Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2023

Ngày hôm qua…đã từng – My Memories (Chương 54)

 



Thời gian dần về khuya, nó thì ngồi làm, Ngọc Mỹ ngồi chỉ, thi thoảng lại gạ gẫm nhưng tiếc mặt mo quá quách tỉnh, chẳng những không xiu lòng mà còn ngắt nhéo nó gần chết…

-        Ê bên này vậy ổn hả Mỹ. Note lại từ từ gửi ổng ha gửi liền đây Mỹ? Ủa…

Nó phì cười khi bên cạnh im lặng, cô nàng gác đầu lên vai nó, lưng dựa nhẹ vào cạnh giường, chân dài co lại thở đều ngủ ngon lành, tóc cô nàng phủ xuống cạ vào tay nó nhồn nhột. Chiếc môi bong bóng tinh nghịch mấp máy nhẹ theo từng hơi thở ấm nóng thơm thoang thoảng mùi dâu tây. Căn phòng ấm áp hơn bởi chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt, tiếng máy lạnh o o kèm theo tiếng quay vì vù nhè nhẹ từ quạt tản nhiệt như ru giấc ngủ cô nàng. Nó mỉm cười buông chuột máy tính ra nhẹ nhàng đỡ mặt mo dựa hẳn vào lòng mình, rồi nó vòng tay xuống hai chân, ôm cô nàng nhấc đưa lên giường. Nó vuốt nhẹ tóc mặt mo sang một bên, dịu dàng nhìn cô nàng một chút, nhéo nhẹ cái mũi cao cao rồi kéo mền đắp lên đôi chân dài không một chút tì vết, phải ở nhà mặt mo mới mặc quần ngủ ngắn nên không dễ để người khác nhìn thấy đôi chân rực lửa này, vài ký tự nào đó xếp thành vòng ôm lấy chiếc đùi thon dần được che đi bởi mền bông. Nó mỉm cười quay trở lại màn hình máy tính tiếp tục công việc, hơn ba giờ rồi, ráng thêm chút đi đón chị Thủy là vừa.

 Trước mặt là hơi nóng tỏa ra từ đế tản nhiệt, sau lưng hơi ấm đều đều phả ra từ chiếc miệng thơm của mặt mo đang say giấc nồng, nó lắc cổ vài cái, người mõi thiệt. Mắt cũng mõi, khô đi trông thấy, nó ngáp một cái dựa vào giường vươn vai tắt phần mềm tính toán, nó giơ tay nghịch vài thứ linh tinh trên chiếc bàn kê đầu giường bên cạnh, đủ thứ đồ linh tinh của con gái, chợt nó cầm lấy một cục vuông, mắt nó rực sáng, là đầu đọc thẻ nhớ. Nó tủm tỉm cười cười quay lại nhìn cô nàng, rồi lại nhìn vô máy tính, tình ngay lý gian, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa lắm, thôi kệ, đêm thanh vắng vầy không làm chút chuyện xấu thì có lỗi với tiếng ác nham nhở của mình lắm. Nó hí hửng mở đống hình của mặt mo lên, rút thẻ nhớ cắm vào. Copy vài hình về nghiên cứu dần, chỉ chôm mấy hình nó coi rồi, không hề lục lọi chôm hình mới thì chắc không có tội. Còn đang lướt chưa được mấy hình, mới ctrl C thì…

-        Lấy nhiêu thui, nhắm coi hết hông Mon?

-        Ờ cũng đúng, để bửa khác…ấy…không có không có, tui không có làm gì hết.

Nó thiếu điều trợn trắng mắt đột quỵ khi tiếng nói nho nhỏ vang lên sau lưng, lúng túng quay ngoắc đầu thì thấy gương mặt cô nàng như ma nữ trừng mắt nguy hiểm.

-        Cái này…ủa không…không có ngủ hả?

-        Hứ! Ngủ cho mấy người làm chuyện xấu hen. Đồ biến thái, đồ ăn trộm.

-        .

-        Cái này…hehe…cái này…

-        Hừ! Dám ăn trộm hình, hết nói nổi hà. Lấy nhiu thui nghen, kéo xuống nửa bạn đập chết nghen.

-        Hì hì…ờ vậy bửa sau…

-        Im liền!

Nó làm mặt nịnh vuốt vuốt tay cô nàng, tay kia tranh thủ ctrl V hình vô thẻ nhớ điện thoại mất công mặt mo đổi ý. Chắc nhìn mặt lấm lét của nó thảm lắm, mặt mo cười khúc khích, thấy không ổn cô nàng hung hăng cắn tay nó một cái lấy lại mặt lườm lườm y như chị Quỳnh Chi.

-        Vô duyên thấy sợ, tự nhiên đòi hình con gái người ta về ngắm. Biến thái hả Mon.

-        Hề hề…ờ thì đẹp cho người ta ngắm chứ, cho rồi làm mặt này chi không biết.

-        Hứ! Ủa chớ hổng cho mấy người tưởng đầu đọc thẻ ở đâu sẵn.

-        Hehe ủa vậy nảy giờ không ngủ hả?

-        Ngủ được xíu rùi, bạn biết thế nào mấy người cũng làm chuyện xấu, ngu gì ngủ luôn.

-        Hờ hờ!

Nó hí hửng bật cười xoay người lại nhìn vô màn hình, dáng người hoàn hảo hiện ra một cách hững hờ, chiếc áo thun mỏng kéo sát vào người ôm lấy vòng eo thon như chiếc đồng hồ cát, chiếc rốn nhỏ hằn rõ ra ngoài như khêu khích người nhìn hãy chạm vào và xé chiếc áo ngứa mắt ấy đi. Người sở hữu cơ thể này chắc chắn sẽ là một trong những người may mắn nhất, ngay cả những cô nàng trong nhóm nó thật khó tìm một người so sánh được với cô nàng ham ăn này. Nó click từng hình, có kín có hở, có gợi cảm, có gây thương nhớ cho bao người lỡ nhìn vào, mặt mo vẫn im lặng để mặc nó, tay thi thoảng như mèo cào sau lưng.

-        Bửa nào rảnh tui chụp cho mặt mo bộ kiểu này nha.

-        Đâu hình nào?

-        Nè!

Nó quay đầu nhìn mặt mo lên tiếng, tay chỉ vô màn hình.

-        Á! Bạn đập Mon chết…đồ nham nhở!

-        Ấy…bình tĩnh bình tĩnh, không phải hình này, lộn lộn, hình này nè hình này….

Nó hoảng hồn chụp tay mặt mo lại, ngó vô màn hình nó suýt phụt máu mũi vì cái hình mặt chụp ngang hông mặt mo không mặc gì, tay che lấy ngực, vòng eo cong, chiếc rốn đeo khuyên trần trụi, bên trên là bầu ngực tròn như căng lên như muốn thoát khỏi cánh tay che ngang…một bức hình lột tả trọn vẹn cơ thể hoàn hảo rực lửa của cô nàng. Nó ho khan nhanh tay bấm qua hình khác, chậm thêm một giây mặt mo sẽ cắn chết nó liền.

-        Ấy đau…hic hic chỉ lộn, hình này là hình này.

-        Hứ! Đồ Mon xấu…chọc bạn cắn chết hả Monnn!

-        Hic là hình này, trời ơi…oan quá!

-        Hứ!

Nó cười như mếu chỉ thiếu điều lủng màn hình, nó có cố ý mở hình kia đâu chứ…không biết nảy nó copy kịp chưa ta.

-        Nè…chụp bộ như hình này nha.

Nó gỡ tay cô nàng khỏi cổ mình chỉ vô hình cô nàng mặc quần áo da siêu ngầu, áo khoác hờ hững không cài nút, bên trong là áo thun không tay không cổ như mảnh vải quấn ngang ngực không quá kín, không quá hở…vừa đủ khiến tim người nhìn rung rinh.

-        Uhm chụp vậy thì được, hừ Mon đem xe Mon theo chụp cho bạn nghen.

-        Ờ ha, chà mặc đồ này chụp với moto, quá hợp.

-        Uhm! Nhớ đó!

Nó mỉm cười bấm sang hình khác, cơ mà cái laptop coi bộ phản chủ, bấm hai cái nhưng lại đứng đứng ngay hình sẹc-xy lúc nảy mấy giây mới chịu nhảy qua hình tiếp theo. Làm tự nhiên mặt mo ngẩn dậy nắm lấy cổ nó, mấy ngón tay bấm vô cổ kéo nó quay lại cứ như sắp bóp lủng cổ nó để diệt khẩu.

-        Ấy…cái này…

Mặt mo kê sát mặt nó, mắt đẹp trừng lên, môi nhếch một cách nguy hiểm.

-        Hình coi một mình!

-       

-        Hông được cho người khác thấy.

-        Ờ ờ…

-        Dám lộ hình bạn, bạn giết Mon liền, nghe chưa?

-        Chắc chắn một mình…hic…

-        Mon thề đi!

-        Ờ ờ…chắc chắn thề, tui thề!

Nó giơ hai ngón tay le lưỡi liếm một cái nghiêm mặt giơ lên giơ xuống mấy lần, mặt mo cười khúc khích trừng mắt nó một cái mới chịu nhếch môi cười nguy hiểm buông cổ nó ra, rồi nằm trở xuống giường.

-        Ngoang! Coi chừng bạn á.

-        Hì hì…vậy…cho luôn hình hồi nảy nha.

-        Hứ! Hình riêng tư con gái người ta, tự nhiên đòi xin hoài…nham nhở hết sức!

-        Hơ hơ…

-        Hông chiều cái sau mấy người tính có cho cũng hông thèm nhìn. Tui rành mấy người quá hà.

-        Hả? Nói gì nói lớn lớn lên, không có nghe.

-        Hứ! Bạn nói mình ên kệ bạn nghen.

-        Cái này…

Cô nàng nằm ngửa chu miệng dấm dẳng, nhưng không nghe đâu ra từ nào từ chối, cũng không thấy cô nàng làm hành động gì ngăn cản. Nó lấm lét nhìn cô nàng, tay nhanh chóng copy như gió quăng luôn hình sẹc-xy đó vô thẻ nhớ. Ủa vậy là cho đúng không? Nó thở rất nhẹ cứ như sợ thở mạnh làm cô nàng quay qua đòi hình lại, nghĩa là cho nhỉ, nó làm mặt bình tĩnh nhưng trong bụng như sóng cuộn gió trào. “Đã quá đi”. Nó cười cười xoay người bấm hình khác nghiên cứu, sau lưng mặt mo lại cào cào lên lưng nó, mỗi lần có tấm hình hơi gợi cảm là cô nàng lại bấm muốn lủng thịt lưng người, chắc quay qua cạp hết móng tay nhọn của mặt mo quá.

Tít tít!

Có tiếng chuông điện thoại reo làm cả hai đều khẽ giật mình, mặt mo run khe khẽ. Nó bật cười vỗ vỗ lên tay cô nàng.

-        Chuông báo của tui. Thôi Mỹ ngủ đi, Mon chạy qua bar rước chị Thủy về cái. Nay chỉ không có xe về.

Tay cô nàng như thoáng tăng lực bấm lưng nó, môi chu lên.

-        Uhm! Đi cẩn thận á.

-        Rồi rồi, mai xế chiều đón nha.

-        Hứ! Biết rùi!

-        Hehe hứ cái gì hứ hoài. Ngủ ngoan nha, mai có gì ráng qua đón sớm đi ăn trưa chịu không?

-        Chắc bạn thèm. Đi đâu đi nhanh đi!

-        Haha vậy đi nha, nè dậy đóng cửa. Mai dậy ráng làm dùm tui cho xong nha.

-        Hứ! Biết lợi dụng bạn quá hen.

-        Hơ hơ!

Nó bật cười rút thẻ nhớ cắm vô điện thoại mình rồi đứng dậy vác túi đeo, mang giày, mặt mo làm như không thèm để ý tới nó quay mặt chổ khác. Nó phì cười kéo tay cô nàng dậy.

-        Nè…kéo gì mà kéo.

-        Ra đóng cửa, nằm đó ngủ bỏ cửa người ta vô dê bây giờ.

-        Mệt ghê! Có mình mấy người dê bạn thui nghen Mon.

-        Haha ngủ ngon đi đó.

-        Biết rùi!

Nó nhéo cái mỏ nhọn của cô nàng một cái rồi nhảy phốc khỏi phòng chạy ù xuống xe. Vừa lái đi một đoạn thì lại có tin nhắn.

Tít tít

”Cho mình mấy người giữ hình bạn. Hông được lộ người khác thấy nghe chưa? Lưu tin này làm bằng chứng, bạn thấy hình lộ ra bạn nghỉ cho hình, cắn chết mấy người. Nhớ đó!”

Cái này…là sẽ cho thêm hình đúng không ta, nó cười cười hí hửng trong bụng bấm tin trả lời “Uhm mặt mo”, tít tít ”Hứ!”. Tin nhắn mỗi chữ hứ nhưng lột tả hết cá tính cô nàng, có thể tưởng tượng cái mặt cô nàng ấy giờ chắc buồn cười lắm. Nó phì cười lắc đầu bấm số chị Thủy.

-        Chị nghe nè cục cưng.

-        Chị xong chưa? Em đang qua đón nè, đừng có đi lung tung đó.

-        Hihi biết rùi. Chạy xe từ từ nghen.

Qua tới quán bar nó làm biếng vô trong, nhắn chị Thủy một tiếng nó ngồi đại lề đường nghe nhạc, thi thoảng mấy người nhân viên, bảo vệ tan làm ghé qua chào hỏi. Quán quen có khác, mấy cô nàng xinh đẹp em út chị Thủy thấy nó cũng tụ tập lại cười đùa, rốt cuộc không cần vô quán xung quanh nó giờ năm sáu cô nàng như đàn bươm bướm trò chuyện trêu chọc nhau. Mang tiếng người của chị Thủy thành ra phải kêu đồ ăn vặt nịnh nọt mấy cô nàng, chứ không bị bo xì, mai mốt lỡ đi khách chắc không cô nào thèm giúp nó. Bà nào bà đó ăn như chiến hạm, thiếu điều dọn sạch cái xe đồ ăn vặt trước cửa quán, tốn tiền cơ mà đổi lại được mỗi tình cảm của mấy cô nương. Nói vậy chứ thiệt ra không phải ai cũng được mấy cô nàng vui vẻ nán lại chơi, không phải ai rủ ăn họ cũng nhiệt tình nhận, càng không phải khách nào cũng được đến cả mấy anh bảo an quán quan tâm, bảo kê, vui vẻ trò chuyện hết mình. Ở cái nơi ăn chơi này, muốn biết tình cảm thật của họ đối với mình, có lẽ nên chờ lúc tan làm mà cảm nhận. Đang mãi suy nghĩ, sờ eo thon của bà cô đứng gần nhất thì bà nào bà đó cũng nhảy lùi ra sau lưng nó cười hì hì le lưỡi. Nó bật cười thấy chị Thủy mặc váy đen gợi cảm chống hông trừng mắt, môi chu lên như má mì trong phim.

-        Trời ơi tau quýnh sưng đít hết nghen mấy con quỷ, thằng nhỏ trốn ngoài này cũng ráng tụ lại bào nửa.

-        Hí hí ủa mắc cười, anh Mon rủ chứ bộ.

-        Trời ơi hưởng ké trai đẹp xíu mờ.

-        Đúng ùi, chị già ùi giành trai trẻ hoài hổng mắc cở hen.

-        Ăn có xíu làm ghê dzạ, chút chị cho hun chục cái hen Mon hen hí hí.

Bà cô Thủy trừng mắt với nó đi lại đánh vô mông cô nàng gần nhất.

-        Tau đập bể đít hết nghen, mấy con quỷ đi về liền. Trời ơi ăn riết đứa nào đứa nấy cái thây mập lù khỏi đi làm nghen. Về ngủ hết điiiiii.

-        Hí hí!

-       

Mấy cô nàng trêu chọc nhau một hồi mới chịu quẹt mỏ giải tán, người trai đón, người dắt tay nhau đi taxi về. Chị Thủy chu môi cốc đầu liếc xéo nó

-        Quá trời quá đất, ngồi tuốt đây gái cũng bu hà.

-        Haha!

Nó bật cười đứng dậy cởi áo khoác lên người chị, che đi bờ vai trần trụi của cô nàng, tính tiền đồ ăn của các cô gái và cà phê mấy anh bảo an xong kéo tay chị Thủy vô xe. Vừa cài dây an toàn chị Thủy đã hun cái chụt lên má nó làm mặt gian.

-        Mới đâu qua đó?

-        Hơ…mới bên phòng Mỹ mặt mo qua nè.

-        Thấy chưa, tui biết thể nào cũng ngủ ké phòng gái, mình mẩy toàn mùi con gái nè.

-        Haha ăn gì không?

-        Ăn cơm tấm đêm nghen, chị thèm sườn nướng quá à.

-        Rồi chỉ đường!

Nó nhéo má chị một cái cho xe lên đường, chị Thủy cười hì hì nghiêng qua ôm bắp tay nó.

-        Để ý hen. Gặp thằng khác hỏi cái xạo đi coi đá banh ha đi đâu đủ thứ chuyện trên đời, còn cục cưng nhà mình nói thẳng bên phòng gái qua luôn.

Nó bật cười hít mùi thơm trên tóc chị, mắt vẫn nhìn đường lắc đầu.

-        Thôi cô nương, tối giờ chị dư biết em đi với mặt mo làm gì, bày đặt hỏi đồ.

-        Hihi biết thì biết, mà từ khuya tới giờ công chuyện xong rùi đâu nhất định đi tiếp với nó. Đàn ông muốn xạo, thiếu gì cách.

-        Xạo tùy người nha, em xạo với chị chi, em đâu sợ chị ghen, đúng không?

-        Ai nói hông ghen. Ủa lén phén với mấy con nhỏ chị hông biết là hổng cho nghen, ghen tuốt nghen!

-        Ờ rồi, để sau hẹn hò ai em nói chị biết.

-        Hứ! Cưng dám!

-        Ấy không có không có, chắc chắn không có.

Nó cười hì hì chụp tay chị lại, cô nàng trừng mắt đã đời mới chịu cười hí hí giọng lả lơi, vai hất nhẹ rớt luôn áo khoác trên vai mình, khe ngực như được nởi lỏng kiểm soát rung rinh khoe màu da trắng nõn căng tràn nhựa sống. Thích thì thích đó, nhưng lái xe yếu nó cũng không dám rời tay lái, chỉ biết hí hửng hưởng thụ cảm giác da nơi ngực con gái mơn trớn vai mình.

-        Nóng muốn chết bắt chị khoác áo, khó chịu ghê.

-        Haha thói quen.

-        Người ta nhìn chớ được đụng đâu nè.

-        Hehe của em của em.

-        Tham quá hà. Nay sao rồi, coi hông chắc mượn ông Tiến ha ông Kiên nghen.

-        Ờ chắc không cần, mấy ổng về cũng bù đầu. Mà Mỹ không vừa đâu chị, nay coi bà cô đó làm thấy chắc ăn lắm.

-        Vậy hả? Chị hổng rành con đó lắm, xưa hông biết nó học gì hen?

-        Ờ học hành em không có hỏi, mà chắc có, với nhà Mỹ trên quê hình như có mở công ty làm ăn cũng ngon, đầu óc mấy vụ này nhanh nhạy cũng thấy bình thường, có gen buôn bán ấy mà.

-        Uhm rùi nay bển thiếu tiền bạc gì hông? Đi mấy bửa hông kiểm soát, coi cho kỹ á.

-        Yên tâm, chắc không sai sót gì đâu. Nhà bửa giờ có ông Thông mà.

-        Cha già ham chơi đó biết gì.

-        Giỡn hoài, ổng cũng dân làm ăn. Mai Mỹ kêu kiểm kho cái là xong, chắc không gì nghiêm trọng đâu, mới mấy bửa.

-        Được vậy đỡ mệt, nói gì nói cưng cũng người mới, mặt non nửa mấy thằng quản lý nó đủ trò qua mặt, tới chủ cả cở ông Kha còn hổng chắc ăn, nói gì tới cưng.

-        Hehe để coi, gì chứ ông Kha ổng có cách của ổng, làm lâu rồi dễ gì ổng đi chơi hổng tính trước.

-        Hihi dính vô gái dễ ngu lắm cưng ơi, lậm quỷ Tiên chớ hông phải gái thường nghen.

-        Haha! Cha lùn ngu thiệt. Tự nhiên đang yên lành lọt hố.

-        Uhm cười dữ lên cục cưng hí hí.

Nó phì cười gật gù, nghĩ tới cái mặt ông Kha dân chơi lâu năm vậy mà bị bà Tiên dắt mũi vòng vòng bao lâu nay mà buồn cười, bị chị Tiên trói cứng ngắt, không chạy đâu được. Đi với chị Thủy thuận lợi đường ăn uống, quán chị Thủy biết toàn quán ngon. Làm xong dĩa cơm sườn bì chả no căng bụng, nó đưa chị về villa vì sáng mai mấy cô nàng còn tụ tập phân loại đồ mua dưới quê nên tầm này villa đông đủ lắm. Trời gần sáng, mọi người ngủ ngon lành trong phòng, sau một hồi gian díu chọc ghẹo nó nhũn cả người bà cô mới chịu đứng dậy để nguyên váy tuột đến eo cười hi hí vô phòng trả lại chiếc ghế sô-pha yên lặng cho nó ngủ. Mai mốt chắc nên cách xa xa con yêu nữ này. Nó bật cười lắc đầu nhìn lưng mịn của chị khuất sau cửa phòng vươn người một cái nằm vật ra ghế lười biếng, từ lúc bước chân vô căn cứ này, ghế sô-pha trở thành giường ngủ của nó, đi đâu cũng vậy, miễn có sô-pha là mặc định làm chổ ngủ thuộc về nó, khỏi cần chia phòng.

Sáng.

Dù không cố định giờ giấc nhưng nhạc báo thức quen thuộc vẫn vang lên, nó chưa từng tắt chuông bất chấp đêm ngủ trễ hay sớm, cứ đến giờ này nhạc chuông ấy lại vang lên, từ lúc chị còn bên cạnh đến lúc chị đi cho đến giờ, nó chưa từng thay đổi cài đặt mục báo thức này. Chỉ muốn để nhạc chuông ấy reo lên như nhắc nhở những yêu thương đã từng, không ai được phép thay đổi. Hình như chỉ ngủ được hơn một tiếng, nó vươn vai dậy lắc mình mấy cái cứ như ngủ nhiều lắm không bằng, ngáp đã đời giãn gân cốt mới đứng dậy mò vô phòng kiếm đồ sạch thay. Thực ra villa này nó cũng có phòng, chính là phòng của Đan Thanh, Nguyệt, Thủy, nói đúng hơn đồ cá nhân của nó toàn để chung valli bà cô Thanh. Đương nhiên mang tiếng có phòng chứ làm gì được ngủ chung với người đẹp, có vô ngủ cũng bị nằm dưới sàn, nói chứ phòng có ghế sô-pha làm giường cho nó nhưng chẳng mấy khi nó mò vô phòng ngủ vì sợ thói quen chập chờn của mình ảnh hưởng các cô gái cũng như nó không thích lắm ngủ máy lạnh. Lục quần áo sạch trong valli ra, nó đi thẳng vô wc ngay trong phòng xả nước tắm. Nó không quen tắm sáng, nhưng riết cũng thành thói quen, ngủ ít lắm nên tắm dưới nước lạnh là cách khiến người tỉnh táo mỗi sáng. Mấy cô gái này mà ngủ thì trời sập cũng không dậy, nó thản nhiên vừa lau mình vừa để trần trụi đi ra phòng mặc quần áo, giữa phòng có con gái người ta thản nhiên lỏa lồ kiểu này chắc mình nó dám làm. Đang loay hoay mặc được cái áo, chưa kịp mặc quần thì mông nó bị một bàn tay con gái vỗ cái đét, tầm này chỉ có con yêu nữ mới dám sàm sỡ nó thôi.

-        Hihi cái con người vô duyên hết sức hà.

Nó bật cười kéo vội quần lên trước ánh mắt hết sức gian xảo của con yêu nữ, chị Thủy cười khúc khích liếm môi duỗi thân người một cách lười biếng ôm lấy eo nó kéo lại sát người mình.

-        Đi đâu sớm dữ dzạ?

Nó mỉm cười cúi đầu hôn lên trán chị một cái, tay xoa xoa tóc như xoa đầu con nít nhỏ giọng.

-        Chị ngủ tiếp đi, em đi hẹn hò.

-        Hihi nhớ giữ mình về với chị nghen cục cưng. Rùi trưa về ăn cơm hông?

-        Chắc không, trưa em mắc đưa bà cô mặt mo đi ăn, phải hối lộ đô ăn bà cô đó mới chịu theo em qua quán ông Kha kiểm kho.

-        Uhm nè.

-        Đưa em gói thuốc cái.

-        Uhm!

Chị Thủy vươn tay rút gói thuốc trong túi để đầu giương ra, cơ mà nó chưa kịp cầm lấy cô nàng cười gian nhét luôn gói thuốc vô giữa khe ngực đầy đặn của mình.

-        Cái này…

-        Lấy đi cục cưng hihi!

Nó lắc đầu cười khổ, rõ ràng là yêu nữ, nó nhéo mũi chị bất lực rồi tự đưa tay luồn vào váy ngủ mỏng manh của chị mò tìm gói thuốc, cảm giác ấp nóng trơn mịn bao lấy bàn tay làm người ta thật không muốn rút tay ra chút nào. Chị Thủy coi bộ hả lòng hả dạ lắm, môi khe khẽ thở ra, lim dim mắt như tận hưởng cảm giác được trai trẻ xoa ngực mình, chiếc lưỡi cứ như mời gọi ngọn lửa từ người nó. Liếc nhìn hai cô gái kia vẫn say sưa giấu cả thân người trong mền bông, nó lắc đầu cúi mặt hôn lên chiếc môi sắp bật thành tiếng rên nho nhỏ của yêu nữ, rời môi chị ra nó mỉm cười vuốt ve tóc chị cầm lấy gói thuốc rút khỏi ngực cô nàng.

-        Ngủ đi nha, chừng nào chị Quỳnh Chi chị Vy dậy có mắc công chuyện đi đâu kêu chỉ gọi em về đón.

-        Hihi mắc công chuyện tùm lum hổng quên chị đẹp hen.

-        Haha còn bị phạt mà.

-        Hông bị phạt cũng dễ gì bỏ rơi nữ thần. Thui Mon lo công chuyện đi, nhà tụi nó có đi đâu chị kêu ông Nhí (ông anh chạy dịch vụ xe quen) chở cũng được nè.

-        Ừ! Thì cứ nhắn em hay về đón được em về, không thì thôi. Mất công quên nhiệm vụ bà cô đó dậy cắn em chết.

Nó vừa cười vừa nghiến răng nhướng mắt về chị Nguyệt nằm sát góc tường, giờ mà được nó chỉ muốn nhảy lên hung hăng xử lý cô nàng, không đã tay không dừng.

-        Thui đi đi ông tướng, nè nhớ uống thuốc đó.

-        Ừ…chị ngủ lại di.

-        Hì hì!

Bà cô kéo nó xuống hôn thêm một cái mới chịu thả nó đi. Sáng sớm chưa gì môi đã ướt nhẹp, nó vui vẻ ra khỏi phòng vác túi đeo, mang giày ra khỏi nhà. Tính đi moto nhưng nảy chưa kiếm được chìa khóa đã bị chị Thủy sàm sỡ mông làm nó quên béng kiếm chìa khóa, thôi đi oto ông Tiến tiếp, nó cũng tính đổi trả xe cho ổng bảo dưỡng. Đang khệ nệ hai ôm thùng đồ tối qua nó nhờ mấy cô nàng ở nhà phân loại trước dùm chất lên xe thì linh cảm tới, nó mỉm cười ngẩn mặt lên ban-công, chị nữ thần của nó đang dịu dàng chống cằm nhìn nó từ lúc nào không biết.

-        Chị ơi…nhớ em không?

-        Chị nhớ Mon cực, được chưa. Hihi Mon đi đâu sớm thế?

-        À em đi riêng chuyện, đem quà đi cho người ta. Lên công ty, rồi qua quán ông Kha lo việc nè.

Nó làm mặt đáng thương nhưng mắt vẫn tranh thủ ngắm chị cho đã, chị Quỳnh Chi cười khúc khích lườm nó.

-        Thương chưa kìa, thế hôm nay bận cả ngày à.

-        Chắc vậy. Nay hai chị tính đi đâu không?

-        Chị không, hôm nay bọn chị ở nhà chơi cùng bọn nó.  Chị chả việc gì này.

-        À vậy ở nhà chơi cũng được, còn muốn đi đâu có gì nói em về đón nha.

-        Hihi bận thế vẫn về đón chị à?

-        Chứ sao, về được em về liền, ai chứ nữ thần của em không đón sao được.

-        Điêu thế!

-        Haha thôi em đi nha, chị vô ngủ nửa đi, không việc gì dậy sớm chi không biết.

-        Chị quen ý Mon. Mon đi cẩn thận nhé.

-        Dạ!

Nó mỉm cười chất thùng đồ lên xe xong từ từ cho xe lăn bánh ra khỏi nhà. Trời còn sớm, nó mở điện thoại lên tìm số cô nàng Thùy từ tin nhắn vì nó không lưu số em. Chuông reo vài hồi cô nàng bắt máy.

-        Em nghe nè anh!

-        Ra khỏi giường chưa cô nương?

-        Hì dạ còn nằm nè.

-        Dậy chuẩn bị đi, tầm 45 một tiếng nửa anh đón.

-        Dạ chút sắp tới gọi em, em ra đầu hẻm chờ anh, tại hẻm nhà em xe anh Mon vô hổng vừa đâu.

-        Rồi chút anh gọi.

-        Dạ anh!

Nó tắt máy tiếp tục gọi số ông Tiến, phải gọi hai lần ông già mới nghe máy, giọng ngái ngủ ò ò.

-        Đm…sáng sớm gọi cc. Nói nhanh ku.

-        Đổi xe nè anh, đưa xe qua nhà anh hay sao?

-        Rồi mày đi xe nào?

-        Em lấy xe em, qua nghe nói tính bảo dưỡng xe gì mà phải không?

-        Ờ ờ thôi mày quăng xe tau qua tiệm thằng Vũ kêu tụi nó làm đi, trưa tau ra lấy.

-        Ok ok!

Cha già không thèm nghe nó nói thêm cúp máy cái rụp, nó quen vụ này thành ra không quan tâm thái độ ổng, bấm điện thoại gọi anh Nhí.

-        Alo gì mậy?

-        Đang đâu anh?

-        Đang cà phê.

-        Đù phê sớm dữ.

-        Mới làm mấy cuốc đêm hề hề.

-        Vậy chạy qua tiệm ông Vũ đón em về cái, có mấy thùng đồ không đi xe ôm được.

-        Gara ông Vũ team mày hả? Ok qua liền.

Nó tắt máy hài lòng chạy xe qua gara ông Vũ, giờ ông Nhí ngủ nó cũng kêu dậy đón không sợ phiền, có khách ủng hộ đi xe ổng mừng húm nửa đêm gọi ổng còn khoái hơn, có khách có tiền mà. Nó lái xe chậm lắm, qua tới tiệm đã thấy xe ông Nhí chờ sẵn, nó cặp xe sát xe ổng leo xuống.

-        Anh chuyển hết đống đồ sau xe qua dùm em xong lái vô trỏng dùm em nha, em dặn thợ người ta làm xe cái.

-        Ok ku!

Nó gật đầu đi thẳng vô gara, gì chứ đưa xe vô đúng vị trí cho thợ người ta làm cho tiền nó cũng chưa đủ trình lái. Mấy ông thợ lính nhà ông Vũ đang ngồi rung đùi trên vỉa hè ăn sáng uống cà phê.

-        Hello Mon, làm xe hả em?

-        Dạ ông Tiến kêu bảo dưỡng hết đó anh. Ông Vũ đâu mấy anh?

-        Ổng dễ gì dậy. Ok để xe đó tụi anh làm. Chà nay đi đâu éo thấy gái theo mậy?

-        Há há đúng rồi, nay thằng Mon nó đi mình ên hiếm dữ à.

-        Haha!

Nó cũng bật cười vỗ vai mấy ông thợ, nói chung trước giờ ít khi nào mấy ổng thấy nó qua mà thiếu con gái đi chung.

-        Hehe giỡn hoài, giờ đi đón gái liền nè.

-        Há há ngon lành. Thấy không mấy cha, coi học hỏi thằng Mon.

-        Bửa nào cho tau xin bí kíp coi mậy.

-        Mặt dày lên mấy ông. Hehe thôi em đi nha, xe làm gì có gì hỏi ông Vũ nha.

-        Ok ku! Yên tâm xe cha Tiến tụi tau biết mà.

-        Ok ok!

Nó vui vẻ đi trở lại xe ông Nhí, ngang quầy cà phê của bé bán cà phê trước cửa gara cười chọc mấy câu sẵn tính tiền cà phê của mấy ông thợ xong mới leo lên xe anh Nhí.

-        Về nhà em nha anh.

-        Nhà nào ku, mày nhiều nhà quá.

-        Quận 7 cha nội. Toàn ở ké, nhà đâu nhiều. Hehe!

-        Háhá ok men!

Hai an hem chém gió tung nóc, chủ yếu là ông Nhí khoe khoang đủ thứ chuyện, khen lấy khen để đòi đưa rước chị Vy ca sĩ tiếp. Xe dừng lại cổng nhà, nó nhìn cánh cổng quen thuộc thở hắt ra lẩm bẩm một mình, mỗi lần về nhà cảm giác thật lạ, vừa ngại điều gì đó, vừa bình yên.

“Phù! Không biết đây là nhà mình tới chừng nào đây. Hì!”

Nó ra khỏi xe tự mở cổng, chú ba đang tưới vườn vui vẻ đi ra.

-        Cậu Mon về rồi hả?

-        Dạ chú.

-        Để tui rinh cho cậu Mon.

-        Dạ thôi nhẹ mà chú. À chú đưa xe con ra dùm con nha, con đi công chuyện liền đó chú.

-        Thôi để đó tui.

Nó cười bất lực nhìn chú Ba giành thùng đồ rinh vô nhà quay lại nói với anh Nhí.

-        Để thùng dán xanh xanh đây dùm em anh, còn nhiêu rinh vô nhà.

-        Ok ku!

Nó đành đi tay không vô nhà, bé Xíu đang chuẩn bị đi học thấy nó liền reo lên chạy lại ôm tay nó.

-        A cậu Mon về hen. Đi vui hông? Mua đồ ăn cho em hông? Ủa chị Thanh đâu? Cậu Mon đi chơi ăn hiếp chị Thanh hông đó?...

Nói chung nó đâu nói được chữ nào, ba cô nhỏ ríu rích hỏi không ngớt miệng, nó đành cười như mếu xoa đầu cô bé ra vẻ chiều chuộng.

-        Từ từ bà nhỏ, cái gì mà nói quá trời, cho tui nói với.

-        Hihi

-        Đó đồ ăn đầy thùng chú Ba rinh đó, khui ra ăn gì ăn rồi nói thím Ba cất tủ lạnh nha, đồ ăn anh mua nhà mình đó.

-        Dạ hihi!

Đó nghe đồ ăn cô bé liền bỏ rơi nó liền, không cần nó trả lời đống câu hỏi luôn mà. Nó cười cười gật đầu với thím Ba.

-        Cậu Mon về rồi đó hả con? Đi dữ à.

-        Dạ thím.

-        Ủa cô Thanh đâu cà?

-        Dạ chưa dậy, chắc chưa về đâu thím, còn tụ tập chung nhóm tụi con.

-        Nhà có mấy người đi miết à. Mua đồ gì dữ vậy cậu Mon?

-        Đồ ăn không à thím, thím cất tủ lạnh nha, có mấy con cua thím hấp nhà mình ăn nha, khỏi chờ tụi con, ở dưới ăn quá trời rồi. Còn thùng đó đồ của Thanh mua, để bả về tự xử.

-        Rồi tui biết rồi, nay ở nhà ăn cơm hông con?

-        Dạ chắc không, nay con đi công chuyện nguyên ngày, giờ con đi liền nè.

-        Ờ ờ!

Thím ba gật đầu mặt có chút thở dài, cả nó với Thanh mấy nay không ở nhà nên thím ba có hơi buồn. Lên ở làm nhiệm vụ nấu ăn mà người cần ăn toàn đi vắng, không vui cũng phải.

-        Nè Xíu ăn vừa thôi ai giành đâu, ra sẵn anh đưa đi học nè.

-        Dạ cậu Mon hihi!

Cô bé coi bộ vui vẻ lắm, ôm theo cả đống trái cây theo chân nó đi ra sân. Anh Nhí đang đứng nói chuyện linh tinh với chú Ba đang loay hoay lau sơ xe nó ngoài đường. Nó vui vẻ đi lại móc tiền ra trả, cảm ơn một tiếng, nói vài câu với chú Ba sau đó mở cửa xe đưa bà cô nhỏ đi học. Trường Xíu không quá xa, thường chú Ba đưa đi đón về, thi thoảng nổi hứng mới lấy xe đạp đạp đi để tiện tụ tập bè bạn. Hình như cũng lâu nó không đưa cô bé đi học nên cô bé coi bộ vui vẻ lắm. Vừa nảy xuống xe liền kéo tay nó lại tíu tít khoe nó với đám bạn học xinh xắn đang đứng mắt tròn mắt dẹp ăn hàng trước cổng trường. So với mấy cô bé tuổi teen xinh xắn này, nó xem như tâm thế khác, dễ được mấy cô bé thích hơn, qua cái miệng bé Xíu đưa nó tuốt ngọn cây, phải nói ánh mắt mấy cô bé kia càng lấp lánh. Cảm thấy tình hình không ổn, nó đành đỏ mặt lúng túng trốn lên xe, trước khi đi vẫn nhớ hào phóng dúi tờ 200k cho bé Xíu bao bạn bè ăn sáng. Nói gì nói nó tính ra cũng coi như anh trai bé Xíu, lâu lâu cũng nhét riêng tiền cưng chiều cô bé, chủ yếu là quỹ đen chứ bình thường hai anh em vẫn chung số phận phải ngửa tay xin tiền tiêu vặt với chị, lá rách đùm lá te tua ấy mà.

-        Nè bà nhỏ, ăn xong đi vô học ngoan nghe chưa, lén phén bày đặt yêu đương nhăn nhít là bị đòn đó.

-        Hihi em biết rùi, cậu Mon đi vui hen.

Nó nhéo cái mũi bé xinh của Xíu rồi cho xe lên đường, sau lưng mấy cô bé vẫy vẫy tay cười hì hì, rời xa khỏi cổng trước nó thở hắt ra mỉm cười, không khí tuổi học trò thật đáng hoài niệm, rời ghế nhà trường mới hai năm, hình như nó trưởng thành nhanh đến đáng sợ. Nó lắc đầu vuốt mặt, hành động như đeo lên chiếc mặt nạ vô hình, tắt đi nụ cười thoải mái từ không khí tuổi học trò mang tới, khẽ nhếch môi trở lại với trò chơi của riêng mình, hôm nay trò chơi bắt đầu bằng cô nàng tên Thùy ấy.

-        Alo anh sắp tới, em ra đường đi nha.

-        Dạ em ra liền nè.

Nó đậu xe cách hẻm khoản 10m chờ em. Không mất quá lâu cô nàng đi từ hẻm ra, nó nhếch môi nhìn cô nàng từ xa, xinh đẹp rạng ngời, khác hoàn toàn những chiếc váy, áo dài hàng ngày trên quán. Hôm nay em trẻ trung năng động và rất sexy, quần jean ngắn cũn khoe chân dài miên man, áo thun trắng in hình đầu lâu ôm sát người, hai bên hông khoét một mảng lớn lộ eo thon bốc lửa, cổ áo hờ hững thấp thoáng khe ngực sâu hun hút, da em trắng ngần nổi bật giữa đám đông người dân bình thường. Vẻ sexy năng động này làm nhiều đàn ông cũng phải ngoái nhìn, công bằng mà nói cô nàng có thể ngang ngửa hoặc nhỉn hơn cả Cycy, dù sao cô nàng cũng là lễ tân ngoại hình xuất sắc nhất trong toàn bộ nhân viên nữ quán của ông Kha mà. Nó cười cười nhìn cô nàng một lúc lâu bằng cặp mắt dung tục của thằng đàn ông nhìn gái đẹp, không hơn, không kém, cũng không cảm thấy muốn nhắc nhở bắt cô nàng đi trở vô nhà thay đồ bớt hở hang hơn như bình thường nó đối xử với những cô gái thân thiết, ít nhất lúc này em ấy chưa đủ để nó đối xử khác. Cô nàng đưa mắt đeo kính thời trang nhìn quanh kiếm xe, nó bóp kèn một tiếng bước khỏi xe mỉm cười vẫy tay.

-        Anh nè!

-        Dạ!

Cô nàng vui vẻ gở kính nâu vàng xuống nhìn nhìn rồi bước lại chỗ nó, chiếc ví màu đen đeo một bên hông, chân em đã dài lại còn mang giày cao gót tuy không cao bằng lúc đi làm nhưng vẫn đủ tôn thêm vẻ gợi cảm miên man, gu thời trang của em lúc đi chơi có vẻ khá tốt.

-        Ủa em tưởng anh chạy xe kia. Nay đi xe này em hổng biết anh Mon hì hì.

-        Haha lên đi em.

-        Dạ!

Nói gì nói cũng ga lăng mở cửa xe đỡ em vào xe, tay chạm nhẹ eo em nhưng cô nàng vẫn vui vẻ đón nhận. Nó cười cười bước vào ghế lái tự tay cài dây an toàn cho em, người cô nàng vẫn thơm thơm như bao cô gái đẹp khác.

-        Giờ làm gì nè, ưu tiên con gái.

-        Hì hì bình thường sáng anh Mon hay làm gì?

-        Anh hả? Ăn sáng, uống cà phê. Chán lắm!

-        Dạ vậy em cũng muốn ăn sáng uống cà phê với anh Mon.

-        Ơ đi chơi kiểu anh không sợ chán hả em?

-        Hông nè. Hì hì!

Nó bật cười gác tay lên bục gác tay, mấy ngón tay nó như vô tình nhưng cố ý chạm lên chân em.

-        Em thích ăn gì?

-        Em ăn gì cũng được nè hì.

Cô nàng cười tươi trả lời, chân em ngả sang phía nó, đưa chiếc đùi mịn dường như đặt trọn trong tay nó, không có vẻ gì muốn dời đi, nó mỉm cười nhìn em nháy mắt.

-        Nè! Không chơi trò em ăn gì cũng được với anh xong kể món gì cũng không chịu nha. Cho vô nhà ăn cơm nguội đó nha.

-        Biết rùi nè, làm như em khó chiều lắm dzạ.

-        Chiều thì anh chiều được, có cái đừng kiểu đó anh không thích.

-        Hihi dạ biết rùi.

-        Thoải mái đi, đừng có một câu dạ, hai câu dạ nghe như nhân viên với cấp trên ấy.

-        Dạ… anh Mon hihi!

Cô nàng cười khúc khích vui vẻ gật đầu, tay gác lên tay nó như muốn giữ không để nó rời tay khỏi chân em.

-        Giờ đi cà phê nha, anh biết quán này đẹp có đồ ăn luôn.

-        Dạ…á hông, ok anhhhhh! Hihi em quen rùi, kệ em nè anh, dạ mới ngoan mờ.

-        Haha ngoan chi với anh?

-        Hihi! Ngoang mới được anh Mon cưng.

-        Rồi rồi, đi nha.

Nó bật cười rút tay khỏi chân em tập trung lái xe ra đường.

-        Tháng này em off mấy ngày?

-        Lễ tân tụi em tháng được off hai ngày à.

-        Sao off ít vậy em?

-        Anh Kha nói mặt tiền quán, hông cho off nhiều.

-        Ờ cũng đúng, quán sao thiếu người đẹp lâu nổi.

-        Hihi mà em off nhiều cũng được đó anh, xin đứa khác làm thế mấy ảnh cũng cho off nhiều xíu, cở 4-5 ngày. Hỏi chi dzạ, tính đưa em đi chơi lâu hen.

-        Haha thông minh. Tính bắt cóc người đẹp, chịu không?

-        Hihi hông sợ.

-        Ghê ta.

Cô nàng cười khúc khích vui vẻ, giọng điệu mỗi lúc thêm thân thiết, bớt đi chút rụt rè trước mặt nó, dù sau lần đầu quen nhau cũng không tốt đẹp gì, nên ít nhiều cô nàng có một chút e ấp khi tiếp xúc nó.

-        Nghĩa là cho bắt cóc hả?

-        Trời ơi mắc cười ghê, bắt cóc người ta mắc xin nửa hen.

-        Xin chứ, không cho ai dám. Sợ công an bắt.

-        Dám bắt em hông, em cũng hung dữ lắm nghen.

-        Thì vậy mới xin.

-        Hihi đòi bắt cóc, nói vậy ai thèm cho pleee.

-        Haha rốt cuộc là cho hông?

-        Thì bắt được bắt nè, coi coi bắt cóc em làm gì.

-        Làm gì kệ anh, cho rồi thì anh muốn làm gì anh làm, không được chạy

-        Để coi anh Mon sao pleee.

Nó bật cười cốc đầu cô nàng.

-        Nói chứ hứa phải làm. Nay anh bận nên lần sau đưa em đi chơi bù, bù luôn hôm nay chịu không.

-        Chịu liền nè. Anh Mon nhớ á.

-        Ừ!

Nó cười cười nói thêm một chút với cô nàng cũng vừa lúc tới quán cà phê, thực ra cũng không đâu xa lạ, quán cà phê cũ của cả nó và ông Kha. Tự lúc không làm ở quán nửa, mấy tháng sau quán có quản lý mới, ông Kha rút đi lo việc của ổng, sau này nó mới biết ông Kha có cổ phần hùn vốn, thời gian đầu quán giao cho ông Kha điều hành quản lý, khi quán đi vào ổn định đã giao người khác. Ngày đi tháng lại, bao nhiêu kỷ niệm vừa qua ở quán cà phê làm nó nửa muốn rời thật xa quán, vừa muốn đến thường xuyên mỗi khi có dịp ngang qua. Tất nhiên chủ yếu hiện tại nó học quận năm, làm việc quận ba, ở quận 7, tóm lại loanh quanh trung tâm, nếu không phải coi sóc quán ông Kha, chắc nó cũng hiếm khi có dịp qua tận đây.

-        Ủa quán xx nè. Tưởng đâu lạ, hì hì.

-        Em biết quán này?

-        Quán đẹp nè, hì hì em biết rành luôn. Tại hùi trước em làm đây nè anh Mon? Mà em làm được mấy bửa hà, xong anh Kha mới kêu em qua kara làm dùm ảnh tới giờ luôn.

Nó tròn mắt có một chút ngạc nhiên nhìn cô nàng.

-        Chà coi bộ trái đất tròn.

-        Là sao anh?

-        Em làm hồi nào, trước quán mới mở anh làm phục vụ ở đây nè.

-        Ủa? Em cũng làm hùi quán mới mở. Sao em hổng nhớ anh Mon ta?

Cô nàng nheo mắt nhìn nhìn nó suy nghĩ, nó cũng lắc đầu mỉm cười.

-        Muốn nghĩ gì thì vô quán hả suy nghĩ cô nương, tính ngồi đây chu mỏ hoài hả.

-        Hihi a Mon thấy ghét!

Nó bật cười ra khỏi xe vòng qua mở cửa, nó dịu dàng đưa tay ra nháy mắt.

-        Tay đâu?

-        Hihi!

Cô nàng nhìn nhìn tay nó một chút cũng ngoang ngoãn nắm tay nó bước khỏi xe, nhìn cô nàng so với hai cô lễ tân mặc áo dài trong quán có phần xinh đẹp hơn. Hóa ra cũng từng là nhân viên ở đây. Nó đỡ em ra khỏi xe, tay chạm hờ trên bờ eo mịn màng cùng em bước lên bậc thang đi vào quán. Quán thay đổi không nhiều, lễ tân, nhân viên có thể khác nhưng mấy anh giữ xe vẫn quen mặt. Nó để cô nàng đứng ngay cửa tươi cười đi lại vỗ vai ông anh giữ xe đang nheo nheo mắt nhìn nó, chắc là đang nhớ mặt.

-        Haha khỏe không anh? Em Mon bên nhà anh Kha nè, nheo cái gì mà nheo.

-        Ái chà nhớ rồi, bởi tau nói cỡ này đầu óc lú mịe rồi. Haha thằng Mon, lâu quá hổng gặp mậy. Giờ ở đâu rồi?

-        Em vô quận năm học, loanh quanh bên nhà ông Kha kiếm ăn xíu.

-        Ờ hèn chi, lâu rồi tau hổng qua quán nhậu phụ ổng, chà cở này bảnh mậy, đi xe hơi không nha.

-        Haha hưởng ké ông Kha thôi. Khỏe hả anh, lương lâu lên đều chớ.

-        Khỏe ru đủ sống, đâu lên hương như chú em mày há há. Xe sang gái đẹp, quá dữ mậy.

Ông anh vỗ vai nó, hai an hem cười ha hả, thấy nó đứng nói chuyện khá nhiều, Thùy tò mò đi lại đứng sau lưng khẽ gật đầu chào ông anh giữ xe, nếu không có nó, chưa chắc cô nàng làm vậy.

-        Nay dẫn bồ đi cà phê hả ku, ngon lành. Chạy xe hơi bồ mới đẹp vậy chớ.

-        Haha thằng Mon. Lâu hổng qua chơi mậy, haha mày nói bậy rồi, ai chớ thằng này chạy xe đạp gái đẹp đi chung cũng cả bầy.

-        Ờ ha, quên vụ này. Há há, phải nói thằng ku Mon vẫn giữ phong độ sát gái ầm ầm ha Mon.

-        Hơ hơ đừng có nói vậy em mắc cỡ. Hehe anh khỏe ha, chà cở này coi bộ phát tướng dữ.

Nó bật cười quay lại bắt tay anh bảo vệ lớn tuổi hơn hình như mới dẫn xe khách đi ra, đây là anh bảo vệ còn quen mặt hơn ông anh nói chuyện nảy giờ, là người hồi trước thường xuyên để dành cơm hộp, nhận giao đồ ăn chị gửi qua cho nó.

-        Chà dẫn bồ mới đi cà phê hả, đẹp dữ mậy, chậc tưởng đi một mình tau giới thiệu cho con quản lý mới, đẹp lắm mày ơi.

-        Ờ đẹp thiệt, có cái hơi dữ, đù mọa phải giao chú mày mới thuần được con đó, căng lắm.

-        Haha bớt tào lao hai ông, tính đốt nhà em hả…áiui daaaa.

Cả hai ông anh tủm tỉm cười đá mắt với nhau, tính tình vẫn như xưa, gặp nó đi với ai là hại nó liền, cô nàng Thùy sau lưng cũng đỏ mặt đưa tay nhéo thiếu điều rớt thịt nó ra. Nó nhăn nhó quay qua làm mặt cười cười nắm tay em xoa xoa, cô nàng chu miệng trừng mắt tinh nghịch xong mới chịu thả tay ra, nhưng vẫn giữ nguyên tay mềm của mình để nó nắm lấy. Nó khẽ nhếch môi cười nghĩ thầm trong bụng, phép thử lần 3 đã xong, giờ phút này nó đã biết bất cứ lúc nào nó cũng có thể chạm vào người em. Hai ông anh đương nhiên nhìn thấy hành động của Thùy, càng cười lớn vui vẻ.

-        Haha đốt gì nổi nhà mày.

-        Lâu hổng gặp, phong độ em ông Kha coi bộ hổng giảm, ngon lành.

-        Thì đó, tau bửa giờ tau nói con quỷ quản lý thế cha nội Kha chắc mày còn làm mới trị nổi nó. Quá trời chứng, dữ dằn lắm mày ơi.

-        Ờ nói xấu sếp cho dữ lên anh, thấy máy quay nó chỉa thẳng mặt không.

-        Sợ khỉ. Haha nó hành thì hành tụi kia, hành hai thằng giữ xe tụi tau chi.

-        Bộ sếp mới dữ lắm ha gì mấy anh than dữ.

Ông anh đứng gần nó nhất nhăn mặt khoác vai nó.

-        Đm nó ghê lắm mày ơi, đẹp thì đẹp mà mặt căng lắm, đéo biết cười gì.

-        Đúng rồi, nhỏ mà ghê lắm. Tau nói nó khó cả trăm lần thằng Kha. Đợt mới vô làm, nó đuổi gần sạch tụi nhân viên, tuyển mới hết.

-        Đù! Căng vậy anh? Đuổi hết hả, sao bả chừa hai anh cũng hay à.

-        Há há gần phân nửa. Tụi tau giữ xe éo liên quan.

-        Móa hên làm ngoài sân éo dích ai chớ không ra đường ăn cám cả đám haha, thôi vô đi ku, đứng xàm hồi nó ra chửi liền đó. Đm nè mày thấy chưa, giữ xe bắt mặc đồng phục nè, nóng chết mẹ tau xăng quần chút xíu nó thấy nó cũng la, ăn rồi phạt lương tụi tau miết.

Nó bật cười nhìn hai ông anh, cũng đúng hồi trước mấy ổng thích mặc đồ gì mặc miễn dẫn xe nổi là được, hai ông này hay mặc đồ ban đầu chỉnh chu nhưng dẫn xe chút đổ mồ hôi là cha nào cha đó gỡ nút áo khoe ngực, xăng ống quần như giang hồ đi đá gà. Ông Kha với nó nhắc đi nhắc lại đâu cũng vô đó, có điều thôi mây ông chỉ giữ xe, cũng không tới nổi phanh ngực đồ quá đáng, thấy khách cũng biết cài tạm nút áo vô kéo quần xuống mới chạy lại nhận xe khách thành ra nó với ông Kha cũng mắt nhắm mắt mở kệ mấy ổng, hù gì hù cũng không có trừ lương thiệt.

-        Haha quản lý người ta phải vậy mới quản được mấy anh chớ. Chà quản lý mới coi bộ căng nhễ?

-        Căng lắm.

-        Dữ như quỷ. Giống mày xưa hay nói á, gì mà…ờ đúng rồi. Đẹp mà bị khùng!

Nó phì cười nhớ lại hồi xưa đi làm hay nói mấy cô nàng nhân viên nữ câu này, kể cả “em”, Hân, hay mấy cô gái thân thiết, đẹp mà bị khùng.

-        Haha nay bả có đây không, gì mà than quá. Đâu để vô coi coi dữ cở nào, tụi anh chỉ thẳng mặt em xử cho.

-        Há há ghê! Thôi vô đi ku, thấy con nào mặc đồ đen đen lịch sự nó đó.

-        Ờ đm mày thu phục nó cho tau. Há há!

-        Ok ok để em. Nè cất xe vô dùm em cái, bãi xe nhỏ quá không dám lái vô.

-        Haha lái xe còn cùi bắp như trước hả ku. Ok để tau, chà xe xịn à.

Nó cười cười vỗ vai hai ông anh rồi kéo tay Thùy đi vô quán. Lâu rồi không ghé qua, quán vẫn mang cảm giác vừa lạ vừa quen, cảnh cũ nhưng người đã khác đi ít nhiều, chính nó cũng khác, mọi thứ qua nhanh đến lạ, bất chợt nó cảm giác cứ như đã nhiều năm mới trở về.

Hai cô nàng lễ tân mặc áo dài hồng tiến lên gật đầu chào, đưa tay ra dấu mời rất lịch sự.

-        Dạ em chào anh chị, anh chị đi mấy người ạ?

Nó cũng mỉm cười gật đầu chào, cúi đầu thì thôi chứ ngẩn lên tự nhiên thấy tổn thương ghê gớm, hai bà cô cao phát ham, nó thở dài trong bụng, cà phê này đúng là biết tổn thương khách, dù người mới hay cũ, lễ tân cô nào cô đó vừa đẹp rạng ngời vừa cao chót vót. Chất lượng nhan sắc lễ tân quán này lúc nào cũng top đầu trong số quán cà phê nó từng biết, kể cả mấy cà phê người đẹp trong quận 10 khu Bắc Hải cũng hiếm có quán so sánh nổi, gu tuyển lễ tân vẫn chịu đầu tư như cũ.

-        Hihi anh ơi!

Thấy nó hơi ngẩn người, hai cô nàng tò mò cười nhẹ, một cô lên tiếng, Thùy cũng bấm vô tay làm nó hơi nóng trên mặt ho khan, đâu phải lần đầu gặp con gái đẹp đâu mà ngơ ngác dữ.

-        À à è hèm. Mình đi 2 người thôi.

-        Dạ anh chị theo em nha.

Một cô nàng má lúm đồng tiền đưa tay mời rồi đi song song bên cạnh nó, giọng vẫn nhẹ nhàng ân cần.

-        Anh chị thích ngồi ngoài trời hay phòng kính có máy lạnh ạ. Quán em có khu ngoài trời nhìn được vườn hoa, hồ cá…khu máy lạnh yên tĩnh không hút thuốc, khu trên lầu có ba khu có thể nhìn sân vườn, nhìn ra phố và…

-        Bàn số 35 khu C kế gốc cây sung trống không bạn?

Nó mỉm cười chờ cô nàng nói hết mới lên tiếng, cô nàng hơi sững người vì bất ngờ tròn mắt nhìn nó, chắc cô nàng không ngờ có khách rành quán đến nhớ cả số bàn, cây sung luôn mà.

-        Dạ anh muốn ngồi đó hen, theo em nhớ sáng đến giờ vẫn chưa ai ngồi ạ.

-        Haha ok bạn đưa bạn mình vô chỗ đó giúp mình nha, mình quên đồ.

-        Vâng ạ!

Nó cười cười vỗ eo Thùy.

-        Em theo bạn này vô chỗ ngồi trước, chổ đó mát đẹp lắm. Anh quên cái này.

-        Dạ anh!

Cô nàng gật đầu đi theo lễ tân vô quán trước, nó cười cười đi ngược ra cửa quán ngó nhìn hai ông anh giữ xe nói lớn, hai ổng cũng đang đứng chém gió, mắt nhìn ngắm cô nàng lễ tân xinh đẹp còn lại nên cũng thấy nó ra.

-        Ê hai anh ăn sáng chưa?

-        Chưa mày ơi. Tính chút ăn.

-        Ăn gì?

-        Gì cũng được.

-        Ok!

Nó nói nhanh gọn, giữa tụi nó không cần vòng vo dài dòng. Nó quay qua nhìn cô nàng lễ tân còn lại, vừa cao vừa đẹp vừa thơm, nhìn chỉ thấy ngứa răng muốn cắn một cái cho lùn đi, dìm hàng khách quá.

-        Haha bạn đẹp nhờ nhân viên kêu hai tô bún bò đem ra đưa hai ổng nha. À còn nửa, bạn với bạn lễ tân hồi nảy ăn gì kêu bếp làm luôn đi, mình mời.

-        Dạ thôi em…

-        Ăn đại đi em, Mon nó quán lý cũ đó, em út ông Kha. Người quen không à đừng có ngại.

-        Đúng rồi, ăn đi cưng rồi anh Mon ăn cưng lại mấy hồi. Há há!

Hai cha nội cười ha hả damdang, bao nhiêu câu chọc gái cửa miệng nó hồi xưa mấy ổng rành lắm. Cô nàng kế nó trừng mắt với mấy ông bảo vệ rồi cười khúc khích nhìn nó.

-        Anh quản lý cũ hen?

-        Haha theo ôm đùi ông Kha, chắc bạn biết ông Kha hả?

-        Dạ biết, bửa tuyển em vô làm anh Kha qua phỏng vấn.

Nó gật gù, cha già đó quản hay không quản quán thì vụ tuyển lễ tân hăng hái lắm, tại ổng mê gái đẹp, anh nó mà. Nói gì nói, lâu lâu gặp mấy ông anh giữ xe phải mời mấy ổng gì đó, mà đã mời nhân viên trước mặt cô nàng không thể không rủ thêm người ta.

-        Ờ vậy tốt, giờ chắc chưa ăn sáng đúng không? Tầm này khách hơi đông.

-        Hihi dạ, quán lý cũ có khác, biết hết hen.

Cô nàng cười tít mắt, thái độ cũng thả lỏng hơn kiểu lịch sự với khách, mắt có một chút tò mò đánh giá nó.

-        Vậy ăn gì chút rủ bạn làm chung kêu gì ăn nha, bill tính vô bàn mình ngồi, bạn kia biết đó. Thoải mái nha, có gì mình ở lại rửa ly cũng được.

-        Dạ vậy em cảm ơn nghen. Anh tên Mon hen, vui tính ghê.

-        Haha thôi vô đây, nhớ kêu đồ ăn đó.

-        Dạ!

Nó tủm tỉm cười, không kiềm lòng đã nói thêm câu quen thuộc, không ăn chút ra oánh sưng mông. Nó vui vẻ đi vô trong, đứng gần con gái cao cũng áp lực lắm chứ. Cảnh vật quán vẫn như cũ, bàn ghế sắp xếp tuy có một chút khác đi nhưng chung quy không thay đổi nhiều, do vừa đi vừa ngắm nghía cảnh cũ nên nó không đi thẳng vô chổ ngồi, chắc do vậy nên không gặp cô nàng lễ tân lúc nảy để nói một tiếng dặn cô nàng kêu đồ ăn. Thùy đang ngồi bàn số 35 khu C, bên cạnh gốc sung khá mát mẻ, chỗ ngồi này nó đánh già đẹp nhất quán, vừa mát mẻ buổi sáng, vừa nhìn trọn vườn hoa, hồ cá, lại thuận tiện nhìn một vòng bao quát khắp quán. Cô nàng đang nghịch ly trà đá, trên bàn chỉ mới một ly, có lẽ nhân viên chưa biết bàn đi hai người.

-        Sao ngồi đây mát không em.

-        Dạ view đẹp nè anh, quản lý cũ có khác hen, chỗ đẹp nhất biết luôn.

-        Haha em kêu món chưa?

-        Dạ chưa, em đợi anh Mon kêu chung cho tiện.

-        Ừ ừ. Em ơi, cho anh menu!

Nó giơ tay ra hiệu, cô nàng phục vụ đứng gần đó ôm menu đi lại.

-        Anh chị dùng gì ạ?

-        Ừ chờ anh coi cái nha, cho ly trà đá đậm đậm trước nha em. Khát quá!

-        Dạ anh!

Cô nàng mỉm cười giơ tay lên cao, chắc ra dấu cho bạn khác đem trà ra. Nó đưa menu cho Thùy.

-        Em lựa món đi, anh có món sẵn rồi.

-        Dạ a gọi gì ạ?

Nó cười cười nhìn cô nàng trạc tuổi nó cũng khá xinh xắn có vẻ non nớt, chắc sinh viên năm nhất vừa học vừa làm thêm.

-        Em làm lâu chưa?

-        Dạ…mấy tháng ạ.

-        À anh bếp chính còn làm đúng không?

Nó tự tin bếp chính và các pha chế chính của quán chắc chắn không bao giờ dễ dàng thay người khác, ông Kha từng nói nó bếp và pha chế là linh hồn quán, sống chết ổng cũng không thay đổi trừ khi bất khả kháng.

-        Dạ…

Chắc mới làm nên cô nàng hơi ngập ngừng chưa dám xác nhận.

-        Haha em cứ ghi cà phê và bít-tết cho anh Mon là bên trong biết.

-        Dạ một cà phê và bít-tết hen anh.

-        Ừ nhớ ghi cho anh Mon vô, bếp sẽ biết.

-        Dạ!

Nói xong nó vui vẻ ngả người ra ghế ngắm nhìn khung cảnh quán đã từng quen thuộc, sẵn cũng hơi tò mò coi quản lý mới là ai mà mấy ông bảo vệ nhắc nghe ghê gớm dữ. Không thấy ai có vẻ là quản lý, nó cũng thôi không để ý nhiều, im lặng nhìn ngó quán, hình như Thùy cũng kêu món xong, cô nàng phục vụ đã đi mất.

-        Anh Mon hình như nhớ quán dữ hen.

-        Sao em biết.

-        Im ru nhìn tùm lum cũng lâu nghen.

-        Haha lâu lâu ghé chổ cũ cũng nhớ, hơi ngơ chút.

-        Dạ vậy anh Mon làm hồi quán mới mở phải hông?

-        Đúng rồi, trước khai trương luôn em.

-        Uhm uả sao em hổng nhớ anh Mon ta. Em làm hồi quán cũng mới mở đó.

Nó nheo mắt nhìn Thùy thật kỹ, đúng là không nhớ ra em, có lẽ cô nàng làm thời điểm sau khi nhóm lễ tân đầu, lúc đó lễ tân thay đổi liên tục, nó cũng không nhớ quá nhiều người, hơn nửa xung quanh nó lúc đó xuất hiện nhóm chị Thủy, Thy, Hân, chị…nên cũng không quá chú ý mấy cô nàng lễ tân.

-        Ừ! Gì chứ lễ tân hồi đầu thay đổi liên tục, chắc không để ý, hoặc lúc đó anh còn đi xe dream cùi bắp, em không để ý.

-        Hic anh Mon nói vậy em buồn đó. Em hông…á…em nhớ rùi. Xe dream, phải anh Mon chạy dream trắng hông.

Cô nàng hơi xụ nhưng nửa chừng mắt sáng rực nhìn nó chằm chằm.

-        Đúng rồi, xe dán decal trắng.

-        Phải rùi, xe hình như số 3939.

-        Ơ sao nhớ hay vậy?

-        Hihi đúng anh rùi, anh Mon nói em chê anh Mon đi xe dỏm hông thèm để ý sai nghen. Em nhớ rùi, hùi đó tụi em vô làm thấy anh Mon nè, hông nhớ mặt để ý anh Mon thiệt, mà tụi em để ý xe anh Mon. 3939 số đẹp nghen, hì hì tụi em hay nói chắc anh Mon nhà ghê lắm, mua số đẹp luôn nè.

Cô nàng cười khúc khích nhếch chiếc mũi cao lên, mắt tinh nghịch liếc nó như muốn nói, nó đã nghĩ oan cho cô nàng.

-        Haha anh nói giỡn đó. Mà đúng xe cùi, số đó số xe tự nhiên bấm luôn, không tốn một xu. Chừng nào 7979 mới ghê.

-        Hì hì cũng số đẹp nè. Thần tài nhỏ. Ủa giờ xe đó đâu rùi anh, nhà anh hai em bán sim nè, em hay để ý số đẹp lắm, con Linh cũng mê xe số đẹp luôn.

-        Ghê! Mấy vụ này anh không rành lắm, cũng không để ý, có xe chạy là được. Giờ a đưa xe cho thằng bạn anh mượn chạy đi làm rồi em.

-        Hihi có bán xe nói em nghen, em kêu anh hai em mua.

-        Xe cũ mua chi cô nương.

-        Số đẹp nè, mua xong làm đẹp lại bán cho người ta.

-        Haha dữ! Rồi rồi, nào bán xe anh nói, nhớ trả giá cao cao nha. Còn không kêu anh hai em đổi với anh.

-        Đổi gì dzạ?

-        Đổi em gái ổng cho anh.

-        Hihi anh Mon thấy ghét, em hông chịu.

-        Ơ vậy bắt cóc người luôn, đỡ tốn chiếc xe số đẹp.

-        Anh nha, ghẹo em hoài.

-        Thiệt, không hề ghẹo.

-        Hông chịu nhaaaa.

Cô nàng chu miệng trề môi cười hì hì quay mặt chổ khác, nó vui vẻ mân mê bàn tay đẹp của em đặt trên bàn, tay lễ tân ngón vừa dài vừa thon, cũng biết làm điệu dữ lắm.

-        Mời anh dùng trà ạ.

-        Uhm cảm ơn bạn.

Nó không nhìn nhân viên, mải mê sờ tay con gái rồi, tầm này còn để ý chi người khác. Một tay vẫn xoa xoa móng tay cô nàng, tay kia cầm ly trà đưa lên miệng uống một ngụm thiệt đã khát lấy tinh thần sờ tay con gái tiếp. Nhưng…chợt nó trợn tròn mắt, tay run run, cổ họng đắng chát, mặn…và cay xé lưỡi, như muốn đốt cháy cổ họng.

-        Khụ…á…cay quá…em ơi…khụ khụ…sao trà rớt gì vô cay dữ vậy…khụ khụ…

Nó ho sặc sụa nói không thành tiếng cầm ly trà nhìn nhìn, cô nàng Thùy bị nó bấm mạnh, thấy nó tự nhiên đỏ mặt ho sù sụ liên hoảng hồn đứng phắt dậy.

-        Anh anh có sao hông, bạn ơi quán cho khách uống trà gì kỳ vậy hả?

-        Khụ khụ…cay quá…cho…khụ khụ cho anh ly nước. Trà bỏ cái gì ấy…khụ khụ…

-        Gì kỳ vậy. Anh ơi anh sao rùi anh, nè nè uống đỡ ly em nè.

-        Chị! Kêu quản lý ra đây em nói chuyện, cho khách uống gì kỳ vậy. Làm ăn vậy đó. Coi người ta sặc nè…quá đáng!

Nó cúi đầu ho như ói nước dãi trong miệng ra gốc cây, tay cầm lấy ly nước của Thùy uống ừng ực, cô nàng vừa giận dữ nói với bạn nhân viên vừa xoa xoa vỗ vỗ lưng nó. Nghe giọng cô nàng dường như không giữ được bình tĩnh nửa, nó vội trả ly cho cô nàng quơ tay nắm lấy tay em.

-        Khoan em…khụ khụ…đừng có la lớn tội nghiệp bạn ấy, từ từ nói. Đừng có nóng ảnh hưởng người ta.

-        Hứ! Làm ăn vậy coi sao được, nay hổng xử rõ ràng em…

-        Thôi…ngoan! Để anh nói…khụ khụ…cay quá…em chạy xin anh ly nước khác cái.

-        Dạ…hic em ơi cho chị thêm ly trà. Mệt để em lấy cho nhanh, anh chờ em xíu nghen.

-        Ừ ừ…khụ khụ!

Hình như Thùy cầm ly chạy đi, nó liếc thấy em chạy ào đi xa lại khu trà. Nó tiếp tục chu mỏ vô bồn cây ho một cách khổ sở, nước mắt nước mũi tè le, cay thấu tâm can.

-        Hứ!

Ủa…nó hơi nhột, hình như có tiếng hứ hay sao ấy, hay do ho quá nó hoang tưởng cmnr.

-        Khụ…ai đó…khụ khụ, cay chết tui rồi.

Nó cảm giác có hơi người sau lưng, là nhân viên nhỉ, hình như có mùi thơm, hình như…thôi chứ mũi nó nghẹt cứng ngắt vì sặc rồi. Nó ráng chống tay lên bàn quay lại, chợt có bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nó.

-        Hứ! Hừ!

Chà lần này hứ rõ ràng lắm, nó hơi chột dạ, mỗi lần nghe mấy cái từ hứ hừ này, là cảm giác bất an lắm. Nó quẹt nước mắt mù mịt vô tay áo, mắt bắt đầu bớt mờ rồi, nó thấy một đôi giày cao gót, chân con gái mang vớ lưới đen, di chuyển tầm mắt lên cao dần, chiếc váy công sở màu đen ngang gối, nó hít cái rột không khí, hít luôn nước mũi bên trong xuống tận cổ họng, nuốt ực.

-        Cái này…

Cái này hình như con gái, nhờ hít mạnh nên không khí cũng dần đậm đà, nó nghe mùi đúng là mùi thơm con gái…nhìn lên nửa, áo sơ-mi kiểu con gái, bên ngoài khoác áo đen kiểu vest con gái, ngực à không, không nhìn rõ ngực do kiểu áo lịch sự kín đáo. Giọng con gái như chim hót nhẹ nhàng vang lên, bên trong còn ngữ khí vừa giận, vừa hả hê mỉa mai.

-        Cay không?

Nó chột dạ, tim đập thình thịch rất bất an…

-        Cay chớ…

-        Hừ!

-        Cái này…

Nó dựng hết tóc gáy, không lẽ bị bắt gian, không thể nào, nó nhớ chắc chắn những người bắt gian được nó giờ ngủ cong đít ở nhà, giọng nói này cũng không phải giọng mấy bà cô sư tử, có điều…nó vẫn bất an, bụng giật thót dần. Nhìn lên chiếc cằm nhọn V-line, chiếc môi đỏ cong cớn, mũi dọc dừa nhỏ xinh, đôi mắt hơi nhếch tỏ ra chủ nhân là một cô gái không dễ đụng chút nào, trán tròn trơn bóng, tóc dài xõa vai bóng mượt, môi cô nàng nhếch lên. Nó hít một hơi khí lạnh, nhìn gương mặt, nhìn cái miệng, nhìn mắt, nhìn môi, nhìn xuống ngực…lại nhìn lên môi, nhìn lên mắt…dụi dụi mắt rồi lại nhìn tiếp từ mắt mũi môi xuống ngực, lần này nhìn sâu hơn xuống bụng, eo, chân…dáng người, khuôn mặt này…Thôi chết!

-        Ấy! Chết tui rồi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 103)

  Xoẹt…phù! Nó phun nhẹ khói thuốc lên trời, một tay xoa nhè nhẹ trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, chị Thủy rên rỉ khe khẽ trong hơi thở dần t...