Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 121)

 

Nó đã suy nghĩ rất nhiều nên nói thật với ai trước về việc nó kiếm được ông Long, chẳng qua hơi ngán mấy ổng đá đít nó vì tội giấu, dù sao anh em trong nhà mà việc quan trọng suốt ngày úp úp mở mở giấu nhẹm đi cảm thấy không phải cho lắm. Nhưng vì hiểu chuyện quá khứ, nó càng cân nhắc kỹ sẽ nói với ai đầu tiên, nói như thế nào, nếu mấy ổng phật lòng cứ đem bà cô Bé Dẹo ra đổ tội là xong. Giờ nó chủ động làm rộn chuyện lên, đối phương không gọi trợ giúp phía sau thì nó cũng gọi điện khai thiệt, người tên Quân và công ty Nhật Tín đó không phải một thằng nhóc như nó có thể xử lý được, đặc biệt người leo lên được vị trí đó như gã Quân thì có là thằng ngu cũng biết người ta quen biết, quan hệ rộng rãi hoặc chống lưng mạnh hơn. Trước mặt nó nhà ông Tư chỉ là kèo dưới múa may không đáng kể thì tương tự nó trước mặt người như gã Quân hoặc công ty Nhật Tín chỉ là thằng nhóc có chút sức nhảy nhót, ít nhất nếu muốn nhảy nhót phải có mấy ông lớn trong nhà đệm nhạc sau lưng.

-        Anh! Biết bửa giờ em rần rần trên này vì chuyện ai không?

-        Không nói sao tau biết? Mày riết học theo con Bé Dẹo tau nhức đầu quá ku!

-        Haha than mà có cho chơi tiếp không?

-        Hà hà chơi thì chơi đi, nhưng tau nói mày biết làm vừa phải thôi, coi ép tụi nó tách thửa ra sổ xong mày coi khuyên nhà bạn mày bán kiếm chổ khác ở cho yên. Nói gì nói bên bển người ta đầu tư lớn, sợ thì không sợ nhưng sinh sống lâu dài kế bên hàng xóm xích mích cũng không vui vẻ, chơi lớn tụi nó không dám nhưng dăm ba bửa kiếm chuyện nhỏ nhặt thì không yên cái đầu mà sống. Giờ tau chống lưng cho mày xử tụi sợ không lấn đất thì được, nhưng sau này tụi nó hoạt động, mình nhà ở kế bên chịu không nổi đâu, khách khứa nó ăn uống hát hò, đậu xe hoặc xả rác lung tung là đủ mệt. Bán bà chổ đó kiếm đất khác ngon lành mà sống. Chơi tụi nó sợ thì ok, chứ người ta đầu tư tiền tỉ không phải muốn dẹp thì dẹp, mình không sợ nhưng phương án tốt nhất là nhịn, trên đó đầy đất rẻ, chịu khó dọn chổ khác sống yên ổn nhà mình hay hơn. Hiểu không ku?

Nó mỉm cười gật đầu, một tay ra dấu cho mọi người mình đang gọi điện, MiA và mọi người hiểu ý không đi lại làm phiền nó.

-        Em hiểu! Nhưng mà…đất này là nhà của anh…Long.

-        Mày nói ai?

Giọng người đàn ông trong điện thoại trở nên hơi dồn dập.

-        Em nói bửa giờ em lo chuyện này vì anh Long.

-        Anh Long nào?

-        Như anh đang nghĩ, anh Long nhà mình đó.

-        ….

-        À còn nữa, trên đất còn chị Tường Vi đang nằm…nên…

Bên kia điện thoại im lặng trong giây lát, giọng trở nên bình tỉnh, lạnh tanh và dứt khoác.

-        Nhớ lời tau hay dặn, miễn đừng xảy ra nhân mạng, ngoài ra cứ làm thẳng tay, không cần kiêng nể gì sấc, có chuyện gì để tau lo.

Nó bật cười ha hả.

-        Biết trước anh phản ứng vậy mà. Vậy giờ không dọn chổ khác nữa anh Mít nhễ?

-        Dọn cc! Chơi chết mịe tụi nó…đm muốn làm gì làm đi, mai tau lên!

-        Ấy bình tỉnh anh, khoan cúp máy.

-        Gì nữa? Nói nhanh tau gọi thằng Hào cái.

-        Theo anh em nên gọi khai thiệt với ai trước?

-        Gọi anh Gạo!

Tút tút…

Nó cười khổ bỏ điện thoại xuống, ông Mít lạnh lùng bỏ lại một câu rồi cúp máy cái rụp không cho nó nói thêm gì. Tính ông Mít luôn luôn bình tĩnh, vì công việc của mình nên hầu hết mọi việc trong nhà hỏi tới ý ổng đều có xu hướng khuyên mọi người xử lý công chuyện theo chiều an ổn, làm đúng hay ít nhất tránh mọi động tác nhạy cảm, không để ảnh hưởng quá lớn khiến ổng khó xử. Đương nhiên trong tầm cho phép ổng luôn lo lắng, đổ vỏ hết sức mình, nhưng nếu không cần gọi tới ổng vẫn tốt hơn. Nhưng vẫn có những việc, những người khiến ổng sẽ bất chấp tất cả…ông Long chính là một trong số đó. Nó dựa lưng vào gốc cây đưa mắt nhìn về phía nhà ông Long, thấp thoáng giữa rạng thông già heo hút, ngôi mộ màu trắng nằm yên lặng như đang kể câu chuyện của riêng mình. Người cần biết rốt cuộc phải biết…

….

-        Anh! Em có chuyện muốn nói. Đề nghị bình tĩnh, vui vẻ đéo quạo.

-        Nói!

-        Em…kiếm được anh Long chị Tường Vi rồi!

Gã trung niên im lặng, trầm mặc không lên tiếng, nó không chờ gã lên tiếng, vẫn đều đều giọng kể lại mọi người như đang độc thoại một mình như đang thay thế Bé Dẹo luyên thuyên khoe công kiếm được anh Long. Một người nói, một người nghe không cắt ngang lần nào. Nó từng nghĩ ổng sẽ mất bình tĩnh, sẽ xúc động hỏi dồn dập thậm chí to tiếng. Nhưng nghe xong mọi chuyện gã trung niên ấy vẫn trầm mặc thản nhiên im lặng, cứ như việc này không liên quan đến mình. Khoản hơn năm phút qua đi, gã trung niên bên kia điện thoại mới lên tiếng.

-        Gọi nói thằng Mít lo chưa?

-        Em nói rồi, mấy nay ảnh cũng lo sau lưng cho em.

-        Tốt! Đang làm gì cứ tiếp tục, thằng nào láo nháo…đập!

-        À dạ! Mà anh…giờ em đang ngại ông Quân xuống, ổng là xxx…sợ phiền phức nhà mình…

-        Tiếp tục làm. Ông trời xuống cũng không đụng nổi mày. Vậy nhá, tau gọi thằng Mít!

Tút tút…

“Chậc…cha nội này…cũng bình tĩnh quá đi chứ”

Nó cười cười gãi đầu, phản ứng ông Gạo làm nó hơi hụt hẫng, không xúc động, không nói nhiều…việc này hơi không bình thường cho lắm.Không biết mấy cha nội khác phản ứng ra sao…

………….

-        Con mịe mày hay lắm thằng ranh con!

………..

-        Tau lên không bẻ cổ mày tau là con chó. Dám giấu anh mày! Đm thằng chó!

Nó né đầu qua một bên cách xa điện thoại, giọng cha nội Chiến chói tai quá, cha nội này với ông Xí la ầm lên kiểu này mới giống bình thường đây nè, chứ im lặng bình tĩnh quá như ông Gạo nó thấy hơi bất an.

Ông Mật…

-        Làm tốt lắm nhóc!

Ông Chí…nó không nói gì vì ổng đang đi cùng ông Gạo.

Ông Củi càng không phản ứng, không nói nhiều như tính cách ổng, chỉ ừ một tiếng rồi thôi. Thực ra nó chỉ cần gọi cho ông Gạo rồi gọi thêm ông Xí là được, qua cái miệng ông Xí bảo đảm toàn bộ mấy ông lớn khác trong nhà sẽ biết liền, nhưng sợ mấy ổng chửi nó phân biệt đối xử nên phải mất hơn tiếng đồng hồ gọi lần lượt khai thiệt với mấy ổng. Miệng nó gần như khô khốc, điện thoại nóng rang vì hoạt động liên tục. Nhưng rốt cuộc đã không còn ôm chuyện trong người giấu giấu giếm giếm, nó thở phào nhẹ nhõm. Miệng nó cười tươi vươn vai đứng dậy hứng thú bước tới nhìn xuống dưới đường. Đám xây villa hình như tụ tập đông hơn nhưng không dám đi ra nói chuyện như đang chờ ai đó, nhóm ông Thiên vẫn đứng xa xa trao đổi với ông Hào. Tóm lại hai bên như không quen mà hợp ý nhau, đều đang chờ người sau lưng mình xử lý. Gã Sáu Dâu liên tục cầm điện thoại liên lạc ai đó, nó chỉ tủm tỉm cười ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào gốc cây, tay mân mê chiếc eo thon của MiA. Ông Hào nghe điện thoại xong quay qua nói gì đó với nhóm ông Thiên, sau đó ông Thiên đi thẳng lại bước vào khu villa nói gì đó nó không nghe rõ nhưng thấy sắc mặt gã Biền tối sầm lại. Cả đám lại bắt đầu giằng co, tranh cãi khiến không khí càng lúc càng nóng hơn, trong lúc đó ông anh Hào đi tới gần dốc chổ nó ngồi nói vọng lên.

-        Mon kêu Vy xuống làm biên bản em. Nhưng tụi nó chắc không ký đâu, căng lắm.

Nó mỉm cười gật đầu không nói gì mà quay lại nhìn cô nàng Vy.

-        Vy xuống đại diện anh Long ký đi em. Anh Lộc!

Ông Lộc hiểu ý gật đầu, cô nàng Vy hơi sợ nhưng thấy nó mỉm cười gật đầu ra dấu an tâm thì cô nàng mới hít sâu một hơi theo ông Lộc xuống dưới. Nói chung bên dưới đám đông bắt đầu to tiếng, tranh cãi, phân bua gay gắt khiến nhóm ông Thiên phải liên tục lớn tiếng dàn xếp, thi thoảng ông Thiên quay lại nhìn lên chổ nó bằng ánh mắt phức tạp và cầu cứu, dù sao bên nào cũng gây áp lực, ngã theo bên nào cũng không dễ ăn nói, thiệt làm khó ổng. Nhưng nó vẫn thản nhiên như không nghe không thấy, thậm chí nó không quan tâm ai nói gì. Sau một lúc lâu đỏ mặt tía tai nói chuyện ông Thiên không tình nguyện lắm ngồi xuống một chiếc bàn nhựa được ai đó lấy trong nhà ông Long ra bắt đầu ghi ghi chép chép. Nó cười cười quay lại nhìn ông Minh.

-        Anh Minh! Từ bây giờ thằng nào láo nháo cứ đập thẳng mặt cho em.

Thấy ổng nheo mắt nhìn, nó gật nhẹ đầu.

-        Anh Gạo biết rồi!

Nghe vậy ông Minh nhe răng cười, kiểu cười hơi rợn da đầu y chan kiểu ông Chiến. Nó đứng dậy đi xuống dốc tới gần vỗ vai ông Hào.

-        Có ai gọi anh chưa?

-        Rồi thằng em.

-        Tốt! Anh coi nói anh Thiên lập BB xong tranh thủ rút đi.

-        Ừ anh hiểu.

Ông Hào vỗ vai nó nhẹ giọng.

-        Thằng em mày kỹ chút, ồn ào quá tụi anh cũng khó xử. Cố gắng tránh xô xát em nhé.

-        Dạ anh!

Nói xong nó đi trở lại gần dốc nhảy lên ngồi trên đầu ô tô ông Phi chập hai tay vào nhau nhìn đám đông giằng co, to tiếng bằng vẻ mặt như người hóng chuyện không liên quan. MiA dựa vào chân nó ngẩn lên hơi lo lắng.

-        Anh! Bộ bửa nay kêu quá trời người vô đây anh tính đánh lộn thiệt hả?

Nó bật cười đưa tay xoa mặt MiA lắc đầu.

-        Haha làm gì có.

-        Ủa hông đập tụi nó kêu chi đông vô đây làm gì?

-        Ca sĩ ở nhà mình từ nhỏ tới giờ mà hỏi lạ em. À em biết tại sao hở đụng chuyện là mấy ổng kéo nhiều người để chi không?

-        Hihi em con gái mà, anh Chiến đâu cho em đụng chuyện nhà nhiều đâu biết.

Nó nhún vai vuốt nhẹ chiếc mũi cao của MiA mỉm cười.

-        Đi đông người không phải để đánh nhau.

-       

-        Mà ngược lại, chính vì mấy ổng muốn tránh tối đa chuyện đánh đấm va chạm nên gặp chuyện gì căng căng đều phải đi nhiều người hết mức có thể.

-        Sao kỳ vậy?

-        Giờ em nhìn đám bên bển nghĩ thử coi nếu bửa nay nhà mình vô đây loe hoe dăm ba người thì tụi nó có chịu đứng yên trong đó không?

MiA chớp mắt cắn môi suy nghĩ, nó vuốt ve tóc em tiếp tục nói.

-        Hồi mới về nhà anh cũng nghĩ sao nhà mình hổ báo quá trời, hở ra kéo cả đống người giải quyết công chuyện, bộ khoái đánh lộn lắm hay gì. Nhưng từ từ theo mấy ổng đi công chuyện anh mới hiểu, chính vì mấy ổng không muốn giải quyết mọi chuyện bằng cách đánh đấm nên phải đi đông người. Chủ yếu để tạo áp lực, hù dọa đối phương thôi, càng muốn tránh va chạm càng phải dàn đội hình ra cho tụi nó ngán. Như giờ em thấy đó, nguyên đội hình cỡ này tụi nó toàn đứng đó đấu võ miệng chứ thằng nào dám nhảy ra kiếm ăn. Anh Gạo nói thằng mạnh nó chỉ ngồi xuống nói chuyện đàn hoàng với người mạnh. Em thấy hồi trước tụi nó thấy nhà anh Long neo người là ép thẳng mặt đâu thèm nói năng gì, thử nay tụi mình loe hoe vài người mò vô chắc bị rượt chạy khắp đồi giống ông Lộc hôm qua chứ đâu bình thản ngồi đây nói chuyện.

Nó giang tay ra chỉ một vòng những người mặc trang phục đen đứng ngồi khắp nơi sau lưng mình mỉm cười.

-        Giờ thì khác…bất cứ thằng nào muốn làm gì anh Long cũng phải cúi cái đầu xuống suy nghĩ cho kỹ trước khi làm.

-        Hì em hiểu rùi nè.

-        Haha chưa hết. Đông người hơn thì ít nhất lỡ va chạm gì cũng đảm bảo bên mình kèo trên trước rồi tính tiếp hơ hơ.

-        Hí hí chơi ăn khôn ghê nghen.

Nó bật cười kéo MiA sát vào người mình.

-        Bởi mới nói thiệt anh khoái ông Xí nhất nhà. Ai nói ổng hèn, điếm thúi thì kệ, miễn thắng là được. Đời chứ đâu phải phim kiếm hiệp hồi xưa mà đòi quân tử tay đôi các kiểu. Đứng trước mặt ổng mà mở miệng đòi so lo tay đôi này nọ ổng chửi ngu thì có. Haha đúng không anh Lý?

Cha nội Lý ngậm thuốc lá gần đó nghe nó nói chỉ biết giật giật khóe miệng thở dài.

-        Mọe…anh tau chơi ngu thiệt. Haizz….

Rồi hai anh em cùng bật cười vui vẻ trước vẻ mặt khó hiểu của mấy cô gái, mỗi lần nhắc lại chuyện hồi xưa ông Củi chơi đẹp một mình chấp bốn người nhóm ông Lý đánh lộn là cứ y như rằng ông Xí, ông Chiến cười khẩy chửi ngu. Nó vỗ vai ông Lý.

-        Haha nhờ ông Củi chơi ngu đợt đó thì nhà mình đâu có bộ tứ Lý, Chấn, Siêu, Mẹo theo ổng tới giờ anh nhễ?

-        Hà hà anh tau vậy tụi tao mới thương mà mậy. Thương lắm thương…

-        Ọe! Nói nghe thấy ớn nghen anh Lý.

MiA kéo tay nó ra khói vai ông Lý đẩy ổng ra xa, nó cũng nổi hết da gà, cha nội này riết hơi có xu hướng không bình thường với ông Củi hay gì rồi.

-        Anh Hào! Tôi nói anh như vầy, anh em từ từ ngồi xuống giải quyết, anh làm căng vậy tôi biết ăn nói sao với ảnh?

Đang vui vẻ lan man với người nhà thì nghe tiếng nói lớn đằng xa, nó quay đầu qua thì thấy người vừa lớn tiếng vẫn là ông Ba Dâu. Thấy nó nhìn, ông Hào quay lại nhìn nó hỏi ý, nó thản nhiên phất tay.

-        Tiếp tục đi anh!

-        Ok!

Gã Ba Dâu trừng mắt gạt ông Hào ra nhìn về phía nó hất mặt.

-        Thằng nhóc! Mày cân nhắc kỹ nhé, xuống tay ký một cái hơi mệt nhá. Anh em ra đường con nhìn mặt nhau, nể nhau chút…tau nói thằng em mày…

Nó lạnh giọng ngắt lời, nảy giờ dù tỏ ra không quan tâm nhưng cha nội này tranh cãi gì nó vẫn loáng thoáng nắm được.

-        Ông Ba Dâu! Tui thấy ông nhảy nhót nảy giờ đủ rồi. Ở đây không có việc của ông. Về đi!

-        Tại sao không có việc của tau. Haha thằng nhóc! Mày nghĩ mày là ai? Quên tau nói tau là…

-        Là ông trời cũng phải biến! Muốn gì kêu người lớn của ông xuống đây. Còn ông…chưa đủ tuổi lảm nhảm ở đây đâu.

-        Chà chà nhỏ mà lớn miệng quá! Ông Hào! Ông xem thằng em ông hỗn láo như vậy coi được không?

Ông Hào cười cười phất tay không nói gì, nó nhún vai phất tay.

-        Anh Minh tiếp chuyện tụi nó đi anh. Nói chuyện với mấy thằng già này em làm biếng quá.

-        Ờ!

Nó nhảy khỏi đầu xe kéo tay MiA đi trở lại lên đồi, giao lại cho ông Minh “chơi”. Còn nhiều việc phải làm, người sau lưng đám này mới đáng lo, chứ còn cỡ những người mặc áo trắng này, thực sự không đủ trình giải quyết. Có tiếng tin nhắn, nó mở lên coi, là tin nhắn của ông Củi ngắn gọn vài từ.

“Tối tau lên tới. Nhắn tau địa chỉ chổ mày”

Nó ngồi xuống gốc cây trả lời.

“Anh lên với ai?”

“Một mình”

Nhắn tin với cha nội này khó chịu thiệt chứ. Nó bực mình không thèm nhắn nữa chuyển qua bấm số gọi ông Mít.

-        Alo nghe mày!

-        Có ông phó xxx với ông yyy xã ở đây lảm nhảm cản trở mệt quá. Anh làm cho tụi nó biến dùm em. Anh Hào coi bộ không đủ đô.

-        Ok! Kêu thằng Hào lấy số thằng yyy đưa tau, thằng Hào nó còn nể nang thôi.

-        Giờ ông Quân xuống thì sao anh?

-        Mày cứ yên tâm chơi tiếp. Anh Gạo đang tác động rồi, ông cố nội thằng Quân xuống cũng éo làm được con mịe gì mày. Người lớn có người lớn chơi, mày cứ lo chơi thằng Biền gì đó là được.

-        Dạ!

Nó tắt máy quay qua nói với chị Trân.

-        Chị xuống nói anh Hào lấy số cái ông mặc áo trắng đó dùm em, đó ông có cái mục ruồi ngay trán đó thấy không?

-        Ừa chị thấy rùi.

Chị Trân gật đầu đi xuống dưới, nó vươn vai ngáp dài một cái dựa lưng vào người MiA lười biếng nhìn lên trời. Nhắm mắt được một chút MiA đưa điện thoại em ra trước mặt nó, trên màn hình có tin nhắn của ông Chiến, nó không mở mắt ra, thấy vậy MiA lên tiếng.

-        Anh Chiến sắp lên nè anh.

-        Vậy hả?

-        Dạ! Ổng kêu em book khách sạn nè. Ổng kêu đang về SG đi với anh Xí.

-        À ừ!

Đang tính nói tiếp thì có điện thoại, là ông Xu gọi, nó ngồi dậy bắt máy.

-        Em nghe anh Xu!

-        Anh Xí nói MiA đang ở với mày hả?

-        À dạ đang đây nè.

MiA nhanh tay bấm loa ngoài lên tiếng.

-        Em nè anh Xu ơi!

-        Haha ca sĩ hả? Mày kiếm dùm anh cái khách sạn liền coi.

-        Ủa anh lên đây hở?

-        Ừ!

-        Đi mấy người á?

-        Kiếm đại khách sạn cỡ hai mấy phòng dùm anh. Chắc tối nay lên tới.

-        Trời đông dữ vậy, rùi để em book liền.

-        Haha Mon ơi ráng trụ nhá mậy, tau đưa người lên hộ giá liền.

Nó lắc đầu cười.

-        Hộ khỉ! Lên chi đông vậy cha nội?

-        Anh Xí kêu chớ ai mậy. Ổng mới gọi kêu tau huy động anh em lên liền đây. Tụi thằng Á, Hỷ chắc chờ đi với ảnh.

-        Hơ rồi em biết rồi.

-        Vậy nhá há há!

Nó tắt máy xong đưa mắt nhìn MiA vì em đang nghe điện thoại ai đó, thấy nó nhìn em bấm loa ngoài bỉu môi.

-        Quỷ Thái dúi nè anh.

-        À à…

-        Haha Mon hả mậy? Yên tâm yên tâm tau với với thằng Voi đưa anh em về liền đây. Uống cà phê trà bánh gì không tau mua cho mấy thùng?

-        Ớ thôi được rồi. Ủa đang ở với anh Voi hả? Mà về chi đông cha nội, anh với anh Voi thôi.

-        Haha anh Chiến kêu phải nghe chớ mậy. Tối tau về tới anh em chơi rượu cần, hà hà thằng Voi nó ủ mấy thùng ngon lắm.

-        Hơ à dạ.

-        Vậy nhá MiA, book khách sạn xa xa thằng Xu ra. Đm cỡ này tau với nó hơi nghịch.

-        Ủa sao nghịch, anh em tốt mờ, mới thấy up hình đi massager thân thiết dữ mờ?

-        Dẹp nó đi, mọe giờ đang nghịch. Book tau xa nó ra.

-        Khỏi! Em xếp cho hai ông ngủ chung.

-        Đm…ở chung tau đấu kiếm nó cho mày coi.

-        Ọe…ghê quá nha!

-        Vậy nhá! Tối gặp nhậu tới bến Mon eee!

-        Hơ hơ!

Cha nội Thái dúi cười ha hả tắt máy, miệng nó méo xệch nhìn MiA. Ông Lý cười cười vỗ vai nó rồi quay qua nói với MiA.

-        Sẵn em kiếm khách sạn lớn lớn nhiều phòng dùm anh.

-        Ủa cho ai nữa?

-        Thằng Bư đang lên, mấy thằng nhà anh đi với nó.

Ông Lý quay qua nhìn nó cười cười thở dài tiếp lời.

-        Anh tau trầm lặng vô tình quá. Im im lái xe một mình đi. Haizz làm tụi thằng Mẹo, Chấn, Siêu mắc qua đi ké nhà thằng Bư.

Nó trợn tròn mắt giật giật khóe miệng.

-        Cái này…

Nó thở dài thương cảm số phận bơ vơ của nhóm ông Lý, có ông anh vô tình kiểu này không biết động lực đâu mấy chả theo ổng tới giờ cũng hay. MiA chăm chú bấm điện thoại gọi book khách sạn, chị Trân cũng vừa trở về đưa số điện thoại cho nó tươi cười lên tiếng.

-        Số ổng nè Mon, mà Mon nghe điện thoại anh Bánh Mon, ảnh gọi cưng nảy giờ hổng được gọi cho chị nè.

Chị Trân bấm số gọi lại ông Bánh rồi đưa điện thoại cho nó, nó nhún vai nhận điện thoại vừa đưa điện thoại mình cho MiA.

-        Em nhắn số ông này cho anh Mít dùm anh.

-        Dạ!

-        Alo gọi em gì đó anh Bánh?

-        À không có gì, tính gọi kêu con MiA kiếm khách sạn dùm. Gọi nó không được nảy giờ tính gọi mày.

-        Ớ anh cũng lên hả?

-        Ờ! Đang đón con Nguyệt đây. Chắc khuya khuya tau dẫn tụi nó lên tới. Con MiA đâu?

-        Em nè!

-        Ca sĩ book cho cái khách sạn mậy.

-        Nhiu người á?

-        Cỡ hai chục mạng thôi, thêm người tao báo sau.

-        Ừa bít rùi!

-        Đưa điện thoại thằng Mon.

-        Alo em đây.

-        Chị nè hihi mê con MiA quá trời hông gọi được cũng lun.

-        Hơ nảy giờ mấy ổng gọi em liên tục, chắc kẹt máy.

-        Nói con MiA bào cưng ít xíu, chừa chị lên với hihi.

-        Hơ hơ rồi theo lên đây làm gì? Bỏ quán xá dưới ai coi?

-        Mấy ổng sao chị hông biết, còn chị anh Xí kêu đóng cửa, hì chị theo lên một ngày rùi về nè.

-        À vậy hả? Ừ coi mặc đồ ấm đàn hoàng, tối trên này lạnh lắm.

-        Uhm! Biết rùi, Mon thiếu quần áo ha gì hông chị đem lên, đi bửa giờ lâu dữ rùi.

-        Thôi đồ em trên này nhiều lắm. Nhà trên này mà.

-        Uhm tối gặp hen.

-        Ờ! Đi cẩn thận đó.

-        Hì hì!

Nó tắt điện thoại giật giật khóe miệng nhìn ông Lý.

-        Đậu xanh! Tình hình gì đây…đại chiến tám cánh quân giải phóng ĐL hả?

Ông Lý nhếch miệng cười rút thuốc lá châm lửa.

-        Mày thấy kiếm được anh Long nhà mình ngồi yên không? Đụng chuyện ảnh nhà mình chơi tới bến liền, đâu để mày lo một mình được.

-        Haizz mấy ổng rần rần em đau tim quá. Để em gọi anh Xí.

Nó cười méo miệng bấm điện thoại gọi ông Xí, chuông vài hồi ổng bắt máy.

-        Alo anh sao mấy anh kêu mọi người rần rần lên đây nhiều vậy? Kéo lên chi đông cũng đâu gặp anh Long đâu. Trên này nhiêu đâu người đè tụi nó thở hơi lên rồi, lên chi nhiều mất công.

-        Haha hông lẽ để thằng ranh miệng hôi sữa mày chơi một mình mậy

-        Hic! Đợt này chơi hơi lớn rồi.

-        Chơi lớn cho tụi nó biết mặt chớ mậy, đợt này tụi tau khô máu cho tụi nó biết đụng anh Long là đụng ổ kiến lửa há há.

-        Hơ hơ trên này nhà anh Minh đè tụi nó thở hơi lên rồi, chủ yếu xử ông Quân với công ty Nhật Tín thôi.

-        Yên chí. Kèo lớn để tụi tau lo, kèo dưới mày xử.

-        Cơ mà đâu cần lên nhiều dữ mất công mất sức quá anh. Gì mà rần rần như đi đánh trận đau tim quá cha nội.

Ông Xí cười ha hả trong điện thoại một lúc chợt nhẹ giọng nghiêm túc.

-        Chọc mày thôi ku. Cha Long gặp hay không kệ mẹ chả, tụi tau đéo cần gặp. Chủ yếu anh em lên đốt cho chị Vi cây nhang thôi. Hai chục năm trời giờ mới biết chổ chỉ nằm, mai mốt mày đòi làm đám tiệc gì đó sẵn cúng chị Vi không nhớ hả. Nên sẵn đây tau cho mấy đứa lên đốt nhang, coi như em út gặp chỉ, hồi xưa bả đi đâu thằng nào kịp đốt cây nhang nào đâu.

-        À à em hiểu rồi. Haizz…

-        Đm! Cha Long chạy nhanh đó. Chứ chờ tụi tau lên đập bỏ mẹ cho một trận rồi tính tiếp. Móa chó chết thiệt chứ, giận hờn thù hận con mịe gì cứ giận, chém chết mịe hết tụi tau cũng được, chứ tự nhiên âm thầm đưa chị Vi đi mất hút. Để chị tau nằm đó bao nhiêu năm nay lạnh lẽo, có mấy đứa em mà chị tau chết không đứa nào kịp nhìn mặt, muốn đi đâu thì đi, giận ai thì giận, hận tụi tau hay hận anh Gạo thì hận. Mắc con mẹ gì đéo cho mấy đứa nhỏ đốt nhang, đưa chị tau đi. Đm hai chục năm trời chứ ít ỏi gì…chó chết…đm chó chết thiệt chứ…Còn mày nữa…đm thằng chó đẻ, giấu giếm cc.

-        Ớ cái này…ờ thì…cái này không phải em cố ý giấu. Tại…ờ cái này tại bà cô Bé Dẹo xúi, em không biết gì hết. Cơ mà bình tĩnh anh, đừng nói đang khóc nhá hơ hơ có gì kiếm Bé Dẹo ấy, em vô can.

-        Cc…hai đứa ranh con tài lanh tài lẻo. Con quỷ nhỏ đó mà có đây tau đập què giò. Đm…

-        Hơ…chắc chắn dám đập Bé Dẹo không?

Nó bỉu môi khin khỉnh, nói đúng hơn mấy cha nội này làm sao nỡ đánh đòn Bé Dẹo, không dám đụng móng chưn Bé Dẹo luôn chớ đừng nói tới đòi đập què giò.

-        Đm…không nỡ đập nó chứ đập mày nỡ hết. Mày coi chừng nhá, thằng Chiến nó đòi cắt gân mày đó ku.

-        Ớ bình tĩnh tĩnh tĩnh. Đã nói trước bình tĩnh, vui vẻ đéo quạo rồi mà. Hơ hơ rồi chừng nào anh lên?

-        Cho mấy đứa nó lên trước, tau chờ thằng Chiến về đi. Chắc mai tới. Mày rửa cổ chờ đó cho tau. Đm ranh con!

-        Ậy bớt hù, trên này em đâu sướng đâu cha nội.

-        Đm dẹp mày đi! Nói chuyện với chị An mày nè.

-        À à chị An có đó hả. Alo em nghe nè chị An!

Nó hơi mất tự nhiên khi nghe tới chị An, không biết giờ này bà cô đang nghĩ gì trong đầu, dù sao chị An vẫn là vợ hiện tại của ông Gạo.

-        Giỏi qua ha Mon?

-        Cái này…hic thôi đươc rồi. Muốn chửi gì chửi đi, em nghe hết.

-        Chửi cái đầu cưng á. Quá trời quá đất hai đứa nghen, kiếm ra anh Long, chị Vi mà dám giấu mọi người hơn năm trời.

-        Em cũng có muốn giấu đâu. Hic tại Bé Dẹo với anh Long…thành ra em…

-        Hừ! Hết biết hai đứa luôn à. Để đó tui lên tui xử sau.

-        Ớ chị cũng lên hả? Ậy người ta xanh cỏ rồi, đừng có lên đánh ghen nha.

-        Ghen cái đầu cưng á. Mệt chị dặn nè.

-        Hơ hơ rồi dặn đi.

-        Anh Gạo nói cưng đòi làm đám cúng chị Vi với sửa mộ cho chỉ phải hông?

-        Dạ phải.

-        Chừng nào cúng? Coi ngày chưa? Biết cúng làm sao hông bày đặt tài lanh đó?

Nó ngẩn người ra nhìn MiA tủm tỉm cười nhún vai lắc đầu.

-        Cái này…ờ em tính mai. Còn cúng làm sao thì…cái này em không rành lắm, tính để anh Minh, chị Trân trên này lo.

-        Hừ! Hông biết gì hết trơn bày đặt tài lanh. Giờ chị dặn mai khoan cúng. Tính đãi tiệc ha gì trên trển cứ bày ăn uống đi. Chờ chị lên tính cho. Giờ cưng biết ngày giờ mất chị Vi hông?

-        Hả...à ngày thì em biết, giờ thì không.

-        Ù ù cạc cạc như vịt bày đặt tài lanh. Hỏi anh Long kỹ ngày giờ chị Vi mất rồi nhắn cho tui liền. Để đó tui lên mời thầy về cúng kiếng đàn hoàng, hông phải hứng lên làm gì làm đâu nghe chưa.

-        À ừ vậy thôi mai chị lên lo vụ này nha, em không rành. Vậy nha!

-        Khoan chưa nói xong mà. Rùi nghe nói tính động thổ sửa nhà anh Long phải hông?

-        Dạ đang tính làm.

-        Rùi cưng biết cúng động thổ làm sao chưa?

-        Ớ! Cái này chắc anh Mận thầu xây biết mà.

-        Hừ! Bởi hông biết gì cũng bày đặt làm, ngu hông thua thằng Xí.

-        Cái này…

-        Giờ chị nhắn số ông thầy này, ổng ở trển đó. Cưng kêu thẳng Minh chịu khó chạy đi rước người ta về liền tính toán giờ giấc cúng động thổ. Nói cho biết nè, cúng động thổ sửa nhà khác, cúng sửa mộ khác, cúng chị Vi khác luôn…hông phải muốn cúng sao cúng đâu. Nè ha…động thổ người ta phải…

-        Dừng dừng…được rồi em đầu hàng, mấy vụ cúng kiếng này em để chị lo hết. Em ngồi im nhìn chịu chưa, hứa không tài lanh.

-        Hừ! Để đây tui lo, giờ chị nhắn số coi đi rước thầy về lo cúng động thổ trước đi. Hỏi đúng ngày tháng năm sinh, tuổi chính xác, ngày giờ mất chị Vi nữa, nghe chưaaa?

-        Rồi em nghe rồi. Tắt máy đây, chút em gọi lại cho.

-        Ừa!

Nó tắt máy trầm ngâm thở dài, tay đưa lên bóp bóp đầu. Lại có điện thoại gọi tới, nó nhìn màn hình rồi quăng điện thoại qua cho chị Trân.

-        Anh Vỹ gọi, chắc hỏi để lên. Chị nghe máy dùm em.

-        Uhm!

Nó đứng dậy rút thuốc lá ra, MiA dịu dàng theo sát một bên châm lửa.

-        Anh nhức đầu vụ cúng kiếng hở? Hì mấy vụ này chị An nói đúng đó, thui anh lo công chuyện bên ngoài, để phụ nữ tụi em lo mấy chuyện trong nhà cho. Chị An đó giờ hay đi chùa đồ rành chuyện cúng nè.

Nó đưa tay mân mê chiếc eo thon của MiA đưa mắt nhìn xa xăm về phía nhà ông Long. Phía dưới nhóm ông Thiên hình như đang đi khá xa, có lẽ đã lập bb xong nên bị ông Hào tác động rút đi. Còn nhóm ông Ba Dâu còn đứng bàn bạc gì đó, nó không quan tâm, tầm những người này trước sau cũng phải biến.

-        Em cũng nghe mấy lời ông Xí nói đúng không?

-        Uhm…hì anh yên tâm nè, anh Xí nói vậy chứ hông giận anh đâu.

-        Anh không lo ổng giận gì anh, chỉ là tình hình này…anh Long trách một thì mấy ổng giận ngược lại hai. Nghĩ tới việc giúp mấy ổng trở lại nhìn mặt nhau…coi bộ khó…hơi nản thiệt. Cũng không biết phải làm sao, thiệt sự anh rất tiếc, dù sao hồi đó cũng là anh em.

-        Hì! Khó thiệt ha. Càng thương càng giận nhau. Mấy bửa nay em tưởng có mình anh Long giận mấy ảnh. Nay mới biết mấy ảnh cũng giận anh Long quá trời.

Nó thở dài khói thuốc lên trời.

-        Haizz ban đầu anh tính gài cho ông Long gặp mấy ổng đại. Giờ nghe ông Xí nói mới hiểu, không để mấy ổng thấy mặt nhau coi bộ tốt hơn. Anh Gạo với chị Tường Vi là một đôi khoan bàn. Ngoài anh Gạo, anh Long ra thì chị Vi coi như chị hai, chị cả của mấy ông tính từ ông Xí trở xuống. Thử nghĩ chị mình mất mà em út không kịp nhìn mặt lần cuối, mấy chục năm trời không được đốt cây nhang nào. Tự nhiên anh Long đem chị Vi đi mất tiêu…em út chịu sao nổi. Sao mà không giận…Cha nội Long này thiệt tình.

-        Mấy ảnh thương chị Vi ghê ha anh.

-        Thương chứ em. Bé Dẹo kể chị Tường Vi thương mấy ổng nhiều lắm. Hồi xưa ba Bé Dẹo vượt biên đi kiếm tiền không nói, ở đây ngoài ông Gạo, ông Long ra thì người lo cho mấy ổng nhiều nhất là chị Vi đó. Người ta tiểu thư đàn hoàng, mà gặp mấy ổng chị Vi bỏ học đi làm phụ anh Gạo lo từng bửa ăn cho mấy ổng, bán đất bán vàng ở nhà cho đưa mấy ổng làm ăn. Có lần làm ăn lỗ, ông Xí ông Chiến đi hàng bị tai nạn chị Vi lén đi bán máu kiếm tiền đổi thuốc, mua đồ bổ cho hai ổng. Ông Mật, ông Chiến đi trại lần đó ba Bé Dẹo gởi tiền về lo đâu có đủ, chi Vi đi vay mượn người ta lo đó, rồi hàng tháng đi thăm cũng chị Vi phụ anh Gạo lo. Ông Mít, ông Củi theo lẽ phải nghỉ học phụ đi làm kiếm tiền nhưng mà chị Vi quyết không cho nghỉ, ba Bé Dẹo hay ông Gạo ông Long toàn lo kiếm tiền làm ăn, còn ba cái nhỏ nhặt như học phí, sách vở đồ toàn tiền chị Vi đi làm hay mượn người ta lo không ấy. Mà trong nhà đâu phải có mấy ổng thôi, còn em út bên dưới như ông Minh, ông Á đồ nữa.

-        Hèn gì mấy ảnh thương chị Vi đúng rùi.

-        Haha mà em biết chị Vi hay mượn tiền ai không?

-        Ai vậy anh?

-        Chị Khanh chứ ai. Haha chủ nợ thường trực đó. Cho mượn tiền riết từ tiểu thư nhà giàu giờ thành nhà nghèo, nợ không biết đòi được bao nhiêu chứ giờ thấy hiến luôn người rồi.

-        Hihi ghê ha…ai bỉu bả mê ông Long dữ vô. Hì mà phải mê thui, hùi đó anh Long đẹp trai quá trời mờ.

-        Hơ vậy em có mê không?

MiA cười khúc khích đưa tay nựng mặt nó.

-        MiA thích ngắm trai đẹp hà, hông có mê…mê là mê trai xấu nè.

-        Khụ! Anh cũng đâu xấu lắm đâu, nói nghe tự ái ca sĩ.

-        Hí hí đem anh Long hồi trẻ ra so, Mon xách dép nha.

-        Hừ! Vậy đi theo mê ổng ấy.

-        Trai đó có chủ rùi, bị sài tàn hết rùi. Giờ mê trai trẻ hà.

-        Đây cũng tàn rồi cô nương.

-        Hông có tàn, còn ngon lắm nè hí hí. Ủa anh đám Ba Dâu gì đi mất tiêu rùi anh.

Nghe MiA nói nó quay lại nhìn xuống khu villa thì không thấy nhóm ông Ba Dâu đâu, nhìn quanh một chút mới thấy vài bóng người áo trắng đang đi bộ xa xa ra khỏi cung đường này. Nó cười khẩy không thèm quan tâm quăng tàn thuốc cháy dở xuống đồi, một tay xoa nhẹ eo MiA một tay đưa lên cao vẫy vẫy với ông Minh, ông Mận.

-        Anh Minh, anh Mận! Bắt đầu đi!


1 nhận xét:

  1. Thân gửi tác giả!
    Vốn nghĩ rằng đó như những ký ức thoáng qua của một thời tuổi trẻ. Giờ đây cũng đã chạm đến ngưỡng tuổi 30, một ký ức vô tình lướt qua làm khiến tôi cố tìm lại “bộ chuyện này” .
    Ngày ấy đã từng cười, từng khóc khi đọc những dòng chia sẽ ấy.
    Năm đó tôi đọc không phải trên Blog này, mà là 1 web đăng lại, và khi cố tìm nguồn gốc của truyện tôi đã đến được đây.
    Có thể vì tò mò, muốn một ai đó hiểu rõ hơn về kết quả của câu chuyện đã giải thích ở một comment nào đó. Cũng có thể tôi muốn tìm lại một cảm xúc nào đó thời trẻ.
    Rất may vì hiện tác giả vẫn còn cập nhật truyện, một lúc nào đó có lẽ tôi sẽ theo dõi chặn đường tiếp theo, còn 3 phần đầu câu chuyện đó, hiện tôi chưa dám đọc lại.
    Dù ít, nhưng chắc chắn vẫn còn 1 vài người như tôi, vẫn còn theo dõi hành trình đó.
    Khi viết những dòng này, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi thật sự cảm ơn những dòng chia sẽ của Tác giả, cảm ơn đã mang đến những cảm xúc, những khoản lặng mà tuổi trẻ nên có.
    Một đọc giả hơn 10 năm xin chân thành cảm ơn!

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

  Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà...