Chiếc xe chầm chậm dừng lại bên đường, hàng
cây cổ thụ phủ bóng dài trên phố. Từng tóp học trò đi ngang xe, tiếng nói cười
của tuổi trẻ làm chính nó cũng xao xuyến trong lòng, có vẻ bên trong xe là một
thế giới khác khiến chính bản thân cũng tưởng mình đã nhiều tuổi lắm. Nó đưa
tay sang bên cạnh, nhẹ vén mái tóc phủ dài trên mắt Đan Thanh, đôi mắt em vẫn
nhắm nghiền, môi mấp máy theo từng nhịp thở, cô gái này khi ngủ cũng dịu dàng đến
lạ. Nó khẽ vặn nhỏ điều hòa, khoác lên người em chiếc áo khoác duy nhất trên
người, chỉnh kính hé mở một tí vừa đủ cho không khí lưu thông, xong xuôi nó mới
lê cái thân tàn ra khỏi xe. Nó vẫn đi được, chỉ là cô nàng kia lo lắng quá mức
mà thôi, nửa thân trên vẫn đơ cứng giống như lâu ngày không cử động khiến dáng
đi của nó cứ như rô-bốt khiến vài ánh mắt nhìn tò mò của tụi nhỏ ngang qua.
-
Ê! Tau đây nè, ê ê
Nó mĩm cười nhìn về một quán nước bên vỉa hè,
cái dáng cao cao của thằng bạn đang đứng vẫy vẫy tay, thầy giáo quần tây áo
sơ-mi đóng thùng nhưng cái thói quen mang dép kẹp vẫn không thay đổi được. Nó
lò dò đi lại gần, thằng bạn cũng đứng dậy đi lại vỗ vai nó
-
Coi te tua dữ mậy, đi từ từ. Mọe
tai nạn miết mày
-
Ờ…còn sống, tau đi được khỏi dắt.
Thằng bạn bĩu môi kéo một tay nó khoác lên
vai dìu nhanh nó đi lại quán, kéo cái ghế đỡ nó ngồi xuống, lưng dựa vào tường
rồi cười khì
-
Uống gì mậy, ăn uống gì chưa?
-
Như cũ thôi.
-
Được không mậy?
-
Được!
Thằng bạn nhìn nhìn nó rồi liếc liếc về chiếc
xe đậu ở xa nheo mắt.
-
Bạn mày đâu?
-
Đang ngủ
-
Mọe uống cà phê được chưa? Đang uống
nó lại chửi tau dụ dỗ mày đi con.
-
Đi dạy ít lâu mày lằng nhằng hồi
nào vậy ku?
-
Haha anh lo mấy con ghệ chú thôi.
Ok cà phê thì cà phê. Cô ơi cho ly cà phê ít đá không đường cô ơi.
-
Rồi có liền thầy Vũ.
Bà bán cà phê tươi cười vẫy tay, thằng bạn
rút điếu thuốc ra nhìn quanh vài cái rồi châm lửa.
-
Nhìn gì mậy?
-
Nhìn học trò. Mịe từ hồi đi dạy,
tới hút thuốc cũng khó.
-
Mày hút thì mày hút, thầy giáo ai
cấm hút thuốc?
-
Mấy đứa quỷ nhỏ thấy nó méc cô
Uyên.
-
Đù! Biết sợ cô Uyên luôn, nghe bộ
sắp có bến đỗ hả thầy?
-
Cảm ơn nha chị Tám, cà phê ngon
đó, làm hớp cho tỉnh mày.
-
Ok thầy, thầy chưa trả lời em nha
thầy.
Nó nhận ly cà phê từ tay thằng bạn, tủm tỉm
cười nhìn nó, ăn to nói lớn, cũng dân từng đi bụi đời, giờ cũng biết bẽn lẽn
như người ta.
-
Thì cũng coi như có chỗ để về.
Thi thoảng có người nấu cơm cho ăn. Hê hê. Bị cái nó nói hơi nhiều, quản hơi cứng.
-
Có người quản thì tốt. Thôi ráng,
giờ thấy mày có việc ổn định tau cũng mừng, yêu đương cho đàn hoàng với người
ta, cô giáo đó, đừng có linh tinh.
-
Nhỏ hơn tau mấy tuổi mà nói chuyện
ai nhìn vô tưởng mày lớn hơn tau không đó. Nói chứ tầm này chú mày yên tâm, khó
khăn lắm mới tạm ổn, không linh tinh nửa.
-
Ừ!
Nó mĩm cười thở nhẹ, thực ra thằng bạn này
chơi game với nó khá lâu rồi, quen cũng quen trên game, đến khi nó lên SG học
thì anh em gặp nhau, lớn hơn nó mấy tuổi nhưng suốt mấy năm chửi rủa mày tau với
nhau riết kêu anh hơi ngượng mồm.
-
Xe chạy ổn hả? Lắp dàn áo mới
chưa?
-
Ngon lành, tau về zin luôn rồi.
-
Vậy được, chứ thầy giáo chạy xe
tháo bung hết dàn áo học trò nó cười cho.
-
Haha chắc mấy tháng nửa Uyên nó
phụ tiền tau gom gom mua con tay ga, tới đó mới trả xe mày được.
-
Coi mua được thì mua, không thì cứ
giữ xe đó mà chạy, tại xe cũ kỷ niệm, chứ không tau cho mày luôn.
-
Biết vậy, mà con Uyên nó muốn tau
đi tay ga. Tụi tau đang để dành tiền, chắc mua được.
-
Ghê! Cỡ này một con Uyên, hai
Uyên con…gặp đúng người có khác. Bà già mày sao rồi? Khỏe hả?
-
Khỏe! Cỡ này một tháng gom góp gửi
về cho bả được 3 triệu, khỏe ru. Má tau nhắn bửa nào dẫn mày về chơi, cho bả
nói lời cảm ơn.
-
Về chơi thì được, ơn nghĩa gì.
-
Haha bả kêu mày cứu thằng con bả
bàn thua, phải cảm ơn đàn hoàng chớ.
-
Mày với tau nói chuyện ơn nghĩa
gì, nói vậy nghe không lọt tai.
-
Haha ok ok, tau nhắn dùm bà già
thôi ku.
-
Để coi chừng nào về nói tau đi
theo chơi cho biết. Còn chuyện ơn nghĩa sau đừng có nói lại mệt người. Coi chừng
từ từ tính cho kỹ hả mu axe, chừng nào mày có xe đưa lại tau thì đưa, còn tiền
thì thôi, có bao nhiêu đâu. Để đó lo cho má mày.
-
Đâu được ku, cái nào ra cái đó, đợt
đó nói cho mượn là cho mượn, phải trả.
-
Sao cũng được, lo lắng ổn định chừng
nào dư ra trả cũng được. Giờ tau làm cũng dư chút, chừng nào đói tự tau đòi, khỏi
lo.
-
Ok ku! Để coi đợt tới đám giỗ ông
già, có gì về tau chơi. Bà già biết mày về chắc bả mừng lắm. Phải chi bà Phương
còn thì má tau còn mừng dữ nửa. Haizzz
-
…
Thằng bạn cười buồn, vỗ vỗ nhẹ vai nó
-
Thôi quên, tự nhiên nhắc. Mày được
ra viện chưa?
-
Ờ nay chắc xin ra được.
-
Khổ thiệt, hay để tau kêu má bả gởi
thuốc dưới quê lên uống thử coi.
-
Thôi khỏi, từ từ hết chứ gì.
-
Biết lâu nay hết đâu, tái lại
hoài, để tau kêu bả gởi thuốc lên, thuốc nam uống cũng hay lắm, không ảnh hưởng
thuốc tây đâu, hết không hết coi như thuốc bổ phổi. Mấy người dưới tau bị như
mày uống một thời gian thấy đỡ lắm. Vậy đi, mai tau kêu má tau xin thuốc gởi
lên.
-
Thôi mất công, tau trị từ từ hết
chứ gì đâu, mất công má mày lắm.
-
Mất công gì, chùa gần xịt nhà
tau. Xin nhiêu cũng được. Thôi nói với mày cũng như không để tau nói với bạn
mày.
-
Bạn nào?
-
Đó! Ra rồi đó
Thằng bạn cười cười chỉ tay về phía xa, nó
nheo mắt nhìn theo, bà cô Đan Thanh đang đứng bên cạnh xe nhìn nhìn xung quanh
kiếm nó. Thằng bạn không để nó kịp phản ứng liền đứng dậy vẫy vẫy tay la lớn.
-
Em gái em gái, đây nè em. Nó đây
nè.
Nó trợn mắt nhìn thằng bạn, tài lanh quá, ly
cà phê chưa kịp uống bao nhiêu. Nó vội vội cầm ly lên rụt cổ ra sau lưng tranh
thủ làm thêm hai ngụm nửa. Trong lúc đó Đan Thanh hình như đã thấy nó, cô nàng
vẫn mang đôi giày của nó, dáng người cao, mái tóc rực rỡ dưới nắng sớm khiến ai
cũng nhìn theo.
-
Ai cho anh uống cái đó hả?
Vừa đến gần em đã nheo mày nhìn chăm chăm vào
ly cà phê nó đang giấu giấu sau lưng, cô gái này tinh mắt thiệt, từ xa chắc cũng
thấy nó lén uống cà phê rồi.
-
Ờ thìiiii
-
Cái này…ờ không liên quan tới
anh, anh có cản mà nó…
-
…
Thằng bạn cười cười lên tiếng, nhưng gương mặt
lạnh như băng, ánh mắt không cảm xúc của Đan Thanh liếc qua, ngay lập tức thằng
bạn nó im tiếng, xua xua tay lén nhún vài cười khan vài tiếng rồi cắm đầu vô ly
cà phê.
-
Mới khỏe lại xíu ai cho anh uống
cà phê đá, muốn chết hả?
-
Ờ thì tại thèm quá
-
Muốn chết đi chết một mình, đừng
có phiền tui.
-
Không có…mấy ngày rồi không uống…tại…à
tại thằng này nó rủ.
Nó lúng lúng gãi đầu, xong chỉ tay luôn qua
thằng bạn đang chưng hửng trợn mắt.
-
Ê giỡn hoài chú. Không phải anh,
nó tự đòi nha em gái…không…
-
…
-
Là nó, nó kêu cà phê cho anh, có
chủ quán làm chứng
-
Bớt diễn trò đi, tui hông có ngu.
Đan Thanh liếc mắt một cái, nó với thằng bạn
đều im ngay lập tức, nhìn nhau cười như mếu, ngay cả bà chủ quán ngồi phe phẩy
quạt gần đó cũng cười như được mùa.
-
Còn uống nửa
Đan Thanh trợn tròn đôi mắt khi nó tranh thủ
làm thêm ngụm cà phê trước khi bị cô nàng tịch thu.
-
Lỡ kêu rồi, uống thêm xíu, thèm
thiệt mà.
-
Anh…uống cho chết sớm đi, tui
hông thèm để ý anh nửa!
-
Haha thôi thôi đừng giận nó, em cấm
cà phê coi như em giết nó thiệt đó, thằng này nghiện lắm rồi. Thằng kia, đưa ly
cà phê đây mày!
Thằng bạn cười xề xòa giựt ly cà phê trên tay
nó đưa lên miệng uống sạch, sau đó liếm mép nhìn nhìn Đan Thanh với ánh mắt tò
mò.
-
Ê ẻm giận thiệt rồi, dỗ đi mậy?
-
Hả…dỗ gì, kệ đi.
-
Cái thằng!
Thằng bạn vỗ đầu nó một cái thiệt mạnh rồi
kéo ghế xoay qua Đan Thanh.
-
Thôi em gái kệ nó đi, anh nói
nghe nè.
-
Ngồi xích ra xa!
-
Rồi rồi, xa rồi! Giờ nói được
chưa?
-
Nói đi!
-
Ừ ừ cũng không có gì, thằng này
nó cứng đầu quá sẵn có em ở đây anh dặn. Mấy bửa nửa anh kêu má anh gởi thuốc
dưới quê anh lên, có gì em bắt nó uống thuốc đúng giờ đúng cử nha, anh nói mà
nó cứ chối suốt.
-
Tại sao tui phải làm vậy? Sống chết
của người này liên quan gì tui?
-
….
Đan Thanh không thèm liếc thằng bạn một cái
khiến thằng bạn cũng cười mếu nhìn qua nó, đương nhiên nó làm sao ý kiến được với
cái thái độ này của cô nàng. Thằng bạn thở dài nhún vai
-
Ờ thôi coi như anh chưa nói gì. Ê
mậy, kiếm đâu ra em gái cá tính dữ mậy? Gắt đó!
-
Mày cần không, tau nhường cho.
-
Thôi khỏi để sài đi, gắt cỡ này
tau trị không nổi, chú em mày thuần hóa đi, ráng lên.
-
Thuần con khỉ. Chừng nào mày dạy?
-
Chút! Giờ còn sớm, ngồi chơi
chút.
-
Vậy ngồi đi, tau đưa bà cô này về.
-
Đi giờ hả?
-
Đi cho chắc, cái mặt đó ngồi đây
một hồi nó uýnh luôn hai thằng thì khổ, thôi tau đi về, bửa nào cà phê tiếp.
-
Rồi ok về đi, chừng nào má tau gởi
thuốc lên tau gọi.
-
Ờ sao cũng được. Đi nha!
-
Bye ku!
Nó cười cười vỗ vai thằng bạn đứng dậy, tính
ra thầy giáo quần tây áo sơ-mi đóng thùng nhưng mang dép kẹp, còn nó cũng quần
áo lịch sự mà chân thì đi nguyên đôi dép lông màu hồng dùng để cho con gái lái
xe, chiến hữu chơi với nhau hình tượng cũng trớt quớt như nhau. Hiểu ý nó, thằng
bạn cũng nhìn nhìn xuống chân hai thằng rồi cười phá lên trước ánh mắt khó hiểu
của Đan Thanh. Chào thằng bạn xong nó nhìn Đan Thanh cười nhẹ
-
Về nha!
-
…
Cô nàng không thèm nói gì, đứng dậy khoanh
tay đi về phía xe, nó cũng ráng nhanh chân lê cái thân tàn đi theo. Vì thân tàn
nên nó không thể ga-lăng mở cửa x echo em được, chỉ ráng tự ngồi vô ghế lái một
cách khó khăn, môi vẫn ráng nhịn cười vì gương mặt và thái độ thú vị của em,
hình như liếc thấy mặt nó, em giơ nắm tay lên dứ dứ
-
Anh thôi cái mặt đó đi nha, muốn
bị đánh hả?
Nó lắc đầu lia lịa, sao cô gái nào xung quanh
nó cũng bạo lực bá đạo vậy nhỉ. Nhìn nắm tay xoay trước mặt, nó tắt nụ cười
nheo mắt khi nhìn thấy trên nắm tay em có
vài vết đỏ ửng. Vội cầm lấy nắm tay em lên xem xét, hành động bất ngờ của
nó khiến Đan Thanh cũng ngẩn mặt nhìn nó rồi, mắt em trừng lên
-
Anh! Anh làm gì…bỏ tay dơ bẩn anh
ra….
-
Yên nào!
Nó nghiêm mặt, Đan Thanh cũng hung hăng trừng
mắt với nó, gương mặt sinh động như đúng cái tuổi của em nên có. Em giật tay
vài cái nhưng không được, nó mặc kệ vẫn cầm tay em xoay xoay, ngón tay khẽ sờ
xung quanh những vết đỏ ửng đó, mặt tối sầm lại ngẩn lên nhìn em.
-
Cái này là sao? Đánh nhau bị phải
không?
-
Hông…hông có. Tại…
-
Thiệt tình!
Nó vẫn tối sầm mặt nheo mắt
-
Buông tui ra, anh làm tui đau.
-
Con gái con đứa, làm gì không làm
học đâu ra kiểu ra đường đánh nhau vậy hả?
-
Tui…tui làm gì kệ tui, hông cần
anh quan tâm.
-
Thoa thuốc chưa? Sưng rồi đây nè.
-
Tui hông cần.
-
Trật tự đi! Hết nói nổi!
Nó lắc đầu bất lực mở ngăn để đồ kế bên tay
lái ra, mọi thứ trong đó vẫn còn nguyên không thay đổi, kẹp tóc, nước hoa, son,
vòng tay, kẹp tóc, cục sạc…và cả hộp thuốc y tế nửa, không ai đụng vào từ lúc
nó để xe lại trong kho nhà anh Phong. Mỗi một vật dụng nhỏ lung tung đó đều đầy
ắp kỷ niệm, vẹn nguyên như chủ nhân của nó chưa từng rời xa. Nó mĩm cười mân mê
từng món đồ đi qua bàn tay còn phủ bụi mờ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cái
ngăn đồ này giống như chiếc túi thần kỳ của chị vậy, dường như muốn tìm gì cũng
có. Nó thở phì một cái, tay trái lén siếc lấy vô lăng, những ngón tay bấm sâu
vào nhau tưởng chừng có thể bật máu. Có thể nghe được nhịp tim của chính mình,
hòa vào tiếng thở nhẹ của Đan Thanh, hơi ấm nào đó nhẹ nhàng áp vào tay, nó ngẩn
mặt lên nhìn em, môi khẽ mĩm cười, bàn tay em đang đặt trên mu bàn tay nó, dịu
dàng đến lạ.
-
Anh!
-
Uhm! Anh không sao!
Nó cười nhẹ rồi rút tay ra khỏi vô lăng,
nhanh chóng lục ra một chai thuốc nhỏ đưa lên mắt nhìn, chai thuốc thoa vết
thương ngoài da này chị vẫn luôn để trong xe, ngay cả những loại thuốc cơ bản
khác cũng luôn có sẵn. Hình như vẫn còn hạn sử dụng, nó mĩm cười mở nắp chai nặng
ra một ít rồi nhẹ nhàng thoa lên chỗ vết thương của Đan Thanh. Em yên lặng mặc
nó làm gì thì làm, hương thơm từ người em thơm ngát trong xe, ngay cả mùi thuốc
tây cũng phải chịu kém phần.
-
Hôm qua đi đánh lộn với thằng đó
bị phải không?
-
…
-
Thiệt con gái con đứa, sao không
giống chị em xíu nào hết vậy?
-
Tui…kệ tui, để tui tự xoa!
Đan Thanh bậm môi giật bàn tay về phía mình
xoa xoa vào nhau, được vài giây em đưa tay giật luôn chai thuốc trên tay nó,
cúi đầu tự xịt thêm thuốc ra xoa lên tay mình, mắt em khẽ chớp nhẹ, môi cắn vào
nhau. Nó cười nhẹ dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, cảnh vật
bên ngoài chẳng đi vào mắt nó chút nào, mọi thứ chỉ như cuộn phim chiếu chậm, mọi
thứ chỉ toàn là chị.
“Cạch”
Tiếng động của nắp ngăn chứa đồ đóng lại khiến
nó bừng tỉnh khỏi quá khứ trong đầu, khẽ nhìn qua, Đan Thanh đang ngồi im lặng,
tay vẫn xoa xoa nhẹ lên vết thương, dường như càng chạm vào càng đỏ lên vì
sưng. Nó lắc đầu thở dài, cô gái này mặc dù hơi kỳ lạ, mặc dù luôn tỏ ra lạnh
lùng với nó, thậm chí ghét cay ghét đắng nó, nhưng nó vẫn nhìn ra điều gì đó thật
khác biệt, tạm thời không rõ hình dung.
…………..
-
Alo! Chị Nguyệt hả?
-
Có em Thanh chăm rùi, gọi chi nửa
đồ điên, chị đang ngủ nha.
-
Cho em địa chỉ thằng kia đang nằm.
-
Thằng nào?
-
Thằng đánh em hôm trước. Nó đâu rồi?
-
Chi vậy Mon?
-
À nhắn em địa chỉ, em qua gặp nó
xíu.
-
Gặp chi, tự nhiên…
-
Cứ nhắn địa chỉ dùm em đi. Yên
tâm em tính việc của mình được, vậy nha.
Nó tắt máy ôm lấy vô lăng, mặt quay qua nhìn
cô nàng bên cạnh đã trở lại cái vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, những ngón tay gõ
gõ nhau chờ đợi. Khoản năm phút trôi qua, tiếng chuông tin nhắn vang lên, nó
nhìn vào màn hình nheo mắt đọc, sau đó cầm điện thoại lên bấm gọi.
-
Alo nghe Mon
-
Anh Thông hả, đang làm gì?
-
Đang ăn sáng, gọi gì ku?
-
Em nhắn anh địa chỉ, anh gọi bên
nhà anh Huynh dùm em qua luôn nha. Có chuyện?
-
Hả đi liền giờ hả? Vụ gì?
-
Giải quyết cho xong vụ hôm kia của
em. Em nói anh Kha rồi.
-
Ghê! Rồi đi thì đi, qua đó chờ
tau! Đù ông lùn chết linh lắm nè, đang gọi số phụ tau đây, tắt máy nha, chút gặp.
Móa ăn chưa hết tô bún nửa!
Nó bật cười tắt máy, gõ gõ lên vô lăng vài
cái rồi cho xe từ từ lăn bánh. Ghé ngang một quán ăn mua hai tô cháo lòng ngon
lành rồi mới chạy xe qua địa chỉ chị Nguyệt cho. Thằng hôm trước chị Nguyệt nói
nó băng bó xong đã được về nhà nằm. Dừng xe cách nhà một khoản, nó mở cửa xe bước
ra ngoài ngồi xuống bên lề đường, Đan Thanh cũng theo bên cạnh. Nó đưa một tô
cháo cho em rồi ngồi bệt luôn xuống đất giở tô cháo của mình ra chầm chậm thưởng
thức. Ăn xong tô cháo, uống vài ngụm nước cũng vừa lúc anh Thông và nhà anh
Huynh đến bằng một chiếc xe 16 chỗ của ông Kha. Hơn mười an hem bước ra khỏi xe
tươi cười chào nó, có ông còn đang nhồm nhoàng cầm bánh mỳ nhai. Anh Thông vừa
xỉa răng vừa vươn vai ngáp
-
Nhà nó đây hả ku?
-
Dạ
-
Vô!
-
Khoan anh! Chờ lính ông Bảo qua.
-
Bảo nào?
-
Ông Bảo quán chị Thủy, tụi này
quen lính ông Bảo. Chờ nó qua mới kêu được mấy thằng đi chung với thằng đó.
-
Lằng nhằng quá, thôi qua bên bển
uống cà phê chút đi mày.
-
Dạ anh!
Mấy anh em kéo nhau qua quán cà phê kêu nước
uống, Đan Thanh vẫn im lặng đi theo bên cạnh nó. Đương nhiên nó chỉ uống một ly
nước lọc ấm, có cô nàng làm sao nó dám kêu cà phê. Ngồi nói chuyện với anh
Huynh về việc xảy ra, chém gió linh tinh với mấy anh em quen biết khác khoản nửa
tiếng thì có điện thoại, là lính ông Bảo đang dẫn mấy thằng có mặt đêm đó qua,
đi chung với lính ông Bảo không ngờ còn có chị Thủy. Khi xe máy dừng lại quán,
chị Thủy liền đi nhanh lại gần nhìn nhìn nó, bốn mắt nhìn nhau, nó thở dài
-
Ra đây chi vậy cô hai, sao không ở
nhà ngủ cho khỏe.
-
Hứ! ra coi chừng ông nè ông tướng,
tự nhiên con quỷ Nguyệt điện thoại muốn đứng tim luôn hà. Tính làm gì đó
-
Thì giải quyết cho xong chuyện chớ
sao. Hehe
-
Cười cái đầu cưng đó.
-
Thôi ra rồi thì thôi giờ trật tự
cho em xử lý chuyện nào, chị đừng tham gia.
-
Xì!!!
Chị Thủy bỉu môi đi lại sau lưng ngồi kế Đan
Thanh, nó cũng mặc kệ hai cô nàng nói xì xầm gì đó, nheo mắt nhìn về phía mấy
thanh niên ở phía xa, mấy anh em nhà anh Huynh đang đứng ngồi xung quanh. Khẽ
liếc về phía sau, nhìn vết thương trên tay bà cô Đan Thanh, mặt nó lại tối sầm
nhếch môi.
-
Mấy anh ngồi đi, tụi mình có chuyện
cần nói!
………………………………………………
(Xin phép các bạn, Tôi sẽ lướt qua chuyện này
tại đây. Mặc dù tình huống khi ấy khá kích thích nhưng cũng nhạy cảm, cũng chẳng
hay ho gì với kiểu va chạm mang màu sắc XH này, mượn uy mấy ông anh để giải quyết
chuyện riêng của mình vì gái, ỷ mạnh hiếp người yếu hơn cũng không vẻ vang gì
luôn. Tốt nhất lướt qua, để Ngày hôm qua…đã từng chỉ là một câu chuyện về tình
cảm, bạn bè thôi)
…………………………………………………
Trời SG buổi trưa nóng đến ngột ngạt, dòng xe
đông đúc qua lại trên đường, nó vươn vai ngồi trên đầu xe, ánh mắt xuyên qua từng
tán cây vẽ nên những hình thù kỳ lạ. Khẽ nheo mắt xòe bàn tay che đi tia nắng
chói xuyên qua kẽ lá, gió như đang nhảy múa trên tóc của hai cô gái ngồi bên cạnh,
cuộc sống chợt như một câu chuyện chỉ thấy trên phim.
-
Cười gian hoài vậy ông tướng?
-
Cười vậy mà gian, em cười dễ thương
muốn chết.
-
Thui đi! Coi ổng ảo tưởng thấy ghê
chưa bé Thanh.
-
…
-
Hihi Mon nhà mình coi vậy mà ghê
gớm thiệt, hùi nảy hơi bị ngầu luôn nghen.
-
Haha ngầu gì, nhờ hơi ông Kha mới
được vậy, chứ em cũng run gần chết.
-
Run dữ, thấy cưng bị điên đúng hơn
đó.
-
Haha
Nó bật cười, cầm ly cam ép đưa lên miệng uống
nhẹ từng ngụm nhỏ, lồng ngực vẫn đau, nhưng cảm giác sức lực đã dần trở lại,
thoái mái đến sảng khoái.
-
Bé Thanh cưng thấy sao, hihi thích
hôn?
-
Thích gì chị?
-
Hùi nảy nghe hắn nói rùi đó…”mày đánh
tau thì tau xin lỗi nhịn mày cũng được, mày làm em ấy bị thương thì…”. Coi Mon
nó ngang ngược ghê chưa, bé Thanh nhà mình uýnh người ta trước mà Mon nó hông
cho người ta uýnh ngược lại luôn. Có người điên vì cưng vậy, cưng thấy saoooo, hả
lòng hả dạ lắm phải hônnnnnnnnn hí hí.
-
Chịiiiiiiii! Nói gì đâu hông!
-
Hihi nói gì nói bình thường Mon nó
nhát nhát hiền hiền tưng tửng vậy thui, đụng tới cái gì liên quan Phương là vậy
đó, liều với điên hết sức luôn. Nè
Thanh, yên tâm vô nhóm tụi chị chơi chung đi, vui lắm. Cưng là em của Phương,
thành ra giờ cưng muốn làm gì làm, chơi gì chơi, tên đó với mấy ông trong nhóm
mình chắc chắn bảo vệ tụi mình bất chấp đúng sai, tha hồ quậy đã đời luôn hihi
-
Em!...Ai cần bảo vệ chứ!
-
Uhm…thì hông cần bảo vệ, cưng về đây
cũng quen ai nhiều đâu nè, vô nhóm chơi, tụi mình cùng nhau xử lý mấy tên đực rựa
trong nhóm. Chơi với tụi chị vui lắm, con Nguyệt thích cưng lắm, nó kêu nhất định
phải rủ cưng vô nhóm, có cưng mấy tên này ăn hành dài dài. Hí hí!
Nó ho khan vài tiếng, cái bà cô Thủy này coi
nó là không khí hay sao vậy, ngang nhiên dụ dỗ bà nhỏ Đan Thanh vô để hành cánh
mày râu trong nhóm, không biết mấy ông kia ra sao chứ trước mắt thấy mục tiêu của
mấy cô nàng là nó chứ ai, sao số nó khổ vậy nhỉ. Bà cô Nguyệt là đau khổ thân xác
lắm rồi, giờ thêm bà cô bạo lực ngay cả con trai đánh lộn chưa chắc lại này vô
nhóm nửa, còn đường cho nó sống hay sao.
-
È hèm…nghe hết đó nha chị Thủy!
-
Im đi Mon! Chỗ con gái nói chuyện,
ai cho cưng nghe lén hử?
-
Này này! Có mới nới cũ à, liên
quan mật thiết với em lắm nha.
-
Hihi tụi chị thích bé Thanh hơn,
cưng dẹp qua một bên ha. Xùy xùy! Chỗ con gái nói chuyện, đi chỗ khác đi ông!
-
Ơ…
Nó trợn mắt nhìn sang chỗ hai cô gái đang ngồi,
chị Thủy cười khúc khích lườm nó, ai chứ chị Thủy nó không ngán, vừa tính đấu mắt
lại với bà cô già này thì bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của Đan Thanh bắn về phía nó.
Giờ thì hay ho rồi, có Đan Thanh kế bên, ngay cả người nó coi là cục cưng cũng
dám phản kháng. Thôi…vì hai người đẹp, nó nhịn. Quay mặt ngó lơ chỗ khác, nó nằm
dài trên đầu xe thở phì phò, mặc kệ hai cô nàng muốn nói gì nói, trời nóng thiệt,
nếu không có bóng cây che nắng, chắc nó không dám mò ra đầu xe mà nằm như giờ.
Gió nhẹ hiu hiu, tiếng rù rì nói chuyện của hai cô gái khiến nó díu hết mắt lại,
đang thiu thiu ngủ thì có tiếng đập mạnh lên đầu xe, nó giật mình ngồi dậy.
-
Aiuiii cái lưng của tui, đứa nào
chơi kỳ…à à chị ra rồi hả…chào chào!
-
Sao Mon? Nói gì hả…
-
Không có! Không có nói gì!
-
Coi chừng chị đó, tưởng hùi sáng
làm giang hồ rùi chụy sợ cưng hen!
-
Không dám, hoàn toàn không dám,
ai chứ chị em sợ nhất, chắc chắn luôn.
-
Xùy xùy! Leo xuống leo xuống, biết
xe đẹp rồi, khỏi khoe.
-
Ơ…em khoe hồi nào?
-
Nằm dài trên xe giữa đường giữa xá,
khoe của…chướng mắt!
-
Ơ…
-
Im đi!
Chị Nguyệt liếc xéo nó một cái, hờ hững quay lưng
đi lại phía hai cô nàng phía xa, nó hít thật sâu đè cái sự ức xuống bụng, nể chị
cũng đẹp, nó nhịn. Không cho nằm trên xe thì thôi, nó ngao ngán leo xuống mở cửa
xe bước vào trong bật điều hòa, không cho ngủ ngoài xe thì vô xe ngủ cho mát,
ai làm gì làm. Nhưng chưa nhắm mắt được bao lâu, ba cô gái đã mở cửa bước vào
xe, cả ba đều kéo nhau ra băng ghế sau ngồi, bỏ mình nó bơ vơ phía trước. Tiếng
chị Nguyệt lanh lảnh ra lệnh
-
Đi đi tài xế!
-
…
Nó thở dài cho xe từ từ ra khỏi lề đường phía
trước nhà chị Nguyệt đi về hướng phòng khám của bác sĩ Chánh, giờ này chắc trán
ông bác sĩ nhăn lắm rồi vì cái tội bệnh nhân cứng đầu kéo nhau đi chơi từ khuya
tới giờ.
……………………………..
Và đúng là cả 4 đứa chỉ biết cúi gầm mặt nghe
bác sĩ Chánh la cả buổi, phải xin xỏ thề thốt đủ kiểu ông chú mới hạ hỏa. Làm
thủ tục kiếm tra thêm lần cuối, đóng tiền xong xuôi, nhận một bọc thuốc với cam
đoan sẽ uống đúng giờ đúng liều thì bác sĩ Chánh mới cho nó được xuất viện về
nhà theo dõi. Sau khi đưa chị Nguyệt qua shop chị Hồng Ngọc chơi, đưa chị Thủy
về nhà ngủ lấy sức tối đi làm thì trên xe chỉ còn nó và Đan Thanh. Mặt cô nàng vẫn
lạnh tanh như chưa từng liên quan gì người xấu như nó suốt đoạn đường về nhà,
thật không tin được cô gái lúc nảy còn nói nói cười cười ríu rít với hai bà cô
kia biến đâu mất nhanh như vậy.
-
Cậu Mon về rồi hả?
Chú ba cười hiền hòa mở cổng, nó đưa xe đi vào
trong sân, bé Xíu ở trong nhà chạy ào ra, miệng cười toe toét
-
Má ơi cậu Mon về! A Cậu Mon đem
xe về nửa nè!
Nó bước ra khỏi xe xoa xoa đầu bé Xíu, cô bé ôm
lấy tay nó khoác lên vai nhỏ xíu của mình, mặt ra vẻ lo lắng.
-
Cậu Mon đỡ thiệt chưa, đau nhiều
hông, để em dìu vô nhà.
-
Thôi anh đỡ rồi, đi được dìu cái
gì mà dìu hả bà nhỏ.
-
Thiệt hôn? Cô…ý quên chị Thanh nói
cậu còn đau nhiều mà.
Nó liếc nhìn qua Đan Thanh đang xoay lưng đi
vào nhà trước, mĩm cười xoa đầu Xíu
-
Còn chút thôi, đâu tới nổi đi không
được, làm quá hà.
-
Hic! Kệ kệ, để em dìu cậu Mon vô.
Cô bé lắc đầu lia lịa rồi mặc kệ nó phản đối,
vẫn ôm tay nó để lên vai mình từ từ dìu nó đi vào trong. Chú Ba đóng cửa xong cũng
đi theo vô đứng cạnh thím ba, sau khi ép dìu nó vô ghế gỗ lót nệm bên trong hiên
nhà, bé Xíu mới chịu vui vẻ bỏ nó ra chạy đi rót nước. Chú thím ba đi lại gần cười
hiền hòa
-
Cậu Mon đỡ nhiều chưa?
-
Dạ con đỡ rồi chú, về nhà nghỉ mấy
bửa là khỏe liền.
Chú Ba lắc nhẹ đầu vỗ vai nó rồi đi trở ra sân,
thím Ba lại ngồi xuống kế nó, cầm tay xoay người nó qua lại xem xét, mắt lộ rõ
vẻ quan tâm như con cháu trong nhà.
-
Mặt cậu còn xanh lắm, để thím nấu
thêm đồ ăn tẩm bổ, bị đau kiểu này ảnh hưởng còn dài, khổ thân! Thiệt nhà này hông
ai làm tui bớt lo hết.
-
Dạ con không sao thiệt mà thím, mấy
bửa nửa khẻo như voi liền. Còn lái xe được mà thím yên tâm.
-
Lái gì thì lái, còn trẻ mà đau bệnh
hơn ông già, hai đứa ăn uống gì chưa?
-
Dạ hồi trưa con với Thanh có ăn
cháo lòng rồi thím.
-
Ăn cơm được chưa con?
-
Dạ chắc được thím, chú Chánh nói ăn
đồ ăn mềm mềm được.
-
Rồi để thím nấu đồ ăn mềm. Nằm đây
nghỉ cũng được, thím đi chợ mua thêm đồ bổ cho ăn.
-
Dạ thím!
Thím Ba lắc đầu thở dài đứng dậy đi vào trong
nhà, giọng lanh lảnh vang lên
-
Xíu à! Lấy nước trái cây cho cậu
Mon mày uống, ở nhà coi chừng cậu Mon mày, Má đi chợ mua đồ ăn.
-
Ok má, ra liền nè, cậu Mon đợi em
xíu nghen!
Nó cười nhẹ dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn ra
sân, về nhà thật tốt. Khẽ nhắm mắt một chút cho đỡ mõi, tới khi mở mắt ra thì
trên bàn đã để sẵn một ly nước ép, một ống thuốc nhỏ bên cạnh. Nó cầm ống thuốc
lên xem xét thì nhận ra đây là thuốc hình như có trong toa của bác sĩ Chánh. Hình
như thấy nó mở mắt ra, tiếng bé Xíu vang lên từ xa.
-
Cậu Mon uống thuốc đó đi cậu Mon,
chị Thanh dặn cậu uống liền đó. Hihi
-
Xíu làm gì đó Xíu?
-
Em phụ ba rửa xe!
Nó ngẩng mặt lên tìm giọng nói ở đâu, thì ra
bé Xíu đang cầm một chiếc khăn đầy xà phòng trắng xóa như bọt tuyết đứng cười
vui vẻ ngoài sân, chú Ba đang lấp ló phía sau xe. Nó cầm ly nước ép và ống thuốc
đứng dậy đi ra sân tiến lại gần xe, ngồi xuống ghế gỗ cười nhẹ. Bé Xíu quẹt tay
lên mặt cười khúc khích rồi tiếp tục hì hục lau chùi kính xe, những hạt bọt trắng
li ti bám đầy trên tóc. Chú Ba đứng thẳng dậy, tay cầm một chiếc vòi phun bọt
tuyết cười cười nhìn nó:
-
Cậu Mon chịu đem xe về chạy là tốt
rồi, để tui rửa sạch sẽ, mai tui đem xe ra gara thằng Ben bảo dưỡng lại cho đàn
hoàng, để trong kho mấy tháng sợ chuột nó cắn phá đồ đạc dây nhợ bên trong.
-
Dạ chú, cái này Thanh đem xe về,
thôi có gì bảo dưỡng xe đàn hoàng cho Thanh chạy an toàn cũng được chú.
-
Cô Thanh có xe rồi, cái này xe cậu
thì cậu chạy đi, tui biết cậu ngại này nọ, nhưng mà cô Phương mua xe cho cậu, cậu
cứ bỏ suốt trong kho tội nghiệp lắm, cô Phương biết cổ buồn. Nghe lời tui, cậu
yên tâm chạy, cậu thấy con Xíu hông, thấy cậu đem xe về nó mừng hết sức, tui với
bả cũng mừng.
-
Dạ…con biết rồi chú. Thôi giờ đem
xe về cứ để đây, tiện thì con chạy mà chú.
-
Ờ tui nói nói để cậu hiểu, cứ lấy
xe sài đi cậu, ai nói gì kệ thiên hạ.
-
Dạ chú.
Nó cười cười gật đầu, chú ba cũng cười hiền gật
đầu tiếp tục lau chùi xem xét chiếc xe. Người trong nhà bao lâu nay vẫn muốn nó
đem xe về, chỉ là không ai dám nói, sợ nhắc lại khiến nó nhớ chị mà buồn.
…………………………………………………….
Tỉnh
giấc dậy bởi giọng trẻ con của bé Xíu, nó mở mắt ra nhìn quanh, trời sụp tối, đèn
vườn sáng lấp lánh xung quanh.
-
Cậu Mon dậy ăn cơm uống thuốc rồi
vô ngủ nè, tối thui rùi.
-
Anh ngủ bao lâu rồi Xíu?
-
Dạ nguyên buổi chiều luôn. Thấy cậu
ngủ ngon em hổng nỡ kêu.
-
Ừ…nằm đây mát quá
-
Hihi cậu Mon rửa mặt đi ăn cơm
nhanh, cô Thanh nói cậu lề mề ăn đấm đó.
-
Ơ…
Nó cười cười đứng dậy theo bé Xíu đi vào nhà,
đồ ăn dọn nóng nghi ngút khói trên bàn, mọi người đều có mặt đầy đủ, cô nàng Đan
Thanh mặt lạnh băng ngồi như pho tượng không thèm nhìn nó một cái. Bất chợt nó mĩm cười, hình như đây là lần đầu
tiên về nhà ngồi ăn tối có cả Đan Thanh. Mọi người vui vẻ ăn uống, bé Xíu ngồi
kế bên líu lo kể chuyện, gắp đồ ăn, chăm sóc nó cứ như thương binh tàn tật vậy,
chỉ có Đan Thanh mặt không hề đổi sắc, cái cô nàng này hình như mặt mày lạnh cả
ngày không thấy mệt hay sao ấy. Nó kệ không thèm quan tâm cục nước đá đó nửa, ăn
uống xong xuôi, uống xong đống thuốc trước sự giám sát của bé Xíu nó mới được
thả tự do muốn làm gì làm. Suốt mấy ngày nằm viện ở dơ, chỉ lau mặt mũi tay chân
qua loa khiến người nó cũng thấy thiếu tự nhiên. Bước vào wc cởi quần áo một cách
khó khăn, nó thở phì phò đứng dưới làn nước mát, cố dùng tay chà xá cơ thể xua đi
nhưng bụi bặm, mệt mõi trên người. Tắm rửa sạch sẽ, nó chọn một bộ quần áo tinh
tươm rồi cầm theo túi đeo hông đi xuống sân, vừa định đi vô nhà xe dắt con moto
ra thì nguyên con ma nữ thình lình ngồi
nguyên cục trên ghế gỗ. Em mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, đôi chân dài khêu
khích đập vào mắt, mái tóc màu trắng xõa ngang vai bay bay trong gió nhẹ.
-
Anh đi đâu đó!
-
Làm hết hồn, là em hả. Ờ…anh đi…
-
Đi đâu? Anh ở yên một chỗ bộ chết
hả?
-
Ờ thì…anh đi qua bên quán karaoke
coi xíu, nằm mấy ngày rồi còn gì.
-
Karaoke nào? Nằm mới mấy ngày anh
thèm mấy cái chỗ dơ bẩn đó liền sao?
-
Ấy không phải, anh quản lý quán
cho ông anh, nghỉ mấy ngày bỏ quán chắc loạn lên hết rồi, đi qua coi sổ sách chút
về liền, có phải đi chơi đâu mà.
-
Mai đi hổng được hả? Nhớ con nhỏ
nào bên đó gấp dữ vậy?
-
Không có không hề có, nằm ngủ cả
buổi rồi, đâu bỏ bê công việc người ta gửi gắm hoài được. Đi coi xíu về liền.
-
Người hông đàn hoàng, làm cũng toàn
mấy chỗ hông đàn hoàng.
-
….
-
Rồi anh đi bằng cái gì?
-
Ờ thì…xe đó
Nó gãi gãi đầu chỉ vào con moto màu đen trũi dựng
ngay cửa gar axe, Đan Thanh nhíu mày
-
Lấy oto mà đi.
-
Ơ thôi a đi xe đó cũng được.
-
Anh nhắm cái thân tàn của anh chạy
moto nổi hông mà đòi đi.
Đan Thanh dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn
nó từ đầu xuống chân, nó cười trừ tự nhìn lại thân mình, đúng là người như con rô-bốt
như giờ chạy moto cũng hơi có phần quá sức.
-
Đi xe đó đi
Đan Thanh chỉ vô con xe bóng loáng mới tinh
sau khi được chú Ba, bé xíu tắm rửa cả buổi chiều, sau đó em quay lưng đi vào
nhà
-
Chờ chút tui lấy chìa khóa cho!
Nó thở dài ngồi xuống ghế gỗ vẫn còn hơi ấm từ
người em, cả mùi hương cũng còn thoang thoảng. Ngồi nhìn cây nhìn đèn cả buổi
trời em mới đi trở ra, nó ngơ ngác nhìn những đường cong gần như hoàn hảo lấp ló
bên trong bộ trang phục màu trắng, điểm lên vài đường nét màu đen huyền bí, bộ
ngực căng tròn như muốn mở tung khỏi sự trói buộc của cổ áo, bàn tay trắng nõn
thơm phức mùi nước hoa mới xịt giương ra trước mắt nó.
-
Anh lái xe đi!
-
Ơ…vầy là là sao?
-
Tui sẽ đi với anh!
-
Ơ…đi…chi
-
Anh nghĩ nhiều rồi, khuya tui diễn,
sẵn đường tui đi coi chỗ anh làm chút.
Nói rồi em kệ gương mặt ngơ ngác của nó xoay
lưng đi về chiếc xe bước vào ngồi bên trong ghế phụ. Nó chưng hửng cầm chìa khóa
xe trên tay nhìn theo…cái gì mà tiện đường chứ, đi giám sát nó thì có. Lắc đầu
ngao ngán vài cái nó cũng lê cái thân tàn leo vào ghế lái. Máy xe nhẹ nhàng gầm
gừ nhẹ, mùi tinh dầu mới thơm ngát hòa quyện vào mùi nước hoa của em khiến nó hít
sâu vài cái tận hưởng, đúng là xe mới dọn rửa có khác, rất phê. Nó khoan khoái
trong lòng cho xe từ từ lăn bánh, dù lái xe còn non yếu nhưng tính ra cũng nhiều
người liều mạng ngồi của nó chạy rồi đó chứ, không biết mấy cô nàng có mua bảo
hiểm đủ hết chưa. Vừa lái xe vừa suy nghĩ linh tinh rốt cuộc cũng tới quán nhậu
của ông Kha, lấy một ít sổ sách rồi mới chạy qua cơ sở 3 gần nhất. Hình như nó đã
quen với việc đi mấy quán số từ to đến nhỏ. Cơ sở 1 luôn là chỗ cuối cùng ghé
qua vì ở đây hiện tại đa số đều là người mới chuyển qua. Xe dừng lại trước quán,
anh bảo vệ nhanh chân chạy đến mở cửa xe tươi cười
-
Dạ anh đi hát hả? Anh đặt phòng
ch….ư..a…ủa Mon hả?
-
Haha hello anh, em chưa đặt phòng.
-
Trời! Nay đi xe xịn quá, làm tau
tưởng…đỡ chưa em?
-
Đỡ rồi anh, còn hơi đau nên phải đi
xe này nè. Anh lái xe được không? Cho xe vô bãi dùm em, em đậu xe hơi dở.
-
Ok ok! Nghề của anh!
Ông anh bảo vệ giữ xe cười cười nhận chìa khóa
xe từ nó, mắt thì nhìn say sưa vô bà cô Đan Thanh cũng vừa bước trong x era ngoài,
nó lắc đầu cười thú vị, đúng là bửa nay nhiều anh bảo vệ và nhân viên mấy cơ sở
khác đều nhìn em như vậy, một cô gái xinh đẹp lạnh lùng nhưng vô cùng quyến rũ cơ
mà. Ngay cả mấy nhân viên, lễ tân, quản lý có mặt ở sảnh cũng đang chăm chú nhìn
về Đan Thanh bằng ánh mắt tò mò không chớp, nó lê cái thân cứng đơ người đi lại
trước mặt mọi người cười cười
-
Thôi cái gì nhìn dữ vậy, người
quen mà mọi người!
-
À dạ
-
Ủa người quen gì anh?
-
Anh Mon ghê mỗi lần đi làm có người
đẹp mới theo.
-
Anh nhìn bé này hơi quen
-
Ai vậy anh Mon? lạ quá!
-
….
Tiếng mọi người chào hỏi thắc mắc rộn lên, nó
xua xua tay chặn dòng dư luận sôi trào lại
-
Nè nè bửa nhậu xỉn quên rồi hả? Cô
bé DJ lại bàn ngồi cả buổi quên hết rồi hả? Lạ khỉ gì?
Mọi người im lặng rồi vỡ òa, cơ mà đề tài lại
chuyển từ thắc mắc Đan Thanh là ai thành thắc mắc Đan Thanh là gì của nó.
-
A nhớ rùi nhớ rùi.
-
Uhm chị DJ sexy hùi bửa hành anh
Mon nè chứ đâu.
-
Hun anh Mon nửa.
-
Khùng mày, chỉ hô hấp nhân tạo
-
Ủa! Mon tán hay vậy em?
-
….
Nó lắc đầu cười khổ, mấy cái người này nói
linh tinh gì vậy nè, không biết cô nàng sau lưng tính tình khó chịu ra sao sao,
nói to như vầy là hại đời nó rồi. Nó nghe một luồn khí lạnh tỏa ra từ sau lưng,
vội xua tay đẩy đẩy, lùa lùa giải tán cái đám nhiều chuyện trước mặt, rụt vai lê
thân tàn đi thật nhanh vô trong, chỉ sợ chậm chân một chút sẽ ăn đánh của em. Rộn
rả một hồi, chào hỏi nói chuyện vài câu, nó để mặc Đan Thanh ngồi trên ghế sô-pha,
lê tấm thân rô-bốt đi cùng anh quản lý cơ sở kiếm tra công việc, sổ sách, chi
tiêu…Mất cả tiếng đồng hồ mọi việc mới tạm xong xuôi, nó vươn vai ngồi phịch xuống
ghế cách xa cục nước đá xinh đẹp một khoản rồi mĩm cười nhìn em.
-
Em mệt không?
-
Tui làm gì đâu mệt. Anh bớt cái
kiểu cười đó đi nha
-
Ơ anh cười sao?
-
Nhìn hông đứng đắn.
-
Zzzz
-
….
-
Em uống thêm gì không? Sinh tố ở đây
cũng ngon lắm. Ăn khuya không? Gọi bếp làm gì đó ăn nhẹ rồi hả đi làm.
-
Hông cần, anh muốn ăn thì ăn đi!
-
Ờ…vậy thôi giờ anh chở em qua quán
bar. Anh cũng chưa đói.
-
Uhm! Đi!
-
OK! Em ra xe trước chờ anh xíu,
anh dặn công việc cái
-
Uhm! Mà tui cảnh báo anh lần cuối,
đừng có xưng anh thân thiết vậy với tui.
Đan Thanh lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài, nó
lắc đầu cười cười nhìn theo cục nước đá có cá tính thú vị kia, cô nàng này vẫn
không chịu quên nhắc nhở vụ xưng hô với nó, tưởng bửa giờ em quên rồi chứ. Nó cười
hì hì đi trở vào bếp nhờ làm 3 phần bò lúc lắc khoai tây chiên, đóng gói đàn hoàng
rồi mới vẫy tay chào mọi người, ngang qua lễ tân nó cũng tươi cười chào hai cô
nàng Linh, Thùy…chỉ là ánh mắt của Thùy nhìn nó…hình như muốn nói gì đó, nó dừng
lại cười nháy mắt.
-
Sao…tính nói gì mà nhấp nha nhấp
nhổm cả buổi vậy em?
-
Dạ…hông hông có. Giờ anh đi về hả?
-
Ừ xong rồi, đi về chứ đi đâu giờ.
-
Dạ vậy anh Mon về đi, bửa khác em
nói.
-
Sao có gì nói luôn đi!
-
Dạ thui anh đi đi, bửa khác em nói,
để bạn anh chờ đó, hihi!
-
Khó hiểu. Uhm thôi anh đi nha, làm
vui vẻ nha 2 em.
-
Bye anh!
Nó vẫy tay một cái rồi đi ra đường, xe được
anh bảo vệ đưa ra sẵn trước quán, nó vỗ vai cảm ơn một tiếng rồi bước vào xe, để
bịch đồ ăn sang bên cạnh. Đan Thanh khẽ nheo mày nhìn qua cầm bịch đồ lên xem xét.
-
Cái gì đó?
-
À đồ ăn, chút khuya diễn nửa buổi
em nhớ ăn một chút.
-
Tui nói hông cần rùi mà.
-
Giờ chưa đói, chút đánh nhạc
khuya rồi ăn, làm khuya không ăn, mệt đó.
-
Xì!
-
…
-
Sao nhiều vậy?
-
À…anh mua luôn cho chị Thủy với
Cycy…aiuiii nóng quá…em sao vậy?
-
Hông gì! Lái xe đi!
Nó ngẩn người nhìn bọc đồ ăn Đan Thanh vừa quăng
lên tay nó, bọc đồ ăn khá nóng khiến nó la oai oái hết nhìn đồ ăn suýt xoa rồi
nhìn sang em. Đan Thanh mím môi quay mặt qua chổ khác, hai tay khoanh lại, ngực
phập phồng không thèm để ý đến nó nửa. Cái cô gái này…lại làm sao vậy trời?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét