Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2023

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 63)

 



Chị Quỳnh Chi không trả lời, chị nghiêng người chống tay lên cửa kính nhìn nó, thấy mắt cô nàng không thèm chớp một cái, nó đưa tay quơ quơ trước mặt chị.

-        Nè nè cười không nói là sao?

-        Hihi! Mon đáng yêu thật!

-        Còn phải nói, chịu yêu thì theo em về miền Tây làm dâu nhanh lên, chứ vợ nhí em gần 1 tuổi rồi đó, 18 năm sau chị coi chừng mất em là hối hận cả đời.

-        Eo ôi, cả em bé 1 tuổi vẫn trêu bằng được. Nhưng chị chẳng thèm chờ đến 18 năm, yêu Mon ngay nhé.

-        Hehe yêu liền luôn hả, vậy cho hun cái coi.

-        Hihi nào…không thích!

-        Ớ…yêu miệng à, đâu đâu đưa cái mỏ qua đây, hun một cái thôi, nhanh lên!

-        Hihi! Chị đấm cho, nào đưa mỏ Mon qua xem nào. Càng đấm càng yêu, Mon bảo suốt ngày đấy thôi.

-        Hic…chị ăn gian nha.

-        Hihi!

Nó cười vui vẻ vừa chu miệng vừa né nắm tay xinh xắn của chị nữ thần, tiếng cười của chị khiến không khí trên xe tự dưng ngọt ngào hơn.

-        Mon thật sự rất dịu dàng. Quan tâm người khác cực. Nhìn yêu thật ý.

-        Hehe!

-        Nhưng chị dỗi này!

-        Ơ tự nhiên dỗi, em làm gì đâu?

-        Mon chả tin chị!

Nó nhìn chị khoanh tay trước ngực xụ mặt làm vẻ giận dỗi, không thấy lo, chỉ thấy dễ thương, nó bật cười vuốt tóc chị.

-        Thôi dỗi cái gì. Em tin chị nhưng em không tin người em chưa biết. Không an tâm lắm về bạn của Uyên, mình chỉ mới quen em ấy, kỹ một chút vẫn tốt hơn.

-        Thế nhưng không nên gọi điện thoại kiểm tra trước mặt chị chứ, chị bảo đã tìm hiểu rùi.

-        Haha thì rõ ràng em thể hiện quan tâm chu đáo cho chị thấy để lấy lòng chị nè, không nhận ra à.

Chị Quỳnh Chi hất mặt vẻ dỗi nhìn nó rồi bật cười khúc khích bỉu môi.

-        Nói chuyện nghe thấy ghét! Hihi chẳng thể dỗi được Mon.

Nó làm mặt xụ xụ như chị, bắt chước chị bỉu môi luôn.

-        Bình thường dễ thương rồi, dỗi lên thì đáng yêu, nên chị khỏi mất công dỗi em làm gì, lo suy nghĩ xem thích đi đâu nè.

-        Hihi người cần thể hiện không chú ý, thể hiện quan tâm cùng chị làm gì để bị cái Vy dỗi cả tối.

-        Ây xời! Chị Vy ngày nào không dỗi em. Chuyện nhỏ!

-        Hihi thế không quan tâm con bé Vy chẳng biết Mon lo lắng sau lưng à?

-        Haha chuyện có chút xíu suy nghĩ sâu xa dữ cô nương. Em gọi xác nhận quan trọng để chính mình an tâm, còn chị Vy để chị ấy thoải mái đi chơi chớ. Mà chị ít bảo bọc chị Vy đi, đâu thể theo lo lắng hoài được, chị Vy lớn hơn em luôn đó.

-        Eo ôi! Thế không phải Mon nói vậy nhưng sau lưng lại suy nghĩ chu đáo hơn à, chẳng qua Mon không quan tâm người ta biết hay không, nói đúng hớn việc Mon làm Mon sẽ làm, kết quả nhận về Mon chẳng thèm để ý.

Nó ngẩn người nhìn chị, bà cô này bửa nay ở nhà có nhậu không sao tự nhiên nói cái gì xa xa vấn đề nhỏ xíu, nhưng người vẫn thơm, không có mùi rượu mà.

-        Nay bắt đầu tới chị luyên thuyên rồi nha chị bánh bèo. Có chút xíu chuyện.

-        Chuyện chút xíu sẽ suy ra chuyện to. Không chỉ đến nay chị mới cảm nhận Mon như nào nhé, hai tuần vào chơi cùng mọi người, nghe kể rất nhiều về Mon, chị tiếp xúc Mon có thể xác nhận lời mọi người. Hihi ví dụ như Mon dịu dàng với chị, chăm sóc từng chút nhưng Mon chẳng quan trọng chị sẽ đối xử thế nào với Mon, đúng không nào?

-        Nè nè em trịnh trọng cảnh báo chị nha, nay em chở chị đi chơi chớ không phải đem chị theo để chị ngồi khoe tài hiểu tâm lý em nha bánh bèo!

Nó bực mình phì cười đưa tay qua cốc đầu chị, cô nàng xoa xoa đầu lườm nó.

-        Ơ hay! Chả thế này làm gì có chuyện nói cùng nhau, chả lẽ cứ ngồi nhìn nhau cả đêm à?

-        Đúng đó! Chị chỉ cần ngồi yên, đó đó cứ ngồi lườm lườm em kiểu dễ thường như vầy cho em ngắm là được.

-        Hứ! Chị chả phải bình hoa ngồi im cho Mon ngắm nhé.

-        Thì em có nói chị là bình bông đâu, chị là chị bánh bèo mà.

-        Này này! Ăn đấm Mon nhớ!

-        Rồi rồi biết nắm tay đẹp rồi không phải dứ, giờ chị thích đi đâu nè. Nói một hồi lái xe ra biên giới bây giờ.

Nó bật cười nghiêng đầu qua nắm đấm xinh xắn của chị Quỳnh Chi, cô nàng cười khúc khích vẫn giữ mặt lườm đáng yêu quen thuộc.

-        Đã bảo Mon đưa đi Mon phải suy nghĩ chứ, ơ hay ở đây chả phải HN…Trong này Mon thích đi chơi gì Mon quyết định đi, chị chả biết!

-        Haizz em chắc mọi người nói chị tính em rồi. Đừng cho em quyết định đi đâu chơi gì, em đưa vô cà phê đó. Đi cà phê với em tính là đi chơi đó.

-        Hihi thế ngày trước Mon thường đưa người yêu đi cà phê à?

-        Nó đó! Người yêu hay ai cũng vậy, em bị nhiều người chỉ trích rồi, hở ra là đưa người ta vô cà phê. Thề! Ở SG này ngoài ăn uống, bar club cà phê trà sữa xem phim…em thấy không có gì để chơi. Đó kể nguyên loạt đó, chị chọn đi.

-        Không thích! Monnn…Mon đưa chị đi nơi Mon thường đi đi.

-        Thì em nói thường thích đi cà phê đó!

-        Không…Mon lừa chị, Mon…đi nơi Mon thích điiiiiiii

Chị bánh bèo tự nhiên hóa con nít ôm tay nó lắc lắc, lái xe đã yếu bà cô còn lắc kiểu này chắc lọt sông quá. Tự nhiên nhắc đến sông, nó sáng con mắt vì biết chổ để đi.

-        Rồi rồi thì đi! Đừng có lắc nửa, rụng xương bây giờ.

-        Hihi!

Nó cười khổ à không cười vui vẻ vì vừa định khổ chị bánh bèo lại treo sự dễ thương lên mặt, nó thoải mái hết thấy khổ liền. Nó lái xe qua quận ba dừng lại bên đường tắt máy đi qua mở cửa xe mỉm cười gỡ dây an toàn cho chị.

-        Chổ này em không thích lắm nhưng chắc chắn chị thích.

-        Ở đây có gì thế Mon?

-        Ra đây nhìn là biết!

Nó đưa tay cười, chị chun mũi dịu dàng nắm tay nó như công chúa, ra khỏi xe nó nắm hai vai chị xoay một vòng chỉ qua bên kia đường. Một cửa hàng bánh ngọt sáng lấp lánh ánh đèn hiện ra trước mắt hai đứa, những chiếc bánh to nhỏ đủ màu sắc và kích cở xếp đầy trong tủ kính, chưa cần tới gần cũng nghe mùi thơm của bánh ngọt phả vào mũi.

-        Chị thích bánh ngọt đúng không? Thiên đường của chị đó, sao thích không?

Chị Quỳnh Chi nhìn say sưa qua bên đường, mắt chị long lanh như thể bên trong mắt có những chiếc bánh nhỏ xoay vòng khoe hương sắc, môi chị hé nụ cười, nụ cười khiến nó cảm giác đây là nụ cười xinh đẹp nhất của chị trong suốt hai tuần vừa qua.

-        Eo ôi thích nhờ! Hàng bánh này đẹp thế Mon?

-        Ừ trước công ty em có quay clip quảng cáo ở đây. Ăn tại chỗ trên lầu chủ người ta trang trí cũng đẹp lắm.

-        Hihi hôm trước nói đùa, Mon vẫn nhớ nhỉ?

-        Chắc là đùa. Đi chị!

Nó kéo tay chị bước qua đường, hình ảnh sẽ khá lãng mạn như đoạn phim nào đó nếu như nó cao hơn hay ít nhất bằng chị, rất tiếc chị mang giày cao gót, hình ảnh thiệt trớt quớt. Nhưng thôi chị đẹp đủ rồi, quần jean ôm dáng khoe chân dài, áo trắng khoe vai gầy, chiếc cổ trắng ngần bởi từng bước chân tóc gió tung bay, nếu không phải nhìn xe trên đường nó sẽ xoay người thật lâu để ngắm chị. Vài khách hàng đang chọn bánh cũng phải chú ý vào chị, gương mặt từng diễn vai lạnh lùng sang chảnh trên phim dường như biến mất, chỉ còn lại sự dễ thương ánh hồng trên má bởi những chiếc bánh bên trong tủ kính chiếu rọi vào chị. Chị xinh đẹp bên ngoài có thể chưa chắc bằng chị Nghi hay Nguyệt nhưng gương mặt này dành cho màn ảnh, dáng chị có thể hơi kém mặt mo, cũng không gợi cảm hay sexy so với Minh An nhưng dáng và mặt chị là dành cho những khung hình. Ngay lúc này, cảm giác nói nó biết, chị mới là người xinh đẹp nhất. Có hai khoảnh khắc chị đẹp nhất trong mắt nó kể từ ngày chị vào đây đi cùng nó, một lần lúc chị chơi trò quay trúng thưởng, lần còn lại ngay lúc này. Chị như đang ôm lấy tủ kính, môi gần như hôn lên những chiếc bánh bên trong, nó phì cười khi chị lùi ra, trên mặt kính dường như còn vươn vết son môi nhàn nhạt. Nó cứ đứng một bên mỉm cười ngắm chị, không hối thúc, không lên tiếng, kiên nhẫn đứng chờ chị khoe sắc với thế giới bánh ngọt dường như của riêng chị, ngay cả bạn nhân viên định bước tới giới thiệu bánh nó cũng ngăn lại. Đêm qua chị nói nó lừa đảo chị, nó quan tâm chăm sóc làm vui lòng chị nhưng ánh mắt nó là ánh mắt thờ ơ thì ngay lúc này nó chắc chắn sự thờ ơ đó đã biến mất, có lẽ chị đã nhận ra vì nó thấy chị khẽ quay qua nhìn nó nở nụ cười, chị là diễn viên mà, ai biết được trước giờ chị cười thật hay lừa đảo nó nhưng giờ nó biết chị cười rất thật…vì người như chị mỗi khi cười thật cũng là lúc chị xinh nhất.

-        Mon không chọn à?

-        Chị kêu gì em ăn đó. Chọn thoải mái bao nhiêu cũng được. Mua hết tiệm thì thôi, chờ em đi bán xe cái.

-        Đồ luyên thuyên!

Chị Chi bỉu môi không thèm để ý tới nó tiếp tục dạo quanh những tủ bánh, thi thoảng có chiếc bánh hay ho lại cúi người kê mặt vô thật sát kính để ngắm nhìn, hình như cô nàng không có ý định chọn bánh ăn mà mải mê thưởng thức bằng mắt. Còn nó thì ngắm chị, ngoài ra người nhìn chị còn một vài khách và mấy bạn nhân viên, tuy nhiên không ai đến làm phiền cô nàng. Cũng không biết bao lâu trôi qua, chị đi lại đưa cặp mắt long lanh đáng yêu cười với nó chỉ tay lên lầu, nó cười cười gật đầu, chị Chi xoay lưng đi trước không nói gì. Hai cô bạn nhân viên đứng kế nó nhìn theo chị tới khi khuất dáng quay qua nhìn nhau mắt tròn xoe ra vẻ ngơ ngác. Một cô nàng tóc ngắn đội nón đỏ hình trụ chớp mắt ngó nó chằm chằm.

-        Anh ơi! Chị đó là diễn viên Quỳnh Chi hông anh?

-        Haha!

Nó không nói gì chỉ mỉm cười xem như xác nhận, hai cô nàng lại nhìn nhau cười tươi xì xầm ngó lên lầu, một cô bạn đứng quầy lên tiếng.

-        Ê hai đứa? Đứng nhiều chuyện khỏi bán luôn hen. Khách chưa kiu mónnnnnnn!

Hai cô bạn mở to mắt cười khúc khích có một chút lúng túng cùng ngó qua nhìn nó.

-        Hihi quên mất tiêu. Anh ơi…chị Quỳnh Chi hình như chưa kêu món nào luôn.

-        Đúng rùi anh, hì vậy anh có lên lầu không ạ? Ê My chịu khó theo ảnh lên lầu oder đi cưng. Nè cầm đỡ này nè.

Cô bạn đứng quầy vừa nói vừa chỉ tay vô bảng menu bằng nhựa to đùng đặt trên quầy, nó bật cười vui vẻ xua tay ngăn một trong hai cô nàng tư vấn bán bánh lại, ở đây chọn món thanh toán tại quầy trước khi lên lầu nên gặp chị Quỳnh Chi mấy cô bạn mới du di làm sai quy trình quán.

-        Haha không cần đâu, để anh kêu món.

-        Dạ!

-        Ủa chỉ hông chọn sao anh biết…

-        Trùi nhìn là biết người ta hiểu người yêu đó. Đúng hông anh, chị Chi người yêu anh đúng hông?

-        Haha em thấy anh giống làm người yêu chị ấy nổi không?

-        Ủa…dzị chứ…

-        My! Nhiều chuyện!

-        A…hì hì sorry anh!

Nó cười cười kệ mấy cô bạn nhân viên đối đáp đi lại các tủ bánh, cô bạn chắc tên My đi theo.

-        Đây cái này, cái này…à cái màu hồng chấm xanh nửa, à cái màu xanh có trái dâu đó em, đây nửa đúng rồi cái có hình trái tim…đây…và đây. Xong, mỗi thứ một cái nha.

-        Dạ anh!

-        Cho anh một set trà hoa cúc mix hoa hồng ít mật ong, cho anh hai trái táo đỏ và ít nhụy sen, vài lá trà tươi nhé. Xong tính tiền cho anh luôn!

Cả ba cô bạn nhân viên có một chút bất ngờ dành 6 cặp mắt thích thú tò mò nhìn nó. Cô bạn tên My cười hì hì chớp mắt.

-        Anh kêu đại coi chừng chị Chi hông thích cái bị giận luôn nghen.

-        My! Nói linh tinh hoài nghen. Anh khách quen quán em ạ? Rành công thức mix trà thế, nhưng sao em không nhận ra anh nhỉ?

Nó mỉm cười chưa trả lời, cũng không nhìn cô nàng, một tay cầm bóp tiền chân lùi ra một chút lén dùng tay lau đi vết son môi chị Quỳnh Chi để lại trên kính của người ta, cô nàng đứng quầy vẫn kiên nhẫn không lên tiếng. Lau sạch son môi nó đi lại quầy tươi cười.

-        Haha công thức trớt quớt không biết tính tiền phải không? Em cứ mix y vậy cho anh, bấm vô bill một set trà cúc và 1 set hoa hồng là xong.

Cô nàng im lặng hình như ngẩm nghĩ, nó cúi đầu mò mẫm rút tiền chuẩn bị thanh toán, tiếng cô nàng lại vang lên nhẹ nhàng.

-        Không ạ! Vì hôm nay là chị Quỳnh Chi xinh ơi là xinh nên em sẽ lên bill một set trà hoa cúc nhưng vẫn mix tặng anh chị một set như anh muốn nha, ngoài ra tặng thêm một dĩa hạt sen và một set bánh (bánh tiếng anh cô nàng nói gì nó nghe ko hiểu), đây là món mới coi như tặng chị Quỳnh Chi dùng thử ạ.

-        Cái này…tặng nhiều quá không sợ chủ bắt bù tiền sao em. Haha!

-        Hihi chỉ là chủ đó anh!

-        Bé My! Nhiều chuyện!

-        Hihi!

Nó bật cười có một chút bất ngờ nhìn lên cô nàng đứng quầy, nảy giờ vì cô nàng đứng quầy hơi cao nó mải quan sát chị Quỳnh Chi nên không để ý nhìn kỹ mặt, giờ nhìn rõ thì phát hiện cô nàng rất trẻ, tóc ngắn màu vàng ánh kim sang chảnh, gương mặt xinh xắn như búp bê, trên người cô nàng khoác một chiếc tạp dề màu hồng kẻ ca-rô, cánh tay trần trắng nõn thon gầy có vài hình xăm khá chất, cổ tay đeo đầy những vòng tay nhiều màu sắc kiểu dáng khác nhau. Đặc biệt đôi mắt màu xám tro ánh kim hình như nhờ đeo lend, mi mắt dài khiến đôi mắt càng to tròn, nếu không nhờ gương mặt tựa búp bê mang dáng dấp khuôn mặt người Việt nó đã tưởng cô nàng là con lai hoặc một cô nàng đến từ bên kia đại dương.  Một cô gái có thể dùng từ như trên mạng để miêu ta: Hot girl kute.

-        Hì của anh xxx nghìn ạ. Anh là người yêu chị ấy ạ, em thấy anh gọi đúng những món chị ấy có vẻ muốn chọn. Hihi!

-        Haha anh chỉ là tài xế thôi. Chà chà cô chủ có khác, chắc quan sát kỹ tụi anh nảy giờ ha.

-        Vâng! Vì anh và chị Chi rất đặc biệt ạ.

-        Hơ hơ chính xác nhờ chị Quỳnh Chi anh mới được hưởng ké đặc biệt nhỉ.

Cô nàng tủm tỉm cười lắc đầu, nó cũng không quan trọng bật cười vui vẻ.

-        Không phải lắc, không có chị Chi cô chủ sẽ không thèm để ý, có khi tặng cho được cái bọc xách bánh nhễ…nè bớt lắc đi cô chủ, rớt mỏ vô bánh bây giờ.

-       

-        Ấy hết lắc giờ trừng mắt anh làm gì. Mắt đẹp thì hay lắm sao…ơ giờ lại nhe răng, nhe răng làm gì, bán bánh chớ phải nha sỹ đâu mà nhe răng…Nào nào bỏ cái tay xuống, không được đánh khách…

Cô chủ quán hơi đỏ mặt cắn môi, miệng mấp máy nhưng chưa biết nói gì, hai cô nàng nhân viên đứng kế nó che miệng cười khúc khích.

-        Hihi nay chị Misu gặp người ác rùi My.

-        Uhm…hí hí bị ảnh chọc hông nói được gì luôn.

Nó co giật miệng trợn tròn mắt, nó nghe hết đó, cái gì mà người ác, nó có chọc đâu, nhìn cô nàng cuối gầm mặt cắn sắp đứt môi, nó chột dạ ho khan, để tiền lên quầy co giò chạy lên lầu. Mới nói mỗi câu chắc không tính là chọc ghẹo con gái người ta đâu ha, thôi lên với chị Chi cho lành, đứng một hồi ngứa miệng mất công người ta cắn chết. Nó nhăn nhó tự vả vô miệng một cái vì chột dạ, gặp con gái xinh là mồm không thắng kịp liền, cơ mà cô chủ dễ thương quá, sao lần trước đi quay clip nó không phát hiện nhỉ.

Chị Quỳnh Chi đã chọn được bàn, cô nàng đang ngồi chống cằm lười biếng nhìn ra đường bằng cửa sổ màu trắng. Gian phòng thưởng thức trà bánh được decor xinh xắn sang trong bằng tông màu hồng, xanh lá và trắng.

-        Này! Làm gì bên dưới lâu thế Mon?

-        Có người im ru đi lên, phải đứng suy nghĩ lựa bánh đây nè.

-        Hihi!

Chị cười khúc khích lườm lườm, nó ngó nhìn xung quanh một chút rồi ngồi xuống đối diện, ghế khá cao không thoải mái chút nào nhưng lại hợp với chị Chi, người ta chân dài ngồi ghế này phải nói tôn thêm những đường cong quyến rũ của cô nàng diễn viên.

-        Chị dỗi Mon!

-        Hả? Nửa hả?

-        Hừ! Đến giờ chị sắp về kia mới chịu đưa chị đến nơi hay ho như này.

-        Chưa có cơ hội mà.

-        Không biết tìm cơ hội à, chính là Mon thờ ơ nhé.

-        Không có! Làm gì thờ ơ đâu.

Chị chống hai tay lên bàn ôm lấy mặt lườm nó ra vẻ ghét bỏ, nhưng gương mặt không giấu được vẻ đáng yêu độc quyền.

-        Mon nhớ! Lúc thì chu đáo dịu dàng nhìn yêu ơi là yêu, nhưng lại rất thờ ơ chị nhớ.

-        Không có không có!

-        Hừ hừ! Mon có! Này nhớ, nếu chị không bảo Mon đưa chị đi chơi riêng, Mon sẽ không tìm cơ hội luôn. Nếu chị không bảo thích bánh ngọt, Mon sẽ không biết này.

-       

-        Này nhớ! Chỉ giỏi trêu mồm nhưng mắt nhìn chị rất thờ ơ, chả thèm tìm hiểu về chị này. Không phải làm mặt oan ức đấy, hihi từ hôm vào đây đi cùng nhau Mon mới chăm sóc quan tâm chị từng chút rất chu đáo, nhưng Mon chẳng thèm tìm hiểu hỏi gì về chị nhé, chị luôn hỏi mọi người để tìm hiểu về Mon nhưng ngược lại chẳng nghe ai bảo Mon tìm hiểu hỏi han về chị. Chỉ giỏi trêu người ta!

Chị Chi chu miệng ra vẻ không vui, nó gãi gãi đầu thở dài, bà cô này nay không nhậu nhưng nói chuyện đâu đâu không ấy.

-        Mon nhớ! Chị biết thừa ai ở cạnh Mon mới quan tâm, chăm sóc này. Khi chị về ngoài kia, Mon sẽ chẳng nhớ đến chị, chẳng buồn nói chuyện cùng chị. Mon biết chị ngoài bánh ngọt ra thích ăn gì không? Mon biết chị thích mặc quần áo màu gì không? Ờ…chả nghe mọi người bảo Mon hỏi gì về chị, chả thờ ơ còn gì.

Nó bật cười lắc đầu đưa tay nhéo lên chiếc mũi vừa cao vừa đáng yêu của chị.

-        Hai bửa nay suy nghĩ hơi nhiều nha cô nương. Chị hỏi mọi người tìm hiểu về em em biết, đó là do chị và mọi người là con gái với nhau. Nhưng em là đàn ông con trai nó khác, chẳng lẽ em suốt ngày kiếm ông Vũ hay ông Tiến ngồi bàn tán, hỏi han về chị, không lẽ cứ gặp chị Thủy, chị Vy hay chị Nguyệt là hỏi về chị…Em là con trai, không thể tự nhiên hỏi han, chuyện trò như chị em con gái với nhau đúng không?

-       

Nó kéo tay chị đặt xuống bàn mân mê, xoa xoa lên tay chị tiếp lời.

-        Em nhận em vẫn nhìn chị bằng ánh mắt có thờ ơ như chị nói, làm gì làm chị vẫn là diễn viên, là người công chúng. Sẽ mất nhiều thời gian hơn để xóa đi khoảng cách đó với những người bình thường không nằm trong giới nghệ thuật như tụi em. Mình chỉ gặp gỡ và gần nhau hai tuần thôi, không chỉ em mà ông Tiến ông Vũ hay Cycy, chị Yến, chị Thảo vân vân cũng như em nè, em không tin chị không cảm nhận được trừ chị Thủy, Nguyệt ra mọi người vẫn còn một chút khoảng cách hay nói đúng hơn là còn khách sáo, vẫn chưa thân thiết lắm với chị và chị Vy. Đúng chưa?

-        Hì!

-        Hơn nửa em khác mọi người. Chăm sóc quan tâm chị từng chút là thói quen của em dành cho con gái, chị là bạn với nhóm em, em càng phải chu đáo. Vì quan hệ của chị và chị Vy với nhóm nên em không thể mới gặp gỡ chị hai tuần đã nhìn chị bằng ánh mắt khác hay vồ vập lấy chị. Chị không phải trò chơi của em như vài cô nàng bên ngoài khác. Nói khó nghe nếu là một cô gái khác không liên quan gì nhóm em sẽ nhanh chóng thân, nhanh coi là ban, thậm chí nhanh chóng đưa người đó lên giường luôn. Còn chị và chị Vy khác chứ, chị mới gặp gỡ em hai tuần thôi nè.

-        Nhưng chị không thích Mon cứ thờ ơ xem chị xa xa hoài.

-        Khờ quá! Nhạy cảm vậy không cảm nhận mấy nay em nhìn chị khác đi hả? Thiệt! Em rất muốn thân thiết hơn với chị đó.

-        Thân gì chứ, mới dần nhìn nhau thân hơn phải về kia này.

Nó bật cười nhéo mỏ xụ của chị lắc lắc đầu.

-        Bớt làm quá! Em sẽ ra đó nhiều, chị cũng còn vào thường xuyên, chị Vy vô đây không lẽ chị bỏ bê chị Vy trong này đúng không.

-        Hì uhm quên mất tiêu.

-        Lo tài lanh bắt lỗi em thì có.

Chị cười nhẹ bỉu môi, nó dịu dàng mân mê lòng bàn tay chị Chi không biết chán.

-        Em không hỏi không tìm hiểu về chị không phải em thờ ơ. Em chỉ đơn giản không muốn hiểu biết về chị qua lời người khác. Em thích tự nhìn, tự cảm nhận từ chính chị hơn.

Chị Quỳnh Chi ngừng cử động tay, ngừng luôn chiếc môi nảy giờ vẫn luôn cử động chu ra mím vào làm vẻ tinh nghịch, mắt chị nhìn thẳng vào nó, rồi nở nụ cười rất tươi.

-        Không muốn biết chị qua lời người khác. Hì! Lý do rất thuyết phục, chị chấp nhận!

Nó bật cười búng trán chị một cái.

-        Đừng có bày đặt kiếm chuyện trẻ con như chị Vy. Tưởng em không biết hả, qua nay nói đủ thứ để đòi hỏi gì, nói thẳng luôn đi!

Chị Quỳnh Chi lại nhoẻn miệng cười khúc khích, giọng cười giòn tan vui vẻ như chuông ngân.

-        Hihi hay thế nhờ. Có gì đâu, chỉ muốn Mon hứa ra HN chơi cùng bọn chị này.

-        Đừng có bày đặt vòng vo, là với chị chứ ở đó cùng bọn chị, bảo đảm không đơn giản vậy. Còn gì nửa nói luôn nhanh!

-        Eo ôi thông minh thế nhờ. Thế Mon hứa đi cùng chị về Ninh Bình nhé.

-        Nói rõ hơn đi chị bánh bèo, chừng nào? Đi bao lâu?

-        Hihi tháng sau, đi khoản một tuần. Chị phải quay phim ở đấy một tuần, chị chẳng quen thân ai trong đoàn, cái Vy bận này, Nguyệt cũng bận, bọn cái Vân cái Trang chả rảnh luôn. Còn con trai chị chỉ thích rủ Mon đi cùng ý. Thế nên Mon đi cùng chị nhớ, chả ai đi rảnh đi cùng hỗ trợ chị.

-        Được! Em hứa!

-        Hihi thật nhé!

-        Dân chơi hứa là phải làm.

-        Thích thế nhờ! Không nghĩ lại à?

-        Nghĩ cái gì mà nghĩ, vòng vo làm trò đến khổ hai ngày nay, ai nỡ từ chối.

-        Hihi yêu Mon thế nhờ!

Chị Quỳnh Chi kéo tay nó cười khúc khích vui vẻ vô cùng, nó cũng bật cười theo lắc đầu nhéo mũi chị.

-        Đó! Có gì thì nói thẳng, lòng vòng hại não nhau qua nay chi mệt không biết.

-        Hihi chị là con gái nhớ, Mon lại cứ nhìn chị kiểu thờ ơ…chưa xem chị là đồng bọn thân làm sao dám nói thẳng.

-        Ý là không ai rảnh đi chung mới nghĩ tới em chứ gì?

-        Không mà! Mỗi Mon là con trai chị rủ đầu tiên ý.

-        Hừ! Sau tới mấy người nghe thấy bực rồi, yêu gì em đâu.

-        Hihi yên Mon mà, yêu to ơi là to.

-        Đừng có làm cái mặt dễ thương đó! Nhìn ngứa mắt…ấy sao bánh nước lâu dữ ta?

-        Uhm có thể khách đông ý Mon, xem này bàn đằng kia lên trước bọn mình vẫn chưa có bánh kìa.

-        À ừ!

Nó gật gù nhìn xung quanh, khắp gian phòng tuy không ồn ào nhưng đúng là khá nhiều khách, chỉ còn một vài bàn trống. Thực ra lo nói chuyện tưởng lâu nhưng chỉ hơn mười phút trôi qua thôi.

-        À tháng sau chính xác ngày nào?

-        Chị phải về HN gặp bên đoàn phim mới có lịch quay chính xác Mon này. Hì hì thực ra chị muốn Mon đi cùng vì thích đi chơi cùng Mon, hai tuần này vui thật ý. Ngoài ra lần này quay trong đoàn chị chẳng quen thân ai, nhưng có một anh từng theo đuổi chị tham gia phim. Chị ngại va chạm với anh ý, thế nên nếu có ai đi cùng sẽ an tâm hơn.

-        Ừ em hiểu rồi! Nhưng rủi em đi không được thì sao?

-        Nếu chẳng có ai đi cùng, chị sẽ bỏ phim. Hì vất vả lắm mới xin được vai nhưng chị không ngờ có anh ý tham gia, lần trước từng quay phim ngắn một vài lần, anh ý làm nhiều hành động chị khó xử, sợ luôn ý. Anh ấy làm phiền chị rất nhiều, nên sau này có anh ấy chị sẽ không tham gia phim, lần này chị chẳng ngờ gặp phải.

-        À rồi rồi em hiểu. Yên tâm! Em sẽ đi với chị, chắc chắn hứa!

-        Hihi yêu Mon nhất luôn! A…có bánh rùi kìa!

Chị Quỳnh Chi vui vẻ ngồi thẳng dậy chỉ tay ra lối lên xuống lầu, nó cười cười nhìn qua, nhưng khi mái tóc ngắn vàng ánh kim xuất hiện bên dưới cầu thang đang dần đi lên, nó tắt nụ cười có một chút thiếu tự nhiên. Nảy giờ tuy nói chuyện nhưng chắc chị Quỳnh Chi đều để ý xung quanh, bàn vô trước đã có món nên lần này chắc sẽ đến lượt bàn nó.

-        Hihi Mon Mon! Bánh của bọn mình Mon nhỉ?

-        À à chắc vậy.

-        Mon này! Bạn nhân viên ý xinh thật Mon kìa!

-        À ừ…

Nó chột dạ gật gù nhưng không nhìn, tay lén kéo cổ áo cao nhất hết mức có thể, giả bộ chống cằm xòe thằng bàn tay che che mặt. Chủ đứng quầy không lo đứng bán bánh, làm nhân viên bưng bánh lên chi trời, đừng có nói tính lên thanh toán nó nha.

“Cạch!”

Nguyên mâm trà bánh thơm ngát đặt xuống bàn, nó vẫn ráng giấu mặt cúi gầm nhìn xuống mâm bánh.

-        Trà bánh của anh chị ạ. Hì chị Chi thông cảm giúp em vì chờ lâu ạ.

-        Ơ! Em biết tên chị hay thế?

-        Hì hì em đã xem phim chị đóng, khi nảy chị vào em có nhận ra ạ. Chị ở ngoài xinh thật!

-        Eo ôi…chị cảm ơn! Em cũng xinh này. Mon Mon bạn ấy xinh đúng không?

Chị Quỳnh Chi vô tư kéo kéo tay, nó giả vờ vu vơ gật gù.

-        À à thì xinh! Ờ bánh bánh xinh hơn!

-        Hừ!

Hình như có tiếng hừ thì phải, nó rụt cổ gác tay lên trán coi như che tầm nhìn của hai cô nàng, mắt dán chặt lên mấy cái bánh.

-        Chị Chi chờ lâu thông cảm giúp em nhé, tại hôm nay gặp chị nên em nổi hứng muốn làm ngay bánh mới ạ. Bàn chị Quỳnh Chi đặc biệt nhất, bánh vừa ra lò luôn nhé.

-        Eo ôi thích thế nhờ. Chị cảm ơn! Em tên gì?

-        Gọi em là Misu ạ, tiệm bánh này của gia đình em, hôm nay gặp chị bên ngoài, em nhất định phải tự tay làm bánh mời chị ạ.

-        Yêu Misu thật ý. Ngồi cùng chị nào!

-        Vâng! Có phiền không ạ?

“Có nha, rất có phiền nha”.

-        Này Mon! Bạn ý nói với Mon kìa. Mon Mon! Sao thế!

-        À ừ…ờ không không có phiền.

Trời à! Chủ tiệm không lo bán bánh, ai lại lên đây khách mời có một tiếng không biết khách sáo ngồi luôn. Nó thở dài bất an, vừa định ngó lên thì gặp ngay ánh mắt hờ hững của cô nàng, ngay lập tức nó quay xuống nhìn bánh tiếp.

-        Chị Chị xinh thật! Không ngờ gặp chị trong này luôn ạ.

-        Uhm! Chị vào đây có việc ý. Giọng của Misu dường như…

-        Vâng! Em cũng HN vào đây sống cùng gia đình ạ.

-        Eo ôi! Bảo sao giọng quen thế.

-        Hihi chị Chi này, bên đây là bánh em tự làm tặng chị dùng thử, bên này là bánh cũng vừa mới làm nhưng do anh ấy gọi ạ.

-        Ôi Misu tặng nhiều thế chị ăn chẳng hết.

-        Hihi chẳng nhiều đâu chị, nếu ăn không hết em sẽ cho vào hộp mang về chị nhé. Để em giới thiệu bánh ạ.

-        Uhm uhm! Trông thích mắt Misu nhờ.

-        Vâng! Chị nè, đây là bánh…

Nó thở dài, lại còn có trò giới thiệu bánh, nó nhìn ngón tay cô nàng vừa giới thiệu vừa chỉ vô bánh mà choáng hết đầu, toàn tiếng tây tiếng u nghe không hiểu mô tê gì, đến khi cô nàng giới thiệu xong hết mâm bánh, nó đần mặt ra vì không nhớ một loại bánh nào. Có mỗi mâm bánh thôi mà đủ thứ tên tiếng tây loạn cả lên, trước giờ nó biết mỗi một loại duy nhất: bánh mì ngọt.

-        Bên này bánh em tặng riêng chị nên không tốn tiền ạ, còn bên này bánh anh ấy đã tính tiền rồi, nên em khuyến mãi riêng anh…là anh Mon đúng không ạ, riêng anh một cái bánh ạ.

-        Hihi Mon này! Mon được tặng bánh kìa Mon. Eo nhìn xinh thế.

Chị Quỳnh Chi vui vẻ kéo kéo tay áo nó, chị kéo hăng quá làm nó buộc phải ngẩng lên, cô nàng cười cười đẩy một dĩa bánh màu nâu qua sát người nó.

-        Anh Mon thử xem ạ!

-        À ừ…

-        Eo ôi! Bánh trông hay nhỉ, ơ có cả chữ kìa Mon, chữ gì đấy?

Nó giật mình ngó xuống cái bánh hình tam giác nhỏ bằng lòng bàn tay, nền bánh màu nâu, thân bánh có ba màu xanh, nâu và hồng. Trên nên bánh trãi một lớp socola có dòng chữ nhỏ xíu ghi bằng kem màu trắng.

“Anh trêu Misu”

Bên cạnh ba chữ nhỏ có một icon >_<

-        Cái này…

Nó ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bánh, nhất là chiếc icon nhăn nhăn coi bộ bất mãn nó lắm.

-        Mon Mon chị xem nào!

-        Ấy!

Vừa thấy cặp mắt tò mò thích thú của chị và bàn tay trắng thò qua định cầm lấy dĩa bánh, ngay lập tức nó bốc luôn cái bánh dồn hết vô miệng phi tang, mặt tỉnh bơ cười hì hì.

-        Uhm…ánh…ánh…ủa..e…ủa…e…

Nó tròn mắt ngấu nghiếng nguyên cái bánh ngập mỏ, miệng nói không thành tiếng, hai cô gái đối diện mắt tròn mắt dẹp miệng mở to ngẩn người nhìn nó như người ngoài hành tinh. Khó khăn lắm nó mới nhai lấy đà nuốt được nguyên cái bánh vừa béo vừa đầy xuống bụng, thậm chí nó còn nghe cái “ót” khi nuốt bánh qua cổ họng.

-        Chà chà…bánh ngon quá, nghẹn chết tui rồi!

-        Hihi!

-        Cái tên đáng ghét này làm gì thế?

Nó quẹt miệng cười cười.

-        Em thử bánh!

-        Eo ôi! Đồ tham ăn kìa, chị chưa xem mà…

-        Hihi bánh ngon không anh Mon?

Cô nàng Misu cười khúc khích hip mắt nhìn nó, ánh mắt này có vẻ nguy hiểm lắm, nó cười khan.

-        È hèm…ờ bánh bánh ngon lắm.

-        Ngon thì tốt!

Cô nàng thôi cười giọng hờ hững lạnh tanh, nó rụt cổ thôi nhìn cô nàng, lại cắm đầu dán mắt xuống mâm trà bánh. Hình như cô nàng vừa quăng cho nó ánh mắt như viên đạn, đã đời cô nàng lên tiếng.

-        Chị ơi! Em xin chụp cùng chị kiểu ảnh được không ạ?

-        Hihi chụp ngay chứ, Misu đáng yêu thế này kìa mà.

-        Anh Mon ơi! Chụp giúp em!

-        Mon…Mon sao thế, chụp hình hộ bọn chị nào.

-        Hả…à dạ dạ!

Nó thầm nghiếng răng ngẩn đầu dậy cầm lấy điện thoại của cô nàng Misu, hình như tay cô nàng trống trơn, mấy chiếc vòng tay đi đâu mất tiêu, tay cô nàng thon dài trắng mịn, ngón tay rất đẹp tuy nhiên những đầu ngón tay đều cụt ngũn. Nhận ra nó tò mò dò xét tay mình, cô nàng chu môi cười.

-        Tay em xấu ạ?

-        À không có không có.

Nó giật mình cầm lấy điện thoại, không dám tò mò tay cô nàng nửa, Misu cười cười lên tiếng.

-        Thắc mắc tay em trống đúng không?

-        Cái này…

-        Hì hì em là thợ làm bánh nên không thể để móng tay ý. Ngoài ra lúc làm bánh em tháo vòng tay ra đấy chị Chi.

-        Thế à!

-        Vâng! Vì giữ vệ sinh đấy chị, em để móng tay không tiện làm bánh ạ.

Haizz nó thắc mắc nhưng giải thích cho chị Quỳnh Chi, bỏ nó qua một bên.

-        Hihi Mon chụp ảnh xinh vào nhé.

-        À dạ!

Nó giơ điện thoại mở sẵn camera lên canh góc chụp, chờ hai cô nàng cầm bánh lên làm dáng, nó chụp lia lịa mấy tầm.

-        Xong nha!

Vừa nói nó vừa bấm vô album kiếm tra, hình hai cô gái vừa xuất hiện trên màn hình, mắt nó tròn xoe ngẩn người.

-        Cái này…

Nó hít sâu một hơi lấy bình tĩnh nhìn vô ảnh, lại nghiêng đầu nhìn cô nàng Misu bên ngoài, nhìn qua nhìn lại…đầu nó nổ đùng cảm giác y như hôm mặt mo chụp chung hai chị đẹp.

-        Cái này….

-        Hihi sao thế Mon, đẹp không? Chị xem nào!

-        Mặt kỳ vậy anh Mon. Nào đưa điện thoại em…

-        Ờ ờ!

Chị Quỳnh Chi lườm nó giật điện thoại, hai cô nàng thích thú chăm chú xem hình, còn nó thì nhìn Misu. Giờ mới dám quan sát kỹ cô nàng hơn…nó thở dài đồng cảm với chính mình, biết lý do nó nổi hứng chọc bà cô này rồi đó…bởi cô nàng đẹp chứ đâu. Tuy cô nàng giấu cơ thể bên trong chiếc tạp dề to đùng nhưng có thể thấy dáng người chẳng kém chị Quỳnh Chi, gương mặt càng xuất sắc, ở chung khung hình với bà cô diễn viên mà thần thái, nụ cười, sắc mặt không tỏ ra lép vế, cảm giác cô nàng toát lên sự tự tin vào ngoài hình của mình. Nếu chị Quỳnh Chi là nét đẹp đáng yêu, dịu dàng thêm một phần sang chảnh của con gái Bắc thì Misu lại mang nét đẹp hơi hướng hiện đại, trẻ trung, kute. Một dễ thương, một kute ở cạnh nhau…nó mờ cả mắt.

-        Chị Chi xinh ghê, em tuyên bố từ nay em làm fan cuồng chị luôn hihi.

-        Hihi Misu xinh hơn cả chị Mon nhờ.

-        Không! Chị xinh hơn, làm sao em dám qua mặt chị Chi hihi.

-        Nào! Misu hay chị xinh Mon?

-        Cái này…

Nó ngẩn người toát mồ hôi lạnh trước ánh mắt của hai cô gái, câu này làm sao nó dám trả lời chứ, sao con gái ai cũng hay hỏi mấy vấn đề trớt que như vầy. Quên đi, coi như nó không nghe gì hết.

-        À ờ…ăn bánh…ăn bánh, nguội hết giờ. Ăn bánh đi chị!

-        Bánh này làm sao nguội anh Mon?

Bà cô này, cố tình trả thù nó đây mà, thôi nể sân nhà của cô nàng, nó nhịn.

-        Ờ…ý ý là trà, trà nguội rồi. Uống trà uống trà!

-        Hihi!

Hên quá, chị Quỳnh Chi không có ý bắt ép nó trả lời, thôi kệ hai cô gái muốn làm gì thì làm, nó chơi với bình trà cho lành. Hai cô nàng tiếp tục tự chụp hình, nói chuyện làm quen…nhưng tới đoạn trao đổi facebook thì tiếng Misu chợt lớn hơn.

-        Chị ơi nay quen chị em vui lắm. Hihi lại còn được chụp ảnh, add facebok nè. Nên em muốn gửi chị thẻ khách hàng thân thiết ạ. Sau này đến cửa hàng em giảm giá trà bánh 50% luôn nhé. Hihi chị không được từ chối ạ.

-        Hihi chị cảm ơn Misu nhé, đáng yêu thật. Nhưng hết mai chị phải về HN, không thường xuyên đến đây được đâu.

Cô nàng Misu ngừng một chút tiếp lời vui vẻ.

-        Uhm nhỉ em quên mất. Thế em chuyển suất này cho anh Mon nhé, sau này ghé ủng hộ em sẽ được giảm giá. Được không ạ?

-        Nhất trí luôn Misu, Mon ở đây thích hợp hơn này.

-        Vâng! Thế anh Mon cho em họ tên, số điện thoại em bảo nhân viên làm thẻ ngay ạ. Bên em có cả dịch vụ bánh sinh nhật, hoa và quà lưu niệm nửa ạ.

-        Hihi thế tốt quá, chị cảm ơn Misu nhé.

-        Vâng! Khi nào chị vào có thể sử dụng thẻ của anh Mon khi ghé cửa hàng nhé. Phải đến ủng hộ em nhé chị!

-        Tất nhiên rồi! Hihi Misu nhiệt tình thế nhờ, chị chúc Misu bán thật đắc hàng nhé.

-        Vâng! Em cảm ơn…Thế chi cho em thông tin anh Mon ạ.

Nó gật gù nhấm nháp trà, coi bộ làm diễn viên sướng thiệt, đi ăn bánh uống trà vẫn được nhiệt tình tiếp đãi, lại còn cho thẻ giảm giá tới 50%. Ấy…khoan! Có cái gì sai sai ở đây nè, chuyển thẻ cho nó…cũng ổn đó, tuy không thích bánh ngọt nhưng mua cho người khác, mua quà các kiểu, quá ổn. Chổ không ổn nhất chính là quá ổn…mà thẻ phải có tên, có số…thôi chết! Bị lừa rồi, thẻ thành viên gì chứ…bà cô này muốn lấy số điện thoại của nó…

-        Số Mon này Misu…09…

-        Ấy chị ơi! Khoan…

-       

Nó còn chưa kịp nói tiếp đã bị ánh mắt hờ hững và chiếc môi nhếch lên kèm theo bàn tay đặt trên cổ cô nàng ra dấu đe dọa khiến nó vội im bặt nuốt hết lời tính nói vô bụng.

-        Gì thế Mon?

Chị Quỳnh Chi chớp chớp mắt, nó nuốt ực một ngụm trà cười cười xua tay.

-        À dạ không có…không có gì. Ý em là trà ngon, trà ngon lắm.

-        Hihi thế uống một mình à?

-        À đâu có, em rót liền!

Nó cười khan rót một ly trà đưa qua chị Quỳnh Chi, cô nàng Misu bỉu môi không thèm để ý tới nó. Khi con số điện thoại cuối cùng được chị Quỳnh Chi đọc lên, nó thấy rõ ràng bà cô Misu nhếch môi đắc ý, nó thở dài cúi đầu ủ rủ, làm gì có thẻ 50% dễ ăn vậy chứ, người ta vẫn ngồi thản nhiên cầm điện thoại bấm bấm, đâu thấy dấu hiệu đi làm thẻ đâu. Hết chạy với cô nàng rồi, liệu nó có nên mặt dày xin thẻ thiệt không ta. Misu ngồi nói thêm vài câu vui vẻ với chị Quỳnh Chi đã đời mới chịu đứng dậy trả lại không gian cho nó và chị, trước khi đi cô nàng còn quăng cho nó ánh mắt nửa cười nửa không, đi ăn bánh cũng gây thù chuốc oán, số con rệp.

-        Này! Cảm ơn chị đi?

-        Hả? vụ gì?

-        Nhờ chị Mon mới được thẻ thành viên…

-        À à ờ thì cảm ơn chị bánh bèo, công nhận diễn viên có khác, đi đâu cũng…

-        …và quen thêm một bạn gái đáng yêu!

Chị Quỳnh Chi cười nhàn nhạt chen lời vào, nó giật giật khóe miệng cười mếu vội xua tay.

-        Ấy…không cảm ơn, em rút lại lời cảm ơn.

Con gái mà, làm gì có cô nàng nào không nhạy cảm, nó thở dài rụt cổ lại lại cắm đầu dán mắt lên chiếc bánh gần mình nhất, nó thà nhìn cái bánh tới chết coi bộ thấy khỏe hơn đối mặt với mấy cô nàng.

-        Hihi đồ may mắn. Misu đáng yêu cực Mon nhờ?

-        Haizz đâu có, là xui đó…à chút chị nhớ đòi thẻ giảm giá cho em nha.

-        Mon tự đi mà đòi. Có số điện thoại đấy?

-        Ấy thôi! Coi như em chưa nói gì.

-        Pleee!

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích lườm lườm nó, mắt chị vui vẻ đảo một vòng những chiếc bánh ngọt đầy màu sắc, mùi bánh thơm phả nhẹ lên mũi, nó cảm giác màu của bánh ngọt như đang vây quanh nâng niu nụ cười chị nữ thần.

-        Bốn cái đúng, một sai. Không tệ lắm!

-        Hả? Là sao chị?

-        Hì hì không đến nổi vô tâm. Hôm nay mới cảm thấy Mon nhìn chị không thờ ơ đấy, gọi đúng những bốn cái bánh chị muốn chọn này.

-        À!

Nó bật cười ngó sang khay bánh ngọt chị Quỳnh Chi đang nói đến, là khay bánh nó tự chọn và tính tiền.

-        Hehe cũng không khó lắm. Cứ chọn cái này chị nhìn lâu nhất thôi.

-        Hihi những không phải ai cũng quan sát được như Mon. Ít nhất chị chưa gặp ai để ý.

-        Hên thôi. Chị thử trà đi, đỡ nóng rồi đó.

Nó mỉm cười không tiếp tục đề tài của chị, tay sờ sờ bên ngoài tách trà trước mặt chị, cảm giác trà không quá nóng, không quá lạnh nó cầm lên đặt vào tay chị.

-        Trà em tự kêu, không liên quan để ý chị hay không nha.

-        Hihi chu đáo thế này, bảo sao…

-        Bảo sao gì…

-        Hihi!...

-        Ơ nè nói cho hết câu chứ.

-        Trà thơm cực Mon nhờ.

-        Nào! Đừng đánh trống lảng.

-        Hihi…

Trà thơm, bánh ngọt và người đẹp ngồi cùng, một buổi thư giản không tệ nhỉ. Chị Quỳnh Chi xem như đạt được mục đích rủ nó đi chung đến Ninh Bình quay phim, không còn bày trò hành hạ đầu óc nó nửa, chị trở lại như ngày thường vui vẻ trò chuyện, thưởng thức bánh ngọt món chị thích nhất. Đêm cứ vậy mà trôi đi, không biết bao nhiêu thời gian thưởng thức trà bánh, nó vươn vai lười biếng dựa đầu vào ghế nhìn xuống đường, chợt chị Quỳnh Chi kéo tay nó ngoắc ngoắc.

-        Mon! Qua đây!

-        Hả hả…ấy từ từ.

Nó còn đang ngơ ngác chị nắm luôn tay kéo, nó đành đứng dậy, chị Quỳnh Chi kéo ghế của Misu để trống cạnh mình, nó mỉm cười ngồi xuống. Hình như giải quyết những chiếc bánh thơm ngon, người chị càng thơm hơn thì phải.

-        Sao? Tính làm gì em làm đi!

-        Hihi đấy lại bắt đầu nham nhở đấy.

Chị cười khúc khích khi nó làm dáng vẻ xuôi tay mặc chị muốn làm gì tấm thân nó thì làm, chị lườm lườm kéo vai nó.

-        Nào! Ngồi thẳng điiiii.

-        À rồi thì thẳng, đây…làm gì làm đi.

-        Hihi chụp cùng nhau kiểu ảnh nào.

-        Rồi thì chụp. Tưởng gì ghê gớm lắm.

Nó bật cười, tính ra từ lần đầu gặp chị cho đến hai tuần nay đi chung nhau, hình như nó và chị chưa chụp cùng nhau kiểu ảnh nào. Toàn nó cầm máy chụp chị và mọi người, ít nhất chưa có hình nào nó xuất hiện bên cạnh chị Quỳnh Chi.

-        Mon nhớ! Chị không bảo Mon sẽ chẳng bao giờ chụp cùng chị nhớ. Fan yêu bằng mồm thôi.

-        Rồi thì đây, chụp đây nè.

-        Hihi nào…Mon giả vờ nhìn ra đường đi, chị sẽ chụp nhé.

-        À làm bộ ngầu lòi chớ gì. Đc cái này nghề của em.

Nó bật cười ngó ra đường kệ chị muốn tạo dáng tự chụp kiểu gì đó chụp, ba cái trò tự seo-phi lấy hình up facebook này nó không rành lắm, trước giờ cũng chưa bao giờ tự seo-phi, toàn người khác chụp, nó đứng vô cho có mặt thôi.

-        Đấy như thế, Mon giữ như thế nhé, xinh đấy. Không được cử động đấy!

-        Rồi thì đây, ngồi im như tượng luôn, bao ngầu hơ hơ.

-        Hihi!

Có hơi ấm mềm mại bên vai, chắc là chị dựa sát nó tạo kiểu, một cánh tay xinh vòng qua ôm cổ nó…ừ tư thế này cũng ổn…và có gì đó chạm nhẹ lên má nó, mềm mại phớt qua, thơm thoang thoảng mùi bánh ngọt…chà chà…chắc lại nghịch trét bánh lên mặt nó chụp hình chứ gì.

-        Xong rùi!

Nó cười cười quay qua, chị Quỳnh Chi đang rút điện thoại về chăm chú bấm bấm kiểm tra hình, mắt chị long lanh…môi nở nụ cười hài lòng.

-        Được chưa?

-        Uhm! Xinh cực!

-        Đâu em coi với!

-        Hihi!

Chị cười dịu dàng ngẩn lên nhìn nó, gương mặt như tỏa ra ánh sáng rực rở của niềm vui nào nó, chị giơ điện thoại lên quay màn hình về phía nó…màn hình bật sáng, nó ngơ ngác nhìn không chớp mắt, hơi thở như ngừng lại trong giây lát…bên trong hình một thằng con trai mặc sơ mi ca-rô gác tay lên ghế nhìn ra cửa sổ, một cô gái dịu dàng như nữ thần ngọt ngào vòng tay ôm lấy thằng nhóc, đôi mắt nhắm nghiềng như đang ngủ say, chiếc môi hồng tinh nghịch đang thật sự chạm vào má tên con trai…hình như đó là nụ hôn thì phải. Màn hình vụt tắt, nó ngơ ngác nhìn chị nữ thần đang mỉm cười dịu dàng, môi chị cong lên đáng yêu đến lạ.

-         Hết mai chị phải về HN, vì biểu hiện hôm nay của Mon…nên thưởng Mon đấy! Thích không?

Nó ngơ ngác đưa tay sờ lên má, có một chút ươn ướt, một chút trơn mịn của vết son môi lẫn vào hương ngọt ngào của vết kem từ chiếc bánh ngọt nào đó…miệng nó dần hé nụ cười, có chút khoan khoái nào đó dâng lên trong lòng, hương thơm mùi môi con gái dường như nguyên vẹn trên bờ má thô ráp.

-        Thích…thích lắm.

-        Hihi!

-        Ấy…còn chổ này nè chị, hun cái nửa. Chổ này thích hơn!

Nó làm mặt gian tủm tỉm cười vừa nói vừa chỉ lên mỏ mình, mắt híp lại gian xảo kê mỏ nhích sang chị. Cô nàng bỉu môi cười khúc khích dứ nắm đấm đấm nhẹ vô mỏ nó, làn gió vụt qua…nó hé mắt nhìn, trước mặt nó trống không, dáng xinh đẹp của chị đã đứng ở tận lối xuống lầu nhìn nó cười hì hì.

-        Đi về nào Mon!

-        Ấy…khoan chị…một cái nửa chị ơi. Một cái nửa thôi…chổ này nè…

-        Hihi nhanh nào!

-        Chị ơi…còn mỏ em mà, chị bánh bèooo…đứng lại quất thêm cái coiiii.

-        Hihi! Im ngayyyy!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...