Ông Lân cười ha hả cụng lon với nó, MiA cũng
nhanh tay chìa lon của mình vô. Uống một ngụm bia thật dài, ông Lân khà một tiếng
như trút đi ức chế trong đầu, mặt ổng có vẻ giãn ra hơn trước, mắt cũng dịu đi
chút u ám. MiA cười tươi lén giơ ngón cái, nó mỉm cười duỗi người ngáp dài.
-
Chị Hương về ở với anh bao lâu rồi.
Ông Lân đốt thuốc lá phì phèo nhìn ra đường
cười cười.
-
Không để ý nữa. Gặp nó hồi còn nhỏ.
Năm đó nó nhỏ xíu. Tụi tau ở chung trại trẻ mồ côi. Hồi đó bị người ta gom về tập
trung trong trại.
-
Trại là sao anh?
-
Tự phát giống nhà trên ĐL thôi.
Chậc…cũng đéo sung sướng gì đâu. Tụi nó lợi dụng tụi tau để quyên góp tiền bạc
thiên hạ thôi. Bắt tụi tau làm than, làm gạch, tiền bạc quà cáp người ta cho chảy
vô túi tụi nó hết. Làm lụng cực quá, bị đánh đập chịu không nổi…tau dẫn theo
con Hương trốn đi bụi.
-
À…à!
-
Lang thang cả năm trời. Dạt lên
ĐL…gặp anh Long, ổng kêu tụi tau về ở với ổng, coi như về nhà mình từ đó, anh
Xí anh Gạo nghe chuyện mới kéo về đập banh chành trại trẻ, đem hết đám nhỏ
theo, sau này ông Long xảy ra chuyện bỏ đi, để anh em tau theo anh Xí kiếm ăn.
Haha theo mấy ổng tới giờ gần hai chục năm rồi, nguyên đám chung trại hồi xưa
giờ theo tau, theo anh Xí hết.
-
À ra vậy. Là có anh Vệ, chị Ngọc
trong đó chứ gì.
-
Ừ…chung lò hết, thằng Á cũng vậy.
Nó trốn đi trước cả năm, tau dẫn con Hương theo lên ĐL kiếm nó mới biết ông Long.
Mày chắc biết ông Long hả?
-
Anh Long…ừ thì biết, rất biết là
khác.
-
Haizz…
Ông Lân thở dài không nói gì, nó cũng siếc chặc
tay nhìn lên bầu trời như lẩm nhẩm một mình. Chị đi rồi…nó không biết anh Long
thì ai biết, về nhà này, chuyện cần làm thật không ít.
-
Ái chà! Anh em mày nuôi bệnh coi
bộ phơi phới nhễ.
Đang nghĩ ngợi chuyện anh Long trong đầu thì
tiếng nói cười nham nhở vang lên, không cần mở mắt cũng biết cha già Xí vô. Ông
Lân vội đứng dậy cúi đầu.
-
Anh!
-
Ờ!
Nó cũng bật dậy tính đứng lên thì ông Xí cười
cười đè đầu ra dấu cho nó cứ nằm đó.
-
Nằm tiếp đi, chào hỏi khỉ.
-
Mới vô anh?
-
Ờ lên trển mấy đứa kêu hai thằng
mày dưới này. Thôi ngồi nhậu tiếp tụi mày, con Hương nó ngủ rồi, lên trển chi.
-
Dạ!
Ông Lân gật đầu ngồi xuống, MiA ngoan ngoãn
khui bia hai tay đưa cho ông Xí.
-
Nè anh Xí!
-
Ái chà chà…lâu lắm mới được ca sĩ
khui bia cho uống, có phước quá mấy đứa.
-
Bớt xàm nghen ông già. Dzô!
-
Ờ được…dzô!
Ông Xí cười ha hả cụng lon với MiA xong hất mặt
ra dấu cho nó và ông Lân cùng uống. Làm một hơi nửa lon bia, ông Xí khà một tiếng
vỗ đùi bốc một cánh gà nhai nhồm nhoàn ngon lành.
-
Quá đã. Hà hà có thằng Mon đây
nhìn mặt mày chắc đâu cần tau thông não hả Lân.
-
Hehe dạ…Mon nó thông vô mặt em nảy
giờ, chí mạng quá.
-
Ba mươi mấy tuổi để thằng em nó
thông vô mặt mà không sáng cái đầu nữa thì thôi, coi mượn cái quần con MiA đội
vô. Đm hai anh em nhà mày theo tau tới giờ, già đầu mà ngu quá Lân?
-
Hic…em xin lỗi.
-
Mất mặt tau quá!
Ông Lân cúi đầu thở dài, nó khịt mũi liếc nhẹ
ông Xí.
-
Em anh dạy cả chục năm chứ đâu ngồi
đó chửi hoài. Tình hình gì mới không anh?
Ông Xí vỗ đầu nó trừng mắt.
-
Xong chuyện rồi tình hình khỉ gì
nữa. À nghe nói thằng Tú hồi sáng kiếm mày hả?
-
Dạ! Xin thương lượng, mà em hốt
nó đưa anh Chiến rồi.
-
Hà hà thằng ranh đó coi vậy nhanh
trí nhễ, biết lựa thằng dễ nói chuyện nhất nhà.
-
Hehe…không biết anh Chiến thấy nó
chưa?
-
Về tới dưới rồi, yên chí…tiền con
Hương một hai bữa anh Chiến mày đem về đéo thiếu một xu. Còn thằng Lân mày ở
yên đây lo con Hương, mai bên thằng Nam vô lấy lời khai làm hồ sơ nữa là xong.
Chờ nhà nó vô tù tau sắp xếp tính sau, mày đừng có lộn xộn. Nghe chưa?
-
Dạ em hiểu anh!
-
Ừ! Sáng sớm bạn ông Chánh vô giám
định thêm tâm lý con Hương, ổng chỉ sao làm theo vậy nghe chưa? Éo phải lần đầu
đụng ba cái chuyện này, có nhiêu làm không xong chết mịa cho rồi.
-
Được rồi được rồi, dặn dò nhiều
quá, anh bắt đầu lèm bèm chắc ngang bà An ấy. Anh Lân cũng đâu có thua gì anh.
Nó cười xòa giải vây cho ông Lân, cha nội Xí
sáng giờ chắc có rượu trong mình, lòng vòng dặn dò hoài có bao nhiêu. Nói vậy
chứ nó biết giờ có thêm vài chục năm thì trước mặt ông Xí, ông Lân vẫn mãi là
thằng em, giống như trước mặt ông Gạo, gã trung niên tên Xí này mãi mãi giữ cái
dáng vẻ lăng xăng như trẻ con thôi.
-
Thôi nhậu tiếp mấy lon cho dễ ngủ.
Mày chút lên ngủ đi Lân, từ đây tới sáng để hai đứa trên trển canh con Hương.
-
Đúng rồi, tranh thủ nghỉ ngơi anh
Lân, còn chăm sóc chị Hương dài ngày mà. MiA mua thêm mấy lon đi em.
-
Dạ! Mấy anh chờ em xíu.
MiA vui vẻ đứng dậy xỏ giày đi mua bia, nó tủm
tỉm cười nhìn theo em, fan cô nàng mà biết idol của mình phải lăng xăng đi mua
bia cho đám đực rựa bên lề cuộc sống như anh em nó, chắc cảm giác vi diệu lắm.
Ông Xí vỗ đầu ông Lân giơ bia lên cụng.
-
Chờ con Hương xuất viện đưa nó
qua nhà anh Gạo ở đi, ổng kêu đó. Bên bển nhà đông phụ nữ dễ chăm sóc nó. Chờ đẻ
xong hãy đón mẹ con nó về. Mày với con Ngọc công chuyện nhiều, không tiện ở nhà
suốt coi chừng nó.
-
Nhà em cũng có mấy đứa rảnh…
-
Rảnh khỉ. Anh Gạo không nói thì
tau sắp xếp khác, giờ ảnh nói vậy thì nghe đi. Ban đầu ổng tính để tự mày lo,
ai chăm sóc cũng được, nhưng mà Hương nó bầu bì đau khổ kiểu này giao bà An ổn
hơn, mấy chuyện này chị An bả tâm lý, kinh nghiệm nhiều chăm sóc an ủi con
Hương giỏi hơn đám đực rựa tụi mình. Con Hạnh vợ tau cũng ở suốt bên bển.
-
Ờ vụ này ổn đó anh Lân. Chị An với
chị Hạnh hai bả ăn rồi ở không xách đít đi chùa, đi từ thiện đồ chớ được cái việc
gì đâu. Đưa chị Hương qua bển cho bả có công chuyện làm, chị em phụ nữ người ta
dễ tâm sự với nhau, chị An đi linh tinh nhiều đưa chị Hương theo cũng tốt cho
tâm lý chỉ. Sẵn chị An cũng muốn lo thẩm mỹ cho chị Hương mà, làm gì làm phải lấy
lại nhan sắc chứ.
-
Ừ ừ…vậy cũng được.
Ông Lân gật gù có chút miễn cưỡng đồng ý, có
lời ông Gạo không chịu cũng phải gật đầu. Nói vậy chứ bên nhà ông Gạo ngoài chị
An suốt ngày ở nhà ra còn có vợ ông Li, mấy chị giúp việc cũng toàn em út chị
An, thêm chị Hạnh, chị Như bồ ông Chiến hầu như ở nhà ông Gạo cả ngày chơi với
chị An, có khi mấy ngày không thèm về nhà mình do mấy ông anh đi công chuyện suốt,
mấy bà cô ở nhà toàn tụ tập qua bên chị An ở. Bên ông Gạo coi như ven thành phố,
dân cư chưa quá đông đúc, toàn khu dân cư mới nên đường phố khá vắng vẻ, ít xe
cộ, nhà ông Gạo vừa rộng vừa có vườn, cây cối xung quanh. Cho nên đưa chị Hương
qua chăm sóc rất ổn, ông Gạo xây nhà rộng rãi, nhiều phòng không phải để khoe
nhà cao cửa rộng, chủ yếu em út ai có sự cố, gặp khó khăn gì đó đều có thể qua
nhà ổng ở. Và chị Hương cũng không phải người đầu tiên gặp chuyện, trước giờ em
út bên dưới có bầu mà gặp chuyện như chị Hương đều được vợ chồng ông Gạo đưa về
chăm sóc, đứa nhỏ đẻ ra lo không nổi thì vợ chồng ông Gạo sẽ nuôi, chừng nào lớn
hơn sẽ phân công cho một ai đó là em út của ổng nhận làm con nuôi, được thương
yêu, chăm sóc, dạy dỗ, cơm ăn, áo mặc, học hành đầy đủ. Cho nên nói về kinh
nghiệm chăm sóc phụ nữ có bầu, gặp chuyện đau khổ như chị Hương, không ai có
kinh nghiệm hơn hội chị em phụ nữ của bà cô An, Hạnh. Em út bên dưới là con
gái, phụ nữ hầu như đều biết quy tắc bất thành văn “cấm tiệt mọi hành động phá
thai hay bỏ đứa nhỏ vì bất kỳ lý do gì”. Nếu không nuôi con một mình được, cứ đẻ
mấy ông anh nhà ông Gạo sẽ nuôi mà không quan tâm vì sao các cô nàng có thai,
là gia đình đổ vỡ, do không cẩn thận yêu sai người hay vì ăn chơi sa đọa tới nổi
dính bầu…Người lớn lỗi lầm là chuyện của người lớn, trẻ con đối với quan điểm mấy
ổng không có tội, em út ai lỡ có bầu cứ đẻ, đứa nhỏ cần cha hay cần mẹ…chắc chắn
sẽ có.
MiA mua bia về vui vẻ ngồi uống với ba anh em
nó, vừa nhậu vừa nghỉ ngợi linh tinh không biết bao lâu thời gian trôi qua. Chủ
yếu nó nhâm nhi ít bia, còn lại MiA với ông Xí ngầm hiểu ý nhau đẩy cho ông Lân
uống khá nhiều giúp ổng xả ức chế trong lòng cũng như cho ổng sỉn dễ ngủ để lấy
sức chăm sóc chị Hương. 3h sáng, ông Lân hơi thấm bị ông Xí kéo đầu qua nhà nghỉ
ngủ, còn nó với MiA bị đuổi về nhà.
….
Xoẹt...cạch…keng…
Phù…
Ánh lửa vụt tắt, khói trắng vờn quanh phòng.
Ngọn đèn ngủ soi ánh vàng dịu dàng phủ lên người, gió vi vu lùa qua cửa sổ vừa
hé mở. MiA dán chặt cơ thể mềm mại mát lạnh của mình lên người nó, bầu ngực trần
rung nhẹ theo từng hơi thở thơm ngát của em, dưới ánh đèn vàng khiến làn da trắng
ngần ấy càng đượm nồng như xua đi bóng tối.
-
Mon ngủ hông được hả anh?
MiA xoay người lựa tư thế nằm thoải mái nhất
trong người nó rồi kéo lấy tay nó ôm lấy bầu ngực căng tròn của mình. Nó thở hắt
ra gạc nhẹ tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, tay vuốt ve làn da mịn của cô nàng thở
dài.
-
Ừ! Có vài chuyện cần nghĩ.
MiA giơ một chân dài trần trụi lên cao như
đang chạm lên đùa nghịch khói thuốc quyện trên cao.
-
Chuyện chị Hương, anh Lân, hay
anh nhớ…
Nó gác tay cầm thuốc kê sau đầu thở dài nhếch
miệng cười.
-
Đúng là có nhớ cô ấy.
-
Hì!
-
Phù! Thật ra hôm nay nghe một cái
tên làm anh nhớ về cô ấy. Nói đúng hơn nghĩ vài chuyện cô ấy dặn anh làm.
MiA vuốt ve chân dài của mình nhẹ giọng.
-
Chắc trước khi đi Bé Dẹo dặn dò
Mon nhiều chuyện lắm ha.
Nó mỉm cười hít một hơi khói thuốc.
-
Ừ…nhiều chuyện phải làm thay thế
cô ấy. Nguyên danh sách dài, đủ khiến anh bận rộn tới mức không có nhiều thời
gian mà nhớ.
-
Hì! Bé Dẹo có dặn em dí Mon nè.
-
Hơ hơ…không dặn ca sĩ cũng bám
dính, đâu chịu tha cho nhau.
-
Chính xác!
MiA cười nhẹ thả chân xuống ưỡn người lên hôn
nhẹ lên cổ nó rồi lười biếng duỗi cơ thể không xương như muốn vuốt ve nó bằng cả
cơ thể trần trụi sang chảnh của mình.
-
Để MiA đoán Mon nghĩ chuyện của
ai hen…
-
…
-
Uhm…anh Long!
Nó hơi ngạc nhiên nâng cằm MiA lên mân mê bờ
môi mềm của cô nàng.
-
Em cũng biết anh Long?
-
Uhm! Em biết chuyện ảnh, theo ông
Chiến từ nhỏ tới giờ mà anh. Tại chuyện lâu rùi, tụi em là em út trong nhà nên
có biết ít ha nhiều cũng hông dám hỏi tới. Ông Chiến mấy đợt sỉn cũng nói sơ
hà, ngại nhắc anh Long.
-
Ừ!
Nó thở dài rời mắt khỏi cơ thể MiA nhìn lên
khói trắng bay quanh đèn ngủ trên cao.
-
Nhà này có lẽ chỉ mình cô ấy mới
dám nhắc tới chuyện cũ của mấy ổng.
-
Hì…giờ có thêm Mon.
-
Haha ừ…thay cô ấy tiếp tục làm những
chuyện còn dang dở.
MiA mỉm cười vòng tay lên vuốt ve lồng ngực gầy
của nó im lặng không nói thêm gì nữa. Nó hít thêm một hơi thuốc thật sâu rồi thở
hắt ra dụi tàn thuốc vào chậu hoa đầu giường của MiA, có lẽ thói quen xấu của
nó đã ám lấy phòng cô nàng từ lúc chơi ngu kéo nó vô nhà mình. Nó lôi điện thoại
trên bàn trang điểm đầu giường của MiA lục tìm danh bạ rồi bấm số. Điện thoại
reo vài hồi chuông thì có người bắt máy.
-
Nghe Mon!
-
Đang ngủ hay chưa ngủ cha nội?
Nghe anh Xí nói anh về SG rồi hả?
-
Haha đang ngồi chơi với mấy thằng
trong nhà. Tạm xong chuyện ổng kêu tau về trước phụ mày.
-
Hơ em thì có cái gì mà phụ.
-
Thì cứ về mày có cần gì thì kêu
tau làm thôi. Ổng kêu mày thoải mái với tụi tau mà hà hà.
-
Haha ừ…đúng là thoải mái thiệt.
-
Gọi tau giờ này chắc có chuyện gấp
hả ku?
-
Đúng là có chuyện mà không gấp.
Nhưng hơi khó chịu trong bụng.
-
Vụ gì! Anh em mình ngại khỉ gì.
Nói đeee!
-
À giờ anh kêu thêm mấy anh em đi
Đà Lạt làm cái này dùm em. Bên bển còn ô tô nào không, lấy ô tô đi đi anh.
-
Đi giờ hả? Còn một chiếc 7 chổ.
-
Ừ! Qua em nói cụ thể rồi đi.
-
Ok ok. Đang đâu ku?
-
Em đang bên nhà MiA.
-
MiA? À nhà ông Chiến hay nhà mới
của nó?
-
Nhà mới!
-
Ok 30p qua tới.
-
Dạ! Có gì em chờ dưới cổng chung
cư.
MiA nằm trong lòng nó vẫn đang nghe lỏm vươn
người dậy nói chen vào điện thoại.
-
Ai vậy anh?
-
Anh Lý!
-
Uhm! Anh Lý ơi tụi em đợi cổng phụ
sau lưng block B đường XX đó nghen, đối diện có quán cà phê sớm á.
-
Ok ca sĩ!
Nó bật cười quăng điện thoại đẩy MiA qua một
bên vỗ mông cô nàng một cái.
-
Tụi em cái gì, nằm ngủ tiếp đi.
Anh xuống nhà chút lên liền.
MiA bỉu môi vươn người ngồi dậy khoe trọn đường
cong rực lửa dưới đèn nhà vừa bật sáng.
-
Hông có em đố anh kiếm được cổng
phụ block B liền đó. Cho anh kiếm tới sáng.
-
Cái này…
Nó ngó ra cửa sổ nhìn một vòng khu chung cư rộng
lớn với hàng loạt tòa nhà và đan chen những con đường nội bộ, tuy không rộng
như khu nhà bên cửa hàng trang sức hôm trước quay phim nhưng kiếm được cái cổng
phụ bờ lốc B gì đó không phải đơn giản. Mấy nay qua đây gặp MiA nó chỉ biết mỗi
cái cổng chính, chưa sáng đi lòng vòng kiếm được cà phê chắc mặt trời lên không
thấy được mặt ông Lý. Nó đành nhún vai kéo bà cô dậy.
-
Rồi vậy dậy mặc đồ đi với anh.
Trong lúc MiA mặc tạm váy ngủ nó lôi túi đeo
ra kiểm tra tiền, xem chừng hơi thiếu.
-
À MiA còn tiền mặt không em?
-
Còn nè Mon.
-
Lấy cho anh cỡ 10tr đi, đủ không?
-
Uhm chờ em xíu.
MiA chạy lại góc phòng mở két lấy tiền, trong
lúc chờ nó moi hết sấp tiền trong túi đeo của mình ra rồi khoác áo lên người.
MiA cầm tiền đi lại nhưng vẫn giấu sau lưng tủm tỉm cười nhìn nó.
-
Sao đó? Đưa đây! Nhìn gì cô
nương?
-
Cái này cho anh mượn ha sao?
Nó nhìn gương mặt tuy không còn son phấn
nhưng vẫn giữ nét xinh đẹp tây tây sang chảnh của cô nàng một chút rồi bật cười
vòng tay kéo cô nàng vào người mình sẵn tiện cầm lên sấp tiền sau lưng em.
-
Thiếu tiền nên xin, được không cô
nương?
MiA cong môi cười hì hì vui vẻ.
-
Được! Vậy MiA mới thích. Tưởng
còn phân biệt hông thèm cho mượn.
Nó cười xòa xoay người MiA lại cầm lấy tiền vỗ
mạnh lên mông cong của cô nàng.
-
Mặc thêm cái áo khoác dùm tui ca
sĩ. Để nguyên vậy đi tưng tưng xuống dưới khoe cho ai nhìn đó.
-
Cho Mon nhìn hí hí, mà còn tối
thui ai nhìn đâuuu.
-
Mặc áo vô nhanh lên!
-
Hứ!
Nó vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bà cô ca
sĩ sang chảnh tung tăng kiếm áo khoác dưới đống mền gối quần áo hai đứa quần nhau
lúc khuya, váy ngủ đã mỏng lại ôm sát người sexy thôi rồi thì chớ, bà cô còn chẳng
thèm mặc đồ lót kiểu này mà đi lang thang dưới đường thì từ ma sống tới ma chết
cũng phải nhàu vô ăn sạch cơ thể cô nàng. Hồi mới gặp đâu có vậy đâu, sang chảnh,
kiêu kỳ, mặt tối ngày nghênh lên trời, nhìn khó gần ngầu lòi vô đối cơ mà. MiA
mặc vội áo khoác che đi hai khối tròn tưng tưng trước ngực mình rồi điệu đà ôm
tay nó cầm theo tiền, thuốc lá ra khỏi nhà.
Trời rạng sáng, tuy chưa có ánh sáng đầu ngày
nhưng đèn đường trong khu chung cư vẫn soi sáng mặt người. Nhìn bóng hai người
đi cùng nhau dưới mặt đường lòng dâng lên một chút nhẹ lòng, có lẽ do quyết định
một việc gì đó quan trọng trong đầu nên lòng cũng nhẹ nhõm, thoải mái hơn thì
phải.
Do nằm gần khu chung cư lớn nên hiếm gặp đường
phố SG vắng xe cộ qua lại, trời gió nhẹ, sương bám đầy trên những ngọn đèn đường.
Cảm giác bình yên buổi sớm mai hiếm hoi len vào tóc cô gái bên cạnh. Quán cà
phê chỉ là một xe cà phê bằng gỗ nằm ở góc vỉa hè như bao quán cà phê lề đường ở
thành phố này. Vài chiếc bàn, vài cái ghế nhựa xếp ngẫu nhiên dưới táng cây. Tụm
năm tụm ba những bà cụ đi thể dục sớm, vài ông già ngồi một góc hút thuốc, đánh
cờ. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ khu chung cư này khá sang chảnh nên những
bóng hồng chăm chỉ chạy bộ xuất hiện nhiều hơn chổ khác. Nó thích thú ngó theo
vài dáng người xinh đẹp không thua gì cô nàng ca sĩ đang đứng kêu đồ ăn sáng đằng
xa. Nhấm một ngụm cà phê đắng thơm nồng, lại làm thêm ngụm trà đá xua đi mệt
mõi trong đầu, nó vươn vai giật lấy một tờ báo của thằng nhóc giao báo vừa dừng
xe.
-
Bảy ơi thiếu tờ công an chút con
trở lại giao bù nghen. Anh zai đưa đống báo cho bảy dùm em nha.
-
Ừ đi từ từ nhóc.
Thằng nhóc cười toe toét hất cái nón rộng
vành chất lừ nhảy trở lại xe đạp biểu diễn nhanh pha bốc đầu thần thánh rồi
cong đít phóng con xe đạp chở theo chồng báo chạy đi. Nó lắc đầu nhìn theo ku cậu
mà miệng nở nụ cười nhẹ lúc nào không hay. Ngày xưa cũng từng giống cậu nhóc
này, sáng sớm phải chạy xe đẹp long nhong khắp phố giao báo kiếm tiền tiêu vặt
với cái ước mơ đổi xe đạp leo núi, có điều tới giờ xe đạp leo núi mãi chưa mua
được, bao nhiêu tiền để dành ngoài thuê truyện, mua đồ chơi, đi net thì phần nhiều
đã bay mất theo mỗi chuyến về chơi của bà cô Cherry.
-
Cơm tấm sườn mỡ của Mon nè, đang
nghĩ gì đó?
-
Haha đang nghĩ mấy cô nàng ngoài
đó chăm thể dục dáng đẹp thì hợp lý, còn ca sĩ nhà mình chuyên gia ngủ nướng
đâu thấy vận động gì đâu mà người vẫn xinh đẹp ngon lành nhỉ.
-
Hừ hừ người ta gym buổi chiều
nghen, Mon thấy ai đi diễn về khuya rùi dậy sớm chạy bộ nổi hông?
-
Haha thì có quyền thắc mắc mà,
chu cái miệng dữ.
-
Ăn nèeee!
Nó bật cười lắc đầu bất lực nhìn cặp chân dài
miên man trắng mịn ngồi xuống bắt chéo chân một cách sang chảnh, ăn cơm tấm vỉa
hè mà cái tướng sang thôi rồi. Đã kỹ tính bắt cô nàng mặc thêm áo khoác che ngực
rồi đó nhưng quên mất con gái người ta chân dài, váy ngủ thì vừa mỏng vừa không
quá dài nên ngồi xuống vẫn sexy vô đối.
Ăn xong dĩa cơm cũng vừa lúc ông Lý đến, theo
sau ổng còn có bốn anh em khá quen mặt, cả nhóm đều mặc jean bụi bặm, đội nón
đen, giày kiểu lính, cơ thể cao ráo, mặt mày góc cạnh nam tính bước xuống từ
con ô tô màu đen nhìn chất lừ y như phim. Theo ông Củi quen ăn mặc bảnh bao nên
đi xa mấy cha nội cũng thời trang ngầu lòi chứ đùa, khác xa hoàn toàn mấy thanh
niên “ranh con” theo nó mấy hôm nay. Nhìn ông nào ông nấy đều đậm chất xã hội
như diễn viên phim, cảm giác mấy tay này không ngán mấy ông chuyên làm bảo an
quán bar của nhà ông Chiến. Nói vui như phim mấy ông này mới là tinh anh, còn
các thanh niên theo nó bửa giờ chỉ là đồng đoàn. Thực ra không hẳn do cách ăn mặc,
ngoại hình mà vì chúng ta không thể so các thanh niên “ranh con” đôi mươi với
những gã đàn ông trên ba mươi tuổi được.
-
Hello Mon!
-
Mon!
-
Mon!
-
Chào mấy anh, lâu quá không gặp.
Nó đúng dậy vui vẻ lần lượt bắt tay bốn ông
anh, nói không nghĩ nhiều không được, mấy tay này phong cách rất giống cha nội
Củi, mặt ít cảm xúc, trầm lặng và không nói nhiều như ông Lý.
-
Tụi mày qua bển tự kêu cà phê uống
đi.
-
Ok anh!
Nó mỉm cười kéo ghế đẩy ông Lý ngồi xuống
chung bàn rồi nháy mắt với MiA.
-
MiA!
-
Dạ! Để em.
MiA hiểu ý đứng dậy đi qua bàn bốn anh em kia
để kêu cà phê, đồ ăn sáng.
-
Quên! Anh Lý ăn cơm tấm luôn
nghen.
-
Thôi nảy anh đang nhậu còn no ca
sĩ ơi, cho cà phê đá được rồi cưng.
-
Dạ!
Nhìn cô nàng ca sĩ thoải mái order cơm nước tự
nhiên nó khá buồn cười, ông Lý hình như cũng chung ý nghĩ nên hai anh em không
hẹn mà cũng nhìn MiA một lúc lâu mới quay qua nhìn nhau cười gian. Ông Lý vuốt
vuốt cằm.
-
Chậc! Không ngờ có ngày mấy thằng
đó được ca sĩ MiA tự bưng cơm bưng cà phê dâng tận miệng.
-
Haha! Nay sao dẫn theo đội hình
nhìn áp lực quá anh?
Nó cười cười rút thuốc lá châm lửa cho hai
anh em, ông Lý rít một hơi thuốc dài ngả lưng ra ghế.
-
Đi xa dẫn mấy thằng ranh con loi
choi theo nhức đầu lắm, toàn ăn rồi báo. Mà nghe cái giọng mày rồi dính tới Đà
Lạt là tau nghi chuyện không đơn giản. Đem mấy thằng này theo cho chắc ăn, tụi
nó bửa giờ cũng đi công chuyện với tau mới về đây.
-
Chà! Mới về giờ đi liền có sao
không?
-
Đi công chuyện riết quen mày ơi,
mà nghe đi Đà Lạt khoái thấy mịa chứ trăng sao gì. Mày thấy tụi nó lên đồ vậy đủ
hiểu rồi.
-
Haha ừ! Vừa đi công chuyện dùm em
vừa tranh thủ nghỉ dưỡng cũng được.
-
Dưỡng khỉ. Ông Củi gọi về dằn mặt
tụi nó rồi. Đi lên trển lo chơi làm không được việc là ổng cho ra đường đi bụi
nguyên đám.
-
Hơ hơ đừng có nghe cha già nghiêm
túc thái quá đó. Vừa đi vừa chơi thoải mái, không to tát gì đâu.
-
Chờ mày nói xong mới biết được. Rồi
vụ gì nói để tau tranh thủ đi, chút nắng lên chưa ra khỏi SG là kẹt xe thấy mịe
nữa.
-
À ừ cũng đúng.
-
Cà phê nè anh Lý.
MiA lo cơm nước bàn kia xong cũng vừa về tới
nơi cầm theo ly cà phê đá ngồi xuống, biết nó chuẩn bị dặn công chuyện nên ông
Lý chỉ cảm ơn MiA một câu rồi cầm ly cà phê lên uống một ngụm chăm chú nhìn nó
chứ không chọc ghẹo MiA như bình thường mỗi lần gặp. Nó im lặng sắp xếp lại suy
nghĩ, câu chữ trong đầu một lúc mới rút trong túi đeo ra một cuốn sổ tay bên
trong dán vài tấm hình, mặt sau ghi chi chít vài dòng chữ, số điện thoại, địa
chỉ đưa ra trước mặt ông Lý.
-
Chổ hơi khó đi, anh mở ghi âm em
chỉ đường nè.
-
Ok ok.
Ông Lý rút điện thoại ra bấm máy ghi âm hay
quay phim gì nó không để ý.
-
Anh ghi lại địa chỉ này, đây là
khách sạn Hoa Mộc Miên. Lên tới đây chạy vòng qua sau lưng khách sạn khoản 2km
sẽ có một cái ngã 3 hình chứ Y có cái miếu nằm giữa đường. Cứ bám theo đường bê
tông nhỏ bên trái chạy hoài không cần rẽ, đường nó ôm theo đồi nên hơi vòng
vèo, hết đường bê tông là đường giống đường mòn nhưng ô tô chạy được. Xuyên qua
đám thông anh cứ đi tiếp qua một cái hồ nhỏ, bên phải hồ là công trình đang xây
dựng, kế công trình sẽ có cái nhà gỗ hàng rào xanh xanh, đứng trên đường nhìn
sau lưng nhà có vườn dâu vườn hoa, xưởng đồ gỗ nhỏ, sau lưng vườn dâu xa xa là
mấy cây thông có một ngôi mộ trắng trắng là đúng chổ.
-
Vô nhà này kiếm người phải không?
-
Không! Đừng có lại gần nhà. Qua
khỏi nhà tầm 50m bên trái có cái dốc anh cứ chạy lên sẽ vòng ra cái đồi sau nhà
này. Đậu xe trên đồi sẽ quan sát nhà, khu xây dựng mà quan trọng nhất nhìn rõ
ngôi mộ. Chổ này tụi nó đang xây homestay hay villa nghỉ dưỡng gì đó. Anh quay
chụp lại gửi về em coi tình hình xem sao, vì công trình nó đang xây lấn qua
ngôi mộ. Chụp hình kỹ chổ này cho em, theo dõi coi đám này xây dựng có đụng tới
cái mộ không. Việc có nhiêu thôi, nắm được chưa anh?
-
Ok hiểu.
-
Uhm vừa chơi vừa cắt người coi
coi trong ngày tụi nó xây dựng, làm gì đụng tới cái mộ không nói em biết, buổi
tối ráng ra rình coi một chút càng tốt. À cẩn thận đừng có va chạm với mấy thằng
ở trong đó, đám này cũng giang hồ tứ xứ. Dân hay ai hỏi gì anh cứ nói đang đi
khảo sát mua đất. À kỹ kỹ chút, tốt nhất đừng để người trong nhà gỗ thấy mặt
anh, ổng biết anh đó.
-
Ai vậy? Còn cái mộ của ai?
Nó mỉm cười ngồi thẳng dậy cười cười nhìn ông
Lý, hít một hơi thuốc lá thật sâu rồi tiếp lời.
-
Phù! Nhà anh Long!
Cạch…rầm!
Gã đàn ông trung niên thả ly cà phê mạnh xuống
bàn, những giọt cà phê văng tung tóe, cơ mặt gã co giật nổi gân xanh, đôi tay cứng
cáp hằng ngày trở nên rung rẩy siếc chặt, chiếc muỗng cà phê trên tay gần như bị
bẻ gập.
-
Vậy…vậy ngôi mộ là…?
Giọng ông Lý như nghẹn lại, rung rung không
thành tiếng, nó mỉm cười mân mê một tấm hình đen trắng được chụp lại bằng điện
thoại in ra kẹp sẵn trong sổ tay rồi nhẹ nhàng thốt từng chữ.
-
Chị Tường Vi!
Xoẹt…keng…rầm…
-
Đi tụi mày!
Ông Lý vụt đứng dậy đá ghế nhựa qua một bên,
quăng chiếc muỗng gãy xuống chân bàn mấy ông anh đằng xa lạnh lùng gằng giọng.
Nó cười cười quăng tàn thuốc vào chân ông Lý, tay còn lại gõ mạnh ly cà phê lên
bàn.
Cạch cạch…rầm…
-
Bình tỉnh anh Lý. Em chưa nói hết!
-
Hả…à ừ…
-
Ngồi xuống!
Nó rút thuốc lá phẩy phẩy ra dấu, ông Lý hít
sâu lấy lại tinh thần từ từ kéo ghế ngồi xuống, nó ra dấu cho mấy ông anh đằng
xa cũng ngồi trở lại bàn. Ngậm điếu thuốc lá nó vừa châm, ông Lý hít vài hơi cầm
ly cà phê gần như cạn sạch chỉ còn lại vài viên đá rồi thở phì một cái nhìn nó.
-
Anh Gạo biết chưa?
Nó nhún vai
-
Không biết. Nhưng có thể đã biết
gì đó.
-
Vậy…
-
Anh cứ làm theo lời em nói. Còn để
mấy ổng biết hay không…tạm thời anh đừng nói gì với ai hết kể cả ông Củi. Chuyện
còn lại để em tính. Hiểu không?
Ông Lý thả khói thuốc nhìn lên trời một lúc rồi
gật đầu.
-
Ừ! Tau hiểu rồi!
Nó gật đầu hài lòng, chuyện này ông Lý đủ hiểu
hơn nó.
-
Phù! Chuyện này trong nhà chắc có
mình mày với Bé Dẹo dám đụng tới.
-
Haha…tính tình anh Long giờ căng
lắm, nên tạm thời vẫn không nên để mấy ổng biết tình hình.
-
Ừ! Hiểu!
Nó mỉm cười lật một trang sổ tay ra đẩy về
phía ông Lý.
-
Được rồi nghe em dặn tiếp. Giờ ở
đó anh Long tự coi chết rồi, chỉ còn anh Mộc hay còn gọi là Mộc “què”. Xưởng gỗ
của ảnh, tình hình nhà không ổn lắm do đám xây villa nó ép, chuyện này từ từ
tính sau. Anh chỉ cần lên đó theo dõi tình hình em dặn thôi, không được ra mặt
làm gì hết.
-
Ừ ừ!
-
Đây là con gái ảnh tên Vi đang học
sư phạm Đà Lạt có số điện thoại đây, còn bên này là chị Khanh vợ anh Long, chỉ
đang dạy tiểu học XX. Tốt nhất anh liên hệ bạn Vi con gái ảnh hỏi thăm tình
hình tự nhiên anh hiểu à. Nhớ hỏi coi đám bên kia bửa giờ có làm gì nhà ảnh chỉ
không, bị đòi nợ ra sao. Nói chung anh gặp bạn Vi sẽ biết. Em với Bé Dẹo cũng
chỉ dám gặp gỡ hỏi tình hình qua Vi hay chị Khanh thôi, không dám gặp anh Long.
-
Ừ! Tau hiểu!
Nó nhấp một ngụm cà phê rồi đặt sấp tiền lên
bàn.
-
Anh đưa 30tr cho Vi, nói là của
chị Bé Dẹo gửi chi tiêu học hành. Còn đây tiền lo chi phí ăn ở các kiểu cho mấy
anh em.
Ông Lý cầm sấp tiền 30tr bỏ vào túi, số tiền
còn lại đẩy ngược về phía nó.
-
Thôi! Chuyện anh Long cũng là
chuyện mấy ảnh đâu lấy tiền mày được. Có tiền ông Củi đây rồi.
-
Cái nào ra cái đó. Cầm!
Nó lắc đầu ra dấu dứt khoác, MiA cười hì hì cầm
tiền nhét vô túi ông Lý, biết nó đã quyết định ông Lý cũng không từ chối nữa cầm
theo tiền và thông tin nhà anh Long lên đường đi Đà Lạt. Nhìn bóng xe khuất xa
sau góc phố, nó thở hơi dài với những suy nghĩ trong đầu…bất chợt nó mỉm cười
xoa lấy cuốn sổ tay có những ghi chú quan trọng do chính tay Chị viết, một tấm
hình trắng đen được chụp lại bằng điện thoại rơi khỏi sổ tay. Nó nhặt lên tấm ảnh,
bên trong có ba người trẻ một nữ hai nam với trang phục đậm chất giới trẻ Đà Lạt
những năm sau giải phóng hay có thể nói đây là những người trẻ ở thập niên 80.
Hai gã thanh niên điển trai như diễn viên cao cao gầy gò khoác vai nhau cõng
trên vai cô gái trẻ với mái tóc đen tuyền, xinh đẹp, duyên dáng như đóa hoa Tường
Vi nở rộ trên đồi.
“Thanh xuân buồn nhưng thật đẹp và rực rỡ chị
Vi nhỉ?”
….
-
Anh! Ông Gạo đây phải hông?
MiA cầm tấm hình tò mò hỏi, nó mỉm cười gật đầu.
-
Ổng đó!
-
Còn đây là?
-
Bên phải anh Long, còn lại đương
nhiên là chị Tường Vi.
-
À há…trùi ui! Chị Vi đẹp dữ nè trời,
y như diễn viên luôn. Chậc chậc… anh Gạo khỏi nói rùi, còn anh Long…hot boy Mon
ơi. Đẹp trai hông chổ chê luôn hí hí.
Nó bật cười nhìn bà cô MiA thiếu điều chảy nước
miếng vì trai đẹp, quả thật cả ba người trong hình tuy chỉ là hình trắng đen
xưa cũ nhưng ngoại hình, mặt mũi khó biết chê chổ nào, Bé Dẹo lần đầu được vợ
anh Long cho coi hình chị Vi hai con mắt cũng sáng rỡ xuýt xoa cả ngày. Nếu đem
diễn viên hồng kông ra để so sánh cho dễ hình dung thì bà cô Bé Dẹo cho biết,
ông Gạo có nét mặt giống Cổ Thiên Lạc, anh Long lại có khuôn mặt tương tự Quách
Phẩm Siêu, đương nhiên làm sao hai thanh niên “trẻ trâu” đẹp bằng diễn viên người
ta, nhưng riêng chị Tường Vi nếu trang điểm đàn hoàng lên hình không thua diễn
viên Quách Khả Doanh bao nhiêu đâu. Đó là lời Bé Dẹo, còn riêng nữ hoàng lúc
thì luyên thuyên mình là Trương Bá Chi phiên bản Việt, hứng lên thì đòi giống
Lý Gia Hân…cái này bà cô tự nói nha chứ giống hay không chẳng ai dám nói, nó
cũng không dám lên tiếng, ý kiến ý cò tối bà cô về kéo giò bóp cổ thì sợ lắm.
-
Anh chị nhà mình hồi xưa nhìn mắc
mê hen Mon?
-
Haha ừ! Giờ ông Gạo nhà mình giờ
vẫn bảnh thôi rồi, còn anh Long thì…phù không biết phải nói sao.
MiA cười nhẹ đặt hình trở lại sổ tay, lau đi
vết cà phê dính trên bìa nhìn nó.
-
Nhà mình ngoài mấy ảnh chắc giờ
có mình Mon hiểu nhiều chuyện cũ nhất ha. Ông Chiến kể sơ sơ hà, em cũng hông
biết nhiều, nhưng em đoán chuyện hồi xưa của anh chị nhà mình phức tạp Mon ha.
Anh kiếm được anh Long hay vậy, nghe ông Chiến nói ổng cũng hông kiếm được ảnh
luôn. Tò mò chuyện anh chị ghê.
-
Ừ! Hai mươi năm rồi…đúng là một
câu chuyện dài. Kiếm được anh Long cũng là một hành trình không ngắn, nói đúng
ra Bé Dẹo dành rất nhiều công sức đi kiếm anh Long. Anh chỉ đi theo hộ giá
thôi.
-
Hì! Bởi vậy hông phải tự nhiên mấy
ảnh thương Bé Dẹo nhất, thương Mon nữa.
-
Nên làm mà.
-
Nhẹ đầu rùi hen?
-
Ừ! Hơi nhẹ!
Nó mỉm cười đứng dậy kéo tay MiA rời quán cà
phê trở lên phòng, trời đã hửng sáng, đèn đường tắt nhường chổ cho nắng đầu
ngày len qua những tòa nhà cao ốc. MiA nhón chân đi trên bồn hoa đùa nghịch những
giọt sương sớm còn vươn trên những khóm hoa kiểng.
-
Mon đó nghen, cách sống thay đổi
nhưng tính tình hông khác ha.
-
Sao nói vậy ca sĩ?
-
Hì! Muốn gì là làm cái đó rụp rụp
liền. Hồi tối mới nhắc anh Long quay qua quay lại kêu anh Lý đi lo việc ảnh liền.
Nó bật cười kéo chiếc eo thon của cô nàng xuống
cạnh mình rồi vươn vai ngáp dài.
-
Haha! Có những chuyện không nhắc
thì thôi, nhắc tới chỉ muốn hoàn thành thiệt nhanh, nhất là việc chị ấy muốn
anh làm. Nếu không…sẽ suy nghĩ nặng lòng.
-
Uhm!
-
Phù! Thực ra nặng lòng nhất là
anh Gạo. Thật đáng mong chờ nhìn mặt ông Gạo!
-
Hí hí nè nhắc nhẹ nè, moi chuyện
cũ anh Gạo coi chừng bà An uýnh sưng đầu nghe Mon.
-
Haha! Chắc không đâu!
Nó hơi chột dạ cười khan nhanh chân bước vô
thang máy, MiA cười hì hì điệu đà theo sau.
-
Giờ lên ngủ ha sao Mon?
-
Ngủ gì nữa. Lên tắm rồi anh vô
công ty tranh thủ làm công chuyện.
-
Trời! Hông ngủ bù hở?
-
Uống cà phê tỉnh rụi rồi. Em ngủ
bù đi, anh không mệt.
-
Bó tay Mon luôn. Qua nay anh có
ngủ nhiêu đâu.
-
Không sao! Trưa anh ngủ bù.
-
Chắc chịu ngủ bù đó. Cái thân có
chút xíu mà bận đủ thứ chuyện, hông thua mấy ổng luôn, thời gian đâu Mon nghỉ
bù.
-
Haha quen rồi. Ờ chê có chút xíu
mà có người bám dính mình, bào nguyên đêm đâu có tha.
-
Hí hí hông bào để cho đứa khác
bào cũng vậy hà. Được ngủ với người đẹp mà nói như MiA ăn hiếp anh đó, hừ hừ!
-
Haha…ừ thì vinh hạnh được chưa?
-
Được! Hí hí!
Đúng là thật vinh hạnh được bà cô bám dính tới
cả tiếng sau nó mới được đi khỏi nhà MiA, không dễ rời cơ thể đẹp mê người của
cô nàng ra đi làm. Tranh thủ làm cho xong việc công ty giao mới có thời gian
làm chuyện riêng, mấy ngày tiếp theo sẽ rất nhiều chuyện cần xử lý. Nhất là
tình hình nhà anh Long, nó cảm giác trên đó sẽ phát sinh chuyện cần ưu tiên. Thật
ra thời gian nó lén trốn lên ở homestay trên Đà Lạt một mình không vì lý do
riêng mà còn một chuyện quan trọng khác, nó cần theo dõi tình hình nhà anh Long
vì công trình villa gì đó kế bên nhà đang xây dựng gấp rút, phức tạp có thể xảy
ra tranh chấp lớn bất cứ lúc nào. Và âm thầm hỗ trợ nhà anh Long là một trong
những việc ưu tiên nó phải làm thay phần cô ấy.
……
“
-
Bé Dẹo à không nữ hoàng của tui
ơi! Rốt cuộc đây là nhà ai? Kiếm cả tháng rồi, đi mòn hết đất Đà Lạt rồi cũng
chưa nói anh biết. Giờ đúng nhà mắc gì phải ngồi đây không vô?
Nó ngáp dài dựa vào gốc thông đưa mắt nhìn
căn nhà gỗ bên dưới, phía xa núp sau vài cây thông già, ngôi mộ màu trắng tinh
khôi nép mình bên sắc tường vi đỏ thẳm như ngọn lửa sáng bừng thung lũng. Ánh
hoàng hôn nhuộm hồng sắc trời, ngôi mộ như bức tranh đượm buồn cô đơn đón những
màn sương mù giữa tiết trời se lạnh. Đúng là một bức tranh thật vì cô gái mặc
váy trắng xinh như thiên thần vẫn đang nhập tâm thu ngôi nhà bên dưới vào bức
tranh của chính mình. Cô ấy ung dung đặt bức tranh đã vẽ gần xong qua một bên rồi
giơ cánh tay trắng ngần lên cao, duỗi năm ngón tay thon dài dính tèm lem màu
sơn và…
Cốc!
-
Uidaaa!
-
Hứ! Ai cho anh kêu Bé Dẹo hả hả hả…
-
Ấy bình tỉnh…dính nước sơn lên mặt
anh!
-
Hừ hừ! Cho anh chết nè, hihi vẽ
thành hề luôn nè…Để yên em vẽ tranh, ngồi hông yên nè…hỏi nhiều nè…hừ hừ!
-
Ớ thôi…tha cho anh…đau quá…dơ đồ
hết cô nương ơi!
-
Cho anh chết nè! Phụt phụt…hihi
-
Ấy không chơi dơ…Bé Dẹo…chơi dơ
anh méc Sơ đó!
-
Hihi…
Vậy là thành cái đầu toàn màu nước sơn…
Xoẹt!
-
Nè!
-
Hả? Gì đó?
-
Cảnh này đẹp…cho anh hút một điếu
thuốc nè.
-
Cái này…
-
Hì hì hút xong anh phải rửa tay mới
được ôm em. Biết chưaaaa
-
Rồi rồi! Đồng ý hai tay hai chân
tổng cộng 5 chi luôn! Haha!
-
Hửm? 5 chi là ý gì?
-
È hèm…không không có gì. Ờ cuối
cùng nhà đó là nhà ai?
Gương mặt ra vẻ ghét bỏ vì nó đang hút thuốc
nhưng vòng tay vẫn ôm lấy cổ ngồi hẳn vào lòng nó. Đôi môi chu ra thổi phù phù
xua đi khói thuốc, Chị mỉm cười dịu dàng nhìn bằng đôi mắt long lanh như biết
nói.
-
Anh muốn nghe chuyện cũ vừa đẹp vừa
hay nhưng buồn ơi là buồn như tiểu thuyết hông?
-
Cái này…tiểu thuyết hả. Ờ hay là
thôi đi.
-
Hừ!
-
Ặc ặc…được rồi được rồi đừng bóp
cổ nữa…anh nghe, anh nghe là được chứ gì!
-
Đồ thấy ghét!
-
Phù! Thấy chưa! Anh làm gì có quyền
ý kiến!
-
Hihi! Ai kêu chọc em!
-
Hơ hơ!
-
Hừ hừ! Trà hoa của em đâuuuu…đưa
đây em kể chuyện nè.
-
Có liền!
-
Hihi…
Quả thật là một câu chuyện dài, thanh xuân rực
rỡ nhưng buồn như màu hoàng hôn vậy. Người nghe chỉ biết im lặng ôm lấy người kể
chuyện đang vừa cười…vừa khóc…Dường như hoa tường vi cũng muốn rung rinh như lắng
nghe ký ức xưa cũ, dường như cô gái mang tên loài hoa ấy cũng hòa vào gió quyện
vào mắt Chị.
“Thanh xuân rực rỡ nhưng buồn đến lạ, như câu
chuyện của hai đứa mình…chị nhỉ”.
…….
-
Bé Dẹo…à nhầm chị à. Cái
này…không hay lắm đâu.
-
Suỵt! Nói nhỏ thui!
-
Ừ ừ…hay là mình trở ra cho chắc
ăn. Đi thăm mộ mà lén lút sao anh thấy tụi mình giống đi trộm chó quá.
-
Hihi hông sao hông sao. Ảnh sỉn
rùi hổng hay đâu. Đường này nè…theo em nhanh. Hì hì chút vô nhiệm vụ của anh là
trồng cây tường vi của em thiệt nhanh nghe chưa.
-
Tuân lệnh chỉ huy…ấy hình như có
chó em ơi.
-
Hông sao hông sao…em quen nó rùi
hihi.
-
Ấy không phải một con, cả đàn em…
-
Chết rùi! Em…em mới quen một con
hà.
-
Ớ…
…….............
Xoẹt! Rầm!
-
Hai đứa mày biến khỏi nhà tau. Để
yên cuộc sống tau!
Keng…rầm!
-
Tụi mày về đi! Tau không muốn hai
đứa xuất hiện ở đây, không có gì nói hết.
…………
-
Tại sao hai đứa mày vô đây hoài vậy?
Tau không muốn liên quan tới cái này tụi mày. Biến!
………
Bụp…xoẹt…rầm!
-
Cầm về! Hai đứa mày cố tình không
hiểu hả? Tau không phải người nhà tụi mày!
Cánh hoa xơ xác dưới chân, cổng sẳt khép lại
đè nát gốc hoa tường vi mới vừa bén rễ. Nó chỉ biết thở dài ôm lấy chị lau đi
nước mắt ấm ức lăn dài trên má chị.
-
Về thôi chị! Chắc ảnh vẫn không
chấp nhận tụi mình đâu. Chị làm hết sức rồi!
-
Hu hu…đồ ông già thấy ghét…đồ khó
ưa…ăn hiếp em gái huhu!
………….
Rầm…keng…rầm rầm!
-
Ông già khó ưa! Mở cửa em trồng
hoa mới cho chị Vi nè, mới kiếm được cây tường vi màu hồng đẹp hơn nè!
-
Biến! Tau nói hai đứa biến đi!
-
Hứ! Em trồng hoa cho chị Vi
nhaaaa…ai thèm để ý tới anh chứ!
-
Vi có tau lo. Không cần tụi mày!
-
Mở cửa coiiiii! Hổng mở em leo
rào đó!
-
Tau chọi đá chết mẹ hai đứa mày,
leo đi!
-
Nè! Ngon chọi em đi! Chọi sưng đầu
đổ máu đi nè…nè nè…chọi thử coi…em về méc nội!
-
Méc…haha mày méc ai cũng vậy, nội
nào…đi về đi!
-
Em méc Sơ nội…mai em dẫn Sơ nội
lên chỉ nhà anh nè, coi anh dám đuổi hông!
-
Mày!
-
Hừ hừ! Mở cửa nhanhhhhhhh!
Kẹt…kẹt…keng!
-
Vô đi! Nhanh rồi biến!
-
Hứ! Ghét thì kệ em đi, ai mượn để
ý em chi.
-
…
-
Chị Khanh ơiiiii! Em đói bụng, nấu
cơm thịt bò xào hoa hồng cho em ăn điiiiii!
-
Ê! Con nhỏ kia ai cho mày ở đây
đòi ăn cơm. Vô thăm viếng gì nhanh rồi về đi, nhà nghèo không có cơm nước gì hết!
-
Đuổi hoài em méc Sơ nội!
-
Mày…được lắm! Hừ!
-
….
-
Thằng nhóc! Nhìn cái gì…mày có vô
không? Mặt mày cũng dày, lì éo thua con nhỏ đó đâu.
-
Cái này…
-
Đi vô nhanh!
-
À dạ em vô liền. Dẫn dẫn xe cái
anh!
-
Tướng chút éc chạy chiếc xe cho bự.
Đi vô đi, để tau dẫn…đm mày quần một hồi hư cổng nhà tau.
-
À dạ dạ!
Bụp…rầm…
-
Thằng nhóc! Đứng đó làm gì? Biết
nhậu không lại làm mấy ly!
-
Cái này…em uống hơi dỏm.
-
Đàn ông con trai ăn ra ăn, nói ra
nói…lí nha lí nhí, nhậu đéo nhậu được sao mày vô được cái nhà con nhỏ đó.
-
Ờ thì…
-
Ngồi xuống! Uống!
-
À dạ em uống!
-
Eeeee ông già! Uống ít thui á,
Mon của em nhậu hông nổi đâuuuu!
-
Im miệng. Làm mấy ly rồi biến, ai
cho tụi mày ở đòi nhậu nhiều.
-
Hứ! Em thích ở tới chừng nào em ở,
hổng cho em dẫn Sơ nội lên chỉ nhà!
-
Mày!
-
Lêu lêu!
-
Thằng kia! Sao mày chịu nổi cái
con mặt dày đó hay vậy?
-
Hơ hơ…em lọt hố! Không chạy được!
……..
Két…xoẹt…rầm!
-
Chạy kiểu gì vậy hả văng dính người
ta hết rồi! Đi xe xịn con mắt để lên trời hả hả?
Nó giật mình rời khỏi những cuộn phim cũ chiếu
chậm trong đầu trở lại cuộc sống thực tại, hình như vừa sụp ổ gà. Nó vội dừng lại
ra khỏi xe, bên kia vẫn văng vẳng tiếng chửi của con gái.
-
Dạ xin lỗi…xin lỗi chị tui không
để ý!
Vừa đi vòng qua phía đầu xe nó vừa lớn tiếng
xin lỗi, bánh sau xe sụp ổ gà có nước nên hình như văng trúng người ta, cũng tại
lái xe dở còn suy nghĩ linh tinh không tập trung.
-
Dơ đồ người ta cả đây này, anh chạy
xe hông biết nhìn đường hay sao? Mới sáng sớm…
-
Dạ dạ…xin lỗi chị, chị thông cảm
tui không để ý đường có ổ gà. Có gì tui đền cho chị nha.
-
Đền…nói dễ nghe quá bộ có tiền đền
rồi thôi…anh chạy kiểu đó lỡ trúng người ta rồi sao. Sáng sớm xui rùi…xui…ủa?
-
Ớ!
-
Mon! Anh Mon!
-
Để tui đền…à hả…ờ thôi vậy không
đền nữa. Đi đây!
Nó giật mình nhìn kỹ lại cô nàng tóc vàng
cùng chiếc váy vintage dính đầy nước bẩn đang tròn xoe mắt nhìn, ngay lập tức
nó cài số lùi tính nhảy lên xe vọt cho yên cái đầu.
-
Đứng lại!
-
Cái này…
-
Quay lại đây!
-
À không phải Mon đâu.
-
Nào!
-
Ờ thì quay!
-
Trái đất tròn anh Mon nhờ?
-
Cũng không tròn lắm đâu. Chào
chào bà chủ tiệm nha!
Nó thở dài gãi gãi đầu, trái đất sao tròn dữ không
biết, sáng sớm lại gây nghiệp với con gái nhà người ta.
-
Gây họa rồi chạy trốn à…anh Mon?
-
À đâu có đâu có, tính cho xe vô
sát lề chút.
-
Không cần anh Mon nhé, xe không
sát lề thì chả hắt nước vào người ta như này. Anh cố ý trêu em đúng không?
-
Không có không có…chắc chắn không
có.
Cô nàng trừng mắt dí sát vào người nó, một
chân đặt lên chân nó ra vẻ nếu nó không giải thích rõ ràng sẽ ăn thua đủ.
-
Thế anh bảo đường to thế này lại
đánh ô tô sát lề hắt nước vào nhau, không trêu là gì? Anh ghét em đến thế à?
Nó vội lùi lại xua tay, cái này có thể nó
đang mất tập trung ngay lúc nhìn thấy Misu là người quen nên vô thức lái xe sát
vào lề, ngoài cách giải thích này ra không còn nguyên nhân khác, đâu trùng hợp
đến vậy.
-
Không có không có…chắc chắn không
ghét. Bà chủ tiệm bình tỉnh nghe anh giải thích…
-
Nào? Như nào?
Cô nàng lại tiến lên ép nó lùi sát vào ô tô,
xem như không còn đường lùi.
-
Ờ thì…anh đang nghĩ vài chuyện
trong đầu nên lái xe hơi thiếu tập trung, cô nương thông cảm. Thiệt…anh không cố
ý, anh thề.
-
Eo ôi lái xe như thế có mà chết dở.
Em chả tin nhé, cố ý trêu em nhé, phố rộng như này lại chọn ổ gà ngay nơi em đứng.
Không trùng hợp đến thế đâu ông ạ?
-
Thì đúng là không trùng hợp vậy
đâu…à khoan…sao em lại đứng đây ta?
Misu trừng mắt hạ chiếc chân đẹp của mình xuống
dẫm luôn lên giày nó hừ hừ cong môi.
-
Ơ hay đây là quán nhà em, em chả
đứng đây thì anh bảo em đứng đâu?
-
Cái này…
Bị cô nàng đáo để xoay ghê quá tới giờ nó mới
nhớ để ý xung quanh.
-
Ớ…tiệm bánh đây nè.
-
Uhm hửm?
-
Haha vậy là có duyên rồi. Haha
anh không để ý.
-
Nào! Đùa?
-
Hehe không đùa. Anh mất tập trung
thiệt.
Nó cười xòa vỗ vỗ đầu mình, giờ nhìn lại mới
phát hiện tiệm bánh to bự của cô nàng, nghĩ lại thì đường từ chung cư MiA qua
công ty nó sẽ đi ngang tiệm bánh của Misu nên việc nó vô tình gặp cô nàng không
có gì lạ.
-
Hơ hơ dậy sớm vậy cô chủ?
Misu khoan tay trước ngực lùi ra một chút.
-
Em mở cửa chuẩn bị đón nhân viên
vào mở hàng đây này. Lại chả dậy sớm.
-
À ra vậy. Nhưng mấy bửa trước đi
ngang đâu có ổ gà đâu? Em đào ổ gà bẫy anh đòi tiền bánh hả Misu?
-
Đùa! Đêm qua các ông sửa cống đào
đường ngay hàng của em như này này, chả biết còn sửa hay không chẳng thấy lấp lại
đấy anh.
-
À hèn gì…chậc để vầy nguy hiểm
quá. Hên xe anh gầm cao.
-
Nhưng lại làm bẩn em đây này. Hừ
hừ!
-
Hê hê thông cảm thông cảm, anh
không cố ý thiệt.
-
Chả tin đâu, anh trêu em! Giờ như
nào? Không đền à?
-
Hơ hơ đền thì đền…đền cái gì giờ?
Misu bỉu môi xoay lưng đi lên lề đường, được
vài bước cô nàng xoay lại trừng mắt.
-
Nào còn đứng đấy, hộ em tí!
-
Hả…à ừ làm gì?
-
Hộ em mang chậu hoa ra đấy đặt cảnh
báo này, em định quét đất đá trên vỉa hè xong mang chậu ra cảnh báo thì anh hắt
nước vào.
-
À ừ được được. Thiệt tình mấy ông
làm đường, để vầy nguy hiểm thiệt.
Nó bừng tỉnh vội xăng tay áo chạy vô phụ Misu
rinh chậu hoa trước tiệm bánh đem ra đường đặt xuống cạnh ổ gà.
-
Anh Mon hộ em mang chậu hoa kia
ra nhé, em dán biển cảnh báo luôn nào, chậu đấy nhẹ hơn ạ.
-
Rồi rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét