Quấn băng xong ngon lành, bốn anh em ôm vai bá
cổ nhìn nhau cười hí hí, ông Tiến còn quỳ thử mấy phút hớn hở ra mặt. Chờ mấy
cô nàng tô xong tượng tụi nó cưỡng ép hai bà cô nổi tiếng nghỉ chơi tượng kéo
nhau đi đánh bi-a, mãi tới 7-8h tối đánh xụi cả tay mới đi qua quán nhậu sân
mát mẻ ở quận mười vui vẻ ăn nhậu, hát hò. Có hai cô nàng ca sĩ đi theo, cuộc
vui càng đầy đủ màu sắc hơn, bàn của nó cũng trở nên nổi bật nhất quán bởi tiếng
hát và ngoại hình. Không biết do vui vì được thả cửa đi chơi hay do buồn vì cái
phận đàn ông lọt nhầm hang sư tử mà ba ông anh của nó uống hơi bị nhiều, có
mình nó uống ít nên vẫn tỉnh táo sáng mắt ngắm chị Quỳnh Chi. Gần mười hai giờ
ăn nhậu phủ phê rốt cuộc hai cô nàng kia không đi chơi được nửa, một cô vì say
quá nên đòi về, cô nàng em gái mưa ông Kiên thì nhà không cho đi chơi quá 12h,
thành ra nó tỉnh táo nhất bị mấy ông giao trách nhiệm đưa hai cô về, còn mấy
ông và hai bà chị của nó thì kéo nhau qua quán karaoke gần đó chơi chờ nó quay
lại. Chị Quỳnh Chi xoa xoa tóc nó cười dịu
dàng.
-
Mon đi cẩn thận đấy, lái xe chậm
thôi nhé.
-
Dạ. Chị chờ em chút em về liền.
-
Uhm!
Nó lắc đầu cười cho xe đi, hai bà cô này chịu
chơi thiệt, đi cả ngày không thấy mệt, giờ này còn chịu đi karaoke hát tiếp,
bình thường đi diễn chưa chán hay sao nhỉ. Nó lặng lẽ cho xe đi về nhà hai cô
nàng sau lưng, một cô thì say, một cô thì nó không quen lắm với lại bạn riêng của
ông Kiên nên chỉ nói vài câu qua loa. Mất hơn tiếng đồng hồ lái xe mới đưa được
hai cô nàng an toàn về nhà, nó liền quay ngược trở lại karaoke mất thêm hơn nửa
tiếng mới đến nơi. Nhờ nhân viên cất xe, nó hỏi số phòng rồi được một anh bạn
nhân viên đưa lên phòng, bạn nhân viên đi trước, nó đi sau, nhưng không biết ảo
giác hay gì chỉ thấy anh bạn cứ liếc nhìn nó suốt khiến nó phải tự lau lau mặt
mấy lần.
-
Dạ phòng này nè anh, anh chơi vui
vẻ nha.
-
Hờ cảm ơn em. Mà sao em nhìn anh
hoài vậy, bộ mặt anh dính gì hả.
-
Dạ hông anh. Anh vô chơi nha, em
xuống lấy đồ.
-
Nè…từ…
“Nhân viên quán này sau ấy nhỉ”.
Nó ngẩn người một chút rồi liếc vô cửa phòng,
phòng đèn khá tối không thấy gì, nó chần chừ một chút bụng có một chút không
yên đẩy cửa bước vô, cửa mở nhưng hình như không nghe tiếng hát gì, lạ nhỉ.
Kẹt!
Vụt!
Bốp!
Hự!
-
Bắt hắn lại cho em!
-
Ấy ai…bắt…bắt gì…
Mặt mũi nó tối sầm, chỉ thấy nổ cả đom đóm mắt,
người nó nặng trĩu, không biết bị bao nhiêu con ma nữ thơm phức nhào vô đè xuống
đất, tiếng la hét vang vọng.
-
Ôm nó lại Mimi, đè xuống!
-
Dạ!
-
Ấy…đừng…ai đó…cứu…bắt cóc…hiếp
dâm…ấy đau quá…uidaaa anh Vũ cứu em! Anh Tiến…
-
Hừ…đè nó xuống! Lột dây nịch nó
ra nhanh!
-
Ấy…lột gì...làm gì đó, ai cứu
tui…đừng lột…trời ơi hiếp dâm….
Nó la hét hoảng loạn, giãy dụa, nhưng thắt
lưng vẫn bị người ta thô bạo lột ra, mặt mũi vẫn tối sầm…đến khi mở mắt ra, đèn
rực sáng…nó ngơ ngác sững người khi nhìn thấy đầy đủ mấy gương mặt xinh đẹp kẻ
cười người liếc trừng trừng nhìn nó. Nó run rẩy nhìn mấy gương mặt thân quen ám
ảnh trong từng giấc mơ mà lòng chua chát, hoảng sợ không nói nên lời. Khẽ nhìn
qua bên cạnh thì hít một hơi khí lạnh khi nhìn thấy ba ông anh của nó đầu tóc rối
bù, người ngượm te tua đang quỳ thành hàng. Nó thở dài đau khổ nhìn lại thân
mình, áo đứt mấy cái nút, hai đầu gối bị đè quỳ xuống sàn…coi như đủ bốn mạng.
“Sao bị bắt sớm vậy nè trời”.
Nhìn một lượt mấy cặp mắt đủ cảm xúc mà phần
lớn nguy hiểm, giận dữ trước mặt, nó chỉ muốn lúc này sỉn thiệt là sỉn cho rồi.
Đan Thanh nhếch môi lạnh lùng, mắt em sắp biến nó đóng băng thành cục nước đá,
cả ba ông anh đều gục đầu không dám ngẩng lên, thấy vậy nó cũng gục đầu luôn, tầm
này ngoan ngoãn ăn hành chứ còn chạy cái mế gì.
-
Anh trốn tiếp tui coi! Nguyễn
Mon! Anh được lắm!
-
Thôi Thanh, giờ nói chi mệt, đủ mặt
rùi…mấy đứa…nảy nói sao xử vậy ha. Mần thịt đi mấy đứa!
-
Dạ!
-
Ok!
-
Hihi!
Nó giật nảy người trợn tròn mắt sợ hãi.
-
Làm gì…làm gì…đừng có qua đây nha…
-
Cởi giày nó ra Thanh! Đúng òi…quất!
-
Này này cởi cởi gì…đừng làm bậy…á.
Chát!
-
Á…đau quá...đừng….chơi kỳ dzậy….
-
Hừ anh chết chắc rùi…
-
Uidaaa…hic cứu tui…Thanh ơi…tha
cho anh, chị Ngọc đừng có chọt, nhột quá…Cycy em nhớ mặt anh đó…Uidaaaa đau
quá…Thanh ơi…tha cho anh…tha cho a…
-
Uida…vợ ơi anh sai rồi…
-
Xin lỗi em ơi…đau quá…Á….
-
Thảo ơi…ác quá mày ơi…anh xin lỗi…
Còn gì đâu mà khóc với sầu, mấy anh em kháng
chiến la hét rên rỉ năn nỉ van xin, nhưng mấy bà cô đâu có thèm nhẹ tay, không
biết sư tử nào bày ra cái trò đánh lòng bàn chân này, đau đớn kêu gào mà trời cao
đâu ai thấy.
-
Mỗi tên 20 cái nghe chưa mấy đứa.
-
Á…uida...gì dữ vậy. 5 cái thôi tụi
em ơi.
-
Nhiêu cái rồi vợ ơi…
-
Uida…anh sai rồi…tha cho anh…á…
-
Aidaaa nhẹ thôi Thanh ơi…hic mai
anh còn đi công chuyện đó. “chát”. Âydaaaa…mấy cái rồi…
-
10 cái…
-
Trời mới đêm 15 mà…
-
Chị Ngọc đếm hông phải tui…
-
Cái gì…chị Ngọc…á….ăn gian quá…đủ
đủ rồi…đau quá…
-
Hihi kệ cưng…
-
12!
-
Gì 12…16 rồi!
-
Hứ! Nói nhiều! Đếm lại từ đầu!
-
1…
-
Á…uidaaa em ăn gian…
-
Sao…
-
Thôi thôi tha cho anh…tại mấy ổng
mà.
-
Vợ ơi anh xin lỗi…
-
Anh sai rồi, vợ ơiiiii
-
Mày ngon lắm Vũ! Tau với mày chia
tay!
-
Đừng…anh xin lỗi…uidaaa chia tay
đánh cc à…
-
Im miệng! 17.
-
Đm…17 cc, đủ 20 rồi mày.
-
Im! Tau oánh tau có quyền!
-
….
-
Uidaa này này sao dồn hết qua
đánh tui vậy, qua đánh mấy ổng đi chớ.
-
Hứ! Im liền!
-
Chị Quỳnh Chi ơi…cứu em…
-
Hihi…hic hic
-
Á….
Hoan ái qua đi à không đau đớn qua đi, hai
bàn chân nó tê rần, nó rên hừ hừ hai tay xoa lấy xoa để lòng bàn chân, lòng phẫn
uất nghiến răng, nó mà biết đứa nào bày trò đánh bàn chân này…sưng mông với nó.
-
Em ơi…đánh xong rồi cho anh dậy
đi!
-
Ai anh em với anh! Quỳ thẳng lên
cho tui!
-
Nhưng!
-
Nhanh! Muốn ăn đấm hông?
-
À thôi…thôi!
Nó giật mình quỳ thẳng lên, ba ông anh cũng
đâu thoát vẫn ngoan ngoãn quỳ thành hàng. Chị Nguyệt nhìn một lượt rồi nhếch
môi.
-
Ngoan ngoãn quỳ đó nghe mấy cưng.
Giờ tới hai con phản bội. Quỳnh Chi, Lê Vy!
-
Ơ…
-
Cái gì đấy!
-
Ra quỳ luôn cho tau! Quỳ kế fan
mày á!
-
Này này tau là con tin nhé!
-
Hic tau chả biết gì mà.
-
Im liền! Hông nói nhiều, nguyên
ngày nghe lời thằng Mon du dỗ đi chơi, dám phản bội chị em, tội tày trời! Đồ dại
trai…
-
Này…là Mon ép tau mà…
-
Tau chả liên quan!
-
Bớt ngụy biện. MiMi, Cycy, xử tụi
nó!
-
Dạ!
-
Này không đùa nhé!
-
Mimi chị bỏ chị ra hihi…nhột
nè…Mimiiiiii!
Nó với mấy ông anh trợn mắt há mồm nhìn hai
bà chị xinh đẹp nổi tiếng bị mấy cô nàng lao vào lôi về phía nó, chị Nguyệt, chị
Thủy còn đi theo đánh mấy cái lên mông hai cô nàng.
-
Hihi đau quá…ai đánh mông tau đấy!
-
Cười được ha…
Chát!
-
Aaaa đau quá!
-
Dại trai nè…theo trai nè.
-
Phản bội nè.
Chát
Chát
-
Uidaaa đau tau….
-
Đừng đánh nửa, tha cho tau…
Nó hí hửng à nhầm ngơ ngác nhìn chị Quỳnh Chi
bị chị Nguyệt liên tiếp dùng tay đánh lên mông, mỗi cái đánh nó còn thấy cả
mông chị nữ thần rung lên khiến tim nó đập liên hồi.
“Tuyệt vời…à không…tàn nhẫn quá…cơ mà…có nên
xin chị Nguyệt cho nó phụ đánh không ta”.
Nó hít thở dồn dập nhìn không chớp mắt, chợt
một cú đấm nho nhỏ bất ngờ bay vô mắt, mặt nó lại tối sầm…
“Uidaa…sao em đấm anh hoài vậy chứ”.
Mở mắt ra đã nghe được mùi hương con gái bên
cạnh, chị Quỳnh Chi mím môi lại mặt nửa ngượng nửa cười lườm lườm mọi người,
bên cạnh chị là Lê Vy cũng chu miệng nhăn mày xoa xoa mông mình. Nó hớn hở
trong lòng ráng nghiêm mặt nói nhỏ.
-
Chị đau dữ không, hay em xoa mông
cho
-
Hừ! Thích chết không! Tại Mon hết…đau
lắm này.
-
Thì em xoa cho.
-
Đấm cho giờ.
-
Hờ hờ…có nữ thần ăn hành chung,
tuyệt vời!
-
Hừ hừ! Luyên thuyên!
Chị Nguyệt nhếch môi đi qua đi lại nhìn sáu đứa
đang quỳ thê thảm dưới sàn.
-
Khỏi làm mặt tội nghiệp nha Quỳnh
Chi, mặt đó mình thằng Mon nó thương nghen.
-
Hic!
-
Lê Vy! Quỳ thẳng lên!
-
Này…tau không…
-
Hửm!
-
Hic bắt nạt tau.
…………..
-
Hai con phản bội quỳ đó nửa tiếng
nha, chừng nào biết tội tụi tau tha.
-
Này quá đáng nhá, tau tội gì?
-
Bọn tau là con tin mà…Tự nhiên phạt.
Tại Mon mà!
-
Im liền! Bỏ chị em theo trai đi
chơi đã rùi, giờ ráng quỳ cho biết ha.
-
Hic hic…tha tau di.
-
Đồ dã man!
………………………..
Đan Thanh cũng đi qua đi lại, bộ mặt tuy lạnh
lùng nhưng nó vẫn thấy em đắc ý dễ ghét làm sao, môi em chu lên.
-
Mấy tên này quỳ chừng nào tui thấy
được mới tha. Nhất là anh đó Mon. Quỳ thằng lên cho tui!
-
Thanh ơi…tha cho…
-
Im liền! Dám chọc tui…anh giỏi lắm.
Nói nửa ăn đá nha!
-
Nhưng!...
“Học võ gì đòi đá tui tối ngày vậy cô nương,
chân dài thì hay lắm sao”.
Chị Thủy ôm ngực cười khúc khích nảy giờ cũng
chịu nghỉ cười, vênh vênh cái mặt yêu nữ lướt qua lướt lại vuốt mặt đủ 6 đứa bị
quỳ sau đó cười rung cả ngực.
-
Hoy kệ tụi nó, Mimi kêu thêm đồ
vô chị em mình chơi nè…
-
Ok chị iu!
-
Quậy luôn mấy đứa uiiiiii!
-
Haha
-
Hihi
-
Ráng quỳ nghen.
-
Dzô dzô!
Đồ ăn, bia được mấy bà cô tự ra ngoài kêu
thêm đem vô, nhạc nổi lên ầm ĩ, mấy cô nàng bắt đầu cuộc vui cười cười nói nói,
uống bia ăn mồi, hát hò như cái động yêu nữ. Nó nghiêng đầu thở dài nhìn chị Quỳnh
Chi đang vịn vai nó, mặt xụ xuống dễ thương vô cùng.
-
Sao ăn hành thấy sao, biết nổi khổ
của em chưa.
-
Hic còn nói à…tại Mon đấy.
-
Chị Vy còn đau hả, qua em xoa
mông cho nè.
-
Hứ! Đấm cho giờ!
-
Mon!...Chị mỏi quá này.
-
Ráng đi, riết quen à.
-
Hic hic! Bọn nó dã man thật.
-
Hơhơ…à khoan! Sao mấy chỉ biết
đây vậy, khai nhanh, chị bán đứng tụi em đúng không?
-
Không có!
-
Thiệt không?
-
Ơ không nhìn chị cũng bị phạt à!
Hic hic!
Nó cười hì hì mặc kệ chị Quỳnh Chi nửa quỳ nửa
vịn vai nó cho đỡ mõi, đầu lại nghiên qua ông Vũ.
-
Anh! Anh! Sao…mấy bả biết tụi
mình trốn đây hay dzậy?
Nghe nó hỏi ông Vũ trừng mắt nghiến răng giơ
tay tát cái bốp vô đầu ông Tiến.
-
Đm mày hỏi thằng ngu này nè. Đm
nó…ngu như bò!
-
Móa…đau mậy!
-
Đau cc! Ngu hơn bò!
Ông Kiên cũng nghiếng răng tát thêm cái, nó vừa
bực mình vừa buồn cười không hiểu mô tê gì.
-
Là sao anh, ổng khai hả?
-
Mọe! Trốn đi chơi chụp hình up
facebook.
-
Đm…sỉn quá tau quên thôi mày!
-
Hơ hơ…nói rõ hơn chút coi anh.
-
Móa ngu thiệt chớ. Nảy tranh thủ
mày đi nó nổi hứng đòi chụp hình chung kỷ niệm với hai chị đẹp của mày, chụp
đâu đéo chụp ra đứng chụp ngoài karaoke, tau với thằng Kiên đi tè vô biết gì
đâu, mấy con sư tử vô hốt đưa hình cho coi mới biết nó up facebook! Đm mày thấy
anh Tiến mày khôn chưa, mọe thằng chụp dùm cũng lanh lắm, chụp dính cái bảng hiệu
éo thiếu một chữ. Đm nó chứ!
-
Rồi tự nhiên up facebook chi cha
nội?
-
Đi chơi với ca sĩ diễn viên mà,
tranh thủ thể hiện trên facebook chớ gì. Đù mọa đại gia Tiến hai tay hai em gái
nổi tiếng ngầu voãi lúa. Đm…ăn hại là giỏi!
-
Tau quên! Sorry anh em mà!
-
So cái quần què!
Bốp, bốp!
Hai ông Vũ, Kiên càng nói càng tức vỗ liên tiếp
lên đầu ông Tiến làm nó và hai bà chị bên cạnh cũng phì cười, đang tính mai mốt
đỡ đau đầu gối mới dẫn theo con tin về tự nộp mình đầu hàng, cơ mà chưa gì quân
ta tự bóp, kháng chiến trớt quớt. Nội bộ xung đột làm bà cô Nguyệt trừng mắt.
-
Quỳ vui lắm ha giỡn nửa. Mấy tên
này trật tự coi, muốn chết hông!
-
À…dạ dạ…
-
Lê Vy quỳ thẳng coi! Con Quỳnh
Chi ai cho mày dựa hả!
-
Hic hic tha cho tau đi!
-
Nguyệt ơi tau mõi quá!
-
Còn phia ha. Quỳ đó cho tau hai
con phản phúc!
Bà cô Nguyệt lạnh lùng gạt phắt đi, tiếp tục
xoay lưng nhảy nhót hát hò, ngay cả bà cô Đan Thanh cũng nhẫn tâm không thèm để
ý đến nó, nói nói cười cười với mọi người cứ như thân chục năm rồi không bằng.
Bà cô Quỳnh Chi quỳ nghiêm túc được vài phút dựa luôn vô người nó thành ra một
mình nhưng nó phải gánh sức nặng hai người, còn bà cô Lê Vy thì quỳ như ngồi,
tay cứ xoa mông suốt. Chịu hết nổi nó cởi giày lén đưa cho chị Quỳnh Chi quỳ
lên, còn bà cô Lê Vy nó lột giày ông Tiến đưa cho chị. Mấy cô nàng kia mặc dù
biết cũng không nói gì, làm gì làm hai chị cũng con gái chân yếu tay mềm nên mấy
nàng còn thương. Quỳ đủ nửa tiếng hai cô nàng cũng được tha, còn lại bốn anh em
chiến hữu bị hành tới khi thanh toán tiền về. Quỳ đúng hai tiếng.
Về đến villa, mấy cô nàng xỉa xói mắng nhiếc
thêm cả tiếng mới kéo nhau vô phòng ngủ sạch, quăng cho bốn anh em được đúng 1
cái mền bắt ngủ ngoài phòng khách. Đi cả ngày lại uống sĩn nên vừa nằm xuống ba
ông anh ngái o o ngon lành, đồng chí chung chăn có khác, ông nhau ngủ thấy
thương, nó quen ngủ ghế sô-pha nên tình nguyện nhường mền cho mấy anh, nhờ nửa
đêm chị Thủy thương đi ra thấy nó nằm chèo queo một mình nên cho thêm cái mền
chứ không chắc nó thức tới sáng.
Nhà toàn dân thức đêm chơi ngày ngủ nên sáng
sớm cả villa đều yên lặng, đồng hồ chưa kịp báo thức chị Quỳnh Chi đã đi ra kêu
nó dậy.
-
Chị dậy sớm vậy?
-
Hì công việc quen rồi Mon. Em dậy
chuẩn bị nghen, bọn chị trang điểm tí xong ngay.
-
Ok em biết rồi.
Nó ngáp dài mấy cái rồi ngồi dậy mò mẫm vô
phòng Đan Thanh, em vẫn ôm bà cô Nguyệt và chị Thủy ngủ ngon lành, trong phòng
máy lạnh để lạnh tối đa khiến nó vừa bước qua cửa phải rùng mình mấy cái. Bật
máy lạnh cho dữ rồi ba bà ôm nhau cuộn trong mền cứng ngắt, nó bỉu môi vì không
được ngắm mấy cô nàng mặc váy ngủ nên thôi đi lại túi đồ của Đan Thanh đem ra
khỏi phòng ngồi lục. Hồi tối trước khi đấm nó thêm cái đi ngủ em có nhắc mang
theo giúp nó hai bộ quần áo đầy đủ, nó chọn đại quần jean và áo sơ-mi sọc đen
trắng. Vừa giũ áo ra nó phát hiện trong túi áo có hai hộp vuông vuông màu trắng,
mở một hộp có ghi chữ “buổi tối” ra nó bật cười, bên trong chi chít những viên
thuốc đủ màu quen thuộc, dù biết hộp còn lại ghi “buổi sáng” cũng là thuốc
nhưng nó vẫn mở ra coi, lại mĩm cười vì bên trong ngoài thuốc ra còn có một tờ
tiền 500k mới tinh xếp gọn dưới những viên thuốc. Nhìn thấy tiền mắt nó sáng rỡ,
nghĩ ngợi một chút nó hí hửng thông minh hẳn ra, ngay lập tức mò mẫm cái áo còn
lại trong túi, trong áo này cũng có hai hộp thuốc, liền vui vẻ mở ra không phải
kiếm thuốc mà kiếm thêm tiền, đúng như nó nghĩ lại phát hiện thêm 500k. Cầm 1tr
trên tay bụng nó vui phơi phới, biết chắc cô nàng chia tiền ra hai áo để nó lấy
áo nào cũng có tiền nhưng nay đi xa ngu gì cầm theo có 500k.
“Coi như em cũng còn chút lương tâm đó”.
Móc thêm tiền giấu trong đế giày cũ ra tổng cộng
chạy chọt nguyên ngày xin xỏ khắp nơi được hơn 5tr, đủ sống hơi bị lâu, nó đắc
chí chạy vô wc vệ sinh cá nhân tắm rửa thay đồ sạch sẽ. Hai bà chị vẫn còn
trang điểm chưa xong, nó chạy trở vô phòng lục túi chị Thủy kiếm thuốc lá, thuốc
này không phải chị Thủy hút mà là của nó vẫn hay quăng trong túi của chị. Nhìn
ba cô nàng ôm nhau ngủ trong mền tự nhiên thấy thương gần chết, nó cười cười ra
lấy thêm mền của nó, rút luôn mền mấy ông anh đem vô cộng thêm cái mền dư trong
phòng đem trùm hết lên mấy nàng rồi cầm remote máy lạnh tắt cái rụp giấu luôn
remote, cũng tính kiếm cái gì nóng nóng đem vô phòng để thương mấy nàng cho
trót nhưng coi bộ cũng nguy hiểm, cứ để chút nắng SG lên cao yêu thương sẽ dâng
trào, trời SG không máy lạnh kèm theo 4-5 cái mền chắc đủ rồi. Cảm thấy mình thật
tốt bụng, nó tủm tỉm cười đi ra hồ bơi nhìn quanh vài cái rồi rút thuốc lá ra
châm lửa rung đùi ngồi chờ.
Làm xong điếu thuốc một chút hai cô nàng cũng
chuẩn bị xong, hôm nay chị Lê Vy mặc váy màu đen bóng, chị Quỳnh Chi của nó vẫn
váy cùng kiểu nhưng màu trắng, không phải chị em nhưng hình như mỗi lần đi chung
hai chị toàn chọn đồ mang lại cảm giác giống như chị em. Người đẹp vì lụa nhưng
nó lại thấy lụa đẹp vì hai cô nàng đúng hơn, chị Quỳnh Chi của nó mà, không đẹp
sao được. Thấy mắt nó nhìn mình không chớp, chị Quỳnh Chi đi lại chống hông lườm
nó như chào ngày mới, cười khúc khích.
-
Lại định luyên thuyên đấy à,
không cho nói nhá.
-
Ơ…
-
Ơ quả mơ! Đi nào, tí Mon ghé hàng
thuốc tây giúp chị nhé.
-
Ủa chi vậy chi?
-
Bọn chị mua đồ con gái, hihi đi
nào.
-
À ờ…
Nó vui vẻ lùi xe ra đường, tự tay mở cửa mời
hai người đẹp lên xe rồi lên đường. Ghé nhanh tiệm thuốc tây, hai cô nàng chạy
vào tiệm mua gì đó hồi lâu mới tiếp tục đi. Qua gần công ty nó dừng xe ở một
quán cà phê gần đó để ăn sáng uống cà phê trong lúc chờ nhân lực tập hợp.
-
Chị ơi ăn bún bò nha, quán này
coi bán lề đường chớ ăn ngon đó.
-
Uhm!
-
Chị không ăn hành Mon nhé.
-
Sao vậy? Ăn đi chớ!
-
Không thích ăn.
-
Ơ…ăn đi, con gái ăn hành mới đẹp
da dáng chuẩn, chân mới dài mỏ mới thơm nha.
-
Hứ! Quỳnh Chi! Fan của mày không
luyên thuyên không chịu được kìa.
-
Hihi tau chịu!
-
Haha chờ em chút, chị ơi kêu dùm
em cà phê đá không đường luôn nha.
-
Biết rồi! Mon đi gọi đồ ăn đi!
Nó chạy ù qua góc đường kêu ba tô bún bò siêu
to khổng lồ, đương nhiên không thèm dặn bà bán bún đừng bỏ hành tô chị Vy. Lúc
nó khệ nệ bưng ba tô bún trở về, bà cô Vy nhìn tô bún giây lát liền trừng mắt
chống hông lườm nó.
-
Này này! Ý gì thế Mon? Đã bảo
không cho hành rồi mà.
-
À vậy hả? Tại bà bán bún đó,
không phải em.
-
Hừ! Thích quên không?
-
Thôi ăn đi, đã nói ăn hành đẹp da
dáng chuẩn chân dài mà, xinh tươi luôn.
-
Ai bảo thế, thích luyên thuyên
không?
-
Lỡ có hành rồi, ăn đại đi, ăn
xong bảo đảm chị vẫn xinh đẹp phơi phới cho coi, xấu em đền cho.
-
Hừ hừ! Vớt hành ra ngayyyyy!
-
Không rảnh nha, tự xử đi.
-
Quỳnh Chi! Mày xem fan mày kìa,
sáng đã bắt nạt tau này.
Chị Quỳnh Chi cười khúc khích cũng lườm nó.
-
Mon!
-
Rồi rồi thì vớt làm gì dữ. Nể nữ
thần dễ thương đó.
-
Luyên thuyên!
Nó tủm tỉm cười kéo tô bún chị Vy qua vớt
hành tiện tay vớt luôn mấy miếng thịt khiến chị Vy lại trừng mắt đánh nó mấy
cái giành thịt lại. Chị Quỳnh Chi ngồi bên cạnh lườm nó tiếp rồi lại đẩy tô
mình sang gần nó mĩm cười.
-
Mon hộ chị ít bún này, nhiều quá
chị ăn chả hết.
-
Không được không được. Sáng phải
ăn nhiều mới được. Ăn bún nhiều mới dễ thương xinh đẹp chân dài eo thon.
-
Dừng luyên thuyên nhá, có ăn hộ
không thì bảo.
-
Không nha! Đi với em đừng có bày
đặt ăn ít. Chị Vy vớt hành xong rồi ăn đi, đang làm gì đó.
-
Hộ chị đi, nhiều thế này béo mất.
-
Béo cái gì mà béo. Gắp bún trở ra
nhanh, ăn phụ thịt thì được, bún tự ăn nha.
-
Không! Thịt của chị, bún Mon ăn hộ
đi.
-
Này này có dừng tay liền
không…nè…chị Quỳnh Chi, không gắp bún cho em nửa.
-
Hihi cho thịt này, hộ chị nhá chị
yêu mà.
-
Không là không…đừng có làm cái mặt
dễ thương đó. Ăn đàn hoàng coi…chị Vy đã nói thôi, tin quăng hành cho ăn không.
-
Hừ hừ…
-
Hihi
-
Đã nói thôi mà, chắc hai chị bị
đòn quá. Nhiều lắm rồi sao em ăn hết…trời ơiiii…
-
Hihi!
Ợ!
Nó thở hì hục thiếu chút ợ luôn bún lên cổ,
giải quyết xong tô bún không có chỗ chứa cà phê luôn. Nhìn hai bà cô tô bún có
chút xíu ăn hoài không thấy xong, nó thở dài vuốt vuốt bụng cầm điện thoại lên
nghe, là ông Ben gọi.
-
Alo qua chưa mậy?
-
Qua rồi. Đang ngồi cho hai chị đẹp
ăm sáng uống cà phê bên Z nè. Ăn sáng chưa qua đây ăn luôn nè anh.
-
Thôi anh em bên đây đang ăn luôn
rồi. Mày gọi thằng Bảo coi nó đâu?
-
Rồi anh, mấy ổng kêu chở theo máy
đi thẳng ra ngoải luôn đó.
-
Ok! Chờ đoàn của thằng Nhàn qua tới
đi luôn. Xe mày còn chỗ không?
-
Dạ còn, mà em tính qua đi xe cty
mình.
-
Thôi lấy theo xe mày luôn đi, để
tau kêu con Loan qua đi với mày. Vậy nha.
-
Ơ khoan! Vậy anh kêu anh Tuấn qua
xe em luôn đi, em đâu có lái xe ra ngoải được.
-
À quên vụ này, vậy để kêu nó chạy qua.
-
Ok anh!
Sáng nhâm nhi cà phê ngắm chị Quỳnh Chi ăn
sáng công nhận đời tươi sáng hẳn ra. Ngồi nói chuyện trêu chọc hai cô nàng thêm
khoản nửa tiếng xe của công ty cũng chạy qua tới, ông Tuấn với chị Loan nhảy xuống
qua xe nó, ba chị em nhanh chóng lên xe lái theo đoàn, lúc này ngoài xe nó còn
có oto riêng của ông Ben đi chung ông Nhàn, còn ba xe limosin to thì hai xe
công ty nó, một xe chở mấy cô nàng thí sinh. Tất nhiên cơ hội ngồi với người đẹp
dễ gì bỏ qua, nó nịnh nọt trêu chọc hai chị vài câu là được ngồi giữa, hai bên
hai chị đẹp, chưa bao giờ đi xe mà mặt mày nó sáng rở như giờ. Trên xe mặc ông
anh Tuấn lo lái xe im lặng, chị Loan với chị Vy cũng tranh thủ nói chuyện thêm
về công việc, còn nó đương nhiên tập trung ngắm nhìn, trêu chọc chị Quỳnh Chi.
Lần này cũng không đi đâu lạ, vẫn khu Giang Điền, nó dẫn bạn bè đi nhiều, nhưng
công ty nó thì chưa, cả chị Quỳnh Chi, Lê Vy cũng chưa biết chỗ này. Thực ra nó
cũng nói chuyện với ông Bảo để gợi ý vài địa điểm không xa thành phố, rốt cuộc
ông Bảo cũng thống nhất chọn khu du lịch này, rộng rãi thoáng mát có dịch vụ ăn
uống team building, bên cạnh có nhiều ngoại cảnh để chụp hình mẫu cho mấy cô
nàng thí sinh.
Di chuyển khoản một tiếng cũng tới nơi, xe chở
máy móc và photo của ông Bảo cũng đang ngồi chờ ngoài cổng, đoàn công ty tới mọi
người tiếp tục theo xe đi thẳng vào cổng, riêng nó là thằng tổ chức phải nhảy
xuống cổng gặp quản lý để làm việc, hai bà cô nổi tiếng cũng ham vui đi theo.
Việc tổ chức cũng đơn giản vì tiền bạc, thỏa thuận dịch vụ chị Thủy liên hệ trước
giúp nó rồi, giờ chỉ còn thông báo lại số lượng người, chốt giờ ăn uống, thuê
xe cộ đi lại nội khu cùng vài chi phí dịch vụ vui chơi liên quan khác là xong.
Chờ ông quản lý cùng mấy anh chị em nhân viên ngoài cổng xin chữ ký, chụp hình
với hai chị đẹp của nó xong, nó vui vẻ lái xe điện chở hai cô nàng vào trong.
Đi ở đây nhiều lần rồi nên kinh nghiệm đầy mình, nó chơi sang thuê luôn ba bốn
chiếc xe điện nguyên ngày cho đoàn, giữ riêng một xe để dành tự lái đi lòng
vòng chơi với hai bà chị, còn cái trò đạp xe đạp dở hơi nhường cho mấy thanh
niên khác, đường trong này mà đạp xe đạp về chắc mất zin mông. Hai cô nàng vui
vẻ ngắm nhìn cảnh xung quanh, chị Quỳnh Chi vỗ vai nó cười.
-
Mon nhà ta xem ra làm việc cũng
chu đáo chuyên nghiệp nhỉ. Mọi việc đều sắp xếp đâu ra đấy. Nhìn khác thật!
-
Haha công việc mà, cũng đơn giản.
-
Mới bao tuổi làm việc giao tiếp
này, rồi tổ chức cho bao người, không đơn giản đâu. Trông ra dáng trưởng thành
cực.
-
Thế mày chả biết tên này hai mặt
rồi. Lúc thường luyên thuyên như trẻ con, mới bao tuổi mà khi làm việc mặt gì
nghiêm túc như ông già, gắt gỏng, dễ ghét!
-
Đấy là do bọn mày cứ gây nhau đấy.
Tau trông Mon nói chuyện với anh lúc nảy nghiêm túc nhìn yêu phết!
-
Chịu! Trông chả yêu tí nào.
“Hờ ai kêu chị không phải chị Quỳnh Chi của
tui”
-
Haha vậy bình thường không yêu em
hả?
-
Toàn luyên thuyên trêu suốt, chả
thấy yêu! Mà Mon này, chỗ này nhìn thích thật. Mon biết chỗ này hay thế.
-
Bạn em chỉ đó. Chút vô trong có
thác nửa, tắm được luôn. Em dặn đem theo đồ thay mấy chị có đem không?
-
Bọn chị có.
-
Ừ vậy trưa em dẫn đi tắm thác. Chị
Vy thích chỗ này không?
-
Chị có!
-
Ừ…chút có gì thay đồ ra đi tắm
thác cho em ngắm nhé, bikini nha…
-
Hứ! Mày xem đấy, lại linh tinh
này Quỳnh Chi!
-
Haha đi tắm mặc vậy đúng rồi còn
gì.
-
Cứ tưởng bở đi Mon!
Lái xe vô tới khu vực đặt trước để hoạt động
chung, mọi người đang tản mác mỗi người làm việc riêng, nhất là mấy cô nàng thí
sinh như đàn bươm bướm chạy tung tăng khắp nơi, nó thở dài nhìn hai chị đẹp làm
mặt khổ.
-
Hai chị ra ghế đá đó ngồi chơi
nha, em xử mấy bà cô này chút.
-
Uhm Mon làm việc đi.
Hai chị gật đầu rời khỏi xe đi lại ghế đá ven
đường ngồi, nó ngắm chị Quỳnh Chi thêm chút lấy năng lượng sau đó nhìn về mấy cô
nàng thí sinh thở dài tiếp, rút dưới sàn xe lên cái loa cầm tay mượn của khu du
lịch, đối phó với đàn yêu tinh này phải sài loa mới làm lại.
-
Alo ola! 1…2…ba má nội ngoại thử
loa alo.
Mọi người đều giật mình nhìn về nó, có nhiều
người cười cười thích thú. Nó tiếp luôn.
-
Alo tập trung tập trung! Mấy bà vợ
đằng kia tập trung hết lại đây…tụi em đó…nhìn cái gì…anh nói tụi em đó. Mấy vợ
lại chồng nói cái coi. Alo!
Mấy cô nàng đằng xa kẻ cười người trừng mắt
chống hông, ngay lập tức như đàn ông chạy ào lại khiến nó phải co giò chạy lại
đứng sau lưng ông Nhàn, có ông Nhàn, mấy cô nàng liền dừng lại líu loa kẻ hù
người dọa khiến nó sắp rớt nước mắt. Ổn định đội hình xong nó mới dám đứng ra cầm
loa nói tiếp.
-
È hèm! Nói chung bửa nay hai công
ty kết hợp làm buổi team building, lịch hoạt động chị Loan sẽ phát cho mọi người.
Ngoài giờ hoạt động chung yêu cầu mọi người phải có mặt đầy đủ thì mọi người được
thoải mái ai thích làm gì làm, đi đâu thì đi, nhưng không được ra khỏi khuôn
viên khu du lịch. Ai mò ra đường coi chừng tui chặt xác thả trôi sông nghe
chưa…nhất là mấy bà cô này nè…
-
Hứ…nói ai hả chú Mon già.
-
Hihi
-
Haha
-
È hèm…trật tự trật tự. Ở đây có
thác, sau lưng mình có hồ. Mọi người vui chơi chú ý an toàn, ai không biết bơi
cẩn thận không chơi gần nước, muốn ra thác ra hồ chơi phải liên hệ nhân viên
khu du lịch, mà biết bơi cũng phải mặc áo phao đàng hoàng, ai không mặc coi chừng
tui xé đồ khỏi cho mặc gì hết.
“Ồn ào”…Nó lại nói tiếp.
-
Bây giờ anh em đàn ông chờ hai
anh nhân viên này đem đồ thuê lại thì phụ trách dựng trại, anh Tuấn sẽ chỉ huy
cho anh em dựng…
-
Ok Mon!
-
Còn chị em phụ nữ nhân viên hai
công ty mình sẽ sắp xếp trang trí, chuẩn bị đồ ăn, nước uống linh tinh, còn đồ
ăn để nướng bbq, bếp ga, lẩu, đồ ăn tươi, bia rượu thì chút bên khu du lịch sẽ
đem tới, chị em lo phần này nha. Chị Loan phụ trách chỉ huy vụ này dùm em.
-
Uhm Mon!
-
Còn mấy vợ à nhầm mấy cô nương
này coi phụ được gì phụ, cho mấy bà đi chơi tự do, miễn nhớ giờ tập trung sinh
hoạt chung quay trở về là được, chú ý an toàn, mất người đẻ không kịp đền cho
ba mẹ mấy người đâu nha. Giờ bạn nào có lịch chụp hình thì tập trung qua gặp
anh Bảo để nghe sắp xếp, chụp hình nghiêm túc đàn hoàng nghe lời anh Bảo không ổng
đá hết xuống hồ ráng chịu. Chị Nhi cẩn thận quản lý các vợ nhỏ của em nha chị
hehe.
-
Hihi Ok Mon!
Lại một tràng ồn ào…nó hít hà nói tiếp.
-
Có xe đạp di chuyển, xe nào có cột dây đỏ là
xe đoàn mình thuê. Ai lấy đi phải đem về, đạp không nổi cũng phải vác về trả.
-
…
-
Hai sếp trả tiền rồi thành ra coi
như vô dụng nhất, được tập trung theo chăm vợ mình. Kiềm chế chút đừng có sản
xuất thiếu nhi, có nhiều thiếu nữ ngây thơ ở đây lắm….Rồi mọi người việc ai nấy
làm nha, 1 tiếng rưỡi nửa tập trung tại đây sinh hoạt chung. Cảm ơn cảm ơn!
……………….
-
Ấy ấy…làm gì…tụi em làm gì…đừng
có qua đây nha, đi chơi đi…khoan…cứu em anh Nhàn ơi…cứu…
-
Aaa…anh Monnnn…
-
Chú Mon già…nảy nói gì hả…
-
Bắt ổng lại coi…
-
Nham nhở nè…
-
Ai vợ nhỏ anh…
Nó ôm loa chạy trối chết, mấy cô nàng rượt nó
khắp nơi, số nhiều người theo đuổi đâu có sướng gì. Ồn ào giỡn một lúc nó mới
được tha, đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch lếch cái thân tàn trở lại kiếm chị Quỳnh
Chi. Giờ hai chị đang ngồi nói chuyện với hai sếp và phu nhân. Thấy nó lại mọi
người đều cười xòa.
-
Sao Mon! Coi đuối dữ ku, thấy mấy
em gái của anh ok không?
-
Hờ hờ mấy vợ nhỏ nhiệt tình quá anh…tê
cả người.
Nó cười cười thở dài, chị Quỳnh Chi kéo nó ngồi
xuống bên cạnh lườm lườm vuốt lại đầu tóc, chị Lê Vy cũng bỉu môi phủiquần áo đầy
bụi cho nó. Ông Ben cười ha hả.
-
Chú mày số hưởng đó.
-
Hơ hơ…
-
Đây là chị Thoa, vợ anh Nhàn mày.
-
Dạ em chào chị.
-
Mon phải không? Ảnh nhắc em hoài,
coi trẻ dữ hen.
-
Hơ dạ chị.
Nó vui vẻ bắt tay chị Thoa rồi nhìn qua vợ
ông Ben tủm tỉm cười.
-
Ủa…ai nay sang chảnh trẻ trung dữ
ta…chà chà anh mới đổi vợ hả anh, chị này coi trẻ hơn chị kia đó.
-
Đm…mày tào lao mậy.
-
Hừ…cưng liệu hồn nha Mon, chị mà
bắt được dẫn ổng đi gái chị cắt!
-
Ấy…chồng chị chị cắt chứ cắt em
chi, liên quan.
-
Cắt hết! Suốt ngày đàn đúm ăn
chơi không.
-
Hơ làm gì có, không hề có…ái chà
bửa nay mặc đồ coi bộ như thiếu nữ 18 tuổi nha.
-
Ủa vậy mọi bửa chị mày già hử.
-
Đâu có! Chị của em bửa nào mà hổng
trẻ, tại bửa nay đeo hột gì chói chang đẹp quá, chắc kim cương xịn mới làm vợ sếp
em nay như 18 chớ gì….đâu đâu cho sờ cái lấy hên coi…
-
Khỏi nịnh Mon, dẫn ổng đi gái chị
cắt bình thường.
-
Hơ…hơ…
Chị Liên vợ ông Ben trừng mắt đánh nó một cái
cười vui vẻ, chị Quỳnh Chi cũng cười khúc khích kéo nó trở về lườm lườm.
-
Luyên thuyên mãi thôi.
-
Haha kệ nó đi em, thằng này nó mà
im coi mệt à.
-
Mon thích ha, có hai chị đẹp đi
theo suốt.
-
Hì…chị Thoa cũng đẹp mà, hỏi sao anh
Nhàn giấu ở nhà suốt, dẫn theo ai dám lên thi hoa khôi nửa.
-
Nghe khen muốn đột quỵ luôn nha
Mon.
-
Haha nói chứ nay không dẫn hai đứa
nhỏ theo chị?
-
Tụi nó mắc đi học rồi em, lâu lâu
phải cho vợ chồng chị đi hấp hôn chớ.
-
Thôi nảy em dặn rồi, đây nhiều
thiếu nữ lắm, hấp vừa thôi, hai đứa rồi.
-
Cưng dẫn theo hai người đẹp được,
tự nhiên cấm anh chị là sao Mon?
-
Tụi em mới yêu nhau nó phải khác
chớ, vợ chồng rồi hấp chi đau mắt người ngoài.
-
Haha…nói gì cũng nói được, vui
tính vầy chừng nào bên anh Ben chán về làm với chồng chị đi em.
-
Hihi kêu nó về mắc đi theo giữ chồng
24/24 đó chị Thoa, thằng này chuyên gia bao che ông Ben nhà em đi chơi thâu đêm
suốt sáng. Mệt lắm nha.
-
Haha!
Mọi người cười vang, chị Lê Vy trừng mắt dậm
chân nó, chị Quỳnh Chi thì ngượng ngùng lườm lườm dễ thương. Ông Nhàn cười ha hả
vỗ vai nó nháy mắt.
-
Đó phải vui vẻ vậy làm việc mới
hiệu quả. Mon anh hỏi nè, em thấy con nhỏ Linh Lan sao? Ok không?
-
Ok cái gì mới biết chứ. Làm vợ nhỏ
em thì ok.
-
Haha…thì ngoại hình, thái độ làm
việc, khả năng diễn xuất. Sẵn đây Quỳnh Chi coi nhìn nhìn sơ em nó bửa nay chút
cho anh ít đánh giá nha.
-
Vâng!
-
Mày thấy sao Mon?
-
Ờ thì em ấy ngoại hình khỏi chê rồi
anh. Còn thái độ khá nhiệt tình, thấy em ấy cũng đam mê đó anh. Mà chi vậy?
-
Ừ anh tính đưa cho nó làm đại diện
truyền thông mẫu mới bên anh.
-
À…cái này bửa em nghe Linh Lan
khoe rồi.
-
Vậy hả…vậy anh giao Linh Lan cho
chú mày nha.
-
Hơ…giao cho em…cái này…không được!
Linh Lan còn nhỏ lắm, em ngại…
-
Haha qua 18 được hết ngại gì chú
em.
-
Hơ hơ…nói chứ tính làm gì mà hỏi em
anh?
-
Có việc cho em làm chứ gì.
Ông Nhàn vỗ vai nó cười tươi, ông Ben cũng
vui vẻ gật đầu.
-
Nghe anh Nhàn mày nói sơ, về có
gì tau phổ biến sau.
-
Dạ anh!
-
Tuần sau Mon sắp xếp ghé công ty
anh một buổi, anh em mình bàn một chút về truyền thông mẫu mới bên anh. Phải chụp
vài bộ hình, làm clip quảng cáo mới. Anh sẽ giao cho bên em quay, sao hiểu chưa
ku.
-
À à…em hiểu rồi.
-
Có gì tuần sau gặp anh cho xem mẫu,
nói vài ý tưởng bên anh…ráng triển khai cái kịch bản quay ngon lành nha Mon.
-
Nghe thì về chuẩn bị tinh thần
làm cho đàn hoàng mậy. Chút qua dặn thằng Bảo ưu tiên chụp cho con Linh Lan nhiều
chút.
-
Quỳnh Chi, Lê Vy đi chơi với Mon
có gì giúp anh nhìn hai đứa Linh Lan với Bảo Trâm nha, cho anh chút đánh giá.
-
Vâng! Chỉ lo bọn em còn kém thôi ạ.
-
Haha giúp chút là anh vui rồi,
hai em cũng con mắt đàn chị trong nghề mà. Giúp anh nhé, haha coi như giúp Mon.
-
Vâng ạ!
Ngồi nói chuyện thêm một chút hai ông sếp dẫn
theo vợ đi dạo, nó cũng mĩm cười kéo tay hai bà chị đi kiếm chỗ ông Bảo đang chụp
hình.
-
Mon viết kịch bản được đấy à.
-
Dạ.
-
Hỏi lạ mày! Hôm trước tau hát,
Mon lo kịch bản event đấy Quỳnh Chi.
-
Tau quên mất! Thế Linh Lan là bé
nào đấy Mon?
-
Giờ mình đi coi Linh Lan chụp
hình nè chị.
-
Uhm! Thế Mon tí mọi người tập
trung Mon không lo à? Hình như sắp đến giờ này!
Chị Lê Vy cầm giấy photo chương trình của nó
vừa xem vừa hỏi.
-
Có bạn MC công ty em lo rồi chị.
Em lên dẫn chắc ăn dép khỏi về haha.
-
Ừ nhỉ. Mon lên luyên thuyên tí
người ta đấm cho.
-
Nhưng Mon vẫn phải có mặt chứ.
-
Hì em lên chương trình hết rồi,
việc ai người đó làm thôi, trò chơi chung các kiểu có bạn chuyên team building
lo hehe công ty em công ty giải trí sự kiện mà, gì cũng có người chuyên nghiệp
làm đâu cần em chi. Bửa nay việc coi cho anh Bảo chụp hình mẫu quan trọng hơn.
-
Thế có chụp nhiều không? Thương nhỉ,
mấy em ấy chả được chơi sao?
-
Dạ nhiều, mười mấy bạn lận. Bạn
nào tới lượt chụp thì ra chụp thôi, còn lại người khác tự do chơi, anh Bảo xếp
lịch cho mấy bạn hết rồi chị, tới ai thì chỉ bạn đó đi chụp, còn mấy bạn khác
thoải mái chơi. Ngoài Linh Lan với Bảo Trâm anh Nhàn nói ra mấy bạn kia mỗi người
chỉ chụp hơn nửa tiếng, không sao đâu. Ơ mà sao chị không thương em, người ta
chơi em cũng mắc lo công việc nè.
-
Hihi thế ai đang đưa bọn chị đi
chơi này?
-
Thuận tiện thôi, cũng dính công
việc chứ bộ.
-
Mon có chụp đâu mà công việc, bận
quá cơ.
-
Ơ…người ta làm trong đầu. Quản lý
chung mệt lắm đó….hic nè thấy chưa…có việc liền nè.
Nó nhăn nhó ấm ức rút cái loa cầm tay ra chỉ
về phía ba cô nàng xinh xắn đang đứng chọi đá xuống hồ đằng xa.
-
Nè nè mấy bà nhỏ kia, chọi đá
trúng người ta sao. Nè nè…anh nói tụi em đó. Biết mấy giờ chưa lang thang tuốt
dưới này, đi về tập trung đeee.
-
Xía làm như lớn hơn người ta lắm
dzạ.
-
Đồ ông già khó tính.
-
A…chị Quỳnh Chi, chị Vy nè tụi
mày…AAAA chị ơi chị ơi….
Ba cô nàng người cười người chu miệng với nó,
nhưng vừa thấy hai bà cô sau lưng, ngay lập tức mấy cô nàng vui vẻ reo hò chạy
ào lại xe của nó.
-
Hihi chị ơi chị ơi…chụp hình với
em nha.
-
Chị đẹp ghê..
-
Này này làm gì đó mấy bà, kêu đi
về nghe không đứng đây la dữ vậy.
-
Xía xía…tránh ra coi ông già.
-
Anh Mon né né dùm…ai thèm chơi với
anh.
-
Xùy xùy! Chú Mon em mượn cây viết
nhoa.
-
Ơ…ơ…
Nó bị ba cô nàng xua đuổi ra một bên, vừa bực
mình vừa buồn cười ôm cái loa ngồi bệt dưới đất nhìn ba cô nàng xinh xắn vây
quanh ríu rích chụp hình, xin chữ ký hai bà cô nổi tiếng của nó. Thực ra chị Quỳnh
Chi vẫn còn một khoản cách không nhỏ để gọi là nổi tiếng thiệt, chỉ là có một
chút quen mặt trên truyền thông thôi, như chị Nguyệt nói tại vô cái miệng nó mới
thành nữ thần nổi tiếng. Mấy bà cô thí sinh cũng không thật sự biết hai chị,
nhưng nghe mọi người trong công ty nó kể thêm nửa đã diễn chung chương trình mới
nhận ra Quỳnh Chi, Lê Vy…nói gì thì nói hai bà chị nó vẫn có một ít tên tuổi,
hơn xa so với mấy cô nàng vừa qua tuổi trăng rằm mới chập chững vào nghề. Ngồi
nghĩ ngời linh tinh đã đời hai bà chị cũng giúp nó giải tán xua ba cô bé đi về
điểm tập trung.
-
Người nổi tiếng thích ghê, đi đâu
cũng được theo đuổi, ai như mình bị hắt hủi ghê gớm.
-
Eo ui thế mà có người bắt nạt cả
người nổi tiếng này.
-
Ơ…coi như em chưa nói gì nha. Đi
nào đi nào…
Bị bà cô Vy nhắc chuyện cũ, nó cong đít leo
lên xe, chị Quỳnh Chi lắc đầu mĩm cười đi theo. Rốt cuộc cũng kiếm được chỗ chụp
ảnh của Linh Lan.
-
A chú Mon chú Mon! Em nè, bên này
nè!
Cô nàng vẫy vẫy tay như trẻ con, nó vui vẻ dừng
xe lại nháy mắt.
-
Haha chào phú bà. Chà nay phú bà
sang chảnh dữ nha.
-
Gì…tự nhiên kiu em kỳ dzạ?
-
Thì bửa khoe nhà bự chảng, phú bà
đúng rồi.
-
Hứ! Kiu nghe già muốn chết.
-
Ai kêu gọi tui chú hoài.
-
Hihi tại chú già thiệt mòa.
-
Nè Linh Lan đừng có lộn xộn cưng,
tuột tóc hết giờ.
Tiếng ngọt lịm của một cô gái cắt ngang, bàn
tay thon dài kéo tay Linh Lan lùi lại, nó nghiêng đầu nhìn qua vai Linh Lan liền
vui vẻ, cô gái sau lưng Linh Lan rực rở như đóa hoa dại tuy mộc mạc mà chẳng
kém hương sắc với bất kỳ ai, tuy cô nàng chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản
nhưng cái dáng chữ S này đi làm make up thì cũng thiệt biết cách làm nhụt chí mấy
cô nàng mẫu ảnh. Nói thật lòng nếu nó mà làm photo chắc chắn không bao giờ kêu
bà cô này đi làm, cái dáng người và nhan sắc này mà có mặt thì phải model
chuyên nghiệp mới đủ tự tin khoe dáng. Nó híp mắt nghiêm mặt.
-
Ê Mỹ tho mặt mo lại bỉu coi.
-
Hừm! Cục cứt nè Mon, đi chổ khác
chơi cho bạn làm dziệc nha.
-
Qua đây nói nghe!
-
Gì? Ê Mon lùn! Bạn nhắc lại tên bạn
là Ngọc Mỹ, kiu bậy đá chết giờ.
Cô nàng bước nhanh lại đứng chống hông trề cặp
môi nhìn chỉ muốn cắn, nó ngước lên nhìn nhìn liền đứng lùi lùi ra xa, đứng gần
cô nàng bị dìm hàng lắm.
-
Hơ…đứng xa chút, đừng có đứng gần
nhau.
-
Hừ! Muốn gì Mon lùn!
Khụ khụ
Nó ho khan trong lòng, lâu quá không bị chê
lùn thẳng mặt.
-
Nói nhiêu lần hả, đi làm ai cho
make up, ai cho mặc đồ sẹc-xy vậy, biết ảnh hưởng người khác làm việc không!
Cô nàng đang chống hông trừng mắt, nghe nó
nói xong liền phì cười khúc khích, ưỡn ngực lên tiếp tục trề môi.
-
Xùy xùy hông rảnh giỡn nghen. Bạn
đẹp bạn có quyền. Hoy né né dùm chờ bạn chỉnh tóc cho Linh Lan, chờ bạn chút.
-
Ơ này này…
Cô nàng liếc xéo nó vui vẻ chạy đi, nó trợn mắt
nhìn theo, bà cô này…nó nói thiệt mà nhỉ.
-
Ê Mon lùn, cho nè!
Bộp!
Tiếng Ngọc Mỹ la lên, nó chỉ kịp thấy cô nàng
cong người cười khúc khích rồi bộp một cái, bịch gì đó rớt đúng lên trán nó rồi
rơi xuống đất. Nó xoa xoa trán nhìn xuống cỏ thì nhìn thấy một hộp màu đen, cầm
lên mở ra mùi so-co-la phả vô mũi, trên cùng là một thanh kẹo nâu đen cắn dở
phân nửa. Nó bật cười cầm thanh kẹo cắn dở giơ lên.
-
Ê mặt mo cho đồ dư là sao? Ai cắn
đây!
-
Hihi bạn cắn đó. Chia kẹo mấy chị
ăn nghen, chờ bạn chút.
Cô nàng cười tươi rói tiếp tục chăm chú lên bộ
tóc hoành tráng của Linh Lan. Nó lắc đầu cười đưa kẹo lên miệng nhai ngon lành,
trong hộp còn khá nhiều, nó vui vẻ lấy hai thanh kẹo ra chia cho hai bà chị bên
cạnh. Chị Quỳnh Chi lườm nó.
-
Ai đấy Mon?
-
Bà cô mặt mo đó hả. Xì-tai-lít,
make up ruột của công ty em đó.
-
Thật không? Trông xinh thế.
-
Hehe sao bằng chị Quỳnh Chi của
em được. Chị mới xinh!
-
Đùa! Bạn ấy xinh cực. Chị nhìn
mãi này.
-
Vậy nhìn tiếp đi, để em nhìn chị
hí hí.
-
Luyên thuyên!
Nó bật cười cầm hộp kẹo đi lại sau lưng ông Bảo,
hai chị đẹp mỗi người gặm một thanh kẹo đi theo. Lại ngó qua cô nàng mặt mo,
không biết về hồi nào, bắt đầu nghe mùi sắp ăn hành ngập mặt vì cô bạn này
ngoài việc đẹp ra còn rất giỏi gây bão tố.
Ekip chụp ảnh bửa nay nhìn đã mắt thiệt, trừ
ông Bảo ra còn tới 4 tay máy ảnh, 1 máy quay chia ra đứng thành vòng cung bao lấy
Linh Lan, xung quanh thêm 4 anh em người cầm đèn người hắt sáng người tạo khói,
hiệu ứng, ngoài ra còn 2 cô nàng phụ trách trang phục hỗ trợ bà cô Ngọc Mỹ và một
chị make up khác đang make cho Bảo Trâm đằng xa, chưa hết còn có 1 chị bên công
ty ông Nhàn đi theo để quản lý trang sức. Đội hình này chỉ phục vụ một người,
tính thêm nó giám sát cộng thêm 2 cô nàng đi theo hóng, nó cũng phải tặc lưỡi
vì độ hoành tráng, đúng là mỗi người có một vai trò, thử đưa nó đứng vào vị trí
của Linh Lan chắc chỉ đờ người ra chớ diễn không nổi.
-
Chụp tới đâu rồi anh?
-
Mới bộ đầu à.
-
Linh Lan ổn không?
-
Cũng được, mà con nhỏ hơi run.
-
Hơ anh chơi nguyên dàn cả chục mạng
hùng hổ đè mình con gái người ta mới 17 18 tuổi ra chụp không run mới lạ.
-
Haha ai kêu nó mẫu chính.
Ông Bảo cười ha hả, chị Lê Vy tò mò chen lời
vào.
-
Mon này sao chụp nhiều máy thế
Mon?
Nó cười cười nhìn một lượt mấy anh photo khác
trả lời.
-
À chụp Linh Lan với Bảo Trâm
chính nên mấy ảnh mới ra chụp hết cho nhiều góc khỏi cần chạy qua chạy lại mệt.
Tại nay chụp cả ngày, cả chục bạn mẫu mình anh Bảo chịu không nổi đâu chị. Chút
tới mấy bạn khác thì mấy ảnh thay phiên nhau chụp từng người.
-
Hì nhọc thật nhỉ.
-
Uhm thương thật, người ta đang
vui chơi mọi người ở đây phải làm.
Nó mĩm cười nhìn chị Quỳnh Chi lắc đầu.
-
Mỗi người một việc mà chị! Nay công
ty đi chơi còn nhóm anh Bảo trên tâm thế nay là đi làm có lương, cái này chuyện
thường. Coi vậy cực nhất anh chị em hỗ trợ với bà cô Mỹ kìa, mấy cha này còn
thay phiên nhau nghỉ chứ mấy bạn đó phải làm suốt đó.
-
Uhm!
-
Yên tâm, em có đặt phần ăn, sẽ có
người lo ăn uống riêng cho mọi người ở đây nè.
-
Mon chu đáo nhỉ.
-
Haha bỏ đói ổng lột da em trước
sao. Đó chị thấy bà cô Mỹ không, chiến hạm ăn hàng đó, chị thấy cái balo xanh
xanh đó không, toàn đồ ăn chớ không phải đồ làm của bả. Không cần thương tiếc
gì đâu.
Nó vui vẻ chỉ chỉ tay về cái balo xanh treo
trên cây, hình như cảm nhận được có người nói xấu mình, cô nàng Ngọc Mỹ ngẩng mặt
lên nhìn quanh nheo mắt.
-
Lo làm đi, ai nói gì đâu nhìn mặt
mo.
-
Hứ!
Nó nhìn cô nàng liếc dài mà phì cười quay qua
nhìn vô máy ảnh ông Bảo.
-
Đổ hình ra chưa anh?
-
Rồi, chờ nó chỉnh tóc xong chụp
tiếp. Mày giở lap tau ra coi thử coi được chưa, có gì tau chụp lại.
-
Haha sao dám múa rìu với anh. Chủ
yếu ông Nhàn duyệt mà.
-
Khỉ! Lại coi coi mày.
-
Ok anh!
Nó gật đầu đi lại gốc cây mở laptop ông Bảo
ra ngồi bệt luôn xuống cỏ xem, hình bộ đầu chụp xong mấy anh photo đều đổ ra
chung thư mục nhìn hoa cả mắt. Hai bà chị cũng đi theo kéo hai cái ghế xếp ngồi
hai bên tò mò nhìn. Hình tuy chưa qua chỉnh sửa nhưng khá rực rở, photo chuyên
nghiệp có khác, nhìn đống hình này so với hình nó chụp chị Quỳnh Chi bửa trước,
nó lại rụt đầu thở dài tự nhục trong bụng.
-
Anh Bảo…mấy tấm cận này hơi sượng
anh.
-
Đâu!
Ông Bảo chạy lại cầm laptop lên xem xét rồi
nhăn mày.
-
Ờ hơi thiếu tự nhiên thiệt, chắc
nó run.
Nói xong ổng cầm theo laptop chạy thẳng lại
kéo Linh Lan và cô nàng Ngọc Mỹ cùng xem, vừa xem vừa dặn dò. Nó lắc đầu cười,
lại nghe hơi thở thơm ngát của hai cô nàng bên cạnh, nó sáng mắt lên vui vẻ.
-
Chị ơi!
-
Sao thế?
-
Thể hiện chút coi coi.
-
Làm sao nào?
-
Hướng dẫn chút kinh nghiệm cho bé
Linh Lan dùm em coi. Đẹp vậy ngồi không phí!
-
Thế nào trưng dụng người ta đấy
à.
-
Haha nhờ vả, là nhờ vả mà.
-
Thế có trả công không đấy?
-
Ơ…trả tấm thân trung trinh này được
không.
-
Eo ôi thế thì bọn chị chả thèm.
-
Hic vậy mà kêu bọn chị yêu em.
-
Ngồi đấy mà tưởng bở đi ông. Hihi
Hai bà cô lườm dài cười khúc khích kéo tay
nhau đứng dậy đi lại phía Linh Lan, nó vui vẻ cười nói lớn.
-
Anh Bảo anh Bảo, có chuyên gia
giúp đở. Giao hai chị đẹp cho anh đó anh Bảo.
-
Hả…à à…ok ok!
Ông Bảo ngẩng đầu lên nhìn hai cô nàng nổi tiếng
rồi cười ha hả, nó trợn mắt la lớn.
-
Ê Linh Lan ngậm cái gì trong miệng
đó, nhả ra. Đang chụp ai cho ăn hàng đó.
-
Hihi mệt nha, chú Mon đi chổ khác
chơi đi, hông biết gì đi lại cái la người ta suốt à.
-
Ăn cho dữ trôi hết son giờ. Nghe
mấy chị chỉ đi nha, chụp không nên thân là sưng mông nha.
-
Hứ! Trật tự đi chú Mon già, ý kiến
nhiều chút chụp xong coi chừng em nghen.
-
Ơ…
-
Pleee
Cả nhóm người xúm lại nói nói gì đó một chút.
Chỉ thấy ông Bảo hào hứng chạy lại cầm máy lên, ngay lập tức e-kip chuyển động,
đèn sáng rực, tiếng máy ảnh lách lách lia lịa. Nó tròn mắt hứng thú nhìn hai bà
chị khoe dáng trước máy ảnh, tuy không phải chuyên gia trong nghề nhưng nó cảm
thấy hai chị diễn cứ gọi là mây trôi nước chảy, người chuyên nghiệp có khác.
Tách tách vài phút, ông Bảo chăm chú xem ảnh trong máy, vẻ mặt hưng phấn chạy
ào lại đưa hình cho Linh Lan và mấy cô nàng khác xem, mấy cô lại xì xầm bàn bạc,
chị Quỳnh Chi vẫn dịu dàng nói bên tai Linh Lan. Nó tự thấy mình không có ích lợi
gì, chỉ vui vẻ ngồi dựa lưng vô gốc cây ngắm nhìn. Mấy ông photo còn lại kể cả
ông Bảo nhìn cái mặt mấy ổng là biết các ông cực kỳ hưng phấn, photo chuyên
nghiệp gặp mẫu vừa xinh đẹp vừa chuyên nghiệp thì chắc không cần bàn, chẳng
khác nào con nít gặp kẹo ngon. Khoảng mười phút, chỉ thấy Linh Lan gật đầu lia
lịa, hai bà chị vui vẻ buông tay Linh Lan ra đi trở lại chỗ của nó.
-
Sao…hai chuyên gia nói gì vậy?
-
Hì góp ý một tí, động viên em ấy
thôi Mon.
-
Uhm chả biết giúp em ấy như nào,
bọn chị chỉ động viên.
-
Haha vậy tốt rồi.
-
Linh Lan đáng yêu thật. Mấy năm nửa
có khi lại hơn bọn chị ngay.
-
Hơ hơ…
Nó vui vẻ kéo ghế ra dấu cho hai chị ngồi,
nhưng hai chị lắc đầu, vẫn đứng tập trung nhìn về phía Linh Lan, mọi người lại
tiếp tục làm việc, hai chị đẹp thi thoảng lên tiếng vui vẻ chỉ một chút cho
Linh Lan, tiếng cười nói, tiếng máy móc, đèn đuốc, hiệu ứng sôi nổi cả khoảng
trời. Đang say sưa ngắm mấy người đẹp thì có đứa đá cẳng chân nó sụm xuống lùn
thêm một mét, nó quỵ luôn dưới đất, ngẩng dậy liền có cặp chân dài đập ngay vô
mắt. Nó nhăn nhó thở dài, con gái gì chân dài chi cho dữ không biết, nó quỳ thẳng
cũng không nhìn được ngang bụng cô nàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét