Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories​ (Chương 88)

 


Đó! Cứ gọi kiểu này ai mà nỡ xua em đi xa. Nó mỉm cười nhẹ giọng.

-        Sao?

-        Anh hông vui ạ?

-        Sao lại không vui?

-        Anh hông cười đó.

-        Em chỉ thích anh cười sao?

-        Hì…anh ra sao bé cũng thích ạ!

-        Haizz…mới 18 tuổi biết nói chuyện làm người khác mềm lòng nhé cô bé.

-        Hihi thích anh kêu cô bé ghê. Giống hùi đầu bé gặp anh.

-        Haha hồi đầu anh có kêu vậy sao?

Hải Âu chớp mắt cười.

-        Dạ! Anh nói với anh em mãi là cô bé!

-        Ừ! Thì làm gì có người lớn nào cứ dụi đầu hoài vô ngực người ta như vầy. Đang ăn mà cũng…

-        Hihi! Thói quen ạ!

Hải Âu le lưỡi cười khúc khích ngồi thẳng dậy, em vẫn không quên gắp đồ ăn vào dĩa nó. Kêu gọi món ăn mình thích, rốt cuộc trên bàn toàn mấy món nó ghiền ăn. Nó gác đũa xuống nuốt miếng tôm ngon lành, nhấm một ngụm cooctail xoa tóc em.

-        Được rồi! Mấy hôm nay em không đi làm đúng không?

-        Dạ! Chú kêu ở nhà một thời gian rùi chú sắp xếp đi học đi làm lại ạ.

-        Ừ! Giờ tình hình còn chưa ổn, ở nhà tốt nhất. Em biết trước giờ xảy ra chuyện gì không?

Hải Âu gật đầu, tay cắt một mảnh tôm nữa để vào dĩa nó.

-        Bé biết nè!

-        Có vẻ im lặng nhỉ?

-        Hihi bé biết anh đang bảo vệ bé. Có anh, có mấy chú, bé nghĩ hông cần nói gì hết.

-        Biết hồi nào?

-        Bé biết lâu rùi hihi bửa trước bé giả bộ để được anh thương, bé biết anh âm thầm chăm sóc bé lâu rùi, hông thui bé ghét anh luôn.

Cô bé le lưỡi vui vẻ chọt miếng tôm ngon lành đút vào miệng nó.

-        Hơ…thiệt là ghét không?

-        Hihi hông ghét nổi ạ, giả bộ ghét chút chút hà.

-        Haha vậy ai nói em biết đó?

-        Bé cảm nhận nè. Bé hông tin anh bỏ đi hông thèm lo lắng bé. Lúc chị Mai suốt ngày nẳn nỉ anh Dít cho theo làm chung kiếm tiền với bé, bé đi làm đều theo bên cạnh bé hoài là bé biết rùi nè. Ban đầu nghi ngờ thui, hihi bửa đó bé thấy chị Mai lén đổi ly rượu người ta mời bé đổ vô xô đá là bé biết chị Mai là người anh nhờ bảo vệ bé rùi.

-        Haha ừ…có công chú Củi nữa. Anh không biết nhiều về Mai.

-        Dạ! Chị Mai hay lắm anh, đổi rượu khách mời bé hông hay luôn, sau bé để ý mới biết nè. Bé đánh nhạc người ta đưa rượu lên cái chị Mai toàn nhảy lên ôm bé nhảy, hihi hùi đầu bé tưởng chị Mai giống chị Rose thích chọc ghẹo bé, sau mới biết chị Mai cố ý để đổi rượu. Rùi mấy lần người ta book bé đánh phòng riêng đó, vô đánh có xíu tự nhiên mấy ông khách nằm ngay đơ, bé mắc cười muốn chết. Nể chị Mai ghê, mấy ổng gục hổng biết gì luôn.

-        Haha ghê thiệt. Chừng nào chị Mai đi làm lại theo chị Mai học vài chiêu phòng thân nghe chưa!

-        Dạ!

Hải Âu gật đầu, lại dịu dàng chọt một miếng bò đỏ tươi thơm lừng đút cho nó. Nó mỉm cười xoa tóc em, mái tóc xanh biển này sờ mãi không biết chán, cứ như thói quen giống Hải Âu cũng quen dụi đầu.

-        Mai cũng là người của chị An, chú Gạo, chú Củi của bé dặn dò chăm sóc em. Không được quên nhé.

-        Dạ bé hiểu, chờ chú về bé sẽ ngoan với chú hơn nè.

-        Haha ừ tưởng đòi cảm ơn chú Gạo, chú Củi chửi cho. Người nhà không cần cảm ơn.

-        Hihi!

-        Nhiều người âm thầm lo cho em lắm, đừng có nhìn anh kiểu có mình anh biết lo cho em nhé.

Hải Âu bỉu môi cười hì hì lắc đầu.

-        Bé biết chắc chắn anh lo bé nhất. Hihi bé đọc lén tin nhắn chị Mai, thấy chị nhắn tin cho một người. Số đó bé biết nè, số phụ của chị Bé Dẹo. Có mình anh giữ số đó hà, đúng hông?

Nó bật cười nhìn vẻ lẻm lỉnh đắc ý của Hải Âu, ai nói em không thông minh đâu, chẳng qua em giấu nó vào trong, nhạy cảm, thông minh chẳng kém ai, vẻ mặt này không hổ danh “gà” Bé Dẹo đào tạo. Nó cốc đầu em.

-        Này! Coi lén điện thoại người ta hư nhé. Không phải anh đâu mà cho coi điện thoại thoải mái.

Hải Âu le lưỡi dụi đầu vào ngực nó gật gật đầu.

-        Hì bé lén coi một lần để chắc chắn anh chăm sóc bé thui, hông dám hư lần nào nữa ạ.

-        Ừ! Thôi ngồi thẳng đàn hoàng ăn nè, dụi một hồi rụng hết tóc giờ.

-        Hihi!

Nó phì cười cốc đầu em, đương nhiên chưa từng cốc mạnh tay lần nào. Nó nhâm nhi ít cooctail lại nhìn Hải Âu ăn ngon lành bên cạnh, chờ em nuốt vài miếng thịt ngon nó mới tiếp tục lên tiếng.

-        Được rồi! Anh không rành nhạc nhẽo lắm nên không biết em đánh nhạc mức độ nào rồi.

-        Dạ! Bé theo anh Dít học mấy tháng, giờ coi như bé vừa học, vừa làm luyện tay nghề nè anh.

-        À nghĩa là giờ có người mất dạy à nhầm…mất sư phụ kèm đúng không?

-        Hihi đúng ạ!

Nó ngẩm nghĩ một chút rồi mỉm cười.

-        Được rồi! Để anh nói chuyện với chú Gạo, chị An xem kiếm cho em sư phụ khác. À…hay là…

-        Hihi hông dám theo chị Thanh đâu.

-        Ớ…sao vậy?

-        Chị Thanh dữ lắm luôn. Bửa dạy bé mấy ngày…đòi đá bé sưng đít hoài. Hihi đánh mông bé đau lắm á.

-        Cái này…

Nó vừa bực mình vừa buồn cười thở dài, bà cô đó tới nó còn đòi đá sưng mỏ hoài còn nghe được, đến Hải Âu cũng đánh mông cho được, ác hơn cá thác lác.

-        Hihi với chị Thanh nói chỉ hông hợp dạy nghề, phải kiếm người khác kèm bé. Chú Xí cũng nói chị Thanh pro lắm, hơn anh Dít nhiều nhưng dạy kèm bé hông hợp.

-        À anh hiểu. Kiểu như chơi nhạc pro không có nghĩa dạy người khác học tốt. Đúng chưa?

-        Dạ đúng nè. Chị An cũng nói giờ anh Dít kèm bé tốt hơn, chị Thanh giỏi lắm nhưng phong cách, trường phái chị Thanh khác DJ bar club Việt mình, chị Thanh nói bé đánh nhạc bar club chú Gạo giờ theo anh Dít đủ rùi, theo chị giờ hông thích hợp, chừng nào bé cứng tay xác định phong cách riêng mới theo chị Thanh học sau ạ.

-        Ủa anh thấy Thanh vẫn đang đánh nhạc bar mà ta?

-        Hihi chị An nói tại chị Thanh pro đó anh, kiểu giỏi rùi dễ thích nghi môi trường bar club bên mình.

-        À à…ghê thiệt!

Nó vừa vuốt ve tóc Hải Âu vừa tấm tắc trong bụng, không ngờ cục nước đá ở nhà pro thiệt. Nói tới nói lui túm lại Hải Âu mới, chưa đủ trình theo học bà cô Thanh bên cạnh phong cách, trường phái, môi trường cũng khác nhau và như ông Xí nói, pro chưa chắc dạy học tốt. Càng nghĩ nó càng dẹp bỏ phương án cho Hải Âu theo bà cô Thanh học, hai người ở xa nhau quá, nếu theo Thanh học Hải Âu buộc phải chuyển vào trung tâm ở gần hơn thậm chí ở ngay trong nhà, mà ở gần cục nước đá nhiều không ổn, Bé Dẹo đào tạo còn dễ thương đáng yêu, chứ lọt vô tay bà cô Thanh…có khi dạy ra thêm con sư tử hành hạ nó. Nghĩ tới đây nó rùng mình một cái, suýt nửa chơi ngu rồi, giao Hải Âu cho bà cô Thanh…không…nó nghĩ lại rồi, chắc chắn không, đánh chết cũng không để xảy ra, nguy hiểm tính mạng lắm.

-        Thôi việc này cứ chờ chú Gạo về tính, chắc chị An sẽ tìm cho em sư phụ khác sớm thôi. Yên tâm…có anh ở đây, sẽ không ai làm hại đến em. Anh hứa!

-        Dạ! Bé biết nè!

-        Ừ! Để ổn ổn Mai về, chị ấy vẫn sẽ theo đi làm với em. Anh sẽ nói chuyện với Mai!

-        Dạ! Anh tính sao bé cũng chịu nè.

-        Ngoan!

-        Hihi!

Hải Âu cười vui vẻ ăn thêm một chút rồi dụi đầu vào ngực nó.

-        Anh!

-        Sao?

-        Bé no rùi ạ!

-        Haha ừ…vậy giờ đi chổ khác nhé.

-        Dạ!

-        Rồi…cho em mấy lựa chọn. Một qua quán chị Rose chơi, hai qua quán chú Xí chơi….

-        Ba qua quán chị Thủy làm chơi. Hihi đưa bé qua chổ chị Thủy nghen anh!

-        Ớ…chị Thủy?

-        Dạ! Hùi chiều chị Thủy dặn đi ăn với anh xong khuya nói anh đưa qua chổ chị Thủy ạ, chị kêu tổ chức tặng bé sinh nhật bên bển hihi.

-        Ấy dà…chưa gì được cưng dữ ta?

-        Hihi qua nay đi chùa chị Thủy cưng bé lắm nghen, biết bé mới sinh nhật 18, chị Thủy đòi tổ chức sinh nhật tặng quà bé.

-        Hơ hơ ghê thiệt, chưa gì thu phục luôn bà cô đó. Coi bộ Hải Âu nhà mình đi đâu cũng được cưng chiều nhỉ.

-        Bé của anh mà hihi!

-        Rồi thì đi, nhưng nhớ không được uống nhiều quá nghe chưa?

-        Dạ anh!

Nó mỉm cười vẫy tay kêu nhân viên tính tiền trong lúc Hải Âu vui vẻ thu dọn đồ đạc, tranh thủ dặm lại son môi, dù là nhà hàng của người nhà nhưng luật vẫn là luật, càng là người nhà càng phải tính tiền rõ ràng sòng phẳng. Không có chuyện ỷ người nhà vào ăn rồi xách đít đi, hết tiền có thể xin ông Xí, ông Hỷ cũng được hoặc bất cứ ai để trả tiền ăn chơi tại chính quán của người đó kinh doanh. Ngay cả ông Gạo cũng vậy, trường hợp mời khách thì chính người mời phải phải bỏ tiền ra thanh toán, không có ngoại lệ, chỉ được giảm giá trong mức cho phép của địa điểm kinh doanh đó. Tính tiền không quên tip cho nhân viên phục vụ sinh nhật Hải Âu xong, nó chào mọi người rồi nắm tay Hải Âu ra xe.

Nhìn em cười rạng rỡ, ánh mắt hiện lên vui thích long lanh liên tục dụi dụi đầu vào người mình, nó cũng thấy hài lòng, xem như mất con tay ga đổi lại niềm vui của Hải Âu…thật quá đáng giá bất chấp nó có tiền mấy ông anh cho hay không, nên nhớ thời điểm này, ít nhất tiền cưng chiều Hải Âu cũng như vui chơi các kiểu nó không thiếu. Bên cạnh công việc trên công ty có khá nhiều thu nhập cứng mềm từ nhiều nguồn khác nhau, nó còn tiền tip bên quán ông Kha hằng ngày chia đều cho vị trí tổng quản lý, tiền ông Kha cho riêng, thậm chí tính luôn tiền lặt vặt mấy phú bà của nó bao nuôi như chị Thủy chẳng hạn…Còn nếu đem tiền lãi ngân hàng hằng tháng từ tài khoản của nó và Chị cộng vào, nó thậm chí còn thoải mái hơn nhiều lần. Tuy nhiên khoản đó luôn chảy về Đà Lạt, đó chính là thứ đảm bảo nó tự cho phép mình thoải mái chi tiêu bằng tiền kiếm được, đương nhiên ngày nào cũng cưng Hải Âu như vầy chắc chắn chính nó cũng đập chết mình vì phung phí. Nó đâu phải đại gia đâu ngày nào cũng tiêu vài chục triệu, sinh nhật mười tám tuổi Hải Âu của nó cũng chỉ diễn ra một lần trong đời, mà phải mất vài tháng mới bù cho em, bao nhiêu tiền từ tối đến giờ cảm thấy vẫn chưa đủ.

Nhưng thôi…thà tốn tiền còn hơn hiến tấm thân trung trinh này cho bà cô nhỏ làm quà, chứ nó thấy Hải Âu thèm khát nó lắm rồi, chẳng qua em chẳng ghê gớm, manh động bằng mấy con yêu tinh trưởng thành như Rose, Mia, chị Thủy…Mặc dù bị chị An xúi bậy nhưng nó biết, Hải Âu còn mắc cở, mông lung lắm. May mà em còn biết mắc cở, chưa xác định rõ ràng tâm lý tình cảm mình, chứ em manh động mức độ yêu tinh như Rose chẳng hạn, với cơ thể ma quỷ hơn cả MiA của mình…nó không biết chịu nổi trước em đến bao giờ đây. Càng nghĩ càng bực cả mình, hay là mỗi lần sắp bị Hải Âu mần thịt, kêu cục nước đá hoặc chị Nguyệt xuất hiện nhỉ, bảo đảm nó ăn hành sưng mỏ chứ không mất tấm thân trung trinh vào tay Hải Âu. Haiz…tại sao cớ sự lại ra nông nổi này, chỉ tại Bé Dẹo đã nói gì đó, tại Chị hết…thật đáng đánh đòn!

Bài toán Chị ra khó ơi là khó. Hải Âu quá xinh đẹp, may mà em còn nét ngây thơ, đáng yêu khiến nó cảm giác mình mà làm chuyện vượt giới hạn với em là tội đáng phanh thây xẻ thịt trời đất không dung, giấy tờ 18 nhưng biết rõ bà cô nhỏ mới mười sáu, đánh chết nó cũng không dám xiu lòng với em. Thứ cảm giác này nó từng trãi nghiệm khi còn chưa thật sự nhận ra mình yêu Chị, ngay cả khi yêu rồi nó thậm chí không nghĩ sẽ làm chuyện đó với Chị. Nếu ngày đó tình cảm hai đứa không dâng trào đến mức không thể kìm chế, nó rất vui lòng giữ khoảnh khắc đó đến tận đêm cưới Chị…nhưng nếu khoảnh khắc ấy không đến, có lẽ nó càng hối tiếc, trách mình nhiều đến mức không chịu nổi, nó sẽ mãi mãi không tha thứ mình vì đã không cho Chị sống khoản thời gian như vợ chồng trọn vẹn. Ngay cả lúc này…thời gian đó vẫn không đủ…chỉ giảm một chút hối tiếc, một chút thôi.

……………

Nhìn Hải Âu hát là lá la dặm thêm ít son phấn, nghịch điện thoại hoặc vuốt ve dây chuyền, nó thấy vui…vui vì có khả năng chăm sóc cưng chiều em, vui vì rốt cuộc có thể mở lòng về nhà, gặp lại em, không trốn em nói riêng và mọi người bên nhà nói chung. Nó biết Hải Âu dành cho nó thứ tình cảm đặc biệt, tuy nhiên có tác động từ người khác, em vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình, chưa đủ tâm lý để biết nên hay không nên ở cạnh nó, tham gia vào trò chơi người lớn với nó. Em mười tám tuổi, cơ thể bên ngoài càng vượt xa tuổi thật của mình nhưng tâm hồn em vẫn là một cô bé thậm chí còn nhỏ hơn bé Xíu…bởi ngày em gặp Chị Bé Dẹo, được đưa lên SG, đó chính là lúc em thực sự bắt đầu sống, bắt đầu phát triển tâm hồn, bắt đầu thật sự trưởng thành về tâm lý. Còn trước đó những tổn thương của quá khứ ấy đã phá nát tuổi thơ em, phá hủy rất nhiều năm đầu đời của một cô bé, những năm tháng vốn phải quên đi. Chị từng nói, trừ những năm đầu sinh ra đời sống bên ba mẹ, khi em và chị gái bị đuổi khỏi nhà, mất ba mẹ, bị dằn vặt bởi tổn thương từ kẻ khác…có lẽ thời điểm đó trái tim, tâm hồn em như tạm dừng phát triển, dừng lớn lên. Không gặp Chị Bé Dẹo, có khi cô bé ấy sẽ mãi mãi không bao giờ tiếp tục trưởng thành, mắc kẹt mãi làm cô bé con nhỏ xíu cho dù thể xác từng ngày vẫn lớn lên. Chị gái em nói mười sáu tuổi, em đã xinh đẹp như cô gái hai mươi nhưng tâm hồn vẫn cứ như cô bé 10 tuổi, cũng chính năm đó em suýt bị chính một kẻ đốn mạc trong đám chú bác cưỡng hiếp, anh rể em lúc đó vẫn còn là bạn học chị em đã may mắn ghé nhà chơi kịp cứu em và bị đánh bầm dập gãy cả tay, vì điều đó anh chàng ấy đã ghi dấu ấn sâu đậm trong tim chị gái em, sau này trở thành người may mắn cười chị em làm vợ. À có lẽ hai chị em Hải Âu vẫn chưa biết thằng chú em còn khá lâu mới được xuất hiện ở xã hội này và chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ làm một thằng đàn ông thật sự nữa. Chính Chị đã kêu ông Chiến âm thầm xử lý, nó đã có mặt ở đó quan sát bằng tất cả sự giận dữ thay cho Chị và ở trong tù, ông ta sẽ trả giá rất lâu, rất dai, rất dài, rất đau đớn vì đích thân ông Chiến sắp xếp. Nể em mà tha ư, không đâu…tất cả kẻ làm em đau đã trả giá trong âm thầm, cách làm việc của nhà ông Gạo không bao giờ bọn chúng còn cơ hội ngóc đầu dậy làm hại chị em Hải Âu, không thể và chắc chắn không dám. Vì biết câu chuyện của em, nó đã rất giận dữ hôm ấy khi biết em suýt bị thằng Dít hại, nó chẳng ngại ngần mượn lực nhà ông Gạo đưa bọn nó qua O để hưởng sự đau khổ dai dẳng nhất bất chấp hậu quả, đất O ư, qua đó tồn tại và làm việc như một cách trả giá, còn trở về được hay không phải dựa vào may mắn…Vì hiểu chuyện nên nó cũng không cho phép mình vượt giới hạn, ít nhất khi em chưa sẵn sàng, ít nhất không phải vì thứ tình cảm khi tâm hồn em vẫn chỉ là cô bé. Và nó nghĩ sẽ không bao giờ để việc này xảy ra.

“Hải Âu, chúc mừng em sinh nhật mười tám, à không…mừng tuổi mười sáu em nhé”.

Nó mỉm cười xoa đầu Hải Âu, em lại nhanh chóng dụi dụi đầu theo thói quen, thật không có cách ngăn cản, dụi đầu vào ngực nó đâu có êm bằng dụi vào Chị Bé Dẹo, nhưng cứ dụi hoài đến mức chính nó cũng quen luôn. Qua đến bar, chị Thủy và nhóm đang đứng đón sẵn trước cửa, vừa gặp bà cô đã kéo lấy Hải Âu.

-        Bé Âu nay đi chơi với anh Mon vui hông cưng?

-        Dạ vui!

-        Vậy giờ tới phiên chị tặng quà cưng nghen. Bỏ anh Mon xấu đi, tối nay theo chị nghen cục cưng, chịu hông?

-        Dạ chịu hihi!

Chị Thủy liếc xéo nó một cái vui vẻ kéo Hải Âu vào lòng mình, miệng lại thì thầm gì đó khiến Hải Âu cười khúc khích cực kỳ vui vẻ. Nó nhún vai đứng bên cạnh, khổ thân Hải Âu mắc khom lưng mới dụi được vào ngực chị Thủy, giờ thì hay ho rồi, chổ đó của nó xem chừng bị Hải Âu chiếm mất tiêu. Nhưng kêu nó dựa vô ngực bà cô Mimi ư, thôi…nó đập đầu vô cột điện cho chắc ăn. Nó rùng mình nhảy ra sau lưng Cycy trốn khỏi ma trảo của bà cô Mimi vui vẻ ngó một vòng tất cả mọi người nhóm nó trừ chị Nguyệt, Thanh và Ngân, Nhiên. Nghe đâu Ngân theo Nhiên đi chơi ngoài Phan Thiết với nhóm bạn học của Nhiên, bà cô Ngân có nhắn tin nó biết, gì chứ ai rủ đi du lịch bảo đảm em không bao giờ từ chối. Em còn khoe Nhiên rủ theo để làm mai cho anh bạn học, tất nhiên nó biết bà cô đi chơi thôi, còn mai mối hên xui, thái độ cô nàng thì còn lâu mới chịu có người yêu nghỉ chơi nó, em hiểu rõ nếu em có người yêu, ngay cả nhắn tin nó cũng chưa chắc trả lời chứ đừng nói còn gặp riêng nó. Tính ra trình độ ham vui tụ tập của nhóm nó đạt mức thượng thừa, hô một tiếng kéo ra nguyên bầy, ngay cả hai cha nội Vũ, Kiên kêu đi coi hàng gì ngoài Bình Chánh cũng cong đít chạy về.

Cả đám ngồi nói chuyện chém gió um trời ngoài cà phê cóc đối diện quán bar, chủ yếu tập trung làm quen Hải Âu. Trước đó chị Thủy có kể với cả nhóm về em nên giờ nó bị đá ra rìa ngồi nhìn Hải Âu nhanh chóng chiếm được quan tâm, yêu quý của mọi người, có lẽ chị Thủy đã kể sơ qua chuyện quá khứ của em nên mọi người đều rất hào hứng tập hợp mừng sinh nhật muộn 18t của cô bé. Nó chỉ biết thản nhiên nhâm nhi cà phê, vui vẻ nhìn Hải Âu được tặng quà liên tiếp, ai trong nhóm cũng gấp rút mua quà cho em, ngay cả bà cô Nguyệt đang gọi video về cũng gào lên với Hải Âu chờ bà cô đi chơi về sẽ có quà cho em, riêng bà cô Thanh hình như đã tặng em từ lâu. Có lẽ bên nhà ngoại Bé Dẹo, chỉ Thanh và mẹ em nhận được chào đón từ nhà ông Gạo, còn lại bất cứ thành viên nào khác mò về Việt Nam, đội ông Chiến sẵn sàng tiếp rất chu đáo, rất tình cảm. Hôm trước ở nhà chung, ông Xí có nói chỉ có mẹ em ủng hộ mẹ Chị Bé Dẹo cưới papa Chị và cũng chỉ có mẹ con Đan Thanh thân thiết, yêu thương Chị, đồng nghĩa họ bị cả nhà bên ngoại Bé Dẹo cô lập, hành hạ tinh thần lẫn thể xác. Đó là cả một câu chuyện rất dài và phức tạp mà có lẽ chỉ Đan Thanh biết rõ.

Nhóm nó ngồi chơi thêm khoản nửa tiếng, quà cáp thủ tục làm quen xong xuôi mới kéo nhau vô bar, nó xoa đầu Hải Âu kêu em vào trước với mọi người còn mình kéo tay chị Thủy đứng lại một bên cửa, mọi người vừa khuất sau cửa bà cô đã nhón người ôm cổ hôn cái chụt lên môi nó cười hí hí.

-        Trùi ui có gái tơ cái quên gái già héo mòn mấy nay luôn hà!

Nó phì cười xoa xoa bờ eo đầy đặn của chị lắc đầu.

-        Về bên nhà nhiều việc quá.

-        Hihi chớ hông phải có cục cưng Âu, hông thèm đếm xỉa gì tui. Hí hí Mon nhà mình sung sướng rùi, gái non mà đẹp hơn con Nghi luôn mà.

Nó nhéo mũi chị thản nhiên lắc đầu.

-        Chị hiểu mà. Chọc em chi không biết, đánh sưng mông giờ.

-        Hì…biết rùi! Sao kéo chị lại nói gì đây, từ từ chờ về phòng…chị chiều nè, hí hí cho oánh mông cả đêm luônnnn.

Bà cô kéo tay nó ngang nhiên tự sờ lên mông mình, nó bất lực bấm một cái thiệt đã tay, mấy ngày không gần gũi, bà cô này càng mê người. Nó bật cười kéo túi xách của chị ra nhìn ngó xung quanh xem ai để ý hay không nháy mắt đưa túi đeo của mình lên sát túi chị.

-        Nay chơi xong chắc em phải đưa Hải Âu về bển, sáng em đi quay sớm nguyên ngày. Chị đem tiền về cất dùm em, mấy nay vác theo đống tiền đi ngời ngời đau tim quá.

-        Uhm…đâu coi coi!

Chị Thủy cúi đầu kéo khóa túi đeo nó, chị che miệng cười hì hì liếc nó nhỏ giọng.

-        Trùi! Tiền đâu dữ dzạ?

-        Mấy ổng đưa em sài với lo công chuyện dùm bên bển. Chị đem về cất dùm em cái.

-        Uhm bỏ vô đây cục cưng.

Hai đứa chụm đầu lại, chị Thủy mở túi xách mình ra nhanh chóng moi hết mấy cục tiền trong túi nó quăng qua túi mình.

-        À được rồi, em giữ nhiêu đây sài thôi. Hết em lấy.

-        Uhm! Cầm nhiêu đó cũng nhiều nghen.

-        Haha về bên bển nhiều cái sài lắm. Nè nhìn ánh mắt vậy ý gì, vẫn cần phú bà bao nuôi nha.

-        Hí hí tưởng hết thèm nhớ chị rùiiiiii!

-        Tào lao! Mai quay xong em về.

-        Hí hí nhớ nghen, thèm anh Mon sắp chịu hết nổi rùiiiii.

-        Thôi vô chơi…à khoan quán còn bàn lẻ không chị?

-        Còn nè!

-        Ờ chờ em chút!

Nó kéo tay chị Thủy đứng lại rồi mở điện thoại ra bấm bấm tìm số gọi, nay ông Lý có tiến bộ, biết nhắn cho nó số một trong mấy anh chàng theo nó từ lúc ra khỏi nhà ông Gạo tới giờ, hình như mới đổi ca cho nhóm khác. Khoản năm phút sau có một anh chàng tầm hai mấy tuổi lò dò chạy đến.

-        Mon!

-        Ờ ờ! Quân ai đây anh?

-        Anh Chấn luôn. Tui tên Ngư.

-        Hơ nay ngày anh Chấn à, mấy ổng đâu hết rồi?

-        À hình như theo anh Củi đi công chuyện. Còn mấy nhóm tụi tui ở nhà anh Lý dặn thay nhau theo Mon.

-        À ừ! Còn mấy người, kêu hết lại đây cho em.

-        Hả…à ok ok!

Ông anh nhảy khỏi xe đứng ra đường huýt sáo vẫy tay, một lúc sau hai xe máy chở theo 4 anh chàng ôm theo đồ chơi giấu trong hộp đồ câu cả chạy đến, cả bốn nhìn nó gật đầu.

-        Mon!

-        Anh Mon!

-        Ờ ờ! Mấy anh em ra hồi nào?

-        Ờ ra hồi xế, mấy thằng kia sỉn rồi haha!

-        Haha!

Nó bật cười, mấy cha nội lúc đi câu cá bảo đảm nhậu vô phê quá không kìm được nhậu hơi lố nên phải kêu viện binh thay ca đây mà.

-        Ok! Giờ năm anh em ai có bồ giơ tay.

-        Ớ! Chi vậy Mon?

-        Thì khai ra nhanh!

-        Hehe thằng này, thằng này, tui…có bồ rồi. Hai thằng đó chưa.

-        Rồi! Anh anh, với anh. Ba ông gọi điện kêu bồ ra chơi, còn hai anh chút em kêu hai em gái ra ngồi chơi. Nguyên đám anh em dẹp xe liền vô trỏng em book bàn cho anh em chơi ok!

Cả năm ông đều ngó nhau, ông Ngư gãi gãi đầu lên tiếng.

-        Thôi Mon, tụi tui…

-        Tui con khỉ! Kêu vô chơi cứ vô, đây địa bàn em, không có gì đâu. Chơi xong về ngủ, mai tính tiếp ok. Yên tâm, tiền không nhiêu đâu!

-        Nhưng anh Chấn dặn…

-        Dặn khỉ ông Chấn ra đây cũng phải nghe lời tui! Nhanh lên, cất xe vô chơi, nhanh rốp rẻng!

-        Chậc…thôi cất xe đi tụi mày.

-        Ok!

-        Ok!

-        Nè kêu bồ ra chơi cho vui nghe chưa!

-        Ok Mon! Hehe!

Nói xong nó khoác vai ông Ngư xoay qua chị Thủy.

-        Chị book cho mấy anh em bàn với combo1 nha. Hết rượu thì lấy rượu em cho mấy ổng chơi, thêm hai cô nương xinh xắn chút.

-        Hí hí biết rùi! Để kêu con Thúy ra đón!

-        Haha ngon lành!

-        Nghe chưa anh Ngư, kêu bồ ra, còn thích em gái mới chút cứ nói em Thúy nghe chưa!

-        Hề hề ok Mon…chơi đẹp quá hà hà.

-        Anh em không! Thoải mái lên! Tiền không phải vấn đề!

“Chậc! Không ngờ có ngày nó cũng nói được câu này”.

Nó mỉm cười vừa nói vừa kéo chị Thủy ra một bên.

-        Chị! Đổi ít tiền chút đưa mấy ổng tip cho mấy cô nàng dùm em. Dặn mấy bạn nha, mấy ông này không có nhiêu tiền đâu.

-        Uhm để coi…nhiu thui. Tip cho hai đứa con gái nhiêu, còn nhiêu đây tip mấy đứa phục vụ bàn. Xong! Để chút chị dặn con Thúy.

-        Dạ! Mấy ổng có nhu cầu thêm chị book đại bên Misa dùm em, à chút chị gọi Lisa coi bửa em gửi khách qua chơi hết nhiêu tiền, chị tính tiền cho Lisa dùm em.

-        Uhm! Biết rùi!

Nói xong chị Thủy, nó bước qua vỗ vai ông Ngư.

-        Nè! Sân nhà em nên dặn hết rồi, chút em Thúy kêu sao mấy anh cứ làm y vậy, chơi thoải mái, kêu mấy anh em đừng có sỉ diện tip lung tung tốn tiền. Hehe cần tới gì cứ nói em Thúy sắp xếp cho, tiền bạc em lo, hết tiền em xin ông Củi sợ gì haha ok!

-        Hà hà okkkkk!

Nó đứng hỏi chuyện linh tinh thêm chút cô nàng Thúy điệu đà chạy ra, chị Thủy kéo cô nàng lại dặn dò bàn giao nhóm ông Ngư xong ôm tay nó cùng đi vô bar. Vừa vô tới bàn, Hải Âu đã chen qua chui vào ngực nó dụi dụi xụ mặt.

-        Anh!

-        Sao?

-        Mimi…chị Mimi cứ rờ mông bé!

-        Khụ! Cái này…

Nó vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt với Mimi, đương nhiên không hiệu quả, cô nàng cười hí hí nhếch môi, nó thở dài nhăn nhó thu ánh mắt lại xoa tóc Hải Âu.

-        Haizz mông anh Mimi còn rờ, nói gì em đẹp cở này. Thôi có gì sờ mông anh lại cũng được.

-        Anh nham nhở!

Hải Âu le lười cười khúc khích nhéo nó mấy cái nhưng đầu vẫn dụi ngon lành trong ngực nó. Bà cô Mimi đương nhiên dễ gì tha cục cưng xinh đẹp ngon nghẻ như Hải Âu, cô nàng lại chen qua đưa tay kéo Hải Âu về phía mình làm em cười khúc khích bám dính lấy nó.

-        Hí hí qua đây coi cục cưng, chị dạy cưng mấy trò hay lắm!

-        Hihi! Em hông giỡn chị Mi, nhột em…hihi anh…cứu bé!

-        Cứu cái gì mà cứu…Mimi anh cảnh cáo em…Hải Âu còn nhỏ…ớ…đừng…anh còn zin…ấy…thôi Hải Âu…hy sinh vì anh đi em!

-        Anh! Nham nhở…bé ghét anh! Chị Mimi...nhột em hihi!

Nhạc mừng sinh nhật được cô nàng DJ đánh lên, bảng điện tử lấp lánh chúc mừng sinh nhật, gần như tất cả đều nâng ly khi DJ gọi tên Hải Âu, em nhìn nó cười rạng rỡ, tiếng hò hét chúc mừng sinh nhật cứ vang lên như át cả tiếng nhạc. Mimi lôi kéo Hải Âu đưa lên bục, cả đám đều kéo nhau chạy theo bỏ lại cánh đàn ông chỉ biết cười hà hà chạm ly nhau. Đêm nay coi như dành riêng cho em, có chị Thủy sắp xếp, em tha hồ tỏa sáng cùng nhóm nó trên bục cao. Nếu ngày trước Chị Béo Dẹo tỏa sáng với màu váy trắng tinh khôi thì giờ Hải Âu lại khoác lên người màu hồng lung linh đến lạ, nó mỉm cười giơ rượu lên hướng về em, miệng lẩm nhẩm như tự nói chính mình, có lẽ Hải Âu cũng nhìn thấy bởi em chưa từng rời mắt khỏi nó.

“Tuổi mới, cuộc sống mới…quên quá khứ đi nhé Hải Âu!”

…….

Nói chung Hải Âu đáng yêu khiến ai cũng yêu thích, mấy cô nàng trong nhóm đều thay nhau bám lấy em, ngay cả ba cha già cùng trêu chọc em cả đêm. Cứ mỗi lần bị chọc ghẹo đỏ cả mặt, cô bé lại chen qua dụi đầu vào lòng nó kể lể mách lẻo, xong lại bị lôi đi. Cứ vậy đến khi tắt nhạc em mới được trở lại vòng tay nó, người em mềm nhũn, hơi thở thoang thoảng mùi rượu, da em ửng hồng chẳng kém màu váy trên người. Người đẹp mà, da hồng càng quyến rũ. Thực ra em chẳng say, bà cô nhỏ này Rose nói có tiềm năng hồ ly tinh nhỏ, tâm hồn còn bé nhưng cơ thể lại hợp lắm mấy trò ăn chơi, có năng khiếu chơi nhạc, hát hò, tửu lượng chẳng cần tập cũng không kém ai trong nhà. Nhớ lời Rose, nhìn sang cô bé thân hình phụ huynh mềm mại thơm ngát ôm tay dựa vào vai mà nó chỉ biết vừa bực mình vừa cưng chiều.

-        Em đó! Bửa sau nhậu nhiều nữa anh cho ở nhà.

-        Hihi bé xin lỗi anh!

-        Cười cái giề! Về nè!

-        Dạ!

Nó lắc đầu cười vẫy tay chào mọi người rồi dịu dàng cõng Hải Âu ra xe, coi vậy chứ cũng biết nhõng nhẻo. Tầm này người nó toàn mùi rượu, nghe nói đường qua nhà ông Gạo khuya không ít chốt nên nó quyết định đưa Hải Âu về nhà. Hải Âu khác chị Bé Dẹo hay bất cứ cô gái nào, đi với nó em không nói nhiều, chỉ thích hát la la vô tư, em ngoan lắm, chẳng bao giờ làm ồn khi bên nó nếu như nó không chủ động nói chuyện vì em biết nó thích yên tĩnh. Xe dừng lại trước cổng, nó mỉm cười xoa tóc em.

-        Nay ngủ ở đây nhé!

-        Dạ!

Hải Âu cười tươi gật đầu, nó mỉm cười cõng em ra khỏi xe chờ chú Ba mở cổng, trước giờ vẫn vậy, nhiệm vụ lái xe vào nhà luôn để phần cho chú Ba có chuyện làm.

-        Cậu Mon! À Hải Âu hả con, trời đất nay uống sỉn dữ cà!

-        Hihi con thưa chú Ba!

Em ngoan ngoãn ngẩn đầu lên cười hì hì. Chú Ba cười cười gõ đầu em.

-        Cha mày! Lâu quá trời mới qua chơi, qua là sỉn…hà hà thôi cõng con nhỏ vô đi cậu Mon!

-        Haha dạ! Nay bù sinh nhật, nhóm chị Thủy nhiệt tình quá.

-        Hà hà vô nhà nhanh, để xe tui lo.

-        Dạ chú!

Nó mỉm cười cõng bà cô nhỏ vô nhà, thím ba, bé Xíu chạy ra tận sân đón. Ríu rít vài câu thím Ba kéo bé Xíu lại đuổi hai đứa lên phòng ngủ bởi bà cô nhỏ trên lưng nó đã mắt nhắm mắt mở, cả nó cũng sắp hết sức cõng thân hình mềm rũ của em.

-        Ngủ ngon nghen chị Âu!

-        Uhm bye Xíu! Con ngủ trước nha thím.

-        Ờ! Lên ngủ sớm đi con, sáng thím nấu canh giải rượu cho uống. Con nít con nôi bày đặt nhậu nhẹt, riết hư tau đánh đòn nghe.

-        Hihi!

Thím Ba xoa đầu em cười xòa, bé Xíu cười khúc khích chạy theo phía sau đỡ lấy mông Hải Âu phụ nó đưa em lên cầu thang, hai cô bé cười hì hì hẹn hò nhau sáng đi uống trà sữa các kiểu. Cửa phòng mở toang Xíu mới chịu cười tươi chạy xuống nhà. Mùi hương căn phòng quen thuộc ập vào mũi, nó mỉm cười ngó nhìn gương mặt nằm rũ trên vai mình.

-        Lâu rồi không qua đây ngủ nhỉ?

-        Dạ!

Từ trước đến giờ dù lăng nhăng khá nhiều nhưng căn phòng này nó chưa từng đưa bất cứ cô gái nào về, ngay cả chị Thủy chỉ dừng lại ở phòng khách. Đan Thanh ở chung nhà nhưng nó vẫn hơi không thoải mái khi em bước vào phòng, còn Hải Âu thì khác. Ngoài bé Xíu hoặc thím ba vào dọn dẹp, có lẽ em là cô gái duy nhất Chị đưa về phòng ngủ chung, nó cũng không chút kháng cự trong lòng. Ngày trước mỗi lần Hải Âu qua chơi toàn ngủ cùng Chị đá nó ra ghế sô-pha, tuy số lần em ghé ngủ không quá nhiều nhưng nó đã quen sự có mặt của em trong căn phòng đặc biệt này. Đặt em nhẹ nhàng xuống giường, nó phì cười nhéo mũi em.

-        Đừng có giả bộ! Đi đánh răng rửa mặt nhanh lên!

Hải Âu duỗi người le lưỡi một cách lười biếng cúi đầu định dùng tuyệt chiêu, nó giơ tay cản lại liền nghiêm mặt.

-        Người đẹp tính để sâu răng đi ngủ à, đi đánh răng nhanh!

-        Hihi! Mệt ghê!

Hải Âu phụng phịu giơ chân dài ra trước đung đưa, nó lắc đầu thở dài, còn không biết ý em sao. Nó dịu dàng ngồi xuống đặt chân em lên đùi mình giúp em cởi giày, cởi tất, nếu là người khác chắc nó đã vuốt ve chân ngọc của em mòn tay từ lâu. Hầu hạ xong cục cưng, nó vỗ đầu em một cái kéo từ gầm giường đôi dép đi trong nhà màu hồng xỏ vào chân em.

-        Rồi! Nè vô đánh răng rửa mặt, không cho tắm nghe chưa? Tự lục đồ thay đi!

-        Dạ!

Hải Âu vui vẻ ôm cổ nó đứng dậy, hơi thở em thơm ngát, đặc quyền của người đẹp mà, nay không cần đánh răng em vẫn thơm mê người. Hải Âu chui đầu vào tủ lục quần áo, em vốn có đặc quyền này từ lâu kể cả sử dụng đồ đạc của Chị trừ ngăn tủ bên phải, bởi đó là những chiếc váy trắng Chị thích nhất, ngay cả nó dám đụng vô làm nhăn Chị sẽ cắn nó mòn răng. Hải Âu rất hiểu chuyện, em tự biết có vài thứ không nên chạm vào, nhưng kể cả em không hiểu nó thật sự chẳng nỡ khó chịu với em. Bắt người ta vệ sinh sạch sẽ thì mình phải làm gương trước. Nó tranh thủ chạy vô wc xịt miếng kem cầm theo ly nước ra ngồi đánh răng ngoài ban công, trước giờ nó vẫn thích làm vậy, vừa đánh răng vừa ngắm vườn, đánh xong phun phèo phèo vô chậu hoa hồng Chị đặt góc ban công, thi thoảng sẽ kịp xối nước phi tang, nhưng phần lớn bị chủ nhân chậu hoa hung hăng vừa la vừa cắn cho mòn cả tai. Đánh răng rửa mặt nghĩ ngợi linh tinh một hồi, nó thoải mái tu nước ừng ực cởi phăng áo. Có lẽ hôm nay sẽ ngủ luôn không cần thay quần ngủ. Bà cô nhỏ với cơ thể hừng hực bên trong nguy hiểm lắm, không chắc có rượu vào em sẽ dở chứng manh động bất cứ lúc nào, tốt nhất giữ nguyên trạng thái có gì còn chạy thoát giữ tấm thân trung trinh này, nói chung lâm trận bỏ trốn không phải chưa từng làm nên nó có chút kinh nghiệm. Haizz đường đường nam nhi chi chí, kinh nghiệm tình trường lăng nhăng đầy mình mà phải ngồi đây suy nghĩ đối phó một cô bé, thiệt sự mất mặt, nhưng thôi không nhục cho lắm, đây không phải cô bé bình thường, cơ thể đó dư sức cho nó ăn hành không thua bất cứ ai nó từng gần gũi.

-        Anh!

Đó! Lại cái giọng ngọt ngào này phá tan sạch suy nghĩ xàm xí trong đầu, chỉ còn lại sự dìu dàng cưng chiều đến lạ, nó nhẹ giọng quay người lại.

-        Sao?

Hải Âu nghiên đầu cắn môi.

-        Anh vô ngủ với bé ạ!

-        À ừ rồi thì vô!

Nó mỉm cười gật đầu, mặt thì bình tĩnh vậy chứ bụng nó sóng gió cuộn trào. Bà cô nhỏ này lựa gì không lựa, chơi ngay bộ đồ ngủ màu hồng với quần bông ngắn cũn cởn khoe trọn chân dài miên man rực lửa, chiếc eo thon cong veo mịn hồng không chút tì vết, áo ngủ nhỏ xíu bằng bông có hình con thỏ con. Nói chung chị ít váy ngủ sexy, toàn đồ ngủ dễ thương nhưng khoác vào cơ thể quyến rũ của em, nó suýt té ghế vì quá sức chịu đựng. Đúng là hồ ly tinh nhỏ! Nó bực bội mắng thầm đứng dậy vươn vai bước vào ghế, định ngồi xuống thì Hải Âu lắc lắc đầu, nó thở dài bất lực đành đứng dậy leo lên giường, còn chưa kịp sửa lại gối cả thân hình mát rượi thơm ngát đã như con chim nhỏ chui vào lòng nó. Chim nhỏ chỉ nói cho hình tượng dễ thương thôi, chứ cô chim Hải Âu này hơi bị lớn, cơ thể hồ ly tinh chính hiệu đụng chạm vào lồng ngực khiến người nó nao nao rần rần máu nóng. Đi ngủ còn hơn cực hình, rất là bực bội. Em ôm lấy eo nó, đầu em dụi dụi áp má em vào ngực nó, mi mắt chớp nhẹ, hơi thở ấm nóng phả vào da người, môi em mềm mại ướt át chạm nhẹ như mơn trớn da thịt người…

-        Anh!

-        Sao?

-        Xoa đầu ru bé ngủ ạ!

-        Ừ! Thì xoa!

Nó bật cười đưa tay nhẹ nhàng luồn vào tóc em dịu dàng xoa xoa, Hải Âu càng chui sâu vào ngực ôm chặt lấy nó. Cũng không biết bao lâu, nó tưởng em đã ngủ ngoan, tay khẽ dừng lại định đỡ em nằm xuống gối thì có bàn tay mềm mại đưa lên giữ lấy tay nó ngay trên tóc mình.

-        Anh!

-        Rồi…không buông đâu!

Nó mỉm cười bất lực tiếp tục mân mê trên tóc em. Hải Âu như hôn bờ môi mềm của mình vào ngực nó. Giọng em nhỏ nhưng dịu êm đến nao lòng.

-        Anh!

-        Sao?

-        Bé thích anh vầy nè!

-        Ừ!

-        Hì…bé nhớ lần đầu gặp anh, lúc nào cũng nhớ.

-       

-        Bé đau lắm, nhưng ôm anh bé thấy ấm, bé an toàn ạ. Bé mê man…hì chỉ kịp nhớ đã ôm anh, thoáng thấy mặt anh rùi xỉu luôn. Anh hông biết lúc tỉnh lại, người duy nhất bé muốn thấy là anh.

-        Ừ! Nói mấy lần rồi, anh nhớ mà.

-        Hihi thích anh xoa đầu bé, thích mặt anh sưng húp, tay băng còn có mấy ngón cũng ngồi bóp chân cho bé với chị Bé Dẹo suốt đêm.

-        Haha không có cách nào, một người gãy chân cần lưu thông máu, người kia…hơ hơ đi cả ngày mỏi chân cô ấy sẽ không ngủ được.

-        Hì nhiều lúc bé nghĩ hông biết sao anh ốm nhôm mà sức trâu bò ghê. Vừa chăm bé, vừa chăm bệnh chị hai cả ngày đêm mà cũng còn sức cưng chiều chị Bé Dẹo. Hihi chị Bé Dẹo mắc cười ghê, theo chăm bệnh mà nhõng nhẻo với anh hơn người bệnh, còn anh hổng thấy nhăn xíu với Chị Bé Dẹo luôn, với bé cũng hông.

-        Ừ! Haha!

-        Có người ngốc lắm. Sợ bé đau, bé ngứa hông ngủ được, thức suốt đêm xoa chân bé. Còn xoa đầu nữa…mỗi lần bé thức thì giả bộ ngủ mới dậy.

-        Cái này…

-        Bé biết hết, còn nhiều chuyện anh âm thầm chăm sóc bé…tại bé hông nói thui.

-       

Hải Âu mỉm cười, môi em lại như hôn lên ngực nó dụi dụi đầu, nó nhún vai không lên tiếng, bà cô nhỏ này không dễ lừa cho lắm.

-        Anh!

-        Sao?

-        Bé ở lại SG vì anh đó. Bé biết anh đau lắm…bé biết anh đang sống sao. Hì…nhưng bé muốn ở gần anh. Bé sẽ kiên nhẫn, bé muốn anh biết bé lớn rùi, hông phải tác động vì người khác. Bé biết mình đang làm gì nè.

-        Ừ…

-        Hông cần chị Bé Dẹo dặn…dù bé ở xa, nhưng nếu biết Chị Bé Dẹo rời xa anh, chắc chắn bé sẽ về gần anh. Thiệt đó!

-        Ừ…anh biết nè!

-        Anh làm gì bé cũng chiều anh, bé sẽ làm anh vui, chăm sóc anh…bé sẽ lớn mà, anh chờ bé nghen.

-        Uhm! Sẽ chờ!

-        Hì…bé cảnh cáo anh, hông được làm trò xua bé đi. Chị Bé Dẹo dạy bé hết rùi, hihi thói quen, tính tình anh…hông trò nào thoát bé đâu! Đừng có tưởng bé còn nhỏ hông biết gì. Anh dám giở trò, bé méc Chị Bé Dẹo!

-        Cái này…

Hải Âu trừng mắt hung hăng dứ nắm tay xinh xắn đe dọa làm nó có chút ngơ ngẩn rồi em phì cười khúc khích le lưỡi ôm chặt nó hơn, mặt em lại áp vào ngực nó, đầu dụi dụi như thường lệ.

-        Bé sẽ lớn mà, chắc chắn sẽ xoa dịu tim anh. Hì chừng nào anh bình yên…xua bé đi cũng được.

-        Haizz…không đáng…

-        Đáng! Bé thực sự muốn anh vui…ngày anh ôm bé đưa vào viện, bé đã muốn làm gì đó cho anh.

-       

-        Anh!

-        Sao?

-        Ôm bé! Hì…ôm bé ngủ nghen, hông được bỏ ra đó!

-        Ừ!

Thái độ này, dáng vẻ này…làm sao nó từ chối chứ. Nó mỉm cười ôm lấy em, nảy giờ một tay vẫn tự do, nhưng giờ…phải chiều theo em thôi, cục cưng đáng yêu của nó mà, không có cách nào khác. Tay nó đặt lên chiếc eo mềm của em siếc nhẹ, em ngoan ngoãng chui sâu vào ngực nó, hơi thở đều đều âm ấm, em mỉm cười nhắm mắt lại, một bên tay nó vẫn dịu dàng xoa đều trên tóc…có lẽ em ấm, có lẽ em an toàn…có lẽ ngực nó cũng êm…em ngủ ngoan đến lạ.

……….

Sáng!

Lâu rồi nó không ngủ yên đến vậy, không biết đêm qua mơ có làm ồn Hải Âu ngủ không. Nó mở mắt ra không phải vì điện thoại báo thức mà vì có ai đó đang nghịch mỏ, nghịch mũi nó. Nó xoa nhẹ lên bờ eo mềm, da mịn như mỡ đông trong vòng tay mình mỉm cười.

-        Anh!

-        Sao?

-        Anh hông xoa đầu bé buổi sáng ạ?

-        Haha!

Nó bật cười dịu dàng rời tay khỏi eo em xoa nhè nhẹ lên mái tóc thơm màu xanh biển phủ kín ngực mình, môi em hồng nhoẻn miệng cười áp vào lòng nó, tay em ôm lấy cổ nó siếc chặt.

-        Anh ngủ ngon hen.

-        Ừ! Nhờ có Hải Âu!

-        Hihi! Anh thưởng bé đi!

-        Sao? Muốn thưởng gì?

-        Bửa nay Xíu rủ bé đi coi phim, uống trà sữa ạ.

Nghe Hải Âu le lưỡi xin xỏ, nó bật cười vui vẻ xoa đầu em.

-        Nói vậy nay ở đây chơi với Xíu, không theo anh đúng không?

-        Hihi! Muốn theo anh lắm ạ, nhưng lâu rùi hông đi chơi với Xíu. Chị An dặn ở đây chơi, trưa chị An đón đi chùa.

-        Hơ lại đi chùa…đi ghiền hay gì rồi!

-        Hì hôm qua đi chùa ngoài Vũng Tàu thầy nói có chùa dưới Vĩnh Long nuôi mấy đứa nhỏ người ta bỏ, mà chùa nghèo lắm, có một bé đang bị bệnh nặng nằm trong bênh viện đó anh.

-        Ừ! Là chị An muốn xuống liền coi đứa nhỏ sao phải không?

-        Dạ!

-        Ờ! Vậy em ở nhà đi chơi với Xíu chờ chị An qua đón đi chùa. Nay theo anh cũng mệt, quay bửa cuối nên anh cũng bận, không chơi với em được.

-        Hì…anh!

-        Sao?

Hải Âu ôm cổ nó le lưỡi cười tinh nghịch, tay nhỏ em xòe xòe trước mũi làm nó phì cười cốc đầu em.

-        Rồi! Lấy túi anh tự xử đi!

-        Hihi bé cảm ơn anh!

Chụt!

Em hôn cái chụt lên má nó rồi tung mền dậy nhảy khỏi giường, nó xoa xoa má bật cười, vậy mà người lớn gì, vừa xin được tiền đi coi phim đã trở mặt không thèm ôm nó nữa mà. Cơ thể này ôm thích phải biết, thiệt cũng không nỡ rời tay. Nó hít hà mùi cơ thể em còn vươn lại dụi đầu mấy cái rồi ngồi dậy vươn vai.

-        Trời đẹp! Không ngủ nữa, ăn sáng thôi!

-        Hihi!

Hải Âu vui vẻ cầm túi xách nó ngồi bệt tại đất lục lọi kiếm tiền, em rút ra một tờ 500k và một ít tiền lẻ ngẩn đầu nhìn nó.

-        Anh!

-        Ừ! Lấy thêm 500 đi, dẫn bé Xíu ăn gì đó ngon ngon, sài không hết thì đem về bỏ ống heo.

-        Dạ!

Hải Âu ngoan ngoãn rút thêm 500k sau đó nhét hết tiền vô túi xách mình vui vẻ chạy vào wc. Tính tình vậy cứ đòi làm người lớn, nó lắc đầu cười nhìn theo bóng em khuất trong wc sau đó đi lại rút thêm 500k và mấy tờ tiền lẻ 100-200-50 còn sót bỏ hết vô túi xách em. Ai chứ bà cô Xíu thế nào cũng rủ Hải Âu đi ăn thịt nướng Hàn quốc hay sushi gì đó, giá mấy món này nó đi hoài với mọi người nên biết, cầm theo 1tr hai cô gái vô đó ăn chưa chắc đủ mà gia tài bé Xíu cũng không khá hơn Hải Âu bao nhiêu. Nhiều khi mê ăn đã đời ra không đủ tiền trả, người thì đẹp xách theo cái túi hai mấy gần 30 triệu mà bị người ta lôi lưng chắc cười chết.

Cộc cộc!

Nó cầm nước uống đi lại mở cửa, một cái đầu ma nữ ló vô dòm xung quanh làm nó phì cười mở toang cửa cốc đầu cô bé.

-        Cậu Mon…hì hì cậu Mon dậy ăn sáng!

-        Phải thiệt bụng lên kêu tui ăn sáng không?

-        Hihi chị Âu dậy chưa cậu Mon đẹp traiiii?

-        Dậy rồi! Âu ơi, đồng bọn kiếm nè.

-        Dạ! Chờ chị chút Xíu ơi, xong liền á!

-        Dạ! Nhanh nhanh nghen chị Âu!

-        Uhm!

Bé Xíu tung tăng chạy xuống nhà, nó vui vẻ đóng cửa lại ngồi rung đùi nhâm nhi nước chờ Hải Âu. Hơn mười phút sau em tắm rửa sạch sẽ nhưng chưa thay quần áo đi ra, thấy nó liền chạy đến âm mưu dụi đầu làm nó phì cười.

-        Dụi cái giề! Lo thay đồ xuống ăn sáng kìa. Anh tắm!

-        Hihi để bé kím đồ cho anh hen.

-        Ừ!

Hải Âu nói rồi chạy lại tủ đứng nhìn ngó một chút lấy ra quần áo đưa nó, còn đang cúi đầu vừa xem xét đồ vừa đi đến wc thì đột nhiên em cởi phăng áo ngủ, ngay khi thấy em cởi áo, nó đã nhanh chân vọt cái vèo vô wc, hình ảnh này không nên nhìn. Bà cô nhỏ cũng thiệt tình, âm mưu quá thâm độc ép nó nhìn cơ thể mình, có ai đời ngang nhiên cởi áo trước mặt con trai bao giờ, biết là tóc em dài dư sức che phần lớn cơ thể nhưng ba đồ quỷ này lỡ nhìn một phát ảnh hưởng thanh danh trung trinh của nó lắm.

-        Anh!

-        À ờ…

-        Hông ngắm bé mặc nội y ạ?

-        Không! Chắc chắn không!

-        Hihi!

Nó thở dài xả vòi hoa sen mượn nước mát xua đi máu nóng trong người, đêm qua còn dịu dàng hiểu chuyện là vậy, sáng ra đã trở lại dáng vẻ hồ ly tinh nhỏ được chị An xúi liền, nghĩ lại hồi trước ông Gạo già bị bà cô An hốt chắc vì ba cái trò yêu tinh này. Nó cười khổ cởi quần vừa tắm vừa đánh răng, một lúc sau bên ngoài có tiếng máy sấy tóc và tiếng hát lala của em vang lên. Tắm rửa mát mẻ quần áo tinh tươm nó hất tóc ra khỏi wc. Hải Âu vẫn say sưa vừa hát vừa ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm, em mặc quần thể thao màu trắng, áo thun hồng, bên cạnh còn đôi giày thể thao màu đỏ, tất cả đều của Chị, bà cô cũng biết lựa đồ, mặc vào nhìn đẹp mắt vừa in. Nó cười cười đi lại tủ chọn một chiếc áo khoác cũng màu hồng mang đến để xuống cạnh em.

-        Đây! Chút mặc áo khoác đi chơi cho đỡ nắng.

-        Dạ! Anh!

-        Sao?

-        Sấy tóc cho bé ạ!

-        Ừ!

Nó dịu dàng xoa đầu em rồi cầm lấy máy sấy tiếp tục giúp em hong khô mái tóc màu nước biển. Hải Âu vui vẻ vừa hát vừa đeo trang sức vào, em còn dùng vài món son phấn của Chị để sẵn trên bàn bắt đầu tự trang điểm. Tóc khô nhưng em trang điểm chưa xong, nó xoa tóc em nhẹ giọng.

-        Anh xuống nhà trước, em làm điệu nhanh xuống ăn sáng nghe chưa?

-        Dạ! Anh chờ xíu bé xuống pha cà phê nghen.

-        Ừ anh chờ!

Xuống tới nhà nó đi thẳng ra vườn kiếm chú ba uống trà sáng, Xíu chạy tung tăng lại kéo áo nó ngoan ngoãn rót trà, nó phì cười vỗ đầu em.

-        Chà! Nay coi bộ tốt với tui dữ!

-        Hihi em tốt hùi nào giờ, cậu Mon uống cà phê hông, Xíu pha nghen.

-        Haha thôi vô phụ má nấu đồ ăn sáng đi, cà phê có người giành pha rồi.

-        Xía! Cậu Mon cưng chị Âu hơn emmmmm.

-        Hơ hơ ai nói không cưng Xíu! Đây!

Nó cười cười móc 500k dúi vô tay cô bé.

-        Sáng anh cho tiền chị Âu đi chơi rồi, Xíu giữ lỡ chị Âu sài hết tiền thì đem ra sài nghe chưa?

-        Dạ! Em cảm ơn cậu Mon đẹp traiiii. Chụt!

Cô bé cười tươi rói hun cái chụt lên má nó, chú ba ở bên cạnh cười xòa vỗ đầu Xíu.

-        Con nhỏ này cậu chiều riết hư. Mới xin tiền má mày xong giờ xin cậu Mon. Má mày nghe bả đánh đừng khóc nghe con.

-        Hihi thì ba đừng méc má. Lâu lâu mới được đi chơi với chị Âu chứ bộ.

-        Ờ! Cỡ này nhỏng nhảnh dữ rồi. Coi vô phụ má mày dọn đồ ăn sáng đi!

-        Dạ! Cậu Mon chờ em xíu nghen.

-        Ừ! À khoan, hai chị em tính đi chơi bằng gì?

-        Dạ tính mượn xe má em á.

-        Cái này…

Nó nheo mắt.

-        Được không à? Chị Âu chạy xe yếu, hay kêu taxi đi đi.

-        Hì hổng biết nữa, chị Âu nói đi xe máy cho thoải mái. Ban đầu em kêu đi xe đạp, mà em sợ chút trưa nắng chị Âu đạp hông nổi hihi.

-        Haha con người ta dân biển nghĩ sao đạp xe không nổi, có Xíu làm biếng thì có.

-        Hihi hông có, em đạp xe đi học hoài chứ bộ.

-        Được rồi, để anh tính cho. Vô kêu chị Âu xuống ăn sáng đi, điệu lâu quá.

-        Dạ!

Nó nghĩ ngợi một chút đứng dậy đi ra cửa trong khi chú Ba vui vẻ vô gara đưa xe nó ra. Nó đi thẳng vài chục mét qua biệt thự gần nhà bấm chuông, một lúc sau chị chủ nhà vui vẻ đi ra.

-        Mon hả? Chà lâu rùi hổng thấy, có gì hông cưng?

-        Dạ em trên Đà Lạt mới về. Chị Nga sắp lên công ty chưa?

-        Uhm chị đang thay đồ tính đi chợ, nay hông đi làm! Sao đó Mon?

-        À tính hỏi chị đổi xe đạp điện cho em buổi.

-        Uhm…ủa khoan xe cưng chị hổng biết chạy.

-        Không! Đổi với tay ga nhà em, cho hai chị em Xíu đi vòng vòng chơi, mà hai bà nhỏ không có bằng lái, chạy xe máy yếu lắm.

-        Uhm vậy được. Tưởng kêu chị chạy xe cưng chắc chết, đi bộ cho lành. Đợi xíu chị đem xe ra cho.

-        Dạ dạ!

Bà chị vui vẻ vô nhà lấy xe, bà giám đốc một công ty nhưng đi làm toàn chạy xe đạp điện, ăn mặc bình dân ít ai biết nhà nguyên căn biệt thự mấy chục tỉ, con cái toàn học trường quốc tế, xe sang đưa rước hằng ngày. Anh chồng của chị Nga đi làm cũng toàn chạy dream, thường ngày ở nhà ăn mặc xề xòa quần cọc dép lê ra ngồi cà phê cóc đọc báo, nó với ổng cũng hay gặp ngoài quán chém gió trên trời dưới đất, nói chung là hàng xóm nên quen biết khá thân với nhà nó. Một lúc sau chị Nga dẫn chiếc xe đạp điện màu đỏ ra, bề ngoài nhìn khá giống xe máy kiểu nhỏ.

-        Nè Mon! Chị sạc bình qua nay đầy rùi á.

-        Xe này chạy được xa không chị?

-        Chạy nguyên ngày luôn á Mon, cỡ 4-50 cây.

-        À quá khỏe. Để cửa em đem xe máy qua liền chị.

-        Ok Mon!

Nó gật đầu nhảy lên xe điện phóng về nhà. Hải Âu đang ngồi đung đưa chân dài trên ghế, mặt nhăn đáng yêu nếm thử trà trong ly của nó, thấy nó về em vui vẻ đứng dậy chạy lại đón.

-        Anh!

-        Ừ!

-        Anh đi đâu dzạ?

-        Đi kiếm xe cho hai cô nương vi vu nè.

-        Xe này ạ?

-        Ừ! Chút hai chị em đi chơi xe này nhé!

-        Dạ! Hì…Anh! Bé đẹp hông?

Hải Âu vui vẻ xoay một vòng, nó mỉm cười xoa tóc em gật gù.

-        Hải Âu nhà mình không đẹp chứ ai đẹp.

-        Hihi! Anh! Cho bé cái nón này nghen.

Cô nàng lôi cái nón màu xanh dương vắt sau lưng xòe ra trước mặt, nó đương nhiên gật đầu.

-        Haha kiếm đâu hay vậy? Đâu đội lên anh coi!

-        Bé lục trong tủ đồ anh, hì hì đẹp hông?

Hải Âu điệu đà đội nón lên, áo hồng giày đỏ nón xanh, nhìn em rực rỡ năng động đủ so với bà cô mặt mo.

-        Ừ! Đẹp đó! Nè đi chơi không có chạy ra đường quốc lộ, xe tải nhiều nguy hiểm nghe chưa!

-        Dạ!

-        Thôi vô ăn sáng, anh đi làm giờ đó.

-        Hihi dạ, bé vô lấy đồ ăn liền, cà phê bé đang châm ở trỏng nè.

-        Ừ!

Hải Âu vui vẻ chạy vô nhà, nó cười cười xuống xe nhìn qua chú ba đang lau xe ông Gạo.

-        Chú đem xe thím ba qua đưa chị Nga dùm con, nay đổi xe điện của chỉ cho hai bà nhỏ đi chơi.

-        À vậy hả? Để tui đem bển liền.

Chú Ba gật đầu bỏ khăn lau xe xuống đi vô gara lấy xe máy. Nó chờ chú ba đi xa mới ngồi xuống ghế bấm điện thoại gọi ông Lý.

-        Nghe Mon!

-        Nay chắc vẫn cho người theo em hả?

-        Haha 24/7. Tụi nó chắc đang vòng vòng nhà mày đó.

-        Hơ…giờ anh kêu thêm một hai anh em qua đây liền. Chút bé Âu với Xíu nhà em đi chơi, cho theo coi chừng hai bà nhỏ.

-        À ok! Để anh nhắn số thằng nay theo mày qua. Chắc đang vòng vòng gần nhà mày đó, ra kêu nó cắt người theo bé Âu trước đi.

-        Chậc cũng được, mợ biết giờ em thức luôn cha nội?

-        Hà hà anh Củi dư sức biết mày hay dậy giờ nào mà. Thôi ráng chịu khó mấy bửa, chờ êm êm tau cho tụi nó rút.

-        Ok!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 102)

  Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. -         Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh...