Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 69)​


Xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi khu vực sân bay, nó nghiêng đầu nhìn qua cửa kính mỉm cười ngắm nhìn chiếc máy bay màu xanh đang cất cánh trên cao, không biết phải chuyến có hai chị đẹp trên đó không. Hai cô nàng về HN rồi, cũng tới lúc giảm mật độ ăn chơi trở lại công việc và học hành.

-        Alo chú Ba đem canh qua villa chưa chú?

-        Chưa cậu Mon, bả đang đi chợ mua thêm đồ ăn về nấu, trưa trưa tui đem qua bển liền.

-        À dạ vậy chút chú đem đồ ăn qua chú kêu xe ôm nha, sẵn lái xe con về cất luôn.

-        Ủa cậu Mon hông sài xe nữa hay sao?

-        Dạ giờ con chạy Caffe đi làm, bửa giờ xe để bên này đó chú. Vậy nha, con để chìa khóa trong hộp giày màu đen của con để ngay cửa trong villa nha chú, ngay cửa chính trong nhà không phải cổng nha chú.

-        Rồi tui biết rồi, cậu Mon tối về ăn cơm không?

-        Haha dạ về. Chắc bà cô Thanh về luôn đó chú.

-        Rồi rồi hà hà!

Nó cúp điện thoại nhìn một lượt khắp nhà thở dài phì cười, dân tình vẫn nằm la liệt ngủ say sưa, ra ngoài cả buổi về hiện trường y chan hồi sáng, kiểu này hai chị đẹp hạ cánh ngoài HN chăn ấm nệm êm mấy thanh niên trong này chắc chưa chịu tỉnh. Nó kiểm tra lại đồ đạc linh tinh dồn hết vô balo nhỏ chứa laptop, nhắn một tin vô điện thoại chị Thủy dặn dò một chút rồi dẫn bé caffe ra cổng mới dám đề máy lao đi, lâu rồi không nghe tiếng pô đì đùng quen thuộc, cảm giác đi xe 2 bánh của mình vẫn thích hơn. Di chuyển bằng bé cà phê phải nói cảm giác nhịp sống nhanh chóng năng động hơn nhiều so với đi ô tô, vèo một phát nó đã qua tới công ty để kiểm tra, in một vài tài liệu liên quan công việc. Trên công ty nó không có bàn làm việc riêng, trước đây chị Loan có chia cho nó một chổ nhưng cả tháng mới thấy mặt nó ngồi vô bàn chẳng được mấy lần thành ra chuyển nhượng cho người khác, có việc cần nó toàn vô phòng chị Loan hay ông Ben ngồi làm, vừa có đồ ăn nước uống vừa hưởng máy lạnh riêng. Ghế của sếp ngồi sướng phải biết, nay không biết ông Ben đi đâu mất tiêu, cũng sắp tới giờ hẹn họp nhóm với team quay clip. Tới giờ, nó vừa vác balo ra khỏi công ty cười cười, theo lẽ nay thoát cảnh đưa rước mặt mo nhưng lại phát sinh lời hứa vu vơ với cô nàng khác nhức đầu không kém. Với người khác có lẽ lời hẹn vu vơ chẳng để vào đầu nhưng nó thì khác, thói quen đùa đùa nhưng sẽ làm thật do Chị dạy mà ra. Cũng không biết cô nàng Minh Anh có chờ nó đón không. Hôm nay mặt mo không đi họp nhóm được vì bận cùng chị Hồng qua phòng làm việc của bà cô thiết kế để may trang phục quay clip. Từ đây tới bửa quay clip team mặt mo coi như cắm đầu làm ngày làm đêm trong phòng, không có thời gian mà mè nheo nó. Chút họp xong nó sẽ đưa Minh Anh qua coi sơ phần việc của mặt mo, tất nhiên phải tốn tiền mua đồ ăn tiếp sức cho cô nàng, chứ không có đồ ăn mà mò qua đó mặt mo ăn nó luôn.

Vừa ngồi lên xe suy nghĩ nên ăn gì thì có điện thoại, hôm qua nó đã nhớ lưu số Minh Anh, không thôi người ta lại nói nó thờ ơ cho coi.

-        Alo Mon nghe nè!

-        Hì! Sắp tới giờ họp rồi Mon ơi!

-        Ờ ờ thì chuẩn bị đi thôi.

-        Vậy Mon có nhớ…

-        Ờ nhớ gì…nhớ Minh Anh hả, yên tâm…qua nay ám ảnh trong mơ luôn. Nhớ kỹ lắm.

-        Hứ! Bắt đầu chọc ghẹo người ta đó.

-        Hơ hơ thì có người cũng bắt đầu xụ mặt đó thôi.

-        Hông có xụ nghen, mình Mon xụ á.

-        Haha thôi chọc xíu hầm hừ dữ. Mon bắt đầu chạy qua công ty Minh Anh nè. Xuống sảnh chờ nha.

-        Hihi tưởng Mon lơ lơ quên hẹn luôn đó.

-        Có người đang gọi nhắc luôn, ai dám quên. Thôi chờ chút, qua tới liền nè.

-        Uhm! Minh Anh chờ Mon dưới bãi xe nghen.

-        Ok! Mà nè…nhớ đeo khẩu trang vô nghe chưa, đeo hai ba cái luôn cho tui.

-        Hông đó!

Ái chà, nay biết nói chuyện ngang ngang kiểu giống mặt mo dữ. Nó cười cười chạy xe qua công ty của Minh Anh, đầu chưa biết trưa dằn bụng món gì. Đi bằng xe hai bánh thực sự nhanh hơn ô tô nhiều. Khoản mười phút nó đã tới công ty Minh Anh, đầu bãi xe sát đường Minh Anh đã đứng khoe dáng dưới bóng cây. Mặt vẫn trơ trơ ngang nhiên gây sát thương cho người khác không thèm đeo khẩu trang khiến nó nhìn cô nàng từ xa bụng đã bực bội dâng lên. Hôm nay cô nàng mặc váy công sở màu xanh nhạt dài đến gối, áo sơ-mi trắng kiểu con gái, bên ngoài khoác chiếc áo công sở cùng màu váy, tóc bới cao khoe chiếc cổ trắng ngần, kính cận to tròn càng tôn lên vẻ gợi cảm…một cô nàng đặc sệt phong cách dân văn phòng nhưng lực sát thương kỳ lạ trong mắt đàn ông hay ít nhất thằng nó thì chẳng có quần áo kín đáo nào che đi nổi nét quyến rủ đến lạ của cô nàng. Hình như Minh Anh không nhận ra nó, mắt cứ nhìn ra đường, cũng phải nay nó đi mô tô, nón fullface. Nó cười cười thắng xe cái kịt trước mặt làm Minh Anh hơi biến sắc lùi lại, tay ôm khư khư cặp công sở màu hồng nhạt nhìn nó chằm chằm, nó bật cười cởi nón ra nháy mắt.

-        Hehe người mình người mình, không phải giật đồ!

Cô nàng mở tròn đôi mắt nhìn nó dò xét, thực ra dò xét bé caffe đúng hơn, môi cô nàng mím lại thở phì nhẹ nhõm.

-        Hic! Làm hết hồn hà. Ủa Mon đi xe nào đây?

-        Thì xe Mon chứ xe ai, không phải xe trộm đâu.

-        Hic rùi xe kia đâu Mon?

-        Xe trắng hả, hết tiền đổ xăng. Quăng xuống sông rồi.

-        Hứ! Giỡn miết hà. Chết rùi…

-        Hả ai chết, chết gì, sao chết…ờ cũng đúng. Đứng đây không đeo khẩu trang, chết người ta hết chứ gì. Đeo khẩu trang vô!

-        Nói khùng điên hoài hen. Mệt…Mon hông nói Minh Anh trước, xe này sao Minh Anh ngồi được?

-        Ơ sao không được. Coi cũ vậy chứ chiến lắm, chê hả?

-        Hông phải…nè mặc đồ này sao ngồi xe này.

Cô nàng lại cắn khóe môi làm nó rất bực, mém đột quỵ luôn, khẩu trang…nó cần một chục khẩu trang bịt mặt bà cô này lại liền. Bụng nghĩ vậy nhưng mặt nó lại cười cười ngó từ trên xuống dưới cô nàng, váy kín đáo chưa qua gối nhưng hơi ôm người, thêm đôi giày cao gót đúng là không tiện ngồi mô tô.

-        Chà! Quên vụ này. À không sao, hay Minh Anh chở đi, Mon ngồi sau ôm, không ôm cứng không lấy tiền.

-        Hứ! Cắn Mon chết giờ, chọc ghẹo suốt nghen. Rùi giờ sao Mon, ha đi xe Minh Anh hen.

-        Haha ủa Minh Anh có xe hả?

“Hừ! Có xe mà dám than thở bắt nó đón”. Minh Anh duỗi cánh tay điệu đà chỉ về góc bãi xe.

-        Đó! Xe Minh Anh màu vàng đó Mon.

Nó tò mò nhìn theo tay cô nàng, miệng giật giật mấy cái, mắt có một chút hứng thú rồi ngó lại cơ thể Minh Anh…

-        Chân…chân dài cở này…đi con xe gì nhỏ xíu vậy cô nương?

-        Chê xe Minh Anh hở? Bộ…bộ kỳ cục lắm hen.

Cô nàng có một chút bối rối cúi mặt, bối rối thì bối rối mắc gì lại cắn môi, bực thiệt chứ…không phải giữa đường nó đã đè cô nàng ra cắn nát mỏ cho cô nàng bỏ cái tật cắn môi.

-        Không phải chê…cái này…cũng không cần nhỏ xíu vậy chớ. Nè Minh Anh nhìn mình coi, chân dài cỡ này nỡ cởi con xe chút xíu, giờ rủ thêm Mon…ấy chà…leo…leo lề nổi không cô nương?

Nó tủm tỉm cười nhìn cô nàng bằng ánh mắt trêu đùa pha lẫn thích thú. Minh Anh phì cười đánh nó một cái chu miệng.

-        Chọc nửaaaa! Mệt nghen…xe người ta hồi đi học cấp ba tới giờ đó. Chạy khỏe re ha.

-        Thấy chưa! Xe hồi cấp ba, giờ mấy người cao lớn chồng ngồng chưa chịu tha thằng nhỏ về hưu, bắt thằng nhỏ cõng mình cô nương chân dài thì thôi, còn rủ rê Mon hành thằng nhỏ nửa…ác quá….

-        Nhây thấy sợ hà. Xe Minh Anh chạy còn tốt nghen. Bớt coi thường thằng nhỏ điiii.

-        Ờ đâu leo lên ngồi Mon coi coi, nói ác là giảm tránh rồi á, cái này phải nói bạo hành, đày đọa thằng nhỏ. Người hiền lành dịu dàng vậy mà nhẫn tâm quá…

-        Bực thiệt á, có chiếc xe cũng chọc nhây hoài. Mệt giờ sao?

Cô nàng cười khúc khích trừng mắt đánh nó một cái, người dịu dàng cỡ nào gặp nó sớm muộn cũng biết đánh người thôi. Nó làm mặt nghiêm túc lắc lắc đầu ra vẻ thông cảm số phận con xe, xe cup 50 kiểu cũ màu vàng yếm trắng nhỏ xíu vừa ngắn chiều dài vừa lùn chiều cao, nhìn như xe mini, chấp thêm hai cặp kính cao tròn chìa ra như hai con mắt kiếng càng vẫn không cao thêm bao nhiêu, hình như nó cảm giác thằng cup 50 này bị Minh Anh cưỡi riết bị teo nhỏ hơn so với xe cup khác. Đưa chị Ngọc, chị Yến leo lên con xe này còn thấy thằng nhỏ bé xíu nói gì cô nàng dáng người cao ráo xinh đẹp như Minh Anh, nên nhớ ngoại hình cô nàng không thua mặt mo hay chị Nghi, nghĩa là chiều cao này là chiều cao dành cho PG, model.

-        Không được. Mon không thể nhẫn tâm hành hạ con xe nhỏ xíu như Minh Anh được, lương tâm Mon không cho phép…ấy…đau đau…giỡn giỡn Mon giỡn.

-        Hứ! Quê dữ rùi nghennnnn.

-        Haha thôi giỡn mà. Vẫn đi xe Mon đi, tự nhiên bỏ xe Mon đây không được đâu, cục cưng của Mon, xa nó Mon không nỡ.

-        Nói quá hông luôn. Giờ sao Mon?

-        Trăng sao gì. Chọc Minh Anh thôi…Minh Anh ngồi một bên được mà.

Nó bật cười cốc đầu cô nàng, Minh Anh nghiêng đầu làm như suy nghĩ gì đó rồi nhoẻn miệng cười khúc khích.

-        Uhm hen! Tự nhiên quên mất tiêu vụ này.

-        Thôi! Tại có người chê xe mình xấu dỏm òm chứ gì.

-        Mệt! Tại Mon đó, chọc ghẹo suốt làm Minh Anh tức quên đó.

-        Haha rồi! Giờ lên xe đi nè. Đứng nói hoài hỏi sao không bị chọc.

-        Hứ! Mon nghen! Gặp Mon cái bực ghê, mất hình tượng bình thường của Minh Anh.

Cô nàng dùng gương mặt bất mãn hết sức có thể vừa nói vừa vịn vai nó leo lên xe.

-        Nảy nhìn cái váy Minh Anh…mấy người biết phải ngồi một bên hen. Dzị đó mà hổng nói, đứng chọc nhây hoài luôn.

-        Ơ…ai biết gì…mới nghĩ ra mà…thiệt!

-        Hứ! Khỏi giả bộ. Mon cố tình chọc rõ ràng. Hừ hừ…tại Mon á, gặp cái chọc làm Minh Anh lo tức hông nghĩ đàn hoàng luôn à.

-        Haha ai kêu dễ tức người khác chi. Mặc váy này thì xác định ngồi xe nào cũng phải ngồi một bên nha cô nương, cái gì mà mặc váy đi làm ôm cho dữ, lấy gì ngồi xe.

-        Hihi đồ đi làm chị hai Minh Anh may hông á, bả sợ Minh Anh đi làm bị lộ hàng, may ống váy nhỏ xíu hà.

-        Rồi túm cặp chân vậy lấy gì đi!

-        Đi bình thường nghen. Minh Anh lên công ty mới mặc váy kiểu này chớ bộ.

-        Ờ rồi túm cái chân sao chạy xe cô nương?

-        Hihi nè…chạy xe Minh Anh kéo cái khóa này nè chạy bình thường.

-        Đâu kéo chổ nào…kéo Mon coi coi.

-        Hứ! Khỏi dụ ha, tính dòm chân người ta chớ gì…chạy xe đi trời, ngồi nhây hoài luôn.

Cô nàng cười khúc khích đánh vai gạt tay nó đang tính mò mẫm lên đuôi váy của cô nàng. Nó bỉu môi né tay Minh Anh, bàn tay phải vẫn quơ qua quơ lại làm vẻ mò cho được khóa chân váy của cô nàng.

-        Haizz không nhây không được, chưa nghĩ ra ăn gì chưa biết hướng chạy xe. Minh Anh ăn trưa chưa?

-        Hihi nè hông giỡn nghe…té giờ đó. Hì Minh Anh chưa ăn, tại hồi sáng đi làm Minh Anh ăn xôi trễ nè, giờ còn no no, tính nghỉ chiều ăn luôn. Hihi cở này giảm cân, mẹ gởi đồ ăn hoài Minh Anh ăn mập bụng quá trời.

Nó nghe cô nàng nói mà nó tức, liếc xuống bụng cô nàng, eo nhỏ xíu cở này mà dám nói mập bụng.

-        Thôi cô nương, eo có chút xíu nói nghe mà bực. Trưa rồi…ăn trưa cho đàn hoàng…Minh Anh không ăn thì phải cho Mon ăn. Nhanh…cho 30 giây suy nghĩ ăn gì không Mon bốc đầu cho coi. 1-2-3…

-        Rủ đi ăn mà như ra lệnh đó. Ăn thì ăn, mà ăn xíu thui…Minh Anh còn no thiệt.

-        No cái gì mà no. Bình thường trua đi làm Minh Anh ăn uống sao?

-        Uhm thường Minh Anh nấu cơm đem theo. Bửa nào làm biếng ha ra ngoài giống nay thì Minh Anh ăn cơm tiệm.

-        Ờ ngoài cơm Minh Anh thường ăn gì?

-        Trùm bún bò nha… Minh Anh bị bạn nói là sơ hở cái đòi ăn bún bò.

-        Bún bò hả…được vậy mình ăn bún bò, trưa nóng ăn gì nước nước dễ nuốt, Mon bị nóng là ăn cơm không vô.

-        Uhm! Mon chạy đi, Minh Anh đi làm phát hiện tiệm bún ngon lắm.

-        Ok ok!

Nó vui vẻ đưa cái nón mới vừa mua cho cô nàng rồi cho xe chạy ra đường theo hướng Minh Anh chỉ, nếu là người khác nó đã chọc ghẹo bắt ôm, nhưng Minh Anh thì thôi, dáng cô nàng mà ôm nó chạy xe không nổi, với lại do ngồi một bên buộc Minh Anh phải vịn vai ngả vô người nó.

-        Mon Mon! Tiệm trong hẻm này nè Mon. Mon gởi xe chổ tiệm cơm văn phòng đi Mon, Minh Anh nói người ta cho.

-        Ok ok!

Nó dừng xe trước tiệm cà phê cơm văn phòng đầu hẻm đỡ Minh Anh xuống, ông chú giữ xe thích thú đi lại hướng dẫn nó đậu xe, cô nàng Minh Anh đi vô quán một chút rồi vui vẻ đi ra.

-        Đi Mon! Trong hẻm nè.

-        Ừ ừ! Đưa đây!

-        Uhm!

Cô nàng mỉm cười đưa cặp cho nó cầm rồi nhẹ nhàng đi trước, công nhận mang váy ôm nên bước chân cô nàng nhìn điệu đà thiệt sự, đừng hỏi vì sao sát thương cơ thể Minh Anh hơi nặng, đi kiểu này ai mà không rộn trong người.

-        Minh Anh quen đây hả?

-        Uhm bửa làm công ty anh Nhàn tới giờ Minh Anh chạy qua đây ăn cơm mấy lần. Rẻ với ngon lắm.

-        À à ủa nảy thấy gần công ty có mấy tiệm cơm văn phòng coi bộ sạch sẽ. Sao chạy tuốt đây ăn chi cho xa.

-        Hì! Tiệm gần công ty mắc lắm, 55 ngàn một phần lận. Mà Minh Anh hông thích ăn gần công ty, rẻ cũng hông ăn.

-        Ớ sao vậy?

Cô nàng mỉm cười kéo tay nó vòng qua góc rẽ giọng thản nhiên.

-        Ăn gần đụng mặt mấy anh trong công ty, cứ lại gần mời mọc nói chuyện phiền lắm. Chạy xa xa ăn cho khỏe, khỏi ai làm phiền hihi. Mà ăn gần công ty mắc thiệt đó Mon…hì nhìn mắt Mon tính nói có người mời sợ gì phải hông? Minh Anh hông thích, mời một hai lần hùi mới vô làm Minh Anh ok, mời hoài hông thích. Anh Nhàn cũng vậy, Minh Anh hông thích ảnh trả tiền hoài ngại lắm.

-        Hơ hơ không thích ăn với đồng nghiệp trai thì rủ mấy chị trong công ty đi chung cho vui.

Minh Anh kéo nó ngồi xuống chiếc bàn sát tường ngay bên ngoài tiệm bún bò nhỏ có mái che tận dụng một bên hẻm, một quán ăn rất bình dân ở SG.

-        Mấy bửa đầu Minh Anh đi với mấy chị cũng vui. Mà tốn tiền lắm luôn, lâu lâu đi chung để hòa đồng hà. Một phần ăn 55-65 ngàn, mấy chỉ hổng uống trà đá ha cà phê người ta kèm theo phần ăn, hic toàn kêu trà sữa hổng ấy kêu “hai-len”. Quay qua quay lại gần hết ngày lương mất tiêu. Minh Anh tiếc tiền á…Chị ơi cho em một tô đặc biệt một tô bình thường nghen.

-        Có liền em gái!

Minh Anh mỉm cười lau đũa muỗng để qua cho nó.

-        Mon ăn đặc biệt nghen, có 35 ngàn hà. Tô bự lắm, Minh Anh ăn hổng hết, ăn bình thường nhỏ nhỏ hihi.

-        Haha ừ!

-        Mon thấy Minh Anh tính toán lắm hen.

-        Không! Ăn rẻ, ngon, tiết kiệm là tốt. Làm ngày lương có nhiêu đâu mà phung phí.

-        Hì! Minh Anh nói mình Mon đó, anh Nhàn với chị Ái hổng biết la Minh Anh hoài, hihi nói Minh Anh tính toán chi li, keo kiệt.

-        Hơ hơ!

Cô nàng chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn nó cắn cắn môi.

-        Hì Minh Anh bửa nói Mon rùi đó, Minh Anh biết ngoại hình mình ra sao mà. Nhưng Minh Anh thích bình thường hà, tại nhà Minh Anh bình dân lắm. Đi làm sài tiền tính toán hợp lý, hông muốn phung phí quen từ hồi nhỏ đi học rùi nè. Hông thích sài tiền đàn ông, Minh Anh tự lo được, đàn ông phụ nữ cũng như nhau, ai cũng phải đi làm mới có hì hì phải bình đẳng xíu.

Nó nhìn cô nàng đang nói rồi bật cười.

-        Haha không cần nói nữa. Chút Minh Anh trả tiền bún nhé!

-        Ủa biết hay ta.

-        Tự nhiên nói quá trời…ý giành trả tiền rành rành trên trán nè cô nương.

-        Hiểu là giỏi…hihi hiểu rùi thì mai mốt đi chung Minh Anh, hông được phung phí, bớt giành trả tiền hoài nghe chưa!

Cô nàng cười khúc khích làm mặt nghiêm nghiêm trừng mắt với nó, tay chống lên hông dáng vẻ dễ thương vô cùng. Không ngờ cô nàng này cũng làm được dáng mặt dễ thương như chị Quỳnh Chi. Nó cười cười giơ ngón tay cái lên.

-        Rồi! Hiểu…yên tâm, bên này cũng không dư tiền mà phung phí.

-        Còn nữa.

-        Vẫn còn?

-        Nói vậy hông có nghĩa Minh Anh hổng biết nhõng nhẻo con trai nha. Nảy chưa nói hết, Minh Anh hông thích sài tiền đàn ông… ý là đàn ông mình hông có cảm tình. Cho nên…cho nên…xíu Mon trả tiền bún hihi!

-        Ớ! Nè nè…làm người phải có chính kiến. Không được chơi phân biệt đối xử. Lật mặt hơi nhanh đó.

-        Ai bỉu Mon chọc tức Minh Anh hoài chi. Hihi nay bao Minh Anh nghen, hùi qua ăn trái cây quá trời nhớ hông?

-        Hic ăn có mấy miếng.

-        Giờ sao…bao hông?

-        Ờ thì bao, haizzz đúng là con gái, lật mặt nhanh quá.

-        Hihi! A có bún rùi… tô của Mon nè.

-        Ờ ờ!

Nó làm bộ thở dài ấm ức kéo tô bún qua xăng tay áo ăn, nhưng thật ra mỉm cười nhẹ như cô nàng bên cạnh. Nếu những thứ cô nàng nói hay thể hiện mấy bửa nay trước mặt nó không phải diễn, Minh Anh thật sự là một cô gái rất thú vị, thú vị bởi cách sống của cô nàng hoàn toàn trái ngược với cảm giác đến từ ngoại hình của cô bạn này.

Giải quyết xong tô bún Minh Anh vẫn chưa xong, cô nàng ăn uống rất nhỏ nhẹ, khác bà cô mặt mo, nảy giờ thay bằng mặt mo dám chừng cô nàng đã dọn xong hai tô. Tính kêu bò húc uống chơi nhưng nhớ cô nàng mới chỉ trích đi ăn không uống trà đá miễn phí mà tốn tiền mua nước khác, nó tự phì cười cam chịu ngồi nhâm nhi trà đá cho đỡ bị cô nàng liếc. Minh Anh ăn xong nó tính tiền đưa cô nàng qua quán cà phê họp, thời gian cũng suýt xao, khi hai đứa tới mọi người cũng rải rác có mặt. Ngồi nhâm nhi cà phê thêm nửa tiếng ông Dũng lái xe đi chung ông Bảo chạy vào. Cuộc họp công việc diễn ra nghiêm túc vì ai cũng biết lịch trình khá gấp gáp vì để qua tuần lại dồn thêm việc khác, chính nó cũng chỉ được toàn quyền sử dụng team ông Dũng, ông Bảo và các bộ phận liên quan khác trong tuần này, công ty không phải mình nó chịu trách nhiệm thực hiện dự án nào đó, còn nhiều nhân sự khác vẫn đang triển khai công việc của mình phụ trách. Việc này kiểu như trong lúc nó triển khai thực hiện hợp đồng với công ty anh Nhàn hoặc long nhong đi chơi thì công ty nó vẫn có nhiều công việc, hoạt động khác nhau, như đêm qua chị Vy hát do công ty nó phối hợp bên khác tổ chức nó đâu có biết. Chốt được lịch quay các kiểu cũng như mọi vấn đề liên quan, đồng hồ cũng điểm 4h chiều. Lịch quay xác định vào thứ 4-6 và chủ nhật, đương nhiên nó cố tính trừ thứ 5 ra, nếu không hội ông Vũ sẽ treo cổ nó. Điều này có nghĩa team mặt mo chỉ có hai ngày để chuẩn bị xong trang phục quay. Nghĩ tới mặt mo là nó vừa bực mình vừa buồn cười, thế giới của nó chỉ yên ổn khi cô nàng bận rộn, cơ mà tuy bận sấp mặt bà cô vẫn tranh thủ nhắn tin oder đồ ăn cứ như nó là trạm hậu cần của riêng mình. Chở theo Minh Anh chạy đi chạy lại mua đồ ăn vặt nó càng biết điểm khác biệt tính cách của mặt mo và Minh Anh. Đi với mặt mo hai đứa nháo nhào chọc qua mè nheo lại, khi làm việc thì tập trung nghiêm túc nhưng vừa buông việc xuống đều dẹp hẳn việc qua bắt đầu điên điên khùng khùng. Còn đi với Minh Anh, cô nàng nghiêm túc trong công việc và hay sa đà vào nói chuyện công việc những lúc giải lao nghỉ ngơi, việc của nó cả buổi cứ như người chủ động nói xàm bẻ lái cô nàng khỏi sa vào hỏi, nói về buổi họp và công việc liên quan.

-        Mon trịnh trọng cảnh cáo Minh Anh, đang đi mua đồ ăn, hết họp rồi. Hỏi công việc cái nửa cho đi bộ về nha.

-        Hứ! Hỏi xíu làm dữ hà, sợ về quên chứ bộ.

-        Dẹp! Hết giờ họp của Mon rồi, đứa nào nói công chuyện làm heo.

-        Hihi Mon heo thì có, đồ heo khó ưa…Minh Anh còn giờ làm việc nghen.

-        Muốn nói công chuyện chờ chút qua kiếm team mặt mo tha hồ nói. Ở đây chúng tôi mắc mua đồ ăn.

-        Hứ…hông nói công chuyện cái Mon ghẹo Minh Anh hoài sao, nói câu một câu hai cái chọc rùi. Tức ghê á!

-        Á gì mà á, cầm dùm Mon cái!

Nó nghiêm mặt phì cười nhét túi bánh tráng trộn, trái cây lắc nặng trịch vô tay cô nàng rồi đỡ Minh Anh xuống đường đi vô tiệm bán đồ ăn lựa món. Trong lúc chờ tiệm người ta chiên đồ ăn nó ra cửa đứng chờ với Minh Anh.

-        Hic mua gì cả đống đồ ăn vậy Mon? Chạy tới chạy lui mấy quán rùi á.

-        Xong tiệm này đủ rồi. Haizz Mon có muốn đâu, bà cô đó coi Mon là kho lúa mà.

-        Hihi ai dzạ?

-        Mỹ mặt mo chứ ai. Minh Anh không thích sài tiền con trai chớ có người nhiệt tình lắm. Làm mà không mua đồ ăn cho bà cô đó không xong đâu, cắn chết người đó.

Minh Anh phì cười bỉu môi.

-        Hihi nói cái miệng vậy chứ chiều chuộng Mỹ quá chừng. Nảy giờ chạy quận này qua quận khác để mua đồ ăn trong khi Mon có thể mua chung một chổ.

-        Haha chơi chung lâu quen rồi. Nè thấy không ra nguyên danh sách mà phải đúng quán mới chịu.

Nó cười khổ nhún vai lắc lắc màn hình tin nhắn trong điện thoại trước mắt Minh Anh, cô nàng cười khúc khích cầm lấy điện thoại nó xem xét rồi ngẩn lên nhìn nó thích thú.

-        Hì Minh Anh tưởng có mình Minh Anh tiết kiệm sài điện thoại cũ, ai dè giờ thêm Mon sài điện thoại hông chỉ cũ mà còn cổ luôn, cùi bắp hơn Minh Anh hihi. Điện thoại Minh Anh tính ra hiện đại hơn Mon, người ta có cảm ứng, seo-phi, lên mạng lướt facebook đồ.

-        Giỡn chơi hoài, điện thoại huyền thoại của Mon đó. Nè thấy không…chụp hình được luôn chứ giỡn. Đâu cười cái coi!

-        Hihi! Chụp xấu Minh Anh đập Mon nghen, hông thích hình xấu nha.

-        Haha yên tâm yên tâm!

Nó vui vẻ giơ điện thoại lên tính chụp, bà cô Minh Anh thích thú làm dáng cơ mà lại cắn môi, nó giật giật khóe miệng hết sức bực mình xua tay.

-        Thôi dẹp!

-        Sao đó?

-        Cái mặt này…hừ…nhìn bực lắm. Minh Anh đeo khẩu trang vô đi, chết người đó.

-        Hihi! Nè…mặt sao kệ người ta, chụp điiiii.

-        Không! Cháy điện thoại người ta.

-        Mon! Chụp nhanh coi, hihi đang đẹp nè.

-        Zzzz!

Không tình nguyện lắm nó đành rút máy ảnh củ chuối của mình ra chụp, làm gì làm người đẹp cở này phải sài máy ảnh mới về phóng to nhìn cho đã mắt.

-        Trời ơi! Máy hình gì chút xíu vậy hihi…Mon mắc cười ghê, giống ông già ngàn chín trăm hồi đó vậy á.

-        Hơ hơ thì đây 9x chứ bộ.

-        Hihi đâu đưa Minh Anh coi cái coi…đẹp hông?

-        Xời! Máy ảnh cũ chớ máy chiến của người ta. Tràn HD luôn…

Minh Anh cười hì hì vui vẻ giật máy ảnh trên tay nó kiểm tra hình, công nhận người đẹp có khác, chụp đại cũng đẹp hơn khối cô model ảnh.

-        Mon! Về gởi hình này cho Minh Anh liền nghen.

-        Ờ ờ!

-        Mon xóa tấm này điii, xấu nè…xóa đi. Chụp lại cho Minh Anh, nhanh nhanh!

-        Ớ…nào từ từ!

Nó tròn mắt nhìn cô nàng thản nhiên tạo dáng trước quán người ta con gái đúng là ai cũng như nhau dù tính tình bình dân hay sang chảnh đều quan trọng hình ảnh xấu đẹp, nó vẫn không tình nguyện giơ máy lên canh góc chụp, làm sao tình nguyện cho được khi để hình một cô nàng xinh đẹp gợi cảm cỡ này trong máy mình, rất dễ gây mê mẩn chuốc bực vô người. Nó nheo mắt nhìn hình cô nàng quyến rũ, lạnh lùng kiêu kỳ trong máy ảnh hồi lâu rồi liếc lên Minh Anh đang tò mò kê mặt bên cạnh dòm hình ké.

-        Minh Anh…có đi chụp hình mẫu đúng không?

Cô nàng nhăn mũi cười cười gật đầu.

-        Hồi đi học Minh Anh có nhận chụp mẫu kiếm tiền đi học nè.

-        Thấy chưa! Nhìn hình biết liền.

-        Nè! Nhìn ánh mắt vậy hả hả.

Minh Anh nhếch môi làm vẻ bất mãn chống hông.

-        Minh Anh hông chụp hình sexy, hông nhận photo nam rủ đi chụp linh tinh. Minh Anh nhận chụp shop quần áo hông à.

-        Ủa sao vậy?

-        Chụp shop tiền bạc sòng phẳng. Nhận chụp mẫu với mấy photo ngoài toàn bị gạ gẫm, chụp hổng bao nhiêu cái tán tỉnh, mời mọc đủ thứ trò.

-        Hơ đâu phải ai cũng vậy đâu.

-        Hì! Mon quên Minh Anh nói Minh Anh hiểu ngoại hình mình hở.

-        À ừ…

-        Hihi Minh Anh cũng có nhận chụp mẫu photo, mà hiếm lắm. Nhiều người ban đầu thấy đàn hoàng cái chụp xong về nhắn tin kiểu tán tỉnh hoài, rùi gạ chụp sex, đi khách đồ…phiền!

Nó bật cười, đúng là không trách được nó suy nghĩ linh tinh bửa giờ khi gặp cô nàng, thật sự gương mặt, dáng người Minh Anh rất gợi cảm, nhìn kiểu gì cũng sẽ ý đồ đen tối.

-        Ơ thì Mon cũng đang tán tỉnh đây.

-        Xìiii! Mon như mấy ổng Minh Anh đỡ tức mình rùi.

-        Ớ! Ai làm gì…Mon tán tỉnh theo cách độc quyền của Mon nhá, cẩn thận.

-        Hihi bửa nói gì nhớ hông?

-        Nói nhiều quá hơi loạn.

-        Nè! Cái kiểu tưng tửng của Mon hông qua mắt Minh Anh đâu hen, người ta coi hiền chớ hông ngu nha, con mắt nhìn người Minh Anh hơi sịn. Chừng nào dẹp con mắt thờ ơ của Mon rùi lại đây nói chuyện tán tỉnh thiệt với chị!

-        Ơ ơ…

Ấy chà…nay biết chị đồ luôn, cô nàng này đúng là con gái đẹp lại thông minh, nhạy cảm, chỉ giỏi đoán mò. Mắt nó mê ngắm nhan sắc cô nàng lồ lộ ra đó, thờ ơ đâu mà thờ ơ, đây là mắt thiếu ngủ của nó chứ bộ. Dạo này ngủ hơi ít, mắt lơ ngơ ngơ ngác quá hay sao bửa giờ nhiều người nói mắt nó nhìn người ta thờ ơ bất cần, bực thiệt chứ.

Quán trà sữa nghe mặt mo nói ngon nổi tiếng nên khá đông khách chờ, đứng nói chuyện cả buổi với Minh Anh người ta mới làm xong trà sữa, đồ ăn. Đỡ Minh Anh lên xe nó lắc đầu nhìn cô nàng nghiêm mặt.

-        Mai mốt đi quay, mặc đồ khác cho dễ đi lại vận động nghe chưa. À mà phải đẹp Mon ngắm với.

-        Xì! Đồ đẹp là đồ sao? Mon thích con gái mặc đồ sexy chứ gì?

-        Khụ! Đừng có đoán mò.

-        Hihi trúng tim đen.

-        Trật rồi! Đừng có đem Mon ra so với những con mắt tầm thường của thế gian. Người trung trinh đứng đắn như Mon chỉ thích con gái…không mặc…Ấy uidaaaaa…

-        Hứ! Monnnn nham nhở! Bắt đầu xàm rùi nghennnnn.

-        Hic chưa nói hết…không mặc đồ rối rắm như bửa nay….

-        Hihi! Cái miệng lươn lẹo hông xương. Mệt! Làm như Minh Anh hổng biết gì á, đi làm văn phòng mới mặc váy kiểu này bộ.

-        Ừ thì dặn trước, sợ đó giờ chưa đi chung đội quay, chơi toàn váy bánh bèo tung lụa chắc chết. Mặc đơn giản gọn nhẹ cho đỡ mệt, đi quay nguyên ngày đuối lắm.

-        Xí! Nhìn sao sợ Minh Anh bánh bèo hả? Khỏi lo, hông làm vướn chân Mon được rùi hen.

-        Haha!

Nó bật cười thở phào vui vẻ cho xe chạy đi, không sợ vướn, chỉ sợ thêm một phiên bản khác như bà cô mặt mo, hầu hạ một mình mặt mo me nheo suốt ngày đủ mệt chết nó rồi, đi quay chiều thêm cô nàng này nửa chắc nó còn hủ xương. Không nâng niu chăm sóc thì không nỡ vì người đẹp cỡ này làm sao bỏ không chăm, còn nâng niu hầu hạ mấy cô nàng thì mệt chết nó, chưa kể hai bà nhỏ diễn viên chính không dễ đối phó chút nào. Số nó đúng số con rệp chuyên ăn hành mà.

Qua đến phòng làm việc của chị thiết kế LiLy, mặt mo than thở làm giá mấy câu mới chịu ôm đống đồ ăn trở lại công việc. Cảm quan về trang phục, quần áo, phụ kiện của nó đương nhiên không bằng móng tay mấy cô nàng, chỉ có thể ngồi ngoài nhìn cả phòng toàn phái nữ hăng say bàn bạc, viết viết vẽ vẽ. Lâu lắm mới thấy dáng vẻ tập trung nghiêm túc của mặt mo, còn Minh Anh khỏi phải nói, cô nàng chăm chú còn hơn cả bà chị thiết kế, nói chung việc của mấy cô nàng theo nó quan sát nói nôm na mang tính chất giống việc độ chế trang phục quần áo phụ kiện hơn. Ngoài hai bộ váy chính bên công ty của Minh Anh đặt hàng trước từ lâu thì toàn bộ trang phục còn lại đều dùng các mẫu có sẵn rồi đem về chỉnh sửa lại. Còn cụ thể hơn nó có nghe cũng không hiểu, nhìn càng không hiểu luôn. Chiều muộn, phòng làm việc máy lạnh mát rượi, đèn sáng mỗi khu vực bàn lớn làm việc, xung quanh tối om ngồi một mình nhàm chán nhìn các cô gái lúc lâu nó rụng nụ hồi nào không hay, ghế lười của chị Lily đúng là ghế lười, ngồi có chút díu mắt liền.

Nhạc chuông điện thoại đánh thức nó dậy, mùi hương thoang thoảng phả vào mũi ngay trước ngực. Nó ngơ ngác cầm điện thoại lên nghe, tay vướn víu gì đó mềm mềm, vừa nghe điện thoại vừa kéo thứ đang đắp trên người mình lên xem xét, trong bóng tối nó nở nụ cười…áo khoác của Minh Anh thơm thiệt dù đi cả ngày, thế giới đảo lộn mất rồi, đàn ông nằm ngủ để con gái người ta đắp áo cho.

-        Alo alo…cậu Mon đang làm gì dzạ?

-        À ờ Xíu hả, anh đang chổ làm. Kêu anh dùm tui bà nhỏ.

-        Cậu Mon về ăn cơm nha, má em nấu sắp xong rùi.

-        Hả ờ tới giờ cơm hả ta.

-        Uhm nè…về nhanh nghen, chị Thanh…á…uida…hic hihi nguyên nhà đợi đó. Nhanh nghen nhanh nghen.

-        Rồi rồi…nửa tiếng hơn anh về tới. Nay bận quá!

-        Hihi!

Nó bật cười cúp máy ngồi dậy vặn cổ vuốt mặt, làm sao sửa được cách xưng hô ngại tai này của nhà chú ba giờ, chiếc áo trên người rơi xuống chân, nằm tận đất vẫn phả mùi thơm dịu ngọt lên mũi nó. Lâu rồi không có người ở nhà chờ cơm, nó thở dài vỗ mặt mấy cái thật mình cho tỉnh táo đầu óc, cúi người cầm chiếc áo khoác của Minh Anh lên mân mê trên tay, nó đưa mắt mệt mõi nhìn về bàn làm việc, những dáng người mềm mại vẫn chăm chú dưới ánh đèn. Hai dáng cơ thể cong vênh quen thuộc của mặt mo và Minh Anh đứng cạnh nhau cứ như so đấu độ cong trên cơ thể mình. Minh Anh quay lại mỉm cười rời khỏi bàn đi lại ngồi xuống trước mặt nó.

-        Mon dậy rùi hen. Ngủ ngon hông?

-        Ừ ừ…mọi người vẫn làm việc à. Máy lạnh mát quá, ngủ quên. Minh Anh mệt không?

-        Hì hông mệt. Mon hông chịu được máy lạnh đúng hông, nằm ngủ co ro thấy thương ghê.

-        Haha không nên dùng từ thương nha cô nương.

-        Hihi nay Minh Anh tính ở đây với mọi người.

-        Ớ…thôi có gì mai ghé, tự nhiên ở đây chi?

-        Hì Minh Anh muốn phụ mọi người, học hỏi xíu.

-        Haizz…nhiệt tình quá rồi cô gái.

-        Vậy mới là Minh Anh.

Nó mỉm cười nhéo mũi cô nàng lắc đầu thở dài, cô nàng này cái gì cũng tốt, chỉ có công việc là quá nghiêm túc, trách nhiệm cao…vừa tốt cũng vừa không hay lắm, không hay ở chổ cô nàng tận tâm coi sóc công việc làm nó cũng bị kéo vô, không có mặt mũi nào lơ là lười biếng.

-        Monnnn! Bạn đói bụng!

Nguyên cái mặt mâm ma nữ làm vẻ mệt mõi đáng thương từ chổ tối kê cái vèo ra trước mặt nó, Minh Anh che miệng cười khúc khích trong khi nó trợn tròn mắt. Mặt mo làm bộ xỉu ngang ngồi lên ghế gục đầu vào vai nó, tay xoa xoa chiếc bụng phẳng lỳ, bà cô thậm chí còn kéo tay nó để lên bụng mình hít thật sâu làm bụng đã phẳng còn hóp lại lộ ra những đường cơ mềm mại dụ hoặc mắt người nhìn. Nó bật cười vỗ nhẹ lên bụng cô nàng bỉu môi.

-        Coi Mon là kho lúa thiệt hả, mới ăn cả đống đồ ăn vặt, đồ ăn chạy đâu hết rồi?

-        Trời ơi ăn có nhiêu sao bạn no, nè hổng thấy làm tới bụng xẹp lép hở, kiến bò nè thấy hông.

-        Này là cái tội mặc áo hở bụng, máy lạnh nó lùa vô bị xẹp chứ đói khổ gì.

-        Đói nha. Bạn nói đói là đói. Giờ saooooo…tin bạn ăn Mon luôn hông?

-        Ấy bình tĩnh…đừng có chơi dơ, lớn rồi…

Nó bật cười bóp cái mỏ mặt mo đang tính âm mưu cạp tay mình đẩy ra cốc đầu cô nàng.

-        Bớt làm trò đi cô nương, mất hình tượng với Minh Anh giờ.

-        Hứ! Kệ bạn…bạn cảnh cáo Mon, hông cho bạn ăn…bạn cắn chết Mon, nhai luôn Minh Anh! Hen Minh Anh hennnnnn.

-        Hihi ăn thấy sợ hà Mỹ…nè nè…nhột mà, Mon thấy giờ, hông dê bậy nè Mỹyyyyyyyy.

Hay quá Mỹ ơi, sờ rất tốt…cứ tiếp tục, sờ càng nhiều càng tốt, xé đồ luôn mặt mo eee… Nó sáng rở mắt hí hửng dán mắt lên tay mặt mo đang sờ sờ, vuốt vuốt mấy chổ nó ao ước chạm vào trên người Minh Anh. “Tốt lắm...khởi động trước đi hai người, chờ chút tới lượt tui sờ hí hí”. Nhận ra ánh mắt trong sáng của nó nhìn mình đùa giỡn, hai cô nàng trừng mắt đe dọa làm nó vội ho khan ngó lơ.

-        È hèm…khụ…ờ cái này…thôi mọi người cứ tiếp tục làm, tại hạ đi kiếm lương thực.

-        A! Hihi bạn ăn gà, bạn ăn gà nướng nghen Mon.

-        Rồi rồi…nghe ăn là cái mặt…thiệt không giữ hình tượng chút gì…mất mặt với Minh Anh quá Mỹ.

-        Hihi kệ bạn! Đi đi…đi nhanh nhanh, về hông có đồ ăn bạn nghỉ nhìn mặt Mon!

-        Hơ…à Minh Anh ăn gì?

Cô nàng mỉm cười đứng dậy nhận lại áo khoác vuốt ve xếp gọn.

-        Minh Anh ăn gì cũng được, hông kén ăn.

-        À rồi rồi!

-        Mon đi hen, cứ để Minh Anh ở đây nè.

-        Ừ! Ở đây đi, khoản tiếng hơn Mon đem đồ ăn tối về cho mọi người.

-        Uhm! Hì!

-        À chị LiLy mấy chị ăn gì?

-        Tụi chị hả? Mon mua đại đi, gì cũng được, hông tâm trạng ăn gì luôn.

-        Dạ em cũng vậy, hihi làm căn thẳng ghê hông biết ăn gì.

-        Em y chan nghen. Chừng nào làm xong mới có hứng lựa đồ ăn hihi.

Chị Lily và hai cô nàng trợ lý ngẩn đầu lên trả lời qua loa rồi tiếp tục làm việc, nó bật cười gật gù, ngó qua bà cô mặt mo đang hào hứng bấm bấm điện thoại kiếm địa chỉ quán ăn ngon nó chỉ biết lắc đầu vừa bực mình vừa buồn cười. Nguyên team ai cũng vì công việc căng thẳng không có tâm trạng ăn, mỗi mình mặt mo dù bận cở nào thì đầu óc vẫn dư chổ suy nghĩ tới món ngon. Hình như nhờ ăn nhiều lúc nào mặt mo cũng tràn trề năng lượng, cưng chiều mặt mo cũng vì thứ năng lượng tích cực của cô nàng, có điều hơi tốn kém.

…………..

Phố lên đèn, dòng xe tan tầm vụt qua trên đường, có lẽ họ đều là những người tan làm muộn đang nhanh chóng về nhà với gia đình. Nó cũng có nhà đang chờ cơm, dù chỉ là tạm bợ nhưng vẫn có chút nao nao trong lòng…chỉ là người chờ nó về là Chị thì hay biết mấy. Nó bật cười tát vào mặt mình để tỉnh táo bởi bây giờ không phải lúc cho những suy nghĩ ấy ùa đến, chưa đến lúc. Hơn hai mươi tuổi, cảm giác nó như một thằng đàn ông ngoài ba mươi, bận rộn đến cuối ngày mệt nhoài về nhà, nhà ư…haha

-        A…Cậu Mon về, hihi cậu Mon cậu Mon vô nhanh nhanh.

-        Mon về hả con? Đi mất biệt hà.

-        Haha bận quá. Thím nấu gì thím?

-        Cá kho tiêu, canh chua…toàn đồ cậu thích. Cô Thanh dặn đó hà hà.

Chú Ba vỗ vai nó tươi cười, thím Ba cũng cười hiền hậu.

-        Xíu! Buông cậu Mon ra coi, lên kêu chị Thanh xuống ăn cơm. Mon đi tắm rồi xuống ăn con.

-        Tuân lệnh má! Chị Thanh ơi chị Thanh ơi xuống ăn cơm, cậu Mon về rùiiii.

Xíu chạy tung tăng lên cầu thang, nó gật đầu với thím ba rồi đi lên phòng. Cửa phòng bên cạnh của cục nước đá vẫn đóng im lìm mặc cho cô bé Xíu nhảy tưng tưng gõ cửa, nó bỉu môi không thèm để ý mở cửa phòng mình. Hình như phòng mới dọn, nó mỉm cười bước vào phòng đóng cửa lại với tay bấm đại chiếc máy phát nhạc màu đen đỏ đặt ngay bục để giày dép, máy phát nhạc kiểu cũ như một chiếc radio có loa Chị trấn lột của bạn anh Phong mang ở nước ngoài về, nửa cảm ứng, nửa bấm cơ…một chiếc máy kỳ cục. Nó đá tung giày vớ lên bục, cởi phăng áo sơ-mi định nằm vật ra giường…nhưng chợt lắc đầu dừng lại, ngày trước đi làm đi học về mệt còn thoải mái nằm vật ra giường làm một giấc, giờ sẽ không có ai đánh thức nó dậy ăn cơm, chẳng có người cởi áo, xoa lưng kêu nó dậy bắt đi tắm. Căn phòng trống màu trắng chỉ còn bản tình ca cũ dịu dàng nhẹ vang. Dưới nhà sẽ không có ai đủ kiên nhẫn chờ nó ngủ vùi lười biếng, chờ nó chậm chạp hàng tiếng đồng hồ trên phòng mới mò xuống bàn ăn. Tắm rửa sạch sẽ, nó thay đồ sạch sẽ xuống nhà, đồ ăn nóng nghi ngút khói trên bàn, ba người nhà chú Ba ngồi một bên, Đan Thanh mặt lạnh tanh ngồi gần đầu bàn, nó nhìn mặt em mà phì cười đi lại ngồi xuống bên còn lại kế em. Đúng là ngoài chị ra dễ gì cục nước đã chịu ngồi chờ nó nhây trên phòng, bà cô đã ăn được nửa chén thì phải.

-        Cậu Mon ăn nhiều lên nghen, ốm nhôm.

-        Đúng rồi! Ăn nhiều nghe cậu Mon, đi quá trời quá đất.

-        Haha ăn đi mọi người, chà lâu quá không được ăn cơm. Bửa giờ qua bên kia toàn ăn nhậu, thèm cơm nhà.

-        Nhiều chuyện!

-        Ớ…

-        Hihi! Cậu Mon quê xệ!

Nó quê độ bỉu môi khi đang tính chém gió với nhà chú ba thì cục nước đá lạnh tanh chen lời vô, cơ mà mắt em coi bộ khó ở quá, nó không dám đấu mắt cắm đầu ăn cơm.

-        Xíu nảy giờ chị nói nhớ hết chưa? Mỗi sáng phải bỏ hai phần vô balo hắn, coi chừng lộn cử tối với sáng. Tới thứ 6 tuần này hết thuốc nói chị Thủy vô phòng khám lấy nghe chưa. Ở nhà canh hắn uống thuốc đàn hoàng, về chị thưởng. Cái thân lớn đầu mắc người ta quản từng cử thuốc, riết hơn ông vua. Nè…nói anh đó!

-        À hả?

Kêu nó im cũng em, kêu nó nói cũng em…ngang hơn chị em rồi đấy. Nó gật gù lùa cơm gắp đồ ăn nhai ngon lành, Thanh trừng mắt hờ hững.

-        Ở nhà đi làm về ngủ yên ở nhà nghe chưa, đi tùm lum bậy bạ tui đuổi anh luôn.

-        Ớ…đâu đi đâu đâu. Ủa em đi đâu hả, nói như dặn dò hậu sự ấy.

-        Tui đá u đầu giờ, miệng nói xàm tối ngày hông nha nha. Hừ! Mai tui đi với chị Nguyệt.

-        Ủa chị Nguyệt rủ em đi chơi chung hả? Chừng nào về?

-        Tuần sau về, còn hứng thì đi tiếp!

-        Oh oh…hai người tính dẫn mẹ chị Nguyệt đi đâu đó?

-        Đi HN, Sapa rùi qua Trung Quốc chơi…xong đi…ủa quên tui đi đâu kệ tui mắc gì khai với anh.

-        Thì hỏi cho biết, làm dữ.

-        Hừ!

Nó cười cười gắp miếng cá lóc basa canh chua để vào dĩa nước mắm ớt trước mặt em, dẻ một miếng ngon lành để vào chén em.

-        Ăn cá nè, chọt chọt cơm không hồi lủng chén giờ.

-        Hừ!

-        Đi đâu thì đi, ăn mặc mát mẻ ít ít thôi. Ra ngoài nhớ đem theo áo khoác, tối ngoài đó lạnh lắm, ban ngày cũng đem theo luôn, chụp hình đẹp xong khoác áo vô, đừng có mặc sexy cho dữ đi ngời ngời ngoài đường người ta bắt cóc khỏi về nước.

-        Hứ! Tui mặc sao kệ tui nghen. Ai cần anh lo chứ?

-        Xíu chút lấy chai dầu gió đỏ, chai nước thuốc xanh xanh với túi thuốc sơ cứu màu đỏ trong phòng anh đưa chị Thanh. Đem theo lỡ trái gió trở trời hay sự cố gì có cái mà sơ cứu. Chai dầu để bóp chân đó, em đi cao gót đau thì tối đổ vô nước ngâm chân. Tốt nhất đi giày thể thao ha để bằng cho khỏe. Đem túi lớn hơn xíu xách đi chơi đi, túi em hay đeo để vừa ba cái son phấn, điện thoại chứ bỏ thêm đồ gì đâu.

-        Hông cần nha!

-        Dạ cậu Mon hihi!

-        Uống bia rượu vừa thôi, đi chơi xung quanh toàn người lạ, uống biết điểm dừng, tỉnh táo đàn hoàng, không phải lúc nào cũng có người nhà coi cho uống thả ga đâu.

-        Ai cần anh lo chứ, tui lớn rùi.

-        Lớn thì đi chơi vui nhưng phải biết điểm dừng, con gái xinh đẹp đàn hoàng…sỉn bét nhè ra không ai đưa về an toàn rồi sao.

-        Tui…tui đi với chị Nguyệt nghen, có mẹ chị Nguyệt với dì chị Nguyệt bộ.

Chính vì mẹ chị Nguyệt nó mới lo chứ đâu, nhìn là biết mẹ bà cô kia xì-tin không thua chị Nguyệt.

-        Chắc mẹ bà cô Nguyệt hiền dữ.

-        Hứ!

-        Nói nảy giờ nghe không? Không nghe thì anh không nói em nữa!

Nó nghiêm mặt nhìn cô nàng, đương nhiên cục nước đá nhìn lại bậm môi trợn mắt, tuy nhiên những thứ liên quan an toàn, sức khỏe, cơ thể con gái hay quần áo hở hang…trước giờ chưa ai làm nó nhượng bộ, ngay cả Chị cũng không được. Cô nàng hậm hực cúi đầu, mỏ chu lên nhìn đáng yêu đến mắc cười.

-        Tui…tui biết rùi!

-        Nhớ mỗi ngày đi chơi về khách sạn gọi cho anh, khuya cỡ nào cũng phải gọi.

-        Hứ…uhm!

Cô nàng chu miệng nhai miếng cá cứ như nhai thịt nó cho hả dạ, cong môi nuốt cái ực để chén xuống bàn trừng mắt nhìn nó.

-        Nói xong chưaaa!

-        Rồi!

-        Tui no rùi, tui lên phòng. Nay tui hổng đi làm, anh đi đâu đi hông có về làm ồn tui ngủ bù á.

-        Ờ…ờ…!

Đan Thanh đá chân nó một cái đứng dậy xoay người đi, nó chỉ muốn phì cười cho đã thì em xoay lại đưa nguyên cái bụng thon không chút mỡ nào ngay tầm mắt nó, tay em xòe ra nhếch môi cười.

-        Gì đó?

-        Cho thêm tiền đi chơi, gần hết tiền rùi.

-        Cái này…

Nó hít một hơi khí…khí này không lạnh mà thơm mùi cơ thể em, lời này cũng nói ra được hả trời, em giàu hơn nó mà…Nhưng thôi, đang làm mặt người lớn ngầu ngầu trưởng thành, mặc dù trong bụng rớt nước mắt nhưng mặt nó vẫn thản nhiên gật đầu.

-        Ừ! Tiền anh em giữ sài nhiêu sài đi.

-       

-        Xòe cái gì mà xòe, gia tài anh em cầm sạch, còn cái thân nè, ăn thịt anh luôn đi.

-        Hứ! Tưởng hông cho tui mua đồ mới, tui mặc đồ sexy cho nguyên thế giới nhìn luôn.

-        Ớ…

Bà cô trừng mắt xoay người đi te te lên lầu, tiếng cười khúc khích nhỏ xíu trong miệng mang theo mùi hương con gái của em vẫn loanh quanh truyền vào nó.

-        Hihi! Hai người này mắc cười hen ba má.

-        Xíu! Coi như nhà mình đuôi mù đi con.

-        Khụ…è hèm…ăn nhanh học bài Xíu!

Nó bật cười gãi gãi đầu trước ánh mắt nhiều chuyện của gia đình chú Ba. Cô bé Xíu ôm chén cơm nhảy tưng tưng qua ngồi kế nó cười hì hì.

-        Cậu Mon trị chị Thanh hay ghê. Em nghe anh Phong đẹp trai nói hùi ở bển có mình cô Phương nói chị Thanh mới nghe lời nghen, người lớn nói hổng chịu ngoan vậy luôn.

-        Cái này là uy của người đẹp trai nha Xíu. Tại sao anh thì kêu cậu Mon, còn anh Phong bà nhỏ kêu Anh…lại còn đẹp trai nữa. Là sao hả hả?

Cô bé cười hi hi lắc lắc bím tóc né khỏi cú nhéo má không nương tay của nó chu miệng.

-        Hihi kệ người ta, tại anh Phong đẹp trai thiệt chớ bộ.

-        Con nít con nôi, biết gì mà đẹp với trai. Nè! Đi học mà phát hiện bày đặt yêu đương bị đòn nghe chưa!

-        Hứ! Hông thèmmmmm!

Nó cười ha hả xoa tóc cô bé, nói gì nói con gái nhìn anh Phong ai mà chẳng thích, từ con gái lớn đến mấy cô nàng tuổi teen như bé Xíu, chắc trừ mình Chị của nó ra dám coi anh Phong là nô tì của Chị thôi. Lùa thêm chén cơm ngon lành nó trở lên phòng gom lại một ít đồ đạc, túi thuốc để ngay bàn rồi trở xuống nhà.

-        Xíu chút lên phòng anh lấy túi thuốc đưa chị Thanh nha Xíu. Thím Ba coi còn thuốc đau bụng, giải rượu hay đau bao tử gì bỏ vô bắt Thanh đem theo dùm con thím, đi du lịch xa chắc cả tuần lận đó.

-        Rồi cậu Mon để đó thím lo.

-        Hihi cậu Mon chăm chị Thanh kỹ dữ hen, hổng thua cô Phương lun.

-        Haha!

-        Tối cậu Mon về ngủ hông con?

-        Dạ chưa biết thím.

-        Haizz hai cô cậu mới về được một bửa, người đi làm suốt, người thì đi chơi tiếp, riết nhà này thành nhà tụi tui.

-        Haha con thích bận như giờ hơn thím. Còn Thanh ở bển mới về đây, có điều kiện đi du lịch Việt Nam mình cũng tốt mà, cứ để em ấy thoải mái đi chơi thím. Thôi con đi công việc đây, sang tuần quay quảng cáo chắc bận.

-        Bận gì thì bận, ráng về nhà ăn cơm cho đàn hoàng nghe cậu Mon.

-        Dạ thím.

Nói chung nên rời khỏi nhà sớm, bên chổ mặt mo đang chờ nó mua đồ ăn về. Đi xe hai bánh trong SG thật sự tiện hơn ô tô nhiều, nó chạy vèo một vòng mua đồ ăn, trà sữa đem về tiếp tế cho mặt mo, Minh Anh xong để mấy cô nàng ở đó làm việc tiếp còn nó vọt qua quán ông Kha làm. Công việc ông Kha giao thật ra giờ coi quán nên từ tối đến khuya nhưng bửa giờ hiếm hôm nào nó qua quán đúng giờ cao điểm, toàn đi loanh quanh qua loa rồi về đi chơi với nhóm hoặc làm chuyện khác. Đang dẫn theo ông anh nhân viên bảo trì kiểm tra phòng hát trục trặc thì chị Chanh gọi.

-        Mon đang ở đâu Mon?

-        Dạ em đang bên cở sở 3 nè chị.

-        Uhm! Chị kiếm được bếp mới rùi nè. Mon qua đây ha hẹn đâu, ông ấy đang ngồi bên cà phê chị nè.

-        À có rồi hả, nhanh ghê ta. Thôi kêu ảnh qua cơ sở một gặp em liền đi chị.

-        Uhm vậy cở 15p nửa chị dẫn ảnh qua bển nha.

-        Dạ dạ!

Nó tắt máy giao việc lại cho ông Trí quản lý cơ sở 3 rồi xách xe chạy qua cơ sở một. Bước vô sảnh quán hai cô nàng lễ tân vui vẻ chào hỏi nó, mặc dù nó quen hết toàn bộ nhân viên nhưng không thân thiết lắm với hai cô nàng này bằng Linh và Thùy. Dù mọi người có vẻ tươi cười nhưng ít nhiều nó cảm nhận họ có một chút khác trong mắt, một chút căng thẳng khẩn trương. Chuyện nó thẳng tay đuổi việc một nhân viên xem như cổ thụ ở cơ sở này chắc mọi người đã biết, không tránh khỏi họ ít nhiều căng thẳng hơn khi thấy nó. Có lẽ trừ hai cô nàng lễ tân đẹp và mấy ông giữ xe thuộc nhóm ông Tám là còn thoải mái như thường với nó.

-        Mi pha bình trà mới dùm anh coi, người đẹp đứng không phí quá.

-        Hứ! Qua cái sai người ta liền. Hổng sai con Nhi điiiii.

-        Anh mê uống trà em pha à.

-        Xía! Dẻo miệng thấy ghê, ăn bánh tráng trộn hông?

-        Cho thì ăn à.

-        Hì! Chờ em xíu!

Cô nàng chạy lung tăng vô bếp pha trà, nó vui vẻ gác tay lên vai cô nàng Nhi lễ tân vừa gạ gẫm vừa ngó vô màn hình máy tính theo dõi doanh thu. Khoản năm phút hơn chị Chanh dẫn theo một anh trạc tuổi chị đi vào. Chị Chanh ghé tai nói gì đó với ổng chỉ tay xuống ghế rồi đi lại vỗ vai nó mặt nhếch lên đắc ý.

-        Thấy chị hay hông, nay kiếm cho Mon ông bếp vừa hiền vừa siêng luôn nè.

-        Haha quá ghê. Mà ảnh ở đâu đó chị?

-        Người quen bạn chị, ổng ngoài quê mới vô bửa nay luôn.

-        Chà người quen hả, quen thân không? Bạn sao với chị?

Chị Chanh cười cười hất mặt thản nhiên.

-        Mon ra nói chuyện đi, người quen hổng thân lắm với chị nè, hông cần nể.

-        À rồi rồi!

Nó gật đầu bước ra cười tươi chào ông anh xin việc, chị Chanh theo ngồi bên cạnh giới thiệu nó. Ông anh có vẻ nhìn nó bằng ánh mắt bất ngờ, tò mò…có lẽ ổng không ngờ người tiếp ổng mặt non choẹt như nó. Hỏi chuyện vài câu, nói sơ về công việc các kiểu, lương lậu này nọ sau đó nó gọi ông Thái ra bàn giao. Từ quê chạy ra cho nên việc có ổn hay không ông anh cũng phải làm, sau đó nó và chị Chanh đưa ổng qua khu trọ của nhân viên ghép ổng vô phòng một anh nhân viên khác. Nói chuyện khá nhiều trên đường qua khu trọ, nó biết hoàn cảnh ngoài quê của ổng khó khăn nên chờ ông anh tên Tí vô phòng, nó gọi bà chị chủ khu trọ ra tự móc tiền túi đóng trước một tháng trọ.

-        Xong! Mai anh lên quán làm đúng giờ, ráng theo anh Dũng làm quen công việc nha. Ăn uống tại quán nên không cần lo, đây em cho anh mượn trước một triệu mua thêm mền gối đồ đạc sinh hoạt. Chừng nào có lương trả em cũng được, còn tiền trọ coi như quán hỗ trợ anh. Ráng làm nha anh.

-        Ừ ừ anh cảm ơn Mon. Em yên tâm, anh chắc chắn ráng làm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...