Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 84)

 


Nói thì nói vậy nó biết dễ gì mấy ông bạn chịu về, dặn dò thậm chí từ ông cao nhất nhà đưa xuống lận mà. Từ ngày Chị dẫn nó về bước chân vào nhà ông Gạo đến giờ, nó đã quen việc bất ngờ một lúc nào đó phát hiện mình đã luôn được coi sóc, thậm chí ngay từ nhỏ không biết chừng. Ai mà tin được ngoài đời có chuyện một thằng nhóc ất ơ tầm thường lôi cô bé con từ dưới hồ lên và rồi từ đó đã trở thành đối tượng được chấm làm rể trong nhà, sớm biết ngay từ đầu bị lọt vô tay Chị, nó không thèm thích hết người này tới người nọ hồi đi học chi cho mệt người, bị định sẵn là của Chị từ nhỏ mất tiêu rồi. Tất cả phiền não này đều tại Chị, thật muốn đè Chị ra mà đánh đòn.

Nhìn hai con xe độ chở theo mẹ con người phụ nữ phóng đi, nó lắc đầu buồn cười, âm thầm theo người ta mà chơi xe pô nổ đùng đùng, không thấy ẩn chổ nào. Minh Anh, mặt mo đang ngơ ngác, thấy nó về hai cô nàng đều quăng cho nó ánh mắt lạ.

-        Hai ông đó phải xe ôm hông trời?

-        Uhm! Ủa Mon kím đâu ra xe ôm thấy kỳ kỳ?

-        Ờ thì kỳ kệ kỳ, miễn biết chạy xe ôm được rồi. Thôi về quay tiếp hai cô nương.

Nó phẩy tay vui vẻ đi lại xách bao ve chai đem qua để luôn ngay cạnh thùng rác rồi phủi tay trở lại đoàn, vài ánh mắt nhiều ý vị đều nhìn về nó, mặt mo Minh Anh càng thích thú nhìn nó chằm chằm, Minh Anh kéo tay nó.

-        Ủa sao quăng ve chai ở đó Mon?

-        Haha còn nhiều người lụm ve chai mà, ai tới trước được trước…này này Mon trịnh trọng cảnh báo đừng lắc tay Mon nữa, dơ lắm. Để chừng nào sạch Mon cho nắm tay cả ngày!

-        Hihi Mon đó! Miệng hông nói linh tinh hông chịu nổi hà. Đi qua đây!

Minh Anh bấm muốn lủng tay cười khúc khích kéo nó đi vô vỉa hè ngồi xuống, cô nàng lục lọi balo mình một chút lấy ra một chai nước gì đó màu trong suốt rồi xoay qua nhỏ vài giọt lên tay nó dịu dàng xoa đều.

-        Hì cái này rửa tay cũng được nè. Cưng lắm mới cho sài ké mỹ phẩm con gái nghen.

-        Hơ…thoa cái này tay có mềm như Minh Anh không?

-        Hông! Mon xấu vầy, ai cho so với Minh Anh…hihi Minh Anh đẹp mà!

Cô nàng liếc nó khúc khích nhoẻn miệng cười, nó thở hắt ra chăm chú nhìn sâu vào mắt Minh Anh.

-        Minh Anh biết thái độ như giờ sẽ khiến đối phương nghĩ gì không?

Minh Anh thản nhiên chẳng lảng tránh ánh nhìn của nó, nụ cười đẹp như hoa hé nở.

-        Hì! Như Mon đang nghĩ!

-        Không hay đâu…Mon chỉ muốn…

-        Lại bắt đầu nham nhở rùi đó! Thiệt tưởng Minh Anh hiền hở, biết cắn người đó! Hừ hừ!

-        Ớ nào…bình tĩnh, ai nói gì…

-        Im miệng liền cho tui nghen hừ! Mỹ ơi lấy chai nước dùm Minh Anh điiiiii!

-        Biết rùiiii!

Mặt mo đang loay hoay giành bịch trái cây với ông Bảo vui vẻ lên tiếng chụp luôn chai nước suối trên tay ổng chạy lại chổ nó và Minh Anh, mặt mo nhai ngon lành miếng xoài đưa nước suối cho Minh Anh, trong khi một người dịu dàng rửa tay, một người vui vẻ ngồi xuống đút trái cây cho cả ba, người ta rửa vèo xong tay, còn đây tay Minh Anh mềm quá, nó cứ muốn ngồi rửa hoài, tróc da luôn cũng chịu. Không có ông Dũng hô chuẩn bị quay tiếp chắc nó và hai cô gái cứ ngồi lì ăn trái cây nói chuyện xàm cả tối. À nói đến đây cũng phải nhắc đến hai cô bé Linh Lan, Bảo Trâm, hai cô nàng là cục cưng của đoàn nên khá nhiều người quan tâm, chăm sóc, tuy nhiên hai cô bé nhất là Linh Lan suốt ngày đều dành cho nó ánh mắt hậm hực, ghét bỏ vì tội mải mê hai chị đẹp bỏ bê diễn viên chính. Nó oan ức lắm, ai kêu xung quanh hai cô bé lúc nào cũng đầy người chăm, nó đương nhiên không dư hơi chen chúc, với lại nói gì nói hai cô bé còn nhỏ, không thể so sánh ngoại hình cùng hai bà cô xịn xò này…vài năm nửa thì chưa biết ai hơn ai, không phải lúc nào cũng xuất hiện một Hải Âu tuổi nhỏ nhưng dư sức so cùng người đẹp trưởng thành. Đoàn quay có năm cô gái nổi bật, chị Hồng thì có gian tình với ông Dũng, Minh Anh và mặt mo thái độ rất rõ ràng chỉ tiếp nhận quan tâm, vui vẻ với nó nên mấy ông đực còn lại kể cả diễn viên nam chỉ có thể dành tập trung vào hai cô bé Linh Lan, Bảo Trâm. Linh Lan quăng cho nó cái liếc xéo ghét bỏ đã đời mới chịu chạy đi quay clip, nó thở dài nhẹ nhõm, may mà hai anh chàng diễn viên đẹp trai lúc nào cũng kè kè bên cạnh, chứ để hai cô bé rảnh tay, nó phải đối phó thêm hai bà cô nhỏ…mệt chết mất.

Khi cảnh quay cuối ngày đi đến giai đoạn kết thúc, phố đã lên đèn từ lâu, mọi người cũng lục đục thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nghỉ ngơi cơm nước. Nó ngáp dài một cái vươn vai ngồi bệt vỉa hè nhìn hai cô gái đang thu gom đồ đạc mang đến để vào valli cạnh nó. Thấy nó đứng dậy đi ra đường, mặt mo nheo mắt hỏi.

-        Ê Mon! Hông lo kéo đồ lên xe về, đi đâu dzạ?

-        Để mọi người về trước đi, Mỹ nói Minh Anh ở lại Mon đưa hai cô nương về sau.

-        Uhm biết rùi!

Mặt mo vui vẻ gật đầu chạy qua đám đông kéo Minh Anh ra nói nhỏ, nó xua tay ra dấu với ông Dũng cứ cho đoàn về không cần đợi nó xong từ từ đi ra góc đường, một chiếc ô tô màu đen sang trọng, bụi bặm đã dừng đó từ lâu. Ông Xí ngồi ngay đầu xe hút thuốc, thấy nó tới ổng nhe răng cười vỗ lên đầu xe cạnh ổng, nó tươi cười nhảy lên ngồi. Ông Xí tủm tỉm cười vỗ vai nó.

-        Hề hề đi làm cũng đem theo hai cô bé không thua bé Âu nhà mình, đúng là em tau.

-        Haha tưởng sáng nói chơi, qua chặn đường em thiệt hả, giờ đi đâu anh?

-        Đi chơi! Gặp mấy anh em cho biết mặt. Nay tau cho mày xả láng hê hê.

-        Ờ…mà phải đi liền không?

Ông Xí nhe răng bóp vai nó cười ha hả.

-        Yên chí yên chí! Đéo bỏ bê gái mày liền đâu. Giờ còn sớm, đưa hai ẻm đi chung ăn lót dạ phát.

-        Dạ! Xong cho mấy cô ấy về, có người không hợp lắm tiếp xúc nhà mình nhiều.

-        Haha mày thiệt! Giọng y chan Bé Dẹo.

-        Hơ hơ!

Nó cười cười giơ tay cao hướng về góc xa, ông Xí nhìn theo nheo mắt, nó nhún vai không trả lời. Khoản vài phút sau, bốn anh chàng chạy qua đường đến trước xe gật đầu với nó.

-        Mon!

-        Ừ! Ông lại đó rinh đồ kêu hai bạn gái đó lại đây dùm tui.

-        Ok Mon!

Một ông đứng ngoài gật đầu chạy đi, ông Xí gật gù cười cười, nó khẽ chỉ tay vô ông Xí.

-        Anh Xí!

Ba anh chàng ngẩn người một chút vội cuối đầu.

-        Anh Xí!

-        Ừ! Tụi mày quân thằng nào?

-        Dạ em anh Lý!

-        Ờ! Theo thằng Mon sáng giờ hả?

-        Dạ!

-        Tốt! Đây…đưa anh em đi chơi rồi về đi, thằng Mon giờ đi với tau.

Ông Xí móc ví lôi vài tờ 500k đưa cho anh chàng Ẩn, cả ba hơi ngập ngừng, nó mỉm cười gật nhẹ đầu anh chàng mới vui vẻ cầm tiền.

-        Hehe cảm ơn anh Xí.

-        Hà hà! Qua quán XX chơi đi, vô nói anh Xí kêu qua tụi nó biết.

-        Ok anh! Hehe!

Anh chàng sáng rở mắt, nó bật cười nhún vai, không biết trong số này có cha nào còn zin như nhóm kia không đây. Anh chàng đằng sau đang vác theo valli đồ tiến lại cùng hai cô gái, nó và ông Xí nhảy khỏi xe để mấy anh chàng cất đồ vào cốp, ông Xí tủm tỉm cười vẫy tay với mặt mo.

-        Hê hê chào em gái, hồi qua trốn hơi nhanh đó!

Mặt mo trừng mắt nhảy đến đá chân ông Xí bỉu môi.

-        Hứ! Anh nhớ mặt em đó, đồ ăn giannnnnnnnnn! Chị Hạnh đuôi rùi mới cưới đồ chơi xấu như anhhhhhhh!

-        Há há tại em gà, đéo phải anh!

-        Hứ! Mặt dày thấy sợ hà…

-        Hê hê…chào em gái nha!

Minh Anh ngơ ngác bắt nhẹ đầu tay ông Xí rồi nghiêng qua kéo mặt mo lại hỏi.

-        Ủa Mỹ, anh này là…

-        Hừ! Minh Anh thấy mặt gian gian giống ai hông?

Cô nàng liếc xéo cả nó và ông Xí, hai anh em tủm tỉm cười khoác vai nhau, Minh Anh tròn mắt liếc cả hai, mặt mo công mỏ cười chống hông hất mặt.

-        Anh của Mon đó Minh Anh, thấy mặt nham nhở y chan hông?

-        Ủa? Mon có anh hở, sao Mỹ kêu Mon con một?

-        Haha thế nào? Nhìn Mon không giống có anh hả? Hơi bị nhiều anh nhé!

Nó cười ha hả vuốt cằm, ông Xí cười lớn ôm vai nó vuốt cằm theo.

-        Há há anh chung nhà nha em gái, không thấy đẹp trai phong độ sáng ngời y chan nhau sao haha.

-        Xí!

Minh Anh cười khúc khích bỉu môi xí một tiếng, nó với ông Xí càng cười lớn hơn.

-        Ấy chà…biết ổng tên Xí luôn, hay đó Minh Anh!

-        Gì? Tên Xí?

-        Haha đúng, gặp ổng cứ thoải mái xí vô mặt ổng, càng xí ổng càng khoái.

-        Hihi tên gì mắc cười hen?

-        Haha thôi lên xe, anh đãi hai em gái ăn đêm, ăn gì cứ thoải mái, không ăn là không nể anh!

-        Nói câu nghe được đó, hí hí em ăn lẩu hồng kông!!!!!

-        Okkkk! Lên xe người đẹp!

Ông Xí phất tay, nó gật đầu mở cửa xe đỡ hai cô gái lên xe còn mình bước lên ghế trước ngồi. Ông Xí cho xe lao vụt đi, tốc độ chắc chắn hơn kiểu lái xe rón rén của nó. Đi với ông Xí không khí phải nói tràn ngập tiếng cười, hai cô gái càng được dịp xí vô mặt ông anh đã đời, không xí không được vì cái tính lầy lội tưng tửng của ổng, kèm thêm nó tưng không kém. Nếu không phải thời gian trôi nhanh quá chắc hai cô gái không nhớ phải về nghỉ ngơi đâu. Phong cách ông Xí rất thu hút con gái, càng ăn chơi càng dễ bị ổng cuốn lấy, tuổi của ổng đang ở thời hoàng kim nhất của đàn ông, ăn nói vui vẻ hóm hỉnh, ngọt ngào, ga-lăng, tiền, quyền đều có, chưa kể vẻ ngoài đẹp trai mang phong thái ngông cuồng, thu hút phái nữ. Nếu bỏ đi kiểu mặt cười nham nhở tưng tửng, hai anh chàng diễn viên trong đoàn quay phải kém ổng cả khúc.

Nhà toàn mấy ông anh ngoại hình chất lượng, mấy cô nàng mới lớn, trẻ trung thường thích ông Xí, ông Gạo phong độ lịch lãm chu đáo trầm tĩnh khiến kiểu con gái trưởng thành nhìn thấy sẽ khó rời mắt mà thực ra kiểu con gái lớn hay nhỏ đều rất dễ bị ổng thu hút. Ông Củi tại quá trầm, lạnh lùng nên mang cảm giác khó gần thích hợp những cô nàng kiên nhẫn thích chinh phục, ông Chiến mặt mày nhìn sơ có vẻ xù xì nhưng nếu thu lại vẻ mặt hừng hực lửa ấy cha nội rất nam tính ngầu lòi, cô gái nào thích cao to cơ bắp hãy tìm ông Mật, có lẽ ông Chí kém nhất trong số anh em về ngoại hình nhưng đổi lại có sự chín chắn ngầu ngầu từ cái đầu trơn bóng của mình. Và nếu tính nó vào dàn đực rựa trong nhà, ai hứng thú dạng mặt non búng ra sữa kiểu công tử bột gầy gò…có sở thích lạ tìm kiếm vẻ đẹp tiềm ẩn hư vô tìm hoài khó thấy…miễn cưỡng có thể nhắc đến nó, sống trong nhà toàn anh em ngoại hình tốt rất áp lực, hồi gặp anh Phong anh Chinh đã tổn thương nghiêm trọng lắm rồi, sau gặp thêm mấy cha nội nhà này, nó coi như chai sạn mặt mũi bất lực chuyện ngoại hình, nhiều khi muốn về hỏi sơ, hỏi papa Chị lúc xưa đem mấy ổng về nuôi có tuyển chọn dựa trên mặt mũi hay không. Ở đâu ra nhà chẳng phải anh em ruột mà từ lớn tới nhỏ gen tốt thôi rồi, còn papa chị càng không cần bàn, cứ nhìn ngoại hình của Chị thì biết ông bà già vợ nó lúc trẻ chất lượng tới đâu.

Không khí có ông Xí suốt buổi tối rất sôi nổi nhưng chỉ dừng lại ở mức quen biết vui vẻ xả giao. Mặt mo đẹp mà bị khùng không nói, Minh Anh lại là kiểu con gái nhìn có vẻ ngoài hình gợi cảm, lả lơi nhưng rất có cá tính riêng, không phải có ngoại hình, biết ăn nói khéo léo, điều kiện tốt sẽ làm cô nàng thay đổi suy nghĩ nên cách đối xử không mặn không quá nhạt. Cũng phải nói lại ông Xí không có thái độ tán tỉnh, chỉ đơn giản nói chuyện trêu chọc vì cá tính mình, nhà nó chẳng bao giờ có chuyện cô gái đi với nó mấy ông anh giao tiếp không có giới hạn và ngược lại cô gái đi cùng mấy ổng, nó chưa từng có ý nghĩ không đúng. Đó là nói về mặt tình cảm, còn nói về mặt ăn chơi…nếu nó thích, mấy ổng chẳng ngại giao một cô em út nào đó của mấy ổng cho nó vui vẻ, đối với anh em trong nhà đều vậy, tuy nhiên nó chưa từng làm vậy, không thích gần người không phải của mình.

Đưa mặt mo, Minh Anh về tận nhà xong, ông Xí dẹp bộ mặt tươi vui đi trở lại làm một “anh lớn” đúng nghĩa, chính cảm giác này là lý do nó nói Minh Anh không thích hợp đi cùng. Thế giới nhà ông Xí ngay cả nó vì Chị mới miễn cưỡng thích nghi, dù mới quen nhưng nó hiểu tính cô nàng không nên để Minh Anh biết quá nhiều thế giới nó đang sống, phần nào đó cô nàng vui tươi như mặt mo cũng không nên tiếp xúc quá nhiều.

-        Thằng Củi cẩn thận vậy tốt đó ku!

-        Dạ em biết!

-        Thiệt ra tới tầm anh em nhà mình mọi việc phải giải quyết bằng cái đầu, nói chuyện chứ không phải nắm đấm. Ba chuyện tào lao đó chỉ dành cho tụi ranh con, trẻ trâu. Haha ngán nhất tụi ranh con mới lớn, toàn chơi bài liều éo biết suy nghĩ. Nhà mình coi vậy chớ ra đường ngán nhất tụi nó tới anh Gạo va chạm tào lao ngoài đường cũng dính đòn hiểu rồi

-        Haha…ảnh cũng nói em ra ngoài có gì toàn cười cười xin lỗi trước cho chắc ăn.

-        Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu mà ku. Nhưng đéo có nghĩa cái gì cũng nhịn, mày em tụi tau, còn trẻ không tránh được bốc đồng, cứ yên chí có gì tụi tau lo. Bé Dẹo nói người nhà luôn đúng nhớ chưa?

-        Rồi em biết rồi!

Ông Xí nhe răng cười xoa đầu nó, tuổi ổng coi nó trẻ con cũng không có gì quá đáng.

-        Nay anh Gạo dặn đưa mày đi gặp anh em chơi một bửa.

-        Ủa...tưởng hôm qua…

-        Haha hôm qua một phần nhỏ thân thiết trong nhà thôi ku. Nay cho mày mở mang đầu óc, haha nhiều anh em cũng thắc mắc chồng Bé Dẹo là thằng khỉ nào.

-        Cái này…

Xe bon bon rời khỏi thành phố tiến về ngoại ô, đường càng lúc càng vắng, lác đác xe qua lại, đêm tối khiến hai bên đường tĩnh mịch hơn. Nếu không phải người lái xe là ông anh mình nó đã nghĩ đang bị đưa đi thủ tiêu như trên phim. Lâu lắm mới thấy ông Xí chỉ nhếch môi cười im lặng như ông Củi, xe rẽ vào đường nhỏ rải đá, hai bên là bụi rậm, phía sau là rừng cao su sâu hun hút. Không biết bao lâu, khi nó đã dần hết kiên nhẫn im lặng thì trước mắt mở ra một khu đất trống, hàng rào bê tông đằng xa rực sáng đèn, hai bên bãi trống đã đậu dày đặc ô tô, xe máy, mô tô. Xe nó chậm rãi đi thẳng tiến vào cuối bãi đất, cửa rào màu đen nặng nề mở sẵn, nó hít một hơi khí lạnh khi căn biệt thự hai tầng nhưng hàng rào bên ngoài rộng như một nhà kho xí nghiệp hiện ra, đèn đuốc sáng trưng, khuôn viên rộng lớn như quán cà phê, hồ cá, bãi cỏ, cây xanh, tiểu cảnh, hoa, đèn đầy đủ.

Cạch!

Cửa xe được ai đó tiến đến mở ra, phía nó cũng có một người mở cửa nhìn vào xe, ông Xí nháy mắt gật đầu, người thanh niên khoản 30 tuổi mỉm cười.

Nó gật đầu đáp lại, ông Xí hất mặt ra dấu nó ra ngoài.

-        Anh Xí!

-        Ừ! Mấy đứa về đông không?

-        Dạ đông, nay đông vui lắm anh!

-        Haha ừ! Thằng Mon đó!

Người thanh niên khác ngoài ba mươi tuổi có bộ râu quai nón nhìn qua nó mỉm cười.

-        Mon!

-        Dạ anh…

-        Vỹ, thằng kia Long

-        À dạ chào anh Vỹ, anh Long.

-        Ừ…vô đi ku!

Nó gật đầu không nói gì, hai người đàn ông này nó đều chưa gặp lần nào ở nhà ông Gạo. Ông Xí cười cười đi qua kéo vai nó chỉ một vòng khuôn viên nhà.

-        Sao ku? Thấy chổ này ok không? Bé Dẹo thiết kế đó.

-        Chậc! Rộng dữ anh!

-        Hà hà đây nhà chung của anh em mình. Tụi tau hùn tiền xây để đây anh em tụ tập nghỉ ngơi, tiệc tùng này nọ khỏi ảnh hưởng tới ai. Trong thành phố đông quá. Sau này rảnh rỗi cứ về đây coi như nghỉ dưỡng, cắm trại ăn uống thoải mái, yên tĩnh riêng tư.

-        Được đó!

-        Hà hà! Mấy thằng lưu linh lưu địa không cha không mẹ hay về đây làm đám cưới, tiệc tùng sinh nhật, thằng nào lỡ hẹo cũng về đây làm đám giỗ tiện anh em tụ về chơi.

-        Hơ hơ!

Nó bật cười, tưởng giống trên phim có căn cứ bí mật đồ, ai dè chỉ đơn giản chổ mấy ổng nghỉ dưỡng, đám tiệc…cũng đúng nhà ông Gạo tuy rộng nhưng dù sao cũng là nhà riêng, lại nằm trong khu vực thành phố, quá đông người đổ về tụ tập sẽ không hay. Mấy ổng không yêu ĐL như vợ chồng nó, công việc lại bận rộn chẳng có nhiều thời gian thích là chạy tuốt ĐL nghỉ ngơi hít không khí yên tĩnh, chỉ có thể chọn một nơi không quá xa thành phố nhưng đủ tách biệt dân cư xô bồ để nghỉ ngơi.

-        Hai thằng mày vô trỏng chơi đi, tau đưa thằng Mon đi vòng vòng coi chút.

-        Ok anh!

Hai ông anh gật đầu đi vô nhà, ông Xí phất tay, nó gật đầu đi theo. Tuy trời tối nhưng đèn cao áp chiếu sáng rực cả khuôn viên, mọi cảnh vật đều hiện ra xinh đẹp, tinh tế khiến nó phải tấm tắc trong lòng, chổ này quá tuyệt để nghỉ ngơi.

-        Tầng dưới chổ anh em tụ tập chơi, món gì cũng có.

-       

-        Quầy bar, quầy cà phê, bàn bi-a, banh bàn, bếp núc...đầy đủ. Có phòng chơi game, máy chiếu phim…há há như nay tụi nó đang quẩy ở trỏng.

-        Ghê thiệt!

-        Trên tầng hai nhiều phòng, anh em về ai thích ở bao lâu cũng được.

-       

-        Đây đây đi ra đây!

Ông Xí vừa đi vừa nói đủ thứ coi như hướng dẫn viên du lịch. Vòng qua bên hông nhà chính có một dãy hàng rào dâm bụt với cây xanh tỏa bóng râm dưới những ngọn đèn màu vàng. Bước qua hàng rào theo lối nhỏ lác sỏi, một căn nhà màu trắng hai tầng làm bằng gỗ, kính hiện ra, bên ngoài còn có hàng rào gỗ trắng bao quanh, những khóm hoa cúc trắng, giàn hoa hồng, hoa giấy, hồ cá, bàn ghế…mọi thứ đều giống như tưởng tượng về căn nhà nhỏ của Chị luôn mơ ước. Ông Xí cười bước đến cột đèn mở tủ bật công tắc, đèn vườn rực sáng lung linh, ổng vỗ vai nó nháy mắt.

-        Thấy quen hả?

-        Cái này…

-        Vô đi, phòng Bé Dẹo hay ở trên lầu. Nhà tụi mình về đây chơi toàn ở đây. Nhìn ngoài đó đi ku.

Ông Xí vừa đi vừa chỉ tay ra sau nhà, nó nheo mắt nhìn xuyên qua dãy hàng rào bao quanh nhà, mặt hồ yên lặng lấp lánh soi bóng đèn, lối ra hồ tầm nhìn hoàn toàn rộng mở, thảm cỏ xanh với những chiếc bàn ghế gỗ rải rác khắp nơi, lối đi được lát đá sỏi, ngoài bờ hồ có cả sàn gỗ xa xa, hai chiếc thuyền nhỏ im lặng dập dìu trên mặt nước.

-        Tụi tau thả nhiều cá lắm, tha hồ câu.

-        Haha quá đã.

Cạch!

Cửa nhà mở toang, cảm giác ấm áp, quen thuộc đập vào mắt, mọi thứ đều giống nhà trên Đà Lạt từ phòng khách đến những vật dụng nhỏ nhặt trang trí khắp nơi. Nó mỉm cười nhìn ngó xung quanh, mỗi một thứ ở đây như một phiên bản khác của nhà Sơ, ngay cả chiếc ghế mây Sơ hay ngồi đọc sách, chiếc ghế gỗ dài ngoài hàng ba nó và Chị hay nằm dài lười biếng đều có.

-        Lên đây! Phòng Bé Dẹo trên này, haha nó giành phòng view đẹp nhất nhà.

-        Hơ còn phải nói!

Chị là cục cưng của nhà, đương nhiên phòng đẹp nhất dễ gì thoát khỏi tay chị. Nếu đã coi đây là phiên bản nhỏ của nhà Sơ, phòng chị được thiết kế giống y đúc phòng trên Đà Lạt, mọi thứ đều quen mắt, chỉ khác một bên giường hoàn toàn làm bằng kính, ban công gỗ rộng rãi nhìn thẳng ra hồ. Ông Xí kéo màn lớn mở cửa bước ra ban công cười cười.

-        Phòng này chị An, con Rose, Hải Âu, con Hạnh…về đây cũng hay ở. Có Bé Dẹo thì chị em phụ nữ nhà mình ở mấy phòng sát bên. Sau mày có dẫn bạn bè về chơi cứ vô đây ở. Cục nhà này để riêng nhà mình, mấy anh em khác đéo ai vô đây đâu.

-        Dạ!

-        Haizz hồi Bé Dẹo dẫn mày về nhà, mấy tháng nhiều việc xảy ra quá chưa có dịp đưa mày về đây chơi. Nó mua sẵn cho mày bộ câu cá để trỏng đó.

Xoẹt…keng…

Ánh lửa rực sáng, khói thuốc nhẹ bay quyện vào không khí, ông Xí đưa ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa xăm, nó im lặng thả người lên ghế gỗ dài, tay xoa nhẹ chiếc gối ôm bên cạnh, miệng thở ra khói trắng tan vào trời. Tiếng chuông gió leng keng như ngân nga kể chuyện.

-        Mấy tháng nay nhà mình cũng ít về đây, đéo có tâm trạng nghỉ dưỡng con mịe gì. Haha chắc anh Gạo đi HN về hú anh em mình về đây chơi đó. Lâu rồi ổng đéo nghỉ ngơi gì, đàn ông mà…cắm đầu vô công việc cho khỏi nghĩ xàm.

-        Haha dạ!

-        Thôi lên trển chơi, tụi nó chắc đợi nảy giờ. Nay có tau với anh Chiến mày thôi. Thằng Củi, Mật đi công chuyện cho ông Gạo rồi.

Nó theo ông Xí ra khỏi nhà, vừa đóng cửa lại ổng thảy cho nó một chùm chìa khóa leng keng.

-        Cầm! Chìa khóa nhà với phòng mày, chìa bự khóa cổng, chìa đen nhà ngoài.

-        Dạ!

Đi vô đây!

Ông Xí đi trước, nó nhìn căn nhà sau lưng một chút rồi mỉm cười nhanh chân đuổi theo. Hình như ổng đưa nó vô nhà bằng cửa sau, xuyên qua dãy phòng có mấy bàn bi-a, banh bàn, máy đánh game…nó nhìn thấy đèn led nhấp nháy đủ màu sắc phía xa, tiếng nhạc đì đùng quay cuồng, những bóng người dày đặc trai có, gái có đang nhún nhảy tụm năm tụm ba vui vẻ nói cười, những chiếc bàn ghê cao quen thuộc…mọi thứ giống như một quán bar club nhỏ. Bước qua khỏi tấm màn mỏng là một quầy rượu, giữa phòng một chiếc bục cao đang có một cô nàng DJ rực lửa cùng hai cô gái dancer thiêu đốt căn phòng bằng dáng người sexy, gợi cảm. Ông Xí kéo vai nó vòng qua quầy bar chỉ tay lên chiếc ghế cao bên cạnh ông Chiến đang nhìn nó cười cười.

-        Ngồi đây mày!

-        Dạ!

Nó gật đầu nhảy lên ghế, ông Chiến vỗ đầu nó.

-        Nhận phòng Bé Dẹo xong hả?

-        Haha dạ! Anh xuống hồi nào?

-        Xuống trưa giờ, ngủ mới dậy…phê quá!

-        Hehe em cũng phê, sau không nhậu nữa, mệt quá!

-        Haha cái thằng yếu nhớt mậy. Nay làm thêm bửa hả nghỉ, đéo chạy nổi đâu ku.

-        Hơ hơ!

Đang định nói thêm với ông Chiến thì “bụp…bụp…” tiếng nhạc sôi động chợt tắt, âm thanh đột ngột ngắt nhạc khiến những chiếc loa phát lên âm thanh bụp bụp, đèn rực sáng cả căn phòng. Tiếng xao động vang lên ồn ào một chút, ông anh râu quai nón rút tay khỏi tủ điện đưa mắt nhìn khắp phòng nói lớn.

-        Im tụi mày!

Nó rụt cổ nhìn ông Xí vẫn thản nhiên cười, ông anh kia coi bộ gắt. Một ông cười có vẻ nham nhở nhưng ánh mắt lại sắc lạnh khiến nó có chút không quen, còn một ông lại lộ ra nét mặt hung ác như con sói chuẩn bị săn mồi, tay xoay xoay con dao quen thuộc. Nó hít một hơi khí lạnh khi thấy biến hóa trên mặt hai ông anh, coi như khác xa thái độ vừa nói chuyện cùng nó. Căn phòng nhanh chóng im lặng, dường như mọi người đã nhận ra ông Xí đang ngồi đây. Tất cả âm thanh dường như trong phút chốc tan biến, chỉ còn lại tiếng thở, tiếng tim đập khắp phòng. Nhưng người đàn ông đứng hết sang hai bên, những cô gái cũng nhanh chóng lui về sau, một lối đi nhỏ giữa phòng nhanh chóng hiện ra hay không muốn nói tất cả đều đứng hết về hai bên. Nó lùng bùng lổ tai, bụng sôi sục điều gì đó run rẩy khi nhận ra cảnh trước mặt đã xuất hiện trong rất nhiều bộ phim nó đã từng xem, chân thực đến không tin vào mắt, vào tai mình.

-        Anh Xí!

-        Anh Chiến!

Tiếng chào đồng thanh, những cái cúi đầu đồng loạt vang lên, tất cả đàn ông mặc đồ đen trong phòng, cả vài cô gái cũng đồ đen xen kẽ trong đó cũng không ngoại lệ. Ông Xí thản nhiên cười phất tay chào, nó gần như nín thở nhìn ổng, cha nội cười nham nhở hình như biến mất tiêu, vai nó nặng nề bởi bàn tay vỗ lên của ông Chiến, con dao trong tay vẫn xoay đều nhếch môi cười. Ông Xí dõng dạc nói lớn, ngón tay cái cong xuống chỉ vào nó.

-        Biết ai không?

Cả phòng đều im lặng nhìn về nó, cảm giác vài chục người nhìn chằm chằm thực khó thở.

-        Chồng Bé Dẹo, anh Gạo nói…nó là em ảnh!

Dứt lời, ông Xi dựa lưng vào quầy bar, tay gác lên vai nó im lặng nhếch môi cười, cả căn phòng đều yên tĩnh, không gian như ngừng lại, nó nghe cả tiếng con dao xoay tròn của ông Chiến bên cạnh. Chợt tiếng ông anh râu quai nón lạnh lùng gằn giọng.

-        Chờ cái gì nữa? Câm hết hả?

“Ấy anh ơi…đừng có gắt…”

-        Anh Mon!

Tiếng chào gần như đồng thanh, dứt khoác vang ầm căn phòng…đập thẳng vô tai nó…nó ngơ ngác run rẩy, mắt suýt trợn ngược, môi run run cứng đơ người hết liếc ông Xí lại liếc qua ông Chiến. Con mịe nó…nó phải làm gì đây, nó chưa chuẩn bị tinh thần, chưa đóng vai này lần nào…hai cha già này…nó phải làm gì giờ. Ông Xí nhếch môi hất mặt ra trước, nó khó khăn nhìn lên, mọi người vẫn đang giữ tư thế khẽ gật đầu im lặng. Nó ngơ ngác ráng giữ người mình tỉnh táo, hít sâu một hơi, môi run rẩy lắp bắp thiếu chút khàn cả giọng.

-        Cái…cái này…à…dạ…chào…chào anh chị em…

Nó hít thở không thông lén bấm đùi ông Xí, căn phòng yên lặng ngột ngạt đến thiếu oxi. Ông Xí nhếch môi…rồi hàm răng trắng ổng nhe ra, tiếng bật cười ha hả vỡ òa phá tan không khí, ông Chiến bên cạnh nó cũng phá lên cười vỗ vai nó bộp bộp. Nó ngơ ngác nhìn hai ông anh đang cười như điên, rồi tiếng cười từ những người bên dưới bắt đầu phát ra, một người, hai người, ba…bốn…và hầu như tiếng cười giòn tan phá lên ầm ĩ. Nó ngơ ngác, đờ cả người, mặt nó nóng bừng thiếu chút không thở ra nổi.

-        Haha…thôi thôi…con mịe nó tau chết mất…thôi tụi mày…hahaha…nghỉ…nghỉ chơi!

-        Cái này…

Tiếng cười dần ngừng lại, ai cũng đưa ánh mắt thích thú, tò mò nhìn nó. Ông Xí quẹt nước mắt vì cười quá nhiều vỗ vai nó nhếch môi.

-        Haha cái thằng nhát quá mậy. Tụi mày nhớ lần đầu dẫn Bé Đẹp về đây không?

-       

-        Haha tụi tau bày trò hù nó giống mày nè. Haha…biết vợ mày nó sao không?

-        Cái này…

-        Nó sáng rở con mắt rồi cười ngặt nghẻo như một con điên.

Ông Chiến cười ha hả tiếp lời.

-        Nó ôm cổ anh Gạo kêu sao dễ thương dzậy…vui quá dzạ….

-        Haha…xong nó nhảy lên đây đứng chống nạnh bắt tụi kia kêu “Chị Bé Dẹo”, lặp đi lặp lại không chịu thôi. Xong con nhỏ đi xuống chỉnh lại tư thế từng người, diễn sao cho giống mới thôi. Anh Gạo mày với tụi tau méo hết mặt…tụi kia khỏi nói…khóc không ra nước mắt. Đéo tin được nguyên đám già đầu tính chọc ai dè bị con nhóc mười mấy tuổi chơi ngược lại cho méo mỏ. Hahahaha!

Hai ông anh bên cạnh nó cười như được mùa, bên dưới cũng rục rịch vang lên tiếng cười, không khí vui vẻ nhanh chóng bao trùm cả căn phòng, đến cả ông anh râu quai nón đứng một bên cũng lắc đầu cười…nó cũng mỉm cười thở phào, thì ra mấy cha nội chơi nó. Chỉ là tiếng cười dần trở nên lạ lắm…hình như có tiếng thở hắt ra, hình như vài cô gái trong hàng ngũ sụt sịt bậc khóc. Nó lặng người khi thấy ông anh râu quai nón đã đập đầu vào cột, ông anh bên cạnh trên mắt có giọt nước lăn dài…nó không nhìn rõ bên dưới vì có quá nhiều người, chỉ là vài người trong số đó đã có nước mắt giống ông anh bên cạnh.

-        Haha…thôi ngồi đi tụi mày! Thằng này nghiêm quá, giỡn đéo vui bằng Bé Dẹo đâu.

-        Haha…

-        Thằng Chiến dở quá, hồi nảy mày phải kêu mấy thằng ra đứng dài dài từ cổng vô đây, đem mấy cây súng, đao kiếm mô hình của thằng Long ra cầm cho giống thiệt, chơi vậy hù thằng Mon mới đái ra máu chớ.

-        Thôi…mới bây nhiêu mặt nó tái mét rồi kìa.

-        Hơ hơ hồi chọc con Bé Dẹo nó tỉnh bơ chứ đâu, tụi mày sắp xếp diễn còn yếu quá, Bé Dẹo nó chê hoài đéo sai.

-        Haha…

Ông Xí dừng cười phất tay, mọi người bên dưới đều rục rịch ngồi xuống. Chờ tất cả ổn định, ông Xí vỗ vai chỉ vào nó lên tiếng.

-        Ở đây tụi mày đứa biết, đứa không. Giờ tau dẫn thằng Mon cho tụi mày biết. Đông quá nó đéo nhớ hết mặt nhà mình, còn tụi mày ra đường có thấy nó thì coi chừng nó dùm anh Gạo, giúp được gì giúp. Coi như thế Bé Dẹo…Ok!

-        Haha ok ok!

-        Thôi! Lên nhạc chơi tiếp tụi mày…haha!

-        Yeah…

-        Ok ok!

Tiếng nhạc sôi động bắt đầu vang lên xập xình, cô nàng DJ nhanh chóng bước lên bục, bàn mix nhấp nháy ánh sáng đủ màu sắc, đèn lớn vụt tắt, tiếng cười nói, tiếng va chạm ly ầm ĩ xung quanh. Nó mỉm cười thích thú nhìn xung quanh, vài người thấy nó đều vui vẻ gật đầu. Ông Xí vỗ vai nó cười tươi.

-        Tụi nó làm đủ nghề hết. Giáo viên, thợ xây, công nhân, buôn bán, nhân viên văn phòng, nông dân, chủ cả có hết…haha mà có điểm chung. Toàn dân mồ côi không cha không mẹ, hoặc dân bụi đời tứ xứ quen thân nhà mình. Một số theo anh Gạo lâu rồi hoặc tụi tau dẫn về, một số chơi với nhà mình thấy vui nên theo. Lớn lên mỗi đứa một nơi, thằng tỉnh này đứa kia tỉnh nọ, cưới vợ sinh con…lâu lâu tụi tau hay kêu hết về chơi, đéo cần dịp gì hết, hứng muốn gặp tụi nó thì kêu về.

-        Dạ!

-        Thoải mái lên ku, anh em gặp chào một tiếng cho vui, nảy tụi nó bàn trước kiếm chuyện chọc mày giống hồi xưa hay hùa nhau bắt chước phim kêu Chị Bé Dẹo để chọc nó chơi, haha ai dè con nhỏ đòi làm Chị đại thiệt bắt tụi nó gặp phải chào y chan phim mới chịu. Nhỏ chớ không chịu mình nhỏ nhất nhà haha.

-        Thiệt bó tay. Con người đó phải cho đi học diễn viên, đạo diễn mới đúng.

-        Hà hà xưng hô bình thường, đa số tụi nó lớn hơn mày. Mày vẫn phải xưng hô anh chị đàn hoàng, hà hà đứa nào kêu tiếng Anh Mon là kêu vui giống hồi xưa tụi nó kêu Chị Bé Dẹo chọc con nhỏ, mày chồng Bé Dẹo mà, đéo phải kêu kiểu dân anh chị xã hội đen mày tưởng tượng đâu ku. Hà hà bớt căng đeee, riết tau thấy mày nhiễm phim giống Bé Dẹo rồi…

-        Hơ hơ…ai biết, mấy cha làm hồi hộp chết mợ.

-        Ờ nói gì nói tụi nó phải nể mày, chồng Bé Dẹo, coi như em Út nhà Anh Gạo. Hà hà thấy đồ tụi nó mặc đã không ku?

Nó gật đầu nhìn một vòng, đa số đều mặc quần jean áo sơ-mi đen, giày boot đen, ngay cả con gái cũng mặc tông màu ngầu thôi rồi, chỉ khác áo sơ-mi kiểu con gái mỏng hơn.

-        Đồ Bé Dẹo bắt mỗi lần họp mặt mặc chơi đó, haha nó kêu mặc đồng phục mới giống chung nhà.

-        Haha dạ…ngầu thiệt.

-        Toàn anh chị em coi như người nhà mình.

-        Dạ!

-        Đây thấy mấy thằng ngồi với anh Chiến mày không?

-       

-        Tụi nó tình nguyện chờ chơi chết bỏ tụi bên nhà ngoại Bé Dẹo đó. Một thằng rụng rồi, đang trong trại. Đợt mày mới lên SG qua nhà Bé Dẹo đó, có thằng anh họ Bé Dẹo về kiếm Bé Dẹo đòi bắt nó về bển, haha mang đầu máu mém chết chạy về bển rồi. Thằng Kỉ em anh Chiến mày chơi đó.

-        Cái này…

-        Bửa nào rảnh kêu anh Chiến mày đưa đi thăm nó. Hà hà…tau nói rồi, sau bửa đó có mướn mấy thằng tính phá, anh Chiến mày chơi đẹp hết. Nên giờ muốn phá lắm mà đéo thằng nào dám mò về quậy Bé Dẹo. Tụi nó khinh dân mình, có cái đụng máu liều bên nhà mình…ngán lắm haha!

-        Hơ hơ!

Ông Chiến không biết đi qua đó ngồi hồi nào, nó liếc mắt nhìn qua, ổng nhếch môi cười, ánh mắt nhưng ông bên cạnh cũng sắc lạnh đến nó cũng hơi sợ. Thấy nó nhìn đến, mấy ổng đều mỉm cười gật đầu. Ông Xí cười cười kéo vai nó.

-        Cho mày gặp thằng này! Ê Nhím!

Một ông anh gương mặt bình thường, dáng gầy cười cười đi lại. Ông Xí vỗ vai chỉ vào ổng.

-        Thằng này hồi xưa Bé Dẹo nhờ nó coi chừng mày ở Cần Thơ đây.

-        Ớ…

-        Haha chào nhóc Mon!

-        Hơ…dạ anh Nhím…hả ủa coi chừng em là sao?

Ông Xí tủm tỉm cười.

-        Thì coi mày học hành ra sao, lén phén với con nhóc nào không.

-        Tào lao…mới lớp bảy, lén phén cái giề.

Nó bực mình phì cười. ông anh Nhím cũng cười ha hả vỗ vai nó.

-        Mày nhỏ ghê thiệt. Dám một mình đánh lộn nguyên đám nhóc trong trường. Hà hà…Bé Dẹo nóng ruột quá, bắt tau xử lý tụi nhóc. Thằng em mày nhớ đợt đó mấy thằng ku hay ăn hiếp mày tự nhiên im ru thấy mày là né không? Hà hà…bộ mày tưởng con nhỏ gì hàng xóm mày kéo được nguyên đám giang hồ vô trường dằn mặt tụi kia hả?

-        Cái này…

Nó hít một hơi khí lạnh, đầu nổ đùng một cái…ngó ông anh suy nghĩ một chút bật cười hung hăng đấm vô ngực ổng.

-        Đậu xanh! Thì ra anh hại em bị kỷ luật, nguyên năm hạnh kiểm yếu!

-        Tau đó! Há há!

Thì ra…thủ phạm đứng sau lưng nguyên đám giang hồ lớn đầu đội lốt sinh viên kéo vô trường gom cả đám đối thủ của nó dằn mặt tại trường. Hại nó ngáo ngơ tự nhiên bị lôi lên phòng giám hiệu ăn biên bản kiểm điểm, bị mời phụ huynh, phụ huynh không đi, rốt cuộc nó ăn kỷ luật tội dẫn người vô trường đánh học trò, học lực giỏi nhưng hạnh kiểm năm đó yếu, mém nửa hạ luôn xuống kém. Ngày đó nó lầm lỳ ít nói, gần như bị lớp nó cô lập, nó chẳng thèm chơi với ai, càng không thân thiết nâng niu con gái. Vài lần cục súc với mấy đứa xinh xắn trong lớp, tụi đó kêu hết thằng lớp này, băng nhóm lớp kia, thậm chí kêu cả mấy băng lớp 9 chận đường đánh nó. Đương nhiên hồi xưa khá khỏe, lại máu liều, cứng đầu như con nhím…chuyện nó một mình đập lộn xảy ra như cơm bửa, tất nhiên chủ yếu toàn bị đánh, chỉ là tụi kia cũng hơi ngán vì mỗi lần chận đường kiếm chuyện nó toàn chơi trò ai đánh gì mặc kệ, lao vô đập đúng một thằng. Mặt mũi thường xuyên bị sưng húp ra ngồi quán net chat yahoo với Cherry, thậm chí còn đắc ý khoe khoang chiến tích cùng bà cô nhỏ. Không ngờ cô bé năm đó xót nó đã nhờ ông Nhím kéo người vô tận trường quậy một trận tưng bừng, hại nó rớt luôn hạnh kiểm yếu thậm chí bị công an phường mời lên làm giấy kiểm điểm, hèn gì về sau mấy đối thủ thấy nó đều tránh mặt, nó được yên ổn suốt cả năm học cho đến lúc chuyển trường về quê.

Nó mỉm cười thoát khỏi ký ức tuổi thơ, lòng dâng lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa nhung nhớ. Nhưng nhìn gương mặt tủm tỉm của ông Nhím, nó chột dạ nheo mắt.

-        Còn…còn gì nữa không?

-        Còn chứ! Thằng em mày…hà hà hồi đó mất xe đạp một lần phải không?

Nó giật thót trong bụng, môi run run chỉ tay vô ông Nhím.

-        Đừng…đừng có nói em…anh…

-        Tau ăn cắp đó! Haha!

-        Cái đệt! Con mịe nó…tại saoo?

Nó bực mình đấm ngực ổng thêm một cái, ông anh cười ha hả vỗ vai nó.

-        Mày kiếm Bé Dẹo đòi đeee. Haha nó xúi tau đó!

-        Rồi mắc gì lấy xe đạp em? Nguyên gia tài đó cha nội!

-        Hà hà…hồi đó mày mê truyện tranh chớ gì?

-        Ờ có vụ này.

-        Vô tiệm mướn truyện là mày cắm đầu cắm cổ đọc truyện. Hà hà làm Bé Dẹo nó chờ mày chat yahoo hoài không được. Con nhỏ bực lên kêu tau ăn cắp xe đạp mày luôn cho mày khỏi mê đọc truyện quên giờ hẹn con nhỏ.

-        Cái này…trời đất…bà cô này…chắc ăn đòn quá!

Nó vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra chủ mưu ăn cắp mất tiêu xe đạp chiến của nó là Cherry. Bửa đó đọc truyện xong hí hửng ôm theo truyện thuê tính chạy ra net chat yahoo với bà cô nhỏ thì phát hiện mất tiêu chiếc xe đạp đi học, hại nó khóc hết nước mắt cả buổi. Chủ tiệm, người dân xung quanh kiếm quá trời không có, về nhà sợ bị dì chửi làm mất xe đạp, nó đã xách theo quần áo bỏ nhà đi bụi, cuốc bộ một mình tính qua Vĩnh Long nhà bác để trốn, rất tiếc đi bộ tới bến phà bị người dân thấy nhỏ xíu một mình đi bộ qua phà đã bắt lại, hỏi thăm tình hình sau đó thuê xe ôm chở nó qua Vĩnh Long giao tận tay bác. Kẻ ác sau lưng rốt cuộc là Cherry, đã vậy còn dám cười vô mặt nó nữa chứ…thiệt đáng đánh đòn!

-        Rồi xe đạp em đâu?

-        Bé Dẹo kêu tau bán ve chai cho bõ ghét, tưởng bả đòi lấy hù rồi trả, ai dè bả bắt tau bán ve chai thiệt.

-        Trời…quá trời quá đất, mới mười mấy tuổi chơi ác quá trời ơi!

-        Haha Bé Dẹo nó chửi ai kêu cái tội mê truyện hơn nó…cho mày đi bộ luôn. Ba Đại Ca biết chuyện mắc kêu anh Củi chạy về quê mày kiếm cách gởi người ta tăng tiền thưởng cho mẹ mày đợt đó, nghe ông Gạo nói nhờ vậy mẹ mày mới có tiền mua xe đạp mới đó ku. Haha!

Ông Xí cười ha hả chen lời vô, cả ba anh em đều bật cười, bà cô Chị của nó đúng là chuyện gì cũng dám làm, mới mười mấy tuổi đã âm thầm hại nó bao nhiêu vụ, không đánh đòn không được mà.

-        Haha sau nghe chuyện tụi tau hỏi sao chơi ác vậy. Nó kêu tại bực mày mê truyện hơn chat với nó là một. Với lại nó thấy xe mày cũ quá rồi, kêu Ba Đại Ca nghĩ cách bù xe mới cho mày đi học. Hà hà.

-        Hơ ừ…chơi ác thiệt chứ, hại em khóc hết nước mắt. Làm hết dám ra tiệm đọc truyện, từ bỏ đam mê luôn. Haizzz!

-        Hehe anh Gạo hay nói hên mà tự nhiên xuất hiện thằng ranh cho Bé Dẹo nó tập trung hết thời giờ dí mày, chứ để con nhỏ rảnh, nó hành tụi tau sứt đầu mẻ trán còn ghê hơn. Từ năm con nhỏ gặp mày, Ba Đại Ca kêu cũng đỡ khổ, nó bớt chạy ra đường dẫn tụi thằng Phong đi phá làng phá xóm, nghịch lắm mày ơi.

-        Ờ nhờ nghịch mới lọt xuống hồ đó…haha! Rồi đừng nói Bé Dẹo kêu anh Nhím xuống theo canh chừng em à?

Nó cười cười vỗ vai ông anh Nhím, ổng lắc đầu.

-        Đâu có! Tại anh Gạo kêu tau dẫn mấy anh em xuống Cần Thơ làm ăn. Tau gốc Cần Thơ ra mà. Sau Bé Dẹo về thăm mày con nhỏ mới kiếm tau nhờ coi chừng mày dùm nó. Đợt mày chuyển về quê con nhỏ bắt mấy ổng kêu tau chạy qua quê mày chơi, sẵn nhìn ngó mày chút đỉnh. Hehe thằng em hay đi với tau qua quê mày nhiều tới nổi nó hốt luôn con vợ bên bển, giờ theo vợ về đó sống luôn rồi.

-        Chà chà…coi vậy nhờ em mới hốt được vợ nhễ.

-        Hơ hơ…nay nó không đi, chừng nào về quê kêu nó ra cà phê chơi.

-        Ok ok đưa em số điện thoại ổng!

-        Đây!

Ông Nhím vui vẻ cầm điện thoại nó bấm số. Nó nghiêng đầu qua ông Xí.

-        Sao đó giờ Chị không kể em nghe mấy vụ này ta?

-        Haha mặt mũi không đó ku, nó kêu mày biết nó mê mày trước từ hồi nhỏ xíu, mất mặt.

-        Xời! Bày đặt sợ mất mặt. Thiệt ra yêu Chị thì không dám nhận yêu trước, còn thích cô bé Cherry thì…chưa biết ai mê ai trước à.

-        Hà hà nói chung mày bị Bé Dẹo bắt chồng từ nhỏ, nhà tau cũng chấm mày làm rể từ nhỏ luôn. Haha sau này mấy lần biết mày thích con này, quen con kia, anh Chiến mày đòi đi gõ đầu mày hoài, nhưng Bé Dẹo nó đéo lo đâu, con nhỏ kêu mày chạy đằng trời cũng không thoát tay nó.

-        Hơ hơ ừ…đúng là không thể thoát được cô ấy.

-        Thôi không nhắc nữa. Tới rồi!

-        Hả? Tới gì?

Nó ngơ ngác, ông Xí nhe răng hất mặt ra trước. Nó quay qua nhìn về đám đông bên dưới, tiếng hát mừng sinh nhật đã vang lên hòa vào tiếng nhạc. Tiếng vỗ tay, huýt sáo ầm ĩ, không khí sôi nổi vui vẻ. Có bốn chiếc bánh sinh nhật đang được đưa vào trung tâm, mọi người đều dạt ra nhường đường. Ông Xí cười hà hà gác tay lên vai nó.

-        Tháng này sinh nhật bốn đứa, kêu tụi nó về chơi gặp mày sẵn anh em tranh thủ tổ chức chung cho 4 đứa nó luôn. Thường tụi tau rảnh coi đứa nào sinh nhật gần gần gom lại làm chung một phát coi như cớ để kêu mấy đứa về tụ tập…còn đám giỗ mấy đứa mất sớm chắc chắn anh Gạo sẽ kêu về. Bàn thờ mấy đứa trên lầu đó, mai dậy lên đốt cho anh chị cây nhang.

-        Dạ!

Nó mỉm cười chăm chú ngắm nhìn những gã đàn ông, những cô gái đang hát hò vỗ tay bên dưới, nhìn cả bốn gương mặt đã ngoài ba mươi tuổi đứng trước mấy chiếc bánh kem lấp lánh ánh lửa, thế giới này…không tệ. Những ánh nến được thổi tắt đi, tiếng hò reo chúc mừng vang trời, cả căn phòng hò nhau nâng ly. Nó nhanh chóng ngó quanh định tìm ly rượu, nhưng ngay lập tức một ly rượu được chìa ra trước mặt nó từ quầy bar sau lưng, nó cười cười gấp gáp cầm lấy mà không kịp cảm ơn người đưa rượu liền nhanh chóng nâng ly lên cao, bên cạnh ông Xí, ông Nhím cũng giơ cao tay chạm ly với nó.

-        Chúc mừng sinh nhật!

Nó đồng thanh cùng mọi người, sảng khoái dốc cạn ly, rượu đắng nồng nhưng cảm giác thật đã, những hình ảnh trước mắt chẳng còn nặng nề như những bộ phim luôn ám ảnh trong đầu nó, ở đây có thứ không khí, có thứ tình cảm đặc biệt của một đại gia đình…gia đình của những con người sống bên lề cuộc sống bình thường, của những kẻ mồ côi...Phần nào đó nó là thằng liên quan, cũng có câu chuyện giống họ, cũng có chữ mồ côi trong tim mình…nó mồ côi vợ. Haha!

Ông Xí cạn ly cười ha hả hô lớn!

-        Liên, Nhân, Tín, Bi…sinh nhật vui vẻ! Cầm!

Ông Xí hào sảng đưa 4 phong bì màu trắng có in hình hoa cúc trắng rất đẹp ra trước mặt, ba gã đàn ông, một chị gái nhanh chóng đi lại đưa tay nhận lấy chiếc phong bì dày cộm, bên trong toàn những tờ 500k, có cả USD. Ông Xí chỉ tay vô nó bên cạnh.

-        Quà cả nhà anh Gạo gởi, hà hà có của vợ chồng thằng Mon!

Cả bốn anh chị tươi cười nhìn nó chăm chú rồi gật đầu.

-        Cảm ơn Mon!

-        Cảm ơn nghen Mon, nảy cưng thấy chị diễn xuất sao, ngầu hen hi hi.

-        Haha cảm ơn nha thằng em!

-        Cảm ơn ku Mon, tâm lý hơi yếu nhé thằng em.

Nó mỉm cười đưa tay bắt hết bốn anh chị, một ly rượu lại chìa ra từ sau lưng, nó cầm lấy giơ về phía bốn nhân vật chính hôm nay tươi cười.

-        Sinh nhật vui vẻ nha anh chị!

-        Haha dzô!

-        Dzô!

Đúng là trong bốn phong bì đó có tiền của nó, lúc trên ô tô ông Xí kêu nó đưa tiền bỏ vô phong bì, không thèm giải thích, giờ nó mới biết đây là tiền làm quà tặng sinh nhật. Nhìn bốn người nhanh chóng bị đám đông cuốn lấy chúc mừng, phong bì liên tiếp được nhét vào túi, nó chăm chú dõi theo. Ông Xí kéo vai nó cười cười.

-        Quà cáp chi mệt. Tặng tiền thiết thực nhất, hà hà cho tụi nó muốn mua gì mua, xe cộ, điện thoại, còn không thì có cục tiền lo con cái, nhà cửa hay thêm vốn làm ăn gì đó. Ý anh Gạo trước giờ toàn vậy, tới sinh nhật đứa nào không tổ chức được, nhà mình cũng gởi tiền cho. Mấy năm nay chị An mày lo vụ này, đứa nào khó khăn anh Gạo cho nhiều, đứa nào khá cho tượng trưng. Hà hà như thằng Tín vợ chồng nó năm nay làm ăn thua lổ, vợ nó lo lắng sinh bệnh mấy tháng trời, anh Gạo biết rồi nên nay chủ yếu mượn dịp sinh nhật nó kêu về. Cho tiền nó không dám nhận nhưng quà sinh nhật gởi nó phong bì dày dày chút thì ổn. Còn con Liên mới sinh đôi hồi đầu năm, cưới xong theo về quê chồng ở cái dính bầu chưa kiếm được công chuyện làm thành ra tiền bạc nuôi con cũng khó khăn…

-        Dạ chu đáo quá!

Nó gật gù đồng ý, tuổi này rồi tặng tiền coi như một cách mấy ông anh vừa chúc mừng vừa giúp đỡ em mình. Không kể nhà nó và ông Gạo, nếu mỗi người ở đây tặng 500-1tr, thì anh chị kia đêm nay cầm về quà mừng tệ cũng trăm triệu, đủ làm rất nhiều thứ.

-        Hiểu tại sao tau nói, anh Gạo kêu làm gì tụi nó đều sẵn sàng nghe bất chấp hậu quả chưa? Ảnh quan tâm tụi nó ra sao, mấy đứa nó thương anh Gạo tới đó. Nên anh Gạo kêu tụi nó phải quý mày tụi nó sẽ quý, kêu một tiếng em anh Gạo, tụi nó vui vẻ nể mày…cứ thoải mái nhận đi ku.

-        À dạ…em hiểu rồi!

-        Hà hà nay gặp nhiều anh chị em, mày phải uống hơi nhiều…

-        Cái này…hơ hơ chắc rụng nụ sớm. Chơi thì chơi…hehe!

-        Mày quen Bé Dẹo từ nhỏ tới lớn, dính với nó riết tau thấy mày nhiễm phim ảnh nặng lắm rồi ku. Nhà mình hơi khác người nhưng đéo phải giang hồ hay xã hội đen xã hội đỏ gì sấc. Là anh chị em tứ cố vô thân tụ lại với nhau, ai cũng có công ăn việc làm nhà cửa con cái đàn hoàng. Chẳng qua cuộc sống nó đưa đẩy, đồng cảm mà chăm sóc lo lắng cho nhau. Tụi nó nghe lời, kêu gì làm đó tại vì tụi nó tôn trọng anh Gạo, nhớ cái ân cái nghĩa anh Gạo thương, giúp đỡ tụi nó. Cho nên tau nói để mày hiểu, đừng có căng thẳng quá, cứ bình thường, thoải mái lên. Tụi nó tôn trọng, thương anh Gạo hay tau thì chắc chắn phải thương mày, nể mày vì chuyện của mày với Bé Dẹo đứa nào cũng biết, đứa nào cũng hiểu ít hiểu nhiều. Mày còn lạ mọi người chớ nhà này nghe về mày không ít đâu, haha con Bé Dẹo hồi đó giờ gặp ai nhà mình cũng lải nhải, khoe khoang về mày riết nhiều khi tụi nó phát bực.

-        Haha…

-        Nói để mày đỡ nặng nề hơn, sau này gặp gỡ anh chị em cứ thoải mái mà tiếp xúc. Tụi nó cũng hay diễn chọc ghẹo mày y như chọc con Bé Dẹo thôi, đừng có căng thẳng.

-        À dạ em biết rồi!

-        Ừ…nhưng mà làm gì làm anh Gạo cũng vai anh lớn nhất nhà, nên nói vậy không có nghĩa mấy đứa nó không biết trên biết dưới. Mày là em tau, em anh Gạo ít nhiều tụi nó phải nể mày…Anh em trong nhà thì cũng phải có vai lớn vai nhỏ giống như ở nhà mấy đứa lớn tuổi thì lớn nhưng vai nhỏ thì cũng phải kêu mày một tiếng anh, tiếng chú hay bác chớ…

-        Haha rồi rồi em hiểu rồi, lòng vòng hoài có nhiêu. Bởi em nói…anh bớt bớt dài dòng văn vẻ dùm cái, giờ em chắc chắn Bé Dẹo hay lèm bèm giống ai rồi ấy.

-        Há há…tau anh nó mà mậy!

Ông Xí cười ha hả nhe bộ mặt nham nhở kề sát vô nó.

-        Nói chứ Bé Dẹo cảnh cáo chung hết rồi, không được ép mày uống nhiều. Hà hà nhấp môi cũng được ku, nay có người nhậu phụ mày.

-        Ớ…ai phụ? Anh hả?

-        Không! Theo lẽ nay con Rose nó theo mày xuống đây, có điều nó nói…

Nhìn cái mặt nham nhở úp mở của ổng, nó hơi bất an giật giật khóe miệng.

-        Nói…nói gì? Anh đừng có làm em đau tim!

-        Có đứa khác lo cho mày từ a tới z haha!

-        Ai lo? Lo…lo cái gì?

-        Hi!

Có tiếng cười con gái sau lưng, tuy không khí hơi ồn ào nhưng chắc chắn nó nghe giọng cười hơi quen sau lưng, ông Xí tủm tỉm cười nháy mắt hất mặt ra dấu, nó hơi chột dạ, nhìn bộ mặt nham nhở này…nó rất chột dạ quay đầu. Tóc màu hồng xanh tím rực rỡ, môi cong vênh đỏ tươi, gương mặt kiêu kỳ có đôi mắt to có nét tây tây, chiếc áo sơ-mi đen chỉ cài một nút giữa khoe lồng ngực căng tròn hờ hững, eo thon cong vênh sang chảnh và đôi chân dài miên man rực lửa bên trong chiếc quần da đen bóng…cô gái đang ngồi chéo chân một cách điệu đà, phóng khoáng ngay trên quầy bar, tay xoay xoay chai rượu nâu đỏ, nụ cười treo trên môi rực rỡ như đóa hoa kiêu sa sang chảnh.

-        Bắt được trai hư rùi hí hí!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...