Cô nàng đứng dậy chạy vô góc chổ chị Hồng
đang ngồi, nó liếc dáng cô nàng mà ngứa hết răng, người đẹp thiệt, vừa tới cạnh
chị Hồng, cô nàng quay phắc lại trừng mắt với nó giơ ngón tay chỉ chỉ nó sau đó
chọt chọt hai ngón tay vào mắt mình ra dấu đừng hòng lại nhìn trộm người cô
nàng, đe dọa đã đời cô nàng mới chịu giơ tay kéo màn thay đồ lại. Nó bỉu môi
nhìn về phía cô nàng trừng mắt lại, che màn rồi không thấy gì nó mới dám trừng.
Chiếc áo khoác vắt lên cao, nó hít nhẹ một hơi, bên trong là bóng đen in hình
dáng người trần trụi của Thu Minh in những đường cong ma mị lên màn che, trong
phút chốc nó cũng thấy hơi thở của mình như nóng lên theo lửa nhiệt từ cô nàng
xinh đẹp ấy.
-
Sao ku? Khoái người đẹp hả ku
haha.
-
Tào lao! Ủa vậy nay chụp gì với
bà cô đó anh?
-
Đm công chuyện quên hả mậy? Đầu
tháng lên lịch chụp cho nó lấy hình lên báo bên bà Lam đó.
Nó nheo mắt ngẩm nghĩ một chút rồi mở điện
thoại lên bấm bấm vài phút xem xét.
-
À rồi biết rồi. Bửa chị Linh có
nhắn em rồi. Hơ hơ vậy ra model thế cho chị Ngọc Hân là cô nàng này hả. Tưởng tới
tuần sau mới triển khai chớ.
-
Ờ bửa mày kêu đi đâu đó, con Loan
nó kêu tau nay chụp cho rồi, chắc bà Lam bả hối nó.
-
Hơ hơ bả hối em thì có. Bửa đi
lâu em dặn chị Linh xếp người thế mà. Gởi bả hình chị Ngọc Hân bả kêu không chịu,
hình như bả chuyển bộ của chị Hân qua tháng 10, tính lên bài mùa thu gì á.
-
Đù! Công chuyện gì lơ lớ éo nhớ mậy.
-
Haha tới tháng mười lận mà. Giờ
đang tập trung bên ông Nhàn, xong tới hợp đồng ngoài HN của ông Ben. Vụ bà Lam
bả book thêm bất tử, mà tới tuần sau mới triển cho bả, chắc hối em không được bả
hối chị Loan. Haha hèn gì hồi tối ông Ben kêu em nay ghé anh coi. Ủa vậy chớ chị
Linh đâu anh? Sao bỏ mình anh chơi với model đây?
-
Nảy nó dẫn con Minh qua dặn dò đồ
xong xách xe chạy đâu mất rồi.
-
À à chắc chỉ biết em qua anh. Hơ
hơ bà Lam bả lên bài gì coi bộ kêu chụp sẹc-xy dữ à.
-
Ai biết đâu, nảy con Linh nó
quăng tau tờ giấy xong bỏ con Minh đây chạy mất.
-
Đâu đưa em coi coi!
Ông Bảo rút tờ giấy A4 trên bàn đưa nó, cầm lấy
giấy lên đọc, ông Bảo đứng thẳng ngó ra cửa.
-
Ủa con khùng của mày kêu đi pha
nước cả buổi éo thấy đâu. Mỹ ơi Mỹ! Đâu rồi mậy?
-
Chớ xíu xong rùi nè ông già. Phin
cà phê bị khùng xuống chậm muốn chết.
Tiếng bà cô mặt mo văng vẳng nhà trong, nó
cũng phì cười, nghe giọng cô nàng tự nhiên thấy vui.
-
À rồi! Chụp sơ sơ theo ý bả vầy
được rồi, cần gì ai coi sóc cho mệt. Đẹp là được.
-
Ờ ờ nảy con Linh nói y chan mày.
-
He he bả đổi ý hoài em với chị
Loan cũng bực bửa giờ. Lo anh Nhàn ngon hơn, ông Ben ổng không thèm hỏi tới là
biết không quan trọng với ổng rồi. Cơ mà nói gì nói chụp đàn hoàng nha ông.
-
Chớ mày thấy tau chụp lơi lơi hồi
nào chưa? Có mày với con Loan lơ lơ.
-
Haha đây là tụi em tin trình chụp
ông anh chứ đâu. Bửa nào mượn cái máy về nghe nhạc chơi coi.
-
Haha ba đồ đó tau gom ve chai về
chụp chơi, được cái mã chớ sài được khỉ, banh chanh hết rồi.
-
Hơ hơ!
Nó bật cười vỗ vai ổng, đương nhiên xếp lịch
rồi, có gợi ý chụp của bà Lam rồi ông Bảo dư sức xử lý, nó có biết hay không
cũng không thành vấn đề.
-
Thôi ra chụp tiếp đi, để hình đây
em coi chút.
-
Ok vậy mày coi coi lựa thêm hình
nào đó lựa. Việc tau coi như xong nha ku.
-
Biết rồi. Mà coi nhắc ông Dũng
chuẩn bị tuần sau nha, thứ bảy em lên họp với ông Nhàn ông Ben xong vụ hình là
tới việc của ổng đó.
-
Hồi qua đi nhậu với nó tau nhắc rồi.
Nó kêu mày gởi kịch bản cho nó đi tiền trạm.
-
À chờ thứ 7 họp với mấy ổng cái mới
chốt kịch bản. Haha bửa giờ em toàn đi chơi, chưa xong đâu.
-
Đù! Cha Ben cắt cổ mày.
-
Hơ hơ tính mai tranh thủ viết cho
xong nè. Yên tâm yên tâm, ba đồ quỷ này một buổi xong.
-
Haha ờ cái này công nhận, chú em
mày viết lách coi bộ ngon lành. Đm con Mỹ nó ngủ dưới luôn rồi, khát quá Mỹ
ơiiii.
-
Haha!
Ông Bảo cầm máy ảnh lên kiểm tra các kiểu chửi
thề thêm câu xoay lưng giơ tay lên cao.
-
Chiến tiếp mấy em ơi. Hồng với
Minh xong chưa hai đứa?
-
Dạ rồi anh Bảo.
-
Vâng em ra ngay ạ!
Đèn đuốc bật sáng, chị Hồng kéo màn xoẹt một
cái, nó suýt phun máu mũi khi thân hình rực lửa màu bánh mật của cô nàng model
hiện ra dưới ánh đèn, chân dài miên man bên trong chiếc quần ôm dáng, nửa người
cô nàng chẳng còn mảnh vải nào, bầu ngực cao vút dường như một cánh tay nhỏ của
cô nàng là không đủ che, khe ngực và những đường cong trên cơ thể cô nàng vốn
đã hừng hực nay càng rõ ràng, sinh động hơn qua bàn tay trang điểm của chị Hồng.
Hình như nhận ra ánh mắt trong sáng của nó, cô nàng Thu Minh liền giơ tay còn lại
lên che lấy ngực, chắc che cho kín kín thêm. Nó bỉu môi trước thái độ của cô
nàng, không phải chút cũng phải buông tay hay sao, ở đây bao người nhìn, mắc gì
cứ che với nó chứ. Đã cố tình che thì nó cứ nhìn, để coi coi che được với nó
bao lâu. Cái tivi dẹp qua một bên từ lâu, nó nhếch môi cười nhìn chằm chằm người
cô nàng không thèm quay chổ khác. Biết ánh mắt thách thức của nó, Thu Minh nhân
lúc ông Bảo chưa set xong đèn hung hăng lườm nó, chắc cô nàng tính lườm cho mù
mắt nó đây mà. Một đứa cười gian nhìn chằm chằm, một đứa lườm cả buổi tới lúc
ông Bảo xong xuôi hô lớn bắt đầu chụp thì cô nàng mới đi vào vị trí. Nó đang mở
mắt thiệt to chờ cô nàng bỏ tay xuống để nhìn cho thật rõ chổ ai cũng muốn nhìn
thì sụp đổ tinh thần, ông bạn nhân viên mắc dịch tự nhiên khiêng chiếc máy hát
bằng đĩa để xuống trước người cô nàng, cái loa cổ điển bự hơn cái chảo che mất
tiêu phần hấp dẫn nhất người Thu Minh. Nó trợn tròn mắt nghiến răng trèo trẹo
chửi rủa trong bụng.
“Trời ơi, lấy cái máy hát raaaaa, có ai không
mặc áo ngồi nghe nhạc cổ điển khônggggggggggg”.
Không thể được, người như nó không thể có cảnh
đẹp kiểu này mà dễ bỏ qua được, nó đứng phắt dậy trước ánh mắt to tròn ngơ ngác
của cô nàng phía xa, lò dò đi qua bên phải phòng, mắt cười gian mong chờ đổi
góc nhìn qua bên này, chắc chắn nó sẽ được nhìn cái nó muốn nhìn. Cơ mà hình
như vẻ mặt Thu Minh không có vẻ gì sợ hãi trước sự trêu chọc của nó, cô nàng nhếch
môi nhìn nó. Phần cơ thể ma mị của cô nàng dần hiện ra từng centimet, theo mỗi
bước chân của nó, chiếc loa như lùi qua trái từ từ phơi bày nơi nó muốn nhìn.
Cơ mà đời đâu như mơ, nụ cười nhếch của Thu Minh đâu phải không có lý do, nó
suýt đập đầu vô tường khi trước ngực cô nàng là một cuốn tạp chí. “Như vầy còn
nhìn cái mế gì, chơi kỳ vậy”. Nó thở dài gào thét trong lòng, không phải người
đứng đắn đàn hoàng nó đã chạy lại nhai nuốt luôn cuốn tạp chí rồi đó. Thu Minh
nhếch môi cười đắc ý, nó thở dài đập đập đầu mình vô tường, thất vọng tràn trề,
chắc thấy thái độ nó mắc cười lắm, Thu Minh bật cười khúc khích. Thôi không có
gì để nhìn thì thôi, nó ủ rủ quay lại ngồi phịch lên ghế, Thu Minh vẫn cười đắc
thắng coi bộ hả lòng hả dạ lắm, nó lắc đầu phì cười.
-
Thôi không chọc nửa. Lo chụp đi
cô nương, cười gì mà cười.
-
Hihi! Sếp kiểu gì chả đứng đắn gì
cả!
-
Haha!
Thu Minh làm mặt tinh nghịch phía xa khiến nó
bật cười rồi nhanh chóng biến hóa sắc mặt trở thành cô model lạnh lùng kiêu kỳ
và quyến rũ trước ống kính. Nó ngắm nhìn Thu Minh diễn xuất chuyên nghiệp đến
khó rời mắt thêm một chút mới quay đầu khó khăn rời khỏi cơ thể xinh đẹp bằng
xương bằng thịt ấy mà nhìn vào những tấm hình của Linh Lan, Bảo Trâm trên màn
hình máy tính. Nó thở dài khó chịu, có model xinh đẹp hừng hực sát bên mà không
được nhìn, phải ngồi lựa hình trên máy tính, nếu không nể hai cô bé cũng đẹp
thì nó không thèm nhìn đâu. Công bằng mà nói Linh Lan, Bảo Trâm đều rất xinh đẹp,
tuy nhiên vẫn là hai cô gái tuổi teen, trang phục các em cũng kín đáo sang trọng,
phù hợp với tuổi của mình, không thể so sánh với cô nàng model chuyên nghiệp đằng
kia, làm gì có ai cởi sạch áo ngồi nghe nhạc cổ điển như bà cô đó chứ, lại còn
chơi ở trần mà che ngực với nó, bực cả mình.
“Cốp”
-
Uida!
-
Hứ! Mới đụng mặt cái chọc ghẹo liền,
nham nhở!
-
Hơ hơ!
Có người còn bực hơn nó đây rồi, nảy giờ chắc
cô nàng thấy nó làm trò con bò chứ đâu. Nó làm mặt nịnh nọt mặt mo thêm chút rồi
xoay vô tập trung lựa hình, nói chung hình ông Bảo chọn xong rồi, nó chỉ kiểm
tra lọc lại thêm vài tấm dự phòng cũng như tự chọn riêng một bộ hình mang về
công ty sử dụng vì ngoài Linh Lan, Bảo Trâm ra còn hình của vài cô nàng đăng ký
làm pg, mẫu trẻ cho công ty nó. Sang tuần chắc sẽ bận rộn công việc hơn, không
có nhiều thời gian long nhong đi chơi với hết người này tới người kia nửa, xong
vụ hình ảnh sẽ đến việc quay MV quảng cáo và clip truyền thông nội bộ cho công
ty ông Nhàn. Mặt mo ngắt nhéo nó mấy cái đã tay mới chịu ngồi im bên cạnh coi
nó làm công chuyện, lâu lâu hút rột rột ly à không cái này phải nói hút nguyên
ca cà phê sữa, uống gì uống lấy no chứ uống ngon gì, nguyên ca cà phê sữa này
chắc cả lít, hỏi sao bà cô đi pha nước cả buổi mới xong.
-
Mỹ ơi lại coi dùm chị sống mũi bé
Minh em. Cứ chói sáng kỳ kỳ sao á.
-
Dạ!
Có tiếng chị Hồng kêu, mặt mo đành tiếc nuối
bỏ ca cà phê sữa xuống chạy đi phụ công chuyện, nó vui vẻ tạm dừng công chuyện
xoay ghế qua gác chân lên bàn thấp hứng thú nhìn ngó, miệng nhâm nhi ké cà phê
sữa, cũng không thích cà phê sữa đâu, tại màu da cô nàng Thu Minh gợi cảm đằng
kia giống màu cà phê sữa lắm kìa. Không biết chụp xong cô nàng có cần người tắm
dùm cho sạch đống kem phấn làm da không, để chút hỏi hí hí. Hình như cảm giác
có người dòm ké, cô nàng đứng giữa một tay ôm sách che lấy ngực vẫn đưa mắt
hung hăng liếc nó xuyên qua đến hai bóng người loay hoay chỉnh sửa trang điểm
cho mình, chắc là đề phòng nó lắm nè. Công bằng mà nói Thu Minh đứng gần chị Hồng
có lẽ nổi bật hơn dù ngoại hình chị Hồng không kém chút nào, nhưng khi có mặt
mo bên cạnh, cô nàng mẫu ảnh có phần bị lu mờ. Từ lúc thấy hình gợi cảm mặt mo
xong, nó chắc chắn mặt mo dư sức lấn át rất nhiều người mẫu chuyên nghiệp, theo
ngôn ngữ mạng bây giờ cô nàng là cực phẩm, vậy mà mấy cha nội photo công ty và
cả nó trước giờ mù mắt hết bỏ quên viên ngọc quý. Đem mấy cô nàng trong nhóm nó
ra so, nó cảm giác chỉ có chị Nghi có thể phần nào miễn cưỡng so được với mặt
mo, với bà cô Nguyệt vẫn kém mặt mo về mặt mũi nhưng lợi thế hơn phần nào chiều
cao dáng thon, còn nếu cô nàng tận dụng lợi thế make up, stylist của mình thật
khó có người nổi bật hơn mặt mo, chẳng qua suốt ngày cô nàng chỉ trung thành với
kiểu quần áo thể thao, làm biếng điệu đà ăn diện váy áo các kiểu thôi. Trước giờ
nó toàn nhìn mặt mo bằng con mắt kiểu huynh đệ chơi với nhau, nhưng không biết
từ lúc nào nó đã nhìn mặt mo bằng cái nhìn có một thằng con trai dành cho một
cô gái xinh đẹp, từ lúc nào nó ngắm và nghĩ về mặt mo rất khác, rất nhiều.
Mặt mo giúp chị Hồng chỉnh sửa make gì đó
xong chạy lại ngồi chơi kế nó, thành ra không dám trêu chọc gì cô nàng Thu
Minh, hình như cô nàng có thay vài kiểu quần, không có áo nên khỏi thay áo, vài
dụng cụ âm nhạc cổ điển khác nhau. Lựa hình tạm ổn nó tạm biệt ông Bảo kéo tay
mặt mo đi qua quán lo công việc bên ông Kha. Đương nhiên trước khi đi vẫn đấu mắt
chọc cô nàng Thu Minh một chút.
Bắt đầu từ quán nhậu ông Kha, cả nó và mặt mo
có tính giống nhau, khi làm việc khá nghiêm túc, buông việc ra mới nhí nhố linh
tinh. Nói gì nói kiểm kho đối chiếu sổ sách là một việc không nhỏ chút nào dẫn
đến nhiều xao động từ nhân viên đến quản lý, chắc ông Kha đã nói với các quản
lý nên không ai làm khó dễ gì. Hai đứa loay hoay đến tận 3 giờ sáng mới tạm ổn,
cả người và đầu óc đều mệt nhoài. Cơ sở lúc này chỉ lác đác vài phòng hát, nó
cho nhân viên không cần thiết về trước, cả cô nàng lễ tân cũng còn một người trực
quầy. Nó rời mắt khỏi màn hình lap top ngả người ra ghế sô-pha bóp bóp trán, đầu
óc có một chút mệt, nhìn qua một bên, mặt mo đã ngủ từ lúc nào không hay. Nó mỉm
cười xoa bóp nhè nhẹ chân cô nàng vẫn gác trên người nó, hôm nay đúng là thiệt
thòi cho cô gái này, việc của nó nhưng mặt mo phải làm quá sức, đến nổi có người
xoa bóp chân mặt mo vẫn ngủ ngon lành. Nhìn mặt mo ngủ nó dâng lên niềm vui nhẹ,
ngó qua màn hình laptop nhất là những chỗ mặt mo đánh dấu đỏ, nó nheo mắt lại,
cảm giác đầu lại đau. Có vài chênh lệch không quá lớn, không quá nhỏ…việc này
phải phụ thuộc vào quyết định của nó và cách nhìn của ông Kha.
-
Ủa bé Mỹ ngủ hả Mon?
-
À dạ! Làm chiều giờ mệt ấy anh.
-
Ra đường làm điếu thuốc cho mát
em.
-
Ok anh!
Ông Nam một trong số quản lý cứng của ông Kha
cười cười nháy mắt một cái rồi bước ra ngoài trước. Nó nhẹ nhàng nâng chân mặt
mo lên nhích người ra, lại nhẹ nhàng đặt chân cô nàng xuống ghế, với tay lấy áo
khoác của nó che lên người cô nàng, dù trời không lạnh, cô nàng mặc đồ kiểu thể
thao nhưng dáng người hừng hực ma quỷ, nên che đậy kín hơn cho an tâm. Trời Sg
khuya dịu mát, lác đác xe cộ ngang qua, đường thoáng, xung quanh những quán nhậu,
nhà hàng, tụ điểm ăn chơi giải trí đã thưa thớt người. Nó vươn vai hít sâu mấy
hơi bước qua vỉa hè bên kia đường chổ ông Nam đang dựa lưng vô tường nhâm nhi
thuốc lá. Dưới ánh đèn đường màu vàng trên đầu, tự nhiên thấy ông anh coi bộ
tâm trạng.
-
Làm điếu em!
Thấy nó bước qua, ông Nam tươi cười nhìn nó
chằm chằm rồi rút thuốc lá ra đưa nó, thông thường nó chỉ hút thuốc của mình,
nhưng đôi lúc như vầy nhận một điếu của người khác mời vẫn ổn hơn. Ông Nam gật
đầu châm lửa giúp nó, đương nhiên nó cũng không từ chối, tuy nó nhỏ nhưng ít
nhiều thời điểm này nó đang tạm trên quyền mấy ổng.
-
Ít hút thuốc hả thằng em?
-
Dạ cũng ít. Cảm ơn anh!
-
Em theo ông Kha lâu chưa?
-
Dạ cũng gần hai năm à anh.
Phù! Ông Nam thở phì khói thuốc đưa mắt nhìn
qua bên đường cười cười.
-
Ừ! Coi bộ ổng tin tưởng thằng em
mày ha. Ổng quý thằng em dữ…
-
Dạ! Ổng coi em như em út thôi
anh.
-
Đó giờ em làm ba cái này chưa?
-
Dạ chưa, cũng không rành lắm. Chủ
yếu coi sóc công chuyện dùm ổng mấy bửa.
-
Mới làm hèn gì kiếm kho kiểm sổ sách
kỹ ha.
-
Dạ làm cho biết thôi anh.
Ông Nam gật gù quay qua nhìn nó cười cười, một
lúc sau ổng thở dài vỗ vai nó.
-
Thôi éo rào trước đón sau. Anh
nói thằng em mày vầy. Tụi anh ra ngoài kiếm cơm nuôi vợ con, ba cái chuyện quán
xá này nói gì nói cũng không tránh sai sót.
-
Dạ anh!
-
Nhiều khi tụi anh làm sai, có khúc
cũng không cố ý.
-
Dạ.
-
Dư thì thôi, còn thiếu tiền có gì
thằng em mày nói có gì tụi anh bù. Ra ngoài kiếm cơm, cũng có thằng nhiều khi
khó khăn một chút. Hồi sớm mấy anh em tụi anh có nói chuyện với nhau, thiệt ra
anh em tụi mình cũng chổ anh em, có gì thằng em mày biết gì thì thông cảm châm
chước cho tụi anh. Để ông Kha biết tụi anh cũng khó ăn nói.
-
…
-
Anh ăn nói hơi cụt, nói chung thằng
em mày chắc cũng hiểu.
-
À dạ…
-
Cái này mấy anh em góp ít tiền
tip gởi thằng em mày uống nước. Cầm cho tụi anh vui.
Ông Nam rút ra một phong bì dúi vào túi nó,
thoáng thấy bên trong là tiền, nó giật mình đưa tay cản lại.
-
Ấy anh! Cái này không được, tiền
tip của mấy anh tự nhiên chia em chi. Em có tiền ông Kha cho em sài rồi.
-
Cứ lấy đi thằng em. Coi như phần
tip của mấy anh em chia cho em, làm chung có tip thì chia chung, thằng em mày
cũng tính quản lý chung với tụi anh mà.
-
Thôi em làm có mấy ngày, đâu ra
chia tip. Em không dám lấy đâu anh.
-
Cứ lấy, chổ anh em, thằng em mày
không lấy anh khó ăn nói với tụi kia. Lấy đi em, cũng éo bao nhiêu đâu. Vậy
nha, có gì thông cảm tụi anh.
Ông Nam vẫn nhét bằng được phong bì vô tay nó
rồi cười cười dứt khoác đi nhanh qua đường bỏ nó đứng tần ngần tay vẫn giữ
trong túi. Ông anh này tuy chỉ tiếp xúc qua loa không nhiều nhưng phong cách
nói chuyện nhanh gọn ào ào như gió giật của ổng nó đã biết. Không văn vẻ lòng
vòng, nhưng vì nói chuyện ngắn gọn nhanh chóng của ổng khiến người khác thi thoảng
có một chút khó xử và nó đang trãi qua cảm giác này. Nó ngồi xuống lề đường mở
phong bì có tiền ra mân mê trên tay, nhìn sang quán karaoke rực sáng đèn bên
kia đường, bất giác nó bật cười…nó còn non trẻ, chỉ là làm sao nó không hiểu ý ổng
chứ. Nếu là người khác có lẽ rất khó xử và nhiều suy nghĩ, cân nhắc…nhưng đây
là nó, đây là ông Kha, nó hoàn toàn không có một chút cân nhắc nào trong đầu,
việc nó làm theo bản tâm mình, không ai có thể tác động được, tiền cũng không
được. Dụi thuốc lá xuống đường, nó bước qua quán, dặn dò chào hỏi vài nhân viên
một tiếng rồi thu gom đồ đạc nhờ anh giữ xe lùi xe ra bỏ đồ lên trước dùm. Phần
nó phải xử lý cô nàng xinh đẹp đang ngủ say sưa trên ghế. Nó mỉm cười quỳ một
chân xuống đất ngắm nhìn mặt mo, cô nàng ngủ ngoan nhưng chẳng giống thiên thần
cho lắm, chiếc môi vẫn tinh nghịch, nó vuốt tóc mặt mo sang một bên lộ ra những
chiếc khuyên tai sáng loáng, khẽ gảy nhẹ, khuyên tai va chạm vào nhau phát ra
âm thanh nho nhỏ vui tai, đeo chi mà nhiều không biết, đến ba chiếc chưa kể
vành tai trên cùng vẫn còn hai lổ đen nho nhỏ ửng hồng.
-
Ưm…hổng phá nha, để bạn ngủ.
Nó phì cười nhéo nhẹ mũi mặt mo rồi kê miệng
sát tai cô nàng, tay vuốt vuốt tóc mặt mo, giọng nó dịu dàng như thì thào.
-
Về nha, Mon đưa mặt mo về.
-
Uhm! Về giờ hở…
-
Tự ra xe hay sao cô nương?
Mặt mo không trả lời, môi khẽ chu chu cười cười,
mắt vẫn nhắm nghiềng xoay đầu qua đối diện nó, hơi thở mặt mo phả nhẹ vào mũi, ấm
nồng thơm thoang thoảng. Nó lắc đầu cười, biết chắc mặt mo sẽ như nó nghĩ mà.
Nó hít sâu một hơi vòng hai tay ôm lấy mặt mo vào lòng nhấc lên, hơi loạng choạng
nhưng vẫn đứng lên nổi, tuy cô nàng không nhẹ kiểu như bà cô Nguyệt, nhưng vẫn
là con gái, bàn tay nó tuy yếu nhưng cánh tay và sức nó vẫn đủ xử lý một cô gái
như mặt mo.
-
Chỉ biết hành tui là giỏi.
-
Hì!
Nó lắc đầu vừa cười vừa thở, cũng mệt chứ
đùa. Đặt mặt mo ngồi đàn hoàng lên ghế phụ, cài dây an toàn đàn hoàng, quăng đại
giày của cô nàng xuống sàn, nó đóng cửa xe lại đứng thở lấy thở để cho hết mệt
mới đi vòng qua ghế lái chứ để vô xe ngồi thở hồng hộc kiểu này mặt mo cười tới
chết. Ai chứ không thể mất mặt nam nhi trước cô nàng huynh đệ này được. Ăn cho
dữ vô cái thân con gái tuy đẹp mà nặng gần chết. Nó lắc đầu phì cười khi xe
chưa lăn bánh mặt mo đã gục đầu qua một bên, mặt mày ra vẻ mệt mỏi sầu khổ nhắm
nghiền mắt. Nó rành bà cô này lắm, tỉnh ngủ rồi nhưng làm trò tội nghiệp để nó
cắn rứt lương tâm bù đắp đây mà, mặt mo không phải Thanh hay Nguyệt mà ngủ say
trời đánh không dậy đâu. Nó thản nhiên lên tiếng.
-
Ăn khuya!
-
A! Cho bạn ăn gì dzạ Mon lùn!
Thấy chưa vừa nghe ăn phát là mặt mo bật dậy,
miệng đẹp chép chép cười hì hì ôm cánh tay nó tươi rói liền.
-
Ăn ốc đêm chịu không?
-
Chịu chịu, qua quận 8 ăn nghen.
-
Ừ!
-
Hihi đi thuiiiii!
Gần sáng đi ăn ốc chắc có mỗi cô nàng này dám
làm, đúng món khoái khẩu của mặt mo thành ra ăn giờ nào cũng không thấy cô nàng
ngại bụng. Nó thở dài cười cười bất lực, thôi kệ dù gì cũng hành cô nàng mệt
mõi công việc chiều tới giờ, chiều chuộng một chút cho đỡ cắn rứt lương tâm. Phải
biết cô nàng tươi tỉnh cở này nó đã ra tuyệt chiêu ăn ngay trong quán, ôm gái đẹp
sướng thì có sướng đó nhưng mà nặng quá, thôi thì nể người mặt mo chạm vô đã
tay với nay hành mặt mo mệt nó mới chịu khó chiều như trứng nhé.
Ở thành phố này giờ nào cũng không thiếu quán
có đồ ăn ngon, quán ốc khuya mặt mo thích tầm này vẫn đông và nhiều món lắm.
Hôm nay nó không thèm kiềm chế mặt mo, cho cô nàng thỏa sức kêu, thực ra kiềm
chế than thở tốn tiền chọc cô nàng thôi, chứ quan hệ giữa nó với mặt mo tiền
không quan trọng. Tất nhiên trước giờ đi với cô nàng chủ yếu nó trả tiền ăn uống,
mặt mo chỉ mê ăn hàng đòi ăn rất nhiều nhưng tính ra chẳng đáng bao nhiêu, thi
thoảng đi ăn quán mắc tiền mặt mo toàn canh lúc nó lãnh lương hay được thưởng
đi tiếp khách, nó không quan tâm cô nàng toàn mè nheo bắt nó chiều chuộng ga
lăng bao ăn uống. Tiếp xúc nhiều cô gái, nó đủ nhìn ra ai đối với nó ra sao, phần
lớn nó trả tiền bao mặt mo nhưng rất vui vẻ, cảm giác hoàn toàn khác với kiểu
vài cô nàng “bào” hay “máy đào”. Bên cạnh việc dạo này thu nhập nó khá tốt thì
không phải ai cũng được mặt mo chịu mè nheo đòi hỏi dẫn đi ăn uống đâu nhé, đầy
người giàu có sẵn sàng sống chết lo lắng, tặng quà cáp mắc tiền nhưng cô nàng
không thèm để ý, không thèm lấy. Như mặt mo nói hoài, phải “vinh hạnh lắm mới
được bao bạn đi ăn nghen Mon”. Cách đối xử khác khi đi cùng chị Thủy và nhóm nó
và cũng khác luôn với kiểu “bao gái” như với vài cô nàng nào đó. Mà thôi, mặt
mo người ta đẹp mà, làm gì cũng chấp nhận hết, nhưng ăn ít lại chấn nhận hơn.
Nó cười vui vẻ nhìn mặt mo bào đồ ăn như chiến hạm, miệng tía lia đủ thứ chuyện
trên đời, như vầy mới là mặt mo nó biết nè. Nó chỉ biết ngồi cười trừ, mặt mo
cho gì ăn đó, thi thoảng thò tay qua xoa xoa bụng mặt mo kiểm tra coi đồ ăn chạy
đâu, chứ ăn mòn quán người ta mà bụng vẫn thon như thường, kỳ lạ.
Phòng mặt mo vẫn thơm lắm, toàn mùi nước hoa
cô nàng xịt xịt cho cả hai lúc trưa, đi gần cả ngày nhưng người cô nàng vẫn
thơm như mùi nước hoa trong phòng, ăn không to bụng, làm mệt nhưng người không
hôi, cái này có phải siêu năng lực của con gái đẹp không nhỉ. Mặc dù người vẫn
thơm nhưng mặt mo cũng ráng xụ mặt lười biếng chui vào wc tắm. Nó ngồi lại mở
laptop ra tranh thủ chôm vài hình đẹp của cô nàng, kiểm tra lại lần cuối cùng
công việc rồi mở điện thoại ra xem thời gian. Cũng hơn 4 giờ sáng, nó lắc đầu
thở hắt ra bấm điện thoại gọi chị Thủy.
-
Chị nghe nè!
-
Chị xong chưa? Em xong rồi, giờ
qua đón chị nha?
-
Gần xong nè Mon, mà chị lở dặn xe
anh Nhí rùi, đi chung con Yến về nè cưng. Nảy kêu mệt phải hông, cưng ngủ bển
luôn đi.
-
Ủa vậy hả, Thanh đâu chị?
-
Thanh nó về trước với con Nguyệt,
Cycy rùi. Chị mắc công chuyện ở lại về sau với con Yến. Nay khỏi đón chị nghen,
hihi bửa giờ mê trai đón bỏ ông Nhí ổng mất mối khóc lóc quá trời nè.
-
Uhm dặn xe rồi thì thôi, hủy kèo
mất công ông Nhí ổng đốt xe.
-
Rùi ngủ ké người đẹp ha về nhà cục
cưng? Hí hí!
-
Chắc ngủ xíu, chưa biết bị đuổi
không đây. Nói chứ chị về dặn chị Chi mai đi công việc gọi em về đón, mà chắc
sáng em về đó.
-
Biết rùi, ngủ ít kiểu này riết
khùng thiệt quá Mon.
-
Haha ngủ khó coi ngủ nhiều chi.
Thôi về ngủ ngoan đó.
-
Dạ ông tướng! Hihi!
Nó tắt máy ngồi ngắm hình mặt mo, chôm thêm
được một hình mặt mo tắm xong chạy tọt vô phòng nhảy lên giường, đe dọa nó
không trộm hình mấy câu liền nhảy lên giường cuộn mình lúc lắc đầu tinh nghịch
chu môi ra lệnh.
-
Sấy tóc dùm bạn coi Mon.
-
Haizz biết hành quá, giờ này gội
đầu chi không biết.
-
Hihi đầu dơ ngủ khó chịu. Nhanh
lênnnnn!
-
Rồi thì sấy!
Nó lắc đầu cười khổ kéo máy sấy tóc lại giường
ngồi xuống nâng đầu mặt mo lên chân mình bật máy sấy chế độ vừa phải. Mặt mo mặc
đồ ngắn bắt chân dài gác lên giường đung đưa chân, tay mở điện thoại lướt linh
tinh.
-
Nay con người ta dịu dàng với bạn
ghê ha, cắn rứt lương tâm hành bạn nguyên ngày hở.
-
Bình thường ai hành ai hả mặt mo?
-
Hihi biết được bạn hành vinh hạnh
lắm hông? Ê cái này mắc cười nè Mon!
Cô nàng cười hì hì giơ điện thoại lên cao cho
cả hai cùng xem, nó mỉm cười lướt sơ qua clip hài, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa
tóc mềm giúp mặt mo sấy tóc. Tiếng máy sấy ù ù như ru ngủ, nó ngáp một cái quay
qua đã thấy hơi thở mặt mo đều đều, tay cầm điện thoại sắp rớt xuống người, nó
lắc đầu cười gở điện thoại ra đặt tay mặt mo lên ngực của cô nàng, gở chân mặt
mo duỗi thẳng xuống giường, kéo mền lại đàn hoàng rồi tiếp tục nhẹ nhàng sấy
tóc. Khoản hơn mười lăm phút tóc mặt mo cũng khô, nó tắt máy dẹp ổ điện nâng đầu
mặt mo đặt nhẹ xuống gối, nhìn gương mặt xinh đẹp ấy thêm chút rồi mỉm cười tắt
đèn nhẹ nhàng đi khỏi phòng. Hôm nay mặt mo đủ mệt rồi, nó ngủ khó coi và phiền
lắm, không muốn làm mặt mo thức giấc nhiều, mai mặt mo có show đi làm mà, nên
nó sẽ tìm chổ khác ngủ một chút. Hơn nửa tâm trạng nó giờ có một ít không thoải
mái, nó không suy nghĩ việc chọn báo ông Kha sai sót tiền bạc hay châm chước
cho qua lấy lòng mấy ông quản lý, nó chỉ không thoải mái họ lại làm như vậy, dù
gì…họ cũng là một phần anh em theo ông Kha làm ăn bao nhiêu lâu.
Nó cho xe chạy qua khách sạn cũng quen gần
nhà để mai về đưa hai chị đẹp đi công chuyện cho nhanh. Lấy đại số phòng nó lủi
thủi đi lên phòng tắm sơ một cái rồi quấn khăn nằm vật ra giường, đầu óc cứ suy
nghĩ việc bên quán, công việc không làm nó mệt, hành động của cái gọi là anh em
nó mới phải suy nghĩ, con người nó đụng đến thứ gì có chữ tình đằng trước đều rất
nhạy cảm. Có tiếng tin nhắn điện thoại, không việc gì làm nó bấm nút xem đại.
Là tin nhắn chị Thủy báo về nhà an toàn, nó trả lời một câu rồi thoát ra, hình
như có tin nhắn của Anh Thư mười phút trước. Nó bật cười vẫn nằm sấp trên giường
gọi cho em, chuông reo mới hai hồi Anh Thư đã bắt máy giọng có vẻ bất ngờ.
-
Ủa ủa!
-
Nè gần sáng nhắn gì đó em?
-
Trời! Anh hổng ngủ phải hông?
-
Anh mới xong việc linh tinh. Còn
em thức sớm hay thức nguyên đêm mà nhắn tin giờ này hả cô nương?
-
Hihi mai em hổng đi học mê coi
phim tới giờ luôn nè.
-
Bó tay!
-
Hì em ngứa tay tính nhắn tin mai
anh dậy đọc, ai dè anh gọi luôn. Xong việc hổng ngủ điii, anh hông mệt hở?
-
Haha quen rồi, có chút suy nghĩ
nhức đầu hơi khó ngủ chút.
-
Anh về nhà chưa? Đang làm gì nè?
-
Giờ về phiền người nhà, anh nghỉ
tạm khách sạn sáng về.
-
Hì bửa anh nói từ long nhong em mắc
cười ghê, giờ hiểu luôn nè, suốt ngày đi long nhong hen.
-
Haha ừ!
Nó bật cười xoay người nằm ngửa ra nhìn lên
trần nhà, tay vỗ vỗ trán nhằm dịu đi một chút đau đầu, chỉ là không có cảm giác
ngủ cho lắm. Anh Thư ngược lại giữ im lặng, chỉ nghe tiếng thở bên kia điện thoại,
hình như cô nàng suy nghĩ gì đó. Nó mỉm cười.
-
Anh…
-
Em…muốn ra với anh đúng không?
-
Hì…dạ! Cho em địa chỉ nghen, em
đi taxi ra liền.
-
Haha…
Nó bật cười tắt máy nhắn địa chỉ rồi bước ra
ban-công hút thuốc, hôm nay hút điếu thứ hai, chỉ là điếu thuốc thứ hai này
ngon hơn điếu lúc tối làm nó mất hứng quá.
Cộc cộc!
Anh Thư ra nhanh thiệt, có lẽ em ra với nó
không cần thời gian chần chừ, mới nửa tiếng đã tới nơi. Em mặc quần ngủ dài ôm
sát người, áo thun ngắn ngang bụng, khoác thêm chiếc áo khoác nhẹ kiểu con gái
màu vàng nhạt, chân em mang dép đi trong nhà màu đỏ khá ngộ nghĩnh.
-
Anh!
Vừa mở cửa cô nàng cười dịu dàng ôm cổ nó lên
tiếng, nó mỉm cười ôm eo kéo nhẹ em vào phòng tay kia chốt cửa lại.
-
Ra thiệt ha!
Nó vừa cười vừa mếu máo trong bụng, ý là mang
dép thấp mà đứng với em nó chẳng nhỉnh hơn chút nào, ý là em đang khẽ dựa vô
người ôm cổ nó đó, còn đứng thẳng thiệt nó còn nhục hơn. Em hôn nó một cái thật
sâu đẩy nó ngồi xuống giường dìu dàng đặt bờ mông mềm mại trên chân, ôm cổ nó
cười nhẹ.
-
Mang tiếng đi khách sạn ngủ một
mình người ta cười anh Mon sao. Hihi!
-
Nhiệt tình kiểu này coi bộ lỗ người
nhỉ?
-
Hihi lời xíu tình cảm. Nè có người
ra chia bớt nhức đầu nè, nói em nghe coi anh Mon khó nghĩ gì nè.
-
Ra với anh đủ rồi, ai nỡ chia nhức
đầu cho em hả cô nương.
Anh Thư đẩy nó nằm vật ra giường, người em
hung hăng bá đạo chống tay cuối đầu nhìn nó chằm chằm, mắt giương lên đe dọa.
-
Anh nói hông? Hông nói em hổng
tha anh!
Môi em kề sát mặt nó phả hơi thở ấm nóng, người
em cong vênh thoang thoảng mùi hương con gái bao chiếm lấy nó như vây lại không
cho lối thoát, dưới ánh đèn vàng, nó nhìn em như say sưa, mọi suy nghĩ khiến nó
đau đầu như tan biến sạch. Chợt nó liếc nhìn qua vạt áo khoác, bầu ngực em như
đang muốn thoát khỏi chiếc áo thun mỏng rung rung theo mỗi hơi thở của em, hai
chấm tròn hằn rõ trên áo. Nó nheo mắt ôm lấy bờ eo thon trơn mịn của em rồi vật
mạnh em nằm lăn ra giường, vị trí thay đổi nhanh chóng nhưng em chẳng có vẻ gì
chống cự. Nó hung hăng nheo mắt nhìn lướt cả người em rồi dừng lại nơi bầu ngực
căng tròn đã dần như tuột nhẹ một bên áo, nó vạch mạnh áo khoác em qua một bên
rồi đưa tay bóp hai bên má em ra vẻ tức giận.
-
Nè! Lại không mặc áo ngực ra đường!
Em chu miệng cười khúc khích ôm lấy cổ nó chớp
chớp mắt tinh nghịch, người lại ưỡn lên như muốn tạo thêm đàn hồi hỗ trợ một
bên ngực mình phá bỏ trói buộc của chiếc áo ngủ mỏng tanh.
-
Hông muốn anh chờ em lâu mòa. Nảy
em đang ở nhà mặc chi.
-
Em…
-
Suỵt! Em mặc vầy ra với anh bộ,
hì hì cho mình anh nhìn chứ ai đâu sợ, hi hi nè nè người ta ra đường mặc áo
khoác đàn hoàng nghen, lên gần tới phòng mới dám kéo áo ra nè…thích hông? Em đẹp
hônggggg?
-
Cái này…em hư quá, không biết
nghe lời anh!
-
Hihi kệ em, cho anh nhìn đó,
thích hông? Làm gì em pleee!
-
Bị đòn chứ thích!
Chát!
Tiếng tay nó tét mạnh vào một bên mông em, âm
thanh đàn hồi giòn tan giữa phòng.
-
A…ưm…đau em! Hihi!
Môi em a lên một tiếng nhẹ, khóe môi em hé ra
thơm ngát vừa đau đớn vừa bật lên tiếng rên xen lẫn tiếng cười ma mị, rồi em ưỡn
người nhích nhẹ vai, bầu ngực trái nảy tung thoát khỏi cổ áo phả hương thơm con
gái tràn ngập không gian. Nó tròn xoe mắt như say như mê nhìn em, cơ thể em dần
tuôn khỏi chiếc áo mỏng manh, từng centimet da thịt trắng hồng dần hiện ra trước
mắt, mịn màng, man mác thắp lên ngọn lửa trượt dài trên những đường cong sâu
hun hút từ cơ thể em. Không biết từ lúc nào em đã trườn lên dùng nửa thân người
không thứ gì che đậy dịu dàng nhưng hung hăng đè lên người nó, tay em như con rắn
ôm ghì lấy cổ nó nhếch môi cười.
-
Đẹp hông?
-
(gật gật)
-
Thích hông anh?
-
(gật gật)
-
Hihi…
Rồi nó chẳng còn gật được nửa, em và nó lại
lao vào nhau như những kẻ yêu nhau cuồng nhiệt không cần biết ngày mai, cứ rên
rỉ, cười cợt, thủ thỉ vào nhau những lời hư hỏng trên giường, chẳng ai thèm
quan tâm những suy nghĩ đau đầu, chẳng đứa nào thèm để ý bên ngoài trời sáng
hay còn tối, chẳng ai cần biết cuộc sống và cả thời gian ngoài kia…hình như nó
đã mặc kệ những lo nghĩ vừa ở trong đầu. Có người đẹp bên cạnh như lửa rồi, ai
thèm để tâm những thằng đàn ông chưa từng thân kia chứ.
……….
-
Anh thích cách chia sẻ nhức đầu của
em hông?
Anh Thư dựa thân người còn ướt mồ hôi âm ấm
vào lòng nó, bầu ngực em lấp lánh dưới đèn vàng dụ hoặc, người em thơm thoang
thoảng hương hoa, tấm lưng trơn mơn trớn lấy ngực nó, ngực em phập phồng ấm
nóng theo từng nhịp thở gấp vì mệt nhưng những đường cong còn lại trên da thịt
em lại mát rượi, thật lạ. Nó mỉm cười vuốt ve trước cơ thể em.
-
Chia sẻ kiểu này mất người luôn
nhé. Tự nhiên chạy ra bị làm chuyện xấu lỗ dữ à.
-
Hihi hông xấu nha, hông lổ luôn.
Lời được tình cảm nè.
-
Một cô gái thông minh, nhưng chơi
trò chơi hơi ngu nhé.
-
Cắn anh giờ, nói em vậy đó. Hihi
chưa biết đứa nào ngu hơn đứa nào nha. Ai trò chơi của ai, hông ai chắc nghen
anh iuuuuu. Hihi!
-
À rồi tôi trò chơi của em, em là
nhất, ai làm lại em.
-
Hihi chơi ngu lời mỗi tình cảm
nè. Đỡ nhức đầu chưa nè?
Anh Thu vươn người hôn lên cổ nó, tay ngọc
vòng ra sau xoa xoa sau tai nó, một tay em luồn vào cùng bàn tay thô ráp nó vuốt
ve nghịch ngợm trên chính khuôn ngực như hoàn hảo của mình.
-
Anh hút thuốc hông?
Anh Thư cùng nó nghịch ngực em đã đời ngẩn
lên long lanh mắt nhìn nó. Hơi bất ngờ, nhưng nó lại mỉm cười gật đầu.
-
Người thơm vầy ám mùi khói không
chê hả?
-
Em thích ám mùi khói và mùi của
anh pleee!
-
Thích lạ dữ, em nói chuyện làm
anh sắp nghĩ mình là người yêu thật sự luôn nhé.
Xoẹt! Phụt!
Ánh lửa rực sáng đốt lên chút ánh hồng trong
mắt em rồi vụt tắt nhường cho màu khói trắng vờn quanh chiếc môi hồng ướt át,
khói ôm lấy người em như hòa tan vào làn da trần trụi ấy. Em hé môi kéo đầu nó
xuống trao nó nụ hôn còn vươn mùi khói nhẹ bay khắp khoang miệng, rời nó ra em
mỉm cười quyến rủ và nguy hiểm.
-
Nếu tới lúc đó, thì mình biết ai
trò chơi của ai rùi nè. Phải hông?
-
Cái này…
-
Hihi dân chơi ơi, đấu trí với em,
anh còn non lắm anh nhaaa.
-
À rồi, em là nhất, không ai làm lại
em.
-
Chứ sao hihi!
Anh Thư nhét thuốc lá vào miệng nó, môi em nở
nụ cười có một chút tinh nghịch, một chút bí ẩn, một chút nguy hiểm và cả một
chút đắc ý. Nó hít một hơi khói trắng thở nhẹ vào người em, đến giờ nó chẳng cần
quan tâm khói có ám vào cơ thể em hay không, nó thích con gái người thơm, nó nhạy
cảm với mùi thơm con gái, nó cũng không thích mùi khói, nhưng nếu là mùi khói của
nó bám vào người em, chẳng thèm chê xíu nào. Nó vuốt ve cơ thể trần trụi không
xương của cô gái nằm trong lòng mình, nhếch nhẹ nụ cười…ai chơi giỏi, cứ tự
nhiên nhào vô cùng chơi, xin mời!
………………..
Trời sáng đã lâu, cũng không biết đã mấy giờ.
Nắng len nhẹ vào phòng, nó vẫn ngồi vậy với suy nghĩ riêng mình, trong lòng nó
cơ thể căng tràn sức sống thanh xuân con gái vẫn trần trụi phơi bày trọn vẹn
trước mắt. Hơi thở em ngủ ngon lành, da em chẳng còn mồ hôi, chẳng còn mùi khói
ám, người em vẫn thơm đến lạ. Nhìn cơ thể xinh đẹp chẳng biết chê ở đâu này, thật
không nỡ cử động làm em thức. Chỉ là cuộc sống bên ngoài cửa sổ không dịu dàng
với em như nó, tiếng còi xe của tên chết tiệt nào đó rền vang dưới đường. Anh
Thư giật mình thức giấc, người em run nhẹ, tay em siếc chặt vòng tay nó như sợ
hãi, em mở mắt ra chạm vào ánh mắt dịu của nó…rồi em nhoẻn miệng cười.
-
Chào buổi sáng anh!
-
Em giật mình hả? Muốn ngủ lại
không?
-
Dạ…ngủ ngon ghê! Mà hông muốn ngủ
nửa.
Nó mỉm cười không nói gì, Anh Thư duỗi người
lười biếng, cơ thể em lại thắp lên những ngọn lửa dụ hoặc theo những đường cong
ai cũng muốn chạm vào. Và nó là một trong những người may mắn của em, cơ thể em
chính lúc này thuộc về nó. Là của mình, có gì ngại mà không vuốt ve, bị nó
ngang nhiên chạm vào nơi đẹp và nhạy cảm nhất của con gái, em cười khúc khích
ôm lấy tay nó hôn nhẹ, chiếc lưỡi ướt khẽ mơn trơn như vẽ gì đó từ tay sang lồng
ngực hao gầy nó, rồi em lại kéo tay nó dẫn dắt nó vuốt ve nghịch ngợm trên bầu
ngực mình, hình như em thích hành động này nhiều lắm.
-
Em ngủ bao lâu rùi anh?
-
Chắc ba bốn tiếng gì đó.
-
Hì anh hông ngủ luôn hen.
-
Ừ anh không. Hay chưa, ra chơi
chia sẻ nhức đầu với người ta, nhưng mình thì ngủ say sưa.
Nó nhìn em ra vẻ trêu chọc, cô nàng le lưỡi
cười ngọt ngào hôn lên cổ nó.
-
Hihi thì người ta chia sẻ rùi, ai
biết tự nhiên nằm anh ôm ngủ ngon hết sức.
-
Ngủ ngon thì tốt.
-
Hì hì lâu rùi mới ngủ ngon vậy
luôn nè, ở nhà em khó ngủ lắm, có người đụng là em ngủ hông sâu lun đó.
-
Ừ!
Nó cười nhẹ, thật sự nó nhìn em ngủ nó biết,
cô nàng ngủ rất ngon lành.
-
Hihi thưởng công anh nghen. Anh
còn thời gian được đưa em đi ăn sáng thiệt ngon, chịu hông?
-
Haha rồi thì đi.
Anh Thư vui vẻ rời khỏi người nó xoay một
vòng vui vẻ không thèm mặc quần áo, em đưa tay như trong phim, nó bật cười nắm
lấy mượn sức em đứng dậy khỏi giường. Có một chút loạng choạng vì ít cử động
khá lâu, em nhanh tay ôm lấy ngực kéo nó sát vào người mình, bầu ngực căng tròn
dán chặt trên người nó, em ôm cổ nó nhìn chằm chằm, rồi em đặt lên môi nó nụ
hôn thật nhẹ, thật sâu và ngọt ngào.
-
Hì! Từng yêu…nhưng trước giờ mới
có một người mấy tiếng đồng hồ hông cử động vì sợ em thức…dịu dàng với em hơn
người từng là người yêu. Anh thật sự rất dịu dàng với con gái, em cảm nhận được
nó, tự nhiên em hiểu tại sao anh thu hút em rùi.
-
…
-
Nếu anh cứ vầy…em sẽ thua trò
chơi này đó. Hi!
Em cười, nụ cười ngọt đến lạ, nó cũng cười
không trả lời, thật ra em cũng không cần nó đáp lại, cô nàng vuốt ve tóc nó, cố
không để tóc phủ xuống che đi mắt nó. Rồi em bật cười vui vẻ rời nó ra bước vào
wc, nó nhìn theo cơ thể xinh đẹp cũng thuộc về mình ấy cho đến khi khuất vào
trong mới lắc đầu nhếch môi cười cầm chai nước lên tu ừng ực, còn một ít nước
nó thản nhiên đổ ào lên mặt rồi xé khăn lạnh lau người. Tiếng hát nho nhỏ hòa lẫn
tiếng nước chảy bên trong wc, nó quấn khăn vào người để vai trần mở cửa sổ cầm
điện thoại lên kiểm tra note sẽ phải làm hôm nay trong lúc chờ tới lượt mình
vào vệ sinh cá nhân. Nó biết cánh cửa wc kia không đóng, Anh Thư sẽ thoải mái để
nó bước vào cùng em, nhưng…hình như trước giờ chỉ có một người duy nhất cùng nó
dùng wc chung trong một thời điểm. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng nó và cô ấy đã từng
đứa ị đứa thản nhiên đứng tè bên cạnh, tuy hơi bốc mùi nhưng lại rất vui. Haha!
…………………
Vốn tưởng mối quan hệ với Anh Thư nhanh đến vậy
sẽ là tình một đêm như nó đã từng, nhưng hóa ra trở thành tình nhiều đêm, một
phần do cảm giác, là cách em nói chuyện, đối xử với nó, một phần trực tiếp thiết
thực hơn…Anh Thư là một cô gái thật sự đẹp, một cô gái tốt và “sạch” theo nghĩa
nào đó, có lẽ sạch từ cá tính đặc biệt và thông minh của em. Gái đẹp tự nhiên lại
mang cái danh hot girl gì đó, ai mà không thích. Em chỉ mặc quần áo ngủ bình
thường, chẳng make up, không điệu đà nhưng cô nàng vẫn xinh tươi rạng ngời, nếu
mang những cô gái nó quen biết ra sử dụng mặt mộc, ngoại hình tự nhiên làm bảng
so sánh, Anh Thư sẽ đứng đầu tất cả trừ một người không phải để so sánh. Thật
ra nó quên mất từng phát hiện em là hot girl gì đó, quên bén đi đời nào, tới chị
Quỳnh Chi nó còn không ngại tiếp xúc, trêu chọc thì một cô gái hot với ai đó
thì hot nó không thèm quan tâm, chỉ biết lúc này cô nàng xinh đẹp ngồi cạnh nó,
để nó thoải mái chạm vào người mình, vui vẻ nói cười ăn uống tự nhiên như hai
người bình đẳng ngang nhau, à thật ra không ngang lắm, ít nhất em có vẻ ngoan với
riêng nó.
-
Đi chia sẻ nhức đầu người khác mà
ăn coi bộ ngon lành nhiệt tình dữ, không thấy hỏi han gì anh luôn.
-
Hihi tại ngon chứ bộ. Anh biết chổ
này hay hen, tuốt trong hẻm, em đi ngang hoài hông biết. Để mai mốt dẫn mấy con
quỷ bạn em qua ăn mới được.
-
Haha chị Thủy chỉ anh chứ ai lạ
đâu.
-
Uhm hen! Bà nội đó hổng phải dân
SG mà như thổ địa hay ghê, chổ nào bả cũng biết.
-
Làm nghề liên quan ăn chơi mà em.
-
Dạ mà nhiều người cũng làm giống
chị Thủy hổng hay giống bả đâu. Em nè, cũng làm đủ thứ giống bả, rùi là dân SG
từ trứng nè, đường đi em chưa nhớ hết nói gì rành chổ ăn uống hihi.
-
Ủa em gốc SG thiệt hả?
Nó bất ngờ nhìn cô nàng bên cạnh, hôm trước
em có nhắc quê, nó tưởng em cũng người tỉnh khác.
-
Dạ ba em gốc An Giang, mẹ em mới
gốc SG. Hihi mà ba em ở SG từ nhỏ, đẻ em ra ở đây, em SG từ trứng luôn á.
-
Haha ghê! Tính ra dân quê tỉnh
ngoại này hên hên chụp được hot girl thành phố. Hay quá Mon ơi.
-
Trời trời! Coi ổng tự sướng kìa,
nghe thấy ghê hihi.
Anh Thư cười khúc khích chu môi đánh nó mấy
cái rồi vui vẻ tiếp tục món sườn bì chả ngon lành của em. Cơm tấm rất ngon, cả
đêm hoạt động hơi nhiều nên bụng rất đói, buổi sáng ăn cơm tấm nhấm nháp trà đá
thì phê phải biết. Càng phê hơn khi ăn xong còn được một cô gái xinh đẹp cùng
mình la cà caffe, cũng không đi đâu xa, ngồi ngay quán cóc đầu đường vào chung
cư của Anh Thư thôi. Sáng nay nó định đi học, chị Chi gọi thì cup cua về, nhưng
thôi dành thời gian cho Anh Thư thích hơn mò lên lớp ngồi ngáp ngắn ngáp dài,
nó thề đi học đàn hoàng với cô điệu chứ mấy thầy cô môn khác nó chưa thề.
-
Anh! Bửa nào rảnh đưa em đi học
nghen.
Anh Thư nắm tay nó cùng nghịch chân đẹp của
mình lên tiếng, nó chép miệng một cái phê pha vì cà phê ngon hay vì chân mịn của
cô nàng thì không chắc.
-
À được!
-
Ghê ha, hông thèm suy nghĩ luôn.
-
Haha chuyện nhỏ mà, nhưng sao tự
nhiên không đòi đưa đi chơi mà đòi đưa đi học.
-
Thì lâu lâu cho người ta có cảm
giác được trai đưa đón đi học chớ.
-
Hơ hơ…
-
Sẵn bao trà sữa tụi con Khánh nè,
hic bộ anh quên hứa bù tụi nó hở, bửa giờ tụi nó đòi em miết hà.
-
Khánh? Hả Khánh nào?
Nó nheo mắt ngơ ngác, Anh Thư cười khúc khích
đánh tay nó.
-
Trời coi con người gì vô tâm thấy
sợ hông, con quỷ Ngọc Khánh bạn em đó, người ta đi làm dùm anh hùi bửa đó.
-
À à thì ra bạn ấy tên Ngọc Khánh
hả, chà công nhận tụi em ai cũng đẹp người đẹp tên nhỉ?
-
Chứ sao, hihi đúng là anh iu của
em. Con người ta đẹp quá trời hổng thèm nhớ tên, phong cách trai hư thứ thiệt
hen.
-
Haha nhiều việc quá.
-
Xí! Quen nhiều gái đẹp thì có.
-
Hơ hơ làm gì có mấy ai. Rồi anh
nhớ rồi, để xem sang tuần hơi bận, hứa thì phải làm liền. Mai em có đi học
không?
-
Dạ có.
-
Mai em học sáng hay chiều?
-
Sáng chiều lun, tại nay hông học,
mai lớp em học dồn.
Nó lắc lắc cổ gật gù, tay vẫn nghịch trên đùi
Anh Thư, có một điều đặc biệt nếu là người khác thường chỉ để nó vuốt ve thoải
mái nhưng Anh Thư lại khác, tay nó sờ đâu em sẽ cho tay vào cùng nó vuốt ve
trên chính cơ thể mình.
-
Vậy sáng mai anh đưa em đi học, sẵn
mời hai bạn bửa trước ăn sáng luôn. Được không?
-
Được liền hihi xíu em khoe tụi
nó. Hông phải 2 đứa, bốn đứa lận nghen, nhóm cộng thêm em là năm đứa, được hông
anh iuuu.
Anh Thư cười khúc khích làm mặt con nít chớp
chớp mắt, nó bật cười nhéo nhéo miệng em, người thông minh như Anh Thư chắc chắn
cô nàng không muốn nó nghĩ em tranh thủ dẫn thật nhiều bạn để nó bao ăn uống,
tình huống khó xử này diễn ra suốt xung quanh bất cứ ai cũng dễ gặp phải. Đương
nhiên nó chẳng suy nghĩ nhiều đến vậy, Anh Thư đã dành cho nó mối quan hệ như
giờ, mời em và bạn thân mình ăn uống gì đó chẳng thành vấn đề, hơn nửa với ngoại
hình điều kiện của em và mấy cô bạn mình, vẫn như mặt mo thường nói, đó là
không phải ai cũng được mấy cô nàng “cho phép” mời ăn uống.
-
Chuyện nhỏ, muốn rủ nguyên lớp
cũng được luôn, có gì anh cầm xe, bán thân kiếm tiền lo.
-
Hihi cầm xe thì cầm, đừng đem cầm
em là được nè.
-
Yên tâm, người của anh, ngu gì
đem cầm cho thằng khác.
-
Anh Mon tham lam hihi. Vui ghê,
xíu em nói tụi nó. Hì hì anh nhìn hai con Ngọc Khách bửa biết rùi hen, hai đứa
kia cũng đẹp lắm nghen, cho anh Mon ngắm đã đời nha trai hư.
-
Ấy không nói vậy được, anh ngắm
em đủ rồi.
-
Dối lòng pleee.
-
Hơ hơ!
-
Mà anh mai mốt có công chuyện cần
gọi tụi nó được á anh. Nguyên nhóm tụi em chơi chung, đi làm thêm giống nhau
luôn nè. Mà con Khánh, Quyên làm giống em, còn hai con kia mai anh gặp tụi nó
làm PG bình thường hà hổng nhận đi tiệc.
-
À ừ…ủa là bạn bửa có đi làm dùm
anh hình như tóc ngắn ngắn tên Khánh hay Quyên. Còn hai bạn khác tên gì?
-
Hihi chết anh rùi dám quên tên tụi
nó, nhất là con quỷ Khánh, em hông biết mai gặp anh Mon tự hỏi tên hai con kia
nghen, mà biết đâu gặp anh Mon nói tụi nó chịu đi liền á.
-
Haha nói quá, làm như anh nói cái
con gái người ta nghe liền ấy.
Anh Thư cười hì hì nâng cằm nó lên xoay qua
xoay lại bỉu môi.
-
Xí! Bộ anh Mon hổng thấy anh Mon
đẹp trai hả, hai con kia gặp anh Mon cái nghe lời liền.
-
Ấy! Bậy rồi, kêu anh đẹp trai,
khái niệm đẹp của em cũng lạ dữ à cô nương.
-
Hihi để coi! Hì nói giỡn thì giỡn,
thiệt ra em tính giới thiệu tụi nó với anh để có việc anh cho tụi nó đi show
làm kiếm tiền nè. Nguyên nhóm em năm đứa có em với con quỷ Khánh thất thường
hà, ba nhỏ kia siêng đi làm lắm anh, mà show đi làm đàn hoàng kiếm cũng khó, bởi
vậy biết anh Mon làm bên công ty anh Ben, mấy đứa cũng muốn làm quen anh. Mà mấy
đứa nghe em kể bởi cũng thích làm quen anh Mon đẹp trai nghen.
Nó cười vui vẻ xoa tóc cô nàng, Anh Thư thông
minh và nói chuyện khéo thật sự.
-
Anh biết rồi. Vì em hay sao cũng
được, a sẽ giới thiệu việc cho mấy bạn đi làm, cái này anh còn mừng ấy, bên
công ty anh cần PG liên tục, có em giới thiệu thêm đỡ công lên mạng tuyển, nhiều
người nộp profile hình ảo tung chảo, tới hồi đi làm người không bằng hình, mắc
kiếm người khác cho khách, anh nhức đầu vụ này hoài.
-
Hihi yên tâm, mai anh gặp biết liền,
đẹp khỏi chê. Vừa đẹp vừa chịu khó đi làm nè anh.
-
Ừ! Vậy quá tốt.
Cô nàng vui vẻ ôm tay nó nghịch ngợm, nó cũng
gật gù hài lòng, tự nhiên quen thêm mấy cô nàng PG xinh đẹp, đem về đưa bà Loan
đòi tính thêm công cho nó mới được. Nó rút điện thoại ra mở note riêng lên ghi
chú nhanh, sáng mai lại có thêm một việc để làm, dù là đi hẹn hò nhưng vẫn phải
note không quên. Nếu như tìm khoản thời gian trong ngày nó rảnh rang tự do long
nhong làm việc riêng, đi học hay hẹn hò này nọ chắc chỉ có buổi sáng thuận lợi
nhất, còn từ trưa đến khuya nó sẽ bị mấy thanh niên trong nhóm cuốn lấy, không
đi việc này thì việc khác, không tụ tập thì cũng bị sai phái, đón đưa các kiểu.
Giống như giờ nó thoải mái tự do la cà với Anh Thư mà chẳng sợ bị kêu về, chẳng
ai bắt gian nó, càng không có việc gì để làm vì tầm này mấy cô nàng trong nhóm
còn ngủ cong đít chưa dậy. Nhưng mấy nay thì khác, nó còn phải làm tài xế của
hai chị đẹp, ai chứ hai cô nàng không mê ngủ như sư tử trong nhóm đâu. Nhắc là
thấy liền, tin nhắn của chị Quỳnh Chi vừa tới nhắn nó về đón nè. Nó mỉm cười vẫy
tay ra dấu tính tiền, Anh Thư chớp mắt nhìn nó có một chút luyến tiếc.
-
Về hả anh?
Nó cười cười xoa má em dịu dàng.
-
Ừ! Giờ anh có việc rồi, mình về
nha, mai anh qua đón em.
-
Biết rùi nè! Nhớ đón em sớm đó.
Cô nàng bỉu môi đứng dậy, nó bật cười kéo tay
cô nàng lại.
-
Bày đặt xụ đồ. Anh đưa em vô!
-
Hihi còn xíu lương tâm.
Anh Thư le lưỡi tinh nghịch, hình như ai gần
nó cũng dần bị trẻ hóa hay sao nhỉ, tuy hôm gặp tới giờ Anh Thư nói chuyện thân
thiết vui vẻ nhưng dáng vẻ em vẫn khá kiêu kỳ, nhưng càng ngày càng giống trẻ
con rồi đó. Nó vẫn để xe tại quán cà phê thong thả đưa Anh Thư vào đến thang
máy chung cư mới tạm biệt em trở lại xe, cũng định đưa em lên nhà nhưng em lại
xua nó về, sáng có trai đưa về cô nàng sợ mấy căn hộ hàng xóm nhiều chuyện tùm
lum.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét