Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 79)

 


Nó nhếch miệng cười thầm mắng trong lòng, ông Lý cười cười nháy mắt.

-        Anh em lâu không gặp tâm sự chơi. Đm về đừng có bép xép tau nói nhiều mậy, móa ổng chửi tau chết.

-        Haha biết rồi cha nội. Thôi nói gì nói, đâu có để mấy anh em khơi khơi ngoài đường hoài coi sao được. Có qua có lại mới vui.

-        Yên tâm…tiền mày đưa cho tụi nó ăn nhậu chết bỏ hà hà.

-        Cái này đương nhiên. Tối em đưa bé Âu qua nhà thăm chị An, anh dẫn mấy anh em đi chơi đi. Coi như lấy tinh thần chiến với tụi kia.

-        Haha tuổi lol chơi với nhà mình. Ờ vậy tối mày qua bển tau đưa mấy đứa đi nhậu. Sáng tính sau. Mà chắc mai thằng Á về tới hoặc ông Củi kiếm được tụi nó là bình thường thôi. Lo éo gì!

-        Hơ hơ chờ chút!

Nói rồi nó cười cười rút điện thoại ra gọi cho chị Thủy. Vài tiếng reo bà cô bắt máy giọng còn mê ngủ.

-        Gìiiii?

-        Hehe ngủ hả?

-        Ưhm…toàn phá người ta ngủ hông à!

-        Haha cho em số Lisa cái!

-        Hử…kiếm nó chiiii, muốn gì về chị chiều nè cục cưng hihi!

-        Haha có việc, đang đi quay clip muốn cái giề mà muốn.

-        Hí hí biết rùi! Để lấy số nhắn cho. Nhanh nhanh về với chị nghen, nhớ cục cưng muốn chết hà.

-        Rồi rồi! Nhắn số em rồi ngủ tiếp đi!

-        Uhm!

Bà cô yêu nữ tắt máy, vài giây sau có tin nhắn gửi qua. Nó cười cười trước ánh mắt tò mò của ông Lý rồi bấm số gọi, bên kia có giọng nữ yêu nữ không kém chị Thủy lanh lảnh vang lên.

-        Aluuuu bé nghe nè anh Monnnnnnnnnnnnnnnn!

-        Bé dữ à, ba mươi tới nơi rồi cô nương ơi.

-        Hứ…bé mới 16 nhaaaa! Mấy tháng hổng gọi…đụng tới tuổi bé khô máu với anh Mon nha anh Monnnnnnnnnnnnnn!

-        Hơ hơ dạ em xin lỗi, không dám không dám. Hay thiệt giờ vẫn lưu số nhau.

-        Hí hí coi chừng tui á. Gì đây…nay đâu có mưa bão gì tự nhiên hot boy gọi tui đâyyyyyyy! Bị bà Thủy ghẻ lạnh thèm hơi tui hảaaaaaaaaaaa.

-        Ờ sắp rồi. Mà làm ơn đừng có kéo dài được không. Đây có chứng yếu tim.

-        Hí hí…saoooo nói nghe coiiiiiiiiiiiiiii. Muốn gìiiiiiiiiiiiiiii?

-        Có khách ủng hộ Misa 16 chớ gì.

-        Hí hí nghe tỉnh ngủ liền hà. Chừng nào đó?

-        Tối nay, năm người. Book cho em cái phòng với 5 suất full combo ngon lành coi.

-        Hí hí đã dzạ? Rùi cưng có qua hông?

-        Haha biết còn hỏi.

-        Vậy thui…hông nhận.

-        Ớ…nè nè nhận đi, toàn trai đẹp thơm ngon không đó, cỡ này dư khách hay gì chê tiền cô nương?

-        Hông thèm…thèm Mon hà.

-        Haha đừng có dụ dỗ, qua thiệt đừng có chạy.

-        Chưa biết ai chạy nghen Mon. Hí hí khách nào đó?

-        Mấy anh em trong nhà thôi, không phải sếp sủng gì đâu thành ra…

-        Hí hí biết rùi nè. Full combo B nha, nhẹ xìu hà.

-        Ừ vậy đủ rồi! Nói mấy em tiếp tẹt ga hết mình cho em. Nhớ…không lấy một đồng nào của mấy anh em. Tổn thất nhiêu về em tính sau, có thêm người cứ thêm suất nha.

-        Okkkkkkkkk!

-        Nhớ đó, để em nhắn số cho.

-        Biết rùi, khách của Mon ai mà dám hổng nghe lời Monnnnn. Buồn ghê, tưởng có Mon em ra tiếp anh Mon, ai dè…

-        Hơ hơ tha cho em chị 16. Thôi vậy nha, chăm sóc mấy anh em kỹ dùm em.

-        Biết rùi nè!

Nó thở dài cúp máy, nghe điện thoại của mấy bà cô này nhức cả đầu. Nó cười cười liếc qua ông Lý.

-        Sao anh? Ổn không?

-        Chơi lớn dữ mậy? Đm…ông Củi ổng chửi chắc chết.

-        Haha ai mượn nói ông Củi biết. Yên tâm tối dẫn anh em qua bển chơi đi, không dính bên nhà mình đâu, yên chí yên chí!

-        Mày thiệt là…haizz anh tau trầm quá mà!

Cha nội Lý híp cả mắt vỗ vai nó đen đét, mặt coi bộ ráng tỉnh chớ bụng ông anh sắp sôi sùng sục tới nơi, chợt ổng nheo mắt nhìn nhìn ra hướng cổng trợn mắt nhìn nó trừng trừng.

-        Thôi chết cha!

-        Gì nữa?

-        Thôi xong! Mày làm vầy chết mịe thằng nhỏ rồi?

-        Hả? Là sao?

-        Có…có...thằng còn zin!

-        Đệt!

Nó giật mình ngó ông anh, đầu nổ đùng một cái…hình như nó vừa làm gì sai sai thì phải.

-        Cái này…

-        Haizz ý trời!

Ông Lý thở dài lắc đầu…rồi cùng nó đồng thanh cười ha hả.

Nhìn qua nhìn lại chẳng biết nói chuyện với ông Lý bao lâu, nhìn ổng hớn hở đi xuống sân tiếp tục lôi kéo mấy ông lái xe tám chuyện nó chỉ biết phì cười bất lực, mê ồn ào sôi nổi nhưng theo ông anh bị trầm, cũng đồng cảm rớt nước mắt chứ đùa. Thấy vậy chứ cả ổng và ba ông kia đều giống nhau, nói nhiều, sôi nổi, thích ồn ào ăn chơi các kiểu nhưng hiểu chuyện hơn nó xa, biết cái nào nên nói cái nào nên làm, nếu không chẳng thể được theo ông Củi hơn chục năm nay. Và vì cá tính anh lớn trực tiếp của mình lạnh lùng, bất cần, trầm như vậy làm đội ông anh có vẻ nhiều chuyện đằng xa thật sự nhuốm màu u ám hơn. Nếu xem đây là bộ phim xã hội thì đội ông Chiến y như tên ổng chuyên làm những việc va chạm ồn ào thì nhà ông Củi âm thầm có vẻ nhạt nhòa…chỉ là người trong nhà ai cũng biết đội ông Củi mới thật sự là đội được việc lạnh lùng, máu lạnh chuyên làm mấy việc âm thầm giúp ông Gạo, thời còn trẻ mấy ổng đều lăn lộn vùng biên, việc gì nhạy cảm cũng đã từng làm qua. Trầm lặng đến nỗi ra mặt xử lý việc riêng của bé Hải Âu cũng có nhiều người không biết ổng là người nhà anh Gạo. Nghĩ đến đây nó thở dài tương tự ông Lý, ai mượn nó thân với ông anh trầm quá mà. Dạo này nó hết trầm rồi, chơi với ông Xí coi bộ vui hơn…cha nội đó hợp với nó hiện tại…cười nhiều, tấu hài cũng nhiều…

Mọi người đã bắt đầu công việc từ lâu, không có nó ông Dũng vẫn điều hành chẳng khó khăn gì. Nó tự cho phép mình ngồi im thêm một chút vì thật không nỡ đánh thức Hải Âu. Nhìn em ngủ ngon lành trong lòng mình, an yên mang chút hình hài thiên thần như Chị đã từng, nó mỉm cười xoa lên tóc em. Ngày còn Chị…em chỉ loanh quanh bên nó như cô em gái, mọi cảm giác đều rõ ràng chỉ là em gái đối với anh trai, nó đã luôn muốn có em gái để cưng chiều, coi như báu vật…Trở về lần này mọi thứ đã khác, chị không còn bên cạnh, mọi người đều thay đổi và em cũng thay đổi. Ngay từ tiếng Anh đêm qua…cách em gọi nó, ánh mắt nhìn nó, cảm giác em dành cho nó đã không còn như trước…nhanh đến nổi nó vẫn đang ngơ ngác lắm. Nó thở dài cười khổ đưa mắt nhìn lên trời mỉm cười.

“Chị à! Em đã làm gì với Hải Âu?”

……….

Đêm muộn, cảnh quay cuối ngày khép lại từ lâu. Chiếc ô tô màu đen lặng lẽ lăn bánh trên đường. Ngày dài mệt nhoài, đến ông Lý cũng thở những hơi thở mệt mõi nói gì những cô gái. Đưa mặt mo, Minh Anh về nhà xong nó cho ông Lý lái thẳng xe đến nơi suốt buổi chiều tâm trí nó đều nghĩ đến, chẳng còn đầu óc đều trêu chọc hay quan tâm bất cứ việc gì…

-        Có tin gì anh Củi không anh?

-        Không! Ổng kêu để ổng tự kiếm mày.

-        Ừ! Thôi xong việc rồi, anh đưa anh em đi chơi đi, anh Củi có hỏi nói em kêu mấy anh đi nhậu.

-        Ok!

Nó mỉm cười vỗ vai ông Lý rồi nắm tay Hải Âu bước khỏi xe, cánh cổng màu trắng, hàng rào màu trắng chạy dài đến khuất tầm mắt, những ngọn đèn đầu tường phía xa vẫn không giữ kịp ánh nhìn của nó. Hàng rào trắng, cổng trắng, mọi thứ đều tông màu trắng tinh khôi, đèn tường màu vàng tô điểm như đóa hoa cúc trắng nhụy vàng…mọi thứ ở đây…đều là thế giới của Chị từ rất lâu…lâu hơn cả ngày Cherry bước vào đời nó.

Kẹt! Kẹt…

Còn chưa kịp bấm chuông, cửa sắt đã nặng nề kẻo kẹt mở ra, nó mỉm cười hít thở thật chậm…có lẽ những người trong căn nhà này đều chung tâm trạng với nó cả buổi chiều, đều chờ để gặp nhau.

-        Thằng Mon!

Giọng nam giới vang lên sau cánh cửa, quần jean đen quấn thắt lưng kim loại sáng bóng, áo thun ba lổ đen, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc với những hình xăm dữ tợn trên nền da rám nắng nhưng nụ cười của gã trung niên ấy lại hiền lành  như vô hại. Nó thả tay Hải Âu ra mỉm cười bước đến gần ngước lên nhìn người trung niên trước mặt, vẫn cảm giác kẻ tí hon đứng trước tên khổng lồ…tầm mắt chỉ nhìn đến vai người đối diện.

-        Nay sao được đích thân anh Mật ra mở cửa đây?

Gã trung niên hơn nó cả con giáp mỉm cười gãi gãi đầu, dáng vẻ hiền như đất thật chẳng hợp với cơ thể hung ác của mình chút nào.

-        Chị An nói mày về!

-        Dạ! Ấy khoan…bình tĩnh…tắm chưa…nay có hôi nách không?

-        Tào lao!

Nó dựng tay trước ngực chặn ông anh lại, bốn mắt nhìn nhau, nói đúng hơn nó phải ngước mắt nhìn lên…rồi cả hai đều bật cười ha hả ôm chầm lấy nhau. Ông anh thật ra không hôi nách, chỉ tại Bé Dẹo suốt ngày nói rằng mấy người cao to đen thì chắc chắn sẽ hôi nên luôn trêu chọc ổng bằng cách ghét bỏ, không bao giờ cho ổng lại gần khi chưa hỏi câu “tắm chưa…nay có hôi nách không”. Trước đây chính Chị dụ dỗ nó chọc ổng giống mình khiến ông anh rất bất mãn, lần đầu tiên không biết bị Chị gài hỏi ổng câu này, suýt thì bị ông anh nhấc lên vai bẻ đôi người. Sức vóc cha nội này dư sức bẻ ngang người nó cái rụp chứ đùa. Ông anh tên Hưng trạc tuổi ông Xí nhưng vì cái tội to xác nhìn như gấu, đáng lẽ hồi trẻ kêu Gấu nghe cũng hay, có điều đụng ngay Chị, bà cô phán xanh rờn…” con gì bự chỉ để lấy mật hông được tích sự gì” thành ra đặt luôn cho ổng biệt danh Mật…không hiểu logic kiểu gì.

-        Vô đi mày! Chị An chờ sớm giờ.

-        Dạ!

Nó gật đầu định đưa tay ra sau lưng thì thấy hơi sai sai, tay nó quơ quơ hoài chỉ nắm được không khí, quái lạ, rõ ràng lúc nảy Hải Âu còn đứng sau lưng không rời một bước. Vừa định quay ra sau nhìn thì phát hiện bóng trắng xinh đẹp đang hạ thấp người rón rén như mèo trốn sau lưng anh Mật, hình như lợi dụng góc chết của người to con để trốn. Nó còn đang nheo mắt thì ông Mật cười cười đưa tay ra sau lưng chụp luôn tóc cô bé nắm lại nhếch môi.

-        Trốn đâu Âu?

-        A! Hông…hông có! Chú ơi…

-        Câm liền! Mày hết nói nổi rồi Âu! Dám trốn nhà?

-        Suỵt suỵt…chú chú nói bậy. Em…em hông có!

-        Suỵt cái giề! Để tau coi tối này bà An cho ăn đòn ai bênh mày! Hừ!

-        Hư…hư…em hông có!

Nghe đối đáp của hai người, nó làm gì không hiểu, thì ra qua nay bà cô nói dóc nó, rõ ràng cô nàng trốn nhà, trốn luôn cả chị An chứ đâu ra. Hỏi sao nhân lúc nó và ông Mật tình anh em nồng thắm em lẻn ra sau âm mưu chạy. Nó vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn em, cô bé xụ mặt nhìn nó long lanh cầu cứu, nó trợn mắt bước lên mấy bước cốc đầu em nghiêm mặt.

-        Không ai bênh! Đừng có làm bộ mặt đó! Dám nói dóc anh!

-        Anh!

-        Anh cái giề! Vô nằm cúi sẵn chờ chị An xử đi!

-        Anh! Bé…bé xin lỗi! Cứu bé!

-        Cứu vô mắt, thân anh lo chưa xong.

-        Vô đây tau treo lên cây cho chị An xử mày!

-        A…chú tha em…chú Mật…hư hư tha em!

Hừ! Chân dài đáng yêu thì sau chứ, vẫn phải bị ông Mật lôi theo như con nít đi thẳng vô nhà, cho vừa cái tội dám gạt nó qua nay. Không thèm để ý đến em, nó trợn mắt nhìn cánh cửa nặng trịch như tường thành sau lưng.

-        Cái này…ấy anh Mật…ai đóng cửa?

Thôi dẹp, cửa nặng lắm…nó đóng không nổi, lần nào đóng mở cửa cũng thở hơi lên, nhìn ông Mật thì biết, đóng mở cửa riết thành gấu rồi bị chị dọa lấy mật chứ đâu.

-        Mon!

Lại một tiếng nam giới vang lên, nó ngó qua thì thấy một anh chàng khá trẻ có vết sẹo trên vai, người tuy không cao to như ông Mật nhưng tính ra vẫn ngon lành hơn nó đang chạy ra gật đầu.

-        Haha anh Li! Khỏe hả…phụ em!

-        Hơ hơ quá khỏe! Thôi vô đi để tau!

-        Dạ!

Ông này là Li, Li của culi, vẫn là biệt danh Chị đặt, ý nghĩa đơn giản ổng chỉ là culi trong nhà, nói vui nhưng xác nghĩa. Nhiệm vụ trông coi cửa nẻo, mang vác nặng nhọc các kiểu đều là việc của ổng và hai ông khác, mấy ổng đều ngủ ở nhà cấp bốn nhỏ gần cửa để nhìn ngó khuôn viên nhà, đối chiếu trên phim mấy ổng xem như bảo vệ hoặc đúng hơn là người coi sóc khuôn viên nhà này, nhà đi vắng hay không lúc nào cũng có một người ở nhà. Ba ông đều là anh em thân thiết của ông Mật đưa qua phụ việc nhà anh Gạo hay nói nghe phim ảnh hơn chính là trông chừng, bảo vệ chị em phụ nữ trong nhà mặc dù chả có cái quái gì để bảo vệ, đặc biệt khi lọt vô tay Chị mấy ổng trở thành culi chuyên làm vườn, đào đất, làm cỏ giúp Chị trồng hoa, chăm sóc cây. Vợ mấy ổng cũng ở đây, có thể coi như giúp việc trong nhà nhưng chị An, ông Gạo đều đối xử không khác em út người nhà. Ví dụ nói nghe xã hội một chút nếu ai muốn làm gì nhà anh Gạo trước tiên phải biết nhà, tiếp theo phải biết đường vô, thứ ba quan trọng nhất phải vượt qua một số nhà dân xung quanh mà không bị anh em của ông Mật dòm ngó. Gần phân nửa nhà dân gần đường cụt vào nhà anh Gạo toàn bộ đều có anh em ông Mật sinh sống làm ăn. Quán bia 24/7 của ông Mật lúc nào cũng có người ăn nhậu, rất nhiều anh em làm nhân viên quán, ăn ở sinh hoạt tại dãy trọ của quán nằm ngay đầu đường nội bộ khu này. Nếu không phải dân khu này chẳng ai rảnh tự nhiên không việc gì rẽ vào đường cụt và cũng không mấy người biết xuyên qua đám cây cổ thụ xanh rờn sau dãy nhà trọ tầm thường ấy có một căn biệt thự khuôn viên rộng rãi hoành tráng thế này. Nói không quá, nhiều năm sống ở đây…gần như hàng xóm của anh Gạo toàn là anh em hoặc bà con người thân quen, bạn bè, người cùng quê không phải người này cũng người kia, anh Mật là người sống gần anh Gạo nhất. Biết nhà anh Gạo thì dễ, nhưng vô được nhà hay không là chuyện khác, bước qua cửa ông Mật trước rồi tính.

Nói chung nguyên khu vực này địa bàn của anh Gạo. Thực ra cũng không phải ra vẻ bí ẩn đao to búa lớn gì, tại đất ở đây rẻ, mấy năm nay thành phố mới phát triển ra khu này chứ lúc trước anh Gạo kể không đến nổi khỉ ho cò gáy nhưng chẳng hơn mấy. Anh Gạo được papa chị gửi tiền về gom gom mua được nguyên cục nằm khu hẻo lánh này vì quá rẻ, sau này làm có dư lại hổ trợ anh em thân thiết mua thêm nhiều mảnh khu này sinh sống. Ổng ăn nên làm ra, dần bỏ những việc nhạy cảm ảnh hưởng đến pháp luật đương nhiên chủ yếu tác động từ Chị nhưng không thể phủ nhận nhờ trúng đất khu này bán lại cho người dân bình thường nên mới có việc xen kẽ anh em của ổng và dân ở chung khu, nhờ trúng đất mới có vốn gây dựng làm ăn đàn hoàng hơn, ngày xưa ổng về đây mua đất xây nhà ở cũng nhiều người nói ra nói vào ổng bị khùng tự nhiên mò về khu quá xa trung tâm, mang tiếng SG nhưng giống ở quê, rừng hoang nước ngập các kiểu. Ổng không cố tình đầu tư đất, lý do rất đơn giản vì ngày xưa làm gì có nhiều tiền, anh em bên dưới lại đông, thấy đất quá rẻ thì mua để ở, chịu khó đi lại xa xôi một chút, ai ngờ thành phố phát triển tự nhiên thành cao thủ đầu tư trúng đất. Sau này làm ăn ngon lành cũng không có ý định chuyển về gần trung tâm vì papa Chị và cả Chị nói thích ở khu này bình dân, yên tĩnh, chính ổng cũng nói ở đâu quen đó, xung quanh đây giờ không khác trung tâm mấy, đường sá nhà cửa cao tầng, biệt thự siêu thị các kiểu mọc lên nhộn nhịp. Có lần mấy ổng cười khà khà đắc ý “Tau đéo cần về trung tâm, nguyên thành phố nó tự dạt về chơi vô đít tau”.

…………….

Cửa sắt nặng nề khép lại sau lưng, nó bước từng bước xuyên qua khu vườn rộng lớn trước nhà, cách thiết kế này chẳng có gì lạ với nó…nhà nó ở cũng có khu vườn phong cách giống như vầy, chỉ là khác ở diện tích và thiết kế mà thôi. Đường lát đá chỉ vài chục mét nhưng nó mất không biết bao lâu để đi, mặc dù chẳng để lại trong nó cảm giác thân thương như ngôi nhà nó đang ở, chẳng có sự bình yên của nhà ĐL, nhưng ở đây có những người đã chăm sóc, yêu thương Chị từ ngày cô bé Cherry trở về VN. Lúc nó được Chị cho phép biết sự tồn tại của căn nhà này mới biết nhà anh Phong thực ra ở đây, nói thẳng ra về VN anh Phong làm gì có nhà, không ở đây chứ biết ở đâu, hỏi sao quen nhau biết bao lâu nó chưa từng được ghé nhà anh Phong chơi, mấy lần tính ghé nhà anh Phong mượn xe hay lấy cái này cái nọ cứ y như rằng Chị viện lý do nào đó lơ lơ đi.

-        Chịu về nhà rùi hả Mon?

Giọng con gái trẻ vang lên, tuy không trẻ trung như Hải Âu, không ngọt ngào như Chị…nhưng mang một sự từng trãi, bình dị và trưởng thành…hơn xa cái tuổi thật của mình. Cô nàng quyền lực nhất ngoài Chị… là nóc nhà của anh Gạo, thua ổng đến gần hai mươi tuổi. Nó mỉm cười nhìn cô gái trẻ xấp xỉ Rose, nhìn có vẻ không đẹp rực rỡ, có vẻ không xuất sắc, càng chẳng đáng yêu, kiêu kỳ hay quyến rũ, sang chảnh…chỉ là một cô gái bình thường giữa thế giới này. Có lẽ từ khi theo anh Gạo, cô nàng đã cởi bỏ những hào quang quá khứ, làm một người bình thường…nhưng nếu ai đó có mắt nhìn người đẹp sẽ nhận ra…chị An ngày chưa về với anh Gạo, ăn diện lên chị chẳng kém bất kỳ cô gái nào nó từng gặp.

-        Chị An! Khỏe không?

-        Hông khỏe xíu nào!

Chị An nửa cười nửa không hờ hững, nó còn đang định mở miệng nói gì đó thì chị phẩy tay.

-        Thôi vô chuẩn bị ăn cơm! Bé Âu…vô dọn cơm cưng, ăn xong chờ bị đòn!

-        Dạ! A…chị ơi…chị tha cho em đi mà!

-        Ủa! Trốn tuốt bển mới xin? Chờ xong xuôi nát đít với tui!

-        Anh…cứu bé…hư hư!

Rồi hai cô nàng kéo tay nhau đi thẳng vào bếp, nó tròn mắt ngỡ ngàng nhìn theo.

-        Cái này…

Khoan…khúc này có chút cấn cấn. Cứ vậy mà đi dọn cơm sao? Cảnh phim này hơi đoản hậu thì phải, không giống tưởng tượng, ít nhiều nó cũng về bằng tâm trạng chuẩn bị cho cách gặp gỡ cảm động, lâm ly bi đát đồ lắm mà. Nó mới biến mất mấy tháng đó, trở về với nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng đó…sao giống bạn bè ghé chơi khơi khơi không có tí cảm xúc nào hết…Hay là nó đi ngược ra cổng diễn lại chứ kiểu này trớt quớt, bà cô này nay tới tháng bị lạnh cảm sao nhỉ.

-        Ấy…chị ơi…bộ không có gì nói với em hả?

-        Làm gì làm đi Mon, xíu có cơm liền nè.

-        Ờ ờ…Ớ!

Cái đệt…trước giờ toàn nó gây đoản hậu cho người khác, giờ lảng nhách không có xíu cảm xúc nào như nó tưởng tượng…sao kỳ vậy ta. Nó ngơ ngác đừng giữa phòng khách sang trọng, ấm áp…à không…thái độ tiếp người nhà đi xa về kiểu này không ấm cho lắm, tính chị An đâu phải vậy đâu, phải chị An không trời. Nó bực mình bật cười ngồi phịch xuống sô-pha ngáp dài một cái bỉu môi nhìn lên trần nhà, thôi thế này cũng tốt…đỡ tốn hơi sức diễn cảnh đau thương gặp lại người nhà. Kiểu này coi bộ cảm xúc còn thua cảnh nó gặp ông Mật ngoài cửa. Nhắc ổng mới nhớ, cha nội mới đây chạy đâu mất, trà nước bánh trái gì đâu đem ra anh em tâm sự, nhà nay sao vắng tanh không bóng người, ngay cả mấy chị giúp việc cũng không nghe tiếng, đừng nói tới đàn chó chân ngắn dài cũng ghẻ lạnh nó nha.

-        Mon ơi! Đi tắm rửa thay đồ nghỉ chút xuống ăn cơm nha!

Tiếng chị An vọng ngay cửa xuống bếp, vì phòng khách được thiết kế thông với bếp bằng một quầy bar rượu nên nó liếc sơ cũng thấy cả gian bếp rộng thênh thang bên dưới chỉ có hai bóng con gái đang làm gì đó, lạ thật…mấy bà cô giúp việc bếp núc nhà cửa nay đi chơi với trai hết sao?

-        Dạ chị! À hả…em có đồ thay hả?

-        Bị khùng hả Mon? Đồ mày với con Dẹo chất nguyên xe tải có nghen Mon.

-        Ờ nhỉ…quên!

Nó bật cười gãi đầu, ăn dầm nằm dề bên này không ít, có cả phòng riêng to bự sang chảnh hơn cả chủ nhà, đồ đạc Chị tha về bên đây mặc ba năm chưa hết. Kho đồ của Chị ở đây gấp mấy lần ở nhà…vì còn cả đồ của Chị từ khi còn nhỏ về VN chơi.

Cầu thang lớn dẫn lên phòng không quá dài, nhưng sao đi hoài không đến, hai bên lan can đều quấn những dãy tua trắng, hồng, tím mềm mại như lối dẫn lên mây. Những ngôi sao, trái tim, bong bóng và rất nhiều hoa khô được đính trên tường lung linh lấp lánh…chỉ là số phận rất rất nhiều vòng hoa tươi lại không rực rỡ như vậy, khô héo…bụi bặm…những gam màu nhạt, cũ và xơ xác. Nó dựa lưng vào lan can màu trắng treo đầy hoa đã khô héo, những cánh hoa tàn xào xạc nát vụn bay khắp dưới chân tạo nên những âm thanh vỡ vụn giữa hành lang dài hun hút. Cửa phòng màu trắng dường như đã ngã màu úa tàn của thời gian.

“Hoa tàn hết rồi không gỡ đi…cửa trắng đẹp vậy mà”.

Nó tự lẩm nhẩm một mình rồi ngừng thở bật cười nắm đại một đóa hoa chẳng biết hoa gì, toàn bộ chỉ là xác vụn của đóa hoa héo úa…nó bóp mạnh quăng lên trời, hình như là hoa hồng…vì tay nó đã nhói vết gai đâm. Mảnh vụn bay tứ táng như cố che đi ánh nhìn…che mờ đi dòng chữ màu hồng “Lễ Đính Hôn” còn vươn vài vệt nước mờ. Chiếc bảng hình trái tim đôi như khẽ đung đưa trên cao, có lẽ ai đó đã đem bảng mừng đính hôn này gác đại trước cửa phòng, ai lại để hoài ngoài cổng suốt mấy tháng coi sao được.

Cửa phòng mở toang, hương hoa cũ xộc vào mũi, chuông gió leng keng…

Cạch…tách…

Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, mỉm cười…

Phòng nhà gái đây sao?

Ừ! Nhìn thật đẹp mắt!

Toàn màu trắng…

Điểm những bong bóng bay trái tim vàng, xanh lá…

Nhìn như thế giới hoa cúc nhỉ?

Cô dâu sẽ ngồi đây chờ làm lễ đúng không?

Giường màu trắng…mền gối lại sọc ca-rô…

À ghép những chiếc ghế sô-pha tròn lại quanh giường tròn…sẽ hóa thành hình hoa cúc trắng…được đó nha.

Ai vẽ dòng chữ lên đầu giường đây…đính hôn chứ phải đám cưới đâu mà Happy Wedding….

Tranh trên tường là tự vẽ đúng không…họa sỹ đi tự vẽ mình lên tranh…ngộ.

Còn bức tranh lớn trên tường này chưa xong váy cưới, còn một đoạn tà áo bay theo gió quấn vào người chú rể đâu? Chú rể hơi cao…không thực tế, vẽ lại cho xong đi chứ!

Bàn trang điểm cô dâu trắng…hơi nhiều đồ linh tinh…nói muốn tìm một chiếc gương hình hoa cúc, giờ đổi thành trái tim rồi…

Tủ kính xoay tròn…hình như làm bằng thủy tinh. Bật điện chổ này…

Phụt! Xoạc…

Chiếc màn trắng tuôn rơi trên đất…

Tang tinh…tình…tang…

Là nhẫn đính hôn của tụi mình sao?

Vòng quay xoay tròn…hai vòng sáng lấp lánh ánh kim hình hài hoa cúc…

Gia tài lương lậu của anh dồn hết vô đây hả…có người tự thêm bao nhiêu tiền mới mua nổi nhẫn kim cương lấp lánh hình hoa cúc đây…con gái ai lại tự tiện đặt nhẫn như vậy…anh làm có tiền mà!

Nhẫn nam…rất vừa tay…đã thử nhẫn nữ vào tay chưa hay đợi người khác quỳ xuống cầu hôn mới chịu đeo vô…

Phù…nghe nói nhà gái đã đổi chục lần trang trí đi trang trí lại căn phòng này đúng không?

Nghe nói nhà gái phải diễn tập bao nhiêu lần để đón nhà trai cho thật lãng mạn nhỉ?

Kia là tủ kính…haha đính hôn mà treo tới chục váy cưới…tham lam quá.

Đây là giày cưới đúng không? Giày nữ hoàng mà, rất đẹp…nhưng cao kiểu này…sẽ đau chân.

Trang sức…hoa tai…số nữ trang này định đeo hết lên người à? Dây chuyền này lấp lánh quá…xem chừng che mất dây chuyền của anh tặng cho coi.

Nhà gái chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho lễ đính hôn rồi…

…Chỉ còn…

Nhà trai…chuyện nhỏ…một ngày sẽ xong ngay…chỉ cần thưa chuyện với ba mẹ chồng thôi…

Đầy đủ hết rồi…anh đã chuẩn bị xong tinh thần…

Anh cũng đã tập cầu hôn hàng trăm lần…

Mọi thứ đều xong…đầy đủ hết…

Chị à!

…sao chưa gì đã đi…

…chỉ còn…vài ngày thôi…

Anh sẽ mặc lễ phục đến đưa em khỏi căn phòng này…

Anh sẽ đưa em ra vườn thật nhiều hoa…sẽ có rất nhiều anh em bạn bè vỗ tay chúc mừng…

Anh sẽ quỳ xuống chân em…

Anh sẽ cầu hôn…

Anh sẽ đeo nhẫn cho em…

Anh sẽ hôn vào tay em…

Anh sẽ hôn lên môi em…

Anh sẽ nói: Chị! Làm vợ Anh nha!

Anh sẽ rất hồi hộp chờ em trả lời…

Chị à! Em chưa nói đồng ý mà…

…..

Chỉ vài ngày thôi…vài ngày nữa thôi…Em đi đâu rồi? Không chờ anh…sao không chờ anh?

Hoa tàn rồi…gió nhẹ…tan vào bụi mờ bay, tan vào gió, tan vào mây…

Chị…chưa làm vợ anh…em đã hóa thiên thần…Chị à…sao không chờ anh…

…..

Leng keng…leng keng…

Nó đứng dậy bước ra khỏi ban công đưa mắt mỉm cười nhìn ra chiếc chuông gió trên tán cây, hương lý thơm quấn quanh mũi…

Nó dựa vào cửa đưa mắt nhìn lên bầu trời…ánh sao lấp lánh như giọt nước tan giữa mây đêm thăm thẳm…nhìn mãi chẳng thấy dáng thiên thần.

-        Con nhỏ nói nhà tau anh em bạn bè quá đông nên muốn làm đính hôn ở đây một cái. Đúng ngày lành chỉ đem theo anh em bạn bè thân thiết lên Đà Lạt làm đám cưới trên đó. Nhà mày đang ở sẽ qua đây rước dâu, quê mày thì lên Đà Lạt rước dâu. Hai lễ đính hôn, hai lễ cưới…haha trên đời tau chưa thấy ai cưới có một thằng đòi làm mấy cái tiệc. Còn đòi xong bắt mày đem qua bển làm thêm một cái bên đó, mượn nhà thằng Phong làm nhà trai.

-       

-        Tau la khùng…Nó nói: Có đứa em út cưới chồng một lần trong đời…người ta muốn mặc thiệt nhiều váy cưới đẹp…mặc thiệt đã…phải chiều em chứ…Nhà anh giàu mà…làm cho em gái út một trăm lần cũng được…người ta xin làm đám cưới có 5 lần…cưới có một người chớ nhiều đâu…

-       

-        Haha…ham hố cho dữ. Giờ…tới cái lễ đính hôn tụi tau cũng không kịp chiều con nhỏ…Mày coi…đám già đầu tụi tau làm anh…có khốn nạn không? Mặt mũi đâu tụi tau nhìn Ba Đại Ca? Haha thiệt không xứng làm anh!

Nó không giật mình, vẫn im lặng nhìn phía xa trời đêm thăm thẳm…

Ba của Chị là anh cả, đại ca của nhà ông Gạo. Tất cả đều là trẻ mồ côi, trẻ bụi đời được ba Chị chăm sóc, bảo vệ…Gạo, Xí, Chiến, Củi, Mật, Chí và vài người nữa đều theo ba Chị kiếm cơm, lăn lộn từ nhỏ…ổng coi papa Chị là anh lớn, là cha mình…Vì nghèo khó, ba Chị quyết định vượt biên đi kiếm tiền hy vọng đổi đời gửi về nuôi anh em, giao lại mọi thứ ở VN cho ông Gạo chăm lo các em nhỏ, ba Chị không muốn làm đại ca gì cả vì đã bỏ mấy ổng ở VN…nhưng nhà ông Gạo vẫn xem ba chị là cha, là anh cả, là anh lớn. Sau này có Chị…nữ hoàng trở thành em Út trong nhà. Bên ngoại Chị có lẽ coi thường Chị chẳng là gì hay chỉ là món hàng đẹp mắt…nhưng với nhà Chị bên này…Chị là Út cưng, là bà cô nhỏ, bà nội nhỏ…bà trời nhỏ…là cục cưng, cục vàng…cục kim cương của mấy ổng. Lớn lên Chị bắt mấy ổng kêu papa Chị là “Ba Đại Ca”, rồi đặt cho mấy ổng đủ thứ biệt danh xấu xí kì cục nên bị mấy ổng đặt lại đủ thứ biệt danh trêu chọc…Cái tội hay mè nheo khóc nhè nhỏng nhẻo…thành ra dính cái tên Bé Dẹo.

Bốp…xoảng…

Chai bia vỡ tang xuống sàn…mảnh thủy tinh văng tung tóe…nó thản nhiên cười mặc kệ mảnh chai bắn vào chân mình ngước lên cao. Gã trung niên điển trai bật cười đang ngồi vắt vẻo trên bệ đá sân thượng thỏng chân xuống ban công đưa mắt nhìn lên trời. Nó hít sâu một hơi ngẩn lên nhìn bóng gã đàn ông không rõ mặt ấy.

-        Sao anh nói cuối tuần mới về?

-        Đi không yên cái bụng. Lên đây!

Ông Gạo đưa tay, nó mỉm cười nhảy lên lan can cao bắt lấy ổng đu thẳng lên sân thượng. Những bóng đen xuất hiện có lẽ từ lâu, kẻ đứng người ngồi khắp sân thượng. Nhà không vắng người, thậm chí còn đông đủ hơn thường ngày, mấy ổng đều có mặt trên sân thượng. Nó mỉm cười gật đầu, mọi người cũng không ai lên tiếng chỉ gật đầu lại xem như chào nó.

-        Làm chai bia mậy?

Không đợi nó trả lời, ông Gạo giơ tay sang ngang, ông Mật dùng tay vặn nắp hai chai bia quăng qua đáp vào tay ông Gạo.

Keng…ực ực…

Nó với ổng cụng chai ngửa cổ tu ừng ực.

-        Quá đã!

-        Ủa anh bỏ công chuyện ngoài ngoải hả? Về hồi nào?

-        Ôi dào chuyện nhỏ. Bay cái rẹt tới chớ gì, tau về hồi chiều. Mới xử lý xong việc chờ mày qua đây.

-        À à!

Nó gật đầu im lặng…ông Gạo cũng trầm mặc gõ gõ chai bia lên thành bê tông. Chợt ổng phất tay. Nó giật mình quay lại khi nghe tiếng bịch bịch liên tiếp vang lên sau lưng. Năm sáu bóng đen nằm lăn trên đất như bao cát rên rỉ lí nhí, đèn hơi tối nhưng nó thấy cả vết đen chảy dài trên nền gạch trắng. Nó không quen mấy cảnh bạo lực này nhưng trong bụng lại bình tĩnh đến lạ. Ông Gạo thản nhiên xoay người lại vỗ vai nó một cái rồi đưa mắt nhìn một lượt khắp sân thượng, giọng đều đều không cảm xúc.

-        Hai đứa này làm như thằng Mon nói cho qua O làm, nhưng trước tiên giao cho anh Mít mày xử lý trước. Riêng thằng Dít tay nào bỏ thuốc xử tay đó. Chiến! Mày lo cho xong!

-        Ok anh!

-        Thằng Á! Đám này nhà thằng nào?

-        Dạ thằng Sửu em họ nhà thằng Tư. Ra đây mày!

-        Sửu! Về dạy lại anh em! Nói thằng anh mày muốn gì kiếm thằng Á nói chuyện, nó coi thằng Á không đủ tư cách thì kiếm thằng Xí nhà tau nếu dám. Kêu xe đưa tụi nó về đi!

-        Dạ em không dám! Anh Tư nhắn em gởi lời xin lỗi, chờ ảnh về thưa chuyện anh Á liền.

-        Á! Quản anh em không xong lấy gì làm ăn mậy?

-        Dạ…

-        Cắt lương 3 tháng!

-        Dạ em xin lỗi!

-        Xí! Mai mày qua con Nhan nói chuyện. Dám dung túng cho mấy đứa dưới chơi ba vụ đó trong quán có ngày tù mọt gông. Một giống con Dung phải rút tiền hùn, hai tự tính tiền rút, tau kêu chị An mày bù tiền vô lấy cái quán. Hỏi con Mai coi có tiền không gom gom làm đi, cho nó vô tiền rồi đưa nó coi quán. Chia phần trăm đàn hoàng.

-        Dạ anh!

-        Chị An mày thiệt tình, hùn hạp làm ăn không biết coi sóc khỉ gì, để con Nhan nó dắt mũi. Ở nhà yên phận éo chịu, bày đặt mở quán rồi giờ tụi nó chơi thẳng mặt….

-        È hèm…khụ khụ…chỉ nghe…coi chừng chị An nghe anh ơi!

Nó ho khan lén vỗ đùi ổng, nói một hồi chị An cho tối ra sân ngủ cả đám. Ông Gạo trừng mắt nhìn nó nhưng vẫn lén liếc một vòng khắp sân thượng, coi bộ không thấy bóng chị An ổng mới thở phào nhếch môi chỉ tay về vài anh em thân thiết như ông Xí…

-        Giải tán chuẩn bị ăn nhậu, tụi mày ở lại nói chuyện chơi.

-        Dạ anh Gạo…

Nói xong ổng mặc kệ mọi người xoay lại đung đưa chân trên lan can kéo nó ngồi xuống cùng hướng với mình.

-        Nghe thằng Xí nói mày đi HN chơi hả?

-        Hơ…em đi công tác.

-        Hà hà yên tâm ra ngoải có anh Chí mày lo hết. Nay nó theo tau về đây, có gì nói chuyện với nó.

-        Dạ!

-        Vụ qua nay coi như xong. Bình thường không phải lo.

-        Hơ…

Keng!

Ông Gạo rút thuốc lá ra châm lửa đưa cho nó một điếu, nó nhận thuốc lá rồi cụng chai với ổng tu một ngụm. Không khí lại trầm mặc không ai nói gì, nó im lặng nhìn xa xăm dán mắt lên ngọn cây có những trái tròn tròn màu trắng đang tỏa hương bên dưới.

-        Mày cứng nhễ. Tưởng nảy giờ vô phòng chắc khóc dữ lắm. Ai dè…đơ quá. Đàn ông thì đàn ông, thi thoảng khóc một chút cho giải tỏa mày.

Nó mỉm cười gãi đầu không trả lời, ông Gạo cười cười chỉ tay xuống tán cây bên dưới.

-        Cây lý đó Bé Dẹo chập chững trồng hồi sinh nhật 5 tuổi. Trước mày nói lớp 9 nó mới lần đầu tiên về VN phải không?

-       

-        Nó xạo mày thôi…nó về hoài…3 tuổi,5 tuổi, 7 tuổi, 12 tuổi…15 tuổi…nó gặp mày. Con nhỏ không muốn cuộc sống của tụi tau hù mày ngán.

-        Haha…hù gì chứ…giấu em đến mệt người!

Ông Gạo nuốt một ngụm bia mỉm cười, giọng ồm ồm của gã đàn ông trung niên chợt như trẻ lại như những ngày còn trai trẻ.

-        Ba tuổi ổng đưa Bé Dẹo về thăm tụi tau. Tính ra con nhỏ làm em gái tụi tau 20 năm. Cây lý con nhỏ nhét đại chổ đó cũng 20 năm…Tới hồi cây lớn, tau phải dời cửa nhà qua đây. Năm nó 15…đòi tau mở cái phòng qua chổ này, xây thêm cái ban công để nó đứng đây vừa hít mùi thơm vừa hái lý ăn.

-       

-        Mới mười mấy tuổi bày đặt thiết kế. Về chê nhà tau xấu. Tau phải đập bỏ hết nhà xây sửa theo nó muốn. 18 tuổi một lần, 20 tuổi một lần…lâu lâu dở chứng làm tau phải đào bỏ hết cái vườn cho nó tự thiết kế lại…haha nguyên cái nhà này phòng ốc, sân vườn, ao hồ, đèn đuốc…toàn theo ý nó.

-       

-        Anh Xí mày ham chơi đéo muốn cưới vợ…nó kêu lấy con Hạnh. Thằng Xí phải chạy về Cà Mau ăn dầm nằm dề cả năm xin cười bằng được chị Hạnh mày.

-       

-        Thằng Củi éo thích quản lý chuyện làm ăn, tối ngày lái xe chạy lông bông…Bé Dẹo nói phải làm ăn, giờ bị thành ông chủ.

-       

-        Thằng Chiến…trước nó cho vay, mở cầm đồ, điều gái…đang kiếm tiền như nước, bị con nhỏ mười mấy tuổi chửi cho một chập về bỏ hết mở công ty làm ăn đàn hoàng.

-       

-        Thằng Mật ghiền nhậu nhẹt, nhậu từ sáng tới tối ngủ thì thôi…Bé Dẹo chê hôi. Hà hà giờ làm chủ quán nhậu nhưng éo bao giờ uống một ly.

-       

-        Haha còn thằng Chí…hồi xưa tóc tai mấy ngày đổi một kiểu. Bé Dẹo nó chê ẻo lả, thích anh Chí cạo trọc vừa ngầu vừa để nó xoa đầu đỡ nhám tay. Giờ đầu thằng Chí lên tóc cọng nào dám chừng nó nhổ liền.

-        …Chị An mày làm diễn viên chưa đã…đòi thi hoa hậu, thi người mẫu con mịe gì đó trên tivi. Mê làm hoa hậu từ nhỏ. Bé Dẹo lắc đầu…hà hà vui vẻ chịu về làm hậu trường cho tau.

-        Thằng Phụng mê bài bạc, độ banh bóng…Bé Dẹo biết la một chập nó chặt lóng tay bỏ sạch lo chí thú làm ăn.

-        Thằng Á…con Mỹ Chi…thằng Lân…

Ông Gạo cứ đều đều kể tên từng người, từng việc như cuộn phim chiếu chậm ngang trên trời, có việc nó biết, có thứ nó lần đầu nghe, có người nó chưa từng gặp…nó vẫn im lặng, giữ nụ cười lắng nghe. Những người phía sau vẫn im lặng, thi thoảng cười khi ông Gạo nhắc tới mình. Nó cũng bật cười…cô gái này là bà cô nhỏ, là bà trời nhỏ trong nhà, chị đại ca không ai không yêu thương chiều chuộng.

Bộp!

Ông Gạo lại vỗ lấy vai nó hào hứng như đang nhìn thấy hình bóng Bé Dẹo đang làm gì đó…mè nheo ai đó trước mắt.

-        Haha…thằng nhỏ xăm sói ngầu đét dính có mấy chữ sầu đời. Bị nó bắt sửa thành cái bảng đen…sau cưới vợ cho con tập viết. Vậy cũng dám làm theo…

-        Trời đất! Cha nội ngu dữ anh?

-        Haha Bé Dẹo mà thích tau xăm đen nguyên bản mặt cũng được.

Tiếng ông anh Lân sau lưng ha hả chen vào…cả đám bật cười ầm cả khuôn viên. Chuyện này nó nghe rồi…nhưng vẫn buồn cười không ngậm được miệng, cười như dại như điên.

Bộp!

-        Nói…để mày biết tụi tau thương Bé Dẹo cỡ nào. Mười mấy năm hai chục năm hơn chứ ít ỏi gì….

-       

Bộp!

-        Mày thấy đó…lời Bé Dẹo nói sống chết tụi tau cũng làm…chiều con nhỏ…miễn nó vui…

Bộp!

-        Nhưng mà…việc quan trọng nhất làm cho con nhỏ đám một đám cưới hoành tráng đưa em gái về nhà chồng…tụi tau không làm kịp. Mày coi…làm anh con mẹ gì.

-        Haha…không trách được.

Bộp!

-        Mày thấy tụi tau thương Bé Dẹo như vậy…Mày thấy nó thương mày như vậy...mày nói thử coi…nếu việc cuối cùng Bé Dẹo nhờ tụi tau…làm không được…làm sao nhìn mặt em gái, làm sao xứng nói một tiếng anh?

-       

Bộp!

-        Mon à! Mày đang muốn theo em tau phải không?

Keng…

Tiếng chai vỡ leng keng…nó im lặng…chai bia trong tay đã rơi tận dưới sân…chẳng có tiếng cười, chẳng ai nói gì…chỉ có tiếng leng keng đổ vỡ văng vẳng giữa đêm. Ông Gạo nhìn nó…ánh mắt thản nhiên, lạnh đến nhạt nhòa.

-        Tau hỏi chuyện nhiều người mấy tháng nay gần mày rồi. Mày bỏ uống thuốc, mày bỏ chữa trị vết thương, lên xe là phóng bạt mạng, mày bắt đầu nhậu, hút thuốc, mày đi làm đi chơi suốt ngày không ngủ, thách thức thằng khác xử mày, tới giờ mày vẫn uống thuốc giảm đau của em tau…

-       

-        Mày đang muốn đi theo em tau. Nhưng mày nhát…haha mày còn phân vân nhiều cái, lo lắng người ở lại…nên mày chọn cách chết từ từ. Đúng chứ?

-        Không có…không có…em thề!

Bộp!

-        Tau hơn bốn chục tuổi rồi Mon à! Nhìn…nghe cả đời…tau nhìn mày tau biết.

Bộp!

-        Mày là con người sống tình cảm, bề ngoài bất cần nhưng tim mày nóng nên mày còn lo lắng vài đứa mày chưa an tâm, mày còn lo lắng ba mẹ mày, còn quan tâm mấy đứa nhỏ trên Đà Lạt…Mày còn lo người thương mày sẽ đau…nên mày chọn cái chết không phải bây giờ…nhưng chắc không lâu. Chết từ từ…chết như một thằng khốn nạn không ai thương tiếc.

Bộp!

-        Con Thanh nói gần đây mày bắt đầu ói ra máu thường. Haha…tính tưng tửng của mày thú vị đó, tới cách chết mày cũng lựa cách xàm nhất. Chết từ từ, phá hoại sức khỏe từ từ…suy nghĩ lạ đó em trai!

-       

Bộp…keng!

-        Thiệt ra đéo cần điều tra, không cần hỏi tụi nó kể chuyện mày chi mệt thân. Tụi tau không cần nhìn cũng biết mày muốn đi theo Bé Dẹo!

Leng keng…

-        Haha…chối cái giề…Bé Dẹo nói chớ ai, trên đời này làm gì có đứa nào hiểu mày bằng con em tau!

-       

-        Haha mày nhát chết mịe. Nên giờ tự mày nhảy cắm đầu xuống đó chết mày đéo dám.

-        Haha!

Bộp bộp!

Ông Uy vỗ mạnh hai vai nó siếc lấy nhìn nó chằm chằm…

-        Nhưng nếu nói cái gì để tau đạp mày xuống bây giờ…chắc chắn mày sẽ làm.

-        Hơ…chắc không đâu…em sợ đau.

-        Haha! Dẹp mấy viên thuốc trong phòng mày đi. Ông Chánh nói uống thuốc đó…chết khó chịu lắm ku…mà cơ hội cứu cũng hơi cao…cùng lắm nằm liệt giường cả đời, báo đời đó!

-        Cái này…

-        Haha con Thanh nó tịch thu hết đống thuốc rồi, đừng uống nữa, em tau đau phải uống loại thuốc đó, còn mày…sao phải chọn cách đau đớn từ từ làm chi…chết đéo vui đâu. Thanh nó nói mày tranh thủ đi, tranh thủ chơi cho đã trước khi…

-       

Ông Gạo bật cười phẩy tay, ông Mật lại quăng thêm hai chai bia, ông Gạo gõ bia lên đầu nó cười cười, giọng đều đều chẳng có cảm xúc.

-        Còn ham chơi, mê gái, khoái đi đủ chổ…còn biết lo ba mẹ, quan tâm mấy đứa nhỏ trên Đà Lạt…thành ra còn cứu mày được.

-       

Bộp…keng!

-        Ở lại với tụi tau! Mày còn nhiều thứ để lo lắm, mày đéo có quyền chết. Tụi tau thương Bé Dẹo…giờ nó dặn chăm sóc giữ mày lại mà đéo làm được…mặt mũi đâu tụi tau nhìn Bé Dẹo.

Ông Gạo quay qua nhìn nó, gương mặt bản lĩnh hàng ngày như già đi vài chục tuổi, nụ cười gượng chẳng đẹp trai ra dáng đàn ông chút nào.

-        Mon! Về với tụi tau. Để tụi tau coi sóc mày, làm trọn mong muốn cuối cùng của Bé Dẹo. Coi như mày vì Bé Dẹo, vì tụi tau một lần…vài năm cũng được…chừng nào mày ổn, tụi tau quen việc không còn đứa em gái đó…tụi tau trả tự do cho mày sống cuộc sống riêng mày.

-       

-        Mon à! Em tau đi rồi…Về với tụi tau. Kêu một tiếng anh Gạo…Tau chưa quen mất Bé Dẹo…em gái tau…đi rồi Mon!

Nó im lặng…vai nó run…Gã trung niên lạnh lùng phong trần trãi đủ máu lửa cuộc đời đang nhe răng cố cười…ánh mắt thản nhiên…chỉ là nước mắt đã lăn dài…nhìn thật khó coi. Nó mỉm cười…hóa ra những người chỉ xuất hiện công khai cạnh nó thời gian ngắn lại là những người hiểu rõ nhất. Tệ thiệt…theo Chị bao nhiêu năm, rốt cuộc diễn xuất vẫn tệ. Có lẽ việc mình muốn làm phải chờ thêm một thời gian…

-        Anh Gạo!

Nó ngả người ra đất bật cười…ông Gạo vỗ vai nó đen đét…ngẩn mặt lên trời cười…hai kẻ điên loạn cùng cười…nước mắt…chẳng biết từ lúc nào làm mờ mắt nó. Nhưng nó vẫn ráng nhìn xung quanh…để nhìn rõ mọi người đang làm gì…trước khi khóc thành đứa trẻ chẳng còn thấy gì trong mắt…

…Chị An, bé Âu, chị Mỹ Chi, chị Hạnh đang ngã quỵ trên ghế ôm nhau khóc thành sông…

Ông Xí ngồi vắt vẻo trên nhánh cây chìa vào sân thượng nhe răng cười đưa bia lên tu điên dại, đổ cả ra mặt mũi.

Ông Củi dựa vào gốc cột ốp kính, mặt trơ như khúc gỗ ngậm thuốc lá phun phèo phèo, mắt như hóa lổ đen sâu thăm thẳm…mảng kính sau đầu hình như vừa nứt vỡ.

Ông Chí vẫn đứng gãi gãi đầu theo thói quen…trên chiếc đầu bóng loáng đã có vài vệt xướt chảy dài…

Ông Chiến ngồi dựa lưng trên bậc thang, khói thuốc vờn quanh cố che đi những vết sẹo dài trên ngực, tay vẫn xoay đều con dao bấm đang nhỏ máu chính mình…

Tiếng grừ grừ tựa con sói bị thương tru lên ư ử phát ra từ cổ họng gã đàn ông cơ bắp dữ dằn đang nằm lăn trên đất như đứa trẻ to xác của ông Mật phá tan cả màn đêm.

Ông Á lặng lẽ cầm cây lau nhà đẩy tới đẩy lui lau máu trên sàn mặc cho chân đang dẫm lên những mảnh chai vỡ vụn. Sau lưng ông Li đang dùng chính tay trần gom lại mảnh vỡ sắt nhọn ấy vứt đại vào chậu cây.

Ông Lân phe phẩy bàn tay như để quên tay trong xô đá nảy giờ mà chẳng thấy buốt lạnh.

Ông Phụng nhìn chằm chằm trên tay que diêm lấp lánh ánh lửa màu đỏ hồng, cháy xém cả ngón tay cụt nhưng chẳng thèm buông ra.

Ông Xu nằm vật ra sàn mặc kệ mảnh chai vỡ mà tung hứng đồng tiền màu bạc lên cao rồi để mặc nó rơi vào đầu chằng thèm hứng lấy.

Không khí nhuốm màu im lặng, chỉ còn tiếng gào thét grừ grừ trong cổ họng gà đàn ông cơ bắp dưới sàn càng làm tất cả mọi người có mặt tại đây như muốn tìm gì đó, cách gì đó làm đau cơ thể mình để dịu đi những đau xé trong tim. Hình như môi nó cũng vừa bật máu…

-        AAAAAAAAAA

….

Chị à! Nhìn coi em đã làm gì đây…đến nổi cả đám đàn ông phải rơi nước mắt!

Nữ hoàng mà…nhà này ai mà chẳng yêu thương…

Chị ơi! Anh nhớ em!

….

Cả đám…uống đến say mèm…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...