Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 80)

 


Gần sáng…đầu óc quay cuồng, cảm nhận mùi hương dịu ngọt sau đầu. Nó chậm chạp mở mắt ra…chiếc gối đầu bằng chân người mềm mại thơm thoang thoảng mùi hương con gái làm nó chẳng muốn rời ra. Có bàn tay mát lạnh xoa nhẹ vào mắt nó, nước mát làm người ta tỉnh táo và nhìn rõ hơn.

-        Anh!

-        Ừ! Mấy giờ rồi em?

-        4h rùi anh!

-        Mấy ổng…

-        Nè!

Hải Âu mỉm cười dịu dàng chỉ tay ra xung quanh, nó ngẩn dậy nhìn theo rồi bật cười lắc đầu…Toàn bộ nhân mạng đều nằm gục la liệt trên nền gạch sân thượng, cả ông Mật lâu rồi không uống cũng nằm lăn quay.

-        Anh mệt lắm hông?

-        Ừ…mệt!

-        Hì!

-        Haha cái thằng…uống sỉn quắc cần câu mà tỉnh nhanh mậy!

-        Hơ…

Ông Gạo bật cười vỗ đầu nó cái bốp ngồi dậy tủm tỉm cười nhìn nó và Hải Âu một lúc mới nhếch môi.

-        Bé Âu! Xuống pha cho chú bình trà nóng thiệt ngon coi!

-        Dạ chú!

Hải Âu gật đầu nhẹ nhàng rút người khỏi đầu nó mỉm cười nhìn nó.

-        Chờ em xíu! Anh với chú đói hông ạ?

-        Ừ! Kiếm gì lên nhâm nhi em!

-        Dạ!

Bé Hải Âu ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy đi về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Ông Gạo kéo nó ngồi dậy xiu vẹo đi ra mép sân thượng ngồi phịch xuống rút thuốc lá ra châm lửa. Nó cười cười ngồi xuống dựa lưng vào cột cầm lấy thuốc lá hít một hơi dài, khói thuốc càng làm đầu óc thêm quay cuồng…chỉ là nhận thức vẫn tỉnh đến lạ.

-        Mấy tháng nay…thằng nào cũng trơ trơ như thằng Củi. Nay mới có hứng nhậu banh xác một bửa đã thiệt. Hahaha!

-        Bà cô đó thiệt là tình…

-        Chị đại ghê nhất nhà đó ku.

-        Haha!

Ông Gạo ngửa mặt phun khói thuốc lên trời vỗ vai nó bộp bộp.

-        Thôi từ từ tâm lý ổn thôi mày. Đàn ông con trai…bản lĩnh lên!

-        Dạ!

-        Kêu tau một tiếng anh Gạo…giờ nghe tau. Ok!

-        Dạ anh!

Nó im lặng gật đầu, thuốc lá vẫn đung đưa trên tay, ông Gạo cười cười nhìn nó.

-        Về bắt đầu thuốc thang đàn hoàng. Ông Chánh nói mày cứ uống mấy viên thuốc đó một thời gian nữa nó phá banh cơ thể mày từ bên trong, em tau đau uống không sao vì đó là phương án hỗ trợ cuối cùng, biết là mày muốn chịu chung cảm giác với em tau, giờ nó đi rồi…đừng uống nữa. Chị An mày biết chuyện lén đổi thuốc trễ quá, thiệt tau cũng không ngờ Bé Dẹo nó cản không được mày, riết hai đứa mày giống đóng phim quá…

-       

-        Hà hà đống thuốc mày uống mấy tháng nay toàn vitamin thôi…may đợt đó con Thanh nó biết chỉ chị An mày chổ giấu thuốc rồi đổi thuốc kịp, để mày uống thêm mấy tháng tau không biết ăn nói sao với em tau.

-       

-        Thôi nghe con Thanh đi điều trị cái gì lý lý…

-        Điều trị tâm lý.

-        Ôi dào…rách việc. Thôi nó kêu gì cứ làm. Đừng có cãi, nó đập chết éo ai bênh. Haha Bé Dẹo dặn nó về quản lý mày đó.

-        Hơ hơ…

-        Bé Dẹo dặn tụi tau coi chừng mày thôi, mày muốn đi đâu thì đi, chơi gì chơi, làm gì thì làm. Yên tâm…nhà bên này không bắt mày làm con mịe gì hết. Miễn mày ổn, thấy vui là được ok.

-        Dạ!

-        Tiền bạc, anh em…nhà tau mày cứ thoải mái, muốn ở thì ở, muốn làm gì thì làm. Mày coi như em tau.

-       

-        Anh em mình y trước, muốn gì nói tau. Bé Dẹo nó nói mày thích tự do này nọ…giống thằng Củi…nên mình cứ làm như cũ. Công việc, làm ăn, sự nghiệp cuộc sống của mày tự mày chiến, Bé Dẹo nó kêu sao cứ làm vậy ok.

-        Đương nhiên anh!

-        Mày quen ai, chơi với ai…cặp con nào thoải mái. Miễn không rượu chè gái gú dơ là được. Cấm bài bạc, banh bóng, lô đề, ma túy này nọ…ba cái này anh em trong nhà đéo thằng nào được đụng. Bar bọt này nọ quẩy gì quẩy có chừng mực. Ok!

-        Ok anh!

-        Haizz ba cái này Bé Dẹo nó nói hoài…chị An mày trước sau cũng ra rả nói mày tiếp. Gì chứ trình độ lèm bèm chị An mày éo thua em tau.

-        Hơ hơ…hồi tối chỉ lơ em lắm.

-        Nó để yên tau giải quyết mày thôi. Haha Bé Dẹo dặn dò nó éo ít hơn tau đâu. Con Thanh, con Âu nữa. Còn vụ con Thanh đừng có hỏi tau…tính em tau bày trò mày hiểu quá mà…tau mệt quá mệt!

-        Bà cô này thiệt tình…sống cứ như trên phim, tiểu thuyết…Sao hồi đó không cho đi học biên kịch, đạo diễn đồ nhễ?

-        Hà hà thôi coi như duyên số dính vô nó…chiều nó đi ku. Nó em tau gần hai chục năm, đu theo ba cái trò xàm của nó riết quen rồi. Haizz mày thấy kho tiểu thuyết chất đầy tủ nhà tau chưa, mai kêu chị An mày chỉ cho coi.

-        Thôi khỏi…em cở này dị ứng sách lắm.

Nó nhún vai, ông Gạo cười ha hả đưa thuốc lên miệng rít mạnh một hơi như suy nghĩ gì đó, giọng ồm ồm khô khốc chẳng hợp dáng vẻ liu xiu say sỉn chút nào.

-        Giao tụi nhỏ nhà bà già trên trển cho mày. Cho mày trách nhiệm đó, cái này tau đồng ý giống Bé Dẹo. Trước khi muốn làm gì, nghĩ bậy gì thì nhớ…mày còn đám nhỏ trên đó. Không tới lúc cấp thiết ảnh hưởng tính mạng này nọ…tau sẽ không ra mặt. Mày không có quyền chối…Bé Dẹo bóp cổ mày chết. Haha!

-        Hơ…được luôn! Cái này chuyện em phải làm, yên tâm.

-        Tốt! Vậy mới đáng mặt đàn ông! Tau lo lắng cả trăm thằng. Mày nhỏ mày dở thì lo mấy đứa…làm không được mặc mịa cái váy cho rồi. Ok?

-        Ok anh!

Bộp!

-        Haizz đéo biết mày xui hay hên. Em tau coi như lở dở cuộc đời mày. Tau lo…mày giống tau.

-        Hơ giống gì?

-        Lơn tơn hơn hai chục năm mới có vợ con, gặp được chị An mày.

-        Cái này…

-        Hiểu hết mà hà hà. Nghe tụi nó nói mày quen cũng nhiều…làm gì làm…thôi ba cái này chuyện của mày. Vui gì thì vui, anh em tau khác đéo mày…ráng lên mày…tau chỉ lo mày giống tụi tau…haizz vui thì vui đó…xế chiều chưa chắc có nổi gia đình.

-        Haha anh em mà không giống ai nể cha nội.

-        Hê hê tính ra Bé Dẹo hay. Hiểu mày hơn sách.

Bộp!

-        Haizz cũng hên con nhỏ còn mắc cỡ chưa kịp tiếp xúc nhà mày. Chứ lỡ xong xuôi…mời thiệp đã đời bà con bạn bè tới cả đám mà Bé Dẹo nó…

Ông Gạo thở dài ôm vai nó tiếp tục nói, chỉ là nó lắc đầu mỉm cười cắt lời.

-        Không hối hận! Cô ấy là vợ em. Mấy lời kiểu này…sau đừng nói nữa! Với cô ấy…không có khái niệm sắp cưới, hay chưa cưới. Chị là vợ em…vấn đề này không ai được phép nói ra nói vô. Về sau…em yêu hay cưới ai hay không chuyện sau này. Nhưng mãi mãi cô ấy là vợ em, coi như em là thằng có một đời vợ, vậy cho nhanh!

Gã trung niên nhìn nó chăm chăm…nhếch môi.

-        Ờ! Mày được! Haha!

-        Hehe!

Bộp bộp!

-        Há há tính ra mày, tau thằng Xí giống dữ à. Vợ cũ nó mất cũng chục năm, tau giống mày chưa kịp cưới…thôi cũng mất hai chục năm lơn tơn mới gặp chị An mày. Thằng Chiến cũng hai đời vợ…có điều thằng đó coi như bỏ qua…toàn bị vợ bỏ haha.

-        Đù! Sao em chưa nghe ổng nói…dám dụ em giới thiệu bạn. Đậu xanh lừa con gái người ta anh chưa vợ con, anh lo làm éo có thời gian yêu đương…đm…mai em tính sổ ổng.

-        Haha anh Chiến mày Bé Dẹo nó cũng bó tay khoản này. Kệ mịe nó. Bé Dẹo bó tay thêm thằng Á…haizzz cái thằng số bị khắc gái hay sao ấy, yêu con nào con đó đi lấy chồng, mười con như một mà con đó sống hạnh phúc lắm mày, nó xui tới ám luôn mấy thằng em bên nhà nó bị y chan, yêu con nào là mấy bửa sau con đó có bồ, lấy chồng. Bé Dẹo với chị An mày tối ngày cười thằng nhỏ riết…nó đéo dám mò về đây. Bửa Bé Dẹo chọc nó quá trời nó quê đòi bỏ tau ra ngoài thằng Chí sống…há há ra ám thêm anh Chí mày…thằng Chí đuổi cổ về liền. Còn thằng Lân…

Cứ vậy…hai anh em lại lè nhè tiếp tục trò chuyện, nếu Hải Âu không đem đồ ăn nước uống lên chen vào, có lẽ nó và ông Gạo còn nói đủ thứ chuyện tình trường ăn chơi của đám anh em tới sáng không dừng. Ông Gạo là vậy…bản lĩnh trong làm ăn, đối nhân xử thế chuẩn chỉ bằng kinh nghiệm của mình, vẻ ngoài điển trai phong độ, không phải kiểu anh lớn lạnh lùng khó gần, không dữ dằn như ông Chiến, không trầm như ông Củi hay quá trớn tưng tửng như nó và ông Xí. Ở ông Gạo nó thấy nhiều mặt tính cách hài hòa với nhau tổng hợp từ mấy anh em thân thiết khác. Lúc nào cần nói ổng sẽ nói rất nhiều, lúc nào cần lạnh lùng thì ổng rất lạnh, lúc nào cần mềm sẽ mềm, cứng sẽ cứng…lúc nào vui vẻ thì ổng chẳng kém ông Xí…cho nên ông Củi, Mật, Chiến, Xí hay nó đi với ổng đều thoải mái. Chuyện tình cảm của ổng cũng lâm ly dạt dào nhiều như sao trời kể vài ngày vài đêm không hết, so với ổng nó chỉ bằng móng chân út…và ổng đã mất trên dưới 20 năm rong chơi để gặp được chị An…cô gái vẫn luôn gọi ổng là “chú yêu”.

Nghĩ tới chị An thì buồn cười, bằng tuổi Rose, hơn Chị có 2 tuổi…đang trẻ trung phơi phới làm nũng chú yêu, cưới ổng về tự nhiên bị nguyên đám già đầu đè ra kêu chị, hỏi sao càng ngày bà cô càng khó ở, già trước tuổi. Người ngoài thì nói trưởng thành chứ người trong nhà ai cũng biết bà cô già do bị chín ép. Thử một cô gái đang thanh xuân mơn mởn, còn bánh bèo vui tươi ham chơi, thích được nhỏng nhẻo mè nheo cưng chiều chẳng kém Bé Dẹo…đứng trước mặt anh em suốt ngày phải ra dáng chị lớn điềm đạm các kiểu hỏi sao bà cô không ức chế…mà bao nhiêu bực đem về đổ hết lên ông chồng già. Cặp này ta nói chuyện tình cũng không vừa…hấp dẫn như phim hành động hài. Cũng tội nghiệp bà cô An, ngày trước còn Chị mặt mũi quá lớn nên phe phụ nữ trong nhà tuy ít nhưng dư sức đè đầu cởi cổ phe đàn ông, nhưng giờ Rose thì sống riêng bên ngoài, bé Âu quá hiền coi như không tính, một vài cô nàng khác cũng không ở đây thường xuyên…giờ cứ như mình chị An chống mafia, chắc bà cô áp lực lắm haha.

-        Anh! Chú…ăn mỳ xào ạ!

-        Ừ anh cảm ơn!

-        Chà! Con nhỏ này nay chịu nấu mỳ xào mậy…hà hà có trà không Âu?

-        Dạ có, em đem lên liền. Chú với anh ăn xíu mỳ đỡ đau bao tử nghen.

-        Ờ!

Hải Âu vui vẻ đi xuống nhà, chưa bao giờ em có ý xen vào khi anh em nó đang nói chuyện. Ông Gạo tủm tỉm cười nhìn Hải Âu rồi chuyển qua nó nhìn bằng ánh mắt thâm ý.

-        Bé Dẹo đào tạo con nhỏ coi bộ ngon lành. Sao ku?

-        Hơ hơ…

-        Haizz vụ nó mấy đứa sơ xuất thiệt, giao ngay thằng liều, nghe đâu cỡ này thằng đó thiếu nợ banh bóng gì đó, làm bao nhiêu éo đủ trả mới đá giò với con Dung làm ba cái trò bậy kiếm tiền đóng lãi cho người ta. Hên mày biết lo, dặn thằng Củi gài con Mai theo coi chừng. Chớ không tau với chị An mày không biết ăn nói sao.

-        Thôi bỏ qua đi anh. Sau cho đi làm mình sắp xếp kỹ lại.

-        Haha cục cưng ai nấy lo chớ mậy. Tự lo đi!

-        Hơ…

-        Mấy tháng mày đi con Âu nó trông đứng trông ngồi, nay mới thấy nấu đồ ăn vừa miệng.

Ông Gạo xúc mỳ chép chép miệng than thở, nó im lặng nhâm nhi mỳ nóng ngon lành, Chị đào tạo có khác, khẩu vị rất hợp ý nó.

-        Mày về coi bộ nhà cửa cũng vui. Coi làm gì làm đi chung với mấy anh em cho vui. Tụi nó cũng quý mày, Bé Dẹo nó không dặn…tụi tau nhìn lâu nay nói thiệt biết mày sống ra sao nên cũng quý.

-        Dạ…

-        Anh em thương Bé Dẹo, cũng thương mày. Ráng lên! À bửa nào coi hẹn bên thằng Kha của mày qua anh em giao lưu. Nghe mày với Bé Dẹo nói hoài chưa gặp. Con bé Thủy nữa, toàn nói chuyện điện thoại chưa gặp. Dẫn nó qua chơi cho chị An mày thêm đồng minh hà hà. Mấy đứa nhỏ quen mày thích ai cứ dẫn qua chơi giao lưu nhà mình. Tau coi như anh mày, mấy tháng nay mấy đứa chịu khó coi sóc mày, báo tau biết tin tức…nói gì nói phải cảm ơn mấy đứa. Làm bửa cơm cho vui!

-        Hơ…giờ anh muốn em rủ ai chỉ đích danh luôn đi…

Nó trợn mắt nuốt một ngụm mỳ lớn, ông Gạo cười cười vỗ đầu nó.

-        Rủ hết! Nguyên đám bạn mày luôn. Trước Bé Dẹo, sau là mày…chơi với đứa nào, làm với ai…mày nghĩ nhà tau không tìm hiểu đàn hoàng hả? Làm gì làm phải hỏi thăm, đâu để chơi chung đứa không đáng. Mày thấy con Âu không, tưởng thằng Dít nó thiệt lòng quý con nhỏ dìu dắt làm nghề đàn hoàng. Ai ngờ…

-        Hic…em hiểu rồi. Tính ra anh biết nhóm em hết hả?

-        Ờ có hỏi thăm, lâu lâu lính thằng Củi cũng theo coi sao.

-        Cái này…

Nó lại trợn mắt, hóa ra mấy ổng cho người theo hết nguyên đám, hiểu ý nó, ông Gạo cười ha hả.

-        Đéo làm gì quá đáng đâu, mày coi như anh trai, ba mẹ hơi kỹ tính đi. Em út con cái ra ngoài bè bạn cũng phải quan tâm, dò hỏi, tìm hiểu một chút. Bạn bè, yêu đương tự do, nhưng cũng phải ngó, để mấy đứa chơi xấu đâm sau lưng em tau sao, bạn tốt thì thoải mái, bạn xấu thì phải tránh xa. Ở nhà mình Bé Dẹo nó làm bà trời ăn hiếp này nọ được chớ ra ngoài tiếp xúc xã hội tính tình nó không hơn bé Âu.

-        Ừ cũng đúng…bà cô đó thì chỉ dắt mũi được anh em mình. Haha!

Ông Gạo vươn vai ôm lấy vai nó để dĩa mỳ trống không ra một bên, Hải Âu bưng trà đến ngồi một bên nó từ lâu nhưng vẫn kiên nhẫn im lặng lo trà nước để anh em nó nói chuyện. Thấy ông Gạo ăn xong, em lễ phép hai tay đưa ly trà nóng vừa rót cho ổng.

-        Haha mày nhìn coi, hỏi sao tau không cưng con nhỏ này cho về nhà mình ở. Hải Âu không đàn hoàng…100 chị An mày kể cả Bé Dẹo nói tau cũng không cho tiếp xúc chứ đừng nói đem về coi như em út, con cháu trong nhà.

Nó mỉm cười gật đầu xoa đầu Hải Âu một cách dịu dàng.

-        Bé Âu nhà mình ngoan cỡ này, ai không cưng Âu ha.

-        Hihi! Anh hông ăn nữa ạ?

-        Em ăn phụ anh! Ăn thêm ói, sỉn khó chịu trong bụng quá!

-        Dạ! Anh uống trà nè.

-        Ừ anh cảm ơn!

Nó nhận ly trà từ tay em đưa lên miệng nhấm nháp, ăn khuya, làm ly trà ấm bụng phải biết, hồi sớm giờ uống bia quên trời đất ói cả ra sàn…vậy mà Hải Âu vẫn chăm sóc chẳng thấy ghét bỏ. Ông Gạo xoay xoay ly trà trong tay cười cười tiếp tục câu chuyện, hôm nay chắc nói tới sáng.

-        Kêu tau một tiếng anh Gạo…vui vẻ để anh em nhà mình lo. Mấy đứa mày quen còn nhỏ so với nhà mình một khúc. Hà hà…mày tưởng thằng Ben gì của mày nể con Thủy ha anh Kha mày hả? Ờ nể thì cũng đúng, nhưng nhà mình…nó phải sợ.

-        Haha cái này em cũng biết mà.

-        Đợt trước hai đứa dính vụ đó anh Xí mày ở sau ra mặt mới xong. Tau nói không phải khoe với mày. Cho mày biết đi làm bên đó kỹ kỹ đề phòng, thằng đó nó sợ nhà mình, làm không lại mới vuốt ve mày. Nói chung nó quý mày tau thấy có quý, nhưng đụng tới tiền bạc của nó…hà hà chết không hay nghe Mon. Đéo phải ai cũng như anh em nhà mình, nói đưa chổ làm này, đưa cái kia cho anh em khác là đưa cái rụp đâu. Làm trong giới đó, môi trường phức tạp mày phải kỹ. Giờ nó quý mày ra mặt vì mày còn làm việc tốt, đem lợi ích cho nó…cũng cần đề phòng mặt sau, lỡ thiệt hại tiền bạc, nó chơi mày liền.

-        Dạ!

-        Tau không nói thằng đó đối mày ý xấu gì bây giờ. Nói để mày nhìn trước ngó sau, làm ăn cẩn thận thôi. Tính mày làm khác người ta, dễ bị tụi làm chung nó ghét. Tau ví dụ như nguyên công ty kêu show ai cũng ăn hoa hồng, có mình mày chê…hà hà sống khác người dễ chết.

-        Ớ…vụ này anh cũng biết.

Ông Gạo cười cười dáng vẻ đắc ý làm nó vừa bực mình vừa buồn cười. Ổng vỗ đầu nó như vỗ đầu Bé Dẹo.

-        Hà hà! Chị An mày tám chuyện hỏi thăm suốt mà. Haizz hai đứa mày chơi thân với ai Bé Dẹo nói nhà mình biết hết, hồi nó đi…nhà mình cũng nắm đủ số điện thoại bạn bè thầy cô mày. Chớ mày nghĩ Bé Dẹo nó dặn dò vậy…nhà mình để mày lông bông mấy tháng hả? Không nắm tin tức mày thằng Củi nó chụp đầu lôi mày về lâu rồi ku.

-        Ớ…em đi chơi mà…lôi về làm khỉ gì?

-        Đm còn nói cứng? Suýt té xe, tai nạn bao nhiêu lần…Hên còn mò được về đây nhé ku! Đm mày!

Cha nội chửi thề cười xòa táng đầu nó cái bốp, Hải Âu le lưỡi cười xoa đầu nó, dáng vẻ muốn bênh nhưng không dám lên tiếng dễ thương vô cùng.

-        Mịe tụi tau đéo lo…Nghe nói Sơ bả cũng chửi tụi tau như con chó. Kêu sao để mày đi kiểu đó đường sá nguy hiểm, mày có mệnh hệ gì bả gạch tên nguyên đám ra gia phả! Mới hòa hòa nhìn mặt bà già cứng đầu được chút, thêm chuyện mày chắc thành kẻ thù quá.

-        Ấy nhà mình có gia phả hả anh? Em nằm chổ nào haha mai mốt lên coi coi.

-        Haha nằm ngang con Dẹo.

-        Hơ hơ…ghê thiệt.

-        Haizz…bà già cứng đầu! Lâu nay chắc đéo nhắc tụi tau với mày…có khi nhắc tụi tau bả nhảy dựng lên chửi hăng lắm à.

Ông Gạo cười cười thốt một câu vừa yêu thương vừa như trách móc bằng dáng vẻ bất lực. Nó biết chuyện, nhưng giữa người lớn với nhau…nó và Chị đều không thể làm gì.

-        Bà già khó chịu!

-        Ờ hơ hơ… đừng nói em lâu nay em đi đâu làm gì với ai anh cũng biết nha. Không chơi theo dõi nha.

-        Đm thì mày đi xa tau phải hỏi thăm chớ. Mày làm gì kệ mày, chơi với đứa nào tau theo dõi mày chi. Cũng hỏi thăm mấy đứa thôi, như con Thủy với một hai đứa nhóm mày chơi, rồi con nhỏ gì…à con Mỹ. Đó có mấy đứa thôi. Chị An mày nó hay hỏi cho biết tình hình, chứ đm lỡ xe cộ nó lụm mày ở đâu tụi tau còn biết chổ đi hốt về chôn chớ.

-        Đừng có nói bậy…em còn sống dai lắm. Ha bé Âu ha!

-        Hihi!

Nó xoa đầu Hải Âu vui vẻ, em le lưỡi ngoan ngoãn giúp nó với ông Gạo thay trà. Cuối cùng phát hiện mình làm gì, đi đâu mang tiếng biến mất chứ chỉ biến mất từ ý nghĩ mình nó, còn nhà này đều biết nó làm gì suốt mấy tháng qua. Thì ra có hai bà cô mật thám là yêu nữ Thủy và mặt mo…cũng không gì lạ, suốt thời gian trốn đi khắp nơi, nó hầu như cắt hết liên lạc với mọi người kể cả gia đình, tuy nhiên vẫn sót lại một vài người hiếm hoi trong đó chỉ có chị Thủy và Mỹ thường liên lạc nên biết một chút hành tung. Còn việc nó chơi với ai, làm gì nghe có vẻ to tát chứ mọi việc rất đơn giản, nó và Chị đều cùng chơi chung với nhóm, suốt ngày kè kè bên cạnh tụ tập các kiểu, nó biết ai quen ai Chị đều quen người đó…mà ở nhà Chị luôn nói chuyện, kể lể với ông Gạo, chị An nên nhiều mối quan hệ của nó bên ngoài thậm chí trong trường, công ty, nhà ông Gạo đều biết. Giống như cha mẹ hay quan tâm hỏi thăm bạn bè, đồng nghiệp của con mình thôi. Tuổi ông Gạo dư sức làm ba nó, nói thẳng ra so với ổng cả nó và Chị chỉ là con nít mới lớn, cưng chiều Chị như vậy làm sao ổng không âm thầm quan tâm, đó là chưa kể Chị và chị An coi như chị em gái cùng trang lứa, thân thiết hợp tính, yêu thương nhau nên chuyện gì cũng tám với nhau quá bình thường. Giờ ông biết nó gian díu kiểu như Anh Thư ngày mấy lần mới hay nè. Ấy không được, sau này ra ngoài long nhong nhìn trước ngó sau mới được, đội cha nội Củi ngầm ngầm ghê lắm…haha cứ như phim.

-        Thôi coi dẫn mấy đứa qua nhà mình chơi thoải mái, chị An mày kêu hoài mấy đứa ngại nhà mình, đm bình thường chứ gì đâu. Trước thì tụi tau cũng không muốn làm phiền. Giờ vậy rồi…lâu nay chị An mày hỏi thăm nhiều. Cảm ơn thì khách sáo quá, nhưng cũng phải mời bửa cơm, chứ nói chuyện điện thoại hoài không thấy mặt cũng kỳ.

-        Hơ dạ…để rảnh kêu mấy bà cô đó qua chơi. Còn hội ông Kha chắc từ từ, ổng đang đi chơi xa lắm.

-        Hà hà…thì dặn chớ gấp gáp đâu. Gì nhăn mậy? Bao tử hả?

-        Ờ nay uống dữ quá…hơi xót, dợn dợn.

-        Hà hà lâu lâu anh em nhậu la liệt một bửa cũng hay mày. Lâu lắm rồi mới thấy thằng Mật đụng chai bia. Âu đi xuống nhà lấy gói thuốc vàng vàng trong tủ lên đưa anh Mon uống. Chú một gói luôn!

-        Dạ chú!

Ông Gạo xoa xoa bụng vươn vai nhăn mặt.

-        Thuốc thằng Phong gởi về uống vô dịu liền. Tau mấy nay tiếp khách nhiều, mày nhắc cũng thấy xót rồi.

-        Haizz bệnh kinh niên anh ơi.

-        Ờ! Chị An mày chửi hoài. Coi không nhậu được đừng có tập. Để đứa khác nó tiếp dùm. Nhà này con Dẹo nó dặn rồi, thành ra gặp mặt anh em làm một hai ly là đủ, éo thằng nào nói gì mày đâu. Để tau dặn tụi nó…chơi có mặt với anh em được rồi, đừng có bày đặt nể nang, mày nhớ mày em tau.

-        Hơ…tập cũng không vô. Được nhiêu là gãy, em không hợp bia rượu.

-        Hà hà tau nói câu sau lơ mậy.

-        Cái này…

-        Ngoài anh em nhà mình… mấy đứa dưới không thằng nào dám ép rượu hay bắt mày làm gì hết, gặp mày cũng phải…

Ông Gạo cười cười đưa tay lên đầu phẩy xuống, nó cười cười không nói gì…

-        Mày nhớ mày em tau!

-        Rồi em biết rồi. Nói giống cha nội Kha thiệt chứ.

-        Hà hà…

-        Chú uống thuốc nè! Anh!

Hải Âu nhỏ nhẹ ngồi xuống đưa thuốc cho ông Gạo và nó, hai anh em cụng bịch thuốc ngửa cổ làm thẳng một hơi, Hải Âu còn chìa tay vuốt vuốt lưng hai tên say sỉn, dù không hiệu quả lắm nhưng vẫn mát ruột mát gan. Uống thuốc xong ông Gạo nhấm một ngụm trà nhìn lên trời mỉm cười.

-        Anh em mình lâu rồi đéo ngồi nói chuyện vầy mậy. Hà hà!

-        Đàn ông mình nói kiểu này hoài…chắc giống chị An với cô ấy quá, à thêm Hải Âu nữa nè.

-        Hihi!

-        Ờ…đám sau lưng kiếm tau tâm sự nhiều. Mình mày với thằng Củi y chan nhau lầm lầm lỳ lỳ. Thằng Phong, thằng Chinh biết nay mày chịu về đây…tụi nó mừng.

-       

-        Ở bển hỏi thăm tình hình mày suốt. Coi gọi tụi nó…mấy thằng im im chớ lo mày lắm.

-        Dạ anh!

-        Thôi ráng! Dính anh em tau mấy năm…ổn ổn rồi làm gì làm. Tụi tau cũng chưa chắc ở đây hoài. Hiểu chớ mậy?

-        Haha dạ!

Ông Gạo nằm vật ra ôm tay sau đầu ngửa mặt lên nhìn trời, nó mỉm cười nằm theo, chỉ khác ở chổ đầu nó đã được Hải Âu dịu dàng đón lấy gối lên chân em. Ông Gạo lại thở dài bật cười.

-        Đi đâu thì đi. Yên tâm…cuối cùng cũng gom về chung chổ. Không biết bà già ở trển còn chừa chổ anh em tau không…

-        Dư sức…

-        Haha sao ku…thích về trển nằm nhìn cảnh rừng núi hữu tình với anh em tau không?

Ông Gạo giơ tay qua đấm ngựcmột cái cười cười xoay đầu nhìn nó, mắt nó liếc qua nhìn ổng chằm chằm rồi nhẹ giọng thản nhiên như chỉ nói chính mình nghe thấy.

-        Ừ! Em về với Chị ấy!

Gió nhẹ lay tán cây bên dưới…âm thanh rì rào như tiếng chân người…Lại có tiếng chuông gió leng leng ngân nga trong màn đêm yên tĩnh, nhịp tim tưởng chừng chậm dần…thình thịch…vang tận mây trời…Ông Gạo lại đưa mắt nhìn lên trời, miệng lẩm nhẩm như người lại chìm vào cơn say.

-        Ờ…nhà trên đó, anh chị em cuối cùng cũng về. Thằng Thiện 2005…thằng Nhân 2009…con Ly 2010…về trên nhà nằm hết rồi.

Leng keng…

-        Anh cả…ba đại ca giành đi trước bà già cứng đầu đó…về với bả rồi…

Leng keng leng keng…

-        Tưởng trong số anh em tau mới là thằng đua với bà già…coi ai đi trước…

Leng keng…

-        Bé Dẹo à…tự nhiên mày giành với anh làm gì! Thương chiều mày cả đời…mày nhường anh một lần đéo được sao…đẻ sau giờ đi trước…con nhỏ này dám qua mặt anh…

Leng keng…leng keng…leng keng…

Gã trung niên mệt mõi vẫn dán mắt lên trời…có giọt nước lại lăn khỏi gương mặt lạnh băng nhuốm màu sương gió…

Thằng nhóc trẻ nhếch môi cười nghiêng đầu nhìn sang tán cây trĩu nặng những bóng quả tròn…tiếng chuông ngân nga thì thầm khúc ca bay tan vào gió…

Ngày Chị đi…nước mắt vẫn lăn dài…

………….

Once upon a time

…an angel in the sky

Cạch…

-        Để nghe mậy!

Nó uể oải lần mò điện thoại vừa rớt khỏi người lên tắt chuông báo thức thì giọng ông Gạo đều đều vang lên, nó nghiêng đầu qua nhìn ông anh điển trai đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cùi bắp đang sáng rực màn hình. Cha nội này tỉnh ngủ thiệt, nó cười cười không nói gì để mặc điện thoại ngân nga ca khúc mỗi ngày đều vang lên mỗi bình minh như nhắc nhở yêu thương đã từng.

            …My dear, You are my Angel

            tell me what you know

            something should be told

            I will breathe behind your love

            ….

            Once upon a time

            My Angel gave my life…

Nắng vàng xuyên qua kẽ lá chiếu nhòa mắt người…trời xanh mây trắng mà cứ ngỡ ngày mới còn chưa lên.

-        Chắc Bé Dẹo bắt mày coi nguyên bộ phim có bài này hả?

-        Hơ…

-        Haha có lần nó dí tau coi bằng được nguyên bộ phim dài hai ba tiếng để khoe bài hát hay.

-        Bài này tới mấy chục tập anh ơi, coi suốt ba ngày.

-        Làm ba cái chuyện xàm.

-        Nhưng vẫn quá nhiều người chiều chuộng cô ấy.

Ông Gạo thở dài nhìn lên trời bật cười, nó cũng cười…đêm qua đến giờ hai thằng đàn ông đều khóc, đều cười cùng nhìn lên trời hơi nhiều.

-        Mon à! Tau chơi vơi gần hai chục năm…mày thì mất bao lâu đây…

Gã trung niên ngồi bật dậy ánh mắt đượm buồn lại có chút đo đỏ cầm gói thuốc nhàu nát dưới đất lên lần mò tìm thuốc lá còn sót, miệng cười như lẩm nhẩm một mình. Nó mỉm cười ngồi dậy không nói gì chìa tay ra xin thuốc nhưng mắt vẫn nhìn xa xăm…miệng thì thầm cũng như tự nói với chính nó.

“Ai mà biết…chị nhỉ!”

Ông Gạo đưa điếu thuốc vừa châm xong dúi vô tay nó rồi tự châm thêm một điếu phì phèo thỏng chân ra khỏi sân thượng, dáng vẻ đã trở lại phong độ điển trai như chưa từng gục ngã bao giờ, nó mà là con gái nhìn thấy ổng lúc này đảm bảo phải rung động hơi bị nhanh.

Phịch…xoạc…phịch…keng…

Những âm thanh tiếng chân người, tiếng ngồi phịch liên tiếp vang lên xung quanh, nó cười cười nhìn qua hai bên, những gã đàn ông đêm qua nằm gục đang liên tiếp đứng dậy đi lại ngồi xuống cùng đưa chân đung đưa ra khỏi sân thượng, cảm giác như đám trẻ không bao giờ lớn. Ông Gạo thản nhiên như chẳng có gì xảy ra quăng thuốc lá cho ông Xí cạnh nó. Mấy ông anh im lặng chia nhau thuốc lá, tiếng leng keng từ chiếc zippo cũ liên tiếp vang lên những âm thanh vui tai, khói thuốc vờn quanh cứ như bếp than…sáng sớm ngồi phun khói tập thể, cảnh này cũng quá tệ nạn rồi. Nó cười cười quay lưng ra sau nhìn cơ thể mềm mại vẫn yên lặng suốt đêm qua đến giờ bên cạnh nó.

-        Ở đây chống chỉ định trẻ em. Xuống nhà pha cà phê đi em!

-        Dạ! Hihi!

Hải Âu ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy, chân có hơi loạng choạng vịn vai nó vì ngồi lâu cả tối cho nó gối đầu. Ông Xí gác tay lên vai nó ngả ngớn cười gian, ông Gạo cũng nhếch môi quay qua nháy mắt.

-        Bé Âu kêu chị An làm đồ ăn sáng dùm chú, làm dư dư, chút nhà có khách.

-        Dạ chú!

Hải Âu xoay lưng đi xuống nhà, ông Xí lại cười gian ôm vai nó.

-        Chậc… mới ba lớn dòm con nhỏ ngon thiệt, đéo thua con Hạnh nhà tau hế hế.

Nó trừng mắt liếc xéo ông anh nhếch miệng.

-        Ngon không…nhàu vô mà ăn anh. Bà Hạnh bả chưa thẻo có người tối về bóp cổ anh liền. Thử đi anh!

-        Ờ thì cũng nhiều khi muốn thử lắm, có điều nhà này mình mày dám đụng thôi…hế hế.

-        Tào lao! Tối nay ngủ ông coi chừng đó, đóng cửa trùm mền kỹ vô.

-        Hơ hơ…anh mày éo sợ ma đâu ku…tau nhắc lại, tau đu theo anh Gạo cho vui thôi.

Bốp!

Nó phì cười gạt tay ông Xí khỏi người mình, đàn ông đàn ang cứ xáp xáp lại gần mặt mày ngã ngớn, hỏi sao mỗi lần đụng mặt bị Chị xí dài cả mét. Ra ngoài gặp anh em khác còn ngầu ngầu bớt xàm, chứ về nhà bảo đảm lộ mặt tưng tửng cả ngày. Ông Gạo giật giật khóe miệng khi bị nhắc nỗi lòng thầm kín sợ ma của mình, nói chung thì có người nhà mới biết vụ này nên ở đây ông Xí mới dám giỡn. Mọi người đều tủm tỉm cười, miệng ông nào cũng phì phèo thuốc lá đến nó còn khó hít thở thông, đuổi bé Hải Âu đi không sai. Chị không có đây nhà này mới dám thoải mái ngang nhiên tệ nạn tập thể kiểu này, chứ bà cô đó có mặt coi như có tiếp khách cũng không ai dám ngậm điếu thuốc. Ông Củi giữ bộ mặt lạnh lùng cả ngày không biết mệt cũng khẽ nhếch môi nhìn nó chằm chằm.

-        Sao ku? Hết muốn chết chưa?

Nó sững người một chút cười cười, môi hơi giật…đừng nói đêm qua nó và ông Gạo nói chuyện mấy ổng đều nghe nha. Ông Chiến rướn người qua ôm vai ông Xí kê mặt sát sát nó, bộ mặt nhăn có vài vết sẹo tuy không quá rõ ràng nhưng đủ làm gã đàn ông bậm trợn này mang cảm giác máu lạnh bên ngoài gương mặt khá nam tính, cuốn hút.

-        Thích chết không? Nói một tiếng anh cho mày một dao, một đổi một!

Cha nội gằng giọng làm nó hơi rùng mình, giọng nghe giỡn giỡn chứ nó mà gật đầu có khi ổng làm thiệt. Nó vội cười cười lắc đầu.

-        Ấy thôi…em có chứng sợ đau.

-        Hờ…hèn…

Ông Chiến bỉu môi…ngồi thẳng lại tiếp lời.

-        Đàn ông nghĩ bậy là hèn. Tưởng mày gật tau cho đi luôn, có gì tau đổi mạng…phụ lòng Bé Dẹo lo cho mày…đéo đáng cứu!

Ông Xí táng đầu ông Chiến một cái trừng mắt sau đó quay qua vỗ vai nó cười hề hề.

-        Nó lo cho mày mới nói vậy. Hà hà biết thương Bé Dẹo thì ráng lên mày. Từ từ chuyện nó cũng nguôi.

-        Ờ…em biết mà.

-        Đúng! Biết chú mày thương Bé Dẹo nhưng làm thế không hay.

Ông Chí gãi gãi đầu chen lời vào, ông Gạo cười cười vỗ đầu nó.

-        Thương Bé Dẹo thì ở lại với tụi tau. Anh Chiến mày tính nó vậy, chứ anh Chiến mày là thằng sồn sồn nhất đòi thằng Củi bắt mày về.

-        Hơ hơ!

Nó cười cười nhìn ông Chiến, cha nội ráng gồng hung dữ một chút không chịu nổi cũng bật cười ha hả đưa tay vỗ đầu nó.

-        Cái thằng…nhát chết mịe bày đặt nghĩ xàm.

Ông Xí cười nham nhở cũng lên tiếng lắc vai nó mạnh hơn.

-        Hà hà mày còn trẻ lắm Mon, về theo anh, tau cho mày hưởng mùi đời…chơi chết bỏ rồi đi đâu thì đi. Giờ lo trị bệnh, ói ra máu đéo giỡn đâu ku.

-        Rồi em biết rồi!

Ông Gạo lại vỗ đầu nó liếc nhìn ông Chiến.

-        Tính nó vậy hợp mắt Bé Dẹo nhà mình. Không phải nhát mà hốt được trái tim bà cô nhỏ đâu, chưa cần bàn nhiều, nội vụ qua nổi cửa Ba Đại Ca mới là vấn đề, Mon nhễ!

-        Cái này….

Nó ngơ ngác, bụng nó hơi giật một cái gì nhìn vẻ mặt ông Gạo hai mắt híp lại, miệng nhếch lên kênh kênh vừa gian vừa đắc ý, chắc chắn có gì đó nó chưa biết, lần nào sắp bật mí thứ gì mặt ổng đều như giờ, cái kiểu mập mờ bí hiểm ra mặt này nhìn đâu cũng thấy giống tính tình Bé Dẹo, thêm cha nội Xí, Chiến cũng y chan, đúng là anh em trong nhà có khác. Mọi người đều hơi tò mò nhìn ông Gạo hóng chuyện, ngay cả ông Mật ngồi bên kia cũng nhìn ông Gạo chằm chằm, chỉ có ông Củi bên cạnh nó vẫn thản nhiên.

-        Tụi mày nhìn nó lâu nay biết rồi đó. Thằng này đụng chuyện là run rẩy sợ sệt, nhát chết mịe, nhưng mấy lần ai đụng gì tới Bé Dẹo nó điên lên liền, đánh đéo lại cũng đánh. Tụi mày chắc biết rồi.

Ông Xí đá chân ông Gạo nhăn mặt.

-        Cái này biết hết rồi, trời ơi đại ca bỏ cái tật rào trước đón sau lòng vòng đi, sốt ruột chết mịe. Nói nhanh coi Ba Đại Ca sao?

-        Đm! Mày thì bớt lòng vòng hơn tau.

Ông Gạo táng đầu ông Xí sửng sồ lại, hai cha này nói chung ở nhà thì không khác trẻ con là mấy, đâm chọt chửi nhau cả ngày, thực ra chỉ có anh em ở nhà hai ổng mới gây nhau cho vui, ra ngoài ông Xí rất tôn trọng giữ mặt mũi cho ông anh mình.

-        Coi đây!

Ông Gạo cầm tay phải nó giơ lên cao xoay qua xoay lại bẻ khớp ngón tay nó, những ngón tay xơ cứng phát ra âm thanh cụp cụp, run rẩy đến buồn cười.

-        Tụi mày biết tay nó yếu rồi chớ gì?

-        Ờ ờ!

-        Hai đứa nó kể tụi mày do bị thương vụ nó cứu con nhỏ gì Thy Thy đúng chưa?

-        Rồi luôn! Haizz…lòng vòng quá đại ca.

-        Hà hà…hỏi thằng Củi coi tay thằng Mon nửa phế nửa lành do đâu. Ba Đại Ca chấm nó từ chổ này đó.

Nó giật giật khóe miệng ngó ông anh trớt quớt, vòng vo cả ngày rốt cuộc đổ qua ông Củi. Tính ra nhà này cha nội nào cũng dính cái tật vòng vo văn vẻ bí bí hiểm hiểm tưng tửng…cảm giác này thật quen thuộc. Cả đám đồng loạt nhìn qua ông Củi.

-        Ái chà…

-        Đù…có vụ này? Ê Củi nói coi mậy! Đm!

Ông Xí mở to mắt khều khều ông Củi, cả ông Chiến, Chí, Mật…đều nhìn ông Củi chằm chằm, chỉ có nó gãi gãi đầu cười nhưng cũng khẽ liếc bộ mặt lạnh lùng trơ như củi của ông anh. Ông Củi nhếch môi liếc nó, nụ cười hiếm hoi nở ra vui vẻ nhưng giọng vẫn đều đều.

-        Nó đánh người ta bênh Bé Dẹo nhà mình! Gãy tay…giờ bị vầy cả đời!

Ông Củi thản nhiên nói ngắn gọn rồi đưa thuốc lá lên miệng hít một hơi cười cười sau đó im ru không nói gì nửa, cả đám coi như ngừng thở định nghe ổng nói tiếp…cơ mà mãi không thấy âm thanh gì. Nó thì tự biết chuyện của mình nên vẫn im lặng, chỉ có ông Xí, ông Chiến và cả ông Mật còn ngơ ngác chờ nghe, thấy ông Củi không có ý nói tiếp, ông Xí đỏ mặt tía tai táng cái bốp vô đầu ông Củi.

-        Con mịe mày…kể chuyện đoản hậu y chan thằng Mon. Chậc…cái thằng có cái bàn tay tính ra gãy tới gãy lui bao nhiêu lần, chưa liệt hên rồi Mon nhễ?

Bị táng đầu ông Củi vẫn thản nhiên không thèm để ý, tỉnh rụi nhâm nhi thuốc lá, trước giờ ông Xí càng nổi nóng sốt ruột ông Củi càng tỏ ra tỉnh bơ khoái chí, nghe đâu hồi trẻ trâu mấy ổng đập lộn nhau vì vụ này hoài, Xí – Chiến – Chí đều cay cú cái kiểu trơ trơ của ông Củi, càng chọc càng giỡn thậm chí càng chửi lúc nóng giận ông Củi càng trơ trơ ra, nói chung nghe chuyện cũ cũng thấy đồng cảm với mấy ông anh Xí. Ông Gạo vui vẻ ra mặt ngẩn nhìn lên trời.

-        Hà hà hóng thằng đó kể chuyện rõ ràng. Mấy chục năm tụi mày còn hy vọng thằng Củi văn vẻ như mày hả Xí.

Ông Xí bật cười nhăn mặt thở dài.

-        Ờ! Quên!

-        Hà hà Củi nó theo Bé Dẹo nhà mình về quê thằng Mon chơi hoài tụi mày biết rồi. Ba Đại Ca cũng có rủ tau lén đi theo vài lần, Bé Dẹo không biết thôi.

Ông Gạo lại vỗ vỗ vai nhìn nó bằng ánh mắt thích thú tiếp tục nói.

-        Hồi khuya tau nói mày rồi. Nhà tau đâu dễ để Bé Dẹo chơi với đứa không đáng. Hà hà Ba Đại Ca đem theo tau âm thầm coi coi mày đối xử với Bé Dẹo nhà tau ra sao mới an tâm cho về thăm mày hoài chớ. Hồi đó mày tầm 13-14 tuổi nhễ. Ba Đa Ca nói tuổi này nhìn người được rồi.

-        Thấy cũng tội thằng nhỏ. Vừa đi học vừa làm thêm, cày cong đít nhịn ăn nhịn sài để dành tiền mua xe đạp leo núi xịn Mon nhễ.

-        Hehe dạ!

-        Hà hà chắc cứ dư ra mớ tiền, con Bé Dẹo về chơi sài sạch, xong ông con lại để dành tiền từ đầu, Bé Dẹo về bào hết tiền tiếp. Lòng vòng tới già éo mua được chiếc xe. Haha Ba Đại Ca nói việc rất nhỏ nhưng chứng tỏ cách đối xử với Bé Dẹo không chổ chê.

-        Đù…sao thấy giống dại gái từ nhỏ chú em nhễ!

Cả đám cười ha hả, nó trừng mắt bất mãn hướng về ông Xí, cha nội chỉ giỏi đâm chọt, không nể mặt nó gì sấc. Ông Gạo rít thuốc phun phì phèo tiếp lời.

-       

-        Tụi mày nhớ năm đó Bé Dẹo nó đi thăm thằng này về khóc lóc kêu bị té xe không?

-        Ờ nhớ!

-        Lần nào?

-        Phải đợt tay chân trầy hết trọi, bị bầm cái cằm không nhễ?

-        Nó đó!

Ông Gạo gật gù nụ cười càng tươi vẫn không để ý mấy ông kia mà nhìn nó không dời mắt.

-        Bé Dẹo nhà mình năm đó cũng lớn, trổ mã đẹp ngon lành rồi. Hà hà mấy thằng trẻ ranh mới lớn gặp thì chọc ghẹo xàm sỡ này nọ, trẻ ranh thì để trẻ ranh giải quyết. Thằng Củi để mấy đứa nhỏ tự chơi với nhau.

-       

-        Mà cái miệng hỗn Bé Dẹo mình hồi đó dễ gì nhịn haha chửi tụi trẻ ranh kia, tụi nó nóng đụng tay chân với con Bé Dẹo nhà mình. Thiệt ra thằng kia mới xô Bé Dẹo té một cái thôi, tau với Ba Đại Ca thấy cũng bình thường, ai dè ông nhóc này nổi điên chơi ngu bay vô đập thẳng mặt với tụi kia, một mình dám quất ba ông ku bự con.

-       

-        Bé Dẹo nhà mình té xe khỉ gì, theo ông nhóc này đánh lộn thì có. Haha!

-        Ái chà…

Ông Xí giơ ngón cái lên, ông Gạo lại cười cười tiếp tục.

-        Hà hà chưa hết. Bênh bạn chơi chung cũng bình thường. Đâu Mon mày nói coi, đưa Bé Dẹo đi xong mày làm gì mấy thằng nhóc kia.

Nó trợn mắt ngơ ngác nhìn ông Gạo, vẻ mặt thâm ý của ổng làm nó có chút lúng túng, càng né ánh mắt ổng càng cười tươi rói vỗ đầu nó.

-        Nói mới thấy nó xót con Bé Dẹo nhà mình cở nào. Chờ Bé Dẹo về, một mình nó dám đi kiếm tận nhà thằng nhóc à không thằng đó phải 17-18 tuổi đập thằng ranh con đó giữa chợ. Nó đánh thằng kia tau nói nhìn tưởng chết. Coi như thằng đó mù mịe con mắt trái, còn thằng này gãy tay. Dân đéo can chắc nó đập chết thằng kia thiệt, hà hà nó chửi người ta dám đánh Ry của tau chảy máu, gặp ở đâu đánh chết mẹ ở đó. Hà hà…tau nói đúng không Mon?

-        Cái này…

-        Xong thằng đó, nó đi kiếm hai thằng khác đập tiếp. Có điều tay gãy mịe rồi, đánh thằng kia bất ngờ chảy máu mắt mới ăn người ta, đã đời bị đập cho bậm dập. Công an họ bắt nguyên đám.

-       

-        Mày tưởng tự nhiên người ta đưa mày vô trạm xá xong thả mày về hả Mon? Hà hà…biết đánh người ta hư con mắt chuyện nghiêm trọng cở nào không ku?

Ông Gạo nhìn nó nháy mắt còn ông Xí hóng chuyện phải nói mém nữa chảy cả nước miếng, mấy ông kia càng nhìn nó thích thú trừ ông Củi chỉ nhếch môi lạnh lùng.

-        Nó đấm tới gãy tay đéo hay thì tụi mày nghĩ con mắt thằng kia cở nào…

Đầu nó lại bị ông Gạo xoa xoa, rối bù cả tóc.

-        Ba vợ mày giải quyết sau lưng mới êm chuyện đó ku. Mày tưởng đánh lộn hậu quả nghiêm trọng vậy mà người ta thả mày về dễ à, chỉ báo trường mày đi đánh lộn ở ngoài. Xong chờ mày lành chạy kiếm con người ta đánh tiếp mấy lần hả…haha sau gia đình người ta báo ông nhóc này đi kiếm hai thằng ổng đánh chưa đã đập con người ta tiếp. Nó đéo biết sau lưng ba vợ tương lai của nó tốn cả đống tiền đền bù, vừa dọa vừa xoa gia đình người ta mới để yên. Mười mấy tuổi mém đi trại nghe mậy!

-        Cái này…cái này…

Nó rụng rời tay chân mắt tròn to ngơ ngác nhìn ông Gạo cười khoái chí bên cạnh, nói chung…tin này quá sốc, ngày đó còn nhỏ hăng máu, chỉ biết trả thù cho hả giận chứ đâu biết hậu quả nghiêm trọng sau lưng. Không ngờ ba Chị đã âm thầm nhìn nó từ lúc đó và cứu luôn nó bàn thua không biết. Ông Xí đưa bộ mặt nham nhở ra gật gật chép miệng.

-        Chà hấp dẫn. Được đó ku, mày coi vậy thù dai…mới mười mấy tuổi ác đó. Sao Chiến…ác cỡ mày không Chiến.

Ông Chiến trề môi đấm ngực nó bật cười ha hả.

-        Được lắm haha rất xứng với Bé Dẹo nhà tau. Đàn ông phải vậy, đập chết mịe nó cho tau, đụng Bé Dẹo tau móc đủ hai con mắt chớ một con nhằm nhò gì.

Ông Mật, ông Chí cũng gật gù cười tươi rướn tay qua vỗ vai, vỗ đầu nó, ngay cả ông Củi cũng nhếch miệng. Ông Gạo vỗ đầu ông Xí cười ha hả.

-        Mày nghe tau kể thấy giống không Xí?

-        Hả giống gì?

-       

-        À…à biết rồi. Há há…đúng đúng…kiểu này nè…đúng tính thằng Mon nè. Hôm qua xử mấy thằng ranh kia cũng vậy đây. Chờ gái về nó âm thầm trả thù, đéo cho tụi con gái biết. Há há…đúng là em tau hahaha.

Ông Xí cười ha hả ôm vai nó càng cứng hơn, ông Gạo vui vẻ xua tay.

-        Có giống, có khác. Đụng đứa khác Mon nó xử lý từ từ. Còn đụng Bé Dẹo nhà mình…hà hà thằng Chiến mày có tin tới mày nó cũng khô máu không?

Bị ông Gạo hất mặt, ông Chiến liếc nó đầy thâm ý rồi bật cười, chỉ là ổng chưa trả lời ông Củi im lặng bên cạnh lại lên tiếng nhếch môi thản nhiên.

-        Đụng Bé Dẹo…tới anh Gạo nó cũng liều mạng. Đúng không Mon?

Nó mỉm cười nhún vai…

-        Hehe dạ không dám.

Cái gì đây, sao mấy ổng đều nhìn nó chằm chằm, ý gì đây, nó trợn mắt xua xua tay.

-        Không dám! Không bao giờ dám! Thiệt…đm mấy anh phải tin em!

Giỡn chơi hoài nó đâu có điên như thằng Dít, đụng móng chân ông Chiến nó còn không dám, nói gì tới ông Gạo, chắc không còn cái hũ mà đựng xác. Cả đám đàn ông lại cười vang, vai đầu nó sắp gãy tới nơi vì hết cha này tới cha kia vỗ cả buổi, chút phải kêu Hải Âu đưa vô phòng riêng nó massa à không nhờ em kêu ông Li xoa bóp dùm quá. Đang tưng tửng nghĩ xấu trong đầu ông Xí rời nó ra lộn một vòng ra sau đứng dậy tủm tỉm cười.

-        Lâu rồi đéo chơi trò Bé Dẹo nó xúi. Sao đại ca?

Ông Gạo nhìn nó cười cười rồi quay qua gật đầu. Ông Xí nhếch môi nhìn ông Củi.

-        Mày sao?

-       

Ông Củi chớp mắt, cha nội Xí phất tay bỉu môi liếc qua ông Chiến, bộ mặt dữ dằn của ông anh lại nhìn nó cười gian.

-        Chiến liền! Thằng nào thương Bé Dẹo, tau lo thằng đó!

-        Mày Chí?

-        Tau ok!

-        Mật?

Ông Mật hiền lành gật đầu.

-        Đại ca với Bé Dẹo thương ai, tau thương người đó.

Ông Xí cười ha hả dùng chân móc cái xô kim loại dùng đựng đá nhậu đem qua đá tung lên trời sau đó chụp lấy đập cái rầm lên bàn. Ông Mật đứng dậy đi lại xách két bia lên liên tiếp bật tung nắp bằng tay không. Ông Gạo xoay người lại dựa lưng vào cột giữ nụ cười điển trai không nói gì, ông Củi cũng im lặng chỉ có ông Chiến ôm lấy vai kéo nó đứng dậy.

-        Chơi chớ mày! Ok nhễ…lại đây lại đây!

-        À ờ…ấy chơi…chơi gì?

Nó ngơ ngác nhìn hành động của mấy ông anh ngập ngừng đi lại bàn, mắt nhỏ mắt to hết nhìn ông Chiến tới nhìn ông Xí đang nhận bia đổ đầy vô xô.

-        Hà hà…trò này Bé Dẹo coi phim nó dụ tụi tau chơi hoài, có cái lần nào tới lượt là nó khóc lóc nhỏng nhẽo trốn. Mười lần như một, giờ mày thế chổ nó quá đẹp.

Nó nheo mắt nhìn xô bia to đùng trước mặt, ông Mật khui bia xong hình như đang di chuyển ra sau lưng, nó bắt đầu thấy hơi bất an lùi lại thì đụng ngay ông Củi lạnh lùng…

-        Cái này…tính…tính chơi gì đây. Nè em không giỡn, mới sáng sớm không nhậu à.

Ông Chiến vẫn giữ vai nó rất cứng nhếch bộ mặt hung ác cười gian, cả mấy ông anh xung quanh cũng cười gian luôn, kể cả ông Củi cũng nhếch môi khoe răng trắng. Nó hít sâu một hơi quay lại ông Gạo đang thoải mái ngồi dựa lưng nhìn về đám tụi nó cười tươi. Nó hít thêm một hơi run run.

-        Cái này…cái này ý gì…Anh Xí nói…nói cho rõ ràng!

-        Mới nói đó, Bé Dẹo coi phim xong xúi tụi tau chơi…lần nào Bé Dẹo cũng xanh mặt trốn…năn nỉ hết thằng này tới thằng kia thế thân. Há há giờ có mày, đại diện chơi dùm vợ mày đi chớ.

-        Cái này…nhưng mà chơi cái gì mới được?

-        Haha nhìn hiểu liền!

Nụ cười ông Xí coi gian lắm, nó hơi lạnh sống lưng…bên cạnh nó ông Chiến cười ha hả rút con dao bấm bén ngót đeo trên ngực ra, nó vội nhảy qua sát ông Củi.

-        Ấy…tính làm gì? Em đéo giỡn nha…

-        Hà hà…Đại ca!

Ổng quăng con dao về phía ông Gạo, nói chung ông Gạo không biến sắc đưa tay chụp lấy từ từ đi lại bàn vỗ vai nó một cái rồi mỉm cười bấm nút mở dao ra đưa ngón tay bóp mạnh vô lưỡi dao sắc nhọn. Vài giọt máu từ từ chảy ra rơi vào xô bia giữa bàn, ổng mỉm cười đều đều giọng.

-        Bé Dẹo coi phim, kêu nhà mình anh em yêu thương nhau cở vậy, phải bắt chước người ta mới vui. Nó xúi tụi tau học trên phim hà hà lần nào tới lượt là nó khóc lóc năn nỉ hết tau tới anh Xí, anh Chiến mày chơi dùm.

Ổng thản niên đua dao cho ông Chiến, cha nội nhếch môi đưa tay cầm lấy dao đâm luôn một mũi vào bàn tay, mặt không biến sắc rút ra quăng dao cho ông Củi.

-        Ba cái trò xàm…chuyện nhỏ!

Ông Củi lạnh lùng nhếch môi không nói gì bấm ngón tay lên mũi dao xong đưa ông Chí…ông Chí rạch nhẹ ngón tay chuyền tới ông Xí, ông anh nhe răng cười tủm tủm giơ tay lại trước mặt nó rạch nhẹ một đường, thực ra giống ổng đang cắt thịt đúng hơn, khứa khứa chầm chậm đến khi máu chảy ra mặt ổng vẫn không ngừng cười. Làm xong ổng híp mắt đưa cán dao hướng vào ngực nó. Nó rụng rời tay chân, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch, mắt như đờ đi khi nhìn hết từng ông khùng đang lấy máu tay nhỏ vào xô bia.

-        Cái này…

-        Bé Dẹo của mày bày đầu đó. Hà hà…

-        Cái này…sao…sao chơi ngu vậy?

Nó trợn mắt ngó một vòng mấy ông anh, chơi ngu thiệt chứ, người ta cắt máu uống rượu ăn thề, còn đây cắt máu uống bia…mà không được ly bia cho đàn hoàng, nghỉ sao sáng sớm chơi nguyên xô bia bên ngoài còn dính cát. Máu đỏ quyện vào bọt trắng chìm dần vào bia, bọt sủi trắng nhuốm vài giọt máu hồng. Nó hít một hơi khí lạnh hơi lùi lại vừa định co giò chạy trốn thì nguyên bức tường thịt của ông Mật đã chắn mịe đường lùi. Nó run rẩy nhích qua trái đụng ông Chiến, qua phải thì đụng ông Củi, mặt nó méo xệch run run trừng mắt ngó bộ mặt nham nhỏ của ông Xí, nụ cười thản nhiên của ông Gạo hay cái nháy mắt tươi cười của ông Chí…Coi như hết đường chạy, nó nuốt khan mấy cái nhìn con dao sáng loáng còn vương máu trên lưỡi, bụng thầm nhiếc Chị gần chết, bà cô này thiệt tình, nhiễm phim nặng lắm rồi, chơi gì không chơi…đi chơi ba cái trò ngu phải biết…không đánh đòn không được…Đang nghĩ ngợi về bà cô bày đầu chơi ngu thì tiếng ông Xí dõng dạt vang lên.

-        Bé Dẹo nó ăn gian mấy lần rồi…hà hà…giờ mày ráng chịu bù cho nó đi ku…Chiến!

-        Ok!

Ngay lập tức ông Mật khóa tay nó lại, ông Xí nhếch môi nắm chặt lấy cổ tay nó…cha nội Chiến bật cười hung hãn cầm lấy dao hướng vào ngón tay nó…

-        Ấy! Khoan…bình tĩnh…từ từ để em tự xử…anh Chiến…em có chứng sợ đau…sát trùng dao cái…Áaaaaaaaa.

Tiếng hét thảm của nó vang vọng cả khu nhà…nhưng tiếng cười khoái chí của mấy ổng như lấp đi tiếng nó…

-        Đứt rồi…chảy máu rồi…ê anh Chiến…cắt sâu lắm rồi…thôi…ui da…ra máu rồi đm!

-        Há há…thằng này tấu hài ngang mày đó Xí.

-        Hê hê em tau mà…Dzô!

-        Dzô!

-        Dzô!

Cả đám cười vang, ông Gạo vui vẻ cầm nguyên xô bia lên làm một ngụm rồi lần lượt đưa qua cho các anh em. Nó trợn mắt nghiếng răng hết nhìn ông này tới ông khác, nhất là khi xô bia đưa tới cha nội Xí bày đầu chơi ngu và cha nội Chiến, nó quẹt quẹt ngón tay bị đứt vô quần, rát gần chết làm nó nghiếng răng trèo trẹo…mấy cha nội được lắm, chơi nó…Haizzz cũng tại bà cô Chị không bình thường của nó, yêu ngay đúng nữ hoàng mê phim, xúi mấy ổng chơi cho đã rồi chạy để giờ mấy ổng đem nó ra thế thân…thiệt đáng đánh sưng mông. Xô bia được ông Mật cười cười đẩy vô ngực, nó thở dài bưng lấy…con mịe nó già đầu chơi ngu, chơi dơ gần chết, mới sáng sớm uống bia pha tiết canh, cắt chung con dao…

-        Cái này…uống vô có sao không trời…?

-        Uống!

-        À dạ!

Ực ực…khụ khụ…

-        Móa…sặc chết em rồi…ế anh Xí đừng có đẩy…gần bốn chục tuổi rồi ông Xí…Thôiiii!

-        Hahaha…dzooooo!

Tiếng cười vang vọng, mặt nó cũng toàn bia…cả đám đực rựa đều nhếch nhác buổi sớm mai trong men bia nồng…như những đứa trẻ con…vừa cười…lại vừa điên khùng…Nó lăn người xuống hồ nước, quẫy đùng đùng khoác vai mấy ông anh hò hét nói cười không biết chán. Sáng sớm…khởi động thật điên!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...