông Mận, đối diện đất ông trưởng thôn là một mảnh đất khác của nhà cô nàng Lam, cũng là bãi đất trống nhưng cao ráo, có nhà lồng cũ nhưng hiện đang bỏ trống không sử dụng nên tiện cho nó để nhờ cây cối bên nhà ông Long di chuyển qua trong quá trình xây sửa nhà. Đường bê tông vốn hẹp hiện đang đậu hàng dài xe cộ chuyên dụng gần như chiếm hết một bên đường, bán tải ông Phi phải lái rất chậm nép sang bên còn lại mới miễn cưỡng đi lọt. Ông Minh đứng dậy phất tay với các xe phía sau.

-        Bin! Mày kêu tụi nó đậu xe đây đi bộ vô trỏng. Ất mày đứng đây chờ thằng Lộc vô kêu nó lấy xe máy chở ông Hào vô, chừng nào tới gọi tau.

-        Ok anh ơi!

Ông Minh nhảy xuống đi lại một chiếc xe múc đang đậu ngay trước lối vào bãi đất trống của ông trưởng thôn, nói là bãi đất trống nhưng cây cối um tùm, cỏ lau, cây dại cao quá đầu người, mảnh đất khá rộng như một mảng đồi vươn ra thung lũng, tầm nhìn khá chill, tự nhiên nhìn thế đất rất thích hợp làm chổ cắm trại. Có mấy gã đàn ông đang ngồi hút thuốc, uống nước ngay nền đường bê tông. Thấy ông Minh thì đứng lên gật đầu chào, ông Minh hất mặt.

-        Tụi mày lính thằng Mận hả?

-        Dạ anh Minh.

-        Ờ! Thằng Mận đâu?

-        Dạ ảnh trong trỏng, đang chờ anh qua đó anh Minh.

-        Ừ! Giờ tụi mày lấy xe đào đất bên này đắp cái đường cao cao rồi đưa máy móc vô trong đi, coi ủi sạch cây cỏ lấy mặt bằng đậu xe đồ nghe chưa?

-        Làm liền hả anh? Ủi lán trong đó hả?

-        Ờ! Làm liền đi!

-        Ok anh! Ê làm việc mấy đưa!

Cả nhóm gật đầu hô hào nhau nhảy lên khởi động xe múc chuẩn bị làm việc. Ông Minh trở lại bán tải vỗ vỗ thùng xe ra dấu cho ông Phi đi tiếp. Xe đi chậm qua khỏi đất ông trưởng thôn, nó híp mắt quan sát thấy có tới hai xe múc lớn, một xe loại trung, một xe loại nhỏ, một xe ủi đất loại lớn, một xe ủi nhỏ, ngoài ra còn 1 xe lu, hai xe cẩu loại trung bình và gần chục xe tải chuyên để chở đất đá vật liệu, trên các xe chất đầy máy móc, thiết bị chuyên dụng về xây dựng mà nó không rành. Tuy công trình không cần nhiều xe cộ, máy móc đến vậy nhưng vì yêu cầu của nó ông Lộc đã huy động rất hoành tráng, một hàng dài xe cộ xếp đầy dọc sâu vào tận cổng vào công trình villa, gần như chắn kín khiến xe máy cũng khó lọt chứ đừng nói ô tô. Bán tải ông Phi chỉ đi tới đuôi một chiếc xe ủi lớn thì có một anh chỉ tay vào lối mòn dẫn lên dốc. Lối đi này dẫn lên mảng đồi trên cao tương tự đường lên dốc chổ nhà cô nàng Lam, tuy nhiên chỉ là ngọn đồi vô chủ, dốc còn cỏ cây nhưng bán tải có thể leo lên được. Mảng đồi không cao bằng ngọn đồi nó và chị thường ngồi nhưng ở đây đối diện khu đất, đi thêm vài trăm mét sẽ tới cổng vào đất đám villa kia. Nó bước khỏi xe nhìn xuống bên dưới, tuy không bằng ngọn đồi đối diện phía nhà ông Long nhưng từ đây tầm nhìn khá rộng, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu xây villa đằng xa, bao quát cả hàng xe cộ máy móc kéo dài. Ngoài máy móc xe cộ chuyên dụng của ông Mận ra còn có không ít ô tô, xe máy đậu dày đặt bít đường vô khu đất đám kia. Ngay trước cổng vào là một xe ủi loại lớn chắn ngang, bóng ông Mận và nhiều gã đàn ông ăn mặc kiểu công nhân xây dựng nửa mùa, tay chân xăm trổ đầy ra đang đứng tụm năm tụm ba. Ngoài ra không dưới hai chục gã đàn ông ăn mặc tông đen đặc thù của nhà nó vây quanh. Bên trong khu xây villa có một nhóm đông khoảng trên dưới hai chục người, kiểu dáng ăn mặc, ngoại hình nhìn tương tự người của ông Mận, phía sâu trong đất còn có một số không ít người là nam nữ từ trẻ tới trung niên ăn mặc sành điệu có, dân làm vườn hoặc xây dựng các kiểu có, có thể nói nửa là dân xây dựng nửa là “giang hồ” thứ thiệt. Khu vực này thường ngày vốn vắng vẻ, ít người qua lại, dân cư thưa thớt, hầu như có thể coi là thôn xóm nằm sâu trong vùng rừng núi hoang vắng, nói vui thì cho MiA ban ngày một mình đi vô đây chưa chắc cô nàng dám, có khi bị hiếp giết giấu xác chắc không ai hay. Giờ thì vùng núi rừng yên tĩnh này trở nên ồn ào, náo nhiệt bởi hàng dài xe cộ đậu kín quãng đường dài, đám đông người tụ tập hai bên giằng co với nhau nói hàng trăm hơi quá nhưng thêm hàng dài người của nó vẫn đang kéo vô sau thì con số có thể chạm tới chữ số hàng trăm, thậm chí nếu ông Minh huy động luôn dàn bóng hồng ở các cơ sở làm ăn của ổng và nhưng anh em bạn bè khác thân quen với ổng thì sự đông đúc người còn hơn lúc này không ít. Đứng giữa hai đám đông có bóng gần mười người trang phục “áo xanh” đang trao đổi gì đó với ba gã trung niên mặc quần tây, áo sơ-mi trắng đặc sệt phong cách ra dáng vẻ giống “cán bộ” thường thấy, ngoài ra có hai phụ nữ có lẽ cũng là dân văn phòng hoặc cơ quan nào đó mà nó đoán chắc trong lòng những người này từ đâu mà ra. Nhìn hàng dài xe cộ máy móc, đám đông hàng trăm người bên dưới, nó híp mắt cười cười đưa ly cà phê lên tu một ngụm thật đã rồi thở mạnh một hơi khoan khoái, cảm giác lạ lắm, có một chút ngông nghênh vi diệu, một chút hồi hộp, một chút buồn cười…vì quang cảnh hoành tráng bên dưới do chính tay thằng nhóc non choẹt là nó bày ra.

Nhìn sắc mặt khó coi của đám người bên trong khu đất, nó híp mắt cười cười nhìn thằng về một gã trung niên mặc quần jean, áo sơ-mi màu bông vàng đen bóng bẩy khoe lồng ngực trần kín hình xăm, trên cổ đeo gì đó rất chói ánh nắng, xa quá nhìn không rõ. Tay gã kẹp chiếc túi da đặc trưng hãng LV, râu quai nón hầm hố và đặc biệt khi gã đưa tay lên gãi ngực một tay gã hình như thiếu mất một ngón. Nó nhếch miệng cười cười lẩm nhẩm trong miệng.

-        Chậc! Ra mặt rồi sao?

Ông Minh đứng gần nó nhất khoác vai nó nhếch miệng.

-        Nhìn ra nó hả ku? Hà hà Biền 9 ngón đó! Nghe đâu hồi xưa đổ nợ, vợ bỏ thành ra tự chặt tay thề nghỉ cờ bạc.

Nó nhún vai cười cười.

-        Ghê vậy! Chậc…mà ổng có nhiêu người hay sao coi ít nhễ?

-        Hà hà còn chớ. Dân anh chị thứ thiệt đó mày, quan hệ rộng, quen biết cũng nhiều chứ…

-       

-        Có cái…nó dám kêu thêm người thì bên mình cũng kêu thêm người vô. Nội đám thằng Mận nó đủ nhức đầu rồi nói gì thêm nhà mình trên này huy động 100% công lực. Hà hà…Nó quen biết thì tau cũng quen biết, nó có chí cốt thì tau cũng anh em, nó có anh lớn trên này thì haha tau cũng đâu thiếu mấy ông anh trên này.

-        Hơ hơ…

-        Còn nó dám chơi lớn nữa…nhờ mấy thằng anh lớn của nó ra mặt thì haha mày tự biết kêu ai gánh nhễ?

-        Haha tụi nó không chơi lớn nữa đâu, nhìn mấy tay áo xanh hiểu rồi. Bửa nay chắc tự biết đụng kèo mạnh mới chơi trò đưa mấy anh áo xanh ra đây mà. Luật rừng thấy chua nên chơi thử luật “trắng” hả…ghê đó!

-        Hà hà…

Ông Minh ông Lý bật cười, nó híp mắt dùng tay cầm cà phê chỉ về phía những người mặc sơ-mi trắng.

-        Ba tay trắng trắng đó anh nhìn ra ai không?

-        Không! Khu trong này tau đâu quen. Ngoài thành phố thì biết, mấy thằng đó chắc ngoài xã vô.

-        Vy, Lam! Hai cô nương biết không?

Nó quay lại nháy mắt hỏi hai cô gái, Vy và Lam nheo mắt nhìn xuống bên dưới một lúc rồi đồng loạt lắc đầu.

-        Em hông biết chú Mon.

-        Em cũng hông luôn, có ba em chắc biết mà sáng giờ ba với chú trưởng thôn đi ra phố chơi với mấy ông bạn rùi. Hì ba em nhắn để trong này chú Mon lo công chuyện, ba với chú trưởng thôn coi như đi vắng hông biết gì hết hihi.

-        Haha ừ không biết thì thôi. Chậc…người lớn đầu đầy sạn có khác.

Ông Minh nhún vai cười.

-        Hà hà mày làm rần rần gặp tau làm trưởng thôn thì cũng đi vắng không biết gì cho chắc ăn. Nể nang bên nào cũng mệt…hà hà. Còn mấy tay ở dưới tạm thời không biết, chờ cha Hào vô chắc biết.

Nó nhún nhún vai lười biếng ngồi chồm hổm xuống đất.

-        Không biết thì không biết, à sắp biết liền giờ.

Chổ nó đứng tuy là mảng đồi cao nhưng thực ra chỉ hơn mặt đường bằng một tòa nhà tầm 2-3 tầng, nó nhìn rõ tình hình bên dưới thì những người đằng xa cũng nhìn rõ sự có mặt của nó trên này. Cả người phe mình và người bên kia đều biết nhóm nó và đang nhìn về phía này. Một người trung niên trang phục màu xanh đã bước tới bên dưới chân đồi nhìn lên.

-        Cậu em kia!

Nó cười cười chỉ tay vô mặt mình.

-        Anh kêu em hả?

-        Đúng!

-        Có gì không anh?

-        Cậu em là chủ nhà đằng kia, cũng là người tụ tập mọi người ở đây đúng không? Anh Mận nói cậu em là em chủ hộ tên Mộc đúng không?

Nó nhún vai gật đầu.

-        À đúng là em. Có gì không anh?

-        Cậu em làm gì trên đó?

-        Đứng chơi với bạn gái, ngắm cảnh đó anh!

Nó khoác vai MiA ngồi bên cạnh tươi cười trả lời, ông anh áo xanh nghiêm mặt.

-        Tôi yêu cầu em trai xuống đây làm việc!

-        Ồ! Làm việc? Mà việc gì anh?

-        Đừng nói nhiều, yêu cầu em xuống làm viêc ngay!

-        Ấy à dạ làm việc thì làm việc, căng quá anh?

Nó bật cười nựng mặt MiA một cái rồi đứng dậy đưa ly cà phê cho em quay người bước xuống mảng đồi, vừa đi nó vừa kéo MiA sát vô người mình nói nhỏ.

-        Cầm điện thoại quay hết cho anh.

-        Uhm uhm!

Ông Minh, ông Lý và chị Trân đều đi sau lưng nó xuống đường, thoáng nhìn về phía ngược ra đường lớn nó thấy ông Lộc đang chạy xe máy len lỏi vô gần tới, sau lưng ổng còn một người tuy còn ở xa nhưng nó biết là ai. Nó chầm chậm thả chậm bước chân bước về phía đám đông, mọi người đều nhường ra lối đi để nó đến gần những người đàn ông mặc trang phục xanh. Một người trung niêm hình như đứng đầu tiến lại nhìn nó chằm chằm nghiêm giọng.

-        Em trai tên gì?

-        À kêu em Mon. Anh là…?

-        Tôi là Nguyễn Hoàng Thiên, phó xxx xã.

-        À dạ em chào anh Thiên.

Nó cười cười nhìn vào người đàn ông ra vẻ mặt nghiêm nghị đang chỉ tay vào ngực áo mình. Ông Thiên gật đầu tiếp tục nghiêm giọng.

-        Xe cộ máy móc ở đây em kêu vô đúng không?

-        Đúng anh!

-        Làm gì đây?

-        Sắp sửa sân, sửa nhà đó anh.

-        Tại sao em để anh em cho máy móc chận hết đường sá như vậy đây?

-        À cái này anh yên tâm, sân bãi đang chuẩn bị, tụi em đang dọn đồ đạc máy móc vô bãi đây anh Thiên.

-        Hừ! Còn những người này là sao? Sửa nhà mà kéo cả trăm người tụ tập vô đây làm gì? Tôi yêu cầu em giải tán ngay tranh gây mất ANTT.

Nó trợn mặt ra vẻ không hài lòng nhún nhún vai lắc ngón tay trước mặt.

-        Ăn có thể ăn bậy, mặc cái áo đó nói bậy không được nhé anh Thiên.

-        Yêu cầu em nói chuyện đàng hoàng!

-        Em rất đàng hoàng khẳng định với anh tụi em không hề tụ tập gây mất ANTT. Anh thấy anh em làm gì mà mất ANTT.

-        Hừ! Tụ tập cả trăm người ở đây còn chối hả em trai?

-        Haha nhà em sắp sửa nhà, à chiều nay với mai chuẩn bị có cái đám giỗ bà chị nên anh chị em vô đây phụ dọn dẹp nhà cửa. Anh chị em hơi đông anh Thiên thông cảm…chứ vô chuẩn bị đám giỗ đông người sai chổ nào anh Thiên nhỉ?

-        Việc này…

-        Anh chị em nói coi…nay mọi người đi đâu?

Nó cười tươi giang tay nói lớn, anh em sau lưng nó kẻ cười người nhao nhao lên tiếng.

-        Haha vô phụ dọn nhà.

-        Chiều phụ nấu đồ ăn đám giỗ.

-        Đi đám giỗ chứ đi đâu?

-        Đi đám cũng không cho.

-        Haha đi đám mà.

Ông anh Thiên sắc mặt hơi khó coi, một vài người thì còn đỡ, mấy chục người nhao nhao lên tiếng cũng nhức đầu không nhẹ.

-        Được rồi! Yêu cầu tất cả trật tự. Tôi đề nghị em Mon không kích động mọi người.

Nó thở dài nhún vai xua tay cho mọi người yên lặng rồi ho khan một tiếng nghiêm giọng.

-        Anh thấy đó! Giờ nhà có đám tiệc đương nhiên đông người. Anh Thiên có thể ở đây chứng kiến cho đàn hoàng, chừng nào tụi em gây mất ANTT gì đó anh có quyền xử lý. Hứa không chống cự. Anh thấy bàn ghế không anh, nhà em sắp làm đám thiệt mà.

Nó vừa cười cười vừa chỉ tay ra sau chổ hai con xe tải thùng chở đầy bàn ghế chuẩn bị dọn làm tiệc.

-        Hừ! Yêu cầu em nghiêm túc.

-        Em rất nghiêm túc.

-        Ok còn xe cộ máy móc như vầy là sao? Tôi ghi nhận tình hình là xe cộ máy móc em kêu vào từ đêm qua tới nay đậu bít đường vô nhà người ta. Em có biết đây là đường dân sinh, không được đậu xe chắn đường đi, nếu em không cho giải tán tôi sẽ xử lý em.

-        Ậy…vui vẻ không quạo nha anh ơi!

-        Tôi nhắc lại em đang gây cản trở đường sá dân sinh, em có chấp hành giải tán hay tôi xử lý em?

Ông anh Thiên gằng giọng, nghe xong nó bật cười lùi lại nghiêng đầu nhìn quanh một chút rồi trở giọng lạnh tanh.

-        Anh Thiên xác định đây là đường dân sinh?

-        Đúng! Yêu cầu em không giỡn mặt.

-        Không hề giỡn mặt. Đây đúng là đường đi, đường dân sinh ai cũng biết nhỉ?

-        Ý em là gì?

Nó nhích người sang một bên giơ cánh tay chầm chậm vẫy vẫy cho mấy anh em dạt ra một bên mỉm cười nhìn ông anh Thiên.

-        Vậy anh Thiên nhìn mấy đống đất đá, xà bần đằng đó, à đám cây lăn lóc kia nữa…anh thấy có chướng tai gai mắt không anh Thiên?

-        Việc này…

Sắc mặc ông anh Thiên và những người đi chung anh ta đều khó coi hơn, thấy ông Thiên ngập ngừng, nó cười cười tiếp tục nói.

-        Bị chận đường xe anh chị em bạn bè nhà em vô nhà không được bị kẹt đó anh Thiên. Đất đá bít đường bít luôn cổng nhà, đi bộ còn khó chứ nói gì máy móc xe cộ không kẹt. Không có đường đi tới nhà đó anh Thiên! Anh đừng nói anh nhìn thấy bên đây cản trở đường dân sinh, còn bên đó anh không thấy nha anh?

-       

Nó thôi cười lạnh giọng.

-        Nhà anh chị tôi cầu cứu bị đất đá bịt mất đường vô nhà cả tháng nay anh thấy không anh Thiên? Hai lần nhà tôi lên tận chổ các anh nhờ các anh xuống xử lý…anh Thiên chắc đi vắng…hoặc đừng nói tôi anh không thấy, không biết nhé!

Ông anh Thiên trầm mặt xuống ngập ngừng vuốt vội mồ hôi rồi cố nghiêm sắc mặt.

-        Việc này tôi có ghi nhận. Tôi đã cho anh em xuống xác minh và…

-        Thôi được rồi anh Thiên. Anh đừng nói với tui xác với chả minh, rồi quy với chả trình. Nói nhiều mất hay anh Thiên à, giờ sẵn các anh có mặt ở đây, tui yêu cầu anh lập BB và xử lý ngay khu xây dựng villa này cho đổ đất đá, cây cối chặn đường vô nhà anh chị tôi.

Ông Thiên trầm mặt nhìn nó như thể sắp ăn tươi nuốt sống rồi đưa mắt nhìn về những người mặc quần tây áo trắng đứng gần có sắc mặt cũng trầm mặc, tối thui như đêm ba mươi. Họ đang thì thầm gì đó khá căng, ánh mắt rất bực bội và khó chịu đều dồn về phía nó, nó còn cảm nhận được một chút địch ý và đe dọa. Nó thản nhiên cười khẩy không thèm quan tâm mà tiếp tục quay lại nhìn thằng người đàn ông áo xanh trước mặt mình.

-        Anh xử lý được không anh Thiên?

Gã đàn ông hậm hực tối sầm mặt nhìn nó gằng giọng.

-        Được rồi! Tôi sẽ xử lý việc này, tôi cũng xử lý luôn việc em cho xe cộ máy móc cản trở…

-        Anh Mận!

Nó lớn tiếng cố tình ngắt lời ông Thiên.

-        Lui máy móc vô bãi ngoài ngoải đi anh!

-        Ok em eee!

-        Anh Minh!

-        Kêu anh em lái xe trả đường đi cho người ta luôn anh!

-        Ok! Nghe chưa mấy đứa!

Sau lưng nó mọi người nhao nhao lên tiếng, kẻ cười người nói tản đi dẹp xe, ngoài bãi tập kết nhà ông trưởng thôn dành riêng cho xe cộ máy móc chuyên dụng của ông Mận ra thì ô tô, xe máy không thiếu chổ đậu, riêng đất nhà cô nàng Lam dư sức chứa hết tất cả xe máy, ô tô của anh em nhà nó. Không cần nhìn không khí ồn ào của tiếng người, tiếng xe sau lưng, nó mỉm cười nhìn chằm chằm ông Thiên.

-        Bên em giải tán xong. Còn bên đó…xử lý được chưa anh Thiên? À anh ơi…anh Thiên ơi! Anh lảng đi đâu đó?

Ông Thiên đang ngó lơ lui lại cùng nhóm của mình, mỗi người một hướng bắt đầu cái bài tản đi, bị nó chỉ đích danh ông Thiên đành đứng lại gằng giọng.

-        Tôi cho anh em bắt đầu ghi nhận để xử lý đây!

-        Vậy anh có lập BB để nhà tôi ký không? Có người nhà của nhà bị chận đường đây đây.

-        Chúng tôi làm việc không cần em dạy nhé.

-        Anh có lập BB xử lý hay không?

-       

Thấy ông Thiên im lặng tính lảng đi xa nó lớn tiếng cười cười.

-        Haha bửa nay tôi cho anh biết. Anh không lập cũng phải lập, không xử lý cũng phải xử lý!

-       

-        Chậc! Thiệt tình…đã nói vui vẻ không quạo rồi mà.

-       

-        Anh Hào ơi! Nảy giờ chắc thấy rõ đúng không?

-        Ừ! Anh thấy rồi!

Tiếng ông anh Hào vang lên giữa đám đông sau lưng nó, mấy anh em đều dạt rah ai bên, ông anh Hào mặc quần tây, áo khoác màu đen dày đi một bên ông Lộc tiến tới. Nó quay lại chìa tay ra tươi cười.

-        Anh! Xử lý vụ này dùm em nha!

-        Ok để anh!

Ông anh Hào vui vẻ bắt tay nó gật đầu, nó mỉm cười quay về phía ông Thiên cười cười.

-        Anh Thiên gặp ông anh này cái rồi muốn lảng đi đâu thì đi anh ơi! Vui vẻ không quạo nha anh ơi!

Ông Thiên dừng chân quay đầu lại nheo mắt nhìn, cả những người đàn ông mặc áo xanh và mấy gã mặc áo sơ mi trắng cũng ngừng lại nhìn ông Hào, có người chưa nhận ra nhưng có vài người đặc biệt là ông Thiên chợt biến sắc thấy rõ. Ông anh Hào vỗ vai nó nói nhỏ.

-        Để anh giải quyết. Thằng em mày cho anh em tránh chút, anh em chung ngành giữ mặt mũi chút.

-        Dạ! Em hiểu!

Nó gật đầu gạt tay cầm điện thoại đang quay trước ngực xuống rồi kéo tay em lùi lại, nói nhỏ kêu ông Minh cho anh em tản ra xa chút xong nó dẫn theo MiA đi trở lên chổ cũ. Ông Lý và nhóm ông Bin vẫn theo sát nó, chưa từng lên tiếng, càng không đứng xa nó, đám bên gã Biền đang nhìn chằm chằm, không ai biết được tụi kia có thằng nóng máu lao ra manh động hoặc ngứa tay chọi vài cục đá vô mặt nó nên có thể cảm nhận mấy ổng luôn luôn coi chừng bảo kê nó. Ít nhất nó để ý nảy giờ ông Lý và ông Bin luôn đứng chắn tầm nhìn từ trong khu xây villa về phía nó, mặt hai ổng toàn hướng về đám Biền 9 ngón. Bà cô Trân mà không kéo vai nhắc nhở chắc hai cha nội còn đứng say sưa đá mắt với đối thủ. Ông Minh nói anh em tản ra xong kéo theo ông Mận đang giả vờ giả vịt la hét chỉ huy xe cộ lùi về bãi mà thực ra nguyên dàn máy xe gầm rú cả buổi có nhích được centimet nào đâu, y nguyên chổ cũ. Không bàn tới việc cả đám anh em bên nó không có ý định tản xe chận cổng vô khu xây villa ngay bây giờ thì ông Mận có muốn lùi hết xe về bãi cũng khó, tuốt đằng đuôi dòng xe bị mấy chiếc ô tô nhà nó đậu bừa khóa gọn đường lùi, tầm này có nước đào núi hoặc lao thẳng xuống thung lũng hơi bị sâu bên dưới mới có đường lùi.

Đứng trên cao cầm ly cà phê tan gần hết đá lên nhâm nhi nhìn xuống, nó thở hắt ra hơi thả lỏng đầu óc một chút, thực ra đối mặt với mấy người mặc áo xanh đó nó ngã ngớn, cứng miệng như nảy giờ chỉ là gồng cứng tâm lý giữ cho mình diễn trọn vai thôi, chứ thật sự trong bụng khá căng thẳng và bất an hay nói thẳng rén không ít, tâm lý rất bình thường của một người trẻ đứng trước màu áo đó. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó đối mặt với người mặc sắc phục này mà ngoài mặt lạnh lùng, cứng miệng thậm chí là cười cợt ngã ngớn như vậy, nếu sau lưng không có ông Mít nhờ ông Hào vô chống lưng khiến nó vững tâm hơn thì còn lâu thằng nhóc như nó có can đảm đối mặt với dáng vẻ “kèo trên” nảy giờ, bình thường thấy màu áo đó không hồi hộp tới nói năng lắp bắp là hên lắm rồi chứ ở đó mà lên giọng mỉa mai cười cợt. Nó đã không còn hứng thú quan tâm cuộc nói chuyện giữa ông Hào và nhóm ông Thiên phía dưới nữa, kết quả ra sau nó có thể đoán ra, bất chấp bên kia có nhờ thêm ai khác can thiệp, giống như ông Minh nói, bên kia gọi thêm người nhà nó cũng có thể gọi thêm người, bên kia nhờ người có quyền lực cao hơn ông Hào thì nhà nó đồng dạng tiếp tục gọi người thế lực cao hơn để đáp lại. Ít nhất cho tới lúc này theo sự tìm hiểu hỏi han của nó và ông Mít khẳng định một điều nhà nó vẫn là kèo mạnh hơn, luật rừng không ngán và luật trắng càng không. Nên nhớ từ đầu tới giờ trong vụ việc này nhà ông Long là nạn nhân, là bên chiếm cái đúng về tình lẫn lý, sai hay không ở chổ phong cách xử lý vụ việc của nó và nhà…mà thực ra nếu nó làm sai, mấy ông anh của nó sẵn sàng sửa thành đúng, ít nhất sửa được trong vụ việc này, đối mặt những kẻ xây dựng villa này. Giờ thứ nó hứng thú hơn là nhìn em ông Mẫn và hai cha nội khác đang loay hoay làm điều mờ ám chổ máy của chiếc xe ủi to đùng nằm chắn gần như bít cổng vào khu đất của đám gã Biền 9 ngón. Hôm kia mấy anh em ngồi bàn mưu tính kế ông Mẫn đảm bảo con máy ủi này sẽ “hư hỏng bất ngờ” cho tới bất cứ lúc nào nó muốn, còn ba chiếc xe múc đất của đám Biền 9 ngón còn khuya mới kéo nổi xe ổng đi chổ khác trừ khi chuyển máy móc hạng nặng hơn vào đây và có thể đụng vô chiếc xe ngay trước mắt anh em ổng. Nó bật cười nhìn ba cha già lén lút làm chuyện mờ ám ngay tầm mắt đám gã Biền vuốt ve chiếc eo mát lạnh của MiA lười biếng lên tiếng.

-        Hơ hơ…chậc anh Mận công nhận hay thiệt, không biết làm kiểu gì kéo được con xe ủi bự chà bá lửa vô tới đây. Ghê ghê…

Ông Mận đang mồi thuốc với ông Minh một bên nghe nó nói thì cười hà hà đắc ý.

-        Đường này ban đầu nhìn tưởng nhỏ chớ coi vậy cũng rộng à mày, mặt bê tông nhỏ chớ hai bên lề dư sức xe tau vô. Bò rén rén từ từ lọt hết.

-        Em thấy cái càng ủi coi bề ngang bự dữ anh?

-        À người ta kêu lưỡi ủi. Hà hà khó gì đâu, lưỡi ủi bẻ dọc qua thu bề ngang cái rụp. Còn dễ hơn tháo mẹ cái lưỡi quăng lên xe chở vô, hồi sáng tau tháo ra vô tới đây gắn lại chớ đâu.

-        Ớ tháo được hả?

-        Được chớ mày, tháo ngon ơ.

-        Haha coi canh kỹ anh, làm sao tụi nó tháo đem bán ve chai là thấy mịe à.

-        Há há tau đố tụi nó đụng nổi xe tau. Ngon vô tháo haha.

-        Ghê thiệt!

Nó cười ha hả, cả nhóm đều bật cười theo. Nó ngồi bệt xuống lười biếng lắc bẻ cổ nhìn xuống quang cảnh bên dưới, MiA vui vẻ ngồi lên chân nó khoác vai bóp bóp, tay còn lại đung đưa ly nước. Hương thơm từ cơ thể ngọt ngào của em phả vào mũi làm nó ngất ngây ngứa tay luồn vào mân mê chiếc bụng phẳng lỳ trơn mịn của em. Vuốt ve người đẹp sang chảnh ngồi trên chân trước người mình vài phút nó đưa mắt nhìn về phía ông Hào đang vừa nói chuyện vừa vỗ vai ông Thiên, tuy cách khá xa nhưng thấy rõ sắc mặt khó coi và bất an của ổng và nhóm người của mình. Chợt nó thấy một người trung niên mặc sơ-mi trắng, quần tây, giày da bóng loáng đang tách khỏi nhóm người phất tay ra dấu gì đó cho ông Thiên và nhóm gã Biền rồi kín đáo tránh sự chú ý của mọi người tiến về phía mảng đồi này. Hình như gã đang lên kiếm nó, đoán vậy nhưng nó không thèm phản ứng, tiếp tục hít hà mùi hương và vuốt ve nghịch phá da bụng đàn hồi của MiA. Một lúc sau có tiếng bước chân sau lưng và tiếng đàn ông vang lên.

-        Thằng em Mon nói chuyện riêng chút được không?

Ông Minh, ông Lý và chị Trân né sang một bên để mắt nó quay lại có thể nhìn thấy người vừa lên tiếng. Nó cười cười vuốt ve chiếc eo nhỏ của MiA híp mắt cười.

-        Ông anh nói chuyện với em hả?

-        Ừ! Nói chuyện riêng mấy câu ok chứ?

Nó vỗ vỗ lên eo đẩy MiA đứng lên, em bỉu môi lười biếng đứng dậy kéo tay nó lên theo, nó nháy mắt ra dấu cho mọi người, hiểu ý ông Minh phất tay kéo cho những người khác di chuyển nhường không gian để gã đàn ông nói chuyện với nó. Tuy nhiên ổng và ông Lý vẫn đứng yên bất động nhìn chằm chằm gã đàn ông, thấy còn hai người khác ở lại gã nheo mắt.

-        Tôi với chú Mon thôi, hai anh em này…

Nó thản nhiên nhún vai dựa một bên vào gốc cây rút thuốc lá trong túi ra.

-        Nói riêng cỡ này được rồi. Anh thấy em còn nhỏ mà, cũng phải có người lớn nghe anh nói chứ, đúng không?

Gã đàn ông híp mắt suy nghĩ một chút mới gật đầu, thực ra nó biết ông Minh ông Lý chưa biết gã này là ai, kiếm nó mục đích gì nên chắc chắn mấy ổng phải đứng lại coi chừng bảo kê nó, hơn nữa ít nhất phải có người lớn như hai ổng mới đủ trình tính toán, góp ý nếu cần về những gì gã đàn ông này muốn nói, một mình cái đầu còn non của nó không ổn. Nó rút một điếu thuốc ra đưa lên trước mặt.

-        Làm điếu thuốc chớ anh?

-        Tôi không hút.

-        Ờ! Vậy anh là ai?

Gã nhỏ giọng hơn vừa đủ nó nghe.

-        Thằng em Mon kêu tôi Ba Dâu.

Nó cười cười ngậm thuốc lá lên miệng nheo mắt lại nhìn gã đàn ông trung niên vài giây rồi lắc đầu phẩy nhẹ ngón tay.

-        Không không! Em hỏi anh là ai mà lên đây nói chuyện…hiểu không?

Ông Ba Dâu ngẩm nghĩ một chút rồi trả lời, giọng vẫn khá nhỏ.

-        À…tôi là phó xxx, thằng Thiên ở dưới là trưởng yyy, còn người cầm cặp hồ sơ đen kế bên là sếp tôi, ảnh là zzz của xã mình.

Nó nhếch miệng giả bộ vẻ mặt ngạc nhiên hơi công nghiệp vừa lục túi kiếm bật lửa vừa gật gù.

-        À ừ. Chậc…thì ra cán bộ ngoài ngoải vô, ghê thiệt. Ờ…rồi sao? Có gì không anh Ba Dâu?

Ông Lý cười cười thấy nó kiếm bật lửa liền rút bật lửa của mình đưa tay qua châm lửa, cảm giác nó bất ngờ hơi công nghiệp quá gã Ba Dâu tối sầm mặt hít vài hơi không khí hình như kìm nén cơn giận tiếp tục nói.

-        Thôi thì anh…tau nói thẳng với thằng em mày như vầy…

-        Ậy! Đang anh tự nhiên tau rồi, vui vẻ không quạo anh Ba Dâu eee!

-        Thằng em mày bửa nay kéo người hơi nhiều vô tuốt trong đây, rồi xe cộ này nọ chận hết đường của công trình thằng Biền kiếm chuyện không đẹp cho lắm. Anh em ra đường kiếm ăn không tránh khỏi va chạm, thôi thì có gì từ từ hai bên ngồi xuống nói chuyện giải quyết, mỗi bên nể mặt nhau lui một bước. Chứ thằng em mà tính làm ầm lên như giờ là muốn gì?

Nó hít hơi thuốc lá dài rồi thở phì ra thiệt phong cách đặc sệt mùi công nghiệp nhún nhún vai.

-        Đâu muốn gì đâu. Đơn giản lắm…bên ông Biền trước giờ làm cái gì nhà anh chị tui chắc anh Ba Dâu biết chút chút, giờ thằng này đáp lễ trở lại thôi.

-        Thằng Mon mày là gì của vợ chồng thằng Mộc?

-        Hỏi vậy ông anh biết hông ít trò đám bên bển thiệt rồi. Phù…em trai được không?

-        Sao đó giờ tau không biết thằng em mày?

-        Ở xa mới về, mà việc đó là chuyện của nhà tui. Muốn gì nói tiếp đi, nhanh ông Hào lên bây giờ.

Gã đàn ông cười khẩy.

-        Thằng em mày tưởng bửa nay kêu thằng Hào vô giải quyết là xong hả? Mày biết công trình bên bển của ai không? Bửa nay có thằng Hào vô bất tử bên anh nể mặt nó mới lùi một bước. Nhưng thằng em mày tính toán kỹ lại chút đỉnh, để ông anh trên trển ra mặt thì thằng Hào khó nói nhá thằng em. Ra đường muốn làm cái gì phải nhìn trước ngó sau, coi chừng đụng người lớn…thiệt thân.

-        Chậc…có người lớn thiệt hả anh Ba Dâu. Đừng có hù em à.

-        Mày biết công trình này có chân của ai không?

-        Biết chớ! Cao Phạm Hoàng Nhật, Cao Phạm Hoàng Tín, giám đốc và phó giám đốc công ty Nhật Tín, số 302 Nguyễn zyz Phường 8, thành phố Thủ Dầu Một, Bình Dương. À ghê hơn là TrNP Luân. Phó xxx Tp đúng không?

Ông Ba Dâu trợn mắt nhìn thẳng nó vì bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh híp mắt cười.

-        Ồ thằng em mày nắm rõ nhễ? Biết vậy thì dễ xử rồi. Nay ba cái chuyện này cũng nhỏ, anh em dưới này xử lý êm đẹp cũng được, thằng em mày coi suy nghĩ cho đàn hoàng, để ổng Luân trên trển xuống mệt thằng em mày, vợ chồng thằng Mộc khó sống rồi liên lụy thằng Hào nhá. Còn trẻ…bốc đồng các anh không chấp, coi mà suy nghĩ kỹ trước khi làm.

Nó dừng điếu thuốc trên miệng nhìn ông Ba Dâu mỉm cười hờ hững.

-        Tui coi đây là lời đe dọa nhỉ?

-        Tau nhắc nhở thằng em mày thôi. Còn đe dọa…nói vậy cũng được, tùy chú em mày.

Nó im lặng một lúc lâu hít thêm vài hơi thuốc, gã Ba Dâu vẫn im lặng chờ nó phản ứng, có lẽ gã đoán nó đã hiểu vấn đề. Chợt nó cười khụ khụ, từ kìm nén tiếng cười nó chuyển sang bá lấy vai ông Minh cười thành tiếng.

-        Khục khục…khụ khụ…khục khục…haha…hahaha…con bà nó cười chết em rồi anh Minh.

-        Haha…

-       

Cười đã đời với ông Minh, ông Lý trước ánh mắt ngơ ngác, vẻ mặt tối sầm lại của ông Ba Dâu, rồi nó tắt nụ cười thở phì khói thuốc sau đó lạnh mặt quăng tàn thuốc cháy dở xuống đôi giày bóng loáng của gã đàn ông trung niên trước mặt.

-        Đã hiểu! Giờ ông anh có thể biến!

-        Mày…thằng em mày hình như còn bốc đồng thiếu suy nghĩ đó.

-        Ậy! Đã nói hiểu rồi. Thiệt…hoàn toàn vui vẻ không quạo.

-        Haizzz vậy thằng em mày tính sao? Muốn gì nói thẳng tau nghe xem.

-        Đã nói không muốn gì hết. À nhắn với đám bên bển, muốn chơi luật rừng thằng này chiều tới bến. Còn muốn gọi ông Luân xuống…chậc chậc nghe cũng ghê đó, nhưng mà…haha thôi. Nói xong rồi…biến đi!

-        Mày…đm thằng nhõi không biết điều.

-        Ớ đã nói vui vẻ không quạo. Sao chửi thề rồi. Haha…

Gã Ba Dâu như đen mặt lại phun nước miếng quay mặt đi, nó híp mắt tủm tỉm cười nói lớn.

-        À anh Ba Dâu phó yyy phải không?

-        Rồi mày làm gì tau?

-        Ờ không có gì. Chậc…đầu hai thứ tóc rồi, làm lên yyy như giờ cũng không dễ. Ông anh cẩn thận đứng sai bên…lỡ gãy cánh, gãy ghế gì đó mà trên trển gánh không nổi, coi bộ mệt à nha. Yyy lận đó, uổng lắm nha!

-        Hừ! Đm…

Nó và hai ông anh cùng cười lớn nhìn theo bóng lưng gã trung niên đi nhanh rời khỏi mảnh đất đồi cao xuống dưới rồi đi thẳng lại họp cùng chổ những người đi cùng mình và trong đó có cả gã Biền 9 ngón. Cả đám trao đổi gì đó khá sôi nổi, còn nhóm ông Thiên vẫn đang được ông Hào khoác vai nói chuyện, trong lúc nó chơi với gã Ba Dâu thì ông Hào đã dẫn nhóm ông Thiên đi khá xa hướng về phía đường ra khỏi nơi này. Dù sao nhóm ông Thiên cũng chung sắc áo với ông Hào và ông Mít nhà nó, hy vọng ổng cân nhắc đàn hoàng chọn đúng bên, như đám người đứng cùng gã Ba Dâu, cuộc chơi này kết quá không khả quan cho lắm. Nhìn thấy sếp của gã Ba Dâu đứng qua một bên cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, gã Biền cũng bấm điện thoại gọi đi. Nó híp mắt cười vỗ mạnh lên mông bà cô MiA vừa trở lại bên cạnh mình hào hứng kéo ông Minh hỏi chuyện làm cô nàng cười hi hí đánh nó vài cái, nó vuốt ve chiếc eo cong của cô nàng, tay còn lại giật ly cà phê đã tan sạch đá đưa lên miệng tu một ngụm hết sạch nước mùi cà phê, sau đó nó rút điện thoại ra vừa bấm số vừa lẩm nhẩm.

-        Gọi điện thoại à. Thằng này cũng phải gọi nhá!

…………

Tít tít…ting ting…

-        Anh! Em có chuyện muốn nói!


1 nhận xét:

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 127)

  Ê ẩm hết cái đầu, thêm cái vai nữa, mấy cha nội này nói chuyện thì nói, mắc gì tay chân không bao giờ để yên, hết ông này tới ông khác vỗ ...