Khoảng sông bình yên của miền Tây sông nước
làm tâm trạng người ta chỉ muốn lười biếng quên đi nhưng âu lo cuộc sống hằng
ngày. Trời xanh mây trắng, gió nhẹ sóng nước lăn tăn, tiếng nói cười thân quen
bên cạnh mình, lòng an yên đến lạ. Nó mỉm cười hít thật sâu mùi hương con gái tỏa
ra từ cơ thể chị nữ thần đang dịu dàng kê chân cho nó gối đầu. Cần câu cũng
giao luôn cho chị Vy giữ vì nó bận thưởng thức trái cây ướp lạnh của chị Quỳnh
Chi thi thoảng đưa cho. Thực ra do nó mê chị nữ thần nên trong mắt nó giờ chỉ
có người đẹp và mùi hương của chị thôi chứ xung quanh mùi đồ ăn từ bếp than đặt
trên sàn ghe cũng thơm lừng tỏa ra khắp nơi. Ông Tiến đang nướng tôm cá, ông Vũ
vừa câu vừa coi chừng món ốc nướng tiêu đen ngay trên nóc ghe, chị Thủy với chị
Nguyệt nấu lẩu, Cycy trổ tài món hải sản hấp, ở cuối ghe Mimi và chị Thảo đang
rửa rau củ quả và mần cá. Cá ở đây chính là cá tụi nó câu được, con nào cũng
tươi sống ngon lành, câu được con nào đều được chị Ngọc chân dài chuyển xuống
cho Mimi làm rồi đem lên nướng ngay, tuy bận rộn là vậy nhưng kế bên đứa nào
cũng có ly bia mát lạnh ngon lành. Nó thì nằm dài lười biếng chỉ việc ăn và ngắm
người đẹp, Đan Thanh với chị Nguyệt coi bộ bất mãn lắm nhưng không nói gì được,
than củi nó phụ trách nổi lửa xong rồi, ai chế biến món gì thì tự xử chớ. Tiếng
nói cười toàn mấy chuyện tào lao rộn cả đoạn sông vắng, thi thoảng mới có ghe
tàu chở hàng ngang qua tò mò nhìn nhóm nó, giữa nóc ghe ông Kiên mượn được cây
đàn ghi-ta của anh Liêm lái ghe ngồi đàn hát ngân nga với chị Vy, cặp này kết hợp
coi bộ ổn hơn ông Tiến thảm họa âm nhạc. Nó cười cười nhịp nhịp chân nhìn cô
nàng ca sĩ ngân nga bên cạnh.
-
Sao chị? Về miền Tây vừa câu cá,
vừa nhậu vừa đàn hát thấy sao chị?
Cô nàng ca sĩ nghiêng nghiêng vén tóc dịu
dàng, đôi môi hồng tạm dừng ngân nga khẽ mỉm cười, dưới tia nắng xuyên qua kẻ
lá rọi lên mái tóc vàng của chị, dường như chị ấy tự nhiên trông giống nữ thần
hơn.
-
Thích thật ý Mon…hì!
Rồi môi hồng rực rở dưới nắng ấy lại cất lên
tiếng ngân nga vui vẻ hòa vào ca bất chợt từ cô gái nó vẫn luôn trêu chọc là nữ
thần của lòng mình. Mọi thứ xung quanh chợt vui đến lạ, nếu được thì cắt đi cái
giọng cười yêu nữ của chị Thủy và mấy cô nàng khác có khi vui hơn. Con gái con
đứa, cười kiểu gì như muốn đuổi hết cá trên sông mới vừa bụng. Nó nheo mắt cười
khổ nhìn cái dáng tuy không cao nhưng sexy thôi rồi của chị Thủy đang lui cui
chu miệng thổi vô lò than, chiếc mông cong nhìn mà ngứa mắt chỉ muốn tét cho mấy
cái, chỉ biết phá không khí là giỏi.
“Bụp”
-
Con mẹ nó nóng quá!!!
Ông Tiến hét thảm…rồi “Ùm”…nước văng tung
tóe, nó giật mình rời mắt khỏi cơ thể chị Thủy nhìn qua đã thấy ông Tiến do bụi
than nổ trúng người nóng quá liền nhảy luôn xuống sông kéo theo Cycy đang cầm
lon bia đổ vô nồi hải sản hấp.
-
Aaa chơi kỳ nghen anh Tiến.
-
Há há…mát lắm mấy em ơi!
-
Đm…thằng ngu! Quậy đùng đùng cá của
tau chạy mịe hết rồi mậy. Đi lên!
Ông Vũ trợn mắt cầm lon bia chọi cái vèo, ông
Tiến nhanh tay bắt lấy cười ha hả.
-
Đù mạ mày thấy anh hay không Mon!
Dzô!
Nó bật cười giơ ngón cái tán thưởng cầm lon
bia của chị Chi bên cạnh giơ lên.
-
Dzô!
Ực…ào…
Đời đâu như mơ, quên mất đang nằm thành ra vừa
nghiêng lon bia đã sủi bọt trào luôn ra mặt nó.
-
Monnnn! Đổ cả bia ra người chị rồi
này….
Sặc…
Nó bị sặc bọt bia vội lồm cồm bò dậy vuốt mặt
mấy cái nhìn chị Quỳnh Chi đang chu môi lườm nó, bàn tay xinh phủi lấy phủi để
trên chân mình. Nó cười cười ngắm say sưa đôi chân trắng mịn thiếu chút xịt cả
máu mũi vì gợi cảm, vài giọt bia vẫn còn lăn dài trên ấy.
-
Bẩn người chị rồi này, chả chịu
yên tí nào.
-
Hì hì…dính xíu sao đâu.
-
Cười ghét thật ý.
Nó tủm tỉm cười trước cái lườm quen thuộc rồi
đi lại cúi xuống nhìn lên chân chị không chớp mắt, người đã thơm thì chớ giờ
thêm mùi bia, hay là không cần lau bằng tay nửa, đổi kiểu khác thích hơn.
-
Thôi để em đền cho, bảo đảm chị sạch
liền.
-
Hihi không nhé, không cho chạm
vào chị…này…Aaaaa Monnnnn…chị dỗi thật đấy….
Ùm….
-
Haha mát lắm chị ơiiii em yêu chị…
-
Ghét thật ý…
Chị Quỳnh Chi bị nó ôm lấy eo cả hai cùng bay
xuống lòng sông mát rượi, sông nước xung quanh, không tắm sông thiệt phí.
-
Thêm tụi mày nửa…đi chỗ khác cho
tau câu cá…Đmmmmm.
Ông Vũ lại chửi ầm lên đứng phắc dậy, nó
không thèm để ý quẫy mạnh mấy cái, tay đập nước đùng đùng bắn tung tóe về phía
chị Quỳnh Chi vừa ngoi lên mặt nước, nhìn gương mặt vừa bơi vừa lườm của chị mà
bụng nó khoan khoái vô cùng.
-
Hehe sao sao, sạch sẽ ngay.
-
Hứ! Chị đấm chết Mon nhé…
-
Haha…
-
Hihi nào…không cho chạy…
Coi bộ chị Quỳnh Chi bơi cũng ổn, nhanh chóng
rượt theo bắt được nó, hai tay chị cào lấy cào để lên tóc nó. Mặc kệ cơ thể bà
chị dán sát sau lưng, nó cười ha hả bắn nước về phía chị Vy nháy mắt.
-
Chị Vy xuống chơi, mát lắm ngồi
đó hát hò chi…
-
Hihi không nhé…chị chả mang quần
áo bơi…aaaa anh Kiên, có bỏ em ra ngay không thì bảo…không đùa nhé….
-
Há há…xuống em ơiiiii!
Ùm…
Nó với ông Kiên là gì chứ, chí cốt hiểu nhau
quá mà, nó đâu có nháy mắt với chị Vy mà nháy mắt với ổng, chỉ cần 2 giây ổng
hiểu ý liền, ngay lập tức quăng cây đàn qua một bên ẳm gọn ơ cô nàng ca sĩ cùng
bay ầm xuống sông. Ông Vũ lại được dịp chửi ầm lên, nhưng chưa kịp hết câu đã bị
chị Thảo hờ hững co chân đạp luôn cả người và cần câu xuống sông.
-
Câu được mấy con cá chút éc la
làng hoài, tau ngứa mắt mày lắm rồi nha Vũ.
-
Móe con vợ chó, coi chừng tau nha
mậy.
-
Xía!
-
Há há…làm tốt lắm Thảo
Ông Tiến cười hề hề vừa bị Cycy rượt theo vừa
giơ ngón cái lên, nó kéo tay chị Vy đang quẫy đùng đùng vì bất ngờ rớt xuống nước
lên cười tươi rói.
-
Thấy chưa, xuống đây mát quá trời,
hát hò gì tầm này. Chị Nguyệt chị Nguyệt, người đẹp ở không phí, đưa dùm em cái
phao tắm với.
-
Ê ai ở không hả, thấy đang nấu ăn
hông.
-
Thì đưa em cái phao cái, sau lưng
chị đó.
-
Mệt ghê. Nè!
Nó kéo chị Vy lại gần chị Quỳnh Chi rồi bơi
ào lại sát ghe ngoi lên, cầm lấy cái phao tắm bự của chị Nguyệt đưa cho, mặt bà
cô này hiện sự bất mãn cùng cực ôm cái phao đập lên đầu nó, đưa bình thường
không chịu lại còn ôm cứng đập nó cho được nhiều sức thành ra nó nhếch môi một
cái chụp lấy phao kéo nhẹ.
-
Ê ê…hông giởn nha Mon…té…áaaaaaa
Ùm…
-
Monnnnn! Bực mình quá…muốn chết hả
Monnnnn!
-
Này thì uýnh người! Ha ha!
-
Tức quá…đừng lại cho chị coiiiii!
Cả đám cười ầm lên, nó kéo theo cái phao bơi
thiệt nhanh lại chỗ hai chị đẹp, sau lưng bà cô Nguyệt hung hăng rượt theo, mặt
mũi hồng hồng vừa cười vừa tức tối.
-
Xử nó hai con bánh bèo…
-
Hihi
-
Cho chết nè…giỡn mặt hả…cho cưng
chết nè…hừ hừ
Ba bà chị thi nhau cào cấu nhấn đầu nó xuống
nước, chịu hết nổi nó đành nhân lúc bị đè xuống dưới liền đưa tay hết chọt lại
gãi lên mấy cái eo thon làm ba cô nàng quẫy đạp uốn éo cả người, mấy thân hình
căn tràng sức sống ẩn ẩn hiện hiện dưới nước làm nó chỉ muốn ở luôn dưới này
nhìn cho đã mắt. Tuy nước sông màu phù sa nhưng da mấy cô nàng trắng làm những
đường cong ấy dưới nước càng khêu khích mắt người nhìn. Nhất là bà cô Nguyệt,
cái kiểu áo sơ-mi mỏng này cứ dính nước là người chị trở nên sexy một cách hững
hờ, so với chiếc eo trần trụi của hai chị đẹp còn quyến rũ hơn. Ở dưới nước thì
mới dám ngắm chứ trên mặt nước dễ gì nó được thoải mái nhìn kiểu này. “Đã quá
đi”! Nó mà không hết hơi chắc không thèm ngoi lên, thấy sắp đi làm rể long
vương nó đành tiếc nuối lặn sâu xuống né mấy bàn tay dã man của mấy người đẹp
trườn ra chỗ khác rồi ngoi lên gần mũi ghe. Hít hà mấy cái xong mới bám mũi ghe
leo lên lắc mình cười hì hì.
-
Lâu tắm sông mát thiệt hehe. Xuống
chơi bà con. Chị Thủy…xuống tắm với em nè.
-
Hihi xíu nha cục cưng, nêm xong nổi
lẩu chị xuống.
-
Mimi, chị Ngọc…Ngân ơi…xong chưa,
tắm sông chơi….
-
Sắp xong rùi Mon.
-
Em cột tóc xuống liền nè anh.
-
Ok ok…ủa Thanh ơi…Thanh à…ai thấy
Thanh nhà em đâu không?
-
Hihi
-
Ủa con Thanh đâu ta?
-
Coi trên nóc coi.
-
Hê hê…Thanh ơi…em yêu ơiiii…cục
nước đá à…
Nó làm mặt dâm giọng gian tủm tỉm cười vuốt
vuốt cằm giả vờ vu vơ không thấy bà cô Thanh đang núp sau lưng khoan máy sau
ghe, cùng là khoan lái của anh Liêm, hình như em đang cắt trái cây, trên tay
còn cầm nửa miếng dưa hấu.
-
Tui…tui hổng giỡn nha Mon…tin tui
đá u đầu hông, ai thèm Thanh nhà anh chứ.
-
Ủa Thanh nhà người ta đây
nè…Thanh ơi…lại nói nghe.
-
Hứ…anh né xa tui nha…hihi tui
uýnh anh phù mỏ giờ đó…Ê…ê…hổng giỡn nghen…Mon…em hổng tắm nha…biết sợ
hông…Mon…
Nó bật cười xoa xoa tay đi lại gần em, hết đường
chạy nên em chỉ biết nép thật sau vô góc bánh lái, ông Liêm lắc đầu cười ha hả
né ra chổ khác cầm lon bia cụng với Mimi rồi tu ừng ực. Cục nước đá nhắm tịt mắt
ôm cứng bánh lái, ngực phập phồng dường như muốn xé tung chiếc áo ngắn bên
ngoài, hơi ấm tỏa ra từ người em thơm như ngọn lửa đốt cháy mắt người đối diện.
Nó bật cười nhéo lên chiếc mũi cao cao của em, vén tóc qua một bên để nhìn rõ
đôi mắt to đang nhắm tịt.
-
Hì…giỡn mà.
-
Hic…Anh vừa phải nha. Nhớ mặt
tui!
Em hé một con mắt ra nhìn nó cắn nhẹ môi,
gương mặt lạnh như búp bê hằng ngày đã biến đi mất tiêu, chỉ còn lại cô bé giận
dỗi đẹp đến ngơ ngẩn người khác.
-
Đi ra chơi với anh.
-
Hông muốn.
-
Đi! Xuống từ từ, có áo rồi mà,
phao tắm nửa mà. Xuống tắm sông với mọi người cho vui. Yên tâm…không sao không
sao nè.
Nó nhẹ nhàng nắm tay em kéo đi, môi em mím nhẹ
nhìn nó bằng đủ hai mắt màu lam nhạt, khẽ hừ một tiếng.
-
Hừ! Ăn hiếp em…
-
Hả…
-
Hông hông gì. Anh…từ từ thui đó,
tui sợ thiệt đó.
-
Hehe…xuống từ từ, nước mát mà,
vui lắm.
-
Uhm…
Nó kéo em đi theo không nhanh không chậm ra gần
mũi ghe, chỗ này sàn ghe gần mặt nước nhất. Biết Đan Thanh sợ nên vừa ra tới chị
Nguyệt liền xô ông Tiến ra hiệu để ổng quăng cái phao màu hồng nhạt qua chỗ nó
đứng.
-
Xuống lẹ chơi với chị nè Thanh.
-
Dạ…chờ em xíu.
Cả hai chị đẹp vừa ôm phao tắm vừa vẫy vẫy
tay với Đan Thanh. Nó mỉm cười xoa nhẹ vô lòng bàn tay em sau đó nhẹ nhàng nhảy
xuống nước kéo phao tắm lại gần rồi giơ một tay lên nháy mắt.
-
Nè anh đỡ em xuống, em bước xuống
từ từ nè.
-
Uhm…uhm…
-
Yên tâm, em mặc áo phao không
chìm đâu.
-
Hông hông có buông em đó.
-
Uhm uhm!
Đan Thanh thở nhẹ một cái thò hai chân xuống
nước, một tay em nắm tay nó, một tay chống lên vai nó. Cả người em dần hạ xuống
nước như lao vào lòng nó, người em khẽ run một cái rồi bám sát ôm lấy cổ nó, mặt
em hơi ửng hồng (do men bia), hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào mặt nó, không nhiều
lúc môi em gần nó như giờ, chỉ cần cúi nhẹ đầu sẽ chạm vào chiếc môi cong màu
táo chín của em. Nó mỉm cười.
-
Đỡ sợ chưa em?
-
Uhm…
Em khẽ gật đầu, chiếc mũi cao của em khẽ chạm
lên miệng nó, chỉ một chút thoáng qua cũng khiến nó có một chút nao nao trong
lòng.
-
Em thử buông anh ra từ từ đi,
không chìm đâu.
-
Uhm…
Đan Thanh siếc nhẹ vai nó mím môi gật đầu, nó
nhẹ nhàng gỡ tay em khỏi người nó, tay kia vẫn nắm lấy tay giữ cho em không bị
áo phao làm ngửa mặt ra bất ngờ, một tay kéo dần cái phao tắm lại để giữ thăng
bằng. Người em từ từ rời xa nó hơn nhưng tay vẫn nắm cứng lấy tay nó.
-
Đó…thấy chưa, không chìm nè.
-
Hì…
-
Giờ buông tay này ra từ từ luôn
nha.
-
Hông…
-
Thử thôi. Không sao đâu.
-
Uhm…mà hông có bỏ em xa đó.
-
Ừ ừ…
Đan Thanh hít sâu một hơi từ từ buông tay ra,
nó vẫn bơi đứng tại chổ một tay vịn nhẹ vai áo phao giữ cho em không bị nước
làm mất thăng bằng.
-
Đó thấy chưa nổi chình ìn luôn.
-
Hừ! Ăn nói vậy đó.
-
Hehe…rồi em ôm cổ nha nha, đưa em
lại chị Nguyệt chơi.
-
Uhm…từ từ thui á.
Nó kéo tay em ôm lấy cổ nó rồi vịn phao bơi từ
từ ra chổ chị Nguyệt và hai chị Đẹp, có cả Cycy đang bì bõm ôm phao tắm còn lại
vẫy vẫy tay.
-
Sau anh tập bơi cho em nha.
-
Hông muốn!
-
Quyết định vậy nha.
-
Hông cần nha.
-
Hehe!
Nó bật cười đẩy Đan Thanh qua phía chị Nguyệt,
mặc kệ em phản đối, nó sẽ tập bơi cho em bằng được, chị em đã từng phản đối
nhưng vô hiệu nói gì cô bé là em. Nhìn mắt em nó biết em cũng hiểu lời mình
không lọt vô tai nó nên chỉ hừ một tiếng nhéo vai nó, nếu là chị chắc chắn cạp
mòn cả răng nảy giờ rồi.
-
Em chơi với mấy chị nha.
-
Nè…đi đâu đó, nảy nói hông bỏ tui
rùi mà.
-
Có chị Nguyệt rồi, anh lên kiếm
thêm mấy cái áo phao cho mọi người, chứ ôm hoài có cái phao chán chết.
-
Ê…nè…
-
Kệ nó Thanh, chơi với chị nè hí
hí.
-
Hừ…đồ thấy ghét!
Nó bật cười tranh thủ lặn xuống nhìn lén người
mấy cô gái thêm vài giây rồi bơi ào leo lên ghe, nảy giờ mặc nguyên quần áo bơi
qua bơi lại cũng đuối, cả ông Kiên với ông Vũ cũng vậy thành ra mấy anh em vừa
leo lên ghe liếc mắt nhìn nhau, ông Tiến cũng quăng cho chị Nghi nướng đồ ăn lò
dò lại gần.
-
Sao anh em? Dám chơi không?
-
Bịnh gì cử.
-
Lên anh em!
-
Chơi!
Bốn thằng gật đầu cái rụp cởi vèo luôn áo cười
hí hí một cách damdang nháy mắt với nhau cùng nhìn xuống quần, sau đó tỉnh bơ cởi
luôn quần dài.
-
Á! Mấy tên kia…làm gì đó!
-
Vũ mày khùng hả Vũ.
-
Mon…! Cưng dám….
-
Đồ nham nhở…
-
Trời ơi…thấy ghê quá à….
-
Đi chết đi Tiến!
-
Hí hí…Há há…
Bốn an hem cười ha hả đắc ý trong khi mấy cô
gái trên dưới ghe người la người hét, ai có gì trên tay chọi cái đó, dưới ghe
người bịt mắt người bịt miệng quay mặt chổ khác.
-
Mấy em bình tĩnh, tụi anh còn mặc
quần.
-
Đi chết đi…thấy ghê quá mấy ông
khùng.
-
Đúng rồi, người ta còn mặc quần
chứ ở truồng đâu la dữ.
-
Ngon cởi hết luôn coi coi.
-
Đù…được được nếu em muốn. Thằng
Tiến mày tuột trước cho tụi nó coi liền mậy.
-
Đúng rồi lên trước đi Tiến.
-
Hí hí…Mon ui…cởi ra hết em coi
coi…
-
Ớ…bình tĩnh…hết sức bình tĩnh
Mimi…anh còn zin…
Ùm…
Nó hoảng hồn nhảy tránh khỏi Mimi bay luôn xuống
sông mặc kệ ba ông anh cũng đang chạy cong đít né mấy cô nàng đang ùa vô tính
làm thịt tụi nó.
-
Ủa ngon cởi hết em coi coi cục
cưng.
-
Hơ hơ…quý vị hết sức bình tĩnh…Mimi
lo mần cá đi em!
-
Á…đau quá vợ ơi…
-
Hừ…Mon…đồ nham nhở…đứng lại cho chị…
-
Ấy ấy mấy chị bình tĩnh…tha cho
em…
-
Hứ! Hứ!
-
Hihi
Cả đám nháo nhào rượt đuổi nhau hết dưới ông
tới trên bờ, nó suýt tí đã bị bắt được lột luôn cái quần mong manh còn sót trên
người, chưa kể con mắt muốn ăn thịt người của chị Thủy làm nó dựng cả tóc gáy.
Né khỏi mấy cô nàng, nó leo lên sau đuôi ghe vỗ vai anh Liêm.
-
Cho em mấy cái áo phao anh.
-
Haha đó lấy hết đi em.
-
Dạ dạ.
Nó ôm nguyên đống áo phao đi ra mũi ghe,
ngang qua chổ chị Thủy với chị Ngọc đang nấu ăn không né được bị chị Ngọc nhéo
một cái còn bà cô Thủy ngang nhiên vỗ cái đét vô mông nó. Thật quá sức chịu đựng
con người mà, không phải đang ôm áo phao nó vỗ lại cả hai luôn cho biết mặt.
-
Chị Nghi, chị Thảo, chị Oanh mặc
áo vô nè.
-
Ok Mon!
-
Chị ơi, lên mặc áo rồi chơi tiếp.
Chị Vy nửa, Cycy…em luôn đó, vô mặc áo.
-
Ê…
-
Biết rồi…ở đó giữ Thanh chờ em
xíu.
Nó vẫn làm cái mặt nịnh thần nháy mắt với chị
Quỳnh Chi rồi xoay qua bỉu môi trước nắm tay đe dọa của bà cô Nguyệt phía xa,
tay quăng mấy cái áo chia cho hội chị Thảo. Mấy cô nàng bì bỏm bơi vô sát ghe,
nó kéo từng người lên phát áo phao thiệt chậm để tranh thủ ngắm cho đã mắt, cảm
giác quần áo mấy chị đẹp đã ngắn còn bị ướt dính sát da thịt, ta nói…tuyệt vời.
Cả nhóm hầu như nhảy đùng đùng tắm sông, chỉ còn chị Ngọc với chị Thủy ở lại
trên ghe sắp xếp đồ ăn. Nó cài dây áo giúp chị Quỳnh Chi xong, giúp luôn Ngân rồi
đẩy em xuống sông mới lò dò cầm theo áo phao đi lại gần chị Thủy.
-
Nè chị nấu chưa xong nghen Mon.
-
Hí hí chờ chị xíu cục cưng.
-
Hehe hai chị mặc áo luôn đi.
-
Thui nóng lắm.
-
Nóng thì cởi áo trong mặc áo phao
thôi cũng được.
-
Hi hi nham nhở vừa nha Mon, muốn
hông…
Nó cười ha ha chụp tay bà cô Ngọc tính nhéo bụng
nó rồi kéo chị ra xa bếp lửa mặc áo vô
dùm chị, sau đó mặc giúp áo luôn cho chị Thủy. Bà cô chớp chớp mắt cười hì hì
chọt một con ốc nướng đút vô miệng nó.
-
Thử nè cưng, nóng nghen.
-
Thơm dữ chị.
-
Ăn nhiều lấy sức tối…ưm…
Nó hoảng hồn bịt miệng bà cô yêu nữ lại mắt lấm
lét liếc chị Ngọc sau lưng, không cản kịp là coi như thanh danh trung trinh bao
nhiêu năm của nó sụp đổ rồi đó.
-
Hí hí! Nhát quá à cục cưng.
-
Hơ hơ…
-
Monnnnnn…quên chị hảaaaaa
Không có tiếng chanh chua của chị Nguyệt giải
vây cho nó chắc bị bà cô yêu nữ này nhai xương luôn tại chổ. Nó nhéo mũi chị một
cái rồi chạy ra mũi ghe cầm theo một áo phao nhảy ùm xuông sông bơi ra chỗ chị Nguyệt
đang hậm hực chu môi bất mãn, bên cạnh Đan Thanh thì ôm cứng lấy phao tắm bơi
bì bõm theo sự hướng dẫn của Cycy, nhìn em cứ buồn cười, trên bờ ghê gớm xuống
nước liền thành mèo con.
-
Muốn chết hông Mon?
-
Hehe từ từ làm dữ, em đưa áo cho
mấy chỉ mà.
-
Coi chừng nghen, giỡn mặt hơi nhiều
nghen bạn.
-
Hơ hơ rồi nè áo nè làm dữ không
biết. Cần mặc dùm luôn không?
-
Ủa thấy tui mắc giữ gái cho cưng
hông? Tin thả nó ra liền hông?
-
Xời…hành người là giỏi.
-
Hứ!
Chị Nguyệt trừng mắt dứ nắm tay đe dọa, nó trề
môi rất không tình nguyện bơi lại gần xỏ áo phao vô tay chị Nguyệt, nể người chị
cũng đẹp nên giúp thôi nhé chứ bổ béo gì. “Sao tướng ngon vậy ta”.
-
Rồi xoay bên kia.
-
Nói trống không vậy hả Mon?
-
Dạ chị xin xoay người ngọc eo
thon ngực…à không bỏ qua khúc đó đi, tóm lại chị xoay qua tay kia dùm em.
-
Hứ! Coi chừng tui á. Cycy vịn con
Thanh nghen, chị buông ra mặc áo cái.
-
Dạ dạ!
-
Chị Nguyệt hông được buông!!!
-
Trời ơi tui mặc áo phao cái bà
ơi…
-
Hic hic!
Nó lắc đầu bơi đứng gác cằm lên áo phao, chị
Nguyệt bỏ tay đang vịn thăng bằng giúp Đan Thanh nảy giờ xoay qua đối mặt nó trừng
mắt, một tay gác lên áo phao xỏ vô vai sẳn giơ tay vịn lên vai nó để nhô cao
người hơn. Trên bờ thì nhanh chứ đang dưới nước mặc áo phao hơi cực, nó phải một
tay ôm lấy chị phía bên xỏ áo phao sẳn, một tay vòng qua eo chị Nguyệt đang cố
nhón người cao khỏi mặt nước xỏ tay còn lại. Nói không phải đen tối chứ tư thế
này mặt nó bị ép vô ngay khe ngực chị, áo đã mỏng thì chớ lại còn dính sát lên
da thịt, tưởng như nó có thể nghe cả mùi cơ thể nhàn nhạt ngay trên mặt nước từ
cơ thể chị, hay là dừng ngay khúc này luôn thì phê phải biết. “Cái này đời đưa
đẩy tui mới chạm ngực chị chứ tui không cố ý dê chị nhá”.
Công nhận cảm giác mặt mình bị áp sát vô ngực
bà cô này không thấy sướng đâu chỉ thấy phê à không bực mình nao nao khó chịu.
Người chắc cũng rần rần máu nóng, nhất là khi chị nhón người cao hơn khiến mỏ
nó như mơn trớn từ khe ngực mềm mại kéo dài xuống chiếc bụng phẳng lỳ như sân
bay của chị, tự nhiên thấy ghét chiếc cúc áo còn dính trước người chị quá, phải
chi vuột ra luôn thì…è hèm…thôi xịt hết máu mũi quá. Mặc có cái áo phao mà mém
trụy tim như phim ấn độ vậy đó. Trong một giây thoáng qua, nó cảm giác chính
mình và chị dường như chợt ghì chặt vào nhau, để môi nó áp sâu hơn vào người chị.
Chỉ một chút bản năng của hai đứa trái dấu nhau thôi, nhưng nó nhớ rất kỹ, rất
rõ…vì khi mặc xong bên áo còn lại, tay chị đã như bấu lấy đầu nó, khẽ rời chị
ra cùng là lúc nó mở mắt, giống như lần trước giỡn với chị trên hồ bơi, giây
phút đó…dù không cố ý nhìn nhưng…khe ngực này, chiếc bụng, bờ eo này…hững hờ thấp
thoáng sau chiếc áo sơ-mi mỏng và ướt đẫm nước…thật quen…Hình như…nó đã từng
nhìn thấy đâu đó. Cũng không biết từ lúc nào thời gian như ngừng lại, tay nó đã
gần như ôm trọn vòng eo chị không hay, hai tay chị vẫn ghì lấy sau đầu nó, hình
như chị khẽ run rẩy nhẹ khí ánh mắt chạm nhau…và nó thở rất nhẹ, nhẹ đến nổi có
thể cảm nhận hơi thở ấm nóng phả ra từ môi chị, rất gần…rất gần môi nó.
“Không có trái đất tròn nào ở đây cả, là chị
cố ý đúng không…cố ý để tui nhớ đúng không?”
Hình như…thoáng chút nào đó…nó nhớ được gì
đó, dù không rõ ràng…dù chưa nắm bắt được hình ảnh đã từng…không phải…không chỉ
từng nhìn thấy…là đã từng chạm vào…
“Phù! Mình đã bỏ quên mảng ký ức nào nhỉ…rõ
ràng…chỉ gần đây thôi mà”
Không gian hình như thoáng dừng lại cùng với
thời gian, người nó vẫn nhấp nhô cùng chị trên mặt nước nhờ sức nổi của hai chiếc
áo phao của nó gác lên một bên và trên người chị. Nó không dám nhắm mắt, vì cố
nhớ, vì cố nắm lấy khoảnh khắc này, nó nhìn chị…như thời gian vài giây dài ra
hàng giờ đồng hồ…nó thì thào rất nhỏ…
-
Chị là ai? Mình gặp nhau rồi…đúng
không?
Chị run nhẹ, ngón tay bấu vào vai nó…mặt chị
long lanh, rồi chị nhoẻn miệng cười…
-
Buông ra đi Mon. Thanh sau lưng
chị đó.
Nó thở nhẹ rời tay khỏi bờ eo thon của chị, mặt
sông yên lặng lắm nhưng sóng dù nhỏ vẫn đủ đẩy người nó ra xa dần…chị khẽ cười…tay
chị nhẹ nhàng di chuyển từ vai xuống ngực nó…rồi từ từ duỗi ngón tay xô nó ra bằng
đầu móng tay nhọn hoắc đâm sâu vào da thịt nó. Môi chị mấp máy không thành tiếng,
nó cũng chẳng đọc rõ hình dung.
“Phù! Biết vậy tui không thèm mặc áo dùm chị,
nhức đầu muốn chết”
“Con gái thật kỳ lạ, khi ta quên họ, chẳng cô
nàng nào chịu nói thẳng ra cô ấy là ai dâu, họ luôn luôn dùng hành động vu vơ
nào đó…để ta tự nhớ ra…nếu không nhớ…họ sẽ mãi làm vậy, như là cách trừng phạt
tội lỗi của ta”.
Giờ thì nó chắc chắn tin mình từng chọc ghẹo
bà cô này rồi, thậm chí…là án tình luôn chứ không giỡn mặt được. Gây án nhiều
quá…coi bộ…báo ứng tới thật nhanh. Cũng tại chị của nó không, tự nhiên bỏ nó đi
làm gì, ở cạnh nó đi, trói lấy trái tim nó đi, mọi thứ đã không thành ra thế
này…giờ thì hay ho rồi đó. Haizz từ ngày chị đi, có những chuỗi ngày dài nó như
xác sống biết đi, mọi thứ xung quanh nhưng ngày ấy hoàn toàn chẳng tồn tại và
cũng có rất nhiều lần nó đã say không biết trời đất. Đan Thanh và cả chị ấy nửa…họ
là ai?
Đang vui quên sự đời giờ mất cả hứng, suy
nghĩ muốn nổ banh đầu không được gì. Nó ủ rủ như gà mắc nước, đúng là đang ở dưới
nước thiệt, không nhờ vai đeo áo phao chắc nó chìm sâu luôn xuống nước cho mấy
cô nàng vừa lòng. Nó úp mặt xuống nước thở phì phì thổi bong bóng thiệt mạnh, rồi
nó quẩy đầu cũng thiệt mạnh luôn xua đi những ngổn ngang trong đầu, hung hăng
trừng mắt về phía hai cô nàng gây ức chế cho nó, rồi nó không thèm để ý tới mấy
cô gái nửa mà bơi thật nhanh trở về ghe. Dáng người không cao của bà cô yêu nữ
cong cong hiện ra trên sàn, nó mỉm cười bò lại gần kéo chị ngồi xuống rồi dụi đầu
vào lòng chị hít hà mùi thơm còn lẫn mùi đồ ăn vươn trên người chị…
“Phù! Ai cũng đơn giản như chị thì hay biết mấy”
-
Nói gì vậy Mon? Hì…tự nhiên làm
gì dzạ?
-
Yên nè…em ôm chị một chút. À chị
chân dài nửa, lại mượn ôm cái coi.
-
Hihi ủa tự nhiên đòi ôm…điên hả
Mon. Ủa nó bị gì dzạ chị Thủy?
-
Ai biết! Hì chắc bị mấy con nhỏ
kia cho ăn hành chứ gì!
-
Ủa rồi biết kiếm lời trên người mấy
bà chị già tụi mình quá hen.
-
…
Chị Ngọc đánh bàn tay đang mò mẫm trên chân
mình của nó rồi co chân đạp đạp lên má nó, lại còn dùng hai ngón chân nhỏ xíu kẹp
má nó cho hả dạ mới chịu thả ra không thèm để ý tới nó nửa, chăm chú cuối người
xếp lại mấy con ốc nướng vào dĩa.
-
Vẫn là chị thương em nhất!
-
Hihi…đương nhiên rùi.
Chị Thủy dịu dàng luồn tay vào tóc nó xoa nhè
nhẹ mỉm cười, cũng không biết có quan tâm chị Ngọc thấy hay không thản nhiên cuối
người hôn nhẹ lên tóc nó, nếu không bận đang úp mặt vào lòng chị chắc yêu nữ đã
hôn lên môi nó rồi. Mặc kệ chị Ngọc phản ứng hay không, nó vẫn tranh thủ xoay đầu
qua dùng tay mân mê những lỗ chân lông li ti trên chân chị một cách lười biếng,
sau lưng chị Thủy gãi nhè nhẹ, bên dưới sông, tiếng cười đùa trò chuyện vẫn
vang vang, trên khoang tàu thì im lặng tưởng chừng có thể nghe tiếng thở của ba
người.
-
Chị ơi?
-
Sao nè cưng?
-
Chị Nguyệt không phải mới về nước
hồi bửa đúng không?
Nó xoay người lại nằm ngửa gác đầu trên chân
chị Thủy, miệng vừa hé ra đón lấy con tôm nướng chấm muối ớt do chị Ngọc đút
cho nói nhỏ.
-
Chị hổng biết nửa. Con đó hành
tung bất định lắm, hổng chừng nó có về thăm mẹ nó nhưng hông gặp tụi chị nè.
Chị Thủy vuốt ve tóc nó trả lời rồi nhìn chị
Ngọc, nó cũng nhìn theo, chị Ngọc nheo mắt gõ gõ mấy ngón tay trên ngực nó suy
nghĩ hồi lâu cũng lắc đầu.
-
Bên bển hổng ăn tết ta, thường tết
nó đón má chị (má chị Nguyệt là má nuôi chị Ngọc) qua bển ăn tết. Đi học mấy
năm bển chị hổng nghe nó về.
-
…
-
Nó lén về thì chỉ rảnh kỳ nghỉ
trùng với mùa hè bên mình. Nói chị mới để ý, có thể hồi hè chị nghi nó có về
nè. Video thấy nó khoe ăn đồ ăn Việt, mà thường gởi mấy cái đồ Việt qua bển cho
nó má toàn kêu chị gởi, nghe nó than thèm chị chưa gởi kịp thấy nó khoe rùi, chị
hỏi đâu ra nó kêu xin bạn nó. Đợt nghe nó nói trục trặc bằng cấp gì bên này phải
bổ sung gởi qua bển mới hoàn thành bằng gì bên bển á. Rồi hổng nghe nó nhắc nửa.
-
…
-
Rồi đợt đó chị kêu nó chạy ra
shop nước hoa chị hay nhờ nó mua bên bển rồi video call cho chị lựa á, cái nó
kêu mắc đi du lịch. Chị kêu đi đâu video chị coi với thì nó gởi chị mấy cái
hình, kêu đi với trai ngu gì cho chị thấy. Xong chị cũng nghi nó gởi hình cũ,
chị kêu nó xạo…rồi cái nó lơ lơ luôn.
-
Uhm mày nói tau mới nhớ. Hình như
đợt trước hai ba tuần gì á tụi tau gọi hồn nó trên facebook mà im ru mất tiêu
hà. Hỏi sao hổng online nó kêu mắc tập trung ôn thi.
-
Đúng rùi…mà em hổng nhớ chính xác
tháng mấy. Cũng gần đây hà.
-
Coi chừng đúng rùi á. Nếu nó có về
làm giấy tờ thiệt mà hổng gặp tụi mình thì chắc ở ngoài HN, vậy là chỉ có con
Chi ha con Vy biết.
-
Ủa sao về làm giấy mà ở HN chị?
-
Trước nó học bằng cấp gì ngoài HN
đó Mon, học bổng nó xin ở ngoải luôn thành ra hùi đi bển học nó mắc bay ra HN
rùi bay chung với nhóm du học ngoài ngoải á.
-
Hà Nội hả…Hà Nội…
Nó mân mê tay chị Ngọc đang để trên ngực mình
nheo mắt suy nghĩ. Chị Thủy lại lên tiếng.
-
Mấy tháng gần đây cưng có đi HN
hông?
-
Em hả. Cũng có, em đi theo ông
Ben công tác hai lần, một lần ở Đại Lải, một lần ra ngoải mà hổng có ở HN xuống
sân bay là lên xe đi thẳng lên Mộc Châu. Còn xa hơn có đi với chị Phương mấy lần,
ở HN thì không có gặp thêm ai, còn mấy lần gặp bạn chị Phương toàn xuống sân
bay là di chuyển liền qua chổ đó không có ở lại HN.
-
Giờ nhớ coi mấy lần gần đây thui
Mon, khoảng mùa hè á. Tự nhiên nói hổng nhớ, để chị về lục tin nhắn cũ với nó
coi sao. Cưng hổng nhớ đi với ông Ben hồi nào hả?
-
Dễ gì nhớ. Để về hỏi chị Loan.
Không biết bả còn giữ lịch công tác của ổng không đây. Hayzaa nhức đầu quá! Em
đâu đãng trí tới nổi gặp rồi không nhớ ta.
Nó thở hắt ra một cái đưa tay chị Ngọc lên miệng
hít hà như hôn tay chị, dù tay bà cô “chân dài” toàn mùi đồ ăn nhưng là tay con
gái nên nó vẫn thấy thơm lắm. Chị Ngọc liếc nó chu miệng nhưng làm ra vẻ không
thèm để ý mặc kệ nó đang làm hành động thân thiết trong vô thức, thực ra nó
cũng không để tâm tay chị Ngọc hay chị Thủy, biết tay người đẹp đủ rồi.
-
Ủa tự nhiên ngồi suy luận như
thám tử dzậy trời. Mà cưng hỏi chi á?
-
Thì em nhớ có thể em gặp chị Nguyệt
rồi.
-
Hihi nhớ gặp ha gây án tình mờ ám
gì hen Monnnn.
-
Ấy…không có…không hề có. Em thề!
Nó giật thót trong bụng, bà cô Thủy đúng là
sâu trong bụng nó về mấy chuyện này.
-
Hì giờ về nhà từ từ điều tra, gặp
nó ở SG thì hông biết, còn thí dụ cưng gặp con Nguyệt ở HN chị bảo đảm liên
quan con Chi, con Vy tại ông Ben ra đó làm sự kiện chắc chắn có hai con đó.
-
Ờ…thì ra lần nào cty em cũng kêu
show chị Chi mà. Nhưng có gặp dễ gì không nhớ mặt dc.
-
Hihi! Coi phải gặp nó rồi hông
nha, coi chừng hố nha. Cở này cưng khùng lắm rùi á. Hí hí!
-
Cười gì cười. Em mà biết chị giấu
em chuyện chị Nguyệt em đánh sưng mông.
-
Hihi
-
Chị luôn, em nói chị luôn đó chị
Ngọc, đừng có giấu giếm em, biết gì phải nói nghe chưa, chị mà giấu là em….
-
Xùy xùy hông có liên quan, ủa
tính lợi dụng chị hả cưng…chị hổng phải bà Thủy cho cưng…
-
Đánh hết, đánh sưng mông hết. Chị
em cũng đánh vô mông luôn!
-
Vô duyên…ai cho! Hứ!
Nó hung hăng trừng mắt đe dọa trước hai tiếng
cười khúc khích thách thức của chị Thủy chị Ngọc, chị Thủy của nó rồi còn bình
thường chứ chị Ngọc…không nhờ nó là người đứng đắn trung trinh đàn hoàng thì giờ
chắc sờ mông chị chân dài luôn cho đã tay rồi.
-
Monnnnnnnnnnn! Cưng dụ con Thanh
tắm sông cho đã rồi trốn đâu rùiiiii. Bỏ con giữa chợ cho chị hảaaaaaaaa.
Đang tính tìm cơ hội sờ mông chị Ngọc để chứng
minh lời đe dọa thì tiếng bà cô Nguyệt la ầm lên dưới sông. Nó bỉu môi ngóc đầu
bò dậy ló đầu qua cửa sổ vách khoang ghe nhìn chị hung hăng cười, nó mà nhớ chị
là ai…nó quyết đánh sưng luôn mông chị Nguyệt (nếu nó dám).
-
Hehe đâu có, chờ em xíu nảy giờ mắc
phụ dọn ốc nướng ra phụ chị Thủy nè. Nóng lắm!
-
Kêu tụi nó ai ăn lên ăn luôn Mon.
Đồ ăn chín hết rồi.
-
Chị Nguyệt kêu mọi người ai ăn gì
lên tự ăn luôn nè, đồ ăn chín hết rồi.
-
Mệt ghê! Ủa ra đưa con Thanh của
mấy người lên ăn tui mới lên được chớ, ra kéo nó vô nèeeeeee. Chị bơi một mình
mới vô được.
-
Rồi rồi em ra liền. Có áo phao
làm như bơi mình không ấy.
-
Nhanh lênnnn!
Nó chạy ra ngoài leo lên nóc ghe tính nhảy
cái đùng xuống cho đã thì nhìn quanh thấy hình như thiếu quân số.
-
Eeee bà con ai đói ăn gì lên ăn
nha, ủa…ba ông già đâu rồi, ma da kéo rồi hả?
-
Anh! Hông nhắc ma da nha…tui sợ…nha!
Đan Thanh nghe ma da liền xanh mặt la lên, chị
Nguyệt cũng hơi tái mặt trừng mắt với nó.
-
Im đi miệng ăn mắm ăn muối. Mấy ổng
trỏng đó.
Nó cười cười nhìn theo tay chị Nguyệt chỉ vô
bờ sông, lấp ló cái đầu của mấy ông anh đang loi ngoi gần bờ.
-
Ủa mấy ổng chui vô đó chi dzậy?
-
Bị khùng á, tính đi ăn trộm dừa
nước á.
-
Ê con Nguyệt nhỏ cái miệng mậy!
Người ta nghe sao em!
Tiếng ông Vũ nói vọng ra trong bụi cây sát bờ,
hít một hơi khí lạnh hết ngó kiếm coi trong bờ có bụi dừa nước nào không rồi
ngó chị Nguyệt.
-
Trời đất! Sao dám đi ăn trộm dừa
nước, rồi dao đâu chặt dừa nước?
-
Ủa dừa nước hổng bẻ tay không được
hả ta?
Nghe câu này là biết bà cô Nguyệt có tham gia
xúi rồi đó.
-
Chị nói xem.
-
Thôi mệt cho mấy ổng cạp luôn đi.
Ra đón con Thanh vô nhanh coi, đứng nói hoài hả.
-
À rồi rồi! Anh Liêm ơi có cây dao
bự chặt dừa nước không anh, cho em mượn đem ra cho mấy ổng ăn trộm…à không…cho
mấy ổng mượn đỡ quài dừa cái.
-
Haha có nè em trai.
-
Hihi nói điên nói khùng gì hông
nha Mon!
Nó bật cười gãi đầu bẻn lẻn đi lại đuôi ghe
nhận cây dao (phải nói là cây rựa) anh Liêm đưa mượn cầm lên tính nhảy xuống
sông thì chị Nguyệt với Đan Thanh lên tiếng.
-
Ê…được hông đó, tính cầm dao bơi
tuốt bển hả Mon. Nè nè hông có giỡn nghen tên kia.
-
Anh!!! Nguy hiểm, muốn chết hả?
-
Trời…sao đâu, anh dân miền Tây
mà.
-
Hông được!
-
Bỏ cây dao liền, bỏ xuống!
-
Ớ!
Nó cười mếu khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của cả
hai cô nàng phía xa, Cycy và bé Ngân, Nhiên bơi gần đó cũng nheo mắt lắc đầu.
-
Haha thôi để anh đem vô trỏng
cho!
-
Ấy thôi…em đem được mà. Tại mấy bả
làm quá thôi.
-
Để anh! Nảy chạy ngang cũng me mấy
quài dừa.
-
Đù! Hướng dẫn viên gì tính ăn trộm
theo luôn cha nội.
-
Hehe chôm được chôm, bị bắt thì
xin em, haha chủ vườn đây anh quen!
-
À rồi…hèn gì.
Nó bật cười đưa cây dao cho anh Liêm, ông anh
cởi phăng áo thun quần dài, mặc quần cụt nhảy ùm xuống sông không cần áo phao
bơi một tay ào ào ra xa, tay cầm cây dao to đùng giơ lên cao như chiến thần làm
nó gật gù chép miệng. Ông anh mình coi vậy còn lịch sự mặc quần cụt, đâu có như
đám tụi nó ngang nhiên mặc mỗi quần sịp đùi. Có khi nhờ vậy nảy giờ tới chị Ngọc
cũng tính xiu lòng đưa mông cho nó sờ, hế hế.
Nhìn theo ông anh Liêm bơi tuốt vô bờ chỗ góc
cua nó mới thấy công nhận từ đây vô đó cũng xa, đưa nó bơi một tay chưa chắc vô
nổi với sức nó tầm này, với dân miền Tây quen sông nước, mặc áo phao bơi có khi
còn khó chịu mau mệt hơn mình không. Thôi an toàn trên hết, dù sao nay tắm sông
còn dìu theo cục nước đá mặt lạnh, không áo phao chắc không bơi nổi.
-
Nhanh coiii chị đói lắm rùi nè.
-
Tới rồi nè…than dữ.
-
Hứ!
Chị Nguyệt lén đưa tay nhéo bụng nó dưới nước
rồi nhẹ nhàng kéo Đan Thanh đưa vô người nó sau đó ngoảnh mông bơi đi. Nó nhăn
nhó chịu đau để Đan Thanh không phát hiện ráng nặng nụ cười công nghiệp với em.
-
Hehe sao…tắm sông quen hết sơ rồi
ha.
-
Hừ! Kêu xuống đã bỏ tui. Hứa rùi
quỵt vậy đó.
-
Đâu có…anh lên phụ dọn đồ ăn mà,
bỏ mình hai chỉ làm sao được, toàn đồ nóng tay.
-
Hừ kéo tui vô ăn coi, đói rùi nè.
-
Haha rồi rồi thì vô. Ôm cổ anh!
-
Mệt…gì ôm hoài! Kéo tay hổng được
hả?
-
Kéo tay xa lắm, rủi ma da kéo
chưn…Ái…uida…hehe
-
Anh…! Anh…nói hoài nha…biết sợ
hông?
Đan Thanh nghe tới ma da liền bấm lấy vai ghì
nó vô người mình hai tay cả chân ôm cứng lấy nó thiếu chút lủng vô thịt, nó thở
hắt ra cười híp mắt, mặc dù em ôm nó hơi thô bạo nhưng chạm vô người em đã lắm.
-
Rồi rồi…anh giỡn mà, nhát ghê!
-
Hứ! Ăn hiếp em!
Theo dõi bạn cũng đã lâu, nay có một vài lời muốn chia sẻ cùng Mon, trước hết mình thấy những trải nghiệm của cuộc đời mon thông qua câu chuyện là rất đáng trân trọng, cả việc duy trì ra blog hằng tuần cũng là một sự cố gắng rất lớn. Là người độc giả, mình cũng có đôi chút ngóng trông vì những chap sau không còn miêu tả được nhiều nội tâm của nhân vật mà đi sâu vào các cuộc hội thoại. Phải chăng động lực, chất liệu để viết đã khác xưa....mon nhỉ. Dù sao thì cũng cảm ơn vì những gì mon đã chia sẻ
Trả lờiXóa