Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 47)

 


Thương lái bắt đầu đưa ghe vào sát vườn, những người làm cũng lục đục tới vườn nhà Mimi bắt đầu công việc. Nói chung nhóm nó cũng tranh thủ đi ra chơi với mọi người, phụ được gì thì phụ trong khi chờ đi chơi.

-        Mon đi đâu thế?

-        Em đi kiếm trúc làm cần câu cá với anh Vũ.

-        Đi xa hở mà đi bằng xe máy đấy?

-        À dạ chạy ra chợ nè chị, gần đây phải không ku Bin (cháu Mimi).

-        Dạ chợ xã gần xịt à anh Mon.

Chị Quỳnh Chi chu môi suy nghĩ gì đó một chút rồi cười tươi chụp lấy túi xách đi lại gần nó cười hì hì.

-        Chị đi chợ với Mon nhé, mua một ít đồ con gái.

-        Hả mua gì nói em mua cho.

-        Nào nào…

-        À rồi rồi đi thì đi. Bin qua xe anh Vũ cho anh làm ăn Bin.

-        Xời!

Thằng ku Bin trề môi nhìn nhìn chị Quỳnh Chi rồi nhìn nó ra vẻ bất mãn xách đít chạy qua nhảy lên xe ông Vũ đang nẹt bô ầm ầm cười hô hố với ông Tiến.

-        Ủa anh Kiên không đi hả anh Vũ?

-        Đm mày chở con đó xe đâu nó đi. Thằng Kiên ở nhà đào trùng (giun) ha kiếm gì làm mồi nghe mậy.

-        Ok ok! Để đó tau tính.

-        Mấy ông già đi nhanh về nghen, ghe sắp vô tới rồi á.

-        Biết rồi!

Ông  Vũ cười hề hề vít ga thiếu điều bốc đầu, bởi cái mặt già hơn trái cà nhưng đụng vô xe máy là cái nết ông anh như trẻ trâu liền. Nó lắc đầu nhìn xe hai ông anh chạy cái vèo chỉ biết thở dài cười cười đưa mắt nhìn chị Quỳnh Chi.

-        Mình đi chị, nay chở thần tượng nổi tiếng bằng siêu xe luôn nha.

-        Hihi

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích vịn vai nó leo lên xe, đôi chân dài miên man đắc giá này công nhận ngồi trên chiếc cup cánh én xanh ngọc huyền thoại này có vẻ không hợp cho lắm.

-        Nhớ ôm em thiệt cứng nha chị đẹp.

-        Nào…chạy chậm thôi đấy…

-        Haha đi!!!

Nó vui vẻ nhếch miệng vít ga một phát làm chị giật mình ôm cứng lấy ngực, một tay đang giữ túi xách cũng chụp luôn vô đùi làm nó suýt lạc tay lái bay xuống ao, chụp sâu chút nửa là trúng trung tâm chỉ huy của nó rồi.

-        Nào Mon!!! Đi chậm thôi, đấm cho giờ.

-        Hehe

Đường trước nhà Mimi bằng bê tông khá rộng đủ cho một oto và xe máy ngang nhau, hai bên đường hoặc là vườn cây ăn trái hoặc là kênh dẫn nước hai bên đường, hầu như nhà nào muốn ra đường lớn cũng phải bắc một chiếc cầu bê tông. Khu nhà Mimi toàn trông cây ăn trái, không có tre trúc nên muốn làm cần cầu phải ra chợ mua. Mặc dù mặt đường khá rộng nhưng quanh co uốn lượn, hai bên thường cách vườn cây ăn trái là kênh dẫn nước cho nên cô nàng ngồi sau lưng cũng không thoải mái gì lắm, tay bấu chặt lấy hông và vai khiến nó không thấy sướng vì được chở người đẹp chút nào.

-        Chị ơi em nói nghe nè.

-        Gì đấy?

-        Biết là chị yêu em rồi, nhưng mà…ôm hơi nhiệt tình quá rồi đó.

-        Luyên thuyên!

Chị Quỳnh Chi lườm lườm khi nó hết chịu nổi quay qua sau ra dấu cho chị, nhưng rốt cuộc cô nàng chỉ lỏng tay được một chút rồi đầu vào đó, vẫn bấu chặt mấy móng tay nhọn hoắc vô người nó, biết vậy nảy cho ở nhà.

-        Nào Mon….đi xe sợ thật ý.

-        Haha vậy chị mới ôm em chớ.

-        Không đi với Mon nửa bây giờ, có chạy cẩn thận không thì bảo. Sợ thế.

-        Cái này không phải tại em, tại cha nội Vũ chạy như giặc đó. Không theo kịp ổng lạc đường cái em cho chị ra biên giới luôn.

-        Nào! Bảo anh ý đi chậm thôi.

-        Đâu được, chạy chậm đâu được ôm.

-        Đấm cho giờ, thích trêu không…Hừ hừ nào…Mon…đi chậm chị vẫn ôm nè.

-        Haha

Nó bật cười bóp kèn tin tin la lớn.

-        Đi từ từ anh Vũ, xe cùi bắp chạy không có nổi.

-        Đm…nhiều chuyện quá mậy.

Ông Vũ quay lại trừng mắt cơ mà ổng nhìn con xe cup nhỏ xíu chở cô nàng chân dài coi bộ cũng mắc cười thành ra ổng cũng chịu chạy chậm lại. Xe của nó cũng cũ rồi nên khá yếu, nảy giờ chủ yếu tại nó ôm cua hơi sát chọc chị Quỳnh Chi thôi chứ xe này làm sao theo kịp chiếc ex của anh hai Mimi cho mượn.

-        Nè chạy chậm rồi nè, đừng có quỵt lời không ô mem nửa đó.

-        Eo ôi! Biết tranh thủ con gái người ta thế, đồ điêu ngoa.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích đấm lên lưng nó mấy cái rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy vai nó, người đẹp có khác, chỉ cần dựa nhẹ vô lưng đã thấy êm ái sướng rơn cả người, chưa kể người chị vừa mềm vừa thơm không chê chỗ nào.

-        Thấy miền Tây sao chị, thích không?

-        Uhm về đây vui thật ý, không nóng như ngoài kia.

-        Vậy yêu em đi, về làm dâu miền Tây hehe

-        Eo…chả biết khi nào được Mon yêu thật ý, cứ trêu chị mãi.

-        Nói thiệt, yêu em đi, ra rước chị về làm dâu miền Tây liền.

-        Hihi thế Mon định rước bao nhiêu cô một lượt bảo chị biết nào.

-        Ơ…cái này…chị cho em cưới thêm vợ thiệt hả.

-        Hứ! Chị đấm cho…

-        Hehe

Chị Quỳnh Chi lại dữ nắm đấm nho nhỏ lườm nó dễ thương cực kỳ, kiểu lườm này vừa đáng yêu vừa sang chảnh, đủ sức giết bao nhiêu chàng trai chứ không đùa được.

-        Chút tới chợ chị mua gì đó?

-        Mon đưa chị đến quán tạp hóa và hiệu thuốc nhé, chị mua ít đồ con gái.

-        Ok chị, mà thích ăn đồ ăn vặt gì em mua cho, chút lên ghe đi chơi ăn.

-        Uhm được đấy Mon, mua cho cả hội luôn nhé.

-        Ơ không, em mua cho mình chị thôi.

-        Hihi điêu ngoa!

Chợ xã nằm kế bên con sông lớn khá khang trang, hình ảnh này rất quen thuộc khi về miền Tây, chợ quê thường sẽ nằm gần hoặc sát bờ sông để tiện cho việc vận chuyển, thu gom hàng hóa các loại. Khu bên này của nhà Mimi thường có ghe tàu chở trái cây và cây giống ăn trái các loại, khác khu chợ bên nhà chị Thủy thường sẽ chuyên chở buôn bán cây cảnh, giống hoa kiểng. Hai an hem thắng xe cái kịt trước chợ, nó nhìn qua nhìn lại rồi lên tiếng.

-        Hai anh theo ku Bin đi mua đồ làm cần câu đi nha, em dẫn chị Chi kiếm tiệm thuốc tây cho chỉ mua đồ cái, chút xong ra đây nha.

-        Vậy hả, ok tụi mày đi đi, để tau mua đồ câu.

-        Dạ!

Nó dựng luôn xe sát xe ông Vũ rồi nhìn ngó xung quanh một chút kéo tay chị Quỳnh chi đi qua bên kia đường theo lời chỉ của thằng ku Bin. Chợ xã buổi sáng nhộn nhịp không thua gì chợ trên thị trấn, cảm giác thân quen đậm chất chợ quê miền Tây phần nào khiến nó thấy dễ gần hơn. Ở quê đương mà, xuất hiện một cô gái có dáng vẻ xinh đẹp, đặc biệt gương mặt sang chảnh của con gái Bắc khiến chị Quỳnh Chi trở nên nổi bật hơn khá nhiều người, tất nhiên cô nàng làm nhưng nơi chị đi qua thu hút đến nó cũng thấy buồn cười trong lòng.

-        Người nổi tiếng đẹp có khác, về quê cái quá trời người nhìn ha chị.

-        Hihi im ngay đi, trêu mãi chị đấm giữa chợ cho chừa nhé. Mon này kia là món gì nhiều màu đẹp thế?

Chị Quỳnh Chi lườm yêu nó rồi vui vẻ chỉ tay về một chòi lá mái tôn (gian hàng bán đồ) có mấy mâm bày bán đồ ăn đủ màu sắc. Nó mĩm cười nhìn ngón tay xinh của nữ thần cười híp mắt, ngắm tay người đẹp coi bộ thích hơn ngắm đồ ăn.

-        À cái đó là bánh lọt. Chị ăn không, món này có nước cốt dừa, có đá, đồ ngọt đó, chị thích đồ ngọt mà. Mua một chén thử nha.

Cô nàng nhìn chăm chăm ra vẻ suy nghĩ rồi nhoẻn miệng cười cào cào lên bắp tay nó gật đầu.

-        Nếu không ngon Mon phải hộ chị đấy.

-        Ok luôn!

Nó kéo tay chị đi lại quầy vui vẻ mua một chén bánh lọt có đá, nó không thích ăn ngọt cho lắm nhưng nếu bánh lọt cho thêm đá thì ăn thấy ngon.

-        Nè thử coi chị, mát lắm.

-        Uhm đây là bánh lọt à, nhìn thích mắt thật ý. Chị xem nào..

Chị Quỳnh Chi cười tít mắt cầm chén bánh lọt bốn màu xanh trắng đỏ hồng đưa lên mũi ngửi ngửi.

-        Thơm thật ý.

-        Ăn đi, quậy lên cho mát ngon hơn chị.

-        Uhm

Cô nàng thích thú khuấy chén bánh lọt lên sau đó múc một muỗng cho vào chiếc miệng xinh xắn, mắt long lanh ra vẻ thưởng thức làm nó không ăn cũng thấy thơm ngon khi nhìn chị. Ở nhà trong nhóm toàn mấy cô nàng có ngoại hình thì thấy cũng bình thường, còn ra đây xung quanh có mình chị xinh đẹp nổi bật hơn mọi người nên ngắm chị càng thấy chọc chị kêu là nữ thần không sai vô đâu được.

-        Sao chị?

-        Thơm, ngọt và béo thật ý. Ngon thế nhờ…Mon ăn này…

-        Haha thôi ngon thì chị ăn một mình cho đã đi…

-        Nào….

-        Rồi rồi…

Chị Quỳnh Chi chu miệng lườm nó rồi dứ một muống bánh lọt ngon lành đút vô miệng nó, lâu không ăn món này lại được vừa ăn vừa ngắm nữ thần, bánh lọt ngon phải biết. Chén bánh lọt à cái này kêu tô coi bộ đúng hơn được hai đứa chia nhau chị 1 muỗng nó một muống nhanh chóng cạn vèo, nó thản nhiên cầm nguyên tô cho lên miệng húp sạch nước bánh lọt thơm ngon mát lạnh trước tiếng cười khúc khích của chị đẹp bên cạnh rồi trả tô cho bà bán bánh, nguyên tô bánh lọt hai đứa ăn mới hết giá 5k.

-        Eo ôi 5k thật à Mon? Rẻ thế nhờ.

-        Hehe chị ăn nửa không?

-        Hihi vỗ béo chị đấy à, tí ăn món khác Mon, giờ chị muốn đi mua đồ trước.

-        Ok ok.

Nó vui vẻ kéo tay chị chen vào dòng người đi chợ buổi sáng, cô nàng nắm chặt tay nó đi theo nhìn ngắm xung quanh đặc biệt là mấy chỗ bán đồ ăn, dù mặt chị dịu dàng vui nhưng rất khác những cô gái từng đi chung với nó, vui nhưng vẫn mang trên người dáng vẻ sang chảnh, kiêu kỳ chứ không quá nhí nhảnh như trẻ con.

-        Chị vô mua đồ đi nha, em qua đây mua cái này rồi quay lại liền.

-        Uhm Mon!

Nó để chị Chi đứng mua đồ ở tiệm thuốc tây rồi đi nhanh qua tiệm bán đồ đối diện đứng nhìn nhìn sau đó tự mĩm cười một mình khi trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp nhưng trẻ con cố ra vẻ lạnh lùng của cục nước đá sau đó nhún nhún vài cầm lấy một chiếc áo phao màu cam rực rỡ và một phao tắm loại lớn màu xanh ngọn chuối, không biết ghe chở đi chơi có áo phao không, nó cứ mua sẵn dành riêng cho cục nước đá, vừa có áo vừa có phao tắm, bảo đảm em an toàn không sợ nước nhiều nửa. Bình thường giang hồ như báo cái, gặp nước liền thành con mèo, mà phải nói là mèo sơ sinh mới đúng. Cầm phao, áo trên tay nó nhìn qua bên kia chị Quỳnh Chi xinh đẹp khiến hơi nhiều người lén nhìn ngẩm nghĩ một chút rồi nhún vai thêm cái đi trở vô mua thêm một phao tắm lớn nửa, hai phao tắm lớn này chắc đủ cho mấy cô nàng tha hồ chơi. Phao hơi lớn nên ông chủ tiệm cũng nhiệt tình kêu nó dẫn ra xe lập thế giúp nó cột phao phía sau xe, bán đồ chuyên nghiệp có khác, chỉ dùng mấy khúc cây là cố định xong mấy cái phao mà vẫn còn chổ cho nó chở chị Chi về. Xong xuôi nó cảm ơn ông chủ tiệm rồi quay lại chỗ chị Quỳnh Chi ngồi xuống ghế đá trước tiệm thuốc chờ.

-        Chị xong rồi này, Mon ăn gì thế?

-        Chùm ruột ngâm, chị biết trái này không?

-        Chị không, nhìn lạ thế.

-        Ăn thử nè chị, ngọt ngọt chua chua.

Chị Quỳnh Chi hé môi ngậm lấy xâu chùm ruột nó đang ăn, cái miệng cong lên nhai ngon lành chép miệng gật gù.

-        Giòn thơm Mon nhỉ? Món này con bé Vy sẽ thích lắm này.

-        Vậy hả, để mua thêm về cho chị Vy, chị ăn thêm đi nè.

-        Hihi yêu thế cơ.

Chị Chi vui vẻ ngồi xuống cầm lấy xâu chụm ruột thoa sẵn muối ớt ăn ngon lành, nó mua thêm gần như mua hết hủ ngâm chùm ruột to đùng của bà cụ gần đó, xin luôn chén muối ớt sau đó lại để chị Chi ôm lấy bắp tay đi lòng vòng chợ.

-        Món gì đây Mon?

-        À cái đó bánh da lợn cũng thơm lắm, màu xanh mùi lá dứa, màu đục đục mùi sầu riêng hoặc đậu xanh.

-        Uhm…nhìn thích thật ý.

-        Vậy thử luôn nha.

-        Hihi eo ôi…về béo lên mất.

-        Haha càng béo càng dễ thương.

-        Điêu ngoa! Kia là gì?

-        Bánh tằm làm bằng khoai mì, chị thấy giống con tằm không, giống nên kêu là bánh tằm.

-        Kế bên là gì?

-        Hình như bánh đúc lá dứa với bánh bò.

-        Bánh bò chị biết này, bánh đúc chưa thử bao giờ. Còn kia là bánh cam Mon nhỉ?

-        Uhm bánh cam, bên đó bánh ống chắc chị biết, bánh tai yến, bánh tiêu, bánh bèo…Haha sao chỉ toàn bánh không vậy, xong về than béo.

-        Hihi chị thích món ngọt thật mà.

-        Rồi…vậy mua cho chị thử hết nha.

-        Hihi âm mưu vỗ béo nhau thật rồi. Thế mua mang về cho bọn ở nhà ăn cũng được đấy Mon, bao món thế này chị chả ăn hết đâu, béo chết mất.

-        Haha ăn từ từ, béo để em đền cho.

Vậy là chị Quỳnh Chi kéo tay nó vui vẻ đi khắp chợ, mỗi món ngon đều mua một bịch khá nhiều để đem về, Mimi còn nhắn tin dặn nó mua thêm ốc bưu đen, ốc gạo đem lên ghe trưa nhậu. Tới khi trở về xe hai tay hai đứa xách đầy đồ ăn, ông Vũ và ông Tiến đang ngồi uống cà phê nhìn thấy nó về trừng mắt.

-        Đm hai đứa mày dọn hết cái chợ hả, lâu chết mịe.

-        Hơ hơ mua đồ chút lên ghe ăn cho đã chớ ông già. Ủa mua được đồ làm cần câu không?

-        Có rồi mày, thôi về!

-        Ok anh!

Vì xe cột phao to đùng thành ra chị đẹp buộc phải ngồi rất sát vô người làm nó hí hửng ra mặt thưởng thức cảm giác êm như nhung sau lưng, nhân ra mặt hớn hở của nó chị Quỳnh Chi không còn cách nào khác chỉ biết lườm.

-        Mua mỗi áo phao cho Thanh đấy à, gatô thế nhờ. Chả yêu chị.

-        Ơ nè em mua cho chị cái phao bự luôn đó gato gì nửa. Mua cho mình chị luôn đó, chút tha hồ tắm sống. Ưu tiên nhất luôn đó.

-        Hừ…đồ điêu!

Nó bật cười vít ga chạy theo ông Vũ về nhà, sau lưng chị Quỳnh Chi dựa sát người vô tư trò chuyện say sưa, lâu lâu được về miền Tây chơi nên nhiều chuyện để nói với nhau. Về tới nhà nó xách đồ ăn vô đưa cho mấy cô nàng rồi chạy tọt ra chỗ đám ông Vũ làm cần câu. Về miền Tây nên mấy an hem nó tự làm cần câu bằng trúc đơn giản, trong lúc đó ông Kiên đào được không ít trùng, ông Tiến thì xoay xở đâu ra một ít cá nhỏ và vài thứ nguyên liệu đơn giản khác hào hứng chế biến trộn thêm mồi câu. Hì hục cả buổi mấy an hem cũng chuẩn bị xong 5 cần câu bằng trúc ngon lành, mồi màng đầy đủ. Mấy cô gái thay đồ ngắn xong xuôi, gom góp hành trang, đồ ăn các kiểu hào hứng kéo nhau ra bến sông sau vườn. Nay Mimi sẽ ở nhà với mẹ nhưng vẫn tham gia đi ghe chơi một buổi. Cả nhóm khệ nệ tay xách nách mang đồ đạc ra tới sau vườn đã có một chiếc ghe lớn sơn màu xanh đỏ có mái che, bàn ghế bếp nấu đầy đủ đậu sẵn dưới sông. Nó ngắm nghía chiếc ghe kéo tay chị Thủy lại hỏi.

-        Ủa ghe đâu ra coi đã vậy chị?

-        Ba chị mướn trên thị xã vô rước tụi mình đi chơi đó cưng. Đi qua bên cù lao vòng vòng chơi rồi chạy qua nhà chị luôn nè.

-        Hả…chơi lớn dữ.

-        Hí hí chở rể nhí đi chơi bộ, chơi tẹt ga luôn.

-        Hơ hơ, có đường qua nhà chị luôn hả, ủa rồi mấy chiếc xe bỏ đây ai chạy về?

-        Xe để chiều mấy ông làm cho nhà chị qua lái về, tụi mình đi ghe chơi về bển trước luôn nè.

-        À rồi…bày đặt phiền chú Năm ghê…

-        Chuyện nhỏ hihi lâu lâu về ba chị cho chơi đã đời luôn, khỏi lo cục cưng ơi.

-        Hơ hơ…phú bà có khác.

-        Hí hí!

Nó trợn tròn mắt lắc đầu trước sự tiếp đãi hơi bị nhiệt tình xịn xò của ba chị Thủy, nói về mặt bày vẻ đủ thứ đương nhiên mấy cô nàng trong nhóm nó là trùm, phong cách ăn chơi không lẫn vô đâu được, hơn nửa có ba chị Thủy đại gia miệt vườn hết sức chiều chuộng con gái, lần này về đúng nghĩa ăn chơi tới bến với nhà phú bà Thủy.

-        Mấy đứa về mạnh giỏi nghen, mai mốt về chơi với con Mi nửa nha.

-        Dạ thím.

-        Dạ dì ở đây mạnh khỏe luôn nghen.

-        Tụi em về anh Hai ơi.

-        Ok ok bửa nào về nhậu tiếp nha mấy đứa.

-        Dạ dạ…

Cả nhóm nhao nhao kéo lên ghe chào hỏi chia tay nhà Mimi, anh Hai của Mimi vui vẻ xách mấy túi tôm càng, ếch, gà và nguyên thùng trái cây để lên ghe rồi nhảy lên bờ bắt tay bá cổ tụi nó, nhìn đống đồ ăn nhà Mimi cho lên ghe không từ chối được cũng biết sự nhiệt tình của người miền Tây là không phải bàn cãi, nhà Mimi không so được với nhà chị Thủy nhưng số lượng đồ ăn này càng đáng quý với tụi nó. Trong lúc mọi người vui vẻ nói chuyện chào hỏi để lên ghe nó cảm giác được một mùi hương con gái thoang thoảng sau lưng, nó bắt tay anh Hai MiMi xong mỉm cười lùi lại một chút nghiêng đầu nhìn cô nàng đang núp sau gốc cây, tay mân mê thân cây thiếu chút cạo hết vỏ cây nhà người ta xuống, môi em cắn chặt, mắt màu lam nhạt nhìn bâng quơ xuống bến sông, nhìn em giờ không còn chút lạnh lùng ra vẻ mạnh mẽ thường ngày, gương mặt thấp thoáng nét bất an. Nó cười cười kéo nhẹ tay em, Đan Thanh khẽ giật mình rút tay lại nhưng nó vẫn như cũ kẹp chặt mấy đầu ngón tay em.

-        Anh…anh làm gì đó.

-        Nắm tay em chút được không?

-        Anh…muốn chết!

-        Haha thôi giỡn mà. Anh dẫn lên ghe nè.

-        Hừ! Tưởng anh quên tui.

Cô nàng cong môi lên hừ hừ, tay cũng không rút lại nửa để yên trong tay nó, khẽ xoa xoa ngón tay mềm mềm của em một chút coi như công nó mua áo cho em rồi đưa mắt nhìn một lượt cơ thể đang mặc quần ngắn màu đen, áo thun xanh nhạt ôm sát người hở ra chiếc bụng thon gọn, đôi dép kẹp màu hồng làm em có vẻ gần gũi với nó hơn cô nàng rực rỡ trên bàn mix thường ngày. Tóc em là tóc nhuộm nhưng cảm giác nhìn gần tự nhiên đến lạ, đôi lúc nó tưởng chừng màu trắng này là màu tóc thật của em, kể cả đôi mắt màu lam lạnh lùng này cũng mang lại cảm giác chân thật.

-        Anh…anh dẹp cặp mắt dơ bẩn…

-        Đẹp không thua gì chị em đó nha. Lại anh mặc áo cho nè, áo phao mới mua cho em đó.

-        Hừ…

Nó mặc kệ cô nàng nói câu quen thuộc đó, chỉ mĩm cười kéo em lại gần mình, thấy nó không để tâm lời mình, cục nước đá chỉ hừ thêm một tiếng quay mặt chỗ khác không thèm để ý tới nó nửa, tay em kệ luôn nó muốn làm gì thì làm. Mùi hương con gái từ người em quen đến lạ, chưa đến mức nhắm mắt là nhận ra em, chỉ là mùi hương này hình như hơi giống chị ấy, không hoàn toàn mùi của chị nhưng không khác bao nhiêu.

-        Ghe người ta có áo phao, anh mua làm gì chứ.

-        Anh không biết ghe có áo sẵn, cứ mua đại cho em, rủi không có sẵn thì cũng có áo cho em đỡ sợ mà.

-        Hừ…làm như lo cho tui lắm đó.

-        Hì hì…

Nó mặc kệ cục nước đá nói gì, chỉ nhẹ nhàng mặc áo phao cho em giống như từng làm với chị, cài chốt, cài dây đàn hoàng xong nó còn cẩn thận kiểm tra lại mối dây cài áo thật kỹ mới hài lòng thở nhẹ ra.

-        Xong! Đi em!

-        Hừ…bớt kiểu thân mật đó đi ha, ớn muốn chết.

-        Hơ hơ…

Nó bật cười nắm tay Đan Thanh kéo em đi, tay còn lại ôm kéo theo hai cái phao quăng mạnh lên ghe rồi đỡ hông em dẫn xuống ghe. Mạnh miệng là vậy chứ vừa bước lên ván gỗ bắc từ bờ lên ghe người em khẽ run nhẹ, tay siếc chặt tay nó như cả thế giới chỉ còn nó là chỗ để em bám vô khi sợ hãi, có lẽ em có chuyện cũ không hay ho gì liên quan đến nước. Nó gãi nhẹ lên lòng bàn tay em, ôm chặt hơn lên bờ eo thon mịn ấy nhưng đầu không chút ý nghĩ đụng chạm vào người con gái, nhẹ nhàng mỉm cười.

-        Đừng sợ, có anh nè, đi từ từ quen đỡ sợ liền.

-        Biết rùi!

Đan Thanh hừ nhẹ một tiếng gật đầu, nó đỡ em đi từ từ xuống ghe, mặc kệ chân nó đã dậm xuống bùn sát sông. Lên được ghe nhưng tay em vẫn nắm cứng lấy nó mặc dù trên ghe chị Nguyệt đã đứng chờ sẳn, do bị đứng thấp một tay bị cô nàng nắm cứng khiến nó hơi mất thế suýt nửa rớt luôn xuống sông, nhưng cũng may sợ thì sợ, cục nước đá vẫn biết kéo tay nó lại, loay hoay vài giây nó mới nhảy được lên ghe thầm lắc đầu cười khổ trong bụng. Em như con mèo con bám chặt lấy nó líu ríu đi thiệt nhanh xuống giữa khoang. Cả nhóm rốt cuộc có mình Đan Thanh mặc áo phao, còn mọi người hoàn toàn thoải mái vui vẻ nói cười xách đồ nhảy lên ghe, mỗi lần có người nhảy lên ghe hơi chao đảo làm cô gái bên cạnh nó run lên một chút, tay càng nắm cứng nó hơn. Nó đẩy em ngồi xuống bằng ghế dài bắc dọc theo thân ghe (tàu) chuyên chở khách rồi ngồi xổm một chân xuống sàn, bụng thầm thở dài buồn cười vì giống như đang cầu hôn cục nước đá vậy. Khẽ vỗ vỗ nhẹ lên tay em nó mỉm cười.

-        Từ từ quen liền à, có rớt xuống sông anh vớt lên liền, không chìm được đâu.

-        Uhm…hả…tui đá anh giờ. Muốn hù tui hông?

-        Haha…giỡn mà giỡn mà.

-        Hừ!

Nó bật cười chụp nhẹ chân em lại, ai chứ cô nàng mà đá thiệt chắc sưng mỏ chứ giỡn.

-        Ê ngồi lên đàn hoàng coi Mon, ngồi dưới đó nhìn gì con gái người ta hử?

Nó giật thót trong bụng trừng mắt với chị Nguyệt, cái miệng không nói được lời tốt đẹp nào, toàn suy diễn xấu cho nó không, nhìn được gì chứ, mà chân dài đùi thon…chậc chậc…nhắc chi cho nó để ý ngắm không biết. “Đã quá đi”…nó lén nuốt nước miếng cái ực rồi giả lả cười cười tranh thu ngó ra mũi ghe lướt nhanh luôn lên cặp chân miên man mịn màng có thế giết người của bà cô Nguyệt.

-        Ê! Tui thấy hết đó nghen, anh có thôi nhìn chân người ta hông hả.

-        Ơ…anh không có…anh thề.

-        Hừ! Đồ nham nhở.

Sợ nước kiểu gì mà đầu óc coi bộ tỉnh táo dữ vậy không biết, nó tiu nghỉu ngồi lên ghế kế bên Đan Thanh, bên trái nó là chị Nguyệt đang nửa cười nửa không nhếch môi nguy hiểm, đôi chân đung đưa trước mắt như khêu khích nó nhìn, âm mưu khoe chân dụ nó ngắm để hành xác hiện rõ trong mắt, đâu có ngu ngắm chị chi cho Thanh xử nó. Coi bộ biết không gài được nó, chị Nguyệt bĩu môi quay qua chỗ khác giọng oang oang.

-        Ê ông Vũ lên nhanh coi xà quần đó làm gì đó. Yêu ổng (anh Hai Mimi) rồi hả, ở lại ngủ chung luôn đi ha.

-        Biết rồi mày!

-        Mimi đếm coi đủ chưa mậy, coi có đứa nào lọt sông hông.

-        Hí hí…đủ rồi bà nội.

-        Vậy chạy ghe đi anh Liêm ơi.

-        Ok út Thủy!

Ông anh lái ghe hình như kiêm luôn nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch có làn da đen nhẻm săn chắc như da bánh mật cột cột lại chiếc khăn rằn đen trắng quấn quanh cổ, cơ tay cuồn cuộn gân xanh quay máy ghe. Dân chạy ghe tàu chuyên nghiệp có khác, quay một phát ăn ngay, tiếng máy ghe đùng đùng nổ giòn giã, khói xám phun phần phật theo gió khiến cả đám vội bịt miệng bịt mũi, chiếc ghe rung lên bần bật khiến cô gái bên cạnh nó cũng mím môi ôm cứng lấy bắp tay nó. Ông Vũ nghe tiếng máy chạy liền vỗ vỗ vai ông anh Hai cái cuối sau đó nhảy vội xuống mũi ghe trừng mắt với bà cô Nguyệt vì cái tội tính cho ghe chạy  bỏ ổng. ghe bắt đầu leo sóng từ từ tăng tốc rời xa khỏi bến sông, trên bờ nhà Mimi tươi cười vẫy tay chào, ghe chạy nên khói không còn cuộn đầy trong khoang nửa nên cả đám dần quen với mùi khói bỏ tay ra vui vẻ hò hét. Chị Nguyệt vỗ vỗ tay hào hứng.

-        Ê ngồi chình in hoài dzạ bà con, ghe chạy rồi, dọn đồ ra nhậu điiiiii

-        Ok haha

-        Hí hí…chưa gì nhậu rồi chị Nguyệt.

-        Được đó…

Nó nhếch môi liếc qua chị Nguyệt.

-        Ờ…hay lắm…

-        Im đi Mon!

Chị Nguyệt hơi mất tự nhiên né ánh mắt nó giả vờ vu vơ quay chỗ khác, nó cũng không thèm nói nhiều mà tưng tửng liếc mắt qua cục nước đá bên cạnh, lúc nghe chị Nguyệt nói chữ nhậu nó đảm bảo bà cô này con mắt lóe sáng, tay đang ôm cứng tay nó cũng thoáng lỏng ra, chắc chắn luôn.

-        Ra nhậu kìa em, sợ sệt gì tầm này người ơi…

-        Hừ!

Hai con mắt cô nàng coi bộ cũng y chan chị Nguyệt, hừ nhẹ một tiếng nhếch mỏ lên tính nói gì nhưng chắc nghĩ lại, không dám nói nửa, chỉ cúi mặt giả bộ quay chỗ khác khiến nó vừa bực mình vừa buồn cười. Ghe xa dần bến nhà Mimi, sông không quá lớn cũng không nhỏ, sóng nước vỗ nhẹ vào thân ghe nhấp nhô giữa dòng, gió thổi mát rượi mang theo những hạt nước li ti bắn lên tóc Đan Thanh, vài giọt lăn dài trên tấm lưng trắng hồng khiến nó nhìn rõ cả những lổ chân lông nhỏ xíu. Nói là chuẩn bị đồ nhậu nhưng mọi người vẫn chưa động tay, chỉ vui vẻ ngồi nói chuyện, chỉ chỏ nhìn ngắm hai bên bờ sông do chị Thủy kêu đi vòng vòng chơi xíu vô chỗ đoàn sông gần bên hai cù lao mát mát mới dừng ghe chơi. Ngồi giữa hai người đẹp sát rạt mình thì thơm với sướng đó, cơ mà người đẹp nào chứ hai người đẹp này thì thôi, áp lực không dám cử động tự nhiên gì, bó tay bó chân nó lắm. Cảnh đẹp, gái xinh bên cạnh, gió mát đó…nhưng nó thì như tội phạm bị hai cô nàng kẹp chặt giám sát ấy. Đan Thanh tuy hơi run một chút mỗi khi ghe chòng chành nhẹ nhưng dần dần nó cảm nhận cơ thể và gương mặt em giãn ra, không còn quá khẩn trương nửa, đôi mắt lam của em cũng bắt đầu nhìn ngắm xung quanh ánh lên niềm vui nhỏ, nó thoáng thấy chiếc môi đỏ của em nhếch nhẹ, hình như có nụ cười nở ra. Nó cũng mỉm cười tham gia vào câu chuyện với mọi người, cả nhóm không còn yên vị tại chỗ của mình nửa, ông Vũ ông Tiến mon men ra chỗ anh Liêm lái ghe bắt chuyện. Hai chị đẹp Chi Vy có vẻ lạ lẫm hào hứng xoay người trên băng ghế nhìn ngó lên bờ sông, hai cặp mông đùi cong vênh tròn mơn mở dán thẳng vô ánh mắt trong sáng của nó làm nó hít một hơi khí lạnh, kể cả ông Kiên ngồi gần nó cũng sáng rở mắt thở hắt ra tủm tỉm cười cười khi phát hiện nó cũng cùng mục tiêu với ổng. Cái này…không trách được nó, đâu có cố ý ngắm đâu, ai kêu hai bà chị đã ngồi đối diện nó thì thôi lại còn mặc đồ mát mẻ, đã mặc đồ ngắn mát mẻ cũng thôi đi, lại còn bất ngờ cong mông khoe dáng vô tư lự đập vô mắt người ta, quá sức chịu đựng con người mà, mai mốt cần phát huy nhiều thêm. Cơ mà ngắm thì thích mắt nó nhưng hơi nguy hiểm do bên cạnh có thùng thuốc súng căng lắm, nhìn trong sáng một hồi ăn đá sưng mỏ với em. Nó cũng chột dạ ho khan một tiếng quay qua cười cười với gương mặt nửa cười nửa không của em, chẳng biết bà cô có phát hiện gì không, nó nhẹ giọng.

-        Đỡ sợ chưa em?

-        Khỏi cần anh lo, nhìn tui làm gì? Ngắm mông nữ thần của anh tiếp đi.

Ớ…con gái thật đáng sợ, vậy mà cũng biết, có cần nhạy cảm vậy không trời, bà cô này hóa ra vẫn chú ý nhất cử nhất động của nó, còn cho đường người ta sống không biết. Nó thở dài trong bụng, mồ hôi lạnh hơi ướt sau lưng nhưng mặt vẫn vu vơ như chưa có chuyện gì…

-        Ờ…cái này….nhìn nhìn gì đâu. Mà em tính ngồi im vầy hoài hả? Quen đi ghe chưa, hay anh dẫn em ra đó chơi nha, ra đó nhanh quen đi ghe hơn đó.

Đan Thanh nhếch môi ra vẻ ghét bỏ nó lên mặt.

-        Hừ! Đồ nham nhở! Anh đi đâu đi đi nha, đừng xạo sự với tui.

-        Cái này…

-        Buông tui ra…

-        Ờ…ờ…thì…

Cục nước đá trừng mắt dùng sức giật tay em ra, nó hơi luyến tiếc tay mềm mát của em nhưng cũng đành để cô nàng rút tay lại, thực ra đang thở phào vì sắp được tự do. Nhưng chưa kịp rời hẳn tay thì một con sống nhẹ vỗ qua, chiếc ghe chòng chềnh nghiêng một bên, nước bắn tung tóe khắp mũi thuyền.

-        Anh…không được buông…em…

Tiếng em lí nhí khẩn trương giật lấy tay nó trở lại rồi ôm chặt, cơ thể em dán sát vào người nó, tuy cách một lớp áo phao nhưng ít nhiều cũng có da thịt mát lạnh mềm mại hương thơm con gái chạm vô người nó, có một chút run run truyền tới từ người em làm nó phải ngồi yên trở xuống. Nó mỉm cười xoa nhẹ tóc em, cảm nhận sự run rẩy nhè nhẹ từ cơ thể như hóa nhỏ bé của em mà lòng cũng dâng lên dịu dàng không rõ hình dung.

“Hóa ra em cũng là một cô gái nhỏ, cũng yếu đuối muốn được che chở…câu chuyện của em là gì hả cô gái?”

-        Không sao…từ từ em sẽ quen nè.

-        Quen hả…quen gì chứ…

Em mím môi ngẩn mặt lên nhìn nó, đôi mắt màu lam trở nên long lanh dường như nhiều hơn ý vị nào đó, nó không chắc lắm, nhưng ánh mắt em hơi lạ.

-        Em muốn quen gì?

-        Hông muốn gì hết. Anh suy nghĩ nhiều rồi!

-        Ai nghĩ nhiều hả cô bé.

-        Tui…hông bé nha.

-        Hì…em lớn rồi hả?

-        Uhm…lớn rùi.

Nó nhìn em thật sâu, hình như lời em nói đều không chỉ một lời một ý, ý em là gì nhỉ, cô gái này…thật khác biệt…Phù…hay là nó quá nhạy cảm rồi.

-        Vậy…em đừng sợ nửa. Có anh nè…đi!

-        A…Anh…tui…đi đâu…em không…nè…té em…

Nó cười cười không thèm nghe cô nàng đầy mâu thuẫn với chính mình này nói gì nửa, nắm chặt tay kéo em đứng dậy, cô nàng ngập ngừng một chút rồi cũng bóp chặt tay nó đi theo.

-        Không té được đâu, có anh mà sợ gì không biết.

-        Hừ…ai cần anh chứ!

Nó bật cười kéo em đứng lên giữa mũi ghe, sóng không quá lớn, ghe đi không quá nhanh, chỉ có tiếng gió vù vù lùa qua tai, một chiếc cúc áo trên ngực nó tuột đi lộ ra lồng ngực hao gầy, nếu lật ngược từ bên trong, có lẽ vết sẹo sẽ rất nhiều rất đậm nhỉ. Chỉ là ngực nó làm gì có sẹo, vết thương từ bên trong này…mấy ai có thể nhìn thấy. Nó không chắc lắm, nhất là ánh mắt màu lam của em đang ngẩn ngơ bên cạnh, đôi mắt ấy dường như nhìn điều gì đó trên ngực nó, tìm gì đó bên trong.

-        Có muốn chạm vào không? Nhiều người muốn lắm đó.

-        Hừ! Ai thèm đụng vô người anh chứ!

-        Haha em về miền Tây lần nào chưa?

Nó bật cười một tay vẫn để em ôm lấy một tay giơ lên cao đón gió, giờ mà trên biển thì giống titanic chứ đùa. Cơ mà ghe thì nhỏ, xung quanh không có nhạc lãng mạng xíu nào, toàn là tiếng cười nói ầm ĩ của nhóm bạn, mũi ghe cũng không chỉ có mình nó và em, mọi người đều rải rác khắp ghe, trên nóc cũng có hội ông Kiên, Vũ đang ngồi nói xàm với mấy chị người yêu, phía đầu mũi ghe Mimi với chị Thủy đang ngồi tạo dáng chụp hình, sau lưng nó chị Nguyệt hình như đang ngồi chăm chú xem xét đồ ăn. Tuy nhiên vì xung quanh khá ồn ào tiếng nói cười, tiếng gió lùa, tiếng máy chạy đì đùng, nếu không chú tâm thì không ai nghe được ai nói gì và đương nhiên em với nó như đang nói chuyện chỉ riêng nhau nghe.

-        Miền Tây hả? Tui có…uhm tui chưa đi lần nào. Lần này lần đầu đó.

-        Thiệt không? Ở đây không được nói xạo nha.

-        Hừ ai thèm xạo anh chứ?

-        Nói xạo ma da kéo chân đó.

-        Ma da…là gì á…

-        Dưới sông nè…xạo bị kéo xuống luôn đó.

Nó chỉ tay xuống sông tủm tỉm cười, lập tức Đan Thanh hơi tái mặt đi rúc sát vô người nó hơn, môi mím lại run run, nhưng được một chút khi em nhận ra gương mặt cười cười của nó liền hung hăng nhéo lên ngực nó.

-        Anh…biết sợ hù hoài hả. Suốt ngày chọc tui…

-        Đâu có đâu, lâu lâu mới chọc, ai kêu em nói xạo. Có mà nói không.

-        Hừ tui hông thèm xạo anh.

-       

-        Lần đó…hừ…mệt tui coi như hổng có.

-        Tại sao?

-        Hông thích nhớ. Sao gì sao. Mệt nha…anh…bỏ tay tui ra được rùi, nắm được nắm hoài hả.

-        Ơ…em nắm anh trước mà.

-        Là anh…là anh lợi dụng tui…đồ nham nhở.

-        Ơ hay nhề…

-        Hihi!

Nó tròn mắt ngơ ngác, bụng tính dâng lên bi phẫn vì sự ngang ngược của em nhưng lại dịu xuống vui vẻ khi thấy em khẽ quay mặt đi trốn tránh nụ cười như đóa hoa e ấp nở rộ, vụt đến vụt giấu vào bên trong gương mặt lạnh lùng xinh đẹp ấy.

-        Mắc cười thì cứ cười, né làm gì không biết. Em cười đẹp hơn mà.

-        Ai thèm cười với anh chứ. Nghĩ nhiều rồi, tự tui nhớ chuyện cũ mắc cười nha.

-        Chuyện cũ nào…có anh hả?

-        Mắc cười ghê, bộ có anh mới làm tui cười được chắc. Mơ mộng hão huyền.

-        Haizz đâu cần đả kích thẳng mặt nhau vậy chớ. Ma da kéo chân giờ.

-        Aa…anh…hừ…anh được lắm, chọc ghẹo em.

Cô nàng líu ríu ôm bắp tay nó co chân lại, miệng chu lên trừng mắt lại đánh lên ngực nó, chỉ là đánh kiểu này giống cô gái nhỏ giận hờn vu vơ hơn, coi bộ em cũng có lúc biết nhẹ tay như con gái bình thường.

-        Em sợ nước lắm hả?

-       

Em im lặng, nó cũng im lặng không nói gì, không hối thúc em, nó cũng không định hỏi về chuyện của em nhanh đến vậy, chỉ là…tự nhiên dưới khoản cách này với em, nó chợt nói nên lời.

-        Nếu em không muốn nhắc, không cần nói đâu.

-        Anh muốn biết?

-        Ừ! Nhưng em không nhất định phải nói nếu không muốn. Ai cũng sợ cái gì đó trên đời mà.

-       

Nó mỉm cười ngồi phịch xuống sàn, Đan Thanh im lặng ngồi bên cạnh co chân lại không ôm tay nó nửa mà vòng tay ôm lấy chân mình gối đầu lên nhắm nghiềng mắt. Nó cũng chẳng để tâm nói thêm gì, cũng không quá tò mò về chuyện của em nửa, dù sao chỉ cần nó biết em sợ nhưng nơi có nước để an ủi bảo vệ em như việc của một thằng đàn ông nên làm, ai cũng làm vậy thôi.

-        Hồi nhỏ tui suýt chết đuối ở hồ nước.

-       

-        Nè tui hổng sợ nước nghen, tắm rửa sạch sẽ bình thường nha.

-        Rồi rồi…

Nó suýt bật cười khi cô nàng tự nói tự đính chính. Em cụp mắt xuống khẽ nở một nụ cười, nhưng bất giác nó hơi nhói trong tim, vì nụ cười của em lúc này…nó không thích chút nào, cảm giác không muốn thấy chút nào.

-        Hồi đó tui còn nhỏ lắm, cỡ 5-6 tuổi. Người ta tưởng nhỏ mà, biết gì chứ.

-       

-        Hì…Tui nhìn thấy hết, hiểu hết chứ. Họ gần như kệ tui chết dưới hồ mà. Tui đã rất sợ…sợ tới giờ.

-       

-        Ổng hông nhận tui là con, người tui kêu mẹ hận ổng, hận luôn tui…bà ấy đẻ tui ra hắn hông nhận. Tui nhỏ xíu mà biết gì chứ…hì…biết sao hông biết, bà ấy mặc kệ tui từ nhỏ rồi. Người ta kể bả đẻ tui ra tại bả hổng bỏ tui kịp, hổng chăm tui, hổng thương tui. Lần đó papa nói papa đi làm về thấy bả dẫn tui gặp ổng, hai người gây lộn. Ổng đánh bả, bả bỏ mặc tui…tui chạy theo bả rồi té xuống hồ.

-       

Nó vẫn im lặng lắng nghe, em nói nhỏ lắm, có lẽ chỉ mình nó nghe thấy, không biết từ lúc nào nó nắm lấy tay em, cô gái nhỏ ấy đã khẽ dựa nhẹ vào vai nó.

-        Anh biết hông, cả hai người đó đứng nhìn tui la hét dưới hồ. Tui nhỏ nhưng tui biết họ hình như hông muốn cứu tui lên.

-       

-        Papa cứu tui đó, anh biết papa tui hen.

-        Uhm…

-        Thấy sợ hông, người đầu tiên đứng xa nhất là người chạy lại cứu tui sớm nhất. Tui nhớ hồi đó lúc cứu tui lên tui khóc với sợ lắm, tui chỉ kịp thấy papa lao vô đấm hai người đó rồi xỉu luôn trên tay mami tui.

-       

-        Hì…từ đó mami nhận nuôi tui, tui có tới hai mami, một papa. Mami tui hông sinh em bé. Mami nhận nuôi tui luôn đó. Hihi ba mẹ chị ấy cũng thành papa, mami tui, hihi tui kêu theo chị tui nè.

-        Uhm…kêu giống cô ấy ghê.

-        Anh hông thắc mắc hai người kia sao hả?

-       

-        Họ xéo khỏi cuộc đời tui từ bửa đó rùi. Người ta bỏ tù cả hai người, mami xin tui về nuôi, người ta cấm luôn hai người đó gặp lại tui, mà tui cũng hông cần gặp.

-       

-        Ổng chết trong tù rùi, còn bả ra tù được ít lâu bạn bả báo tin cho tui bả chơi ma túy bị sốc chết luôn.

-        Haizz…

Nó lắc đầu thở dài…câu chuyện này thật khó chấp nhận…

-        Chuyện của tui đó.

-        Uhm! Hết rồi đúng không?

-        Hì anh hông cần ôm tui cứng vậy đâu. Hông buồn hông đau khổ xíu nào luôn. Anh tin hông, tui hông hận hai người đó, hông quan tâm họ luôn. Tại tui có tới hai mẹ, có papa thương tui nè.

-       

Em mỉm cười ngồi thẳng dậy duỗi lưng một cách lười biếng, nụ cười không còn thấy xót xa cho người đối diện nửa.

-        Thiệt lâu lâu nhắc mới nhớ chuyện hồi đó à, chứ tui hông nhớ nhiêu ký ức về hai người đó luôn lấy gì hận ha khổ gì. Toàn nghe người quen kể hông à. Ổng thì tui hông nhớ mặt hông biết mặt luôn, còn bả thì từ nhỏ gởi tui hết người này tới người kia rồi đi ăn chơi quậy phá suốt, lâu lâu mới về để đem tui gởi người khác chăm tại người trước hổng muốn chăm tui dùm bả á. Thấy bình thường, có mami papa thương tui bù rùi.

-        …nhưng em vẫn sợ…

-        Uhm tại tui ám ảnh đó. Suýt chết đuối hồ nên tới giờ sợ ao hồ nè, sông nước nè…tui thích đi biển lắm, mà sợ biển luôn.

-        Ủa sợ rồi đi biển kiểu gì?

-        Thì tui chơi trên bờ. Giờ tui đỡ sợ rùi, thí dụ đi biển có người tui tin tưởng dẫn tui theo là tui xuống biển chơi được xíu, đi hồ ha chỗ nào có nước chơi cũng vậy đó. Mà nước ngang ngang đây thui nha tui mới dám.

Cô nàng chu miệng đưa tay kéo kéo vạch ngang eo mình, nhưng chắc thấy mức vậy còn hơi sâu nên em lại dời tay xích vạch ngang đùi, lại thấy không ổn lắm cuối cùng em xòe tay vạch ngang đầu gối. Dáng vẻ như con nít đang trả giá sợ nó đưa em đi chỗ nước sâu hơn qua ngực em khiến nó cũng suýt phì cười.

-        Đó nước ngang đây thui tui xuống từ từ mới đỡ sợ. Còn ha anh xô tui xuống hồ ha tự nhiên té xuống hồ ha tui bị hoảng đó, rùi đi tàu mấy chỗ tui cảm giác nước sâu như giờ ha tụi cũng sợ luôn, từ từ tui mới quen mới đỡ sợ ha…anh đó…bửa giờ mấy lần rùi nha…

-        Ớ…nào…mấy lần gì…

-        Chọc ghẹo ăn hiếp em…hừ!

Nó bật cười khẽ xoa đầu em, tóc em hơi ướt vì nước văng, nhưng vẫn mềm mượt lắm, cục nước đá cứ tui tui lâu lâu lại em nói chuyện nhhư kể tội nó không vậy…nhưng nghe cũng dễ thương. Nó nhìn em, chắc em nói hết rồi, chia sẻ với nó…không biết phải là người em muốn chia sẻ không nhưng thấy em trở nên hơi tinh nghịch, nụ cười nhẹ nhàng nhìn em nhiều sức sống của con gái đúng tuổi em hơn.

-        Đã nói rồi…em như thế này anh mới đẹp nè…nhiều màu sắc.

-        Hừ! Ai cần anh thấy đẹp chứ. Tại anh hết đó…

-        Ơ…gì nửa.

-        Hừ…buông tui ra!

Cô nàng chu miệng trừng mắt nó một cái rồi gạt tay nó đang đặt trên eo em ra đứng dậy đá nó thêm cái rồi chạy vô chỗ chị Nguyệt gần sát bên vẫn đang loay hoay với đống đồ ăn cả buổi không thấy đi làm chuyện khác. Nó híp mắt nhìn theo thầm tặc lưỡi mấy cái, cô nương này đi nhanh thiệt, mới đó lại né chỗ khác rồi, tâm sự thêm chút nửa thì hay biết nhiêu, eo mềm mượt tay quá trời…tiếc ghê, không cần nó trấn an nửa à, nghỉ sợ nước rồi hay sao nhỉ.

Nó thở hắt nằm dài ra sàn ghe đưa mắt nhìn lên bầu trời. Đời không như phim, nắng chói thiếu chút mù cả mắt.  Nó đành nằm nghiêng qua một bên né nắng chói chang trên đầu. Chiếc lưng cong của chị Thủy với chị Ngọc đang ngồi một bên thành ghe thả chân xuống nước để chụp hình hay nghịch nước gì đó hiện ngay tầm mắt. Nếu là mấy ông Vũ chắc nó xô luôn xuống sông cho rồi, còn đây là hai cô gái trong đó có người nó cũng cưng lắm nên thôi không chơi ác vậy, chỉ nhẹ nhàng với tay ra làm như vô tình vươn vai sờ à không…lỡ chạm vô eo hai cô nàng làm chị Thủy với chị Ngọc giật mình cười khúc khích ôm nhau tránh bị rớt xuống sông.

-        Mon nha…dê chị hả? Thiếu chút té sông nè.

-        Muốn đạp xuống sông hông cưng, biết nhột hông?

Chị Thủy với chị Ngọc xoay lại chụp mỗi người một bàn tay đang tác quái của nó bấm mạnh không thèm thương tiếc, cơ mà bà cô Thủy yêu nữ của nó thì bấm cứ như gải gải tay nó, liếm nhẹ môi trên làm nó hơi rùng mình một chút, gì chứ cái mặt này nó dư sức hiểu, muốn ăn thịt nó không nhả xương đây mà…

-        Ấy hai chị bình tĩnh, em oan lắm…đang vươn vai…là vươn vai…

-        Hí hí…lại đây cục cưng…muốn sờ soạn hông Monnnnn…

-        Cái này…nè nè buông em ra…

Bốp!

-        Uidaaa ai chơi kỳ vậy.

Nguyên trái quýt ai chọi cái bốp trúng lưng làm nó đang giằng co với hai chị đẹp nhăn mặt quay lại nhìn.

-        Đm! Thằng kia leo lên đây soạn đồ câu cá, nằm dưới đó rờ mông gái hoài hả mậy…

-        Ê…bậy rồi…rờ đâu mà rờ…

-        Đm…

-        Hí hí…muốn sờ mông nửa hông Mon.

-        Ê nói tào lao nha anh Vũ…

-        Đúng đúng…đừng có hại em.

Bà cô Thủy thì cười khúc khích vuốt vuốt tay nó, còn chị Ngọc đương nhiên giật mình thả tay nó ra hung hăng lượm trái quýt chọi ông Vũ. Còn nó thì đương nhiên trừng mắt với ổng rồi len lén liếc xung quanh, nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Đan Thanh liền thấy nhột nhột trong bụng, lập tức cười giả lơ ngồi bật dậy nhanh chóng vừa leo lên nóc ghe vừa cười hì hì.

-        Ayda…tới giờ câu cá rồi. Chiến thôi anh ơiiii…

-        Hừ!

Hình như có người hừ mạnh lắm, thôi coi như nó không biết gì, lập tức thụt đầu né cái táng đầu của ông Vũ rồi nhảy qua chỗ ông Tiến đang gắn mồi câu. Mồi hơi không được thẩm mỹ lắm nên mấy chị người yêu của mấy ổng đều trề môi ghét bỏ né ra xa.

-        Mon ơi…kéo hộ chị lên với nào.

Nó đang gở dây câu ra khỏi cần câu của mình thì tiếng chị Quỳnh Chi dịu dàng vang sau lưng, nó vui vẻ quay lại thì thấy hai cái đầu của chị Chi và Lê Vy lú lên cười tươi tò mò nhìn cả đám chuẩn bị câu cá.

-        Lên đây không sợ hả chị?

-        Chị không!

-        Kéo bọn chị lên nào.

-        Ok ok!

Nó vui vẻ bỏ cần xuống chạy lại lần lượt kéo hai chị lên nóc ghe, kéo chị Vy thì nhanh nhưng kéo nữ thần ngu gì dứt khoác, tranh thủ sờ tay lấy chút tinh thần chớ.

-        Nè nè lên trển hết ai nấu đồ ăn hả mấy đứa, kéo cả đám lên sập nóc người ta đi nhaaaa.

-        Xời!

-        Hihi!

Hai chị đẹp lè lưỡi tinh nghịch, nó phất tay bỉu môi không thèm để ý chị Nguyệt nói, chủ ghe chưa nói gì thì thôi, chấp gì bà cô đó. Ghe đã tắt máy dừng lại giữa sông từ bao giờ, lòng sông không quá rộng, nước khá yên tĩnh có vẻ sạch, hai bên bờ không có rác và nhà dân, chỉ có những mảng vườn xanh tươi với nhưng tán cây cổ thụ vươn tận ra ngoài che bóng mát phủ xuống cả mảng lớn mặt sông. Gió nhẹ hiu hiu, mặt nước lăn tăn những cơn sóng dường như cho có. Tiếng chim ríu rích xung quanh, mặt nước veo bên trên nhưng vẫn mang màu phù xa phía dưới, rải rác những đám lục bình, bèo nước trôi ngang qua. Đoạn sông này thật đẹp và có vẻ an toan thuận tiện để vui chơi. Nhưng mà câu được cá hay không thì chưa biết. Bốn an hem hí hửng thỏa thuận cá độ với nhau xong nó vui vẻ ngồi xuống quăng dây xuống nước, đầu gác đại lên bắp chân của chị đẹp đang ngồi vui vẻ thưởng thức cảnh sông nước, trưa rồi cá dính hay không tính sau, gió hiu hiu mát rượi, kiểu này không phè ra làm biếng thì hơi phí, chân chị Quỳnh Chi êm lắm nè.

-        Cycy ơi, chân dài ở không làm gì phí, cho dĩa trái cây với mấy ly nước ngọt em ơiiiiii.

-        Dạ!!! Đợi em xíu nha…

-        Ê Monnnn nằm trển sai người khác sướng quá haaaa.

-        Haha…

-------------------------------------------------------------


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...