Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 6)




Trời vẫn lạnh, càng lúc càng lạnh. Chẳng biết nó ôm Hân bao lâu nửa. Chỉ biết ngày càng mắt nó càng nhòe đi, đầu óc quay cuồng. Nó mĩm cười xác nhận nó say thiệt rồi chứ không có lẽ có chẳn gì nửa, một bóng đèn đường mà nó nhìn thành hai ba bóng là đủ hiểu tửu lượng nó tệ cở nào. Nó thề là giờ nhỏ Hân rời nó là ra đứa té xuống banconl là nó chứ hổng phải nhỏ Hân. Ừ thì say, lâu lắm rồi nó mới bị say như thế này. Nhỏ Hân cũng cảm nhận được tình trạng của nó hay sao cho nên không dám nhúc nhích chỉ khẽ lấy tay nắm tay nó lắc nhẹ.
- Nè...xĩn thiệt hả
- Ờ xĩn rồi.
- Thấy ghê hôn. Nảy ai nói tính làm bậy gì đâu làm thử coi coi
- Thôi làm gì mà làm. Quắc luôn rồi nè.
- Vậy giờ sao. Cho mượn ôm chút tính ôm hoài hả?
- Ờ ờ quên! Xin lỗi Hân nha!
Nó vội rút tay lại vì nhận ra mình đã đi quá xa. Say thì say những vẫn biết mình đang làm gì, dù sao tâm trạng cũng đỡ hơn một tí. Nhưng Hân khẽ kéo tay nó lại không cho rút ra.
- Nè
- Sao vậy
- Đỡ hơn chưa
- Xĩn quắc cần câu luôn rồi đỡ gì nửa
- Hông, ý Hân hỏi là tâm trạng Mon kìa. Đỡ hơn chưa?
- Ờ ờ đỡ rồi. Cảm ơn Hân!
- Thiệt không? Haizz làm người tốt thì làm cho trót lỡ ôm rồi nếu chưa đỡ thì cho ôm chút nửa đó.
- Ừ không sao đâu. Bình tĩnh lại rồi!
- Uhm!
Nó rút tay ra xoay lưng lại đứng dựa người vào banconl rồi cầm ly rượu còn lại lên định uống, nhỏ Hân vội kéo tay nó lại
- Trời ơi xĩn rồi uống chi nửa! Muốn chết hả?
- Ờ lỡ xĩn rồi xĩn hơn chút có sao đâu. Nảy xúi M uống giờ cản là sao
- Nảy khác giờ khác. Ai ngờ Mon uống dở vậy đâu
- Hổng sao! Uống hết ly này rồi thôi....vang của Hân mà
- Giờ muốn uống nửa thiệt hả
- Ừ. Cụng ly ha
- Uhm cũng thì cụng!
Nhỏ đưa ly rượu lên cũng nhẹ vào ly nó, hai đứa chậm rãi uống sạch cho đến giọt vang cuối cùng trôi vào miệng. Nó mĩm cười đặt ly xuống rồi ngửa cổ nhìn lên bầu trời mĩm cười
- Chào em! Tiểu thư!
Nhỏ Hân cũng đặt ly rượu xuống đứng nhìn nó ngạc nhiên
- Chào ai vậy Mon?
- Ừ! Chào một người vừa mới xa...
-.....
Lúc sáng đưa em đến nhà thờ nó chẳng đủ can đảm nói thêm một lời nào với em mà chỉ biết im lặng đứng nhìn, giờ nói lời chào thì muộn mất rồi.
- Nè! Vào ngủ đi. Nhìn cái mặt xĩn thấy ghê quá à
- Mặt ai xĩn mà hổng ghê. Hân vào ngủ trước đi
- Còn Mon?
- Đứng đây chừng nào tỉnh mới ngủ
- Đồ khùng đang xĩn hổng ngủ tỉnh rùi ngủ chi?
- À nào giờ xĩn hổng có ngủ
- Thiệt hông?
- Thiệt!
- Kỳ cục vậy
- Ờ...
Từ nào giờ miễn nó bị say là không ngủ mà sẽ làm gì đó cho đến khi nào tỉnh hoàn toàn mới đi ngủ, hơi khác người nhưng mà giờ này biết làm gì đâu, thôi thì ngồi xuống đất đưa mắt nhìn phố đêm qua khe hở giữa các thanh dọc của banconl, lấp lánh những ánh đèn đường, mờ mờ ảo ảo. Không có thói quen buồn thì tìm đến men rượu, vậy mà giờ lại bị nhỏ Hân làm cho say, càng say lại càng thấm đau thì phải. Nhỏ Hân cũng không nói gì nửa mà ngồi xuống đối diện nhìn nó. Chẳng quan tâm, đôi mắt nó vẫn đưa hướng nhìn về phía xa xăm, chẳng nhìn gì cả, chỉ để ánh nhìn vậy thôi, vô định.

Trời về khuya càng lạnh, nó vẫn ngồi đó...đủ lâu để mùi rượu trên người bay mất, không còn đau đầu nửa, hình như nó đã tỉnh rượu. Nếu không có bàn tay nhỏ Hân đập nhẹ vào chân thì nó cũng không hay đã tỉnh, đưa mắt nhìn nhỏ nó chợt cười nhẹ, cô bạn của nó ngủ gục từ lúc nào không hay. Gương mặt nhỏ tựa nhẹ vào bancol, ngọn đèn đường chiếu vào làm gương mặt nhỏ càng đẹp hơn, giá mà người trước mặt là em thì tốt quá. Nó vội xua ngay cái ý nghĩ đó rồi đứng dậy khẽ lay lay nhỏ, ngủ mê quá trời không chịu thức vậy là phải ga-lăng rinh nhỏ vào trong rồi, vấn đề là chẳng biết rinh nổi không đây. Nó dừng luồn tay vào người nhỏ hít một hơi thật sâu để lấy đà rinh nhỏ lên, mới hết xĩn, lưng thì đau cho nên suýt nửa nó đánh rơi nhỏ xuống đất nửa chừng rồi. Không biết cô nàng có thức hay không mà đôi tay bấu nhẹ ngả đầu vào ngực nó mắt vẫn nhắm nghiền ngủ ngon lành. Suống nhỉ, ngủ mà cũng biết dụi đầu tận hưởng giấc ngủ trên tay nó nửa, chừng nào thức dậy phải bắt nhỏ mua gì cho nó bù cho vụ ga-lăng này mới được. Nói chung thì cũng không nặng lắm, cùng lắm là 48 - 49kg bằng em của nó chứ gì nhưng mà ốm yếu như nó thì rinh nhỏ vào tới giường cũng mệt dữ lắm à. Đặt nhỏ nhẹ nhàng xuống bên cạnh chị nó ngồi luôn xuống cạnh giường thở lên thở xuống đã rồi mới với tay định kéo mền đắp cho nhỏ. Nhưng mà đâu có dễ vậy, nữ hoàng nhà ta đang nằm cuộn tròn ôm cứng ngắt cái mền duy nhất trên giường, kéo thế nào cũng không chịu rời, tham đến vậy là cùng. Nó đành lắc đầu lếch cái thân tàn xuống tiếp tân. Khách sạn mùa này đông khách, nhưng cũng may là khách sạn quen của em cho nên tụi nó mới có được 1 phòng hai giường chứ không thì phải ngủ ngoài đường mất tiêu chứ giỡn à. Vừa nhìn thấy nó nhỏ tiếp tận vội bật dậy khỏi chiếc sa-lon nhìn nó chớp chớp mắt.
- Ủa anh chưa ngủ hả
- Ờ chưa. Anh có làm em thức hông?
- Dạ hông, em đang xem tivi. Có gì không anh?
- Ừ em cho anh xin một cái mền nửa được không?
- Sao anh không gọi xuống em mang lên phòng cho xuống đây chi cho mất công. Anh lên trước đi em mang lên ngay
- Thôi em lấy ra đây anh tự đem lên trển cũng được.
- Hì vậy anh chờ em chút
Nhỏ tiếp tân gật đầu chạy đi lấy mền. Nó buông người xuống sa-long lấy bình trà rót một ly đưa lên miệng uống. Trời lạnh, một tí trà nóng làm nó cảm thấy dễ chịu hơn, tỉnh táo hơn. Vừa uống xong ly trà nhỏ tiếp tân cũng đem mền ra cho nó.
- Mền của anh nè!
- Ừ cảm ơn em. Mà em trực một mình hả?
- Dạ không còn 2 anh bảo vệ ngoài cửa nửa với chị bạn em.
- Chị đó đâu
- Đi mua đồ ăn khuya rồi anh.
- Uhm thôi anh lên phòng đây. Trời lạnh quá!
- Dạ mùa này lạnh lắm. Em cho anh hai cái mền luôn đó.
- Ờ cảm ơn em. À mà nè
- Dạ sao anh?
- Cho anh xin bình trà nay nha?
- Hì bộ anh hổng ngủ sao?
- Ừ hơi khó ngủ.
- Dạ vậy anh chờ chút em pha bình mới đem lên cho
- Thôi cho anh bình này được rồi mất công em đem lên lắm
- Không sao đâu anh. Tại bình này em pha lâu rồi hơi nguội. Pha bình mới uống thích hơn anh ạ?
- Ờ không sao. Tại tự nhiên anh thích uống bình trà này thôi.
Nó cũng chẳng hiểu sao tự nhiên lại cứ muốn uống bình trà này đó nửa, có lẽ vẫn còn hơi say thì phải. Tất nhiên nhỏ tiếp tân cũng không muốn trái lời nó nửa, dù gì nó cũng là khách mà.
- Dạ vậy anh cầm bình trà nay lên phòng đi ạ.
- Cảm ơn em nha
Nó cuối xuống một tay ôm mền một tay cầm bình trà đi lên trước đôi mắt có gì đó thắc mắc của nhỏ tiếp tân. Lên đến phòng nó để bình trà lên bàn rồi nhẹ nhàng đắp mền cho nhỏ Hân. Còn một chiếc mền nó phù luôn lên cả chị và nhỏ. Trời lạnh khuyến mãi thêm cho hai cô nàng một cái mền nửa cho đảm bảo giấc ngủ ngon. Còn phần mình nó lấy chiếc gối bên cạnh anh phong quăng lên ghế sa-lon, rót trà rồi thả mình xuống ghế nhắm mắt thưởng thức hương vị nóng đắng nhẹ nhàng. Hình như những thức uống thú vị đối với nó trên thế giới này luôn có vị đắng thì phải....có lẽ cuộc sống là phải vậy, có lẽ nó hợp với những vị đắng như vậy...nói thì nói vậy chứ những thức uống ngọt vẫn sẽ ngon hơn mà. Mãi mê với cái suy nghĩ ngọt và đắng đó nó cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, giấc ngủ của đêm đầu tiên xa em...im lặng và lạnh lẽo trên chiếc sa-lon giữa phòng. Một chuỗi dài những sự việc nhàm chán cuối cùng cũng trôi qua bằng một giấc ngủ quên, ngày xa em đầu tiên...mọi thứ im lặng nhàm chán đến nao lòng.

20 nhận xét:

  1. Lúc nào cũng ghé thăm Blogger của a.Mon để xem có bài mới không...thấy có mừng kinh lun..hì
    Viết tiếp a.Mon nhé..!

    Trả lờiXóa
  2. Chờ mãi cũng có chap mới. Thanks Mon. Chúc a thật nhju sức khỏe

    Trả lờiXóa
  3. co len anh M tat moi nguoi trong blog nay luon ben anh

    Trả lờiXóa
  4. Cố Lên Nhók M ơi ráng giữ gìn sức khõe nha.. hãy cố gáng sống và hãy thành đạt ... ngày Thy vệ M fãi lo đc cho Thy đó .....

    Trả lờiXóa
  5. cố lên nha M mình chúc bạn đấy hk dc bỏ cuột nhá hehe

    Trả lờiXóa
  6. Đọc xong chuyện của bạn tự kỷ mất 2 ngày, có chút luyến tiếc, có chút gì đó thấy buồn và đặt mình vào hoàn cảnh để phấn đấu ko bao giờ để nột nửa còn lại mình phải gặp hoàn cảnh éo le như tn. Lời khuyên thật lòng nhé( nếu chuyện là thật)! chẳng có gì là cổ tích cả phải tự giằng lấy cơ hội mà mình có, nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng chỉ là lo cho e thy sống sao cho không giằng xé khi mama nếu có chuyện gì xảy ra thì ân hận suốt đời chẳng nghĩ đến gì bản thân mình, nhưng c có nghĩ nếu làm vậy chắc gì mama e thy sẽ thay đổi và kết cục vẫn là vậy, để rồi người đau khổ nhất vẫn là e thy. Mình cũng còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng mình có chút suy nghĩ cá nhân: với bản lĩnh của người đàn ông mình sẽ đi đến miền đất xa xôi đó để tìm người con gái mình yêu bằng mọi cách chứ chọn cách này chỉ là trốn tránh thôi, nó chẳng đi đến đâu cả. mình hy vọng cậu sẽ giành lấy hạnh phúc về phía mình và đưa một nửa cái kết còn lại trở về đúng với câu chuyện cổ tích hiện đại!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em là em thích cách suy nghĩ của bác lắm!

      Xóa
  7. không dc chưa có sự nghiệp ổn định mà kim em h nầy âu cũng là cái khó cố lên nhá hãy cố kim thật nhiều tiền đi mình lúc nào cũng bên bạn

    Trả lờiXóa
  8. cả cái Cần Thơ quê hương của mình và bạn chúc bạn đấy cố lên

    Trả lờiXóa
  9. Yêu nhau là cùng vượt qua khó khăn mà( theo quan điểm của mìh)@@! dù sao quyết định cuối cùng là chủ blog.

    Trả lờiXóa
  10. em là em đồng ý cách suy nghĩ của bác hiệp! nên đi tìm thy! ko khéo sao 10 năm thì chuyện chồng con như vậy liệu thy có quay về bên mon mặc dù có yêu nhưng em nghĩ chắc ko quay vè dc đâu

    Trả lờiXóa
  11. em thik hồi kí của anh Mon nhìu lắm, đọc miết không nghỉ lun ^^, nếu là em, em sẽ sống thật tốt chờ người đó trở về, đằng nào con trai thì 10 năm nữa lấy vợ vẫn vô tư mà :D, quan trọng là tình yêu đích thực sẽ bên ta cả đời. Chúc anh mạnh khoẻ, gặp nhìu may mắn !

    Trả lờiXóa
  12. đúng đó con trai 30t đâu phải gọi là già đâu cứ phát huy nhá M, ra chap mới đi thớt ơi

    Trả lờiXóa
  13. 10 nam 1 cuoc tinh... Moi ng co thay giong phim gi k? Duong qua doi tieu long nu 10 nam ben doan.truong nhai... Hjx. Sao k paj la 5nam ma ku pai 10nam. Co dai qua k? 5nam du? Tra? No. Nghja lam nguoi roi ma.. 5nam kug du cho M lam dc nhjeu thu roi... 10nam tinh yeu co paj la bat tu?...

    Trả lờiXóa
  14. Vì một chữ hiếu mà đánh mất chữ tình.sao mà 2 cái chữ này nó khác nhau qua vậy. Mong là 2 người sẽ sớm quay về bên nhau.

    Trả lờiXóa
  15. Đã đọc và gậm nhấm tác phẩm của Mon, nó đem đến cho mình nhiều luồng suy nghĩ cho phần kết của My Life. Nay xin chia sẻ cùng tác giả và các bạn.
    Tác phẩm thần Điêu Đại Hiệp chắc hẳn ai trong số chúng ta đã ít nhất 1 lần xem qua trong đời. Trong đó, lời ước hẹn 16 năm sẽ tương phùng của Tiểu Long Nữ khắc trên vách đá nhắn nhủ phu lang của mình là Dương Qúa. Đọc đến đây ai cũng nghĩ một lời hẹn, một giao ước trùng phùng nhưng thật chất đây chỉ là mong ước của TLN muốn dùng time làm xóa nhòa và với bớt nỗi đau , nỗi nhớ nhung của DQ với nàng mà thôi vì TLN nghĩ thương tích của nàng không ai có thể chữa khỏi (Nam Hải thần Ni cũng chỉ là nhân vật do Hoàng Dung nghĩ ra để đánh lừa DQ). Đó là chuyện người xưa, còn 2 nhân vật của chúng ta thì sao ? Liệu lời ước hẹn 10 năm sẽ ứng vào trường hợp nào đây ? Thật tình mình luôn cầu mong cho lời nguyện ước trùng phùng đến với các bạn thật nhanh chóng.
    Việc đưa ra quyết định 10 năm tái hợp của Thy làm tôi chợt giật mình. Phải chăng ..... phải chăng Mon của chúng ta đã làm bố rồi sao ? Một ý nghĩ chợt thoàng qua trong đầu, chỉ có quyết định như thế Thy mới có thể bảo vệ được thành quả của Tình yêu trước muôn vàn cam go, hiểm nguy rình rập họ. Và ra đi cũng là cách để Mon chuyên tâm hơn vào việc xây dựng sự nghiệp. Nếu ở lại, 2 Mẹ con có thể là một gánh quá nặng đặt lên đôi vai vốn đã rất yếu của Mon chăng.
    Với trí thông minh của mình thì việc tìm ra Mon và theo dõi tác phẩm này đối với Thy mình nghĩ không quá khó, nhất là với thời đại thông tin đại chúng như ngày nay. Vì vậy mình nghĩ Mon càng có thêm động lực để phấn đấu, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả những gì tốt đẹp nhất mà Thy sẽ dành cho bạn vào ngày tái hợp.

    Trả lờiXóa
  16. E like vs ý kiến của bác rùi đấy

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...