Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 73)​


Câu chuyện của nó và cô điệu khi gặp nhau vậy đó, ngoài chọc ghẹo linh tinh thường nó với cô toàn nói chuyện về công việc, học hành liên quan ngành nghề của cả hai, đề tài bất tận. Bên cạnh đó việc hai cô trò có mối quan hệ thân thiết hơn bình thường, chẳng câu nệ hình thức giữa sinh viên và giảng viên như thầy cô khác, mà thực ra chắc chỉ có nó cô mới đổi xử như vậy và ngược lại nó chỉ thân thiết vui vẻ với mình cô điệu, còn thầy cô khác chỉ dừng lại ở mối quan hệ giảng viên-sinh viên không hơn không kém. Nó thích xem cô là bạn, là chị hoặc một cô gái hơn và ngược lại cô chưa từng tỏ ra vị thế cô giáo chút nào mặc dù miệng tối ngày nhấn mạnh “cô là cô em đó” và phần lớn thời gian đi riêng với nhau như lúc này, cô điệu chỉ là một cô gái nhỏ bé về tính cách lẫn ngoại hình, thật sự chẳng cao hơn chị Ngọc bao nhiêu, một cô gái xinh đẹp điệu đà mong manh chỉ hơn được số tuổi, cũng cần đàn ông con trai như nó che chở, ga-lăng. Cô điệu mặc nó nghịch tay đẹp, ngắm nghía đo đạc chiều dài chân của mình, còn cô thì mải chăm chú nhìn chủ quán đổ món bánh xèo, mắt long lanh không chớp ánh lên niềm vui. Trong số những cô gái nó gặp đến thời điểm này, cô điệu là người yêu thích nhất về khoản nấu nướng, thời gian rảnh đều dành cho nghiên cứu cách nấu những món ăn ngon bên cạnh niềm đam mê nước ép vô bờ bến.

Ting ting…

-        Thơm thiệt đó Mon. Chổ này hông biết bỏ gì vô mùi thơm khác lắm, cô coi trên mạng nấu thử mấy lần ăn khác…em thử coi biết người ta nêm thêm gia vị gì hông.

Ting ting…

-        Mon…Mon…sao đó? Tui nói em nghe hông?

-        À hả…

-        Gì tự nhiên ngơ vậy?

-        À dạ không có gì…cô nói gì?

Nó cười cười nhét vội điện thoại vào túi trước ánh mắt tò mò bất mãn của cô điệu, tiếng tin nhắn vẫn rung điện thoại liên tục…nó cười khổ thở dài.

“Phù…có những việc vốn không thể tránh được…Rose à, mới nửa ngày em bán đứng anh hơi nhanh đó”.

Giải quyết xong bánh xèo no nê nó đưa cô ghé tiệm bán phụ kiện đền cho cô nguyên tá khẩu trang vải gọn nhẹ đủ màu sắc tha hồ thay đổi cả tuần, dù không tình nguyện lắm nhưng cô điệu buộc phải dùng loại này khi nó dọa qua nhà cô tịch thu hết đống bịt mặt ninja.

-        Đó đeo loại này coi dễ thương trẻ trung quá trời.

-        Hứ! Nhưng tai tui nè, cổ nè…đen rùi sao.

Cô dấm dẳng y chan con nít nhưng dáng người điệu đà làm cả nhân viên shop phải che miệng cười trộm, nó càng không nhịn được cười thản nhiên kéo cô lại lật cổ áo khoác cô dựng lên, tóc cô tuy ngắn nhưng khá dày, nó luồn tóc cô vào dây đeo khẩu trang, vuốt vuốt một chút làm tóc che đi da thịt trắng hồng mà khẩu trang không che hết. Nó gật gù hài lòng kéo cô lại gương xoay đầu cô qua lại cười tươi.

-        Đó! Mọi việc ổn ngay. Sau này cứ vầy mà ra đường, không sợ nắng.

-        Hừ còn lổ tai tui nè…nắng!

-        Che nhiêu được rồi, để tai còn nghe tiếng xe cộ, bịt kín mít vừa xấu vừa nguy hiểm…hay ho gì. Thôi phản đối vô hiệu…về thôi cô đẹp.

-        Nè nè…tui cô em nghen, Mon…vừa phải nha, tự nhiên…hic nè từ từ coi…

Kệ cô điệu phản đối, nó tính tiền xong kéo cô ra ngoài đỡ cô lên xe rồi vọt thẳng trở lại quán cà phê. Nhìn cô điệu hầm hừ đi xa nó lắc đầu cười vui vẻ cột nguyên bịch có chục cái bánh xèo, rau xanh các kiểu lên bình xăng xe sau đó chạy ào qua chổ mặt mo. Trên đường nó mua thêm trái cây, trà sữa, bánh ngọt…nói chung đầy đủ lương thực đủ cống nạp cho Mặt Mo và mấy cô nàng đang làm trang phục quay clip. Tại có Mặt Mo trong đó nó mới tốn tiền, nếu không nó cũng chẳng có hứng quan tâm. Hôm nay ít nhất phải có quần áo phụ kiện mai đi quay nên Mặt Mo chẳng có nhiều thời gian rảnh kiếm chuyện hành nó, thế giới thật yên ổn khi mặt mo chỉ nói vài câu ăn vội ăn vàng rồi cặm cụi tiếp tục làm việc của mình. Nó ngồi ngắm nghía mặt mo làm việc thấy mọi việc khá ổn thì im lặng rút khỏi phòng chạy về nhà để đưa cục nước đá đi du lịch. Chẳng biết bà cô làm ăn kiểu gì, muốn nghỉ thì nghỉ, muốn đi làm là đi làm, chẳng có lịch hay giờ giấc gì cả, chủ quán bar chị Thủy chắc bị thao túng tâm lý rồi. Về tới nhà nó nhờ chú ba đánh ô tô ra sân sẵn còn mình thong thả ngồi nhâm nhi trà ké chú chờ em. Không phải nó làm biếng ngồi nhìn chú ba rinh valli đồ đạc đâu mà do cục nước đá không cho nó phụ với lý do không để nó có cơ hội lèm bèm dặn dò em, thậm chí em còn vu oan nó sẽ lục lọi kiếm tra đồ đạc của em. Bực thiệt chứ, nó có khó tới vậy không, chỉ toàn gán tiếng xấu cho nó. Thực ra mới về thấy em mặc váy ngắn khoe chân dài nhìn ngứa cả mắt nên nó quyết bắt em lên thay đồ khác.

Bụp!

Em quăng nguyên giỏ xách vô người làm nó suýt phun hết nước trà ra người, nó cười cười nhìn em trong bộ trang phục đơn giản nhưng kín đáo quần jean áo thun xanh, tuy ôm dáng nhưng dù sao nhìn vẫn thuận mắt hơn.

-        Nè! Vừa bụng anh chưa…nóng muốn chết bắt người ta mặc vầy đó.

-        Uhm vừa bụng rồi.

-        Hứ!

-        Mặc vầy đẹp nè. Con gái con đứa mặc như nảy đi xe coi sao được.

-        Có mình anh coi hông được á.

-        Haha tới chổ chơi muốn mặc sao đó mặc, đi xe mặc váy khoe chân khoe người với ai đó.

-        Mệt! Tui đi chung toàn phụ nữ con gái chớ bộ.

-        Thằng lái xe với thằng dẫn đoàn chắc gái đó.

-        Hứ! Anh điên lắm rùi Mon…bực mình!

-        Haha thôi đi nè, đứng đó nhăn hoài.

-        Hừ! Tui đi vắng chắc anh mừng lắm hen, hối hối nảy giờ. Ở nhà tha hồ đi với gái hen.

-        Ờ thì em ở nhà cũng vậy mà…ấy ấy anh giỡn…không có không có, chắc chắn không có…uidaaa anh thề…đi làm về ngủ luôn, không đi đâu hết…uidaaa.

-        Hứ!

Sao sáng giờ gặp ai cũng hứ hừ với nó, ngay cả cục nước đá cũng không làm mặt lạnh như thường ngày. Nó xoa xoa tai khoác túi xách em tính đứng dậy thì em chìa tay về phía nó, trên tay em có một chiếc điện thoại iphone mà đen.

-        Nè!

-        Hả? Gì đó…đây bỏ vô đây!

Nó ngơ ngác đưa miệng túi ra định kéo khóa cho em bỏ điện thoại nhưng em gạt ra dúi vào ngực nó.

-        Hả sao vậy? Bỏ vô đây đi!

-        Mệt ghê! Cho anh màaaa.

-        Ớ! Cho anh chi? Thôi có điện thoại rồi, không sài cái đó.

Đan Thanh trừng mắt đá chân nó một cái.

-        Tui kêu giữ thì giữ đi, ai cho anh ý kiến.

-        Cái này…

-        Mệt ghê! Thì anh dặn tui đi tới đâu chơi gì nhớ gọi anh, giờ anh giữ cái này để dành tui gọi về.

-        Ớ cầm chi hai ba điện thoại, thì tối tối em gọi máy này cũng được.

-        Trùi ui cái này gọi thấy hình luôn, anh đòi tui gọi mỗi ngày mà, giờ gọi thấy hình tui luôn á, vừa bụng rùi muốn gì nữa. Nè coi nè…

Cục nước đá hậm hực ngồi xuống bên cạnh nó rút điện thoại em ra bấm bấm gì đó, điện thoại trên tay nó hiện lên cuộc gọi video, em gạt tay một cái màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh em sống động, chỉ là môi em chu chu nhìn chỉ muốn phì cười. Em xoay điện thoại qua lại kê điện thoại sát mặt nó.

-        Đó thấy hông gọi video được luôn nè, giờ tui đi đâu làm gì anh tha hồ kiểm tra hen.

-        Là quan tâm lo lắng, anhkiểm tra em làm gì?

Nó vừa bực mình vừa buồn cười cầm điện thoại tò mò dư dứ vô mặt em, chiếc mỏ cong của em hiện lên trong điện thoại công nhận nhìn dễ thương mắc cười gần chết. Em chu mỏ lên đánh nó mấy cái đẩy điện thoại ra xa.

-        Hứ…mệt nghen…chọc tui đập chết nha nha. Đó biết sài chưaaaa.

-        Haha! Rồi, làm như anh thổ dân ấy.

-        Mặt anh ngu công nghệ muốn chết. Đồ con người sống y như ngàn chín trăm hùi đó á. Nè tui biết anh hông thích sài mấy này, giờ anh bỏ điện thoại này trong túi đeo hen, tui cài 3g cho anh rùi, tài khoản cài sẵn luôn. Có mình tui gọi về hà, cấm anh gọi con khác rùi lên mạng gọi gái nghen, đưa anh điện thoại để tui gọi hông phải cho anh lên mạng chọc gái nghe chưa.

-        Ờ ờ…cái này…

-        Hừ! Sạc nè, đi chổ nào có wifi thì anh mở chổ này nhập wifi vô. Canh sạc pin á, tui cảnh cáo anh nha Mon, tui gọi về hông bắt máy anh chết chắc!

-        Ớ…hay là…

-        Im liền! Ai cho anh cãi?

-        Cái này…

Em trừng mắt nhét điện thoại, sạc vô túi nó, nắm tay nhỏ…à tay này dài đẹp, đấm coi bộ lực lắm chứ nhỏ đâu mà nhỏ. Nó hít sâu thở dài, bụng dâng lên cảm giác tự đem đá đập chân mình, kiểu này bà cô âm mưu kiếm soát nó chứ tốt lành gì. Nó ủ rủ theo em ra xe, nhìn gương mặt tươi cười có vẻ đắc ý của em, nó chỉ hận tát mỏ mình vài cái, tự nhiên quan tâm bắt em gọi về hằng ngày làm gì, giờ thì hay ho rồi…bị em mượn cớ kiếm soát ngược lại. Con mịe nó…cú này chơi ngu thiệt, chỉ mất cảnh giác một chút lọt hố cục nước đá liền, sai lầm…quá sai lầm!

“Tới Chị của em còn không kiếm soát anh như vậy, em lấy quyền gì hả cô nương”.

-        Nè…anh quyết định rồi hả? Chuẩn bị tinh thần chưa?

-        Hả…quyết gì…tinh thần gì?

-        Anh hiểu mà! Hì…có mấy người sẽ tìm anh sớm đó, lo ở nhà yên phận nghen.

-        Là sao…nói…nói gì không hiểu.

-        Haizzz!

-        Ớ…nào đứng lại nói rõ ràng coi, thở dài gì đó?

-        Haizz…

-        Nè nè…

Ấm ức hay hậm hực cỡ nào cũng vô ích, nó đành ôm cái đầu đau khổ lái xe đưa em qua nhà chị Nguyệt, ánh mắt bà cô nhìn nó thiệt nguy hiểm, ngứa răng gần chết. Không kịp dặn dò vài câu cục nước đá hờ hững triệt để không thèm để ý nó, bà cô Nguyệt dứt khoác đuổi cổ nó về bởi có mặt nó, mẹ xì-tin của chị Nguyệt làm um lên chọc ghẹo đủ thứ nên tới sân nhà bà cô đó còn không cho nó bước vô nói gì ở chơi chờ tiễn mấy cô nàng lên xe. Cũng tốt, giờ về thay đồ đổi xe chuẩn bị chiều tối đi đá banh là đẹp nhất, tính ghé phòng chị Thủy cục cưng chơi nhưng thôi, giờ gặp con yêu nữ đó thế nào cũng bị dụ dỗ lấy sức đâu mà banh bóng. Lâu không đá banh, không thể đội quần với tụi kia được, tốt nhất không rủ rê của bất cứ đứa con gái nào lúc này, ít nhất phải giữ sức chiều chạy cho được một vòng sân rồi thay người cũng đỡ mất mặt. Nghe nó thế chết không chịu ghé phòng chơi giữ sức đi đá banh, bà cô Thủy cười như được mùa.

-        Hí hí bỏ rơi tui thiệt hả, thui qua chở chị đi ăn đi, chị hứa hông làm gì cục cưng đâuuuu.

-        Không là không!

-        Nghe buồn muốn chết hà, tính cho ngắm chị mặc đồ ngủ mới mua, ta nói sexy ngon quá trùi…

-        Hừ…chị đừng có dụ dỗ em, con yêu nữ này…chị coi chừng em đó. Bye!

-        Hí hí cục cưng nay cứng rắn dữ hen. Thui hổng qua thui, chị kiếm con Mi chơi. Mà dặn nè, đi đá banh coi đá thấy mệt nghỉ liền nghen, đang bệnh tật thương tích đầy mình đó, chạy cho dữ rùi xỉu giữa đường đi.

-        Hơ chị làm như em yếu lắm ấy.

-        Uhm! Để dành sức cho tui nghen cục cưng hí hí chút rủ con Mi đi mua đồ thiệt sẹc-xy cho cục cưng ngắm hen.

-        Hơ hơ…đừng có dụ dỗ em, tâm em vững như sắt…ấy nhớ màu đen, chắc chắc phải có màu đen, cảnh sát, thủy thủ y ta đồ…chậc chậc!

-        Hí hí! Nhớ rảnh về với em nghen anh iuuuuuuu.

Bà cô hư hỏng cười rộ lên tắt máy, gì chứ nó mà nói qua chơi bảo đảm cô nàng hủy kèo với Mimi liền. Nó vươn vai vui vẻ đi một vòng quanh vườn nhà rồi ngồi xuống mở laptop coi lại công việc chuẩn bị ngày mai quay clip, một tay laptop một tay điện thoại để trao đổi vài việc chuẩn bị với ông Dũng, ông Bảo. Thời gian trôi nhanh đến chiều tối, nó ăn nhẹ một chút cơm nhà rồi ôm theo balo đựng giày, quần áo chạy mô tô ghé cà phê đổi xe rồi tèn tèn chạy qua sân. Chưa đi được bao xa cô nàng Anh Thư gọi dồn dập.

-        Anh ơiiii…Anh làm gì đó?

-        Hơ…anh đang đi ngoài đường. Sao nay được gọi sớm dữ.

-        Hihi em đang trước công ty anh nè, tính kiếm coi anh đâu.

-        À anh đâu có trển, lên công ty anh chi?

-        Hì em đi lãnh lương với tụi con Khánh nè. Tưởng anh có trên công ty tính kiếm anh chơi á.

-        Ớ…lương…à à biết rồi lương đi show nhỉ. Haha! Vô lấy lương đi, anh đang chạy đi đá banh với bạn, không có trển đâu.

-        Ủa anh biết đá banh luôn, đá được hông trời?

-        Hơ giỡn hoài…làm như chưa biết sức anh hả cô nương?

-        Hihi đá banh khác chứ bộ. Anh anh vậy chút anh đá ở đâu, cho em ra chơi với nghen.

-        Alooo anh Mon đẹp trai uiii nhớ anh quá…hí hí!

-        Ớ…haha Khánh hả em?

-        Im coi con quỷ vô duyên…tránh raaaa!

-        Để nói chiện trai đẹp cái coi hí hí!

Tiếng ồn ào bên kia điện thoại chứng tỏ Anh Thư đang đi chung với Ngọc Khánh, nó vui vẻ vừa chạy xe vừa giữ điện thoại chờ mấy cô nàng giỡn, nó sài điện thoại cùi bắp, chẳng ngại bọn ác cướp giật. Anh Thư lại cười hì hì lên tiếng.

-        Anh! Cho em địa chỉ xíu ra coi anh đá banh nghen.

-        Ớ thôi đá chơi chút chứ hay ho gì đâu đòi coi. Chạy 5 phút thở hơi lên rồi.

-        Hihi kệ ra chơi với anh xíu, tụi nó đòi ra nè.

-        Hơ…ra chi đông…

-        Tại…ê con quỷ! Trả đây coi, vô duyên mậy.

-        Hí hí tránh ra để tau nói. Anh Mon uiii hí hí…

-        Hơ lại Khánh hả em, nói đi cô nương, cười chút té xe giờ!

-        Hì hì Anh Mon hay ghê, mới gặp nói lơi lơi bửa trước bửa sau công ty anh gọi tụi em đi show liền nè, uy tín ha.

-        À chuyện nhỏ, gặp tụi em xong tới luôn cuối tuần, ngay thứ bảy chủ nhật bên anh hay có event, haha ai gọi em đó?

-        Chị Thùy Linh nè anh! Ủa em tưởng anh mới gọi tụi em đi làm, bửa anh nói quản lý bên này mờ?

-        À do anh bận lo quay clip quảng cáo cho người ta nên đưa profile tụi em cho chị Linh sắp xếp show tạm. Ủa sao không nói chỉ chuyển lương cho, lên công ty chi mất công?

-        Dạ hèn gì, tại tụi em đang đi chơi chị Linh nói có lương nên tụi em tính lên lấy tiền sẵn kiếm rủ anh Mon đi ăn cảm ơn nè.

-        Haha thôi có nhiêu đâu cảm ơn gì cô nương?

-        Mệt nghen, giới thiệu show cho người ta hông cắt hoa hồng kệ anh, tụi em mời anh ăn uống bạn bè hông được hả? Coi thường tụi em hông tiền hả hả?

-        Ớ…không không có!

-        Hihi nhắn địa chỉ hen, sẵn tụi em đang đi chơi nè, xíu anh đá banh xong đi ăn với tụi em luôn, nha anh!

-        À ừ…

Anh Thư giật được điện thoại vui vẻ lên tiếng.

-        Anh anh! Cho em ra chơi nghen…đi anh! Cho nhaaa!

-        Rồi rồi…làm cái giọng vậy ai cứng nổi. Lên lãnh lương đi rồi ra đây, địa chỉ sân là xx.

-        Dạ! Xíu gặp hen!

Nó tắt máy tăng tốc chạy qua sân, vừa dừng xe trước bãi mắt nó hơi nheo một chút khi thấy thằng Lộc thằng Nam nhe răng cười như khỉ trong nhóm của thằng rủ nó đá banh lúc trưa tên Liêm.

Bốp!

Nó gạt tay thằng Lộc ra táng lên đầu cái bốp trừng mắt.

-        Đm đi đâu đây? Hồi trưa thằng này nói mày mắc đi làm, mọe bỏ làm đi chơi mậy?

-        Bình tĩnh bình tĩnh, tau nghe nó nói mày chịu đi đá, ra chơi cho vui.

-        Đúng rồi! Lâu lâu mới thấy mày đá banh, ra chơi hehe!

-        Yêu tau hả? Ghiền hơi tau lắm hả? Chơi bửa nào chơi không được, đm nghỉ làm người ta đuổi đói nhăn răng nghe con.

Hai thằng bạn cười cười gãi đầu, thằng Lộc vỗ vai nó hề hề.

-        Yên tâm yên tâm! Đm tụi kia đổi ca làm dùm tau rồi, bửa giờ làm dùm tụi nó mấy ca mới dám nghỉ đá banh đây ku.

-        Uhm tau cũng vậy, đổi ca rồi căng quá mậy?

Nghe thằng Lộc thằng Nam phân bua cơ mặt nó mới giãn ra một chút, thực ra nó thấy hai thằng nhà khó khăn, lên SG đi học vì ít tiền phải làm thêm quán nhậu bửa nào cũng ba bốn giờ sáng mới về, ngủ được chút lên lớp đi học ngồi vật ngồi vạ. Chổ tụi nó đang làm là quán đồ ăn nhanh ở quận 1 của người quen chị Thủy, nó là người âm thầm nhờ chị Thủy gửi gắm rồi giả vờ phát hiện chổ cần người làm chỉ hai thằng này qua đó xin việc nên nó hơi khó chịu nếu tụi nó làm không đàn hoàng. Chứ ở đâu ra nơi làm lương ổn mà chủ chấp nhận cho linh động thời gian làm việc không bị ảnh hưởng việc học, không phải làm quá khuya, nhờ quen biết người ta mới nhận, xem như thiếu họ cái tình vì vậy nó rất sợ tụi này đi làm không đàn hoàng khó xử cho chị Thủy.

-        Ừ! Tau sợ tụi mày nghỉ bậy thôi, nghe chổ làm ngon thành ra ráng giữ.

-        Ok ok yên tâm đồng chí!

-        Hehe lâu lâu đá banh chung, căng quá mậy, để hơi chiến đấu đeee.

-        Hơ uổng việc mày, tau được việc như tụi mày tau bám dính…

-        Hê hê cũng đúng.

-        Ê Liêm nay đá với ai mậy?

Nó cười cười đá đít thằng Liêm cái lên tiếng hỏi, thằng Liêm cười cười chỉ tay qua quán nước của sân, nó liếc qua liền thấy một nhóm mười mấy người cả nam nữ đang nhìn tụi nó, trong đó có hai gương mặt khá quen Kim Anh và anh chằng Khoa. Mặt hai thằng bạn có vẻ khó chịu nhưng nó vẫn thờ ơ chẳng dừng quá lâu với đội đó quay qua gật đầu với thằng Liêm.

-        Ủa nay được đá với ông Khoa mậy? Đội này đâu phải lớp mầy hả?

-        À toàn bạn ổng đó. Hình như có mấy ông lớp ngắn hạn trường mình.

-        Đù! Là mấy ông đi làm rồi, mợ đá lại không mậy?

-        Hơ hơ làm thì làm, mắc gì đá không lại. Chưa gì nhụt lòng chiến sĩ mậy.

-        Haha mấy cha đi làm rồi người ta nhiều sức hơn đám sinh viên ốm đói tụi mình, tau với hai thằng này coi như bỏ, nhớ đợt lớp tau thua mấy cha khóa 07 không, chạy éo lại.

-        Há há tại tụi mày gà, yên chí mày lạ gì tụi tau, vô đá vui là được, để đó tụi tau lo.

Bốp!

Thằng Lộc, thằng Nam đồng loạt táng đầu nó hai cái nhăn mặt nói như hét vô tai nó.

-        Đm! Vấn đề mày nên quan tâm éo phải đá lại hay không, mày thấy gì chưaaa, tụi nó có gái theo ủng hộ, quá trời gái đó Mon!

-        Ờ…rồi sao?

-        Cái đm! Mày thấy tụi nó khè tụi mình không Mon!

Thằng Lộc nước miếng phì phèo vô mặt làm nó đạp thằng đó ra xa ghét bỏ, thằng Nam hậm hực tiếp lời.

-        Móa! Biết vậy éo ra, chưa đá thua ngay ngoài sân. Đm sao tau ghét mấy thằng đá banh dẫn gái theo quá.

-        Đm éo phải gái bình thường, toàn gái đẹp…gái đẹp thằng Mon cua thua đó mày…chú ý trọng tâm đm.

-        Ờ nhễ! Thôi xong, thằng Liêm chơi mày rồi Mon.

-        Chơi cc! Tau đâu biết mấy ổng dắt gái theo.

-        Haizz tau thấy không ổn rồi.

-        Đm chắc chắn éo ổn! Nhục hơn cá nục…mày éo thấy xe tụi nó chưa? Xe xịn, gái đẹp…nảy giờ tụi nó nhìn tụi mình kiểu khịa khịa tau nóng mắt quá rồi!

-        Haizz ê Liêm, mất mặt quá mậy. Đội mày có gái không ku? Kêu bạn bè gái gú gì ra lấy sĩ khí mậy! Ra liền!

-        Gái hả? Kiếm đâu ra giờ này mấy ba.

-        Đm! Kêu đứa nào ra đại đi, tội nghiệp thằng Mon mậy.

-        Cổ động viên gái lớp mày đâu, kêu ra liền Liêm! Mất mặt quá Liêm!

-        Ờ thì…đm hai thằng mày đi đá banh hay tán gái. Yên tâm chút vô đá tau hiếp dâm mấy ổng lấy mặt mũi cho tụi mình.

-        Đá thắng làm mịe gì, thua bà nó ngoài sân rồi. Người ta đá thua cũng có gái an ủi, tụi mình thắng làm mịe gì? Thắng cho ai, tới chó cái éo có mà khoe…đá thằng làm giề!

-        Mọe đúng vậy…thắng éo vui, thua thì bần cùng tủi nhục. Thằng Mon lên tiếng cái mậy, đm có bồ hụt mày đó. Liêm ơi là Liêm, mày đâm thằng Mon chết cho rồi để nó nhìn thằng kia cười vô mặt nó nảy giờ…tội nghiệp lắm Liêm ơi…

-        Đúng rồi…kiếm đại mấy đứa ra cứu bồ đeee.

-        Kiếm ai giờ…đm!

-        Con mịe nó! Đội bạn mỗi ông một em, đội mình nguyên đám đực ế sưng sỉa. Cay quáaaa, tội thằng Mon quá!

Nó vừa bực mình vừa buồn cười ngồi một bên xỏ lại dây giày mặc kệ ba thằng bạn tấu hài trong đau khổ, tâm lý nó dửng dưng ngồi ngoài nên thấy tấu hài nhưng hai thằng kia toàn lời cay cú nói thật, thằng Liêm và hai ba thằng khác trong nhóm vừa vô cũng đứng sa sầm mặt, bị hai thằng bạn nó gào khóc thúc ép, nhóm thằng Liêm mở điện thoại lên bấm bấm, kết quả ra sao không biết chỉ thấy thằng Liêm càng đần mặt ra thở dài, coi bộ sĩ khí sa sút nghiêm trọng. Hai thằng Lộc, Nam cơ bản cũng có một chút xích mích với nhóm ông Khoa, vài chuyện đấu đá mang tính ganh đua về vật chất, xe cộ có từ hồi học quân sự nên tụi nó hơi quá khích. Tuổi trẻ mà, không ít người sa vào mặt mũi, hình ảnh bên ngoài, nhà nghèo càng nhạy cảm khi bị coi thường ra mặt từ người nhiều tiền hơn. Nó không muốn viết nhiều về những xích mích, so đo này bởi nó thật sự chẳng quan tâm, nhóm ông Khoa cũng nói và làm vài hành động khêu khích nó nhưng đổi lại chỉ là thái độ thờ ơ không nghe không hề để ý của nó. Tuy nó không để tâm nhưng thằng Lộc thằng Nam lại rất để bụng, không nói xích mích từ trước, chỉ riêng tính nhạy cảm có phần trẻ con của mình khiến hai thằng không thể ngó lơ như nó. Nhưng chẳng ai thời điểm đó đoán được sau này thằng Lộc, thằng Nam trở nên thành đạt, vợ đẹp con ngoan, có nhà có ô tô…phần nào có thể gọi đã lấy lại mặt mũi cho những năm tháng tuổi trẻ bị khinh thường. Mải mê xỏ dây giày, chuẩn bị áo chút đá banh thì có tiếng bước chân đến gần, có lẽ mấy thằng tấu hài hơi lớn tiếng nên nhóm ông Khoa có nghe gì đó.

-        Haha chú Liêm nói đúng! Đi đá banh chớ phải khoe bồ đâu mấy em căng thẳng làm gì. Biết mình biết người chút…Mon nhỉ?

-        Cái đm…

Nó hờ hững không để ý khi nghe anh chàng Khoa nhắc tới mình, nhưng phải lên tiếng khi thấy thằng Lộc định lên tiếng.

-        Lộc!

Tính thằng này nó biết, rất trẻ con háo thắng, để nó sửng lên bảo đảm lại có xích mích thậm chí đánh nhau như trước. Thằng Liêm hiểu tính nó, thằng Nam, thằng Lộc càng hiểu nên thôi không nói gì chỉ cười cười cho qua chuyện. Có lẽ do thái độ hờ hững của nó càng làm anh chàng Khoa rất ngứa mắt vì khêu khích hoài chẳng thấy nó tức giận hay phản ứng lại, càng thờ ơ đối phương càng tức, nó luôn thích như vậy.

-        Thôi có sân rồi, ra làm hiệp chớ mấy chú. Ngồi đó để ý chi ba cái phù du. Sau ráng đi làm từ từ gái theo chớ gì.

-        Haha đúng đúng! Nảy nghe thằng nào đòi hiếp dâm tụi anh. Ra thể hiện cái coi.

-        Làm độ không mấy em!

-        Ok ok! Độ gì anh Khoa. Thích thì chiều!

Thằng Liêm cười hề hề đáp lại, nói chung thằng này cũng biết bị khêu khích tuy nhiên rất biết nhẫn nhịn vì hiểu thật sự lúc này không thể so sánh được với những người đã đi làm có tiền. Cách thằng Liêm đối đáp đều vui vẻ nhưng ẩn bên trong ý vị khêu khích lại, hoàn toàn khác kiểu hờ hững bất cần của nó. Thật ra nó không né tránh, chỉ là nó cảm thấy không đáng để tâm, chẳng hứng thú những việc này bởi tính nó là vậy, hơn nữa nó có quá nhiều việc bên ngoài trường phải làm, đối phó với mấy cô nàng còn thú vị chứ với trai…để ý chỉ tổ mệt người. Ngoài ra quan trọng nhất nó lấy cái gì để khêu khích người ta, những thứ nó có chỉ là tạm bợ, là nhất thời ngoài việc nó đi làm công ty ông Ben chỉ nhiều tiền hơn chút, ai biết được tương lai mà hơn thua mặt mũi.

Hai đội bắt đầu vô sân chuẩn bị đá, do tụi nó phế quá nên một lần chỉ để một thằng vô sân, nhóm thằng Liêm đá hay thì hay thiệt nhưng tụi nó mà vô cùng lúc tới ba thằng chỉ có trời gánh. Thằng Lộc còn bực nên đá đít thằng Nam vô sân trước rồi đi lại thở dài ngồi xuống vỗ vai nó.

-        Haizz mày thấy tụi nó cố tình ôm gái xà quần trước mặt mới vô đá không. Móa…cay quá.

-        Cay làm miếng nước mày.

-        Đm! Sao thấy mày thân mấy em khóa dưới lắm mà, cua đại đứa nào cho có bồ mậy. Để tụi nó cười vô mặt hoài…haizzz

-        Nó lắc đầu bó tay với thằng bạn, bệnh nặng lắm rồi.

-        Haizz coi nó cười…đm!

Nó thở dài gạt tay thằng bạn ra nhìn vô sân, anh chàng Khoa vừa dẫn bóng qua đưa mắt nhìn nó cười tủm tỉm nháy mắt. Nó không để ý quay qua nhìn thằng bạn vừa đập tay xuống sân mặt mày xám xịt, nó khẽ nhếch môi.

-        Cười không được lâu đâu!

-        Hả…là sao? Chơi nó hả…dám chơi không?

Thằng này điên mịe rồi, nó trợn mắt co chân đạp thằng bạn lăn quay ra đất.

-        Mày xàm vừa vừa nha Lộc. Đi mua nước về uống đeee!

Nó bực mình móc tiền đưa thằng bạn đạp nó đi cho khuất mắt tiếp tục xỏ dây giày, ba chuyện này phải chi có Chị giúp thì hay, xỏ nảy giờ vẫn lệch lệch kiểu gì, biết vậy nảy đem giày vải bình thường cho nhanh, giày đá banh xịn kiểu này sài không quen. Thật ra nó nhây nhây chưa vô sân trước vì phải chờ Anh Thư, khu này hơn chục sân lớn nhỏ sợ nhóm em kiếm không gặp.

-        Lâu rùi hông thấy. Mon ổn ha?

Tiếng con gái vang lên trước mặt, bóng người phủ xuống che đi một phần ánh sáng đèn. Nó ngẩn mặt lên, người nói là Kim Anh đang ôm bình nước có lẽ cô nàng vừa đi mua nước cho đội mình ngang qua, nó cười nhẹ gật đầu.

-        À! Em ổn!

Nó tiếp tục canh xỏ cái dây giày chết tiệt, bóng người vẫn che ánh đèn, giọng nhè nhẹ.

-        Mon vẫn lạnh lùng ha? Hì…lần trước Kim Anh hông ngờ…mình làm bạn nói chuyện bình thường không lẽ…

-        Bạn trai chị đang nhìn đó, về chổ đi!

Không chờ Kim Anh nói thêm nó thản nhiên đứng dậy mở điện thoại lên đi ra cổng khu vực sân ngó quanh chỉ vị trí cho Anh Thư. Miêu tả vị trí cho em xong nó quay lại chổ ngồi Kim Anh cũng vừa đi xa qua góc sân đội kia. Nó không thèm nhìn Kim Anh mà ngoái đầu nhìn đường rải đá bên ngoài lưới bao sân kiếm Anh Thư. Không biết đi bằng gì nhìn hoài chưa thấy trong khi em nói đã đến cổng khu này, chắc con gái chạy xe chậm, đường rải đá chạy không dễ lắm. Thằng Lộc ôm bình trà đá về đang vừa đi vừa ngó qua chổ mấy cô nàng đội kia, mắt ku cậu có vẻ phức tạp hậm hực lắm, có khi nào trong đó có crush thằng bạn không ta. Nó buồn cười nhìn thằng bạn, nếu lúc này nó mà biết trước tương lai sẽ chạy lại vỗ vai cho thằng kia biết rằng: “vợ mày sau này đẹp lắm, diễn viên kiêm phát thanh viên truyền hình đài lớn hẳn hoi”. Đang tủm tỉm cười khổ nhìn thằng bạn trẻ con thì đèn xe trước mắt rực sáng làm nó chói mắt phải quay chổ khác, hơi bực bội vì vô khu nội bộ đi ô tô còn bật đèn pha, thậm chí còn nháy nháy đèn như kiểu trêu ngươi. Đèn xe nháy rất sáng khiến cả sân ai cũng ngoái nhìn kể cả mấy thằng đang đá hùng hục trong sân ôm banh lại ngó qua. Nó hậm hực quay lại nhìn chiếc xe sang màu đỏ tươi logo bốn vòng tròn đã dừng hẳn ngoài sân, cửa xe mở ra khiến thằng Lộc phải lùi lại né đường, mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa xe.

-        Anh Mon!

Tiếng kêu vui vẻ phát ra từ người đang bước ra từ ghế lái, chân dài miên man, tóc đỏ rực rỡ y chan màu xe, cô nàng mặc quần ngắn khoe trọn da chân trắng tinh, môi kiêu kỳ cười như hoa vẫy vẫy tay với nó. Bà cô này…sao quen mắt.

-        Hihi biết em hông? Nay em đẹp quá mà, sao nhìn ra liền được!

-        Cái này…

Nó ngơ ngác nhìn gương mặt quen quen của cô nàng giây lát, mồm chữ O trợn tròn mắt lắp bắp.

-        Cái này…ớ Ngọc Khánh!

-        Chính xác! Hí hí em đẹp hông nhìn ra hen.

-        Ơ ơ…

-        Anh!

Thêm một người bước ra từ ghế phụ, nó thở phào khi thấy đúng Anh Thư của nó rồi, nếu không có em nó đang tưởng có người giả dạng Ngọc Khánh lại trêu chọc nó đây.

-        Anh Mon!

-        Anh Mon dễ thương!

-        Anh Món!

Lần lượt thêm ba cô nàng quen mặt bước ra từ ghế sau tươi cười chào nó, mỗi người một vẻ chỉ có chân dài hình như chẳng ai kém hơn ai.

-        Hơ…đông đủ dữ à!

-        Hông thiếu ai luôn hihi!

Nó gật đầu vui vẻ đi ra, tuy nhiên sự chú ý không phải Anh Thư mà chuyển mắt nhìn cô nàng Ngọc Khánh nghi hoặc, như hiểu mắt nó cô nàng cười khúc khích xô Anh Thư lùi lại chạy tới nhảy cái rầm trước mặt nó xoay qua xoay lại vuốt ve tóc mình.

-        Nhìn hổng ra phải hông?

-        Em là ai? Trả Ngọc Khánh cho anh!

-        Hihi sao sao…nay em đẹp quá mờ! Tóc mới làm hùi sáng đó!

-        Hơ ai dựa?

-        Gì? Là sao?

-        Thì anh hỏi ai dựa mà làm tóc ngộ vậy? Hay thất tình? Bồ đá? Nhà bị giựt hụi?

-        Điên! Đang vui nghen, xách mé gì em hử?

-        Hihi nó bị khùng đó anh, tự nhiên coi cái phim gì mê con nhỏ người mẫu gì cái nhỏng nhảnh chạy ra tiệm mần tóc y chan luôn.

Anh Thư liếc xéo Ngọc Khánh chen vào ôm tay nó giọng vui vẻ, nó gật đầu tò mò đưa tay sờ tóc cô nàng, thậm chí còn nghe mùi tóc mới nhuộm xen lẫn mùi nước hoa từ cơ thể Khánh. Nó thở dài bỏ tóc cô nàng ra, thật sự hơi tiếc mái tóc đen dài của cô nàng lúc đầu nó gặp.

-        Gì! Mặt vậy là saoooo?

-        Ờ không sao?

-        Nói nhanh! Ý kiến gìiiiiiii? Thở dài là saooooo?

Cô nàng bóp cổ nó lắc lắc khiến Anh Thư phải ôm lấy nó che chở.

-        Hơ hơ…thì đẹp! Ai dám ý kiến gì…ặc…đừng có lắc, để dành sức anh ngắm tóc mới…ặc ặc!

-        Con điên…chết trai của tauuuuu!

-        Nói nhanh! Hừ nói…thở dài ý gìiiiii?

Nhờ cô nàng bóp cổ nó mới nhớ còn thằng bạn đứng gần, thằng Lộc đang đần mặt ra như trời tròng giữa đường, cái ly uống nước rớt dưới đất đời nào nhìn nó chằm chằm. Nó vội vỗ vỗ tay bà cô Khánh chỉ chỉ đủ phía kể cả thằng Lộc.

-        Ặc…Khánh Khánh…mặt mũi…giữ hình tượng chút em ơi…bạn anh, có bạn của anh!

-        Hông…nói nhanh. Mặt vậy là saoooo?

-        Đẹp! Đẹp…đẹp như trăng như sao luôn ặc ặc…cứu anh ba người đẹp…

-        Hihi!

-        Thôi Khánh ơi mày điên quá.

-        Hành ảnh hoài chết ổng giờ hí hí.

Không có ba cô nàng kia lại cứu giá chắc Ngọc Khánh lắc xụi cổ nó mới vừa lòng.

-        Hic…gãy rồi, xụi cổ rồi. Gì…tụi em tính làm gì?

-        Hừ! Em tên gì?

-        Em nữa?

-        Cho anh ba giây nói!

Ba cô gái người chống hông kẻ nắm cổ áo dứ bàn tay xinh xắn tra hỏi, Anh Thư cười khúc khích né ra đứng sau lưng như chặn đường không cho nó chạy, nó bỉu môi…tốt xấu gì cũng cầm profile mấy nàng giao cho chị Loan chị Thùy Linh để gửi gắm làm gì không nhớ.

-        Thu Quyên  sẵn chống hông kéo cái áo xuống, hở bụng chút trúng gió giờ.

-        Xùy! Kệ em!

-        Mai Lâm biết tay dẻo rồi, đừng có quơ nửa chóng mặt quá!

-        Hihi giỏi!

-        Trâm Anh…chân đẹp giày cũng đẹp anh thấy rồi đừng có đạp giày anh nữa.

-        Tha anh đó! Hihi!

-        Thôi vô trỏng chơi đứng hoài người ta nhìn mất màu hết. Ê Lộc vô mậy! Lụm cái ly lên!

-        Ờ ờ!

Nó vui vẻ dẫn theo mấy cô nàng đi vào sân, bên ngoài những khán giả hai đội đang nhìn về nó bằng ánh mắt khác nhau, phần lớn tò mò xì xầm, 14 cầu thủ trên sân lập tức như phim bị bấm stop giờ lục đục tiếp tục trận bóng nhưng nhìn đâu cũng thấy không tập trung nổi. Thậm chí sân bên cạnh cũng nhìn nhìn về bên này bởi lúc vô xe mấy cô nàng đèn quá sáng, giờ dù đèn xe tắt rồi nhưng góc sân nơi nó đang đi vào như bừng sáng sức nóng bởi 5 thân hình rực rỡ như thiêu như đốt. Cả năm cô nàng đều khoe trọn chân dài miên man, Anh Thư của nó mặc jean dài hở đùi áo sơ-mi hồng mềm mại, còn bốn cô nàng còn lại diện cho mình áo thun con gái đủ loại, ngoài ra Thu Quyên  và Ngọc Khánh khá giống nhau, đều mặc áo thun ngắn hở bụng, quần tuy ngắn nhưng không quá lố, đặc biệt Ngọc Khánh càng khêu khích người khác ngắm nhìn mình hơn không chỉ kiểu tóc nổi bật mà còn ở chiều cao vượt trội, có lẽ do vậy eo em lộ cả mảng lớn hơn so với Quyên.

-        Á quên! Ê Quyên ra xe lấy trà sữa vô uống Quyên!

-        Uhm hen!

Bà cô Quyên chạy tưng tưng trở ra lấy trà sữa, ngang qua thằng Lộc cô nàng cười tươi rói nháy mắt vỗ vai thằng kia một cái làm thằng nhỏ suýt quỵ xuống sân. Nó phì cười đi lại đá đít nó một cái, Anh Thư vẫn ôm tay nó dính như sam làm nó buồn cười cốc luôn đầu em.

-        Ê lại ngồi chơi mậy, thấy gái mặt đờ ra dữ men…trời ơi buông ra coi cô nương, anh có chạy đâu đâu.

-        Hí hí! Thèm hơi muốn chết hà. Ủa bạn anh đây hen?

-        À thằng này tên Lộc, bạn chung lớp anh. À mấy người đẹp, đây Lộc bạn học anh, à chắc ngang ngửa tuổi nhau nhưng kêu nó anh cũng được, thằng này mặt già háp ấy mà.

-        Hi anh Lộc em Trâm Anh.

-        Hí hí em Ngọc Khánh

-        Em Mai Lâm, con kia Thu Quyên .

Thằng Lộc đờ mặt ra khi mấy cô nàng chìa tay ra bắt, nó bực mình buồn cười đá đít thằng bạn một cái kéo Anh Thư lùi về sau tủm tỉm cười nháy mắt.

-        Đó! Nảy đòi kiếm gái cổ vũ sĩ khí gì đó, nguyên đống sĩ khí chất lượng đây, làm ăn gì làm đi để mặt ngáo mậy?

Anh Thư cười khúc khích theo nó lại ngồi xuống, cô nàng lém lỉnh tranh thủ bạn mình không để ý ôm cổ hôn nó một cái cười hì hì.

-        Nhớ em hông?

-        Haha hỏi lạ! Nè ngồi lên đây, quần trắng coi chừng dơ.

Nó kéo áo khoác của mình kê xuống cỏ cho em ngồi. Hình như mấy cô nàng đã chào hỏi xong kéo theo thằng Lộc ôm bình nước đi lại, nó phì cười nhìn gương mặt đỏ rần của thằng bạn, nó ngồi một chân trên đất nhìn quanh sau đó thấy balo thằng Lộc trong góc liền đi lại mở ra coi, lôi cuốn vở ghi ra nó ngẩn lên nhìn thằng bạn nháy mắt.

-        Ê! Ga-lăng với mấy người đẹp ku!

-        Hả hả?

Không chờ thằng bạn phản ứng nó lấy đại cuốn vở ghi thằng Lộc ra giật xoẹt xoẹt một hơi mấy trang giấy rồi đi lại để xuống cỏ vui vẻ đưa tay.

-        Đây! Mời mấy người đẹp an tọa!

-        Hihi anh Mon dễ thương ghê!

-        Trùi! Chơi xé tập người ta.

-        Hí hí coi ổng tự tiện ghê.

Cả nhóm nhao nhao ngồi xuống, thấy thằng Lộc còn tần ngần nó nháy mắt với Ngọc Khánh, cô nàng cười hì hì kéo tay thằng nhỏ ngồi luôn xuống đất, nó giơ chân đá thằng bạn thêm cái cười khổ, gì mà gặp gái đẹp mặt đần ra không chút hình tượng. Nó kéo thằng bạn lại bấm mạnh vai bẻ đầu nó nhìn sang phía xa, nơi vài ông đực chưa vô đá và mấy cô nàng đằng kia đang nhìn tò mò về tụi nó.

-        Sao? Giờ hiểu nảy tau nói tụi nó không cười được lâu chưa?

-        Ờ ờ…

Thằng Lộc gật gù giơ ngón cái lên, nó nhếch môi đưa mắt nhìn về anh chàng Khoa đang chạy trong sân vội lảng tránh mắt nó giả vờ như không quan tâm, nó nhận thấy anh chàng có vẻ hơi mất tinh thần, ngay cả đỡ bóng còn hụt kia mà. Trùng hợp nay mấy cô nàng đòi ra chơi từ trước, không nó cũng chẳng thèm để ý khêu khích làm gì, cơ mà nếu nó thật sự muốn, chỉ một cuộc gọi không chỉ năm người, muốn mười hay hơn đều có. Về tiền có thể nó còn ngại so đo chứ về cổ động viên xinh đẹp…không lẽ tuyên bố nó chấp cả sân, nội team PG, dancer trong công ty nó thân thiết…nói một tiếng mấy cô nàng sẵn sàng chạy ra chơi, chưa kể nếu méc chị Thủy, số lượng còn hoành tráng hơn nhiều. Nói ngông thì vậy chứ kêu người chị Thủy ra…không đủ tiền trả haha với lại nó đâu muốn thằng Lộc đột quỵ.

-        Sao mậy? Chất lượng sĩ khí bên mình hơn bển chưa?

-        Đm…còn phải nói! Ghê mậy? Quen đâu hay vậy?

-        Haha! Thằng Khoa nói đúng đó, mày ráng học sau ra làm, vô đài lớn làm…tự nhiên vậy liền!

Nó nháy mắt chỉ ngón cái ra sau lưng, nơi năm cô gái đang cười đùa chia trà sữa.

-        Hiểu chưa! Thôi kệ mẹ tụi nó. Nói chuyện chơi thoải mái với mấy bạn. À chủ quán mày làm sau có chạy event quảng cáo sự kiện gì cần PG mày kêu mấy bạn làm cho.

-        Gì? Quán nhỏ xíu, event khỉ gì mày ơi!

-        Haha! Tin tau đi! Chủ quán của mày cần đó.

Nó vỗ đầu thằng bạn cười ha hả, chủ thằng này người quen chị Thủy nên nó biết, quán của ổng là làm cho vui chứ ổng còn hùn vốn làm nguyên chuỗi cửa hàng khác, lâu lâu hay kiếm PG để chạy sự kiện vòng vòng SG hoài. Thực ra sợ thằng bạn tủi thân thôi, chứ PG chủ thằng Lộc hay tìm thật ra chất lượng ngoại hình không thể so được với năm cô nàng sau lưng.

-        Thôi sĩ khí đang lên ra thay thằng Nam đi, mặt nó tau thấy xanh lắm!

Thằng Lộc cười ha hả giơ ngón cái vỗ ngực phịch phịch rống một tiếng chạy ra sân đá đít thằng Nam té lăn ra đường biên, nay chạy được tới giờ này thằng Nam có vẻ cải thiện thể lực rồi. Cho ra nghỉ bơm thêm sĩ khí hiệp hai đá tiếp. Mặc nó nhiệt tình lôi kéo, thằng Nam chỉ dám ngại ngùng đi lại uống nước chào hỏi qua loa rồi ôm luôn thùng nước ngồi cách mấy cô gái mấy mét như sợ Ngọc Khánh dùng tóc đốt nó vậy. Nó thôi không thèm để ý, chờ thằng Lộc ra đủ hai thằng có khi tụi nó thoải mái giao tiếp hơn.

-        Ủa sao anh Mon hổng vô đá?

Thu Quyên hút rột rột trà sữa lên tiếng, nó dựa vô chân Anh Thư đeo tất xỏ giày cười cười.

-        Chờ thằng Lộc mệt anh vô. Nảy giờ ngồi chờ tụi em, hơ hơ vô chi sớm anh đá có nổi đâu. Chạy mấy vòng đuối liền.

-        Hihi gì yếu xìu dzạ?

-        Haha…ừ chân ngắn mà, chạy nhiều mệt.

-        Ảnh bị thương, hổng chạy nhiều được đó.

-        Ủa…vậy hen!

Anh Thư nhẹ lời chen vào, cả bốn cô gái đều tròn mắt tò mò nhìn nó, nó thì nheo mắt lắc đầu ra dấu không sao rồi đưa mắt nhìn Anh Thư. Em mỉm cười ghé mặt sát vào nhìn nó nói nhỏ vừa đủ nghe.

-        Cái gì hông biết…em có thể tìm hiểu mà hì hì!

Nó mỉm cười bún nhẹ mũi em rồi tiếp tục mang giày, quần dài cởi từ trước đã bị Ngọc Khánh Thu Quyên  tận dụng kê thêm làm chổ ngồi nảy giờ do quần mấy cô nàng hơi ngắn, ngồi sợ ngứa mông.

-        Anh Mon hay ghê! Bửa trước tụi mình nói tưởng ảnh nghe cho có ai dè có show làm liền.

Trâm Anh vui vẻ lên tiếng, nó mỉm cười.

-        Có gì đâu, gặp tụi em ngay cuối tuần, bên anh cuối tuần hay làm event, chương trình này nọ.

-        Hơ anh tưởng chị Linh kêu show đó mọi người không nhận chớ.

-        Trùi! Tưởng lạ, đi làm có tiền ngu gì hông nhận.

-        Đúng rùi! Vô đứng cho người ta cắt băng xíu, rinh mấy bó hoa xong đi vòng vòng chơi nói chuyện với khách mấy câu về mỗi đứa 2tr.

-        Haha vậy thì tốt. À cái chị kêu mấy em đi làm là chung mảng với anh, mọi người cứ giữ liên lạc với chỉ.

-        Hihi anh Mon uy tín…em thích rùi á, chị Linh dặn hai bửa nữa có show tiếp nè anh.

-        Hơ hơ chuyện nhỏ. Sau có chuyện làm anh sẽ kêu.

Ngọc Khánh vui vẻ nghịch giày nó ngẩn đầu lên tiếng.

-        Xíu đá xong anh Mon đi ăn với tụi em nghen, mời anh Mon coi như ăn mừng show đầu tiên nguyên lương.

-        Ha ha ừ!

-        Hì bộ đó giờ anh Mon hổng cắt hoa hồng thiệt hở?

Mai Lâm dựa lưng vô Quyên chớp nhẹ mắt nhìn nó.

-        Ờ thì…lúc có lúc không. Hehe có nhiêu đâu.

-        Hì! Ảnh hổng cắt tiền giới thiệu show PG đó giờ luôn á. Khỏi xạo hen, em quen chị Thủy nghen!

Anh Thư vuốt ve tóc nhìn nó cười hì hì, nó chỉ đành nhún vai không trả lời.

-        Trùi! Hàng hiếm mấy đứa ui! Như tụi mình đợt này ảnh chịu lấy % tệ cũng được cả triệu nè.

Mai Lâm tròn xoe mắt vỗ tay thốt lên, Ngọc Khánh bỉu môi cào chân nó.

-        Người ta thiếu gia, cần gì triệu của mày, hen anh Mon hen!

-        Dạ không dám! Đây có phú bà, sao anh dám nhận thiếu gia.

-        Gì? Phú bà gìiiiiiiii?

-        Đó!

Nó tủm tỉm cười chỉ tay ra chiếc ô tô sang chảnh, Ngọc Khánh chu môi lên đánh nó.

-        Phú bà cái đầu anh đó! Xe em mượn ba em chứ bộ! Người ta nghèo muốn chết, đi học toàn đi bộ hông thấy hả hả?

-        Ờ nghèo quá, em chỉ đi xe hơi, tệ lắm đi taxi tới trường mới đi bộ chớ gì!

-        Hông dám nha, lâu lâu người ta mới đi taxi mà, bình thường đi ké tụi này nè! Con Thư mới giàu nha, nhà chung cư S, ô tô 2 tỉ mấy á.

-        Ê xàm nghen mậy! Xe má tau mua trả góp, tau hông có nhaaaa!

Anh Thư co chân dài lên đạp vô mông Ngọc Khánh, nó bật cười vui vẻ nhìn hai cô nàng đùa giỡn, việc Anh Thư, Ngọc Khánh nhà khá giả cũng bình thường vì Thư nói rõ từ lâu em với Khánh đi làm cho vui, chỉ có ba cô nàng còn lại thật sự đi làm vì kiếm tiền, cả Thư và Khánh đều luôn nhấn mạnh nhờ nó giới thiệu nhiều show làm cho ba cô nàng kia. Nó kệ hai cô nàng đùa giỡn quay qua nhìn Thu Quyên và hai cô nàng còn lại.

-        Làm với anh đừng có nghĩ nhiều vụ % này nọ, anh có lương có tiền công ty, mấy em thoải mái làm, không được suy nghĩ hay ngại này ngại nọ.

-        Dạ!

-        Hì hì cưng anh Mon ghê!

-        Vậy lấy thân báo đáp đi Trâm Anh!

-        Chịu liền hí hí xíu mình mượn xe con Khánh em hiến thân liền hen anh!

-        Cái này…anh mắc cỡ lắm, anh còn zin.

-        Hí hí!

-        Haha nói chứ anh kêu show không phải lo bị cắt tiền. Nhưng sau này nếu chị Linh hay người khác trong công ty anh kêu mấy em phải làm theo lệ đó, nhưng cũng không nhiều đâu yên tâm. Show lần này tại show đầu chị Linh nể anh nên còn nguyên.

-        Dạ tụi em biết nè.

-        Hì mình anh Mon dễ thương.

-        Hí hí lại em hun cái nè.

-        Hơ hơ nè không chơi dơ nha Trâm Anh, mà anh dặn, chị Linh thân với anh nên an tâm, nếu người khác trong công ty anh gọi show hay giới thiệu show có gì tụi em báo anh biết hãy nhận. Còn nữa, ai cắt tiền tụi em thấy quá đáng nói anh luôn. Có gì anh xử lý cho, đừng có ngại hay sợ phiền anh. Nghe chưa, nè hai phú bà…nghe anh dặn không?

-        Hihi rùi nghe rùi!

-        Dạ!

-        Ok anh Mon!

-        Hí hí có bảo kê tận răng luôn mấy đứa! Kiểu này cho con Trâm Anh hiến thân thiệt rùi mấy đứa!

-        Nay bao anh Mon ăn tẹt ga luôn! Ăn hàng trước, ăn con Trâm Anh sau hen. Hí hí!

-        Ê con quỷ mắc gì kêu tau hoài, mặt mày tau thấy mắc ăn ảnh trước á!

-        Ủa rùi hông chịu anh Mon hở?

-        Chịu nghen…hí hí!

Nó bật cười liếc liếc Ngọc Khánh trước mặt.

-        Hơ hơ thôi anh tính vầy, mọi người làm cả buổi được nhiêu đâu khỏi cần bao. Nay tụi mình để Kim mao sư vương lo hết! Ok!

-        Gì? Kim mao gì? Là sao?

Ngọc Khánh thấy mắt nó liền nheo mắt nhìn nó chằm chằm nghiêng đầu hỏi, Thu Quyên cười khúc khích kéo Ngọc Khánh lại mở điện thoại bấm bấm đưa cô nàng xem.

-        Huyền thoại không đó Khánh! Haha anh đi đây!

-        Hihi đưa áo em cầm nè, anh ra đá đi!

Nó tủm tỉm cười cởi phăng áo thun đưa Anh Thư rồi cầm theo áo MU số 15 trên đùi em vùng dậy chạy ra sân, chứ mỏ Ngọc Khánh cong lên dữ lắm, sắp cắn chết người tới nơi.

-        Anh Monnnnnn! Ngon đứng lại cho emmmm! Kim mao cái đầu anh đó…Anh Monnnnnn!!!


1 nhận xét:

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...