Ngồi thẳng lưng được chút đâu lại hoàn đó, lại
nằm ngáp ngắn ngáp dài đưa mắt ra ngoài cửa sổ, gió thổi hiu hiu tiếng quạt trần
ù ù, cái khung cảnh này mà không ngủ gục có lỗi với tính nó quá. Đang thả hồn
trên cây ngon lành tự dưng hông đau nhói, nó nắm lấy cái tay đang nhéo hông nó đứng
bật dậy
-
Uidaaa đứa nào!...Ơ…ơ…không không
phải…ai đó! Uiiii đau quá…
Còn ai khác ngoài cô đẹp đang ngồi kế bên, chân
chéo lại một cách sang trọng, nhướng đôi chân mày liếc nó như muốn giết người.
-
Đưa này nè! Sao?
-
Hè hè uiiiii thôi tha em cô, biết
tay đẹp rồi…đau…sứt thịt giờ
-
Đau cho tỉnh ngủ, tui thấy em hơi
coi thường lời tui rồi đó.
-
Đâu có, em nghe cô nhất mà…thôi
thả em ra
-
Hứ! Coi chừng tui đó. Ngồi ngay
ngắn đàn hoàng nghe các bạn thuyết trình.
Nhéo mạnh nó một cái nửa rồi cô mới rút tay
ra rồi khoanh tay lại, kiêu sa nhìn lên khu vực mấy đứa đang thuyết trình. Nó
tiu nghỉu xoa xoa cái eo vài cái rồi cũng ráng ngồi thẳng lưng nhìn lên trên, được
một lúc nó liếc liếc qua cô đẹp của nó vài cái rồi chọt chọt vai cô mấy cái.
-
Cô nói nghe
-
Nói!
-
Lên trển ngồi đi, ngồi đây chi
-
Thì sao, tui ngồi đây hổng được hả?
-
À giảng viên ngồi đây chi, lên
kia ngồi mời dễ nhìn bảng thuyết trình chớ.
-
Tui thấy, không cần em quan tâm.
-
Sao thấy được, cao có chút…
Cô đẹp trợn mắt liến qua nó, đôi chân mày nhướng
lên như muốn nhảy luôn khỏi trán.
-
Ý em nói tui lùn hả!!!
-
À không, chân cô dài mà, có cái mấy
thằng kia cao lắm, ngồi che hết sao cô thấy.
-
Trật tự! Tui ngồi đâu kệ tui! Quay
lên bảng tập trung!
-
….
-
Cô! Hay là..
-
Im liền!
-
….
Sau một hồi kiếm đủ cách xua cô đi chỗ khác
không được nó đành thở dài đau khổ nhìn lên bảng, mắt thì cứ híp lại mà đâu có
dám nhắm mắt mơ màng như thường ngày. Cũng hên hôm nay đi học trễ, vật vạ thêm
khoản nửa tiếng thì cũng tới giờ giải lao.
-
Tốt lắm! Tổ ba giữ nguyên phần này
lại, chúng ta nghỉ ngơi một chút., sau giờ bạn tiếp theo của tổ ba tiếp tục
thuyết trình phần tiếp theo. Giải tán!
Cô vừa nói vừa đi lên bục giảng, nó thở phào
nhẹ nhõm ba chân bốn cẳng định leo ra cửa sổ thì lại giọng cô đẹp văng vẳng phía
xa
-
Nguyễn Mon! Đi đâu đó? Em là khỉ
hay gì mà leo cửa sổ hoài vậy hả?
-
Đâu đâu có, em đang tính lau cửa
sổ, hơi dơ nè cô
-
Bớt giỡn mặt với tui đi. Lại đây
cầm đồ cho tui lên phòng giảng viên nhanh!
-
Thôi chút đi! Em khát nước!
-
Nhanh! Lên tui cho em uống trà
thoải mái!
-
…
Cả lớp cười rần, nó tiu nghỉu đi lên bục giảng,
cô đẹp chỉ chỉ cái giỏ cặp màu đỏ của chứa đầy tài liệu, laptop nặng trịch của
mình rồi quay lưng điệu đà bước đi trước ánh mắt nhìn theo của cơ số nam sinh
trong lớp. Nó gục đầu thở dài cất bước đi theo. Thiệt ra cái hình ảnh này quen
thuộc mỗi lần học môn của cô, tự nhiên thấy hối hận hồi lần đầu gặp cô ngoài cổng
trường, nó thấy cô rinh cái cặp nặng trịch cùng vài thứ máy móc chuyên dụng, nổi
máu ngoan làm gì chạy lại chào hỏi rồi rinh hết đồ dùm cô làm gì để giờ của tới
môn của cô là nó thành bốc vác miễn phí.
-
Ê anh sữa, cho chai sữa nè!
Tiếng cô bạn lớp khác kêu phía sau, nó quay mặt
lại nháy nháy mắt ra dấu, hình như cô bạn đang chạy lại gần cũng vừa thấy gương
mặt lãnh diễm phía sau lưng nó thì chững người lại lè lưỡi lấm lét nhìn nhìn rồi
cũng chuồn gấp.
-
Mới giải lao là có nữ sinh mời nước
liền, được quá ha
-
Hì hì cũng hơi được thôi
-
Im! Đi nhanh lên!
Cô đẹp liếc nó một cái rồi xoay lưng đi thẳng,
nó lẽo đẽo ôm cặp theo sau. Phòng giảng viên của tầng này vừa là phòng làm việc
của giảng viên vừa là phòng nghỉ ngơi, mỗi tầng đều có một phòng và thường cũng
chỉ có một giảng viên duy nhất trong ngày giảng ở tầng này nghỉ ngơi. Vừa bước
vào phòng, gió lạnh từ chiếc máy điều hòa ồ ạt phủ lấy người, nó thở dài sảng
khoái để cặp lên bàn rồi ngồi phịch luôn xuống ghế sô-pha dài êm ái.
-
Ai cho tự tiện ngồi đó hả?
-
Thôi trời đã nóng, mệt rồi nhăn
hoài mau già lắm đó cô
-
Hừm! Bớt giỡn mặt với tui đi ha.
Em nhiều tội chưa xử lắm đó
-
Hề hề để nghỉ trước cái muốn xử gì
thì xử.
Nó ể oải ngáp dài một cái rồi xõa luôn hai chân
hai tay trên ghế tận hưởng cái sự mát lạnh của điều hòa.
-
Uống nước ép hông?
-
Có có
-
Ăn nói trống không vậy hả?
-
Dạ có thưa cô đẹp
-
Coi chừng tui đó.
Cô đẹp mở tủ lạnh mini trong phòng lấy ra một
bình thủy tinh đầy nước ép màu xanh, ngồi xuống kế nó rồi rót nước ra hai ly thủy
tinh để sẵn trên bàn
-
Nước gì vậy?
-
Ép ổi cóc do chính tui làm đó.
-
Ghê ta, để coi sao
Nó ngồi bật dậy cười cười cầm ly nước ép đưa
lên miệng nhấm một ngụm nhỏ, mùi thơm của ổi và cóc họa quyện lan tỏa khắp
khoang miệng, vị ngọt ngọt chua chua kèm cái lạnh mát cả người khiến nó rùng mình
nhẹ một cái gật gù.
-
Ngon đó cô! Coi bộ cỡ này trình độ
đảm đang tăng cấp rồi nhễ.
-
Chứ sao, có mình em coi thường tui.
-
Mà chơi nguyên bộ móng nhọn hoắc
vậy gọt cóc gọt ổi được hả?
-
Sao hông, bớt mỉa mai tui đi nha.
-
Ờ ờ
Nó không thèm nói nửa đưa ly nước lên miệng uống
một hơi hết sạch ly rồi chép chép miệng nhìn sang cô đẹp, mắt nhìn nhìn cười cười,
cô đẹp nhướng mắt lên.
-
Gì mà uống như chết khát vậy trời,
hông có biết thưởng thức gì hết.
Trợn mắt thị uy với nó một cái rồi cô cũng cầm
bình nước rót thêm cho nó một ly đầy nửa.
-
Ngon thì mới uống nhiều cô phải mừng
chớ
-
Có mà uống công làm thì có.
-
Hì hì!
Nó rít nhẹ một hơi nửa ly nước nửa rồi mới vỗ
vỗ cái bụng dựa lưng vào ghế mắt nhắm lại hưởng thụ điều hòa.
-
Nè! Lần sau bớt giỡn mặt tui trên
lớp đi nghen, tui là cô giáo em đó.
-
Dạ rồi rồi em biết rồi
-
Tại sao tuần rồi nghỉ học? Bửa
nay đi trễ nửa? Điện thoại điện hông được?
-
Ờ em có việc đi về quê, điện thoại
em mới bị mất đó.
-
Thiệt không? Học hành kiểu này làm
sao qua môn hả? Đi làm gì mà điện thoại cũng mất.
-
Bị rớt mất. Còn môn thì không lẽ
cô đẹp như vầy nỡ để học trò ngoan ngoãn dễ thương vô đối như em rớt môn sao.
-
Gớm quá! Môn tui em rớt chắc rồi,
học như em tui không có bao che nổi.
-
Con ma nhà họ hứa
-
Ý gì, tui hứa gì
-
Lòng người bạc trắng như vôi, người
lớn coi đẹp dịu dàng vậy mà dễ lời hứa gió bay quá cô ha.
-
Bớt diễn đi, qua được mấy môn của
tui mà hổng qua được mấy môn khác cũng như không à ông trẻ?
-
Ờ thì ở lại trường học tiếp chừng
nào ra thì thôi, em tình nguyện ở lại trường học với cô, tha hồ hành em.
-
Tui mà thèm hành em, hành hồi nào,
em là đứa duy nhất tui bao che nhé.
Cô đẹp đánh nó một cái rồi chu miệng thưởng
thức món nước ép ngon lành.
-
Nói chứ coi tập trung học lại đàn
hoàng, tui nghe phòng công tác sinh viên điểm mặt em nhiều rồi đó. Nghỉ học gì
nghỉ dữ vậy, bộ em muốn bị kỷ luật đuổi học thiệt hả?
-
Đâu có tại em bận làm
-
Làm gì làm, việc học phải trên hết
chứ. Mới tí xíu tuổi đầu lo làm bỏ bê học hành.
-
Tí tuổi đâu, em cao hơn cô đó
-
Đang nghiêm túc, cao hơn cái đầu
em đó, tui lớn tuổi hơn.
-
Em có giành lớn tuổi hơn cô chi,
mà móng tay làm hồi nào vậy? Sao em không biết ta.
-
Làm hồi thứ tư đó, bửa gọi em chở
đi mà có gọi được đâu…ê đừng có đánh trống lảng. Nghiêm túc!
-
Haha rồi thì nghiêm túc!
Nó cười cười vừa xem xét bộ móng cô đẹp mới làm
điệu vừa nheo mắt thưởng thức món nước ép.
-
Thôi qua được môn nào hay môn đó,
cô biết tính em cũng hơi không hợp lắm học nửa mà.
-
Hông thích học lên đây làm chi rồi
lơ là. Ở dưới quê chăn trâu cưới vợ luôn cho rồi
-
Em có lý do riêng để lên đây, ở
quê chăn trâu ai thèm cưới em.
-
Lý do lý trấu, hỏi hoài hông nói.
Học thì phải cho ra học, bỏ bê suốt uổng công ba mẹ cho tiền lên ăn học. Hông
thương ba mẹ ở nhà hả?
-
Thương mới xa nhà lên đây, ở nhà
là ăn bám suốt sao.
-
Bỏ học mà thương.
-
Em có lý do của em mà. Với lại em
cũng nói với nhà lên đây đi học là trãi nghiệm mà, ở nhà cũng kêu đi cho biết với
người ta, không có ép em phải bằng cấp gì đâu.
-
Đưa số nhà em đây tui trao đổi, đừng
có nói dóc.
-
Em thề! À quên dân chơi không chơi
thề, em nói thiệt, nhà em ba mẹ dễ lắm, đâu
có ép em học nhiều. Trước em không lên đây học mẹ em cũng sắp xếp cho em đi bộ đội
theo ông chú mà.
-
Cái mặt em đi bộ đội người ta đuổi
phút mốt. Đi học còn vô kỉ luật nghỉ học hoài, đi trễ như cơm bửa bày đặt đi bộ
đội.
-
Giỡn hoài, em mà đi bộ đội là hơi
bị nghiêm luôn. Nè nè ánh mắt đó là sao, cô phải tin em, đừng có nhìn nhau
khinh người vậy chớ.
-
Ánh mắt bất lực đó, tin em tui đi
bằng đầu gối.
-
Không được, đi bằng đầu gối thành
ra còn có mét mốt đó.
-
Hừm! Nghiêm túc, bớt giỡn mặt đi
nha.
Cô đẹp trợn mắt bấm mạnh luôn vô tay khiến nó
nhăn nhó đau khổ, hả hê rồi mới chịu buông tay nó ra.
-
Mệt em làm gì làm, năm nào hông có
nhiều đứa bị đuổi học, tự nhiên tui lo cho
em chi mệt người. Mà nói gì thì nói em làm gì tui hông thèm biết, môn của
tui cấm em trốn học, nếu không…
-
Sao, cô nỡ làm gì người học trò
trung thành dễ thương như em đó.
-
Tui mặc kệ em, thiệt phiền quá mà.
-
Haha! Thôi đừng vậy, làm gì có ai
tối ngày theo phụ cô máy móc, lẽo đẽo theo cho cô hành.
-
Đầy nha, tui búng tay một cái là đầy
sinh viên phụ tui, thèm hành em quá!
Nó bật cười hai tay đấm đấm vai cô đẹp
-
Thôi nói gì nói làm sao em bỏ học
môn cô được, cô đẹp mà, sang trọng nhất trường.
-
Dẹp đi, đừng có nịnh vô ích. Coi
chừng tui đó. Lên lớp đi, hết giờ giải lao rồi
-
Rồi rồi ok ok vậy cô lên sau nha
-
Uhm! Rinh đồ lên cho tui.
-
Tuân lệnh cô điệu à quên cô đẹp.
-
Muốn chết hả? Mà khoan lấy bình nước
đem lên lớp rót uống cho hết luôn đi, kỹ kỹ xíu người ta thấy.
Cô đẹp đứng dậy lấy cái túi màu đen cho bình
nước ép vào cùng một cái ly rồi treo lên ngón tay còn sót lại của nó vì lo rinh
đống đồ của cô.
-
Ủa sao không để cô uống, còn dạy
nửa buổi nửa mà.
-
Thôi em uống đi, tui có nước lọc
rồi.
-
Tự dưng làm chi cả bình nước rồi
giờ uống nước lọc.
-
Lên lớp hông uống nước ép được
-
Tại sao? Ai cấm giảng viên uống nước
hồi nào đâu.
-
Thì hồi trước mấy em sinh viên mua
nước mời tui lỡ nói lên lớp chỉ uống nước lọc của nhà trường, hông uống nước khác
ảnh hưởng giọng. Giờ đem nước ép lên còn gì hình tượng tui nửa.
Nó trợn mắt le lưỡi
-
Trời đất, hình với tượng chi cho
mệt không biết.
-
Có mình em mới giỡn mặt mất hình
tượng tui chớ ai. Còn nói nửa. Thôi đi nhanh đi!
-
Rồi rồi cô điệu.
-
Hừm!
Nó cười cười lắc đầu đi ra khỏi phòng giảng
viên, rời khỏi căn phòng máy lạnh mát rượi thiệt không nỡ chút nào, nhưng thôi
dù sao cũng là sinh viên thì cũng đành quay lại cho giống sinh viên với người
ta. Không cần giả bộ như vừa mới bị giảng viên xử lý thì gương mặt nó cũng vừa
nhăn vừa xụ vì cái nóng SG phả thẳng vào người.
-
Hihi anh Sữa, nghe nói bị cô đem
lên phòng xử tội bỏ học hả.
-
Ờ ờ! Te tua
-
Đáng đời, ai kêu trốn học hoài còn
đi trễ nửa.
-
Ta nói lòng người bạc bẽo, bị cô
chửi giờ tới em cũng buông lời cay đắng…số con rệp.
-
Hihi kệ anh, nè cho chai sữa nè.
Than thở nghe chán muốn chết.
-
Thôi sữa gì tầm này, nè bỏ vô túi
quần dùm đi, làm gì còn tay mà cầm.
-
Hihi diễn suốt. Nè tối phòng em tụ
tập nấu đồ ăn, qua chơi hông?
-
Đã vậy mà anh đi làm, bửa khác đi.
-
Xí suốt ngày đi làm, vậy coi như
anh không có lộc ăn, sau đừng có rêu rao bị cho ra rìa nhá.
-
Hehe đi làm thiệt. Mà tiệc gì vậy?
-
Nguyên đám lãnh lương, xõa một hôm.
-
Ghê thiệt! Mới lãnh lương cho có
chai sữa hình như thiếu thiếu.
-
Người ta kêu qua chơi ai kêu không
đi ráng chịu. Mệt mai cho chai nửa. Hihi vô học đi, em xuống đây
-
Ờ đi đi, mà nè bửa nào rảnh xem xét
làm dùm cái thuyết trình nha
-
Xí! Tụi em không rảnh. Bye anh Sữa.
-
Ê…khoan làm dùm đi chớ…
Cô bạn lớp dưới chạy ào đi không thèm dừng lại,
nó tiu nghĩu nhìn theo rồi cũng đành quay lưng rinh cặp đồ siêu nặng của cô đẹp
đem để lên bàn giảng viên rồi quay lại góc cuối lớp của riêng mình nằm dài lên
bàn. Buổi học tiếp theo bắt đầu và nó vẫn bị cô đẹp cố ý ngồi chung bàn cuối, gương
mặt lạnh lùng làm nó phải khổ sở mãi cho đến khi buổi học kết thúc. Cái nắng trưa
SG như thiêu đốt, nó thở phì phì để máy móc vô phòng thiết bị, quẹt quẹt mồ hôi
chảy dài trên mặt ngẩng lên nhìn cô đẹp đang đứng khoan tay dựa lưng vô cửa, công
nhận cả buổi trời nóng ai cũng đầy mồ hôi mà cô đẹp của nó vẫn thơm phức mùi nước
hoa, gương mặt vẫn tươi cười như hoa, cứ như miễn nhiễm với cái nóng, cái mệt. Thiệt
ra cũng nhờ có sai vặt miễn phí là nó cô đẹp mới còn tươi như vậy.
-
Người nhỏ nhắn vậy mà dạy chi toàn
mấy môn máy móc tùm lum.
-
Than thở ít thôi, có chút xíu máy
cũng than hoài. Yếu xìu!
-
Ờ em khoe em mạnh hồi nào
-
Nhưng em là đàn ông, phải biết giúp
đỡ giảng viên làm niềm vui nha.
-
Ờ vui lắm, nóng muốn chết. Mà sao
người đẹp vậy không vô đài mà làm, đi dạy chi, toàn mấy cái môn cần máy móc nặng
nề.
-
Tui thích được hông. Xong chưa đủ
đồ chưa?
-
Hình như đủ rồi.
-
Vậy đem cặp cô ra xe dùm, tui ký
bàn giao máy rồi ra liền.
-
Chỉ biết tận dụng hành em là giỏi.
Ra nhanh đó, nóng lắm rồi.
-
Uhm chờ chút!
Nó xách cặp cô ra ngoài bãi xe, mọi người hầu
như đã về hết, chỉ còn lác đác vài chiếc xe, vài bóng sinh viên còn rải rác khắp
khu vực để xe đứng nói chuyện. Nó nhìn loanh quanh tìm xe cô đẹp mãi vẫn không
thấy, tính để cặp lên xe cô rồi tranh thủ về trước cũng không được, chỉ đành ngồi
phịch luôn xuống yên sau xe nó. Được một chút cô đẹp cũng ra tới, người cũng
cao vừa phải, cơ mà do đôi guốc cao gót nên nhìn từ xa cũng ra dáng phát thanh
viên truyền hình chứ không thua kém gì. Vừa đi cô vừa gật đầu đáp lời vài bạn
sinh viên đang cuối đầu chào, hình như mọi người cũng tò mò nhìn cô đang đi thẳng
về phía nó.
-
Ủa xe cô đâu? Em kiếm nảy giờ.
-
Tui có xe đâu.
-
Sao vậy?
-
Gửi người ta dán xe lại, sáng tui
đi taxi
-
Dán gì nửa?
-
Dàn cho đẹp, hình kia bị mờ rồi.
-
Trời, tới cái xe cũng điệu hoài,
bửa mới thấy dán de-can mới làm gì mờ liền được
-
Điệu cái đầu em đó. Tui thích màu
mới được hông?
-
Ờ rồi, cô thì ai dám cãi. Giờ
sao?
-
Em được vinh hạnh chở tui về.
-
Ơ ơ nhưng giờ em đi có việc nửa.
-
…
-
Thôi thôi chở thì chở, cũng là giảng
viên rồi, làm cái mặt thiệt là….
-
Trên lớp là giảng viên, ra ngoài
tui vẫn là phải đẹp phải yếu cần được nâng niu, bửa ai nói nhớ hông?
-
Không nhớ, em không có nói!
-
Mệt than nóng đứng đây hoài hả, đi
ra trước đi.
-
Dạ rồi rồi
Nó lắc đầu ngao ngán rồi dẫn xe đi trước ra
khỏi cổng, cô đẹp nhẹ nhàng đi theo sau lưng, ra đến cổng nó leo lên xe phủi phủi
bụi yên sau, gỡ gác chân ra sẵn ngồi chờ.
-
Ủa nay xe đâu cô Nga?
-
Dạ xe em hư bỏ sửa ngoài quán rồi
thầy
-
Cần tôi chở về không? Chờ xíu tôi
đánh xe ra.
-
Dạ thôi em có giang nhóc sinh viên
được rồi thầy, tiện đường.
-
Trưa xe máy đen da hết, chờ tôi đánh
ô tô ra đưa cô về, tôi cũng đang tính về bên quận 3.
-
Hông sao em đem đồ chống nắng sẵn
đây, thằng nhỏ chờ em nảy giờ rồi, phiền thầy lắm, em đi với thằng nhóc được rồi.
-
…
Cô đẹp vẫy vẫy tay chào một thầy trẻ trẻ nhìn
hơi lạ mắt rồi đi nhanh lại leo lên yên sau xe nó vỗ vỗ vai.
-
Đi nhanh!
-
Ờ ờ mà cô đội nón lên.
-
Uhm! Đi nhanh mất công thầy N kêu
lại nửa
-
Hehe em thấy đi xe hơi cho mát, đi
với em làm chi cho nắng rồi về than đen da.
-
Hông thích! Đi nhanh mất công thầy
N ra tới tui từ chối hông tiện.
-
Rồi rồi thì đi
-
Chở tui qua cái chỗ dán xe hồi bửa
đó nhớ hông?
-
Dạ nhớ!
-
Uhm!
Nó lắc đầu cho xe nhập vào dòng người đông đúc
trên đường đi về hướng nhà cô, tiệm sửa xe cũng gần nhà chứ không đi qua đi lại
dưới cái nắng này chắc về lại tốn tiền mua thuốc uống tiếp.
-
Nè chạy đang hoàng làm gì lách dữ
vậy
-
Ờ không lách chắc tối chưa tới nơi.
-
Gấp thì có, nay đi đâu làm gì gấp
dữ.
-
À em lên công ty, bửa nay thứ hai
mà.
-
Hông ăn gì hả đi? Ăn cơm hông?
-
Thôi chút em lên công ty ăn với mấy
ng làm chung cũng được, giờ kẹt xe quá sợ trễ giờ.
-
Phải công ty hông hay có hẹn với
em gái nào?
-
Làm gì có, cô là đẹp nhất hẹn ai
nửa.
-
Đừng có mồm mép. Hông ăn thì thôi,
tui mới biết chỗ ăn cơm hến ngon cực kỳ.
-
Hì hì bửa khác đi, nay em có việc
thiệt.
-
Uhm! Thứ 4 nhớ đi học cho đúng giờ,
hông đừng trách sao tui bắt nộp báo cáo thuyết trình thiệt.
-
Rồi rồi em biết rồi, vậy báo cáo
bửa nay khỏi hen
-
Em nhắm em làm được hông? Cho án
treo đó, coi chừng tui.
-
Haha củm ơn cô đẹp.
Nó cười khì khì cho xe chạy nhanh len lỏi vô
dòng xe đông đúc trên đường. Đưa cô ra quán làm xe xong nó lại ba chân bốn cẳng
chạy thật nhanh sang nhà chị Thủy. Tại đưa cô về nên giờ phải nhanh qua đón chị
Thủy, phụ nữ mà dù lớn hay nhỏ thì nhăn mặt đều rất đáng sợ.
-
La cà đâu giờ mới qua hả? Biết chờ
nắng lắm hông?
-
À kẹt xe, với mới đưa cô về
-
Cô nào?
-
Giảng viên.
Chị Thủy nhìn nhìn bằng ánh mắt tò mò nhìn thẳng
vô nó
-
Cô trẻ, đẹp lắm đúng hôn
-
Ờ ờ, sao biết hay vậy?
-
Mùi nước hoa rành rành nè. Ghê chưa,
tán luôn cô giáo. Được đó nha, nước hoa hàng xịn luôn đó.
-
Tán khỉ, vô cùng trong sạch. Coi
phim ít thôi
-
Nghi lắm nha, xe cô em đâu em phải
đưa về, hông đi với đồng nghiệp mắc gì đi với em. Trong sạch kiểu gì nước hoa bám
đầy người hả?
-
Xe cô bị hư. Ủa mà cô trò thân
nhau đi chung bình thường. Cho giáo viên có giang về bình thường mà trời.
-
Thôi cưng ơi, gặp thầy giáo xin có
giang coi có cho hông?
-
Bớt suy diễn. Giờ có đi không?
-
Hừm thái độ rất đáng ngờ.
-
Tào lao. Mà nè, mặc đồ vậy đi làm
đó hả?
Nó trợn mắt nhìn chị Thủy từ đầu xuống chân,
một chiếc áo thun khoe bụng, chiếc quần jean ngắn cũn ngắn hơn cả cái quần xì-lỏn
nó hay mặc ngủ ở nhà nửa.
-
Bạn thời tiết hả, nắng muốn chết
mặc đồ vậy đó.
-
Là sao, mặc thấy bình thường mà,
chị có sợ nắng đâu.
-
Đi làm ha đi chơi?
-
Đi công việc, ủa lên quán mà có
phải đi công ty gì đâu mặc như vầy bình thường mà.
-
Biết là quán, ban ngày ban mặc đồ
ngắn ngũn vậy cho nguyên cái SG ngắm mông hả?
-
Mông cái đầu em đó, có em nhìn thì
có. Làm gì lộ mông
-
Ngồi lên xe nó lộ. Đi mặc cái quần
khác ha thay đồ khác đi.
-
Nhưng…
-
Nhanh lên, em nói lộ là lộ. Nhanh
em chờ!
-
Mệt ghê! Thay thì thay làm gì căng
dữ.
-
Nhanh lên, nay mà không qua đón là
mặc như vầy đi ngời ngời ngoài đường, ra cái thể thống gì.
-
Xí! Hông phải em khoái ngắm gái đẹp
sexy dữ lắm hở.
-
Khoái hồi nào?
-
Thôi ông, ông là trùm nhìn gái, thấy
là con mắt sáng rỡ ra, nhìn toàn công khai hông thèm che giấu luôn.
-
Ờ nói quá, đây nhìn người khác người
lạ không sao. Chị là người quen thân thiết nó khác, mặc cái gì mà ngắn ngũn, đẹp
đâu không thấy chỉ thấy chướng mắt.
-
Rồi thay liền nè, nói gì dữ. Đúng
là ông cụ non.
-
Không nói nhiều, lên thay đồ,
nhanh chóng rốp rẻn. Lên!
Nó trợn mắt chỉ tay lên nhà, chị Thủy chu cái
miệng nhìn nó lấm lét một chút rồi cũng chịu đi lên nhà thay đồ, nó lắc đầu nói
với theo
-
Mặc thêm cái áo khoác, nắng lắm đó.
-
Biết rồi ông tướng.
Chị Thủy đi lên nhà khoản mười phút cũng quay
trở xuống, lần này là một chiếc quần jean dài đến bắp chân, vẫn cái áo cũ nhưng
khoác thêm một chiếc áo da bên ngoài, vừa đủ che cả bụng và miễn cưỡng che được
nắng.
-
Giờ đi được chưa ông già?
-
Đó mặc vậy phải đẹp không. Sexy cũng
tùy lúc tùy mức độ thôi chớ.
-
Biết rồi, thấy nhường cái được nước
làm tới nha cưng.
-
Dẹp mấy cái đồ ngắn ngũn đó đi
nha, ngắn vừa thôi. Giờ đi đâu đây?
-
Đi ăn bún riêu cái đi rồi hả chở
chị lên quán. Thèm quá!
-
Ờ cũng được.
Nó gật đầu kéo chị lên xe rồi chạy qua quán bún
cực ngon do chị Thủy chỉ. Ăn uống xong xuôi nó đưa chị chạy luôn lên quán bar,
dừng xe trước quán chờ nó chào hỏi anh bảo vệ trực coi quán ban ngày xong chị
Thủy kéo kéo vai nó lại gần nói
-
Giờ em đi đâu?
-
Em chạy qua công ty cho ông sếp
nhìn mặt coi em còn sống không cái rồi đi qua quán ông Kha.
-
Uhm! Vậy qua coi anh Kha dặn dò công
việc rồi tối qua chở chị đi làm nha.
-
Chi, sợ tối em phải ở lại coi quán
cho ổng đó chứ, hôm qua chị kêu tối ổng đi mà nhỉ.
-
Uhm tối ảnh mới đi, mà tối nay có
người coi quán rồi hay sao đó, ảnh kêu bạn ảnh qua coi sẵn hướng dẫn em nay,
mai nửa mới để em coi luôn.
-
Ờ ờ
-
Vậy tối qua chở chị đi làm nha, ăn
tối xong đi luôn. Có gì vô chơi với chị.
-
Hả thôi ồn lắm.
-
Hihi làm như chưa đi bar lần nào đó.
-
Cái đó đi tiếp khách với sếp mới đi
chớ em cũng có thích đâu.
-
Hì nay thứ ba chắc cũng vắng, nay
có tụi con Ngân, Mimi lên chơi nửa á, Mimi nhắn kêu em có về rủ lên chơi. Chở
chị đi phải chở chị về chớ.
-
Rồi ờ thì đi.
Chị Thủy tươi cười nựng mặt nó một cái rồi đi
vô quán, vẫy vẫy tay với anh bảo vệ rồi nó cũng chạy luôn qua công ty, nói chuyện
với sếp vài câu, kiểm tra lại vài khâu chuẩn bị cuối cùng cho chương trình sắp
làm xong trời cũng gần về chiều, nó chào mọi người một vòng rồi nó đi thẳng qua
quán nhậu ông Kha. Qua tới quán đã thấy ổng đang ngồi vắt chân lùn xủn trên con
SH màu cam huyền thoại của ổng, tay cầm cuốn sổ ghi ghi chép chép gì đó, phía trước
là mấy người nhân viên đang ngồi cắt gọt rửa rau củ, thịt, cá, hải sản chuẩn bị
tối bán.
-
Hello đại ca
Nó dừng xe đi luôn vô quán, tay bóc đại trái chuối
đưa lên miệng nhai ngon lành.
-
Hello con khỉ. Tau tưởng mày chết
trên trển chớ. Con Thủy nó lên hốt xác mày về được cũng hay.
-
Hehe đi chơi xíu mà, kêu về dữ. Lấy
dùm anh chai sting em.
Nó cười cười kéo ghế ngồi, hướng mắt về con bé thu ngân đang ngồi trong quầy. Ông
Kha tuột xuống xe đi lại gần gõ cái binh lên đầu nó một cái rồi ngồi xuống kế nó.
-
Thằng Phong nó có cho mày lên trển
hả mà mò lên.
-
Không cho, mà em lên đâu có về bên
nhà đâu, ở homestay ngoài.
-
Rồi làm gì nhậu xỉn tới té xe. Chán
sống mậy?
-
Uống mấy ly. Thôi kêu qua làm gì
nói luôn đi, cơ mà chọc ghẹo bà Tiên chi rồi giờ phải dỗ.
-
Tau mắc gì dỗ nó. Đây là anh hâm
nóng tình cảm thôi chú em.
-
Anh hâm nóng mắc gì kêu em về.
-
Coi quán chớ chi, con Thủy nó chưa
nói mày hả?
-
Nói rồi, bày đặt kêu về công chuyện,
tưởng đại sự gì, hóa ra về cho anh đi chơi với gái.
-
Đ.m gái là đại sự còn gì, mày đụng
vô gái là lậm hơn tau nghe ku.
-
Hehe đợt này đi đâu cha, quán nhậu
ai coi?
-
Mày coi.
-
Ủa sao kêu qua coi quán karaoke
-
Ờ mày coi luôn.
-
Con khỉ! Em biết gì coi, mấy quán
chứ ít gì coi sao hết, mấy đứa quản lý của anh đâu?
-
Tụi nó làm bình thường. Mày thế
tau chạy qua chạy lại coi chừng cho có mặt tụi nó nể nể chút làm cho đàng hoàng.
Xong chốt sổ mỗi ngày ôm tiền về cất. Chút tau đưa chìa khóa két tiền cho.
-
Rồi mấy quán vậy đưa em coi hết hả?
Mợ em còn phải đi làm đó.
-
Mày muốn đi đâu đó đi, miễn lâu lâu
chạy qua một vòng nhìn nhìn cho tụi nó sợ là được. Tau dặn tụi nó hết rồi. Tau
kêu thằng Thông nó phụ coi chừng dùm mày, đi làm đi học gì đó đi, nhớ về chốt
tiền là xong. Thằng nào láo láo mày kêu thằng Ken qua, còn có chuyện gì nhắm xử
lý không được cứ kêu thằng Thông.
-
Ờ rồi, có ông Thông thì được. Mà đi
bao lâu? Chừng nào đi?
-
Con Tiên nó đòi đi đâu 2 tuần, mịe
nó ra nguyên một danh sách như cái sớ táo quân, éo biết 2 tuần nó chịu về chưa đây.
-
Ghê! Miệng nói vậy chớ cưng bà Tiên
dữ hen, tính bỏ cuộc chơi theo bả luôn thiệt hả?
Ông Kha thở dài dựa lưng vô ghế, tay vỗ vỗ cái
đầu hình như mới cắt trụi lơ, bên trong nhìn thấy rõ vài vết sẹo trên da đầu ẩn
ẩn hiện hiện.
-
Chơi con mịe gì được nửa. Nó trói
tau như đòn bánh tét, éo chạy được hề hề.
-
Dân chơi ngả ngựa hả đại ca, coi
vậy bà Tiên cũng hay, quản lý được ông anh mình.
-
Mày hơn gì tau ku.
Nó mĩm cười, hút một cái hết nửa ly sting cho
đã khát xong cũng dựa lưng vào ghế, bàn tay xoa nhẹ lên tay kia.
-
Ờ! Em sắp ngả thôi, giờ tự do rồi.
Ông Kha nhìn nó thật sâu, vỗ vỗ vai nó mĩm cười.
-
Mày tự do được tau cũng mừng. Chứ
tau thấy mày được cái bề ngoài tửng tửng. Còn trong lòng thì…Haizz thôi ráng lên
mày, coi lo học hỏi công chuyện với tau sau còn biết mà sống. Cái gì qua, từ từ
cho nó qua. Đàn ông cầm lên được bỏ xuống được.
-
Em biết rồi. Vậy đồ đạc xong chưa
giờ ngồi đây?
-
Chờ mày chứ đâu, đồ con Tiên nó
lo hết rồi. Giờ tau chở mày qua chỉ mặt bàn giao mấy đứa quản lý cho mày rồi đi
đâu đó đi.
-
Ok đi, chút em còn về tắm rửa chở
chị Thủy đi làm.
-
Đù! Lịch dày dữ mậy. Con Thủy nó
chưa nhai xương mày hả? Hahaha
-
….
Ông Kha cười ha hả một cách dâm đảng vỗ đầu nó
một cái, quay lại dặn một tiếng với con bé coi quầy lễ tân xong chở nó chạy vèo
đi.
-
Chút lấy xe tau chạy đi, quăng xe
vô nhà tau bỏ đó.
-
Ủa chi, em chạy xe em được.
-
Lấy xe tau sài cho mấy đứa lính nó
biết mày em út tau đưa qua coi quán. Mày thế tau làm gì làm giữ mặt mũi cho tau
mậy.
-
Mặt mũi khỉ, cần không em lấy con
moto qua nẹt bô ầm ầm là bao bịt mũi.
-
Dẹp đi, chủ yếu đi xe tau cho mấy
đứa biết mày em út tau, với cái cốp xe tau độ lại để tiền quán ngon lành.
-
À rồi.
Ông Kha chở nó đi một vòng mấy quán karaoke của
ổng, giới thiệu từng người cho nó mặc dù đa số anh chị em quản lý của ổng nó đều
có biết mặt. Xong xuôi ổng chở nó chạy về quán nhậu đưa chìa khóa, sổ sách, máy
tính, điện thoại công việc của ổng cho nó rồi chạy luôn con xe cà tàng của nó
qua nhà chị Tiên. Hai ông bà này dăm ba bửa là gây lộn um trời đất, cơ mà lành
cũng nhanh, đủ thứ chuyện sóng gió có khi ngang ngửa chuyện tình của nó, vậy mà
nghe đâu cũng sắp cưới tới nơi rồi, nghĩ cũng mừng. Nó vừa đi vừa tủm tỉm cười
nghĩ về chuyện của ông Kha chị Tiên rồi tới quán bar chị Thủy làm lúc nào không
hay. Bấm điện thoại cho chị một cái rồi tấp xe vô quán cà phê cóc gần đó ngồi
chờ vì chị Thủy còn kệt công chuyện chưa ra kịp. Uống nhẹ ly cà phê cho tỉnh ngủ
do cả ngày đi học rồi công việc chạy long nhong tùm lum, xong nó để luôn xe đi
bộ qua đường tính vô quán bar để rinh hộp đồ người ta gửi dùm chị Thủy ra xe trước.
Trời gần về tối, mấy anh bảo vệ, giữ xe cũng lác đác bắt đầu đứng ngoài cửa chuẩn
bị vô ca làm.
-
Ê đi đâu đó nhóc? Bar chưa tới giờ
mở. Ai cho mày tự tiện đi vô chỗ này mậy?
Đang tính rinh cái thùng nằm gần trong góc đường
vô quán thì có một bàn tay vỗ mạnh lên vai kéo nó ra, là một ông mặc đồ bảo vệ đen
dành riêng cho bảo vệ quán, mặt khá lạ đang nhìn nó bằng ánh mắt dò xét xen lẫn
một chút khinh khỉnh. Cũng không lạ lắm vì giờ người nó vốn ốm, nhỏ, mặt mũi cũng
còn non, hơn nửa giờ đang mặc trên người quần jean áo sơ-mi trắng đi học, coi bộ
cũng không giống lắm người có việc gì trên bar. Ngơ ngác một chút nó cũng lắc đầu
vừa định lên tiếng giải thích thì ông trưởng ca bảo vệ cũng quen mặt nó đi lại
gần vỗ đầu kéo tay ông bảo vệ khỏi người nó giọng ồm ồm.
-
Chuyện gì vậy Tám?
-
Thằng nhóc này nhìn lạ quá, chắc
tính trà trộn vô lấy đồ đây anh Hai?
-
Lạ cái đầu mày, nhìn cho kỹ thằng
em này là bạn của con Thủy sếp tổng của mày đấy. Nhìn nó vậy chứ thứ dữ đó mày.
Thấy xe nó đi không, nay SH mai moto, bồ nó chạy mấy con oto xịn sò, gái đẹp đi
với nó xếp đầy quán. Chưa hết nha, bill bàn của nó đủ đốt chết mày chứ ở đó lấy
đồ của mày làm gì?
Ông anh tuôn một tràn làm cả nó lẫn ông anh bảo
vệ mới miệng chữ O mắt trợn trong thiếu điều rớt ra ngoài, ông kia còn đỡ, nó
thì mồ hôi hột tuôn ra lạnh hết sống lưng. Nghe ổng nói thiết cứ tưởng nó công
tử đại gia gì đó chứ không phải thằng sinh viên.
-
Thôi cha nội nói một hồi đưa em lên
tuốt cột điện. Hi anh mới làm hả, đừng có nghe ổng chém gió. Em bạn chị Thủy,
xe toàn xe mượn, người yêu cũng bình thường, bill đi bar toàn công ty trả chớ
em bán thận không đủ một bill.
-
Haha tau nói có sai chỗ nào đâu mậy.
Đón con Thủy hả?
-
Dạ đón chỉ về ăn tối, thay đồ mới
lên làm.
-
Ờ chờ chút xíu nó ra tới liền đó
mà.
-
Thùng đồ này của chị Thủy hả anh?
-
Phải rồi, lấy ra trước cho nó đi,
rinh nổi không?
-
Nổi anh!
-
Thôi để tau rinh cho, con Thủy nó
dặn tay mày còn đau.
-
Dạ dạ…qua kia làm ly cà phê với
em cho tỉnh chút làm anh Hai. Anh Tám qua uống ly với em cho vui anh
-
OK thằng em, tối lên chơi không?
Lâu quá không thấy ghé
-
Dạ chưa biết.
-
Lên chơi cho vui, tối làm với anh
một ly. Lâu quá không gặp. Ê Tám đi mậy.
Ông anh tên Hai rinh thùng đồ của chị Thủy đi
cùng nó qua quán cà phê cóc bên kia đường, để thùng đồ lên xe nó rồi ngồi xuống
kêu thêm hai ly cà phê rút thuốc ra hút.
-
Mới đổi xe hả em, màu nhìn chiến
thiệt.
-
Xe ông anh em đưa cho chạy mấy bửa,
chứ em vẫn đi con dream trắng đó.
-
Con moto đâu? Bửa nào Mon nó chạy
con moto lên chơi tau chụp cho mày tấm hình,
ngầu đét!
Ông anh Hai quay qua vỗ vai ông Tám một cái rồi
cười ha hả, nó cũng chỉ cười nhẹ gật đầu. Tính ra xe nó mấy ông anh bảo vệ làm ở
đây chụp hình cũng gần đủ mặt, mang tiếng xe nó chứ mấy ông này ngồi mới thấy hợp
hơn nó, toàn mấy ông cao to mặt mũi thứ dữ, đâu có nhỏ người như nó. Ngồi được
một chút nó cũng nhìn nhìn qua bên sảnh trước quán bar, đếm đếm số người rồi kêu
thêm đại mấy ly cà phê kêu bà chủ quán đem qua mời hết mấy anh bảo vệ đang đứng
tụm năm tụm ba. Mấy anh em ngồi nói trên trời dưới đất được một chút chị Thủy cũng
ra tới.
-
Chờ chị lâu hông cưng?
-
Đây uống sạch ly cà phê rồi.
-
Chưa ăn gì uống cho nát bao tử hả
ông tướng?
-
Hehe thèm quá. Tính tiền con cô ơi.
Nó đứng dậy tính tiền xong, chị Thủy cũng cười
nói mấy câu với ông anh Hai rồi lên xe nó lao đi.
-
Còn nhiều tiền dữ, bao cà phê
nguyên đội bảo an luôn.
-
Haha có nhiêu đâu, cà phê cóc mà.
-
Ủa sao nay đi xe anh Kha?
-
Ổng kêu đi đó chứ, mai mốt giữ tiền
quán cho ổng.
-
Uhm! Em đi xe này đẹp nè, gái
theo ào ào.
-
Nói linh tinh. Giờ về tắm thay đồ
trước hay ăn trước?
-
Về tắm rửa thay đồ sạch sẽ hả ăn
cho ngon, nay bàn con Mimi với khách của chị vô hơi trễ, mình cứ từ từ hông
sao.
-
Rồi ok…
Nó chạy xe thẳng về nhà chị Thủy luôn vì đồ nó
cũng còn bỏ giặt bên nhà chị.
-
Mon em tắm thay đồ trước đi, chị
tắm lâu lắm. Còn phải make up nửa.
-
À rồi!
Quyết định vô cùng chính xác, nó tắm rửa thay
đồ sạch sẽ xong chị Thủy mới bắt đầu công cuộc chuẩn bị đồ đạc đi làm của mình.
Nó ngồi hút một điếu thuốc, mở tivi lướt lướt coi phim đã đời suýt ngủ gục mất
tiêu thì chị Thủy mới xong. Hôm nay chị mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ cực kỳ
quyến rũ, nó nhìn chị quen rồi mà máu nóng trong người cũng muốn chạy ma-ra-tong
khắp cơ thể.
-
Sao mặc như vậy được hôn ông tướng.
-
Đẹp đó, đi làm mặc như vầy thì được.
Chứ như hồi sáng không thấy đẹp chút nào.
-
Váy này hở ngực hơn đó
-
Bình thường thấy khoác thêm cái áo
ngoài mà. Không sao, cũng không hở lắm.
-
Hời! Riết chắc mỗi lần mặc gì phải
báo cáo anh Monnn quáaaaa.
-
Không dám. Xong chưa, đi ăn gì chứ
em đói muốn rụng rún rồi nè.
-
Cưng muốn ăn gì? Ăn nhiều lên cho
có sức đêm này làm bờ vai cho em đó nghen anh Monnnnnn.
-
Thôi khỏi ăn, nghe giọng này em
no rồi, không cần sức đâu.
-
Hihi đi thôi
Chị Thủy cười tủm tỉm đi theo nó xuống lầu,
chiều cao của chị cũng phổ thông nhưng khi mang giày cao gót đi làm vào khiến nó
tự nhiên lùn hơn chị một khúc. Ông trời thiệt là bất công với đàn ông mà, bình
thường cũng có chút cao hơn chị, giờ vẫn cứ là bị dìm hàng tuyệt đối. Xe ông
Kha êm ái viu viu trên đường, lâu lắm mới chạy tay ga nên chân có hơi không
quen, dù xe ngon nhưng cảm giác cũng không thích lắm. Vẫn cứ bé cà phê của nó là
thân quên hơn. Hai chị em chở nhau đi ăn nhẹ ở một quán ăn Hàn quốc gần trung tâm
cho tiện đường, ăn xong chở nhau luôn qua bar sớm để chị Thủy sắp xếp công việc
đón khách. Nó thì chưa vội vào quán mà la cà phía ngoài ngồi uống cà phê tán dóc
với mấy ông bảo vệ. Càng về đêm trời cũng mát mẻ, thoáng hơn, từng dòng người
qua lại không đông như giờ tan tầm. Nhạc bên trong hình như cũng vừa bắt đầu, mấy
anh bảo vệ thôi không còn ngồi với nó nửa mà chia nhau ra bắt đầu ca làm việc,
khách đi chơi cũng lác đác bắt đầu đổ về cửa bar. Từng chiếc xe sang trọng dừng
lại, từng nhóm người váy áo sành điệu đi qua trước mắt. Nó vẫn cứ ngồi đó yên lặng
ngắm nhìn, cứ như muốn tự tách mình ra khỏi cái thế giới ồn ào ấy.
-
Hi anh Mon! Lâu quá hông gặp
Đột nhiên có người vỗ vai nó một cái, quay lại
sau lưng, mấy cặp chân thon dài trắng nõn đập ngay vào mắt nó. Nhìn lên thì nhận
ra là mấy cô bạn dancer đang đứng nguyên nhóm khoe chân trước mắt nó, cô bạn này
tên Nhi hay dẫn nhóm đi diễn ở bar này, tuy lớn hơn nó một tuổi nhưng vẫn cứ thích
kêu nó anh vì nó là con trai.
-
Hi em! Nay đưa nhóm đi diễn ở đây
hả?
-
Dạ!
-
Tới giờ chưa, ngồi uống nước chơi.
-
Chưa tới giờ, còn sớm mà, ủa nay
anh đi đâu ngồi đây mình ên vậy?
-
À anh đưa chị Thủy đi làm
-
Ghê cỡ này quen chị Thủy hả?
-
Giỡn, làm như không biết anh vậy.
Mấy em ngồi xuống chơi, đứng đó đau mắt quá.
Nó cười cười đưa tay kéo thêm ghế ra xung
quanh, Nhi kéo tay thêm 4 cô gái đi chung nhóm ngồi xuống rồi ôm lấy bắp tay nó
cười tủm tỉm.
-
Sao rồi chàng, mấy lâu nay đi theo
cô nào mất tiêu vậy hả? Quên em rồi hả?
-
Hì anh có việc, ấy cỡ này hơi ú rồi
đó nha
-
Ú cái đầu anh đó, người hơn bị săn chắc ngon lành nha.
-
Em ú rồi, mấy bạn này mới đẹp nè.
-
Hihi mấy đứa này mới vô nhóm đó, diễn
điểm này gần nửa tháng rồi, tại anh hổng có vô chơi nên hổng biết đâu. Sao thấy
sao, đẹp hông…cần đo hông.
-
Có có chứ, rồi đo có bị đấm không?
-
Hihi hên xui, ngon qua đo đi.
Nhi bật cười nhướng đôi mắt đen nhánh hướng về
bốn cô gái đang cười ngồi xung quanh.
-
Này là anh Mon, khách quen của chị,
nhìn hiền lành nhưng hơi bị đào hoa đa tình. Mấy đứa coi chừng ảnh đó hen. Còn
mấy đứa này hả, ngon thì anh tự qua đo tự làm quen đi hen hihi
-
Hi mấy bạn, đừng có nghe Nhi nói
linh tinh.
-
Nói thiệt linh tinh hồi nào. Đâu mấy
đứa lại cho anh Mon đo nè.
-
Hihi đo là sao chị Nhi
-
Thì vầy nè
Nói rồi cô nàng Nhi kéo hai tay nó để lên hông,
xoa xoa nhẹ rồi lại kéo tay nó vòng xuống đùi.
-
Đó, cái này là đo của ảnh đó.
-
Trời, nham nhở…vậy chị để ảnh đo
một mình chị đi.
-
Nhìn mặt vậy mà xấu ghê ha hihi
-
Ơ ơ oan ức quá. Nè nè lâu lâu gặp
bớt dìm hàng tui dùm bà cô.
Nó ngơ ngác lắc đầu nói như mếu, mắt trợn ngược
đe dọa Nhi mà cô nàng vẫn cứ cười tươi trêu ngươi nó.
-
Thôi có uống gì kêu cho mấy bạn đi,
chừng nào diễn?
-
Gần một tiếng nửa, ngồi chơi với
anh chút tụi em vô thay đồ.
Nhóm của Nhi kêu nước xong ngồi vui vẻ vừa uống
vừa nói chuyện làm quen với nó. Vì bốn bạn kia diễn chính, Nhi chỉ đi theo quản
nhóm cho nên bốn bạn kia không dung tên thật, toàn lấy tên hơi tây tây để xưng
hô nhau.
-
Hết buồn luôn chưa anh?
-
Hả buồn cái gì?
-
Thì chuyện của anh đó, em có nghe
lóm chị Thủy nói.
-
À…cũng một thời gian rồi, anh bình
thường.
-
Hihi cố lên! Tưởng không gặp lại anh
luôn chứ.
-
Anh còn làm chỗ cũ mà không gặp
sao được, chỉ có em phải đi diễn chỗ khác thôi.
-
Em vẫn làm ở đây mà, cũng có đi
nhiều điểm khác nhưng diễn chính vẫn chỗ này.
-
Chỗ này lương ngon hơn hả?
-
Dạ cũng ngang ngang, tại chỗ này
tụi em quen lâu nhất. Chỉ có đổi đội nhảy với mấy điểm khác cho mới chứ hông có
đổi chỗ làm.
-
Ăn uống gì chưa? Tối tới giờ có
diễn ở đâu không?
-
Mới ở bên beer club chạy qua nè
anh, chưa ăn gì luôn.
-
Ấy sao không tranh thủ ăn, chút sức
đâu mà làm.
-
Hì quen rồi anh, tụi em toàn ăn nhẹ
lúc chiều, khuya làm về ăn luôn.
-
Thương chưa, riết chắc hư hết bao
tử.
-
Hihi quen rồi anh, mà thương thì đừng
có bỏ bê em đó nghennnn
Nhi cười tươi ôm ôm bắp tay nó, đôi môi đỏ
chu chu ra cứ như trẻ con đòi quà.
-
Đương nhiên, ai bỏ bê hồi nào. Đâu
lại đây từng người ôm một cái thể hiện thương nào.
Nó giang tay hướng về cả nhóm, mắt chớp chớp
cười to.
-
Hihi đừng nghe ổng, được cái miệng
hà, chút vô xuống diễn giao lưu khách kiếm ổng thử coi, ổng mạnh miệng vậy chứ
toàn né né cái mặt mắc cười lắm.
-
Ê đừng có bôi bác nhau vậy, giữ mặt
mũi chút coi.
-
Hihi xạo sự mạnh miệng không.
-
Làm gì có, chút ai ngon xuống với
anh, bảo đảm ôm cứng ngắt, đo đủ chục vòng luôn nhá.
-
Nè ôm đi, nè em ngồi sát rạt cho ôm
nè, đó đo đi.
-
Đừng thách nhau, giờ chưa có hứng,
chút vô trỏng đo cho coi
-
Hihihi
Cả nhóm bật cười, mấy cô nàng kia cũng được đà
ngồi sát vô người nó trêu chọc, tự dưng nó thấy mình giống món hàng cho các cô
chơi đùa chứ không còn là khách nửa. Bà cụ chủ quán cũng chỉ biết lắc đầu cười
cười, gương mặt ra vẻ cảm thông với tấm thân bơ vơ giữa vòng vây của yêu nữ của
nó. Ngồi nói chuyện linh tinh thêm một lúc cả nhóm đứng dậy đi vào trong chuẩn
bị làm. Nó ngồi thêm một chút chị Thủy cũng gọi điện kêu nó vào trong ngồi giữ
bàn cho nhóm Mimi đang trên đường đến.
Bước qua khỏi cánh cổng dày là một thế giới đầy
ắp tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một bầu không khí cuồng nhiệt vừa quen thuộc vừa
xa lạ, quen vì nó đã đi đến đây nhiều lần vì công việc phải đi tiếp khách với sếp,
lạ là vì vốn có đi bao nhiêu lần nó cũng không thích chỗ ồn ào. Chị Thủy đang đứng
đón nó gần chỗ ra vào, vừa thấy nó chị liền chen lại gần kéo tay dẫn đường cho
nó. Bàn là một khu ghế sô-pha sang trọng nằm gần trung tâm, thông thường đây là
khu vip nhất nên thường tầm nhìn, tiếng nhạc cũng như sự chăm sóc cũng là cao
nhất. Nó cũng là khách quen của khu vực này bởi vì chỗ này mới có cái ghế sô-pha
êm ái thích hợp với nó. Kéo nó ngồi xuống, chị Thủy nép sát vào người nó, kéo bàn
tay nó vòng qua eo chị, tay còn lại vòng qua cổ kéo nó sát hơn vào người. Mùi
thơm thoang thoảng từ môi chị khiến nó cũng có một chút cảm giác khó không nói
thành lời.
-
Ngồi đây chờ tụi nó chút nghen.
Chị đi đón khách tiếp.
-
Uhm chị đi đi
-
Để chị kêu mấy đứa đem trái cây nước
lọc ra cho em nha
-
Cũng được.
-
Ngoan ngồi yên đây đừng có đi tán
gái đó nghen, nếu không hôm nay hậu quả rất nghiêm trọng đó nghen cưnggggg
Chị Thủy thổi nhẹ một cái vô tai nó, bàn tay
trái nâng cằm nó lên nựng nựng một cách bá đạo, quăng cho nó một nụ cười ẩn ý gì
đó rồi mới chịu đứng dậy len lỏi vào dòng người. Trước giờ đi chơi nhất là gặp
nhau trong cái không khí này bà cô Thủy cũng toàn trêu chọc nó lả lơi như vậy,
riết nó cũng quen dần, mọi người biết cũng quen thuộc từ lâu cho nên nó cũng chỉ
lắc đầu cười khổ, dựa lưng vào ghế. Nhắm mắt được vài phút thì nó nhận ra lại một
hơi thở gần sát bên tai, mở mắt ra là một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đen, điểm
thêm vài cánh hoa trắng li ti đang ngồi chống cằm nhìn nó. Khẽ mĩm cười, nó giơ
tay xoa xoa cái má trắng mịn không một chút tì vết của cô gái rồi ngồi thẳng dậy.
-
Lại hồi nào không lên tiếng chị?
Cô gái chu cái miệng cắn nhẹ lên tay nó một cái,
đôi chân mày cau nhìn nó như một kẻ phụ tình bị bắt gặp.
-
Nè! Đã bảo bao nhiêu lần. Ai cho
em sờ má chị hả?
-
Vậy cứ đưa cái mặt lại gần đây làm
gì, sờ thì cứ sờ thôi, chà ngồi yên em sờ cái nửa, mặt bớt mâm rồi nè.
-
Không cho sờ má mà, nổi mụn người
ta.
-
Nào ngồi yên. Tay em sạch lắm, mới
cầm mấy ly cà phê ngoài đường hà.
-
Eo ôi ghê chết đi được, không cho
sờ mà…nổi mụn ai đền cho chị?
Cô gái nghiêng nghiêng đầu xụ mặt né bàn tay
nó, né né như có như không rốt cuộc cũng
bị bàn tay nó bắt lấy gương mặt, ngón tay cái xoa xoa nhẹ khiên cô nàng cười khúc
khích, mặt vẫn cứ nhăn nhăn.
-
Mệt ghê luôn đó, nghe bà Thủy đem
đồ ăn ra cho em là chị biết thế nào cũng bị em chọc, phiền hết sức.
-
Chứ chị không muốn gặp em hả?
-
Muốn thì muốn, nhưng mà…nào đã nói
không cho sờ mà, má chùa hả?
-
Để không làm gì, cỡ này khỏe không,
má mũm mĩm như này chắc vẫn ăn ngủ ngon lành hả?
-
Thấy ai chia tay bồ ngủ ngon không
ông?
-
Ủa chia tay nửa hả, một năm chia
tay trăm lần. Ăn thua gì?
-
Điên à mà trăm lần, có 99 lần thôi,
buồn đủ 99 ngày.
-
À rồi vậy thì còn chưa sao, người
vẫn đẹp, da vẫn mịn, trai vẫn theo ào ào.
-
Mệt không cần thằng nào nửa nha, ngồi
ăn trái cây đi, chị làm.Chút chị lại chơi.
-
Ừ chị đi đi.
Cô gái nghiêng cái đầu, kéo mạnh tay nó ra khỏi
mặt rồi đứng dậy bước đi, để lại nó với mấy chai nước lọc, một dĩa trái cây to đùng.
-
À chị Yến
-
Sao đó?
Nó đưa hai ngón tay lên miệng ra dấu, chị Yến
nhìn nó cười một cái rồi gật đầu quay đi. Nhắm mắt thêm vài phút một anh bạn phục
vụ trạc tuổi nó đi lại gần, khẽ cuối người hai tay cầm một gói thuốc, một hộp
diêm màu đen sang trọng đưa cho nó.
-
Dạ thuốc lá chị Yến dặn em đem ra
cho anh ạ
-
Uhm anh cảm ơn.
Nó nhận gói thuốc màu trắng thứ nó thường hay
hút mỗi lần đi bar, tay còn lại rút một tờ tiền 100k ra dúi vào tay bạn phục vụ,
nhưng cậu bạn vội xua tay đẩy tiền ngược về phía nó.
-
Thôi anh! Mấy chị dặn không được
lấy tiền tip của anh.
-
Mấy cái bà này, bạn cứ nhận, đừng
nói mấy bà ấy biết.
-
Không được, chị ấy biết chị la em
chết.
-
Cầm lấy, ai la kêu lại nói chuyện
với tui. Không lấy tip cũng phải lấy lại tiền mua thuốc chứ.
-
Chị Yến nói thuốc của chị Thủy
mua sẵn, không có tốn tiền đâu anh. Thôi anh ngồi chơi chút chị Yến ra.
-
Ơ…cái ông này, thật thà dữ vậy
Nó chưa kịp nói gì cậu bạn phục vụ đã len vào
đám đông mất dạng. Nó cũng đành nhét tiền ngược trở vào túi. Hình như nhạc cũng
chỉ mới đánh được hơn một tiếng, mà nghe nói nhóm Ngân và Mimi hình như tới qua
mười hai giờ mới tới vì Mimi mười một giờ mới tan làm. Đi chơi ở đây mà thiếu
Mimi thì coi như mất luôn một nửa vui vẻ. Nó mĩm cười nghĩ về những trò đùa của
cô nàng Mimi này một chút rồi cũng ngả người ra ghế, móc điếu thuốc ra châm lửa,
sau đó quăng luôn gói thuốc lên bàn trước mặt. Nhạc tuy chỉ là dạo đầu nhưng vẫn
khiến đầu óc người ta khó mà yên tĩnh, không khí dường như càng ngày càng nóng
hơn bởi càng về khuya càng nhiều người bước vào quán. Bốn cô bạn dancer mới gặp
ngoài đường cũng bắt đầu lên diễn. Những cơ thể đầy ma mị khiến mọi người đều
ngước mắt nhìn theo từng vũ điệu, ngay cả nó vốn thích nhìn dancer nhảy cũng
say sưa ngắm nhìn bằng ánh mắt tò mò bởi vì mấy bạn này là người quen của nó. Chút
thế nào cô nàng Nhi cũng đi ra kiếm nó để bắt nó nhận xét theo thói quen. Sau hơn
mười phút biểu diễn tại chỗ, bốn cô dancer cũng chia nhau ra vừa đi vừa uốn éo
người theo nhạc hướng về các bàn khách để giao lưu. Đây cũng là cách các bạn làm
quen, nói chuyện chào hỏi cũng như đặc biệt hy vọng có thêm một ít tiền tip. Một
cô nàng tóc vàng dáng người cao, đặc biệt bốc lửa xinh đẹp nhất trong số bốn bạn
tủm tỉm cười đi về phía nó, sau đó nháy nháy mắt nắm hai tay nó rồi cuối người
nhảy theo vài giai điệu thường thấy của các bạn dancer, chưa uống rượu mà người
nó máu chạy rần rần, hai vanh tai nó nóng ran bởi thân hình như con rắn trước mặt.
Cô nàng ôm lấy cổ nó dựa sát vào người nó cười khúc khích cả người ngồi luôn lên
đùi nó, cô nàng cứ như muốn lôi tuột hết cái bản năng đàn ông trong người nó ra
ngoài bằng những cử chỉ không còn khoản cách. Hai bàn tay nó cứ run run tự nắm
chặt lấy túi quần của mình, đầu ngả tối đa ra sau thành ghế, đáng tiếc làm gì còn
né được nửa, chỉ còn đành lắc đầu cười khổ, miệng thở phì phì cố thối mấy sợi tóc
đang phủ đầy trên mặt nó. Hình như cảm nhận cái hành động buồn cười của nó, cô
nàng tên gì thì nó cũng quên bén đi rồi lại run run vai vì cười
-
Cái gì mà né không vậy anh Mon, nảy
đòi đo em mà hihi
-
…
Nó còn đang vận động cái sức mạnh nam nhi
trong người ra mạnh mẽ đối mặt với cô nàng này thì cô nàng đã vòng tay cầm lấy
hai bàn tay nó kéo ra khỏi túi quần một tay đặt trọn lên bờ eo bốc lửa của mình,
tay còn lại của được bị kéo để trọn lên đùi cô nàng, làn da mát lạnh lán mịn
khiến nó vừa thích vừa buồn cười. Tay rụt lại hoài cũng không thể bởi nó đã bị
cô nàng khóa chặt. Khó khăn lắm mới hít sâu một cái, nó cười khổ ráng nói nên lời.
-
Rồi rồi…em thắng rồi, người người
đẹp lắm…thôi tha tha cho anh.
-
Hihi còn nhiều chỗ chưa đo mà. Nảy
hung hổ lắm mà ta.
-
Ờ thì…bửa nay hơi thiếu sức…để bửa
khác đo tiếp.
-
Y chan chi Nhi nói. Hihi dân chơi
gì nhát quá nha cưng!
Nó lại cười khổ trong lòng, khẽ đưa mắt nhìn
quanh, ba cô nàng kia đâu có giao lưu với khách dữ dội như bà cô này, các cô cũng
đang đưa mắt nhìn về phía nó tủm tỉm cười như được mùa.
-
Thôi thôi sau không dám đòi đo nửa,
tha đi…anh tip cho em hen, tha đi.
Nó ráng kéo cái tay phải ra khỏi eo cô nàng,
móc một tờ 200k ra, đang loay hoay tìm cho được bàn tay cô nàng để tip thì cô nàng
lại dựa sát vào người, tay kéo mạnh bàn tay phải nó ôm lên eo cái nửa rồi chu môi
cười.
-
Chị Nhi dặn anh đi chơi thì hông được
lấy tiền tip của anh, chừng nào thấy anh đi với mấy ông sếp thì mới lấy.
-
Hả…cái bà cô này. Lấy, em cứ lấy
cho anh vui.
-
Hihi hông thèm, lâu lắm mới thấy
người như anh, nay đủ vui rồi hihi.
Thực sự lúc này tay nó khá yếu, lại đang bị cô
nàng gần 50kg này ngồi đè hẳn lên người cho nên cũng không còn chút thế nào để
rút tay ra hay nhét tiền vào đâu đó trên người cô ấy. Chỉ đành ngậm đắng nuốt
cay, hí ha hí hửng à nhầm tiu nghỉu thưởng thức mùi hương con gái, làn da mát lạnh
mịn màn và rất săn chắc của dancer.
-
Thôi cầm lấy coi như anh mời ăn mấy
chị em ăn khuya. Đi làm không có tip sao vui.
-
Muốn mời ăn tối thì bửa nào rảnh
mời tụi em sau, hihi coi cái mặt búng ra sữa nè, uống nước lọc mà đỏ hết trơn.
-
Làm gì có, đây là tại đèn
-
Hihi nảy tưởng anh thích con trai
chứ, mà mặt đỏ mắc cỡ như vầy, đúng là con trai rồi.
-
Chọc xong chưa, giờ thả ra đi nè,
người thì đẹp rồi cơ mà hơi nặng nha
-
Vô duyên, nặng cũng sao so được với
con trai như anh. Mà anh chưa đo xong mà.
-
Đo đo xong rồi, bửa khác đo tiếp.
Rồi sao cầm tiền tí đi ăn khuya nào.
-
Hông! Chị Nhi nói anh còn đi học,
bày đặt tip làm gì.
-
Chứ nhiệt tình như muốn ăn tươi
nuốt sống người ta như vầy thì phải mời lại cái gì chớ.
-
Hihi ra chọc anh chơi chứ khách
khác dễ gì được thân mật cỡ này với em.
-
Rồi anh cảm ơn, bộ không làm nửa
sao ngồi đây hoài.
-
-
Đang mõi mượn người ngồi một chút.
Cho em miếng nước.
-
Thì cũng phải thả tay ra mới lấy
nước được chứ.
-
Ngoan ghê!
Cô nàng cười tươi thả tay phải nó ra, tay trái
vẫn khóa chặt tay nó để lên đùi mình, một tay cô nàng cầm chai nước dứ dứ trước
mắt, hiểu ý nó liền dùng tay phải vặn nắp chai. Cô nàng vẫn ngồi đung đưa trên đùi
nó, tay cầm chai nước uống một cách ngon lành. Nhìn cô nàng uống nước nó mới để
ý cô ấy cũng đang rất mệt.
-
Mệt lắm hả?
-
Dạ! Vừa mệt vừa mõi nhưng mà em
quen rồi.
-
Ừ! Ăn thêm miếng trái cây cho lại
sức.
-
Yên tâm, em còn sức mà.
-
Còn diễn nửa không?
-
Dạ còn chứ anh, tầm nửa tiếng nửa
nhảy tiếp.
-
Uhm vậy ngồi nghỉ xíu làm tiếp.
-
Hì! Tự nhiên xuống đây ngồi có chút
xíu, người trở nên làm biến di chuyển ghê.
Nó mĩm cười, cũng không né cô nàng nửa, tay phải
xoa nhẹ nhẹ lên vai giống như nó vẫn hay làm theo thói quen mỗi khi có ai đó đi
với nó than mõi. Cả hai đều không hẹn nhau mà im lặng lắng nghe tiếng nhạc, cô
nàng cũng không còn chọc nó nửa, yên vị ngồi trên người nó, tay khẽ xoa xoa lên
bàn tay đang đặt trên đùi cô ấy, tay còn lại cầm chai nước suối nhịp nhịp theo
nhạc.
-
Cho anh điếu thuốc.
-
Dạ!
Cô nàng mĩm cười, nhoài người lấy gói thuốc
trên bàn, rút một điếu rồi tự châm thuốc hít nhẹ một hơi sau đó mới đưa điếu
thuốc lên miệng nó. Làn khói trắng bay vào không gian, ánh đèn nhấp nháy quay
cuồn càng làm khói thuốc như huyền ảo, lung linh hơn. Nó im lặng, ánh mắt len lỏi
giữa những sợi tóc vàng của cô ấy nhìn ngắm tất cả những gì hiện lên trong tầm
mắt. Bất chợt nó đưa mắt về phía trên tầng hai, phía xa có một gương mặt lạnh lùng,
mái tóc ngắn bạch kim, chiếc váy trắng dường như rất quen mắt. Đôi mắt sâu như
nước mùa thu hình như đang nhìn về phía nó. Mỗi một ánh đèn lướt qua gương mặt ấy,
nó như thấy rõ đôi mắt lạnh lùng, có một chút gì giận, một cái nhìn rất lạ đang
hướng về nó, xoáy sâu vào như muốn nhìn rõ bên trong tâm hồn. Nó khẽ cau mày, cố
lục lọi bằng tất cả trí nhớ cũng không biết cô ấy là ai, chỉ là chiếc váy này
thật sự vô cùng quen mắt.
-
Ai vậy nhỉ?
-
Hả? Anh nói gì?
-
À không có gì.
-
Xì!
Nó cười nhẹ, rồi lại đưa ánh mắt về phía cô gái,
ánh đèn nhấp nháy chiếu lên mái tóc trắng bạch kim khiến cả gương mặt ấy bổng
trở nên như một cô búp bê kiêu kỳ, lạnh lùng. Đôi môi như màu táo chin khẽ nhếch
lên, chậm rãi như đang nói từng chữ một cách kiêu sa
-
Đồ…xấu xa…đồ…nham…nhở…Đồ…tồi
Nó mím môi hít thật sâu một hơi thuốc từ trên
tay cô nàng dancer ngồi trên người, nhăn mắt như cố nhìn cho rõ khẩu hình, nó
không chắc có đọc được gì đó vì nó chẳng phải chuyên gia. Chỉ là hình như cô ấy
đã nói như vậy, mập mờ, khó hiểu…có lẽ nó cũng hơi nhạy cảm. Nhưng mà….ai vậy
nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét