Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 71)​


Cạch…

Cửa phòng hé mở…Rose mỉm cười ngọt ngào và ma mị dán chặt nửa cơ thể trần trụi vào nó, cách lớp áo sơ-mi nhưng cảm giác những giọt tinh chất hoa hồng mà Rose gọi là máu ấy đang len lỏi thấm vào da thịt nó từ bầu ngực ấm áp của Rose. Cô nàng kéo nó nằm vật xuống chiếc giường nhỏ, chân đá lấy cánh cửa gỗ khép lại, nó rời mắt khỏi cơ thể Rose nhìn quanh, căn phòng nhỏ…thoang thoảng mùi gỗ cũ. Đèn rực sáng…thật ra ánh đèn chỉ vừa đủ sáng một chút căn phòng, so với đèn ngủ chẳng hơn bao nhiêu. Rose đưa tay đẩy nó nằm xuống giường, chiếc giường chật hẹp chỉ dành cho một người nhưng kỳ diệu lại vừa cho cả hai. Tay Rose dịu dàng chầm chậm cởi từng nút áo nó, đầu Rose chống một tay nhìn nó như không chớp mắt.

-        Tính nằm đó nhìn phòng Rose hoài hở, máu hoa hồng quý lắm, sẽ khô mất đó!

Nó bật cười…Rose cũng cười…ngọn lửa chẳng phải không cháy, chỉ là như ly rượu nồng…chậm chạp nhấm nháp…từng giọt, từng ngụm mới cảm nhận vị ngon…vị ngọt. Nó âm ỉ cháy…không hừng hực nhưng thủy chung không dễ tắt, càng lâu, càng chậm…càng nồng nàn, càng say lâu.

-        A!

Rose đỏ mặt kêu một tiếng say đắm như báo hiệu giới hạn cuối cùng đã cùng nó chạm đến, ngọn lửa tình…như bùng cháy.

-        Ưm…Rose…ư…yêu…anh! Em…ư…a…yêu…anh!

Tiếng rên rỉ nỉ non văng vẳng khắp căn phòng nhỏ chật hẹp, hơi thở ấm nồng mùi rượu, mùi cà phê, mùi cơ thể thơm ngát hoa hồng…mồ hôi mặn, cà phê đắng, rượu cay và máu hoa hồng ngọt ngào trên cơ thể Rose…nó say mặc kệ bên ngoài có người vẫn còn đàn hát.

 

It ́s just a matter of time I ́m sure
But time takes time and I can ́t hold on
So won ́t you try as hard as you can
To put my broken heart together again

………………..

Giường nhỏ lắm, Rose gần như nằm chen chúc trong lòng nó, tay Rose gõ nhẹ trên lồng ngực, máu hoa hồng dường như đã hòa tan vào nhau.

-        Phòng nhỏ, giường chật lắm phải hông?

-        Ừ! Nhưng người thì không nhỏ chút nào.

Nó mỉm cười xoa mân mê bầu ngực mịn của cô nàng, bầu ngực đẹp quá bàn tay…vậy mà hàng ngày không biết Rose giấu nó bằng cách nào.

-        Biết nói chuyện hư hỏng rùi…hì hì hông trốn nữa hen.

-        Ừ! Không trốn nữa!

Rose cười khúc khích hôn lên môi nó thật sâu, rời nó ra Rose mỉm cười lè chiếc lưỡi đỏ lấp lánh khuyên bạc liếm một vòng bờ môi màu máu đã nhạt đi khá nhiều vì lớp son ấy đã tan vào nó từ lâu.

-        Dù thích được kêu tên Rose…nhưng ở bên nhau…kêu em được không?

-        Uhm!

-        Từ lúc đó tới giờ…anh ngủ với bao nhiêu người rùi?

-        Không trả lời được không?

-        Đếm hông hết đúng hông? Anh sẽ phải trả giá…biết chứ?

-        Ừ! Anh biết!

-        Thành thật đó! Còn Em chỉ ngủ với Matt hai lần.

-        Không cần nói rõ đâu.

Rose lắc đầu bướng bỉnh cười nhẹ chọt chọt vào ngực nó.

-        Cảm xúc làm tình trên giường với người yêu rất quan trọng với em.

-       

-        Thử hai lần…em đều cảm thấy mình hông thật sự yêu Matt. Anh ta ổn…nhưng hông đủ dịu dàng. Em hông có ý so sánh, chỉ nói lần này thui…Matt đến với em cảm giác chỉ vì làm tình. Thật đó…em cảm giác anh ta hông yêu em nhiều như em và mọi người tưởng.

-       

-        Anh chọc em lập dị hoài đó. Hì bên ngoài em khiến Matt tưởng em sẽ thỏa mãn anh ta. Em thoáng…rất thoáng…hông có nghĩa với ai cũng dành mọi thứ cho họ. Em yêu thử…cảm nhận từ cách đối xử hàng ngày cho đến cách anh ta đối xử em trên giường. Matt rất tốt…nhưng cuối cùng rất tệ.

-       

-        Anh cũng tệ, là người xấu như mấy người từng đến gần em. Nhưng anh là người quan tâm, dịu dàng với em…ít nhất cảm giác nói em biết…Rose không hối hận lên giường với anh.

-       

-        Hừ…vẫn tức ghê. Em đã vì anh ta từ bỏ người mình thích, hông làm chuyện có lỗi với bạn trai mình, kiềm chế bản năng của em hy vọng sự tử tế sẽ đổi lại tử tế từ anh ta. Dám phản bội em trước, Rose không thèm yêu bằng lý trí cho mệt…thà em buông thả với người mình muốn vui hơn.

-        Thôi không nói nữa. Anh về gặp em thì đã không quan tâm em còn Matt hay không nên không cần vòng vo lý giải chi nhé.

-        Hihi quyết tâm làm đàn ông xấu hen.

Rose cười hôn lên môi nó, đã quen với nụ hôn mang theo cảm giác lành lạnh, là lạ từ chiếc khuyên bạc trên lưỡi em…như cảm giác bất ngờ đổi cách xưng hô với cô nàng hơn tuổi mình lúc này…lạ lẫm.

-        Chữ M này hông phải em xăm tên Matt đâu.

Cô nàng vén ngực lên khoe kéo tay nó chạm vào da thịt mình, nơi chữ M khá nhỏ nhưng rõ nét như treo lơ lửng trên đuôi một chiếc lông chim.

-        Là My, Me, Miss…hoặc là Mon!

-        Cái này…

-        Hihi một sự đau đầu nhẹ trừng phạt anh đó.

-        Hay nhỉ! Lém lỉnh quá.

Rose cười khúc khích, lâu rồi mới nghe giọng cười của một cô gái giống bình thường hơn, chẳng cao ngạo lập dị như người khác luôn nhìn thấy.

-        Thật sự là My đó, “Mon monde est le monde des roses”. Hì tại em thích quăng chữ cái lung tung nè.

[Note: Tôi không biết tiếng Pháp, chỉ nhớ câu nói của cô ấy nói với tôi bằng tiếng Pháp, đại loại ý nghĩa “thế giới của tôi là thế giới của hoa hồng”, cho nên khi viết đến dòng này tôi đành dùng cách đơn giản nhất google dịch ra, mong các bạn biết tiếng Pháp thông cảm bỏ qua đúng hay sai ngữ pháp]

Rose đẩy nó ngồi dậy dựa lưng vô tường, em chui vào lòng nó cầm lấy tay đưa tay nó chạm vào tất cả chữ cái nằm rải rác khắp khe ngực, eo và bụng mình. Những chữ cái rải rác ẩn vào hình xăm cô gái nâng niu dreamcatcher, từ lúc nhìn thấy trọn vẹn hình xăm trước người Rose, nó vẫn nghĩ đuôi dreamcatcher là lông chim, nhưng giờ khi nhìn, sờ thật kỹ nó nhận ra đó là rất nhiều cánh hoa hồng không trọn vẹn làm nên hình dáng ấy, chỉ cần ráp vào sợi lông chim vào gần nhau…sẽ thành những cánh hoa hồng trọn vẹn.

-        Thích tattoo của em hông?

-        Thích!

-        Em biết anh muốn ngắm tattoo của em lâu rùi phải hông?

-        À ờ…

-        Hì! Chỉ ai cởi được quần áo em ra mới được ngắm nhìn toàn bộ hình dáng tattoo của em đó. Thích hông?

-        Thích thích! Không chỉ ngắm…Mon…à anh còn sờ vào luôn nè.

-        Hihi! Nếu hông trốn em…anh đã được sờ vô lâu rùi.

-        Ha ha! Trước đây thật sự không nghĩ sẽ may mắn có được.

-        Hì!

Có giọt nước mắt chợt rơi lăn khỏi bờ mi long lanh của Rose, nó đang cúi đầu nhìn vào em…nó đủ tinh mắt để nhận ra.

-        Sao chảy nước mắt rồi?

-        Hì! Rốt cuộc được gần anh như giờ…một người em từng muốn yêu điên cuồng một lần.

-        Vì sao?

-        Vì em thèm được đối xử như anh dành cho Phương. Em xin lỗi vì nhắc Phương trước mặt anh. Nhưng em rất hâm mộ, muốn được như Phương, một ngày hay vài ngày ngắn ngủi cũng vui rùi.

-       

-        Nhưng…em buồn. Em muốn khóc. Vì…niềm vui này chỉ có được khi Phương phải rời khỏi thế giới này. Tiếc cho anh…buồn cùng anh. Em cảm nhận được nó…thật đó, cảm nhận rất rõ nỗi đau trong anh. Em tình nguyện đứng xa mãi mãi cũng hông muốn Phương rời khỏi anh bằng cách này…mãi mãi không có cơ hội gần anh bằng bản năng này, mãi mãi chỉ là một người bạn nhìn về anh. Em xin lỗi…xin lỗi vì đã kéo anh vào đống hỗn độn của em, em sẽ trả giá…sau này em sẽ trả giá. Anh nói đúng…việc này không đúng…nhưng em thật sự thích anh.

-        Phù! Không sao…mọi tội lỗi tự anh sẽ trả giá.

Nó mỉm cười thở hắt ra dịu dàng ôm lấy cơ thể hoang dại mâu thuẫn và mềm yếu trong lòng mình. Nếu người khác gọi là trò chơi thì Rose chẳng phải trò chơi của nó, nếu không nó đã không tìm cách giữ Rose ở xa, biến mất khỏi Rose rất lâu…chỉ là giờ nó xuất hiện, không phải vô tình…là cố ý, vì nó đã từng nói…không ai có thể cưỡng lại sức hút từ Rose và nó thật sự rất nhớ mùi máu hoa hồng kỳ lạ ấy. Cầm chiếc bình thủy tinh nham nhở chất lỏng màu đỏ sậm đã nhạt nhòa trống không đưa lên miệng liếm nhẹ, nó đặt nó lên bờ ngực cao của Rose rồi mỉm cười.

-        Tối nay…làm em tốn hết hoa hồng rồi. Xin lỗi!

Rose cười khúc khích ôm lấy bình thủy tinh nhỏ trống trơn áp chặt vào ngực mình, trên đó còn bàn tay thô ráp của nó, Rose rướn người lên luồn tay vào sau gáy kéo nó cúi xuống thật sát mặt mình rồi đặt lên nó nụ hôn dài tưởng chừng không dứt. Rời môi nó ra, em cuộn mình vào lòng nó chặt hơn, sát hơn…chiếc giường quá chật chội, nhưng lại ấm áp dịu dàng.

-        Hông sao! Em còn ủ sẵn một bình ở nhà. Về em sẽ ủ thêm để dành cho anh. Hihi nói trước, hông ủ nhiều đâu, anh cũng hông được đòi hỏi nhiều…mỗi lần ba giọt thui…cho anh nhiều máu hoa hồng của em hông còn quý nữa.

-        Ừ…ba giọt thì ba giọt. Hơn một là được.

-        Anh muốn bất kỳ lúc nào cũng được. Em sẽ cho anh…kể cả một ngày nào đó em sẽ yêu ai khác hoặc phải lấy chồng. Em hứa…khi anh muốn…em luôn luôn cho anh!

-        Phù! Việc gì phải như vậy chứ.

-        Hì! Là cam tâm tình nguyện đó!

-        Không ai ép nhé.

-        Hihi!

Cô nàng nở nụ cười ánh mắt sâu thăm thẫm nhưng kiên định…nó mỉm cười lắc đầu, người cá tính lập dị…ở gần người kỳ lạ như nó và Chị…hành động, lời nói cũng bất bình thường đến lạ. Haizz có ai xung quanh nó là người sống bình thường đâu nhỉ, không biết nên cười hay khóc đây. Có vài cô gái đặc biệt sẵn sàng đến với nó như giờ, hư hỏng, tội lỗi và bất chấp trả giá…hình như càng lúc nó càng giống “những người đó” thì phải.

-        A! Anh muốn biết người xăm tattoo cho em là ai hông?

Rose mân mê những hình xăm trên bụng mình bâng quơ hỏi, nó mải vuốt ve cơ thể em cũng bâng quơ nhếch môi.

-        Ai vậy?

-        Hihi người ấy cũng biết anh…à hay nói đúng hơn, cô ấy rất gần anh!

-        Gần…biết…là con gái à?

-        Uhm! Con gái!

-        Ai?

-        Từ từ anh sẽ biết!

Cô nàng cười khúc khích nháy mắt, môi chu lên ra vẻ trêu tức làm nó tròn xoe mắt ngẩn người ngơ ngác…bà cô này, nói đã đời hại não nó, hỏi cho đã quất cho nó một câu từ từ sẽ biết. Nó bực bội thở dài…nó biết không dễ gì Rose cho nó dễ sống đâu, rõ ràng Rose đang kiếm chuyện trừng phạt nó…trừng phạt vì Rose thích nó. Thật mệt đầu với đóa hoa hồng kỳ cục này…hoa hồng nào mà chẳng có gai…Có tiếng tin nhắn điện thoại, màn hình rực sáng, điện thoại rung lên dồn dập làm sáng bừng gương mặt hồng Rose, chắc liên tục hai ba tin gì đó.

-        Tin nhắn nè anh, con gái đó.

Nó mỉm cười lắc đầu cầm lấy điện thoại định tắt nguồn, nhưng Rose bật cười giật lấy điện thoại phe phẩy trước mắt.

-        Thoải mái đi, Rose hông phải cô gái bình thường khác bên cạnh anh đâu. Đọc đi anh!

Cô nàng cười vui vẻ đung đưa cặp chân dài giơ lên cao nghịch những ngôi sao phát sáng trên nóc phòng, căn gác nhỏ của Rose thực sự rất nhỏ, chân cô nàng đủ dài để chạm vào. Nó mỉm cười ngắm không chớp mắt dáng vẻ hút hồn của Rose lắc đầu.

-        Anh không trơ trễn tới vậy đâu.

-        Rose biết anh tôn trọng cảm xúc của em. Nhưng Rose hông sao, thật đó.

-        Em chắc chắn chịu được cảm giác này?

-        Thật tò mò cô ấy muốn gì ở nay giờ này hihi.

Nó nhún vai, nếu cô nàng thích nó chiều. Màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn của bà cô Minh Anh hỏi về công việc kèm một tin hỏi nó đã ngủ chưa. Rose nằm sâu vào lòng nó chăm chú đọc ké tin nhắn, nó nheo mắt bấm nhanh vào bàn phím.

-        Ngủ đi! Mon không trả lời công việc giờ này!

-        Được rồi hông hỏi công việc. Minh Anh khó chịu về chuyện hồi tối, hông ngủ được.

-        Mối quan hệ của chúng ta chưa đủ nghĩ nhiều vậy đâu. Ngủ đi!

-        Tính Mon hay áp đặt người khác vậy hở?

-        Ngủ đi! Minh Anh làm giờ hành chính đó, đừng thức khuya làm quá sức. Mai nói! G9!

Nó tắt màn hình điện thoại, Rose cười khúc khích giật lấy gõ điện thoại vô đầu nó.

-        Bad boy như vậy hông ổn nghen.

-        Sao không ổn?

-        Em chỉ cho hen.

Rose cười tủm tỉm mở điện thoại bấm lia lịa, lâu lắm mới gặp một người ngoài nó còn giỏi dùng điện thoại phím bấm.

-       

Nó vuốt ve cơ thể Rose thản nhiên để cô nàng nhắn gì thì nhắn, rốt cuộc đã có người thứ hai sau chị Thủy yêu nữ nằm chung giường nhưng thản nhiên nhìn nó đọc tin nhắn con gái, thậm chí Rose còn trả lời giúp nó. Kệ muốn làm gì làm miễn cô nàng vừa lòng là được, nó rời mắt khỏi điện thoại nhìn tập trung vào những điểm nhạy cảm và đẹp nhất trên cơ thể trần trụi của Rose, không thể dùng từ đẹp không tì vết cho cô nàng vì cơ thể này có rất nhiều hình xăm, người khác có lẽ phần nào “dơ bẩn”, “rẻ tiền”, “lả lơi” bởi cơ thể có hình xăm…nhưng Rose khác, nếu không có những hình xăm này có lẽ cơ thể Rose sẽ kém đi “cá tính”, kém đi “sang trọng” hay “cảm xúc”…nói chẳng quá lời sự quyến rũ từ cơ thể Rose chính vì nước da, những đường cong kết hợp hoàn hảo cùng những hình xăm này, cơ thể Rose trần trụi không có tattoo sẽ nhạt nhòa như ly cooctail thiếu đi men rượu. Nếu chị Thủy bên nó bằng sự thành thục của con yêu nữ thì Rose trên giường với nó là bản năng, bản năng từ trong máu, mỗi cử động, mỗi ánh mắt cho đến tiếng rên rỉ nỉ non đều hoang dại, tràn ngập men say của một ly rượu đậm đà, sang trọng. Rose tan vào nó bằng tất cả bản năng mình có, lập dị và kỳ cục khi tay cô nàng vẫn giữ lấy điện thoại nhắn tin cùng một cô gái khác chỉ mới vừa xuất hiện trong đời nó. Có lẽ nó đã không còn thứ gì cứu chữa, nó say mê cơ thể Rose cũng bằng bản năng khốn nạn, hoang dại trong người…mặc kệ Rose nói gì với cô gái ấy.

-        A…ưm…xong rùi…chúc…ư ư…mừng…a…anh có…ư…một rắc rối…ư ư…mới!

Rose cong người ghì lấy cổ nó, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng cười hư hỏng, cao ngạo…hơi thở Rose thơm ngát men rượu, chiếc lười em lấp lánh ánh bạc lành lạnh mang theo sự ướt át như muốn vẽ khắp ngực nó những hình thù lập dị nào đó.

-        Cô ấy sẽ hiểu lầm anh đó.

-        Hi…ưhm…a…anh sợ hở…bad…ưm…ư…boy của em. Đây là sự trừng…ư…ưm…phạt cho…a a…anh…ư!

-        Haizzz nghịch sai người rồi. Cô ấy không phải của anh…Em hại anh rồiii.

-        Ưhm…rồi…ư ư sẽ…ưhm là của a…a…anh…giống…ư ư em!

-        Tài lanh quá. Cô ấy ra sao không biết. Chỉ biết…hừ…giờ này thật sự rất muốn máu của bông hoa hồng này…đem hết ra đây!

-        A…a…Rose…ưhm…cho anh!

Một giọt nước mắt lại lăn khỏi mi mắt, Rose cong người ghì lấy cổ nó cười sằn sặc, chiếc răng nhỏ cắn mạnh vào khóe môi, giọt máu chầm chậm quyện vào men rượu thơm ngát hoa hồng…bờ môi ướt mền màu máu ấy quấn lấy môi nó…điên cuồng, hư hỏng đến chính bản năng nó chợt có phần sợ, có phần kích thích, có phần say sưa. Tiếng rên rỉ chẳng biết vì đau đớn hay bởi bản năng đang cười trong niềm vui được buông thả khỏi quy tắc tầm thường, buông thả khỏi lý trí mà rực cháy cho cạn men say.

……………

Sáng!

Căn gác nhỏ chìm trong tiếng thở đều hòa vào tiếng tim đập từ bờ ngực cao ngạo của cô gái nằm trong lòng, nó mỉm cười tắt chuông báo thức ngay khi nốt nhạc đầu vang lên. Lại một đêm say sưa quay cuồng không ngủ, làm sao ngủ được khi chạm vào cơ thể đầy cám dỗ này. Nắng sớm xuyên qua khe hở trên tường gỗ chiếu hồng bầu ngực căng tròn ửng hồng những vết răng, vết tay hằn sâu vào da thịt. Tiếng xe cộ văng vẳng trên đường, bên dưới sân hai con chó hì hục nô đùa, giàn hoa hồng rung rinh khoe sắc. Căn gác toàn mùi gỗ cũ, mùi rượu, mùi da thịt con người…không biết những đóa hoa hồng bên ngoài thơm đến mức nào, còn đóa hoa hồng dại trong lòng vẫn làm nó say gần chết.

-        Chào buổi sáng! Bad boy của Rose!

-        Anh làm em thức hả?

-        Hì! Ngủ ngon ghê…lâu rùi Rose mới ngủ một giấc ngon luôn đó.

Rose duỗi cơ thể ma quỷ của mình, da thịt mát lạnh của em mơn trớn trên người khiến nó thoải mái suýt rên thành tiếng. Rose ghì lấy nó hôn một nụ hôn dài tưởng chừng ngừng cả thở, em rên nhẹ lí nhỉ bởi vết đau trên môi, chỉ là em không cho nó cơ hội đẩy em ra xem xét. Rời nó ra, Rose liếm môi cười khúc khích giơ chân dài cao ngạo đá tung cửa sổ nhỏ trên tường. Cửa sổ chỉ vừa cơ thể em bật tung, ánh sáng tràn vào phòng làm cô nàng vội úp mặt vào ngực nó khá lâu mới dám len lén nhìn. Nó mở mắt ra, khi ánh nhìn đã quen với ánh sáng nó chợt nhếch môi cười. bên ngoài giàn hoa hồng đung đưa khoe sắc, bên kia sân là bức tường màu vàng gạch của nhà hàng xóm chi chít những hình vẽ hoa cỏ. Những dây thường xuân quấn quýt trên bờ tường…vài chiếc cửa sổ nhỏ của nhà hàng xóm vẫn đóng im lìm trên cao. Rose ngồi dậy mỉm cười rút thuốc lá châm lửa, thản nhiên chẳng ngả đầu trở vào tường kéo nó nằm vào ngực mình đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Nó mân mê chiếc eo phẳng lỳ, làn da chân mịn màn của em…cũng không thèm giấu em khỏi ô cửa sổ trước mặt mình, nếu chung cư phía trước có người mở cửa sổ chắc sẽ nhìn thấy trọn vẹn cơ thể trần trụi của em…chỉ là lúc ngày ngay cả có người khác nhìn thấy, Rose cũng chẳng thèm quan tâm. Nó đưa mắt nhìn căn gác nhỏ một lúc lâu thở hắt ra làn khói trắng rồi mỉm cười.

-        Vẫn ít về nhà hả?

-        Uhm! Nhà quá rộng, phòng quá lớn…Em thấy tốt khi ở đây, không gian hẹp vẫn thoải mái với em hơn.

-        Nhà rộng không ở, lại thích thoải mái chật chội như vầy. Haha thật kỳ cục.

-        Anh chê chổ này hở?

-        Không! Anh cũng thích cái giường này mà.

Rose mỉm cười ngọt ngào mân mê lồng ngực nó cúi đầu trao cho nó nụ hôn toàn khói thuốc.

-        Anh ta cũng chưa được em cho vô đây. Em hứa…căn phòng này sẽ chỉ ám mùi anh…không ai được phép.

-        Ừ! Có điều…

-        Hì! Hông cần nói, em hiểu anh nè. Hiện tại cơ thể Rose chỉ dành riêng mình anh. Trừng phạt anh nhiều rùi, vì tối qua tới giờ anh thể hiện rất tốt, Rose hứa với anh đó. Hừ nếu hùi nảy anh thức dậy im lặng bỏ về…Rose sẽ đối xử với anh khác…cảm giác sẽ rất thất vọng.

-        Haha đến giờ vẫn thử thách nhau?

-        Cảm xúc quan trọng mà! Nhưng anh phải hứa với em một chuyện.

-        Mời cô bông hồng nói.

-        Hihi! Anh ở bên ngoài làm gì kệ anh…mỗi lần tới đây, anh phải là của Rose, chỉ có Rose…anh dám hứa hông?

Nó bật cười nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của cô nàng, lòng thở dài hỗn loạn…thứ tình cảm sai trái này, thật sự không công bằng với Rose, nhưng em đã dám chịu…nó chẳng việc gì không dám chiều.

-        Được! Anh hứa!

-        Hì! Ngoan! Rose sẽ là của anh. Giờ thưởng cho anh bửa sáng hen.

-        Ừ…đói thiệt đó.

-        Hì em dặn mấy đứa xíu sẽ nấu steak anh ăn nghen.

-        Ừ!

Cô nàng duỗi người đứng dậy lấy điện thoại gọi cho nhân viên, nó lắc người cho đỡ mõi cầm điếu thuốc gần cháy hết đứng dậy ló đầu ra ngoài nhìn xuống sân. Tiếng Rose nói chuyện sau lưng khiến nó phì cười vui vẻ, cô nàng cấm nhân viên chưa được vô nhà, chỉ được bán cà phê sáng ngoài sân. Thực ra bên trong quán Rose chủ yếu hoạt động buổi tối là chính, buổi sáng sớm chỉ hoạt động khu vực từ sân vườn trước quán ra tận ngoài hàng rào. Nó nhìn thấy hai ba bạn nhân viên nam nữ đang loay hoay xếp bàn ghế gỗ ra tận bên ngoài cặp theo hàng rào, bên kia hẻm chổ ngả tư khu nội bộ cũng có bàn ghế xếp sẵn, quầy cà phê bằng gỗ đặt ngay cổng quán, vài vị khách lớn tuổi đang ngồi đọc báo trò chuyện từ lâu. Rose áp cơ thể trần trụi vào lưng ôm lấy hông gác cằm lên vai nó thổi một hơi nhẹ vào tai, nó mỉm cười.

-        Buổi sáng quán rất bình dân kiểu SG, đêm lại sang chảnh như bar tây nhỉ?

-        Hì! Không khí sáng dành cho anh, đêm thì hợp với Rose.

-        Cũng đúng.

-        Giờ a ở với em ha bận làm gì hông?

-        À chút anh đi học.

-        Học…hihi!

Nó thở dài né ánh mắt ngạc nhiên của Rose, cô nàng phì cười làm nó hơi quê, nói chung chính nó nghe từ đi học cũng thấy ngượng mồm.

-        Hí hí hông nghĩ người ngủ với mình đêm qua còn đi học luôn đó.

-        È hèm…cái này…cười gì mà cười, đây tuy tuổi nhỏ nhưng ôm người lớn trong tay luôn nhá.

-        Hihi uhm…anh giỏi, cái này em đồng ý.

-        Thôi đừng có cười…sắp bị trường cho thất học tới nơi đây.

-        Gặp em…em đuổi anh lâu rùi, đi học chỉ khổ mấy em gái trong trường.

-        Nào…không hề dính dáng tới nữ sinh trong trường nhé. Anh thề!

-        Vậy là anh có sở thích cô giáo?

-        Khụ…khụ…đừng có xuyên tạc anh!

-        Hihi thui lại đây, cho anh coi cái này nè.

Rose kéo tay nó vô phòng, em co chân đá một cái lên tấm ván bên cạnh cửa ra vào, lại một cửa gỗ mở toang, cô nàng này có kiểu mở cửa bá đạo thiệt. Rose kéo nó phải gọi là chui vô cửa, thì ra tấm gỗ bên cạnh cửa ra vào là wc riêng của Rose. Đèn bật sáng, căn wc dường như rộng rãi hơn so với phòng cô nàng, tường dán chi chít những mảnh gỗ, tranh ảnh và vài vật dụng con gái đơn giản xếp đầy kệ. Chiếc gương có lẽ là thứ trông mới và to nhất phòng. Rose xoay người nó quay qua phải, cửa kính mờ mở ra một cái bồn tắm gỗ màu nâu vàng khá lớn xuất hiện sau tấm màn bằng vải mỏng màu nâu nhạt. Rose mỉm cười kéo nó bước vào bồn tắm, thì ra bên trong là bồn tắm như bình thường, bên ngoài được Rose dán gỗ lên. Rose vươn người kéo tấm màn nhựa giả màu vải qua một bên, đang say mê ngắm nhìn cơ thể cong vênh rực lửa của Rose chợt nó ôm lấy em kéo vào lòng mình dùng cơ thể che lấy em, vì tấm màn kéo qua bên, cửa sổ to đùng làm bằng gỗ kính hiện ra trước mắt, toàn bộ khung cảnh bên ngoài phòng đều rõ ràng.

-        Nè! Đang không mặc quần áo, kéo màn người ta thấy hết cô nương…

-        Hihi!

Rose cười khúc khích vòng tay ôm cổ nó ngẩn mặt lên, mắt ẩn hiện vui vẻ ướt át.

-        Khỏi lo, kiếng này ở ngoài nhìn hổng thấy trong phòng.

-        Thiệt không?

-        Em lập dị chớ hông có khùng nghen. Hì em lắp loại kiếng này để thoải mái vừa ngâm mình vừa ngắm nhìn bên ngoài đó.

-        Phù! Làm hết hồn!

Rose hôn nó một cái đẩy nó ra vươn người kéo hẳn màn qua một bên rồi cài dây khóa.

-        Anh kéo cái chốt màu đen ra đi anh, trong góc đó.

-        À ừ!

Nó cúi người kéo mạnh chốt bằng kim loại ra, một miếng gỗ rộng khoản một gang rưỡi bật nhẹ ra nằm song song một bên chiều dài bồn tắm. Nó tò mò quay ngang quay dọc miếng gỗ, Rose cúi người cười cười kéo miếng gỗ nằm dọc theo bồn tắm rồi vặn chốt lại khiến việc đẩy miếng gỗ trở nên khó hơn.

-        Mỗi khi ngâm mình, thường em sẽ để điện thoại, ipad, rượu hoặc sách lên đây.

-        À…ra vậy.

-        Hihi! Thế giới của riêng Rose nè.

-        Hay đó!

-        Anh thích nước nóng hay lạnh?

-        À nước tắm hả…vừa vừa cũng được.

-        Uhm!

Rose với tay vặn nút gỗ trên tường, tiếng nước róc rách vang lên trong tường rồi dòng nước tràn vô bồn từ khe hở trên thành bồn. Ban đầu nước khá lạnh nhưng chỉ hơn mười giây sau nước tràn ra bắt đầu ấm dần, không quá nóng, không quá lạnh. Rose đứng lên với tay cầm một bình thủy tinh màu đen trên kệ nhỏ vài giọt gì đó vào hộp gỗ lắp trên tường, cô nàng bấm bấm vài cái…hộp gỗ bắt đầu phun khói trắng, mùi hoa hồng thơm ngát phả vào mũi. Nó mân mê đùi thon đứng trước mặt mình ngẩn lên tò mò nhìn vào hộp gỗ đang nhấp nháy ánh đèn, dòng khói trắng tinh nghi ngút nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Rose mỉm cười trút vài giọt chất lỏng xuống thẳng bồn tắm.

-        Gì đó em?

-        Tinh dầu hoa hồng. Hì…loại này để ngâm mình.

-        Cái này…

Nó hơi thiếu tự nhiên, đàn ông con trai nghĩ sao ngồi ngâm mình bằng mùi hoa hồng, chút lên lớp ngồi có khi nào mang tiếng 3D không ta. Thôi không sao, mặt nó dày lắm, nó sài ké sữa tắm, nước hoa con gái hoài…miễn thơm là được. Làm xong mọi thứ, Rose ngồi xuống ghì lấy đầu hôn nó thật sâu rồi mỉm cười sang chảnh đẩy nó nằm dựa vào bồn, một chiếc gối cao su nhỏ màu nâu đỏ dường như chứa nước bên trong truyền sự êm ái vào gáy.

-        Anh nghỉ một chút nước đầy, chờ em làm đồ ăn, khoản mười phút hen, em ướp thịt và chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn đêm qua cho anh rùi. Chỉ cần làm chín là xong.

Nó nheo mắt kéo chiếc eo thon mịn của cô nàng lại xoa xoa mấy cái nhéo lấy mũi em.

-        Chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng…làm sao em biết anh sẽ ngủ lại đây?

-        Hihi!

Rose cười quyến rũ, mắt lóe lên ánh sáng tinh nghịch đẩy nó nằm xuống rồi điệu đà bước khỏi bồn tắm khoác lên người áo khoác màu nâu đỏ mỏng tanh, chẳng cần nhìn kỹ cũng thấy rõ cả cơ thể với những đường cong quyến rũ, thấy cả những hình xăm mờ ảo thiêu đốt mắt người nhìn. Cửa kính đóng lại, ngăn cách thế giới của Rose và gian phòng wc. Nhìn bóng hình xinh đẹp của em khuất xa, nó thở hắt ra đập mấy cái xuống bồn làm nước văng tung tóe khắp phòng rồi nằm vật ra cười khổ. “Ấy chà! Bị Rose lừa tình rồi”. Thì ra đêm qua tới giờ mọi diễn biến đều nằm trong bàn tay cô nàng, chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng nó thích nhất, âm mưu thật thâm hiểm. Nó nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cái này phải gọi là bức tường kính, ngày mới đã bắt đầu nhộn nhịp bên ngoài, từng nhóm dăm ba người ngồi rải rác trên những chiếc bàn gỗ trò chuyện nói cười, người hút thuốc kẻ đọc báo nhấm nhám cà phê sáng, bản tình ca xưa cũ phát ra từ chiếc loa treo ngay cổng vang tận vào phòng. Nó nhếch môi cười nhẩm theo bài hát…lòng lặng đi nhẹ nhàng đến lạ…hóa ra đóa hoa hồng ấy đã sớm dành riêng cho nó…còn người như nó giờ đã không còn của riêng ai, ít nhất đến khi nó còn tồn tại.

Nó đã giữ khoản cách, cố tình tránh né Rose suốt mấy tháng…thực ra không chỉ Rose, nó đã biến mất rất lâu khỏi những người đã từng xuất hiện. Nhưng thâm tâm nó biết, một khi trở về SG…Rose sẽ là một trong vài rắc rối không sớm thì muộn nó phải đối mặt. Người đa tình xấu xa như nó…vốn dĩ chưa bao giờ chạy trốn được, những thứ nó đang có lúc này cũng như làn khói trắng thơm thoang thoảng vị hoa hồng…có đó…nhưng sẽ đến lúc tan đi mất, tất cả sẽ chỉ là ảo ảnh, như là những giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này vẫn đang có thật, đưa tay ra là nắm được. Như chiếc eo thon mịn của cô gái vừa ngồi vào lòng nó, từng centimet trên người em đến mùi hương tỏa ra trên tóc, trên môi và cả cơ thể con gái này đều rất thật.

-        Vy đâu anh?

Rose co người dựa vào một bên ngực nó một tay em ôm đôi chân dài, một tay dùng nĩa chọt miếng thịt cắt sẵn chấm đầy sốt cho vào miệng nó lên tiếng.

-        Ừ chỉ về HN rồi. Hôm ghé đây là chỉ vừa diễn show cuối xong, sáng về luôn. Chà thịt mềm, ngon à.

-        Tại anh hông thích ăn bò Úc, chứ bò Úc mềm hơn đó.

-        Thôi…không thích mùi bò đó, ăn bò ta ngon hơn.

-        Hihi cũng khó tính vụ ăn uống hen.

-        Không khó, chỉ là có thứ thích hoặc không thích thôi, chứ đi rong khắp nơi mấy tháng nay, khó ăn có mà đói nhăn mỏ.

-        Lần sau có dịp…anh có thể đưa Rose theo.

-        Haha ừ…sẽ rủ em đi.

Cô nàng vui vẻ nuốt một miếng thịt, nhấm nháp một ngụm vang gật gù ra vẻ hài lòng duỗi tay ôm lấy cổ nó, bầu ngực phập phồng trên mặt nước phơi bày trước mắt làm nó dù đã ngắm mòn mắt cả đêm cơ thể em vẫn có chút say mê, máu chảy rần rần trong người. Nó mân mê những điểm nhạy cảm trên cơ thể rực lửa trong tay mình khiến Rose suýt bật lên tiếng rên nho nhỏ. Em cắn vào vành tai nó rồi chu môi làm mặt quỷ.

-        Hông chọc ghẹo em nữa…chịu hông nổi em hông cho anh đi luôn đó…ưhm…anh ngồi yên nè, đang ăn hông chọc ghẹo mà. Nghe em nói nè…

-        Ờ thì nói đi, anh làm gì anh làm chứ, cái này là bản năng, không điều khiển được.

-        Ưhm…hihi nhột mà. Nè…mấy anh bửa anh nhờ xử Matt đó…ưhmm hihi mệt nha, tin hông cho anh đi học hông.

-        Hả…mấy ổng…mấy ổng thì sao?

Nó dừng hành động nham nhở trêu ghẹo trên người Rose lại híp mắt nhìn em, bụng hơi chột dạ. Rose thở hắt ra người mềm nhũn dựa vào ngực nó chọt thêm miếng thịt đút cho nó cười nhẹ.

-        Anh kêu mấy ảnh xử anh ta tới hai ba lần thiệt hả?

-        À thì nhờ có chút, tại mấy ông bên nhà ông Kha rảnh rỗi ngứa tay, anh kêu quất thêm mấy lần cho đỡ buồn.

-        Hihi đánh người ta mà nói nghe nhẹ tênh ha. Nè biết là anh nóng ruột bảo vệ em, nhưng sau này hông được mạnh tay vậy, lỡ bạn bè ha anh có chuyện gì em sẽ rất ngại và lo.

-        Ừ…không sao đâu, ông Kha nói không sao là không sao, còn anh Phong dọn dẹp hậu trường cho mà. Thực ra anh không làm gì anh Phong cũng nhờ người xử nó. Bố cái thằng tây dỏm, dám đánh con gái Việt Nam, bố chưa chặt cụt tay là nhẹ nhàng với mày lắm rồi.

Rose cười khúc khích nhéo ngực nó mắt sáng lấp lánh vui vẻ. (Matt người Việt lai tây, sinh ra ở Việt Nam sau này về bên kia sống vài năm trở nên không hào hứng lắm dòng máu Việt cho nên nó vẫn hay đùa tây dỏm)

-        Hihi đó đó, cái giọng này nè. Bửa ông dẫn người qua đập Matt cũng nói kiểu anh á.

-        À…haha giọng ông tên Huynh, anh em thân với anh và ông Kha. Chà hèn gì nó chạy về nước nhanh thiệt. Thì ra ông Huynh ra mặt.

-        Hì mấy ảnh tự nhiên ở đâu chạy qua đùng đùng đập Matt một trận trước mặt em nè, xong đùng đùng lôi nó đi mất tiêu, hông ai thèm nói gì em làm hông hiểu gì hết trơn. Tới sau anh Phong nói em mới biết bạn anh đó.

-        Haizz cha nội Phong, ở tuốt bên kia nhiều chuyện quá.

-        Hứ! Ảnh hổng nói, anh tính giấu em luôn hả?

-        Ờ cũng tính vậy…ái…uiui…không dám…không giấu không giấu…

-        Giấu nữa hông?

-        Hic…đau đau…không giấu nữa, chắc chắn không…anh thề!

-        Hừ!

Rose bỉu môi rút tay khỏi bụng nó, tay cô nàng tung hứng cả đống dụng cụ pha chế cả đêm còn được nói gì da bụng mỏng manh của nó, nhéo mạnh tay chút thiếu điều rụng mỡ bụng luôn à. Rose cười khúc khích hài lòng đút thêm miếng thịt cho nó rồi dán người vào lòng nó phe phẩy nước ấm ngay trước bầu ngực cao vút của mình.

-        Anh! Bửa nào mời mấy ảnh qua quán em chơi hen. Em muốn cảm ơn mấy ảnh một lần.

-        Ấy…cái này chắc khỏi, chuyện nhỏ không cần cảm ơn đâu. Toàn anh em của anh mà.

-        Hì quan hệ anh em đàn ông con trai của anh là một chuyện. Việc mấy ảnh giúp em là cũng hông lơ lơ cho qua được. Nói gì mấy ảnh đã giúp em giải quyết rắc rối, ngoài việc đập Matt một trận trút giận cho em thì nhờ mấy ảnh Matt mới gấp rút về nước, việc phân chia tiền bạc hùn vốn làm quán em cũng giải quyết dễ hơn, nếu không em sẽ rất đau đầu khi muốn giữ quán.

-        À thực ra nghe em bị nó động tay động chân tụi anh bực quá đập nó cho hả giận thôi, cũng không nghĩ tới nó bỏ quán cho em chạy nhanh vậy.

-        Hihi thì ban đầu tại em gửi hình nó ngoại tình nè. Tính ra em ngoại tình trước đó. Em thích anh trước khi chia tay nó mà.

-        Ớ…cái này…ờ…cái này không tính. Kệ nó, chia tay thì chia tay, đụng tay đụng chân con gái là không được, chưa kể em là người thân thiết với tụi anh càng không được, anh không làm thì anh Phong bảo đảm không ngồi yên. Em sai với nó được, có đánh nó cũng được, ngược lại thì không…phe mình luôn luôn đúng, quan điểm rất rõ ràng hừ.

-        Hì…nghe cảm động ghê. Em tính chừng nào anh ta làm khó hông chịu lấy tiền hùn vốn giao lại quán em mới kêu nhà em về xử lý, ai ngờ vết thương em chưa kịp lành mấy anh mần thịt anh ta trước rùi.

Rose đặt dĩa lên bệ cửa sổ rót cà phê và đá vào dụng cụ pha chế lắc mạnh vài cái sau đó đổ vào ly thủy tinh, mùi cà phê thơm nồng bốc lên, bọt nâu đen sủi nhẹ rồi vỡ tan như cà phê đang nhảy múa. Rose mỉm cười hài lòng đưa cà phê vô tay nó, nhìn ly cà phê ngon lành nổi bật trên nền lồng ngực căng tròn của em, nó hơi nheo mắt như nhìn cho rõ ngực em chứ không thèm nhìn ly cà phê. Rose ưỡn ngực như dùng chính bầu ngực mình vuốt ve người nó.

-        Cà phê hông đường, hông rượu, hông có máu hoa hồng luôn. Hì tự nhiên uống hen.

-        Ờ…giờ có rượu vô học chắc cô treo cổ anh lên tầng ba.

Rose mỉm cười đưa tay vuốt ve tóc nó.

-        Em tưởng mấy ảnh của nhà…nhưng nghĩ lại cách làm đó hổng giống lắm. May mà anh cho người khác bảo vệ em, chứ kêu bên ấy…Matt sẽ rất thảm và mang lại rắc rối khá mệt cho anh.

-        Ừ! Anh biết!

Nó nhếch môi…may chỉ nhờ đến ông Kha…

-        Rồi thằng Matt nó làm khó em dữ không? Trả nó nhiều tiền không?

Từ ngày biết Matt đánh Rose đến rách tai, từ anh Matt nó chuyển sang kêu thằng, nó chứ không còn một chút tôn trọng nào. Không nói đến thứ tình cảm đặc biệt bây giờ, riêng việc Rose là bạn của Chị và anh Phong, chính tụi nó đã truyền cảm hứng để Rose về Việt Nam sinh sống làm việc đã đủ lý do để nó quan tâm bảo vệ cô nàng. Rose lắc lắc ly rượu vang nâu đỏ dựa người vào nó nhếch môi.

-        Anh ta nói đại loại quán có ý tưởng thiết kế của anh ta, anh ta có quyền sở hữu phân nửa, muốn em phải chuyển nhượng quán cho người khác trả toàn bộ tiền hùn vốn mới chịu chia tay về nước. Nhưng sau khi bị mấy ảnh đánh mấy trận, anh ta mới chịu thỏa hiệp giao hết quán cho em. Tính toán sau cùng em trả cho anh ta 50 ngàn.

-        50 ngàn đô hả? Là nhiêu tiền mình, vậy em thiệt nhiều không?

-        Hì hơn tỉ đó anh! Hông bằng tiền vốn anh ta góp vô, tính ra em lời nếu quán hoạt động tốt. Kệ…miễn giữ được quán, lỗ em cũng chịu.

-        Chà nhiều dữ à.

-        Hihi…anh thì em hông thèm cảm ơn, nhưng mấy ảnh nhất định phải cảm ơn. Em nghiêm túc đó, em muốn mới mấy ảnh một bửa để cảm ơn đàn hoàng. Anh nói mấy ảnh nhaaaa…đi anh!

Rose nghiêm mặt cắn cắn vai nó như mèo cạp khiến nó phì cười nhéo nhẹ vào ngực em gật đầu.

-        Rồi để nói mấy ổng. Nhưng chắc còn lâu, mấy ổng đang đi du lịch với bạn gái chưa về đâu. Cả tháng nay anh phải coi quán nhậu, quán karaoke cho mấy ổng đi chơi nè.

-        Uhm chừng nào cũng được nè, bạn anh là Kha, Huynh phải hông? Mấy ảnh đi chơi hết hở?

-        À ông Huynh thì ở nhà, nhưng em muốn mời thì chờ ông Kha về rồi tính, ổng lớn nhất. Còn giờ có gì em giới thiệu bạn bè qua ăn nhậu, hát karaoke bên quán mấy ổng cũng được, à còn mấy tiệm bi-da của ông Huynh nữa. Cảm ơn kiểu đó thiết thực hơn ấy.

-        Uhm được nè…anh cho em địa chỉ chổ mấy ảnh đi, em viết lên bảng treo trên quầy rùi giới thiệu khách và bạn bè em qua ủng hộ mấy ảnh. Nhưng em chắc chắn phải mời mấy ảnh một lần.

-        Rồi…để anh nói mấy ổng. Chịu chưa?

-        Hihi! Chịu rùi! Ưhm…nè…chịu hông nổi. Anh nghen…em phát hiện…ưhm…anh…anh hư hơn em nhiều…a…nhột hihi ư…

Nó uống cà phê thì bình thường, nhưng Rose lại uống rượu buổi sáng, hơi thở em ấm nồng thơm ngát men rượu mang theo mùi cơ thể đặc trưng của em, vì chính cơ thể em dán vào người nó đốt lên ngọn lửa âm ĩ khiến tay chân nó tuy nói chuyện nhưng chẳng thể để yên. Trước cơ thể trần trụi khêu gợi bản năng đàn ông này, không có mấy ai cưỡng lại dục vọng trong người cả, ai cũng vậy…nó cũng vậy. Mỗi cử động, mỗi hơi thở của Rose đều mang đến sự kích thích kỳ lạ, vừa hoang dại vừa cao ngạo. Cô nàng ửng đỏ mặt ép chặt cơ thể vào người nó, chiếc lưỡi như con rắn nhỏ trườn khắp mặt mũi, cổ và tai…tất cả nơi nhạy cảm trên cơ thể nó…tiếng rên nho nhỏ phát ra từ đôi môi ấm nồng thơm ngát của em…quyện vào âm thanh gấp gáp…

-        Ưhm…anh…hông hông hư nữa…hihi anh…ư…chọc em…anh sẽ hông đi học được đó…

Người đang nóng bừng lửa tình, say mê thưởng thức món ăn sáng đầy dụ hoặc xinh đẹp trong lòng…nghe hai từ đi học như xô nước đá tạt thẳng vào mặt, cơ thể nó đúng kiểu đang hay bị đứt dây đàn, mọi cử động nham nhở vuốt ve cơ thể Rose của nó ngay lập tức dừng lại, đầu nổ oành một tiếng. Nó đờ đẫn người bực bội thở dài.

-        Ấy…đi học…đm nó…anh phải đi học!

Rose duỗi người một cách khêu gợi đưa tay như con mèo cào cào bụng nó nhếch môi cười khúc khích.

-        Hí hí…người đẹp vẫn ở đây sẵn sàng phục vụ anh…hổng ai ép kiềm chế đi học nghen…

-        Hừ! Em coi chừng anh nhá.

Nó bực bội đè ép máu nóng trong người hung hăng hôn lên bờ môi mềm thơm ngát của em một cái mới luyến tiếc ủ rủ nhảy khỏi bồn tắm chạy ra khỏi phòng.

-        Đi học…trời ơi giờ này phải đi học.

Không biết thầy hiệu trưởng biết nó chịu vứt bỏ cơ thể cô gái quyến rũ như vầy lên trường đi học thì có ghi công tuyên dương nó chăng, ai nghĩ sao thì không biết chứ nó chắc chắn hôm nay dám trốn học cô điệu sẽ là người đầu tiên làm thịt nó. Vì sự nghiệp dâng hiến tấm thân trung trinh cho mấy cô nàng xinh đẹp…sống chết nó cũng phải có mặt đi học bửa nay. Thực ra tuần này quay clip sẽ rất bận, nó buộc tham gia buổi thuyết trình của cô điệu để tiện việc trốn học về sau, ít nhất phải lên gạ gẫm mua chuộc bà cô tổ trưởng bao che điểm danh dùm nó. Nguyên lớp phó học tập đời đầu của lớp giờ sa đọa tới nổi phải ôm chân tổ trưởng, thiết nghĩ sự nghiệp học hành của nó coi bộ tận cùng bi đát. Mặt nó tràn ngập bi thống lủi thủi lượm quần áo dưới sàn lên, chợt có mùi hương hoa hồng phả vào lưng.

-        Nè! Đồ dơ rùi, anh tính mặc đồ dơ đi học hả?

-        Ờ…chứ đồ đâu thay. Giờ a lên trường luôn mới kịp.

-        Hihi Rose hông thích trai ở dơ nghen.

Rose chống hông sang chảnh liếc xéo làm nó mềm nhũn người, cơ thể đã ma quỷ thì chớ, lại còn mặc mỗi áo khoác mỏng tanh, người em ướt sũn khiến áo khoác dán chặt vào da thịt lộ rõ những đường cong quyến rũ còn khêu khích hơn cả không mặc gì. Em nhếch môi cười trước gương mặt đỡ đẫn của nó vươn tay giật lấy quần áo dơ trên tay nó quăng vào sọt ở góc tường, nó giờ đờ người ngắm em rồi, đâu có sức để quan tâm.

-        Hihi chờ em xíu!

Rose kiêu kỳ xoay người, rõ ràng cố tình khêu khích nó đây mà. Em tiến lại mảng tường sát đầu giường giật mạnh một sợi dây thừng, tấm ván gỗ mở toang, nó hít một hơi khí lạnh khi chiếc tủ âm tường bằng gỗ to bằng cả bức tường hiện ra, bên trong toàn quần áo, giày dép, túi xách được sắp xếp ngăn nắp, số lượng nhiều đến khó tin. Dường như căn gác nhỏ chật chội chỉ là vẻ bề ngoài, thế giới của em thật đặc biệt, mọi thứ đều được thiết kế âm tường, giấu đằng sau những tấm ván gỗ. Giờ nó chắc chắn không nên đụng chạm vào những vật trang trí mộc mạc đơn giản trên tường phòng em, ai biết được lỡ tò mò táy máy kéo lộn chốt khóa nào đó sẽ có một cánh cửa bật ra đập cho sưng mỏ. Trước giờ nó ngồi chơi ở góc ngoài cảm giác khối nhà chổ này nhìn bên ngoài cảm giác rất lớn, chiếm dụng diện tích khá lớn, mặt sàn khá rộng nhưng lối đi hành lang chổ này lại rất hẹp. Giờ thì biết lý do rồi, mấy lần ngó vào phòng em đều thấy nhỏ xíu chật chội, như căn gác nhỏ dưới cầu thang người ta thường dùng làm kho nhỏ để đồ đạc linh tinh. Thì ra thế giới của em chiếm diện tích chẳng nhỏ chút nào, mặt sàn có thể đoán rộng hơn cả quầy bar bên dưới. Tự nhiên nó bật cười, thiết kế tinh tế, mọi thứ đều giấu vào âm tường…quên mất người thiết kế quán này ngoài Rose và Matt ra còn có bàn tay của Chị, nó chắc chắn Chị có tham gia thiết kế sân vườn và phòng Rose vì đây là sở trường của Chị. Thời điểm Rose xây dựng quán nó thường đưa chị qua chơi, bỏ chị ở lại với Rose cả ngày còn mình đi học đi làm, tối mịt mới ghé đón Chị về, tuy không hỏi và để ý nhiều nhưng nó chắc chị dễ gì ngồi không, nghề của Chị mà, không tham gia thiết kế mới lạ. Nghĩ ngợi một lúc Rose đã đứng trước mặt phe phẩy quần áo trên tay mỉm cười.

-        Nè! Mặc đồ em hen.

Nó liếc qua quần áo trên tay em trợn mắt, đàn ông con trai nghĩ sao kêu nó mặc đồ Rose đi học.

-        Ấy! Đồ con gái sao mặc được, giang hồ coi anh ra gì.

Rose không nói gì, môi cong lên trừng mắt nhìn nó không chớp mắt, vẻ mặt em thản nhiên cười cười. Nó nhìn một lượt cả người em chợt hiểu ra rồi nhún vai bật cười.

-        À…quên! Em là Rose!

-        Hihi! Mặc vô nhanh đi học kìa, trễ em hông chịu trách nhiệm nghen.

-        Haha ừ!

Nó cầm lấy quần áo từ tay em phì cười ngắm nghía vuốt ve, áo sơ mi ca-rô trắng đen, quần jean tuy có vẻ bụi bặm nhưng chất vải đều mềm mại rất như da con gái. Quên mất em là Rose, phong cách của em là sự kết hợp giữa hoang dại bụi bặm và sang trọng cá tính, không quá khó hiểu khi tủ đồ em không thiếu quần áo thích hợp nam giới.

-        Khoan! Cái tên này…tính mặc quần lót cũ luôn hở. Nè…của anh nè!

Em cười khúc khích giật quần lót tùm lum màu sắc khi nó định lom khom mặc vào rồi dúi vô tay nó một chiếc quần lót đùi màu xanh xám. Cầm quần trong tay nó trợn mắt.

-        Ấy! Bậy rồi, không mặc quần lót thằng khác.

-        Hihi nói điên khùng hông, quần lót của anh đó. Em hông thèm giữ quần lót thằng khác nghen.

-        Ớ! Sao quần anh được, quần anh làm gì sẵn phòng em. Mới tối qua mới được…nào nào đừng có nói em lén giấu quần lót anh nha, cái này…hơi…

Rose chống hông cười hì hì, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ và sang trọng, em bỉu môi ngồi bệt xuống giường bắt chéo chân nhìn nó vui vẻ, chân dài thon mịn điểm thêm những hình xăm tinh tế làm nó chỉ muốn vứt quần áo sang một bên đè em xuống mà vuốt ve, ngấu nghiến khỏi đi học gì sấc.

-        Bớt nghĩ tào lao hen. Quần của anh thiệt đó. Bộ anh quên mấy bửa anh qua em chơi tới khuya rùi tắm rửa ngủ đây hở.

Nó bật cười gật gù.

-        Ờ nhễ…quên vụ này. À vậy chắc còn đồ dài của anh đúng không, kiếm quần áo anh mặc cũng được, khỏi mặc đồ em.

-        Đồ anh em giặt xếp cất ở nhà rùi.

-        Ơ…

-        Ơ gì ơ, người miền Nam cứ ơ ơ hoài. Hihi quần áo ngoài của anh đem về nhà giặt phơi có ai thấy người ta cũng hông để ý tại em hay mặc đồ con trai, còn quần lót ai dám đem về nhà, nè nè người ta phong cách vậy chớ người ta con gái thẳng nghen, mặc đồ con trai thì được chớ hông biến thái tới mặc quần lót con trai ha. Em giặt quần anh phơi trong phòng xong cất đây luôn á, hông ai biết. Hihi!

-        À à…haha tính tình vậy cũng sợ người ta dòm ngó nhỉ.

-        Hừ! Nói gì nói em cũng là con gái nghen. Hết sợ mặc đồ thằng khác hen, hì hì em còn mấy cái nè, cất kỹ sạch thơm lắm. Anh mặc nhanh đi học đi, trễ đó. Để em lấy giày vớ em cho anh, bỏ giày cũ đây em giặt phơi cho.

-        Ừ ừ!

Nó gật đầu thoải mái mặc quần áo vô trong khi Rose vui vẻ khoe đường cong lục lọi kiếm giày ở tủ dưới giường. Nói chung nó và Rose khá tương đồng ở phong cách ăn mặc, giày dép, đồ con trai của em rất hợp cho nó sài ké vì phong cách toàn bụi bặm nam tính của thập nhiêm 70-80. Chỉ khác ở chất liệu, đồ của Rose chất vải rất mềm mại dành cho nữ. Khoản mấy phút trau chuốt, nó lại tinh tơm sạch sẽ đứng trước gương ngắm nghía mình, thể hình mà cao chắc người hơn chút có khi nó tưởng mình là một chàng trai bước ra từ thập niên 70 không chừng, ngay cả giày da màu nâu mang rất vừa chân, êm không thua giày Chị mua. Rose mỉm cười vuốt ve ngắm nghía nó rồi gật đầu ra vẻ hài lòng.

-        Hihi hơi thấp, hơi ốm nhưng dễ nhìn, sạch, thơm…Rose rất thích!

-        Hơ hơ!

Nó bật cười luồn tay vào áo xoa lên bờ eo thon, hít hà hương hoa hồng thơm ngát trên người em, Rose vòng tay ôm lấy cổ hôn nó thật sâu thì thầm.

-        Giờ biết sao anh đa tình dữ rùi. Hì…nhưng anh phải dành thời gian nhớ em đó.

-        Rồi rồi. Thôi coi làm gì làm. Anh đi đây, rảnh anh ghé.

-        Uhm!

-        À…nhớ…nay là lần cuối cùng nhắc tới người khác. Anh không nhắc đến cô ấy, em cũng không được nói tới Matt trước mặt anh, thằng khác cũng không.

-        Uhm! Em biết rùi, Rose hiện tại của riêng Mon!

-        Hơ…chưa đi mà đổi cách xưng hô nhanh dữ.

-        Hihi!

Cô nàng cười khúc khích kéo nó ra khỏi phòng, quán thật sự đóng kín cửa thậm chí ánh sáng ban ngày chỉ yếu ớt len vào. Cửa quán hé mở, nó vừa bước ra ngoài đã gặp ngay ánh mắt tròn xoe ngơ ngác của hai bạn nhân viên, đặc biệt mắt bạn nhân viên nam càng mở to, nó chột dạ quay lại liền trợn tròn theo, đã hiểu mắt cu cậu vì sao mở lớn dữ dội. Rose theo nó ra tận ngoài cửa, cơ thể với những đường cong khêu gợi bản năng lồ lộ dưới nắng sớm, áo khoác mỏng manh của em dán chặt vào da thịt, ngay cả hai điểm nhỏ trên ngực cũng rõ ràng trong mắt người nhìn. Nó vội biến sắc đẩy vội em vào trong trừng mắt.

-        Nè! Mặc vầy chạy ra ngoài chi đó, tính dụ hết trai xóm này hả hả.

-        Hihi…kệ, nhìn chớ có đụng được đâu mà.

-        Hừ! Con gái con đứa…

Chụt!

Rose cười khúc khích ôm cổ đặt lên môi nó nụ hôn, em cười hì hì vui vẻ.

-        Hì hì khỏi nói em cũng biết. Hông hở hang ra đường, hông thân thiết thằng khác…Rose là của anh đúng hông?

-        Hơ hơ…

-        Khôn thấy sợ hà, tham lam, ích kỷ. Hì bye Monnnn.

-        Rồi vô đi, đóng cửa lại đàn hoàng nghe chưa.

-        Uhm!

Nó nhéo mũi Rose rồi xoay người đi ra cổng trước ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm của mấy bạn nhân viên, kể cả vài vị khách quen cũng ngó nhìn không chớp mắt. Dù trong bụng cũng giật thon thót thiếu tự nhiên nhưng nó vẫn ráng làm mặt tỉnh bơ quay xe ra đề máy. Tiếng pô đì đùng của chiếc mô tô phá tan không khí, trong ngoài hàng rào quán ai cũng ngoái nhìn, nó vội kéo ga chạy mất, gian díu với cô chủ đã đành còn làm ầm khu hẻm nhỏ người ta đang nhâm nhi cà phê yên tĩnh buổi sáng…nán lại thêm chút chắc ăn chửi là có. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...