Nó vuốt cằm nhìn hai ông anh đứng dậy đi ra
ngoài quán, vài anh em khác kéo xô đẩy lôi kéo ba người bị đánh theo sau. MiA
gác đầu lên vai nó nhẹ giọng.
-
Hông ra coi sao hở anh?
-
Từ từ anh nghĩ cái.
Đầu nó nhảy số liên tục, tuy ngồi bình tĩnh
nhưng trong bụng cũng hơi lo lắng một chút, dù sao chuyện nảy giờ ồn ào ít nhiều
gây ít rắc rối cho ông Minh. Nhìn điện thoại trên bàn tự nhiên mắt nó lóe lên một
cái nghĩ ra gì đó, ngay lập tức nó nhảy dựng dậy cầm theo điện thoại bấm số đi
nhanh khỏi quán, sau lưng MiA kêu réo vài cái cũng chạy theo. Ra tới quán nó thấy
ông Minh thản nhiên ngồi vắt vẻo trên yên xe máy nhìn chằm chằm hướng đường vô
quán, những anh em khác đang mở cốp xe chia nhau mấy cây kim loại tương tự cán
cần câu cá, ông Lộc thì vuốt ve một cây sắt loại dùng để làm cửa đi lại đưa cho
ông Minh. Nhóm 3 người bị đánh thì bị mấy an hem đẩy ra đường đạp nằm lăn xuống
một bên đường. Trong lúc nhìn ngó tình hình thì điện thoại có người bắt máy, nó
nói nhanh tình hình vài lời, nhân được cái gật đầu của ông Mít nó tắt máy đi lại
gần ông Minh. Thấy nó ra ông Minh trừng mắt.
-
Ra đây chi mậy? Để tau lo.
Nó cười cười kéo vai ổng thì thầm, nghe xong
ông Minh trợn mắt nhìn nó chằm chằm rồi đưa ngón cái lên.
-
Mày được! Vậy cũng nghĩ ra hay mậy.
Ông anh Mận đứng kế bên nghe lỏm xong cũng trợn mắt
nhìn nó chằm chằm gật gù.
-
Được à. Chơi cú này đau tụi nó à.
Thằng em mày được haha.
-
Hơ cứ vậy mà làm anh Minh. Anh
Mít ok rồi.
-
Ừ ổng nói vậy thì nghe ổng. Lộc!
Lại đây!
Nó cười cười không nói gì đi lùi vô cổng kéo
vai ông Bin.
-
Anh Bin kêu anh em trên mình rút
vô quán để anh Minh lo, đừng cho ai lén phéng ra đây.
-
Hả à ừ!
Nó để ông Bin đứng ở cổng quán dặn dò an hem
còn mình đi vô quán kéo tay MiA nói nhỏ vài câu, cô nàng nhanh chóng hiểu ý cười
tủm tỉm kéo theo chị Trân đi ra cổng. Nó thở hắt ra tủm tỉm cười kéo đại ghế của
anh chàng giữ xe ngồi xuống nhìn đám đông đằng xa chuẩn bị tiếp khách, loay
hoay cả buổi mới loáng thoáng nghe thấy tiếng máy xe, dù sao từ đầu đường chính
vào đây khá xa, đường quanh co nhiều lối rẽ nên ngồi chờ mòn mỏ mới thấy khách
vô tới. Tiếng xe máy kéo ga ầm vang, tiếng chửi rủa ồn ào, tiếng kim loại va xuống
đường khiến không khí cách quán tầm 50m trở nên căng thẳng. Ông Minh ông Mận vẫn
ngồi nói nói cười cười cách quán hơn chục mét như không liên quan. Đằng xa người
của ổng được ông Lộc dẫn đầu đứng chặn kín đường. Khoản hơn năm phút nói chuyện,
tranh cãi gì đó…con đường nhỏ trở nên hỗn loạn bởi nhóm ông Lộc đã chạy tán loạn.
Cuộc ẩu đả tưởng chừng bên đông người hơn sẽ thắng thế nhưng mọi chuyện hoàn
toàn ngược lại, nhiều anh em của ông Lộc vừa chửi thề, thách thức vừa giằng co,
kẻ chạy người la hét. Đám người vào cứu dường như giành hết lợi thế cầm theo “đồ
chơi” rượt đuổi. Con đường hỗn loạn, ồn ào, nhốn nháo khiến người dân đều phải
đóng cửa đứng hóng trong nhà. Gần chổ xảy ra hỗn loạn có hai bóng hồng tưởng
như du khách hóng chuyện đang lùi dần về phía nó ngồi vì cuộc giằng co rượt đuổi
nhanh chóng tới gần quán. Ông Minh ông Mận khoác vai nhau lùi vô lề đường đứng
tránh sau ô tô, còn nó vẫn ngồi thản nhiên ngay cổng hứng thú nhìn cuộc rượt đuổi.
Trong quán nhóm ông Bin vội vội vàng vàng đứng ngồi không yên chạy vội đi kiếm
đồ chơi trong quán định lao ra, nó cười cười đưa tay cản lại.
-
Dẹp hết đồ chơi đi anh, coi như
mình không biết gì.
-
Nhưng đâu để anh em mình bị chơi
vậy được Mon?
-
Nghe em! Cất đồ đi! Từ từ hiểu.
Ông Bin gãi gãi đầu phất tay cho người của ổng
trở vô quán trả dẹp đồ chơi, trên tay mấy ổng người thì cầm cây gỗ, người cầm
ghế, người cầm vỏ chai…nói chung kiếm vội được món gì chơi được thì chơi, tuy
hơn nóng ruột nhưng mấy ổng vẫn nghe lời dẹp hết đồ chơi đứng tụm trong quán
nhìn ra. Cuộc hỗn loạn kéo ngang qua quán, nó phì cười trong bụng khi thấy cha
nội Lộc và bốn năm ông khác vừa chạy vừa chửi thề ngang quán, ông Lộc còn trừng
mắt khi chạy ngang chổ nó ngồi. Tuy nhiên nhóm ổng đều nhanh chóng chạy ào đi,
phía sau thêm nhiều anh em vừa giằng co, chọi đá, chửi rủa rồi chạy cong đít. Đối
thủ đều tập trung rượt đánh mấy ổng nên khi ngang qua quán, ngang qua chổ ông
Minh ông Mận hay hai cô gái đều không ai quan tâm. Nó và người phe mình vẫn thản
nhiên đóng vai khách qua đường mặc kệ người của ông Lộc ăn hành. Nhưng thực ra
không ăn hành cho lắm, coi như bửa nay cho anh em ông Lộc tập chạy maratong. Có
mùi hương con gái phả vào mũi, MiA cười hì hì ngồi lên chân nó thích thú nhìn cảnh
rượt đuổi.
-
Hí hí quỷ già Lộc hông ngờ cái
xác bự chà bá dzị mà chạy nhanh ghê.
-
Haha!
-
Ủa anh tính làm gì hông cho mấy ổng
uýnh lại dzạ?
-
Từ từ biết!
-
Hứ!
MiA cong môi đánh vai nó vài cái rồi đứng dậy
ngó ra đường hóng chuyện, cuộc chiến giữa hai nhóm vẫn hỗn loạn khắp con đường,
có anh em bị rượt phải chạy băng xuống đồi hoặc leo tường nhà dân mà chạy. Mặt
ông Minh nhìn hơi khó coi, làm gì làm thấy em út mình bửa nay đi đánh lộn toàn
chạy như vịt nói chung cũng làm khó tâm hồn ổng. Bà cô Trân hóng chuyện đã đời
mới quay lại thở phì phò cắn cắn môi trừng mắt nhìn nó.
-
Ê Mon! Cưng tính bày trò gì đó?
Nó hơi chột dạ nhìn lướt xuống đôi giày của
cô nàng vội kéo MiA chắn trước mắt lấy điểm tựa tài năng, nghĩ tới bà cô đánh
người ta lúc nảy nói thiệt nó hơi rén.
-
Cái này…em đâu biết gì đâu.
-
Hừ! Bảo đảm cưng tính làm gì mờ
ám nè. Chị nhìn cái mặt là biết, gian ớn hà.
-
Bậy rồi! Cái này tại mấy ổng, em
không biết gì hết.
-
Hừ hừ coi chừng tui á. Quỷ Lộc
nay bị gì nhát dữ ta, có mấy thằng cũng uýnh hông lại.
-
Hơ hơ chắc ổng chưa ăn sáng đó chị.
-
Hừ!
Bà cô Trân bực mình ra mặt điệu đà đi qua chổ
ông Minh để hỏi, dù sao phe mình đông hơn tự nhiên chưa đánh đã chạy tán loạn
khiến cô nàng rất bực. MiA cười hì hì ngồi xuống chân nó cong môi lên.
-
Nhìn mặt bà Trân bửa nay cưng
ghê. Mà anh tính làm gì nói em nghe coiiiii!
-
Haha vô lấy dĩa đồ nướng ra đây
nhâm nhi chơi MiA, chuyện vui còn dài.
Nó cười cười đẩy MiA đứng dậy vỗ mông ca sĩ một
cái thiệt đã tay, MiA đỏ mặt trừng mắt đánh nó một cái mới chạy vô quán, nhóm
ông Bin thì nhìn trời nhìn đất coi như không thấy chuyện gì. Nó dựa thả người
ra ghế nhìn ông Bin.
-
Anh lấy cái bàn mấy cái ghế ra
đây ngồi chơi anh.
-
Hả à ừ!
Khoản năm phút sau bàn được dọn ngay cửa
quán, vài dĩa đồ ăn được dời ra, nhân viên và chủ quán đều không ai dám nói gì,
xem như hôm nay quán bị ảnh hưởng bất khả kháng. Bên ngoài ồn ào đánh nhau
nhưng trong quán chỉ có lác đác vài khách ngồi phía trên mới đi ra đi vô hóng
chuyện, còn rất nhiều khách ngồi ở các tầng bên dưới vì không khí ồn ào lại xa
mặt đường nên hình như không biết gì hết. Lại ngồi ăn uống, nói linh tinh úp úp
mở mở thêm hơn 15phút khiến MiA và chị Trân thiếu chút bóp cổ cắn chết nó với ông
Minh vì hỏi hoài không ai nói rõ. Ngay khi bà cô Trân đang phồng môi trợn mắt
điệu đà nhéo nó tra hỏi cho bằng được thì có tiếng xe, tiếng còi hú in ỏi. Phía
xa ngay lối rẽ có một xe bán tải sọc xanh gắn đèn quen thuộc chạy vào, đằng sau
còn một xe tải nhỏ loại có thể chở đồ hoặc chở người. Vài chiếc xe máy chạy trước
dẫn đường, trên xe máy lẫn ô tô đều có những người mặc trang phục xanh lá, xanh
da trời và xanh đen. Nó hứng thú nhất nhìn những người mặc xanh lá và xanh đen
vì trên tay đều cầm theo những chiếc gậy dài, đầu đội nón bảo hiểm kín đầu.
Ngay khi dừng trước quán, tất cả đều nhanh chóng xuống xe, nó còn thấy vài người
còn cầm theo những tấm khiên chắn rất quen mắt. Một người áo xanh cầm điện thoại
bấm số, vài người áo xanh khác nhanh chóng chia ra hỏi han những người dân hóng
chuyện bên đường. Điện thoại của nó reo lên, nó cười cười bắt máy. Người áo
xanh trung niên trạc tuổi ông Minh vừa nói trong điện thoại vừa nhìn về phía
nó.
-
Alo! Mon đúng không em?
-
Dạ đúng em đây anh!
Nó gật đầu nhìn ông anh, ông anh áo xanh cũng
gật đầu đáp lại tắt điện thoại. Ông anh đi lại bàn, ông Minh đứng dậy nhìn một
chút rồi cười xòa chìa tay ra.
-
Ái chà! Tưởng ai, anh Hào hả! Lâu
quá không qua thằng em chơi cha nội?
-
Haha dạo này bận quá Minh. Chậc!
Thôi để nói sau!
-
Ờ à dạ!
Ông anh thả tay ông Minh ra ho khan một tiếng
đi lại gần nó, nó nhanh chóng đứng dậy cười cười nhìn ông anh nai nịch chỉnh tề
ngầu lòi cao ráo trước mặt, nhìn hai bên vai ông anh nó lén hít hơi khí lạnh thầm
gật gù trong bụng, cha nội Mít công nhận ghê thiệt, chưa tới nửa tiếng gọi luôn
thứ dữ chạy vô can thiệp. Ông anh nhanh tay đặt lên vai ấn nó ngồi xuống, mặt
làm như không quen biết ai trong bàn rồi nhỏ giọng.
-
Coi như không biết anh. Thằng em
mày rút đi, để đây anh làm việc.
-
À dạ!
-
Ừ có gì anh gọi sau, đi đi, để thằng
Minh đây phối hợp đủ rồi.
-
Dạ vậy em cảm ơn, có gì nói sau.
-
Ok!
Ông anh ngoắc tay ra dấu cho ông Minh đi theo
bước ra đường, ông Minh gật đầu nói với nó.
-
Mày với thằng Mận ra đầu đường kiếm
quán cà phê bàn công chuyện đi, để đây tau lo.
-
Ok anh. Mình đi trước anh Mận.
-
Ừ ừ!
Ông Minh đi theo ông anh Hào áo xanh đi xa khỏi
bàn, ông anh Hào nói gì đó với ông Minh
rồi phất tay nói lớn.
-
Hậu ơi! Đưa mấy anh em vòng qua
bên đường xx chận phía bển đi! Phước! Cho anh em vô trỏng đi, làm từ từ cẩn thận
chút.
-
Ok sếp ơi!
Cả đoàn người nhanh chóng chia ra hai đường,
vài chiếc xe máy được hai người áo xanh da trời chở theo vài người khác đi ngược
ra hình như để chặn đường dưới, còn phần lớn người cầm theo khiên, gậy dày đặt
theo sau chiếc bán tải có đèn nháy tiến sâu về hướng hỗn loạn đánh nhau, thực
ra nói đúng là một bên rượt đánh, một bên vừa giằng co vừa chạy. Hình như ông Lộc
được bị dí vô khá sâu, đi hơi xa chổ nó ngồi. Hai cô gái đều nhìn nó chằm chằm
mấp máy môi, tất nhiên mấy cô nàng đều thắc mắc nhưng không dám nói vì còn vài
bóng áo xanh đứng gần. Nó phì cười vỗ eo thon của MiA.
-
Tính tiền đi ca sĩ, mình đi trước.
-
Ừa bít rùi!
-
Mình đi kiếm chổ khác nói chuyện
anh Mận.
-
Ok thằng em.
-
Anh Bin lái xe anh ơi!
-
Ờ ờ!
Nó ngồi thêm một lúc chờ MiA tính tiền xong
kéo theo em và chị Trân lên xe rời khỏi quán. Kiếm được một quán cà phê nhỏ khá
mát nằm ngoài đường lớn cả nhóm đi vào, ông anh Mận nhanh chóng theo sau. Nhìn
bà cô Trân vẫn bất mãn vì chưa hiểu gì nó buồn cười ra mặt, đánh người thì hay
nhưng đầu óc còn hơi bánh bèo.
-
Gì mà xụ hoài chị đẹp?
-
Hòi hoài người ta hông thèm nói,
bực ghê!
-
Haha nhìn vậy chưa hiểu hả? Má mì
thứ dữ mà suy nghĩ chậm vậy?
-
Chị cắn cưng chết giờ, hỏi hổng
nói ghẹo hoài nha.
-
Haha MiA nảy quay được không em?
-
Dạ được! Em chuyển cho ông Minh nảy
rùi.
-
Ừ tốt. Để ổng lo!
-
Ê MiA nói mờ ám gì đó cưng, nói
chị bít vớiiiii.
Nó phì cười để mặc hai cô gái thầm thì nói
chuyện một bên còn mình bước ra đứng trước quán rút thuốc lá ra chia cho ông
Bin châm lửa, hai người nhóm ông anh Mận cũng bước tới tham gia, mấy anh em kéo
ghế ra ngồi trước quán vừa hút thuốc vừa bàn bạc công việc. Chủ yếu nó nói chuyện
với ông Mận, vì lúc còn trên bàn ăn có ông Minh đã nói trước nên hai anh em
nhanh chóng thỏa thuận xong chuyện, chỉ chờ ông Mận đi qua nhà khảo sát rồi bàn
lại chi phí cụ thể rồi triển khai. Trong lúc nói chuyện có thêm hai xe bán tải
màu trắng sọc xanh dẫn theo hai xe tải chuyên dụng rẽ vào đường vô quán nướng.
Ngồi bàn công chuyện, uống cà phê, trò chuyện linh tinh thêm khoản một tiếng
thì lối vào quán nướng trở nên đông đúc ồn ào hơn bởi những chiếc bán tải và xe
tải chuyên dụng nối đuôi nhau chạy ra đường. Trên những chiếc bán tải ngoài những
người trang phục xanh da trời, xanh đen còn có thêm lố nhố đầu người, còn những
chiếc xe tải chuyên dụng thì chất đầy xe máy, đồ chơi. Trên chiếc bán tải đi
sau cùng nó bật cười khi thấy vài gương mặt quen thuộc trong đó có cả cha nội Lộc,
mặt mày cha nội vẫn hớn hở ngậm thuốc lá phơi phới lắm. Tiếng chị Trân hơi lo lắng
vang lên.
-
Trời đất! Sao để anh Lộc với mấy
đứa nhà mình bị bắt lun rùi Mon?
Nó vuốt vuốt cằm cười xòa.
-
Haha phải nói lại cho đúng nha chị
đẹp. Đám kia mới bị hốt, còn anh Lộc với mấy ông nhà mình theo lên trình diện.
Mấy ổng bị rượt đánh mà…hiểu không?
-
Ủa anh! Để bị hốt hết dzị có sao
hông anh?
MiA cũng dùng vẻ mặt hơi lo lắng kéo tay nó
lên tiếng, nó vỗ nhẹ tay em cười.
-
Không sao hết. Hai người đẹp nghĩ
kỹ coi, một bên coi như có đánh nhau nhưng mà nhóm nhà mình toàn chạy, còn một
bên tụi nó vừa đánh người vừa có vũ khí lạnh. Haha hai người đẹp nghĩ coi bên
nào nặng hơn?
-
Ừa ha! Mà mình cũng có đánh người
ta mà anh.
-
Không hề! Haha đánh ba người kia
là nhóm anh Bin đây nè, bên ông Lộc đâu có đụng tay. Haha nay mấy ổng đi ăn bị
tụi kia rượt chém mà…hiểu chưa?
MiA và chị Trân mím môi suy nghĩ một chút rồi
nhoẻn miệng cười, bà cô Trân đánh nó một cái cong môi điệu.
-
Mặt non choẹt mà chơi mất nếch
ghê nha Mon nha.
Nó bật cười híp mắt nhìn về hướng đoàn xe đã
đi xa.
-
Hơi rắc rối một chút nhưng nhà
mình giải quyết được. Người đáng lo phải là tụi nó kìa. Anh Bin! Chắc chiều nay
hoặc mai mấy anh bị triệu tập đó, cứ chịu khó lên trển có anh Minh lo.
Ông Bin rút thuốc lá châm lửa vẻ mặt dửng
dưng.
-
Phì! Chuyện nhỏ!
-
Mon nha Mon! Nhìn mặt gian lắm,
tính làm gì dữ lắm nè. Phải hông?
Nó vỗ vai ổng rồi thả người ra ghế mân mê
chân đẹp của MiA nhìn ra đường nhếch miệng.
-
Gởi lời chào nhẹ tới vợ chồng Biền
9 ngón thôi. Còn nhiều chuyện vui lắm, trò chơi mới bắt đầu mà.
-
Hí hí chị Trân nói đúng á, mặt
anh gian lắm nghen Mon!
-
Haha! Sao anh Mận, chơi lớn vậy
ngán không anh?
Ông Mận bật cười lắc lắc cổ rôm rốp.
-
Thằng em mày dám chơi, tau theo tới
bến…ngán con mẹ gì tụi nó hà hà.
-
Haha vậy ráng huy động máy móc sớm
dùm em. Mai mốt triển liền.
-
Gấp quá hơi căng. Nhưng mà tau lo
được, không thì mai mốt mặt mũi đâu gặp anh Chiến hà hà. Thằng em mày cứ yên
tâm!
-
Tốt! Dzô anh!
-
Hà hà!
Khoản năm phút sau ông Minh lái xe ra dừng
trước quán, nó và ông Mận đứng dậy đi ra xe, MiA ở lại tính tiền.
-
Hai anh em mày chốt xong chuyện
chưa Mon?
-
Xong rồi anh, chiều tối anh đưa
anh Mận qua số xx, đường yy, tới đầu đường chổ khách sạn này gọi em ra đón vô
cho anh Mận khảo sát.
-
Ừ vậy tối gặp. Thôi làm gì làm,
tau lên chuộc tụi nó hà hà.
-
Haha vậy đi đi, em về. Chiều gặp
sau nha anh Mận.
-
Ok thằng em. Tau đi đây Minh, chiều
gọi.
-
Ừ đi đi!
Ông Mận bắt tay nó và ông Minh rồi lên xe
phóng đi, ông Minh vẫy tay cho chị Trân lên xe cũng đi mất, còn ông Bin thì lái
xe chở nó và MiA về khách sạn. Bỏ nhóm ông Bin ở khách sạn, nó và MiA lên phòng
tắm rửa thay đồ xong mới kêu ông anh Hảo lái xe đưa qua nhà ông Long. Vì đường
không thể lái xe vô nên nó rất bực mình phải kêu ông Hảo lái xe đi đường vòng
khá xa mới tới được nhà.
Cổng nhà hôm nay hiếm hoi được mở toang, trước
cổng đang để sẵn hai thùng đồ, một giỏ đồ và hai valli trong đó một cái MiA mua
hôm qua. Vy đang ngồi sắp xếp kiểm tra lại đồ đạc với ông Lý.
-
Ủa chú Mon về rùi hen. Chú Mon với
chị MiA ăn cơm chưa em dọn cơm.
-
À chú ăn rồi Vy. Ba mẹ đâu?
-
Ở trỏng á.
-
Ờ ờ! Anh Hảo xếp đồ lên xe trước
đi anh.
-
Ừ!
Lần này ông anh Hảo sẽ phụ trách đưa vợ chồng
ông Long về SG, còn ông Lý vẫn ở lại theo nó lo công chuyện, làm gì làm nó
thích ổng đi chung hơn, còn ông Bin lâu nay đi chung đã quen nhưng ít ngày tới
chắc khó vì vướng vụ đánh nhau hồi nảy. Đi vô nhà thì thấy cha nội Long vẫn mặc
mỗi cái quần xì lỏn ngồi phè trước hiên nhà nhâm nhi trà, ôm đàn gảy tình tang.
Nó trợn mắt.
-
Giờ này còn ngồi đó không lo mặc
đồ chuẩn bị đi cha nội?
Ông Long trợn mắt lại.
-
Đm thằng ranh con này mày làm mịe
gì gấp đuổi tau đi mậy? Từ từ…mẹ con nó còn đang xà quần đồ đạc kìa. Sáng giờ
đi đâu mậy?
-
Em đi chơi chớ đi đâu. Đồ đạc
xong rồi, coi mặc đồ vô chút đi, đây xuống dưới cũng mấy tiếng, không lo đi chắc
tới tối chưa tới dưới.
-
Mày vô nói chị Khanh mày đi, nó sắm
tuồng con lâu mới xong. Nay mày cho tau đi xe hơi mà, tau mặc vầy lên xe có chết
thằng tây nào đâu hề hề.
Nó trợn trắng mắt nhìn một lượt khắp người
ông Long rồi hít thở phì phì.
-
Anh đừng có tào lao, đi xa mặc đồ
cho đàn hoàng. Đừng làm mất mặt em à nhầm mất mặt chị Khanh.
-
Mắc gì mất mặt mậy?
-
Đi xa với vợ đẹp cở vậy đừng có xề
xòa, thả rông vậy mất mặt chị Khanh. Lần này đi trị bệnh nhưng thời gian rảnh
nhiều coi như sẵn dịp dẫn chị Khanh đi du lịch. Anh nâng niu chị Khanh đàn
hoàng cho em. Cưới bao nhiêu năm để chị Khanh thui thủi một chổ hoài, giờ có dịp
đi thì chịu khó dẫn chị Khanh đi chơi bù nghe chưa?
-
Đm! Mày hơn ba tau nhá thằng ranh
con.
-
Nói đúng thôi chứ. Anh tự hiểu,
không phải ai cũng được như chị Khanh…chấp nhận chuyện đó đâu.
Ông Long nheo mắt, nó hất mặt về phía nhà
sau, nơi có lối đi hướng ra ngôi mộ màu trắng. Miệng ông Long giật giât, mắt trợn
lên nhìn nó chằm chằm, hồi lâu như hiểu ra ổng thở phì đập cây đàn xuống ghế.
-
Đm…đàn ông đàn ang ăn nói xéo không
thua đàn bà.
-
Vợ anh cũng đàn bà.
Rầm
-
Đm! Mặc đồ thì mặc…mọe nói nhiều.
Cha nội quê độ đập tay xuống thùng đàn quay mặt
nói vô nhà.
-
Má con Vy ủi đồ xong chưa đem ra đây,
để một hồi thằng ranh này nó lải nhải nhức đầu quá.
Ông Long quê độ thì nó cũng hơi quê, thì ra ổng
đang chờ chị Khanh ủi đồ, cơ mà quê thì quê, nói vậy mới dằn mặt nổi ổng, MiA che
miệng cười khúc khích làm hai an hem đều trừng mắt với cô nàng.
-
Chờ xíu xong liền nè anh. Ủa Mon
về rùi hả cưng? Ăn cơm chưa chị dọn cơm?
Chị Khanh dịu dàng, thanh lịch trong bộ quần áo
đơn giản như đi dạy hằng ngày, quần tây kiểu công sở dành cho phụ nữ màu kem ôm
sát đôi chân dài, áo tím cổ hoa phong cách vintage, mái tóc dài óng mượt như thác
rũ xuống bờ vai. Mặt chị trang điểm nhẹ, môi đỏ má hồng, nó không rành về make
up mặc dù chơi mòn mỏ với mặt mo nhưng nhìn nhiều ngắm nhiều cảm nhận được
phong cách trang điểm của chị Khanh có lẽ đã lỗi thời, quê mùa nhưng tự nhiên nó
thấy phong cách này rất hợp với chị, cứ như cô gái bước ra từ những năm thập niêm
70. Tay chị đang cầm chiếc áo sơ-mi màu xanh rêu, tay còn lại cầm chiếc kim nhỏ
chỉ đen, miệng vừa nói vừa ngậm một chiếc cúc áo to. Nó hơi ngẩn người suy nghĩ
lan man một chút mới được MiA đẩy nhẹ, không phải ngẩn người vì ngắm người đẹp,
mà vì hình ảnh này rất giống một người vừa xa, ngày đó cô ấy thường chăm sóc quần
áo cho nó như chị Khanh đang làm.
-
À ừ em mới về. Em ăn rồi, chị đang
làm gì đó?
-
Hì đang đơm lại nút áo cho ảnh nè,
hồi bửa chị may chưa xong để đó quên mất tiêu hihi.
-
Chậc! Chăm chồng kỹ quá.
-
Hihi chờ xíu xong liền, hai anh
em gây gì nữa vậy?
-
Dạ không có gì, nhắc nhẹ ổng nhớ
nâng niu vợ thôi.
-
Hì hì nói hoài hổng lọt nổi ảnh đâu
Mon ơi. Anh! Cây kéo may đồ của em đâu rùi?
Ông Long thờ ơ.
-
Không biết! Chắc để trong tủ dưới
chớ đâu?
-
Hic em kiểm nảy giờ hông thấy.
-
Đưa cái áo đây, giờ này dao kéo
chi nữa để thằng ranh này nó đứng lải nhải đây.
-
Em tính xớt nhẹ đầu anh nè, tóc dài
quá trời rùi.
-
Thôi dẹp! Đi tới nơi cắt tóc khỉ
khô gì nữa?
-
Nhưng mà…
Thấy chị Khanh nhăn mặt, nó trừng mắt với ông
Long xua tay, giờ nhìn lại đầu tóc râu ria cha nội này đúng là không thể bần hơn,
hot boy một thời giờ tới nó là thằng xề xòa ngoại hình cũng nhìn không vừa mắt.
-
Dẹp anh thì có. Thôi chị coi sửa đồ
ổng cho xong đi! Để em chở ổng ra đầu đường xử cho nhanh.
-
Mày đừng có bày biện tào lao tau
mệt nhá Mon. Đéo đi!
-
Hừ! Anh đừng có làm mất mặt tụi
em. Đầu tóc râu ria nhìn chán đời quá.
-
Kệ mẹ tau!
-
Đúng ùi…chị Khanh đẹp quá trời,
anh coi cắt tóc cạo râu cho đẹp trai xíu dùm em ông già ơi. Giờ nhìn thấy ghê hà.
-
Con nhỏ kia mày bớt chó hùa theo
thằng ranh này đi. Đm…
Nó phất phất tay cầm đại cái áo khoác quăng vô
người ông Long.
-
Đi nhanh! Chị coi ở nhà sửa soạn cho
xong nha chị Khanh. Em chở ổng chạy ù ra về liền.
-
Ừa! Hí hí cắt tóc ảnh đẹp trai dùm
chị nha.
-
Tau đã nói đừng có tào lao…
-
Đi nhanh!
Nó mặc kệ cha nội phản đối đi vô nhà đẩy xe máy
ra, MiA cười khúc khích lôi kéo ép ông Long mặc áo khoác rồi đẩy ổng lên xe.
Cha nội trừng mắt lớn chửi thề vài câu rốt cuộc vẫn ngồi lên xe máy. Nó xoa xoa
đầu vừa bị ổng đập một cái cười ha hả phóng xe ra ngoài. Mấy lần vô nhà đều phải
nhìn ngó cho quen đường xá nên nó biết đầu đường vô nhà ổng có một tiệm cắt tóc
nhỏ. Chạy khoản 10p ra tới tiệm. Tiệm kiểu cũ, từ người cắt đã đứng tuổi cho đến
mọi vật dụng, thiết bị đều cũ nhưng được lau chùi quét dọn rất sạch sẽ. Đẩy ổng
ngồi lên ghế mặc kệ ổng phản ứng, tay giậ lộtt áo khoác khỏi người ổng nó cười
tươi nhìn ông chú cắt tóc, tay tự chỉ vô đầu mình.
-
Chú quất cái đầu ổng gọn gọn như
vầy dùm con chú.
Ông chú cắt tóc đầu bạc muối tiêu nhìn nó gật
đầu.
-
Giống vầy hả chú em? Dễ ẹc! À thằng
Mộc hả mậy? Lâu rài không ghé tau?
-
Đm! Làm chết mẹ thời gian đâu ghé
ông già?
-
Haha không làm cạp đất mà ăn mày ơi.
Cạo râu cạo mặt gì không mậy?
-
Khỏi! Cắt nhanh lên tui đi công
chuyện. Lằng nhằng!
Nó giật giật mí mắt bóp bóp trán bằng vẻ mặt
bất lực vỗ vai ông chú.
-
Chú kệ ổng đi chú, cha nội này hết
thuốc trị rồi.
-
Hà hà tau rành tính thằng này rồi
chú em, lâu rài không ghé tau cắt tóc thì cũng ghé nhậu đỡ buồn Long mậy?
-
Ông yếu chết mẹ, ghé nhậu mấy ly
cho bả chửi tiếp hay gì?
-
Hà hà chửi thì nghe…chậc mày coi
vậy đỡ hơn tau. Nhậu con vợ mày nó không thấy nói câu nào, còn vợ tau thì…
-
Giờ ông cắt tóc hay đứng đó than?
-
Hà hà bình tĩnh mậy, cắt liền đây.
Nó thở dài bất lực ngồi xuống ghế chờ ngay cửa
tiệm phất tay.
-
Chú gọt cái đầu ổng cho rồi chú. Râu
ria gì cạo lán hết cho con. Ổng nói gì kệ ổng.
-
Đm…cạo khỉ.
-
Phản đối vô hiệu. Quất lán hết
nha chú!
-
Hà hà chú em yên chí, lán liền đây.
À uống cà phê kêu bà 5 bên bển làm nha chú em.
-
Haha dạ!
Qua thái độ nói chuyện nó biết ông Long khá
quen thân với ông chú cắt tóc, một ông cộc cằn một ông vẫn cười xề xòa nói chuyện
không hề phật lòng. Hai cha nội kẻ nói người chửi ổn ào căn tiệm nhỏ, nó nhức đầu
quá để mặc hai gã đàn ông già trẻ đấu khẩu bước qua đường kêu nước uống. Quán cà
phê cóc tuy nhỏ nhưng view sau lưng nhà đẹp không chổ chê, những mảng đồi trồng
cà phê xanh rờn, phía xa là rừng thông trùng điệp, những con đường nhựa quanh
co như ôm lấy núi rừng, thi thoảng vài chiếc xe rong ruổi trên đường làm điểm
nhấn. Đôi lúc một căn nhà nhỏ đơn sơ ven đường cũng khiến người ta chợt say sưa
nhìn ngắm thật lâu.
-
Cậu ơi uống gì?
Nó mỉm cười nhìn bà cụ tóc bạc ngồi trong quầy
đang tươi cười nhìn mình.
-
Bà tư cho con ba ly cà phê.
-
Uống đây hay sao con?
-
Dạ con uống đây, hai ly đem qua bên
tiệm cắt tóc.
-
Rồi chờ tư chút!
Nó tự rót cho mình một ly trà nóng đưa lên miệng
nhấm nhẹ, khói thuốc cay xè theo gió bay lên trời. Khung cảnh này thật không muốn
đứng lên, cà phê đắng, trà thơm, khói thuốc cay nồng và một bức tranh yên bình làm
con người ta quên đi những xô bồ cuộc sống. Tự nhiên nhìn khung cảnh vùng ven
thành phố này cảm thấy thật đáng giá để nó cố sức bon chen giữ lại mảnh đất của
ông Long, bởi mọi thứ ở đây đều bình dị, an yên như cách đóa hoa Tường Vi ấy yên
giấc.
Sột xoạc…
-
Ê thằng ranh kia! Về!
Sột xoạc…
Bốp!
-
Mày điếc hả thằng nhóc?
Nó thản nhiên tiếp tục động tác trên cuốn sổ tay
của mình, một tay nó cầm ly cà phê gõ gõ lên bàn rồi đưa lên miệng nhấm một ngụm.
-
Ngồi uống cho hết cà phê cái!
-
Đm thằng ranh này, mày hối tau hơn
chó giờ ngồi đó lằng nhằng giỡn mặt mậy.
-
Ngồi chờ chút!
Bốp!
-
Đm!
Ông Long chửi thề vỗ đầu nó một cái rồi ngồi
xuống châm thuốc lá, nó không nhìn tới ổng mà chăm chú tiếp tục ghi chép nhật ký
của riêng mình. Ông Long đưa bàn tay thô ráp qua lật giở sổ tay nó phì phèo thuốc
lá.
-
Viết con mẹ gì đó?
-
Nhật ký!
Bốp!
-
Mày hết chuyện làm hả Mon, sến súa
quá ku.
Nó thản nhiên đẩy tay ổng ra khỏi cuốn sổ của
mình, một tay vẫn ghi chép, một tay cho vào túi đeo hông bên cạnh lục lọi rút
ra một cuốn sổ bìa nâu khác quăng lên bàn.
-
Cuốn này của em, còn đó của cô ấy!
-
Chậc! Sến xàm đủ hai đứa…đm!
-
Chuyện anh…gần cuối.
-
Lằng nhằng…
Trước quán cóc ven đường, giữa vùng ven thành
phố…một thằng nhóc cặm cụi ghi chép trên cuốn sổ tay của mình, một gã đàn ông
im lặng lật giở từng trang giấy chi chít chữ, hình như gã thờ ơ đọc lướt qua, hình
như hơi thở của gã cũng nặng nề hơn thì phải. Không biết bao nhiêu thời gian trôi
qua, trà cũng được thay vài lần, nó dừng tay đóng sổ lại ngẩn đầu lên, gã đàn ông
dường như vội nhìn sang chổ khác hung hăng đóng sổ lại quăng lên bàn. Nó mỉm cười
cầm lấy mân mê trên tay liếc nhìn ánh mắt xa xăm đã dịu đi vẻ dữ dằn thường ngày
của gã…rồi tự tay nó nhét hai cuốn sổ vào túi đeo bên người. Gã trung niên ho
khan một tiếng lắc cổ.
-
Mày xong chưa thằng ranh?
-
Xong! Về thôi!
-
Đm lằng nhà lằng nhằng. Hối tau
như chó rồi ngồi đây viết ba xàm…mọe!
-
Haha sắp đi mà nhìn anh cà lơ phất
phơ chướng mắt thôi.
Bốp!
-
Mày thôi cái giọng như con quỷ nhỏ
kia dùm tau. Mệt đầu quá!
-
Haha…
Nó rút thuốc lá trên bàn châm lửa rồi thả người
ra ghế thở hắt khói thuốc lên trời, mắt nó trở nên dịu dàng nhìn theo làn khói
trắng bay cao, miệng mỉm cười.
-
Hồi đó mới gặp cô ấy em cũng như
anh vậy. Cộc cằn, thô lổ…toàn tránh tránh né né. Không nói được mấy câu đàn hoàng
với cô ấy.
-
Mày lại bắt đầu rồi!
-
Haha…nhiều lúc em thấy cô ấy phiền
phức muốn chết. Điệu chảy nước, ngang ngược, tào lao mía sao, bánh bèo không ai
bằng, lúc nào cũng mè nheo nhỏng nhẻo bám dính em. Hết bắt em phải làm cái này,
phải làm cái nọ cho cô ấy. Haha suốt ngày em hay nói con nhỏ đó bị điên, mơ mơ
mộng mộng như người cõi trên ấy.
-
…
-
Phù…càng tỏ ta cộc tính, tránh né,
thờ ơ…cô ấy càng bám dính không tha em yên cái đầu ngày nào. Haha…riết rồi cũng
quen. Không chạy thoát được bà cô đó.
-
…
-
Giờ thì…hối tiếc nhiều…vì đã không
dành nhiều thời gian dịu dàng hơn với cô ấy. Thực ra em không ngờ cô ấy bỏ đi
nhanh tới vậy, nên em chủ quan, nghĩ còn nhiều thời gian, nghĩ còn cả đời bên cạnh
cô ấy. Nếu biết trước…có lẽ em sẽ trân trọng hơn, dành hết thời gian chiều chuộng,
nâng niu cô ấy nhiều hơn…hờ…bao nhiêu cũng không đủ. Giờ thì chỉ có thể ngồi đây
học theo những thói quen của cô ấy, thay cô ấy làm những việc cô ấy muốn làm…
Bốp! Phì phèo…
-
Nếu biết trước giờ tau trúng số
giàu nứt vách đổ tường nhá ku. Hà hà!
Nó lắc đầu nhấm ngụm trà cười nhẹ.
-
Anh cũng từng hối tiếc một lần rồi…giờ
chưa nguôi bao nhiêu nhễ?
-
Tau hối con mịe gì?
-
Chị Tường Vi…à anh Gạo cũng vậy.
-
Đm…
-
Chậc! Nên giờ ảnh chăm sóc nâng
niu chị An không ai bằng. Quên nói chị An là vợ anh Gạo, nhỏ hơn anh cũng hai
chục tuổi lận à.
Ông Long trợn mắt gạc tàn thuốc ngay dưới chân
mình nhếch miệng.
-
Đm! Thằng đó làm gì kệ mẹ nó, so
với tau làm mịe gì…
-
Không so. Chuyện đó không quan trọng.
Chủ yếu…đối xử nhẹ nhàng hơn với chị Khanh kìa.
-
Đm…mày lại lải nhải nữa!
-
Trước giờ em lải nhải hoài…nhưng
không giỡn.
-
Giỡn hay thiệt kệ mày chứ.
-
Haha…không phải ai cũng được như vợ
anh đâu. Chị Khanh làm gì, chăm sóc, chấp nhận…hy sinh cả tuổi xuân cho anh…anh
biết rõ hơn ai hết.
-
…
-
Tính tình con người ra sao, sửa
hay không cũng được. Nhưng mà…hối tiếc một lần rồi. Đừng để mất một lần nữa, hối
tiếc một lần nữa.
-
…
-
Em dặn bạn đặt cho anh vài tour
du lịch rồi. Ra đó trị bệnh xong chịu khó dành thời gian đưa chỉ đi đây đi đó. Thử
thêm vài món ăn, đi thêm vài chổ lạ, bù đắp cho chị Khanh nhiều niềm vui mới. Dịu
dàng một chút…làm gì làm chị Khanh trẻ hơn anh, phụ nữ mà…người ta cũng là người
đẹp, muốn được chồng nâng niu, chăm sóc, làm đẹp, ăn uống, du lịch. Không phải
dịp này thì sau chưa chắc còn nhiều dịp xa nhà đâu. Chịu khó dành thời gian này
bù đắp cho chị Khanh…nhớ chưa cha nội.
Bốp!
-
Đm! Tau biết rồi, không phải dạy.
Lằng nhà lằng nhằng!
-
Haha…đây!
Nó bật cười xoa xoa đầu mình, một tay rút ra
cọc tiền chuẩn bị sẵn dúi vào túi ông Long, cha nội gạt phắc đi trừng mắt.
-
Làm cái mịe gì đây…đm tau đéo cần.
Tau có tiền…
-
Có con khỉ. Bao nhiêu tiền đưa chị
Khanh giữ sạch lo công chuyện nhà rồi. Anh trên răng dưới “cát-tút” chứ tiền bạc
đâu ra.
-
Đm…đưa tau cầm chị Khanh mày nó
thấy cũng hốt sạch, tau cần éo gì tiền.
Nó vừa bực mình vừa buồn cười gạt tay ổng ra
nhét tiền vô túi áo ổng.
-
Tự kiếm chổ mà cất tiền. Tiền Bé
Dẹo, không phải tiền em…cầm!
-
Đéo! Ăn uống gì để chị Khanh mày
tính, về đưa tiền cho nó đi.
-
Chậc! Em biết tính chỉ. Đưa tiền
chỉ lấy thì cũng không dám sài, quay qua quay lại cũng để dành thôi. Em đưa tiền
chị Khanh rồi, nhưng biết dễ gì chỉ chịu ăn sài.
-
…
-
Cầm riêng một ít. Ra ngoài đó chờ
khỏe đưa chị Khanh đi chơi, ăn uống sang chảnh đại đi anh. Mua ít trang sức,
son phấn, quần áo, giày dép này nọ…Phụ nữ mà, ai cũng muốn làm đẹp chứ cha nội.
-
Ba cái này tau đéo quen. Đưa tiền
chị Khanh mày muốn mua gì tự nó mua.
-
Chỉ tự mua thì nói cái mế gì nữa.
Không quen thì tập cho quen, hồi trước em cũng y chan anh đâu biết khỉ gì đâu,
nghe lời em…chơi sang một lần. Lâu lâu mới có dịp đi xa, ga-lăng đồ với vợ vài
lần. Hồi trẻ cuộc sống nhà anh khó khăn tới giờ, làm gì được mấy dịp đi chơi này
nọ.
-
Thôi! Đm…tau nói mày đừng có bày
vẽ, con quỷ nhỏ kia tau đủ mệt rồi, giờ thêm mày…mọe lằng nhằng.
-
Cầm! Em dặn thì ráng chịu khó
nghe lời. Đừng có tào lao làm mất mặt em với Bé Dẹo.
-
Mày bớt lôi con quỷ nhỏ đó ra trước
mặt tau nhá…đm…
-
Haha không lôi không được. Nhớ đó…đi
chơi xa ga-lăng lên. Chăm vợ bù nghe chưa…đừng làm mất mặt em chồng trước mặt
chị Khanh.
-
Lằng nhằng quá…về!
Ông Long trừng mắt quăng thuốc lá xuống bàn hùng
hổ đứng dậy, nó mỉm cười không nói gì nữa, đem Bé Dẹo ra áp chế ổng coi bộ vẫn
hiệu quả, ít nhất cha nội không quăng tiền trả lại nó, chịu cầm thì tốt rồi, có
lẽ sẽ không có lần sau cha nội này chịu cầm tiền của nó. Tính tiền xong nó chạy
băng qua đường nhảy lên xe, hai anh em chở nhau nhong nhong về. Trên đường về ông
Long còn la cà chào hỏi vài câu với mấy nhà hàng xóm gần ổng, tiện tay bẻ thêm ít
rau củ đem về SG biếu riêng cho chú Chánh. Thực ra về thấy ổng cà lơ phất phơ nó
chướng mắt hối thúc chứ về SG bằng ô tô riêng muốn đi lúc nào thì đi, không có
gì phải gấp.
Về tới nhà ông Hảo ông Lý đã sắp xếp chuẩn bị
đồ đạc, xe cộ xong xuôi. Nó giao ông Long cho Vy áp giải ổng vô nhà tắm rửa mặc
quần áo đàn hoàng, còn mình dẫn theo MiA đi ra sau nhà đốt nhang cho chị Tường
Vi. Ngôi mộ màu trắng hôm nay dường như sạch sẽ, tinh tươm hơn, sắc hoa được nắng
nhuộm thêm màu tươi tắn. Có lẽ người nằm đó cũng vui lây.
-
Chị Vi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị
trên trời nhìn thấy chắc an lòng. Hehe chị phù hộ cho vợ chồng ảnh đợt này đi
trị bệnh ngon lành, khỏe mạnh bình an nha chị Vi.
Rì rào rì rào…
Gió lùa vào những tán cây như tiếng ngân nga đáp
lời…
-
Đm! Mày nói cả buổi chưa đã giờ lải
nhải với ma luôn hả thằng nhóc!
Tiếng ông Long chửi ầm sau lưng khiến nó với
MiA đều giật bắn người quay mặt lại. Đang tính há miệng chửi lại ổng thì nó bị
MiA ôm cứng đưa tay che miệng mình, bịt dùm luôn miệng nó. Chị Khanh đẹp rạng
ngời không cần bàn, Vy xinh tươi không cần nghĩ…có điều cha nội Long thì…
-
Cái này…
-
Trời uiiiii! Anh anh…ổng…ổng đẹp
trai dữ dzạ…
-
Cái này…Sai lầm…cú này sai cmnr…cha
nội coi cũng được nhễ?
-
Hí hí được gì mà được, quá được
nha nha…chu choa…trai đẹp…trai đẹp ngon quá trời chị Khanh ui. Hí hí…
Nó kéo tay MiA khỏi miệng mình hơi ngẩn người
nhìn một lượt khắp người ông Long, tay vuốt vuốt cằm gật gù. Giày đen bóng loáng,
quần tây nâu gọn gàn, áo sơ-mi xanh rêu tinh tươm, mắt sáng mũi cao, râu ria cạo
sạch, đầu tóc chảy chuốt đàn hoàng, mặt mày sáng sủa góc cạnh rõ ràng. Da ổng
tuy hơi ngâm đen nhưng mang tới cảm giác chuẩn men thôi rồi, trừ điểm yếu vết
thương khiến dáng đi khập khiễng ra…dường như trước mặt nó là một gã đàn ông điển
trai hoàn toàn đối lập với kẻ xề xòa dữ dằn hằng ngày. Nhìn vô ánh mắt thiếu chút
lấp lánh ngôi sao của MiA thì biết, nếu không có nó ôm cứng lại chắc bà cô đã
nhào tới nhai ngấu nghiến gã trung niên điển trai trước mặt. Nó thở dài một tay
ôm MiA, một tay ôm ngực mình dặn cái sự tổn thương gần chết. Tự nhiên nó hối hận
chở ổng đi cắt tóc cạo râu quá, tự mình làm tổn thương mình. Con mẹ nó cha nội
này diện đồ lên đâu cần điển trai tới vậy chứ, không thua diễn viên trên tivi,
không thua gã model nào…so với ông Gạo, ông Xí chỉ có hơn, không kém. Cái này
nhà không phải anh em ruột…nhưng gen ông nào cũng ngon thôi rồi, đem nó chen vô
nhà coi như chìm tuốt dưới vực sâu 8000mét.
Cốc!
-
Tránh xa tau ra con điên!
-
Trời ơi…ngầu quá xá ngầu chị
Khanh uiii!
-
Hí hí…
Nó thở dài thăm thẳm…
“Haizz…Bé Dẹo ơi là Bé Dẹo…về coi anh tổn thương
dữ dội đây nè”.
Cảm ơn Mon đã chia sẽ câu truyện dành cho mọi người , 1 cuộc sống đầy bất ngờ. m có mấy câu hỏi mong Mon dành chút time trả lời .Mong dc gặp vào các cuốn,4,5,6...
Trả lờiXóa1."Nhà" hiện tại của Mon là j ?
2.Tình trạng cơ thể của Mon hiện tại
3.Tình cảm Mon dành cho những đứa trẻ mồ côi
4.Nếu kiếm dc thật nhiều nhiều tiền ( cỡ vài chục tỷ) Mon có dự định j
5. Bí quyết j trc những cơ thể ko mảnh vải gợi cảm mà vẫn giữ dc mình
6. Cung hoàng đạo của Mon và những kỷ niệm sinh nhật của Mon
7. Những ước muốn và dự định sắp tới của Mon trong tầm tay
8. Ước mơ của "Phương" là truyện tình như phim . Để thực hiện ước mơ đó Mon có dám nhờ những người nhà "Phương" giúp 1 tay ko
9. Là tác giả ngoài sáng bây giờ và trong tối trước kia , Mon có cảm xúc và có j muốn nói với những fan