Thứ Ba, 18 tháng 3, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 136)

 


Nghĩ ngợi cho đã cuối cùng nó cắn răng kệ, mấy nay lái xe này suốt không lẽ có con dốc với mấy con đường cong cong chút mà không xử lý được hay sao. Thực ra nó lái xe vẫn dựa trên tâm lý lái tạm vì xe không phải của nó, bản thân càng có tâm lý không có chiếc xe nào là tài sản của mình cho nên ý thức luôn rụt rè, không để tâm hay đặt nặng vấn đề làm quen xe, làm quen cảm giác lái, chú tâm nâng cao khả năng lái xe. Thậm chí nó còn không thèm tập lùi xe, ghép xe vào chổ hẹp, càng chưa bao giờ đem xe ra quốc lộ, đường trường để chạy cho quen, mỗi lần đụng đường khó hoặc trường hợp khó nó đều nhún vai đổi lái cho người khác. Chính vì tâm lý mình không sở hữu con ô tô nào khiến thời gian gần đây tuy cầm lái khá thường xuyên nhưng chưa bao giờ nó đặt sự tập trung vào việc nâng cao trình độ lái ô tô. Tuy nhiên đó chỉ là một phần nguyên nhân, còn một phần khác có lẽ bởi tâm lý, tính cách của nó hiện tại, bất cần thờ ơ, có chút lệch lạc, có chút điên, có chút buông thả bản thân, chẳng quá thiết tha bất cứ việc gì. May mà phần lớn thời gian di chuyển bằng ô tô trên đường thường xuyên có một hay nhiều người đi chung, nếu cứ lái xe một mình có lẽ nó sẽ luôn lái xe một cách hời hợt…Haha chắc nó điên tới nơi rồi.

Nhắc tới tâm lý điên điên thì vừa lúc cục nước đá gọi điện tới bằng thái độ lạnh lùng, thờ ơ nhưng ẩn ẩn sự quan tâm. Đương nhiên gọi giờ này chỉ có việc nhắc nó uống thuốc. Tuy mấy hôm nay bận rộn nhiều việc, tưởng như cục nước đá hoàn toàn biến mất nhưng thực ra bà cô luôn luôn đều đặng gọi điện hoặc nhắn tin, tuy nói chuyện cụt ngũn và nhanh chóng nhưng không có ngày nào bà cô học đòi lạnh lùng ấy thực sự “tha” cho nó. Chiếc điện thoại cảm ứng luôn luôn nằm trong túi đeo nó cứ như chứng minh cho sự hiện diện của bà cô đó bên cạnh nó, hoàn toàn chỉ dùng cho việc liên lạc riêng với cục nước đá. Gần đây nó đã quen hơn với điện thoại cảm ứng vì có nhiều việc cần thiết nhưng toàn dùng nhờ điện thoại MiA, em cũng biết nó có điện thoại này nhưng ngoài việc mỗi tối kiểm tra sạc thêm pin giúp nó ra em không nhìn tới kể cả khi ngủ cùng nhau mà cục nước đá liên lạc. Đó là sự tôn trọng riêng tư cá nhân mà MiA là một cô gái thông minh, hiểu chuyện. MiA không đụng nhưng Hái Âu của nó thì khác, từ bửa lên tới giờ em thường xuyên nghịch điện thoại của nó, chủ yếu chơi facebook, nghe nhạc, xem phim…thậm chí em còn chủ động nhắn gọi tám chuyện với cục nước đá. Nhờ vậy mà cục nước đá càng biết rõ hơn nó đang đi đâu, làm gì. Nó cũng không quan trọng gì lắm, biết hay không cũng được, thứ nó quan tâm là hai bà cô Thanh, Nguyệt kia tính đi vòng quanh thế giới hay sao mà đi du lịch tới giờ chưa nghe nói có dấu hiệu về nhà. Đi cái gì mà đi nhây đi dài, đi quên trời quên đất…hết chuyến du lịch này có khi nào mấy bà cô về bán nhà kiếm tiền đi tiếp không trời. Kiểu này tiền lương, tiền thưởng của nó đang bị cục nước đá giữ chắc cũng tan theo mây trời rồi quá.

Nghĩ tới đây nó thở dài, coi như của đi thay người, mất tiền mua được bình yên, chứ để đi công việc mà có cục nước đá mặt mày lạnh tanh hầm hầm bên cạnh thì mệt lắm. Vẫn là MiA đi chung có cảm giác nhẹ đầu hơn, tuy tối ngủ hơi nhọc cái thân tàn nhưng được cái cũng mệt người lắm. Cái gì mà miệng thì đòi đi theo phụ giúp chăm sóc nó lo công việc nhưng sơ hở là dùng cơ thể quyến rũ của mình hành nó lên bờ xuống ruộng, nể ca sĩ đẹp mới cho đi theo thôi, không là đuổi bà cô về SG cho khỏe thân.

-        Alo! Nghe nè Mon?

-        Đang đâu ca sĩ?

-        Tụi em đang chụp hình ngoài chợ nè, anh ra chưa?

-        Đang cầm tiền đó không em?

-        Chờ xíu em coi nha.

-       

-        Giờ em cầm theo có hai mấy triệu hà, Mon cần tiền hở? Tiền anh bửa chị Thủy gì chuyển lên còn trong tài khoản em nè anh.

-        Ừ thôi tiền đó để sài cái khác. Có chị An đó không anh gọi không thấy nghe máy.

-        Có nè. Bả đang mê chụp hình rùi, đồ đạc gom cho con Rose ngồi trong quán giữ đó.

-        Kêu chị An đưa anh…à đưa trăm chẵn đi có gì tính tiếp.

-        Trăm triệu hả anh? Để em kêu bả.

-        Ừ nói đưa anh lo công chuyện cho anh Gạo.

-        Uhm chờ em xíu.

-        À anh dặn nè…

Dặn dò MiA xong nó ngáp dài nhấp một ngụm trà thơm đưa mắt ngó vô nhà, ngoài tiếng cười nói của 3 cô gái ra thì chưa thấy ai đi ra. Ông Gạo ông Hưng đi trước là chính xác, ngồi chờ chị em phụ nữ chuẩn bị chắc tới trung thu mấy ổng mới được nhậu.

Khi nó chơi với dế chán hết chịu nổi ngó vô nhà tính hối thúc thì mấy cô nàng đúng lúc ra khỏi phòng. Tuy hơi bực trong bụng nhưng khi thấy chị rực rỡ trong chiếc váy màu đỏ thì nó hít một hơi khí lạnh nuốt luôn lời tính nói vô bụng. Ngoại trừ gương mặt có chút ảnh hưởng vì tuổi tác ra thì cả cơ thể bà chị như một đóa hoa hồng rực rỡ khoe sắc dưới ánh đèn nhà, cổ áo khoét sâu khoe khuôn ngực đầy đặn, ở giữa là khe ngực hun hút ánh nhìn, hai bên vai áo nhô lên hai khóm hoa lấp lánh khiến bờ vai cô nàng trở nên kiêu sa hơn. Chiếc váy màu đỏ ôm lấy thân người dài đến chân để lộ những đường cong rực lửa, một bên váy xẻ dài đến ngang đùi khiến mỗi bước chân liền lộ ra đôi chân trắng ngần, kèm theo đôi giày cao gót khiến dáng người chị có thể thiêu đốt mắt bất cứ gã đàn ông nào nhìn đến. Tóc chị Vân được búi cao, tô điểm bằng dây buộc tóc màu đỏ mang hình dáng hoa hồng, có lẽ nhìn không quen thì hơi sến súa nhưng ngắm kỹ thì rất hợp với trang phục. Tự nhiên nó nghĩ tới hình tượng một cô ca sĩ phòng trà nào đó trong những bộ phim cổ điển, càng nhìn bà chị càng thấy hợp hình tượng ấy bởi cái phong cách này vào mắt người trẻ thì hơi sến súa, không hợp thời đại nhưng vào mắt những người tầm tuổi ông Gạo, ông Hưng thì khác, ngay cả chính nó là một người trẻ cũng phải há hốc ngắm nhìn vì chiếc váy toát lên sự lãng mạn, nồng nàng và quyến rũ. Nó cảm giác phong cách này, chiếc váy này như sinh ra để dành cho chị Vân, nếu như tìm kiếm điểm không hoàn hảo thì trên người chị Vân bây giờ vẫn thiếu một đôi hoa tai kiểu to và lồng ngực hờ hững ấy sẽ càng hoàn hảo hơn nếu điểm thêm một sợi dây chuyền. Nhưng nhìn quanh khung cảnh trong ngôi nhà này thì nó nghĩ một bộ trang sức hợp với chị Vân có lẽ là điều quá xa xỉ. Nhưng thiếu trang sức cũng không thể che đi vẻ đẹp trên cơ thể người phụ nữ vào độ tuổi chín mùi này. Thật sự nó hơi choáng ngợp, khó tưởng tượng người phụ nữ “trung niên” với bộ đồ bộ bình thường hồi mới gặp có thể biến hình trở nên xinh đẹp, sang chảnh và quyến rũ đến mức này, cứ như vịt hóa thiên nga vậy. Nếu kéo lùi thời gian vài năm về trước thì có thể tưởng tượng bà chị này thời trẻ thật không phải dạng vừa chút nào. Trong những cô gái nó quen có một người thích hợp phong cách vintage này là bà cô Nguyệt, nếu cho bà cô ấy mặc váy này cũng chẳng xinh đẹp nổi bật hơn chị Vân bao nhiêu. Hải Âu tranh thủ chỉnh thêm chút make up trên mắt chị Vân xong vui vẻ cười hì hì chạy lại quơ quơ tay trước mặt nó.

-        Hihi anh! Chị Vân đẹp hông anh? Bé make up cho chị đó.

Nó cười cười kéo Hải Âu qua một bên, tầm này cô nhóc non nớt như bé Âu làm sao bằng một cô gái quyến rũ độ tuổi chín mùi như chị Vân.

-        Âu tránh ra anh ngắm chị đẹp cái em.

Hải Âu le lưỡi tinh nghịch cười hì hì ngoan ngoãn đứng sang một bên lúc lắc tay nó, chị Vân hất mặt kiêu ngạo cười tươi nháy mắt với nó.

-        Mướt con mắt hả Mon? Hí hí thấy chị mày sao? Ăn đứt mấy đứa con gái trẻ trẻ cỡ cưng chưa Mon?

Nó thở hắt ra nghiêm mặt gật đầu cái rụp giơ ngón cái lên.

-        Quá mướt! Chị đẹp số một bửa nay…chậc chậc…ông Hưng số hưởng.

Chị Vân che miệng cười hí hí điệu đà đi lại một tay kéo dọc cơ thể từ dưới lên tới ngực một tay gác lên vai búng nhẹ dưới cằm nó, mùi nước hoa ấm nồng phả vào mũi, bà cô tủm tỉm cười cứ như muốn khoe nguyên bờ ngực cao ngạo quyến rũ của mình với nó.

-        Gà anh Uy nuôi có khác hen, biết ngắm gái đẹp quá nè. Đâu như cha con con Thảo. Mày nghe người ta khen mẹ mày chưa Thảo?

Cô bé Thảo ôm theo một chiếc áo khoác dày mày kem trong phòng đi ra xụ mặt xuống.

-        Mẹ làm lố người ta cười thì có. Mặc áo khoác vô dùm con cái coiiiiii!

Chị Vân trừng mắt bất mãn.

-        Tau táng sưng mỏ nghen con quỷ. Đẹp muốn chết lố hồi nàooo. Đó mày coi nó đó, chị mày diện đồ đẹp là hai cha con nó nhăn như khỉ vậy đó. Riết ở nhà này chị mày giống như đẻ mướn á.

Bé Thảo trừng mắt với nó rồi nhìn chị Vân cong miệng nhăn nhó.

-        Trời ơi đi chơi với mấy chú toàn bạn ba mà mẹ mặc lố quá hà, quê muốn chết vậy đó. Chú Mon đừng có nịnh mẹ dùm em coiiii. Lần nào mặc đồ đẹp là bắt em chụp hình cháy máy mệt muốn chết đó.

-        Câm! Nín liền cho tau nghen con kia. Nhăn một hồi tau nhét mày trở vô bụng giờ. Con với cái, mẹ mày mặc đồ đẹp lấy mặt mũi cho ba mày chớ ai. Hừ!

Nó bỉu môi nửa cười nửa không lên tiếng.

-        Chớ không phải nay có ông anh em về mới lên đồ cho ổng thấy hả chị đẹp?

Chị Vân che miệng cười hí hí vỗ mạnh vai nó một cái.

-        Mới quen mà hiểu ý chị mày quá ha. Hí hí!

Bà chị vui vẻ cười tươi như được mùa ôm bắp tay kéo nó đi ra khỏi nhà, một tay còn đẩy đẩy bé Âu đi lùi lại phía sau, Hải Âu le lưỡi cười khúc khích lùi lại với bé Thảo. Cô bé nhăn mặt vội chạy lên kéo tay chị Vân.

-        Mẹ! Mặc áo lạnh nèeee!

Chị Vân rất bất mãn phất tay khỏi bé Thảo một cách điệu đà.

-        Khỏi!

-        Hông biết lạnh hả?

-        Hông nha! Xùy xùy tránh ra…mẹ mày đang đẹp đừng có làm tau mất hứng. Lo khóa cửa đi!

-        Mệt ghê vậy đó! Mẹeeeeee!

-        Mẹ gì mà mà mẹ. Tau nhắc một lần nữa kể từ giờ đi ra đường kêu chị, hông có mẹ con gì sấc. Nghe chưaaaa?

-        Mệt nhaaa. Mẹeee…

Bốp!

Chị Vân tét vô mông bé Thảo một cái rõ to rồi xỉa tay vô trán cô nàng trừng mắt.

-        Kêu chị! Một tiếng mẹ nữa là mai mốt đừng có kiếm tau xin tiền đi học nghen mậy!

-        Hứ! Hông thèm…con có tiền chú Uy cho rùi.

-        Ừa vậy sài hết tiền kiếm ba mày xin.

-        Hic…mệt ghê luôn đó! Mẹee

-        Kêu chị! Hừ hừ…kêu!

-        Con…

-        Chị!

Mặt bé Thảo càng lúc càng xụ, đỏ lựng vừa mắc cỡ vừa tức giận nhưng chắc sợ không được cho tiền đi học nữa nên cắn môi một hồi trước áp bức cô bé chỉ đành nghiến răng.

-        Chi…chi…chị!

-        Đó vậy mới được chớ. Con Âu nữa, từ giờ kêu cô một tiếng bị đòn nghe chưaaa.

Bé Âu le lưỡi gật gật đầu như gà mổ thóc.

-        Kêu chị cái nghe coi Âu! Kêu!

Hải Âu cười khúc khích học theo nó.

-        Hihi chị đẹp!

-        Ừa ngoan! Hí hí…

Bà cô hất mặt điệu đà nựng má Hải Âu một cái, tiện tay cốc đầu bé Thảo thêm một cái rồi vịn bắp tay kéo nó đi ra đường. Sau lưng cô bé Thảo vội vàng loay hoay khóa cửa rồi nắm tay Hải Âu chạy theo.

-        Chờ…chờ con vớiiii! ĐI từ từ té một cái rùi khóc nghennnn!

Chị Vân phất phất tay hờ hững.

-        Xùy xùy tránh xa ra hai đứa nhỏ. Nay chị có trai đẹp lo rùi nghen. Ha Mon ha?

-        Trời ơiiii mắc cỡ thiệt á. Chị Âu coi mẹ em đó! Hết nói nổi lun.

Nó nhịn cười để mặc bà cô Vân xà nẹo ôm bắp tay nó đi ra ô tô, mang nguyên đôi giày cao gót đi từ nhà ra xe mà không có người dắt thì đi mấy bước chắc bà cô té lăn với cái dốc này. Nay người ta xinh đẹp mà, đương nhiên nó ưu tiên dìu chị Vân lên ngồi ghế trước, cô nàng cười rất vui vẻ.

-        Chu choa…Đó giờ mới được trai trẻ ga-lăng đó nghen! Hí hí…ai như ba con Thảo.

-        Haha dẹp ổng đi! Nay em lo hết nha chị đẹp!

-        Hí hí chị chấm mày rùi nha Mon!

Bụp!

-        Uidaaa!

Cô bé Thảo đá vô chân nó cái bụp trừng mắt bất mãn, nó cười ha hả không thèm để ý đóng cửa xe lại rồi đó mở cửa sau đỡ Hải Âu lên, còn cô nàng Thảo thì ghét bỏ ý định ga-lăng của nó tự leo lên xe. So với trang phục “lố” của mẹ thì cô nàng chỉ mặc quần jean, giày bata, áo thun trắng khoác thêm chiếc áo phao màu kem, vừa xinh xắn vừa năng động. Vì bằng tuổi với Hải Âu nên sau một buổi nháo trò em đã thôi rụt rè mà nhanh chóng vui vẻ nói chuyện với hai mẹ con…à quên…giờ phải nói hai chị em chị Vân mới vừa bụng bà chị. Nài nỉ ép buộc chị Vân mặc áo khoác một hồi không có kết quả, cô nàng Thảo đành mặc kệ quay qua tám chuyện với Hải Âu, có vẻ cô nàng hứng thú với Hải Âu hơn. Mặc dù rén lắm nhưng nhờ đường vắng, xe vừa êm vừa mạnh nên nó cho xe leo lên dốc an toàn thuận lợi, sau đó bò chậm chậm trên con đường quanh co uốn lượn đi về thành phố. Trên xe ba cô gái không ai để ý tới xe đi nhanh hay chậm, ngoài Hải Âu ra thì hai chị em nhà kia chắc đâu ngờ mình vừa trải qua “nguy hiểm”. Bò một hồi cũng qua đoạn đường khó so với trình lái xe của mình, xe nhập vào đường chính, tuy vẫn là đèo dốc nhưng đường rộng hơn, đèn sáng hơn nên nó thở phào thả lỏng cho xe tăng tốc. Nói là tăng tốc chứ so với lái xe khác tốc độ vẫn tính là bò.

Thấy chị Vân còn chỉnh chỉnh sửa sửa mặt mũi đầu tóc, nó bật cười kéo hộc tủ lấy ra một chiếc gương make up của MiA để trên xe đưa cho chị Vân. Bà chị vui vẻ bẹo má nó một cái nhận lấy. Phụ nữ mà, ai cũng muốn làm đẹp.

-        Hì hì chu đáo quá trời nghen trai trẻ. Anh Uy…ừa quên, nghe bé Âu nói giờ nhà kêu anh Gạo phải hông? Ai kêu cái tên nghe cưng dzạ Mon?

-        Dạ bé Dẹo đặt cho ảnh đó chị.

-        Bé Dẹo…à là bé Phương phải hông? Hì chị kêu hổng quen, cứ kêu lộn hoài.

-        Sao cũng được mà chị. Nguyên nhà em ai cũng bị bà cô đó đặt biệt danh riết dính tên luôn rồi. Hình như chị không biết nhiều tới Bé Dẹo hay sao?

Chị Vân ngẩn mặt lên như đang nhớ gì đó rồi trả lời.

-        Biết thì có biết. Mà gặp có một hai lần gì hà. Gần nhất hình như 4-5 năm gì rùi, đợt đó anh Gạo về thăm vợ chồng chị có dẫn theo em nó.

-        À vậy hả?

-        Ừa…hì chị nhớ hồi đó con nhỏ mới mười mấy tuổi mà trổ mã đẹp dữ rồi. Anh Hưng ảnh ghẹo kêu lớn rồi, xúi gả chồng đi, ảnh có mấy thằng em mới lớn đẹp trai lắm. Hihi con nhỏ chống nạnh chỉ mặt ổng nói xanh rờn: em có người yêu rồi, mai mốt đủ tuổi em cưới hắn làm chồng, anh đừng có xúi gả em cho thằng khác nữa. Giọng bả thấy cưng mà quyết tâm lắm kìa. Vợ chồng chị cười quá trời, anh Gạo ảnh than trời luôn. Ảnh kêu ở nhà nói cái gì bả cũng nghe lời chứ đụng tới vụ chấm chồng là nói cỡ nào cũng hông chịu nghe. Hồi đó chị nghe bả khoe Mon Mon gì mà đâu biết ai…hì giờ mới biết cưng đó nghen. Tưởng con nít mới lớn thích linh tinh rồi thôi…hông ngờ hai đứa quen nhau tới giờ.

Nó mỉm cười không nói gì, chị Vân ngừng một lúc rồi thở dài chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn nó chằm chằm, nó hơi nhột nhìn cô nàng.

-        Sao nhìn em? Tính nói gì nói tiếp đi chị!

Chị Vân vẫn im lặng nhìn nó một lúc lâu mới nhẹ giọng tiếp tục.

-        Năm ngoái vợ chồng chị về đưa con nhỏ đi, đông quá cũng hông để ý cưng. Thấy cưng ngồi với mấy ảnh thì nghĩ chắc em út gì theo mấy ảnh sau này thành ra hông hỏi tới cưng. Nay gặp mới biết…hì hông ngờ chồng con nhỏ là trai trẻ này nè.

Nó lắc đầu nhìn qua chị Vân.

-        Sao không ngờ? Nhìn em không giống hả? Hay không xứng cho lắm?

Chị Vân đưa tay cốc đầu nó một cái tủm tỉm cười.

-        Xứng hay hông gì ông tướng? Chị hông ngờ hai đứa quen từ nhỏ tới giờ, con nhỏ đi mất nhưng Mon vẫn chấp nhận đi theo làm em rể anh Gạo. Chị tách nhà mình lâu rùi, hông biết nhiều hai đứa sao mà dám đánh giá xứng ha hông. Mới quen Mon hông nói được, nhưng chị biết anh Gạo, ảnh để Mon đi theo ảnh thì chắc chắn trai trẻ này hông tệ, xứng đáng gả cục cưng nhà ảnh cho cưng. Chị nói phải hông nè?

Nó không nói gì, chỉ mỉm cười nhè nhẹ nhìn đường phía trước.

-        Có lần vợ chồng chị nói chuyện nhà anh Gạo ở dưới thì nói tới chuyện hai đứa. Chị thấy thương quá chừng, tiếc con nhỏ đi mà chưa kịp đám cưới. Còn anh Hưng thì kêu cũng may chưa kịp cưới, chứ vừa cưới xong con nhỏ đi thì tội nghiệp thằng nhỏ.

-        Haha…

-        Nay anh Gạo dẫn Mon lên giới thiệu chồng Bé Dẹo, em rể ảnh là chị biết rùi…cưới ha hông cũng như nhau ha Mon?

Nó thản nhiên gật đầu nhún vai.

-        Dạ! Thủ tục thôi, chứ em với bà cô đó cưới kịp hay không cũng xác định vợ chồng mà. Hehe…mà em với cô ấy thì đã vậy rồi đâu có gì nói đâu. Nói tới chị đi.

Chị Vân hơi ngẩn người rồi lên tiếng.

-        Hai đứa mày mới có chuyện nói, chớ tự nhiên nói tới chị mày chi?

Nó liếc chị Vân cười cười.

-        Nói chứ, nói mạnh là khác. Chị em mình mới biết nhau mà…haha em cũng tò mò chị với anh Hưng chớ. Em về nhà sau này nhưng anh chị em trong nhà đều biết không nhiều nhưng coi như cũng không ít. Giờ mới biết anh chị tồn tại đó nha, hehe khai thiệt coi…xưa có gian tình với ông anh em phải không?

Nghe nó nói nửa đùa nửa thật chị Vân cười hí hí đưa tay qua đánh vai nó một cái.

-        Gian tình gì…quỷ hà!

-        Hơ hơ…

Chị Vân vuốt ve gương mặt xinh đẹp của mình rồi sảng khoái lên tiếng.

-        Anh Gạo cưng hồi xưa đẹp trai muốn chết, mấy đứa con gái cỡ chị mày ai hổng mê ảnh. Hihi hông khoái ảnh chị mày lẻo đẻo theo ảnh chi tau. Haizzz mà xui hết sức, chị mày cua ổng quá trời mà hông dính, tại ổng chung tình mình chị Vi hà. Xong chị mày thất tình tính cua bạn thân ổng dằn mặt chơi.

-        Là anh Hưng hả?

-        Hông nha! Xưa chị mày đẹp mà, nghĩ sao chị mày ngó tới ông Hưng.

-        Chứ ai?

-        Hihi hồi xưa băng mấy ổng trai đẹp so với anh Gạo làm gì còn ai ngoài…

-        Chị đừng nói em anh Long nha.

-        Hí hí ổng chớ ai. Chị mày quyết tâm cua ổng mấy tháng lận đó.

Nó nhịn cười nhìn bà chị vui tính bằng ánh mắt đồng tình, chị Vân bỉu môi đánh nó một cái thở dài ra vẻ bực mình.

-        Đi bụi nữa hả chị?

-        Ừa! Quê tập 2 luôn. Quỷ già đó mê chị Vi hông nói ha, thêm bà chằn Khanh biết chị mày cua ông Long cái bả làm dữ lắm kìa.

-        Haha làm dữ là làm sao?

-        Bả kéo băng về trường chận trước cổng dằn mặt chị mày đó.

-        Ghê vậy? Rồi sao nữa?

Hai cô bé ngồi sau tám chuyện cũng ngó lên hóng chuyện xưa, chị Vân hất mặt cao ngạo, thực ra là bờ ngực bà cô mới đúng cao ngạo.

-        Chị mày đâu có vừa. Kéo băng chơi lại bả liền. Hihi quýnh lộn quá trời…ta nói hồi đó hẹn quýnh lộn thiếu điều làm chị mày đứng cột cờ mỗi tuần luôn á. Xưa chị mày có bộ áo dài đi học à, mà bị bả xé mấy lần luôn đó.

-        Khốc liệt quá! Rồi mấy ổng đâu để hai chị thư hùng vậy hoài hả?

-        Hihi hồi đó chị mày học cấp 3, bà Khanh bà Vi học đại học, còn hai ổng thì bỏ học đi làm. Mà chị mày với bà Khanh giấu hai ổng giải quyết riêng, hai bên đều coi như em út quen biết mấy ổng nên quýnh lộn quá trời đâu dám cho mấy ổng biết. Sau bà Vi nói mấy ổng biết thì mấy ổng cũng hông cản tại chị Vi giấu hông nói mấy ổng biết tụi chị quýnh lộn giành trai hihi, tưởng hai chị xích mích ghét nhau hà. Mấy ổng kệ cho con gái tự giải quyết, chỉ cấm hông cho kéo mấy thằng con trai vô đánh lộn.

-        Hơ kết quả ai thắng?

Chị Vân cười khúc khích đánh nó một cái rồi xụ mặt.

-        Thua hết nha Mon. Buồn dễ sợ. Quýnh lộn đã đời mới biết anh Long ổng thích bà Vi. Thành ra chị mày với bà Khanh thất tình tập thể, kéo đi nhậu tâm sự khóc quá trời…xong chị với bả giảng huề, rùi chơi thân luôn. Hihi…

-        Cái gì mà kết thúc trớt quớt vậy chị đẹp haha.

-        Ủa chứ cưng muốn quýnh lộn giành trai hoài hả?

Nó ho khan.

-        Khụ! Ờ cũng đúng, thôi thì coi như có hậu đi.

Chị Vân trừng mắt nó rồi tiếp tục nói chuyện.

-        Sau mấy người đó kéo nhau đi xuống SG, chị thi rớt đại học, mà nhà cũng hông có tiền cho đi học nữa thành ra chị xuống SG theo anh Gạo đi làm kiếm tiền. Từ đó ảnh thương chị như em gái ảnh, rùi xảy ra nhiều chuyện, chị mày lở dở một lần, trầy vi tróc vảy…anh Gạo mới đưa chị mày về đây gởi anh Hưng chăm, xong chị mày bị ổng hốt luôn…lòi ra con Thảo nè. Hihi anh Gạo nghe chị có bầu chạy về dợt ông Hưng một trận tơi bời, hỏi chị mày chịu cưới ông Hưng hông, chị mày gật đầu ảnh mới gả chớ hồi đó chị mày mà lắc đầu một cái chắc ổng thiến ông Hưng luôn á. Đó hồi đó thề thốt với anh Gạo thương chị, hứa cưới chị về cưng chị mày cả đời. Ai dè lòi con Thảo ra cái hai cha con nó chung phe, chị mày giống như đẻ mướn luôn. Tức á!

Cô bé Thảo xụ mặt gắt giọng.

-        Mẹeeee!

-        Hừ! Khỏi mẹ con gì hết nghen con quỷ. Kêu chị nghe hông?

Chị Vân trừng mắt gạt tay bé Thảo ra, cô bé phụng phịu thở phì phò khiến nó và Hải Âu nhìn nhau nhịn cười đỏ cả mặt. Nó liếc ánh mắt của bé Thảo một lúc qua gương chiếu hậu trong xe rồi nửa đùa nửa thật lên tiếng.

-        Haha rồi từng một thời mê anh Gạo, tối ngày xà nẹo theo ổng không sợ ông Hưng ghen cho ra đường hả chị đẹp.

Chị Vân bỉu môi xì một tiếng hất mặt lên.

-        Xí! Thách ổng dám! Mê chị muốn chết!

-        ...

Bà cô ngạo kiều xong thì mỉm cười nhẹ giọng.

-        Hồi xưa còn nhỏ. Tình cảm tuổi học trò mà, trong sáng ngây ngô lắm. Lớn rồi thì coi như kỉ niệm thui. Anh Hưng mày đâu phải con nít đâu mà hông hiểu, hông kể anh Gạo coi như làm mai rùi gả chị cho ảnh thì anh Hưng mày cũng dư sức biết anh Gạo thương chị, chỉ coi chị như em gái ảnh. Mấy ảnh chí cốt với nhau mà, hiểu tính nhau hết, làm gì có chuyện ghen gủng gì. Thấy chị mày xà nẹo giỡn giỡn vậy chớ chồng chị hông nghĩ gì sâu xa đâu. Cưng nghĩ coi anh Gạo cưng là ai chứ, gái đẹp theo ảnh đầy ra chứ đâu thiếu, hơi đâu ảnh mập mờ với chị mày chi. Còn chị mà muốn làm bậy thì đầy trai vừa đẹp vừa giàu theo chị...chị mày hổng thương ổng là đi mất tiêu lâu rùi, hông có hơi đâu ngồi đây cho ba con nó chung phe chọc tức mỗi ngày đâu. Hừ hừ!

Nó vừa cười vừa nhìn cô bé Thảo một chút, thực ra nó là người nhà ông Gạo, tiếp xúc nhiều anh chị em, quen phong cách đặc biệt của tất cả anh chị em thuộc đại gia đình này nên đương nhiên nó dư sức hiểu mối quan hệ của chị Vân và ông Gạo. Chẳng qua nó cố tình hỏi vui như một cách để chị Vân lên tiếng chủ yếu cho cô nàng hiểu, dù sao cô nàng chỉ là một cô bé tuổi mới lớn, đúng sai thật hay giỡn chưa chắc cô nàng phân biệt được.

-        Haha vậy ra hồi xưa chị cũng khoái anh Hưng thiệt chứ bộ, đúng không chị đẹp?

Chị Vân bỉu môi hất cằm.

-        Hừ! Chị mày sơ hở bị ổng dụ thui, thấy ổng vừa già vừa xấu, lù đù ở một mình hoài, rùi thêm cái tật mất nếch, cua gái ngu thấy sợ hông ai thèm thích chị mày mới thương tình chịu ổng thui ha. Hông chịu ổng lấy gì lòi ra con Thảo. Hừ hừ chị nghi hồi đó ổng bỏ bùa chị lắm! Chánnnnnnnn!

-        Xía! La chán vậy đó sao ba đi chơi hổng chooo.

Cô nàng Thảo bỉu môi, bà cô Vân trừng mắt.

-        Ờ! Cho đi cái ổng đi nhậu tối ngày sáng đêm về hành tau ha gì? Mày bênh ba mày quá mai mốt ổng đi nhậu mày đừng có méc tau, để ổng đi luôn với mấy con nhỏ bia ôm cho mày vừa bụng.

-        Mê ba muốn chết suốt ngày cứng miệng ha. Ba đi luôn thì vừa bụng mẹ, ba là chồng mẹ chứ phải chồng con đâu vừa bụng con.

-        Tau táng sưng đít nghen con quỷ. Kêu chị! Nhắc hoài hông nghe mậy?

-        Hừ! Ba mấy tuổi rồi làm như con gái á.

-        Ê ê…

Thấy bà cô tính xăng tay áo nhảy xuống ghế sau ăn thua đủ với bé Thảo nó phải nhịn cười vội kéo tay chị Vân lại ngăn cản chiến tranh, để hai mẹ con à quên hai chị em hơn thua với nhau một hồi chắc lật xe. Chị em nhà này hình như đẻ nghịch múi giờ, nghịch tuổi với nhau hay sao mà câu trước câu sau như chó mèo, ra đường kêu hai chị em là đúng đó, chứ mẹ con nào loi nhoi chí chóe như vầy. Tốt nhất Hải Âu kéo bé Thảo chơi điện thoại còn nó kèm bà cô Vân nói chuyện là trời yên biển lặng, bình thường ở nhà chắc ông anh Hưng mệt lắm đây.

Đoạn đường còn lại nó vừa lái xe vừa nói chuyện với chị Vân, xem như bước đầu nắm được tính tình, mối quan hệ của chị và nhà nó cũng như chuyện vợ chồng anh chị. Với cái tính cách sôi nổi, sảng khoái này của chị Vân thật sự rất dễ hòa đồng, rất hợp với mấy chị em phụ nữ nhà ông Gạo. Nếu đã hiểu một chút về chị Vân…về anh Hưng thì có lẽ việc ông Gạo giao nó sẽ tính được cách hoàn thành ổn.


Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 135)

 


Chiều muộn, trời lất phất mưa nhẹ, mưa như hạt bụi li ti bám ướt vai người, ngọn đèn cao áp màu vàng dường như thay cho ánh hoàng hôn bị mây mù che lấp đi. Khung cảnh rừng núi sắp vào đêm tối chợt u buồn đến lạ, có lẽ không phải vì hoang vắng, cũng chẳng phải vì thiếu ánh sáng, chỉ là bóng lưng hai con người trung niên đang nói chuyện bên ngôi mộ dang dở sao buồn quá. Đã từng là người một nhà, đã từng là thanh xuân tươi xinh dưới một mái ấm…nhưng ngôi mộ dang dở giữa hai con người ấy như một vách ngăn đại diện cho những sai lầm, tội lỗi trong quá khứ…để rồi chẳng thể trở về. Tóc gã đàn ông đã lấm tấm vài sợi bạc, tóc người phụ nữ cũng đã phủ mờ sương gió quá nửa đời người. Cả hai…à không phải dùng từ nhiều người mới đúng, ừ thì nhiều người đã không còn trẻ trung nữa, đời người có mấy cái hai mươi năm. Thời gian không bao giờ có thể quay ngược lại, người nằm xuống thì đã luôn nằm đó, người sống thì vẫn phải sống tiếp, chỉ là mọi thứ của ngày xưa chẳng còn cơ hội để hối tiếc, chẳng còn có thể thay đổi bất chấp thời gian. Ai sai ai đúng không còn quan trọng nữa, bởi làm gì có ai dám nói rằng mình làm đúng. Tuổi trẻ ai mà chẳng sai lầm, tuổi trẻ ai mà không ngông cuồng…nhưng có những “sai lầm” đã không còn cơ hội để chọn lại một lần nữa. Những gì chị của nó ngày trước và nó bây giờ đang cố gắng làm chẳng qua để xoa dịu đi phần nào đau thương trong quá khứ bởi cái ngày những gã đàn ông ấy rời bỏ căn nhà gỗ để rồi vài người mãi mãi nằm xuống cũng là lúc mọi thứ đã chẳng thể bù đắp, chẳng thể quay đầu.

Haizzz

Nó thở dài thường thược.

Bốp

Ông Xí vỗ đầu nó cái bốp khiến nó suýt cắm đầu quay mặt lại trừng mắt, cha nội vuốt cằm cười hề hề trừng mắt lại.

-        Thở dài cc. Đừng có nhìn nữa, mất công bả để ý là mày thế chổ anh Gạo đó. Bà Mai đâu?

Hải Âu ngẩng đầu lên đánh ông Xí một cái rồi dịu dàng xoa xoa đầu giúp nó. Nó nhún nhún vai quay lưng lại không nhìn về ông Gạo cô Hoa nữa.

-        Cô Mai đợt trước biết má chồng cũ bệnh nặng nên về bên bển chăm sóc rồi. Thành ra cô Hoa mới về đây ở phụ Sơ đây.

-        Ờ…Chậc! Chồng bỏ mấy năm trời mà giờ còn chịu chăm mẹ chồng, éo biết nói gì với bả.

Nó liếc xéo ông Xí hỡ hửng,

-        Chồng bỏ nhưng mẹ chồng thì đàn hoàng, người ta đối tốt với con dâu. Nghe đâu hồi cô Mai bỏ về đây mẹ chồng cô bán đất đưa hết tiền cho cô làm của hồi môn cưới chồng mới. Bửa Bé Dẹo kể không nhớ hả?

-        Hà hà ờ nhớ rồi. Mà bả đâu có thèm lấy tiền đó sài, tính tình y chan bà Hoa với bà già ở nhà, tự ái ghê quá.

-        Tự trọng. Là tự trọng chớ tự ái khỉ.

-        Thằng chồng bả đâu mà mắc bà Hoa phải về trển nuôi? Mọe li dị là hết, chuyện nhà người ta lo bao đồng.

-        Hẹo lâu rồi. Giờ mẹ chồng cũng yếu lắm rồi, bệnh nặng nghe đâu không ổn mà nhà đâu còn ai đâu thành ra Sơ kêu cô Mai về lo. Tiền đất hồi xưa còn nguyên đâu có đụng nên giờ về lo coi như trả lại, Sơ nói tiền đó không phải của mình.

-        Tào lao…à ờ quên. Ý tao là bà Mai tào lao. Haiz…bởi tau nói ở với bà già riết cô Hoa cô Mai mày tính tình y bà già. Thân mình lo chưa xong hơi đâu đi lo cho thiên hạ.

-        Chuyện người lớn em không ý kiến. Mà người ta cũng sắp mất rồi, chồng bỏ chớ mẹ chồng đâu có bỏ, xưa giờ lâu lâu mẹ chồng cũng lên thăm cô Mai hoài, không lẽ giờ biết bệnh hoàn mà ngồi yên coi sao được.

-        Ờ…chớ lúc thằng chồng nó đánh cho bầm dập chắc coi được. Mọe thằng già chết sớm khỏe cho nó à.

Nó dựa lưng thoải mái vô đôi chân đẹp của bé Âu lắc lắc cổ.

-        Chứ không phải nghe Bé Dẹo kể hồi đó biết chuyện mấy ông kéo lên trên lùa ông chồng cô Mai tới nổi ổng không dám về nhà luôn hả? Chậc…cái miệng tối ngày kêu không ưa cô Mai, cô Hoa cơ mà đụng chuyện anh mình cũng nghĩa khí nhễ?

Ông Xí nhe răng cười rút thuốc lá.

-        Hà hà bả ra sao với tau thì ra nhưng người nhà này không phải để tụi nó muốn làm gì thì làm. Thằng đó hên có bà già đàn hoàng chứ không nể bả anh Chiến mày cắt trứng nó.

-        Hơ hơ nói nghe thấy ớn cha nội.

-        Quỷ già Xí em út đây ăn nói đàn hoàng nghen ông già.

Chị Hạnh trừng mắt lên tiếng, ông Xí cười hề hề không thèm quan tâm khoác vai chỉ tay vô háng nó.

-        Tau nói đúng chớ ớn gì mậy. Đợt đó anh Chiến mày cứ canh ngay đây mà phang thì mày nghĩ coi nó còn lành đi chơi gái nổi không? Haha…

Nghe ông Xí nói mà nó thoáng lạnh giữa hai chân vội vàng đẩy tay ổng ra rồi đưa tay bịt hai tai Hải Âu lại làm cô bé rụt cổ lại le lưỡi cười hì hì.

Bốp!

Cha nội Xí còn đang tính hứng khởi kể chuyện tiếp thì một bàn tay táng cái bốp lên đầu làm cha già cắm đầu về phía trước, điếu thuốc ngậm trên miệng văng vèo vô mặt ông Chiến khiến ổng la oai oái.

-        Con mẹ nó đứa nào đánh tau…ớ…

Ông Xí lồm cồm bò dậy giơ tay lên cao, cơ mà thấy rõ người đánh ổng ngẩn người ra vội rụt tay lại cúi đầu. Nó và Hải Âu nhịn cười đứng lên lùi lại coi như mình không liên quan, đương nhiên người ở đây dám táng vô đầu ổng ngoài ông Gạo chị An, chị Hạnh ra thì đâu có ai ngoài cô Hoa.

-        Con mẹ ai Xí?

-        Ờ thì…chậc…tui..tui con mẹ tui.

-        Già đầu rồi không nên nếch hả Xí? Mày gần bốn chục tuổi đầu chớ nhỏ đâu Xí? Ăn nói riết sao dạy con mày Xí?

-       

Ông Xí rụt cổ cúi đầu nhìn xuống đất, ngó khẩu hình miệng là biết ổng muốn bật ngược cô Hoa lắm nhưng rốt cuộc cha nội không dám, thậm chí còn bị cô Hoa xách lổ tai kéo ra chổ ông Gạo tiếp tục dạy dỗ. Nó nhịn cười ngồi phịch trở lại viên bê tông dưới đất, mượn đôi chân dài của Hải Âu làm chổ dựa. Cô bé ngồi lên ghế đưa tay bóp bóp vai nó, MiA đứng một bên cười hả hê.

-        Hông ngờ quỷ già mất nếch có ngày này. Đángggggg!

Hải Âu le lười tinh nghịch.

-        Hihi cô Hoa ghê thiệt anh ha, chú Xí sợ quá trời hông dám cãi lun.

Nó mỉm cười lắc lắc cổ.

-        Nói đúng là thương, là tôn trọng mới vậy. Chứ cái xác ổng so với cô Hoa sao mà sợ thiệt nổi.

-        Hihi sợ thiệt á Mon. Anh Gạo kể nhỏ tới lớn thằng Xí với thằng Chiến bị chị Hoa đánh riết ám ảnh luôn á.

-        Ồ…vậy hả.

Chị An cười tươi lên tiếng, nó nhún vai cười trừ không nói lại, vì nó biết chị An nói vui thôi chứ ai mà không hiểu nếu chẳng thương, chẳng tôn trọng thì đàn ông làm sao “sợ” phụ nữ. Càng nhìn nó càng thấy được phong thái rất khác của cô Hoa trước mặt mấy ông anh nó, khác rất xa cái kiểu đon đả hiền hậu thường ngày đối với nó và Bé Dẹo. Ít nhất dù những gã đàn ông này đã rời mái nhà ấy nhưng trước mặt cô Hoa, họ vẫn luôn giữ tâm thế là em út, con cháu…dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô Hoa vẫn luôn đủ tư cách la mắng, dạy dỗ.

………………..

Nắng dần tắt hẳn dưới rừng thông già heo hút, bóng lưng cô Hoa một mình trên chiếc dream cũ đổ dài trên con dốc nhỏ khuất xa tầm mắt. Đám đông đứng yên lặng bên hàng dài ô tô sang trọng như một phần đối lập, một thế giới khác hoàn toàn đối với người phụ nữ ấy. Bất giác nó thấy nghẹn gì đó trong lòng, bất chợt mọi thứ trước mắt đều nặng nề đến lạ, không phải vì điều gì cả, chỉ là hình ảnh đối lập ấy sao mà buồn quá. Nó xoay người lại nhìn quanh những gã đàn ông kẻ đứng người ngồi gần như đồng loạt rút thuốc lá ra châm lửa, thản nhiên như không việc gì nhưng trong ánh mắt họ hình như chẳng nhẹ nhàng trong lòng chút nào. Có lẽ cái giá để trưởng thành, để thành đạt của người lớn thực sự nhiều phức tạp hơn nó nghĩ. Có nhiều…nhưng mất đi chẳng ít.

………………

-        Ủa đường này hình như đâu phải ra phố anh?

-        À! Tạt qua rủ thằng bạn.

-        Ờ ờ…

Nó gật đầu gác tay trên cửa xe đưa mắt nhìn cảnh vật nhuốm màu buồn bên đường. Hình như nói chuyện với cô Hoa xong tâm trạng gã trung niên lái xe cũng trở nên trầm lắng hơn, hoặc có lẽ chiều muộn ở thành phố này ảnh hưởng đến không khí trong xe. Ông Gạo im lặng một tay kẹp thuốc lá một tay lái xe, phía sau cô bé Hải Âu cũng ngoan ngoãn im lặng nghịch đồ đạc trong túi đeo của nó. Tự nhiên nó mỉm cười một mình, có lẽ trên chiếc xe này không phải mình nó có tâm trạng riêng, mỗi người đều đã hoặc đang giữ câu chuyện riêng. Ông Gạo như vậy, Hải Âu cũng chẳng khác.

Xe dừng lại ở một con dốc nhỏ khuất sâu giữa nhưng mảng nhà lồng, nó nhìn quanh lên tiếng.

-        Đây đâu anh?

Ông Gạo cười cười mở cửa bước ra ngoài.

-        Nhà thằng bạn tau.

Nó gật đầu bước xuống mở cửa đỡ bé Âu ra khỏi xe, hai đứa nhìn ngó xung quanh. Bên trái đường là một ngôi nhà cấp bốn có khoản sân nhỏ, phía sau là mảng đất vườn rộng vừa phải hình như được trồng dâu. Trước cổng nhà có một quầy hàng nho nhỏ bằng gỗ xiu vẹo treo đầy hàng tạp hóa, nổi bật nhất là những chồng hộp dâu tây. Sau quầy hàng một phụ nữ trung niên trạc tuổi cô Hoa đang ngồi cắt dâu. Trời chưa tối hẳn nhưng đèn đường đã sáng khiến con dốc trở nên bớt vắng vẻ hơn. Ông Gạo giật phăng nút áo cổ bắt tay làm loa hướng về mảnh vườn.

-        Thằng Hưng cẩu! Đi nhậu mày!

-        Ơi! Ai đó!

Ngay lập tức có tiếng hét của đàn ông đáp lại bên trong vườn, người phụ nữ sau quầy hàng trừng mắt lên nhìn làm nó với bé Âu thiếu chút co rụt cổ lại, cặp mắt này thường thường của mấy chị em phụ nữ dành cho mấy tên bạn rủ chồng mình đi nhậu đây nè. Tuy nhiên khi nhìn tới ông Gạo thì ánh mắt từ trừng dần chuyển sang nghi hoặc rồi chầm chậm trở thành ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Ông Gạo cười cười nhìn người phụ nữ nháy mắt.

-        Haha rủ Hưng cẩu đi nhậu một bửa được không mà liếc quá người đẹp?

Người phụ nữ có làn da hơi rám nắng nhoẻn miệng cười đứng lên bước khỏi quầy hàng.

-        Trời đất ơi tưởng ai…anh Uy lâu quá trời hổng ghé chơi nha anh!

-        Hà hà Vân khỏe không em?

-        Hì dạ em khỏe, mấy năm trời mất tăm mất tích luôn hen. Hình như từ hồi đám cưới anh mới thấy về đó nghen.

Người phụ nữ tên Vân đon đả vừa lau tay chạy qua đường, gương mặt như đang kích động vừa rối rít lau tay vừa nhìn ông Gạo. Thấy vậy ông Gạo bật cười đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô ấy, một tay đẩy nhẹ vai cô nàng xoay nhẹ một vòng.

-        Chậc! Cỡ này coi bộ hơi xuống sắc, thằng cẩu này chăm vợ kiểu này không được rồi.

Nó híp mắt nhìn cử chỉ hơi bất thường đó, Hải Âu cũng giật giật nhẹ tay rồi nhìn qua nó, bốn mắt nhìn nhau…nó càng híp mắt hơn phán cái rụp trong bụng “có gian tình”. Dùng từ cô nàng không sai lắm, vì ngồi trong quầy hơi thiếu ánh sáng khiến cô nàng bị nó cho là trung niên nhưng khi bước ra đường được ông Gạo đẩy xoay một vòng nhìn kỹ thì chị gái tên Vân này không trung niên cho lắm hay nói đúng hơn còn khá trẻ trung. Tuy làn da hơi rám nắng và cơ thể bị bộ đồ bộ bình thường kiểu phụ nữ nhà vườn kéo thấp đi nhưng với con mắt nhìn quen mấy cô nàng xinh đẹp của nó thì đủ nhận ra chị gái này chẳng vừa chút nào. Ngoài nét già dặn, trưởng thành bị ảnh hưởng bởi tuổi tác ra thì ngoại hình chị Vân vừa đủ dùng từ tốt, không quá xinh đẹp là vì trang phục thôi, nếu đổi quần áo của Hải Âu qua thì chị gái tên Vân này chẳng kém bé Âu quá nhiều, thậm chí sẽ hơn em về mặt sắc xảo của phụ nữ lứa tuổi chín muồi. Trong lúc nó suy nghĩ đánh giá thì chị Vân nhoẻn miệng cười xòe hai tay ra trước mặt ông Gạo, môi cô nàng cong lên ra vẻ con gái trẻ.

-        Anh Uy coi nè, từ hồi có con gái cái ổng lo thương nó bỏ em tàn héo tới vầy luôn nè.

Ông Gạo cúi đầu đỡ nhẹ tay chị Vân lên nhìn ngó rồi trợn mắt lên.

-        Trời đất sao mà thẹo tùm lum vầy đây. Thằng mất dạy này ngứa đòn hay gì rồi!

Nói rồi ổng lại vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nàng trợn mắt nhìn vô nhà hét lớn.

-        Đm mày Hưng cẩu! Ra đâyyyy!

Hải Âu le lưỡi xoay qua nói nhỏ vô tai nó.

-        Anh anh! Anh có nghĩ như em nghĩ hông?

Nó híp mắt gật gật nghiến răng nói nhỏ.

-        Ừ ừ! Chắc chắn có gian tình.

Hình như nó nghiến răng hơi lớn khiến hai người kia nghe thấy, chị Vân nheo mắt nhìn qua nó với ánh mắt tò mò kèm chút nguy hiểm, nó giật giật khóe miệng kéo bé Âu lén lùi lại một bước. Ông Gạo quay qua trừng mắt bật cười.

-        Gian thằng cha mày! Em út tau…lại đây!

Nó hơi liếc qua Hải Âu, hai đứa cùng trề môi vẻ mặt không tin.

-        Em tin không?

-        Bé hông!

Ông Gạo đi qua vỗ đầu nó cái bốp kéo vai nó với bé Âu đi lại gần chị Vân, cô nàng tủm tỉm cười nhìn nó bằng ánh mắt hơi nguy hiểm, bất chợt cô nàng cởi phăng áo khoác quăng vô quầy chống hông quay qua trừng mắt với nó khiến nó hít một hơi khí lạnh rụt chân lại. Ngay khoảnh khắc bà cô giật phăng áo đi, kèm theo cái chống hông gần như chống nách để lộ những đường cong không phải dạng vừa trên cơ thể. Không còn áo khoác che đậy cơ thể, chiếc áo bông ôm sát người khoe trọn ngoại hình, ngực tấn công, mông phòng thủ, chiếc cổ cao cao, chiếc eo tuy không thon nhỏ như bé Âu nhưng vừa đủ so với độ tuổi trên gương mặt mình. Ngay cả Hải Âu cũng tròn xoe mắt nhìn cô nàng chằm chằm. Cô nàng híp mắt cười nhìn hai đứa nó.

-        Gian gì mà tình. Nói hai đứa biết chị mày hồi xưa mê anh Uy nghen. Tại theo ảnh hông nổi mới bị quỷ già bạn ảnh dụ dỗ đó! Hừ hừ…

-        Ớ…cái này…cái này…

Ông Gạo bật cười một tay đặt trên vai cô nàng một tay vỗ đầu nó.

-        Chị Vân! Chung lứa chị Khanh mày mà học khác lớp. Hồi xưa con Khanh giải nhất sinh viên thanh lịch trường, Vân giải khuyến khích.

-        Anhhh! Em giải ba màaaa!

-        Ủa haha rồi thì giải ba, tau nhớ khuyến khích chớ.

-        Hứ! Hông nhớ chuyện em út gì hết trơn...rùi trai trẻ nào đây anh? Bé đẹp này nữa?

Ông Gạo lần lượt nhìn Hải Âu và nó giới thiệu.

-        Thằng này kêu nó Mon, chồng con Bé Dẹo nhà anh. Còn con này tên Âu, gà ruột Bé Dẹo mới đưa về nuôi sau này, giờ đang ở nhà anh.

Mắt nó vẫn luôn nhìn chị gái Vân, không hổ từng được giải ba sinh viên thanh lịch trường, chung lứa chị Khanh...hỏi sao ngoại hình quá ổn áp. Chị Vân cười tươi chìa tay ra một tay kéo bé Âu qua phía mình, mắt thì nháy một cái với nó xem như chào hỏi.

-        Hì hì Bé Dẹo nuôi gà có khác hen, đẹp hơn chị mày hồi xưa rùi. Helu Mon nha, tính méc chị mày với vợ anh Uy hả cưng?

Nó bật cười lắc đầu, bà cô này coi bộ tính tình vui vẻ sôi nổi hơn chị Khanh.

-        À dạ em không dám.

-        Hihi cho cưng méc á. Bé An biết chị mày lâu rùi ha.

Ông Gạo cười cười không nói gì nữa ngẩng mặt lên tiếp tục la lớn.

-        Hưng cẩu! Đếm ba tiếng éo ra tau đập gãy giò mày bây giờ!

-        Đm…ai đó!

Tiếng đàn ông hét lớn vọng từ trong nhà ra, vài giây sau bóng một gã trung niên mặc quần áo lao động kiểu nhà vườn, áo khoác lấm lem đất cát, chân mang ủng đang phanh ngực vừa đi vừa dùng khăn lau. Gã nheo mắt nhìn kỹ ra cổng nhà rồi bật cười đi nhanh ra phất tay.

-        Đù mẹ thằng ranh nay mới biết vác mặt mo về hả mậy? Haha chờ chút tau rửa tay chưn cái, đang dơ lắm.

Ông Gạo cười lớn đi về phía gã đàn ông có gương mặt chữ điền, da màu bánh mật, dáng người tuy hơi gầy gò nhưng chắc nịch, khỏe khoắn. Trên lồng ngực gã dày đặt hình xăm dữ tợn. Ông Gạo một tay chụp lấy bàn tay còn dính bùn đất của gã đàn ông, một tay táng mạnh cái bốp vô đầu gã.

-        Chưn cẩu rửa cũng đéo sạch đâu con chó, khỏi rửa!

-        Mẹ mày! Haha tưởng chết mịe ở dưới rồi chớ. Về hồi nào?

-        Chậc! Mới về qua nay.

-        Việc gì mò mặt về đây ku?

-        Kiếm mày nhậu chớ việc khỉ gì. Đi mày…nay mấy thằng nó đầy đủ hết.

Ông anh nheo mắt nhìn ông Gạo bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi cười cười nhìn về phía nó đang đứng cùng hai cô gái lớn nhỏ.

-        Hùi hùi xùi xùi! Lên đồ đi nhậu bạn eee.

Chị Vân trừng mắt chống hông.

-        Anh Uy! Coi lớn rồi mà ổng kêu em như gà vậy hoài đó!

Ông Gạo bật cười.

-        Cũng em không. Xưa la làng lên cưới gà theo gà cưới chó theo chó làm chi.

-        Đúng rồi…gà tui nuôi tui kêu chớ bạn nhỏ.

-        Ê! Sắp làm xui tới nơi bạn nhỏ gì mà nhỏ ông già kia. Còn anh nữa…lâu lâu về hông biết bênh em gì hết nhaaaaa.

Hai gã đàn ông đều bật cười ha hả không thèm quan tâm bà cô Vân chống hông chống nách, nó với Hải Âu cũng lén cười vui vẻ…”gian tình” hay không không bàn nữa, ít nhất cảnh trước mắt chứng tỏ mối quan hệ của họ vẫn sảng khoái cứ như những thanh niên tuổi đôi mươi ngày nào. Hình như bị cười trêu hơi mất mặt nên chị Vân đành cắn răng nói lảng sang chuyện khác.

-        Ủa giờ đi nhậu hả? Vậy anh Uy vô nhà uống nước chờ vợ chồng em xíu.

Ông anh Hưng vừa đá tung chiếc ủng ra sân vừa cười hề hề.

-        Ôi dào thằng này mà trà nước gì, để bụng uống rượu mới đáng mặt nó. Hà hà chờ chút tau thay đồ đi mày.

-        Ờ đi cẩu!

-        Hùi hùi! Vô lên đồ, đứng đó nữa?

-        Biết rùi! Thảo ơiii ra thưa chú Uy nè!

Tiếng một cô gái trẻ vọng lên từ sân vườn sau nhà. Chị Vân kéo tay ông Gạo và Hải Âu vô nhà.

-        Hì anh với hai đứa vô nhà chờ em xíu nghen.

Nó mỉm cười đi chậm theo vô nhà. Nhà vợ chồng chị Vân được xây một phần bằng bê tông, một phần kết hợp gỗ kính. Kiểu nhà cấp bốn đơn giản của nhà vườn ĐL, bên trong nhà có vẻ khá đơn giản, tuy không nhiều nội thất nhưng ấm áp. Nhưng nhìn ngó một vòng nó đánh giá hoàn cảnh gia đình anh chị bình thường, không quá khá giả, nếu phải đem mức vật chất ra để so sánh miêu tả thì hình như không tương xứng với ngoại hình chị Vân sở hữu. Tuy nhiên cảm giác bà chị sống khá vui vẻ, ít nhất bước đầu tính cách chị tỏ ra. Nó nhận ly trà nóng từ tay chị Vân đưa lên miệng thổi nhè nhẹ rồi đứng dậy bước ra bâc tam cấp tiếp tục nhìn ngắm cảnh sân vườn ngoài xa thì một cô gái trẻ xuất hiện từ phía nhà sau.

-        Mẹ ơi...Ba nói chút ba đi nhậu đó mẹ.

Bóng cô gái chạy vèo ra ôm tay chị Vân, bà cô trừng mắt ho khan một tiếng.

-        Tau cho chồng tau nhậu đó mày!

-        Con hông cho nhaa.

-        Khụ! Có khách…ra thưa mấy chú liền cho mẹ.

Lúc này cô nàng mới xoay mặt qua nhìn một lượt khắp nhà tròn xe đôi mắt. Nhìn rõ cô gái nó ho khan một tiếng suýt sặc trà nóng, mắt chợt sáng rở lên.

Khụ!

 

Nó vừa ho khan giữ hình tượng tự nhiên nhưng trong bụng thì giật thót một cái tự phán. “Ậy...người đẹp”. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì một bóng người quen thuộc vụt nhẹ qua che mất tiêu tầm hình, nó cười mếu trong bụng ho khan thêm mấy tiếng, chỉ là bà cô nhỏ Hải Âu không thèm di chuyển, thậm chí còn quay lại lén trừng mắt với nó khi thấy nó nhích qua bên khác để nhìn.

-        Hừ!

Còn chưa biết làm sao thì tiếng chị Vân tủm tỉm cười vang lên.

-        Con chị mày gần 16 tuổi, ho gì mà ho Mon!

Khụ khụ...

Giờ không phải ho khan mà là ho vì sặc nước trà thiệt, bà cô này...nói cứ như nó ham hố lắm không bằng. Hải Âu cười khúc khích làm mặt quỷ với nó rồi tiếp tục đứng sát lại che mắt làm khó tầm nhìn nó. Thiệt hết biết nói gì với cục cưng này, nó đành tiếp tục ngó ra sân ngắm cảnh, chưa 16 thì thôi không thèm nhìn mất công ngứa mắt. Tuy chưa kịp nhìn kỹ nhưng thoáng qua thì cô bé con chị Vân được di truyền từ mẹ thì phải, mặt mũi xinh xắn, vì ở nhà mà cô bé mặc quần ngắn, áo thun ôm sát người nên lộ vẻ đẹp tuổi mới lớn không kém bà cô Vân. Tuy chiều cao cũng như những đường nét cơ thể không thể so được với bà cô tuổi học sinh ngoại hình phụ huynh độc quyền của Hải Âu nhưng con gái tuổi teen như vậy là quá đủ. Nếu chị Vân thời trẻ nó đoán cũng chỉ xinh tầm cô bé này là cùng.

-        Thảo! Lại thưa chú Uy, chú Mon, chị Âu rồi vô thay đồ đi ăn nè con.

Mới vuốt xuôi ngụm nước nghe bà cô Vân giới thiệu xong là nó sặc tiếp tập 3 rồi đó, chú Uy đúng rồi, chị Âu miễn cưỡng ok cơ mà cái gì mà chú Mon, nghe là hết thấy trà ngon rồi đó, không thể như vậy được.

-        Chị Vân! Em có ý kiến!

-        Gì đó Mon?

-        Thưa anh Mon thì thưa, còn chú thì thôi khỏi!

-        Haha…Thảo! Qua thưa chú Mon liền cho mẹ.

-        Hihi dạ!

Cô bé cười khúc khích đi lại cuối đầu ngoan ngoãn với ông Gạo.

-        Thưa chú Uy!

-        Hà hà giỏi! Mới mấy năm lớn đẹp hơn mẹ con rồi nha Thảo. Đây…chú lì xì bù mấy năm nay.

Ông Uy cười vui vẻ xoa đầu cô bé Thảo rồi rút vài tờ tiền nhét vào tay cô bé, nhận được cái gật đầu của chị Vân cô bé cười hì hì nhận lấy sau đó xoay qua nhìn Hải Âu.  Ông Gạo khoan thai nhấp ngụm trà hất mặt về phía bé Âu.

-        Hai đứa coi như ngang tuổi nhau, con Âu lớn hơn chút. Hai đứa muốn xưng hô sao thì xưng.

Nghe vậy bé Thảo và chị Vân đều hơi ngẩn người tròn xoe mắt nhìn Hải Âu khiến em hơi mắc cỡ ôm bắp tay nó lấy tự tin, có lẽ mẹ con chị Vân hay bất cứ ai nhìn thấy Hải Âu đều sẽ bất ngờ với ngoại hình của em. Vẫn là Thảo dạn dĩ hơn Hải Âu nên chủ động lên tiếng vui vẻ gật nhẹ đầu.

-        Vậy em kêu chị Âu nghen chị?

Hải Âu cười nhẹ rụt rè nhìn qua nó, nó mỉm cười gật nhẹ đầu lên tiếng.

-        Hải Âu đi làm rồi nên bình thường ra ngoài toàn nói 18t, giấu tuổi thiệt nên làm chị đi Âu, em qua 16 rồi.

-        Vâng!

Hải Âu nhoẻn miệng cười xoay qua nắm lấy bàn tay nhỏ của bé Thảo gật đầu.

-        Hì!

-        Chị Âu đẹp quá trời luôn…em hâm mộ chị rùi đó. Chị Âu đi làm gì vậy chị?

-        Chị…chị đánh nhạc quán chú Gạo…ủa quên…quán chú Uy nè Thảo.

-        Trùi ui…chị làm DJ phải hông…nghe thích ghê nè.

-        Hì hì!

Trong bàn trà ông Gạo nói nhanh về Hải Âu cho chị Vân hiểu còn cô nàng Thảo sau khi chào hỏi Hải Âu xong thì liếc qua nó đứng bên cạnh làm nó giật giật khóe miệng. Cô nàng tủm tỉm cười định lên tiếng thì nó trừng mắt đưa tay ra chủ động lên tiếng trước.

-        Khoan!

Cô bé hơi ngẩn người ra nhưng mặt vẫn cười híp mắt chờ nó nói trước.

-        Thưa anh thì được lì xì gặp mặt…kêu chú thì…

Còn chưa nói hết câu cô nàng đã khoanh tay nói lớn.

-        Thảo thưa chú Monnnnnn!

-        Ớ…

-        Hihi rồi đó nghen, hông thèm lì xì nghen hihihi!

-        Cái này…

Nó giận sôi gan, miệng thiếu điều sùi bọt mép nghiến răng trèo trẹo.

-        Được…được lắm!

-        Hihi!

Hai cô nàng cười khúc khích làm mặt quỷ trêu nó, nó chỉ đành ngậm ngùi quay lưng ôm ly trà “dở” trên tay đi ra sân.

-        Hihi chú Mon…chú Mon đi đâu đó.

-        Haizz mới quen mà thấy cảm tình chui vô đường cụt rồi đó. Tui đi chơi với dế!

Nó lê cái thân tàn chú nghe già chát đi ra sân dọc theo hàng rào nhìn ngó bẻ dâu chơi, tầm này kiếm bẻ dâu thì chỉ có đường chơi với dế thiệt. Nhưng tầm nhìn xa xa sườn đồi khá đẹp mắt, trời sụp tối nên gần như tất cả nhà lồng xung quanh đều lên đèn lung linh. Ngay cả vườn dâu nhà chị Vân cũng lấp lánh ánh đèn vàng. Tiết trời này nhâm nhi trà nóng, lang thang hít thở không khí se lạnh, lắng nghe tiếng cười nói của hai cô gái trẻ xinh đẹp cũng là cách khiến tâm trạng thả lỏng hơn. Loay hoay nhìn ngó một hồi thì ông Gạo lững thững đi ra, bé Âu cũng theo sau chạy lại cười hì hì ôm tay nó làm nũng.

-        Anh anh làm gì dạ?

-        Chơi với dế.

-        Hihi bé nghe tiếng dế thiệt nè, bắt được con nào hông?

-        Âu ăn không anh bắt nướng cho ăn?

-        Hông muốn nè. Hihi có người bị kêu chú già.

-        Hơ hơ chú thì chú, bởi có mình Âu kêu anh nên được cưng nè.

-        Hì vâng! Anh cưng mình bé thôi nghen.

-        Haha...bạn mới đâu?

-        Thảo thay đồ rùi anh.

-        Ờ ờ. Chị Vân cũng vậy hả anh?

-        Ừ!

Ông Gạo gật đầu kéo vai nó lại rồi nhỏ giọng.

-        Giao mày công chuyện.

-        Đang nghe đây anh!

-        ...

Ông Gạo dặn dò xong vỗ vỗ vai nó rồi bước vô nhà, nó nhún vai đi theo vô ngồi phịch xuống hiên nhà mượn chân Hải Âu làm điểm tựa ngồi suy nghĩ. Tiếng ông Gạo lại vang lên ầm ầm.

-        Cẩu Hưng nhanh mày, mầy thằng nó ra tới nới rồi!

-        Đm tau xong rồi, chờ mẹ con nó đây mày. Đàn bà con gái sắm tuồng lâu lắm.

-        Tau mày đi trước, vợ con mày tau bỏ xe lại chút thằng Mon nó chở ra sau...Nhanh!

Ông anh Hưng mặc quần jean, áo thun vừa nói vừa trợn mắt đi ra.

-        Đm cái thằng nay gấp mậy. Đòi đi trước lấy xe đâu anh em đi?

-        Xe mày đâu?

-        Đó!

Anh Hưng vừa khoác áo khoác vừa chỉ tay ra sân, nó nhìn thấy trong góc sân nhà có một chiếc xe đạp điện cũ, một con wave cũ, nói cũ cho sang miệng chứ thực ra phải thêm chữ nát mới đúng với chiếc xe. Ông Gạo thản nhiên đi ra sân vỗ tay lên chiếc xe.

-        Chiếc này hả?

Ông Hưng kẹp điếu thuốc lững thững ra sân.

-        Ừ! Còn con ab vợ tau mà để ngoài tiệm cho nó sửa rồi. Sáng chạy chết mịe cái đề. Còn chiếc đó đi được thôi ku. Ok không?

Ông Gạo cười ha ha hất hàm.

-        Lằng nhằng! Đi!

-        Haha chiều mày liền!

Ông Hưng cười ha hả nhảy ra sân cầm vòi nước xịt mấy cái cho bớt bùn đất dính xe rồi đẩy ra cổng, ông Gạo nhìn nó một cái rồi nhảy lên ngồi yên sau phất tay. Ông Hưng đạp vài cái xe mới nổ đùng đùng, đúng nghĩa xe của dân làm vườn, chỉ là con xe tàn lúc này đang chở cha nội “đại gia” ăn mặc bảnh bao chủ nhân con biệt thự di động màu đen đậu bên kia đường. Nghe tiếng xe chị Vân mở cửa sổ phòng ngó ra đường nói lớn.

-        Ủa! Mấy anh đi đâu đó? Hông chờ mẹ con em xíuuuu. Sắp xong rùi nè.

-        Hùi hùi mẹ con đi sau với thằng nhóc Mon đi, ngộ vọt trước với thằng này đây. Nó hối đéo kịp mặc quần xì đây!

-        Nghe nhậu cái bỏ vợ con liền nghen!

Ông Gạo cũng phất tay nhún nhún con xe, nhìn ổng nhún mà nó giật nhẹ trong bụng, chỉ sợ hai cha nội cao to chưa ra khỏi nhà con xe nó gãy làm hai tới nơi.

-        Hai mẹ con đi sau đi. Tụi anh đi trước, chút thằng Mon nó chở mấy đứa ra chơi với con An.

-        Ủa hông cho em đi nhậu chung hả anh Uyyyy?

-        Xùi xùi! Chổ đàn ông người ta nhậu, con nít con nôi theo làm giề.

-        Ê! Tối ngủ ngoài sân nha ông kiaaa!

-        Haha!

Grừm grừm…

-        Đm lên dốc nổi không mậy?

-        Vô tư!

-        Lên!

Hai cha nội cứ như phát rồ hò hét nhau phóng xe cái vèo ra đường leo lên dốc, nó lắc đầu cười như mếu nhìn theo, hai cha nội già có tóc bạc rồi mà lúc này cứ như tưởng bở còn thời thanh niên trai trẻ. Nó cười là cười vì hình ảnh hào hứng tưng bừng của hai ổng nhưng mếu là mếu vì con dốc. Hình như bé Âu hiểu ý nó nên đi lại kéo kéo tay nó rụt rè hỏi nhỏ.

-        Anh! Anh!

-        Hả?

-        Anh lái đường đó được hông anh?

Nó hít sâu một hơi kín đáo ngó đầu dài ra thêm chút nhìn chiếc xe, nhìn cái dốc đầu đường nuốt khan cái ực một cái gật đầu, giọng ráng ra vẻ đáng tin nhưng không chắc ăn lắm.

-        Cái này…chuyện nhỏ! Anh bò được…vô tư!

Hải Âu chớp chớp mắt nhìn nó một hồi rồi cười hì hì le lưỡi đứng lùi lại. Nó trợn mắt ngó em.

-        Hả? Thái độ vậy ý gì đây?

-        Hihi!

-        Yên tâm! Để anh lo, yên 100 cái tâm nhá.

-        Hihi vâng!

-        Vâng sao còn lùi hử?

-        Hì xíu…xíu bé rủ Thảo đi bộ lên trển chờ anh nghen.

-        Cái này…

-        Hihi!

Bà cô nhỏ co chân dài né bàn tay tính cốc đầu của nó rồi chạy vô nhà kiếm phòng bé Thảo bỏ mặc nó cười như mếu trước sân nhà. Haizz dốc gì mà vừa cao vừa cong, đường ra phố gì mà “vừa quăng vừa quẹo”. Con mịe nó cha già Gạo mắc dịch, bộ ổng không sợ nó chơi banh chành con “biệt thự cưng” Bé Dẹo cho ổng hay gì ta =.=


Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 145)

  Nó mới về nhà này ít lâu mà thấy nhức đầu với mấy tay già không nên nếch, không hiểu chị Tường Vi hay chị An, chị Hạnh…lấy đâu ra khả năng...