Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

Ngày hôm...qua đã từng - My Memories (Chương 53)

 



Sài Gòn đón nó bằng cơn mưa nhẹ, trời sẩm tối tan tầm, dòng xe đông đúc khiến mất cả tiếng mới về tới villa nhà ông Vũ. Đi đường xa ai cũng mệt mõi, cả đám quyết định kêu đồ ăn về villa ăn tối, ngồi nói xàm, coi tivi đến khoản 9h kéo nhau đi ngủ, mai dậy khỏe mới chia của giải tán. Riêng nó phải đưa chị Thủy tranh thủ đi làm sẵn đem cua qua nhà ông Ben trước do sợ tới sáng cua chết không ngon, tất nhiên một phần cua để lại villa cho mấy cô nàng ăn. Khô các loại, bánh tét, tôm khô về làm quà nhờ chị Thủy phân loại sẵn nên nó gom bừa mỗi thứ một ít quăng hết lên xe kèm theo thùng cua chở chị Thủy đi làm. Sổ sách doanh thu quán chị cả đống nên không dám nghỉ, thêm một ngày là thêm việc, bớt khối lượng việc ngày nào đỡ đau đầu ngày đó. Ngoài nó với chị Thủy thì Mimi cũng đi làm từ sớm, ông Kiên, Vũ cũng có việc nên tiện đường đưa Mimi đi theo, chị Thảo Nghi Oanh ngủ lại.

Miền Tây yên bình khiến đầu óc người ta thoải mái, nhưng về tới quán bar bất giác có một chút ngẩn ngơ, nửa mệt mõi nửa thấy cũng nao nao không rõ cảm xúc gì, có rộn nhẹ trong lòng, có chút chán ghét nhưng lại thấy quen thuộc. Dù sao bản năng con người ai mà chẳng thích ăn chơi, ở môi trường này vừa thích vừa bài xích đâu đó trong lòng, nói gì nói nhờ chổ này cả nó và chị Thủy vừa có niềm vui, vừa có mệt mõi, nhờ môi trường này cả hai đều kiếm được tiền, riêng nó càng thêm nhiều mối quan hệ chưa chắc an phận làm một thằng sinh viên như bao người sẽ nhận được. Cái tốt cái xấu đan xen lên nhau, cuộc sống mà.

-        Chị vô làm đi, em ghé ông Ben xong chạy qua quán ông Kha tranh thủ lo công chuyện. Chừng nào về gọi em đón nha.

-        Khỏi đón chị cũng được nè, nay cưng cũng mệt mà.

-        Nè!

-        Hihi dạ biết rùi, nhăn thấy ghê.

Chị Thủy le lưỡi cười khúc khích, dịu dàng hôn nó thật sâu mới chịu xuống xe đi vô quán, nó kéo cửa kính cười cười chào mấy ông bảo an một tiếng rồi lái xe qua nhà ông Ben. Tuy nhiên do đường qua nhà bà cô mặt mo gần hơn, nó tranh thủ ghé qua đón cô nàng đi chung luôn, nảy ở nhà đi tắm nó có điện thoại năn nỉ vuốt ve cả buổi bà cô mới chịu tha cái tội nhắn tin không trả lời theo nó qua quán ông Kha phụ coi sổ sách. Hứa hẹn thề thốt đủ điều mới dời được gót ngọc mặt mo, làm mấy cô gái thiếu điều đập cửa wc cứu nó vì chưa bao giờ mấy cô nàng thấy nó tắm quá 10phút. Vừa tới nhà mặt mo nó đã thấy cô nàng dáng chữ S lai lai đồng hồ cát mặc đồ thể thao khoe dáng, nó không hiểu dù cô nàng mặc kín mít không thấy lộ nhưng gần đây càng lúc càng phát hiện mặt mo sexy, gợi cảm thôi rồi. Nếu là người khác nó đã nhìn bằng thái độ thưởng thức người đẹp, nhưng với bà cô này nó chỉ biết thở dài bất lực, thế nào lên xe cũng ăn một tràn hành hạ đầu óc cho coi. Nhưng mà dừng xe lại nó liền phì cười khi thấy trên tay cô nàng đang cầm xâu cá viên nhai ngon lành, tay kia ôm nón bảo hiểm xanh in hình chó mặt xệ. Chờ nó nhưng vẫn tranh thủ ăn hàng dù nó đã nói có đem đồ ăn cho cô nàng.

-        Ăn riết cái mặt không ốm nổi nha mặt mo.

-        Á đứa nào vô duyên dzạ. Ủa…Mon hả, ê ê tin bạn đá phù mỏ hông? Mới gặp cái vô duyên hà.

-        Chờ rước cũng ráng ăn cho được.

-        Hứ! Chờ lâu muốn chết, biết đói hông?

-        Haha rồi ăn xong chưa, đi nè.

Nó bật cười ra khỏi xe tủm tỉm cười nhìn cô nàng, mặt mo hung hăng dậm chân nó một cái trừng mắt.

-        Đi oto hổng biết nói, làm người ta ôm cái nón này giờ biết nhiu đứa ghẹo. Bực mình hà.

-        Đâu thấy bực gì đâu, còn sức ngồi ăn đâu giống bực đâu.

-        Hứ! Thấy mặt mấy người bạn bực ngang á. Mệt ghê trả tiền đi, bạn lên cất nón. Cầm laptop cho bạn!

Mặt mo đập giỏ laptop vô ngực nó chỉ tay vô xe cá viên chiên liếc xéo nó định xoay lưng đi lên nhà, nó bật cười kéo tay cô nàng lại.

-        Ê bộ thân hả, ai cho nắm tay tuiiii.

-        Hehe giờ có đồ ăn ngon hối lộ mặt mo cho nắm không?

-        Á…gì ngon á, đâu đâu, đưa bạn nhanh coi hihi!

Quá dễ dàng, với mặt mo cứ đem đồ ăn ngon ra phủ đầu thế giới hòa bình liền, mặt mo chép miệng tinh nghịch ôm tay nó nhảy tưng tưng, quên luôn chuyện còn đang bo xì tội nó đi mấy ngày ít trả lời tin nhắn cô nàng.

-        Rồi từ từ, lắc một hồi rụng não giờ.

-        Hihi nhanh coi Monnn…đồ ăn của bạn, nhanh lên coiiii.

Nó lắc đầu bất lực đi ra sau xe, giờ không phải nó nắm tay cô nàng mà chính mặt mo thả nó ra, ôm tay cứ như sợ nó cầm đồ ăn chạy mất vậy. Nó giờ cửa sau để laptop lên xe rồi bấm nút mở cửa sau lên kéo tay mặt mo lại đứng giữa xe như người ta sắp tỏ tình. Chắc nghe mùi đồ ăn cô nàng mới chịu buông nó ra mắt lấp lánh soi vô thùng đồ. Nó lắc đầu bấm nút mở đèn giở nắp thùng xốp ra, mấy con cua to đùng đang nghoe ngoảy những chiếc càng cong.

-        Nè! Lựa hai con đi mặt mo.

-        A…cua bự dữ, hihi cho bạn hai con hen.

-        Uhm lựa đi, thích con nào lấy con đó, còn nhiêu đem qua ông Ben.

-        Trời! Cho ổng chi nhiều, cho bạn hết đi.

-        Ăn hết cho thành con cua luôn hả cô nương? Ngon qua nói ổng đó, dám giành đồ ăn của sếp, ghê rồi.

-        Xí! Đồ ki bo.

Mặt mo bỉu môi nhưng mắt vẫn sáng trưng cong người chọt chọt mấy con cua, dáng đã sexy còn cong người nhón chân làm nó quen nhìn người đẹp cũng có chút thất thần, càng ngày càng thiếu định lực với cô nàng này hay sao ấy.

-        Bạn lấy con này, con này nghen.

-        Rồi xách lên đi.

Công nhận người biết ăn, lựa đúng hai con cái bự nhất, không nể mặt sếp Ben xíu nào, nó lắc đầu cười cười, thực ra nó cố ý để hai con ngon nhất phía trên cho mặt mo dễ lựa.

-        Hứ xách cho bạn coi.

-        Ơ thì tự xách lên phòng đi chớ.

-        Hoy Mon xách lên cho bạn nhanh, bạn xách nó kẹp bạn sao, tay vàng tay ngọc của bạn đó.

-        Bớt làm quá, nay học ai bánh bèo dữ dzậy, cua người ta trói cứng ngắt, ai kẹp ai cho nói lại.

-        Hihi tưởng người ta khoái kiểu bánh bèo dịu dàng đồ mà.

-        Ai đồn mà tưởng?

-        Bạn đồn. Hihi Mà bạn đang đói, chơi gì cho đồ sống, hông vui lắm nghen.

Nó phì cười cốc đầu cô nàng, nói gì nói nó cũng xách hai con cua lên, mặt mo chu miệng xụ mặt ra vẻ chưa vui định kéo cửa sau xuống thì nó hờ hững tủm tỉm cười.

-        Riết rồi ham ăn quá rồi nha cô nương. Giở cái thùng đó lên đi.

-        Á còn đồ ăn cho bạn hở?

-        Dạ đúng rồi thưa chị.

-        Hihi ráng lên, bạn sắp vui rùi.

-        Haizzz

Mặt mo vui vẻ giờ thùng kế bên thùng cua lên, bên trong là bánh tét, kẹo dừa, tôm khô và mấy bịch khô cá lóc, cá kèo.

-        Muốn lấy nhiêu đó lấy, chừa mấy bịch kẹo cho con ông Ben với chút qua quán chia nhân viên người mấy cục ăn chơi.

-        Hihi cho bạn hết đống này hở.

-        Uhm! Mua chuộc nhiêu chịu chưa cô nương?

-        Hơi vui à!

Mặt mo bỉu môi, nó chỉ lắc đầu trợn mắt.

-        Nhiêu đồ ăn chưa chịu nửa hảaaa.

-        Hứ! Ai bỉu hổng có mí món bạn nhắn. Hông vui lắm nhaaaaaa.

Nhắc tới tin nhắn bà cô chắc bực lắm, vừa kê mặt sát mỏ nó la lớn chữ nha, mỏ gần như sắp cắn nó luôn cho biết mặt tới nơi rồi, nó đành cười như mếu lắc đầu xách con cua chỉ tay vô bịch đen nằm trong góc.

-        Mở túi đó ra coi đi bà cóc. Tui sợ bà quá rồi.

-        Hứ! Cóc đầu giờ, kiu bạn dị á.

-        Dạ thôi bạn đẹp, mở ra coi đi, không vui nửa ăn thịt tui luôn nè.

-        Hihi để coi!

Cô nàng hờ hững trừng mắt leo luôn lên sàn lôi bịch đen ra, mắt sáng rực vui vẻ.

-        A trái cây hen, hì hì để bạn coi coi…

Nó thở dài, rành bà cô này quá mà, nó mà cống nạp đồ ăn hết một lần bảo đảm còn bị đòi hỏi đủ thứ, phải đưa từng món từ từ như trả giá vậy mới canh được cái sự vui của cô nàng, thôi nể mặt mo dáng sẹc xy đang cong người xem xét đồ ăn nhìn cũng mát mắt nó, lại đang cầu cạnh người ta, đành ráng chiều sự vui của cô nàng.

-        Sao vui được chưa, đủ mua chuộc chưa. Đúng mấy trái cây nhắn tin dặn chưa, đây người ta có lòng kiếm đủ hết chiều mặt mo đó.

-        Hứ! Đồ khó ưa, đọc tin hông thèm rep, ai biết mấy người sao.

-        Sao gì mà sao, miễn mua đủ thôi chớ, ngoài ông Ben ra mua đồ ăn cho có mình Mỹ đó.

-        Xía! Chắc bạn tinnnnnn!

Cô nàng ôm lấy bịch trái cây không thèm chờ đem lên nhà thản nhiên bứt mấy trái nhãn ăn ngon lành.

-        Rinh đồ lên cho bạn!

Nói xong cô nàng đi thẳng như bà chủ ra lệnh osin, khóe môi nhếch lên kiêu kỳ làm nó ngứa cả răng, mới đi mấy ngày về học đâu ra cái kiểu y chan giọng điệu bà cô Nguyệt vậy nè. Thôi được, nể mấy người đẹp, nó nhịn. Nó thở dài…mới đứng chút xíu thở dài cả chục lần, già thêm mấy tuổi chứ giỡn. Để tạm hai con cua lên nắp thùng, nó lựa một cặp bánh tét, một xâu bánh ú, mấy túi kẹo dừa, 1 hộp tôm khô, mấy túi khô và vài thứ linh tinh khác qua một bên, sau đó rinh nguyên thùng lên phòng mặt mo. Thực ra nó xạo mặt mo thôi, phần mứt, kẹo đem qua chia nhân viên karaoke nó để riêng nảy giờ rồi, còn vài phần để riêng ra này là cho người khác.

-        Để góc cho bạn đi Mon.

-        Rồi rồi. Ủa hai con cua này sao?

-        Bỏ đại thao á Mon.

-        Rồi phòng đâu gì nấu đâu ta?

Nó nhìn quanh một vòng khắp phòng mặt mo, phòng tuy rộng nhưng không có bếp hay đồ nấu nướng gì hết. Để đồ xuống góc phòng, nó cẩn thận lấy thao bỏ cua vô kiếm đồ dằn lại cẩn thận.

-        Hứ! Qua phòng bạn biết nhiêu nghĩ sao nói hổng gì nấu. Nhà nguyên căn chứ bộ, bạn để đồ nấu ăn riêng của bạn dưới bếp á.

-        À à thì ai biết, toàn qua ngủ…

-        Ê…im liền, nói bự lên Mon, qua nhà con gái người ta toàn ngủ ké, hổng biết mắc cở nói bự nửa. Đồ vô duyên thúi!

Ấy…nay học đâu ra từ mới.

-        Ủa sao mắc cở, hay sợ phòng khác biết méc anh pót-chơ ha anh khác? Ờ vậy thôi mai mốt không lên phòng nửa, tui ở dưới nhà.

Nó cười cười lui ra khỏi cửa phòng, quay lưng đi xuống nhà, thực ra chợt nhớ quên tắt máy xe, cửa xe mở toang.

-        Ê! Nè…đi đâu á, chờ bạn xíu. Monnn!

Chọc xong không lo chạy ở lại cho mấy người đánh tui à, nó cười thầm trong bụng đi nhanh xuống nhà. Vừa định leo vô xe nó suýt sửng gai ốc khi tiếng chân chạy dồn dập sau lưng, rồi một bóng người xinh đẹp quen thuộc lao ra chen vào giữa nó và cửa xe, mắt cô nàng nhìn nó chằm chằm, môi xinh mím lại cắn chặt, giọng như vừa gấp gáp, vừa lí nhí…

-        Mon…Mon! Giận bạn hả. Bạn giỡn mà, Mon đừng có vậy nghen, hông chơi nói vậy mà…được hông?

Cô nàng thở gấp vì chạy nhanh, nó ngẩn người nhìn cặp mắt long lanh không thèm chớp động của mặt mo, ngực cô nàng phập phồng như muốn chạm vào ngực nó.

-        Cái này…

-        Mon hông được giận, đừng có vậy nha…Mon rút lời lại đi, bạn cho Mon ăn gian đó, nha…hông nói vậy nha…Mon!

Nó vì hơi bất ngờ đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, nó càng ngơ ngác thì làm mặt mo hình như càng hiểu lầm gì đó. Tay cô nàng quýnh quáng cả lên, lí nhí lúng túng nắm cổ áo nó giật giật, đến khi nó nhìn thấy hình như có một chút hoảng hốt nào đó xẹt qua mắt mặt mo, dường như ngân ngấn nước…nó hơi sờ sợ ánh mắt này, ánh mắt này giống như Đan Thanh, Lê Vy từng dành cho nó…

-        Cái này…

-        Mon! Mon rút lời đi, Mon nói Mon hông nghĩ vậy điiii. Bạn hổng thích Mon vậy đâuuu.

-        Ấy…rồi thì rút lời…coi như không nói gì hết nè.

-        Thiệt hông?

Bất chợt nó mỉm cười như vừa hiểu ra gì đó, nó gật đầu hít sâu một hơi rồi dịu dàng đưa tay chạm vào eo mặt mo, tay vuốt nhẹ mi mắt cô nàng đẩy nhẹ mặt mo lên xe. Cô nàng không chớp mắt khiến nó có một chút nao nao, vì nó biết mặt mo chớp mắt, ngón tay trên mi cô nàng của nó sẽ ướt. Hình như nó đùa quá trớn làm cô ấy hiểu lầm gì đó mất rồi.

-        Lên xe đi, đừng có làm mặt vậy, người ta tưởng tui ăn hiếp mặt mo đó.

-        Uhm…ăn hiếp cũng được, miễn Mon rút lời hồi nảy, hông chơi giỡn vậy nghen.

-        Ừ!

Cô nàng leo lên xe, nó lại cười như mếu khi nhìn thấy đôi chân trần của mặt mo dính đầy bụi bẩn, hình như cô gái này thật sự gấp đến nổi không kịp mang giày.

-        Nè! Chạy chân không xuống hả?

-        Uhm…Mon lấy giày cho bạn đi.

-        Ừ, chờ tui xíu.

Nó lắc đầu cười đóng nhẹ cửa xe lại đi ngược lên phòng cô nàng, tự nhiên nó phì cười, không phải cười vui vẻ mà cười vì điều gì đó không rõ ràng, khó hiểu khi nhìn thấy ngay cả cửa mặt mo cũng không đóng, dưới sàn bịch trái cây văng tung tóe. Nó thở phì một cái ngồi xuống gom nhanh trái cây trên đất xếp vào túi để lên bàn, ngắm một lượt phòng mặt mo xong mới cầm giày khóa cửa lại đi xuống nhà. Mở nhẹ cửa xe ra, mặt mo nhìn nó cười nhẹ, nụ cười không giống nụ cười mỗi ngày của mặt mo với nó chút nào, chân dài của cô nàng đung đưa, nó bật cười vỗ nhẹ bàn chân mặt mo rồi cúi người phủi bụi sạch sẽ bằng tay mình. Mang giày giúp cô nàng xong xuôi, nó ngẩn lên cười với mặt mo giây lát, có một chút ái náy vì khiến cô ấy hiểu lầm.

-        Xong!

-        Uhm!

-        Đi nha?

-        Uhm nè!

Nó đi qua ghế lái, đương nhiên làm cô nàng như vậy nó tội lỗi ngập mỏ, chỉ còn cách tự tay đeo dây an toàn giúp mặt mo, vì cô nàng có vẻ sắp giận dỗi nó rồi, chỉ là cô nàng vẫn không muốn dỗi nó lúc này.

-        Chọc có xíu làm mặt vậy chi đó? Làm hết hồn.

-        Bạn…bạn mới bị Mon làm hết hồn nè. Hông thích Mon chọc dzị đâu, mai mốt hông được chọc vậy, hông được làm giống nảy nghe chưa!

-        Ừ rồi, không chọc vậy nửa được chưa.

-        Hứ!

Cô nàng quẹt quẹt mắt, chu môi lên cố chuyển sang thái độ tinh nghịch như hằng ngày.

-        Haizz có làm gì quá đâu mà làm mặt như tui tội dữ lắm ấy.

-        Hừ! Mon quá đáng thì có. Bạn hông thích Mon kiểu giống nảy, sợ lắm…sợ Mon nghỉ chơi bạn, hông lên chơi với bạn.

-        Sao mà nghỉ được, có gì đâu mà sợ nè.

-        Ai hổng biết tính Mon, chọc chọc rùi cái im thiệt, im luôn hông thèm nói tới người ta. Bạn thấy mấy lần rùi, thấy Mon bất cần, Mon im ru…Mon mất hứng cái…Mon coi người ta vô hình luôn. Bạn sợ Mon làm vậy với bạn, hông thèm lên phòng bạn chơi với bạn, hông thèm nhìn bạn, hông thèm chọc ghẹo bạn…

-       

-        Nhớ con Ly hông, người ta lỡ đi chung trai lên công ty làm rùi mới nói giỡn giỡn em hổng dám nói chuyện nhiều với anh Mon nửa đâu, sợ mất công thích anh Mon rùi sao, cái mấy người lơ nó luôn. Nhắn tin nói chuyện ậm ờ, con nhỏ làm đủ cách mấy người cũng hông thèm đi chung, hông đưa rước, hông thèm ghé nhà nó nửa lun.

-        Cái này…ờ thì người ta có crush thì phải giữ khoảng cách chớ, không lẽ cứ sáp sáp lại tốn thời gian người ta, bình thường mà.

-        Hứ! Khoảng cách cái đầu mấy người á, là mặc kệ, là hoàn toàn mặc kệ thì có. Làm như bạn hổng biết tính Mon á.

-        Ờ sao cũng được, thì biết rõ không tới đâu, thấy người ta có người theo đuổi đàn hoàng, mình phải để con gái người ta tự do tìm hiểu quen người yêu thật sự chứ, ai lại cứ gần gũi mập mợ làm mất cơ hội của người ta. Đúng không?

-        Đúng cục cứt nè Mon. Hổng phải mập mờ mấy người mới vậy đâu ha, cứ bạn là con gái có trai cua chưa kịp tính người yêu luôn, cái để Mon biết hen, là Mon lơ người ta liền. Cái tính gì kỳ cục thấy ghét thiệt á.

-        Hơ hơ…

-        Mệt bạn nói rùi nghen, chọc ghẹo bạn gì chọc, vụ anh chạy poscher trong miệng mấy người nhây hoài á, tại anh đó theo bạn, bạn thờ ơ hoài ảnh hông chịu nghỉ bạn bó tay kệ ảnh làm gì làm. Bạn hông có để ảnh xuất hiện trước mặt Mon nghen, hổng có đáp lại ha tiếp nhận tình cảm gì luôn nghen. Thiệt á!

-        Thôi gì mà xụ dữ, chọc có chút xíu mà. Tui biết rồi, làm như đang dỗ người yêu luôn ấy. Nảy chọc thiệt mà, không hề có ý khác. Tui thề!

-        Hứ chọc rùi mắc gì tự nhiên đi te te xuống bỏ bạn dzạ, biết hết hồn hông? Tự nhiên mấy người nổi chứng khùng khùng rùi sao…

-        Cái này…ờ thì chọc xong không chạy ở đó bị đánh sao. Hehe!

Phù! Đánh chết cũng không dám nói tại quên tắt máy đóng cửa xe, mặt mo mà quê cô nàng cắn chết nó liền.

-        Bực mình, bạn ghét vậy nghen. Làm bạn cứ tưởng…

-        Hehe tưởng sao?

-        Mệt! Quê rùi á. Mai mốt vậy nửa bạn…bạn hổng thèm chơi với mấy người. Ghét Mon luôn!

-        Ghét luôn thiệt hả?

-        Uhm ghét luôn! Bo xì luôn!

-        Haha!

-        Cười cục cứt nè Mon! Người ta nói hổng cho ai theo rùi, chọc chọc tối ngày, chọc thì chọc cho vừa bụng Mon đi, cấm nghĩ thiệt nghe chưaaaa.

-        Rồi rồi Mỹ là nhất, người yêu cũng không bằng Mỹ luôn, cưng mặt mo nhất được chưa.

-        Hứ!

Nó mỉm cười gật đầu, quen nó lâu cô nàng này chắc đã hiểu tính nó, biết nhiều chuyện nó đã từng, có lẽ cái tính bất cần bất chợt của nó đã dọa sợ mặt mo. Ví dụ có lần một cô nàng khác cô nàng Ly cũng khá đặc biệt có hơi mờ ám thân thiết với nó trong công ty, một ngày đó nó biết cô ấy cũng có người nhắn tin, hẹn đi chơi vài lần riêng, nó đã lập tức giữ khoản cách, thậm chí không còn nói chuyện, không còn trêu đùa, không còn những hành động thân thiết vui đùa hay chăm sóc dịu dàng nửa. Cô ấy không làm sai, chỉ là nó tự nhiên mất hứng, tự nhiên trở nên bất cần, gặp nhau khá nhiều trong công việc nhưng dù cô nàng ấy có làm bất cứ hành động nào cũng không được nó đối xử như trước, hoàn toàn như vô hình trước mặt nó một cách khách sáo, xã giao. Trước giờ nó kỳ cục như vậy, ngày chị đi nó càng như vậy, dù thân thiết gần gũi đến đâu, vui vẻ đó đó rồi bất chợt bất cần đến dọa người chỉ. Không hứng thú nửa thì bất cần đến mức khắc nghiệt với cả chính bản thân mình. Nhưng với con gái có người yêu, thì nó làm vậy tốt mà, đúng không?

-        Rồi tui hiểu rồi, không có nghĩ gì đâu. Không thấy vẫn để mặt mo hành tui hả.

-        Uhm…mai mốt chọc gì chọc, hổng được giống nảy. Biết mấy người nói vậy cái đi luôn. Bạn hông vui!

-        Rồi rồi xin lỗi, hứa không tái phạm nửa. Ghi sổ nha, bù cho nha.

-        Uhm! Giờ bạn tạm vui trước, mai mốt bạn tính sổ Mon đó.

-        Rồi Mỹ là nhất được chưa. Vui thì cười cái coi.

Cô nàng chu môi liếc xéo nó rồi nở nụ cười như ánh đèn trong đêm, rực rỡ, xinh đẹp đến lạ lùng. Nó mỉm cười xoa nhẹ trên mi điệu cong vênh của mặt mo, lau luôn giọt nước từng thoáng chạm trên má cô nàng.

-        Đi nha!

-        Uhm! Bạn ghim!

-        Haha rồi thì ghim gì đó ghim.

Nó bật cười cho xe lăn bánh, dù thời gian không nhiều nhưng nó buộc phải giải quyết xong tâm trạng của mặt mo mới dám lái xe, lái yếu mà còn tâm sự dỗ dành kiểu này có trễ cở nào nó cũng không dám. Nay cô nàng nói nhiều thiệt, mọi ngày cũng nói nhiều nhưng không khiến nó suy nghĩ mệt đầu như hôm nay, nó tình nguyện bị cô nàng hành xác như bình thường hơn, ánh mắt của mặt mo nay nó không thích cho lắm. Xe đi về hướng nhà ông Ben, trên đường mặt mo thôi xụ bắt đầu cố mượn việc giúp nó để quên chuyện hồi nảy, chủ yếu mặt mo hỏi thêm việc bên quán ông Kha cũng như bàn thêm phải làm những gì, nên làm thế nào. Đầu nó tạm thời biết cần những gì, mặt mo cũng tạm ý thức sẽ giúp nó làm ra sao thì cũng vừa tới nhà ông Ben. Vừa gặp nó ông Ben trừng mắt đá đít nó.

-        Đm đi chơi đã dữ mậy, gọi không thấy nghe điện thoại, tưởng mày chết sình ở dưới chớ.

-        Hơ hơ chừng nào anh là gái đi em nghe liền.

-        Bớt xàm đi ông già, thằng nhỏ đi chơi nghe điện thoại cho ông hành nó hen. Ủa người ta nghỉ làm ông cũng hông cho người ta yên hả? Yêu nó lắm hả?

-        Đó chỉ có chị Liên mười tám nói chuyện nghe mát ruột à.

Nó bỉu môi không thèm để ý tới ông sếp, mặt cười hì hì rinh thùng cua vô nhà trước nụ cười vui vẻ của vợ ổng. Mặt mo cũng ôm theo hai đòn bánh tét và mấy hộp kẹo dừa thể hiện giống thái độ của nó, bỉu môi với ông sếp nhưng ngoan ngoãn tươi cười chào chị Liên. Ông Ben hơi bất mãn nhưng cũng đành trừng mắt cam chịu thái độ hai đứa nhân viên, nói chung nhân viên thân thiết biết và từng ghé nhà ổng ai cũng làm giống tụi nó, riết ông sếp quen với cảnh này từ lâu, vô nhà sếp chị Liên số một, ông Ben thì thôi dẹp qua một bên.

-        Chị mười tám ơi, mấy con cua coi hấp ăn sớm cho tươi nha chị, để lâu sợ ngủm ăn hết ngon.

-        Hihi cái thằng, làm có nhiêu tiền mua chi quá trời đồ vậy cưng?

-        Dạ lâu lâu về dưới chơi, mua ít đồ miền Tây lên gửi chị ăn cho đẹp da, trẻ khỏe la ảnh cho sung. Nhiêu tiền đâu mà. Không cần lo, sếp em bù cho em mấy hồi.

-        Rồi chị cảm ơn, cái miệng thiệt hết nói nổi hà.

-        Hihi! Bớt xàm nghen Mon…ghẹo chị 18 hoài nghen.

-        Đm thằng kia, mày tào lao nịnh nó riết giỏi kêu chị Liên mày lo lương thưởng luôn đi mậy, đừng có kiếm tau. Mặt vậy 18, mắc ói!

-        Ói thử em coi coi anh Ben già?

Cô nàng mặt mo cười khúc khích liếc ông Ben, bên cạnh chị Liên 18 hờ hững ngó ông chồng, ông Ben nhếch môi không thèm đôi co với vợ, đành trừng mắt với mặt mo.

-        Ê con kia, tau nhớ cấm cửa mày vô công ty tau rồi mà.

-        Ủa cấm lên công ty chớ đâu cấm em vô chơi với chị Liên, mắc cười.

-        Ờ mày hay lắm, tau kêu thằng Bảo đổi đứa khác.

-        Xớ! Thách luôn nha ông già, ngon đổi coi. Hông hối hận nha.

-        Mày coi chừng tau…con chập mạch!

Nó thở dài nhìn ông Ben bằng ánh mắt tội nghiệp, nháy mắt liên tục mà ổng hơi hăng đâu có hiểu, gì chứ dám chọc ghẹo bà cô này, ổng không sợ mặt mo cáo trạng với chị Liên là chỉ thiến ổng, xong thẻo luôn nó hay sao. Nay cha già này ăn lộn cái gì mà hăng vậy không biết.

-        Thôi mệt éo giỡn với mấy con chập mạch, thằng Mon ra tau hỏi cái. Vợ lấy cho thằng này túi nho người ta cho đưa nó đem về ăn bớt. Còn con kia nhịn mày, ăn cho nhiều riết cái mặt đựng đủ mấy mâm chè đó cưng.

-        Hứ! Xin lỗi nha bắt hết dàn mẫu của anh coi ai đẹp qua em. Xớ! Quên chị 18 đẹp hơn em, chị Liên nhà có gì ăn hông, Mon nó bỏ đói em nguyên đêm.

-        Biết rồi chồng. Hí hí ê Mỹ vô chị lấy nho cho ăn. Hồi qua bạn ổng đưa nguyên thùng ăn hổng hết.

-        Hihi cho em hết đi, dư nhiêu em xử hết cho chị coi. Lấy phần Mon cho em luôn nghen hihi.

-        Quá trời quá đất cái miệng ăn hàng nghen Mỹ.

-        Thì đó, Mỹ mặt mo mà chị.

-        Ê! Bớt ghẹo nghen Mon, quýnh chết giờ.

Nó bật cười né cú dậm chân của mặt mo chạy ra phòng khách ngồi xuống đối diện ông Ben.

-        Mày dẫn con đó theo chi chút nó dọn sạch tủ lạnh nhà tau cho mày coi. Còn thuốc không mậy, chút tau đưa mấy gói hút chơi.

-        Haha kệ đi anh, thôi thuốc bửa anh cho còn nguyên, em hút nhiêu đâu. Tình hình ngoài HN sao anh, có gì mới không?

-        Đù! Chưa gì nay chủ động hỏi công chuyện HN dữ mậy.

-        Hehe!

-        Để đó qua tuần thứ hai họp xong coi sao. Lo việc thằng Nhàn trước. Bửa giờ mày với thằng Bảo tới đâu nói tau nghe.

Nói qua chuyện công việc, nó thôi tưng tửng ngồi thẳng dậy tranh thủ nhấm một ngụm trà xịn của ông Ben vừa rót chép chép miệng lên tiếng, bụng thì xoay chuyển trừ công việc ra còn kiếm cớ chôm ít trà của ổng đem về để dành uống, nho thì nó không thèm giành với mặt mo, chỉ mê trà nhà ông sếp, trà mắc tiền lắm, ngu gì không kiếm ít hưởng phúc ké ổng. Nói chuyện công việc ổng giao cho nó khoản nửa tiếng, dặn dò hỏi thăm đã đời cảm thấy khá ổn ông Ben mới đứng dậy vỗ vai nó.

-        Thôi coi để ý đàn hoàng, tranh thủ mai ghé thằng Bảo rồi làm gì đó làm. Mà mày coi dẫn hai đứa gặp gỡ anh Nhàn mày nhiều lên, nó nhiều quan hệ thành ra nhiều cơ hội. Hiểu không?

-        Chị Chi chị Vy hả anh, ờ em biết rồi.

-        Giờ hai đứa mày hú hí tính đi đâu, ở tau kêu chị Liên mày hấp cua ăn cơm.

-        Thôi về dưới em ăn quá trời, nảy em ăn cơm rồi. Anh chị ăn đi, cua gạch chắc nịch không á, chị Thủy mua cả đống ăn dư mới cho ông đó chớ.

-        Cái thằng!

Ông Ben trợn mắt cười ha hả đá đít nó, hai anh em vừa xuống tới bếp đã thấy chị Liên đang rửa cua, còn bà cô mặt mo đang cong mông nhún nhẩy chui đầu vô tủ lạnh lục lọi. Nghe tiếng hai anh em nó xuống bà cô quay lại nhìn, nó thở dài nhìn hai tay cô nàng ôm mấy trái táo, hộp khô gà, miệng vừa nhai gì đó nhưng vẫn ngậm hộp sữa chua nếp cẩm, khóe môi chảy dài vừa đồ ăn vừa nước miếng.

-        Trời ơiiii con kia, tới hộp sữa chua duy nhất của con tau mày cũng éo tha. Mày nhìn cái thân mày coi Mỹ, đu sập tủ lạnh tau bây giờ.

-        Hihi chị Liên cho em nghen. Sếp sủng gì ki bo.

Cô nàng nhảy ra khỏi tủ lạnh chạy tới đứng kế chị Liên, húp cái rột gần sạch hủ sữa chua, chiếc lưỡi liếm liếm môi đảo một vòng quanh miệng, nhờ môi đẹp chứ gặp người khác nhìn vô bảo đảm nổi hết gai ốc cho coi.

-        Chị mười tám, cho em hộp này nghen.

-        Uhm, thấy hộp mực tẩm hông, lấy về ăn đi Mỹ.

-        Thấy mà em chưa kịp lấy ổng chửi em rùi á.

Ông Ben trợn trắng mắt thiếu điều đột quỵ đá đít nó.

-        Mày dẫn nó đi về liền, một hồi tau bóp cổ nó chết.

-        Cái này…

-        Hứ! Già rùi bớt ki bo nghen anh Ben.

-        Hihi đây để chị lấy, ủa Mon ở chờ ăn cua cưng, chị bắt lên hấp xong liền nè.

Chị Liên cười cười xoa tóc mặt mo vừa đi lại tủ lạnh lấy đồ vừa nhìn nó chỉ tay vô mấy con cua trong bồn rửa.

-        Dạ thôi giờ em đi công chuyện liền đó chị. Nhà em còn mấy con, anh chị ăn đi.

-        Bày đặt khách sáo nghen Mon?

-        Haha em ăn cơm rồi. Giờ em đi công chuyện…trời ơi bà cô của tui ơi, thôi đi nè, quá trời rồi…

Nó vừa cười nói vừa đi lại ôm eo cô nàng mặt mo đang ngó nghiêng dòm vô tủ lạnh, phải ôm kéo chứ một tay làm không lại cô nàng mê ăn này.

-        Nè...hihi bỏ bạn ra coi, ê Mon còn mực tẩm, bạn chưa lấy mực mà.

-        Đi về tui mua cho, muốn đội quần luôn ấy, đi nhanh…trễ rồi. Chị Liên tụi em về nha.

-        Mệt ghê! Chị mười tám em về nghen.

-        Từ từ Mỹ lấy cái bọc bỏ đồ vô nè cưng. Thằng Mon lấy trà ngon về uống cưng. Chờ chị xíu!

-        Hic hic!

Chị Liên cười tươi rói rút đại cái bọc đen vội vàng chạy theo, nó thở hắt ra vì nhục, đem quà tặng vợ chồng sếp gì chứ, đây là đi đổi đồ ăn cho mặt mo mà. Ông Ben thì hết lời để nói rồi, chỉ biết xua tay đuổi hai đứa. Ba chị em như chơi tàu lửa, nó thì một tay ôm lấy eo mặt mo kéo đi, chị Liên cười vui vẻ đi theo xòe bịch giúp mặt mo cho đồ ăn vào trong. Ra tới xe thì mặt mo đã xách trên tay bịch đen to đùng toàn đồ ăn. Nó vừa bực mình vừa buồn cười liếc gương mặt cười hi hi vui vẻ của cô nàng.

-        Hay quá rồi, đi cho quà sếp được mấy con cua, dọn hết tủ lạnh nhà người ta đem về.

-        Ủa Mon cho quà sếp kệ Mon, chị Liên cho bạn đồ ăn liên quan gì mấy người.

-        Ờ ăn cho dữ vô, muốn đội quần à.

-        Ê! Mấy người cũng có lấy đồ nghen.

Cô nàng bỉu môi rút gói trà màu vàng đỏ sang chảnh ra dứ vô mặt nó, nhìn gói trà mắt nó lóe sáng nhưng làm mặt tỉnh ho khan.

-        Ờ thôi đi, trễ rồi nè.

-        Hihi!

Mặt mo vênh mỏ lên đắc ý, chân điệu đà leo lên xe ngồi, người đẹp xung quanh nó sao ai cũng tưng tưng khác người hết vậy nè. Nó vẫy tay với ông Ben một cái rồi lên xe lái qua quán ông Kha, trên xe mặt mo tươi hơn hoa ríu rích nói chuyện, tay vẫn không quên khui liền hộp mực tẩm ăn ngon lành, đi oto ăn mực tẩm, mai ông Tiến chửi chắc đã tai lắm.

Qua tới quán nhậu, nó đưa cho cô nàng Nị nguyên hộp kẹo dừa đem chia cho mọi người, trong lúc đó nó tranh thủ ngồi gom tiền nhờ mặt mo đếm. Chia kẹo xong bé Nị trở vô đưa thêm sổ sách mấy ngày, mấy thùng bill các kiểu. Tất cả tiền doanh thu mấy ngày qua đều ở đây, sổ sách và bill cũng chất thành một thùng lớn. Nhìn đống sổ sách, tiền bạc, bill bủng mà nó chỉ biết hít hà đổ mồ hôi hột. Thu bill cho có chứ mặt mo có cách khác để kiểm tra, ở đây không chỉ sổ sách mấy ngày nó đi chơi mà bao gồm sổ sách tiền bạc từ bửa nó bắt đầu tiếp quản coi sóc. Bình thường nó chỉ đối chiếu kiểm tra đơn giản từ máy và sổ, bill qua loa, còn mặt mo thì khác, cô nàng có cách riêng của cô nàng nhìn coi bộ chuyên nghiệp. Ngồi kiểm tra máy tính một chút mặt mo đã nắm được phần mềm quản lý quán, cô nàng kết nối với laptop mình rồi tải hay xuất dữ liệu gì đó để đem về kiểm tra. Nó không muốn nói nhiều về công việc vì cũng không rành nên chỉ biết ngồi kế bên nghe cô nàng vừa làm vừa chỉ một ít thao tác.

-        Xong rùi, giờ mình qua bên mấy quán kara xuất file hen. Về bạn coi từ từ, xong có gì mai chiều chiều xong Mon dẫn bạn trở qua check kho.

-        Uhm ok. Tiền đủ rồi hả?

-        Tạm đủ, hì hì khỏi lo về bạn coi là biết sai sót gì hông à.

-        Ừ vậy đi!

Xong xuôi nó giao tiền lại cho bé Nị cất vô két nhà ông Kha, ôm theo đống sổ sách đưa mặt mo qua karaoke. Đi phụ công chuyện nên bà cô mặt mo cũng bớt nhây, mặt mày nghiêm chỉnh khiến nó cũng hơi há hốc miệng vì biến hóa vi điệu của cô nàng, đúng là con gái nhiều mặt thấy sợ. Nó có thói quen đi cơ sở xa trước rồi trở lại điểm sau cùng là cơ sở 2, chổ có hai cô nàng lễ tân nó quen nhất, kể cả nhân viên, giữ xe cũng quen thân nhất. Công bằng mà nói mặt mo dù có ăn mặc kín đáo bình thường nhưng ngoại hình mặt mo làm cả quán ai cũng chú ý. Giới thiệu nói chuyện qua loa với ông quản lý ca tối, chào hỏi chia quà cho vài nhân viên nó gặp được xong thì đưa mặt mo vô ngồi máy tính kiểm tra công việc. Nó đứng sau lưng cô nàng chăm chú nhìn một hồi thì nhìn ra cửa, cô nàng Thủy đang ngồi tần ngần ngay cửa, mặt bí xị không thấy tham gia ăn uống nói cười với mấy người khác. Nó híp mắt suy nghĩ một chút rồi bật cười đi ra ngồi xuống trước mặt cô nàng.

-        Chà lễ tân đẹp sao ngồi mặt xụ dữ à?

-        Em hông có.

-        Mặt buồn hiu không đẹp nha, cười lên coi. Sao có chuyện gì, ai dám chọc em.

-        Hông có mà anh!

Cô nàng mím môi ngẩn lên nhìn nó, rồi lại bấm bấm ngón tay vào nhau nhìn chổ khác. Nó phì cười vui vẻ kéo tay cô nàng.

-        Đi ra đây anh nói nghe.

-        Hông…nè kéo đâu vậy anh, từ từ…

Dẫn cô nàng ra xe nó tủm tỉm cười nhìn nhìn cô nàng, nay mặc áo dài cách tân màu trắng điểm hoa đỏ rực, cổ áo hình trái tim khoe khuôn ngực trắng tinh, môi son màu đỏ nhạt, gò má cao cao sang trọng làm nó cũng tấm tắc khen trong lòng, mặt tiền quán có khác.

-        Hình như giận anh hả?

-        Hông dám, ai dám giận anh Mon.

-        Không giận sao nay xa cách làm mặt này đây?

-        Em…hứ!

Cô nàng hứ rất nhỏ, nó vẫn nghe thấy, càng cười nhiều hơn nhìn cô nàng chằm chằm trêu chọc, tất nhiên cô nàng đâu đấu mắt lại nó, môi cong cong ngó qua chổ khác. Nó phì cười quay qua mở cửa sau xe lên, lục lọi một chút rồi lấy ra vài món quà vặt, trái cây dồn vô bịch đen để sẵn sau xe.

-        Nè! Qua quê riêng cho em đó.

-        Hoy em…hông…

-        Cầm lấy. Đồ ăn đó, nhiêu đây mua chuộc được chưa.

-        Mua chuộc gì.

-        Thì mua chuộc đỡ giận nhau, cười cái coi.

-        Hông thèm…

Nó dúi túi đồ ăn vô tay cô nàng tủm tỉm cười xoa xoa gò má cao cao của em.

-        Xụ gì không biết. Xụ vầy mai ai dám đón đi chơi cô nương?

-        Ủa…

Cô nàng chớp chớp mắt quay qua nhìn nó.

-        Ủa cái gì mà ủa, chưa hết ngày mai mà nay xụ rồi ta?

Cô nàng tròn xoe mắt ngơ ngác một chút, hình như hiểu ý nó liền nhếch môi cười.

-        Tại em tưởng anh Mon quên mất tiêu.

-        Quên hồi nào? Chưa tới ngày hẹn giận anh rồi.

-        Hic…tại thấy anh Mon im ru, nhắn tin hổng trả lời.

-        Vậy chứ giờ tui đây nè đòi gì nửa cô nương?

-        Hihi.

-        Nè giờ cầm đồ ăn được chưa, mua chuộc được em chưa?

-        Dạ rùi hihi!

Nó bật cười nhìn cô nàng tươi rói trở lại ôm lấy túi đồ ăn.

-        Nè giấu đi nha, để dành riêng cho em đó.

-        Dạ.

-        Đó cười vậy mới đẹp.

Nó đảo một chút suy nghĩ trong đầu rồi nhìn cô nàng.

-        Nói chứ anh đi mấy ngày về dồn hơi nhiều công việc. Mai em off đúng không?

-        Dạ mai đúng lịch em off đó anh.

Phù! Hay không bằng hên, bửa giờ đúng là quên béng mất tiêu bửa vui mồm hứa với người ta, nay thấy mặt cô nàng mới nhớ, số nó còn hên chán, về đúng lúc.

-        Việc nhiều dồn dữ quá, nên mai anh cũng bận.

Nó bật cười khi thấy mặt cô nào xìu xuống, vuốt tóc cô nàng.

-        Chưa nói hết, xụ hoài. Mai sáng anh đón đi chơi nha, nhưng nói trước chắc không đi xa với lâu được, còn công chuyện công ty, quán ông Kha nửa nè. Đi ăn uống gì đó lòng vòng, bửa nào rảnh anh bù thêm chịu không?

Cô nàng hơi trề môi tinh nghịch nhưng mặt bớt xụ gật nhẹ đầu.

-        Dạ chịu. Hihi

-        Haizz phải chi bửa giờ ghét mình luôn coi bộ hay hơn nhỉ. Bớt người mè nheo bí xị làm mình thêm tội.

-        Pleee…nói nghe thấy ghét. Mai đón em hen.

-        Rồi mai sáng anh gọi.

-        Hì hì chút về em cài báo thức.

-        Ừ! Ngủ nướng thì ở nhà nha cô nương.

-        Biết rùi nè.

-        Rồi cất đồ ăn đi, về chia cho bé Linh với.

-        Ủa tưởng mua riêng cho em.

-        Ăn hết nhiêu cho rụng răng hả cô nương. Chia cho Linh với, anh để phần cho hai cô nương mà.

-        Biết rùi!

Nó lắc đầu cười đi trở vô quán, cô nàng chắc kiếm xe giấu đồ ăn nên không đi theo nó, có thể hơi bất mãn vì bị chia đồ ăn. Từ đây tới cuối tuần nhiều việc, còn phải làm tài xế cho hai chị đẹp nửa chứ, nó mở điện thoại ra note lại việc mai phải làm, cẩn thận chia thời gian ra, nhìn nguyên list công việc như thời khóa biểu nguyên ngày, nó thở hắt ra bật cười, mình cứ như siêu nhân không thấy trống được nhiêu thời gian, vậy cũng tốt khỏi cần ngủ nhiều. Bắt đầu suy nghĩ có nên kiếm một chiếc điện thoại cảm ứng có thể note nhanh không nhỉ.

Trở lại quầy lễ tân, mặt mo liếc xéo nó dấm dẳng mấy câu rồi cũng thôi, chăm chú ngó màn hình máy tính làm việc, còn nó thì ngồi ngáp ngắn thở dài sau lưng hít hà mùi thơm trên người cô nàng, nhờ mặt mo đẹp nên nó mới kiên nhẫn tới vậy thôi.

Làm tạm ổn mọi thứ trời cũng đã khuya, nó dẫn mặt mo đi lòng vòng coi ngó quán thêm chút rồi chở mặt mo về phòng. Đang tính đưa xe qua quán chờ chị Thủy thì cô nàng trừng mắt.

-        Hả lên đi, gì trợn nửa?

-        Ủa Mon lên làm công chuyện nè, ai cho về.

-        Gì giờ này làm gì nửa, mai đi.

-        Hứ! Làm nhiêu hay nhiêu, ủa tính bỏ bạn làm dùm chạy đi chơi hen.

-        Chơi đâu, giờ về ngủ mà.

-        Nhanh lênnnnnnn!

Nó thở dài ngao ngán, tầm này lên dụ cô nàng ôm ngủ chứ làm cái mế gì cho mệt, khuya rồi còn bắt ngồi tính toán chắc chết.

-        Hihi ôm đồ lên cho bạn nhanh!

-        Dạ rồi!

Nó xui xị mặt ôm đồ theo mặt mo lên phòng, mặt mo tủm tỉm cười nhếch môi chỉ tay vô bàn.

-        Mở laptop lên ngồi coi công chiên đi, bạn hấp cua ăn.

-        Ớ…

Nó thở dài não nề ngồi xuống lôi laptop mặt mo ra, không nhờ màn hình chờ nguyên cái hình sec-xy thôi rồi của cô nàng đập vô mắt, chắc nó không tươi tỉnh nổi đâu. “Đã quá, tại sao đó giờ nó không thấy hình này ta”. Nó ngó hình, ngó qua mặt mo, lại ngó màn hình, đầu nổ bùng dụi dụi mắt, con mịe nó tà môn thiệt rồi, cái này là Mỹ mặt mo thiệt hả trời, sao…đã quá vậy. Công ty nó, chị Loan, ông Ben, ông Bảo vân vân và cả nó nửa…đều mù mắt hết rồi, chân mệnh thiên tử, cục vàng cục bạc ở sát bên mà đó giờ ai cũng ngó lơ, toàn đi kiếm pg, model, diễn viên, mẫu ảnh đâu đâu, còn bà cô stylist chạy lon ton sau lưng các người đẹp hóa ra…Hình như cảm nhận ánh nhìn lạ của nó, cô nàng quay phắc lại nheo mắt, nó vội ho khan gõ nhanh mật khẩu chăm chú nhìn màn hình, ngó hình nền cô nàng một chút chắc nó không kiềm được máu nóng trong người quá.

-        Coi lo làm công chuyện đi nha Mon, bạn hấp cua xíu.

Nói rồi cô nàng xách hai con cua đi xuống nhà, nó thở hắt ra kiếm file công việc mở lên, nhìn một lượt bao nhiêu là dữ liệu toàn con số nó choáng váng nghiến răng trèo trẹo đem mười tám đời tổ tông cha già Kha ra chửi trong bụng. Nó thì ngồi đây muốn rụng não mất ngủ mất cả thời gian ngắm mặt mo, còn thằng chả sung sương ôm gái đi du lịch, đi mất biệt mất tăm không thấy ngày về. Thực ra có mình nó ít thấy tung tích ông Kha chứ ổng đi tới đâu, chơi gì làm gì hình như cả nhóm đều biết do chị Tiên thường xuyên up hình, gọi video về, mỗi nó ngáo ngơ vì ít chơi facebook. Thôi dẹp chờ mặt mo lên, nó cười tủm tỉm rê chuột ra ngoài nhìn nó mấy thư mục trên laptop, hí hửng click vô kiếm cái thứ thằng con trai nào ngồi đâu cũng muốn kiếm. Cũng không mất bao nhiêu công sức, thư mục có hình nằm ngay góc màn hình, nửa như giấu nửa như muốn nó tìm thấy, vừa bấm vô nó hít một hơi khí lạnh, máu mũi suýt phun ướt bàn phím, mấy bộ hình đầy đủ hình như toàn hình tự chụp, tự seo-phi của mặt mo ào ào xuất hiện. Kín có, hở có, dễ thương, sexy gợi cảm có…usb, nó cần usb, trời à giờ phút này mới thấy công dụng của một cái điện thoại cảm ứng xịn nó quan trọng cở nào. Nhưng thôi người đứng đắn đàn hoàng như nó không thèm làm ba cái chuyện dở hơi chôm hình gái về ngắm, để mai đem usb qua copy cũng được. Nó nuốt nước miếng cái ực, cười hí hí mở đại hình cô nàng lên xem, càng xem càng há hốc miệng, càng ngắm càng thấy nóng trong người, mát hết hai con mắt. Nếu nó không trung trinh mà như người ta chắc chạy xuống kéo mặt mo lên làm chuyện xấu. Nói chứ nhiều hình khiến nó bật cười do độ làm trò con bo của cô nàng, tự nhiên thấy dễ thương, đa số hình toàn cô nàng tự chụp. Việc này làm nó vừa buồn cười, vừa thấy hơi một chút buồn buồn cho mặt mo, chẳng thấy được mấy hình do photo chụp đàn hoàng, có lẽ hình chỉnh chu nhất cô nàng có chính là hình những khi đi làm chung mặt mo chụp kiểu vừa chơi vừa kỉ niệm bằng máy ảnh của nó. Đang say sưa ngắm hình đẹp đầu óc nghĩ linh tinh thì…

“Cạch”

-        Á…ái ui ui kẹt kẹt tay…đau quá, Mỹ ơi…đau quá.

-        Monnnnnnnn! Ai cho coi lén hình bạn.

-        Uidaaa ấy không phải, cái này…nó tự nhảy lên, tui mù công nghệ mà, nhớ không…ấy bình tĩnh, nói thiệt, không cố ý…

-        Monnn bửa nay chết với bạn, hư hư ai choc oi hình…đồ xấu xa, đồ biến thái…

-        Không có, nghe tui nói…uidaaaa áaaaaa.

-        Hihi biến thái nè…nham nhở nè…Khai nhanhhh thấy hình gì của bạn rùi…

-        Không có không có, tui thề…á nhẹ nhẹ gãy đó…gãy Mỹyyyyyyy!

Nó te tua thê thảm đầu tóc bù xù, người ngợm tê rần vì bị xử tội, nó có cố ý đâu chứ, ai kêu hình để ngay ngoài màn hình chính.

-        Hừ hừ ác quá mặt mo ơi, coi có mấy tấm hình hở…

-        Im liền. Hình con gái người ta dám tự tiện dòm ngó, ý đồ gì? Biến thái hả Mon?

-        Coi có chút xíu, kip thấy gì đâu, cho ngắm lại xíu đi.

Cô nàng hung hăng liếc xéo đạp nó một cái chu mỏ.

-        Ủa mắc cười, phải bồ bạn đâu tự nhiên đòi ngắm, vô duyên. Bồ bạn còn chưa được coi nửa nghen.

-        Ủa Mỹ có bồ rồi hả Mỹ?

-        Hứ! Chưa! Mai mốt có bồ bạn cho bồ bạn coiiii.

-        Ờ vậy giờ có ai đâu, cho tui coi trước đại đi, đẹp mà để không phí.

-        Nằm mơ nghen Mon.

-        Đi nảy chưa kịp coi cái hình áo thun mỏng mỏng ấy.

-        Im liền. Đồ biến thái…cắn càng cua cho bạn nhanh, cắn!

-        Á khoan…

Cụp, rắc!

Rồi xong chắc mẻ răng rồi quá, nghe cái rắc này nó nghi lắm, nguyên càng cua bự bị cô nàng nhét thẳng vô bịt miệng, cằm bị cô nàng vỗ một cái, thốn tận óc.

-        Nhả ra coi, nút vậy ai dám ăn. Hứ! Nhìn vô màn hình liền. Thấy ba cột số 4 tới 10 chưa? So với cái này nè, khớp thì thui, hổng khớp thì mở cái trang chấm đỏ ra so. Nghe chưa!

-        À rồi…

Mặt mo chỉ nó làm như má dạy con xong ngồi co chân lưng vô nó thoải mái ăn cua, miệng chép mỏ mút chùn chụt coi bộ ăn ngon lành lắm.

-        Cua ngọt ha Mỹ.

-        Uhm!

-        Cua gạch không đó, lựa kỹ đem về cho Mỹ đó.

-        Uhm hửm!

-        Sau đi tui mua về cho ăn nhiều hơn nha Mỹ?

-        Uhm uhm!

-        Chút cho ít hình bạn Mỹ tui đem về ngắm dần nha Mỹ?

-        Uhm…

-       

-        Aaa ăn đập nha Mon, im cho bạn ăn cuaaa!

Cô nàng thụt cù chỏ vô eo nó thiếu chút trẹo ba sườn, nó tủm tỉm cười ngó vô màn hình tập trung công việc…nhưng được chút nó lại quay qua thủ thỉ.

-        Ủa kéo cột này xuống là xong hả Mỹ?

-        Uhm!

-        Trang này chưa khớp, là phải cộng bên này qua hả Mỹ?

-        Uhm!

-        Tự tính tay chỗ này đúng không Mỹ.

-        Uhm!

-        Vậy mỗi ngày cho ít hình ngắm nha Mỹ.

-        Uhm!

-       

-        Á hông nha, bực mình nghen Mon, nhây quá hà. Hông chooooo.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...