Thứ Tư, 23 tháng 4, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 141)

 


Hải Âu đứng chờ anh em nó lần lượt uống thuốc bao tử rồi xòe tay thu lấy túi thuốc và giấy gói bánh mỳ xong mới vui vẻ tung tăng chạy đi kiếm thùng rác.  Người nhà nó tuy ý thức cũng không dám nói tốt hơn bao người bình thường khác nhưng công nhân người ta đang quét dọn xung quanh, làm sao không biết điều mà vứt thêm rác xuống đường. Nó đưa mắt nhìn theo dáng người xinh đẹp của cô bé Hải Âu chạy đằng xa bằng ánh mắt dịu dàng vui vẻ, tuy luôn “ngán” gần gũi bà cô nhỏ tuổi đó nhưng niềm vui ngắm nhìn em đương nhiên không thể tránh, người đẹp mà ngu gì không ngắm.

-        Nhà mình cửa miệng lúc nào cũng kêu là dân bụi đời đầu đường xó chợ này nọ…nhưng em thấy từ ngày về nhà, mỗi việc từng người trong nhà làm cảm giác không đầu đường xó chợ cho lắm anh nhễ!

Ông Gạo châm thuốc lá chia cho nó một điếu rồi rít một hơi dài nhả khói lên trời, lại vỗ đầu nó bật cười.

-        Hà hà thấy tụi tau giống người tốt hay làm việc tốt không hả?

Nó nhún nhún vai không trả lời coi như xác nhận, vì thực tế theo nó quan sát hầu như mỗi việc mấy ổng làm đều khá tốt, yêu thương lo lắng cho người khác, bảo vệ giúp đỡ người yếu thế, bao dung dạy dỗ em út đàn hoàng…rất rất nhiều việc từ lớn tới nhỏ của mấy ổng đập vào mắt nó chẳng có vẻ gì “đầu đường xó chợ”. Có thể cách thức hành động khác người, nhưng tóm lại hình như họ không xấu, ít nhất ở cái tâm. Ông Gạo cười lớn, cười như vừa nghe chuyện đáng buồn cười nhất.

-        Hahaha…người tốt con mịe gì. Hahaha chuộc lỗi thôi ku. Hồi trước sống chó quá bây giờ mới ráng sống đàn hoàng hơn chút đỉnh bù đắp sai trái…hàhà chuộc lại chút lỗi chớ tốt lành gì mày.

-        Hơ hơ…

Ông Gạo khoác vai nó nhâm nhi thuốc lá nhẹ giọng.

-        Mày không thấy chị An mày hay nói đàn ông tụi tau ra ngoài gây nghiệp hoài thành ra chị em nó ở nhà mới đi làm từ thiện, đi chùa này nọ chuộc bớt nghiệp cho tụi tau. Chị An mày nói đúng chớ đéo giỡn đâu ku.

-       

-        Hà hà bần cùng sinh đạo tặc, phú quý sinh lễ nghĩa. Ngày xưa đói khổ thấy mịa, ổ bánh mỳ thịt đéo có mà ăn thì có cái chó gì tụi tau không dám làm. Đâm thuê chém mướn, rồi bài bạc banh bóng, rồi gái gú, buôn gian bán lận giành giật lừa lọc kiếm từng đồng bạc để kím ăn…có chuyện nào đéo sai trái đâu. Còn bây giờ cái ăn có, tiền có, nhà cửa xe cộ có, cuộc sống nó dư dả thì tụi tau mới ráng sống đàn hoàng, hạn chế sống lỗi sống sai, hạn chế thôi nha chứ đéo bao giờ dứt nổi. Đời này mày mà mềm thì ra đời chúng nó nhai mày không còn cục xương…Phù! Ngày xưa làm quá nhiều cái sai trái thành ra bây giờ tụi tau sống đàn hoàng lại chuộc được bao nhiêu tội nghiệp thì tốt bấy nhiêu chớ không tốt lành hơn ai đâu. Nói chung sống tốt thì không đúng, phải nói là làm theo cái tâm mình, việc gì miễn cái tâm mình thấy ok, nhẹ lòng thì làm thôi. Còn tốt hay xấu…đời nó tự phân xử. Có điều tau nói thằng em mày hiểu, mày là em trong nhà tau thì thấy toàn chuyện ok, đó là với người nhà thôi, chứ đối với người ngoài nó phải khác.

Bồp bộp…

-        Hà hà tau chỉ một ví dụ nhỏ cho mày thấy. Như mấy đứa con gái làm bên quán nhà mình đó. Tụi nó lấy thân thể ra kiếm tiền, còn tụi tau cũng đang kiếm tiền trên thân thể mấy em nó. Mày thấy tốt chổ nào ku? Hahaha…tội nghiệp không chớ đâu.

Nó chẹp lưỡi nhún vai.

-        Ờ thì nói vậy cũng đúng mà không đúng, nhưng ít nhất không đánh đập, ép buộc ai hết. Bửa anh cũng nói đó, tự nguyện làm chứ mình đâu ép ai, tiền bạc sòng phẳng, lo lắng ăn ở này nọ đàn hoàng, nhà mình không mở quán làm thì xã hội cũng đầy người họ làm. Người lớn hết rồi, ai muốn làm gì để kiếm tiền, chọn lựa ra sao là quyền của họ…tự nguyện thì cũng phải tự chịu trách nhiệm đời mình.

-         Hà hà…mày cũng lớn rồi Mon nhễ. Suy nghĩ được vậy anh mày an tâm. Gà em tau huấn luyện giờ hiểu chuyện rồi. Nhớ cho kỹ lời anh mày dạy…đàn hoàng với người nhà, làm đúng cái tâm mày là đủ, còn với đời không cần suy nghĩ nhiều, mày làm đúng hay sai đéo ai có quyền phán. Haha chưa hết, nhiều khi đúng sai nó do thằng mạnh, thằng giàu quyết định. Thoải mái lên ku, mày em tau, lỡ mày sai thì tụi tau sửa cho đúng. Hahaha.

Bộp bộp…

Nó cười cười xoa vai bị ông Gạo vỗ.

-        Quay đi quay lại cũng là câu này. Bảo kê kiểu này hèn gì bà cô Bé Dẹo làm bà trời ở nhà.

-        Haha em tau thì tau thương. Mày cũng ngon hơn tui tau đâu, nó làm khùng làm điên cỡ nào thằng em mày cũng chiều chuộng nó hơn trời. Haha ông ba vợ mày hay dặn chừng nào lớn hai đứa mà cưới về thì tụi tau đừng có chiều chuộng con nhỏ nữa, coi chừng kìm chế bớt hai đứa mày, ổng than chưa gì thằng nhỏ nó cưng con Bé Dẹo quá trời, thêm tụi tau chiều chuộng nữa chắc nó đéo bao giờ lớn.

Nó lắc đầu mỉm cười nhẹ.

-        Chậc! Có kịp cưng chiều cô ấy bao nhiêu đâu.

Bốp!

-        Hà hà ba vợ mày than con nhỏ nó bướng nhờ mày chớ ai.

-        Ớ…làm gì có.

-        Ổng kêu nhỏ tới lớn con nhỏ ngoang dữ lắm. Từ hồi gặp rồi chơi với mày mới dở cái tính ngang ngược lên. Gì cũng ngoang chứ hở đụng tới mày là nó cãi tành tạch. Hà hà hồi nhỏ nó đằm thắm dịu dàng nghe lời, từ cái đợt gặp mày xong mới bắt đầu hư như quỷ, biết nói dóc nói láo, rồi nhỏng nhẽo làm đủ thứ trò. Ổng hay than bình thường đi học về hay nghĩ hè, lễ lộc là nó đeo ổng như sam, xong tự nhiên chơi với mày từ đó ông ba mày bị bỏ ra rìa. Đi học về là trốn trong phòng mở máy tính nói chuyện với mày, nghĩ lễ này nọ là nói dóc hết cớ này tới cớ khác trốn về đây chơi với mày. Haha bởi hỏi sao ba má vợ mày chưa gặp mày nhiều, mà gặp chắc gì cho mày sắc mặt tốt.

-        Ơ sao vậy?

-        Hà hà mày nói coi. Ổng kêu củ cải nhà ổng trồng tự nhiên bị heo ủi mất tiêu mày tức không?

-        Ớ…ví von gì kỳ cục, anh nói sao chớ đâu tới nỗi.

-        Tau nói y lời ổng đó ku. Đợt về ngồi nhậu ổng nói vậy đó, không tin mày hỏi chị An mày coi, hà hà ông già nói mà tụi tau cười rụng rún. Ổng than “hai đứa nó còn nhỏ mà củ cải tau trồng bị heo ủi mất tới nơi, sau hai đứa nó lớn chắc tau mất con gái luôn”. Hà hà tau cho mày hay đợt đó ổng về là đi kiếm con gái ổng chớ đâu có công chuyện gì.

-        Hơ thiệt hả anh?

-        Thiệt! Đm nó dám trốn ổng ép thằng Củi với thằng Phong dẫn về đây. Về đây bửa trước bửa sau là bắt thằng Củi chở nó về quê mày chơi mất tiêu, ông già la cỡ nào cũng không chịu về. Hà hà tới ngày trường bên bển vô học chưa thấy nó về, ông ba ổng la quá trời. Nó đổ thừa anh Xí mày thương nó quá xé mất giấy tờ của nó để nó ở lại với tụi tau. Ông già vợ mày mới nhảy dựng lên bay về để rước nó. Haha về tới tra hỏi mới biết thằng Xí oan, đợt anh Xí mày đi công chuyện dưới Cà Mau biết con mịe gì, con quỷ nó nó khai tại mày rủ nó ở lại mấy ngày chờ đi chơi lễ gì dưới quê mày thành ra con nhỏ mới giấu giấy tờ trốn ở lại thêm mấy ngày. Làm ông ba mày nhảy dựng bay về rước. Hà hà…

Nó lắc đầu cười khổ xoa xoa đầu.

-        Quá trời quá đất. Hơ em nhớ rồi. Mà em nói thiệt em cũng bị oan, đâu biết gì đâu. Lần đó hình như bà cô kêu đang kỳ nghỉ đông gì đó, em mới rủ về đập heo dẫn cho đi chơi chợ bông bên chợ Lách. Em thề em không biết bà cô trốn nhà thiệt.

Bốp!

Ông Gạo cười xòa vỗ đầu nó trừng mắt.

-        Đó! Cũng mày không chớ ai. Còn nhỏ bỏ ống heo chưa được bao nhiêu mà hở ra là mày đập lấy tiền sài hết vô con nhỏ. Mày chiều hư nó chớ ai? Ông già vợ mày phán xanh rờn. Thằng đó coi như bỏ, dại gái từ nhỏ.

Nó cười như mếu thở dài.

-        Chậc! Em khổ lắm chớ sung sướng gì anh. Em bị bà cô đó uy hiếp chớ có lần nào tự nguyện đâu. Không đập heo lấy tiền dẫn bà cô đi chơi là bị giận, không nghe là bị cắn, bị đánh te tua. Móa…nỗi đau tuổi thơ của em đó anh, xe đạp leo núi của em…rồi dàn PC xịn chiến game của em, kính viễn vọng của em…hic toàn ước mơ của em không đó anh. Đã đời ước mơ chỉ là ước mơ, tới giờ già cmnr chưa mua được món nào. Bà cô đó toàn báo em chớ đâu, haha tính ra heo đất của em không có con nào sống thọ được một năm, mấy tháng à chớ được tròn năm mới lạ. Chưa hết nha, học trò người ta đi net chơi game này nọ chứ còn em tốn tiền ra net đâu có được chơi bời gì, cả ngày ngồi mở webcam ngồi đần mặt ra đó ăn hành với bà cô, nhiều khi nhìn mấy thằng bạn chơi game thèm chảy nước miếng mà đâu dám tắt webcam chơi. Hơ anh thấy mấy năm trời chơi game mà acc võ lâm em mới cấp bảy mấy đủ hiểu em trai anh khổ cỡ nào rồi.

Bốp!

Ông Gạo cũng bật cười vỗ đầu nó. Hai anh em cứ nói về Bé Dẹo là cùng bật cười bất lực. Nói về những gì bà cô ấy “báo” cả nhà thì nói vài ngày, vài tháng cũng không hết ký ức. Mà mỗi lần nhắc tới heo đất là y như rằng nó nghiến răng ken két nuốt nước mắt vô bụng, hàng chục ước mơ từ nhỏ tới lớn của một thằng con trai đều tan vỡ từ trong trứng nước. Sự nghiệp chơi game của một game thủ cũng cùng chung số phận, bọt bèo như cùi bắp, tắt ngúm ngay từ những ngày đầu tiên, chơi mãi chơi hoài không khá nổi. Đế chế không bao giờ chơi xong một trận, bắn half-Life vài vòng là bị thoát ra, nhảy AU cả thanh xuân không khá nổi, võ lâm chơi mấy năm trời không lên nổi cấp 80, fifa càng đá càng lẹt đẹt…nói chung sự nghiệp game thủ của nó chết yểu toàn nhờ bà cô Bé Dẹo. Bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu hoài bão của một thằng con trai như nó đều banh chành vì một cô gái nhỏ, kể từ ngày cô bé Cherry ấy xuất hiện trong cuộc sống một thằng nhóc, mọi thứ đều đi theo hướng khác, phương hướng mà cô gái nhỏ ấy muốn, ngay cả khi cô ấy biến mất thay vào cô gái nó kêu bằng Na thì mọi con đường nó đi chưa từng vắng bóng hình nữ hoàng.

-        Haha banh chành hết ước mơ…đổi lại được cô ấy. Xứng đáng anh nhễ?

Ông Gạo cười lớn vỗ vai nó.

-        Hà hà đúng! Mất hết đổi được con vợ đẹp. Thằng em mày ngon lành nhất hạng!

-        Hehe…thôi không nói tới bà cô đó nữa. Nay sài tiền hơi nhiều…đợt này lên ông anh tốn kha khá hả, nội bửa nay lo cho nhà chị Vân tốn dữ hả anh?

Ông Gạo dụi thuốc lá vo nát trong tay vươn vai một cái ngáp dài.

-        Hà hà!

Nhìn ông anh ngáp dài cười hà hà tỉnh bơ như không nhưng nó biết sài bao nhiêu tiền không hề đơn giản. Thấy ổng ra tiền có vẻ hào sảng, tỉnh rụi, thoái mái vậy chứ khi về nhà cũng phải suy nghĩ, tính toán công chuyện làm ăn, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới bù đắp lại số tiền chi ra lần này. Không phải cứ giàu, nhiều tiền thì cho rằng họ chi tiền thoái mái không cần suy nghĩ tính toán, càng là dân làm ăn, càng đứng ở vị trí họ mới hiểu mỗi đồng tiền chi ra đều không đơn giản, mỗi số tiền tiêu sài đều phải suy nghĩ đường kiếm lại. Ông Gạo chỉ là một người giàu hơn người thường thôi, còn rất rất nhiều người khác giàu có, đại gia hơn ổng nhiều, nên một đồng ổng chi ra thì khi về nhà cũng phải tính toán kiếm bù lại, cũng là mồ hôi, công sức làm ăn của ổng và nhiều anh chị em khác trong nhà. Nói mới biết mấy ổng đã hết lòng cỡ nào để lo cho chị Vân và nhà ông Long, đã tốn tiền lo, tốn tiền giúp đỡ mà còn phải suy nghĩ làm sao để “chiều chuộng cảm xúc” và tôn trọng cảm giác của đối phương, cũng thiệt nặng lòng dùm mấy ổng.

-        Cũng là chuộc lỗi đó ku chứ tụi tau đâu tốt lành gì?

-        Chưa rõ lắm.

-        Tốn cỡ nào cũng phải lo. Chuộc tội lỗi hồi xưa chớ gì mậy. Mang tiếng giúp đỡ lo cho con Vân vậy chứ thiệt ra tụi tau chuộc lại chút đỉnh tội lỗi với thằng Hưng thôi.

-        Cái này…

-        Em thằng Hưng chết vì chuyện chị Vi mày đó.

-       

-        Phù! Xảy ra chuyện chị Vi mày, thằng Hào, em thằng Hưng nó theo tụi thằng Chiến đi trả thù rồi dính án. Vô đó bị người ta đánh nặng quá rồi nó bệnh chết trong tù. Anh Hưng mày nó mới nản lòng bỏ về đây sống, ba má nó đau buồn lâu ngày mới sinh bệnh. Còn thằng em chị Vân mày thì học đòi nhà mình đi làm xã hội mới thành ra hư hỏng, ăn chơi không biết điểm dừng, làm ăn sai đường rồi đổ nợ nầng. Nói chung ít nhiều cũng là tội lỗi tụi tau gây ra chứ đâu. Bù bao nhiêu cho đủ…

Nó thở dài vỗ vai ông Gạo.

-        Lo hết sức là được rồi anh. Ôm hết tội lỗi vô mình cũng không đúng. Em anh Hưng mất đáng tiếc thiệt, hậu quả thì cả nhà gánh chung, mấy anh cũng đâu sung sướng gì. Sai lầm thì sai chung, không phải em anh Hưng thì cũng anh em khác trong nhà gánh, coi như em anh Hưng xui rủi nhất trong nhà. Em nghĩ thời gian qua lâu rồi, anh Hưng nản thôi chứ không còn trách mọi người đâu. Còn em chị Vân nói tội lỗi mấy anh thì không đúng. Lớn hết rồi, ra đời thì mỗi người phải tự chịu trách nhiệm bản thân mình. Sao cả đống em út theo mấy anh kiếm tiền mà không hư hỏng, cái này tại cá nhân em chị Vân thôi, sao mà trách mấy anh được.

-        Hà hà…biết vậy. Nhưng em nó sai quấy trước hết thằng làm anh, làm lớn phải nhìn lại mình. Phải thấy cái sai sót mình trước. Làm anh…em út nó hư là tại thằng anh đéo nhìn ngó, dạy dỗ chứ không đổ thừa ai hết. Hiểu chưa?

-        Hiểu rồi. Thôi! Ráng lo hết lòng là tốt rồi anh. Chị Vân anh Hưng không tránh móc gì đâu, anh Long nữa…chuyện qua lâu rồi mà. Chẳng qua mỗi người thể hiện theo cách khác nhau thôi, em nghĩ anh chị cũng nguôi ngoai lâu rồi.

Ông Long ôm vai nó lắc mạnh không nói gì, nói chung ổng lớn hơn nó nhiều, nó không nói thì ổng tự nhìn, tự hiểu được. Hai anh em đang thả người ngồi im không nói gì nữa, được lúc lâu nó nghe tiếng sột soạt, mới nhìn qua thì thấy ông Gạo nhân từ tay Hải Âu vừa chạy lại đưa một sấp tiền, sau đó ổng thản nhiên nhét vô túi nó không thèm đếm.

-        Hả! Gì nữa đây?

-        Lấy sài đi. Hết thì nói tau hay kêu chị An mày đưa thêm cho sài. Chậc…mà coi mai mốt tạm xong công chuyện trên này lo về dưới đi học đi làm gì đi, để trên này anh Minh mày nó nhìn ngó cho. Chuyện nhà anh Long không phải ngày một ngày hai xong, mày nằm chi hoài trên này.

Nó hơi chần chừ nhưng không từ chối, anh em với nhau tới bây giờ không cần khách sáo làm gì, ổng nói đi nói lại tới nỗi giờ ổng cho thêm tiền thì nó cũng không còn lý do nào không nhận. Dù sao còn nhiều việc phải chi, với tiền riêng ba cọc ba đồng của nó còn khuya mới đủ sài chứ nói gì lo đàn hoàng công chuyện nhà ông Long dùm mấy ổng. Hình như tiền nó đưa MiA giữ cũng hết, có thêm tiền mặt thì khỏi cần chị Thủy chuyển khoản lên mất công.

-        Hehe tốn tiền quá trời giờ cho thêm tiền em sài nữa chị An nói gì không anh?

-        Hà hà hết mày nói chị An mày cho thêm chứ nói khỉ gì mậy.

-        Chậc! Chớ hỏi thiệt…từ hồi cưới chị An về trong nhà anh hay chị An quản lý tiền bạc?

Ông Gạo thả người nằm ra đầu xe hời hợt trả lời.

-        Tau giữ tiền bạc làm ăn, chị An mày quản tiền bạc tích lũy. Nói vậy hiểu chớ?

-        À à hiểu rồi.

-        Đàn ông lo ở ngoài, phụ nữ lo gia đình. Bình thường thôi, có anh Xí mày nó ba trợn quá thành ra con Hạnh nó quản lý chặt hơn chứ nhà nó cũng như tau. Chứ đàn ông dân làm ăn như tụi tau thì vợ nó đâu có quản lý hết tiền bạc được.

-        Ờ! Ớ vậy ai xúi bà cô Bé Dẹo tự nhiên giữ hết tiền của em vậy trời. Đậu xanh thiếu điều ngày cho 10k uống cà phê luôn ấy.

-        Hà hà tại hai đứa mày còn nhỏ, nó bày đặt làm khùng điên kiếm chuyện hành mày chơi chớ cưới về nó khác. Chị An mày dễ gì dạy em út làm vậy.

-        Đm! Em nghi chị Hạnh xúi bậy chứ đâu.

……

Nói hạn chế nhắc tới Bé Dẹo nhưng mỗi khi nó hay mấy ổng nhắc tới bà cô thì y như rằng có thể tâm sự quên trời quên đất. Nếu ông anh La không đi lại đá đít mỗi người một cái chắc nó với ông Gạo vẫn ngồi nói chuyện tới sáng. Ăn khuya dán miệng mấy chị em phụ nữ xong mọi người chia binh hai đường, chị em phái nữ tuy không tình nguyện lắm nhưng cũng chịu kéo nhau lái xe về, cánh đàn ông đương nhiên bắt taxi qua villa của ông anh La nhậu tiếp, bé Âu và MiA tính lén chui đi theo nó chơi nhưng rốt cuộc bị ông La xách cổ đuổi xuống xe, hai chị em đành trừng mắt lớn mắt nhỏ theo chị An đi về. Không có MiA đi theo, không có người nhậu bảo kê là nó xác định banh xác đêm nay với mấy ổng nên đường đi tới villa nó toàn thở dài ngao ngán. Cơ mà bước vô villa thì mắt nó tự nhiên sáng rỡ hẳn lên. Villa đẹp lắm, toàn là cái sự đẹp, nhìn tới đâu mướt rượt tới đó, villa chân dài miên man, villa vòng nào ra vòng đó…quá đã. Giờ đã hiểu đâu phải tự nhiên mấy cha nội đuổi hết chị em phụ nữ về nhà, hóa ra ông anh La chuẩn bị chổ ăn nhậu hơi bị đầy đủ, hoành tráng. Villa này nằm ở khu vực cụm khá nhiều villa mới toanh nhưng khá biệt lập với nhau, càng xa khu dân cư. Mồi màng mọi người mua theo đã bị dư thừa vì ở villa đã được ông anh La chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, toàn những món ăn nhìn sơ qua là biết đồ ăn vừa mắc tiền vừa hoành tráng. Khuôn viên sân ngoài bàn ghế dọn đầy đủ đồ ăn, thuốc lá, rượu ra còn có dàn loa hát, đèn đuốc sáng rực, đặc biệt có sẵn mấy cô nàng chân dài, vòng nào ra vòng đó, mặt mũi xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm vui vẻ đứng đón. Vì xe nó đi sau nhất nên đủ thời gian đánh giá gái đẹp…à nhầm đánh giá cái đẹp trong villa. Càng nhìn nó càng tấm tắc trong bụng vì sự chuẩn bị hoành tráng chu đáo của cha nội La, đại gia dân chơi có khác. Ngoài mấy cô nàng xinh đẹp ra còn có hai cô nàng đánh DJ, trong đó một cô nàng thấy quen mắt, khá có tiếng trong giới bar club, đặc biệt nghe qua lời ông La chém gió với cha nội Xí thì mấy cô nàng ở đây có thể dùng từ hạng sang, không ít là ca sĩ, diễn viên hoặc người mẫu. Hèn gì cô nàng nào cũng có gương mặt, dáng người, trang phục và cách trang điểm thật sự xinh đẹp, quyến rũ ở một cấp độ không chê vào đâu được. Hai con mắt nó sáng hơn đèn ô tô, tỉnh hết men rượu là đủ hiểu. Tóm lại mỗi ông đàn ông vô bàn ngồi đều có một hay hai cô gái bước tới vui vẻ tiếp chuyện ngồi xuống bên cạnh, tuy không quá lả lơi ngã ngớn như kiểu đi ăn nhậu tay vịn vì phong cách, thái độ nói chuyện của mấy cô nàng khá lịch sự, vui vẻ theo kiểu một buổi party ngoài trời nhưng không khí đã đậm chất ăn chơi hơn so với cuộc nhậu ngoài vỉa hè lúc nảy. Nó hí ha hí hửng…à nhầm nó bẻn lẻn ngồi vô bàn, hình như mấy cô nàng ai muốn tiếp ai đều tự do nên nó khá hồi hộp chờ coi coi cô nàng chân dài nào thích lại chơi với nó. Đang cười cười nhìn ngó cô nàng bốc lửa vui vẻ tiếp chuyện cha nội Xí chọc ghẹo thì một cô nàng mặc áo da xám, quần da ngắn cũn xám, mang giày boot cầm ly tung tăng chạy lại ngang nhiên ngồi xuống dùng tay nựng mặt nó một cái híp mắt nhìn nó tủm tỉm cười. Nó ngơ ngác chưng hửng nhìn cô nàng thì nhận ra đây là một trong hai cô nàng đứng ở bàn DJ, người nó nhìn quen mắt hay có thể nói là người nó không hy vọng chạy lại nói chuyện với nó nhất trong tất cả mấy cô gái có mặt tại đây, tuy chưa kịp nhớ tên nhưng có thể nói là người quen. Nó đang có hứng làm quen người đẹp lạ mà, tự nhiên bà cô tài lanh chạy lại chiếm chổ bên cạnh nó làm gì, còn dám ngang nhiên nựng mặt nó như con nít nữa chứ, bà cô này muốn ăn đòn đây mà.

-        Cái này…è hèm…

-        Hí hí trai trẻ dễ thương quá hà. Em nựng cái nữa nghen Munnnn!

Nó chưng hửng né mặt qua một bên đưa tay lên chụp bàn tay thon dài của bà cô đang giơ tới âm mưu nựng mặt nó thêm lần nữa rồi trừng mắt.

-        Cái này…nè nè quen biết gì chơi nựng mặt người ta cô nương? Ớ…mới kêu cái gì đó? Gì mà Munnn?

Cô nàng nhoẻn miệng cười chớp chớp mắt dán sát vào mặt nó, hơi thở thơm ngát từ chiếc môi quyến rũ hé nhẹ phả vào mũi nó.

-        Mun hông nhớ em hả? Hí hí phải anh Mun hông?

-        Không…không phải nha.

Cô nàng nheo mắt tủm tỉm cười rụt tay lại khoanh trước ngực, máu mũi nó suýt phun thành tia vì hai trái…à bưởi thì hơi quá nhưng cam thì thiếu, cam này chắc cam gì chớ không phải cam bình thường, căng tròn đập vào mắt, ép thêm chút nữa chắc bung nút áo nhảy tưng ra ngoài cho nó lột vỏ chấm mút à lộn chấm muối nhậu tới sáng quá.

-        Xía! Khỏi xạo nghen. Chị Trân dặn em kiếm anh nào mặt non nhất là đúng anh Mun rùi ngồi chơi với anh đó. Hí hí anh nhìn vòng vòng coi còn ai mặt non hơn anh hông?

-        Non cái giề! Đây người ta kêu là trẻ, non gì mà non.

-        Rùi rùi! Hông có non. Trai trẻ chịu chưa anh Munnnn.

-        Mon! Là Mon…không phải Mun nha cô nương. Đâu ra chạy lại ngang nhiên hết non tới nựng đó, không sợ lộn người hả?

-        Hí hí thì chị Trân kêu mày vô coi ai mặt non nhất búng ra sữa là đúng anh Mun…ý lộn anh Mon. Em nhìn cái biết liền hihi đâu em búng cái coi, non thiệt nè.

-        Búng cái giề mà búng, tin bị đánh sưng mông không cô nương? Quen biết giề?

-        Hứ! Hông quen biết mà tự nhiên đòi đánh mông người ta.

-        Ai kiếm chuyện trước?

-        Hí hí thì em quen em mới kiếm chuyện.

-        Làm gì quen được?

-        Hì nảy chị Trân dặn em chưa có quen. Giờ thấy anh Mun rùi mới nhớ người quen nè.

-        Quen hồi nào hử?

-        Phải hồi tối hôm qua kìa anh Mun đi bar X ngoài đường YY với chị Trân hông?

Nó nheo mắt nhớ lại, hèn gì thấy mặt cô nàng khá quen, giờ mới để ý nó nhìn cô nàng quen mắt không phải do cô nàng là DJ khá có tiếng mà vì hình như hôm trước đi chơi với chị Trân là cô nàng này đánh nhạc.

-        Vậy đúng rùi. Bửa em đánh nhạc, cụng ly với anh Mun nữa nè, nhớ em là ai hông?

-        Hết hứng nhớ nha.

-        Hihi cái anh này thấy ghét! Hông nhớ tên em luôn hả?

-        Cái này…

Cô nàng chu miệng đánh vô ngực nó một cái bất mãn quay mặt chổ khác ra vẻ giận, nó cười cười không nói gì nữa, hai trái siêu cam của bà cô cứ đập vô mắt sao biết nói gì.

-        Hứ! Hông quen ai cho nhìn!

-        Ngồi đó đập vô mắt không nhìn sao được.

-        Hừ! Chị Trân dặn kiếm anh Mun ngồi chơi với anh xíu chị Trân vô mà người ta nói chuyện thấy ghét, chắc cho ngồi chơi mình ên luôn.

Nó bật cười vội đưa tay kéo cô nàng ngồi trở lại.

-        Haha thôi lỡ ngồi rồi thì ngồi luôn chứ đi chổ khác hết chổ rồi người đẹp. Thông cảm…thấy quen mặt nhưng không nhớ tên, bửa ồn ào quá.

-        Hừ hừ! Dễ quê hết sức.

-        Thôi mà thôi mà. Làm mặt đó bớt đẹp đó. Rồi chị Trân dặn kiếm anh chơi mới chạy lại ngồi kiếm chuyện với anh chứ gì?

-        Ừa! Mấy đứa toàn chị Trân kêu qua, em thì chỉ dặn riêng chơi với anh dùm chỉ xíu chị Trân qua. Tại chỉ nói anh Mon hông thích chơi với mấy đứa lạ, bửa em với anh gặp rùi mới dặn em nè.

-        Hồi nào! Không có mượn bà cô đó tài lanh nha. Anh mới không thích người quen nha, ai lạ mà đẹp là thích hết nha.

-        Xía! Vậy hông thích em ngồi chơi phải hông? Giận!

Nó lại cười đè vai cô nàng ngồi trở xuống ghế.

-        Haha nói giỡn chút giận hoài. Ai kêu dám ngang nhiên chạy lại nựng mặt kiếm chuyện nhau. Ngồi đây đi, không nhớ tên nên cứ tính người đẹp lạ nha.

-        Tại chị Trân dặn rùi thấy anh Mun quen em mới chọc bộ.

-        Ờ thì đó, chọc người ta thì được, nói giỡn lại chút ai chơi giận cô nương.

-        Hừ hừ! Giận thiệt là đi chổ khác mất tiêu rùi hen, hông có ngồi với anh đâuuuu. Hí hí cho nựng cái nữa đi mới chịu.

Cô nàng nhoẻn miệng cười lém lỉnh đưa tay qua sờ soạn mặt nó, nói chung nể tay mềm, tay thơm, tay đẹp mới cho nựng thôi, chứ gặp cô nàng khác mà mò lại…chắc cũng cho luôn.


Thứ Tư, 16 tháng 4, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 140)

 



Khuya.

Thành phố chìm vào yên lặng, sương đêm như những tấm màn mỏng giăng đầy trên cột đèn đường. Bên kia thành phố chỉ còn vài vị khách lang thang trên đường, những người công nhân vệ sinh môi trường lặng lẽ quét dọn. Đường dẫn vào chợ ĐL chỉ còn một vài quầy hàng cố níu kéo những vị khách sau cùng, khu đỗ xe thay vì dày đặc taxi thì lúc này đã bị hàng dài ô tô sang trọng chiếm lấy. Không biết mấy ổng thỏa thuận kiểu gì mà mấy ông lái taxi đều vui vẻ nhường chổ đậu xe qua đêm. Cũng phải thôi, tầm này cả nhóm làm gì có ai còn tỉnh táo. Nó thả người ngồi chênh vênh trên đầu xe đưa mắt nhìn những gã đàn ông lè nhà lè nhè dẫn theo mấy cô nàng phụ nữ càn quét vài gánh hàng ăn uống còn chưa kịp dọn hàng. Toàn dân uống rượu, mồi thì toàn bị chị em phụ nữ lâu lâu cử người chạy lên quán xin xỏ nên tới khi quán hết rượu hết đồ ăn thì mấy ông đàn ông bị đói bụng nổi hứng kéo nhau mò ra chợ kiếm cái ăn khuya, sẵn tiện tìm thêm ít mồi đi kiếm chổ nhậu tiếp. Thực ra chủ yếu mấy ổng chủ động lấp đầy bụng mấy chị em phụ nữ rồi tống cổ mấy cô nàng về hết còn đàn ông sẽ tiếp tục đi chổ khác. Ngoài mấy cô nàng trong nhà của nhóm chị An ra thì mấy ông anh khác như ông La các kiểu đều có vợ, bồ, người yêu này nọ được rủ ra chơi cùng chị An. Nhậu cũng nhậu rồi, chụp hình, đi chơi thì cũng rồi, giờ cho ăn no sau đó đuổi hết mấy cô nàng về. Dưới cái tiết trời này cộng thêm uống khá nhiều bia nên phần lớn chị em phụ nữ đều mệt và lười ở ngoài đường, nhất là ngoài chị Hạnh ra còn có vợ hai ông anh khác đều mang bầu, cần phải về nghỉ ngơi, mà chị An chẳng bao giờ bỏ chị Hạnh một mình, không có chị An thì mấy cô nàng khác cũng nhất trí ăn khuya xong thì giải tán. Nói gì nói toàn em út trong nhà, mọi người đều tự hiểu không nên kè kè bám theo mấy ông đàn ông hoài, lâu lâu mấy ổng mới gặp nhau, ai cũng phải biết ý tứ để đàn ông con trai tự do tụ tập muốn làm gì thì làm. Tất nhiên cánh đàn ông đi nhậu tiếp thì mấy cô nàng cũng rủ nhau mua thêm bia về nhà chơi.

Có một điều thú vị nó quan sát cả đêm là không phải tự nhiên bà cô An trở thành vợ ông Gạo, nếu mấy ông anh khác ai cũng nể ông Gạo thì về phía chị em phụ nữ thì tất cả đều tôn trọng lời chị An, mấy cô nàng nhỏ hay bằng tuổi chị An thì miễn bàn, thậm chí vài chị gái khác lớn tuổi hơn như vợ các ông anh La, Hưng, Phong cũng rất tôn trọng chị An, luôn luôn lấy ý kiến chị An làm chủ đạo. Cho nên cả đêm đi chơi hầu như mọi người đều nghe lời chị An, bà cô kêu đi quán nào, chụp hình hay ăn uống cái gì mấy cô gái đều nghe theo, giờ này chỉ cần chị An kêu ăn xong giải tán về nhà mặc kệ mấy ông đàn ông thì tất cả chị em phụ nữ cũng vui vẻ không phản đối. Không phải kiểu chị An được cái quyền vai lớn hay được phép ra lệnh gì đâu, chẳng qua khả năng thu hút, thuyết phục và hòa đồng xả giao của bà chị rất tốt, đi với ông Gạo từ nhỏ nên nói về mối quan hệ xã hội chị An chẳng kém ai trong nhà nên hầu như mọi mối quan hệ anh em, bạn bè, đối tác các kiểu của ông Gạo thì tương ứng chị An đều quen biết với vợ, người yêu hoặc chị em gái của đối phương. Ví dụ như bây giờ ông Gạo lo ăn nhậu với nhóm ông anh La thì cả đêm chị An cũng dư sức tiếp chuyện và kéo vợ mấy ổng đi chơi chung. Tất nhiên không thể bỏ qua sức nặng của yếu tố quan trọng nhất đó là “vợ ông Gạo”, mọi câu chuyện xả giao, mọi mối quan hệ hay vấn đề của chị An sẽ dễ dàng, thoải mái, dễ thuyết phục hơn chỉ cần bắt đầu bằng cái vai vế “vợ ông Gạo”. Còn nội bộ anh chị em trong nhà theo nó thấy chắc chỉ có bà cô Bé Dẹo mới dám “không thèm nghe lời” chị An, mà cũng vì bà cô được chị An thương yêu cưng chiều mới được làm chị đại ca thôi. Người ta có uy có quyền vì nhiều yếu tố như vai vế, vì khả năng xả giao hay kỹ năng lãnh đạo này nọ chứ uy quyền của bà cô Bé Dẹo thì có từ việc được cả thế giới cưng chiều chứ giỏi giang gì đâu, bị cả nhà kêu Bé Dẹo là đủ hiểu rồi.

Ngồi lặng lẽ một mình trên đầu chiếc ô tô đắt tiền lẳng lặng đưa mắt nhìn phố xá vắng hoe, nghe tiếng nói cười của người trong nhà, nhìn ngó mấy ông đàn ông lè nhè bên cạnh các cô gái của mình…tự nhiên nó cảm thấy bản thân lạc lõng đến lạ. Bất chấp ở đây có Rose, có MiA…những cô gái có mối quan hệ đặc biệt, sẵn sàng trao cho nó bất cứ thứ gì kể cả thân thể, nhưng có lẽ bản thân nó cũng không biết nên gọi họ là gì của nó. Có thể là tình nhân, có thể là bồ bịch chẳng hạn…Lăng nhăng, bay bướm, làm một thằng rẻ rách khốn nạn rất dễ, lên giường với nhau cũng dễ lắm, nhưng chẳng nói lên được quá nhiều ý nghĩa, ví như chỉ cần bước vào một quán karaoke, massager, quán bar hay nhà hàng, các cơ sở làm ăn của mấy ông anh, hoặc chỉ cần vài trăm vài triệu đồng, chỉ cần một cú điện thoại, thậm chí có rất nhiều em út, nhân viên quán xá nhà nó sẵn sàng tiến tới bên cạnh bất cứ lúc nào…chỉ cần nó muốn sẽ có cô gái nào đó lên giường hay làm bất cứ điều gì. Thích một người, chơi đùa, cặp kè, tán tỉnh hay lên giường với một người thực sự dễ lắm, nhất là với những kẻ như nó, những ông anh thuộc về thế giới khác biệt bên lề cuộc sống mà nó đang tồn tại. Nhưng để có một ai đó để thật sự yêu thương, bên cạnh chia sẻ mọi cảm xúc, một ai đó mang tới cảm giác thuộc về…khó lắm. Giống như ngay bây giờ nhìn những cặp đôi quen thuộc đang bên cạnh nhau trước mắt, bản thân nó vẫn có MiA, có Rose ngay tầm mắt, ngay tầm tay…nhưng quanh nó toàn là lạc lõng. Cô gái của nó chẳng có ở đây, chẳng có ai bên cạnh xoa dịu men say, chẳng có ai làm vơi đi cảm giác thất lạc, ngơ ngác và cô độc đang dâng lên trong lòng. Mọi thứ xung quanh một thằng trai trẻ đang say sỉn trở nên nhạt nhòa đến lạ…cô gái của nó không còn, cả thế giới đã chẳng còn ý nghĩa.

“Hồng trần như mộng…người tỉnh mộng tan

Nhân sinh như kịch…người tản mộng tàn…”

Chết tiệt! Nó lại nhớ Chị rồi…haha đã nói không thích nhậu rồi mà. Uống sẽ say, say thì chẳng muốn ngủ, ngủ lại gặp những cơn mơ…bởi khi mơ nó sẽ sợ tỉnh. Cảm giác mỗi lần tỉnh dậy ngơ ngác tìm kiếm hình dáng cô gái của nó để rồi nhận ra người đã xa…nó vẫn không thể quen được.

Phù! Đã gần một năm rồi…hình như nó chưa từng thật sự ngủ yên. Nó không thích nhậu, không thích bia rượu…bởi khi người ta say mới sống thật, mới là chính mình. Mà xung quanh nó còn quá nhiều người để nó phải đeo lên chiếc mặt nạ, chơi trọn vai diễn của mình. Còn nhiều vướng bận, nhiều việc phải làm quá…

Nó thả người nằm dài trên đầu xe, gối đầu lên tay đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm mù mịt sương, người lâng lâng muốn ngủ nhưng cũng sợ ngủ thiếp đi.

Bốp!

Bàn tay cứng cáp vỗ lên đầu nó một cái, bị vỗ quen rồi, chưa cần mở mắt ra cũng biết là ông Gạo. Nó mở mắt ra ểu oải ngồi dậy nhìn cha nội đang ngồi song song với nó, mặt mũi còn hơi mờ mờ vết tích đấm nhau nhưng không hề làm ổng bớt điển trai, thậm chí còn tăng thêm phong độ của một gã đàn ông vào độ tuổi hoàng kim. Áo sơ-mi đen lúc đấm nhau đã được thay bằng một chiếc áo sơ-mi đen khác, tóc tai cũng được chị An chải chuốc lấy lại vẻ ngoài lịch lãm ngầu lòi không thua diễn viên hàn xẻng. Thấp thoáng trên lồng ngực là hình xăm nửa lộ nửa che kín, mùi nước hoa nam tính, mùi mồ hồi và mùi men rượu hòa quyện vào nhau phả vào mũi khiến nó hơi tổn thương khi nhìn lại thân hình ốm nhom gầy gò của mình. Người so với người thiệt là tức chết, bình thường nó luôn luôn hất mặt với đời vì tuy nó lùn, ốm, xấu nhưng được cái có vợ đẹp, giờ không còn vợ thì xung quanh cũng toàn người đẹp đi chung. Cơ mà cứ có mấy gã đàn ông nhà này xuất hiện bên cạnh thì nó chìm nghỉm, ức chế vô cùng tận bởi mấy ông anh nó nhất là cha nội này vừa có người đẹp vây quanh, vừa có tiền, quyền và chắc chắn có luôn ngoại hình. Con mịe nó tính ra cha nội Gạo gần như là một gã đàn ông “hoàn cmn hảo”, cần tiền có tiền, cần nghĩa khí có nghĩa khí, em út có, anh em có, ngoại hình có, vợ đẹp con ngoan có, tâm lý có, kinh nghiệm sống có, đầu óc làm ăn có, đối nhân xử thể có, trãi đời có, may mắn và sức khỏe cũng có luôn…trừ điểm yếu là tuổi tác và có vợ ra thì gã đàn ông này hội tụ rất nhiều ưu điểm của một mẫu đàn ông lý tưởng đối với chị em phụ nữ và cũng là hình mẫu mà những thằng non trẻ như nó phải ngước nhìn, noi theo hoặc ít nhất lấy làm điểm hướng tới. Nói thiệt nhờ cha nội quá chất nên cho dù có vợ đẹp rồi vẫn có đầy con gái vương vấn, may mà chị An hốt ổng trước chứ cha nội này mà sẩy ra ngoài bảo đảm gái đẹp vì ổng sống chết bất chấp kể không hết. Ở gần ổng tới nó mà là con gái cũng mê chứ đừng nói mấy chị em phụ nữ, mà thôi tuy nó xấu nhưng được cái chuẩn men, không có đam mê bộ môn đấu kiếm nên cứ kệ ổng, tập trung con mắt vô dáng người bốc lửa của mấy cô gái đang xoay quanh xe bán đồ ăn để lấy lại niềm tin cuộc sống vậy. Có MiA, Rose để dồn sự chú ý đủ rồi, hơi đâu đi so sánh với cha già Gạo chi cho tổn thương tâm hồn trai trẻ, haizz đẳng cấp ngoại hình và khí chất hoàn toàn không cùng cấp độ, tầm này đem anh Phong về trước mặt ông Gạo cũng bị lép vế thôi, nó tuổi gì mà so.

Người ta cũng là “anh lớn’ mà chất thôi rồi, nhớ tới ông anh khác làm chổ dựa cho nó là ông Kha thì chán đừng nói tới, cũng “anh lớn” cơ mà cái tướng lùn xịt, bày đặt đua đòi cặp chị Tiên chân dài, dính luôn vô nhóm ăn chơi tụi nó thành ra đi chung riết thành “anh lớn” tấu hài, mỗi lần thấy ổng đứng với chị Tiên hay mấy cô nàng trong nhóm thì dòm tướng tá ổng hèn mọn thôi rồi. Bởi có ông Kha xuất hiện nên đi với ổng nó đâu có bị tổn thương tâm hồn, theo ông Kha coi bộ dễ thở hơn đi theo ông Gạo, ít nhất ngoại hình nó ăn đứt ổng, chiều cao cũng nhỉnh hơn, khỏi bị áp lực. Nói tới ông Kha thì tự nhiên nhớ ông anh muốn rớt nước mũi, không biết bị chị Tiên đem đi bán mất xác tới đâu rồi, cái gì mà đi du lịch “trăng mật” trước đám cưới rồi mất tích luôn éo thấy tung tích ngày về. Không thấy gọi điện hỏi han gì tình hình nhà cửa, cơ sở làm ăn, éo thèm hỏi tới thằng em “guộc” luôn. Chị Tiên bỏ bùa cho cha già lùn đó hay gì rồi, chứ bửa giờ sợ ổng mất xác nó cũng có nhắn tin, gọi điện nhưng cha nội toàn kêu còn chơi hăng lắm, đang vui lắm…đéo về rồi thôi. Kiểu này chắc đôi chim non đi chơi tới đẻ mới mò về quá. Kêu đi du lịch thắt chặt tình cảm rồi về tính chuyện cưới xin thôi mà đi mút mùa quýt, sau về làm đám cưới xong lại kéo nhau thêm kèo tuần trăng mật nữa thì chắc chắn ông anh còn được cái hũ cho coi.

Thấy nó ngồi lơ ngơ không phản ứng nhiều, ông Gạo bật cười vỗ lên đầu nó thêm cái bốp.

-         Bèo nhèo quá mậy!

Nó gạt tay ổng ra ngáp dài.

-        Đang sỉn anh. Đừng có vỗ đầu nữa, nhức thấy mợ.

-        Hà hà cái thằng yếu đuối mậy. Âu! Đưa chú ổ bánh mỳ xíu mại coi!

-        Vâng ạ! Hì anh! Anh ơi! Ăn gì hông?

Nó ráng cười xua tay.

-        Nuốt hết vô rồi em.

Bé Âu le lưỡi tinh nghịch chạy lại xe bán đồ ăn được nhóm chị An kéo lại bày ra ăn giữa vòng xoay trung tâm để xin bánh mỳ cho ông Gạo.

-        Hà hà xót thì kêu con Âu nó đưa gói dịch uống mày, nay nhậu tới bến với mấy thằng kia mới được.

-        Ợ! Em uống nữa hẹo thiệt đó đại ca.

-        Không uống thì ngồi chơi, haha tau anh mày tau rành sức mày còn vô được. Tại mày không thích uống chớ không phải uống hết nổi, tau rành mày trong tay nhá. Ra đời bao nhiêu lâu dễ gì đéo lên đô hả ku?

-        Lên đô con khỉ. Em vẫn phế như thường. Nhìn mấy ổng sắp rụng tới nơi rồi chút đi đâu nữa anh?

-        Qua biệt thự nhà thằng La chiến tiếp, hà hà mấy thằng đó thấy vậy chớ nhậu tới sáng vô tư. Đợt này lên nhiều việc phải nhờ tụi nó nhìn ngó, sẵn anh em lâu quá mới gặp, phải chơi tới bến chớ mậy.

-        Ờ ờ! Em lâu lâu làm ly chơi chớ cỡ mấy ổng uống theo là mai đem chôn thiệt à.

-        Còn tiền sài không ku?

-        Em hả? Tiền còn đầy, tiền sài thì bửa giờ đưa MiA giữ nên không rành, mà chắc còn.

-        Coi hết mai kêu chị An mày nó đưa cho mớ sài. Kêu anh em lên đi công chuyện cho mình phải chơi đẹp đàn hoàng. Hà hà ăn uống, chơi bời đầy đủ anh em nó mới có sức lo công chuyện giúp mình. Lâu nay mày lo công chuyện nhà mình thì lấy tiền nhà mình ra sài, tiền riêng mày thì để đó sài riêng đi. Nghe chưa?

-        Biết rồi mà. Em còn tiền bửa mấy anh cho đây, chớ ba cọc ba đồng của em không còn chưa đủ nuôi MiA ăn hàng nữa ở đó kêu em lo công chuyện. Hơ…

Bộp!

Ông Gạo bật cười vỗ lên đầu nó cái bốp.

-        Đừng qua mặt anh mày. Hà hà tiền Bé Dẹo để cho mày thì cầm đó mà sài riêng với lo cho mấy đứa nhỏ nhà bà già. Lâu nay mày ra tiền lo vụ thằng Long nhiêu đó được rồi, từ bây giờ chuyện nhà cửa anh Long mày để anh mày lo. Cần bao nhiêu có gì nói chị An mày đưa. À tau dặn thêm về sau trên này cần khoản nào, lo lót cho thằng nào mày cứ nói thằng Minh nó lo. Mày tay mơ không biết thì lo bao nhiêu cho đủ. Anh Minh mày nó trên này, lo cho ai, lo bao nhiêu nó tính toán cho mày. Hiểu chưa?

Nó nhún nhún vai.

-        Rồi biết rồi.

Ông Gạo cười hiền hòa khoác vai nó bấm mạnh sau đó đưa lên xoa đầu nó đúng nghĩa một người anh trai.

-        Bé Dẹo nó dẫn mày về bao lâu nay rồi, tau cũng nhìn mày từ hồi mày mới loi choi đi học tới giờ tau biết tính mày. Không cần thể hiện chứng tỏ gì với tau chuyện tiền bạc nữa. Tau nhìn tau hiểu hết. Giờ tau coi mày em trong nhà, tiền tau cho mày cứ thoải mái sài, thích sài gì thì sài, hết nói tau cho. Tau nhìn mày bao lâu nay rồi nên nói thẳng tau tin tưởng thằng em mày, đéo bao giờ lo cho mày tiền làm mày hư gì hết. Tụi tau làm có tiền tụi anh cho em út sài, không cần mày suy nghĩ ơn nghĩa con mẹ gì sấc. Hà hà mấy thằng anh mày ra đời kiếm tiền để làm gì, đéo phải để cho vợ con, em út tụi tau sài hay sao?  Thành ra thoải mái lên ku, đừng có đặt nặng tiền anh tiền em rồi ngại này nọ nữa nó mất vui. Anh em trong nhà thằng nào có thì lo cho thằng không có, em út sài tiền anh chị là quá bình thường, không ai có quyền nói gì hết. Như mày thì tau với tụi thằng Xí quan sát bao lâu nay dư sức biết cách sống nên mới cho mày thoải mái. Em út đứa nào sống ra sao tụi tau biết rồi đối xử tương ứng. Tau nói lần này không phải lần đầu…cứ thoải mái đi ku, chừng nào mày sài bậy, sài sai hay sống lỗi này nọ tự nhiên các anh sẽ nhắc, nói cho mày hiểu. Em út đứa nào đàn hoàng thì tau thương, tau cho thoải mái chứ mấy đứa hư kể cả con tau mà tào lao thì đéo có cửa moi của tau đồng nào. Hiểu chưa ku?

Nó nhăn nhó gật gật đầu.

-        Biết rồi biết rồi. Nói hoài luôn ấy, hay là từ sau chừng nào tỉnh hả nói chuyện chớ nhậu vô anh lèm bèm hoài mấy vụ này nhức đầu thiệt đó. Hơ hơ.

Bốp!

-        Thằng cha mày! Hà hà tiền bạc nó nhạy cảm, dễ hư người, hư tình nghĩa. Tau thương thì tau nói hoài cho nhớ. Chậc! Phải chi thằng Kiến nó biết một phần nhỏ giống mày thì đâu ra nông nỗi.

Xoẹt! Phù…

Ông Gạo châm thuốc lá rít một hơi rồi thở dài.

-        Bởi cuộc đời…em út cũng đứa này đứa nọ. Càng giận thằng Kiến càng thương mày hay con Vân. Mày thấy đó, do hoàn cảnh tau bấm bụng bỏ bê con Vân, để em nó bị xa cách, tủi thân bao nhiêu năm nay, giờ muốn thương muốn lo lắng bù đắp cho nó cũng không có mặt mũi mà nhìn nó. Vậy đó mà tau về nó vẫn kêu tau hai tiếng anh hai. Muốn cho tiền cũng phải kiếm cách ép con nhỏ mới dám lấy, lấy xong chưa chắc nó dám thoải mái sài, lo nghĩ đủ đường. Mày cũng vậy…cho tiền thì đéo dám sài bậy, haha phân biệt rõ ràng tiền nào làm cái gì, tiền ai sài ra sao…tự trọng rạch ròi tới quá mức. Còn thằng Kiến…đm nó chứ, đem nó theo sát rạt mấy năm trời, nó làm bậy, làm sai…báo nhà bao nhiêu lần các anh mày cũng bỏ qua vì thương nó, cũng ráng dạy dỗ, bao dung cho nó hết lần này tới lần khác. Vậy mà rốt cuộc cũng đéo nên người. Phù…đm cho bao nhiêu tiền nó không nhớ, phũ để dạy nó một lần..nó quay giáo phản mấy anh nó liền. Đm mệt nhọc cái đầu…đéo phải một mình thằng Kiến, mày về nhà mình từ từ sẽ thấy, em út còn nhiều đứa hư không thua thằng Kiến.

Nó cười cười vỗ vai lại ông Gạo, thật sự nhìn và nghe chuyện đại gia đình này mới thấy lời ông Lý hôm trước nói đúng. Giờ mà đem nó hay bất cứ anh em nào khác thế vô vị trí mấy ông Xí, Chiến hay đặc biệt là vị trí ông Gạo mới biết khó. Nói thẳng ra nó khẳng định luôn nó không làm được, càng không đủ bản lĩnh đứng ở vị trí mấy ông và ông Gạo. Làm “anh lớn” không hề đơn giản. Nhiều khi nó nghĩ thôi cứ sai đâu đánh đó như kiểu nhóm mấy ông Ẩn thân chi thuật là thoải mái nhất, sống đơn giản vô thưởng vô phạt, mọi chuyện có mấy ông vai lớn lo, khỏi cần suy nghĩ, tính toán, lo toan nhiều mà đau đầu. Riêng việc nó được thay thế vô vị trí bà cô Bé Dẹo thôi mà áp lực, stress muốn khùng mỗi khi lo công chuyện cho nhà rồi, giờ mà đưa nó đống tài sản để vô thế ông Gạo hay mấy ông Xí thì thôi dẹp, làm em coi bộ khỏe, ham hố làm anh chắc vài ngày nó nhập viện tâm thần cho xem. Càng nghĩ càng ức bà cô Bé Dẹo, sao bà cô đó vai chị lớn đồ mà phơi phới vui vẻ, toàn được cưng chiều…giờ gài nó vô thay thế vai thì mắc cái giống gì nó phải chạy đôn chạy đáo, đi tới đi tui tính toán lo lắng công chuyện đủ đường. Giờ sỉn làm biếng muốn chết  không được về nhà ngủ, mắc ngồi vật vờ đây chờ đi xả giao, đi hành xác tiếp. Bởi ta nói bà cô nữ hoàng chơi bỏ của nửa đường…toàn báo nó không à.

-        Hì chú! Bánh mỳ nè!

Ông Gạo cười cười cầm lấy bánh mỳ, tay kia xoa nhẹ đầu bé Âu rồi chỉ chỉ tay về phía nó.

-        Đi lấy cho anh Mon mày bịch thuốc bao tử đi.

-        Vâng! Hì..anh…sao mệt bao tử hông nói bé?

-        Haha hơi mệt thôi, anh còn hăng lắm.

-        Xì! Suốt ngày mạnh miệng hông à. Chờ bé xíu. Chú Gạo uống hông?

-        Haha rồi! Tau một gói!

-        Vâng ạ!

Ông Gạo cười xòa quăng thuốc lá chỉ tay về phía bé Âu đang chạy đi.

-        Nói mà quên nhắc con nhỏ này. Bé Âu nó mà cứ như giờ thì từ từ nhà mình thương nó không thua ai trong nhà. Hà hà gì chớ tau thấy chị An chị Hạnh mày thương nó gần bằng con Bé Dẹo rồi đó.

-        Haha bé Âu ngoan mà anh. Xứng đáng được cưng chiều.

-        Ờ…con nhỏ cứ sống ngoan ngoãn, đàng hoàng như giờ hoài thì nhà mình không để nó thiệt, sẽ chăm lo cho nó không thiếu gì hết. À sắp tới nghe chị An mày nói tới giỗ ba mẹ nó, mày coi sắp xếp đưa nó về ngoải thăm nhà sẵn coi vợ chồng con chị nó sống ok không, cần gì thì phụ nó chút đỉnh. Còn đám anh em họ nó nữa, hỏi thăm coi đám tụi nó có về kiếm chuyện chị nó không, có gì mày xử lý tụi nó, cái này không cần tau dạy chớ.

-        À rồi…để có gì em hỏi chị bé Âu xem sao, chậc mấy tháng nay quên không hỏi thăm. Thằng già kia chắc hết đường về hả anh?

-        Phế luôn rồi. Còn đám con thằng già đó thôi, sợ tụi nó mò về kiếm chuyện cũng phiền. Mày ra coi sao, tụi nó ngoan thì thôi kệ, còn dám ho he kiếm chuyện thì dứt điểm, tiễn hết qua O. Hồi trước vợ mày nó hiền quá mới cản anh Chiến mày chơi tới bến. Miếng đất ba mẹ con Âu để lại thằng Củi nó kêu có giá lắm thành ra đám ranh con đó không dễ bỏ đâu, tụi nó ngán nhà mình quá mới bỏ đi thôi, chờ im im thế nào cũng mò về tranh chấp kiếm ăn. Tau nhìn mặt đám nhà đó tau biết, đm đất đai khu đó đang có giá, đụng tới tiền dễ gì đám ranh đó chịu yên.

Nó cười nửa miệng gật đầu.

-        À! Chuyện bé Âu anh cứ giao em lo. Tụi nó mà không muốn yên thân thì cứ mò về…em không phải Bé Dẹo.

-        Hà hà tốt! Dám tự chơi vụ nhà thằng Long thì đám ranh con ngoài đó chắc mày tự tính ngon lành nhễ? Chậc…xíu mại ngon mậy. Làm nửa ổ dằn bụng ku.

Ông Gạo cười hà hà bẻ nửa ổ bánh mỳ xíu mại nhét vô tay nó, anh em đang nói chuyện trơn miệng nên nó không từ chối. Ông Gạo ngồi chồm hổm thẳng ngay trên đầu xe gặm bánh mỳ nhai nhồm nhoàn, nhìn chẳng khác nào mấy anh em dân lao động ngồi lề đường ăn bánh mỳ chứ không ra dáng chủ nhân con ô tô đáng giá căn biệt thự.

-        Đm lâu lâu ăn đồ quê ngon thiệt. Chậc…nhớ hồi xưa khổ chết mẹ, nhiều bửa đi làm về mấy anh em gom lại đéo có tiền mua đồ nấu cơm. Hà hà mấy anh em toàn mua bánh mỳ không về chia nhau gặm. Mà tau nói đi làm buổi trưa gặm bánh mỳ nó khô thấy mịe, buổi trưa nguyên đám ăn bánh mỳ, tối về mới dám nấu cơm. Qua đợt đó phải nói mấy năm trời đéo thằng nào đụng tới bánh mỳ, nghe bánh mỳ thôi là thằng nào thằng nấy xanh mặt.

-        Gì thảm dữ anh?

-        Haha nhà đông mà có mấy thằng lớn đi làm, hồi đó mới xuống SG làm gì có công ăn việc làm ngon lành, toàn đi làm tay chân kiếm tiền nuôi mấy thằng ở nhà đi học. Tay làm thì ít mà miệng ăn thì nhiều, tụi tau mà ăn cơm đầy đủ thì cuối tháng lấy tiền đâu đóng tiền nhà. Đợt đó khổ tới nổi thằng Chiến với thằng Xí đòi đi ra đường giựt đồ, kêu có tiền về mua đồ nguyên nhà ăn cho đã cái miệng rồi bị công an hốt hai thằng nó cũng chịu.

-        Cái đệt! Hai ổng tính ngu à nhầm hai ổng tính liều dữ anh.

-        Hà hà khổ quá thì làm liều thôi, thiếu ăn thiếu mặc thì cái gì mà đéo dám làm.

-        Hơ rồi có đi giựt đồ thiệt không?

-        Mày nói coi…

-        Cái này…

-        Nhà hồi xưa toàn bụi đời bỏ nhà đi, đâm thuê chém mướn, đòi nợ, cho vay, bảo kê sòng, dắt gái này nọ còn dám làm thì giựt đồ tính gì.

-        Hơ…

-        Ban đầu chị Vi mày đâu có cho, nó la quá trời. Nhưng mà lâu lâu hai thằng nó lén nhét tiền cho tau kiếm cách đưa cho chị Vi mày lo nhà cửa là tau biết tụi nó làm liều rồi.

-        Chẹp! Công nhận liều thiệt.

Ông Gạo nhai nốt miếng bánh mỳ rồi ra dấu cho bé Âu xin ly nước tiếp tục nói.

-        Nói mới thương hai thằng nó. Nhà mình làm cái gì cực, cái gì nguy hiểm, nguy cơ xộ khám là hai thằng nó giành làm hết, nói chung miễn kiếm ra tiền thì kêu tụi nó đi chém người cũng dám. Haizz tau với anh Long mày nhiều khi đéo có mặt mũi mà ngăn cản. Anh Xí anh Chiến mày trong nhà là hy sinh nhiều nhất. Tau với anh Long mày thì tính đường lo buôn bán, làm ăn…hai thằng nó nói có gì nhạy cảm hay nguy hiểm thì để tụi nó làm, có mệnh hệ gì hai thằng gánh, lỡ đi trại thì tới thằng Mật thằng Chí làm, còn tau với anh Long mày thì thôi hạn chế. Không có tụi nó thì tau với thằng Long còn có cái đầu mà lo cho em út chứ đéo có hai thằng tau thì tụi em không lo nổi.

-        Chậc…

-        Thành ra sau này có làm ăn gì dính líu nhạy cảm như theo người ta bảo kê, đi làm sòng, làm gà, dắt gái này nọ thì hai thằng nó với thằng Chí, thằng Mật dẫn theo đám thằng Minh, Bánh, Á, Lân…đồ chia nhau giành ra mặt làm hết. Đéo cho tau ra mặt, nên nhiều khi tau thấy mình đéo đủ mặt mũi răng dạy tụi nó quá mức, cơ ngơi tau làm ra bây giờ nói thẳng cũng nhờ mấy lúc đói khổ cả nhà sống bằng tiền dơ, tiền bẩn anh Xí anh Chiến mày làm liều chứ đâu ra. Hà hà còn thằng Củi với thằng Mít thì nhất quyết bắt tụi nó lo ăn học, đéo cho đi làm gì sấc. Thành ra giờ mày thấy đó, thằng Củi nó về bày ra gây dựng công ty cơ sở làm ăn đàng hoàng xong nó giao lại hết đâu có thèm lấy chổ nào kiếm tiền đâu.

-        Chậc…nể hai ông anh mình thiệt. Cơ mà anh nói có cái em thấy không ổn.

-        Hử?

-        Hơ…không có cái đầu của anh thì nhà đâu được như bây giờ. Làm gì tới nổi anh không đủ mặt mũi dạy mấy ổng. Nếu không đủ bản lĩnh thì anh đâu có được mấy ảnh nghe lời, đâu được tôn trọng. Em về nhà sau này có nhiều chuyện em không rành, nhưng em thấy không phải tự nhiên anh Xí anh Chiến đồ hổ báo cỡ nào cũng sợ và tôn trọng anh đâu. Chưa hết nha, kêu ông Củi mới là người gây dựng cơ sở làm ăn thì đúng một phần thôi, ổng quá lắm giống kiểu giám đốc điều hành, sắp xếp quản lý đồ thôi, chứ không có anh ra vốn, không có anh đầu tư, định hướng, tính kế làm ăn thì anh Củi ôm đống lý thuyết với cái lưng quần ra cạp đất mà ăn chứ dễ gì có cơ ngơi nhà mình được như giờ. Hê hê em nói chắc đúng mà anh nhễ.

Bốp!

-        Haha cái thằng…chậc dạo này bớt non, biết quan sát đánh giá suy nghĩ ngon lành hả ku? Chậc…hiểu chuyện hơn con Bé Dẹo nhiều.

-        Hehe cái con người đó thì nói làm gì, cơ mà chưa chắc người ta không phải không hiểu đâu anh. Chẳng qua được nguyên nhà cưng chiều người ta không thèm lớn chi cho mệt đó.

-        Nói chung nhà mình công nhận bé Dẹo nó thông minh nhất, không tính nó thì anh Củi mày học giỏi nhất, thằng Mít không bằng. Còn hy sinh, cực nhất phải tính anh Xí anh Chiến mày.

-        Hơ cái này Bé Dẹo cũng nói em rồi. Công nhận nể hai ổng, haha bé Dẹo kêu nếu hai ổng bỏ cái tật mất nếch vô duyên ra thì bà cô mới xem xét thương mấy ổng bằng anh.

Ông Gạo bật cười xoa đầu nó.

-        Mày đừng có nghe con quỷ nhỏ đó, nó nịnh tau để xin tiền thôi chớ thương yêu gì. Từ nhỏ tới lớn toàn tau đánh đòn nó, trong nhà chỉ có anh Xí anh Chiến mày bênh con nhỏ bất chấp thôi, hồi nhỏ tới  lớn quậy phá gây biết bao nhiêu tội kể đéo hết, toàn anh Xí anh Chiến mày đứng ra lãnh đòn, che giấu lãnh tội dùm, bênh nó bất chấp, không thương hai thằng đó nhất nhà chớ thương tau à, tau đéo tới lượt đâu. Hà hà…vậy là mày chưa biết vụ này rồi.

-        Hả vụ gì anh?

-        Mày thấy cái đồng hồ anh Chiến mày khoái sài với bông tai trái anh Xí mày hay đeo không?

Nó hơi nheo mắt nhớ lại, kêu hỏi mấy cô gái đeo gì trên người nó còn nhớ chứ hỏi về hai cha già đực rựa lấy gì nó để ý kỹ. Nghĩ một lúc nó mới nhớ ra đúng là ông Chiến thường đeo một chiếc đồng hồ phong cách cổ điển, mặt nạm đá quý, dây da màu nâu, còn ông Xí thì thường đeo một chiếc khuyên tai bạc tròn, mặt khuyên tai đính kim cương theo hình ngôi sao.

-        À à…em có thấy.

-        Hà hà biết cái đồng hồ với bông tai của hai thằng đó đâu ra không? Quà của con Bé Dẹo đó ku, số tiền đầu tiên trong đời nó đi làm thêm kiếm ra là người ta chạy đi kiếm mua quà cho hai anh của người ta. Đéo tới lượt anh mày đâu.

-        Ái chà…tin này mới.

Nó bật cười vui vẻ vỗ vỗ vai ông Gạo coi như an ủi.

-        Hahaha tính ra tiền lương đầu tiên trong đời mua quà cho anh Xí anh Chiến, còn con heo đất đầu tiên trong đời bà cô đó thuộc về em. Cũng được…cũng được…em có cái mà so với hai ổng. Ớ mà khoan, bà cô đó làm cái gì mà đủ tiền mua cho hai ổng vậy anh? Chứ em thấy đồng hồ với khuyên tai mấy ổng coi bộ mắc tiền à, khuyên tai em không rành chứ em đợt em vuốt thử đồng hồ anh Chiến ông khoe mắc tiền lắm nè, bửa ảnh nói mà em quên rồi, tóm lại mắc tiền lắm.

Ông Gạo vừa cười vừa nghiến răng thở dài.

-        Nó gạ xin thiết kế sân vườn nhà bạn thằng Phong. Người ta trả cho nó đâu được ngàn mấy đô, thằng Phong bù thêm cho một ngàn rưỡi nữa.

-        Hơ…thu nhập coi bộ ngon à. Nhưng chắc gì đủ tiền nhỉ?

-        Nó xin tiền tau một mớ, xin thêm ông ba một mớ, gạ thằng Củi thêm ít mới đủ mua cớ đâu.

Nó bật cười, lại vỗ vai ông anh bồm bộp.

-        Haha thôi…nhăn cái gì mà nhăn anh ee. Người ta mua nguyên chiếc xe cho anh đây, đắt giá nhất trong nhà rồi…đòi gì nữa haha.

Ông Gạo vuốt ve chiếc xe mình đang ngồi lên lắc đầu cười một cách dịu dàng.

-        Thiệt tình! Dám âm thầm huy động tiền mấy đứa đi mua nguyên chiếc xe cả chục tỉ. Bửa nó dẫn tau ra nhận xe mà tau đứng tròng, muốn đánh nát đít mà không nỡ. Chậc...xe nó mua tau mới giữ sài chớ không thì tau bán đứt liền. Xe là đồ tiêu sản, không nên đổ nhiều tiền cho nó. Mua con xe cỏ vài trăm, dữ lắm hơn tỉ đủ sài rồi.

-        Hơ hơ…

Nó lắc đầu cười không cho ý kiến, bụng thì bỉu môi khinh bỉ. Xe ổng mua mắc tiền ổng tiếc chứ tới hồi mua xe cho bé Dẹo với cho chị An ổng chơi toàn vài tỉ trở lên chứ ít ỏi gì. Hai cô nàng toàn cục cưng của ổng mà, dễ gì ổng tiếc tiền. Còn lời ông Gạo nói mua xe cỏ vài trăm thì không phải ổng nói điêu đâu, nghe chị An kể con ô tô đầu tiên ông Gạo mua là một con camry cũ thanh lý từ cơ quan ông Mít. Sau này đối tác tặng xe xịn hơn ổng vẫn đi xe cũ, được một thời gian thì ông Chí trúng được cục tiền hùn với mấy anh em ngoài Bắc mua cho ổng thêm con Audi, về sau Bé Dẹo nổi hứng cưỡng chế anh chị em trong nhà cho tiền bà cô mua xe tặng ông Gạo, con ô tô này về nên ông Gạo mới giải tán con camry với chiếc ô tô đối tác tặng. Giữ lại con Audi và con biệt thự di động này, ở nhà ổng còn thêm một con mẹc và bmw thì một con ổng mua cho chị An bmw dòng X, còn một con mẹc dòng AMG đương nhiên của Bé Dẹo bày đầu mấy chị em phụ nữ khác trong nhà hùn tiền mua tặng sinh nhật chị. Nên tính ra nhà ông Gạo có tới bốn chiếc ô tô, cộng thêm con ô tô của anh Phong để lại là 5 chiếc, tính thêm con bán tải ông Mật hay đỗ tổng cộng 6 chiếc thường trực tại nhà. Đó là chưa kể xe chị Hạnh giống ông Mật, hầu như phần lớn thời gian đậu ở nhà ông Gạo, đi đâu cũng toàn đi chung chị An hoặc ông Xí chở thành ra chị Hạnh mang tiếng có xe riêng cũng như không. Khách tới chơi nhà không biết mà thấy nguyên cái gara to đùng thường xuyên có 5-7 chiếc ô tô sẽ nghĩ ông Gạo tiêu sài phung phí, khoe giàu các kiểu chớ thực ra oan cho ổng lắm, tính ra trong đời ổng ra tiền mua đúng hai chiếc, một xe cũ đã cho người khác, một con ổng mua cho vợ. Còn những chiếc xe đắt tiền khác đâu có chiếc nào của ổng hay tự ổng ra tiền mua đâu.

-        Hì! Anh! Chú! Uống thuốc cho khỏe bao tử rùi tám tiếp nè.

Hai anh em đều mỉm cười quay lại nhìn, thì ra bé Âu đem thuốc lại đứng chờ một bên nảy giờ, chắc thấy anh em nó đang mải nói chuyện nên em không dám cắt ngang. Cô bé này lúc nào cũng dễ thương, hiểu chuyện vậy đó.


Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 145)

  Nó mới về nhà này ít lâu mà thấy nhức đầu với mấy tay già không nên nếch, không hiểu chị Tường Vi hay chị An, chị Hạnh…lấy đâu ra khả năng...