Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 82)

 



Cốp!

-        Uidaaa đau quá…

-        Hứ! Đứng nhìn ổng ăn hiếp em vậy đó!

-        Haha ổng thương mới vậy. Còn cửa ông Gạo với mấy ông nữa kìa!

-        Hic mệt ghê! Biết vậy hông về, qua cái bị nhằn nhức đầu. Quỷ Phong ở tuốt bên bển cũng nhiều chuyện thấy sợ, chuyện gì cũng méc hết à!

-        Haha ráng đi, nhà đông anh mà. Qua nay anh muốn rụng não đây!

-        Hì nghe bà An nói qua nay khóc um lên hen!

Rose tủm tỉm cười ôm tay kê sát mặt vào mũi nó, nó ho khan vuốt mũi vu vơ.

-        Làm gì có…qua nay sỉn thôi.

-        Để chút em hỏi bà An coi sao. Hì hì mặt mấy người rớt nước mắt chắc mắc cười lắm.

Nó hậm hực lắm nhưng vẫn thản nhiên chỉ tay ra sau lưng.

-        Ừ vô trỏng cười đi, coi coi còn nguyên cái mông lành lặn đem về không.

-        Hihi có mình anh đòi đánh mông em nghen.

Rose cười khúc khích gác tay lên vai nó đứng nghiêng một bên đưa mắt nhìn ra xa.

-        Haizz hùi tối theo lẽ tụi em qua đây. Nghe anh chịu về nhà mình đứa nào cũng nôn chạy qua chơi.

-        Rồi sao không qua?

Nó hít nhẹ mùi hương trên tóc Rose dựa sát vào tường, cô nàng người không nhẹ, chống tay với mấy ông kia còn vững chứ gác nó hơi quá sức.

-        Bà An kêu tụi em khoan qua, để không gian đàn ông mấy anh nói chuyện.

-        Ừ! Nhậu sỉn nói xàm cả đêm.

-        Hì! Tâm sự xong hết rùi hả?

-        Ừ!

-        Chịu về nhà rùi hen?

-        Haha ừ…về rồi!

Rose đứng thẳng dậy duỗi người, đường cong như cánh hoa hồng phơi dưới nắng đẹp nao lòng.

-        Tốt quá rùi! Mấy tháng trời anh đi mất tiêu, nhà buồn hiu. Lâu rùi anh Gạo mới nhắn đủ mặt qua tụ tập. Hihi ổng nhắn em hông về ổng từ em, dọn bỏ phòng cho đứa khác ở.

-        Haha ai kêu bỏ nhà tới nổi bị trai đánh cũng không biết về nhà méc.

-        Hic! Mấy tháng trời mấy ổng thì mặt mày đơ đơ, mấy bà con gái thì than ngắn thở dài cả ngày xong đi chùa…em chịu hông nổi không khí ở nhà. Em là em hờ ngang hông mấy ổng, muốn sống riêng tự do xíu nè.

-        Nào…mấy ổng nghe nói vậy buồn đó. Ra ngoài làm quán cũng tốt. Miễn thường xuyên về, đừng để người ta ăn hiếp là được, toàn người nhà mà.

-        Hì giỡn đó, giờ có mình anh ăn hiếp em!

-        Không có không có!

-        Hihi!

Rose cười hì hì quay mặt lại chỉ vào ngực nó.

-        Anh đó! Anh mới là người phải về thường đó.

-        Haha ừ thì đang ở nhà đây. Chút coi vô khai thiệt nhận lỗi với ông Gạo đi, chứ chuyện của em hai đứa mình nghĩ còn ngắn lắm, đụng tới người nước ngoài anh nghĩ không nhờ anh Phong nói anh Gạo sau lưng xử lý chuyện không êm xuôi đâu.

-        Hic em biết rùi! Anh về chắc mấy ổng mừng lắm. Hì nói thiệt anh đừng nghĩ kiểu thừa hưởng tình cảm của Bé Dẹo. Nhà này sao anh biết rùi…tới con nhỏ khơi khơi ở đâu chạy về nước xin ở ké như em mấy ổng còn thương hông thua Bé Dẹo, nói gì anh. Hì em hông hợp cuộc sống nhà mình, nhưng em thích cách sống tình cảm của mấy ổng.

-        Haha ừ thì về đây. Giờ vai trò anh ở nhà hơn em nhé, đánh đòn em được đó…

-        Hứ! Anh đánh mông em…em đánh mông cục cưng anh. Hen bé Âu hen!

Chát!

-        Aaaa…

Rose cười khúc khích giơ tay kéo luôn bóng hồng vừa mới chạy đến chưa kịp kêu tiếng anh rồi tét luôn một cái thiệt mạnh lên bờ mông nẩy nở của Hải Âu làm cô bé A một tiếng thiếu chút nó khuỵu xuống đất. Đã vậy Hải Âu chưa kêu đủ tiếng Rose đã liếm liếm môi hun cái chụt lên môi Hải Âu, ngang nhiên thò tay vô áo sờ soạn người cô bé.

-        Hí hí…cục cưng cở này ngon phải biết, ngực bự hơn chị luôn rùi…hun chị cái coi!

-        A…hông muốn…chị Rose…bé…bé…hihihi hông muốn mà, Anh…cứu bé!

-        Hí hí da mịn quá trời mịn nghen, chụt!

Hải Âu cười khúc khích kêu cứu yếu ớt, nó trợn mắt to hơn mắt bò nhìn chằm chằm hai cô gái như yêu tinh trước mặt.

-        Cái này…không không hay lắm đâu. Rose ơi…Âu còn nhỏ lắm. Để…để dành anh với!

-        Hí hí!

-        Anh…anh nham nhở hihi!

-        Chậc chậc…cục cưng của chị, tối nay ngủ với chị hen. Đẹp quá rùi, biết nhiêu lâu trốn hông thèm ghé quán chị chơi nghen!

-        Hihi hông muốn! Nhột em chị Rose! Hihi chú…chú kêu chị đó!

-        Gì? Chú nào?

-        Chú Gạo! Chú nói cho chị 30 giây đem đít vô ăn roi!

-        Hic hic chết chị rùi…nè cục cưng, xíu cưng đứng sát sát chị nghen.

-        Hihi chị vô nhanh đi, chú nói trễ một giây chú đốt một bộ đồ chị đó.

-        Hừ! Quá đáng! Vô thì vô, hâm he đủ điều!

Rose hậm hực thu tay khỏi người Hải Âu kéo theo cô bé chạy vô nhà, nó phì cười nhìn theo dáng vẻ vô tội của Hải Âu, dáng chạy hai cô nàng này mà mặc biki…è hèm…không được, cở này đầu óc thiếu trong sáng quá, cũng tại đứng gần cha nội Xí hơi nhiều. Nhà này Rose ngán mình ông Gạo, chừng nào có chị An đứng chung mới dám cãi vài câu. Nó nhún vai đi loanh quanh trước cửa chơi, mất công vô bàn nghe ông Gạo la Rose nhức đầu. Từ xa đã thấy ổng đi lòng vòng quanh Rose hết trợn lại trừng nói gì đó, Hải Âu đứng le lưỡi chui đầu núp sau lưng Rose, ông Xí thì nắm lổ tai em đưa cho mấy ông anh khác chụm đầu vô coi, mặt ông Chiến sa sầm dữ tợn đập bể mấy cái ly, nó nhún vai…việc này quá bình thường, thậm chí khá thân thuộc, ai chứ ông Chiến bực phải cho ổng đập đồ nếu không ổng sẽ đập người.

Khoảng hơn mười phút sau ông Lý đón chị Thủy và mặt mo đến. Hai cô nàng không có cơ hội nói chuyện đùa giỡn bao nhiêu với nó vì đã bị chị An ra đón kéo vào hội chị em phụ nữ. Ông Gạo lại diễn thuyết vài câu đại loại cảm ơn hai cô nàng suốt nhiều tháng qua chịu khó theo sát nó và nói lại tình hình cho gia đình ổng, nó chỉ biết cười khổ ngồi im kế ông Củi chịu trận, cảm giác tuy lạ lẫm nhưng rất ấm áp, cứ như người anh trai đang cảm ơn người khác đã trông chừng em mình. Về nhà tuy vết thương trong lòng bị nhắc liên tục đau thì có đau đó, nhưng đổi lại nhận được ít nhất có những người yêu thương mình, tuy thế giới này nhuốm màu khác thường, nhưng vốn dĩ là nơi yêu thương Chị…nó vẫn đau nhưng không còn kháng cự, có đau thì anh em cũng đau chung, có nhớ thì cùng nhớ. Thôi thì bước vào thế giới này vì Chị, thay Chị tồn tại…

…Vài năm sau…khi mọi người đã quen với việc không còn cô em gái ấy nữa…anh về với em…Chị nhé!

 Nó bật cười…trước khi tất cả đều say mèm, mọi thứ lại nhạt nhòa ánh mắt.

……….

Nó tỉnh dậy bởi cử động của ai đó, Hải Âu trong lòng xoay người, mắt em nhắm nghiền, môi chép chép như đang ăn gì đó. Nó mỉm cười xoa lên má em…cô gái này thật làm người ta vừa không nỡ xua đi, vừa không nỡ để đến quá gần. Chắc đã ráng ngồi làm gối kê đầu của nó đến ngủ gục đây mà.

-        Khờ thiệt!

Hải Âu được nó giải thoát khỏi cơ thể mình, em trườn người trong vô thức rồi xõa cả hai tay hai chân ngủ say sưa như con nít, mặt em kê sát vào chân ghế cứng làm nó phì cười. Ngủ thoải mái quen rồi, có nó chắc em bực bội trong mơ lắm. Nó nhẹ nhàng kéo đầu em ra ôm cơ thể mềm mại như không xương ấy vào lòng đưa em lên ghế sô-pha rồi cởi áo sơ-mi ngoài đắp lên chân dài của em che đi đường cong miên man ấy. Nó bật cười khi phát hiện mình đang mặc chiếc áo ba lổ màu đen khá vừa người, tuy nhiên cơ thể hơi gầy, không ngầu như mấy ông anh. Giờ thì giống người nhà này, ở nhà ông nào cũng hay mặc áo ba lổ đen bên trong. Trời hình như đã tối muộn, đèn hành lang ngả vàng, cách bộ bàn ghế sô-pha sang trọng này vài mét là cửa phòng nó và Chị. Hoa cỏ khô héo vẫn rải rác xung quanh…nhậu cả ngày, dù uống ít nhưng mỗi lúc một chút khiến nó say, hết say lại tỉnh theo mấy ổng. Cũng không biết say kiểu gì lếch lên tận đây rồi nằm ngủ ngay cửa.

Kẹt…

Không phải cửa phòng cũ hư đâu, chỉ vì vụn hoa tàn bám đầy sau cửa khiến mỗi lần mở tiếng kẹt kẹt xào xạc lại vang vang. Phòng cưới chuẩn bị sẵn vẫn chưa ai dọn dẹp nhưng chẳng có mùi bụi bặm, chỉ toàn hoa đã khô. Trong căn biệt thự có quá nhiều phòng như này, lại có một căn phòng cuối dãy hành lang dài như cũ kỹ đi bởi vụng hoa, đồ trang trí…bất giác tưởng như đang đứng trong một bộ phim kinh dị nào đó. Nó mỉm cười ngồi phịch xuống ghế sô-pha dài sang trọng màu trắng kẻ những đường viền ca -rô. Bộ ghế này được chị đặt làm riêng giúp nó có thể ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi, vừa vặn cho cả Chị cùng chui rúc nếu nó lỡ ngủ quên giống ghế sô-pha ở nhà riêng.

Tầm mắt ngay tủ kính treo váy cô dâu, lễ phục sang trọng của nó treo bên cạnh. Nó mỉm cười đứng dậy kéo tủ lấy một trong những áo vest màu ca-ro đen trắng xuống cầm trên tay vuốt ve yêu thích. Nó mặc áo sơ mi trắng rồi khoác vest vào người, vải mềm mại vừa vặn không dư không thiếu. Nó ngắm nghía mình trong gương của tủ kính, không quá rõ ràng, hình ảnh nó như hòa tan vào những chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, giống như nó đang mặc lễ phục bên cạnh cô dâu của mình.

-        Mặc đồ cưới giờ hông hay đâu Mon!

Có tiếng nói nhẹ của con gái vang lên phía cửa, nó chẳng giật mình, không quay đầu, vẫn ngắm mình trong kính, vẫn say sưa giữ nụ cười.

-        Chị coi…cô ấy chưa từng lấy số đo em lần nào. Vậy mà đồ cưới may vừa khít. Hay thiệt!

-        Mẹ Bé Dẹo cũng vậy đó, may đồ cho chồng hông cần đo. Hihi còn mỗi lần nó mua đồ cho ông Gạo hành ảnh mệt bở hơi tai hông khi nào một lần vừa ảnh. Ảnh than hoài, em gái lớn chưa gì tâm trí để hết cho thằng ranh con người ngoài.

-        Haha…

Chị An nhẹ nhàng vừa nói chuyện vừa đi lại gần đặt tay lên cổ áo nó, không phải giúp nó sửa sang áo mà định cởi ra.

-        Nói rồi, mặc bây giờ không hay đâu.

Nó lắc đầu mỉm cười.

-        Như vầy còn may với không may gì. Mặc thêm một lần…mai chị kêu dọn phòng này đi. Để nguyên phòng mấy tháng kiểu này trong nhà mới không may mắn đó.

Chị An thở dài lắc đầu dừng lại một chút như lấy bình tĩnh rồi đặt cổ áo nó trở về vị trí cũ, tay chậm dần giúp nó cài nút sửa sang chỉnh tề.

-        Phòng này anh Gạo kêu cứ để đây chờ thằng Mon tỉnh táo về cho nó nhìn một lần, thời gian đó thằng nhỏ như cái xác. Hì…già đầu vậy chứ trùm sợ ma, ảnh với ông Xí… cắn răng để đây không cho ai dọn.

Chị An lấy một chiếc cà-vạt xanh đen trên tủ nhẹ nhàng cài vào cho nó.

-        Hông phải tụi chị muốn làm Mon đau lòng. Ảnh nói thời gian Mon chăm em ấy nhất là mấy ngày cuối Mon có nhận thức được xung quanh đâu, y như cái xác, gặp ai cũng ngơ ngẩn, nhìn gì cũng hông biết. Ráng giữ nguyên cho thằng Mon nó tỉnh táo về nhìn một lần. Mặc quần dài vào đi em, Bé Dẹo nó nói đồ cưới toàn tiền đập ống heo của Mon hì!

Vừa nói chị An vừa phủi một chiếc quần cùng bộ với áo vest.

Cạch!

Chị An kéo tủ ra, một hàng dài rất nhiều thắt lưng, tất…chị chăm chú chọn lựa.

-        Bộ bàn ghế bé Âu đang nằm mấy tháng nay thành chổ quen của ảnh với mấy ổng. Ảnh đi làm về là hầu như ngồi đó suốt uống rượu hông nói chuyện với ai, chờ ảnh gục hết biết gì chị với con Âu mới đưa về phòng được. Thường xuyên nửa đêm thức dậy không có ảnh trong phòng là biết ảnh lên đây ngồi uống rượu. Mấy ông Xí, Chiến, Củi, Mật qua thì ngồi với ảnh, không có ảnh ở nhà mấy anh em qua cũng lên đó ngồi im ru hút thuốc uống rượu tới sỉn mới chịu về…Đeo cái này nghen Mon?

-       

-        Để chị lựa giày!

Ngăn tủ dưới cùng kéo ra, giày đen, giày trắng, nâu san sát nhau…

-        Nhiều em út, nhưng nhà mình thương Bé Dẹo nhất một phần em ấy là con của Ba Đại Ca, vừa là em, vừa coi Bé Dẹo như con. Đời mấy ảnh lăn lộn mấy chục năm ngoài đường, có người vào tù ra tội, chuyện gì cũng trải qua hết rùi. Hì ảnh nói mấy ảnh thương Bé Dẹo vì em ấy là cọng dây kéo mấy ảnh dưới bùn lên, chung mục đích chăm sóc yêu thương em ấy. Ba Đại Ca bôn ba cả đời chỉ vì để tiền lo lắng mấy ảnh, tới nổi quá nửa đời người mới dám cưới vợ, đẻ Bé Dẹo ra nhà bên đó làm được bao nhiêu tiền cũng gom hết gởi về chăm sóc mấy ảnh, để mẹ con Bé Dẹo sống khổ cực xứ lạ quê người. Mấy ảnh thương Bé Dẹo một phần cũng vì bù đắp tuổi thơ thiếu thốn của con nhỏ. Mỗi lần con nhỏ về mấy ổng phải dẹp hết công việc làm ăn không tốt, tật nào xấu bỏ hết, ăn mặc cho ra dáng đàn hoàng…sợ ảnh hưởng xấu em gái.

-       

-        Mang đôi này hen, hợp với màu áo nè!

Chị đưa nó một đôi giày đen để mang vào, thấy nó loay hoay cột giày, chị An mỉm cười ngồi xuống giúp nó. Ngồi trên ghế nhìn chị An chăm chú xỏ dây giày, nó lắc đầu cười.

-        Chị thấy không? Cô ấy chăm sóc em đến nổi giờ ngay cả thắt ca-vạt, cột dây giày cũng không biết.

-        Hihi…nó dạy chị chăm sóc ảnh mới cột được chú yêu chị nè.

-        Haha…

-        Chị chơi với Bé Dẹo từ nhỏ…mấy ảnh thương Bé Dẹo ngần ấy năm…Mon à…Bé Dẹo đi…nhà mình trái tim ai cũng tan nát thiệt đó. Vì vậy…mấy ảnh hiểu Mon đau cở nào nên mấy ảnh xót Mon lắm.

-       

-        Ảnh nói mấy ảnh già rồi còn chịu được. Thằng nhỏ mới hai chục tuổi còn non choẹt…haizz. Vừa mất đứa em gái, nhìn thêm thằng em rể không ăn không ngủ ngơ ngơ ngác ngác như người không hồn tới nói chuyện với ai cũng hông biết…rồi em ói máu, nằm viện chưa gì bỏ đi mất tiêu…mấy ảnh thiếu chút đào hết SG, ĐL kiếm Mon.

-       

-        Bửa Thủy bắt được liên lạc với em báo tụi chị…mấy ảnh mừng quá trời. Xí, Chiến đòi đi bắt em về. Mà anh Gạo kêu thôi để yên cho em đi.

-        Haizz em biết rồi, thôi…không khóc. Em xin lỗi làm mọi người lo!

-        Cưng đó…hông nghĩ bậy nữa chị mới bớt lo. Tụi chị mà hông lén đổi thuốc kịp…để cưng uống tới giờ, biết nói sao với Bé Dẹo. Khùng hết sức hic hic.

-        Haha ờ thì không phải bao lâu nay em vẫn uống vitamin sao, lo gì chứ. Nghĩ cũng buồn cười, lúc trước cô ấy luôn lừa em thuốc là vitamin…lúc đi rồi lại bị mọi người lừa vitamin là thuốc. Từ nhỏ tới lớn…toàn cô ấy lừa đảo diễn trò với em…phù! Giá mà cô ấy đi cũng là lừa đảo, thử lòng em như trong phim thì hay biết mấy, em thực sự tình nguyện để cô ấy lừa em cả đời, lừa mất người luôn cũng không giận cô ấy chút nào.

-        Mon…huhu!

-        Haha thôi không khóc, người lớn mà khóc hoài trước mặt em…không mất mặt à?

Nó mỉm cười đỡ chị An lên, khóc ướt hết giày mới tinh của nó.

-        Hì chị còn khóc được. Còn anh Gạo mấy tháng trơ trơ ra, uống rượu say rùi ngủ. Mấy người kia cũng vậy…tới nay em về mới thấy cả đám đàn ông được giải tỏa…Chà! Đẹp trai ghê!

Chị An quẹt nước mắt cười hì hì ngắm nghía nó, nó cũng đưa mắt nhìn vào kính mà không cần phải đứng trước gương đàn hoàng, soi kính tủ chổ này người nó như lồng vào một bên váy cưới…thật giống như đang đứng cạnh cô dâu.

-        Đẹp trai vầy mà mấy ông già kia chê Mon xấu.

-        Haha…nhờ Chị ấy!

-        Ban đầu chê lắm. Hì ông nào cũng bực bội vì Bé Dẹo mới mười mấy tuổi đầu dám về nhà la làng lên “nó là chồng tương lai em”. Quỷ Xí đòi kiếm Mon chặt chưn hoài nên Bé Dẹo nó xí vô mặt suốt ngày đó.

-        Haha ra vậy!

-        Hồi Mon lên SG tới anh Gạo cũng bực luôn. Hihi thiệt ra hông phải mấy ảnh theo dõi Mon để coi chừng kiểm soát Mon đâu. Tại Mon mà Bé Dẹo nó ra riêng hông chịu ở nhà mình, rồi mỗi lần qua chơi với Bé Dẹo phải cho người canh Mon…thấy Mon về nhà là phải đi tránh mặt. Có lần nguyên đám mới bưng chén cơm lên, bị báo Mon đang về, Bé Dẹo nó giựt chén cơm xua nguyên đám nháo nhào trốn như vịt…hihi mấy ảnh vừa bực vừa cay cú. Bộ Mon hông thắc mắc thím Ba hay nấu đồ ăn nhiều hở? Mon đi làm ha ở nhà thím ba cũng nấu đồ ăn quá trời…nấu cho tụi chị qua ăn á. Quỷ Xí chửi hoài, thăm em gái mà trốn chui trốn lủi như ăn trộm. Hihi…

Chị An cười khúc khích nhưng mặt ướt nhòe nước mắt, nó mỉm cười lắc đầu.

-        Chắc mấy ổng đòi chặt xác em nhiều lắm nhễ.

-        Hihi hông sợ Bé Dẹo mồ côi chồng, quỷ Chiến chặt xác Mon lâu rùi.

-        Quá ác!

-        Haizz…hic hic…giờ thì ngược lại, có chú rể, hông có cô dâu.

-        Không sao…cô ấy vẫn là vợ em!

-        Uhm! Mon rất giống anh Gạo…

-        Dạ ảnh nói em rồi.

-        Giống ảnh thì hai mươi năm mới có vợ…hông được. Chị hứa Bé Dẹo rồi…đền cho Mon một đám cưới.

Nó vừa bực mình vừa buồn cười chỉ muốn đánh mông bà cô nữ hoàng, nó cười khổ lắc đầu với chị An.

-        Tào lao! Ai cần chứ…em đánh mông bà cô đó bây giờ.

-        Hì…chị nghiêm túc. Anh Gạo cũng nghiêm túc!

-        Haha yên tâm…em tự kiếm được, không sao. Em đầy người yêu!

-        Hì…em đầy bằng anh Gạo hông? Đó đầy đó, rùi bốn mấy tuổi mới cười vợ đó…

-        Cái này…

-        Đàn ông nhà này ra ngoài…yêu đương nhăng nhít chuyện thường Mon à…nhưng có ai để về nhà, có ai chấp nhận chờ cơm hay hông mới là vấn đề hen.

-        Hơ…

-        Chị nói thiệt…Mon cười Bé Dẹo…Mon ra đường gian díu nhăn nhít nó cho luôn đó…hihi đi đâu cũng phải mò về hà. Nhà mình mấy vụ này nó khác người lắm Mon, Bé Dẹo từ nhà mình ra đó Mon, hông thấy Mon quen biết nhiêu đứa Bé Dẹo nó thèm cản hông. Hông phải tự nhiên mấy ảnh nhận Mon làm em đâu. Nên chị nói…đừng có ở nhà này khoe em người yêu này, em ngủ đầy gái nọ…cười được vợ mới tính hen. Nhìn anh Gạo Mon đi, hai chục năm rong chơi mới có chị nè.

Chị An nhếch môi đẩy nó đi ra cửa đứng nhìn về Hải Âu vẫn ngủ ngon trên ghế mỉm cười.

-        Nhìn bé Âu đi…hì Mon có tin Bé Dẹo nó tính sau cưới Hải Âu cho Mon hông?

-        Cái này…cái này…tào lao! Em…em…tức chết em rồi, bà cô này quá lắm rồi!

-        Hì…Mon hiểu lý do mà?

-        Cái này…

Nó sững người ngơ ngác…rồi ủ rủ cúi đầu thở dài dựa lưng vào một bên cửa nhìn chị An cười khổ.

-        Một sự chuẩn bị?

Chị An mỉm cười không nói gì ngồi xuống ôm chân cùng nó nhìn về phía Hải Âu. Nó thở dài ngồi phịch xuống dựa lưng vào chân cửa, tay bóp mấy đóa hoa khô thành mảnh vụn.

-        Bà cô này thiệt tình. Ngay cả em cũng dám bán cho người khác. Vợ với chả con. Bộ không sợ lỡ hên hên sống tiếp, ăn nói sao với con gái người ta.

-        Thì vẫn cưới cho Mon luôn.

-        Sặc…khụ…bớt giỡn!

-        Nghiêm túc. Giờ anh Gạo thương ai chị vừa mắt…chị cưới cho chú yêu liền. Nhà mình mà!

-        Cái này…

Nó trợn mắt nhìn bà cô An thản nhiên bên cạnh nói một câu người khác nghe chắc chắn không bao giờ tin…có điều ánh mắt chị nghiêm túc, không tỏ ra trêu đùa hay nói để hả dạ con gái. Nó bỉu môi thở dài.

-        Haizz em không biết phải nói nên cười vì sung sướng hay bực mình nữa.

-        Nhà mình tụi chị bị điên mà…hihi! Ai chứ bé Hải Âu, bảo đảm Bé Dẹo chịu liền. Chị cũng chịu…

-        Ờ…chắc em phải thấy may mắn lọt vô nhà này quá. Em kêu anh Gạo lên uýnh cho sưng mông giờ. Hừ…còn bà cô kia nữa…đáng đánh đòn.

-        Hihi!

-        Cười cái giề…ổng đi có bồ, đừng có chạy đi đánh ghen rồi về than khóc.

Bà cô An bỉu môi cười khanh khách.

-        Hời ơi…ở nhà buồn hông biết làm gì, rủ Bé Dẹo bày trò đánh ghen chơi thui Mon. Mấy ông nhà này đi chơi…làm gì làm cũng mò về hà. Ghen là ghen mấy con mình hông thích thấy chướng mắt thui.

-        Ờ nói hay lắm. Đang đau thương tự nhiên chuyển qua vấn đề hơi sai sai lắm rồi!

-        Hihi thiệt mà. Như Mon với nhỏ gì hùi Mon mới vô SG á, chắc chắn Bé Dẹo giành Mon về, uýnh ghen dữ dội luôn. Còn là bé Hải Âu nè…cưới cho Mon liền…thiệt!

-        Tào lao!

-        Hihi!

Thiệt bà cô này không phải vợ ông Gạo, nó đã cốc cho sưng mỏ, ăn nói nghe…mát cả ruột à không có…nghe ngứa cả răng.

-        Haizz Chị của em nói gì với Hải Âu rồi đúng không?

-        Nói gì thì chị hông biết, chuyện này chỉ có Bé Dẹo với bé Âu biết thui.

-       

-        Nhưng chị biết…bé Âu muốn về quê. Bé Dẹo nói quá trời mới chịu ở lại.

Chị An thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Hải Âu ánh lên sự thích thú, cưng chiều.

-        Nhìn gì dữ, thích Hải Âu quá cười về cho chú yêu chị đi, đó làm liền.

-        Hihi nói thiệt chị cũng tính vậy á. Mà tiếc…chú yêu chị hông thèm để ý bé Âu…mà người bé Âu thích là Mon.

-        Khụ…nào…

-        Bớt giả bộ, thái độ con nhỏ rành rành ra. Giờ chị kêu nó vô phòng ngủ với Mon, nó chịu liền.

-        Khụ…cái này hay là thôi đề tài này đi…nói một hồi…đi xa quá!

Bà cô An cười hì hì vui vẻ đánh vai nó một cái.

-        Biết sao bé Âu đòi về quê hông? Tụi chị cưng bé Âu vì cái này đó.

-        Ai biết?

-        Hì…Mon với Bé Dẹo đưa con nhỏ về chăm sóc, cưng chiều. Nhà mình đối xử tốt, Mon nghĩ nếu một ngày thấy thích Mon trong khi biết Mon sắp cưới chị Bé Dẹo…con nhỏ nghĩ sao?

-       

-        Hải Âu nói làm vậy hông đúng, có lỗi với chị Bé Dẹo, cách ly xa từ đầu cho khỏi ảnh hưởng mọi người…nên Hải Âu mấy lần tính trốn về quê thăm nhà rùi ra Bắc làm. Hihi trốn đi thiệt đó, có lần bỏ hết đồ đạc, điện thoại tiền bạc Bé Dẹo cho rùi leo rào đi. Tụi chị phải lần camera chạy theo bắt về. Bửa đó Mon đi đâu với ông Gạo hai ngày nè, leo rào tay chân trầy xước hết trơn. Mon nhớ đợt đó Bé Dẹo bắt ông Mật cắt sạch hết sắt nhọn trên hàng rào với dọn sạch cây cối sát nhà hông, sợ Hải Âu leo trốn tiếp bị thương đó. Hihi mấy bửa đó nhìn Bé Dẹo nó đeo dính bé Âu dụ dỗ năn nỉ ở lại…cười muốn chết.

-        Ái chà…hèn gì…

-        Hihi hông biết nói gì…sau bé Âu kêu em bó tay chị Dẹo rùi, bất lực rùi, hông trốn nửa. Mà mắc cười Bé Dẹo với Mon qua nó trốn trốn né né. Dễ thương lắm!

-        Hơ hơ…

-        Sau hông biết Bé Dẹo nói gì mà sau Bé Dẹo đi…Hải Âu quay 180 độ. Hì trông đứng trông ngồi mấy tháng trời chờ Mon về, rùi đòi mấy ảnh đưa đi kiếm em suốt. Nói anh Mon đuổi cở nào cũng hông đi. Haizz chị có hỏi nhà mình giờ buồn, muốn đi chổ khác sống hông, chị gửi qua Rose ha con Hạnh. Hải Âu nhất định hông chịu, chị có đuổi em ra đầu đường đi thuê trọ đi làm mướn chờ anh Mon về. Anh Gạo nghe cười quá trời.

-        Cái này…haizz đừng có xúi bậy Hải Âu. Em ấy còn nhỏ, chưa sẵn sàng cho chuyện tình cảm trai gái đâu, có lẽ chỉ một chút thích của tuổi teen…chờ em ấy trưởng thành sẽ khác. Hải Âu rất tốt…nhưng không nên vướng vào người tệ như em.

-        Hì để rùi coi, người Bé Dẹo đào tạo…hông đơn giản đâu Mon ơi!

Nó vừa bực mình vừa buồn cười, từ bà cô Bé Dẹo tới bà cô Hải Âu…uống lộn thuốc hết rồi. Nghe mà choáng váng, vừa thấy bực, vừa buồn cười lại vừa thấy dễ thương…và cũng vừa không biết nên làm sao. Trước giờ chơi trò chơi nhiều…đối phó với con gái cũng có chút kinh nghiệm, nhưng ca khó kiểu cô nàng ngoan hiền đáng yêu này…tạm thời nó bất lực.

-        Chết em rồi! Giờ sao giờ?

Nó méo miệng than thở. Bà cô An cười khúc khích vui vẻ nhếch môi nhưng giọng lại khá nghiêm túc.

-        Từ từ thử, cho chính Mon cơ hội với Hải Âu!

-        Haizz chị đừng có xúi bậy…tội bé Âu, em như vầy…không tốt cho em ấy đâu. Thiệt…em nghiêm túc cảnh cáo chị đừng có xúi bậy!

-        Hì xúi đâu, đây là tạo cơ hội nghen. Bé Dẹo nói Hải Âu giống nó…về với Mon…sau Mon có rong chơi cũng chấp nhận chiều Mon...kêu chị đừng có cản Mon với…

-        Em đánh sưng đít hết hai chị em bà cô đó bây giờ…thêm chị nữa, tha cho em chị ơi! Khổ lắm!

Giờ thì hết chịu nổi rồi, nó bực mình đứng dậy cởi phăng áo ngoài đi vô phòng, mới khóc cười, say sỉn lú đầu với mấy ông anh, giờ thêm bà cô An vô hại não, nó nghiếng răng ken két nhìn chằm chằm mấy chiếc váy cưới trong tủ…lòng thầm nhủ nay mà nằm mơ thấy Chị, nó đánh cho sưng mông. Sao nó hối hận về nhà quá, lang thang bên ngoài với mấy cô nàng đơn giản kia coi bộ nhẹ đầu hơn. Âu ơi là Âu…giờ có khi nó né em thì có, tất cả tại Chị…bực mình!

-        Hihi!

Bà cô An vẫn không tha đi vô đứng đầu giường nhìn nó nằm vật vã.

-        Hí hí cao thủ tình trường, em anh Gạo anh Xí đồ mờ…nay kỳ vậy Mon?

-        Chị im đi! Em hối hận nói chuyện với chị quá!

-        Hihi!

Chị An cười khanh khách, giọng điệu nghe chỉ muốn đè ông Gạo ra vừa chửi vừa kể tội vợ ổng. Nó úp mặt vô gối than thở rầu rĩ.

-        Chết em rồi! Bà cô nhà chị cho em bài khó quá sao mà giải! Chị ơi anh úp mặt vô gối ngủm luôn cho em vừa lòng! Hừ hừ…

-        Hihi nói điên khùng gì á Mon…

-        Điên cái gì mà điên…hừ hừ…ở nhà còn nguyên bài cục nước đá chưa xong, giờ thêm bà cô Âu…chết em rồiiii.

-        Ủa cục nước đá là sao?

-        Thì cục nước đá Đan Thanh đó…tui khổ quá mà…bảo đảm bà cô đó cũng Bé Dẹo của Chị đưa về hành em…khổ quá đi…

-        Hí hí hí…Đúng rùi…ráng mà giải nghen Mon. Bởi chị phục Bé Dẹo ghê, bày trò với Mon hay thiệt.

Bà cô càng cười lớn, nó càng ngứa răng phẫn uất, nó mà mơ thấy Chị chắc chắn không tha.

-        Hừ hừ…chị cười đi, đừng có nhìn mặt em út khỉ khô gì hết…ông Gạo đâu mà chị ngồi đây hại não em? Ổng đâu…em méc ổng!

Nó than thở hầm hừ, chị An cười hí hí đập cái gì đó lên mặt nó, mát mát lành lạnh nhưng nó vẫn không thèm ngóc đầu dậy.

-        Ảnh với anh Chí cưng tỉnh rượu nghỉ mệt xíu bay ra HN rùi. Còn công chuyện gấp ngoài ngoải.

-        Mấy ông kia đâu?

-        Ngồi chơi trên sân thượng đó, Mít nó về rùi.

-        Hừ hừ…em đi méc mấy ổng chị hại em…

-        Hihi méc gì méc đi, giải bài gì đó giải…giờ giải bài này nè!

Cô nàng lại cầm vật hồi nảy đập lên tay nó phe phẩy vô má nó, hơi nhột nó ngóc đầu dậy thì nhìn thấy tay chị An đang phe phẩy sấp tiền mới tinh. Nó bỉu môi.

-        Gì đó, khoe tiền à?

-        Hihi ảnh kêu đưa em sài đó.

-        Hừ hừ…gì mà cho tiền hoài vậy? Không cần!

-        Hí hí ảnh cho hông lấy ảnh chửi nghen.

-        Trời ơi! Cho tiền mà cũng ép nhau.

-        Hihi ảnh dặn mai mốt còn đi với anh em nhiều. Cầm tiền sài đừng làm mất mặt ảnh, tiền bửa ảnh cho đãi anh em với Mon đưa anh Củi lo vụ bé Âu chắc hết rùi nên cho thêm. Cho Mon tiền sài chơi, còn nhà trên ĐL Mon phải tự đi làm kiếm tiền lo. Nhắn bà già cứng đầu trển ráng sống lâu lâu, đừng có ngủm trước ảnh. Đó nguyên văn đó! Hihi…

-        Hừ hừ biết rồi!

-        Á quên…nhớ cho bé Xíu 10tr đóng học phí học anh văn. Còn nhiêu Mon sài gì sài đi với anh em nhà mình. Hết nói ảnh. Hông nể ảnh, ảnh từ Mon.

-        Hừ hừ rồi…chị hết nguyên văn chưa?

-        Rùi!

-        Hừ hừ…em kiếm anh Xí, chị ở đây chơi với Hải Âu đi!

Nó đứng dậy ủ rũ đi ra cửa, người vẫn mặc nguyên quần áo chú rể chỉ thiếu áo ngoài vì bà cô An đang ngồi đè lên, nhưng đi đến cửa nó dừng lại.

-        Chị khuyên ảnh đi. Đưa em tiền nhiều kiểu này em nghĩ ảnh đã biết em đang lo chuyện gì. Haizz bao nhiêu tiền cho đủ. Còn Sơ thì… Cô Hoa nói không nhẹ! Mấy ảnh nên về với Sơ, không còn nhiều thời gian đâu.

Cũng không chờ chị An trả lời, nó phất tay hững hờ đi thẳng xuống nhà, để lại sau lưng cô gái thở dài suy nghĩ. Nó nhếch môi cười quăng đại sấp tiền vào túi xách treo ngay đầu chân cầu thang, chẳng thèm kéo khóa vì ở đây đông hay vắng người tiền không chạy đi đâu. Tiền này chắc chắn vẫn ăn chơi tiêu sài, mọi người đều nói nó giống ông Gạo, nên nó hiểu…đúng là ổng cho nó tiền chơi thiệt, nhưng chỉ một phần nguyên nhân thôi, còn kèm theo việc khác vì ổng biết nếu nó thoải mái chi tiêu xàm xí bằng tiền ổng thì số tiền nó kiếm được và tiền Chị để lại sẽ thoải mái tập trung lo những việc gì…mà việc đó cũng là việc mấy ổng quan tâm. Nghe có vẻ lòng vòng, thực ra tiền với ổng là chuyện nhỏ, nó sài hoang phí hết ổng cũng không để bụng, nhưng nếu tiện tay để ý giúp việc trong lòng ổng thì càng tốt, thế thôi. Nhiều năm qua trước là Chị giờ là nó đều đang âm thầm giúp mấy ổng chuộc lại vài lỗi lầm, ông Gạo không nói biết hết, Chị cũng không nói ra đang làm. Vấn đề của người lớn thật phức tạp, nó cũng không tham gia được gì, khi chuyện đó xảy ra…nó và Chị vẫn còn đang nghịch đất, vấn đề này nằm ngoài nuông chiều Chị, Chị không can thiệp được, nó càng không. Hiện tại ổng hào phóng với nó một phần xem như đến đáp việc lâu nay nó vẫn thay thế Chị, bên cạnh cho tiền nó sài đơn giản anh trai cho tiền em. Nó không kháng cự, chả thấy mất mặt, thoải mái nhận và tiêu pha, hết chắc chắn xin…có ông anh Kho Gạo để làm gì, ai nói gì mặc kệ, mặt nó giờ dày thay cả phần Bé Dẹo mà hê hê.

-        Ái chà đẹp trai mậy! Há há đồ em tau may quá ngon lành!

-        Hehe tụi tau thằng nào cũng có mấy bộ để sẵn.

Ông Xí, Chiến thấy nó ăn mặc bảnh bao lò dò đi ra liền xúm lại cười hề hề ngắm nghía, ông Củi và Mật im lặng nhìn nó chằm chằm cũng gật gù.

-        Dám mặc hả?

Nó mỉm cười nhếch môi.

-        Có gì không dám, em đâu mê tín như anh Xí.

Cốp!

-        Tau mê tín hồi nào? Anh mày chỉ tâm linh chơi đu theo anh Gạo cho vui thôi.

-        Haha ờ!

-        Nhẫn vừa chứ? Hỏi thiệt…mày cầu hôn chưa?

Ông Củi thản nhiên hỏi, ba ông kia nhìn nó chằm chằm vẻ thích thú, nó ngồi phịch xuống nền gãi gãi đầu xòe ngón tay có đến hai chiếc nhẫn trên hai ngón tay lên cao cười cười.

-        Haha rồi, nhưng nhẫn không có kim cương đẹp như vầy. Cô ấy nói em khô khan quá, hông lãng mạn xíu nào. Kêu em phải tập luyện lại, cô ấy sẽ giả bộ chưa đồng ý, chờ lễ chính thức em phải cầu hôn lại.

-        Đúng là em tụi tau, bày trò linh tinh.

-        Hơ hơ…nó bắt tụi tau tập luyện quá trời, anh Mật anh Củi mày đơ quá, nó bắt ngồi coi nguyên video mấy ngày trời, tới anh Gạo cũng bị nó bắt coi clip, trả bài thuộc đàn hoàng mới tha cho ổng.

-        Haha…công nghiệp quá!

-        Con nhỏ đe dọa ghê lắm, kêu tới hồi mày đưa gia đình lên chính thức cầu hôn mà tụi tau đơ đơ làm mất mặt nó…là xác định khỏi anh em gì sấc, từ tụi tau luôn.

-        Haizz nó hâm he đéo cho tau cưới vợ nữa.

-        Tau thì bị hâm kêu con Hạnh li dị tau.

Cả đám cười vang. Ông Củi sờ lên nhẫn nó mỉm cười.

-        Nhẫn này khác trước hả?

-        Nó đó anh, cô ấy thiết kế lại, thêm đá, kim cương vô. Cô ấy hỏi có cho cô ấy làm đẹp hơn không? Em nói chắc chắn phải sửa, nâng cấp lên từ từ tới chừng nào vừa ý cô ấy. Em tính lén xin tiền anh Gạo sửa nhẫn đẹp lên…giờ thì cô ấy tự làm trước, chắc vừa ý lắm.

-        Ừ!

Mọi người đều trầm mặc, khói thuốc phì phèo, gió lại rung chuông leng keng, nó ngắm mãi không biết chán đóa hoa lấp lánh trên ngón tay gầy. Ông Củi đưa tay chụp lên tay nó hạ gạt xuống, ông Xí nhe răng thở dài.

-        Tụi tau giữ cho mày về nhìn một lần. Thôi…sau đừng đụng tới nữa.

Nó bật cười thu tay lại cho vào túi siếc chặt.

-        Dạ! Nay thôi, mai em dặn chị An cho dọn dẹp phòng rồi. Để đó cũng không hay.

-        Tốt. Haizz làm gì bớt rầu giờ tụi mày. Mon nó về…ngồi không hoài chán quá.

-        Không biết!

-        Nhậu tiếp!

-        Lên đây như cũ.

-        Haha ờ…lên ngồi nhìn cây lý.

-        Hơ hơ…lâu rồi không dám bẻ lý ăn. Mật! Bẻ mấy trái chơi mậy!

-        Ok!

Ông Mật gật đầu đứng dậy nhìn quanh một chút, sau đó với tay bẻ luôn cây sào dùng để lấy đồ trên cao rồi móc vào một nhánh cây chìa vào ban công, ông Chiến nhảy xuống rút dao cắt phăng một chùm lý không cần biết chín chưa, miệng cười cười lẩm nhẩm.

-        Cho mấy trái lý ăn chơi Bé Dẹo, có gì cưng kiếm thằng Mon haha!

-        Haha! Đúng đúng…ý kiến gì kiếm thằng Mon!

Ông Xí nham nhở cười đưa tay kéo ông Chiến lên, mấy anh em vui vẻ chia nhau mỗi người một trái đưa lên trời cười vang. Lý của Chị trồng, Chị mà thấy ông nào dám hái trộm Chị bắt trả tiền, giá thì tùy hứng Chị, niềm vui của mấy ổng đôi khi canh Bé Dẹo có ở nhà giở trò trộm lý trêu chọc Chị, hậu quả bóp có nhiêu tiền đều bị tịch thu.

-        Trái này thơm voãi.

-        Ờ của tau hơi chát. Ăn trúng trái non mịe rồi.

-        Hà hà ăn trộm của Bé Dẹo ăn thấy ngon nhất.

-        Nó chuyên gia canh ông Gạo tiếp khách chọt lý rớt vô đầu ổng xong chạy ra đòi tiền. Cãi không nổi.

-        Mày có bị nó gài không Mon?

-        Hơ hơ…nhiêu tiền đi làm về bị trấn sạch, em làm gì có tiền trong túi mà gài em.

-        Haha hết nói nổi con nhỏ!

Nguyên đám đàn ông bật cười, thôi thì còn hôm nay tranh thủ muốn nói xấu thì nói, muốn kể thì kể, muốn nhớ thì nhớ…mai dọn dẹp phòng ốc…để quá khứ vào trong, ai cũng phải tiếp tục sống mà.

Xoạc!

Đang nhâm nhi miếng lý ngọt liệm ông Chiến nhếch môi cười dúi vô túi nó nguyên cục tiền mới tinh toàn giấy 500.

-        Đây! Nộp tiền phạt bẻ lý!

-        Ớ…

Phạch!

Ông Xí nhe răng cười móc trong ví ra nguyên sấp tiền nhét vô túi còn lại.

-        Phạt khỉ. Đm tau cho mày tiền đi chơi gái!

Phụt!

Nó phun luôn nguyên họng lý vô mặt ông Xí, cha nội này ăn với chả nói…ổng cười ha hả vuốt mặt vỗ vỗ vai nó nháy mắt, sau lưng ông Mật cười cười rút trong túi ra cọc tiền cuộn tròn dúi vô túi áo nó.

-        Hà hà lâu rồi không bị Bé Dẹo xin tiền.

Cả ba ông tủm tỉm cười, nó trợn mắt liếc mấy ổng có chút tức người và ngơ ngác.

-        Cái gì đây…đại hội cho tiền à? Đm ông Gạo mới kêu chị An cho em tiền.

-        Há há anh Gạo là anh Gạo, tau cũng anh mày…cho tiền chơi gái há há.

-        Dẹp anh đi…chừng nào hết em tự xin…

-        Haha! Anh biết mày lo vụ gì mà. Cầm đó! Hết kiếm tau.

Nó bực mình cười cười không thèm từ chối nữa, hiểu ý mấy ổng hết, thôi coi như đi chơi tha hồ phủ phê. Liếc qua ông Củi đang nhâm nhi bia bên cạnh, nó tủm tỉm cười đá chân ông anh.

-        Sao anh? Anh sao?

Ông Củi giật giật khóe miệng mặt cứng đơ, ba ông kia khoác vai nhau nhìn ông Củi chằm chằm, miệng vênh lên đắc ý, mấy ổng thừa biết ông Củi mấy khi cầm theo tiền mặt nhiều. Chỉ là ông Củi nhếch môi khinh khỉn lôi trong ví ra sấp giấy tuy không dày bằng mấy ông kia nhưng chữ 100 USD chiếu chiếu làm cả đám há miệng.

-        Cầm bù sinh nhật cho bé Âu! Có phần thằng Phong, thằng Chinh gởi!

Nó hít một hơi khí lạnh, cha nội này coi như tát vô mặt ba ông kia, sấp tiền không ít. Con mịe nó tự nhiên giàu đột ngột, nó hơi bối rối chưa biết sài cái gì, không lẽ đi mua nguyên xe bikini về cho Hải Âu ở không chẳng làm gì, mỗi ngày cứ thay đổi liên tục cho nó ngắm. Nó chụp luôn tiền dồn hết vô túi quần nhếch môi cười gian.

-        Hí hí Hải Âu em bù sinh nhật rồi. Đây để dành đi Hà Nội quẩy.

Cả đám bật cười ôm vai nhau khui bia chơi tiếp, tuy không ai nói ra nhưng nó hiểu mấy ổng biết suốt thời gian qua nó thay Chị để dành phần lớn tiền đi làm để lo lắng việc gì, giống như ông Gạo, mọi người đều ngầm hiểu nhưng chưa từng nói thẳng ra. Các anh có lòng thì thằng em dám nhận…hừ hai cha Chí, Mít chạy nhanh thiệt. Ông Xí vỗ vai nó.

-        Anh Gạo dặn tụi tau thể hiện làm anh cho có lệ. Lâu nay tụi tau biết mày có nhiêu tiền lo chuyện dùm tụi tau. Haizz cũng chỉ có mày với Bé Dẹo mới làm được. Chậc…lâu nay tốn dữ hả ku?

-        Hờ…cũng kha khá. Nhưng tiền em thì được nhiêu đâu, toàn tiền cô ấy để lại.

-        Tụi tau hiểu tính mày. Chuyện Bé Dẹo muốn làm, mày sẽ hết lòng tiếp tục làm luôn phần nó. Anh Gạo nói tiền để làm cái gì mày đói chết cũng không đụng, ăn sài toàn tự mày kiếm tiền đúng chưa?

-        Cái này…

-        Mấy anh cho mày cứ cầm, sài thoải mái. Việc Bé Dẹo âm thầm làm, giờ mày thay Bé Dẹo…tụi tau thấy hết. Hai đứa giúp các anh bù đắp tội lỗi bao lâu nay…đưa mày nhiêu tiền cũng không đủ. Hà hà…

-        Có gì đâu…anh em trong nhà mà anh. Chuyện cô ấy cũng là chuyện của em.

-        Haha con em tau nó bao đồng, giờ cả đống chuyện mày thay nó lo…một mình mày bao nhiêu tiền cho đủ. Tính mày tau biết, tiền hai đứa tau cũng biết mày sài chuyện gì…tụi tau hiểu hết. Nghe tau…thoải mái một chút, đừng có cứng nhắc vụ tiền bạc quá. Mày còn tụi anh lo.

-        Em hiểu mà, vẫn ăn chơi đều đều đây…Nhưng việc của cô ấy để lại…em vẫn muốn làm.

-        Ừ! Coi như thay tụi tau làm gì được thì làm…chuộc lỗi giúp tụi tau…nhớ hồi đó…

Những câu chuyện cũ lại sôi nổi, nó nghe rất nhiều kỉ niệm lên bờ xuống ruộng của mấy ông anh, thiết nghĩ nghe vài ngày vài tuần chưa hết…và cả đám lại say mèm.

Sáng!

Bình minh thức giấc bởi tiếng chuông báo thức hằng ngày. Nó mở mắt theo thói quen, đêm qua say không biết trời đất. Định ngó xung quanh xem đang ngủ đâu thì có gì đó nhột nhột trên bụng, nó co duỗi ngón tay, cảm giác trơn mịn âm ấm truyền vào lòng bàn tay, từng ngón tay.

-        Cái này…

Nó tròn mắt, cảm giác bất an dâng lên trong bụng, sự êm ái mềm mịn càng rõ ràng…người như nó đã ngủ với con gái không ít, làm sao không nhận ra đây là gì. Nó vội rút tay ra từ từ giờ mền lên, đầu con gái xuất hiện đang nhắm mắt gác lên ngực nó ngủ ngon lành, tay ôm lấy hông…và thứ nó đã co bóp khi nảy chính là bầu ngực căng tròn không một chút tì vết đang ép chặt vào người nó. Vai áo em xộc xệch, chiếc áo ngủ nhỏ xíu hầu như khó che đậy cả khuôn ngực vun đầy, áo ngủ kiểu này thật sự không mặc còn đỡ bực mắt hơn. Đầu nó nổ đùng một cái, giật nảy mình nhích qua một bên, nếu là người khác nó đã thoải mái dán mắt, dán tay vào cơ thể gần như không có điểm yếu này thằng đàn ông nào bỏ qua. Và chết ở chổ nó cũng là đàn ông, sự đụng chạm trơn mịn từ cơ thể con gái hừng hực sức sống đầy dụ hoặc kiểu này lại ngay sáng sớm vừa thức dậy, thân dưới nó nóng dần còn đầu nó thì lạnh đi từng giây.

-        Chết tui rồi!

Nó mếu máo, sắp khóc cmnr, nó cắn răng nín thở ráng kìm chế bản năng trỗi dậy của đàn ông buổi sáng, càng kìm chết càng căng cứng cả người, hiệu quả kích thích từ cơ thể này vượt ngoài sức nó. Tay em còn ôm cứng, càng nhích trung tâm bản năng nó càng bị ma sát chạm vào da thịt em, càng nhích người càng…suýt rớt nước mắt, biết vậy nằm im.

-        Ấy…ma nữ!

Nó thiếu điều hét lên khi gương mặt Hải Âu ngẩn dậy nhìn nó chằm chằm, em nheo mắt một chút rồi nhoẻn miệng cười.

-        Anh!

“Anh cái gì mà anh tầm này, kêu cái giọng như em…thà em giết anh còn hơn”. Nó hít thở không thông cố dằn nội tâm đang gào thét đau khổ. Nó thì căng thẳng gần chết còn Hải Âu lại lười biếng duỗi người, cơ thể em lại như vô tình chạm vào nơi không nên chạm, thôi…coi như nó đang chết rồi cũng được. Nó bất lực đầu hàng…nằm im tới thở cũng không dám.

-        Hi!

Em le lưỡi cười, còn nó chỉ dám hơi nhe răng như khỉ. Hải Âu trườn nhẹ lên cao một chút áp cằm lên ngực nó.

-        Anh nóng ạ?

-        Ờ thì…

-        Ủa tự nhiên chổ này nóng ghê.

-        Chổ…chổ nào?

-        Nè! Để bé…

Hải Âu chỉ tay xuống phần thân dưới nó, nơi chiếc mền nhô lên một chút, nó hoảng hồn khi thấy em đang trườn tay đặt trên ngực nó chuyển xuống dưới định chạm vào nơi nóng ấy, nó vội ôm lấy em, chụp luôn tay em lại.

-        Ấy…không…cái này…ờ…cái này là một vấn đề tự nhiên của đàn ông buổi sáng khá phức tạp…không thích hợp cho con nít đụng vô….

-        Hi!

Hải Âu tròn xoe mắt ngẩn lên trong lòng nó, em suy nghĩ một chút, chân em hơi cử động nhẹ, cảm giác thoái mái truyền lên khiến nó suýt rên khe khẽ, em cười khúc khích le lưỡi.

-        Hihi tưởng bé con nít thiệt hen. Bé biết nè…anh xấu!

-        Cái này…

-        Anh!

-        Híc sao?

-        Bé...

Hải Âu hơi đỏ mặt lí nhí…nó rụng rời cả tay chân nín thở nghe em nói thành lời.

-        Bé…bé giúp anh…nghen…chị…chị An dạy…dạy…bé rùi…

Nó đờ đẫn người, miệng lắp bắp suýt ngất ra giường.

-        Dạy…dạy…gì?

-        Dạy…

Hải Âu lại rướn nhẹ thân hình yêu nữ rực lửa của mình lên cao hơn kề môi vào bên tai nó lí nhí từng chữ âm ấm như thổi gió vào tai…

-        Bé….

Mắt nó trợn ngược suýt phun máu mũi, môi nó tê dại giật giật mấy cái, ngay cả tai cũng ù đi không dám tin vào lời mình nghe nữa…nó run rẩy…nó hết chịu nổi rồi…

-        Cái này…hừ…tức…tức…tức chết tui rồi!

-        Anh!

-        Anh cái gì mà anh, con bé này…em…em hư quá rồi!

Chát!

-        Uidaaaa!

Nó vùng dậy tung mền lên giơ tay đánh thẳng vô mông bà cô nhỏ đang nằm trong lòng mình, quá sức chịu đựng của con người mà, tiếng em rên lên đau đớn, mắt em long lanh đáng thương nhìn nó, môi hé ra như mọng nước…nhưng bờ môi ấy lại nhếch nhẹ một bên, bên còn lại cắn lấy môi…gương mặt này…còn gợi cảm chẳng thua bà cô Minh Anh. Cái trò làm mặt ngây thơ nhưng vô số tội này hình như Bé Dẹo dạy chứ đâu. Nó…nó…nó vội nhảy khỏi giường chạy tuốt vô wc để thoát thân, tầm này dừng lại nhìn gương mặt em, nhìn cả cơ thể không tì vết ấy, nếu không phải do quá gợi cảm, ngực quá cao chiếc áo tuột ra bị vướn lại…chắc nó đã nổ hai con mắt vì nhìn hết nửa thân trên ma quỷ của cô bé chỉ mới vừa qua 18 tuổi. Tiếng em cười như chuông ngân bám lấy nó không tha.

-        Hihi! Anh trốn đâu đó?

-        Đi tắm…em nhớ mặt anh đó! Lấy quần áo sạch cho anh!

Cốp…beng…

Nó đập trán luôn vô vòi hoa sen ai gắn không cẩn thận rũ xuống giữa wc, trán nó đau gần chết.

-        Dạ! hihi!

Tiếng Hải Âu cười khúc khích phía ngoài làm nó đau gần chết ngay trán, đau nhất trong tim nè…nó nghiếng răng trèo trẹo…Chị…cái bà cô này, muốn làm nó tức chết Chị mới vừa lòng. Còn nữa, bà được lắm bà An!

Rào rào…cộp cộp…hừ hừ…

Nó rên hừ hừ đứng dưới vòi hoa sen, nó vừa tắm vừa rên, vừa đập đầu vô tường như thằng ngáo. Chết nó rồi, tiêu thật rồi…đánh không nỡ đuổi không được…mà tiến càng không xong, bài này làm sao giải.

-        Anh!

Đang tính gắt rồi đó, nhưng với Hải Âu nó chẳng nỡ, vội hít một hơi tịnh tâm trong bụng thầm an ủi anh hùng không chấp mỹ nhân vị thành niên mà nhẹ giọng.

-        Sao?

-        Bé để quần áo ngoài cửa hen. Anh tắm xong xuống ăn sáng, bé xuống làm đồ ăn cho anh nghen.

-        Uhm! Anh cảm ơn!

-        Hihi!

Nó ráng nhẹ giọng hết mức có thể, tiếng chân Hải Âu đi xa dần nó nhăn mày nhăn mắt nghiếng răng đập trán thùm thụp vào tường, bụng phẫn uất bi thương gần chết…dính vô mấy bà cô tưng tưng nhà này, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Tắm xong xuôi nó rón rén thò đầu ra ngoài, căn phòng toàn màu hồng không có bóng người, mùi thơm con gái ấm áp từ phòng ngủ phả vào cơ thể trần truị quấn khăn của mình, nó thở phào nhẹ nhõm vừa lau người vừa đi ra khỏi wc. Giờ thì biết phòng ai rồi, chắc chắn bà cô An hại nó, nghĩ đến đây nó lại nghiếng răng ken két, nếu không nể phòng Hải Âu thơm nó đã xông ra ngoài ăn thua đủ với bà cô An từ lâu. Nó thở dài đi lại giường cầm quần áo được trải thẳng ra giường, quần jean đen áo sơ mi sọc ca-rô xanh biển như màu tóc Hải Âu, có cả quần lót và áo khoác jean, dưới sàn là giày, tất mới tinh tươm. Đầu óc rối bời hậm hực buổi sớm mai đã tan đi đâu mất, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng, có một chút ấm áp len lỏi vào trong da thịt…

-        Cô bé này thiệt là…

Nó lắc đầu chậm rãi mặc quần áo, chất vải mềm như da Hải Âu ôm lấy cơ thể mình, nó đưa mắt nhìn một vòng căn phòng màu hồng dễ thương của em, không phải lần đầu tiên bước vào phòng này, chỉ là lần đầu tiên cùng em ngủ chung giường em, đa số đồ đạc trong phòng đều do chính tay nó và Chị mua cho em, mọi thứ vẫn nguyên như cũ…nhưng cô bé dường như hơi khác. Một sự đau đầu đáng yêu và có chút bất lực.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...