Hải Âu đứng
chờ anh em nó lần lượt uống thuốc bao tử rồi xòe tay thu lấy túi thuốc và giấy
gói bánh mỳ xong mới vui vẻ tung tăng chạy đi kiếm thùng rác. Người nhà nó tuy ý thức cũng không dám nói tốt
hơn bao người bình thường khác nhưng công nhân người ta đang quét dọn xung
quanh, làm sao không biết điều mà vứt thêm rác xuống đường. Nó đưa mắt nhìn
theo dáng người xinh đẹp của cô bé Hải Âu chạy đằng xa bằng ánh mắt dịu dàng
vui vẻ, tuy luôn “ngán” gần gũi bà cô nhỏ tuổi đó nhưng niềm vui ngắm nhìn em đương
nhiên không thể tránh, người đẹp mà ngu gì không ngắm.
-
Nhà
mình cửa miệng lúc nào cũng kêu là dân bụi đời đầu đường xó chợ này nọ…nhưng em
thấy từ ngày về nhà, mỗi việc từng người trong nhà làm cảm giác không đầu đường
xó chợ cho lắm anh nhễ!
Ông Gạo châm
thuốc lá chia cho nó một điếu rồi rít một hơi dài nhả khói lên trời, lại vỗ đầu
nó bật cười.
-
Hà
hà thấy tụi tau giống người tốt hay làm việc tốt không hả?
Nó nhún nhún
vai không trả lời coi như xác nhận, vì thực tế theo nó quan sát hầu như mỗi việc
mấy ổng làm đều khá tốt, yêu thương lo lắng cho người khác, bảo vệ giúp đỡ người
yếu thế, bao dung dạy dỗ em út đàn hoàng…rất rất nhiều việc từ lớn tới nhỏ của
mấy ổng đập vào mắt nó chẳng có vẻ gì “đầu đường xó chợ”. Có thể cách thức hành
động khác người, nhưng tóm lại hình như họ không xấu, ít nhất ở cái tâm. Ông Gạo
cười lớn, cười như vừa nghe chuyện đáng buồn cười nhất.
-
Hahaha…người
tốt con mịe gì. Hahaha chuộc lỗi thôi ku. Hồi trước sống chó quá bây giờ mới ráng
sống đàn hoàng hơn chút đỉnh bù đắp sai trái…hàhà chuộc lại chút lỗi chớ tốt lành
gì mày.
-
Hơ
hơ…
Ông Gạo khoác
vai nó nhâm nhi thuốc lá nhẹ giọng.
-
Mày
không thấy chị An mày hay nói đàn ông tụi tau ra ngoài gây nghiệp hoài thành ra
chị em nó ở nhà mới đi làm từ thiện, đi chùa này nọ chuộc bớt nghiệp cho tụi
tau. Chị An mày nói đúng chớ đéo giỡn đâu ku.
-
…
-
Hà
hà bần cùng sinh đạo tặc, phú quý sinh lễ nghĩa. Ngày xưa đói khổ thấy mịa, ổ bánh
mỳ thịt đéo có mà ăn thì có cái chó gì tụi tau không dám làm. Đâm thuê chém mướn,
rồi bài bạc banh bóng, rồi gái gú, buôn gian bán lận giành giật lừa lọc kiếm từng
đồng bạc để kím ăn…có chuyện nào đéo sai trái đâu. Còn bây giờ cái ăn có, tiền
có, nhà cửa xe cộ có, cuộc sống nó dư dả thì tụi tau mới ráng sống đàn hoàng, hạn
chế sống lỗi sống sai, hạn chế thôi nha chứ đéo bao giờ dứt nổi. Đời này mày mà
mềm thì ra đời chúng nó nhai mày không còn cục xương…Phù! Ngày xưa làm quá nhiều
cái sai trái thành ra bây giờ tụi tau sống đàn hoàng lại chuộc được bao nhiêu tội
nghiệp thì tốt bấy nhiêu chớ không tốt lành hơn ai đâu. Nói chung sống tốt thì
không đúng, phải nói là làm theo cái tâm mình, việc gì miễn cái tâm mình thấy
ok, nhẹ lòng thì làm thôi. Còn tốt hay xấu…đời nó tự phân xử. Có điều tau nói
thằng em mày hiểu, mày là em trong nhà tau thì thấy toàn chuyện ok, đó là với người
nhà thôi, chứ đối với người ngoài nó phải khác.
Bồp bộp…
-
Hà
hà tau chỉ một ví dụ nhỏ cho mày thấy. Như mấy đứa con gái làm bên quán nhà mình
đó. Tụi nó lấy thân thể ra kiếm tiền, còn tụi tau cũng đang kiếm tiền trên thân
thể mấy em nó. Mày thấy tốt chổ nào ku? Hahaha…tội nghiệp không chớ đâu.
Nó chẹp lưỡi
nhún vai.
-
Ờ
thì nói vậy cũng đúng mà không đúng, nhưng ít nhất không đánh đập, ép buộc ai hết.
Bửa anh cũng nói đó, tự nguyện làm chứ mình đâu ép ai, tiền bạc sòng phẳng, lo
lắng ăn ở này nọ đàn hoàng, nhà mình không mở quán làm thì xã hội cũng đầy người
họ làm. Người lớn hết rồi, ai muốn làm gì để kiếm tiền, chọn lựa ra sao là quyền
của họ…tự nguyện thì cũng phải tự chịu trách nhiệm đời mình.
-
Hà hà…mày cũng lớn rồi Mon nhễ. Suy nghĩ được
vậy anh mày an tâm. Gà em tau huấn luyện giờ hiểu chuyện rồi. Nhớ cho kỹ lời
anh mày dạy…đàn hoàng với người nhà, làm đúng cái tâm mày là đủ, còn với đời không
cần suy nghĩ nhiều, mày làm đúng hay sai đéo ai có quyền phán. Haha chưa hết,
nhiều khi đúng sai nó do thằng mạnh, thằng giàu quyết định. Thoải mái lên ku, mày
em tau, lỡ mày sai thì tụi tau sửa cho đúng. Hahaha.
Bộp bộp…
Nó cười cười
xoa vai bị ông Gạo vỗ.
-
Quay
đi quay lại cũng là câu này. Bảo kê kiểu này hèn gì bà cô Bé Dẹo làm bà trời ở
nhà.
-
Haha
em tau thì tau thương. Mày cũng ngon hơn tui tau đâu, nó làm khùng làm điên cỡ
nào thằng em mày cũng chiều chuộng nó hơn trời. Haha ông ba vợ mày hay dặn chừng
nào lớn hai đứa mà cưới về thì tụi tau đừng có chiều chuộng con nhỏ nữa, coi chừng
kìm chế bớt hai đứa mày, ổng than chưa gì thằng nhỏ nó cưng con Bé Dẹo quá trời,
thêm tụi tau chiều chuộng nữa chắc nó đéo bao giờ lớn.
Nó lắc đầu mỉm
cười nhẹ.
-
Chậc!
Có kịp cưng chiều cô ấy bao nhiêu đâu.
Bốp!
-
Hà
hà ba vợ mày than con nhỏ nó bướng nhờ mày chớ ai.
-
Ớ…làm
gì có.
-
Ổng
kêu nhỏ tới lớn con nhỏ ngoang dữ lắm. Từ hồi gặp rồi chơi với mày mới dở cái tính
ngang ngược lên. Gì cũng ngoang chứ hở đụng tới mày là nó cãi tành tạch. Hà hà
hồi nhỏ nó đằm thắm dịu dàng nghe lời, từ cái đợt gặp mày xong mới bắt đầu hư
như quỷ, biết nói dóc nói láo, rồi nhỏng nhẽo làm đủ thứ trò. Ổng hay than bình
thường đi học về hay nghĩ hè, lễ lộc là nó đeo ổng như sam, xong tự nhiên chơi
với mày từ đó ông ba mày bị bỏ ra rìa. Đi học về là trốn trong phòng mở máy tính
nói chuyện với mày, nghĩ lễ này nọ là nói dóc hết cớ này tới cớ khác trốn về đây
chơi với mày. Haha bởi hỏi sao ba má vợ mày chưa gặp mày nhiều, mà gặp chắc gì
cho mày sắc mặt tốt.
-
Ơ
sao vậy?
-
Hà
hà mày nói coi. Ổng kêu củ cải nhà ổng trồng tự nhiên bị heo ủi mất tiêu mày tức
không?
-
Ớ…ví
von gì kỳ cục, anh nói sao chớ đâu tới nỗi.
-
Tau
nói y lời ổng đó ku. Đợt về ngồi nhậu ổng nói vậy đó, không tin mày hỏi chị An
mày coi, hà hà ông già nói mà tụi tau cười rụng rún. Ổng than “hai đứa nó còn
nhỏ mà củ cải tau trồng bị heo ủi mất tới nơi, sau hai đứa nó lớn chắc tau mất
con gái luôn”. Hà hà tau cho mày hay đợt đó ổng về là đi kiếm con gái ổng chớ đâu
có công chuyện gì.
-
Hơ
thiệt hả anh?
-
Thiệt!
Đm nó dám trốn ổng ép thằng Củi với thằng Phong dẫn về đây. Về đây bửa trước bửa
sau là bắt thằng Củi chở nó về quê mày chơi mất tiêu, ông già la cỡ nào cũng không
chịu về. Hà hà tới ngày trường bên bển vô học chưa thấy nó về, ông ba ổng la quá
trời. Nó đổ thừa anh Xí mày thương nó quá xé mất giấy tờ của nó để nó ở lại với
tụi tau. Ông già vợ mày mới nhảy dựng lên bay về để rước nó. Haha về tới tra hỏi
mới biết thằng Xí oan, đợt anh Xí mày đi công chuyện dưới Cà Mau biết con mịe gì,
con quỷ nó nó khai tại mày rủ nó ở lại mấy ngày chờ đi chơi lễ gì dưới quê mày
thành ra con nhỏ mới giấu giấy tờ trốn ở lại thêm mấy ngày. Làm ông ba mày nhảy
dựng bay về rước. Hà hà…
Nó lắc đầu cười
khổ xoa xoa đầu.
-
Quá
trời quá đất. Hơ em nhớ rồi. Mà em nói thiệt em cũng bị oan, đâu biết gì đâu. Lần
đó hình như bà cô kêu đang kỳ nghỉ đông gì đó, em mới rủ về đập heo dẫn cho đi
chơi chợ bông bên chợ Lách. Em thề em không biết bà cô trốn nhà thiệt.
Bốp!
Ông Gạo cười
xòa vỗ đầu nó trừng mắt.
-
Đó!
Cũng mày không chớ ai. Còn nhỏ bỏ ống heo chưa được bao nhiêu mà hở ra là mày đập
lấy tiền sài hết vô con nhỏ. Mày chiều hư nó chớ ai? Ông già vợ mày phán xanh rờn.
Thằng đó coi như bỏ, dại gái từ nhỏ.
Nó cười như
mếu thở dài.
-
Chậc!
Em khổ lắm chớ sung sướng gì anh. Em bị bà cô đó uy hiếp chớ có lần nào tự nguyện
đâu. Không đập heo lấy tiền dẫn bà cô đi chơi là bị giận, không nghe là bị cắn,
bị đánh te tua. Móa…nỗi đau tuổi thơ của em đó anh, xe đạp leo núi của em…rồi dàn
PC xịn chiến game của em, kính viễn vọng của em…hic toàn ước mơ của em không đó
anh. Đã đời ước mơ chỉ là ước mơ, tới giờ già cmnr chưa mua được món nào. Bà cô
đó toàn báo em chớ đâu, haha tính ra heo đất của em không có con nào sống thọ được
một năm, mấy tháng à chớ được tròn năm mới lạ. Chưa hết nha, học trò người ta đi
net chơi game này nọ chứ còn em tốn tiền ra net đâu có được chơi bời gì, cả ngày
ngồi mở webcam ngồi đần mặt ra đó ăn hành với bà cô, nhiều khi nhìn mấy thằng bạn
chơi game thèm chảy nước miếng mà đâu dám tắt webcam chơi. Hơ anh thấy mấy năm
trời chơi game mà acc võ lâm em mới cấp bảy mấy đủ hiểu em trai anh khổ cỡ nào
rồi.
Bốp!
Ông Gạo cũng
bật cười vỗ đầu nó. Hai anh em cứ nói về Bé Dẹo là cùng bật cười bất lực. Nói về
những gì bà cô ấy “báo” cả nhà thì nói vài ngày, vài tháng cũng không hết ký ức.
Mà mỗi lần nhắc tới heo đất là y như rằng nó nghiến răng ken két nuốt nước mắt
vô bụng, hàng chục ước mơ từ nhỏ tới lớn của một thằng con trai đều tan vỡ từ
trong trứng nước. Sự nghiệp chơi game của một game thủ cũng cùng chung số phận,
bọt bèo như cùi bắp, tắt ngúm ngay từ những ngày đầu tiên, chơi mãi chơi hoài không
khá nổi. Đế chế không bao giờ chơi xong một trận, bắn half-Life vài vòng là bị
thoát ra, nhảy AU cả thanh xuân không khá nổi, võ lâm chơi mấy năm trời không lên
nổi cấp 80, fifa càng đá càng lẹt đẹt…nói chung sự nghiệp game thủ của nó chết
yểu toàn nhờ bà cô Bé Dẹo. Bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu hoài bão của một thằng con
trai như nó đều banh chành vì một cô gái nhỏ, kể từ ngày cô bé Cherry ấy xuất
hiện trong cuộc sống một thằng nhóc, mọi thứ đều đi theo hướng khác, phương hướng
mà cô gái nhỏ ấy muốn, ngay cả khi cô ấy biến mất thay vào cô gái nó kêu bằng
Na thì mọi con đường nó đi chưa từng vắng bóng hình nữ hoàng.
-
Haha
banh chành hết ước mơ…đổi lại được cô ấy. Xứng đáng anh nhễ?
Ông Gạo cười
lớn vỗ vai nó.
-
Hà
hà đúng! Mất hết đổi được con vợ đẹp. Thằng em mày ngon lành nhất hạng!
-
Hehe…thôi
không nói tới bà cô đó nữa. Nay sài tiền hơi nhiều…đợt này lên ông anh tốn kha
khá hả, nội bửa nay lo cho nhà chị Vân tốn dữ hả anh?
Ông Gạo dụi
thuốc lá vo nát trong tay vươn vai một cái ngáp dài.
-
Hà
hà!
Nhìn ông anh
ngáp dài cười hà hà tỉnh bơ như không nhưng nó biết sài bao nhiêu tiền không hề
đơn giản. Thấy ổng ra tiền có vẻ hào sảng, tỉnh rụi, thoái mái vậy chứ khi về
nhà cũng phải suy nghĩ, tính toán công chuyện làm ăn, không biết phải mất bao
nhiêu lâu mới bù đắp lại số tiền chi ra lần này. Không phải cứ giàu, nhiều tiền
thì cho rằng họ chi tiền thoái mái không cần suy nghĩ tính toán, càng là dân làm
ăn, càng đứng ở vị trí họ mới hiểu mỗi đồng tiền chi ra đều không đơn giản, mỗi
số tiền tiêu sài đều phải suy nghĩ đường kiếm lại. Ông Gạo chỉ là một người giàu
hơn người thường thôi, còn rất rất nhiều người khác giàu có, đại gia hơn ổng
nhiều, nên một đồng ổng chi ra thì khi về nhà cũng phải tính toán kiếm bù lại,
cũng là mồ hôi, công sức làm ăn của ổng và nhiều anh chị em khác trong nhà. Nói
mới biết mấy ổng đã hết lòng cỡ nào để lo cho chị Vân và nhà ông Long, đã tốn
tiền lo, tốn tiền giúp đỡ mà còn phải suy nghĩ làm sao để “chiều chuộng cảm xúc”
và tôn trọng cảm giác của đối phương, cũng thiệt nặng lòng dùm mấy ổng.
-
Cũng
là chuộc lỗi đó ku chứ tụi tau đâu tốt lành gì?
-
Chưa
rõ lắm.
-
Tốn
cỡ nào cũng phải lo. Chuộc tội lỗi hồi xưa chớ gì mậy. Mang tiếng giúp đỡ lo cho
con Vân vậy chứ thiệt ra tụi tau chuộc lại chút đỉnh tội lỗi với thằng Hưng thôi.
-
Cái
này…
-
Em
thằng Hưng chết vì chuyện chị Vi mày đó.
-
…
-
Phù!
Xảy ra chuyện chị Vi mày, thằng Hào, em thằng Hưng nó theo tụi thằng Chiến đi
trả thù rồi dính án. Vô đó bị người ta đánh nặng quá rồi nó bệnh chết trong tù.
Anh Hưng mày nó mới nản lòng bỏ về đây sống, ba má nó đau buồn lâu ngày mới
sinh bệnh. Còn thằng em chị Vân mày thì học đòi nhà mình đi làm xã hội mới thành
ra hư hỏng, ăn chơi không biết điểm dừng, làm ăn sai đường rồi đổ nợ nầng. Nói chung
ít nhiều cũng là tội lỗi tụi tau gây ra chứ đâu. Bù bao nhiêu cho đủ…
Nó thở dài vỗ
vai ông Gạo.
-
Lo
hết sức là được rồi anh. Ôm hết tội lỗi vô mình cũng không đúng. Em anh Hưng mất
đáng tiếc thiệt, hậu quả thì cả nhà gánh chung, mấy anh cũng đâu sung sướng gì.
Sai lầm thì sai chung, không phải em anh Hưng thì cũng anh em khác trong nhà gánh,
coi như em anh Hưng xui rủi nhất trong nhà. Em nghĩ thời gian qua lâu rồi, anh
Hưng nản thôi chứ không còn trách mọi người đâu. Còn em chị Vân nói tội lỗi mấy
anh thì không đúng. Lớn hết rồi, ra đời thì mỗi người phải tự chịu trách nhiệm
bản thân mình. Sao cả đống em út theo mấy anh kiếm tiền mà không hư hỏng, cái này
tại cá nhân em chị Vân thôi, sao mà trách mấy anh được.
-
Hà
hà…biết vậy. Nhưng em nó sai quấy trước hết thằng làm anh, làm lớn phải nhìn lại
mình. Phải thấy cái sai sót mình trước. Làm anh…em út nó hư là tại thằng anh đéo
nhìn ngó, dạy dỗ chứ không đổ thừa ai hết. Hiểu chưa?
-
Hiểu
rồi. Thôi! Ráng lo hết lòng là tốt rồi anh. Chị Vân anh Hưng không tránh móc gì
đâu, anh Long nữa…chuyện qua lâu rồi mà. Chẳng qua mỗi người thể hiện theo cách
khác nhau thôi, em nghĩ anh chị cũng nguôi ngoai lâu rồi.
Ông Long ôm
vai nó lắc mạnh không nói gì, nói chung ổng lớn hơn nó nhiều, nó không nói thì ổng
tự nhìn, tự hiểu được. Hai anh em đang thả người ngồi im không nói gì nữa, được
lúc lâu nó nghe tiếng sột soạt, mới nhìn qua thì thấy ông Gạo nhân từ tay Hải Âu
vừa chạy lại đưa một sấp tiền, sau đó ổng thản nhiên nhét vô túi nó không thèm đếm.
-
Hả!
Gì nữa đây?
-
Lấy
sài đi. Hết thì nói tau hay kêu chị An mày đưa thêm cho sài. Chậc…mà coi mai mốt
tạm xong công chuyện trên này lo về dưới đi học đi làm gì đi, để trên này anh
Minh mày nó nhìn ngó cho. Chuyện nhà anh Long không phải ngày một ngày hai
xong, mày nằm chi hoài trên này.
Nó hơi chần
chừ nhưng không từ chối, anh em với nhau tới bây giờ không cần khách sáo làm gì,
ổng nói đi nói lại tới nỗi giờ ổng cho thêm tiền thì nó cũng không còn lý do nào
không nhận. Dù sao còn nhiều việc phải chi, với tiền riêng ba cọc ba đồng của nó
còn khuya mới đủ sài chứ nói gì lo đàn hoàng công chuyện nhà ông Long dùm mấy ổng.
Hình như tiền nó đưa MiA giữ cũng hết, có thêm tiền mặt thì khỏi cần chị Thủy
chuyển khoản lên mất công.
-
Hehe
tốn tiền quá trời giờ cho thêm tiền em sài nữa chị An nói gì không anh?
-
Hà
hà hết mày nói chị An mày cho thêm chứ nói khỉ gì mậy.
-
Chậc!
Chớ hỏi thiệt…từ hồi cưới chị An về trong nhà anh hay chị An quản lý tiền bạc?
Ông Gạo thả
người nằm ra đầu xe hời hợt trả lời.
-
Tau
giữ tiền bạc làm ăn, chị An mày quản tiền bạc tích lũy. Nói vậy hiểu chớ?
-
À
à hiểu rồi.
-
Đàn
ông lo ở ngoài, phụ nữ lo gia đình. Bình thường thôi, có anh Xí mày nó ba trợn
quá thành ra con Hạnh nó quản lý chặt hơn chứ nhà nó cũng như tau. Chứ đàn ông
dân làm ăn như tụi tau thì vợ nó đâu có quản lý hết tiền bạc được.
-
Ờ!
Ớ vậy ai xúi bà cô Bé Dẹo tự nhiên giữ hết tiền của em vậy trời. Đậu xanh thiếu
điều ngày cho 10k uống cà phê luôn ấy.
-
Hà
hà tại hai đứa mày còn nhỏ, nó bày đặt làm khùng điên kiếm chuyện hành mày chơi
chớ cưới về nó khác. Chị An mày dễ gì dạy em út làm vậy.
-
Đm!
Em nghi chị Hạnh xúi bậy chứ đâu.
……
Nói hạn chế
nhắc tới Bé Dẹo nhưng mỗi khi nó hay mấy ổng nhắc tới bà cô thì y như rằng có
thể tâm sự quên trời quên đất. Nếu ông anh La không đi lại đá đít mỗi người một
cái chắc nó với ông Gạo vẫn ngồi nói chuyện tới sáng. Ăn khuya dán miệng mấy chị
em phụ nữ xong mọi người chia binh hai đường, chị em phái nữ tuy không tình
nguyện lắm nhưng cũng chịu kéo nhau lái xe về, cánh đàn ông đương nhiên bắt taxi
qua villa của ông anh La nhậu tiếp, bé Âu và MiA tính lén chui đi theo nó chơi
nhưng rốt cuộc bị ông La xách cổ đuổi xuống xe, hai chị em đành trừng mắt lớn mắt
nhỏ theo chị An đi về. Không có MiA đi theo, không có người nhậu bảo kê là nó xác
định banh xác đêm nay với mấy ổng nên đường đi tới villa nó toàn thở dài ngao
ngán. Cơ mà bước vô villa thì mắt nó tự nhiên sáng rỡ hẳn lên. Villa đẹp lắm,
toàn là cái sự đẹp, nhìn tới đâu mướt rượt tới đó, villa chân dài miên man,
villa vòng nào ra vòng đó…quá đã. Giờ đã hiểu đâu phải tự nhiên mấy cha nội đuổi
hết chị em phụ nữ về nhà, hóa ra ông anh La chuẩn bị chổ ăn nhậu hơi bị đầy đủ,
hoành tráng. Villa này nằm ở khu vực cụm khá nhiều villa mới toanh nhưng khá biệt
lập với nhau, càng xa khu dân cư. Mồi màng mọi người mua theo đã bị dư thừa vì ở
villa đã được ông anh La chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, toàn những món ăn nhìn sơ qua là
biết đồ ăn vừa mắc tiền vừa hoành tráng. Khuôn viên sân ngoài bàn ghế dọn đầy đủ
đồ ăn, thuốc lá, rượu ra còn có dàn loa hát, đèn đuốc sáng rực, đặc biệt có sẵn
mấy cô nàng chân dài, vòng nào ra vòng đó, mặt mũi xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm
vui vẻ đứng đón. Vì xe nó đi sau nhất nên đủ thời gian đánh giá gái đẹp…à nhầm đánh
giá cái đẹp trong villa. Càng nhìn nó càng tấm tắc trong bụng vì sự chuẩn bị hoành
tráng chu đáo của cha nội La, đại gia dân chơi có khác. Ngoài mấy cô nàng xinh đẹp
ra còn có hai cô nàng đánh DJ, trong đó một cô nàng thấy quen mắt, khá có tiếng
trong giới bar club, đặc biệt nghe qua lời ông La chém gió với cha nội Xí thì mấy
cô nàng ở đây có thể dùng từ hạng sang, không ít là ca sĩ, diễn viên hoặc người
mẫu. Hèn gì cô nàng nào cũng có gương mặt, dáng người, trang phục và cách trang
điểm thật sự xinh đẹp, quyến rũ ở một cấp độ không chê vào đâu được. Hai con mắt
nó sáng hơn đèn ô tô, tỉnh hết men rượu là đủ hiểu. Tóm lại mỗi ông đàn ông vô
bàn ngồi đều có một hay hai cô gái bước tới vui vẻ tiếp chuyện ngồi xuống bên cạnh,
tuy không quá lả lơi ngã ngớn như kiểu đi ăn nhậu tay vịn vì phong cách, thái độ
nói chuyện của mấy cô nàng khá lịch sự, vui vẻ theo kiểu một buổi party ngoài
trời nhưng không khí đã đậm chất ăn chơi hơn so với cuộc nhậu ngoài vỉa hè lúc
nảy. Nó hí ha hí hửng…à nhầm nó bẻn lẻn ngồi vô bàn, hình như mấy cô nàng ai muốn
tiếp ai đều tự do nên nó khá hồi hộp chờ coi coi cô nàng chân dài nào thích lại
chơi với nó. Đang cười cười nhìn ngó cô nàng bốc lửa vui vẻ tiếp chuyện cha nội
Xí chọc ghẹo thì một cô nàng mặc áo da xám, quần da ngắn cũn xám, mang giày boot
cầm ly tung tăng chạy lại ngang nhiên ngồi xuống dùng tay nựng mặt nó một cái híp
mắt nhìn nó tủm tỉm cười. Nó ngơ ngác chưng hửng nhìn cô nàng thì nhận ra đây là
một trong hai cô nàng đứng ở bàn DJ, người nó nhìn quen mắt hay có thể nói là
người nó không hy vọng chạy lại nói chuyện với nó nhất trong tất cả mấy cô gái
có mặt tại đây, tuy chưa kịp nhớ tên nhưng có thể nói là người quen. Nó đang có
hứng làm quen người đẹp lạ mà, tự nhiên bà cô tài lanh chạy lại chiếm chổ bên cạnh
nó làm gì, còn dám ngang nhiên nựng mặt nó như con nít nữa chứ, bà cô này muốn ăn
đòn đây mà.
-
Cái
này…è hèm…
-
Hí
hí trai trẻ dễ thương quá hà. Em nựng cái nữa nghen Munnnn!
Nó chưng hửng
né mặt qua một bên đưa tay lên chụp bàn tay thon dài của bà cô đang giơ tới âm
mưu nựng mặt nó thêm lần nữa rồi trừng mắt.
-
Cái
này…nè nè quen biết gì chơi nựng mặt người ta cô nương? Ớ…mới kêu cái gì đó? Gì
mà Munnn?
Cô nàng nhoẻn
miệng cười chớp chớp mắt dán sát vào mặt nó, hơi thở thơm ngát từ chiếc môi quyến
rũ hé nhẹ phả vào mũi nó.
-
Mun
hông nhớ em hả? Hí hí phải anh Mun hông?
-
Không…không
phải nha.
Cô nàng nheo
mắt tủm tỉm cười rụt tay lại khoanh trước ngực, máu mũi nó suýt phun thành tia
vì hai trái…à bưởi thì hơi quá nhưng cam thì thiếu, cam này chắc cam gì chớ không
phải cam bình thường, căng tròn đập vào mắt, ép thêm chút nữa chắc bung nút áo
nhảy tưng ra ngoài cho nó lột vỏ chấm mút à lộn chấm muối nhậu tới sáng quá.
-
Xía!
Khỏi xạo nghen. Chị Trân dặn em kiếm anh nào mặt non nhất là đúng anh Mun rùi
ngồi chơi với anh đó. Hí hí anh nhìn vòng vòng coi còn ai mặt non hơn anh hông?
-
Non
cái giề! Đây người ta kêu là trẻ, non gì mà non.
-
Rùi
rùi! Hông có non. Trai trẻ chịu chưa anh Munnnn.
-
Mon!
Là Mon…không phải Mun nha cô nương. Đâu ra chạy lại ngang nhiên hết non tới nựng
đó, không sợ lộn người hả?
-
Hí
hí thì chị Trân kêu mày vô coi ai mặt non nhất búng ra sữa là đúng anh Mun…ý lộn
anh Mon. Em nhìn cái biết liền hihi đâu em búng cái coi, non thiệt nè.
-
Búng
cái giề mà búng, tin bị đánh sưng mông không cô nương? Quen biết giề?
-
Hứ!
Hông quen biết mà tự nhiên đòi đánh mông người ta.
-
Ai
kiếm chuyện trước?
-
Hí
hí thì em quen em mới kiếm chuyện.
-
Làm
gì quen được?
-
Hì
nảy chị Trân dặn em chưa có quen. Giờ thấy anh Mun rùi mới nhớ người quen nè.
-
Quen
hồi nào hử?
-
Phải
hồi tối hôm qua kìa anh Mun đi bar X ngoài đường YY với chị Trân hông?
Nó nheo mắt nhớ
lại, hèn gì thấy mặt cô nàng khá quen, giờ mới để ý nó nhìn cô nàng quen mắt không
phải do cô nàng là DJ khá có tiếng mà vì hình như hôm trước đi chơi với chị Trân
là cô nàng này đánh nhạc.
-
Vậy
đúng rùi. Bửa em đánh nhạc, cụng ly với anh Mun nữa nè, nhớ em là ai hông?
-
Hết
hứng nhớ nha.
-
Hihi
cái anh này thấy ghét! Hông nhớ tên em luôn hả?
-
Cái
này…
Cô nàng chu
miệng đánh vô ngực nó một cái bất mãn quay mặt chổ khác ra vẻ giận, nó cười cười
không nói gì nữa, hai trái siêu cam của bà cô cứ đập vô mắt sao biết nói gì.
-
Hứ!
Hông quen ai cho nhìn!
-
Ngồi
đó đập vô mắt không nhìn sao được.
-
Hừ!
Chị Trân dặn kiếm anh Mun ngồi chơi với anh xíu chị Trân vô mà người ta nói
chuyện thấy ghét, chắc cho ngồi chơi mình ên luôn.
Nó bật cười
vội đưa tay kéo cô nàng ngồi trở lại.
-
Haha
thôi lỡ ngồi rồi thì ngồi luôn chứ đi chổ khác hết chổ rồi người đẹp. Thông cảm…thấy
quen mặt nhưng không nhớ tên, bửa ồn ào quá.
-
Hừ
hừ! Dễ quê hết sức.
-
Thôi
mà thôi mà. Làm mặt đó bớt đẹp đó. Rồi chị Trân dặn kiếm anh chơi mới chạy lại
ngồi kiếm chuyện với anh chứ gì?
-
Ừa!
Mấy đứa toàn chị Trân kêu qua, em thì chỉ dặn riêng chơi với anh dùm chỉ xíu chị
Trân qua. Tại chỉ nói anh Mon hông thích chơi với mấy đứa lạ, bửa em với anh gặp
rùi mới dặn em nè.
-
Hồi
nào! Không có mượn bà cô đó tài lanh nha. Anh mới không thích người quen nha, ai
lạ mà đẹp là thích hết nha.
-
Xía!
Vậy hông thích em ngồi chơi phải hông? Giận!
Nó lại cười đè
vai cô nàng ngồi trở xuống ghế.
-
Haha
nói giỡn chút giận hoài. Ai kêu dám ngang nhiên chạy lại nựng mặt kiếm chuyện
nhau. Ngồi đây đi, không nhớ tên nên cứ tính người đẹp lạ nha.
-
Tại
chị Trân dặn rùi thấy anh Mun quen em mới chọc bộ.
-
Ờ
thì đó, chọc người ta thì được, nói giỡn lại chút ai chơi giận cô nương.
-
Hừ
hừ! Giận thiệt là đi chổ khác mất tiêu rùi hen, hông có ngồi với anh đâuuuu. Hí
hí cho nựng cái nữa đi mới chịu.
Cô nàng nhoẻn
miệng cười lém lỉnh đưa tay qua sờ soạn mặt nó, nói chung nể tay mềm, tay thơm,
tay đẹp mới cho nựng thôi, chứ gặp cô nàng khác mà mò lại…chắc cũng cho luôn.
BJ88 trang chủ nè mày - 557454567
Trả lờiXóa