Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 52)



Hai đứa nhìn nhau một cách lấm lét, con nhỏ kéo tay nó chạy ra chỗ khác “họp lại”, sau lưng ba mẹ nhỏ nhìn hai đứa lắc đầu ngồi trở xuống ghế. Con nhỏ lôi trong túi ra một cuốn sổ, giở ra mới biết trong đó toàn chữ viết bằng tiếng Việt của con nhỏ, chữ “đẹp” không thua gì nó đâu, bên cạnh đó vài trang có dán hình.
-         Hình gì vậy?
-         Hình mấy chỗ đẹp ở đây nè. Tui kiếm trên tạp chí đó.
-         Chi!
-         Thì để biết chỗ để đi chơi chứ chi.
-         Chuẩn bị kỹ quá hen.
-         Chứ sao. Thấy tui thông minh chưa. Giờ mình đi chỗ này chỗ này, chỗ này nửa, thấy sao?
-         Sao cũng được.
-         Cho you chọn một chỗ đó Monster!
-         Biết gì đâu mà chọn. Ưu tiên con gái, tui đi đâu cũng được.
-         Xí! Hổng chọn đi chơi mà chê tui quýnh phù mỏ.
-         Ờ ngon!
Phần chọn địa điểm đi chơi quyết định nhanh chóng theo ý con nhỏ. Vậy là cả ngày hôm ấy nó đi chơi gần như khắp cái thành phố, mỗi chỗ chơi được một chút là đòi đi chỗ khác, đến tối mịt mới quay trở về trung tâm. Đi với đoàn văn nghệ của nó còn không mệt bằng một góc đi với con nhỏ này, chạy nhảy khắp nơi, cái miệng tía lia không ngớt. Tất nhiên nó cũng đâu có vừa, cãi tay đôi với con nhỏ trong mọi chuyện, chỉ là tranh cãi kiểu con nít vui vẻ thôi chứ cũng không có gì quan trọng. Sau khi ăn nhà hàng no căng bụng, điểm đến cuối cùng là một quán caffe khá đẹp, có rất nhiều món lạ nhất là kem. Hồi đó với nó thì món uống ngon nhất, thích nhất là nước ngọt. Vừa định kêu một chai coca uống thì con nhỏ bĩu môi cười ngặt nghẽo.
-         Đồ con nít!
-         Gì nửa?
-         Uống nước ngọt là con nít.
-         Rảnh nửa. Chắc ăn kem không phải con nít đâu.
-         Tất nhiên tui lớn hơn you. Đồ con nít.
-         Đỡ hơn con nít quỷ.
-         Hứ! Monster!
Lại kiếm chuyện, lại cãi nhau trước nụ cười của ba mẹ con nhỏ.
-         Ê!
-         Gì?
-         You dám uống caffe như papa tui hôn?
-         Dám! Caffe thôi mắc gì sợ.
-         Đắng lắm đó, hồi trước tui thử một lần rồi.
-         Tui cũng thử rồi, có gì đâu, đắng đắng ngọt ngọt. Mà tui thấy cũng hổng ngon lành gì, chắc chỉ có người lớn mới uống thôi.
-         Vậy hen. Ê giờ tui với you kêu caffe uống thử đi coi đứa nào uống nhiều hơn.
-         Rảnh quá!
-         Thì rảnh mới  rủ you uống. Sao dám hôn hay nhát quá sợ thua tui.
-         Chơi thì chơi!
Hình như ngày hôm nay nó bị con nhỏ khích tướng hơi nhiều thì phải. Con nhỏ đứng dậy hào hứng gọi anh phục vụ lại chỉ tay vào ly caffe của ba con nhỏ.
-         Anh ơi cho em hai ly caffe giống vậy nha.
-         Cherry con có chắc muốn uống caffe không đó?
Mẹ con nhỏ hỏi chen vào.
-         Hihi con muốn uống.
-         Con nít không uống caffe được đâu con gái.
-         Con đã lớn rồi. Con muốn thử.
-         Được thôi, nhưng nếu uống không được thì phải ngừng ngay nhé.
-         Yes mami!
Anh phục vụ gật đầu quay đi, con nhỏ vội chạy theo kéo anh phục vụ lại nói nhỏ nhỏ gì đó rồi tủm tĩm cười quay về bàn thưởng thức món kem của mình. Một lúc sau hai ly caffe được mang ra, trên ly con nhỏ có vẽ hình một trái tim màu nâu nâu, còn ly của nó chẳng được vẽ gì hết.
-         Sao ly đó khác ly này.
-         Mệt quá, tại người ta trang trí ưu tiên cho con gái đó. Bộ muốn làm con gái hả mà ý kiến.
-         Ờ thấy lạ hỏi thôi làm dữ vậy.
-         Giờ bắt đầu uống nha, ai uống hết trước người đó sẽ được bắt người kia làm một chuyện.
-         Làm gì là làm gì.
-         Làm gì cũng được, miễn hổng quá sức thì thôi.
-         Rồi chơi luôn!
Con nhỏ đếm 1-2-3 bắt đầu, ngay lập tức nó đưa ly caffe lên uống, một ngụm đầu tiên nó nhăn mặt trợn mắt, trời ơi sao caffe ở đây nó đắng dữ vậy nè, lên tới óc luôn chứ ít gì. Nó sặc một cái, nước mắt nước mũi cứ như muốn trào ra ngoài, khẽ liếc lên, con nhỏ đang cười khúc khích nhấm nháp ly caffe của con nhỏ một cách ngon lành. Không lẽ công lực con nhỏ dữ vậy sao, nó bấm bụng quyết không thể để thua được, nhắm tịt mắt chơi luôn một hơi gần hết ly caffe. Đặt ly xuống, con nhỏ đã uống cạn ly tự bao giờ, riêng nó còn gần một phần ba. Mặt mũi nó nóng bừng bừng vì bị đắng vội vàng cầm ly nước ngọt uống ừng ực rùng mình một cái ngả người ra ghế thở phì phì.
-         Thua! Đắng nghét không có ngon lành gì hết vậy mà chú uống hay thiệt.
Nó giả vờ quay qua bắt chuyện với ba con nhỏ để trốn tránh cái bản mặt cười khúc khích đầy thách thức của con nhỏ. Ba nhỏ nhìn nó cười.
-         Lần đâu con uống caffe hay sao mà nhìn mặt đau khỗ dữ vậy.
-         Dạ không, hồi đó có uống thử caffe ở nhà, đâu có đắng dữ như giờ đâu chú.
-         Vậy sao. Để chú thử xem nào.
Ba nhỏ đưa ly caffe của nó lên uống thử, gương mặt chú lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhìn nó, rồi nhìn con nhỏ, hồi sau chú cầm ly con nhỏ lên nếm thử một miếng caffe còn dính trên miệng ly, ngẫm nghĩ một hồi rồi cười nhẹ một cái. Con nhỏ lo cười đắc thắng với nó nên đâu có để ý ba nhỏ đang làm gì, sau đó chủ ghé tai nói nhỏ với nó.
-         Hả!
Nó trợn mắt một cái đứng dậy tức tối.
-         Ê! Đồ ăn gian!
-         Gì chứ? Ai ăn gian gì chứ.
Nó nhỏ nín cười gân mặt lên cãi lại.
-         Khỏi chối! Chơi gì chơi cho tui uống caffe không bỏ đường còn you thì uống ca…ca po…Ủa chú caffe đó kêu sau con quên rồi.
-         Là ca-pô-chi-nô đó con.
-         Đúng! Là ca-pô-chi-nô, trong đó có kem ngọt đúng hôn.
-         A!!! Sao papa theo phe hắn. Mami papa chơi gì theo phe người ngoài kìa.
Con nhỏ chu miệng ra vẻ giận dỗi, mẹ và ba nhỏ đều bật cười, chỉ riêng nó là hậm hực trong người, làm uống cái thứ nước đắng nghét không có một miếng đường nảy giờ.
-         Lớn còn chơi ăn gian!
-         Rồi sao! Ai biểu hổng biết nhường nhịn con gái chi, cho uống caffe đắng chơi…đáng đời!
-         Nhớ đó! Đồ ăn gian!
-         Đồ đáng ghét!
-         Ăn gian!
-         Monster! Xí!
Nếu không có mẹ nhỏ giảng hòa chắc hai đứa cứ gân cổ lên mà cãi nhau cho đến khan tiếng thì thôi. Cả bốn người lại vui vẻ nói chuyện với nhau cho đến khi lên xe đưa nó về khách sạn. Sáng mai nó phải theo đoàn rời khỏi Đà Lạt, sau đó nó sẽ bắt luôn xe để về quê. Đoạn đường từ caffe về khách sạn chẳng ai nói với ai gì cả, đứng trước khách sạn, mẹ nhỏ ôm nó thêm một cái, nói lời cảm ơn, ba nhỏ thì vỗ vỗ vai chúc sức khỏe nó và gia đình. Nó vẫy vẫy tay chào, con nhỏ ngồi trong xe nhìn nó không nói gì hết, chắc cãi nhau cả buổi trời nên ghét nó lắm đây. Chiếc xe từ từ lăn bánh, nó cũng quay lưng đi vào trong, được vài bước có tiếng kèn xe, nó quay lại, xe mở cửa con nhỏ chạy lại đứng trước mặt nó, tay chắp chắp sau lưng, người cứ xoay qua xoay lại mắc liếc dọc liếc ngang như không thèm nhìn thẳng vào nó vậy.
-         Gì nửa? Sao hổng về đi.
-         Ừ!...Mà mai you về quê hả?
-         Ờ!
-         Tui con ở chơi một tuần nửa mới về nước.
-         Ờ!
-         Mà…you nhớ lời thách của tụi mình hôn đó?
-         Nhờ mà.
Nó bật cười nhẹ, con nhỏ này bộ tính làm thiệt sao trời, nó là nó chỉ thấy thách thức nhau chơi thôi, sau này biết có gặp lại đâu ở đó mà nhớ hay không.
-         You đưa tui một thứ để làm bằng chứng đi, tui cũng vậy.
-         Đưa gì? Tui có gì cho you đâu.
Con nhỏ nhìn một lượt khắp người nó rồi chỉ vô cái đồng hồ nó đeo trên tay.
-         Cái đó!
Nó giật mình tay che che cái đồng hồ đứng lùi lùi lại như sợ con nhỏ giật đồ của nó.
-         Gì! Cái này hả…nhưng...tui có một cái đồng hồ này thôi à, mắc mắc lắm đó. Tui nhịn ăn sáng biết bao lâu mới mua được đó.
-         Mệt quá! Vậy mới có giá trị để tui giữ chứ.
-         Nhưng!
-         Cho tui đi, nha nha…mai mốt tui đền cái khác cho.
-         Bộ lấy cái khác không được hả?
Nó vẫn ngập ngừng, ai từng có cái đồng hồ casio đen huyền thoại đó thì cũng biết, đó là một trong những thứ hồi nhỏ đa số đứa con nít nào cũng ước sở hữu cùng với xe đạp leo núi, máy chơi điện tử…Nó phải vất vả dành dụm, xin xỏ, nhịn ăn mới có thể mua được cái đồng hồ, mục tiêu tiếp theo là xe đạp leo núi, vậy mà giờ con nhỏ nỡ lòng tướt đoạt cái đồng hồ, chẳng khác nào bắt nó phải làm lại từ đầu.
-         Hổng được. Tui thích cái đó à, ai kêu you quý nó nhất chi hihi
-         Lấy cái áo đi, cái nón, hay cái móc khóa này đi được không?
-         Hông! Cho tui cái đồng hồ đi…đi…nha..nha…
-         Nhưng…
Con nhỏ trợn mắt giựt cái tay nó rồi mở khóa gỡ cái đồng hồ trước sự phản kháng yếu ớt của nó. Hả lòng hả dạ lắm, con nhỏ mân mê cái đồng hồ cười tít mắt trước gương mặt đau khổ tiếc nuối của nó.
-         Tui sẽ giữ kỹ. Cảm ơn you nha hihi. “Chụt”
Nó đứng hình, tim đập thình thịch, mặt mày tay chân nóng bừng. Chuyện gì vừa xảy ra, nó phải mất mấy giây mới định hình được. Con nhỏ thì chạy mất tiêu lên xe phóng đi khuất tầm mắt. Trời ơi!...Lần gặp gỡ này nó lỗ nặng luôn rồi. Đã bị con nhỏ nhìn nó tắm làm nó mất zin, bị tướt đoạt tài sản quý nhất là cái đồng hồ, giờ thì nụ hôn đầu đời để dành cho lớp trưởng của nó đã bị con nhỏ lấy mất. Nó ngẩn ngơ người nhìn theo chiếc xe khuất dần sau những dãy nhà san sát, thôi chết được hun phê quá quên mất con nhỏ chưa đưa cho nó cái gì để trao đổi với cái đồng hồ…

         ………………………………………………………………………..

Thì quá khứ…
“...Lang thang qua phố đi tìm dấu chân người…
Nơi đây chỉ thấy bóng em xa dần mãi xa....
Anh đơn côi bên đường vắng xưa, ôm trong tim bao nhớ mong vơi đầy…”

Một cơn mưa nhẹ ùa qua, nó giật mình chạy ù qua đường tìm chỗ núp mưa. Chỉ là cơn mưa rào giữa mùa hè đổ nắng, vai áo ướt lấm tấm, vài chiếc lá rớt trên vai tự bao giờ. Bụng khá đói, nó nhanh chóng mua một ổ bánh mì của bà cụ ngồi gần đó cùng một bịch sữa đậu nành rồi ngồi ăn ngay tại bên đường. Dòng người lại đổ ra nhộn nhịp trước mắt, sau cơn mưa rào, mùi nhựa đường, mùi đất, mùi mồ hôi quyện vào nhau như một phần riêng của cuộc sống. Nó rảo bước dọc bờ hồ để lặng nhìn mọi thứ xung quanh diễn ra một cách chậm chạp như một lữ khách đứng bên lề cuộc sống. Thành phố không phải của nó, nhưng vẫn cảm giác bình yên, thành phố càng không phải của riêng ai nhưng vẫn thấy thân thuộc làm sao. Đôi chân nó mệt nhoài, móc trong balo ra một chai nước suối người ta phát lúc trên xe, nó mở nắp chai đổ thẳng lên đầu để xua tan những nặng nề của cái nắng trưa vương đầy mùi gió. Phải mất một lúc lâu nó mới quyết định vẫy một chiếc taxi đi ngang qua.
-         Anh chở em đi kiếm một khách sạn nhé.
Anh lái taxi đã khá đứng tuổi, gương mặt phúc hậu tươi cười quay lại nhìn nó.
-         Em muốn kiếm khách sạn kiểu nào?
-         Dạ khách sạn bình thường thôi anh. Em là sinh viên chỉ đi có một mình.
-         Được rồi anh biết một chỗ sạch và rẻ lắm. Em đi du lịch hay có việc gì trên này?
-         Dạ em đi chơi thôi anh.
-         Sao đi một mình buồn vậy? Em có ai quen trên này không?
-         Dạ không!
-         Xuất phát nhé! Em lên ngay mùa này thì khỏe, nhiều khách sạn giá vừa phải lắm. Chút nửa đến em cứ hỏi trước giá rồi hãy quyết định.
Nó im lặng, anh tài xế cũng không nói gì nửa, có lẽ anh cũng nhìn thấy trên gương mặt nó lúc này, cảm xúc đã không tồn tại từ lâu. Có lẽ nó gặp may, một chút may mắn còn sót lại xung quanh nó lúc này. Anh tài xế tốt bụng đưa nó đến một khách sạn nằm ở một con phố nhỏ, không xa lắm trung tâm mà giá phòng khá ổn. Anh tài xế hướng dẫn nó vào tận lễ tân để nhận phòng, hình như đây là khách sạn gia đình và chủ có lẽ cũng quen biết anh. Sau khi nó đồng ý nhận phòng, trong lúc chờ cô chủ tìm chìa khóa nó quay qua cảm ơn anh tài xế.
-         Cảm ơn anh nhiều nha.
-         Có gì đâu, mà đây là số điện thoại của anh, em lên đây một mình đi chơi đâu có gì ủng hộ anh. Anh chạy xe cũng gần khu vực này thôi.
-         Ủa không phải báo về tổng đài sao anh?
-         Khỏi. Không sao đâu em.
-         Dạ!
-         Chào em nhé!
-         Chào anh!
Anh tài xế vui vẻ đi ra cửa rời khỏi khách sạn, nó vác balo đi lên lầu theo cô chủ nhận phòng. Phòng nó ở là phòng đơn khá sạch sẽ dành cho hai người, mùa này ít khách du lịch nên giá khá tốt, có cả ban-công nhìn ra phía dưới đường. Quăng balo vào góc phòng nó cởi giày ngả mình luôn xuống giường nhắm mắt. Chẳng cần biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu mà thôi.

Thức dậy, trời se lạnh, phải mất khá lâu nó mới lấy lại phương hướng để làm quen với ánh sáng yếu ớt trong phòng. Bụng đói cồn cào, đầu óc quay cuồng vì mệt mõi...nó uể oải cầm ấy điện thoại xem giờ, cũng hơn 7h tối rồi chứ ít gì. Nó ngồi dậy đi ra bên ngoài ban-công, thành phố đã sáng đèn, chẳng còn nhìn thấy gì ở phía xa chân trời ngoài một màu đen mù mịt. Nó rửa mặt, đánh răng cho tỉnh ngủ rồi xỏ giày vào, khoác vội cái áo đi xuống đường tìm gì đó để ăn. Một tô mỳ quảng nóng hổi giữa cái tiết trời se se có lẽ dễ nuốt hơn, một ly sữa nóng, vậy là xong bửa tối. Ngồi suy nghĩ một hồi nó nhẹ nhàng bấm số điện thoại của anh tài xế.
-         Alo anh nghe nè em trai.
-         Anh đang ở đâu?
-         May quá anh vừa trả khách xong, em cần đi đâu hả?
-         Dạ! Vậy chờ chút anh đến ngay.
-         Ok!
Nó tính tiền quay trở về khách sạn ngồi chờ, khoảng mười phút anh tài xế đến.
-         Giờ đi đâu em?
-         Đà Lạt Night anh nhé.
-         À! Có vẻ quen thuộc trên này, em hay đi du lịch ở đây sao?
-         Dạ cũng vài lần thôi anh.
-         Ok!
Xe chạy chầm chậm trên đường. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó đến thành phố này một mình và phương tiện di chuyển là một chiếc taxi, nghe có vẻ không phù hợp túi tiền của nó chút nào, nhưng ngay giây phút này nó cũng không có tâm trạng để mà tính toán, chỉ là có một ai đó quen ở thành phố này là tốt lắm rồi.
-         Đến rồi! Em định khi nào về anh canh giờ quay lại, nếu anh bận anh sẽ gọi  để em kêu taxi khác.
-         Dạ khoảng 10h hơn.
-         Cũng được, khi nào sắp về gọi anh trước nửa tiếng nhé.
-         Dạ!
Anh tài xế vui vẻ lái xe đi, nó bước vào caffe, cô bé phục vụ nhẹ nhàng hướng dẫn tìm cho nó một vị trí theo ý thích của nó. Một ly caffe đen, một bình trà nóng và dĩa hạt hướng dương có lẽ đủ cho một đêm dài phía trước. Tiếng đàn piano vang lên, một giọng hát của ai đó nhẹ nhàng, say đắm ở căn phòng phía ngoài cứ như sẵn sàng cho vị khách phương xa như nó vậy.

“…bước cứ bước không cần nghĩ suy…
Phố vắng xưa rêu đã xanh màu, chỉ còn lại mình anh vắng tênh…
Bóng dáng em khuất nơi trời xa, chiều nhạt nhòa anh không nhớ ai…
…rớt rơi những giọt sầu…”

Nó im lặng tự hỏi liệu tiếp theo nó nên làm gì, sẽ phải đối mặt như thế nào với cuộc sống ẩn chứa quá nhiều bất ngờ, quá nhiều khó khăn này. Một lần nửa nó im lặng biến mất khỏi SG, lần này không phải về quê, lần này là một thành phố xa lạ, nhưng có lẽ nó thích thành phố này, yêu thành phố này mặc dù chỉ mới vài lần ghé qua. Tự nhiên trong nó có một suy nghĩ kỳ cục rằng, liệu có ai đó tìm ra được nó ở thành phố này...ai sẽ tìm ra nếu nó biến mất như thế này nếu người đó không phải là em. Đà Lạt nhỏ lắm, nhỏ hơn so với SG nhiều lắm..nhưng để tìm một người liệu có mấy ai làm được đâu.

Móc lá thư nhàu nát từ túi áo ra để lên bàn, nó  lặng nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ. Thành phố lấp lánh ánh đèn, gió thổi nhè nhẹ vào trong, không lạnh đâu nhưng...buốt lắm. Nó đưa bàn tay xoa nhè nhẹ lên bức thư, lòng vụn vỡ như mảnh giấy không lành lặn, chi chít những vết xé dọc ngang, nhàu nát.
“ Tiểu thư à! Em và họ...đang làm gì anh vậy hả?”
Nhấm một ngụm caffe đắng, miệng đắng mà lòng còn đắng rất nhiều lần...nên buồn, nên hy vọng hay vứt bỏ...giá mà có ai đó cho nó một lời khuyên lúc này... giá mà...mọi thứ chưa bao giờ xảy ra thì tốt biết bao...Con người ít nhiều ai cũng có tính tò mò, khi cầm được bức thư quan trọng như thế này theo lẽ bình thường nó sẽ vội vã đọc ngay, nhưng lần này thì không. Chẳng phải nó thờ ơ, mà vì nó sợ con người bất cần trong mình sẽ lạnh lắm, điều nhỏ Hân nói, nó không muốn đọc bức thư để chứng minh hay chí ít nó muốn giữ cho riêng mình một điều gì đó để hy vọng. Dù lời nhỏ Hân nói với nó là thật thì có lẽ cũng không thay đổi nhiều lắm sự thật em đã là vợ của người khác, em có quyền không cần giữ lời hứa, còn riêng nó nó cũng có quyền chọn con đường riêng của mình. Yêu nó như thế nào, có trở về hay không là chuyện của em, nó chỉ muốn làm việc mà mình muốn làm, chờ theo cách nó muốn.
Nó sẽ không đọc bức thư này, một dòng cuối thư là đủ. Điều quan trọng khiến nó quyết định như vậy chính là tình cảm của nhỏ Hân và cả những điều “người đó” làm cho mình. Nó không muốn nếu một ngày nào đó nó yêu thương một ai đó bởi lý do nó được em giải thoát khỏi lời hứa bằng bức thư nói lên sự thật này chứ không phải vì nó thực sự yêu thương họ. Điều này đồng nghĩa với việc nó vẫn sẽ tiếp tục giữ lời hứa cho riêng mình mà không quan tâm em có giữ hay không, càng không quan trọng trước kia em đến với nó bằng cách nào…nghe có vẻ hơi cố chấp không chấp nhận sự thật…nhưng nó muốn làm vậy vì nó nghĩ…nó vẫn yêu em.

Đêm phố núi, gió vi vu trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, bình trà nóng đã nguội tự bao giờ. Nó giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mĩm cười cảm ơn người nhân viên đến thay bình trà mới.
-         Cho mình một ly caffe đá nửa nhé.
-         Trời hơi lạnh, anh có chắc uống caffe đá không ạ?
-         Ừ! Caffe đá không đường nhé.
-         Dạ!

Cảm giác người nhân viên như một người bạn chứ không phải nhân viên với khách nửa, tuy nhiên nó chỉ muốn uống caffe đá ngay lúc này, một chút đá cho cái đầu tỉnh táo hơn, dù sao trời mùa này cũng không quá lạnh. Nhận ly caffe từ người nhân viên nó tu một hơi gần nửa ly, cổ họng lạnh ngắt và đắng chát. Caffe ngon hay dở cũng không quan trọng, coi như giải khát sau những vụn vỡ trong lòng, níu kéo một chút vui thay vì có điều gì đó vừa sụp đổ ấy mà. Chuẩn bị về được rồi, còn phải nếm vài món ăn vặt nửa chứ, ngay lúc này không thể gục ngã, đau lắm nhưng cuộc sống vẫn diễn ra…Nghỉ ngơi vào hôm rồi trở về SG…mà liệu có ai tìm ra nó ở đây không nhỉ?

10 nhận xét:

  1. Cuoi cung cug co chap moi...doi 2 tuan mak doc chua dc 10p nua...chan that!!!
    @@$$

    Trả lờiXóa
  2. co be đó là chị phương bg chang. mon định lam g tiếp

    Trả lờiXóa
  3. Rât là chờ mong cháp tiếp theo

    Trả lờiXóa
  4. Đi làm, mong ngóng chap mới từng ngày luôn , nhưng ra chap mãi mới đọc đc. T.T

    Trả lờiXóa
  5. Nếu Mon và câu chuyện của e là có thật, a mong e mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần nữa. Bên cạnh e là những bông hoa vô cùng đẹp (a ko có mỹ từ nào để tả thêm), e là bờ rào bảo vệ, che chở những bông hoa ấy. Muốn vậy, e phải có sức khỏe, có trí & có lực. Sức khỏe của e không được tốt, e bị vết thương ở tay, ở phổi, có những lúc tay em run lên cơn đau...Nhưng a tin những vết thương đó cực nhỏ nhoi và e có thể loại bỏ chúng. Con người chúng ta là điều kỳ diệu, e phải tin vào điều đó. Từ một vài tế bào nhỏ trong bụng mẹ, chúng phát triển rồi có tay có chân, lớn gấp nhiều lần.Ý a muốn nói là "khả năng tái sinh". Da thịt rách rồi lại lành. Không có gì là không thể. A từng gần 1 năm trời không nhấc được tay phải lên do tổn thương dây chằng, rách cơ.Giơ tay lên là đau thấu đầu óc. A đọc được ở đâu đó bài viết bác Hồ cũng một thời gian bị mờ một bên mắt rất nguy hiểm. Bác tự tập và khỏi. A cũng quyết tâm tự tập và khi viết những comment này, tay a cũng đã khỏi hoàn toàn. A mong (muốn thì đúng hơn) e "PHẢI" khỏe mạnh để bảo vệ những người e thương yêu.(Những viên ngọc có một không hai bên cạnh e). A mong câu chuyện của e có một kết thúc đẹp.Ngay cả khi em viết những dòng hồi ký này, My Daisy đã kết thúc, a vẫn mong e cố gắng cho tương lai. A lớn hơn e 3 tuổi, thời gian không còn nhiều đâu e.

    Trả lờiXóa
  6. Theo dõi mylife của a mon mấy năm giờ dần hiểu đc ......
    Đáng lẽ theo dõi thôi k cmt nhưng đọc tới chap tháng 9 cmt động viên a mon thức khuya

    Trả lờiXóa
  7. Nhiều lúc thấy lặng người vì những suy nghĩ đến Thy của M. Chuyện hay thật

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 101)

  Misu nghiêm mặt nhìn nó nháy mắt. Nó hơi ngẩn người rồi nhìn về sau xe qua kính chiếu hậu vài giây rồi mỉm cười, thì ra chiếc xe Misu nói ...