Đứng cả buổi chị mới
thay quần áo xong đi ra đứng sau lưng vỗ vai nó. Đi ăn sáng thôi mà cũng điệu
thấy sợ luôn, áo khoác, khăn choàng cổ, mũ len màu trắng và cái chụp tai hồng hồng
chị mua hôm qua, nhìn chị chẳng khác nào con gấu bông size to nhất luôn.
-
Đẹp hok nhox?
Chị cười tít mắt quay một
vòng khoe đồ đẹp với nó, tất nhiên nó không dám chê chị xấu rồi, nhưng chị cũng
chẳng thấy xấu bao giờ, nhất là làm điệu thế này kia mà. Nó mỉm cười không nói
gì chỉ đưa ngón tay cái lên ra dấu. Con gái được khen ai mà không thích nên chị
khuyến mãi cho nó thêm một vòng xoay nửa rồi mới kéo tay nó vui vẻ đi ra khỏi
phòng.
-
Đi nhanh nhanh nhox chị đói lắm rồi nè
-
Từ từ nhox khóa phòng đã
-
Nhanh đi sắp chết rồi nè!
-
Biết rồi
Nó với tay tắt đèn, khóa
cửa xong rồi mới lửng thửng đi theo sau lưng chị, không phải chị đi nhanh mà nó
cố ý đi sau lưng để ngắm chị, lâu lâu mới có gấu bông đi động để ngắm đâu có bỏ
lở cơ hội được. Nó mĩm cười móc điện thoại ra nhanh tay chụp lại một tấm hình
chị từ sau lưng, kệ chụp để dành về đưa anh Phong trêu chị chơi. Chụp hình xong
chưa kịp cất điện thoại chị đã quay lại nhìn nó tỏ vẻ nghi ngờ
-
Làm gì đó nhox con?
-
Làm gì đâu
-
Cầm điện thoại chi đó?
-
Ờ thì tính nhắn tin cho anh Phong
-
Nhắn cho hắn làm gì? Mờ ám quá nha
-
Thì hỏi thăm đi tới đâu ấy mà. Đa nghi ghê!
-
Xí!!! Mệt nhox quá đi ăn nhanh đi. Chị đói sắ xỉu rổi
hổng lo đi lo cho tên kia làm gì?
-
Rồi rồi thì đi. Mà anh Phong về rồi mình đi ăn bằng gì
giờ
-
Uhm ha quên mất tiêu.
-
Taxi nha
Nó để nghị. Ngẫm nghĩ một
hồi chị lắc đầu
-
Thui chị hổng đi taxi đâu
-
Chứ đi bằng gì?
-
Hay mình thuê xe máy đi nha nhox?
-
Ừ ừ cũng được.
Nó với chị đi xuống quầy
tiếp tân gửi chìa khóa sẵn tiện thuê xe máy đi luôn. Tất nhiên khách sạn tốt
như thế này thì không thể thiếu dịch vụ cho thuê xe máy rồi. Chọn đại một chiếc
xe có vẻ mới nhất nó dắt xe ra ngoài cổng còn chị của nó thì vẫn đứng im chỗ để
xe xem xét gì đó.
-
Chị đi nhanh đứng làm gì nửa vậy
-
Chờ chị chút
-
Làm gì đó
Nó dựng xe tiến lại gần
chị
-
Chị đang lựa nón bảo hiểm. Hổng có cái nào đẹp hết
trơn!
-
Trời đất! Có nhiêu thôi mà làm cái mặt nghiêm trọng vậy.
Nón nào cũng được mà
-
Mệt chị muốn đội nón đẹp!
-
Hix có mấy cái đội đỡ đi mà!
-
Nhưng mấy cái nón này xấu muốn chết!
-
Thôi đội đỡ đi. Người đẹp đội nón nào cũng đẹp mà.
Mặt chị xụ xuống đứng dậm
chân ra vẻ chán nản. Đúng là nữ hoàng bao giờ cũng như con nít, đòi cái gì rồi
là đòi miết chẳng chịu bỏ cuộc đâu. Riết rồi không biết tính cách này của chị
là tính xấu hay là nét đang yêu của chị nửa.
-
Thôi được rồi đội đỡ nón đó đi tí nhox kiếm nón bảo hiểm
đẹp mua cho chị chịu chưa?
-
Uhm ha…được đó nhox. Đi đi nhanh lên
-
Vậy đội đỡ nón này chút nghen
Nó lấy một cái nón có vẻ
mới nhất đưa cho chị. Tất nhiên chi chẳng chịu cầm, hiểu ý nó đành tặc lưỡi đội
nón cài dây cho chị. Hix chẳng biết chị lớn hay nó lớn hơn nửa. Kệ gặp chị cũng
không nhiều, ráng để chị hành xác thêm hôm nay nửa về trả chị cho anh Phong là
khỏe người liền.
-
Rồi đi được chưa?
-
Hihi được rùi. Mà mình đi mua nón trước nha nhox?
-
Ờ thì đi.
-
Nhanh nhanh…
-
Từ từ để nhox coi bản đổ cái đã
-
Coi bản đồ chi! Mệt quá chạy đại đi
-
Lạc rồi sao?
-
Lạc tính sau..đi đi…
Chị giật bản đồ trên tay
nó hối thúc cho nên nó đành lắc đầu để máy cho xe chạy thẳng ra đường. Buổi
sáng, chạy xe dưới những con đường nho nhỏ của Đà Lạt cũng là một điều thú vị.
Nó cho xe chạy vòng vòng mấy con đường mà nó đoán sẽ có nhiều cửa hàng, hy vọng
sẽ có tiệm bán nón bảo hiểm nào đó, cũng may thành phố nhỏ, nó chạy vòng vòng một
hai con đường là vào được đến chợ, không khó để tìm cái tiệm bán nón bảo hiểm.
Nó dừng xe trước tiệm, chị vội nhảy xuống đất chạy vào trong đứng ngắm nghía lựa
chọn nón. Nhìn cái mặt là biết hổng thèm quan tâm tới lời mời mọc hay giới thiệu
nón của chị chủ tiệm đứng kế bên rồi, nó đành khóa cổ xe đi vào trong nói với
chị chủ:
-
Chị để cho cô nương đó lựa nón. Được cái nào em mua
cái đó khỏi giới thiệu mất công
-
Ừ không sau em ạ. Chiều chuộng người yêu nhĩ
-
Dạ không. Chị của em đó chị.
-
Ồ chị tưởng…
-
Dạ!
Nó cười gãi gãi đầu..
-
À chị cho em hỏi ở đây chỗ nào bánh canh ngon vậy chị?
-
Tụi em là khách du lịch đúng không. Có mua bản đồ
chưa?
-
Dạ có rồi.
-
Vậy để chị chỉ đường cho chạy. Em giở bản đồ ra đi.
Thành phố du lịch có
khác, chị chủ quán dễ thương và rất nhiệt tình, ngoài chỉ đường cho nó đi ăn
bánh canh chị còn tư vấn cho nó thêm một số địa điểm ăn uống ngon khác. Hai chị
em một chủ một khách đứng chụm đầu vào bản đồ bỏ mặc chị của nó đứng chọn nón một
mình, lo chọn nón nên chị nhà mình cũng hổng thèm quan tâm nó làm gì. Được một
lúc thì chị cũng chọn nón xong đứng sau lưng khều khều nó
-
Nè nhox nhox!...Chị chọn xong rùi nè đẹp hok?
Nó và chị chủ quán quay
lại. Trên đầu chị đang đội cái nón bảo hiểm màu hồng, viền trắng, đỉnh nón có
in mấy ngôi sao lấp lánh. Đúng là nữ hoàng có khác, mắt thẫm mỹ khỏi chê vào
đâu, nón đẹp và rất hợp với trang phục chị đang mặc.
-
Uhm đẹp đó. Chọn xong rồi hả
-
Cô bé tinh mắt nhỉ. Nón hợp với em lắm đó!
-
Hihi cảm ơn chị!...Chị chọn xong rồi mình đi đi nhox!
-
Ừ ra xe trước đi.
-
Nhanh nha
Chị vui vẻ đi ra ngoài
trước. Nó quay qua chị chủ quán
-
Bao nhiêu tiền vậy chị?
-
Có giá trên kệ đó em. 155 ngàn.
-
Dạ!
Nó móc bóp ra trả tiền.
155k một cái nón bảo hiểm hổng biết rẻ hay mắc nửa, nào giờ nó có biết trả giá
trả hẹ gì đâu. Ai bán đồ cho nó là bảo đảm lời chắc, nhanh gọn lẹ.
-
Thôi em đi đây. Cảm ơn chị!
-
Ừ chào em! Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!
Mua được cái nón bảo hiểm
đẹp nên coi bộ chị nhà mình hả lòng hả dạ lắm thành ra cứ ngồi xem xét nón bằng
gương chiếu hậu xe máy. Nó lắc đầu đề máy cho xe chạy, đầu cố nhớ lại đường chị
chủ quán chỉ cho nó. Vòng vèo cả mấy con đường cuối cùng cũng tìm thấy được quán
bánh canh mà chị chủ bán nón chỉ. Quán không to cho lắm, chỉ là một ngôi nhà nhỏ
ở góc đường nhưng khá đông khách. Chủ yếu là người bản xứ chứ theo lời chị chủ
ít du khách nào biết tới quán nhỏ xíu này lắm. Vì quán đông khách nên tụi phục
vụ cũng mời gọi sơ sài để tự nó tìm chỗ ngồi. Sẵn nghề phục vụ của mình nó
nhanh trí kéo một cái bàn và 2 cái ghế ra phía góc trước quán dưới góc cây, ngồi
đây vừa thoáng mát vừa ngắm được một góc thành phố bên dưới. Đà Lạt khác SG ở
chỗ đường phố không có quá nhiều khói bụi nên chẳng sợ ngồi lề đường vừa ăn vừa
hít bụi. Nhỏ phục vụ đi ra nhìn nó tỏ ý hỏi ăn gì, nó giơ hai ngón tay ra hiệu
hai tô. Quán lạ kệ kiu đại muốn đem gì ra cho nó ăn cũng được vòng vòng chắc
cũng là bánh canh thôi mà.
-
Sao nhox biết chỗ này hay dzạ…thấy chạy xa ghê
-
Ừ nảy chị bán nón chỉ đó.
-
Hổng biết ngon hok ha
-
Chút ăn rồi biết.
-
Hihi hok ngon chị cho nhox ăn một mình 2 tô luôn
-
Ờ cảm ơn nha đỡ tốn.
-
Xí!!!
Hai đứa ngồi trêu chọc
nhau khoảng năm phút thì bánh canh được đem ra. Mới nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Nó lấy đũa muỗng lau, tự tay vắt chanh, nêm tí nước mắm ớt cho chị xong rồi mới
tự chăm sóc bản thân mình. Hix đi với em thì được chăm sóc chứ đi với chị thì
ngược lại hoàn toàn. Công nhận anh Phong chiều chuộng chị từ đó giờ cũng hay
thiệt. Ăn chưa được hai đũa thì chị quay qua nhìn tô bánh canh của nó rồi thản
nhiên chôm 2 con tôm của nó bỏ vào tô mình ngồi ăn ngon lành. Bó tay chị luôn,
như thường ngày chắc nó sẽ giành lại ngay nhưng hôm nay thì không. Không phải
nó không muốn đùa giỡn với chị mà vì hôm nay là ngày đầu ko có em, vẫn còn đâu
đó chút lặng lẽ trong con người nó…Có thể bắt đầu từ hôm đó, nó đã trưởng thành
hơn chăng. Hơi nhiều so với một tô bánh canh nhỉ J
Bánh canh ngon thiệt, chị
ăn sạch hổng còn một giọt nước súp nào luôn, không ngon sao được khi ăn một tô
mà phần thịt phần tôm gấp đôi lận mà.
-
Ngon ha nhox
-
Uhm cũng nhờ chị bán nón chỉ đó
-
Hihi vậy lần sau mình lại ăn chỗ này nửa ha
-
Ờ ờ.
-
Ăn sáng xong rồi..uhmmmm giờ mình ra bờ hồ ngồi ăn kem
nha nhox
-
Hồ Xuân Hương hả
-
Uhm
-
Ờ thì đi
Nó gọi tính tiền rồi đề
máy xe chở chị vòng trở lại hồ. Chạy một vòng quanh hồ, chị của nó đòi ghé vào
một quán café nằm trên lưng chừng con dốc, caffe đẹp thật, đúng chất café phố
núi, ngồi từ café có thể đưa mắt nhìn rõ xuống bờ hồ, nhìn rõ những hoạt động của
con đường bên dưới. Nắng nhạt nhòa trong cái lạnh se se của trưa phố núi, chị lấy
hai tay áp vào ly kem rồi lại tự áp tay vào hai má mình rồi xuýt xoa than lạnh.
Cảm giác cứ như chị là một cô bé tuổi teen vừa nghịch ngợm vừa mộng mơ một cách
hồn nhiên vậy. Kem có thể lạnh, trời Đà Lạt có thể se se, gió có thể lùa vào
khiến người ta run rẩy nhưng chắc chẳng bao giờ ảnh hưởng đến niềm vui ấm áp của
chị. Đột nhiên nó tìm thấy được điểm chung giữa chị và em đó là chẳng quan tâm
đến xung quanh mỗi khi vui, khác chăng em của nó bơ đời theo kiểu lạnh lùng còn
chị lại bơ đời bằng nụ cười ấm áp. Lại so sánh, nó tự vỗ vào đầu mình để thoát
khỏi cái suy nghĩ so sánh người khác với em, từ lúc yêu em đến giờ hễ gặp bất cứ
người khác giới nào nó lại tự so sánh người đó với em. Giờ em đi rồi có lẽ nó
phải tạm từ bỏ cái thói quen ấy thôi.
Nhấp một ngụm caffe đắng
nó đưa mắt nhìn về phía đường. Dòng người nhẹ nhàng qua lại, không ồn ào, không
vội vã như Sài Gòn của nó, phố núi bình yên trước mặt nó và tất nhiên cũng đẹp
hơn nếu như vẫn còn em bên cạnh. Nó
thích Đà Lạt bởi vì thành phố đẹp, nó cũng không thích Đà Lạt bởi vì phố núi dường
như mang quá nhiều nổi buồn không tên!