Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 78)


Nó đưa bóp tiền cho Hải Âu, cô bé kéo tay mặt mo chạy như bay qua shop quần áo nam nữ đối diện. Theo lẽ nó phải tự mua nhưng điện thoại đang reo, đành dụ hai cô nàng đi chổ khác, bà cô Thanh gọi mà biết nó đi với gái…à không nó mắc gì sợ chứ, chỉ tại nó tin tưởng con mắt lựa đồ của hai cô gái kia nhá. Đan Thanh hiện lên trong điện thoại bằng gương mặt ngái ngủ nhìn khá lạnh lùng nhưng dễ thương, giọng em mệt mõi như con nít cố ra vẻ thản nhiên.

-        Anh làm gì đó?

-        À đang chuẩn bị lên công ty đi quay clip. Em tới rồi hả?

-        Uhm tui tới hùi sớm, tại sợ anh đang ngủ giờ mới gọi nè.

-        Ừ! Đang ngủ à? Chừng nào đi chơi?

Đan Thanh quay điện thoại một vòng, tuy tín hiệu khá yếu nhưng nó vẫn thấy phòng em có view biển đẹp thôi rồi, cửa kính sang trọng, tầm nhìn không chổ nào chê, chê sao nổi khi dáng bà cô Nguyệt mặc đồ ngắn ngũn, chân dài, ngực nhô cao thoáng xuất hiện trong khung hình làm nó mém rớt điện thoại, cha mạ ơi…cái này…cái này nó không chấp nhận được, tại sao bà cô đáng sợ đó lại có cơ thể đẹp tới vậy…không…ảo giác…chắc chắn là do tín hiệu không tốt.

-        Uhm tụi tui đang ngủ nè trưa dậy mới đi chơi. Chưa biết đi đâu luôn, hic đi xe mệt muốn chết.

-        Ừ ngủ khỏe rồi đi chơi, thời gian cũng thư thả mà. Chị Nguyệt đang ngủ luôn hả?

-        Uhm! Thui tui ngủ tiếp nghen, anh đi làm nhớ uống thuốc đó.

-        Ừ! Ngủ đi, chừng nào mặc bikini tắm biển cho xem với.

-        Uhm! Á…anh muốn chết…đầu óc riết nghĩ có nhiu hả, tui…tui…tức quá. Anh có đây tui đánh chết anhhhhh!!!

-        Ấy bình tĩnh…anh giỡn anh giỡn…haha

-        Hứ!

Cục nước đá giữ máy một lúc nhìn màn hình chằm chằm hung hăng giơ nắm đấm đe dọa nó đã đời mới tắt máy khi thấy nó không có vẻ gì sẽ tắt máy trước. Giỡn có chút bà cô căng quá, nhìn chút chớ mất miếng thịt nào đâu, chẹp chẹp…tại sao giờ mới phát hiện tính năng gọi video hay ho này nhỉ, chậc chậc có cách nào ghi lại cuộc gọi không ta, chứ cảnh bà cô Nguyệt mới thoáng qua ta nói…chỉ muốn ngấu nghiến màn hình điện thoại. Ấy không được không được, phải xóa nhanh hình ảnh chị Nguyệt mặc váy ngủ ngắn củn ngủ lúc nảy ra khỏi đầu, bà cô hung dữ ấy mà biết nó nhìn thấy người cô nàng, chắc chắn cạo đầu bôi vôi thả trôi sông nó cho coi. Nhưng mà…đã quá đi!

-        Đã gì đó Mon?

-        À bikini…à không có không có…à ờ mua mua xong hả?

-        Hừ! Nói điên khùng hông nha…

Mặt mo có chút đỏ mặt hung hăng dậm chân nó một cái kéo nó ra kẹp lấy eo nó gằng giọng.

-        Nói! Chôm hình bikini của bạn phải hông!

-        Không có…không có! Chắc chắn không có…

-        Mới nói bikini ý gì?

-        Cái này…nói sảng…là nói sảng. Ấy…mặt mo có…có hình biki mới hả, chậc…cho xem vơí…

-        Hứ! Hông…hông có…nằm mơ đi Mon…

-        Đi cho đi! Mon hứa chỉ dòm chút xíu, dòm bằng con mắt nghệ thuật trong sáng đàn hoàng, thiệt!

-        Hông cóooooo!

-        Nè…chạy đâu đó, cho xem cái!

-        Hứ…đồ vô duyên…bạn hông có nhaaa!

Là sao đây, mặt mo có hình bi…è hèm tại sao hôm trước lục hình nó không thấy, không được, quá sơ xuất…hôm nào qua nhà mặt mo phải nghiên cứu kỹ hơn. Nó híp mắt nhìn theo dáng người ma quỷ của mặt mo chạy trốn vô xe, bụng nóng rang tưởng tượng đủ thứ hay ho trong đầu…chẹp chẹp.

-        Anh!

-        À hả?

Nó giật mình nhìn qua bên cạnh, Hải Âu chu miệng cười tít mắt nhìn nó chằm chằm…không biết em ấy có nhìn thấy ánh mắt gian của nó dành cho mặt mo hay không chứ mắt nó dành cho em coi như bớt xấu xa hơn một chút, cơ thể bà cô này chẳng vừa đâu. Ấy không được nghĩ bậy, người đứng đắn đàn hoàng, không được nham nhở với đồ cúng, bà An…à thôi bà cô đó bán đứng bán nằm luôn cục cưng của mình cho nó rồi.

-        Bé mua đồ đẹp cho anh nè, anh coi thích hông? Mặc bé coi nè!

Hải Âu lắc lắc túi giấy chứa quần áo lôi kéo ngực áo làm nó vội xoa đầu ngăn em lại, bà cô nhỏ này quên mất đang ngoài đường, định cho nó làm biến thái thay đồ giữa đường hay gì.

-        Ấy! Nhìn lại dùm tui bà cóc, đang ngoài đường sao thay đồ!

Hải Âu tròn mắt le lưỡi.

-        Ý! Bé quên hihi!

-        Bó tay! Để lên công ty anh thay. Đâu mặc áo khoác vô anh coi coi.

-        Dạ!

Hải Âu vui vẻ lôi một áo khoác màu xanh nhạt như màu trời ra nhanh chóng xỏ vào, áo rất mềm, tươi, ôm dáng…nhìn chẳng giống em đang mặc áo khoác chút nào. Nó kéo em xoay một vòng mỉm cười vuốt lên tóc em, dù cùng tông màu nhưng tóc em không hề bị lu mờ, nền áo khoác như nâng niu vuốt ve lên con sóng nhỏ, đẹp đến nhìn không biết chán.

-        Anh!

-        Sao?

-        Đẹp hông ạ?

-        Ừ đẹp nhất SG! Ai chọn đây?

-        Hì chị Mỹ lựa ạ, áo chị Mỹ đẹp hơn bé luôn.

-        Ờ người ta là sty…hả cái gì? Bà cô đó cũng mua áo hả?

-        Dạ!

-        Cái…

Nó suýt chửi thề trước mặt Hải Âu, hèn gì bà cô chạy trốn vô xe nhanh gớm, thì ra tranh thủ lợi dụng Hải Âu làm bình phong bào thêm cái áo, nghe mà rớt nước mắt. Nó nghiến răng trèo trẹo cầm bóp tiền từ tay Hải Âu đưa em ra xe mà lòng đau từng khúc ruột, nó thấy nhãn trên áo em rồi, hơn 500 nghĩa là áo mặt mo cũng không rẻ hơn đâu. Bà cô này mặt dày lắm rồi…hừ dám cắn nó đôi giày, cắn thêm cái áo…nhất định bắt cô nàng ói hình bikini ra mới vừa bụng nó.

-        Hừ! Quá đáng, chị Mỹ cái giề, từ sau kêu chị mặt mo nghe chưa. Hừ hừ…dám bào anh đôi giày, dám bào thêm cái áo…được lắm!

-        Hihi!

Hải Âu le lưỡi chạy theo nó vô xe, bắt gặp mặt mo đang hớn hở dùng đồ cắt móng tay cắt nhãn trên áo khoác thể thao sang chảnh in hình cướp biển, nó trợn trắng mắt…đúng là cướp công khai, cướp không nể mặt mũi. Không giao hình bikini nó thề…nó sẽ…tự lôi cô nàng đi chụp bikini ngắm cho đã mắt.

Điểm tập trung là quán cà phê Z quen thuộc của công ty nó, ban đầu định đi chung xe công ty, nhưng nay ông Củi bắt anh Lý phải theo nó đành chơi sang đi xe riêng. Nó đi chung hay xe riêng chẳng ai quan tâm, công ty ai cũng biết nó đi đủ thứ xe nên việc nó mang theo anh Lý và Hải Âu đi xe khác chẳng thành vấn đề, nó giải thích qua loa Hải Âu và anh Lý là bà con xa qua thăm nên dẫn theo chơi. Trong đoàn cũng có người xin dẫn theo người yêu hay vợ chồng, miễn không làm ảnh hưởng công việc và tự lo chi phí ăn uống, phương tiện thì thêm một vài người không thành vấn đề mà còn thi thoảng có thêm nhân lực phụ rinh đồ đạc. Điều khác biệt duy nhất ở Hải Âu quá nổi bật, mặt mo hay Minh Anh ít nhiều mọi người đều gặp qua nhất là mặt mo quen quá rồi, đẹp thì đẹp nhưng anh chị em trên công ty xem như vô hình, còn Hải Âu do lần đầu xuất hiện khiến sự chú ý tăng lên nhiều lần, thậm chí hai cô nàng Linh Lan Bảo Trâm đang ăn sáng đằng xa phải ngoái nhìn bằng ánh mắt chú ý đến ngoại hình Hải Âu. Tự nhiên nó nghĩ nếu chương trình công ty ông Nhàn lần trước có Hải Âu tham gia…chưa chắc hai cô bé kia được ngồi ở đây vì Hải Âu cũng xấp xỉ tuổi mấy cô nàng tuổi teen này. Nó đưa Hải Âu lại ngồi chung với Linh Lan, Bảo Trâm, cùng độ tuổi mấy cô bé sẽ dễ nói chuyện làm quen nhau.

-        Nè ngồi ăn sáng làm quen mấy bạn nha, anh làm công chuyện.

-        Dạ!

-        Muốn ăn gì thêm kêu người ta đưa menu.

-        Dạ anh!

Nó xoa đầu em đi tranh thủ thay đồ sau đó đi một vòng bắt đầu kiếm tra nhân sự các kiểu, xe chở trang thiết bị, xe chở người đều đầy đủ, chỉ chờ mọi người tập trung ăn sáng, đến 8h sẽ xuất phát. Đồ ăn sáng đặt sẵn quán cà phê, người tới họ sẽ mang ra, không có chuyện ai muốn ăn gì thì ăn nên nó bưng theo tô bún bò vừa húp rột rột vừa coi sóc công chuyện.

-        Ủa Mon! Nay mình đi xe đó luôn hả?

-        À ừ! Phát sinh thêm bé Âu với anh Lý nên mình đi xe riêng cũng được.

-        Uhm! Ủa Minh Anh đâu ta, chưa thấy tới?

Mặt mo nhìn quanh bâng quơ hỏi, nó cũng ngó một vòng, quên mất cô nàng này.

-        Chắc tới liền giờ chứ gì, còn nửa tiếng mà.

-        Uhm! Nay đi xe riêng sao nảy hông đi đón Minh Anh luôn Mon?

Nó cười cười lắc đầu.

-        Chưa thân tới mức đó đâu.

-        Hihi phải hông à. Hay chút rủ Minh Anh đi chung xe mình hen.

-        Ờ cũng được. Chút mặt mo rủ Minh Anh đi.

Sáng giờ thật ra cũng nghĩ đến Minh Anh, nhưng chỉ vì nhan sắc cô nàng, còn mối quan hệ nó cảm thấy chưa đến mức lo lắng đi lại của cô nàng, nó đoán ngược lại Minh Anh cũng nghĩ như nó, chưa kể tính tình cô nàng ít nhiều nó cảm nhận được, cô nàng không phải kiểu người thấy nó đi xe này xe nọ mà nhanh chóng có ý nghĩ muốn được đưa đón. Hôm qua nó nghe mặt mo kể lại Minh Anh có tự chạy xe qua chổ mặt mo để phụ làm một chút, kiểu con gái tự trọng, cá tính độc lập cao như Minh Anh, đưa rước cô nàng hay không lúc này chưa phải vấn đề đáng chú ý. Nói thì nói vậy từ lúc mặt mo nhắc nó cũng hay nhìn ra cửa chờ cô nàng, ngoại hình Minh Anh quá đặc biệt, chẳng kém mặt mo và Hải Âu nên người như nó không phải nói thờ ơ là thờ ơ được, chưa kể thiếu cô nàng lấy trang sức đâu mà quay clip. Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc cup nhỏ xíu màu vàng của Minh Anh vội vã phóng vèo lên vỉa hè trước quán, thật ra nhìn có vẻ vội vì dáng vẻ người lái thôi, chứ tốc độ phải nói hơn xe đạp một chút.

-        Ấy chà bình tĩnh tay đua, coi chừng công an bắn tốc độ.

Nó phì cười nhảy tránh mũi xe của cô nàng cố tình đâm vô chân mình lên tiếng trêu chọc. Minh Anh cười tươi liếc xéo nó.

-        Hihi mới thấy chọc ghẹo rùi hen. Hùi sáng phải Mon trù Minh Anh hông?

-        Hả trù…ai trù gì?

-        Trù Minh Anh hư xe để bỏ người ta ở nhà nè, bửa đòi cho ở nhà đó!

-        Ớ…xe hư thiệt hả?

-        Uhm! Đang chạy tới đèn đỏ xong tự nhiên tắt queo. Làm lo muốn chết, hihi sợ bị bỏ thiệt á.

-        Trời xui vậy, công nhận miệng mình linh thiệt. Đó thấy chưa, mai mốt không nghe lời, Mon trù cho biết mặt.

-        Hứ! Ác thấy sợ!

-        Haha thôi xuống Mon để xe gọn vô đi nè, tới giờ rồi!

-        Uhm cất xe dùm Minh Anh nghen!

Minh Anh gật đầu leo khỏi xe, nó phì cười kéo cô nàng lại gỡ nón bảo hiểm, tay xách lỉnh kỉnh balo chẳng khác nào đi du lịch, có điều dáng Minh Anh thật sự ngang ngửa mặt mo, quần jean áo thun đơn giản khoác theo áo khoác con gái màu vàng, đẹp không chổ chê. Nếu chờ thêm chút không thấy Minh Anh chắc phải tự đi kiếm cô nàng, ai chứ thiếu Minh Anh chỉ có nước đánh cướp đại tiệm trang sức trên đường đi.

 Nó vừa một tay nhấc đít xe Minh Anh sát vô dãy xe chổ công ty nó được cà phê phân riêng giữ xe hôm nay, một tay ra dấu good với cô nàng.

-        Được! Mặc vậy mới đẹp nè, tưởng nay đi quay nguyên ngày mà chơi bộ váy văn phòng chắc cho ở nhà thiệt.

-        Mon làm như Minh Anh hông biết gì á. Chuẩn bị gọn nhẹ, năng động đàng hoàng.

Minh Anh bỉu môi duỗi chân duỗi tay như khoe dáng, không nhờ quỷ xe cup nhỏ xíu nó đã tuột tay cho xe đè xụi chân vì nét mặt gợi cảm quá đáng của cô nàng.

-        Nè Minh Anh! Khẩu trang đâu đeo vô liền, để không nhìn bực quá!

-        Hông!

Cô nàng đánh nó một cái vui vẻ đi vô quán, thực ra chưa leo mấy bậc thang Minh Anh đã vội quay đầu bởi ông Dũng đã thay mặt nó vỗ tay hô hào mọi người di chuyển. Nhìn bóng lưng Minh Anh vác balo vội vả quay xuống vỉa hè đứng giữ đám đông người chờ lên xe, nó thở dài có một chút tự trách, biết vậy hồi sáng đi đón cô nàng luôn.

-        Cô nàng này…thiệt là…!

Nó lẩm nhẩm một mình rồi mỉm cười gác nón bảo hiểm của Minh Anh cẩn thận rồi bước lên bậc thang đi vô quán cà phê, ngang qua mặt mo đang đứng chung Hải Âu, nó chỉ chỉ về phía Minh Anh.

-        Kêu Minh Anh qua xe mình đi Mỹ. Âu theo chị Mỹ ra xe đi em!

-        Uhm!

-        Dạ anh!

Mặt mo gật đầu nắm tay Hải Âu đi nhanh ra ngoài lôi kéo Minh Anh, nó đi vô quán nắm vội cổ áo ông bạn quản lý cà phê quen mặt hối thúc.

-        Làm nhanh dùm tui phần bún bỏ hộp đem đi liền. Nhanh nhanh!

-        Hả ờ…có liền!

Anh chàng vui vẻ chạy vô quầy nhanh chóng đem qua cẩn thận đưa nó một phần bún bò nóng hổi chứa trong hộp nhựa có cả muỗng đũa nhựa. Nó gật đầu cầm lấy.

-        Cảm ơn nha. À ghi địa chỉ giao cơm ra chưa, có thay đổi gì tui gọi ông.

-        Rồi rồi!

-        À đây tui dặn, làm thêm 5 phần cơm tính tiền riêng, cho thêm à thôi để viết cho nhanh.

Nói rồi nó đi lại quầy cầm menu đồ ăn lên lấy viết ghi nhanh ra vài món riêng, xong cười cười đưa cho ông bạn quản lý.

-        Đây! Thêm mấy món này vô 4 phần cơm, cộng 5 phần nảy tui dặn thêm là 9 phần. Tính tiền riêng cho tui.

-        Ok ok!

-        Đưa tui mượn menu trà sữa…thôi đưa hết nguyên cuốn đây, chừng nào sắp đi giao cơm gọi một tiếng tui lựa nước đem ra luôn. Nhiêu tiền để đó về tính riêng.

Quán cà phê này ăn nên làm ra phần lớn đu theo quy mô phát triển của công ty nó, khách thường xuyên toàn người công ty cho nên chị Loan đàm phán lại giá cả các kiểu giao cho quán thầu luôn việc cung cấp cơm, nước cho công ty nó mỗi lúc thực hiện chương trình, quay clip, event…thậm chí chủ quán còn đổi xe qua bán tải chỉ để giao cơm cho công ty nó bất kể làm chương trình xa cỡ nào. Thiết nghĩ bửa nào nó thử đi tuốt qua kiểu Cần Giờ, Bình Chánh hay Đồng Nai rồi đặt cơm coi quán này chịu giao không, haha vụ này hơi quá. Ông bạn quản lý vui vẻ gật đầu.

-        Rồi yên tâm đi làm, đồ ăn để tui lo.

-        Ok…à khoan tui nhờ chút chuyện.

Nó kéo ông quản lý lại xì xầm dặn dò xong mới hài lòng cầm theo hộp bún bò ra xe, đặt thêm đồ ăn riêng có vẻ không hay ho, thiếu hòa đồng lắm với mọi người nhưng nay có Hải Âu, cưng chiều em một chút chẳng sao, mà đặt đồ ăn thêm cho Hải Âu thì chắc chắn bà cô mặt mo dễ gì tha nếu nó không thêm đồ ăn cho cô nàng…và Minh Anh cũng đi chung xe nó nên đều có phần. Thực ra Linh Lan, Bảo Trâm nó đã đặt phần cơm riêng đặc biệt nhằm ưu tiên diễn viên chính, còn mấy tên diễn viên đực…hừ ai kêu cái tội đẹp trai cao to hơn nó, cho ăn cơm là may lắm rồi ở đó đặc với chả biệt.

-        Xuất phát đi anh Dũng, đứng nhìn em làm gì?

-        Haha ok! Lên đường bà con ơiiii!

Ông Dũng cười ha hả nhảy lên con 16 chổ, đoàn xe bắt đầu di chuyển. Nó vui vẻ lên xe.

-        Rồi cứ theo xe đó là được.

-        Ok Mon!

Nó ghé tai anh Lý nói nhỏ, toàn kêu ông hơi tội chưa ba mươi mà mặt già như trái cà.

-        Em đặt cơm rồi, trưa người ta giao ra anh tự lấy cơm đem cho anh em, đừng để Hải Âu biết.

-        Ừ!

Ông Lý gật đầu, nó quay xuống nhìn Minh Anh đang ngồi vui vẻ làm quen với Hải Âu.

-        Chưa ăn sáng đúng không?

-        Uhm nè!

-        Ai kêu tội đi trễ.

-        Hứ! Tại mỏ quạ Mon trù xe hư đó!

-        Hơ hơ…biết đổ thừa nhễ. Đây nóng hổi vừa thổi vừa ăn!

Nó bật cười chìa tô nhựa chứa bún bò ngon lành về phía Minh Anh, cô nàng vui lườm nó.

-        Còn có lương tâm. Hihi Mon để trên capo xe đi, xíu tới chổ Minh Anh ăn.

-        Không! Ăn liền nóng mới ngon!

-        Hông được! Ăn giờ hôi xe lắm.

-        Kêu ăn thì ăn, thích bị đánh đòn không?

Hải Âu le lười cười hì hì kéo tay Minh Anh.

-        Chị Anh ăn đi, anh đánh…đánh mông thiệt á.

Nó suýt rớt tô bún bò xuống sàn xe, bà cô nhỏ này…lời vậy cũng dám nói ra, hậu quả có bốn cặp mắt tóe lửa sắp đốt chết nó từ hai cô nàng xinh đẹp ngồi hai bên Hải Âu.

-        Hừ! Đồ nham nhở!

-        Vô duyên! Biến thái!

Thấy chưa, tự nhiên lòng tốt bị biến thành người xấu xa nhất trên đời. Nó méo cả miệng không dám nhìn mấy cô nàng, chỉ dám cười trừ rút bàn tay bị Minh Anh trong lúc nhận tô bún lén bấm thiếu chút lủng da lại. Anh Lý cười cười lên tiếng giải vây phá tang bầu không khí rực lửa bởi hai cô nàng dùng mắt liếc xéo nó nảy giờ.

-        Ăn đi em gái, xong anh bật hút mùi liền, yên tâm!

-        Dạ!

Minh Anh gật đầu giơ nắm đấm trừng mắt với nó đã đời mới chịu mở nắp tô bún ra ăn. Xe xịn có khác, có hút mùi các kiểu nói gì đường dằn xốc vẫn êm ru nên Minh Anh ăn bún khá ngon lành, không bị văng nước ra ngoài. Nó khẽ liếc ra sau xe, thấp thoáng phía xa có hai chiếc xe máy đang chạy bám theo, bốn anh em mặc quần jean áo thun đen mỗi người mang trên lưng một hộp hình trụ dài tròn giống như hộp đựng cần câu cá. Nó thở dài quay lên, bên trong thế nào cũng chứa cần câu cá cơ mà cần câu này làm bằng tuýp thép. Không biết xe này có bộ giống vậy không, có cần có dây…chút đến điểm quay kiếm ao hồ rủ mấy cô nàng mặc bikini câu cá cũng tiện, mấy anh em đeo theo bộ câu cá đủ chia cả nhóm luôn nè. Thấy nó có vẻ bất an, thực ra anh Lý đâu biết nó đang nghĩ xàm trong đầu, ổng kéo nó quay lên nói nhỏ.

-        Kệ tụi nhỏ! Coi như không có tụi nó đi ku.

-        Haizz phiền với cực quá anh!

-        Haha mấy đứa nhỏ làm ba vụ này hoài quen rồi, chuyện thường ngày. Cực sao bằng đi kiếm mấy thằng nợ, có khi ăn dầm nằm dề cả tháng ngoài đường canh tụi nó. Hơ hơ! Bửa nào mày qua nhà ông Chiến nghe mấy ổng kể chuyện biết liền, nghe ghiền luôn.

-        Hơ thôi, nghe ba chuyện này áp lực lắm. Em có bệnh sợ mấy chuyện u ám.

-        Ông Chiến bửa nhậu có nhắc mày. Nghe ổng nói đợt mày kết dùm ổng con bồ ngon lắm hả? Há há tại mày thân ông Củi chớ ông Chiến biết mày dính vụ này, chả kêu mấy thằng nhà ổng theo coi chừng mày bảo đảm éo thằng nào đụng tới cọng long mày. Bửa nào qua bển chơi cho mấy thằng nhà ổng biết mặt, ra đường bớt đụng chạm người nhà. Cái này tau khuyên thiệt. Anh em mấy dây dưới đông lắm, nhiều khi va chạm sức đầu mẻ trán đã đời mới biết chung dàn trên.

-        Hơ…nhà ổng vô áp lực quá em không quen cho lắm.

-        Hehe đợt đại…à anh Gạo đi đám cưới quẹt xe bị mấy thằng nó rượt đánh chảy mịe máu đầu. Tơi tụi tau ra tiếp mới biết tụi nó theo thằng Ki, mà thằng Ki em thằng Quân, thằng Quân đi theo cha nội Nhơn, tới thằng Nhơn chắc mày biết theo ai chớ gì. Đm vòng vòng tụi nhỏ đánh mịe ông bự nhất há há.

-        Hic! Em nhức đầu rồi đó. Rồi ông Gạo xử sao?

Nó bóp bóp trán tò mò, ba chuyện này nghe cũng dính, bên dưới mấy cô gái ríu rích tám chuyện đồ ăn, nước hoa túi xách, phía trên hai thằng đực nói chuyện xã hội thâm, nước sông không phạm nước giếng, nó cũng chẳng quan tâm mấy cô nàng có nghe lỏm hay không. Ai không biết chứ chắc chắn Hải Âu không nghe, trước giờ em rất hiểu chuyện, chưa từng cố ý nghe lỏm nó nói chuyện với mấy ông anh trừ khi nó gọi đến em, nếu có nghe em cũng chẳng bao giờ hỏi tới. Cha nội Lý này nghe nói theo ông Củi cũng lâu, trùm tám chuyện, đâu phải tự nhiên ông Củi đêm qua nạt mấy ổng nói nhiều.

-        Hehe xử khỉ gì, mấy thằng nhỏ biết ổng xong mặt éo còn hột máu xin lỗi rối rít. Anh Gạo méo mỏ đéo biết khóc ha cười, bỏ qua chớ làm gì giờ. Toàn anh em chung gốc há há. Bởi tau nói thiệt mày chịu khó đi với anh Gạo nhiều nhiều cho anh em biết mặt, ra đường lỡ va chạm đở khổ. Mày thấy tới anh Gạo cũng dính đòn người nhà không, anh em nhiều quá.

-        Hơ thôi tốt nhất ra đường em câm mù đuôi điếc cho lành.

-        Ờ vậy khỏe nhất!

-        Từ anh Gạo tới anh Xí rồi ông Củi ra đường gặp chuyện toàn cười cười cho qua chuyện. Về tính sau. Mày cứ nhịn, đm ai làm gì xin lỗi mịe cho xong, từ từ về nói tụi tau tính cho.

Ông anh Lý nghiêng người sát hơn vô nó thấp giọng lại, cha nội này tâm lý theo lẽ phải ở nhà ông Xí mới đúng.

-        Như vụ hồi tối nói thẳng con Dung đéo đủ tuổi dám trả thù mày. Có cái anh em đông quá, mấy thằng ranh con thân thân con Dung ông Củi nói cũng chưa biết đội thằng nào, phải chờ cha Á về hỏi kỹ mới gõ đầu tụi nó được. Giờ mấy thằng nhà tau đang theo ông Củi đi kiếm tụi nó đây.

-        Ờ sao không gọi anh Á luôn cho nhanh?

-        Gọi rồi. Nó đang về, quen bên con Dung chỉ có cha Á về hỏi từ từ mới biết. Hỏi thằng Lữ thì nó chối. Cũng có khi người quen thằng Dít mình không biết.

-        Nhưng theo lẽ con Dung nó phải nói tụi kia chớ.

-        Haha giờ con đó chưa tỉnh thuốc đâu, tụi tau đéo thèm lấy điện thoại tụi nó, hê hê để coi tụi nó dám gọi ai. Mấy thằng ranh con thấy ông Củi hốt nó đi thì quần quần chớ chưa biết con mịe gì đâu. Chưa kể thằng Dít nó quen cũng nhiều, khôn lỏi lắm, chưa biết được nó nhờ ai trả thù mày không nên anh Xí kêu ông Củi cẩn thận cho chắc ăn, sợ chó làm liều thôi, mấy thằng hồi tối quần quần đã chạy mất tụi tau éo biết mặt, éo ra bắt kịp mới mệt đây. Mà tại mày kêu ông Củi xử vụ này, chớ kêu ông Chiến, ông Mật hoặc ông Á, ông Lân nhiều khi mấy thằng ranh con đó biết mặt. Haizz anh tau trầm quá, đéo chịu giao lưu giao tiếp đồ với anh em, theo anh Gạo biết nhiêu lâu ta nói mấy anh em đéo mấy ai biết ổng.

Nó bật cười gật gù đồng cảm, nếu muốn nói nhà ông Gạo ai dễ bị quân ta dứt quân mình nhất phải đưa đội ông Củi ra đứng đầu, khổ thân cha nội Lý với vài anh em khác, cha nào cũng đam mê chém gió thích ồn ào ăn chơi náo nhiệt nhưng theo lộn ông anh trầm tính, lạnh lùng như khúc củi suốt ngày lầm lầm lỳ lỳ lái xe đi lang thang, không mấy ăn nhậu, tiệc tùng, gái gú thì coi như phù du. Nghĩ tới đây nó thở dài vỗ vai ông Lý coi như an ủi, chắc bửa nay được theo nó ra ngoài ổng mừng lắm, chứ ở nhà với ông Củi coi bộ sắp tự kỷ nói chuyện một mình tới nơi. “Bao năm nay chắc ông áp lực lắm phải không”.  Nhìn ông Lý nó chỉ biết thương cảm, không nhờ mặt ổng chưa thảm lắm nó đã tính kêu về với nó vừa có người nói chuyện vừa được gặp bao cô nàng xinh đẹp, ăn chơi các kiểu…tha hồ sôi động. Thôi thân nó còn lo chưa xong, không hợp lắm thế giới của mấy ông này, đưa anh em về chắc bán thân mới lo nổi cho anh em.

Nó cười cười thở dài hết hứng nói chuyện, nghĩ đến ông Củi cũng có chút nao nao. Tính tình ổng như khúc Củi vậy…không phải tự nhiên anh em bên nhà ông Gạo nó thân với ổng nhất vì tính nó vốn không khác ổng, hai anh em khá hợp nhau và có nhiều điểm chung. Không bàn đến nó thì nếu nói trong số những người liên quan Chị có mặt tại VN, những người đau lòng nhất khi Bé Dẹo đi xa phải đặt ông Củi lên bằng anh Gạo. Theo Chị từ ngày Chị còn nhỏ xíu về VN, luôn luôn bảo vệ Chị như vệ sĩ trung thành nhất, xem Chị như em gái mình…có lẽ lúc nó bước chân lên SG, Chị qua nhà riêng ở, ông Củi xem như tạm giao lại nhiệm vụ chăm sóc, bảo vệ Chị cho nó, hầu như hoàn toàn không xuất hiện cho đến khi nó thật sự bước chân vào thế giới của Chị. Lần đầu Chị đưa nó qua nhà ông Gạo cũng là lúc nó gặp lại ông Củi mới nhận ra anh chàng mặt lạnh từ ngày đầu tiên đưa Chị về gặp nó ở quê và rất nhiều lần sau đó chẳng phải bảo vệ, hay vệ sĩ các kiểu như nó tưởng tượng giống mấy bộ phim trên truyền hình. Đó là ông Củi, một trong những người xem Chị là em gái. Ai cũng đau…nhiều người chọn cách đối mặt nổi đau khác nhau. Nếu anh Phong, anh Chinh chọn im lặng từ biệt VN đi thật xa, chị An anh Gạo chọn tôn trọng quyết định của nó lặng lẽ giữ mọi việc linh tinh của Chị để chờ nó về giao lại và hổ trợ nó chăm lo, giải quyết…Thì ông Củi chọn kiên nhẫn giữ liên lạc, giúp nó làm mọi việc dù nhỏ nhặt nhất miễn nó nhờ để nó được an tâm biến mất đi rong khắp nơi. Ví như việc đóng vai làm lái xe dịch vụ âm thầm coi sóc bé Hải Âu không phải việc một “anh lớn” trong nhà chỉ sau Anh Gạo phải đích thân tự mình làm…ông Củi vẫn tình nguyện thay phần nó không khác sai vặt là mấy, thậm chí lúc này vẫn đang đích thân xử lý rắc rối, cẩn thận bảo vệ an toàn cho nó. Hay nói cách khác chăm sóc cho thằng em rể, người duy nhất chiếm trọn trái tim của cô em gái mình. Ngược lại, vì hiểu tâm lý ổng nên nó chẳng khách sáo bắt ổng làm cái này, nhờ ổng làm cái kia, chỉ vì nó muốn giữ cho ổng bận rộn. Gã đàn ông khô khan như khúc củi có lẽ đã trở nên chai sạn, xơ cứng hơn kể từ ngày Chị đi, có lẽ thứ duy nhất giữ lại một chút cảm xúc trong ổng chính là nhưng việc linh tinh nó nhờ.

Ngày có Chị, nó đã thay đổi từ một thằng lầm lỳ lạnh lùng bất cần đến mức cực đoan, trẻ con thành một người biết quan tâm, biết lắng nghe, chu đáo, dịu dàng và trưởng thành. Ngày Chị đi…nó trở nên của nó hiện tại, lăng nhăng, nham nhở, xấu xa, nói nhiều, trêu chọc cũng nhiều, sôi nổi, ga-lăng, tấu hài, ăn chơi, điên cuồng và cười rất nhiều…còn ông Củi lại càng chọn cách lạnh lùng, xơ cứng, trầm mặc hơn. Hay có thể nói trái tim ông Củi có lẽ đã tan nát không thua gì anh Gạo, chị An, anh Phong hoặc vợ chồng anh Chinh, còn trái tim nó ư…haha vẫn vẹn nguyên lành lặn, vẫn to bự để yêu và đến với rất rất nhiều cô gái…làm gì có đau thương tan nát nào…không phải nó vẫn đang vui vẻ yêu đời sung sướng tấm thân hay sao…hahaha. Có lẽ lần trở về này của nó mang nhiều ý nghĩa với mọi người, như ông Xí nói đã lâu rồi mới thấy ông Gạo nhiệt huyết, hào hứng trở lại, thậm chí người anh lớn bản lĩnh, mạnh mẽ ấy đã vừa cười vừa quẹt lén nước mắt thì chắc ông Lý cũng lâu rồi mới thấy ông Củi cũng cười, cũng nói chuyện. Chà chà…không biết tuần sau ông Gạo về nó đứng trước mặt ổng kêu một tiếng Anh Gạo…có khi nào ổng khóc nhè trước mặt anh em không nhỉ, cảnh này coi bộ đặc sắc nha. Chắc bửa đó kêu chị An tụ tập nhiều nhiều anh em, càng đông đủ càng tốt để chứng kiến đại ca mình biết rớt nước mắt. Ấy chà…ổng cho nó tiền ăn chơi giờ dám có ý đồ hại ổng mất hình tượng, sao giống Bé Dẹo vừa xin tiền phút trước phút sau quay lại báo hại ổng quá ta.

Hơ hơ tính ra người duy nhất chửi được ông Gạo là chị An, người duy nhất dám vuốt mặt giỡn trên đầu trên cổ ổng chỉ có Bé Dẹo…còn người dám chơi cả cô bé Hải Âu được hai người trên cưng chiều chắc chỉ có thằng Dít con Dung già…ổng chưa đích thân xử lý đã từ bi lắm rồi. Còn dám kháng cự đụng tới nó…nghĩ đến đây nó nhếch môi cười, con mịe nó tụi mày không muốn sống yên rồi. Tâm lý giải khai, nó chẳng bất an suy nghĩ nhiều việc tham gia vào thế giới của nhà anh Gạo hay cảm thấy phiền vì có người theo bảo vệ giống phim, thật hối hận hồi tối mình chưa đủ ác, hay là đem hai đứa nó qua đập thêm trận nhỉ.

À thôi…đau tay lắm, tay này chỉ hợp để dành xoa đầu Hải Âu, chỉ để sờ mông…à nhầm là ga-lăng đỡ mặt mo, Minh Anh xuống xe. Vừa nói chuyện vừa nghĩ đủ thứ chuyện trong đầu, đoàn quay đã tới địa điểm đầu tiên. Đây là một khu villa nghỉ dưỡng vùng ven SG, villa đoàn nó thuê quay clip sở hữu view nhìn ra sông lớn, bờ sông có lan can với con đường hoa nằm dọc theo sông khá chill. Trưa rảnh có khi mộng tưởng ngắm mặt mo mặc bikini câu cá gần ngay trước mắt, ây dà mới nghĩ đến thôi mà máu sôi sùng sục. Lối vào villa có nguyên con đường dài vắng vẻ, hai bên đường có hai hàng cây cổ thụ hai bên lối mòn cong cong, gió rì rào thổi lá rơi xào xạc rải khắp mặt đường…khung cảnh cứ như phim. Căn villa phong cách châu âu khuôn viên rất rộng, bãi cỏ, hoa lá, bàn ghế kiểu âu, trang thiết bị hiện đại nhưng đậm chất vintage sang trọng…mọi thứ thật giống như nó đã tưởng tượng trong đầu. Dẫn theo ba cô gái đi dạo một vòng bối cảnh, nó gật gù hài lòng nắm tay Hải Âu đi ra trước villa nơi cả đoàn đang dỡ đồ đạc các kiểu mỗi người một việc bắt đầu chuẩn bị quay. Đứng cùng ba cô gái xinh đẹp ngay cạnh hồ bơi xanh thẳm nhìn thẳng ra sông, nó vui vẻ lên tiếng.

-        Thấy chổ này sao?

-        Uhm đẹp thiệt!

-        Bối cảnh anh Dũng kiếm hay ghê Mon.

-        Haha nghề mấy ổng mà.

Mặt mo, Minh Anh vui vẻ lên tiếng, nó mỉm cười xoa tóc Hải Âu?

-        Em thì sao? Thích không?

-        Thích ạ!

Hải Âu dụi dụi đầu vô tay nó trả lời. Cảnh đẹp, người xinh…hồ bơi coi mát thiệt. Nó tủm tỉm cười nhìn một lượt ba cô gái rồi liếc qua hồ bơi.

-        Mấy người đẹp biết giờ này Mon muốn làm gì nhất không?

-        Làm gì?

-        Hừ! Mặt gian lắm Mon!

-        Hihi!

Nó liếc thêm một lượt dọc ba cơ thể mỗi người một vẻ xinh đẹp quyến rũ trước mặt thở hắt ra mắt lim dim gian ra trông thấy.

-        Hồ bơi view đẹp cỡ này, quá thuận lợi mặc bikini giỡn nước. Chậc…người đẹp cỡ này ở không phí. Hay là tranh thủ thời gian…mặt mo, Minh Anh…

Bụp! Chát!

-        Hứ nằm mơ…đồ nham nhở…đồ biến thái!

-        Ấy…uidaaa…chưa nói hết mà…ế đánh người đã bỏ đi đâu đó mặt mo?

Mặt mo trừng mắt dậm chân, tát nó thiếu chút nổ đom đóm ngoảnh mông đi thẳng ra cổng.

-        À…Minh Anh, hay là…

Bốp! Grừ!

-        Ái ái…uiui da đau đau…trời đất…chưa nói gì nhéo người rồi, Minh Anh không ngờ nay biết…á á thôi đau đau…hiểu lầm rồi…chưa nói hết mà….

-        Hừ! Suốt ngày chọc ghẹo…đàn ông xấu, tránh xa Minh Anh ra nghen…nói xàm nữa cắn chết Mon…Hứ!

Bà cô Minh Anh mặt đỏ như ớt liếc xéo đã đời mới chịu nhả mu bàn tay nó ra, nhéo nó chưa đã cô nàng lại run run cắn môi tức giận, không chờ nó kịp phun máu mũi vì dáng vẻ giận dữ của cô nàng gợi tình thôi rồi đã xoay lưng chạy mất tiêu. Thêm một người đẹp hành hạ, chửi rủa xong te te bỏ đi, nó thở dài đau khổ ấm ức. Nó chưa nói hết mà, chỉ muốn kêu mặt mo đi lo quần áo, makup diễn viên, còn Minh Anh nó định kêu đem trang sức vô chuẩn bị…là định phân công chuẩn bị công việc mà. Coi nó xấu xa tới vậy sao? Tự nhiên chưa gì đã đánh người, hai cô nàng này thật qua thiếu bình tĩnh. Đâu như Hải Âu của nó, vẫn im lặng mỉm cười nhìn nó vui vẻ, cười dễ thương vô cùng.

-        Haizzz hai bà cô này hung dữ này thiệt thiếu nghĩa khí. Chưa nói xong mà…hồ bơi đẹp cở này…chậc!

-        Anh!

Đang tiếc nuối mộng tưởng à nhầm đang ấm ức vì bị nghi oan lẩm nhẩm một mình thì Hải Âu kêu một tiếng Anh thiếu chút nó mềm nhũn người té xuống hồ. Nó quay qua tủm tỉm cười nhìn Hải Âu híp mắt lại làm mặt gian như nảy, hai tay xoa xoa vào nhau nhẹ giọng hí hửng.

-        Sao bé Âu xinh đẹp của anh? Hai người kia chưa gì dỗi bỏ anh rồi. Hay là em chịu khó…

-        Anh! Muốn ngắm bé mặc bikini hen, bé hông có đem nhưng bé đang mặc đồ…đồ…nhỏ cũng…cũng đẹp nè. Xíu mọi người đi ăn cơm…bé cởi đồ ngoài rùi xuống hồ bơi cho anh ngắm nha! Hì!

-        Khụ! Sặc…Cái này…

Nó ho sặc sụa thiếu chút trợn trắng mắt đột quỵ, thôi chết…giỡn đéo vui rồi, sao không như tưởng tượng của nó, theo lẽ Hải Âu phải như hai bà cô kia nổi giận mắng chửi ngắt nhéo cắn xé hành hạ nó nhừ tử chứ. Bà cô nhỏ này…ngoang quá hóa rồ rồi…mới mười tám tuổi cởi đồ mặc bikini tắm hồ bơi cho nó ngắm cũng dám nói ra tỉnh bơ. Cái này…hậu quả cực kỳ nghiêm trọng chứ đùa. Giờ mọi người mà biết Hải Âu cởi đồ mặc quần áo nhỏ xuống hồ bơi chỉ để nó ngắm…con mịe nó…cả đoàn không chặt xác thả trôi sông tấm thân trung trinh của nó thì chính nó cũng đéo tha cho kẻ ác như mình. Nó oan ức, nó bực mình vô cùng…khinh nó xấu tới vậy hay sao.

-        Anh! Chịu khó chờ tới trưa ít người bé mặc biki…

-        Tào lao! Chắc bị đòn quá. Ai đòi ngắm ba cái đó hồi nào?

-        Hi anh vừa nói…

Nó tự vả mình trong bụng cả trăm cái hít sâu một hơi nén bực mình bức bối trong đầu ráng tươi cười cốc nhẹ đầu Hải Âu.

-        Chưa nói hết! Anh nói em chịu khó ra kiếm anh Lý ngồi chơi chờ anh sắp xếp công việc rồi ra chơi với em. Ai nói bikini gì…coi anh nham nhở ham hố tới vậy à? Người ta đứng đắn đàn hoàng cỡ này…đừng có nghĩ xấu cho anh! Xin lỗi anh đi!

Hải Âu tròn xoe mắt nhìn nó chằm chằm bằng ánh mắt tan cả đá dễ thương xiu lòng người rồi cười khúc khích le lưỡi tinh nghịch.

-        Hihi bé xin lỗi ạ!

-        Ừ! Phải vậy chứ…oan quá là oan mà. Ai thèm xem ba đồ quỷ đó chứ…rất bực!

Nó bỉu môi hờ hững xoa tóc Minh Anh…lầm bầm như nói chỉ mình nghe.

-        …có xem tui xem hai bà cô kia kìa, ngắm em…cho Chị Dẹo của em về bóp cổ tui sao? Tui sợ ma à…

-        Anh nói gì á, hì muốn ngắm bé hông ạ?

Hải Âu mỉm cười lí nhí định dụi đầu vào ngực nó theo thói quen, nó vội xua tay chặn em lại nắm lấy vai xoay em một cách dứt khoát đẩy đi ra cửa.

-        Không có nói gì hết…làm ơn đi ra kiếm anh Lý chơi cho tui nhờ…ngắm cái giề mà ngắm. Đây không thích trẻ vị thành niên.

-        Nhưng bé mười tám rùi ạ!

-        Xùy xùy xùy! Anh cắn lưỡi cho em vừa lòng. Đi nhanh lên!

-        Hihi!

Nó vừa bực mình vừa buồn cười thẳng tay đẩy em ra giao tận tay ông Lý đang ngồi nhâm nhi cà phê chém gió với mấy ông lái xe.

-        Ngồi chơi với anh Lý, còn không kiếm mấy chị coi công việc cũng được, miễn đừng làm phiền mấy chị làm. Chút rảnh anh dẫn em đi vòng vòng chơi. Giờ không được đi lung tung ra khỏi khuôn viên nghe chưa?

-        Dạ!

-        Thôi làm gì làm đi, để tau coi chừng cục cưng đẹp của mày cho.

-        Hơ hơ! Nè đừng có phun thuốc vô mặt bé Âu.

-        Haha!

Nó vuốt ve tóc em một hồi đưa túi đeo mình cho em giữ rồi cắp theo điện thoại, sấp tài liệu trở lại phân công, kiểm tra các khâu chuẩn bị để quay clip. Mắt nó liếc một vòng không thấy bốn anh em kia đâu, hình như lúc vào cổng khu vực này có một quán nước nhỏ, chắc mấy anh chàng đã yên vị ngoài đó. Ông Lý giờ không ai để ý chứ bốn thanh niên kia chạy theo vô tận đây…không bị chú ý mới lạ, lại phải kiếm lý do giải thích cho mọi người. Haizz hy vọng ông Củi mau mau xử lý xong hậu trường chứ lần đầu cảm nhận đi đâu làm gì cũng có người theo sau dòm ngó…sao dám cho bé Hải Âu mặc…à không…bậy rồi…làm sao dám dụ mặt mo, Minh Anh câu cá với nó.

Nói xàm đùa giỡn đủ rồi, nó thở hắt ra bắt đầu tập trung coi sóc công việc, xà quần cả tiếng cả đoàn chuyển mình thực hiện những cảnh quay đầu tiên. Nó ngồi kế bên ông Dũng tập trung nhìn việc quay clip, người chịu trách nhiệm cao nhất, dù rảnh tay không phải đụng vô việc gì nhưng đầu óc thật ra rất căng thẳng và lo lắng, từ việc nhỏ nhất như hậu cần, cơm nước cho đến từng phần việc khác nhau của cả đoàn hơn hai mươi con người…nó đều phải theo dõi sát sao đảm bảo không sự cố gì xảy ra, thậm chí lo lắng cả sắc trời, nắng, gió mưa…Thật sự căng thẳng đến mức có chút cảm thấy mình thiếu tỉnh táo. Mà nhắc tỉnh táo mới nhớ sáng giờ chưa được uống cà phê, giờ có ly cà phê đá ngon lành thì hay, lo nhiều việc quá quên mất mua cà phê đem theo uống.

-        Anh!

Tiếng kêu ngọt ngào vang lên bên cạnh, nó nhìn qua thì thấy Hải Âu đang ngồi bên cạnh lúc nào không hay, em cười dễ thương đưa nó một ly cà phê đá bằng ly thủy tinh nhìn thật ngon lành.

-        Sáng giờ anh chưa uống cà phê hen. Anh uống đi ạ!

Mát cả ruột gan, chỉ có Hải Âu thương nó nhất thôi. Nó mỉm cười cầm lấy ly cà phê xoa tóc em đưa ly lên miệng làm một ngụm thật đã. Hải Âu vui vẻ nhìn nó chăm chú chờ nó uống xong thêm ngụm nửa đưa tay cầm lấy ly chậm rãi ngồi lên chân nó tò mò nhìn vào màn hình của ông Dũng. Nó hít hà mùi tóc thơm của em lên tiếng nhẹ.

-        Sao biết anh thèm cà phê hay vậy?

-        Bé nhìn anh ạ?

-        Haha ủa kiếm cà phê đâu hay vậy?

-        Bé kêu anh Lý chở bé đi mua hihi!

-        À à Hải Âu có khác ha. Biết đi mua cà phê cho anh rồi…

Còn chưa ngon ngọt thêm, cha nội Dũng đâm hơi ngang ho một tiếng vỗ đầu nó.

-        Mày xàm với gái đi chổ khác, tau chướng mắt nha Mon. Đm nguyên đống cà phê pha sẵn bỏ trên xe mắc gì đéo kêu con Nhi lấy cho uống?

-        Hả? Đoàn mình có cà phê hả?

-        Ủa mới đi quay bửa đầu hả mậy? Hỏi câu ngu chết mịe. Chứ mày coi tau uống gì đây?

Ông Dũng cầm ly cà phê đá bằng nhựa lên gõ vô đầu nó, nhìn ly cà phê, lại nhìn qua vài người gần đây, ai cũng có cà phê, nước ngọt, cà phê sữa nhâm nhi.

-        Cái này…

-        Đầu mày toàn lo gái không Mon ơi. Ngáo lắm rồi!

-        Ờ quên!

Nó cười cười bối rối, sáng giờ lo nhiều việc, đêm qua căng thẳng lại mất ngủ cả đêm, lại thêm áp lực các kiểu khiến nó hơi ngáo thiệt, chính nó là người đưa tiền dặn bà cô Nhi phục vụ hậu cần nước nôi, đoàn quay phim nào mà thiếu nước uống, cà phê trà đá đâu. Hải Âu đang nhìn nó dịu dàng cong môi lên liếc qua ông Dũng.

-        Hì! Trong đoàn toàn ly nhựa. Anh thích uống cà phê bằng ly thủy tinh nên em đi mua cho anh uống mới thấy ngon ạ.

-        Cái này…

-        Khụ! Ờ rồi…tau thua!

Giọng Hải Âu ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng rất kiên định giải thích, từ Anh từ miệng em dường như chỉ có Anh là nó, người nghe phải tự biết Anh chính là nó, trước giờ em chẳng dùng từ Anh Mon, anh ấy, anh này anh kia để nói với người khác về nó, mặc định Anh = nó và chỉ với nó em mới dùng từ bé, ngay cả với anh Gạo em cũng chỉ xưng em. Ông Dũng rùng mình mấy cái thiếu chút quăng luôn ly cà phê bằng ly nhựa mỏng lét trên tay, giọng có chút bất lực đầy mùi gato không thèm để ý cô bé xinh đẹp ngoan hiền nữa mà dùng ánh mắt coi như sắp bắn ra lửa trợn trừng như muốn xé xác nó.

-        Mày! Biến!

Nó bỉu môi phì cười nhéo nhẹ mũi Hải Âu rồi kéo ghế nắm tay em lùi lùi ra sau cách xa ông Dũng thêm chút, đề phòng cha nội nhịn không được gato trong bụng quay qua đập chết cả hai đứa chướng mắt. Gato gì chứ, tính về khoản gạ gẫm quen gái đẹp chân dài trong công ty này ổng chỉ có hơn chứ không kém ông Ben về số lượng lẫn chất lượng, so với ổng nó chỉ là cái móng chân, chẳng qua ở đây không có đối tượng của ổng thôi. Khoan chị Hồng ngoại hình quá ngon lành hình như từng chim chuột với ổng. Còn Minh Anh nữa kìa, hôm trước lấy số nhắn tin tán tỉnh nhanh tay nhiệt tình lắm mà, sao vậy…thất bại à, tài năng chỉ nửa buổi nhậu đưa cả diễn viên ca sĩ về phòng đâu rồi, giờ làm cả ngày cả tuần chung tha hồ có cơ hội tiếp cận người đẹp, nay sao ngồi xa cách Minh Anh vậy, tắt điện trước cô nàng à. Nó bỉu môi khinh thường cha già lăng nhăng đa tình nhất nhì công ty, lại nhích thêm một chút để tránh ổng ảnh hưởng không khí dễ thương vui vẻ của cô bé.

Gặp lại Hải Âu mới có cảm giác được mát ruột mát gan khi có cục cưng, cục vàng ngoan hiền đáng yêu coi nó là ông trời nhỏ trong nhà chỉ sau “Chị Dẹo”. Giá mà mấy bà cô kia được một phần mười như em…thế giới yên bình biết mấy, số nó sao chỉ toàn ăn hành thê thảm.

Công việc quay khá thuận lợi, bộ máy đã vào guồng áp lực lên nó cũng giảm đi nhiều, chỉ cần kiểm soát bên ngoài vì mỗi người tự biết việc mình làm. Cha Dũng tuy nham nhở là vậy nhưng trong công việc ổng điều hành mọi thứ quá trơn tru, chuyên nghiệp. Nó chỉ đi loanh quay nhìn ngó chứ không can thiệp nhiều vì nói gì nói nó còn quá trẻ, không dám múa rìu qua mắt thợ, nó có mặt chẳng qua làm gì làm vẫn cần một người để quyết định và chịu trách nhiệm cuối cùng. Sau lưng nó lúc nào cũng có cái đuôi xinh đẹp lẻo đẻo theo không rời mấy bước, kêu đi kiếm mấy chị chơi mấy lần rốt cuộc quay qua quay lại vẫn thấy Hải Âu sau lưng. Thời tiết càng chiều lòng người, nếu nắng quá hắt hoặc mưa có thể đoàn quay phải gián đoạn rất nhiều.

Trưa.

Nhận được gật đầu của ông Dũng, nó cho cả đoàn nghỉ ngơi ăn cơm, sinh hoạt tự do một tiếng rưỡi. Mặt mo, Minh Anh gần như ghét bỏ nó ra mặt, thực ra công việc quá bận chẳng ai có thời gian mà trêu đùa nhau. Giờ rảnh tay, hai cô nàng lôi kéo Hải Âu kiếm chổ dọn cơm ăn. Nhìn ba bóng lưng xinh đẹp ríu rít phía xa, nó cười cười xách theo túi đựng hộp cơm còn lại đưa cho anh Lý.

-        Đem ra cho anh em rồi vô ăn với em cho vui anh!

-        Ok ok!

Trong lúc chờ ông Lý về nó cầm theo vỏ chai nước suối loại lít rưỡi cắp tay sau đít đi lòng vòng khắp nơi, trưa nóng, làm việc mệt nên khá nhiều người nhất là mấy chị em phụ nữ nuốt cơm không vô hoặc có người âm mưu nhịn ăn giảm cân. Nên nó luôn đảm bảo tất cả mọi người đều phải ăn uống đàng hoàng, không có ngoại lệ, việc nó thích nhất chính là bắt gặp ai đó làm biếng ăn đặc biệt mấy bà cô mưu đồ giảm cân, đích thân nó đứng lại dùng chai gõ bất kể lớn nhỏ giám sát bắt người đó ăn cho bằng được. Nó ghét nhất con gái phụ nữ làm biếng ăn để giảm cân, càng làm mệt càng phải ăn nên cánh chị em khá ngán mỗi khi nó quản lý đoàn đi làm. Ông Lý đưa cơm xong quay về cùng nó đi kiếm chổ ba cô nàng xinh đẹp để ăn cơm, công nhận người đẹp chọn chổ ngồi ăn view cũng đẹp, bàn ghế sang trọng, tầm nhìn ra sông thoáng thôi rồi, có cả tán cây cao bên dưới vươn tận ban công che nắng. Chưa đến gần nó đã phì cười với ba hình ảnh đối lập của ba cô nàng, ai giảm cân thì giảm chứ mặt mo vẫn nhiệt tình ăn say sưa không thèm chờ nó, Minh Anh nhẹ nhàng hơn nhâm nhi từng chút như vừa ăn vừa chờ, còn Hải Âu của nó lại ngồi im giữ nét mặt cười dễ thương khép tay lên chân ngoan ngoãn đợi nó về. Thức ăn trên bàn khá phong phú do nó đặc biệt đặt thêm, toàn món Hải Âu thích có cả trà sữa, nước ép, cà phê, Minh Anh nó không biết sao chứ bà cô mặt mo thì thôi miễn là đồ ăn cô nàng đều thích. Thấy nó lại gần, Hải Âu vui vẻ đứng dậy kéo ghế, nó mỉm cười xoa tóc em.

-        Sao? Theo anh đi làm chán lắm không?

-        Không chán ạ! Anh ngồi ăn cơm!

-        Ừ! Ngồi đi anh Lý!

-        Haha tới liền!

Nó nhâm nhi trà đá cho thông cổ trong lúc Hải Âu vui vẻ bới cơm ra chén làm bằng giấy. Nhìn dáng đẹp của ba cô gái, lại liếc xuống mặt hồ xanh rờn trong vắt dưới hồ bơi, nó thả hồn tưởng tượng híp cả mắt.

-        Trưa nóng, cảnh đẹp cỡ này…không tắm hồ tiếc thiệt…hay là…À thôi thôi ăn cơm…ăn cơm xong ngắm hồ thư giản, là thư giản…ai nói gì đâu liếc dữ?

Haizz hai cô nàng này thiệt là, chưa gì đã liếc thiếu chút đánh người, đùa một câu trước khi ăn chết ai đâu chứ.

-        Anh!

Vẫn là Hải Âu tốt nhất, nó mỉm cười nhận cơm xoa đầu em một cái.

-        Ăn nhiều nghe chưa?

-        Dạ!

-        Anh Lý ăn đi anh, Minh Anh!

-        Ok!

-        Uhm!

-        Ủa hông kêu bạn ăn hả Mon?

Mặt mo trừng mắt bất mãn, nó bỉu môi thản nhiên.

-        Bỏ cái đùi gà ra rồi nói chuyện nha mặt mo!

-        Hừ…hihi!

Cả nhóm cười vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện linh tinh. Ăn xong nó kéo theo anh Lý ngồi vắt vẻo trên ghế nhâm nhi cà phê ngắm cảnh sông, nước khá đục màu phù sa nhưng vẫn đẹp…chủ yếu đẹp vì ba cơ thể của mấy cô gái đang vui vẻ chụp hình đằng xa.

-        Tin gì mới không anh?

Xoẹt! Khói thuốc vờn quanh, ông Lý mồi thuốc đưa nó rồi phì phèo nhẹ giọng.

-        Chưa! Ông Củi đang truy coi số con Dung nhắn tin của thằng nào. Giờ gọi lại đéo được.

Nó hít một hơi khói đắng đưa mắt nhìn Hải Âu cười rạng rỡ như cánh chim tung cánh bên bờ sông.

-        Hồi tối sao không thu điện thoại tụi nó luôn là khỏe rồi.

-        Hà hà…Mày quên ông Xí dặn hả? Mời là mời, rủ bạn về nhà chơi. Còn thu luôn điện thoại thì thành khái niệm khác nha ku. Tôi mời bạn đi chơi với tôi, bạn không thích bạn có quyền gọi bạn bè anh em gì đó rước bạn về, tui có bắt cóc ép buộc gì bạn đâu…

-        Hê hê sợ gì, có anh Khải lo.

-        Tránh rắc rối chút nào khỏe chút đó cho ổng mậy. Vấn đề là bạn dám gọi người và có ai đủ trình dám qua rước bạn về hay không thôi.

-        Haha nhức cái đầu.

Nó nhăn mặt cười ha hả, cha nội này coi như phát ngôn viên của ông Củi, văn vẻ kiểu ổng khá hợp ông Xí, rốt cuộc éo hiểu kiểu gì lại đi theo ở với cha nội trầm lặng.

-        Mấy anh em ngoài ngoải làm việc gì?

-        Tụi nó hả? Tau cho tụi nó phụ chạy đá. Sáng, tối giao xong đá về nhà nằm miết chơi game, ăn no rửng mỡ chớ được cái tích sự gì.

-        Hơ hơ…rồi bỏ đi vầy ở nhà ai giao đá cha nội?

-        Đầy thằng ở nhà, kệ tụi nó, mọe sáng tối giao xong đá về nhà nằm miết ăn với chơi. Nay cho theo mày ra đường khoái chết mịe. Ở nhà mấy đứa ngán thằng Siêu đi ra đi vô chửi tối ngày.

-        Tiền bạc ngon lành không?

-        Lương lậu mỗi tuần lãnh lần ngon lành. Hết tiền thì xin, ông Củi đưa nhiêu tau chia ra cho từ từ, mịe mấy thằng ranh con này đưa bao nhiêu sài hết liền, thành ra giữ đó, thằng nào cần thì lo thằng đó. Ăn uống tiêu sài không thiếu, chỉ thiếu gái. Haizz anh tau trầm quá, anh Gạo giao cho gì cũng éo chịu, lấy cái massa về anh em cũng có chổ ra vô.

Cha nội Lý nhăn nhó thở dài, nó phì cười đồng cảm thêm sâu sắc, theo ông Củi chi rồi than thở tối ngày, coi bộ bức bối lắm rồi. Anh lớn coi gái gú là phù du nhưng bên dưới anh em chung quy vẫn là giống đực. Nó càng cười lớn ông Lý càng thở dài hơn, khói từ miệng chắc sắp kéo tới tận bờ sông không chừng.

-        Theo ông Củi bao lâu rồi anh?

-        Tầm chục năm hơn.

-       

-        Anh!

Tiếng bé Hải Âu tạm gián đoạn câu chuyện, nó mỉm cười nhìn em.

-        Sao?

-        Bé buồn ngủ!

-        Ừ! Thì ngủ!

-        Dạ!

Nó bật cười đẩy ông Lý sát góc ghế rồi vuốt ve tóc cô nàng trẻ con đáng yêu trong hình hài người lớn chui tọt vào đặt đầu vào lòng nó, chân dài co ro một bên ghế dài. Không phải mặt mo và Minh Anh chán chơi với Hải Âu đâu, nó nhìn thấy hai cô nàng đã bắt tay vào việc riêng của mình, trang điểm chuẩn bị mặt mày đầu tóc cho diễn viên rất mất thời gian nên mặt mo phải bắt tay làm khi thời gian nghỉ trưa còn nhiều, Minh Anh tuy nhìn có vẻ không quá bận nhưng phải theo sát một phần giúp mặt mo, phần quan trọng hơn cô nàng phải quản lý nhiều trang sức đắt tiền dùng quay clip, với cá tính nghiêm túc trách nhiệm của mình thì Minh Anh không bao giờ cho phép xảy ra hư hao mất mác cho nên hai chị đẹp bận rộn, Hải Âu chỉ còn nó để bám lấy. Nó quăng điếu thuốc ra xa, quăng luôn điếu thuốc trên miệng ông Lý, ổng chỉ cười cười không nói gì. Cô bé dụi dụi đầu ôm lấy tay nó vào ngực mình ngoan hiền nhắm mắt ngủ, tìm được điểm tự khá êm Hải Âu nhanh chóng thở đều. Một tay bị ôm cứng mất tiêu, chỉ còn một tay để nhâm nhi cà phê, nó vỗ vai ông Lý nhẹ giọng.

-        Rồi sao theo anh Củi? Em hỏi chuyện mà ổng ậm ờ không à.

Biết Hải Âu đang ngủ giọng ông Lý cũng tiết chế âm thanh hơn.

-        Anh tau đánh lộn ghê voãi nồi…hehe anh em tau phục.

-        Đù! Vậy thôi hả?

-        Hà hà cũng nhiều chuyện phê lắm, nói chung duyên số gắn kết tụi tau với ổng. Để nhớ coi…đù mạ hồi xưa tụi tau chơi xe gặp ổng. Đua độ đéo lại ổng, lần nào cũng thua, trẻ ranh mà…đua thua hoài quạo, bửa đó độ nhiều quá đéo tiền trả, tụi tau nóng quá đập luôn. Đù mạ mày tin mình ổng chấp bốn thằng không?

-        Ghê vậy?

-        Ờ ghê chớ mậy. Tau, thằng Siêu, Chấn, Mậu…nghe quen chưa?

-        Haha ừ đủ mặt bộ tứ nhỉ?

Nó mỉm cười, đủ bốn ông anh có mặt đêm qua, cũng là bốn người đi theo ông Củi hơn chục năm nay.

-        Đánh đéo lại ổng hả?

-        Haha nói gì nói tụi tau cũng khỏe chớ mậy bốn thằng lận mà. Tụi tau với ổng bầm dập ráo trọi. Coi như anh tau thắng, ổng còn đứng nổi…đm đợt đó nhập viện cả đám.

-       

-        Tới hồi lành sau mới biết ổng đập lộn tụi tau không sài võ. Sau nghe kể ổng tự lấy tiền riêng ra bù coi như chung độ dùm tụi tau. Thấy ổng chơi cũng được, hồi đó còn ranh con lưu linh lưu địa khổ chết mịe, ăn rồi phá làng phá xóm. Thằng Siêu thằng Chấn có mấy lần đói quá đi giựt đồ mấy thằng vượt biên đi đá gà, tau làm bài, thầu gà lúc có lúc không, thằng Mậu dắt gái cò đào, nói chung cái gì làm ra tiền thì tụi tau chơi hết, khổ thì vẫn cứ khổ. Nằm viện có bửa éo còn tiền mua cháo ăn nói gì viện phí, tính trốn viện xù tiền người ta. Haha may có ổng lo, sau này ổng kêu tụi tau lên SG kiếm ăn với ổng, lên mới biết đm ổng chấp tụi tau hơi sâu, bốn thằng tau bằng cái móng chưn đại ca, không có ổng cản nội tụi cha Á đủ chơi chết mịe cả đám nói gì tới cở cha Xí, Mật…

-       

-        Hồi đầu lên thì đại ca…

-        Anh Gạo…kêu riết quen miệng ổng về nghe chửi cho giờ.

-        Ờ thì Anh Gạo nuôi tụi tau, lo ăn, lo chổ ở, giao công chuyện cho làm…Mà mày thấy nhà Anh Gạo ai cũng đông anh em, haizzz anh tau trầm quá nguyên dàn dưới anh Gạo có mình ổng một thân một mình. Dòm thương gần chết…anh Gạo biết ý kêu tụi tau theo ổng. Há há ban đầu anh tau kệ mịe tụi tau kêu qua phụ mấy ông kia, sau anh Gạo, ông Xí nói ổng đem tụi tau lên phải lo tụi tau thành ra ổng mới cho anh em tau về ở với ổng.

-        Là theo anh Củi tới giờ luôn.

-        Ờ nhà được năm mạng, haha hồi đầu ổng kêu theo ổng buồn lắm, chừng nào chán thì nói ổng cho qua nhà mấy ông kia vui hơn. Theo ai cũng anh em chung anh Gạo, ổng đuổi hoài mà bốn thằng tau quyết bám ổng éo đi.

-        Rồi sao không đi? Tính tình mấy anh về bên anh Xí coi bộ hợp.

-        Thì bởi…anh tau trầm quá mà…

Nó phì cười…cha nội này có mỗi câu anh tau trầm quá mà…nhấn mạnh bao lần không biết chán.

-        Nếu mày mày có đi không?

-        Haha em không phải anh, cũng không có mặt lúc đó…không thể nói được.

-        Cũng đúng. Haha từ đầu muốn theo ổng rồi, đuổi cũng đéo đi. Anh tau vậy…đéo có tụi tau ổng tự kỷ chết mịe sao. Theo ông lăn lộn riết làm như bị ghiền hơi ổng đó mày, xa ổng nhớ đéo chịu được.

Cái đệt…cha nội này…nó lén rùng mình nhích nhẹ ra xa xa ông Lý theo bản năng, lời ái ái vậy cũng nói ra được, yêu ông Củi con mịe nó rồi…nếu không phải biết mấy cha này đều vợ con nó đã ôm Hải Âu ngồi ra xa vài mét cho chắc ăn.

-        Haha giờ em thấy anh em theo ảnh coi bộ đông. Chắc nhờ mấy anh hả?

-        Còn phải nói. Haizz anh tau trầm quá mà, ban đầu đéo cho tụi tau dẫn theo đứa nào…

Ông Lý hơi dừng lại mỉm cười vỗ vai nó…

-        Nói tới đây chắc liên quan với mày.

Nó hít sâu một hơi dường như cảm giác được gì đó dâng lên trong lòng, lời ông anh chưa nói nhưng sâu thẳm trong đầu nó cảm nhận được gì đó…môi nó mỉm cười như bản năng…

-        Để tau nhớ coi…chậc mấy bửa sỉn đại ca kể cả đám nghe ba chớp ba nhán…nói chung nhờ Bé Dẹo. Nghe mấy ổng nói đợt đó náo loạn hết mà, Bé Dẹo đòi về VN thăm thằng nhóc nào đó, rồi nghe đâu không cho ai bên bển theo về, còn đe dọa sẽ về đây thường xuyên rồi ở luôn…đương nhiên Anh Gạo bên này phải lo thu xếp chớ ai. Haha nghe quen hả ku?

-        Haha ừ!

Nó đưa tay vuốt vuốt mũi mỉm cười, mới bao nhiêu tuổi làm náo loạn…cái con người này thiệt là…

-        Hồi đó làm gì tụi tau biết Bé Dẹo, có mấy ổng biết à. Mà tau nhớ kỹ lắm, do đợt đó tự nhiên nhà ông nào cũng kiểu như dọn nhà phi tang chạy trốn…ta nói rần rần, chắc mày biết hồi xưa tụi tau làm ba chuyện đen cở nào chớ gì?

-        Ừ!

-        Con mịe nó nhà tau cực nhất, có năm anh em…ông Củi bắt tụi tau coi như sửa mịe thành nhà mới. Dẹp hết đồ chơi, đéo làm ăn gì luôn, xe cộ tụi tau độ banh nóc ổng bắt một về zin, hai ổng đốt. Há há ổng cấm tụi tau mặc đồ tay ngắn, thằng Siêu khổ nhất, cái tội xăm tuốt cần cổ…mắc dán băng lở hết da mà éo dám tháo há há.

-       

-        Nhớ lại cũng vui…anh tau quá trầm, nhà ai cũng đông người làm, còn nhà tau có năm anh em dọn nhà, sơn tường xây sửa cực chết mịe. Bên anh Gạo làm rần rần nhất, đéo khác đập bỏ xây mới. Nói không phải chứ hồi đó tụi tau chửi trong bụng tưởng gì dữ lắm, ai dè cả đám già đầu náo loạn rần rần đã đời để đón con ranh con hỉ mũi chưa sạch.

-        Haha…

Ông Lý cười cười siếc lấy vai nó tiếp tục câu chuyện…

-        Mày thấy cuộc sống anh em hồi đó như mày hay nói đó, u ám đen tối nặng nề quá…

-        Haha cái này em nói theo Chị nha.

-        Ờ rồi thì đó. Anh Gạo kêu nhìn qua nhìn lại có mình anh tau coi được nhất, hợp đi theo coi chừng Bé Dẹo. Cũng nhờ ổng đi theo Bé Dẹo suốt bị bả thông não. Haha nghe ổng nói Bé Dẹo chê ổng trầm quá, nhà buồn không thích, chê ổng chỉ biết lo thân mình hông giống anh Gạo, anh Xí chăm sóc quá trời người. Há há Bé Dẹo kêu làm ăn bự lên mới có tiền nuôi bả.

-       

-        Nhờ đó ổng mới chịu để anh Gạo mở thêm cho mấy cái để làm ăn lớn hơn. Cho tụi tau kiếm thêm mấy đứa về làm, từ từ tới giờ…anh tau ngon lành hê hê.

Nó bật cười, chỉ là không dám cười lớn vì sợ đánh thức Hải Âu.

-        Ờ nhưng em thấy ổng có làm gì đâu? Tối ngày xách xe chạy linh tinh.

Ông Lý cũng cười lắc đầu…

-        Của ổng hay của anh Gạo khác đéo gì đâu. Sau này Bé Dẹo lớn hiểu chuyện, biết tính ổng thành ra đâu có ép ổng. Ổng giao hết cho anh Gạo đưa ông nào quản lý thì quản, chổ làm để kiếm tiền lo anh em thôi, làm với ai cũng khác đéo nhau, tau với mấy đứa ở dưới vẫn theo ổng bình thường.

-        Haha ừ…anh em nói chuyện chơi chứ em hiểu mà. Theo ai làm cho ai cũng vậy, quanh đi quẩn lại vẫn là nhà anh Gạo.

-        Quá đúng!

Ông Lý mỉm cười ôm lấy vai nó siếc mạnh thở dài.

-        Tụi tau coi như bên dưới, cũng không biết nhiều, không thân thiết với Bé Dẹo như mày với mấy anh lớn. Nhưng mấy ổng thương ai tụi tau thương người đó, quý ai tụi tau quý người đó. Mấy ổng kêu lo cho ai tụi tau bảo kê người đó. Mấy thằng nhóc ngoài ngoải đối với tau giống tau đối với mấy ổng, sai đâu đánh đó. Ông Củi không nói gì nhưng theo ổng lâu tau hiểu, ổng cũng lo mày ngại. Hà hà…nói nảy giờ chắc mày hiểu. Thoải mái lên mày.

-       

-        Hà hà…anh em mình biết nhau không nói. Coi như tau đéo biết mày đi, nhưng ông Củi, anh Gạo biết mày đủ rồi. Mấy ổng kêu tau lo cho ai tau lo thằng đó, đéo cần biết nó là ai vậy cho nhanh. Thành ra mấy thằng ngoài ngoải mày cần gì cứ sai tụi nó làm dùm cho, đéo phải ngại. Tụi nó nhiều khi éo cần biết mày là ai, miễn tau kêu nể mày tụi nó phải nể, kêu nghe lời mày tụi nó phải nghe.

Nó bật cười vỗ vai ông lắc đầu nhưng cũng như gật.

-        Thôi nói em hiểu mà. Vòng vo có nhiêu. Hơ hơ em thì có việc gì đâu. Em có chứng sợ sai biểu.

-        Há há có Bé Dẹo chống lưng đủ rồi. Mấy thằng ngoài ngoải biết mày là ai cũng trợn ngược…haha nói chơi chớ nhiều thằng chắc ganh mày lắm, vô ngang xương dính mịe nguyên dàn trên.

-        Haha chứ sao…bà cô Dẹo của mấy anh…tới anh Gạo còn kêu bà trời nhỏ nói gì ai.

-        Ờ…đù mạ tính ra nguyên đám tụi mình phải kêu Bé Dẹo chị đại ca chứ lị. Há há kèo dưới hết.

-        Haha…ghê thiệt!

Nó và ông Lý đều cười, chỉ là ánh mắt đều nhìn điều gì đó xa xăm. Ổng nói không biết nhiều, không thân thiết Bé Dẹo nhiều…có chó mới tin. Bà cô nữ hoàng ai cũng yêu thương ấy…miễn là anh em của nhà Anh Gạo, ai mà không biết, ai mà không thương. Và nó…vì Chị…vô tình đã nhận được những yêu thương đó, ít nhất cho đến khi nào Bé Dẹo còn tồn tại trong trí nhớ của mấy ổng, hoặc đến lúc…nó thật sự muốn rời đi sống cuộc sống của riêng mình. Còn lúc này…vì chị…chưa phải lúc nó biến mất khỏi thế giới của ông anh ngồi cạnh mình…có lẽ anh Gạo, anh Củi, anh Xí, chị An…và nhiều người nữa vẫn cần nó để vượt qua quãng thời gian này…

Cả đám đàn ông tai to mặt bự, dữ dằn, lạnh lùng, bất cần hay bản lĩnh…lại vật vã chỉ vì một cô gái hơn hai mươi tuổi. Sức ảnh hưởng của nữ hoàng…đúng là chẳng như người thường…đi xa rồi vẫn làm nhiều người nặng lòng. Nó bật cười…có lẽ từ khi Chị bắt đầu xuất hiện trên thế giới này, đã định sẵn phải là nữ hoàng, hỏi sao từ còn nhỏ xíu đã chơi nick yahoo nữ hoàng để lôi nó vào thế giới của Chị, hóa ra ở nhà Chị đúng là nữ hoàng, là chị đại ca…đưa nó vô thế giới của mình cho đã lại chơi xấu bỏ đi trước, chơi vậy chơi sao bền.

“Haizz cái con người này thiệt tình…em có biết vì em mà bao nhiêu người phải chật vật nháo nhào không hả Chị?”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...