Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 139)

 


Đương nhiên nó đâu đủ trình uống hết nổi nguyên mâm rượu, mấy ông anh nhà nó chia nhau phụ mới còn mở được con mắt ngồi chơi với mấy ổng. Trong bàn nó chỉ đáng tuổi con cháu nên giỡn một chút mấy ổng cũng không ép nó uống nữa, thi thoảng có người để ý mời một ly, thời gian còn lại nó ngồi nhâm nhi mồi, nhìn và nghe những gã đàn ông nói chuyện. Điều nó thích nhất theo ông Gạo đi nhậu với bạn bè ổng là lắng nghe những câu chuyện về thời trai trẻ của ổng, ở đây toàn mấy ông chiến hữu từ thời ông Gạo còn nhỏ, lâu lâu có dịp họp mặt nên câu chuyện trên bàn toàn nói về những kỷ niệm nghịch dại chơi ngu phá làng phá xóm. Nó cũng có tuổi thơ nhưng hiện tại nó vẫn còn được trãi nghiệm những ngày trai trẻ, còn mấy gã đàn ông đầu đã hai màu tóc này đã không còn độ tuổi trẻ trâu nữa, hầu như đã thành đạt, đều đi quá nữa cuộc đời khiến những kỷ niệm ấy càng đậm đà, lôi cuốn như rượu ủ lâu năm. Và nó lại vô tình trở thành một khán giả duy nhất lắng nghe.

Thành phố càng về đêm không khí càng se lạnh nhưng trong người nó thì nóng hừng hực bởi men rượu. Mấy ông anh lớn thì lè nhè hơn nó nhiều, chửi thề, văng tục, la hét, đấu tố khích bác đùa giỡn nhau càng ngày càng hăng. Tầm này không nhìn ra mấy ổng nói thiệt hay đùa nữa, nó cũng không còn quá tỉnh táo mà phân biệt, nên uống thêm một ly, xin phép một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi bàn đi lang thang vòng vòng hít thở không khí cho tan bớt men say. Góc phố này nằm trên cao so với khu vực trung tâm nên chỉ cần bước vài bước đã có thể thu trọn vẹn mặt hồ và chợ ĐL vào tầm mắt. Ở đây dường như một thế giới riêng so với thành phố rực sáng ánh đèn bên kia mặt hồ, có lẽ sẽ không còn lâu nữa góc phố xưa cũ này sẽ không còn yên tĩnh và bình yên như bây giờ nữa khi những dự án xây sửa bên dưới hoàn thành, sẽ có đường mới, hệ thống đèn đuốc mới, công viên mới những công trình vui chơi mới. Mọi thứ đang đổi khác đi hằng ngày, góc phố xưa cũ này cũng chẳng thể nào cưỡng lại nhịp phát triển chung của thành phố, giống như những gì thuộc về thời trai trẻ của mấy gã đàn ông ấy vẫn đang từng ngày biến mất, có lẽ không biết được lần sau ông Gạo gặp lại chiến hữu góc phố này sẽ còn tồn tại. Ai rồi cũng phải khác, thành phố này rồi cũng phải khác.

Xoẹt…keng…phù…

Nó ngồi bệt xuống bậc thang lưng chừng con dốc thả hồn vào khói thuốc trắng bay cao, dường như làn khói cũng đang muốn bay về thành phố sáng rực ánh đèn đằng xa. Sau lưng nó, trên cao…không gần, nhưng vẫn trong tầm mắt, từ nơi ấy có lẽ sẽ nhìn thấy góc phố nó đang ngồi…chổ đó là nơi cô gái của nó thích ngồi lười biếng ngắm nhìn thành phố, chẳng biết giờ này chị ấy có đang nhìn thấy nó không nhỉ.

Phù…

Mỗi lần có rượu trong người là đầu óc lại bắt đầu nhung nhớ, suy nghĩ lung tung. Người đã không còn, chẳng lẽ ngồi đây mà giá như được con ma nữ ấy ngắm nhìn mình, nghĩ tới thôi mà lạnh lưng rồi. Haha…

Chà…say rồi, tự nhiên muốn ngủ một chút…vì chỉ khi ngủ mới có thể được nhìn thấy cô gái của nó.

Trời se lạnh, phố vắng, gió nhẹ phả vào mi mắt…hình như…

Bộp!

-        Nè! Phỏng bây giờ ông tướng. Hông thấy nóng hả!

Nó lờ mờ mở mắt ra, men say làm cái sự giật mình cũng trở nên chậm chạp hơn. Nó nhìn xuống hai ngón tay đang kẹp tàn thuốc sắp cháy xém tới da thịt mình một chút rồi quăng vội xuống đường, nó lén dụi đi sương đêm bám trong khóe mắt mình rồi mỉm cười nhìn sang cô gái đang vịn vai nó ngồi xuống bên cạnh. Mùi nước hoa phụ nữ phả vào mũi du dương, cay nồng.

-        Nè coi đó. Hút thuốc kiểu gì lủng hư áo rùi nè. Bởi mấy ông đàn ông mấy người y chan nhau hà. Rửa tay đàn hoàng, dính dơ hết bây giờ Monnnn.

Cô nàng giật bàn tay đang tính dụi vào áo của nó ra trừng mắt rồi kéo tay nó qua một bên dùng khăn ướt lau ngón tay dính tàn thuốc giúp nó.

-        Haha tầm này mà dơ sạch gì chị đẹp. Sao không đi chơi mà ngồi đây đây?

Chị Vân vừa lau tay cho nó vừa chu chu cặp môi đỏ chót của mình như thiếu nữ còn tuổi teen.

-        Nguyên đêm mấy ông đàn ông mấy người nhậu tụi chị đi muốn mòn cái chợ rùi. Mỏi chưn muốn chết…hết đi nổi rùi.

-        Haha mấy chị em đâu?

-        Đó! Tụi nó ngồi dưới bờ hồ đó.

Nó nhìn theo tay chị Vân chỉ, giờ mới để ý thấy một nhóm khá nhiều bóng người đang ngồi nói nói, cười cười. Không biết mấy chị em kiếm đâu ra cái bếp gaz mà ngồi nấu nướng, ăn uống gì đó coi vui vẻ ấm cúng quá.

-        Chà…được qua ha, mấy chị em đang nhậu hả?

-        Ừa! Tụi chị mới mua bia mồi về chơi nè.

-        Rồi sao không lo chơi với chị An đi chạy lên đây làm gì?

-        Chị đi vệ sinh thấy cưng ngồi nguyên cục đây thấy thảm quá lại coi thử coi nè. Hông nhậu với mấy ổng nữa hả mà chạy ra đây ngồi đây ông tướng?

Nó nhún nhún vai đang tay ra sau đầu thở dài.

-        Mấy ổng uống dữ quá em đu không nổi, ra ngồi thở chút.

-        Hihi nay uống yếu hả Mon?

-        Em uống mạnh hồi nào đâu mà mai nay gì.

-        Nhậu dở sao đi theo mấy ảnh nổi cưng. Đi xuống bờ hồ chơi với tụi chị nè, đi!

-        Ấy thôi nha chị đẹp. Giờ uống nữa là chết thiệt nha chị.

-        Xì! Con trai gì yếu xìu lấy gì đi hỏi vợ hả Mon?

-        Haha kệ em. Mà vợ thì có rồi, không cần đi hỏi nữa nha.

-        Phải cưới vợ chứ ông tướng, sớm muộn gì cũng phải kiếm ai đó khác mà cưng, hông lẽ tính ở vậy hoài.

Nó bật cười không nói gì đưa mắt nhìn xuống bờ hồ bên dưới, nguyên đàn bươm bướm đang vui cười rộn vang mặt hồ, không kém mấy gã đàn ông trong quán đằng xa bao nhiêu.

-        Im lặng là sao Mon?

-        Hơ hơ trăng sao gì tầm này, cứ vậy thôi.

-        Vậy là saooo.

-        Thôi không nói vấn đề này nữa. Cứ vậy thôi…nói về chị đi.

-        Nói cái gì giờ? Hì…nè…chị cảm ơn nha.

Nó hơi sững người ngơ ngác.

-        Hả? Tự nhiên cảm ơn gì chị đẹp?

Chị Vân vén lại mái tóc búi cao của mình nhìn nó.

-        Chiều giờ cưng làm gì cho chị thì cảm ơn cái đó.

Nó bỉu môi.

-        Tào lao. Em liên quan gì đâu mà ơn hay cảm. Toàn tiền ông Gạo lo cho chị, đi kiếm ổng mà cảm ơn.

-        Hừ làm như chị hông biết gì đó. Xe ông Hưng với xe con Thảo là mày tự ý mua thì có.

-        Không hề. Ý anh Gạo giao em tính toán mua cho chị, em tiền đâu tự ý, toàn tiền ảnh.

-        Hừ nói chung tiền của anh Gạo nhưng mua một lượt tới 3 chiếc là cưng tự tung tự tác hết. Giỏi quá ha, biết cách dồn chị mày vô thế đã rồi quá ha. Hèn gì anh Gạo tin tưởng giao chuyện cho cưng.

-        Hơ hơ giao ai cũng vậy thôi, trước sau gì ảnh cũng lo đầy đủ hết cho em gái ổng, tính toán chi nhiều, mua quách một lần cho nhanh.

-        Hừ mua xe quá trời tiền rùi, ai mượn tài lanh xúi chị An mua đủ thứ đồ cho chị nữa vậy? Quan sát kỹ dữ ha.

Cốc!

Chị Vân trừng mắt cốc đầu nó một cái, nghe vậy nó tủm tỉm cười nhìn một lượt trên người bà chị.

-        Haha vậy là mua rồi hả? Đâu xoay qua em coi coi.

-        Coi gì mà coi. Tốn tiền muốn chết, ai mượn cưng xúi mua đủ thứ vậy hả hả?

Nó mặc kệ bà chị vùng vằng kéo vai cô nàng xoay qua đối diện mình, trên cổ chị Vân đã có một sợi dây chuyền lấp lánh, hai bên tai đã được đổi thành hoa tai hình cánh hoa, ngoài ra trên tay trái chị Vân còn có thêm một chiếc nhẫn vàng đính đá quý. Chưa hết, chiếc túi chị Vân đang ôm là chiếc túi mới bóng loáng vô cùng sang trọng, rất hợp với dáng người và phong cách quyến rũ của cô nàng. Nó gật gù cười vui vẻ.

-        Chậc! Chị An lo có khác, kiểu này về ông Hưng mê tới chết. Haha…

-        Còn cười nữa! Đừng có tưởng chị hông biết cưng xúi con An mua đủ thứ đồ đó nha.

-        Cái này chị An lo cho chị chớ em liên quan gì đâu.

Nó giả bộ ngu ngơ, đương nhiên lại ăn thêm mấy cú cốc đầu từ chị Vân.

-        Hông có mượn xúi nữa nha Mon. Mắt cưng để dành ngó gái đẹp đi, đừng có bày đặt dòm ngó rùi xúi mua đồ nữa nha nha. Tốn quá trời tiền vợ chồng anh Gạo rùi, chị mày ngại muốn chết vậy đó.

Nó bật cười vỗ vỗ vai chị Vân ra vẻ không có gì quan trọng.

-        Ôi dào ngại gì mà ngại. Không nghe ông Gạo dặn hả, lần này lên ổng quyết định lo đầy đủ bù đắp cho chị đàn hoàng, xưa ổng khó khăn không có tiền để chị đi lấy chồng hai tay trống trơn. Giờ ảnh có tiền, làm ăn ngon lành không lẽ để chị đẹp thiếu thốn. Hehe ổng cho thì cứ nhận đeee.

-        Hic chị mày biết, nhưng mà xóa nợ là dữ lắm rùi. Tự nhiên mua xe quá trời tiền nè ha, rùi giờ xúi con An mua trang sức đồ nữa…hông có cần thiết.

Nó vỗ vỗ nhẹ lên tay chị Vân lắc đầu cười.

-        Em nói chị nè. Nợ nần gì đó vốn dĩ chưa bao giờ anh Gạo coi là tiền chị nợ ảnh, cái này không nói tới nữa. Xe cộ để đi làm, đi học…sao không cần thiết? Còn trang sức thì anh Gạo kể em nghe rồi nên em mới nhắn tin kêu chị An mua, toàn ý anh Gạo chứ đâu phải em tự tiện xúi. Ảnh nói hồi xưa gả chị đi lấy chồng tội nghiệp chị lắm, đám cưới mà không có tiền cho chị, thậm chí vàng cưới cũng phải sài vàng pha, nói cho sang miệng chớ toàn vàng giả không đáng bao nhiêu tiền. Cái này hoàn cảnh hồi xưa làm ăn khó khăn, ảnh cũng khổ, em út thì đông không có tiền lo lắng đàn hoàng. Giờ anh Gạo có tiền…nên đương nhiên phải mua lại đồ thiệt bù đắp cho chị, ai lại để em gái đi lấy chồng mà của hồi môn toàn đồ pha ke được đúng không?

-        Nhưng…

-        Nghe em nói hết. Sợi dây chuyền, nhẫn với bông tai này là tấm lòng riêng chị An đó. Nảy chị An nói với em là muốn mua cái gì đó làm quà cho chị, dù sao chị An cũng là vợ anh Gạo, vai vế tính là chị dâu chị rồi…nên em mới nói là mua bộ trang sức đi, tại em thấy chị mặc đồ này thiếu trang sức bị bớt đẹp, uổng quá thành ra em mới nói chị An dẫn chị đi mua.

-        Hì chịu khai rùi hen. Nảy con An nói đôi bông tai là tính tiền của mày đó Mon.

Nó hơi giật giật khóe miệng.

-        Chậc em có tính giấu gì đâu mà khai gì ở đây. Em nói rõ chị biết luôn chứ để nhăn nhó hoài mau già lắm. Bộ trang sức là của riêng chị An, em thay mặt Bé Dẹo ké đôi bông tai tặng chị thôi hehe. Túi xách này chắc là quà của chị Hạnh mua đó. Tính từ từ cho chị thở mới đưa nhưng mà sẵn đây em đưa luôn chứ giữ trong mình nặng quá.

-        Ủa gì nữa?

Nó cười cười cúi đầu lục trong túi đeo của mình ra một túi vải nhỏ màu đỏ rồi cầm ra đưa từng món đặt vào tay chị Vân.

-        Đây mới là của anh Gạo mua bù cho chị nè, nảy nhậu ảnh mới đưa cho em. Ảnh nói cái này mua lâu lắm rồi nhưng giờ mới có dịp đưa cho chị.

Nó vừa nói vừa đặt vô tay chị Vân hai chiếc nhẫn vàng, đôi hoa tai vàng và một bộ lắc tay cũng bằng vàng.

-        Hic…

-        Khoan từ từ nghe em nói hết. Còn nữa…

-        Đây cái này của anh Xí, cái này của ông Chiến, à không phải cái này mới đúng nè. Còn đây là ông Củi, đây ông Mật….

Mỗi lượt kể tên là trên tay chị Vân xuất hiện một chiếc nhẫn vàng hoặc một cây vàng đúc thành miếng. Ngoài bộ trang sức vàng cưới của ổng Gạo ra thì nó đưa hết cho chị Vân tổng cộng 10 cây vàng bao gồm nhẫn và vàng miếng.

-        Rồi hết rồi đó, em hoàn thành nhiệm vụ rồi nha. Hehe nảy ngồi nhậu mấy ảnh gom kêu em kiếm cách đưa cho chị dùm mấy ảnh. Cơ mà tính em hèn quen rồi, cầm vàng trong người khó chịu quá. Haha

Bốp!

-        Cười cái đầu cưng đó. Hông được, tự nhiên cho quá trời…mệt để chị đi trả mấy ổng.

Một tay nó ôm đầu một tay kéo chị Vân ngồi trở xuống bên cạnh mình.

-        Chị đừng có tào lao, nghe em nói đàn hoàng nè. Giờ mấy ổng sỉn chạy lại trả trả linh tinh mấy ống đánh rụng răng bây giờ.

-        Hic…

Bà chị bối rối cầm số vàng trên tay ngồi trở lại với nó, gương mặt có chút ngơ ngác, mắt hơi rưng rưng như chực khóc. Nó mỉm cười cầm từng món vàng cho trở lại túi vải đỏ.

-        Em nói chị Vân nè. Mấy ảnh giao em đưa chị vì lo chị ngại không dám nhận là một, sợ anh Hưng ảnh biết là hai. Mấy ổng nói hồi xưa ai cũng khổ không có gì cho chị làm của hồi môn đi lấy chồng. Giờ anh em ổng làm ăn có tiền rồi, sẵn lần này lên đã kiếm được chị Tường Vi nên mới có mặt mũi bù đắp cho chị. Hehe ý mấy ổng là coi như nhiêu vàng đây chị không nhận cũng phải nhận, coi như mấy ảnh giúp đỡ chị sửa lại cái nhà hoặc để dành mai mốt có bệnh hoạn hay sự cố gì đó cần thiết thì đem ra lo, không cần phải đi mượn nợ nữa. Nói chung anh Gạo đổi xe cho chị cũng là vật ngoài thân, nên mỗi người trong nhà anh Gạo góp một chút gửi chị để dành. Sửa nhà cũng được, lấy vốn làm ăn hay mua bán gì thêm cũng được. Chị an tâm nhận, tính mấy ổng chị cũng biết mà, mấy ảnh có cơm ăn thì em út trong nhà cũng có cháo húp. Em út ai khó khăn mấy ảnh cũng giúp không ít cũng nhiều chứ nói gì chị Vân cũng là người trong nhà. Hoàn cảnh nó buộc mọi người mấy năm trời ít dịp gặp gỡ quan tâm nhau, giờ thì mọi chuyện tạm ổn rồi. Hehe nghe em…nhận đi chị. Không vì mình thì cũng nhận tấm lòng mấy ảnh vì bé Thảo, sắp thi đại học tới nơi rồi, em cũng đang học ĐH nên em biết, đủ thứ chi phí phải lo lắm. Còn nữa…anh Gạo nói chị với anh Hưng năm này qua tháng nọ cứ phải lo nghĩ trả nợ nần thì lấy đầu óc đâu mà làm ăn lo lắng cho bé Thảo ăn học. Ý ảnh chắc chị hiểu rồi, thôi nhận đi chị. Cầm nhiêu đây để dành lo lắng sau này. Chị Vân phải sống tốt thì mấy ông anh em mới an lòng, chuyện chị Tường Vi làm mấy ổng thấy có lỗi với chị và anh Hưng lắm, day dứt tới bây giờ. Nghe em…cứ nhận cho mấy ảnh vui, chị Vi nhìn thấy chắc cũng vui đó…

-        Hic hic…

-        Hehe chị cứ nhận, còn ông Hưng để đó mấy ổng xử lý. Yên tâm nha.

-        Sao yên tâm nổi Mon, mấy ảnh cho nhiều cỡ này…biết chừng nào chị trả nổi. Chị mày vô dụng ghê đó.

Nó lắc đầu nhét chặt túi vàng vào tay chị.

-        Anh trai cho em gái mà trả cái giề. Giờ cuộc sống còn khó chị cứ nhận, sau này ăn nên làm ra…lỡ khi mấy ông anh em có sa cơ thất thế thì chị cho lại, ai biết được ngày mai đúng không? Đừng nghĩ nhiều nữa, như em nè, coi mấy ổng là anh trong nhà nên hết tiền là em xin, mấy ổng cho là em cầm sài liền.

-        Hì cưng khác, chị với anh Hưng bỏ mấy ảnh đi sống riêng lâu rùi, cưng còn ở với nhà mình mà.

-        Tào lao…chị đi lấy chồng chớ chị có bỏ mấy ổng đâu, vẫn kêu anh Gạo tiếng anh 2 đó thôi. Còn anh Hưng thì bỏ qua đi, để mấy ổng xử.

Thấy chị Vân có vẻ xuôi xuôi nó mới hài lòng đưa mắt nhìn nhóm chị An vẫn đang vui vẻ nói cưới đằng xa. Nói thì nói vậy chứ nó không ngờ nhà ông Gạo chơi mạnh tay tới vậy, không những mua xe, xóa một số nợ không ít mà còn cho thêm chục cây vàng, chưa kể tiền hội chị An mua trang sức, túi xách các kiểu cho chị Vân. Tóm lại trong vòng vài tiếng đồng hồ nhà ông Gạo dồn cho chị Vân số tiền khiến nó cũng không dám nhẩm tính.

Bốp…rầm…xoảng…

Đang tính nói thêm vài lời với chị Vân thì hai chị em đều giật mình vì tiếng đổ vỡ khá lớn phía quán nhậu. Đưa mắt nhìn qua thì nó giật nẩy mình khi có hai gã đàn ông đang lao vào nhau đấm đá.

-        Đm thằng chó! Đời tau mày là con mẹ gì ý kiến.

Bốp!

-        Mọe mày tau nói đàn hoàng đéo nghe…đm…nay tau đập chết mịe mày.

Bốp bốp!

-        Cái này…

Nó bật dậy ngơ ngác nheo mắt nhìn thật kỹ thì nhận ra hai gã đàn ông đang vật nhau là ông Gạo và ông Hưng, xung quanh ly chén đồ ăn bàn ghế đổ vỡ văng khắp nơi. Đáng ngơ ngác hơn là không có ai đứng ra can ngăn, ông anh La tỉnh bơ đứng vuốt cằm khoác vai ông Xí ông Chiến cười nói khả ố, ông Củi thản nhiên ngồi chéo chân hút thuốc, ông Mật thì tình tứ mò mẫm cái đầu trọc của ông Chí, còn mấy ông anh khác thì kẻ đứng cười đùa hò hét, người tỉnh rụi rót rượu cụng ly nhau.

-        Cái này…cái này…thôi chết mịe rồi, sỉn vô tự nhiên đập lộn rồi. Chị Vân…chị Vân…ớ!

Nó hơi hoảng vội vàng quay lại tính kêu chị Vân chạy qua coi sao thì ngẩn người ra vì bà cô lúc này đang tỉnh bơ duỗi lưng một cách sang chảnh moi vàng ra vuốt vuốt ve ve.

-        Ấy…sao ngồi tỉnh bơ vậy bà cô…đập nhau thiệt rồi kìa. Ra can nhanh chị Vân…

Bà cô không thèm đứng dậy mà bỉu môi cười khúc khích giật tay kéo nó ngồi ngược trở xuống.

-        Kệ mấy ổng Mon ơi.

-        Ớ sao kệ được…

-        Khỏi can đi cưng. Mấy ổng xưa giờ vậy đó…đánh lộn hoài can chi mệt. Để mấy ổng đánh một hồi mệt vô nhậu tiếp cho cưng coi.

-        Cái này…có không đó?

-        Hihi chờ xíu biết liền.

Tuy nó chưa an tâm lắm nhưng cũng ráng tin lời chị Vân mà ngồi yên trở lại bậc thang, chỉ là mắt vẫn dán chặt về bóng hai gã trung niên đang vật nhau lắc đầu cười khổ. Nói chuyện kiểu gì tới nổi đập nhau thì lấy gì cha nội Hưng chịu nghe. Tiếng ồn ào, la hét chửi rủa nhau giữa đêm vắng đương nhiên làm mấy chị em phụ nữ đằng xa phải vội vàng kéo nhau chạy lên nhìn. Bé Âu và MiA nhờ chân dài trẻ khỏe nên chạy nhanh nhất tới chổ nó, mặt hai cô nàng đỏ ửng, ngực phập phồng vừa thở gấp vừa nhìn nó lên tiếng.

-        Phù…phù…ủa anh…anh. Vụ gì uýnh lộn dzạ?

-        Hic…phù phù…ai…ai đánh ai vậy anh?

Nó nhún nhún vai.

-        Tự nhìn đi.

Hai cô nàng xì với nó một tiếng rồi kéo tay nhau chạy lên chổ quán nhậu nhìn ngó tình hình. Nhóm chị em phụ nữ còn lại thì chẳng có vẻ gì gấp gáp, chắc còn bận dìu dắt theo chị Hạnh có bầu nên đi chậm. Bé Âu chạy lên hỏi gì đó với ông Xí rồi co chân chạy ngược trở xuống bờ hồ, vừa chạy vừa nói lớn.

-        Chị ơi chị ơi…

-        Vụ gì đó Âu?

Tiếng chị An lên tiếng, bé Âu vừa chạy nhanh vừa trả lời oang oang.

-        Chú…chú Gạo uýnh lộn với chú Hưng đó chị ơi.

-        Ừa!

Nó nhìn chằm chằm cảnh đánh nhau nhưng tai thì dỏng lên nghe chị An phản ứng, có điều ừa xong chờ hoài không thấy bà cô nói thêm gì. Nó trợn mắt nhìn xuống phía bờ hồ…con mợ nó thì ra mấy bà cô không phải đang gấp gáp chạy lên xem xét cảnh đánh lộn mà là đang cười cười nói nói kéo nhau di dời chổ ngồi chơi, nó còn loáng thoáng nghe tiếng bà cô An trách móc đứa nào chơi tắt bóng đèn đường chổ mấy bà cô đang ngồi chơi. Tình cảm vợ chồng kiểu này chắc bền lắm đây nè, ông chồng đang đập nhau với người ta nhưng bà vợ thì lo chửi mấy ông nhà đèn làm phiền bà cô phải dọn qua chổ khác để nhậu. Nó vỗ đầu bôm bốp hết nói nổi, thôi thì vợ ổng còn không thèm để tâm ông chồng đánh lộn thì nó hơi đâu mà chạy ra can.

-        Ủa vậy là để mấy ổng bụp nhau không để ý thiệt hả chị?

-        Xì! Kệ mấy ổng.

-        MiA ơiiii! Thấy chị Vân đâu chưaaa, kêu bả xuống lẹ coiiii!

Nghe tiếng bà cô An oang oang nói vọng lên, nó hoàn toàn bó tay, thôi…kệ vậy.

Vật nhau cả buổi trời rốt cuộc nó thấy ông Hưng đã nằm dài dưới người ông Gạo, đầu tóc quần áo hai cha nội đều rách toan, xộc xệch.

-        Phục chưa cẩu?

-        Phục con mịe mày!

Bốp!

Ông Hưng lè nhè bật lên đập đầu ổng vô mặt ông Gạo, ngay lập tức bị ông Gạo đấm thêm mấy phát nằm dài xuống đường. Ông Gạo chỉ thẳng tay vô mặt ông Gạo.

-        Đm đéo phục thì đập cho mày phục. Đm thằng vô dụng…tau cho mày biết lời tau nói ra ông cố nội mày cũng đéo cãi được chớ nói gì mày. Em tau tau lo, ý kiến cc. Cãi cãi tau đập bỏ mịe mày nhá.

-        Đm mày nhớ tau nhá con chó…

Nói chung thì mấy ổng vừa vật nhau vừa la hét, nó cũng lùng bùng lổ tai không nghe rõ lắm cái thứ giọng của mấy ông say sỉn. Hóng chuyện một hồi nghe không được mấy ổng nói gì…nó cũng thôi mặc kệ.

-        Xuống dưới chơi với chị mày hông Mon?

Chị Vân khều khều vai nó lên tiếng, nó nhìn hai ông đang lè nhè vật nhau rồi nhìn xuống nhóm chị em phụ nữ phía dưới gần bờ hồ một chút sau đó lắc đầu phất phất tay.

-        Thôi chị đi xuống chơi với mấy chị em đi. Em ngồi thở chút.

-        Vậy chị đi nghen. Tự nhiên ngồi đây một mình thảm quá cưng.

-        SỈn rồi, để em hóng gió chút nha chị đẹp.

-        Hì!

Chị Vân điệu đà đứng dậy ôm theo túi xách đi xuống bờ hồ, nó thả người ra đất gần như nằm dài ngó lên bầu trời bật cười một mình rồi nhắm mắt mặc kệ sự đời. MiA có đi ngang rủ nó xuống bờ hồ chơi nhưng nó không phản ứng thành ra cô nàng chỉ đá chân nó vài cái rồi mặc kệ nó.

Tít tít…

Lại có tiếng tin nhắn, thực ra cả đêm điện thoại nó thường xuyên bận rộn tiếng tin nhắn, chỉ là giờ này nằm rảnh rang một mình nên nó quyết định lôi điện thoại ra xem. Nhắn tới nhắn lui vài tin trả lời thì nó dừng lại ở tin nhắn của chị nữ thần, tự nhiên nhớ tới gương mặt của nữ thần lòng mình nó bật cười bấm luôn nút gọi. Hơn chục giây sau thì có người bắt máy.

-        Chị đây này!

-        Hehe chị nữ thần ơi…nhớ em không?

-        Hihi Mon đã nhậu xong chưa mà gọi chị thế?

-        Chị không nhớ em hả?

-        Eo ôi như trẻ con í. Rồi chị nhớ được chưaaa? Thế đã say chưa đấy?

-        Haha…sỉn rồi nha.

-        Thế mọi người đã giải tán chưa?

-        Chưa! Mấy ổng còn nhậu đây.

-        Hihi thế đang nhậu gọi chị không sợ bị mắng à.

-        Sợ gì…tự nhiên nhớ chị nữ thần quá, phải gọi thôi.

-        Eo ôi cứ trêu mãi. Này chị bảo…

-        Sao đó?

-        Thứ 7 tuần sau đến lịch chị phải đi quay rồi í, Mon có ra kịp đi cùng chị không nào? Lúc chiều bên đoàn phim vừa gọi nhắc chị í.

-        À vậy là tuần sau hả?

-        Uhm! Mon có ra kịp không thì bảoooo.

-        Ậy ra chớ, chèo ghe chống gậy em cũng ra nha chị nữ thần.

-        Hihi thế thì tốt. Lúc tối đi trà chanh cái Vy nó bảo Mon cho bọn chị leo cây thật rồi, bảo chị tìm cái Trang đi, đừng hy vọng vào Mon.

-        Hừ! Bà cô mít ướt đó thì biết cái giề. Chỉ giỏi suốt ngày đâm chọt chia rẽ uyên ương. Em sẽ ra nha...què giò em cũng lếch ra với nữ thần của em nha. Dân chơi hứa là phải làm mà.

-        Thôi nhõi ông ạ! May cho ông lịch quay bị delay lại tận gần hai tuần đấy, nếu vẫn như cũ tôi xem ông nhõi lếch ra như nào. Hừ hừ…

-        Cái này…hehe cái này không tính em quỵt hứa nha. Em bận đột xuất dài ngày nhưng chị nữ thần cũng bị dời lịch quay, cái này chứng tỏ hai đứa mình có duyên trời định chứ đâu. Nữ thần thấy em nói đúng không? Quá đúng rồi! Hê hê…

-        Hihi chỉ được cái mồm điêu là giỏi thôi. Mon đỏ nên thế, hừ hừ nếu không thì để xem điêu mồm như nào cùng chị. Mon mà thất hứa…chị dỗi cho Mon xem. À chị bảo cho mà biết lúc tối đi trà chanh cái Trang nó bảo Mon vừa điêu vừa lừa đảo đấy.

-        Ớ! Em lừa đảo hồi nào?

-        Thì hôm trước bảo ra chơi mà mãi đến giờ chả thấy mặt đây này.

-        Ủa thì chị dời lịch quay, em cũng bận công chuyện trên Đà Lạt, em kêu chị nói với chị Trang rồi mà.

-        Khồng bao giờ. Chị chả thèm nói đâu.

-        Cái này…

-        Hihi cái Trang nó dỗi Mon rồi đấy, tự ra mà xin xỏ nó.

-        Ơ sao chị không nói dùm em?

-        Kệ! Chị chả liên quan.

-        Ôi dồi ôi bà mai này hơi thiếu trách nhiệm nha, không có tâm rồi.

-        Hihi chị làm mai rồi, hẹn hò giúp Mon rồi, ai bảo Mon không ra đúng hẹn chứ.

-        Hơ ca này khó à nha. Em coi như bà mai làm mai mối không thành công. Hê hê chuẩn bị lấy thân ra đền cho em nha chị nữ thần.

-        Khồng bao giờ. Chị giới thiệu rồi, Mon tán không đổ ráng chịu nhớ.

-        Nè nói thì nói cho đúng. Tán được cái nào đâu.

-        Hihi chị khồng biết. Cái Trang nó bảo dỗi rồi, cóc thèm đón Mon ra chơi nữa.

-        Cái gì mà chưa tán câu nào bị hù dỗi hoài. Hơ chị đưa số chị Trang đây em xử lý liền.

-        Khồng!

-        Tài sào khồng?

-        Cái Trang bảo khi nào ra đây thấy mặt đi mới cho số, chị chả dám tự cho đâu. Nó đấm chị ngất mất.

-        Vậy thì bó tay rồi. Làm mai không có lương tâm kiểu này thì xác định tự lấy thân ra đền chắc rồi. Vụ này em thích nha.

-        Hihi xem đồ điêu ngoa kìa. Thế bận trong ĐL đến bao giờ, nghe bảo phải ra đây lo công việc bên công ty nữa mà bận mãi ở ĐL thì tính sao í?

-        À ông sếp em nói cuối tháng hay sang tháng ra đó lo công việc thôi chứ chưa nghe nói chắc chắn. Bửa em hỏi ổng kêu sắp rồi mà sắp hoài chưa thấy nói gì với em. Chắc có thể sang tháng, nhiều khi em ra chơi mòn mỏ với chị mới bị phân công công việc ấy.

-        Hihi thế bỏ SG lên ĐL suốt như này sếp chẳng bắt về đi chương trình à?

-        Hơ đợt trước em đi suốt mấy tháng vẫn làm việc bình thường mà. Miễn có lap top nối mạng được là xong. Chủ yếu em lên kịch bản hay liên lạc các bên thôi, còn cần có mặt thì em nhờ bạn quản lý dùm, chia lương cho bạn đó là xong. Sếp cho em làm việc từ xa mà không sao hehe, công ty giải trí mà, đâu cần mò mặt lên công ty suốt, em cũng đâu có làm mấy bộ phận hành chính giấy tờ.

-        Eo tự do sướng thế. Nhưng Mon ít lên công ty như này làm sao chị dám giao cái Vy vào cho Mon chăm đây?

-        Haha chừng nào chị Vy quyết tâm vô SG lập nghiệp thiệt rồi tính. Đợt này có việc nhà quan trọng em mới vắng mặt lâu, chứ làm gì làm thì nhà em vẫn ở SG, công việc, đi học đều ở SG. Đâu có đi lung tung hoài được. Yên tâm yên tâm…ca sĩ Lê Vy mà vô là em chăm từ a tới z, chăm từ công ty tới nhà luôn.

-        Eo! Nghe mà chẳng dám cho con bé vào luôn í. Chăm ở công ty đủ rồi, không cần chăm tận nhà đâuuuu.

-        Haha vậy thôi chăm chị Vy ở công ty thôi, còn tận nhà để dành chăm chị nữ thần của em nha.

-        Đấy! Lại điêu ngoa cái mồm. Chả nghiêm túc bao giờ…hihi nói đến nhà mới nhớ, Mon định ra ở đâu đấy?

-        Em ra gầm cầu ở nha. Bửa chị Vy kêu vậy mà…haizzz.

-        Hihi thế không đòi ở nhà cái Trang nữa à?

-        Chưa kịp tán còn bị dỗi đây nè, lấy gì xin ở ké. Hic hic…

-        Hihi thế ở nhà chị nhá, nhà chị còn tolet trống đây này.

-        Hự! Em đau lòng quá.

-        Làm sao đấy?

-        Chị nữ thần không còn dịu dàng với em nữa rồi. Nỡ cho ở tolet luôn rồi…

-        Hihi ai bảo cứ thích đùa với chị mãi. Cho chừa!

-        Em toàn nói thiệt mà.

-        Thế chị bảo này, đừng đặt khách sạn tốn tiền nhá. Ra đây vẫn ở nhà chị nha, nhắc bao lần rồi đấy, ra mà bảo đặt khách sạn rồi bọn chị bỏ mặc Mon luôn đấy.

-        Nhà có mấy phòng mà dám cho em ở ké đó?

-        2 phòng. Hôm trước chị bảo rồi mà.

-        Ờ ờ nhớ rồi. Ủa có hai phòng lấy gì chứa em?

-        Hihi đã bảo chị sẽ nhường phòng cho Mon rồi chả tin à.

-        Còn chị?

-        Thì chị qua ở cùng cái Vy đây này.

-        Ớ…còn em?

-        Làm sao?

-        Nữ thần qua với chị Vy còn em bỏ cho ai? Ngủ một mình em sợ ma.

-        Eo! Cứ ở đấy mà tưởng bở đi ông nhõi ạ. Hihi à chị bảo này, nghe bảo Mon có anh em gì đấy ở ngoài này mà nhỉ, sao không bảo anh í cho ở cùng mà phải tìm chổ ở đấy?

-        Hơ em ra là ra với chị nữ thần chứ có ra với ổng đâu mà kiếm ổng chi.

-        Eo ôi! Thế hóa ra có người âm mưu lừa đảo bọn chị à. Không được rồi, cứ như cái Vy bảo cho Mon ra gầm cầu là an tâm nhất.

-        Haizzz nữ thần đã không còn dịu dàng với tui nữa rồi. Đau lòng quá đi!

-        Hihi đau lòng mãi như thế mà vẫn cứ nhậu mãi đến giờ. Mon uống thuốc chưa đấy? Nhậu từ tối đến giờ có đau bao tử không?

-        Bao tử em đem trụng nhậu rồi, không sao. Thuốc thì em uống hồi sớm rồi, dễ gì thoát vụ uống thuốc với cục nước…à quên với bà cô Thanh. Tới giờ là gọi nhắc, tới cử là lèm bèm liền, nhức hết cái đầu…phiền lắm.

-        Hihi cái Thanh mà nghe được lại đấm cho. Được bao người quan tâm như thế thì phải chăm sức khỏe thật tốt vào.

-        Vậy chị nữ thần có quan tâm em không? Em thích được nữ thần Quỳnh Chi quan tâm thôi.

-        Hì…chị có! Được chưaaaa. Khổ!

-        Quan tâm phải vui chứ khổ cái giề.

-        Ừ! Thì chả khổ nữa. Hì đã đỡ say chưa đấy?

-        Đỡ rồi chị. Nói chuyện với chị nữ thần là em tỉnh rụi lâu rồi.

-        Lại điêu mồm rồi đấy. Chị bảo này…đừng trêu chị nữ thần nữa. Ngượng thật í.

-        Nữ thần của lòng em thì em kêu nữ thần. Em có ngượng ngùng gì đâu.

-        Nào! Đã bảo đừng trêu nữa mà. Chị đấm cho bây giờ.

-        Haha à chị Vy đâu không nghe tiếng?

-        Lúc nảy trà chanh về bảo đau đầu nên đi ngủ rồi.

-        À! Còn chị làm gì thức tới bây giờ? Thức khuya không sợ thành con cú vọ hả?

-        Hihi chị xem luyện lại kịch bản phim rồi đang nằm xem facebook thì Mon gọi đây này.

-        Hứa ngủ sớm mà cứ thấy tin nhắn khuya hoài đó nha.

-        Hihi chị quen rồi í. Ngày nào chả phải chờ cái Vy ngủ yên trước chị mới ngủ.

-        Ớ gì mà cưng chị Vy dữ vậy ta?

-        Thì con bé hay đi hát buổi tối, chị phải đi đón đón về hoặc phải chờ nó về mới ngủ được chứ. Với lại ban đêm yên tĩnh dễ xem kịch bản hay học thêm về diễn xuất các kiểu đây này.

-        Thôi đừng có lý do, chị mê làm ma đêm thì có.

-        Hứ! Cứ bảo mỗi chị, thế Mon có ngủ sớm bao giờ đâu.

-        Em khác chị khác.

-        Khác như nào?

-        Em con trai, công việc, khách khứa này nọ hay hoạt động về đêm. Chị thì lâu lâu đi quay buổi tối thôi, bình thường đâu có bận rộn gì mà thức khuya.

-        Sao lại không? Chả bận việc thì chị còn phải đi trà chanh cùng bọn nó đây này, còn chờ đón cái Vy đây này hừ hừ.

-        Thấy chưa…mỗi vụ đón chị Vy là thông cảm được thôi. Mấy sự bận khác thì miễn cảm thông nha nữ thần.

-        Hihi kệ…chừng nào Mon ngủ sớm đi rồi hãy bảo chị.

-        Em khác nha, chị con gái đừng có so sánh với em.

-        Hừ chả khác chổ nào. Chị còn chả mang thương tích như ai đó nhá.

-        Em khỏe ru, làm gì có thương tích nào. Em đàn ông con trai, em xấu quắc thức không sao, chị thì xinh đẹp phải ngủ sớm đàn hoàng. Mai mốt lo ngủ sớm đi…thức khuya hao mòn nhan sắc rồi lấy nữ thần đâu đền cho em.

-        Thôi đi! Đừng điêu ngoa cái mồm. Thế tôi ngủ sớm lấy ai nghe điện thoại cho Mon trêu đấy?

-        Haha nói chứ trễ lắm rồi, em tắt máy cho chị đi ngủ nha.

-        Hihi chả muốn nói chuyện cùng người ta nữa thì bảo, lại còn bày đặt trách chị thức khuyaaa.

-        Hừ…nói vậy thì thôi không tắt nữa, thức tới sáng với em luôn nha nữ thần.

-        Hì thế chả lo chị kém xinh nữa à?

-        Đẹp vừa thôi cũng được, đẹp quá sao em dám mê chị nữa. Cứ thức tiếp đi chị! Tới sáng luôn cũng được, cho thành con cú vọ luôn.

-        Eo ôi nói nghe sợ thế. Mình đi ngủ thôi, không xinh nữa người ta sẽ chẳng để ý đến mình mất.

-        Haha sao lại không để ý, chị Quỳnh Chi mãi là nữ thần trong lòng em nha. Bớt đẹp cũng là nữ thần nha.

-        Thôi đi đồ điêu ngoa. Chị ngủ đây, Mon đừng nhậu nữa đấy, uống cả tối rồi.

-        Rồi em nghỉ rồi, ngồi chơi chút chở mấy ổng về thôi. Chị nữ thần ngủ ngon nha.

-        Uhm! Tí Mon về ngủ ngon! Bye Mon!

Nó vui vẻ tắt điện thoại đưa mắt nhìn về phía quán nhậu, đúng như chị Vân nói, quên quên nảy giờ đánh nhau đã đời ông Gạo với ông Hưng lại ngồi chung bàn hò hét ăn nhậu tỉnh bơ như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí hai ổng còn ngồi sát rạt nhau nữa chứ. Nhìn hai cha nội vẫn ngồi nhậu thản nhiên mặc kệ áo rách tan nát mà buồn cười, đàn ông đúng là những đứa trẻ không bao giờ lớn. Mới đập nhau tung trời giờ ôm vai bá cổ cười nói hề hề, hỏi sao mấy chị em phụ nữ nghe hai ổng đánh lộn đâu có ai thèm can ngăn.

Tít tít...

Lại có tin nhắn từ số chị nữ thần:

-        Ti ve Mon check mail nha. Chi vua chup anh cho Mon ngam day. Ngu ngon nhe. Hihi.

-        Haha em ve ngam lien. Nu than cua em la nhat. Chi ngu ngon nha.

Nó bật cười sướng rơn trong bụng, chắc bửa nay chịu gọi điện nói chuyện khá lâu nên chị nữ thần mới hào phóng tự nguyện chụp ảnh gửi cho nó ngắm. Buồn cười ở chổ cô nàng biết nó không sài điện thoại cảm ứng nên phải gửi hình qua e-mail theo thói quen. Đương nhiên nó đâu có chờ nổi tới lúc về nhà, ngay lập tức moi trong túi đeo hông lấy ra chiếc iphone có sẵn 3G của cục nước đá cho rồi hí hửng nhập email vô ngắm nữ thần, tự nhiên thấy sài điện thoại cảm ứng cũng không tệ lắm.

Nữ thần đúng là nữ thần, mặc váy ngủ vẫn xinh đẹp, đáng yêu, rực sáng như một nữ thần trong lòng nó. Tuy không phải kiểu mỏng manh và gợi tình bằng bà cô yêu nữ Thủy hay rực lửa, sẹcxy như hình mặt mo nó hay ăn trộm…à nhầm hay âm thầm copy một cách trong sáng nhưng nói gì nói Quỳnh Chi người ta là diễn viên, đương nhiên hình thể quá dư xinh đẹp, một tấm hình đơn giản thôi mà làm nó mê quên lối về, người gì mà dễ thương hết sức.

“Ợ…thiệt là đã quá đi!”


1 nhận xét:

  1. Tks admin đã chia sẻ !
    Thông tin rất hay + hữu ích cho mọi người

    XIN CẢM ƠN !!!

    kính ô tô giá rẻ

    Trả lờiXóa

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 141)

  Hải Âu đứng chờ anh em nó lần lượt uống thuốc bao tử rồi xòe tay thu lấy túi thuốc và giấy gói bánh mỳ xong mới vui vẻ tung tăng chạy đi k...