Nó lò dò lại gần chống tay cuối đầu nhìn mặt
mo, bà cô trừng mắt nghiêng đầu né không thèm để ý tới nó.
-
Ấy người đẹp ở đâu ngồi xụ cái mỏ
dài dữ à.
-
Hừ hừ!
-
Thôi cái gì mà xụ hoài, giờ chờ
xíu đưa người đẹp về nha.
-
Hông cần! Bạn đi bộ luôn!
Nó tủm tỉm cười đứng dậy thản nhiên ra tuyệt
chiêu cuối, nếu không phải còn Minh Anh chờ nó vào chốt công việc nó sẽ chọc
nhây với mặt mo thêm.
-
Hayzaa đi bộ cũng được, mà nghe
nói gần nhà người ta có quán ốc nướng mới mở, không biết ngon không, chà…chút
ghé thử mới được, làm cả buổi hơi đói.
Ngay lập tức mặt mo bật dậy ôm tay nó kéo lại,
mắt sáng lấp lánh thiếu điều bắn ra tia sáng, môi cong lên như trẻ con.
-
A! Bạn ăn với, chở bạn đi ăn với,
bạn biết quán đó nè…Mon Mon!
Nó phì cười cốc đầu cô nàng.
-
Chỉ nhiêu là giỏi. Vừa bụng chưa
mặt mo?
-
Hihi hơi vừa rùi, bạn rất đánh
giá cao Mon đó.
-
Bớt bày trò dùm bà cóc, thôi chờ
xíu nha.
-
Ô cơ!
Mặt mo vui vẻ ngồi xuống gác chân lên ghế mở
điện thoại ra bấm, cái dáng ngồi như nằm trên ghế này không phải ban ngày chắc
trai nó nhào vô ngấu nghiếng cô nàng rồi ấy. Nó đi lại ngồi xuống kế Minh Anh
tiếp tục chỉnh lại chút công việc, khoản hai mươi phút sau mới xong. Nó vươn
vai nhìn cô nàng đang thu dọn giấy tờ, laptop.
-
Mon có học ngành marketing hông?
-
Không biết gì luôn. Mon chuyên nội
dung thôi.
-
Hì nhìn Mon làm việc kinh nghiệm
hen, khá giỏi nè.
-
Haha ăn hành riết quen.
-
Uhm Minh Anh thấy Mon quản lý mọi
việc tự tin ghê. Giao Minh Anh quản lý buổi họp kiểu này Minh Anh làm hông được.
-
Có gì đâu, ngồi rung đùi chỉ tay
người ta làm thôi. Haha từ từ sẽ quen. Minh Anh còn trẻ mà.
Cô nàng cong môi cười khúc khích, cha mạ ơi
chắc chắn cô nàng này ra ngoài phải đeo khẩu trang, gương mặt này gây nguy hiểm
cho đàn ông lắm.
-
Hồi nảy có người nói nhỏ tuổi hơn
mình đó.
Nó cười cười gãi đầu.
-
Cái này…ờ thì ý là Minh Anh trẻ
nghề, mới đi làm mà, Mon làm lâu hơn.
-
Hihi nói chuyện thông minh ghê.
Thui Minh Anh về nghen, thứ hai gặp.
Cô nàng ôm túi xách định đứng dậy, nó kéo túi
làm cô nàng phải ngồi yên tại ghế.
-
Trước sau gì, có xe không đòi về
trước cô nương?
-
Hì Minh Anh đi xe ôm nè.
Minh Anh cười tự nhiên, nó nheo mắt nhìn vẻ mặt
cô nàng, không có chút ra vẻ để gợi ý trai đưa về như vài người khác nó gặp, nó
tiếp xúc nhiều con gái nên nó cảm nhận được, Minh Anh hoàn toàn tự nhiên, thật
sự tính đi xe ôm về. Nó lẩm nhẩm…
-
Cô nàng này…
-
Sao đó Mon? Nảy Minh Anh thấy
ngoài ngả tư có chú xe ôm nè.
Nó mỉm cười thở phì một cái chuyển mặt qua vẻ
mặt nửa đùa nửa mếu.
-
Nè mới làm chung bộ Minh Anh tính
hại Mon hả?
-
Là sao? Minh Anh hông hiểu.
-
Hơ hơ nảy anh Nhàn chị Ái nhờ Mon
đưa Minh Anh về, giờ bỏ Minh Anh đi xe ôm, anh Nhàn cạo đầu khô, bà Ái bả trét
vôi thả trôi sông Mon liền.
-
Hihi nói quá nghen.
-
Haha để đưa cho về công ty, đưa
ra đây phải đưa về chớ, đây là luật.
-
Nè luật đâu ra đó?
-
Luật rừng của Mon nha. Nói chứ
Mon đưa Minh Anh về, tiện đường mà. Thấy bà cô Mỹ mặt mo không, ngược đường cũng
ngồi đòi Mon đưa về cho bằng được đó, đuổi cũng không chịu về. Chứng lắm!
-
Nói con gái người ta vậy đó. Hì
Mon tiện đường thiệt hông?
-
Lừa tình lừa tiền chứ không lừa
đường nha. Chờ chút Mon đi tính tiền cái về.
-
Hì Mon đó nghen, mới hết việc cái
thành tưng tửng liền.
-
Mà ở không phí, dẹp đồ vô túi dùm
Mon cái. He he!
Nó vui vẻ đứng dậy chạy vô quầy tự tính tiền
luôn, nguyên buổi họp kêu đồ ăn đồ uống loạn hết lên nên phải tự vô quầy tính
tiền chính xác hơn.
-
Xong rồi, đi Minh Anh. À quên
Minh Anh đói bụng không?
-
Minh Anh còn no lắm, sao đó?
-
Giờ tính chở mặt mo đi ăn vặt
chút, Minh Anh đi chung không?
Minh An cười nhẹ lắc đầu.
-
Hì Minh Anh hông đói, giờ phải
ghé công ty tranh thủ chỉnh lại nội dung nảy mình họp nè, sợ mai Minh Anh quên
đó.
-
Ờ nhỉ. Vậy đi thôi.
-
Uhm!
Cô nàng lại cắn môi như muốn nói gì đó, nó bực
nhất kiểu cắn môi này, nhanh chân vác túi đi luôn.
-
Đi mặt mo ơi!
-
Biết rùi, ủa Minh Anh đi chung hở?
-
À sẵn đường cho Minh Anh có giang
qua công ty anh Nhàn.
-
Hì hì, ê Minh Anh…ăn ốc với tụi mình
hông? Mon bao á.
Nó trợn tròn mắt nhìn bà cô nhảy lên ôm lấy
tay Minh Anh cười hì hì, không phải hồi nảy hai bà cô này bắn mắt giật điện
nhau dữ lắm mà, sao thân nhanh vậy trời.
-
Hihi hông ăn đâu Mỹ, Minh Anh về
công ty làm xíu, bên đó còn giờ làm nè.
-
Trùi sợ gì, mình về nói họp trễ
ai biết đâu?
-
Hihi hông được nè!
Nó không thèm nghe hai cô nàng đối đáp nửa đi
trước ra lấy xe, mở cửa chờ. Công bằng nói nhìn hai cô gái đi chung trong cà
phê ra, khó phân biệt ai đẹp hơn ai, chiều cao Minh Anh nếu bỏ giày cao gót ra
có thể thua mặt mo chút xíu nhưng chung quy ngoại hình hai cô nàng khá ngang
nhau, nay mặt mo đúng là gặp đối thủ. Dù ngoại hình, mặt mũi có thể khác nhau
nhưng hai cô nàng có một điểm chung chính là đều ăn mặc kín đáo nhưng nhìn tới
nhìn lui vẫn thấy sẹc-xy và gợi cảm, con gái có những người không hề ăn mặc hở
hang thậm chí rất chỉnh chu kín đáo nhưng vẫn khiến người nhìn họ có cảm giác sẹc-xy
xinh đẹp, rất lạ. Đi chung xe tất nhiên hai cô gái kéo nhau ngồi phía sau bỏ
mình nó ngồi lái phía trước, mặt mo và Minh Anh cũng nói chuyện vui vẻ um cả
lên không thèm ngó ngàng đến nó, mặt mo là vậy, gặp ai cũng dễ quen, nhanh
chóng nói chuyện rất hăng. Công ty anh Nhàn cách công ty nó không xa không gần,
từ bên đó đi xe ôm về tới đây cũng tốn tiền, tuy mới gặp nhưng sơ bộ nó cảm
giác Minh Anh hình như khá tiết kiệm vấn đề tiền bạc. Cả buổi họp mọi người ai
cũng kêu hai ba ly nước, đồ ăn vặt nhưng Minh Anh chỉ gọi nước một lần lúc mới
vô, suốt buổi dù nó nhắc kêu thêm cô nàng đều từ chối, chỉ uống nước lọc và ăn
chút đồ ăn của chị Hồng, mặt mo rủ rê. Cô gái này tạo cảm giác giống như nó lúc
mới lên Sài Gòn đi học và đi làm, mỗi hành động đều tính toán chi ly vấn đề giá
cả, tiền bạc. Một cô nàng khá thú vị, dường như tính cách hoàn toàn ngược lại với
vẻ đẹp của cô nàng, không rõ lắm, có lẽ cần thêm thời gian tiếp xúc, quan
sát…chắc chắn cơ hội tiếp xúc sẽ rất nhiều vì dự án đang làm buộc nó và Minh Anh
phải gặp khá thường xuyên.
-
Mon ơi!
Minh Anh nhẹ nhàng lên tiếng cắt nó khỏi suy
nghĩ linh tinh.
-
Sao ấy?
-
Anh Nhàn nhắn Mon lên gặp ảnh
xíu.
-
À ok ok!
Nó gật đầu nhìn đường rẽ vào công ty anh
Nhàn, quay xuống nói với mặt mo.
-
Vậy ngồi đây đợi chút nha mặt mo,
tui lên gặp sếp Nhàn xíu.
-
Uhm nhanh đó! Pipi Minh Anh
nghen.
-
Uhm lên trước nghen Mỹ, thứ hai gặp.
-
Hì hì!
Nó mở cửa xe để Minh Anh ra ngoài, nó cũng
không ga-lăng đỡ cô nàng như thường làm, Minh Anh không cần điều này và nó với
cô nàng cũng chưa đủ thân để làm vậy, thực ra vẫn đưa tay chắn trên cửa xe đề
phòng cô nàng đụng trúng đầu, những người chiều cao tốt hay gặp vụ này, tầm bà
cô Thủy, Ngọc, Yến “chân dài” mỗi khi không mang cao gót mới ra vô xe gọn ơ
thôi. Trong lúc chờ thang máy Minh Anh mỉm cười nhìn nó.
-
Nay Mon thấy Minh Anh sao?
-
À làm việc tập trung, chăm chỉ…ổn
đó. Yên tâm anh Nhàn hỏi Mon khen tuốt trên mây liền.
-
Hihi hông phải ý đó.
Nó hơi ngơ ngác nhìn cô nàng, nó vẫn nghĩ cô
nàng lo lắng việc nó lên anh Nhàn sẽ hỏi về công việc nay của cô nàng.
-
Hơ ủa chứ ý gì?
-
Minh Anh đẹp hông?
“Sặc”. Nó ngẩn người bởi câu hỏi bất ngờ của
Minh Anh, bà cô này ý gì đây, lại còn cắn môi, nó hít một hơi khí lạnh từ thang
máy ho khan.
-
Khụ…cái này…ờ vô nè.
Nó đưa tay chắn cửa thang máy né sang một bên
ngó lên trần thang máy chờ cô nàng vô trước, nếu cô nàng mà dám cắn môi kiểu
này nửa nó đi thang bộ liền cho biết mặt. Tuy nhiên Minh Anh không vô thang máy
liền, chỉ nhìn nó cười cười.
-
Mon chưa trả lời.
Nó tình nguyện bị điếc cho rồi, đừng nhìn nó
ánh mắt này, thang máy chỉ có hai đứa thôi đó cô nương ơi.
-
Khụ…ờ…thì…tất nhiên đẹp!
-
Vậy sao!
Thôi! Nó đi bộ lên, không có thang máy gì sấc.
Cô nàng vậy sao một cách hờ hững bước vô thang máy, nó thở dài nhìn tuốt trên
nóc không thèm ngó cô nàng. Minh Anh cười khúc khích kéo nó vô thang máy, bị cô
nàng kéo nó mới vô thôi chứ nó quê cô nàng hơi nhiều ấy.
-
Sau mình còn làm việc chung nhiều.
Minh Anh nói xíu cảm nhận đầu tiên về Mon nghen.
-
Ờ ờ…
-
Minh Anh biết thế mạnh ngoại hình
mình nè. Hì lần đầu tiên Minh Anh gặp người thờ ơ với Minh Anh như Mon luôn đó,
kiểu như Mon hông thèm để ý vẻ ngoài Minh Anh.
-
Cái này…
Thờ ơ đâu thờ ơ, không để ý đâu cô nương, sôi
sùng sục tràn trề bờ đê trong bụng luôn nè.
-
Hihi trưa giờ Mon bày đặt kiểu
tưng tửng, bối rối khi đối mặt nhau cho Minh Anh với anh Ben, anh Nhàn, chị Ái
và mọi người thấy thui, chứ Minh Anh biết Mon hông thèm để Minh Anj vô mắt
luôn.
-
…
-
Khỏi chối, con gái nhạy cảm lắm
nghen, biết sao tự nhiên Minh Anh thấy vậy hông?
-
Cái này…
-
Mắt Mon đó, làm bộ bề ngoài nhưng
Mon hông làm bộ ánh mắt Mon đâu, Minh Anh chỉ thấy Mon nhìn Minh Anh kiểu tò mò
lúc mới gặp, xong từ trưa tới giờ mắt Mon thờ ơ thấy rõ luôn. Chưa hết nè, khi
Mon rủ Minh Anh đi ăn, từ chối cái Mon thôi luôn, kiểu như rủ người ta cho có,
đi hông đi tùy. Hihi!
-
Đâu có, rủ thiệt!
-
Hihi rủ hông có tâm. Minh Anh đi
học đi làm đó giờ gặp nhiều con trai Minh Anh biết nè. Như bửa giờ vô công ty
làm, mấy ảnh kiếm đủ cách tán tỉnh, kiếm cơ hội đưa Minh Anh đi ăn nè, lợi dụng
công việc gần gủi Minh Anh, hùi nảy mấy anh họp với Mon cũng kiếm cách rủ rê
Minh Anh hoài…Hihi lần đầu gặp người thấy Minh Anh mà thờ ơ như Mon luôn đó, có
việc nhìn chung laptop Mon mới ngồi kế Minh Anh, hết việc cái Mon đi tùm lum ha
ngồi chổ khác liền. Rủ đi ăn từ chối cái thôi luôn hihi.
Là vì ngồi gần mấy người tui thấy nguy hiểm
nha, nó bực bội cười khổ.
-
Cái này…mới gặp có một buổi. Còn
lạ thôi.
-
Hông dám! Minh Anh hiểu sức hút
ngoại hình của mình nè, đàn ông gặp Minh Anh chắc chắn hông thờ ơ như Mon.
Haizz sao nay thang máy lâu dữ vậy ta…ờ thì
ra chưa đứa nào bấm nút. Nó thở dài bấm thang máy, Minh Anh vẫn nhìn nó bằng vẻ
mặt tò mò, thích thú, hình như có chút đắc ý vì nói trúng tim đen nó theo cô
nàng nghĩ. Thực ra nó cảm nhận không sai, thì ra chính cô nàng cũng thừa hiểu vẻ
đẹp ngoại hình của mình rất dễ thu hút đàn ông ngay khi gặp cô nàng. Gợi cảm
chính là cái tội đó.
-
Mon coi nè!
Minh Anh xòe màn hình điện thoại ra trước mặt
nó, rất nhiều tin nhắn lướt sơ qua nó thấy toàn tin nhắn con trai trong đó có
ông Dũng, ông Tuấn, Bảo và cả ông già Ben…đại loại hỏi thăm bắt chuyện, ông Bảo
rủ chụp hình, ông Dũng rủ cà phê, quá đáng nhất cha già Ben kêu cô nàng qua gặp
ổng bàn thêm công việc, nó dư biết sếp mình ra sao, ổng quăng lưới thì có. Nhìn
nụ cười hờ hững của cô nàng, nó thở dài vuốt mặt chống nhục, mấy cha già công
ty nó cái gì mà nhanh tay dữ, chưa gì đã mần nhục team nhà.
-
Cái này ý gì cô nương?
-
Hông có Mon nè.
-
Ờ thì tất nhiên rồi, đang đi
chung nhắn tin chi.
Nó cười hề hề thản nhiên, Minh Anh nháy mắt
hình như hả hê gì đó.
-
Mấy ảnh toàn nhắn tin cho Minh Anh
trưa giờ trong lúc mình họp nè. Hihi Mỹ nói Mon xạo xạo vậy thui, hông có việc
chờ tới mùa quýt Mon cũng hông thèm nhắn tin thì có, theo Minh Anh hiểu nếu
Minh Anh hông chủ động lấy số liên lạc, Minh Anh đoán nếu có việc Mon sẽ nhắn
chị Ái chuyển lời cho Minh Anh.
-
Cái này…
Nó tắt nụ cười cứng họng, trời à cô nàng này
thông minh quá. Mấy cha già kia cũng biết cách làm nhục chiến hữu, nhanh tay
thiệt, trong lúc nó còn chưa ra chiêu mấy ổng đã nhắn tin quá trời.
-
Hì Minh Anh cảm nhận đúng phải
hông?
-
Sai rồi! Bên này ghê lắm, yên tâm
gặp từ từ biết ngay, mê gái đẹp không ai bằng, coi chừng Mon nhào vô ăn thịt
người không nhả xương luôn đó. Cẩn thận!
-
Vậy sao?
Thôi dẹp, quê rồi…không có đùa giỡn nói chuyện
gì sấc, vậy sao thì thôi còn chơi thêm cái cắn môi khêu khích nó. Hay là lên
kêu anh Nhàn đổi người, nó bất an thiệt chứ, mới bửa đầu cô nàng đã nguy hiểm cở
này, làm sao qua nổi dự án buộc phải làm việc chung nhiều đây. Nó ủ rủ cuối đầu
bước ra cửa thang máy, cô nàng cười khúc khích đi theo.
-
Giả bộ hoài. Hông giấu được con mắt
thờ ơ Minh Anh nghen Mon. Minh Anh nói là trúng.
-
Trật lất nha. Giải tán giải tán.
-
Hihi!
Nó ngứa răng lắm rồi, bực bội đi thiệt nhanh
chạy khỏi tiếng cười của cô nàng, trưa giờ bối rối giả bộ hay không bỏ qua đi,
giờ nó lúng túng là thiệt nè, con gái đẹp thật đáng sợ, đẹp còn thông minh nhạy
cảm thì ghê hơn nhiều, bực ghê.
Cộc cộc!
-
Mon hả? Vô đi em!
Ông Nhàn nhìn thấy nó đứng ngay cửa tươi cười
đứng dậy chỉ tay qua ghế. Nó mở cửa chưa bước vô vì cảm nhận sau lưng còn làn
gió thơm, Minh Anh lễ phép cúi đầu với ông Nhàn vui vẻ vô phòng trước, nó đóng
cửa xong kéo ghế ngồi, nhìn nó nhích ghế ra xa, Minh Anh được dịp lại cười khúc
khích, bà cô này có mùi nguy hiểm kiểu nhẹ nhàng hiền lành nhưng không thiếu sắc
sảo, nguy hiểm này khác kiểu hung dữ đanh đá như chị Nguyệt hay lạnh lùng trẻ
con như Đan Thanh.
-
Họp kỹ dữ Mon, trưa tới giờ luôn.
-
À dạ cũng nhiều cái chỉnh sửa
anh.
-
Bé Anh lấy nước cho Mon uống em.
-
Dạ!
Nó ngó cô nàng đứng dậy đi sang góc pha nước
mà thở dài, ông Nhàn bật cười.
-
Gì thở dài vậy Mon, Minh Anh làm
không ổn hả?
“Haizz anh không hiểu được đâu”.
-
À dạ không có, Minh Anh giỏi hơn
em anh. Ổn lắm.
-
Haha nói không phải khoe chứ Minh
Anh rất giỏi đó Mon, thiệt ra anh hơi lo vì đưa Minh Anh bất ngờ chen vô làm dự
án lần này sẽ gây khó khăn cho Mon. Có gì không hài lòng hay không ổn em nói thẳng
nhé.
-
Dạ không anh, nay làm ổn lắm.
-
Ừ ổn thì tốt rồi.
“Chổ không ổn nhất chính vì công việc rất ổn
đó anh ơiiii”.
-
Anh uống nước! Mon uống nước nè!
-
Haiz…
-
Hihi!
-
Haha nói Mon biết luôn sau này
Mon sẽ còn nhiều dịp phối hợp với Minh Anh, nếu xong dự án này Minh Anh làm tốt
sẽ thay vị trí của Ái.
Nó hơi bất ngờ liếc nhìn cô nàng vẫn thản
nhiên ngồi một bên.
-
Là thế chị Ái luôn hả anh.
-
Chính xác sẽ đảm nhận công việc
trợ lý của bạn Ái. Còn Ái phải chuyển công tác về Cần Thơ. Nên anh hy vọng nếu
khúc mắc gì Mon phải thẳng thắng nói chuyện với anh, không nên ngại. Sau này
hai đứa sẽ làm việc với nhau rất nhiều vì công ty anh và anh Ben chắc chắn còn
hợp tác lâu dài.
Nghe ông Nhàn nói xong, nó nhìn qua cô nàng
hít một hơi khí máy lạnh kèm thêm mùi hương từ cơ thể Minh Anh. Thôi chết, trưa
giờ thì ra nó ăn quả cá hố to đùng, cứ tưởng cô nàng chỉ là nhân viên thử việc
bình thường, tâm thế nó còn đối xử với cô nàng có một chút cửa trên kiểu làm việc
lâu hơn bà cô trẻ tuổi nghề. Ai ngờ đùng cái phát hiện bà cô không phải thử việc
bình thường, mà là trợ lý của anh Nhàn thay cho chị Ái, theo nó biết trợ lý này
khác trợ lý nó, vì chị Ái là trợ lý kiêm phó giám đốc bộ phận marketing dưới
quyền mỗi anh Nhàn. Một bộ phận của công ty anh Nhàn là bằng quy mô nguyên công
ty nó hay nói dễ hiểu nếu bốc Minh Anh đem qua công ty nó thì vai trò của cô
nàng sẽ như chị Loan, sếp phó cả một công ty. Trợ lý gì chứ, phó giám đốc
marketing công ty bự chà bá thì có.
“Con mịa nó, gặp thứ dữ rồi! Anh ơi đổi người
đổi người, công ty anh nhiều người mà, mắc gì anh đưa cho em làm với nguyên bà
phó giám đốc chứ”.
Nó ho khan co rút trong bụng, trợ lý anh Nhàn
chắc chắn ghê gớm hơn thằng trợ lý cùi bắp chỉ giỏi đi theo vịn ghế cho ông
Ben. Hèn gì cô nàng làm việc quá giỏi, nói mới tiếp quản nhưng chi tiết nào
cũng nắm chắc trong tay, hỏi sao triển khai công việc trơn tru thuận lợi như vậy,
không cần nó phải giải thích từ đầu bất cứ chi tiết nào.
-
Haha bất ngờ lắm phải không Mon.
Qua tuần anh đi công tác với Ái, thiệt ra đưa bạn Ái về dưới tiếp quản vị trí mới.
Nên dự án này Minh Anh toàn quyền xử lý, chỉ báo cáo từ xa cho Ái thời gian đầu
thôi. Hai đứa phối hợp nhau làm thiệt tốt giúp anh. Giao Minh Anh cho em nha
Mon.
-
À dạ dạ…em sẽ ráng hết sức.
“Giao con khỉ! Cái này anh giao em nó bà cô
đó thì đúng hơn”. Nó nghiếng răng trèo trẹo tự nghĩ thầm. Ông Nhàn cười hà hà
rút trong túi ra một phong bì chìa qua nó.
-
Cái này…
-
Cầm lấy! Anh gửi em trước ít chi
phí ăn uống này nọ trong quá trình đi quay.
-
Ấy thôi cái này không được. Chi
phí các kiểu có tiền công ty em mà anh. Haha chổ anh em làm đó giờ anh dư biết
chi phí đồ nằm hết trong hợp đồng mà.
Ông Nhàn cười xòa chìa tiền qua phía Minh
Anh.
-
Bỏ vô túi nó Minh Anh!
-
Dạ anh! Hihi!
-
Ấy…khoan Minh Anh!...
Cô nàng cười khúc khích gạt tay nó nắm cổ áo
kéo cái phựt nó mém cắm đầu qua cô nàng rồi mạnh mẽ nhét tiền vô túi áo nó. Có
gì từ từ, nó có chống cự đâu chứ, không nể anh Nhàn ở đây nó đã cắm đầu vô chổ
êm nhất trên người Minh Anh cho biết mặt.
-
Anh em làm lâu thì anh mới biết
cách làm việc của thằng em mày, Ben cũng nhiều lần nói anh thói quen làm việc của
Mon, anh thích cách làm việc hào sảng của em. Chi phí bên công ty chuyện khác,
phần này anh hổ trợ đồ ăn nước uống thêm, Mon đối xử thoải mái với anh chị em
thì không được từ chối khi anh cũng thoải mái với em.
-
Hic à dạ. Thôi Minh Anh, Mon lấy…nè
nè Mon trịnh trọng cảnh báo…áo 100k chợ đồ cũ tuổi đời 2 năm lận đó, rách bây
giờ.
-
Hihi!
-
Thằng này nó vậy đó Minh Anh, kỹ
năng mềm trong công việc rất tốt. Đi làm với bên mình rất hay tự bỏ tiền túi
mua đồ ăn, nước uống thêm bồi dưỡng cho các bạn. Làm lương không bao nhiêu tiền
nhưng chơi rất sang, dân miền Tây đó em. Cua bửa trước em ăn của nó gửi đó. Học
hỏi người ta, cái gì mà chi ly từng ly nước.
-
Xì! Học phung phí thì có. Bớt sài
bậy tiền công ty nha ông già.
-
Haizz thấy chưa Mon, mới làm có mấy
ngày anh chi tiền đi nhậu tiếp khách nó cũng hỏi, đãi ông Ben ly cà phê cũng bị
tra. Khổ lắm!
-
Hơ hơ!
Nó bật cười ngó cô nàng vẫn hờ hửng không
thèm để ý lời than thở của sếp mình, không biết bà cô này phải điệp viên vợ ổng
cài vô quản lý chồng không đây.
-
Thôi nói hết rồi, Minh Anh tiễn
Mon về đi em. Mon ráng làm nha em, có gì khó nói anh.
-
Dạ dạ! Thôi em về đây…Ấy không cần
tiễn, cáo từ.
-
Nè chờ xíu hihi!
Nó co giò đi như chạy nhưng cô nàng vẫn lon
ton chạy theo, chân dài mà, đi tất nhiên nhanh hơn nó. Biết không thoát được cô
nàng, nó cười như mếu ngậm miệng vô thang máy.
-
Khỏi làm bộ mặt đó nha Mon, cười
khẩy trong bụng thì có.
-
Không có chắc chắn không có.
-
Mon giả bộ nhìn cũng vui hihi. Mà
Mon làm bên đó gặp nhiều con gái đẹp phải hông, hèn gì hông để Minh Anh trong mắt.
-
Trời ơi mới gặp lần đầu, để trong
để ngoài gì cô nương.
-
Nhưng Minh Anh rất tò mò ánh mắt
thờ ơ của Mon, cảm giác bất cần.
-
Tào lao. Cái này là mắt làm nhiều
thiếu ngủ nha. Là thiếu ngủ đó!
-
Vậy sao?
Thôi nghỉ nói chuyện, nó quê độ im luôn, cô
nàng chớp mắt cười nhẹ le chiếc lưỡi đỏ khẽ liếm khóe môi. Nó nhìn thấy hết ngẩn
cả người, đây nè trưa giờ nó chờ khoảnh khắc này nè, một cái liếm môi đủ khiến
đàn ông gục ngã. Nó hít một hơi dài tủm tỉm cười nhìn Minh Anh.
-
Nè! Hồi nảy không nói giỡn đâu.
Sau này Minh Anh nên đeo khẩu trang nhiều lên.
-
Tại sao?
-
Tự coi kiếng đi. Thứ hai gặp!
Nó quay lưng đi thẳng ra cửa phẩy tay hờ hững
mặc kệ cô nàng đang ngơ ngác ngó chính mình trong kính của thang máy. Chà…mình
diễn cool ngầu cũng đạt chứ, nó cười thầm hề hề bước xuống đường, ráng thẳng
người giữ hình tượng, cơ mà tiếng cô nàng lại vang lên.
-
Ê Mon!
-
Gì?
Nó dừng lại ngoái ra sau lưng, Minh Anh đang
đứng chắp tay sau lưng cười cười đung đưa cơ thể xinh đẹp.
-
Thứ hai Minh Anh hông có xe…mắc
đi xe ôm đó!
-
Cái này…
Nó tròn xoe mắt ngó cô nàng đứng trên cao
ngay bậc thang vô công ty, môi cong vênh vì chiếc răng trắng đang cắn nhẹ, lời
này cũng nói ra được, kiếm lý do khác được không trời…Nó rất bực vẻ mặt cô nàng
mới quen này, không thèm nhìn cô nàng tiếp mà xoay lưng giơ tay lên cao phẩy phẩy.
-
1h thứ hai, ở đây!
-
Biết rùi! Thứ hai gặp!
Nó sập cửa xe cái rụp, mặt mo ngồi sẵn trên
ghế phụ tròn xoe mắt lên tiếng.
-
1h gì đó Mon?
-
À thứ hai họp, ghé quá cho Minh
Anh có giang qua chổ họp.
-
Uhm! Ủa Minh Anh hổng có xe hen?
-
Không biết, chắc mới đi làm chưa
rành đường.
-
Ò! Nghe Minh Anh nói đang thử việc
ha sao đó.
-
Ờ anh Nhàn kêu mới làm tầm một tuần.
-
Minh Anh nhà đâu ta, hình như nghe
giọng hông phải SG.
-
Không biết luôn.
-
Hihi thế chị Ái là giỏi lắm luôn
á.
-
Sao Mỹ biết?
-
Ủa quên bạn làm chung chị Ái mấy
show hở. Rùi nảy họp nhìn biết liền, tưởng bả theo vụ này từ đầu, giờ mới biết
mới làm được tuần hà. Nhảy vô ngang mà rành ghê, bạn nói gì Minh Anh hiểu rõ lắm.
Minh Anh chỉ bạn chổ mua đồ làm phụ kiện đẹp lắm nè.
-
À à!
Nó gật gù ngó qua mặt mo, bà cô này cũng giỏi,
người giỏi với nhau nhìn sơ có lẽ biết liền. Làm make up kiêm stylist như mặt
mo không đơn giản chỉ là make up bình thường đâu, việc của mặt mo phức tạp hơn
nhiều, đừng thấy mặt mo make up bên studio ông Bảo mà tưởng cô nàng bình thường,
làm bên ông Bảo chỉ kiếm thêm. Còn làm cho công ty nó mặt mo giữ vai trò quan
trọng hơn nhiều, trang phục chụp hình, trang phục diễn show, quay MV, quay clip
quảng cáo mặt mo phải dựa vô ý tưởng kịch bản, ý khách hàng cần để tìm kiếm
trang phục phụ kiện giày dép thích hợp. Ngoài ra phải phối hợp với thiết kế của
công ty hoặc thuê thiết kế bên ngoài, thường xuyên tự may đồ với thiết kế, làm
trang phục, làm phụ kiện…bên cạnh việc gọi là make up nhưng nói xác nghĩa hơn
phải dùng từ hóa trang mới thích hợp. Giống như clip sắp quay bên anh Nhàn yêu
cầu khá đặc biệt vì trang phụ phải thích hợp với bộ trang sức riêng nên mặt mo
phải làm việc với một nhà thiết kế khá tên tuổi do công ty anh Nhàn chỉ định,
bên cạnh đó những bộ trang phục này cũng rất liên quan nó vì kịch bản ý tưởng
là của nó dựa trên ý tưởng, câu chuyện mong muốn từ công ty anh Nhàn.
-
Mỹ liên hệ được với thiết kế chưa?
-
Gọi rùi. Mai bạn hẹn chỉ sáng qua
bển gặp á. Mai chở bạn đi nhaaa.
-
Sáng hả, không được. Mai sáng phải
làm việc với hai bà nhỏ Linh Lan, Bảo Trâm, xong casting diễn viên phụ nửa.
-
Bạn buồn luôn!
Bà cô xụ mặt làm nó phì cười, tự nhiên tò mò
không biết Minh Anh xụ có buồn cười như mặt mo không. Nó vuốt tóc cô nàng làm mặt
đau khổ.
-
Thôi đi với chị Hồng dùm đi, thấy
Mon bận muốn chết chớ rảnh đâu.
-
Buồn ghê, bù cho bạn đó.
-
Rồi thì bù, ăn gì cũng chiều.
-
Hihi vậy mới ngoan chớ.
-
Kiếm chuyện ăn là giỏi.
-
Hihi! Á quên, mai casting sao hẹn
Minh Anh thứ hai lận? Hổng cho Minh Anh đi casting hở?
-
Haha bên họ chỉ quan tâm Linh
Lan, Bảo Trâm thôi, mấy người phụ bên mình quyết định hết, thấy tới ông Dũng
người ta đạo diễn còn không thèm hỏi han không.
-
Uhm hen…hihi Mon quyết định thì
có, bên mình đồ.
-
Haha theo lẽ ông Dũng, ông Ben phải
có mặt, có mà mấy cha già đó đổ hết lên đầu Mon nè, khổ thiệt chứ.
-
Hihi còn bà Loan đó.
-
Bả dẹp luôn đi, bả kêu bả phụ nữ
đang cho con bú, không làm nhiều được. Tối nay bả gọi hẹn diễn viên dùm là xong
đó. Cay thiệt!
-
Hihi bả xàm xí. Ủa rùi Mon biết
gì casting đồ.
-
Hơ hơ kệ vô coi đại, lựa ai đẹp cỡ
tui thì chọn, dễ ẹc.
-
Rồi xong, banh chành thấy ghê
clip luôn.
Mặt mo cười muốn lọt xuống sàn xe, nó quê độ
trợn trừng mắt.
-
Ê ý gì? Giờ cho về nha mặt mo, khỏi
ốc iếc gì sấc!
-
Hihi hoy mà, Mon của bạn đẹp trai
nhất nhất luôn. Bạn giỡn mà!
-
Chê là cho nhịn đói nhăn răng.
-
Xía! Dám bỏ đói bạn ăn thịt Mon
ráng chịu.
Mặt mo nhe răng dứ dứ vô bắp tay làm nó phải
cười xòa chặn họng cô nàng lại, bị cắn chạy nọc mê ăn hàng thì tiền làm không đủ
nuôi thân.
-
Tới rồi nè, không giỡn nửa. Ăn đã
về lo ngâm cứu kịch bản mai còn biết nói chuyện với người ta đó. Lấy số liên lạc
Minh Anh chưa, có gì tự trao…
-
A! Ốc nướng của chị, chị tới
đâyyyyyyyy!
Đó! Đâu thèm nghe lọt lời nó, chưa gì đã tung
cửa chạy tót qua quán, giờ này với mặt mo ốc nướng quan trọng hơn công việc. Thực
ra nó xạo mặt mo nói cho nghiêm trọng để bà cô không mè nheo bắt nó đưa đón
thôi chứ nó biết khỉ gì đòi casting cho sang mồm, trưa mai có ông Dũng ghé ngang
công ty chọn diễn viên phụ với nó, người không cần thiết lắm có mặt mới là nó
chứ đạo diễn clip làm sao không có mặt casting cho được. Nói ra có mình bà cô mặt
mo trong đầu chỉ toàn ốc nướng tin được, chứ người khác nghe nó ngồi casting diễn
viên một mình cười cho rụng rún. Thiệt ra đưa đón mặt mo nó cũng thích, đi với
cô nàng tuy hơi hao tiền ăn uống nhưng rất thoải mái, vui vẻ chưa kể ngắm mặt
mo không thấy chán. Tuy nhiên còn ngày mai chị nữ thần của nó về rồi, muốn dành
thêm thời gian đưa hai chị đẹp theo chơi, dù sao ngày mai gặp Linh Lan, Bảo
Trâm hay chọn diễn viên phụ quay clip ít nhiều cũng hợp với hai chị đẹp hơn, nữ
thần của nó là diễn viên mà, chắc sẽ góp ý ngon lành hơn. Nó đừng dựa lưng vô
xe nhìn sang đường, mặt mo nổi bật gây chú ý cho tất cả người đang trong quán ốc,
nhìn cô nàng từ xa kiểu này cũng thích mắt. Có đồ ăn cái cô nàng quên nó luôn,
đâu cần biết nó qua bển hay chưa. Cũng tốt, tranh thủ gọi hai bà nhỏ.
-
Alo biết ai không?
-
Dạ biết! Chú…á quên anh Mon đẹp
trai bửa giờ mất tiêu nghen.
-
Mất cái giề. Mai 9h có mặt bên
công ty anh nghe chưa?
-
Hihi dạ anh.
-
Ừ lên sớm sớm đó. Lên gọi anh.
-
Dạ!
Xong Bảo Trâm, giờ tới cô bé lém lỉnh hơn nè,
đối phó với mấy cô bé này chung quy vẫn dễ thở hơn Minh Anh hay mặt mo.
-
Alu chú Monnnnnnnn!
Haizz nó có già đâu sao bà nhỏ nào cũng thích
kêu nó chú, bực ghê gớm.
-
Nè nè! Kêu ai chú? Tin cắt vai
không?
-
Hihi dám bỏ em, méc anh Nhàn!
-
Ông Nhàn kêu anh, còn tui kêu
chú. Có lương tâm không bà nhỏ.
-
Đóooo! Ai bỉu chú kêu em bà hoài.
Xin lỗi em điiii!
-
Dạ rồi xin lỗi Linh Lan dễ
thương.
-
Vậy mới ngoang chớ, người già dễ
dạy.
Con bé này, học đâu ra nói mấy lời ngứa răng
thiệt, nó hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, chứ không nó chạy qua nhà đè ra đánh
nát mông, cơ mà đánh mông con gái mười bảy tuổi rưỡi ở tù không ta…Thôi nó nhịn.
-
Haizz rồi nhớ tuần trước anh dặn
gì không?
-
Em nhớ nha, người ta cài lịch điện
thoại luôn nè.
-
Giỏi đó! Mai nhớ 9h có mặt trên
công ty nghe chưa?
-
Biết rùiiiii! Mai anh Mon đón em
điiiii!
-
Lớn rồi, tự đi đi nha, mai tui
tùm lum chuyện. Kêu phụ huynh chở lên.
-
Hứ! Chú Mon già, chú Mon thấy
ghét, chú Mon xấu bụng, hông biết ga-lăng.
-
Ớ…
Nó có xấu xa tới vậy không trời, bà cô quất một
tràn chói tai làm nó vội cúp máy, xin rút lời hồi nảy, đối phó với mấy bà cô nhỏ
này mệt hơn mặt mo, bực quá đánh mông mặt mo còn thích tay chứ đánh mông mấy bà
nhỏ này ở tù mòn mỏ. Xong hai bà quay chính, mấy người phụ chút qua quán có
wifi nó gửi nội dung cho chị Loan gọi vài diễn viên trẻ là xong, gì chứ diễn
viên trẻ công ty nó cả rừng, gọi phát có mặt liền, không cần báo trước hay hợp
đồng gì sẵn mất công, quay clip chứ không phải quay phim mà chuẩn bị này nọ đao
to búa lớn.
-
Ê ê qua đây coi, đứng bển hoài dzạ?
-
Qua liền!
Nó hài lòng cất điện thoại đi qua quán ốc, chần
chừ một hồi người ta đè mặt mo ra nướng thì chết, đứng lựa ốc cái tướng cong
cong nhìn ngứa mắt, sợ người khác không biết dáng sẹc-xy hay sao ấy.
-
Làm gì trốn bển lâu dzạ?
-
À gọi nhắc Linh Lan, Bảo Trâm mai
lên công ty.
-
Uhm! Rùi mai hông chở bạn đi thiệt
hở.
Bà cô xụ mặt ra vẻ bất mãn, nó lắc đầu cười
khổ, nhìn cũng hơi xiêu lòng, vì chị đẹp bỏ mặt mo coi bộ cũng hơi có lỗi.
-
Haizz kêu mấy dĩa ốc rồi?
-
3 dĩa hà.
Nó hờ hững phất tay.
-
Cho lựa thêm 3 dĩa đó.
-
Hihi đã ghê, thanh-kiú Monnnnn!
Ngay lập tức mặt mo tươi roi rói nhảy tưng
tưng qua quầy ốc, đó thấy chưa, mọi lỗi lầm tha thứ, mà tại sao tự nhiên cái mế
gì nó cũng khép thành tội hết ta. Rốt cuộc mặt mo kêu thêm 4 dĩa, ăn gian một,
nhìn bốn dĩa ốc khác nhau nghi ngút khói trên bàn nó no ngang hông, sức ăn giỏi
thiệt. Lâu lắm mới thấy món ốc nướng tiêu đen ở SG nên nó ăn khá nhiều, lo công
việc sáng giờ hơi căng thẳng, chiều muộn ngồi nhâm nhi ốc, có người đẹp nói cười
giữa không khí ồn ào và đầy khói thơm, cảm giác không tệ.
-
Ủa Mon cở này toàn chạy ô-tô hông
dzạ? Xe máy đâu rùi?
-
Ờ dạo này làm tài xế cho hai chị
Chi Vy đó. Mai hát xong mấy chỉ về HN đổi qua hai bánh.
-
Uhm! Bạn thích đi hai bánh hơn, ở
đây đi xe này lâu lắc.
-
Haha chê xe Mon sao không tự chạy
xe đi, mặt mo có xe mà.
-
Hông thích! Xe bạn cao làm biếng
chạy, muốn Mon chở thuiiiiii.
Nói nghe mà tức, chân dài chê SH cao, kiếm
chuyện đài đọa nó đúng hơn, nói chung giờ nó xách con dream cũ đi cũng bị mặt
mo mè nheo đưa đón.
-
Vậy đưa SH đây chạy cho sang chảnh
cái, mua xe đã toàn bỏ không ở nhà, đưa Mon sài cho đỡ phí, chịu không?
-
Chịu luôn, miễn chở bạn đi ăn nhiều
nhiều lên, cho Mon xe luôn á hihi.
-
Hơ tốt dữ, lấy xe cái thành culi
liền.
-
Hihi chịu khó làm culi cho bạn là
vinh hạnh lắm nghe chưa, được xe đẹp lời quá chừng, tha hồ đi cua gái.
-
Chắc cua được gái, mặt vầy chạy
nguyên con xe hồng bánh bèo chắc toàn dính trai.
-
Hihi xe bạn đẹp mờ. Vậy chờ hai
chị về Mon lấy xe bạn chạy luôn nha.
-
Haha!
Nó cười cười không nói gì ngó cô nàng chọt ốc
bỏ vô miệng chép chép ngon lành nói cho xe tỉnh bơ. Mặt mo không nói giỡn đâu,
nhiều người mượn xe chưa chắc được nhưng nó biết nó lấy xe mặt mo sài bất cứ
lúc nào, đi bao lâu hoặc chạy luôn mặt mo cũng không thèm để tâm. Nghĩ tới cũng
khá bực, đợt mua xe xong không biết ai nhập tự dưng đi sơn nguyên con xe thành
hồng bánh bèo, đã đời chán toàn bỏ nhà bắt người khác chở hoặc đi taxi, nói chứ
tay đua này ít chạy xe coi như góp phần an toàn thế giới. Lần trước đi bão VN
thắng mặt mo lủi sập nguyên xe phá lấu người ta đậu tuốt trên vỉa hè, chưa kể
đo đường hai lần nên từ đó mặt mo bớt tự chạy xe, nó cũng hết dám ngồi xe cô
nàng chở thêm lần nào. Mặt mo khoái bé cà phê của nó lắm nhưng mãi tới giờ chưa
dám chạy, tay ga bà cô còn té lên té xuống nói gì mô tô, người thì ra dáng thể
thao năng động, chân dài thượt nhưng trình chạy xe cùi bắp hơn nó lái ô tô.
Nhưng thôi con người ta xinh đẹp mà, toàn kẻ đưa người đón coi bộ sung sướng
hơn.
Ăn uống phủ phê, mặt mo lại giở trò mèo lôi
chuyện nó không chịu đưa qua chổ chị thiết kế để nó cống nạp thêm ly trà sữa ôm
lên phòng mới vừa lòng hả dạ. Phải chiều mặt mo thôi, nó còn định tắm ké nhà
người ta mà. Tắm rửa sạch sẽ nó ra khỏi wc thì thấy cô nàng ngồi ôm chân dựa vô
tường, trước mặt là laptop bật sáng nhưng mặt mo thì ngủ mất tiêu, tay còn ôm
ly trà sữa hút còn phân nửa, khóe môi mặt mo còn vươn mảnh vụng trân châu vàng.
Nó quỳ xuống nhìn cô nàng bật cười nhẹ, làm việc trưa giờ, bụng vừa mới ăn no,
máy lạnh rì rù trên đầu lại đúng thời điểm chiều muộn nên cô nàng ngủ gục không
lạ. Nó nhìn cô nàng một lúc liền lục máy ảnh cùi bắp ra chụp vài kiểu, xong nó
mở điện thoại của mặt mo xoay người vô tự chụp luôn một hình hai đứa, tất nhiên
nó làm mặt trêu chọc bên cạnh gương mặt xinh đẹp đang ngủ hơi xấu xí của mặt
mo. Làm xong tấm hình dìm hàng cô nàng nó mới đưa tay lau đi mảnh vụng trân
châu trên môi mặt mo, chiếc môi mềm, cong và dày này là hậu quả của việc tối
ngày bỉu môi với nó chứ đâu, không biết bờ môi gợi cảm ấy sẽ thuộc về anh chàng
may mắn nào đây. Nó chỉ dám chạm bằng tay thôi, là người khác chắc sẽ lau miệng
mặt mo bằng chính môi mình rồi, nó cười cười không thèm nghĩ linh tinh nữa, mà
luồn hai tay ôm lấy mặt mo đưa lên giường, bờ eo thon của mặt mo lại lộ ra chiếc
bụng phẳng lỳ, điểm lên nơi rốn là khuyên bạc lấp lánh, nó mỉm cười bún mấy cái
nghịch ngợm theo thói quen mới kéo mền che thân hình bỏng mắt của cô nàng lại.
Con gái đẹp có khác, về nhà chưa tắm rửa nhưng người vẫn thơm, chẳng bù như nó,
tắm rồi nhưng chưa thay đồ người không thấy thơm sạch mịn như cơ thể mặt mo gì
cả.
Phù!
Nó thở hắt ra vì mệt mỏi, ngày của nó còn lâu
mới kết thúc. Kéo khóa cửa trong, nó bước ra ngoài cẩn thận sập cửa lại nhẹ hết
mức có thể rồi xuống xe chạy qua quán ông Kha. Bửa trước đi chung mặt mo qua kiểm
tra sổ sách, nó được cô nàng hướng dẫn vài mẹo quản lý nên hai ba hôm nay nó
làm việc lại với mấy ông quản lý khá nhanh, nói chung không mất nhiều công mò mẫm
và mất nhiều thời gian như trước, việc này rất thuận lợi đối với thằng nhóc ít
kinh nghiệm, làm biếng và cũng đang bận nhiều việc tối tăm mặt mũi. Thực ra chủ
yếu toàn bận với gái, kể cả quay clip quảng cáo tuần sau nhìn đâu cũng thấy gặp
gỡ làm việc với gái, nói nó bận như có con mọn chẳng sai. Từ quán nhậu đi qua
các điểm karaoke, nó không nán lại quá lâu, chỉ dạo một vòng qua loa cho có mặt
mũi rồi dừng lại cơ sở 2 như thường lệ, nó thở phào nhẹ nhõm nhận được tin khá
tốt, ông Xiên nghe đâu hồi trưa ghé quán nhậu lấy lương xong được anh Thái áp
giải ra xe về quê, coi như việc này kết thúc tại đây. Nếu ổng không là em út của
ông Thái thay vì nhân viên bình thường chuyện đã không nặng đầu như vậy.
Thấy nó vô, Thùy vui vẻ chạy ra đón nó nhiệt
tình hơn khách, nước uống, khăn lạnh các kiểu, cả cô nàng Linh cũng bị nó trưng
dụng làm tay xoa bóp vai. Nhiều khi qua đây không được hai cô nàng xoa bóp linh
tinh trêu đùa chắc không khỏe cho lắm. Nói giỡn vài câu hai cô nàng phải tiếp
đón khách, xử lý bill các kiểu, thứ bảy nên quán khá đông. Thấy vậy nó coi sơ
tình hình quán rồi chạy thẳng qua quán cà phê kiếm chị Chanh trước khi về đón
hai chị đẹp đi hát. Hơi tiếc không gặp hai cô nàng lễ tân hôm trước, ca tối là
người khác, hai cô nàng ca tối cũng xinh đẹp không kém nhưng nó chẳng có thời
gian la cà đi thẳng vô quán. Không khó nhận ra chị Chanh mặc đồ tây kiểu con
gái màu đen đang đứng ngay quầy tính tiền, thấy nó cô nàng nhếch môi phẩy tay
ra vẻ không quan tâm, nó cũng cười cười không thèm gấp mà kiếm một bàn trống
trong gốc ngồi xuống. Mấy tháng không gặp nhưng quen chị cũng lâu, nên nó dư sức
hiểu thói quen cô nàng. Nó xua tay ra dấu đã gọi nước rồi với bạn nhân viên, nhấm
nhẹ một ngụm trà đá xong nó tranh thủ lôi laptop ra kiểm tra note nhanh lại một
số yêu cầu chú ý của ông Dũng để gửi liền cho chị Loan liên hệ diễn viên phù hợp,
thực ra phụ hợp ở đây cũng đơn giản, chỉ cần biết diễn trước máy quay ổn và có
ngoại hình xứng đôi, đẹp khung hình với Linh Lan, Bảo Trâm là được. Dán mặt gõ
máy tính khoản năm phút thì có làn gió thơm phả nhẹ một bên tai, gương mặt chị
Chanh hờ hững gác tay lên vai nó nhìn vô màn hình. Ánh sáng từ laptop soi sáng
gương mặt góc cạnh mang thêm nét nghiêm nghị nhưng mềm mại làm chị xinh đẹp
theo cách riêng. Môi đỏ cong lên hé mở.
-
Qua nhờ vả gì, nói luôn đi Mon.
-
Haha…cho người ta dạo đầu chút chớ
chị, em đi uống cà phê kiếm chị chơi không được à, chưa gì nói nhờ vả.
-
Xời! Nè vừa uống vừa nói đi, tụi
mình rành nhau quá hen Mon.
Cô nàng bỉu môi đặt ly cà phê xuống bàn kéo
ghế qua ngồi xuống cạnh nó bắt chéo chân sang chảnh, mắt vẫn tò mò nhìn vô máy
tính. Nó bật cười gãi đầu cầm cà phê lên nhìn nhìn.
-
Nè nè chị có bỏ nước ớt vô không
đây?
-
Hừ! Tui hông phải con nít nha. Giờ
sao? Uống hông?
-
À có có!
Nó rụt cổ đưa cà phê vô miệng lén le lưỡi liếm
một cái chép chép miệng cho chắc ăn, thấy cà phê đắng bình thường nó mới dám nhấp
ngụm lớn. Thấy hành động cẩn thận trêu ngươi của nó, chị Chanh trừng mắt nhéo
nó một cái rồi cười khúc khích vui vẻ.
-
Thứ gì á! Hihi viết gì đó? Kịch bản
hở?
-
À em tranh thủ gửi note gợi ý cho
bà sếp hẹn diễn viên quay quảng cáo cho người ta.
-
Uhm! Còn làm công ty ông gì gì hồi
trước hả?
-
Còn! Chị ăn uống gì chưa? Đừng có
bày đặt giảm cân nhịn, còn đau bao tử không?
-
Hì biết hỏi câu này còn chút
lương tâm đó Mon.
-
Hơ hơ!
Chị Chanh cười nhẹ cầm ly cà phê nó lên uống
một ngụm rồi le lưỡi, nó cũng không lạ hành động này, mê uống bia nhưng suốt
ngày ý kiến việc nó uống cà phê không đường.
-
Nảy chị ăn cơm rùi. Mà hỏi qua kiếm
nhờ vả gì nảy giờ hông nói.
-
Haha dạo đầu chút mà. Nói chứ chị
kiếm dùm em bếp mới đi, quen ai không?
-
Ohm bếp bên quán hát hở.
-
Dạ! Đuổi bếp chính mất tiêu giờ
phải đền gấp người khác cho ông Kha chớ.
-
Uhm! Để chị coi coi. Mà phải trả
công nghe chưa?
-
Haha rồi! Muốn gì cũng được, lấy
cái xác em được luôn.
-
Hihi xin lỗi tui hông cần phi
công.
Chị Chanh chống cằm lên vai nó cười khúc
khích vẻ mặt ghét bỏ.
-
Để chị hỏi mấy đứa em coi sao, mà
bếp bên đó chắc kiếm mấy người trung thực, chịu khó được rồi hen.
-
Ừ! Nhiêu được rồi chị, bếp bên
quán hát cũng không quan trọng tay nghề cao siêu gì, có sức khỏe, chịu khó học
hỏi là được, vô mấy ông bếp cũ hướng dẫn vài ngày xong liền. Em hỏi mấy ông bếp
bên quán toàn quen bạn nấu bếp lâu năm cứng tay rồi, mà mấy người cứng tay khó
hướng dẫn họ nấu theo khẩu vị đó giờ của quán mình lắm.
Nó luyên thuyên cả tràn, chị Chanh không thèm
nói gì mà nhìn nó chằm chằm cười nhẹ.
-
Gì nhìn em dữ chị?
-
Hì hì mấy tháng hông gặp, con người
ta coi bộ đi làm chính chắn, suy nghĩ phân tích công chuyện ngon ha.
Nó bật cười gãi đầu.
-
Nghĩ sao nói vậy ấy. Ít kinh nghiệm
mới qua kiếm chị nhờ nè.
-
Giỏi! Đi làm phải vậy, suy nghĩ
phân tích công chuyện kỹ mới mở mang đầu óc được. Thấy ông Kha cho tự xử lý
công chuyện có lợi hông. Giờ để chị kiếm cho, yên tâm.
-
Hehe có gì chị phỏng vấn lựa dùm
em nha, có người được được chị đưa qua bển gặp em. Tuần sau em mắc lo quay clip
mới bên công ty cũng bận lắm, kiếm người càng nhanh càng tốt tại giờ em bắt ông
bếp cơ sở 2 qua bển làm hai ca đỡ mấy ngày ấy.
-
Uhm để chị kiếm cho, rùi thường
cưng qua coi quán tối tối phải hông?
-
Dạ! Ban ngày em hay đi học với
làm công chuyện trên công ty.
Chị Chanh gật gật đầu đưa tay xoa xoa ngực nó
nhìn một chút mỉm cười.
-
Coi đó, ôm đồm quá trời công chuyện
riết thành bộ xương cho coi. Đỡ đau chưa ông nhỏ?
-
Chổ này hả, đỡ lâu rồi. Yên tâm
yên tâm.
-
Hừ! Làm như tui là mấy con nhỏ trẻ
trẻ mới quen á. Ông Kha kêu cưng còn mắc uống thuốc dài dài. Đau kiểu này hông
giỡn được nghen ông nhỏ, kỹ kỹ vô đó. Rùi tay này cứng đơ luôn hở?
Chị lại chuyển qua tay phải nó kéo qua người
mình nắn nắn bóp bóp xem xét, nó bật cười để mặc tay mình cho chị.
-
Haha chị đừng đòi bẻ lọi tay em nửa
là nhanh lành lắm.
-
Hừ! Cưng hông hùa với mấy ổng chọc
điên tui mắc gì bẻ tay mấy người chi. Mấy tháng nay hông ngâm thuốc chứ gì, riết
cùi liệt luôn cho coi. Để chị hỏi ông thầy cũ làm thuốc gởi vô cho ngâm tay.
Đàn ông con trai đau bệnh đủ thứ, bó tay!
-
Hehe xui thôi!
-
Hihi gái hành thì có, toàn kỷ niệm
nhớ đời với gái ha Mon.
-
Hơ hơ!
Nó cười cười lắc đầu vẫn để tay mặc bà cô nắn
bóp bẻ bẻ, một tay gõ máy tính. Thấy nó làm việc chị Chanh không nói gì ngồi
yên nghịch tay, thi thoảng nhìn ké màn hình dáng vẻ lười biếng. Khoản mười lăm
phút hơn nó gõ cái cạch thiệt lớn nút enter thở mạnh nhẹ nhõm.
-
Xong!
-
Hihi làm một tay cũng được ha,
sao hông rút tay về?
-
Hehe lâu lắm mới được nắm tay người
đẹp, không nỡ.
-
Xì! Ăn nói vậy hỏi sao hông bị bẻ
tay nha Mon. Mấy nửa chị đưa thuốc cho nhớ ngâm đàn hoàng nghe chưa, tay cứng
đơ luôn nè.
-
Dạ rồi rồi.
Nó mỉm cười vuốt tay chị vài cái theo thói
quen rồi vươn vai ngáp một cái nhìn đồng hồ.
-
Thôi em về bển. Chị kiếm bếp dùm
em sớm sớm nha.
-
Uhm! Mà quên, ông Thông đâu Mon?
Nó giật mình co rút bụng mấy cái, mặt tỉnh bơ
xoay chuyển suy nghĩ cười phớ lớ.
-
Ông Thông hả? Ai biết đâu, em
đang kiếm ổng xử nè, dám xạo xạo trốn mất tiêu bỏ quán em coi một mình bửa giờ.
Chị kiếm được ổng chị quất ổng dùm em. Đậu xanh ổng!
Bà cô Chanh nheo mắt nhìn nó chằm chằm, ánh mắt
khá nguy hiểm, mặt nó ráng tỉnh bơ hết sức nhưng bụng thì rủa tám đời cha già mắc
dịch, nó không nể ổng thề thốt về mua mực một nắng là nó khai hết cho chị
Chanh.
-
Hừ! Khỏi xạo xự, anh em mấy người
thông đồng chị rành quá nha Mon, chị cảnh cáo cưng, để chị phát hiện dám hùa
theo mấy ổng là cụt tay nha Mon.
-
Ấy không có không có…chắc chắn
không có. Em thề!
-
Hừ! Coi chừng đó!
Rốp!
-
Á! Đau quá…
-
Hừ!
Nó la thảm đổ mồ hôi hột, mới quan tâm dịu
dàng tay đau, chưa gì nỡ lòng bẻ cái rốp thiếu chút xụi luôn tay người ta, bà
cô này vẫn dã man thất thường như trước. Thôi nghe mùi bà cô Chanh đã man mán
biết gì đó, tốt nhất mấy ngày tới né xa cô nàng cho chắc ăn, cha nội Thông chết
tiệt, ăn rồi hại anh em không.
Công việc hôm nay dày đặc mệt cả người, nó thở
hắt ra nhẹ nhõm thả lỏng đầu óc lái xe về nhà, quên công việc đi, giờ đến lúc
nó tự cho phép mình dành thời gian vui vẻ với hai chị đẹp. Bước vô nhà thấy hai
chị đang loay hoay sửa soạn đầu tóc ngoài phòng khách, có cả cô nàng ngồi kế
bên.
-
Hello anh Mon!
-
Haha Uyên hả, qua hồi nào em?
-
Em qua chơi hùi trưa giờ á, anh
Mon đi dữ, tưởng hông về luôn.
-
Dễ gì không về, có chết cũng
không quên nhiệm vụ, nữ thần của anh chờ về mà. Ha chị ha!
-
Hihi!
-
Ớn lạnh nghen anh Mon.
-
Ớn cái giề, tình cảm của người
ta.
-
Hihi thôi nào, vừa về đã luyên
thuyên. Mon thay quần áo nhanh lên, bọn chị xong cả rồi này.
-
Tuân lệnh! Chờ em chút!
Nó vui vẻ chạy vô phòng thay nhanh quần áo,
tranh thủ xịt ké Đan Thanh ít nước hoa cho thơm, quần áo ngon lành đẹp trai nhất
có thể đi trở ra phòng khách.
-
Ủa mấy bà cô nhà mình đâu hết chị?
-
Cả bọn vẫn làm đẹp ở spa cái Thảo
ý Mon. Mỗi bọn chị về chuẩn bị đi hát này.
-
Trời! Làm điệu qua nay chưa đã hả
trời.
-
Hihi con gái mà. Mon xong cả
chưa?
-
Nè! Sạch sẽ đẹp trai ngay.
-
Eo ôi nhanh thế, Mon không tắm à.
-
Em mới tắm bên kia rồi chị.
-
Uhm! Thế mình đi nào Vy, Uyên.
-
Đi chị Vy, lên xe em sửa tóc tiếp
nè.
-
Uhm!
Thấy chị Vy vẫn mặc quần jean áo thun đơn giản,
nó vừa xách túi đồ bên cạnh chị Chi lên vừa thắc mắc.
-
Ủa chị Vy, chút mặc đồ này lên
hát hả?
-
Hừ!
Bà cô Vy không thèm trả lời đi te te trước,
nó ngơ ngác, bà cô Uyên cười hì hì.
-
Giờ mặc đồ diễn nóng lắm anh Mon,
chút ra sân khấu mới thay đồ diễn.
-
À ừ…cơ mà sao chị Vy căng vậy?
-
Dỗi đấy Mon.
-
Ớ…dỗi gì, em làm gì đâu.
Nó vẫn ngơ ngác nhìn qua chị Quỳnh Chi đang
cười ngọt ngào bên cạnh, chị kéo tay nó đứng lại nói nhỏ.
-
Nó dỗi mình bỏ rơi nó đấy.
-
Cái này…
Nó cười mếu gãi gãi đầu, đúng là bỏ cô nàng
hát đi chơi riêng, coi bộ hơi không ổn.
-
Hay là…
-
Hihi thế nào, sợ cái Vy buồn à.
-
Thiệt ra cũng thấy có lỗi.
-
Còn tí lương tâm đấy Mon. Hì thế
Mon nghĩ chị an tâm bỏ Vy hát một mình đi chơi à?
-
Vậy mình chờ chị Vy đi chung nha.
Chị Quỳnh Chi cười ngọt ngào cốc đầu kéo tay
nó vừa đi vừa nói.
-
Nó trẻ con ý, tối nay hát xong bé
Uyên bảo đưa Vy đi ăn tối và giới thiệu Vy làm quen bạn em ý.
-
Ấy…mai mối trai hả?
-
Điên à. Con gái nhé, gặp bạn ý sẽ
có nhiều cơ hội được mời đi hát.
Nó dừng lại mặt hơi lo lắng.
-
Ấy vậy chị phải theo chị Vy chứ,
để chị Vy đi một mình gặp người lạ ổn không đó?
-
Không phải lo, chị biết bạn ý, là
ca sĩ Hà Nhi đấy Mon. Hôm kia nhắn tin facebook bạn ý bảo đã hát show công ty
Mon đấy.
Nó thở phì nhẹ nhõm, mặc dù có Uyên nhưng dù
sao nó chưa biết rõ em ấy, chỉ sợ chị Vy không tiện gặp gỡ người lạ một mình,
nói thẳng ra nó chưa tin tưởng bạn Uyên cho lắm.
-
Ừ! Chị biết người đó thì tốt. Ca
sĩ Hà Nhi…à em biết chị này, còn hát bên em hồi nào thì không nhớ. Công ty em
làm việc nhiều ca sĩ lắm, không nhớ hết nổi.
-
Uhm! Bạn ý bảo có biết Mon nhưng
ít vì làm việc thông qua chị Loan.
-
Dạ! Chị Loan chuyên liên hệ ca nghệ
sĩ mà. Rồi nếu quen biết thì tốt.
-
Hihi yên tâm đưa chị đi dạo nhé.
-
Rồi rồi…nè coi chừng đụng đầu!
Nó mỉm cười che tay đỡ chị Quỳnh Chi vào ghế
phụ, vừa vòng qua ghế lái nó đã nghe tiếng ai đó hừ hừ sau lưng, thôi tốt nhất
giữ im lặng, nó mà lên tiếng tầm này có người cắn cổ nó chết cho xem, dù gì dám
không đi chung với chị cũng có tội với người ta. Vừa lái xe vừa nghe chị Quỳnh
Chi và Bảo Uyên hết lời vuốt ve cô nàng mít ướt thích dỗi mà nó nhịn cười gần
chết, đúng như chị Quỳnh Chi nói, như trẻ con. Đến gần nhà thi đấu chị Vy sẽ
hát, dù chương trình đang chạy nhưng bên ngoài khu vực xung quanh sân khấu khá
đông người, dù nó muốn đưa chị vô tận sân khấu nhưng Bảo Uyên và chị Quỳnh Chi
không cho, hai cô nàng xuống xe tự đi vô cho nó khỏi mất công tìm chổ đậu xe. Dỗi
thì dỗi nó chứ chị Vy vẫn vui vẻ với chị Chi, hơn nửa cô nàng thừa biết cái
trình độ lái xe không gian hẹp đông người của nó ra sao nên vẫn chịu cùng Bảo
Uyên đi bộ vô nơi diễn, vui với cả thế giới nhưng dỗi mình nó, khổ thân quá
điiii.
-
Haizz tự nhiên giận mình em. Số
con rệp thiệt.
-
Hihi ai bảo lúc đầu Mon bắt nạt
người ta.
-
Em có bắt nạt đâu…
-
Hihi kệ con bé trẻ con ý đi, giờ
Mon định đưa chị đi đâu nào.
-
Hơ hơ chưa biết luôn, thôi đưa chị
về miền Tây làm vợ em luôn nha.
-
Mon lại thích ăn đấm à, chị là đầu
gấu đấy!
-
Không sợ, càng đấm càng yêu em.
Haha!
-
Ghét thế nhờ!
Chị Quỳnh Chi lườm nó cười khúc khích, vẻ mặt
dễ thương quen thuộc này nhìn hoài không chán. Nó cho xe rời khỏi đoạn đông đúc
rồi chạy chậm lại móc điện thoại ra bấm số gọi.
-
Alo mẹ vợ gọi hẹn diễn viên cho
con rể chưa?
-
Gọi xong rùi con rể, mai 9h mấy đứa
lên công ty nè.
-
Dạ quá tốt. À chị em hỏi cái. Chị
rành ca sĩ Hà Nhi không, chỉ hát tự do hay bên nào chị? Hát bên mình lần nào
chưa?
-
Hà Nhi hả…uhm Hà Nhi chị biết nó.
Hát cho mình cũng nhiều rùi, nó hát tự do à…ủa tự nhiên hỏi chi đó Mon?
-
À tại nay chỉ rủ chị Vy đi chơi,
kêu sẵn giới thiệu thêm show hát. Em không rành chị ấy lắm nên hỏi cho an tâm.
-
Haha con rể giữ chị đẹp kỹ dữ ha.
Khỏi lo nha, nhỏ đó quen bên phòng trà, cà phê acoustic nhiều, với mấy đứa hay
tổ chức hát trong mấy trường học đó. Hà Nhi nó cũng vui vẻ dễ thương lắm. Yên
tâm nha con rể.
-
Hơ hơ rồi em cảm ơn, mất người là
mẹ vợ lo đẻ thêm vợ nhí đền nghe chưa.
-
Quỷ à, vợ nhí cưng hành chị mày rụng
trứng hết rùi, sợ đẻ lắm con rể ơi!
-
Sợ thì mai mốt đừng có bào ổng nửa,
cho ổng theo em kiếm thêm bà khác.
-
Hí hí ba vợ cưng thay tả riết hết
xí quách cỡ chị rồi, bửa đẻ vợ nhí cưng tới giờ ổng xuống chục ký.
-
Haha hèn gì bửa thấy trên công ty
ổng mất cái bụng. Thôi em tắt máy đây, ngủ sớm lấy sức chăm vợ em nha.
-
Ok con rể!
Nó hài lòng tắt máy thở phì một cái, bên cạnh
nó có tiếng cười nhỏ dễ thương, ngó qua gương mặt của nữ thần, nó bắt gặp ánh mắt
long lanh nhìn nó với vẻ dịu dàng và thích thú.
-
Nhìn gì đó?
-
Hihi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét