Nó thở khó khăn run rẩy ngó qua trước mặt vị
trí ông Dũng.
“Đinh Dũng – Đạo diễn”
Hai bên nó còn hai tấm bảng in hơi méo chắc
vì in vội dành riêng hai chị đẹp.
“Diễn viên Quỳnh Chi”
“Ca sĩ Lê Vy”
Nó thiếu chút ngả ngửa vô ngực chị Quỳnh Chi,
môi giật méo mỏ vội ngoắc ngoắc tay với bà cô Lý đang đứng gần ông Dũng, cô
nàng tủm tỉm cười đi qua, nó trừng mắt kéo cô nàng gằn nhỏ giọng.
-
Cái này là sao đây? Làm ơn quăng
cái bảng chổ khác dùm tui cô nương, đây có chứng sợ bảng chức vụ.
-
Hihi chị Loan dặn để vậy đó. Em hổng
dám cãi đâu.
-
Lại bày trò gì đây trời?
Nó lén thò tay úp tấm bảng xuống, cô nàng Lý
cười khúc khích cầm lật lên bỉu môi.
-
Để yên cho em nghen, anh cast tự
nhiên đi, tụi em quay clip nội bộ hoạt động công ty mình để dành chào khách á.
Coi làm ăn đàn hoàng chuyên nghiệp nghe chưa, anh lộn xộn nguyên phòng em cắn
anh chết! Coi chừng á!
-
Ớ…nè nè…cái này đổi người được
không em, kêu chị Loan hay ông Tuấn xuống ngồi đi, anh có chứng sợ máy quay.
-
Xía! Anh bị chứng khùng thì có. Để
yên cho em!
Nó đưa tay với kêu gào trong vô vọng, bà cô
Lý không thèm quan tâm nó nói gì quay đít đi te te chổ khác, nó mếu máo ngó
xung quanh, phát hiện có hai cha nội đang cầm máy quay công ty chĩa máy về mình,
một máy chĩa lấy cảnh toàn phim trường. Con mịe nó hèn gì nay cha nội Dũng tự
nhiên ăn nói linh sự thảo mai gớm, thì ra có lệnh bà cô Loan quay clip nội bộ.
Nó thở dài ủ rủ trong bụng, biết vậy nay đánh chết nó cũng không mò lên, bắt
cha nội Tuấn ngồi diễn hoạt động công ty coi bộ ổn hơn nó. Thực ra công ty nó vẫn
thường có nhân viên ghi hình lại tất cả hoạt động làm việc, tập luyện của tất cả
bộ phận công ty nhất là quá trình thực hiện, sản xuất một chương trình, event
hay video nào đó để làm tư liệu nội bộ và show ra cho khách hàng tham khảo,
đánh giá khả năng cũng như sự chuyên nghiệp của công ty nó. Chị Quỳnh Chi, Lê
Vy tò mò nhìn hai tấm bảng trước mặt nhưng chẳng thể hiện gì, thản nhiên cười
nhẹ gật đầu xem như chào mọi người, hai cô nàng là người của công chúng, đương
nhiên quá bình thường với vị trí như giờ, chỉ có nó với ông Dũng toàn đực rựa
trước giờ thường xuyên chui rúc sau máy quay, mặt ổng tuy căn thẳng nhưng còn đỡ
hơn nó, sắp té xỉu tơi nơi rồi. Chị Quỳnh Chi cười khúc khích giật giật tay nó
nói nhỏ.
-
Hihi này này, làm sao ngẩn người
ra thế.
-
Mặt tái xanh kìa Mon?
-
Hic…chị không hiểu đâu. Bà Loan
chơi em!
-
Hihi làm sao, chẳng hiểu ý.
-
Haizz chút em nói cho nghe.
Nó cười mếu xoa xoa tay chị bên dưới bàn, tay
còn lại lén úp tấm bảng tên xuống nhưng tiếng ho khan và ánh mắt đe dọa từ bà
cô Lý bên kia nhìn nó chằm chằm, tay cô nàng đưa lên cổ cứa ngang một đường, nó
đành thở dài đẩy tấm bảng về vị trí cũ. Tối qua còn mẹ vợ con rể ngọt sớt, nay
bả chơi nó một cú đau thiệt, đó giờ nó sợ nhất đứng trong khung hình, người xấu
chỉ thích đứng sau máy quay thôi.
“Bà được lắm bà Loan, đừng có để tui bắt được
con gái bà, hừ hừ”.
Nó nghiếng răng ken két hít sâu một hơi, siếc
mạnh tay…thôi được, lở rồi…có chết cũng phải hiên ngang. Nó vỗ tay mấy cái gật
đầu nở nụ cười công nghiệp với mọi người.
-
À chào anh chị. Nay công ty cảm
ơn anh chị đã đến tham gia casting clip, hy vọng mọi người cố gắng hỗ trợ công
ty Mon để buổi casting thành công. Anh chị nào được chọn mong anh chị cố gắng
hơn trong dự án lần này, với anh chị chưa phù hợp cũng mong anh chị không nản,
công ty còn rất nhiều hoạt động, nhiều cơ hội để chúng ta hợp tác. Cảm ơn mọi
người!
Bốp bốp…Tiếng vỗ tay vang lên khắp phim trường,
nó gật đầu nhìn sang anh Dũng.
-
Bắt đầu đi anh Dũng.
-
Ok Mon! Rồi mọi người tiếp tục
chuẩn bị. Linh Lan Bảo Trâm sẵn sàng test trước nha hai đứa…
Nó mặc kệ ông Dũng bắt đầu buổi casting, ngồi
xuống cười cười nhìn sang hai chị đẹp gật đầu.
-
Hai chị chịu khó quan sát đánh
giá dùm em nha. Chị ơi…người đẹp ở không phí, chút tư vấn chút cho hai bé dùm
em nha.
-
Hihi thế có trả công không?
-
Tấm thân trung trinh của em nè,
muốn làm gì em thì làm.
-
Hihi eo ôi chị chả thèm.
-
Hẳn là trung trinh, nôn ra mất!
Nói giỡn thêm vài câu với hai chị đẹp, nó
quay lại tập trung cho buổi cast, kế bên nó ông Dũng ngồi sau màn hình chuyên dụng
dành cho đạo diễn chăm chú chỉ huy điều hành buổi làm việc. Nói gì nói quyết định
của nó vẫn là quyết định cuối cùng thông qua tư vấn đánh giá của ông Dũng nên tất
cả diễn viên trước khi bắt đầu đều khá lịch sự chào cả nó. Giữa buổi cast bà cô
Lý đưa vô tập hồ sơ cho nó và ông Dũng cast thêm mấy diễn viên cả nam lẫn nữ
chuẩn bị profile quay clip tiếp theo cho bên khách hàng khác khiến buổi cast
dài hơn dự kiến.
Kết thúc buổi cast đồng hồ cũng quá 1h trưa.
Mọi người đều ra về gần hết, chỉ còn vài người team ông Dũng ở lại thu gom máy
móc đèn đuốc, nó vươn vai mệt mõi ôm hồ sơ đứng dậy mỉm cười với hai chị đẹp.
-
Mệt lắm không hai chị?
-
Hì chị không.
-
Chị đói này!
-
Hehe chờ em chút, em lên chốt việc
với chị Loan rồi đưa hai chị đi ăn nha.
-
Uhm!
-
Mon không rủ Mỹ đi cùng à, em ý
có vẻ không vui đấy, không sợ Mỹ bỏ về dỗi Mon à.
Nó bỉu môi chỉ tay qua góc phòng thản nhiên
nhún vai.
-
Em tội gì đâu chứ, yên tâm đi, ai
bỏ về chớ bà cô mặt mo có đuổi cũng không bỏ về đâu, đó thấy chưa…chờ em tới chết
cũng ngồi chờ bắt em dẫn đi ăn đó. Khỏi cần rủ!
-
Hihi chị thấy rùi.
-
Hai chị qua chơi với mặt mo chờ
em chút nha.
-
Uhm Mon!
-
Anh Dũng! Lên họp chút anh!
-
Ok ok!
Ông Dũng gật đầu xách theo túi đồ đạc của ổng,
dặn dò vài câu với team rồi đi cùng nó lên phòng chị Loan. Vừa vô phòng nó với
ông Dũng đều bất mãn la hét chỉ trích bà cô cái tội bán đứng anh em nó bất ngờ,
nếu không nể bả là sếp phó kiêm mẹ vợ tương lai 18 năm sau thì nó đã đè bả ra
hút hết sữa của bả pha cà phê cho nguyên công ty uống. Họp khoản 15phút chốt lại
danh sách diễn viên phụ xong nó với ông Dũng ôm vai nhau đi về, phần việc anh
em nó coi như xong, việc thông báo kết quả, thỏa thuận cast-xê và hợp đồng này
nọ với diễn viên sẽ do phòng chị Loan xử lý toàn bộ. Về phần anh chàng diễn
viên giựt ghế của nó có đến nói vài câu lúc nghỉ giải lao mong nó thông cảm,
đương nhiên nó chẳng thèm làm khó anh chàng vì chỉ là hiểu lầm nhưng thái độ và
cá tính đó nó không thích lắm. Thực ra thích hay không thích việc chọn diễn
viên nó hoàn toàn nghe theo ông Dũng, anh chàng không được chọn quay clip vì cả
Linh Lan, Bảo Trâm đều cảm giác thoải mái và hợp hơn với hai người khác và ngoại
hình cũng quá cao, già dặn so với hai cô nàng tuổi teen mới lớn, tuy nhiên anh
chàng lại được chọn một vai trong clip quảng cáo tiếp theo. Ấn tượng không tốt
nên nó khá thoải mái khi không chọn anh ta, còn việc anh chàng nghĩ nó loại anh
chàng vì việc lúc nảy hay không…nó cũng chẳng thèm quan tâm.
-
Thôi về trước đây, tranh thủ giờ
tau với thằng Bảo chạy mấy chổ coi cho rồi.
-
Ờ có gì gửi mail cho em rồi điện
thoại liền em check nha. Chốt sớm trước trưa mai họp cái anh em mình chiến.
-
Ok men! Móa riết làm với mày tụi
tau chạy hơn vịt. ĐM!
-
Haha! Tranh thủ cho xong chớ sang
tháng em đi HN với ông Ben rồi.
-
Hơ hơ đã mậy. Thôi bye ku!
Nhìn ông Dũng lái xe đi mất dạng nó mới quay
trở xuống tầng hầm công ty kiếm ba người đẹp. Nhìn từ cửa nó vẫn hơi ngây ngất
chưa tin lắm vào mắt mình việc ngồi cùng chổ với hai cô nàng vừa có tiếng vừa
xinh đẹp rực rở thì mặt mo không lu mờ chút nào, thậm chí nó cảm giác mặt mo mới
là vai chính. Không được rồi, không thể để hai chị ở gần mặt mo quá nhiều, rất
gây ảnh hưởng cho hình tượng chị nữ thần trong lòng nó. Một ngày nào đó mặt mo
nổi hứng trở nên dịu dàng dễ thương như phong cách chị Quỳnh Chi…nó sẽ tự hút
khô máu mình tới chết mất, chỉ tưởng tượng thôi mà lạnh cả da đầu. May mà chỉ mới
tưởng tượng, mặt mo vẫn là mặt mo nó biết, vừa thấy nó đã trừng mắt dậm chân nó
một cái.
-
Bạn mệt! Bạn đói bụng. Bạn giận
Monnnn!
Nó nhăn nhó ôm chân cười mếu làm mặt nình khều
vai cô nàng.
-
Giận cái giề, hôm qua cống nạp mấy
lượt đồ ăn rồi cô nương?
-
Hông biết, hùi qua là hùi qua,
nay là nay, bạn chỉ biết nay Mon bỏ bạn đi bộ lên đâyyyyyy.
-
Này này! Làm người phải có lương
tâm nha mặt mo, ăn biết nhiêu ốc giờ kiếm chuyện hả.
-
Hứ! Ốc đâu? Đâu thấy ốc đâu, bụng
xẹp lép nè. Nghỉ chơi mấy người!
-
Ớ…nè nè làm mặt gì đó, quay qua
đây hai mặt một lời nè. Hôm qua ăn mấy dĩa ốc.
-
Hứ! Bạn hổng ăn gì hết nha, Mon
nhớ lộn rùi…giận!
Nó vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tấm lưng
ngồi thu lu quay mặt vô tường của bà cô, thôi cũng được, quay ra mất công nó
phì cười. Ngó qua hai chị đẹp ngồi thích thú nhìn nó đấu khẩu với mặt mo, nó
nhún vai bất lực nháy mắt, miệng nói thành khẩu hình.
-
Coi em ra tuyệt chiêu nè.
-
Hihi!
Nó cười tủm tỉm đứng thẳng dậy giọng thản
nhiên.
-
Chị ơi! Giờ em đưa hai chị ăn há
cảo Hà Tôn Quyền nha, vô đây không ăn chổ nổi tiếng coi như chưa đi SG nha. Hai
chị biết món đó không?
-
Chị biết này, trên mạng có viết ấy.
-
Vậy ăn món đó nha.
-
Ok Mon.
-
Cơ mà để kiếm ai hỏi đường, em
quên quán nào ngon nhất rồi.
-
Mon Mon! Bạn nhớ quán nè. Hihi
nhanh nhanh Mon!
Mặt mo đứng bật dậy cười toe toét ôm tay nó
nhảy tưng tưng ra vẻ hưng phấn, mặt tươi rói bao nhiêu cái sự giận của cô nàng
biến mất sạch, hai con mắt to tròn lấp lánh như mấy viên há cảo.
-
Đi nhanh Mon! Bạn đói muốn chết
nè, chị Chi, Vy đi nhanh nhanh chị ơi!
Mặt mo phẩy tay lôi nó đi khỏi phim trường, hai
chị đẹp mắt tròn mắt dẹp ngơ ngác nhìn theo.
-
Ơ kìa Mỹ! Thế lúc nảy vừa bảo sẽ
dỗi hẳn một tiếng bất chấp Mon năn nỉ mà?
-
Thế không đấm Mon bõ ghét à?
Nó vẫy vẫy tay sau lưng ra dấu hai chị đẹp đi
theo nó, tầm này có trời rền sấm vang cũng không lọt nổi tai mặt mo chứ nói gì
tiếng nói dịu dàng của hai chị đẹp, trong đầu mặt mo giờ chỉ toàn há cảo thôi.
Vì miếng ăn mặt mo bất chấp cả mặt mũi quên sạch thề thốt các kiểu rồi. Chờ ba
cô gái yên vị trên xe vui vẻ cho xe ra đường đi về quận năm. Vì đã quen biết
nhau từ trước, mặt mo nói chuyện với hai chị đẹp rất vui vẻ, chủ yếu cô nàng
hào hứng diễn tả há cảo sắp ăn, câu chuyện cứ xoay quanh đồ ăn ngon SG, khúc
này là sở trường của cô nàng mê ăn không giới hạn. Mặt mo nhí nhảnh, vui tươi,
nói chuyện rất thân thiết, tự tin…nếu cô nàng mà biến thành con trai bảo đảm nó
bị cướp mất nữ thần. Suốt buổi cô nàng quấn lấy hai chị đẹp đến nổi nó bị ra
rìa, chỉ làm mỗi nhiệm vụ lái xe, trả tiền. Ăn uống phủ phê bụng ai cũng căng
phình trừ mặt mo, cống nạp thêm ly trà sữa và bịch bánh trán trộn to đùng mặt
mo mới hài lòng đi lên phòng tha cho nó đưa hai chị đẹp về nhà nghỉ ngơi. Hai
chị nghỉ ngơi là việc của hai chị, nó tắm rửa thay đồ tranh thủ thời gian chạy
vèo qua quán karaoke. Hôm nay xác định qua quán cho có mặt một chút, nhờ mấy
ông quản lý coi sóc công chuyện rồi về sớm đưa chị Vy đi hát. Thực ra bửa giờ mấy
ổng đều gom tiền đưa qua cho bé Nị giữ, nó sẽ kiểm đếm đối chiếu khi rảnh, vừa
mới tổng kiểm tra lại còn đuổi việc nhân viên cây đa cây đề, ít nhiều mọi người
cũng hơi ngán, vắng mặt nó cũng không vấn đề quá lớn.
Nó đang ngồi nhâm nhi trà đá nhìn khách ra
vào liên tục ở cơ sở hai thì có chuông điện thoại, là số của Minh Anh, nghĩ tới
vụ cô nàng thề không việc gì gọi cho nó là heo lại buồn cười thành tiếng.
-
Alo! Mon đang làm gì đó?
-
À Mon đang nghĩ…
-
Nè nè người ta gọi có việc nghen,
tính kêu Minh Anh là heo hả hả?
-
Không có không có, chắc chắn
không có.
-
Hừ! Mon chọn diễn viên phụ xong
đúng hông?
-
À chốt xong rồi, toàn trai đẹp 6
múi không nhé tha hồ cho Minh Anh muốn làm gì thì làm, cần Mon đưa qua nhà Minh
Anh xử lý liền không? Đẹp trai lắm…thề!
-
Hứ! Đem qua đây Minh Anh xử Mon
trước thì có. Chọc ghẹo hoài luôn!
-
Ấy trai đẹp không xử, xử Mon chi.
Hơ hơ.
-
Mệt ghê nghen. Gửi profile cho
Minh Anh liền nghen.
-
Hả ờ…ủa sao hôm qua họp kêu không
quan tâm việc này.
-
Giờ Minh Anh thích quan tâm được
hông?
-
À được! Làm dữ, rồi thì gửi cho
liền. Cần kèm hình body 6 múi không? Tha hồ ngắm cả đêm.
-
Hông thèm! Người ta hông thích 6
múi hen, thích bụng mỡ.
-
Hơ người đẹp thích bụng mỡ à, ngộ
vậy?
-
Uhm Minh Anh vậy đó, ý kiến gì
hông?
-
À không ai dám ý kiến. Nè hôm nay
là chủ nhật ngoài giờ làm việc, nể lắm mới gửi profile cho đó, lần sau ngoài giờ
làm việc đứa nào hỏi công việc là heo nhé.
-
Ủa tại sao nay Mon làm việc được,
Minh Anh hông được làm? Nay Mon làm việc nguyên buổi chiều đúng hông?
-
Ờ bên này khác, ờ bên này là con
trai, Minh Anh con gái làm nhiều chi?
-
Mệt! Trai gái bình đẳng nghen,
Mon làm việc nguyên buổi chiều, giờ Minh Anh mới bắt đầu làm việc. Tại sao hông
được?
-
Cái này…ờ thì bên công ty Minh
Anh làm giờ hành chính, bên này người ta công ty giải trí, không có giờ hành
chính nhé.
-
Hứ! Lý do ngang ngược hông được
chấp nhận. Minh Anh mới về SG chứ bộ, phải coi tài liệu công việc đàn hoàng mai
mới đi làm được nghen.
-
Hả ủa đi đâu mà mới về SG? Hẹn hò
à?
-
Hứ! Suốt ngày đầu óc Mon có nhiêu
hở, Minh Anh về nhà chơi nè. Ăn mít ăn đu đủ hông? Mai Minh Anh chia Mon ăn
hen.
-
À ừ…ủa không phải Minh Anh nhà SG
hả? Nghe giọng đúng con gái SG mà nhỉ?
-
Thì Minh Anh con gái SG, hì mà
nhà Minh Anh tuốt dưới Bình Chánh giáp Long An lận, kiểu giống dưới quê đó.
-
À à hiểu rồi, ở đó lên đây đi làm
coi bộ xa.
-
Uhm! Minh Anh phải lên đây thuê
trọ đi làm nè hì hì. Mà ăn đu đủ với mít hông? Mẹ Minh Anh hái bắt đem lên nhiều
lắm, Minh Anh ở một mình ăn hổng hết, sợ hư. Mon ăn hông? Hỏi hoài hổng nói.
-
Ờ thì tùy lòng người hảo tâm
thôi. Đem thì đem đi, có gì cho mọi người ăn cho vui.
-
Hì…hông được! Đồ ăn nhà quê hái
lên xù xì xấu xí, đem vô mọi người thấy cười chết.
-
Tào lao. Toàn anh chị em dân tứ xứ
ngoài quê vô SG làm, ai cười?
-
Hihi thử Mon đó, tại Minh Anh hổng
có sức vác lên nhiều á, một mình thấy nhiều, đem cho Mon ăn thì đủ chứ đem mời
mọi người bị thiếu á. Lần này rủ mình Mon hà, đợi bửa sau Minh Anh kêu mẹ hái
nhiều nhiều gởi xe bus lên đem ra chổ quay clip rủ mọi người ăn cũng được nè.
-
À rồi…coi như mình có lộc ăn.
-
Uhm! Vậy mai Minh Anh chẻ đem Mon
ăn hen, giờ nhịn thèm để dành mai ăn.
-
Hả thôi chẻ ra ăn đi, tự nhiên nhịn
chi?
-
Hì hì tại phòng trọ Minh Anh hông
có tủ lạnh đó, chẻ giờ để mai hôi gió ăn đau bụng.
-
Ủa sao không mua tủ lạnh sài?
-
Hông thích!
-
Hơ…tủ lạnh chọc ghẹo gì mà không
thích nó. Rồi bình thường trữ đồ ăn kiểu gì?
-
Minh Anh hay gởi xíu đồ ăn trước
nhà chị chủ nè, mà bửa giờ chỉ đóng cửa về quê hơn tuần nay rùi.
-
À à hiểu rồi…
-
Hì…
Cô nàng cười nhẹ trong điện thoại, nó lại lên
tiếng giọng tủm tỉm.
-
À Minh Anh nói nghe nè.
-
Sao đó?
-
Này giờ hình như nói chuyện không
phải công việc, cho nên…
-
Hứ! Mon là con heo đó, mình Mon
là heo…đồ con heo.
-
Ấy! Bình tĩnh, ai nói gì đâu.
-
Hừ hừ đó giờ mới nói chuyện điện
thoại lâu với con trai, chọc ghẹo hoài luôn.
-
Haha nào nào chọc xíu làm dữ. Rồi
tính là nhịn ăn trái cây để dành mai thiệt hả?
-
Uhm!
-
Thôi chẻ ra ăn đi, ăn tối chưa?
-
Minh Anh ăn hùi xế với mẹ rùi.
Xíu Minh Anh ăn thêm cái bánh tét mẹ cho được rùi nè.
-
Hả? Minh Anh nói bánh gì? Tét hả?
-
Uhm bánh tét!
-
Hơ hơ ăn với. Nói nghe thèm!
-
Hihi còn có khúc nhỏ xíu hà, hồi
chiều Minh Anh cầm theo tính ăn trên xe mà quên tới giờ đó.
-
Haha tưởng nhiều qua xin ăn. Thôi
Minh Anh chẻ trái cây ăn đi, nhịn chờ Mon chi mất công.
-
Hông! Rủ Mon rùi phải giữ lời nè.
Minh Anh vậy á.
-
Hic biết vậy nảy từ chối.
-
Hihi đó giờ mới tự nhiên hứng rủ
con trai nghen, từ chối quê luôn đó.
-
Haha đừng quê…à để xem…nhà trọ
Minh Anh ở đâu? Khỏi chờ mai, giờ Mon chạy ào qua ăn ké trái cây liền ok không?
-
Mon qua nhà trọ Minh Anh hở….
-
Ừ…có gì bất tiện không?
-
Đó giờ chưa cho ai qua nhà trọ
Minh Anh luôn…
-
À à…vậy thì thôi. Coi như chưa
nói gì đi. Mai đem Mon ăn sau cũng được, thôi để lấy laptop gửi mail profile diễn
viên cho Minh Anh liền, chờ chút. Mà coi làm gì làm ngủ sớm đi, nay chủ nhật
không phải ngày làm, đừng có thức khuya.
-
Uhm uhm…mà Mon…
-
Hehe chờ xíu gửi liền cho. Bye
nha!
Nó cúp máy đứng dậy ra xe định lấy laptop
nhưng chợt nhớ ra profile diễn viên được chọn nó không giữ file trong máy, chỉ
có bản giấy đã in sẳn. Nó đành gọi điện thoại chị Loan xin file nhưng chị Loan
cũng không có giữ trong laptop ở nhà mà để trong máy trên công ty. Suy nghĩ
chút nó đành đi vô quán nhờ Thùy dùng điện thoại cảm ứng chụp hình profile gửi
Minh Anh vậy. Trong lúc cô nàng Thùy đang chụp hình giúp nó thì có tiếng tin nhắn
điện thoại, do đang cầm điện thoại nên nó tiện tay bấm đọc, nếu điện thoại đang
bỏ trong túi chắc nó không thèm đọc tới.
“Địa chỉ phòng trọ Minh Anh nè: số… Mon qua
nghen, Minh Anh gọt trái cây chờ”.
Nó ngẩn người, cô nàng này không phải nảy giờ
đang suy nghĩ cho nó qua phòng trọ hay không chứ? Nó bật cười xoay điện thoại
trong tay ngó đồng hồ tính toán thời gian và đường qua nhà trọ Minh Anh, giờ
còn sớm, cũng tiện đường ghé qua Minh Anh chút vẫn kịp giờ đón chị Vy đi hát.
Nó xoa tóc cô nàng Thùy mỉm cười.
-
Thôi không cần chụp nữa em.
-
Ủa sao hông chụp anh?
-
Để anh chạy qua đưa tài liệu cho
người ta luôn cũng được.
-
Hì anh Mon về sớm hen.
-
Ừ ừ anh về, nay có việc. Thôi anh
đi đây. À em chưa ăn tối đúng không, để anh chạy ngang tiệm cơm gà đằng đẳng kêu
người ta đem lại đây, em với bé Linh nhớ ăn cho hết nghe chưa!
-
Dạ anh Mon hì hì!
-
Ừ ngoan! Ăn đùi nha.
-
Dạ!
-
Em ăn cánh nghen anh Mon!
-
Rồi rồi. Hai cô nương coi quán kỹ
dùm anh nghe chưa.
-
Dạ!
Nó xoa đầu cô nàng Thùy vài cái đã tay mới cầm
theo profile ra xe lái qua nhà trọ Minh Anh, tới ngả tư nó tạt qua mua cơm gà
cho hai cô nàng xong mới cho xe đi tiếp. Ngoài dặn hai phần cơm cho Thùy, Linh
nó còn mua thêm 2 phần cơm gà cho mình và cô nàng Minh Anh. Profile nó giữ tới
ba bản giống nhau do nó có cả hai phần profile khác lúc trưa in cho hai chị đẹp
coi cho nên không cần ghé tiệm in ra. Chổ Minh Anh trọ nằm ở quận 10, có lẽ ở gần
trung tâm tiện đi làm vì công ty Minh Anh nằm quận ba. Loay hoay đậu xe nhờ trước
nhà dân, nó xách theo cơm, tài liệu đi bộ qua đường, Minh Anh đã đứng sẵn trước
cổng vào khu trọ chờ nó. Cô nàng mặc đồ bộ bình thường loại vải mềm bóng màu cà
phê sữa, dưới ánh đèn đường rọi trên dáng người cong vênh của cô nàng cứ như chẳng
mặc gì vì rất giống màu da người. Từ bên đây đường nhìn qua nó suýt đứng tim giữa
đường cười khổ, bà cô này không lẽ không biết cơ thể ma quỷ của mình rất gợi cảm
hay sao, gương mặt đeo kính đầy dụ hoặc, tóc dài đen bóng xõa vai càng tăng sức
gợi cảm của cô nàng lên gấp nhiều lần, chỉ cần nhìn ánh mắt của mấy ông đực rựa
ngồi trong quán cà phê trước khu trọ cô nàng đủ hiểu, là nó nó cũng ngoái nhìn
một cách sổ sàng như họ. Hôm trước nó dặn gì cô nàng quên mất rồi, biết mình đẹp
cở này ra đường phải đeo khẩu trang chứ, cơ mà đeo khẩu trang cũng không giảm
bao nhiêu sự quyến rũ, dáng người như ma quỷ kiểu này…đem tính cách bà cô Thủy
đắp qua Minh Anh chắc đàn ông gặp cô nàng phải quỳ gối hết. Nhìn nó bước nhanh
đứng trước mặt mình, Minh Anh mỉm cười nghiêng đầu.
-
Mon qua nhanh ghê.
-
Cười cái giề. Tại sao ra đường
không đeo khẩu trang?
-
Ủa! Tự nhiên giờ đeo khẩu trang
chi trời?
-
Haizz! Minh Anh không hiểu đâu!
Nó thở dài đẩy cô nàng đi vô cổng khu trọ, đứng
một hồi mấy cha nội bên quán cà phê nhảy ra nhai đầu nó vì tội được đi cùng cô
nàng cho xem. Nhìn sơ qua khu trọ Minh Anh khoản mười phòng xây thành hình chữ
U, có khoản sân nhỏ ở giữa để sinh hoạt chung, phơi quần áo, có vài ghế đá, chậu
hoa. Phòng bên ngoài sơn trắng, cửa toàn bộ làm bằng nhôm kính, nhìn sơ qua
đúng kiểu một khu trọ bình dân nhưng không quá sập xệ như những dãy trọ khu dân
lao động, ít nhất thấy khang trang, sạch sẽ hơn dãy trọ mấy thằng bạn nó, tuy
nhiên vẫn không so được với phòng trọ cao cấp hơn như phòng chị Thủy hay mặt
mo. Minh Anh đi trước, nó đi sau nhìn theo dáng người cô nàng, cảm giác không
nghĩ đến cô nàng thích hợp ở khu trọ kiểu bình thường như vầy, ít nhất những cô
gái nó biết như chị Thủy, Yến, Mimi hay mặt mo và nhiều cô nàng khác tương tự
ít nhất họ đều ở trọ ở những căn phòng cao cấp hơn, tệ lắm phải tầm 3-4tr trở
lên.
-
Phòng ở đây nhiêu Minh Anh?
-
2tr lận Mon, hơi mắc nè!
Cô nàng này…khá thú vị, phòng 2tr với cô nàng
đã hơi mắc suy ra tầm bà cô Thủy của nó phải thuộc dạng siêu cao cấp vì phòng
chị Thủy tới 6tr5, phòng chị Yến hay Mimi đều 4tr trở lên. (Thời giá 2012 đến
2014) Riêng nó đó giờ toàn ở ké, chỉ tốn 500k phụ thuê trọ với mấy thằng bạn học
lâu lắm mới qua ngủ một lần thì thôi đừng bàn giá phòng mắc rẻ với nó.
-
Phòng Minh Anh nè Mon, vô nhanh
lên Minh Anh đóng cửa.
-
Hả…đóng…đóng cửa chi, Minh Anh đừng
có làm bậy, đây trịnh trọng nghiêm túc cảnh báo Minh Anh, Mon thà thất thân chứ
không thất tiết, đề nghị mở cửa đàn hoàng. Mon chưa chuẩn bị tinh thần đóng cửa
nhá, đừng có manh động!
-
Hihi nói điên hông nghen, đầu óc
tối ngày chỉ biết chọc ghẹo người ta. Vô nhanh coi, Minh Anh đó giờ hổng cho
con trai ghé chơi, hông thích mở cửa mấy phòng kia dòm ngó phiền lắm hihi!
Cô nàng kéo nó thiếu chút nhàu đầu vô phòng,
môi cắn nhẹ cười khúc khích. Trời à giọng cười kiểu mặt này không phải lôi nó
vô phòng chiếm đoạt tấm thân trung trinh nó chứ là gì, chắc phải kêu cô nàng
đeo khẩu trang vô nói chuyện cho lành, gương mặt này nhìn một hồi trong phòng
riêng tư kiểu này chắc rơm không cần lửa cũng bùng cháy quá.
-
Minh Anh từ từ…Mon chưa chuẩn bị
tinh thần mà, mắc cỡ lắm.
-
Hihi đồ con heo! Hổng nghiêm túc
xíu luôn.
-
Haha! Ai kêu cứ nói người đầu
tiên qua phòng chơi, hồi hộp thiệt.
-
Hì hì! Nói thiệt đó. Mon ngồi đại
hen.
Cô nàng bỉu môi đóng cửa lại rướn người kéo
rèm, nó vội ngó sang chổ khác, dáng đẹp thì chớ còn làm mấy kiểu rướn người
nhón chân, không nghĩ chuyện bậy bạ thì có lỗi với con mắt nhìn người đẹp trong
sáng của nó. Phòng Minh Anh dùng giấy dán tường màu hồng pha lẫn xanh nhạt, nền
gạch được trải thảm màu nâu khá sạch sẽ, có wc, chổ nấu nướng và bàn làm việc
màu trắng để sát cửa sổ. Trên thảm ngồi chơi còn một chiếc bàn thấp bằng nhựa
có lẽ dùng để ăn uống bày biện vài thứ linh tinh. Chỗ ngủ của Minh Anh có rèm
màu hồng che lại nó cũng không tiện quan sát. Nói chung phòng được Minh Anh
trang trí rất ra dáng phòng của con gái, sạch sẽ, ngăn nắp, trên tường còn treo
vào giỏ hoa giả, đồng hồ, một ít móc treo quần áo hay túi xách, nón…Bàn làm việc
của cô nàng có rất nhiều sách, tài liệu, vài tượng gốm nhỏ, một ít gấu bông nhỏ
xíu như móc chìa khóa, lịch để bàn, đèn làm việc, khung ảnh, laptop và gương
trang điểm, một ít son phấn, nước hoa, mỹ phẩm. Vì cơ thể Minh Anh khiến nó rất
bực nên tâm tư đều dùng quan sát khắp căn phòng, nhìn thấy đống gấu bông hình
heo xếp đầy trong góc bàn làm việc, nó hiểu sao cô nàng đem con heo ra thề rồi.
Thấy ánh mắt nó nhìn đống gấu bông heo con nhỏ của mình, Minh Anh liếc nó cười
khúc khích đi lại đứng che đi góc bàn làm việc, sắp xếp lại ít giấy tờ tài liệu
trên bàn, xếp nhanh luôn mấy thứ linh tinh và gấu bông lên kệ.
-
Mon qua nhanh ghê, Minh Anh chưa
dọn xong phòng nè.
Nó thoáng thấy mồ hôi chảy trên mặt cô nàng,
chắc đúng là cô nàng vẫn đang dọn phòng, ánh mắt nó liền nheo lại nhìn chằm chằm
cô nàng. Thấy vậy Minh Anh liền cắn môi trừng mắt quơ quơ tay che mắt nó.
-
Hông phải như Mon nghĩ đâu nha.
Minh Anh hổng có ở dơ nghen, tại tự nhiên có Mon qua chơi, người ta dọn phòng
cho đàn hoàng hơn nha.
Nó bật cười, cô nàng này thật sự rất thông
minh, nhạy cảm, nó mới nghĩ chơi trong đầu cô nàng liền đoán trúng phóc ý nghĩ
nghi ngờ cô nàng bên ngoài xinh đẹp nhưng chổ ở lại bừa bộn, dơ bẩn như khá nhiều
câu chuyện trên mạng người ta viết. Thực ra ở sạch hay dơ với người tiếp xúc
con gái quan trọng mùi như nó thì chỉ cần bước vào phòng nó liền biết đây là cô
gái ra sao, mùi ám trong phòng con gái không phải cứ dọn dẹp là xóa ngay được.
Phòng Minh Anh thơm, thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của con gái, một cô gái
xinh đẹp và sạch sẽ như chính vẻ bề ngoài của cô nàng.
-
Haha ai nghĩ gì đâu, ít nhất sạch
hơn người ai đó kêu là heo nè.
-
Hihi! Nhìn mắt Mon biết Mon nghi
ngờ gì liền. Minh Anh hông phải kiểu con gái đó nghen, ở sạch sẽ lắm nghen.
-
Haha biết mà, nhạy cảm quá cô nương.
Nè chưa ăn tối đúng không? Nộp khúc bánh tét đây nhanh lên! Nảy lỡ mua dư phần
cơm gà, Minh Anh đổi bánh ăn cơm gà dùm Mon nha.
-
Hì! Mời người ta ăn cơm gà thì
nói, kiếm chuyện chọc cho được hà.
-
Haha nè ăn liền đi, cơm còn nóng.
Ăn cơm mới có sức làm, đâu đưa khúc bánh tét coi coi.
Cô nàng cười khúc khích đi lại chổ bếp lấy
khúc bánh cắn dở nằm trên dĩa chìa ra cho nó, tay còn lại cầm dĩa đu đủ và mít
được cắt sẵn xếp ngay ngắn.
-
Nè!
-
Khúc bánh có chút xíu ăn sao no,
ăn cơm đi Minh Anh, ăn cho hết mới có sức làm việc nghe chưa.
-
Đưa cơm đây Minh Anh đổ ra dĩa ăn
cho ngon miệng. A quên để Minh Anh cắt khúc này ra cho, nảy Minh Anh cắn nửa chừng
hì hì.
-
À thôi! Có chút xíu cắt uổng. Mon
lủm được hết. Hehe!
Nó vui vẻ cầm khúc bánh lên thản nhiên cắn một
phát nhai ngon lành, vẻ mặt làm dáng thưởng thức mùi vị chổ cắn dở của Minh
Anh, cô nàng có một chút ngượng ngùng giương cặp mắt xinh đẹp liếc xéo nó rồi
cười khúc khích xách túi cơm quay vô bếp. Nó thoải mái ngồi xuống dựa lưng vô
tường nhâm nhi bánh tét ngắm nghía phòng, chỉ có chổ ngủ cô nàng nó không quan
sát được.
-
Có nước cam Minh Anh mới vắt sẵn
trong bình xanh xanh đó Mon, rót ra uống nghen.
-
Ừ ừ! Ủa Minh Anh ở đây lâu chưa,
giấy dán tường còn mới à.
-
Minh Anh mới chuyển về 2 tháng hà
Mon. Trước Minh Anh học bên quận 7 đó.
-
À à quận 7 chắc học trường xx hả?
Chà loại dán tường này cách âm ngon nè, biết dán tường giỏi đó.
-
Đúng rùi nè. Hì hì Minh Anh mượn
thợ dán đó, mấy chổ trên cao Minh Anh hổng dán tới. Mà Minh Anh chờ chừng nào
được làm chính thức tăng lương xíu Minh Anh dọn chổ khác, uổng đống giấy dán tường
ghê.
-
Sao ở mới hai tháng đòi dọn chi?
Đây cũng gần công ty mà?
-
Ở đây bị phiền đó Mon.
Cô nàng đặt mâm cơm lên bàn ngồi xuống thản
nhiên vén tóc mỉm cười tiếp lời trước vẻ mặc thắc mắc của nó.
-
Mấy anh phòng kia với anh chủ
quán cà phê ngoài trước hay kiếm Minh Anh phiền lắm, mệt nhất mấy anh thích
Minh Anh biết chổ Minh Anh ở rùi, cứ qua kiếm hoài phiền muốn chết. Mà cổng ở
đây chung khu trọ, Minh Anh hổng khóa cổng hoài được nè. Mấy ổng cứ qua rủ Minh
Anh đi chơi hoài, hổng cho vô phòng cái đứng ngoài cửa nói chuyện phiền lắm
luôn.
-
Cái này…
Vụ này nó cũng không biết ý kiến gì.
-
Cái này người ta thích người ta mới
qua kiếm chứ, cũng phải thông cảm, ai kêu Minh Anh đẹp.
-
Hì! Mà Minh Anh hông thích. Minh
Anh muốn gặp là gặp rùi, hông cần qua nhà đứng hoài làm mấy phòng xung quanh
người ta dòm ngó ngại muốn chết. Hông cho biết nhà, hông cho qua cứ kiếm cớ qua
bằng được, Minh Anh hông thích vậy. Minh Anh thích yên ổn, hông muốn gây chú ý.
Nó bỉu môi trong lòng, cái dáng người kèm
gương mặt này mà không muốn gây chú ý, chắc chỉ có cách lấy mền trùm kín từ đầu
tới chân mới ổn.
-
Cái này…chắc chỉ có nước chuyển
qua phòng cao cấp hơn kiểu trong chung cư hay phòng trong nhà nguyên căn. Có
chìa khóa cửa chính đàn hoàng, khỏi sợ ai đứng sát cửa tán tỉnh người đẹp.
-
Hihi Minh Anh cũng tính vậy đó.
Mai mốt biết chổ nào được được với rẻ chỉ Minh Anh hen, kiếm dùm Minh Anh cũng
được nè.
-
Hơ hơ! Không sợ Mon biết phòng
qua làm phiền hả?
Cô nàng cắn môi liếc nó.
-
Hứ! Mới quen mà Mon phá hơi nhiều
ngoại lệ của Minh Anh, bày đặt nói khách sáo đồ? Chắc Mon ngại đó?
-
Hơ hơ! Ăn cơm ăn cơm!
-
Hì hì ăn đi Mon, cơm mua đâu nhìn
ngon ghê, mắc hông Mon?
-
Không mắc không mắc, mua có 5
ngàn một hộp, đùi gà là lấy tấm thân trung trinh này ra đổi đó.
-
Hihi có hộp cơm cũng nói khùng
điên cho được hà.
Nó bật cười xúc cơm lên ăn, Minh Anh cũng ăn
một miếng rồi chống cằm cắn cắn môi nhìn nó cười cười.
-
Một ngoại lệ nửa nè Mon.
-
…
-
Lần đầu tiên cho con trai vô
phòng ăn cơm chung luôn đó.
-
Sặc…cái này…nè nè Mon trịnh trọng
cảnh báo Minh Anh, đừng có vừa nói vừa làm vẻ mặt đó. Mon xách dĩa ra ngoài sân
ngồi ăn với dế bây giờ.
-
Hihi!
Cô nàng lại cắn môi đưa chiếc lưỡi ra liếm nhẹ
khóe môi, nó suýt phun máu mũi kèm cơm ra dĩa, bụng rất khó chịu và bực bội cốc
đầu cô nàng, vẻ mặt này không bực không được.
-
Cảnh cáo thêm lần nửa, đề nghị
không làm vẻ mặt đó nghe chưa, đừng để Mon bực bắt Minh Anh đeo khẩu trang ăn
cơm.
-
Hihi! Giờ Minh Anh hiểu ý Mon
rùi.
-
Haizz làm ơn ăn cơm đeee, Mon
không chịu nổi đâu.
-
Ple! Đồ ngoài nóng trong lạnh!
-
Là sao nửa?
-
Ngoài tưng tửng chọc ghẹo người
ta, bên trong lạnh lùng bất cần. Đúng hông?
Nó thở dài liếc nhìn đôi mắt ra vẻ thấu hiểu
của cô nàng mỉm cười đưa tay nhéo mũi cô nàng.
-
Thông minh lúc làm việc thôi, đừng
tỏ ra sắc sảo quá với Mon, không vui đâu.
-
Hihi biết rùi đồ con heo!
-
Thôi cho tui xin. Thấy heo nào ốm
nhôm như tui không, để tui ăn cho dĩa cơm đàn hoàng coi, ăn ngon mới mập nổi,
chừng đó kêu heo cũng được.
-
Biết vậy mai mốt bớt chọc ghẹo
nghen Mon, mới quen mấy bửa chọc người ta tức mình hơi nhiều nghen. Mà quên!
Hông được xưng tui nghe chưa, Minh Anh hông thích.
-
Rồi rồi! Ăn cơm ăn cơmmmmmm.
-
Hihi!
Cô nàng cười khúc khích liếc xéo nó đã đời mới
chịu cầm muỗng lên ăn cơm, chị Quỳnh Chi lườm lườm làm dáng vẻ này thì thấy
đáng yêu, còn cô nàng làm vẻ mặt này chỉ thấy máu nóng nhộn hết trong người, rất
bực! Ăn được vài miếng nó thấy cô nàng vừa ăn vừa định mò mẫm sấp profile bên cạnh,
nó ngẩn lên nheo mắt giựt sấp giấy khỏi tay cô nàng nhét luôn vô túi đeo hông của
mình.
-
Ăn là ăn, làm là làm, chơi ra
chơi. Đừng có vừa ăn vừa làm việc khác. Ăn không hết dĩa cơm không có profile
công việc gì sấc.
-
Hihi! Coi bá đạo thấy ghê hông!
-
Làm với Mon thì nhớ, chăm chỉ làm
là tốt, nhưng làm ra làm, giờ nào chơi ra chơi, ngày nghỉ thì phải nghỉ, ăn uống
ra ăn uống. Chướng mắt nhất vừa ăn vừa làm việc khác hay bấm điện thoại. Đừng bắt
Mon bực phải trói tay Minh Anh rồi bịt thêm khẩu trang lúc ăn nghe chưa.
-
Hihi bắt đầu thấy Mon khó tính,
bá đạo rùi nghen. Đồ thấy ghét!
Cô nàng cười hì hì bỉu môi liếc xéo nó, vì mấy
miếng đu đủ mà áp lực ghê gớm. Thực ra một phần vì cô nàng đẹp, phần còn lại nó
cảm giác cô nàng khá thú vị khiến nó nổi hứng tò mò nên thuận miệng đề nghị ghé
chơi. Ngoại hình Minh Anh rất đặc biệt thu hút nhưng tính cách ban đầu của cô
nàng cảm giác rất khác, nếu ai đó nhìn vào có lẽ tính cách này bình thường như
bao người nhưng với một thằng tiếp xúc nhiều phái nữ kiểu nhóm nó thì tính cách
Minh Anh gây nhiều tò mò với nó, ở giữa nhiều sự đặc biệt những điều bình thường
lại trở thành đặc biệt. Chợt cảm thấy cô nàng như nó và những sinh viên cùng
trang lứa ngày đầu lên SG ăn học, mỗi chi phí đều cân nhắc đong đếm, lâu lâu về
nhà vác theo đồ ăn. Dù những ngày làm sinh viên bình thường của nó rất ít ỏi
nhưng thật đáng nhớ. Nó bật cười, đời sinh viên của nó ngắn tới đáng thương, đặt
chân lên SG chẳng bao lâu nó đã đi con đường khác biệt với số đông, có lẽ ngay
từ ngày đầu vì chị ấy, nó đã khác.
-
Cười gì đó? Minh Anh ăn mắc cười
lắm hen?
-
À không! Minh Anh đẹp mà…vấn đề
chổ đó đó.
-
Là sao? Nói hông hiểu luôn.
-
Tốt nhất sau ăn chung nên đeo khẩu
trang nha Minh Anh!
-
Hihi nói điên suốt.
Câu chuyện trên bàn cơm khá buồn cười, hai đứa
hai kiểu khác xa nhau, nó hở ra là tìm lời chọc ghẹo xàm xí, còn Minh Anh thì bị
cái tật sơ hở là hỏi sang công việc. Nó chọc xàm Minh Anh nhanh chóng bác bỏ,
Minh Anh nói công việc nó cũng gạt phắt đi, vậy mà cả buổi không gây nhau tính
ra cả hai đều có sức chịu đựng hơi trâu bò. Ăn cơm xong Minh Anh ngồi xoay lưng
với nó rửa chén tiện tay lau dọn khu bếp, nó ngồi rung đùi bật quạt nhâm nhi
trái cây. Chọc ghẹo xàm nảy giờ hình như cô nàng quê độ dỗi nó, rửa chén im ru.
Phòng yên lặng, máy quạt vù vù…nó dán mắt lên người Minh Anh thở đều.
….
Hình như có mùi hương con gái âm ấm trước mặt.
-
Hihi!
Nó giật mình ngẩn đầu lên, mùi hương con gái
phả vào mũi là của cô nàng này, gương mặt đầy gợi cảm của Minh Anh đang kê sát
nhìn nó bằng ánh mắt vui vẻ.
-
Chủ nhật của Mon mệt lắm hở?
-
À hả…cũng thường thôi.
-
Hihi xoay lưng xíu cũng ngủ gục
cho được hen.
-
Hơ…Mon ngủ lâu chưa?
-
Được xíu hà. Hì đang ăn cái ngủ
liền, như con nít. Nè!
Cô nàng bỉu môi cười chìa khăn ướt cho nó,
nhìn lại tay mình nó bật cười vì tay nó còn dính nham nhở vụng đu đủ. Nó cầm lấy
khăn giấy lau tay, quẹt luôn cái mỏ, đang định giũ khăn lau mặt thì Minh Anh cười
khúc khích giật khăn dơ trên tay nó rồi rút thêm cái khác đưa nó. Cô nàng vẫn
ngồi chồm hỏm trước mặt nó cười vui vẻ.
-
Nè! Lau mặt phải lấy khăn sạch,
người gì ở dơ, dính đu đủ tùm lum cũng lấy lau mặt cho được. Nói Mon đồ con heo
đúng rùi á.
-
Thôi cho Mon xin, heo nào biết
lau mặt.
-
Hihi!
Nó cầm khăn chà thiệt mạnh lên mặt mình cho
đã mặt tỉnh táo rồi đứng dậy vươn vai ngó đồng hồ. Cũng sắp tới giờ về đón chị
Vy đi hát, không cảm giác có người nhìn mình thì điện thoại nhắc giờ về đón chị
đẹp sẽ đánh thức nó dậy.
-
Chà mõi quá, giờ được đấm bóp thì
khỏe. Thôi Mon đi đây, giờ có việc rồi.
-
Hihi vậy hen, kêu mấy em trong mấy
quán ăn chơi mát-xa đấm bóp đó Mon.
-
Cái này…
-
Hứ! Khỏi cần bất ngờ vậy, anh
Nhàn nói việc chính của Mon bên công ty là dẫn mấy ổng đi ăn chơi, tiếp khách
thành ra mấy vụ đó chắc Mon rành lắm hen.
-
Cái này…không có không có chắc chắn
không có.
-
Hứ!
-
Hơ hơ thôi Mon đi đây!
-
Uhm! Mon về cẩn thận!
-
Nè! Làm việc thì làm, coi ngủ sớm
nghe chưa, nay chủ nhật không phải ngày làm.
-
Biết rùi! Biết rùi!
Nó liếc sơ đống profile Minh Anh đang ôm
trong ngực cứ như sợ nó đổi ý giật tài liệu đem về không cho cô nàng làm việc
mà bật cười khoác túi bước ra ngoài phất tay.
-
Thôi không cần tiễn, Mon có phải
con gái đâu mà.
-
Hihi bye Mon!
Ngủ một chút nhưng lâu rồi không có cảm giác
ngủ yên ngon lành tới vậy, nó vừa đi vừa xoay xoay người, bẻ cổ giãn gân cốt.
Chợt cảm giác vài ánh mắt của mấy anh chàng nào đó ngồi rải rác mấy phòng khác,
ngoài cổng và cả cà phê dành cho mình, nó bật cười nhẹ nhếch môi đi nhanh ra đường,
nó hiểu mấy ánh mắt này, vừa bước ra từ phòng đóng kín cửa của cô nàng xinh đẹp
lại còn mang dáng vẻ mệt mỏi uể oải…làm sao tránh người ta nghĩ nó vừa làm gì
đó trong phòng cùng Minh Anh.
-
Alo chị ơi chị nhớ em không?
-
Uhm hửm thích nhớ hông Mon?
-
Á không…chắc chắn không thích…
Nó nhăn mặt khổ sở khi nghe tiếng bà cô Nguyệt
vang lên trong điện thoại, bà cô này tự nhiên nay cầm điện thoại chị nữ thần
chi không biết.
-
Hứ! Thứ gì á, ê con bánh bèo. Bọn
ác gọi nè.
Nay nó thành bọn ác trong mắt chị luôn rồi,
tiếng bước chân và tiếng cười đùa vang lên bên kia điện thoại, giọng chị Quỳnh
Chi đáng yêu của nó cười hì hì
-
Mon à?
-
Chị ơi chị…
-
Chị nhớ được chưa. Hihi Mon đang
đâu đấy?
-
Em đang về đón mấy chị nè, chuẩn
bị xong chưa?
-
Uhm thế Mon gọi cái Vy về đón nó
đi hát nhé.
-
Ơ…là sao?
-
Thế ai bảo tối nay chở mỗi cái Vy
đi, bỏ chị ở nhà đấy?
-
Cái này…em nói giỡn mà.
-
Hihi thôi ông ạ, tối nay để dành
thời gian Mon chăm mỗi chị Vy của Mon nhé. Chị chả thèm đi cùng Mon, chuyển nhượng
Mon cho Vy đấy.
-
Ớ…này này em không phải đồ ăn mà
để dành người này người kia, ai cho chị tự ý chuyển nhượng em hả…không đồng ý.
-
Đồ điêu! Đùa đấy, Mon đưa cái Vy
đi chơi nhé, hôm nay chị sẽ ở nhà nấu vài món ăn ngoài Bắc bọn chị đãi Mon và mọi
người. Thích không?
-
Thích thích, rồi chị không đi
chung với em thiệt hả?
-
Uhm! Chị đang đi chợ mua ít đồ ăn
cùng bọn con Nguyệt đây này, không có nhà đâu. Mon gọi cái Vy nhé.
-
À rồi rồi! Haizzz không có chị đi
chung, em nhớ chị mòn mỏ sao chịu nổi đây.
-
Hihi đồ luyên thuyên, Mon đưa cái
Vy đi hát xong về sớm nhé, hôm nay chị nấu thật nhiều món HN ngon chờ Mon về đấy.
-
Rồi rồi xong em về với chị của em
liền nha.
-
Hứ! Nghe mắc ói nha tên kia. Nè về
đón đám bà Thủy Yến với con Mimi luôn nghe chưa.
-
Nghe rồi giang hồ hẻm.
-
Hứ!
Nó bật cười cúp máy gọi chị Vy.
-
Hừ!
-
Cái gì chưa gì hừ hừ rồi, chị chuẩn
bị nhanh nha, em sắp về tới.
-
Tưởng mấy người người chết toi ở
xó nào rùi ý.
-
Làm gì có. Về đúng giờ đàn hoàng.
Vậy nha!
-
Hừ!
Ba phần tư thanh xuân của chị chắc để dành hừ
với nó. Xe lao nhanh về nhà, nó tranh thủ gọi luôn dặn nhóm chị Thủy chờ nó đón
rồi cho xe thẳng về villa. Vừa vô tới sân nó thấy ông Vũ đang loay hoay thay nước
hồ nó co giò đạp đít ổng cắm đầu xuống nước chạy tót vô nhà, thì ra nhà không
phải mình chị Vy, chị Thảo đang đứng chỉnh sửa tóc giúp cô nàng, chị Oanh Nghi
đang cắt gọt đồ ăn.
-
Mon hả? Ê cưng thử nước lẩu dùm
chị cái coi, miệng thằng quỷ Tiến bị khùng á chê chua nảy giờ.
-
Dạ dạ!
Nó chạy lại bếp kê miệng húp cái ực muôi nước
lẩu chị Nghi đút cho, chép chép miệng cười.
-
Ờ hơi chua với thiếu cay, chị nấu
lẩu thái hả?
-
Uhm! Chua thiệt hở?
-
Dạ! Mà kệ đi, chút bỏ thêm mấy
con nghêu ngọt nước liền. Tại con gái tụi chị ăn chua giỏi đó. Hơi thiếu cay
thôi.
-
Uhm để chị nêm lại coi.
-
Thấy chưa! Tau nói chua nó éo
nghe.
-
Im liền mày! Chiều giờ mày làm biếng
tau ngứa mắt lắm nghen mượn thử gì cũng chê, đừng có chọc tau điên nghen Tiến!
Nó nhún vai ngó qua ông Tiến đang ngồi loay
hoay sửa đèn chổ chân cầu thang, khổ thân cây đèn 18 củ của ông Vũ, sài dăm ba
bửa bị mấy cô nàng đập tơi đập lui hư miết.
-
Ủa ông Kiên đâu anh?
-
Nó chở tụi con Nguyệt đi chợ. Tụi
nó giành nấu đồ ăn, xong cái chửi tụi tau làm biếng. ĐM!
-
Mày ngon chửi vô mặt tau nè Tiến?
-
Dạ không vợ ơi, anh chửi thằng
Mon.
-
Hứ!
-
Á em ơi coi chừng, hư cây đèn 18
củ. Vũ ơi Vũ nó đập cây đèn 18 củ mày Vũ ơi.
-
Móa!
-
Mày móa ai đó Vũ.
Chị Thảo trừng mắt nói lớn, ông Vũ ngoài sân
im bặt.
Thôi tốt nhất không dính vô mấy ông bà này,
nó liếc ông Tiến thầm tội nghiệp thân phận ông anh, chị Nghi đẹp nhất nhóm bình
thường dịu dàng hiền khô, gặp người ngoài ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự, mà yêu ông Tiến
tự nhiên hóa sư tử, biết chửi thề, rượt đánh người đẹp miễn chê.
-
Mon! Không đưa chị đi hát à, chạy
đâu đấy?
-
Chờ em tắm cái chị. Nóng quá!
-
Ơ muộn giờ của chị mất.
-
Haha yên tâm em tắm 1 phút 30
giây xong liền.
-
Eo ôi! Ở bẩn khiếp!
Nó bỉu
môi không thèm để ý sắc mặt bà cô Vy chạy tót vô wc tắm ào ào, tắm sơ cho mát
người chứ chiều giờ nó toàn đi chung con gái, thơm gần chết bẩn đâu mà khiếp. Sạch
sẽ thơm tho nó không thèm sấy tóc đi ra vác túi chị Vy lên cổ cười hì hì.
-
Đi chị!
-
Eo ôi! Tắm 1 phút thật đấy à.
-
Hehe tắm cho mát mà. Đi nè!
-
Uhm!
Chị Vy đứng dậy, vừa thấy mắt nó liếc liếc
nhìn xuống chân dài miên man bởi chiếc váy ngắn màu đen sexy thôi rồi của mình,
chị Vy chu miệng hừ một tiếng cầm vội áo khoác bên cạnh quấn lên hông mình.
-
Chị…chị khoác áo rồi đây này!
-
Haha ừ! Đi nè!
Chị Vy có tật giật mình, nó đâu nói gì đâu,
đang ngắm chân đẹp chị nỡ lòng chột dạ quấn kín mít, nó đâu khó tới nổi không
phân biệt quần áo đi hát hay đồ mặc ra đường bình thường. Nó kéo tay chị đi từ
từ ra xe, đi chung chị nhìn cứ như kiều nữ thiếu gia dỏm, mang chi đôi giày cao
dữ không biết, may đây giày diễn chứ mang giày này đi ngời ngời ngoài đường người
ta nhìn dữ lắm, chút về khóc nhè than đau chân cho xem.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét