Căn phòng rộng trở nên yên lặng, ngột ngạt chỉ
còn tiếng hít thở, tiếng rên rỉ và tiếng hút cà phê sữa rột rột của cô nàng
xinh đẹp ngồi cạnh. Nó trừng mắt với MiA một cái rồi đảo mắt nhìn quanh vài lượt.
Học viên, nhân viên tiệm tóc không ít, trai xinh gái đẹp, đầu xanh đầu đỏ sành điệu,
tay chân kín mực đều có. Nhưng không ai dám tạo tiếng động lúc này, những thanh
niên này nếu va chạm với ai khác thì được, nhưng đứng trước những gã đàn ông “thứ
thiệt” thì chỉ còn là những đứa trẻ buộc phải dẹp đi ngông nghênh ngổ ngáo, nhiều
mực hơn nữa cũng vô ích cứu được chủ tiệm đang nằm bẹp dưới sàn. Hai bên không
cùng đẳng cấp. Tự nhiên nhìn ông già đang run run thở gấp cố lấy lại bình tĩnh
và đám con cái của ổng trước mặt nó bật cười nhẹ một mình. Nó đã hiểu vì sao Chị
của nó thích biến cuộc sống hằng ngày trở nên giống phim ảnh, thích diễn như
phim suốt ngày, bởi cái không khí xung quanh nó hiện tại đâu khác một cảnh phim
mà nó đang góp một vai diễn trung tâm. Tất cả mọi người như yên lặng chờ nó lên
tiếng tiếp tục vai diễn của mình, càng ngày càng thích bắt chước thói quen của
bà cô Bé Dẹo mơ mộng của nó rồi đó. Cười xong nó lại thở dài một mình, nó chỉ là
một thằng con trai trẻ tuổi, nó vốn là người luôn luôn tránh xa mọi ồn ào,
tranh cãi và né mọi việc tranh chấp. Nhưng nó buộc phải ngồi đây, chính tay cho
anh em đánh người ta, ra mặt giải quyết ồn ào, những việc trước đây nó hoàn toàn
né xa…có lẽ nó đã thật sự khác chính mình ngày trước, khác rất nhiều. Nếu đã không
tránh khỏi thì phải ra vẻ để diễn cho xong vai diễn của mình. Nó bật cười đứng
dậy cầm tẩu thuốc của ông Tư bị rơi dưới đất lên lau sạch rồi lấy hộp thuốc trên
bàn mân mê nhét thuốc lá vào tẩu.
-
Nói chuyện đàn hoàng được chứ ông
Tư? Bớt làm bộ thở hơi lên dùm tui, sức khỏe ông Tư ai mà không biết ông khỏe
ru, mỗi ngày còn đi bộ mấy cây số vòng hồ, hát hò khiêu vũ đồ với với mấy bà cô
còn ngon lành, giờ có nhiêu đây đâu xi nhê gì?
Bị nó nói trúng tim đen, gã đàn ông gần gấp
ba tuổi nó sững người lại thôi cái trò ôm ngực thở hổn hển ra vẻ già yếu nhìn nó
bằng ánh mắt thiếu chút muốn nhào lên ăn thua đủ. Ông Tư run run tay nữa muốn
chỉ thẳng mặt nữa ái ngại nhìn xung quanh, nhiều gã đàn ông đứng đây không phải
để cho đẹp đội hình, người đàn ông cao tuổi này vẫn đủ tỉnh táo suy xét tình hình.
-
Mày…thằng Mộc đâu để mày ở đây tự
tung tự tác mướn giang hồ hành hạ nhà tau?
Nó cười cười xua ngón tay lắc lắc kê mặt sát
vào ông Tư.
-
Không không! Không thuê mướn gì ở
đây hết. Nhìn cho kỹ ông Tư, ở đây toàn bộ…à không, đây chỉ là một phần là em út
của anh Mộc. Anh em của anh Mộc không đó ông Tư? Haha tui cho ông biết nếu là ông
Mộc hồi xưa thì ông nghĩ mấy thằng con ông đủ tuổi nhảy nhót trước mặt ổng mấy
tháng nay?
-
À thì ra thằng đó cũng thuộc dạng
đâm thuê chém mướn vậy hả? Coi như nhà tau làm ơn không trúng người rồi. Bà nó ơi
lên đây coi tụi nó cướp đất nhà mình đây bà nó ơi…
Nó tủm tỉm cười nhìn chằm chằm ông Tư tiếp tục
diễn trò, thế giới này không thiếu người thích diễn nhỉ.
-
Bửa nay mày tính làm gì nhà tau?
Mày kéo tụi đâm thuê chém mướn vô đây cướp của hay sao? Tau nói cho mày biết ở đây
còn pháp luật, không phải loạn lạc cho tụi mày muốn làm gì thì làm. Đất đai nhà
tau giấy tờ nhà nước cấp đàn hoàng, đừng có giở trò ăn cướp…
Xoẹt…
-
Giấy tờ mua bán đất cũng rõ ràng,
biên bản thỏa thuận cũng rõ ràng giấy trắng mực đen.
Nó rút hai tờ giấy chuẩn bị sẵn trong túi đeo
hông ra đập lên bàn ngắt lời ông Tư.
-
Giấy tờ con mẹ mày…đm mấy tờ giấy
lộn này là cái thá gì? Đm dám đánh anh em tau…đm má tau cưu mang tụi mày giờ tụi
mày cướp đất nhà tau. Đm đất của nhà tau, đéo bán tụi mày làm con mẹ gì nhà
tau? Đm tau thách tụi mày giết tau…giấy tờ mẹ mày…đm đm…
Cả phòng đều ngẩn người vì gã Tuấn bất ngờ từ
dưới sàn lao tới giật mấy tờ giấy trên bàn vừa rống chửi vừa xé biên bản bằng
chứng. Ông Bin ông Lý tính lao lên ngăn cản nhưng nó xua tay, mấy ổng lập tức đứng
lại. Nó hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt dửng dưng và hứng thú nhìn
gã Tuấn xé tan nát mấy mảnh giấy. Thậm chí gã nhanh tay nhét đám giấy rách vô miệng
nhai điên cuồng, nhưng dù sao cảnh nuốt giấy chỉ có trên phim, gã Tuấn chỉ cố sức
nhai nát rồi phun phèo phèo đám giấy xuống sàn, lẫn bên trong bã giấy còn nhết
nhát nước miếng, máu miệng. Nó hít hà nhăn mặt, MiA thì lo lắng kéo kéo góc áo,
nó quay qua nháy mắt ra dấu em yên tâm rồi quay lại nhìn cảnh phi tang bằng chứng
trước mặt thở dài trong bụng, con người ta đụng tới tiền thật chuyện gì cũng dám
làm. Nó giơ ngón cái tủm tỉm cười nhìn ông Tư.
-
Nể con ông Tư thiệt! Vầy cũng làm
được.
Khụ khụ…
Gã Tuấn ho sặc sụa vì nghẹn hoặc vì đau miệng
nhưng gã vẫn điên cuồng nhai giấy, phun phì phèo khiến nó nhìn mà đau răng dùm
gã. Nó rút trong túi đeo ra vài tờ giấy nữa chìa vô trước mặt gã Tuấn, gì chứ mấy
tờ giấy này nó còn, bửa trước photo ra mấy bản cho chẵn tiền, còn bản chính tất
nhiên chị Khanh cất, nó photo ra đem theo để nói chuyện thôi, đâu cầm bản chính
chi.
-
Sao ngừng rồi? Đau răng hả? Tiếp đi
chớ ông anh…còn nè!
-
…
Gã Tuấn dừng lại dữ tợn nhìn nó, ông Tư thì
nhìn chằm chằm tờ giấy mới rút ra trên tay nó rồi nhắm mắt lắc đầu thở dài. Nó
dứ dứ giấy trên tay vào mặt gã Tuấn, đương nhiên gã đã không còn tự do tay chân
vì ông Bin ông Lộc đã nhàu tới bẻ gập tay gã lại.
-
Tiếp không anh trai? Còn nhiều lắm.
MiA…chạy ra photo thêm cho ông anh nhai tiếp anh coi em.
-
Hihi…
-
Mày…đm thằng mất dạy, đm loại vô ơn
tụi mày…đm…
Bốp!
Ông Bin đấm thẳng vô mặt, bụng gã Tuấn khiến
tiếng chửi điên cuồng bị ứ trong bụng gã. Ông Tư run run nhìn thằng con mình bị
đánh chỉ biết nghiến răng thở hồng hộc.
-
Tuấn ơi là Tuấn, mày thôi dùm tau
Tuấn ơi…
-
Thôi anh Bin!
Nghe nó nói ông Bin ngừng tay lại cười khẩy. Ông
Tư hít thở dồn dập lấy bình tĩnh rồi nhìn nó gằng giọng.
-
Giờ mày muốn gì thằng nhỏ? Không biết
cha mẹ mày ở nhà dạy mày ra sao để mày hỗn láo như vầy đây? Vô ơn, bạc nghĩa…hồi
xưa tau mà biết cái mặt thằng Mộc có đám em mất dạy như tụi mày tau không cho bả
chứa nó đâu.
Nó nhếch miệng cười gõ gõ tẩu thuốc trên tay
mình híp mắt nhìn ông Tư.
-
Ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không
nói bậy nhá ông Tư.
-
Lũ mất dạy, vô ơn.
Nó cười ha hả đưa tẩu thuốc được nhét sẵn thuốc
về phía ông Tư bất chấp ổng nhìn nó trừng trừng.
-
Làm hơi thuốc bình tĩnh nói chuyện
cho đúng ông Tư.
-
…
Thấy ông Tư trừng mắt nhìn chằm chằm mình không
hé miệng ngậm tẩu thuốc, nó cười haha nhìn quanh một chút rồi quăng mạnh tẩu
thuốc xuống sàn xoay người đi lại ghế thả người xuống đối diện ông Tư.
Rầm!
-
Nói tụi này vô ơn hả? Haha cũng đúng
nhưng chưa trúng lắm. Vô ơn mất dạy là tui, còn vợ chồng anh Mộc thì không. Mà
nói thôi chắc ông Tư không hiểu đâu, nhà ông còn cứng miệng lắm.
-
Mày giỏi thì giết tau đi? Tau thách
tụi mày luôn đám chó chết!
Bốp bốp!
Gã Tuấn lại bị đấm cho hai cú, nó không quan
tâm gã mà tiếp tục nhìn ông Tư.
-
Sáng nay cả nhà đông đủ quá chắc đang
bàn bạc chuyện gì hả ông Tư?
-
Chuyện nhà tau không liên quan tụi
mày.
-
Haha để tui nói coi trúng không
nha. Khuya hôm qua 4 chiếc, khuya bửa nay 5 chiếc…trong đó 4 chiếc xe nhà, 5 xe
mướn của người ta. Tổng cộng 9 xe hàng bị vịn dưới Bảo Lộc. 4 chiếc bị giam, còn
năm chiếc ăn biên bản được thả đi tới dưới thành phố cơ mà chắc trễ giờ người
ta đâu nhận hàng nữa, giờ đang đi xả lỗ đống rau củ đúng không ông bà Tuấn?
-
…
-
Haha bình tĩnh khoan chửi, chưa hết
mà. Chiều qua kho chứa nông sản ông Tuấn cũng bị kiểm tra nhễ? Còn kho mỹ phẩm
kem trộn với hóa chất tẩy nhuộm làm đệp, tóc tai đồ của vợ ông Viên hùn với bà
chị Nhan (em gái thứ ba trong nhà ông Tư) chiều qua cũng bị kiểm tra đột xuất,
kho hàng đó chắc lên thớt nhễ? Nên bửa nay cả nhà mình đang họp mặt tính đường
giải quyết đúng không?
-
Mày…mày…
Nó nhếch miệng cười mặc kệ gã Viên và ông Tư đều
mở lớn mắt hung hăng chỉ tay về mặt mình, à nói đúng hơn cả nhà ông Tư đều cùng
thái độ vì ngỡ ngàng. Khá hài lòng vì những ánh mắt này, nó ngả người ra ghế gác
chân lên bàn.
Rầm!
-
Hàng bị bắt, cơ sở làm bị kiểm
tra bất tử, xe nông sản xuống chiếc nào bị vịn chiếc đó. Hàng mất, xe bị giam,
qua nay nhà ông Tư coi bộ cuốn cuồng bàn bạc kiếm cách cứu đúng không? Nhưng mà
ông anh Viên đây cứu không nổi, liên lạc nhờ vả đều thua đúng không? Haha nên
nhà ông Tư họp mặt ở đây nghe chừng bất lực nhễ, biết sao không? Tui cho ông Tư
biết tự thân ông anh Viên đây lo bản thân không xong, nhanh thì nay mai, chậm
thì trong vòng tầm một tuần ông anh Viên sẽ bị trên xuống kiểm tra toàn diện. Mà
mấy năm qua anh Viên công tác trên cơ quan làm đúng hay sai gì nhà ông Tư chắc
tự biết nhễ? Nay chắc anh Viên nhận thông báo bên trên rồi chứ hả?
-
Mày…thì ra là mày…đm mày làm cái
gì rồi thằng chó?
Gã Viên đứng bật dậy gào thét, nó nhún vai cười
ha ha thả chân xuống bàn ngồi thẳng dậy xua tay.
-
Ấy khoan chửi. Đã nói chưa hết,
nghe xong hả bùng nổ luôn.
-
…
-
Mặt bằng này làm ăn coi bộ ngon lành
bà chị Nhan nhễ?
-
…
-
Giờ tui thông báo hai việc. Một là
mặt bằng này tui lấy.
-
Haha nói chuyện không biết ngại
miệng. Mày tưởng mày là ông trời chổ người ta đang làm ăn muốn lấy là lấy hả thằng
nhóc?
Gã Viên tuy hơi tái mặt nhưng vẫn cười lạnh lên
tiếng, nó vuốt vuốt cằm nhếch miệng cười.
-
Anh Cử! Kêu anh Nhân lên ký hợp đồng
dùm em anh. Giờ chắc cọc liền được hả?
-
Haha giờ cọc trước thoải mái nhá
thằng em.
-
Làm đi anh!
-
Ok!
Ông Cử cười khá đắc ý chen khỏi đám đông người
đi kêu chủ mặt bằng lên, thấy vậy cả nhà ông Tư đều biến sắc, gã Viên run run
nhìn qua bà chị Nhan thì thầm trao đổi nhỏ, mặt bà chị Nhan không còn miếng máu
nhìn rất khó coi. Chờ vài phút ông anh chủ mặt bằng lên tới, cả nhà ông Tư đồng
loạt nhìn chằm chằm ông anh Nhân. Ông anh hơi tự nhiên cười ái ngại gật đầu chào
ông Viên rồi khẽ liếc nhìn nó và ông Cử hỏi ý, nó gật đầu, ông Cử vỗ vai trấn
an ông Nhân, ổng hít sâu một hơi rồi nghiêm mặt.
-
Nhà này tôi lấy lại. Gia đình mình
thông cảm sắp xếp trả mặt bằng cho tôi, nhà tôi có việc cần.
-
Đm…Ông Nhân! Ông nói vậy là sao? Ông
giỡn mặt hả? Mặt bằng tôi thuê hợp đồng còn gần hai năm, ông nói lấy lại là lấy
hả?
Ông Nhân nhún vai rút trong túi ra tờ giấy đánh
máy sẵn để lên bàn cúi đầu ký tên.
-
Nhà mình sắp xếp trả mặt bằng dùm
tôi. Giờ tôi gửi nhà mình thông báo trước, trong vòng hai tháng như trong hợp đồng
thuê nhà ông dọn trả mặt bằng cho tôi.
-
Đm chổ quen biết ông làm cc gì vậy
hả? Bao nhiêu tiền của nhà tôi đổ ra làm, ông nói lấy là lấy nghe sao được ông
Nhân?
-
Haizz…giờ tôi thông báo ông biết,
tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng cho thuê nhà. Chậc…thôi tôi không muốn cãi với
ông, công văn đây bên nhà ông coi đi.
-
Coi con mẹ gì? Đm ông làm ngang
ngược như vậy không được nhá ông Nhân. Tiên của nhà tôi ông tính gì? Hợp đồng rõ
ràng không phải nói lấy lại là lấy nhá.
-
Tôi chấp nhận trả cọc đầy đủ, còn
tiền đầu tư cơ sở vật chất tôi sẵn sàng đền bù, khấu hao như hợp đồng hai bên ký.
Có gì bên ông cứ làm việc với thằng Cử hoặc ông cứ đưa ra cơ quan chức năng giải
quyết.
-
Đm…
Ông Viên và ông chú Tư bật dậy lao tới lôi kéo
ông Nhân lớn tiếng tiếp tục tranh cãi, MiA và bà cô Trân đi lại sau lưng nó nói
nhỏ.
-
Mon! Làm vậy thiệt hở?
-
Ừa tự nhiên lấy mặt bằng có sao hông
anh?
Nó lắc đầu cười.
-
Lấy thoải mái nha.
-
Sao lấy được hay vậy? Hông sợ tụi
nó kiện ông Nhân hở, phiền vậy sao ổng chịu ta?
-
Đúng rùi, cưng đừng nói chị nhà mình
mắc tốn tiền đưa ông Nhân đền hợp đồng nghen. Thui ha mình hù thui Mon, tốn tiền
lắm.
Nó vỗ vỗ tay chị Trân trấn an.
-
Yên tâm. Tốn thì phải tốn nhưng
không bao nhiêu đâu chị. Anh Cử nói cha nội Nhân cũng khôn lắm, hợp đồng gài mấy
chổ giờ ổng muốn lấy bất cứ lúc nào. Nội vụ đập sửa nhà này quá trời, ổng bắt đền
ngược lại cũng được.
-
Ủa sao kì vậy?
-
Anh Cử nói thiệt ra thuê mặt bằng
đập sửa thì hai bên người ta thỏa thuận đàn hoàng, còn đây nhà ông Tư đập sạch
cái nhà, sửa từ a tới z. Haha bình thường vui vẻ thì chủ nhà người ta cũng cho,
không nói gì đâu, nhưng tới hồi muốn lấy lại cha nội Nhân ổng có cả chục cớ dí nhà
ông Tư.
-
Trời coi ác ghê hông?
-
Hí hí ác nhất là ông này nè chị
Trân. Ổng xúi người ta á.
Bà cô Trân trừng mắt với nó bỉu môi.
-
Mặt hiền hiền ác thấy ghê nhà
Mon.
-
Ớ cái này ông Minh với ông Cử xúi,
em ra mặt đóng vai ác thôi. Hai ổng tính kế mà.
-
Hừ! Thì Mon cũng ác nha. Hic rùi
tốn tiền nữa, ha thui đi Mon.
Nó lắc đầu vỗ vai chị Trân.
-
Không sao đâu. Không làm thì thôi,
đã làm thì phải làm cho tới nhà tụi nó mới biết sợ.
-
Hic tốn tiền Mon…
-
Haha đâu có. Cái này đại gia Minh
ra tiền hết đó. Em không nói giỡn đâu, đụng tới chuyện anh Long, tốn bao nhiêu ông
Minh cũng chịu, nhà mình ai cũng vậy. Nhưng hai người đẹp cứ yên tâm, cũng không
tốn bao nhiêu đâu…
-
Sao vậy anh?
-
Phim còn hay lắm. Cứ từ từ coi
haha
-
Hứ! Mặt gian thấy ghê hihi.
MiA phì cười ngắt nhéo nó vài cái, chị Trân cũng
giơ tay đánh nó một cái rồi thôi không nói gì nữa vì ông Cử đã lên tiếng kêu chị
Trân qua ký hợp đồng cọc nhà ngay trước mắt nhà ông Tư. Gã Viên và ông Tư vẫn đang
tranh cãi với ông Nhân nhưng cả nhà ông Tư đều bị anh em nó chặn lại, ông Nhân
dứt khoác không cãi nữa mà ngồi xuống chuẩn bị ký hợp đồng cọc thuê nhà với chị
Trân. Tiếng cả nhà ông Tư kêu gào, chửi rủa rất khó nghe, nó hoàn toàn dửng dưng
bỏ ngoài tai, ông Nhân ông Cử và chị Trân cũng vậy tập trung thực hiện hợp đồng.
Ông Lộc đi lại đứng bên cạnh hỗ trợ kiểm tra hợp đồng cọc cho chị Trân, dù sao
chỉ là cọc, việc thuê mặt bằng chờ hai tháng sau sẽ ký chính thức. Ông Tư không
còn bình tĩnh được nữa ngồi phịch xuống thẫn thờ nhìn cảnh ký tên giao nhận tiền
cọc diễn ra ngay trước mắt, còn gã Viên, Tuấn và bà Nhan nhìn thấy không còn cơ
hội làm ông Nhân đổi ý thì quay qua nhào tới tính ăn thua đủ với nó.
-
Đm thằng chó chết…mày bày đầu phá
nhà tau.
-
Đồ vô ơn…đồ trời đánh!
-
Loại vô ơn chó chết! Đm…tau giết
mày…
Nó thản nhiên cười cười không thèm để ý lời mắng
chửi.
-
Chà…đau dữ không quý vị? Giờ thì
chịu ngồi xuống nói chuyện đàn hoàng chưa? Còn muốn chửi…
Nó gằng gọng nhìn chằm chằm nhà ông Tư.
-
Quý vị chửi tiếp có tin thằng này
chơi luôn tiệm làm đẹp với tiệm tóc bên đường Nguyễn… hay không?
Bà chị Nhan quỳ xuống đất khóc ròng.
-
Mon ơi chị xin em…chị xin em…tha
cho chị em ơiiii.
-
Đm con Nhan! Mày làm cái gì đó?
-
Thằng Mon! Mày quá đáng vừa phải…mày
tưởng mày là ai? Đm chổ làm ăn của người ta mày muốn làm gì thì làm hả? Mày không
có quyền…
Nó bật cười nhìn thẳng gã Viên gật đầu cắt lời
gã.
-
Thằng này có quyền hay không quý
vị hỏi bà chị Nhan là biết.
-
Mon ơi chị xin em…chị xin lỗi em.
Em tha cho nhà chị Mon ơi…
Nó cười lạnh phất tay.
-
Tưởng bà chị im luôn chớ? Biết sợ
rồi hả? Không phải đứng đó im luôn chờ ông Viên tính hả? À ông Tư nữa? Nói một
tiếng coi ông Tư? Hay ông với con gái cưng tưởng đám sau lưng nhà ông Biền cứu
nổi nhà ông hả?
-
Mày…sao mày biết?
-
Mon ơi…chị xin em…chị xin em…
-
Đm mày làm gì đó Nhan?
-
Nó nói vậy là sao? Còn ba nữa? Nó
nói vậy là sao ba?
Gã Tuấn và gã Viên quay qua kẻ kéo lấy bà
Nhan, người hướng về ông Tư lớn tiếng. Nó liếc một lượt thái độ của hai gã đàn ông
này rồi bất ngờ lớn tiếng cười ha hả, cười tới chảy nước mắt.
Rầm rầm…
-
Haha haha hahaha hiểu rồi…chết
tui rồi…mắc cười chết rồi. Haha hiểu rồi…
-
Anh bị điên hở? Tự nhiên cười dữ
vậy?
MiA kéo tay lên tiếng, nó vuốt ve tay em, tay
còn lại vuốt vuốt mặt mình ráng nhịn cười.
-
Mắc cười thiệt mà người đẹp.
-
Mà vụ gì?
-
Anh mới phát hiện anh em ruột thịt
trong nhà nhưng đụng tới tiền…có người giấu ăn riêng. Đáng cười lắm haha.
-
Là saoooo?
Nó xoay qua nhìn bà chị Nhan rồi nhìn qua ông
Tư cười khẩy.
-
Nảy ông Tư nói tui giải quyết con
cái ông xong là ông không có ý kiến gì đúng chưa?
-
Mày…
-
Haha lớn rồi không chơi nuốt lời
nhá. Mà muốn nuốt lời…tình hình này…
Rầm…
-
Tui đố ông dám!
-
Mày…mày…thằng mất dạy…loại vô học…vô
ơn…Nhà tau đuôi mù cưu mang đám vô ơn thằng Mộc con Khanh, trời ơi ngó xuống mà
coi. Giờ nó cho đám mất dạy này vô phá nhà cửa, tụi nó đền ơn như vầy đây trời ơi.
Mộc ơi…mày sống không yên đâu, con Khanh nữa….
Nó cười nhạt lắc ngón tay.
-
Không không! Tui nói rồi, ăn có
thể ăn bậy nhưng nói bậy không được. Chửi tui mất dạy, vô ơn tui nhận. Nhưng nói
anh Mộc, chị Khanh thì không được.
-
Tụi mày chung giuộc…
-
Haha tui vô ơn…ok cũng đúng. Còn
anh Mộc chị Khanh vô ơn hay không tui nói rõ cho ông Tư biết. Anh chị tui nhận
cái ơn là của bà Tư, vợ ông chứ không phải ông. Đất của bà Tư, ông chỉ là ông
già ăn bám hưởng ké thôi. Đám con ông cũng vậy. Còn đền cái ơn hay không…ông về
nhà nhìn trong nhà coi coi đống bàn ghế sang chảnh trong nhà ông có cái nào không
phải của anh Mộc làm cho ông?
-
…
-
Mỗi ngày ông ngồi nhịp giò uống
trà, đánh cờ tiếp khách bằng bộ bàn ghế của ai đóng cho ông hả ông Tư? Biết giá
nguyên bộ để phòng khách ông trị giá bao nhiêu không? Không nhớ cái ơn bà Tư ông
tưởng đâu ra anh Mộc tặng không hả? Hồi ông làm nhà mới đòi đẽo cái này, chạm cái
nọ…công sức anh Mộc bỏ qua làm không công cho ông hai ba tháng trời. Nhà đẹp
sang trọng chất chơi cho ông hãnh diện với chí cốt…ông tưởng tay nghề, công sức,
chất xám của người ta không có giá trị gì hả ông Tư? Ở đâu ra khơi khơi bắt anh
Mộc bỏ công bỏ sức qua làm cho ông? Khôn vậy chơi với ai ông Tư?
-
Hừ…
Nó cười lạnh tiếp tục không cho ông Tư có cơ
hội lên tiếng, thực ra ông ta cũng không có lời nào cãi lại.
-
Nhà ông đòi trả ơn hả? Coi như không
tính công sức đó của anh Mộc đi. Hỏi con gái cưng của ông coi tiền ở đâu ra cho
bả góp vốn với ông Viên, ông Tuấn mở mấy cơ sở làm ăn nhà ông?
-
Con Nhan…khóc cc. Mày nói coi thằng
chó đó nói vậy là sao?
Gã Viên gào lên, bà Nhan gần như nằm bệt xuống
sàn im lặng lảng tránh. Nó cười khẩy lên tiếng.
-
Bả không dám nói để tui nói haha…Tóm
lại hơn năm trước mở ba tiệm làm ăn. Ông Viên 25%, ông Tuấn 24% tiền hùn vốn. Bà
chị Nhan con gái cưng ông Tư tính ra 51% để quản lý làm ăn đúng không? Vậy quý vị
có hỏi bà chị Nhan coi bả lấy đâu ra đủ tiền 51% rủ quý vị hùn vốn mở tiệm? Haha
không ai thắc mắc thiệt hả?
-
Nhan mày nói coi?
-
Anh hai ơi…em…em…
Nó cười ha hả, cười chảy nước mắt xua xua
tay.
-
Thôi thôi sẵn mang tiếng vô ơn để
thằng vô ơn này nói luôn. Ông nghĩ bà chị xuống dưới SG đi học làm tóc, làm đẹp
đồ tốn hơn trăm triệu, rồi đi làm cho người ta hai năm, lương tính đâu hơn chục
triêu. Ăn uống chi tiêu hàng tháng tệ cũng tốn 5-6tr…quý vị tính thử coi hai năm
trời trở lên đây lấy đâu ra tiền tỉ đập vô mở tiệm?
Gã Viên, gã Tuấn nhìn bà chị Nhan chằm chằm gằng
giọng.
-
Nhan? Mày nói coi?
-
Khóc cc…Đm!
Nó càng hào hứng diễn vai ác của mình đưa mắt
nhìn ông Tư.
-
Hỏi bả không được thì hỏi ông Tư.
Haha tui đoán coi trúng không nha. Chắc bà Nhan nói tiền mượn người ta…
Nó tủm tỉm cười với ông Tư rồi tiếp lời.
-
Hoặc…bả nói tiền ông Tư cho? Đúng
không ông Tư? Tiền tỉ đâu ra cho con gái cưng làm ăn vậy ông Tư? Hình như tiền
bán đất bà Tư chia đều hết rồi? Xây xong cái nhà mới, ông đào đâu ra tiền tỉ vậy
ông Tư?
Ông Tư im lặng, miệng run run mấp máy không nói
thành lời, mặt đỏ rần cúi đầu lảng tránh ánh mắt nó, lảng tránh cả ánh mắt của
hai người con trai.
-
Để thằng vô ơn này nói dùm ông nhá.
Ông với con gái cưng ông gom lại 10% còn không đủ ở đó mà đòi chiếm 51%. Ông
anh Viên, Tuấn dỏng cái tai lên nghe cho rõ đây. 41% còn lại là tiền đầu tư của
vợ thằng này bỏ ra, nghe kỹ chưa? Tiền của đám vô ơn này đây.
-
…
-
Ông Tư không nói anh em ông biết
chứ gì? Haha hồi bà Tư đang bệnh quý vị gặp bên tui đòi bán thêm phần đất phía
sau. Nhà anh Mộc tui ban đầu nói không có tiền mua, không nhu cầu. Xong bà Tư mất
chưa được mấy ngày nhà quý vị năm lần bảy lượt ép anh Mộc phải mua. Nhớ cái ơn
cái nghĩa bà Tư hồi xưa chị Khanh anh Mộc mới đồng ý mua thêm bằng giá mới. Chính
tay ông Tư đứng ra thỏa thuận cho anh Mộc thanh toán trong vòng 5 năm, mỗi năm
thanh toán một lần. Anh chị biết tại sao ông Tư chịu không? Vì sau lưng vợ chồng
tui đã thỏa thuận riêng, vợ tui bỏ tiền ra đầu tư cho con gái cưng của ổng có
tiền mở tiệm đó, mở tới 3 tiệm lận nhé. Vợ tui nói rồi…tiền đầu tư đó coi như là
phần tiền bảo đảm trả trước đủ tiền đất, có nghĩa trong trường hợp nhà anh Mộc
không gom được tiền đất đúng hạn thì thực thế không ảnh hưởng gì hết bởi ông Tư
đã cầm đủ tiền rồi. Trong trường hợp sau này anh Mộc trả đủ tiền thì ông Tư sẽ
hoàn lại tiền cho vợ tui, trong quá trình làm ăn vợ tui cũng nói rõ, lỗ thì nhà
ông Tư và vợ tui cùng chịu theo tỉ lệ góp vốn, còn nếu lời thì coi như số tiền
lời trong năm năm đó là vợ tui thay mặt nhà anh Mộc đền ơn cho bà Tư ngày xưa cưu
mang giúp đỡ anh chị tụi tui. Vợ tui chỉ cần nhận lại tiền gốc, còn làm ăn thất
bại hai bên sẽ tính toán bù thêm nếu cần. Tui nói vậy đúng không ông Tư?
-
…
-
Bình tĩnh từ từ khoan nóng hai
anh trai. Việc trong nội bộ gia đình quý vị giấu giếm nhau tự xử sau nhé. Giờ
chúng ta nói về việc ơn nghĩa tiếp chứ? Anh Lộc, kêu con út nhà ông Tư lên cái anh.
-
Ok!
Ông Lộc gật đầu đi xuống nhà, mọi người đều yên
lặng chờ, ngay cả đám con nhà ông Tư dù đang bức xúc bối rối cũng yên tĩnh, một
lúc sau tên con út nhà ông Tư hơn nó tầm 5 tuổi cúi đầu đi lên. Nó mỉm cười nhìn
gã.
-
Anh Hải ngồi dưới chắc nghe rõ trên
này rồi chứ?
-
Hic…nghe rồi Mon.
Nó lắc lắc cổ ngả ngớn trên ghế phất tay.
-
Anh nói cho ba anh, anh chị của
anh biết hơn năm trước anh làm gì dưới SG lương nhiêu? Giờ thì đang làm ở đâu?
Lương bao nhiêu?
-
…
-
Nói…
-
Hic hơn năm trước giờ ở dưới làm
bảo vệ lương 5tr…giờ đang làm công ty XX.
-
Lương bao nhiêu?
-
18triệu.
-
Ai kiếm việc làm cho anh?
-
Là…là vợ chồng Mon.
-
À…anh đang đi xe gì?
-
Ex.
-
Bao nhiêu tiền?
-
47tr.
-
Hồi mua xe anh có nhiêu tiền?
-
Mười…mười bảy triệu.
-
À…vậy 30tr kia ở đâu ra?
-
Của…của em Phương cho.
-
Ờ…anh có bồ chưa?
-
Có có rồi.
-
Trước làm gì?
-
Bán cà phê.
-
Giờ làm gì?
-
Làm…làm chung công ty xx.
-
Ai giới thiệu cho anh quen người đó?
-
Là…là Mon.
-
Tốt! Vậy anh thấy nhà anh nói đám
tụi tui vô ơn anh thấy sao?
-
Tui…tui…tui
-
Anh thấy giờ tui đòi 30tr tiền
xe, cho anh trở lại làm bảo vệ, à còn bồ anh nữa, anh nghĩ nếu tui nói một tiếng
ẻm còn quen anh không? Haha anh thấy sao?
-
Tui…Mon…Mon ơi…tui tui xin…xin lỗi
Mon. Tui….
-
Haha yên tâm, anh không biết trên
này nhà anh quậy nhà tui thành ra tui không làm gì anh đâu.
-
…
Gã đàn ông ngập ngừng mãi không nói nên lời,
nó mỉm cười phất tay ra dấu không cần trả lời rồi quay qua đối mặt cả nhà ông Tư.
-
Giờ tới vợ chồng ông anh Viên. À vợ
anh Viên nói cho chồng biết coi sao năm ngoái chồng chị được chuyển lên thành
phố làm gần nhà vậy chị?
Người phụ nữ trung niên còn lại cúi đầu một lúc
lâu mới lí nhí.
-
Chị…chị nhờ…nhờ em Phương gởi gắm
dùm.
-
À. Tui nói rõ chị biết luôn tự
tui với ông anh tui đi đưa tiền gởi người ta. Anh hiểu vấn đề chưa anh Viên?
-
Mày…
-
Chổ ông anh làm…thằng này muốn ông
rụng bất cứ lúc nào cũng được hiểu chưa?
-
Đm…mày…mày….
-
Mày cái gì mà mày. Giờ tới ông
anh Tuấn? Mấy nay có nói chuyện với vợ không?
-
Đm thì sao?
-
À không có gì. Chuẩn bị ăn cái đơn
ly hôn, đó giờ thôi nhau chưa ký đơn đúng chưa? Giờ chuẩn bị ăn thêm cái đơn tố
cáo đánh đập vợ, ói thêm ít tiền phân chia sau ly hôn nhé.
-
Đm…đm thằng chó
-
Ậy! Khoan chửi, chưa hết. Mấy kho
hàng anh em quý vị tui thông báo cứ chờ mà bị xử lý. Hàng hóa không nguồn gốc,
hóa đơn chứng từ, trốn thuế đồ đợt này chắc khó binh…
-
Đm mày!
Bốp bốp!
-
Đã nói chưa hết mà, nóng quá. Từ
bửa nay thằng vô ơn này đảm bảo với ông anh luôn…mày có tin mày láo nháo nữa xe
hàng mày không chiếc nào ra khỏi ĐL được không? Xuống chiếc nào bị bắt sạch chiếc
đó cho mày xem? Để coi đám xây villa bên kia có cho mày tiền đóng tiền phạt, bù
tiền trễ hàng dưới SG không?
-
…
-
Sao? Hùng hổ coi coi? Chửi tiếp
thằng này nghe coi? Thách thức…giang hồ…chợ búa coi tiếp coi thằng già?
-
Mày…mày…đm…đm…
Nó khịt mũi thả người trở lại ghế gác chân lên
bàn nhìn một lượt cả nhà ông Tư, vai ác này hình như nó diễn không tệ nhỉ.
Rầm…
Nó rút thuốc lá ra, MiA nhanh tay hiểu ý châm
lửa góp vui. Nó hít hơi thuốc dài phun cái phèo về phía nhà ông Tư rồi nhếch miệng.
-
Cả nhà ông Tư tưởng có đám bên
villa kế bên chống lưng rồi lật lọng với nhà bên đây hả? Ông Tư, chị Nhan tính
chờ bán đất được giá bên bển rồi trả lại tiền cho bên đây, xé thỏa thuận hả?
Haha tính hay đó? Khôn đó…
-
…
Cạch cạch…phì…
-
Chốt nha. Ơn, nghĩa của bà Tư trước
giờ vợ chông anh Mộc chị Khanh chưa hề quên, anh chị tui đã trả, vợ tui là chị
Phương cũng âm thầm đền đáp, không thẹn với lòng. Còn vô ơn ở đây chỉ có một mình
thằng này. Haha giờ thằng này cho cả nhà
các vị biết vô ơn thật sự ra sao.
-
….
-
Ông Viên cứ ngồi đó chờ kiểm tra.
Ông Tuấn thì ráng kiếm đường làm ăn tiếp nhé. Bà Nhan…à ông Tư nữa, thằng này nói
thẳng. Mặt bằng tiệm này thằng này lấy, tiền đầu tư hai tiệm còn lại thằng này
sẽ rút lại hết. Đất cũ các vị không muốn tách thửa cũng phải tách. Phần đất mới
nhà thằng này sẽ thanh toán đúng biên bản thỏa thuận. Không chịu cũng phải chịu,
thích thì cứ ra tòa chơi với nhau, để coi đất có tranh chấp…các vị bán thằng nào
dám mua? Con người ta nhiều khi lạ lắm, nói chuyện đàn hoàng thì không muốn, thích
ăn đòn đau mới biết điều. À cả nhà các vị thấy…nói chuyện đàn hoàng như giờ có hài
lòng không?
Rầm…cạch…
-
Haha anh chị em trong nhà các vị
chắc có nhiều chuyện giải quyết với nhau nhễ? Anh em ruột kiểu gì đụng tới tiền
bạc là giấu giếm chơi thẳng mặt nhau vậy? Nhìn mấy anh em của tui đây? Anh Mộc
mà lên tiếng, bao nhiêu tiền mấy ổng cũng không tiếc lo cho nhà anh Mộc. Thấy ông
anh đứng dưới đường không? Biết mấy hôm nay ổng tốn bao nhiêu tiền để chơi nhà
quý vị không? Haha ổng với ông Mộc không phải anh em ruột đâu nhé. Ông Tư coi lại
nhà mình…tình cảm coi bộ không hợp lý cho lắm…nhỉ? Haha….
Nó thở hắt ra búng mạnh điếu thuốc về phía trước
rồi nhếch miệng cười cầm ly nước lên tu một ngụm lớn.
-
Nói chung hai bên chúng ta đã rạch
mặt với nhau, nên bài thằng này ngửa rồi đó…ông Tư và quý vị từ từ ở đây tính kế
nhé. Thích chơi kiểu nào anh em thằng này chơi với các vị! Haha từ từ mà tính
nhé hahaha! Tham quá không hay lắm đâu!
Đứng dậy phất tay.
-
Về anh em!
Nó mặc kệ ông Tư và mấy người con của ổng kêu
réo rối rít nói gì đó sau lưng, nó không quan tâm mà nắm tay MiA đi xuống tầng.
Một khi kiên nhẫn đã hết, nó không hứng thú đóng cảnh phim này thêm giây phút nào,
rất mệt mõi. Xuống tới cửa tiệm ông đã đứng chờ trước cửa, thấy nó xuống ổng quăng
tàn thuốc ra đường hất mặt.
-
Xong hả?
-
Nói xong rồi anh. À tụi thằng Biền
có qua không?
Ông Minh nhếch miệng hất mặt về phía góc đường
phía xa.
-
Có thằng em nó dẫn mấy thằng ranh
qua.
Nó khịt mũi cười cười nhìn về góc đường, có vài
chiếc xe máy, một ô tô bán tải và xung quanh có khoản gần mười gã đàn ông từ
choi choi tới trung niên đang đứng nhìn về phía này. Lúc ở trên diễn cảnh phim
nó đã biết ông Minh qua nhưng ổng không lên tầng nói chuyện mà đứng dưới đường
chờ “tiếp khách”.
-
Tụi nó qua lâu chưa?
-
Mới qua tới. Chắc thằng nào trong
trỏng gọi cầu cứu.
-
Ồ! Rồi sao đứng im ru đó ngó không
vậy?
-
Thấy tau đéo dám lại đây chứ sao.
Loe hoe mấy mạng làm được con mịe gì.
-
Haha thôi về. Bên nhà chắc đang rần
rần lấy gì tụi nó qua đây đông được.
-
Hà hà ờ thì về. Thằng Mận nó đang
chờ bên bển.
-
Máy móc lên đủ chưa anh?
-
Giờ qua về nhìn biết ngay hà hà.
-
Ok đi!
Nó bật cười kéo tay MiA đi trở lại xe mình, bà
cô Trân không theo xe ông Minh mà leo lên ngồi bên còn lại cạnh nó, những anh
em khác đều nhanh chóng lên xe rút quân. Đoàn xe nó rời khỏi tiệm cắt tóc, sau
lưng những gã thanh niên mặc đồ bụi bặm, tay chân đầy mực mới tiếp cận tiệm. Nó
nhếch miệng cười khẩy, chuyện vui hôm nay vẫn còn, từ từ mà chơi. Cả đoạn đường
bà cô Trân cứ nhìn mình chằm chằm, nó tủm tỉm cười vuốt vuốt cằm.
-
Chị Trân thấy hồi nảy em ngầu không?
Bà cô Trân phì cười đánh vai nó chu miệng.
-
Mặt ác thấy ghê!
-
Ca sĩ thấy anh sao ca sĩ?
MiA cong môi ôm cổ nó vỗ vỗ vai.
-
Hí hí ác như cá thác lác lun.
-
Hê hê đẹp trai quá đúng không hai
người đẹp.
-
Ừa đẹp trai…
-
Hihi mặt gian ớn hà. Cái đầu ông
trẻ này cũng ghê ha MiA
-
Hí hí hông ngờ có mấy bửa nay hà
mà anh Mon tính đủ chuyện lun á.
Nó thở hắt ra mân mê đôi chân dài của MiA nhún
nhún vai.
-
Không có ông Minh chạy tới chạy
lui với ông Mít nhà mình lo sau lưng thì anh muốn làm gì tụi nó cũng không được.
-
Sao anh biết tụi nó làm sai rùi
chơi tụi nó hay vậy? Nhất là chơi ông tên Viên đó?
Nó mỉm cười nháy mắt với hai cô nàng.
-
Ông Mít tính kế dùm chứ đâu. Ảnh
nhờ người bắt xe, kiểm tra kho tụi nó thì dễ rồi. Còn cha già Viên anh hù thôi
chứ làm gì làm đâu có kiểm tra thanh tra nhanh vậy được. Muốn xử lý ổng cũng phải
chờ người ta làm đúng quy trình.
-
Hì sao Mon biết ông Viên với ông
Tuấn làm sai gì mà bắt người ta?
Nó quay qua chị Trân nhún vai.
-
Ông Mít nói em biết chứ ai. Em chỉ
biết mấy ổng làm gì, rồi kêu anh Minh theo dõi xe hàng tụi nó. Biết sơ sơ tụi nó
chứa gì trong kho với xe chở rau củ xuất về SG hằng ngày thôi. Mà anh Mít nói cứ
kiểm tra kho, bắt xe tự nhiên sẽ túm được sai phạm liền, mấy cái sai này thực
ra hầu như ai cũng làm. Ngay cả ông Viên công tác dễ gì không ăn tiền hoặc bao
che nhà mình lách luật. Chẳng qua bình thường không ai đụng tới thôi, tới khi có
người đụng thì lòi cái sai ra liền. Xe tụi nó đi hàng chị nghĩ sai không? Mấy cái
đơn giản như quá tải nè, chạy ẩu các kiểu, cới nới thùng đồ, đăng kiểm đồ được
mấy xe làm đúng, còn đây xe củ tụi nó toàn xe cũ. Thích thì hốt cái rụp. Giờ chấp
tụi nó chở đúng chạy đúng đi, mình chỉ cần vịn tụi nó lại làm trễ giờ giao hàng
thì nội đền tiền đủ mệt rồi. Còn kho hàng này nọ với cha già Viên anh Mít nói càng
dễ xử, thiệt ra không cần chụp ra cái sai tụi nó, giờ chị làm ăn tự nhiên bị kiểm
tra đột xuất, rồi chị đang công tác cơ quan mà nghe có người đánh tiếng chị sẽ
bị kiểm tra chị nhột không? Làm đúng cũng nhột thấy bà chứ đừng nói sai lè ra,
mà mấy cái sai này anh Mít nói cứ đụng là chụp dính, không tội này cũng dính tội
khác à. Như quán anh Minh cũng vậy, kiểm tra là dính sai không nhiều thì ít, chẳng
qua người ta muốn làm hay không thôi. Hiểu chưa?
-
Hihi hiểu rùi nè.
-
Hì nhà có anh Mít làm ăn đỡ nhiều
ha anh.
-
Ừ! Em đi hát ít nhiều cũng phải có
mấy ổng chống lưng mới được. Không là mất người không hay.
-
Hí hí biết rùi.
-
Haha nói chung mấy nay có anh Mít
tính kế, ông Minh chạy tới chạy lui liên hệ nói chuyện, rồi tiền bạc cũng phải
lo lót nhiều. Còn Mon tui chỉ có việc ra mặt đóng vai ác thôi haha. Thấy anh diễn
ok không MiA? Em ngầu vô đối chị Trân nhễ?
-
Hí hí
Cả hai cô nàng đều cười khúc khích vui vẻ, ông
Lý bên trên cũng cười lớn.
-
Thằng Mon nó xạo đó hai đứa. Từ đầu
tới đuôi toàn nó tính toán chơi người ta. Ông Minh nó kêu đâu đánh đó, còn ông
Mít tuốt dưới SG liên hệ nhờ vả dùm thôi, còn tính cách chơi người ta ông Mít dễ
gì rành vụ gì trên này.
Nó ho khan xua tay.
-
Khụ…đừng có bán đứng nhau. Em tính
làm gì cũng hỏi anh Mít, ổng chỉ em nhá.
-
Hà hà vậy mày nói kỹ chuyện anh
Long cho ổng biết chưa?
-
Ờ…thì chưa.
Ông Lý trầm ngâm thở dài.
-
Làm rần rần trên này rồi. Mày tính
úp mở luôn hả?
Nó nhún vai cười trừ gãi gãi đầu.
-
Thực ra có thể ổng đã đoán ra phần
nào.
-
Thì ảnh chỉ biết mày đấu với người
ta trên này, đâu biết rõ chuyện đâu.
-
Ừ! Yên tâm…em tự tính toán thời điểm
nói. Chỉ là sợ mấy ổng biết rõ rồi làm quá khích. Từ anh Mít tới anh Gạo anh cũng
biết, nhắc anh Long sớm sợ mấy ổng xúc động mạnh quá thì hư chuyện. Giải quyết
chuyện nhà anh Long thì mấy ảnh làm cái rẹt, nhưng chủ yếu từ phía anh Long.
Haizz
Ông Lý thở dài trầm ngâm một chút rồi quay lại
vỗ vai nó.
-
Cứ nói thiệt Mon à. Mày quên mấy ảnh
từng tuổi này rồi hay sao? Ví như cách đây chục tuổi khác, giờ cũng hai chục năm
hơn rồi, từ mấy ảnh tới tụi tau thằng nào cũng gần bốn chục tuổi đầu. Mày hiểu
không?
Nó ngẩn người ra suy nghĩ trong lòng rồi mỉm
cười gật đầu.
-
Em hiểu rồi. Thôi để từ từ em nói
mấy ảnh.
-
Ừ! Nói càng sớm càng tốt. Thiệt
ra mày kêu sao tau với thằng Minh sẽ làm y vậy. Nhưng mà sau lưng đám thằng Biền…mày
không nói rõ mấy ảnh biết chuyện thì một mình mày không chơi nổi đâu. Lên tới
xxx của thành phố, không đơn giản đâu Mon.
-
Chậc! Em hiểu mà, thiệt ra em còn
chờ tình hình cha già Long yên ổn ngoài ngoải mới dám nói thiệt. Chờ đóng tiền điều
trị xong là cha nội đó có muốn dở chứng chạy về nửa chừng cũng không được.
-
À thì tau nói để mày tính toán cẩn
thận thôi.
-
Hehe yên tâm. Chắc nay mai em gọi
anh Gạo…chậc cũng khó nói. Chuyện mấy cha già này…nặng lòng lắm.
Ông Lý không trả lời tiếp tục quay lên lái
xe, cả xe tự nhiên đồng loạt thở dài rồi cùng nhau bật cười ha hả. Cười đã chị
Trân kéo tay nó lên tiếng.
-
Mon! Rồi cuối cùng cứng tính tha
cho nhà ông Tư hông? Chị thấy nhà mình làm hơi nặng tay.
Nó vuốt ve chiếc eo cong mềm mại của MiA mỉm
cười nhìn chị Trân.
-
Đau nặng thì mới biết điều. Không
trở mặt thì thôi, một khi trở mặt phải thẳng tay, đập cho nó sợ tới già mới không
có cơ hội ngóc đầu dậy cắn ngược nha mình. Mà chị cảm thấy nếu không phải aem mà
thay vô anh Chiến, anh Xí cho tới anh Gạo…thì mấy ổng sẽ nhẹ tay hơn em hay không?
-
Hì! Chị biết rùi!
-
Nên nhớ chuyện này dính tới anh
Long.
-
Mon nói đúng đó chị Trân. Tụi nó
hên đụng Mon ra mặt đó, chớ gặp quỷ già Chiến nhà mình chắc bán nhà bỏ xứ đi hông
kịp luôn nè. Khỏi tính ổng ha, thử cho ông Minh trên này xử lý coi. Bửa giờ tại
có Mon ổng mới im im đó, gặp hông có Mon giành ra mặt coi…ổng khô máu cho coi.
Hồi xưa bị đi mấy năm cũng vì anh Long nè.
-
Ừa ha…mấy bửa nay chị thấy anh
Minh hông ngủ lun á. Mặt trầm lắm, hông thấy giỡn như thường lun.
Nó mỉm cười vỗ vỗ tay chị Trân.
-
Nên em mới nói tất cả chuyện này để
em xử lý. Mấy anh em về nhà mình sau chuyện anh Long thì thôi, chứ gặp mấy ông về
nhà mình trước đây như anh Minh mà ra mặt…toàn chơi khô máu dễ bất chấp lắm.
-
Hì tình cảm mấy anh nhà mình ngưỡng
mộ ghê. Hihi!
MiA cười hì hì lên tiếng làm cả xe đều mỉm cười
theo, tình cảm từ ngày xưa của mấy ổng, không phải ai cũng hiểu…có thể dùng từ anh
em sống chết có nhau. Và điều nó đang cố gắng thay thế Bé Dẹo làm…đơn giản muốn
giữ những gã đàn ông này “sống tốt” cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét